CHƯƠNG 53: AN TOÀN
Chiều tà, những tia nắng cuối cùng yếu ớt chiếu xuyên qua các tán cây xanh mướt, nhuộm vàng những con đường vắng lặng. Mặt trời đã xuống thấp, nhưng chiếc xe của Quảng LingLing vẫn lướt qua những dãy phố im ắng, tốc độ nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Mỗi bước di chuyển như thể đang dẫn cô đến một khoảnh khắc vô cùng quan trọng, khoảnh khắc mà cô đã chờ đợi lâu lắm rồi.
Đón Trần Mỹ Linh, đón con gái của họ. Mới chỉ là những bước đi đầu tiên, nhưng cũng đủ khiến Quảng LingLing cảm nhận được mọi cảm xúc dâng trào trong lòng. Cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi, từ khi có Trần Mỹ Linh và giờ đây cô sẽ đón nhận đứa con, một sinh linh bé bỏng, là kết quả của tình yêu ngọt ngào mà họ đã dày công vun đắp.
Biệt thự Trần gia hiện ra trước mắt, lừng lững và đầy uy nghi. Chiếc xe dừng lại nhẹ nhàng trước cánh cổng sắt cao lớn. Đầu óc Quảng LingLing chợt có một chút căng thẳng. Đã bao nhiêu lần cô đến đây, nhưng lần này lại khác, nó mang một ý nghĩa sâu sắc, không phải là sự gặp gỡ của công việc hay những cuộc giao dịch, mà là sự hội tụ của trái tim, của gia đình. Một gia đình nhỏ, bắt đầu từ những giây phút này.
Khi bước vào trong, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên sàn gỗ sáng bóng của đại sảnh. Trần Mỹ Linh liếc nhìn về phía Quảng LingLing, đôi mắt nàng đầy lo lắng.
"LingLing, chị nghĩ... chị nghĩ chúng ta sẽ ổn chứ?"
Nàng hỏi, giọng nàng hơi run rẩy, có lẽ là sự hồi hộp khi nghĩ về tương lai.
Quảng LingLing dừng lại, nhẹ nhàng quay mặt về phía Trần Mỹ Linh. Cô nhìn sâu vào mắt nàng, rồi đáp:
"Chúng ta ổn rồi. Chị để Bạch Ưng cho La Hàn quản lý rồi, giờ với chị chỉ có em và con thôi."
Trần Mỹ Linh nhắm mắt lại một lúc, như để cảm nhận thật sâu lời nói của Quảng LingLing.
"Cảm ơn chị, LingLing. Cảm ơn chị đã vì em, vì con và vì chúng ta. "
Đột nhiên, đứa bé trong tay Trần Mỹ Linh khẽ động đậy, đôi mắt bé đang cố mở ra một chút, như thể đang nhìn vào thế giới xung quanh. Quảng LingLing cúi xuống, cẩn thận đưa tay vuốt nhẹ lên má đứa bé.
"Chào bé con." cô nói nhỏ. "Chào bé con của mami."
Một không gian lặng yên tràn ngập trong căn phòng rộng lớn. Những lời nói đã không còn cần thiết nữa, chỉ có những ánh mắt trao nhau, những cử chỉ yêu thương dịu dàng như những ngọn lửa nhỏ đang sưởi ấm một gia đình vừa mới hình thành.
Đứa bé chỉ mới 2 ngày tuổi, những ngón tay nhỏ xíu nắm lấy chiếc chăn mỏng, đôi mắt chưa mở ra, nhưng mỗi nhịp thở của bé lại như đang hòa nhịp cùng nhịp đập trái tim của Quảng LingLing. Cô không nói gì, chỉ tiến lại gần, ánh mắt cô mềm lại, chứa đựng bao nhiêu là yêu thương, ngỡ ngàng và cả những lo lắng.
Trần Mỹ Linh mỉm cười, nhưng có lẽ nàng cũng cảm nhận được sự lo lắng lạ thường trong đôi mắt Quảng LingLing.
"Con đã đợi chị lâu rồi." Trần Mỹ Linh nói, giọng nàng nhẹ nhàng, có chút khàn khàn vì vừa mới trải qua những ngày khó khăn.
Quảng LingLing không đáp lại, chỉ lặng lẽ chạm tay vào khuôn mặt Trần Mỹ Linh. Cảm giác làn da mềm mại ấy khiến cô thêm kiên định. Cuối cùng, một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi Quảng LingLing.
"Em mệt à?" Cô hỏi nhưng giọng nói của cô không hẳn là câu hỏi, mà là sự quan tâm từ sâu thẳm.
Trần Mỹ Linh nhẹ lắc đầu, ánh mắt nàng chợt sáng lên khi nhìn Quảng LingLing.
"Chỉ là một chút mệt mỏi thôi. Nhưng chị nhìn con bé đi, LingLing... em hạnh phúc lắm." Trần Mỹ Linh nhìn xuống đứa bé đang ngủ say trong tay nàng, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lại thành hình trái tim.
Quảng LingLing đỡ Mỹ Linh ngồi xuống, khẽ ôm lấy Trần Mỹ Linh từ phía sau, rồi nhìn vào đứa bé. Đúng như lời Trần Mỹ Linh, con bé xinh đẹp, thanh tú như một bức tranh tuyệt vời mà ai cũng muốn ngắm nhìn. Nhưng đối với Quảng LingLing, con bé còn là niềm hy vọng, là tương lai mà cô sẽ không để vuột mất.
"Cảm ơn em." Quảng LingLing thì thầm, "Vì đã cho chị một gia đình."
Trần Mỹ Linh cười khẽ, nàng quay lại, ánh mắt nàng sáng ngời như ngọn lửa ấm áp.
"Cảm ơn chị vì luôn bên cạnh em và con."
Nàng đưa đứa bé về phía Quảng LingLing, nhẹ nhàng như một món quà mà nàng tin rằng Quảng LingLing xứng đáng nhận.
Quảng LingLing cầm lấy đứa bé trong tay, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Mùi thơm mát của làn da non nớt, âm thanh nhỏ xíu của hơi thở khiến lòng cô mềm nhũn. Cô biết, từ giờ phút này, cuộc sống của họ sẽ không còn là những ngày tháng xa cách nữa. Họ sẽ cùng nhau trải qua những khó khăn, những niềm vui, và cả những thử thách phía trước.
"Chị không để em và con nguy hiểm nữa." Quảng LingLing nói, giọng cô khẽ rung lên, như thể muốn khắc ghi lời hứa ấy vào trái tim. Trần Mỹ Linh mỉm cười, không cần nói gì thêm, nàng chỉ nhẹ nhàng nắm tay Quảng LingLing, rồi cùng nhau đi vào trong biệt thự, nơi bắt đầu một cuộc sống mới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro