CHƯƠNG 58: CHUẨN BỊ ĐÓN THÀNH VIÊN MỚI
Trời tháng tư dịu nhẹ, không quá lạnh cũng chẳng quá nóng. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua lớp rèm trắng rơi xuống sàn nhà sáng bóng, tạo thành từng vệt sáng lấp lánh.
Quảng LingLing đang ngồi ở ghế sofa, đeo kính đọc báo cáo tài chính trong iPad. Cô mặc sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn nhẹ để lộ cổ tay thon dài đeo đồng hồ mạ bạc. Nhìn từ xa, khí chất tổng tài vẫn như thường ngày—điềm tĩnh, lạnh lùng, không thể xâm phạm.
Nhưng ở đối diện, Trần Mỹ Linh lại đang nằm dài trên thảm, gối đầu lên chân cô, vừa xem hình mèo trên điện thoại vừa thở dài mơ mộng:
"Chị nghĩ xem, nếu nhà mình có thêm một đứa nhóc nữa, chắc đáng yêu lắm."
Ngón tay Quảng LingLing khựng lại. Cô từ từ nhìn xuống:
"Em nói gì cơ?"
"Em nói là... Tiểu Văn rất muốn có em rồi." Mỹ Linh quay đầu, mắt long lanh. "Con bé còn tự lấy sách vở ra dạy 'em bé tưởng tượng' học chữ nữa."
Quảng LingLing bật cười thành tiếng, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết:
"Đáng yêu vậy sao?"
"Ừm. Nhưng mà..." Mỹ Linh ngồi dậy, tựa vai vào Quảng LingLing. "Chị nghĩ lại... để em sinh thêm một đứa nữa đi mà?"
Câu nói ấy vừa rơi xuống, không khí trong phòng như lặng đi một nhịp.
Quảng LingLing không trả lời ngay. Cô tháo kính, đặt iPad xuống bàn, nghiêng người, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Mỹ Linh.
"Chị không muốn em chịu khổ nữa..."
"Không khổ, người khổ là chị mà." Mỹ Linh đáp rất nhanh. "Lúc mang thai Tiểu Văn, em thấy... rất hạnh phúc."
Đôi mắt Quảng LingLing thoáng chút xao động. Cô nhớ rất rõ từng lần Mỹ Linh ói mửa đến xanh xao, từng cơn đau quặn bụng vào tháng cuối thai kỳ, từng đêm mất ngủ vì thai máy, còn chuyện suýt thì mất nàng...
Cô lắc đầu:
"Để chị mang thai thì được."
Mỹ Linh bật cười, cầm tay cô đặt lên má mình:
"Được rồi, Chủ tịch Quảng. Chúng ta đều biết chị là mami, em là mẹ, vai trò không thể hoán đổi đâu."
Quảng LingLing thở dài.
Im lặng một lúc, Mỹ Linh lại nói:
"Hay là... đi kiểm tra sức khỏe tổng quát đi? Xem thử sức khỏe của em có ổn không. Nếu không ổn thì thôi, em sẽ không nhắc lại nữa."
Lần này, Quảng LingLing không từ chối.
Bệnh viện tư nhân nằm trong khu phức hợp cao cấp, chỉ đón tiếp khách VIP đặt lịch hẹn từ trước. Họ đến vào một buổi sáng thứ Tư, cả hai đều đeo kính râm, khẩu trang, phối đồ đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất không ai lẫn vào đâu được.
Trần Mỹ Linh nằm trong phòng siêu âm, tay lạnh run vì hồi hộp. Quảng LingLing ngồi ngay bên cạnh, nắm chặt tay nàng. Dù bình thường cứng rắn đến đâu, giây phút này vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Vì hôm nay Phó viện trưởng Lâm Văn bận nên người khám Bác sĩ trưởng khoa là một phụ nữ trung niên điềm đạm, đeo kính gọng tròn, ánh mắt chuyên nghiệp nhưng vẫn có chút thân thiện.
"Cô Trần, theo kết quả siêu âm tử cung và khám tổng thể, sức khỏe của cô hiện tại khá tốt. Không có gì quá nghiêm trọng. Tuy nhiên..."
Trái tim cả hai như ngừng một nhịp.
"...do vết mổ cũ từ ca sinh trước,, nếu cô Trần muốn mang thai lần nữa thì phải thật cẩn trọng. Đặc biệt ba tháng đầu và ba tháng cuối cần theo dõi sát sao."
Quảng LingLing siết chặt tay Mỹ Linh, mắt ánh lên sự lo lắng rõ ràng.
"Có khả năng biến chứng không?" cô hỏi nhanh.
"Tất nhiên có rủi ro, nhưng không cao nếu được chăm sóc đúng cách." Bác sĩ mỉm cười nhẹ. "Tôi tin với điều kiện hiện tại, hai người hoàn toàn có thể chuẩn bị kỹ càng."
Kết thúc buổi kiểm tra, cả hai ngồi lại trong xe, không ai lên tiếng suốt mười phút.
Mỹ Linh dựa đầu vào cửa kính, tay ôm bản chụp siêu âm cùng hồ sơ khám. Một cơn gió nhẹ thổi qua khe cửa hé, mang theo mùi hoa sữa thoảng nhẹ đầu xuân.
"Vậy là em vẫn có thể sinh thêm một đứa..." cô thì thầm.
Quảng LingLing quay sang nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, miệng nhấp nháy vài chữ:
"Em biết chị sợ mà."
Mỹ Linh tiếp tục. "Nhưng nếu không có chuyện gì bất ngờ, chúng ta có thể có thêm một đứa bé. Tiểu Văn sẽ có em chơi cùng. Chị sẽ có thêm đứa nhỏ gọi chị là mami. Em... sẽ lại được ôm một sinh linh lớn lên từ máu thịt mình."
Giọng nàng dịu dàng, ánh mắt xa xăm.
Quảng LingLing im lặng rất lâu. Sau cùng, cô vươn tay kéo nàng vào lòng.
"Nếu lần này em muốn, chị sẽ không ngăn cản. Nhưng từ ngày mai, chị sẽ là người lên thực đơn, kiểm tra sức khỏe hàng tuần và sắp lịch ngủ cho em."
Mỹ Linh bật cười, vòng tay ôm chặt cô.
"Được. Em giao hết cho mami."
Trong vòng tay nhau, mọi sợ hãi đều hóa thành ấm áp. Hai trái tim từng đi qua sóng gió, hôm nay lại cùng hướng về một khởi đầu mới—bằng tình yêu, lòng tin, và một chút mong chờ.
Đã hơn một tuần từ ngày Trần Mỹ Linh quyết định bắt đầu chu trình tiêm hormone để chuẩn bị cho việc mang thai lần thứ hai. Những buổi tiêm ấy, ban đầu chỉ là một vết kim nhỏ, nhưng theo thời gian, nó bắt đầu biến thành những cơn đau âm ỉ kéo dài, khiến cả người nàng mệt mỏi, đôi khi là những cơn đau như xé nát. Mặc dù đây không phải lần đầu nhưng Trần Mỹ Linh vẫn không thể chịu được.
Quảng LingLing lần đầu tiên cùng phu nhân trải qua nên cô rất hoảng hốt nhưng cô không thể làm gì nhiều. Tuyệt vọng, cô nhìn Trần Mỹ Linh, chứng kiến từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán nàng mỗi khi phải tiêm những mũi thuốc kích thích. Cô đã không ngừng cố gắng tìm cách để giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng đôi khi, chính những cơn đau của Trần Mỹ Linh lại khiến cô cảm thấy bất lực.
Quảng LingLing bàn giao tất cả mọi dự án của công ty cho Lý Mẫn xử lý, cô chuyển làm việc online 100%, những đối tác quan trọng bắt buộc thì cô gọi La Hàn giải quyết thay cô. Cô luôn ở cạnh nàng, mỗi khi Trần Mỹ Linh cần một người để dựa vào, mỗi khi nàng có những cơn đau bất chợt. Và những đêm khuya, khi mọi thứ yên tĩnh, và Trần Mỹ Linh ngủ say, Quảng LingLing vẫn không thể nào ngủ yên được. Những lần Trần Mỹ Linh giật mình vì đau, Quảng LingLing sẽ bật dậy, vỗ về, dỗ dành như thể không có gì quan trọng hơn là nỗi đau của người mình yêu.
Nhưng đêm nay, khác với mọi lần.
Một tiếng nấc khe khẽ vang lên trong căn phòng tối tĩnh lặng, và Trần Mỹ Linh giật mình thức dậy. Đầu óc nàng choáng váng vì giấc ngủ bị gián đoạn nhưng một sự khác thường làm nàng tỉnh táo ngay lập tức: Quảng LingLing ngồi một mình trên sofa đối diện, tay cầm ly rượu, mắt đẫm lệ.
Nàng dụi mắt một cái, cố gắng thích nghi với bóng tối của căn phòng, rồi nhanh chóng bước về phía Quảng LingLing.
"Chị làm sao vậy?" Trần Mỹ Linh lên tiếng, giọng nàng còn ngái ngủ nhưng rõ ràng là lo lắng.
Quảng LingLing ngẩng lên, đôi mắt mờ ảo vì cồn, nhưng không giấu được vẻ đau đớn trong đôi mắt ấy.
"Chị... không sao." Quảng LingLing khẽ đáp, giọng mơ màng, như thể nửa say nửa tỉnh. Cô đưa tay lên quệt đi giọt lệ còn đọng trên má, cố gắng che giấu sự tổn thương.
Trần Mỹ Linh không dễ bị lừa, nhất là khi nhìn thấy từng cử chỉ của Quảng LingLing. Nàng bước đến gần hơn, ngồi xuống cạnh cô, tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lên vai cô.
"Chị uống rượu sao?" Trần Mỹ Linh nhìn ly rượu trong tay Quảng LingLing rồi nhìn cô. "Chị biết em không thích chị uống rượu."
Quảng LingLing nhếch môi, cố gắng cười nhưng nụ cười không trọn vẹn. Cô đưa ly rượu lên miệng, uống một ngụm lớn, rồi lại khựng lại khi cảm nhận được sự nhói đau trong tim.
"Em... Em có biết không? Chị không thể chịu được khi nhìn em đau đớn như vậy." Quảng LingLing bắt đầu nói, giọng có chút mờ ám, như thể cô không kiểm soát được cảm xúc của mình. "Chị chỉ muốn em hạnh phúc, không muốn em phải chịu đựng gì thêm. Nhưng mỗi lần nhìn em tiêm thuốc... nhìn em đau... chị lại cảm thấy mình thất bại. Tại chị.. nếu chị biết đau đớn như vậy, chị không để em sinh nữa.. lỗi tại chị không tìm hiểu kĩ."
Trần Mỹ Linh nhìn cô, hơi bất ngờ trước lời thú nhận. Thường ngày, Quảng LingLing là người mạnh mẽ, kiên cường. Cô chưa bao giờ để cho những cảm xúc yếu đuối lộ ra, vậy mà đêm nay, trước mặt nàng, cô lại trở nên dễ tổn thương đến thế.
"Chị không thất bại." Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng vỗ về, giọng ấm áp. "Chị đã làm mọi thứ để em có thể thoải mái, để em không cảm thấy cô đơn. Chị là người em yêu nhất và do em muốn gia đình chúng ta thêm một thành viên. Đừng tự trách mình."
Quảng LingLing cúi mặt xuống, đôi mắt cô đã mờ đi vì những giọt lệ, nhưng vẫn không rơi. Cô không muốn để Trần Mỹ Linh thấy mình yếu đuối. Dù vậy, trong giây phút này, cô lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
"Em không biết... mỗi lần em đau như vậy, chị lại cảm thấy mình không làm đủ... Không bảo vệ được em." Quảng LingLing thở dài, rồi nâng ly rượu lên miệng một lần nữa.
Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng gạt ly rượu khỏi tay Quảng LingLing, rồi kéo cô vào lòng mình. Cô ôm chặt Quảng LingLing, cảm nhận từng nhịp thở của cô, của cả hai người.
"Chị đã cho em và con mọi thứ tốt nhất trên đời rồi, sao lại nói không bảo vệ được em chứ." Trần Mỹ Linh thì thầm. "Chúng ta sẽ cùng vượt qua. Em không phải một mình. Chị và con sẽ luôn bên cạnh em mà."
Một lúc lâu sau, Quảng LingLing siết chặt tay Trần Mỹ Linh, vùi mặt vào vai nàng. Cô mỉm cười nhẹ, dù nước mắt chưa ngừng rơi.
"Phu nhân, cảm ơn em. Cảm ơn em đã đến bên chị. Cảm ơn em đã chọn chị."
Bầu không khí trong phòng trở nên yên bình hơn bao giờ hết, những lo lắng dần dịu đi, và tình yêu giữa họ tiếp tục lớn lên, vững vàng hơn qua từng thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro