SAFE ZONE - CHAP 10

Lingling Kwong tỉnh lại khi mặt trời đã gần lên cao, bên tay vẫn là sức nặng quen thuộc, chỉ có sự xa lạ từ da thịt truyền đến, mắt nâu sẫm nhìn lên trần nhà, ngay cả hít thở cũng không dám, Lingling Kwong đảo mắt sang một bên, thầm cầu nguyện cho Orm Kornnaphat chưa tỉnh, bởi vì lúc này cô thật sự không biết phải đối diện với Orm Kornnaphat như thế nào.

Lingling Kwong liếc nhìn người đang ôm chặt lấy cô vẫn đang say giấc, cô thở nhẹ, đôi mắt từ trong trẻo trở nên phức tạp rồi đượm buồn, cô sai rồi phải không, đêm qua, cô không thể nhịn được, không kìm nén được tình cảm mà ôm lấy Orm Kornnaphat, một đêm cùng người cô yêu sênh ca.

Lingling Kwong nhớ như in khoảnh khắc cô vượt qua bức màng mỏng manh đầy quý giá kia để chiếm lấy hoàn toàn Orm Kornnaphat, cũng khắc ghi giây phút Orm Kornnaphat dịu dàng chiếm trọn bên trong cô, đối với Lingling Kwong, đêm qua là một đêm đầy hạnh phúc.. nhưng khi thức dậy.. lại là đầy đau khổ...

Cô phải đối diện với Orm Kornnaphat như thế nào, người kia bị bỏ thuốc còn cô hoàn toàn tỉnh táo, người kia say rượu làm loạn, còn cô thì không, hơn nữa, Orm Kornnaphat còn là em gái cô, Lingling Kwong ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm thấy bản thân như loài cầm thú, cô trách chính mình nhưng có thể làm gì được, ngay cái đêm sinh nhật năm ngoái cô hôn Orm Kornnaphat đã sai, lần cô say hôn thêm một lần lại tiếp tục sai, cứ vậy, sai càng thêm sai, cho đến lúc này, không còn có thể cứu vãn được nữa...

Lingling Kwong vẫn đang chìm trong sự dày vò của chính cô thì Orm Kornnaphat cũng từ từ tỉnh lại, điều đầu tiên Orm Kornnaphat làm là siết chặt vòng tay đang ôm lấy Lingling Kwong

- Chị.. - Giọng có chút khàn khàn vì đêm qua cô đã ngân nga quá nhiều

Lingling Kwong quay sang nhìn Orm Kornnaphat, cô ngẩng người, tại sao Orm Kornnaphat lại vui vẻ như vậy, tại sao người kia lại tràn đầy hạnh phúc như thế, Lingling Kwong khó hiểu nhìn Orm Kornnaphat.

- Chị sao vậy? - Orm Kornnaphat nhận ra Lingling Kwong có chút không đúng liền nhíu mày hỏi

Lingling Kwong không trả lời, hay chính xác hơn là cô không biết trả lời như thế nào, đôi mắt nâu sẫm nhìn Orm Kornnaphat đầy hối lỗi

- Chị hối hận sao? - Orm Kornnaphat lạnh giọng.

Cô thấy được một tia không muốn bên trong mắt Lingling Kwong, Orm Kornnaphat ngồi bật dậy, không thể tin nhìn Lingling Kwong

- Lingling Kwong, chị nói gì đi! - Orm Kornnaphat trở nên nóng nảy

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat ngồi dậy, cả thân thể trắng muốt phơi bày ra không trung, trên đó còn đầy những ấn ký đỏ rực nhắc cho cô nhớ, đêm qua, cô là người điên cuồng chiếm lấy Orm Kornnaphat cho đến tận sáng, Lingling Kwong hít sâu một hơi ngồi dậy, với tay lấy áo ngủ khoác lên cho Orm Kornnaphat, rồi cũng lấy một cái áo khác mặc vào.

Orm Kornnaphat chờ đợi Lingling Kwong, đáy lòng tràn lên cảm giác bất an, trái tim nhắc nhở cho cô đừng kiên trì tìm câu trả lời, một đêm thuộc về người kia, một đêm chiếm hữu người kia đã đủ rồi, nhắc cô đừng tham lam kẻo bản thân sẽ phải trả giá, nhưng Orm Kornnaphat không cam tâm, cô chính là được một bước muốn thêm một bước.

- Chị... - Orm Kornnaphat thu lại sự nóng nảy của bản thân, bày ra một dáng vẻ yếu đuối nhìn Lingling Kwong

- Nong Orm... - Lingling Kwong khổ sở mở miệng - Chúng ta... chúng ta quên chuyện đêm qua đi... được không em?

Lingling Kwong cảm thấy bản thân thật bỉ ổi, thật hèn nhát, nhưng cô không có lựa chọn khác.

- Quên? - Orm Kornnaphat cứng đờ khuôn mặt - Quên là quên thế nào? Lingling, chị đừng nói với em là chị không có cảm giác với em!

Orm Kornnaphat hoàn toàn bộc phát, cô không thể giả bộ nữa, không thể diễn kịch nữa, không thể suy nghĩ thiệt hơn nữa, cô trăm tính ngàn tính mới câu được Lingling Kwong một đêm, bây giờ người trước mắt nói cả hai nên quên đi một đêm ân ái mặn nồng, Orm Kornnaphat không cam tâm.

- Chị.. chị... - Lingling Kwong ấp úng

- Lingling, em yêu chị! - Orm Kornnaphat trực tiếp nói ra tình cảm của cô, kỳ vọng rằng một câu này sẽ làm Lingling Kwong hiểu rõ

Lingling Kwong ngẩng người, cô không bao giờ nghĩ Orm Kornnaphat yêu cô, không thể tin được người cô yêu cũng yêu cô, hoặc là Orm Kornnaphat chỉ đang muốn giúp Lingling Kwong bớt đi tội lỗi mà thôi..

- Orm.. có lẽ thứ tình cảm mà em nói không phải là tình yêu.. nó chỉ là sự ngưỡng mộ của một người em gái dành cho chị gái thôi.. - Lingling Kwong cố gắng tìm đường thoát thân cho cả hai.

Không phải là cô không vui khi Orm Kornnaphat nói yêu cô, cũng không phải bản thân không hạnh phúc, mà là Lingling Kwong không dám giữ lấy, cô không có can đảm giữ lấy..

Từ năm 6 tuổi, mất cha mất mẹ, từ một đứa trẻ ngậm thìa vàng được cha mẹ bảo bọc, chỉ trong một đêm cô mất tất cả, đêm trước khi vợ chồng Sethratanapong đến, Lingling Kwong đã nghe được đám người họ hàng bàn nhau, giành giật nhau quyền nuôi dưỡng cô vì quyền thừa kế, những đôi mắt hám danh hám lợi, tham cầu địa vị và quyền lực xoay quanh một đứa trẻ khiến Lingling Kwong sợ hãi, ám ảnh.

Cho đến khi vợ chồng Sethratanapong xuất hiện, đôi mắt đầy yêu thương, xót xa của mẹ Koy và ba Oct đã khiến trái tim nhỏ bé của Lingling Kwong lúc đó bớt run rẩy, đối với cô, ba mẹ Sethratanapong đã mang lại cho cô sự ấm áp, sau đó một năm, họ còn mang tia sáng bảo bối của họ là Orm Kornnaphat giao cho cô chăm sóc.

Lingling Kwong thật sự không dám nhận lời yêu của Orm Kornnaphat, càng không dám nói ra lời yêu của chính cô, bởi vì, cô sợ, sợ mất đi sự ấm áp của gia đình, sợ đôi mắt đầy thất vọng và trách cứ của ba mẹ và em trai, sợ phải trở lại cuộc sống cô độc lẻ loi dưới đầy rẫy những cạm bẫy lọc lừa, hơn thế, cô sợ phải xa Orm Kornnaphat mãi mãi.

Từ khi biết rằng bản thân yêu Orm Kornnaphat, Lingling Kwong hiểu được thiệt hơn, nếu cô có quan hệ mờ ám với Orm Kornnaphat, bà nội Sethratanapong sẽ không để bọn họ dễ dàng bên nhau, ba mẹ Sethratanapong cũng không đồng ý Tiểu Công chúa của họ yêu phụ nữ, mà lại còn là chị nuôi, họ sẽ cấm Lingling Kwong lại gần Orm Kornnaphat, vậy nên, Lingling Kwong đã lựa chọn, cô chôn kín tình cảm này trong tim, mang xiềng xích mà lý trí cấp cho để vây khốn nó, nguyện một đời này yên lặng đứng cạnh Orm Kornnaphat cho đến khi hơi thở tàn lụi.

Chỉ là.. cô không nghĩ được.. sẽ có một đêm hôm qua xảy ra.. và cô.. tình nguyện trao đi.. cũng tình nguyện nhận lấy...

Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong, trái tim cô đau nhức đến tận cùng, cô không bao giờ nghĩ Lingling Kwong sẽ như thế này, cô biết người kia có cảm giác với cô, có tình cảm với cô, nên cô mới suy tính làm rối loạn trái tim Lingling Kwong, từ từ đem Lingling Kwong giam bên cạnh, vậy mà, tất cả mọi thứ đã chín, gạo đã thành cơm, lại nhận lấy sự đắn đo của Lingling Kwong, Orm Kornnaphat thật sự không tiêu hóa được.

- Chị nói không phải yêu? Là sự ngưỡng mộ của em gái dành cho chị gái sao? - Orm Kornnaphat phát điên rồi

- Phải.. - Lingling Kwong gật đầu, không dám nhìn Orm Kornnaphat

- Từ khi em biết rung động em đã thích chị, từ khi biết nhớ một người đã nhớ chị, từ khi biết yêu một người thì cũng nhận ra đã yêu chị! - Orm Kornnaphat mím môi gằn từng chữ đầy xót xa - Lingling Kwong! Có em gái nào ngưỡng mộ chị gái mà muốn hôn chị mình, muốn cùng chị mình làm chuyện thân mật không hả?

Orm Kornnaphat gào lên, nước mắt cô rốt cuộc không nhịn được rơi xuống, thân thể trải qua một đêm hoan ái đầu tiên có phần đau nhức, nhưng lại không đau bằng chính trái tim cô lúc này.

- Em có bao giờ nghĩ bản thân đang lầm tưởng một thói quen trở thành tình yêu không..? - Lingling Kwong tiếp tục con đường không lối thoát của chính cô - ... Là em quá tin tưởng chị, là em cảm giác ở bên cạnh chị an toàn nên mới nghĩ rằng bản thân đã yêu chị!

Orm Kornnaphat ngẩng người nghe từng lời tàn nhẫn từ Lingling Kwong, người kia vì trốn tránh liền quy chụp tình yêu của cô thành sự ngộ nhận sao, Orm Kornnaphat cười chua chát

- Chị cho rằng em ngộ nhận? - Orm Kornnaphat thê lương mở lời

- Có lẽ.. - Lingling Kwong gật đầu, như một nhát búa bổ thẳng vào hai trái tim đang rỉ đầy máu tươi

Orm Kornnaphat hít sâu một hơi, đôi đồng tử hổ phách ngập tràn bi ai, nước mắt vẫn rơi như mưa trên khuôn mặt, nhìn thẳng vào Lingling Kwong trước mặt đang cúi gầm không dám đối diện với cô, Orm Kornnaphat cảm giác được trái tim trong lồng ngực đang gào thét điên loạn, linh hồn cũng đang trở nên điên dại, cả người tê rần vì đau đớn.

- Lingling Kwong! - Giọng lạnh lẽo vang lên

- Orm? - Lingling Kwong ngẩng đầu nhíu mày nhìn Orm Kornnaphat, cô chưa từng thấy một Orm Kornnaphat như thế này

- Chị nghe cho kỹ đây! - Orm Kornnaphat nhìn thẳng vào Lingling Kwong tuyên bố từng chữ - Chị thuộc về em, vĩnh viễn là của em, em sẽ không bao giờ để chị rời khỏi em, chị cho rằng em ngộ nhận cũng được, nói em lệch lạc cũng được, em yêu chị đó là sự thật!

- Orm.. đừng như vậy... - Lingling Kwong thống khổ mở miệng

- Em sẽ không quên đêm qua! - Orm Kornnaphat nhích người tới cầm lấy tay Lingling Kwong đặt lên một bên ngực của cô, khi Lingling Kwong muốn giật tay ra, Orm Kornnaphat lại ương ngạnh giữ lấy - Hoặc nếu chị quên, em sẽ để chị nhớ lại, ngay bây giờ!

Orm Kornnaphat nói xong buông tay Lingling Kwong ra, hai tay đặt lên áo ngủ mà Lingling Kwong khoác cho cô ban nãy, cởi xuống, một thân thể hoàn mỹ xinh đẹp đầy quyến rũ đập thẳng vào mắt Lingling Kwong, trên đó rất rõ những ấn ký màu đỏ rực nhắc cho cô nhớ, Orm Kornnaphat thuộc về cô, Lingling Kwong nhắm mắt quay đi không dám nhìn.

- Chị tránh đi sao? - Orm Kornnaphat thê lương mở miệng, nước mắt rơi xuống

- Orm.. đừng khóc.. - Lingling Kwong nghe được tiếng nức nở của Orm Kornnaphat liền đau lòng

- Có phải chị cho là em dơ bẩn rồi nên không muốn nhìn nữa..? - Orm Kornnaphat uất ức hỏi - Là chị chiếm lấy em.. bây giờ lại không muốn nhìn em.. Lingling Kwong.. là chị chiếm lấy em cơ mà..?

Orm Kornnaphat thay vì như ban nãy gào khóc vì phẫn nộ, lúc này lại tủi thân uất ức tột điểm, cô ngồi xuống khóc hoa lê đái vũ, bộ dáng đầy đau lòng.

Lingling Kwong khổ sở nhìn Orm Kornnaphat, cô không biết phải làm như thế nào, từ khi Orm Kornnaphat gào lên cô đã không thể chịu được vì người kia tổn thương, lúc này, tiếng khóc của Orm Kornnaphat lại tràn đầy thống khổ, như ngàn mũi dao đang xuyên thủng trái tim cô.

- Đừng khóc.. - Lingling Kwong chịu không được nữa, tiến đến ôm lấy thân thể trần trụi của Orm Kornnaphat vào lòng, sưởi ấm cho người cô yêu

- Chị.. tại sao chị lại.. hức.. không muốn nhìn em.. hức.. hức.. - Orm Kornnaphat nấc lên từng tiếng - .. là vì em .. hức.. không còn nguyên vẹn.. hức.. phải không?

- Không phải.. ngốc quá.. không phải ... - Lingling Kwong ôm siết Orm Kornnaphat vào lòng, cô phải làm sao đây, Lingling Kwong không biết, cô hoàn toàn trống rỗng, không có một đối sách nào

- Hay.. là em không đẹp..?

- Em rất đẹp..

- Lingling.. yêu em được không?

- Orm.. chúng ta không thể..

Orm Kornnaphat lại bị Lingling Kwong từ chối, cô đẩy mạnh Lingling Kwong ra, ủy khuất, đau thương, bi ai, thống khổ trộn lẫn vào nhau, nhìn Lingling Kwong đầy khó hiểu

- Không thể? Tại sao không thể? - Orm Kornnaphat như điên như dại

- Chúng ta là chị em! - Lingling Kwong gằn từng chữ, trái tim cô cũng đau lắm nhưng không làm khác được

- Chị em? - Orm Kornnaphat bật cười trào phúng - Mẹ em sinh chị ra sao? Chị còn không có họ Sethratanapong! Vậy là chị em gì hả?

- Orm! Chúng ta đã sai rồi, đừng làm mọi thứ sai hơn nữa.. - Lingling Kwong đầy bất lực - .. đừng đẩy mọi chuyện đi xa hơn nữa.. được không?

- Không! Em muốn chị! Cả đời chỉ muốn chị!! - Orm Kornnaphat cố chấp

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat cố chấp trước mắt, hít sâu một hơi, xoay người xuống giường đứng dậy nhặt quần áo.

- Chị làm gì? - Orm Kornnaphat nhíu mày

- Em tắm đi, rồi chúng ta về lại Bangkok! - Lingling Kwong không muốn tiếp tục chủ đề kia với Orm Kornnaphat nữa

- Lingling Kwong, chị muốn phủi tay? - Orm Kornnaphat nhận ra Lingling Kwong không muốn tiếp tục nói với cô, trong lòng đầy khó chịu

- Chị đã nói em quên đi! Nếu em không muốn quên thì tùy em! Còn chị, chị sẽ quên! - Lingling Kwong tàn nhẫn

- Nói cho em biết... - Orm Kornnaphat với tay giữ lấy tay Lingling Kwong, đôi mắt hổ phách chờ đợi - .. chị có yêu em không?

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat, trái tim bắt đầu giãy dụa, nhưng lý trí lập tức trừng phạt nó, cắt vào một đường sâu hoắm.

- Không! Tất cả là ngộ nhận thôi!

Lingling Kwong không muốn làm Orm Kornnaphat đau, nhưng cô không còn cách nào khác, tình cảm này hoàn toàn là sai lầm, mọi thứ bọn họ trải qua đều là sai lầm, đêm hôm qua cũng là sai lầm.

Để lại Orm Kornnaphat đầy nước mắt phía sau lưng, Lingling Kwong rời khỏi phòng, từ hôm nay, cô sẽ đặt mọi thứ về lại đúng vị trí của nó, không thể sai lệch, tình cảm nghịch luân lý này, cảm xúc không được chào đón này, cảm giác mềm mại nóng bỏng đêm qua, đều sẽ bị Lingling Kwong tống vào ngục tối, giam cầm vĩnh viễn.

Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong rời khỏi phòng, cô gục người nằm xuống giường, gào lên thảm thiết, Orm Kornnaphat khóc đến tê tâm liệt phế, những tưởng sau một đêm thỏa lòng sẽ được trọn vẹn hạnh phúc, nào ngờ lại là sự đau đớn thấu tâm..

Yêu say đắm một người nhận lại chỉ là sự bi ai.. bị gò ép vào hai chữ ngộ nhận..

Lingling Kwong một đêm cấp cho Orm Kornnaphat đầy sự ấm áp, sau đó lại phủ lên người kia sự giá lạnh, bởi vì dũng cảm là thứ mà Lingling Kwong thiếu nhất, cô không có can đảm để yêu Orm Kornnaphat..

"Orm.. chị xin lỗi..."

Nước mắt Lingling Kwong rơi lặng lẽ nơi không gian cô độc của chính cô, tiếng nấc tuyệt vọng bị cô kiềm giữ trong cổ họng không được thoát ra như chính cách cô giữ lấy tình yêu của mình dành cho Orm Kornnaphat.

Tình cảm của họ chính là sự đau thương không lối thoát...

- END CHAP 10 -

Au: Thay lời muốn nói cho các độc giả thân yêu:

"Biết trước có kết cục thế này thì cần gì trông chờ chap mới để làm chi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro