Chương 100


Quảng Thận Hành cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, Quảng Minh Minh là đứa con gái mà ông tự hào nhất, cho tới nay luôn ngoan ngoãn nghe lời. 

Hiện tại sao lại trở thành như vậy!

"Các con lựa chọn sai, làm gia trưởng chẳng lẽ không nên sửa lại cho đúng? Để tùy ý các con đi sai hướng sao? Tiểu Minh, con đã nghỉ vài ngày rồi. Lại đây, đừng học hư."

Quảng Thận Hành nhíu mày nhìn hai người, trong giọng có chút tức giận.

Sau khi Quảng Thận Hành nói xong, sắc mặt Quảng Linh Linh trở nên tái nhợt.

Học hư sao?

Trong lòng Quảng Linh Linh cũng tức giận, có lẽ cô và người trước mắt này không có cách nào tâm bình khí hòa nói chuyện với nhau.

Quảng Linh Linh siết chặt nắm tay đến mức cánh tay bị thương có chút đau, lúc này bàn tay cô được một bàn tay khác nắm lại, vỗ vỗ mu bàn tay, nắm tay đang siết chặt tự động thả lỏng ra.

"Con không học cái xấu, con không làm gì phạm pháp! Ba ba, nếu ba còn như vậy, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ba. Con muốn ở bên chị và chị dâu, không cần về nhà nữa." Quảng Minh Minh bĩu môi nói, từ phía sau ôm lấy Quảng Linh Linh.

Khi nghe thấy chữ đoạn tuyệt quan hệ, Quảng Thận Hành tức giận đến phát run.

Một đứa hai đứa đều muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông sao?!

"Quảng giáo sư, là người ngoài cuộc, tôi muốn nói vài câu. Tiểu Minh hiện tại không phải là đứa trẻ, em ấy có phán đoán của mình. Dù ngài nói dự án này có giá trị thương mại và học thuật rất cao, nhưng với Tiểu Minh mà nói, nó không có giá trị cảm xúc gì, thì nó liền không có ý nghĩa gì. Trước đây em ấy không có sự lựa chọn, không có ý thức tự chủ, hiện tại em ấy muốn làm chuyện khác, có những quan điểm không giống ngài, ngài cũng không thể nói em ấy đang làm chuyện xấu. Mong ngài có thể cho em ấy thêm thời gian và hiểu thêm về suy nghĩ của em ấy."

Trần Mỹ Linh nhìn thấy Quảng Linh Linh và Quảng Minh Minh đang rất kích động, còn Quảng Thận Hành thì mặt mũi liên tục đổi màu, liền bày tỏ suy nghĩ của mình.

Sau khi Trần Mỹ Linh nói xong, Quảng Minh Minh hướng đầu về phía Trần Mỹ Linh muốn cọ cọ, bị Quảng Linh Linh ngăn lại, không cho cọ.

Quảng Thận Hành nhìn Trần Mỹ Linh, sắc mặt dần dần thay đổi, từ giận dữ biến thành suy sụp.

"Tiếp tục chơi đi!" Quảng Thận Hành thở dài rồi quay người bỏ đi.

Quảng Minh Minh nghe được lời Quảng Thận Hành nói liền ngẩng đầu lên nhìn thấy Quảng Thận Hành rời đi, trong lòng vừa vui đồng thời có chút không vui, cũng không rõ là tư vị gì.

"Thật ra, em không muốn ba làm không vui... Chỉ là, tại sao ông ấy không thể giống hai người?" Quảng Minh Minh nhíu mày.

Quảng Linh Linh nhìn Quảng Minh Minh, cảm giác trong nháy mắt Quảng Minh Minh dường như trưởng thành một ít.

"Hì hì, vẫn là chị dâu lợi hại, những gì chị dâu nói vừa rồi chính là những gì em muốn nói! Thật tốt quá, ba đã đi rồi, giờ chúng ta có thể chơi! Hai người có muốn đi công viên trò chơi không? Em mời hai người chơi!" Quảng Minh Minh chỉ ưu sầu vài giây, rất nhanh lại vui vẻ.

Quảng Linh Linh bất lực, vỗ vỗ đầu Quảng Minh Minh, đem bao tay móng vuốt của cô tháo ra, sau đó bước đi về phía trước nhặt đầu thú bông của cô.

Trải qua chuyện vừa rồi, Quảng Minh Minh càng thêm yêu thích Trần Mỹ Linh, khi Quảng Linh Linh rời đi, Quảng Minh Minh mặc bộ đồ thú bông ôm lấy Trần Mỹ Linh.

"Chị dâu, chị thật tuyệt! Chị dâu, chị sài nước hoa gì thơm như vậy!" Quảng Minh Minh nói xong đầu liền bị kéo ra.

"Quảng Minh Minh, em cũng biết đây là chị dâu của em sao? Nàng là Omega, em là Alpha, đừng có đứng gần như vậy!" Quảng Linh Linh xụ mặt.

"Em không có ý gì khác, chỉ là em quá thích chị dâu." 

Quảng Linh Linh biết "Chỉ số thông minh" của Quảng Minh Minh trong vấn đề này, rất là đơn thuần, cho dù như vậy, cô vẫn không muốn Quảng Minh Minh tới quá gần Trần Mỹ Linh.

Quảng Linh Linh giúp Quảng Minh Minh đội đầu thú bông vào, Quảng Minh Minh vui vẻ chạy đi làm.

"Ngay cả em gái của mình mà cũng ghen à?" Trần Mỹ Linh bước đến chọc chọc mặt Quảng Linh Linh, buồn cười nói.

"Em đang dạy em ấy. Nếu không em ấy cái gì cũng không hiểu." Quảng Linh Linh đứng đắn trả lời.

"Ừ, ừ, là em đang dạy em ấy." Trần Mỹ Linh cũng nương theo cười đùa.

Quảng Linh Linh hơi đỏ mặt, nhưng cũng mặc kệ, dù sao cô chỉ muốn chen vào giữa Quảng Minh Minh và Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh phải đi làm, hai người chỉ ở chỗ này một lúc, liền rời đi.

"Lỡ như Tiểu Minh cả đời chỉ muốn làm như vậy thì sao?" Quảng Linh Linh hỏi khi đang trên đường về.

"Tiểu Minh vẫn chưa hoàn toàn khám phá hết sở thích của mình. Tôi để ý thấy khi em ấy mặc đồ thú bông rất thích chơi với trẻ em. Có thể từ từ sẽ không mặc đồ thú bông nữa, sẽ tham gia một số hoạt động cộng đồng cho trẻ em, hoặc dạy học. Cứ để em ấy trải nghiệm nhiều thứ, em ấy sẽ phát hiện ra nhiều điều thú vị, lại có thể mang lại cảm giác có thành tựu. Thực ra, người đi làm, cũng không phải vì thấy thú vị mới đi làm, có nhiều thời điểm đi làm là để giải quyết sinh hoạt, có thể kiếm tiền. Yêu thích chỉ là một phần nhỏ, kết hợp cả hai là tốt nhất. Tiểu Minh sẽ từ từ hiểu và tìm ra con đường phù hợp với mình." 

Quảng Linh Linh nghe Trần Mỹ Linh nói, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút nóng.

"Chị ơi, có chị thật tốt!" Quảng Linh Linh nắm chặt tay Trần Mỹ Linh.

Nếu không phải đang ngồi trên xe, Quảng Linh Linh chắc chắn sẽ ôm lấy Trần Mỹ Linh.

"Chị ơi, công việc hiện tại của chị, là thích hợp nhất với chị sao? Quản lý một công ty lớn như vậy, chị không cảm thấy mệt sao?" Quảng Linh Linh hỏi Trần Mỹ Linh.

"Không mệt. Việc nâng cao hiệu quả và lợi ích cho Trần thị, làm Trần thị phát triển lớn mạnh và chiếm lĩnh thị trường nhiều hơn, đây cũng là cảm giác thành tựu của tôi, tôi thấy đây là công việc thú vị." 

"Vậy là tốt rồi, chị luôn thích làm những chuyện đặc biệt."

"Tiểu Quảng, Tống Hành Sơ bên kia nói tháng sau nàng sẽ làm chỉ đạo nhiếp ảnh cho một bộ phim tài liệu, em đi theo nàng học hỏi đi. Đoàn làm phim đó rất chuyên nghiệp, có nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong ngành, hẳn là em sẽ học được rất nhiều thứ." Trần Mỹ Linh vừa duỗi tay sờ soạng mặt Quảng Linh Linh vừa nói.

"Không phải chúng ta vẫn còn phải chụp quảng cáo cho sản phẩm mới sao?" Quảng Linh Linh ngạc nhiên.

"Tống Hành Sơ nói công việc trong đoàn làm phim đó là cơ hội hiếm có. Quảng cáo sản phẩm mới của chúng ta thì có rất nhiều thời gian để quay chụp. Tiểu Quảng của tôi, cũng nên đi ra ngoài, mở rộng kiến thức học hỏi thêm, chắc chắn sẽ trở thành nhiếp ảnh gia rất lợi hại!"

"Dạ."

Nghe Trần Mỹ Linh nói vậy, Quảng Linh Linh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Mặc dù rất luyến tiếc khi phải xa Trần Mỹ Linh, nhưng Quảng Linh Linh vẫn quyết định đi làm việc của mình.

Trần Mỹ Linh cũng có công việc của mình.

Sau khi nói chuyện này, việc Quảng Linh Linh đi theo Trần Mỹ Linh quay vlog tạm dừng lại.

Cánh tay của Quảng Linh Linh đã khôi phục hoàn toàn, bắt đầu đến chỗ của Tống Hành Sơ chuẩn bị, học tập kiến thức có liên quan và làm quen với thiết bị.

Trong khi đó, Trần Mỹ Linh đang bận rộn đối phó với chiến lược marketing của Locker Châu Báu.

Vì sản phẩm mới lần này của Trần thị bị Locker Châu Báu giả mạo, Trần thị đang phải đối mặt với sự tấn công từ Locker Châu Báu, Trần Mỹ Linh cũng không nói chuyện nhiều với Quảng Linh Linh.

Vài ngày sau, khi Trần Mỹ Linh tham gia một hội chợ thương mại, nàng được nhân viên công tác dẫn đến một phòng họp, người đang ngồi bên trong là Quảng Thận Hành.

Người lạnh lùng nghiêm túc, rất uy nghiêm, khí thế mạnh mẽ.

Nhìn thấy Quảng Thận Hành, Trần Mỹ Linh có chút ngạc nhiên, nhưng không có hoảng loạn mà rất tự nhiên chào hỏi Quảng Thận Hành.

"Mời ngồi." Quảng Thận Hành lên tiếng.

"Quảng giáo sư, ngài tìm tôi có việc gì?" 

"Ta nghe nói gần đây tình hình của Trần thị không ổn lắm. Locker Châu Báu đang một ít động thái muốn thu mua Trần thị. Ta thấy Tiểu Minh và Tiểu Quảng đều rất tin tưởng cô, nên muốn nhờ cô giúp ta thuyết phục hai đứa nó. Nếu cô làm được, ta sẽ giúp cô xử lý Locker Châu Báu."

Quảng Thận Hành sắp xếp vệ sĩ cho Quảng Minh Minh, mỗi ngày đều biết Quảng Minh Minh làm cái gì. 

Hiện tại Quảng Minh Minh rất thân thiết với Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh có thể giam gia vũ hội vì Trần Mỹ Linh, khuất phục với mình, Quảng Minh Minh lại thân thiết với Trần Mỹ Linh như vậy, sau khi suy nghĩ, hình như tìm tới Trần Mỹ Linh là mở ra một cái lối tắt.

Hơn nữa nói chuyện với Trần Mỹ Linh, giống như dễ dàng một ít, nhẹ nhàng một ít.

Hai tổ tông kia, đứa nào cũng kích động.

"Quảng giáo sư, ngài tìm lầm người rồi. Tôi không có cách nào khuyên được các nàng. Các nàng có suy nghĩ riêng của mình, chỉ có thể dẫn đường, nếu ép buộc có khả năng sẽ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Có những việc không thể làm theo cách hoàn hảo."

"Cô là thương nhân, nhìn từ góc độ lợi ích lớn nhất, cô cũng cho rằng ta làm sai sao? Ta đã thử Tiểu Quảng, cho thấy nó có thể trở thành một lãnh đạo xuất sắc, nhưng nó lại cố tình chọn nhiếp ảnh. Tiểu Minh thì càng không cần phải nói, tư tưởng đơn thuần, trí thông minh vượt trội, thành tựu vượt xa bạn bè đồng trang lứa. Nhưng hiện tại cô nhìn xem nó đang làm cái gì?"

"Có chuyện này, không biết Quảng giáo sư có biết không, khi ngài và Nhuế giáo sư đi công tác, chỉ dẫn Tiểu Minh đi theo, Tiểu Quảng từ nhỏ đã rất muốn ở bên cạnh các ngài. Em ấy nghĩ rằng các ngài không mang theo em ấy là vì sức khỏe của em ấy không tốt, học tập cũng không tốt, cho nên nỗ lực rèn luyện sức khoẻ, nỗ lực học tập. Em ấy chọn ngành vật lý chuyên nghiệp cũng vì muốn làm việc cùng các ngài. Ngài lại ép buộc em ấy chuyển ngành, ngài có nghĩ tới cảm nhận của em ấy không?"

Trần Mỹ Linh nhàn nhạt nói, nhưng ý tứ bảo vệ Quảng Linh Linh rất rõ ràng.

Quảng Thận Hành sửng sốt, những lời này, Quảng Linh Linh chưa bao giờ nói với ông!

"Tiểu Quảng ban đầu vì muốn ở bên các ngài, có thể làm chuyện em ấy không thích, là ngài đã tổn thương em ấy. Hiện tại, Tiểu Minh đang tìm kiếm đam mê của chính mình. Xin ngài đừng tiếp tục dùng phương thức kia để tổn thương Tiểu Minh."

"Ta cũng không muốn tổn thương hai đứa nó." Khí thế nghiêm túc vừa rồi của Quảng Thận Hành có chút chìm xuống.

"Ngài cần cố gắng hiểu các nàng, ủng hộ các nàng, làm các nàng cảm nhận được là ngài yêu thương các nàng, cảm nhận được sự thiện ý của ngài, mà không phải cường thế ép buộc."

Trần Mỹ Linh nhìn sắc mặt của Quảng Thận Hành, ngữ khí cũng dịu lại. 

Quảng Linh Linh và Quảng Minh Minh thật ra rất quan tâm đến ba mẹ, Trần Mỹ Linh cũng không muốn mối quan hệ giữa họ tiếp tục duy trì trạng thái như vậy.

Quảng Thận Hành nghiêm túc nhìn Trần Mỹ Linh, khóe miệng dần dần lộ ra nụ cười.

"Vậy có nghĩa là, cô thà tự mình xử lý, cũng không muốn cùng ta làm giao dịch phải không?"

"Đúng vậy. Đây là điều không thể đem ra giao dịch." 

"Vậy trước đây cô luôn tìm đủ mọi cách để hợp tác với tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất, sao bây giờ lại không đồng ý? Đó là Tiểu Quảng đã trả giá rất lớn để trao đổi."

"Tôi không muốn Tiểu Quảng phải khó xử. Các ngài mượn lý do này yêu cầu em ấy làm chuyện em ấy không thích. Chuyện tham gia vũ hội, vốn dĩ em ấy cũng không thích."

"Khó trách hai đưa nó lại thích cô. Cô có những điều mà chúng ta không có. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thứ phải học." Quảng Thận Hành thở dài cảm khái.

"..." Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Thận Hành, cảm giác người cha này cũng không quá khó để trò chuyện, hình như đã có một chút thông suốt.

"Thực ra, ta thích làm nghiên cứu hơn. Chỉ là, hơn mười năm trước, thành quả nghiên cứu của chúng ta bị người khác cướp đi, ta và mẹ của hai đứa bị coi là công cụ kiếm tiền, bị áp bức, thậm chí tính mạng cũng bị đe dọa. Chính vì vậy ta mới chuyển sang làm quản lý. Mẹ của hai đứa là thiên tài, phù hợp hơn ta trong việc nghiên cứu. Đây cũng là điều làm bà ấy trở thành người vô cùng quý giá, yêu cầu được bảo vệ kỹ hơn. Tiểu Minh và bà ấy rất giống nhau. Cô chắc hẳn đã nghe qua câu "mang ngọc có tội"rồi đi."

"Được rồi, hôm nay nói đã nhiều rồi. Đến đây thôi. Cô nói cô có cách giải quyết vấn đề Locker Châu Báu, ta rửa mắt chờ mong." Thần sắc của Quảng Thận Hành lại khôi phục sự lạnh lùng như trước.

Trần Mỹ Linh và Quảng Thận Hành chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng họp.

Quảng Thận Hành nói, ông vẫn kiên trì với quan điểm trước đó của mình. 

Từ góc độ thương nhân, dựa theo những gì Quảng Thận Hành sắp xếp, là sự phối hợp tốt nhất.

Chỉ là, nếu làm như vậy sẽ làm Quảng Linh Linh và Quảng Minh Minh không vui.

Cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì?

Nếu bọn họ cần một người bảo vệ, thì Trần Mỹ Linh nguyện ý làm người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro