Chương 20

Trần Mỹ Linh nhìn về phía Quảng Linh Linh, ánh mắt ngừng lại, trong mắt tiểu Alpha liền lộ ra tia hoảng loạn.

Nàng chậm rãi đứng dậy đi về Quảng Linh Linh. Áo ngủ mềm mại theo động tác đi lại hiện thân hình quyến rũ cùng đường cong hoàn hảo.

Cổ họng Quảng Linh Linh trượt lên trượt xuống, nuốt nuốt nước miếng.

【 Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. 】

Ở trong lòng cô không ngừng niệm thần chú.

Nhưng khi Trần Mỹ Linh tới gần, cô căn bản không bình tĩnh được chút nào, chỉ có thể miễn cưỡng quay mặt đi, không nhìn nàng.

Trần Mỹ Linh đi một vòng xung quanh Quảng Linh Linh.

"Hôm nay trốn một ngày, em làm trợ lý sinh hoạt như vậy sao?" Trần Mỹ Linh đứng lại sâu kín hỏi, ngón trỏ đặt ở cằm Quảng Linh Linh, đem gương mặt cô bẻ thẳng lại.

Nàng nhìn về phía Quảng Linh Linh, trong lòng hơi hơi nhảy dựng. Ánh mắt Quảng Linh Linh có chút biến hóa, như thuận theo con thú nhỏ ở trong người lộ ra răng nanh.

"Đỡ tôi một chút, đi phòng bếp, tôi còn chưa có ăn cơm." Trần Mỹ Linh vươn tay.

Hô hấp Quảng Linh Linh hoàn toàn rối loạn, càng tới gần Trần Mỹ Linh hương vị tin tức tố càng thêm nồng đậm.

Khi Trần Mỹ Linh duỗi tay ra lệnh, Quảng Linh Linh bắt được cánh tay nàng, chỉ là lực đạo không khống chế tốt, đem nàng ngã về phía mình.

Vươn tay theo bản năng đỡ nàng, cách lớp áo ngủ mềm mại tiếp xúc với eo thon. Cả người Omega mềm mại, nằm gọn trong ngực cô. Tiếp xúc thời gian ngắn ngủi nhưng Quảng Linh Linh cảm giác cả người đều không xong.

Mất khống chế.

Tay đang ôm lấy Trần Mỹ Linh không tự giác siết chặt, con ngươi hơi hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm tuyến thể trên cổ nàng, răng đánh dấu nóng lòng muốn cắn.

Trần Mỹ Linh mặc áo ngủ chữ V, lộ ra mảng da lớn ở cổ, tuyến thể không có che lấp, khối da nhỏ mỏng manh trong suốt theo hô hấp hơi hơi động đậy.

Đối với Quảng Linh Linh mà nói, đây là mỹ vị.

Trần Mỹ Linh cố tình phóng thích tin tức tố, thân thể nhũn ra lại mang theo vài phần ác liệt quyến rũ Quảng Linh Linh.

Nàng đầu dựa vào bả vai, nâng mắt nhìn Quảng Linh Linh. Nàng biết Quảng Linh Linh có phóng xuất tin tức tố, càng dựa sát vào càng rõ ràng mùi hoa vẫn nhàn nhạt như cũ.

【 Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng. 】

【 Ai tới cứu tôi đi, cứu tôi đi. 】

Trong đầu Quảng Linh Linh đã chuyển động vòng vòng, tin tức tố Omega như sợi tơ càng ngày càng dày, giống như có người dùng sức lực mạnh mẽ ấn đầu cô xuống, tiến sát vào tuyến thể trên cổ Trần Mỹ Linh. Môi đụng tới làn da non mịn, hàm răng cô run lên. Hận không thể dùng răng đánh dấu đâm thủng làn da mỏng manh này ngay lập tức.

"Ô..." Ở sau gáy nàng, Quảng Linh Linh hô hấp mấy hơi, đôi mềm mại đụng tới tuyến thể, nóng đến mức cả người nàng run lên.

Khi Trần Mỹ Linh cho rằng Quảng Linh Linh muốn cắn nàng, cô lại nâng đầu lên, sau đó nàng cảm giác mình bị bế lên, tốc độ phi thường nhanh ôm nàng đến giường, dùng chăn quấn chặt nàng.

Trên lưng như đang đeo tạ, Quảng Linh Linh đứng dậy rất chậm. Hít thở nặng nề như tiếng gió rít tràn vào tai Trần Mỹ Linh.

"Chị, xin lỗi, em không cố ý, có thể là chị đến nhiệt tình kỳ. Chị cần gặp bác sĩ. Em đi kêu xe cứu thương!"

Trần Mỹ Linh nghe Quảng Linh Linh nói chuyện âm thanh có chút run rẩy, đưa mắt nhìn về phía cô, trên khóe miệng có vết máu, rất nhanh bị cô lau đi.

Quảng Linh Linh nói xong lảo đảo ra khỏi phòng ngủ. Cô không cắn tuyến thể Trần Mỹ Linh mà cắn đầu lưỡi của mình.

Bản năng và lý trí dằn co, lý trí chiến thắng.

Cho dù Trần Mỹ Linh không phải Omega hung dữ như lời đồn, dựa theo nguyên tắc của mình, cô cũng sẽ không cho phép bản thân hành động như vậy với Trần Mỹ Linh.

Lần đầu tiên ở phòng cách ly là chuyện ngoài ý muốn, cô không muốn chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra nữa.

Trần Mỹ Linh nằm ở trên giường, tâm trạng không vì chuyện này mà không vui. Tin tức tố trong phòng là nàng không muốn khống chế, cũng có thể nói nàng cố tình phóng ra. So với hôm qua càng nhiều hơn.

Quảng Linh Linh không nghi ngờ nàng cố ý sao? Ngược lại còn tự trách, chủ động gánh trách nhiệm. Quảng Linh Linh rõ ràng là muốn cắn xuống tuyến thể nàng, nhưng vẫn kiềm chế lại.

Trần Mỹ Linh tự nhận nàng nhẫn nại rất tốt, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Quảng Linh Linh cũng không hề thua kém nàng.

Lại nhớ tới Trần Mỹ Lam lời nói, ở bên nhau ba năm, Quảng Linh Linh đều không có cố ý phóng thích tin tức tố, không có đánh dấu Trần Mỹ Lam. Nói phải kết hôn mới có thể đánh dấu. Lúc đó lời Trần Mỹ Lam nói thật thật giả giả, nàng cũng không có tin. Với lại biểu hiện của Quảng Linh Linh trong phòng cách ly cũng không giống như Trần Mỹ Lam nói.

Nhưng lúc này, nàng tin.

------------

Quảng Linh Linh ở ngoài phòng khách mở cửa sổ đón gió lạnh, hít vào không khí mới mẻ, tỉnh táo được chút.

Vừa rồi xém chút nữa lại phạm sai lầm.

Không phải, là đã phạm rồi.

Bắt lấy cánh tay nàng, đem nàng ôm vào trong ngực!

Xém chút nữa đánh dấu nàng.

Lá gan làm sao lớn như vậy!

Lúc ở phòng cách ly không biết là Trần Mỹ Linh, bây giờ đã biết, vậy mà cũng dám!

Tội càng thêm tội, Trần Mỹ Linh muốn trừng phạt cô như thế nào đây!

Quảng Linh Linh không dám suy nghĩ nữa, vỗ vỗ đầu mình.

Omega đến tình nhiệt kỳ sẽ thế nào, Quảng Linh Linh cũng không biết, chỉ có thể nghĩ đến kêu xe cứu thương, đưa đi bệnh viện.

Quảng Linh Linh lấy di động ra, chưa kịp gọi điện thoại, thì di động đã vang lên.

"Không cần kêu xe cứu thương, tôi có thuốc ức chế. Em giúp tôi lấy laptop ở thư phòng qua đây, với lại đồ ăn hôm nay tôi không thích ăn, em ăn đi, rồi làm một phần khác." Âm thanh Trần Mỹ Linh từ bên kia điện thoại truyền đến.

"... Vâng." Quảng Linh Linh trả lời một chữ, Trần Mỹ Linh bên kia liền cúp máy.

Quảng Linh Linh có cảm giác thanh âm Trần Mỹ Linh lạnh vài phần.

Nàng sẽ không suy nghĩ xử lý cô như thế nào chứ?!

Quảng Linh Linh buồn thúi ruột.

Nghĩ đến Trần Mỹ Linh còn đang đợi, cô chỉ có thể hoàn thành mệnh lệnh.

Tìm được laptop mang vào phòng ngủ đưa cho Trần Mỹ Linh.

Trong phòng ngủ mở máy lọc, không khí đã tốt lên một chút.

Trần Mỹ Linh ngồi dựa lưng vào đầu giường, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá thon dài, là thuốc trấn an Omega.

Tần Sương Tuyết bị nàng khuyên trở về nhà, bây giờ không có ai giúp nàng tiêm thuốc ức chế, nàng chỉ có thể dùng phương thức này.

Thuốc trấn an hương vị không tốt, mỗi một ngụm hút vào, đều làm cổ họng khô rát. Bất quá bây giờ nàng cần tỉnh táo, phải nhịn xuống.

Quảng Linh Linh ngoan ngoãn đem laptop đưa cho Trần Mỹ Linh, sau đó chạy nhanh ra ngoài đóng cửa lại. Đi tới phòng bếp nhìn đồ ăn trên bàn, cô lúc này làm gì còn tâm trạng ăn cơm, chỉ đành đem đồ ăn đóng gói lại, nấu một bữa khác cho Trần Mỹ Linh.

-----------

Bên kia, cách Duy Cảng Uyển không xa là nhà cũ Hoắc gia, Hoắc Cẩm Miên về đến nhà thì thấy được chị nàng Hoắc Cẩm Nhạc.

"Không phải đi ra ngoài chơi sao? Làm sao còn mua đồ, cái gì túi trong nilon." Hoắc Cẩm Nhạc nhìn Hoắc Cẩm Miên thuận miệng hỏi.

"Bạn đưa, nói là trong nhà trồng." Hoắc Cẩm Miên nói, đem trái cây đặt ở trên bàn.

Hoắc Cẩm Nhạc ghét bỏ nhìn túi nilon, không để ý.

"Thế nào đi chơi không vui sao? Lúc trước em nói em thích một cái Alpha, theo đuổi thế nào rồi?" Hoắc Cẩm Nhạc lại hỏi.

"Chưa được." Hoắc Cẩm Miên lắc đầu, có chút rầu rĩ không vui.

Quảng Linh Linh đối Trần Mỹ Lam dư tình chưa dứt, muốn theo đuổi phải tốn chút công sức.

"Chưa được, Alpha nhà ai khó theo đuổi như vậy? Chẳng lẽ là..." Hoắc Cẩm Nhạc lắp bắp kinh hãi.

"Không phải nhà ai, chỉ là Alpha bình thường." Hoắc Cẩm Miên nói.

"Alpha bình thường, không gia thế không bối cảnh, em coi trọng cái gì? Em đừng có não yêu đương." Hoắc Cẩm Nhạc lắc đầu.

"Cô ấy đẹp, dáng cao chân dài, hơn nữa chơi thể thao rất tốt, đại hội thể thao ở trường cô ấy tham gia môn nào cũng giành hạng nhất, sức chịu đựng đặc biệt kéo dài, trước đó không lâu, ở sân thể dục chạy hơn hai mươi km, được giảng viên nhìn trúng, muốn đưa đi tham gia giải Marathon sinh viên. Còn có, cô ấy rất thông minh, thi vào trường là thi môn khó nhất vật lý chuyên nghiệp, đạt thủ khoa khối tự nhiên, về sau không biết vì cái gì chuyển qua nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Ở nhiếp ảnh chuyên nghiệp, cũng tham gia vài cuộc thi nhiếp ảnh sinh viên đều giành hạng nhất, còn có..."

Hoắc Cẩm Miên đối với thành tích của Quảng Linh Linh thuộc như lòng bàn tay.

Ngoại trừ không ưa Trần Mỹ Lam, Hoắc Cẩm Miên xác thực đối Quảng Linh Linh có cảm tình rất tốt.

Hoắc Cẩm Nhạc nghe xong mấy cái, lập trường lập tức thay đổi.

"Theo đuổi, tiếp tục theo đuổi. Nhà chúng ta cũng không cần em liên hôn, cũng không thiếu tiền cho em sài, lớn mật theo đuổi cho chị. Thể lực tốt, sức chịu đựng tốt, ưu điểm này gia thế cũng không đổi được." Hoắc Cẩm Nhạc nói.

"..." Hoắc Cẩm Miên không nghĩ tới Hoắc Cẩm Nhạc biến hoá nhanh như vậy, hơn nữa thứ chị nàng chú ý có chút...

Mặc kệ lý do như thế nào, có chị gái ủng hộ, là chuyện tốt. Cứ từ từ, nàng cũng không tin không theo đuổi được.

Hoắc Cẩm Miên đang nghĩ tới lần sau hẹn Quảng Linh Linh làm thế nào kéo gần khoảng cách, còn Quảng Linh Linh đang nấu cơm cho Trần Mỹ Linh.

-----------

Khi Trần Mỹ Linh ra ăn cơm, trên người vẫn mặc áo ngủ cũ, bất quá thần sắc nghiêm túc, ánh mắt thanh lãnh, sắc mặt khôi phục như ngày thường, lạnh lẽo không có chút máu.

Bị Trần Mỹ Linh nhìn, Quảng Linh Linh nhịn không được run lên. Ánh mắt nàng giống như muốn chém cô.

Lúc nấu cơm Quảng Linh Linh đã tự động thông não cho mình, vừa rồi Trần Mỹ Linh không thoải mái, chắc là nhiệt tình kỳ chưa qua, cô làm trợ lý sinh hoạt cá nhân không chăm sóc tốt cho nàng, ngược lại lớn mật làm bậy, bây giờ nàng đã dùng thuốc ức chế, cả người khôi phục như bình thường, chỉ sợ nàng muốn...

Quảng Linh Linh chỉ có thể tự cầu phúc.

Trần Mỹ Linh ngồi vào bàn ăn, từ từ ăn cơm.

Thuốc ức chế hình người trước mặt không thể dùng, chỉ có thể hút thuốc trấn an Omega, hương vị thật sự không tốt lắm, làm tâm tình nàng cũng không tốt theo.

"Đi theo tôi." Trần Mỹ Linh ăn xong, đứng dậy thanh âm trầm lạnh nói với Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh căng da đầu đi theo Trần Mỹ Linh.

Cảm giác đã đến giờ tòa tuyên án.

Quảng Linh Linh đi theo Trần Mỹ Linh vào thư phòng, nhìn nàng từ máy in lấy ra mấy tờ giấy đã đóng dấu, dùng kim bấm bấm lại thành hai bản.

"Tôi nghĩ kỹ rồi. Em ký cái này, sau khi hợp đồng kết thúc, chúng ta liền thanh toán xong. Ký tên ở cuối trang giấy, bên A là em, điều khoản đã viết xong, em xen xem, không ý kiến gì thì ký tên." Trần Mỹ Linh mở ra chỗ ký tên tờ giấy đưa cho Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh tay có chút run.

Rốt cuộc nhận được "Bản án".

Cũng không có gì, Trần Mỹ Linh muốn trừng phạt cô như thế nào cũng được.

Cô cũng không thể sửa lại "Bản án".

Quảng Linh Linh cầm bút cúi đầu nhìn chỗ Trần Mỹ Linh chỉ bên B ký tên, ký hai bản.

Phục tùng phán quyết. Ngoan ngoãn chịu phạt, sớm ngày được tha.

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh quyết đoán ký tên, lý do nàng chuẩn bị để giải thích đều vô dụng.

Chỉ là, đây là chuyện Alpha khác cầu đều cầu không được, đến chỗ Quảng Linh Linh thì như ký khế ước bán thân, bị tai bay vạ gió, quyết lấy thân chịu chết.

Cho nên nói, sinh lý là thích tin tức tố của nàng, nhưng tâm lý lại bài xích nàng sao? Bởi vì sợ hãi, cho nên không thể không ký sao?

"Hợp đồng có hai bản, cho em một bản." Trần Mỹ Linh đưa cho Quảng Linh Linh bản hợp đồng trước mặt. Bộ dáng Trần Mỹ Linh giống như ký một hợp đồng làm ăn bình thường.

"Hợp đồng có giá trị một năm, không được nói ra điều khoảng trong hợp đồng với ai. Từ giờ trở đi, điều khoản trên hợp đồng này sẽ quy định hành vi của em và tôi. Em nhìn kỹ lại, cần phải nhớ kỹ điều 2.2, trong lúc hợp đồng còn giá trị, bên A không thể cùng Omega khác có bất kỳ quan hệ ái muội nào, trên người cũng không thể có hương vị tin tức tố của Omega. Điều 2.3 bên A có trách nhiệm và nghĩa vụ, giúp bên B đánh dấu tạm thời khi bên B đến nhiệt tình kỳ..."

Thanh âm Trần Mỹ Linh truyền đến, ngữ khí như đang phân công công việc.

Quảng Linh Linh càng nghe càng thấy không đúng.

Bản án nào sẽ viết như vậy?!

Quảng Linh Linh trong lòng nhảy dựng, vội đem hợp đồng trước mặt lật lại trang thứ nhất, nhìn vào dòng chữ lớn nhất.

HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN.

------------

Thời gian chim chuột của đôi chim non sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro