Chương 28

Cố Hiệp Hiệp cùng Hoắc Cẩm Miên và mấy người khác đi leo núi, khi trở lại trường học thì đã thấy các bài đăng về Quảng Linh Linh trên trang web của trường.

"Tiểu Quảng mấy năm nay đều làm ba bốn công việc cùng lúc, có đôi khi nghỉ đông và nghỉ hè cũng đi làm, cũng có kinh doanh tài khoản truyền thông cá nhân, có hơn một trăm ngàn fans, cậu ấy rất giỏi. Bất quá tiền trước kia kiếm được đều mua đồ ăn, mua quà cho Trần Mỹ Lam. Váy Trần Mỹ Lam mặc ở sinh nhật năm trước là Tiểu Quảng mua. Bản thân Tiểu Quảng chưa bao giờ mua sắm quá tay, nếu tiền không dùng ở trên người Trần Mỹ Lam, Tiểu Quảng hoàn toàn có thể tự mua cho mình những loại quần áo này, những người là đang này xem thường ai đây."

Cố Hiệp Hiệp tức giận nói với những người khác, nhìn mấy bài đăng nói xấu Quảng Linh Linh là báo cáo, tài khoản nào bình luận không vừa mắt cũng báo cáo.

Hoắc Cẩm Miên nhìn điện thoại, thấy hình Quảng Linh Linh do người đi đường chụp lại, híp híp mắt. Trước kia đã thấy Quảng Linh Linh xinh đẹp, bây giờ hơi thay đổi một chút lại càng đẹp thêm, ngoại hình đẹp mắt, đối xử tốt với bạn gái, lại là Alpha, quả thật rất hiếm thấy.

"Hiệp Hiệp, không cần cực khổ báo cáo, mình sẽ liên hệ với người quản lý trang web của trường để xử lý. Cậu nói cho Quảng Linh Linh để cô ấy biết." Hoắc Cẩm Miên nói với Cố Hiệp Hiệp.

"Cảm ơn cậu. Mình nói với Tiểu Quảng một tiếng." Cố Hiệp Hiệp nói.

Cố Hiệp Hiệp nhắn tin cho Quảng Linh Linh.

"Hoắc tiểu thư, cậu thật tốt. Chỉ tiếc, Tiểu Quảng nói cậu ấy có bạn gái, cậu ấy không đi chơi với chúng ta là do bạn gái mới cậu ấy không cho." Sau khi Cố Hiệp Hiệp nhắn tin xong, nói với Hoắc Cẩm Miên.

Hoắc Cẩm Miên cười cười: "Không sao."

Hoắc Cẩm Miên đã tự mình xác nhận, hai lần liên tiếp đều là Trần Mỹ Lam nhúng tay. Trần Mỹ Lam không muốn mình theo đuổi được Quảng Linh Linh, nàng còn đối với Quảng Linh Linh dư tình chưa dứt. Người khác không biết, nhưng Hoắc Cẩm Miên biết, Trần Mỹ Lam đồng ý Tống Phi Ngọc là bởi vì Tống gia ủng hộ anh trai nàng. Hiện giờ ở Trần thị, Trần Mỹ Linh đã thoái vị, Trần Khải tạm thời thay thế chức chủ tịch, nói cách khác bọn họ cách đích đến không xa lắm. Chờ Trần Khải hoàn toàn khống chế Trần thị, Trần Mỹ Lam sẽ vứt bỏ Tống Phi Ngọc không còn giá trị lợi dụng, quay lại cùng Quảng Linh Linh. Thật muốn cho Quảng Linh Linh biết Trần Mỹ Lam rốt cuộc là loại người gì.

Quảng Linh Linh vừa mới đi tới cổng 4 thì nhận được tin nhắn của Cố Hiệp Hiệp. Cố Hiệp Hiệp muốn cô làm sáng tỏ chuyện này, nhưng lúc này cô tạm thời không suy xét.

Cho dù cô có mua nổi mấy thứ này, cô tiêu xài cũng không phải như vậy. Ngoại trừ mua quần áo, đồ trang sức cho Trần Mỹ Lam và những thứ Trần Mỹ Lam thích. Cô ít khi mua quần áo cho mình, lại ít khi chú ý tới nhãn hiệu, cho nên đối với nhãn hiệu hay thương hiệu gì đó cũng không hiểu biết. Không nghĩ tới quần áo Trần Mỹ Linh đưa cho mình lại mắc như vậy. Chuyện này cô muốn cùng Trần Mỹ Linh nói một chút, không cần thiết mua quần áo  mắc như vậy cho cô. Tình trạng của Trần Mỹ Linh đang không tốt, không cần tiêu tiền phung phí.

Quảng Linh Linh dùng tốc độ nhanh lướt qua mọi người, rất mau đã đến chỗ Trần Mỹ Linh nói, thấy được xe của nàng. Quảng Linh Linh đi tới bên cạnh xe, cửa xe tự động mở ra.

"Chuẩn bị trước khi đánh dấu." Trần Mỹ Linh thanh âm truyền đến, chỉ chỉ dụng cụ rửa mặt đã chuẩn bị trên xe cho Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh cổ họng lăn lộn, mặt không tự giác đỏ lên. Nhanh chóng cầm dụng cụ tìm chỗ đánh răng súc miệng. Cô nhớ tới lần trước đánh dấu ở trên xe, bất giác dâng lên cảm giác ngại ngùng.

Quảng Linh Linh cũng không nghĩ gì thêm, chuẩn bị xong lập tức về xe. Khom lưng bước vào trong xe, Quảng Linh Linh gọi Trần Mỹ Linh một tiếng, muốn ngồi ghế bên cạnh nàng, lại bị nàng giữ chặt.

"Ngồi ở đây."

Quảng Linh Linh thân thể cứng đờ. Ý Trần Mỹ Linh là muốn cô và nàng ngồi cùng nhau? Cô không thể ngồi lên người nàng được.

Lòng bàn tay Quảng Linh Linh thấm ra mồ hôi, bị Trần Mỹ Linh kéo xuống, không còn cách khác cô đành lui ra phía sau kéo theo Trần Mỹ Linh đứng dậy, xoay người ngồi xuống ghế rồi ôm nàng ngồi lên đùi mình.

Trên người nàng có hương hoa hồng thoang thoảng nhẹ nhàng mềm mại. Ngón tay hơi hơi lạnh đụng phải gương mặt nóng bỏng của xô, tin tố của nàng phóng ra ngay lập tức. Nàng cảm giác được tin tức tố của cô cũng phóng ra, đồng thời lực ôm lấy nàng tăng lên.

Nàng ấn ấn ngón tay lên trán Quảng Linh Linh.

"Vì sao lại làm những chuyện đó ở trên mạng?" Trần Mỹ Linh thấp giọng hỏi.

Thật ra, Trần Mỹ Linh không muốn truy cứu nguyên nhân. Nhưng, vẫn muốn nghe Quảng Linh Linh giải thích như thế nào.

"Ký hợp đồng hôn nhân, chị là vợ em. Em, em tất nhiên phải bảo vệ chị." Quảng Linh Linh cảm giác cổ họng mình khô khốc dưới sự tác động của tin tức tố từ Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh khựng lại, đáp án như thế này nàng không đoán trước được. Chỉ là một tờ giấy hợp đồng, Quảng Linh Linh liền có "trách nhiệm" đối với nàng, muốn bảo vệ nàng sao? Cảm giác này cứ như một thứ đạo đức giả vậy?

Ngón tay Trần Mỹ Linh rời đi, tuỳ ý Quảng Linh Linh vùi mặt vào cổ nàng. Đáp án không phải như nàng dự đoán, nhưng từ trong miệng Quảng Linh Linh nói ra, lại rất hợp lý. Mặc dù trước đó nàng cũng có ý nghĩ này, nhưng lại bị nàng dùng lý trí ép xuống.

Bất quá là mới ngắn ngủn mấy ngày, nếu Quảng Linh Linh thật sự quên Trần Mỹ Lam nhanh như vậy, quay sang dành hết nhiệt tình cho nàng, cũng là rất kỳ quái. Bây giờ Quảng Linh Linh trả lời như vậy, nói đi nói lại cũng đúng. Vô luận như thế nào, chuyện Quảng Linh Linh làm, đối với nàng cũng rất tốt. Nàng nguyện ý đối xử với Quảng Linh Linh tốt hơn một chút. Cho dù nàng không ở nhiệt tình kỳ, cũng có thể phóng tin tức tố, để Quảng Linh Linh đánh dấu tạm thời. Nàng đã xác minh được thứ Quảng Linh Linh thích. Tiểu Alpha chính là thích tin tức tố của nàng.

Quảng Linh Linh ngửi được hương vị tin tức tố của Trần Mỹ Linh, răng đánh dấu khẽ run, mặt chôn ở cổ nàng. Hôm nay nàng mặc cổ áo thấp, không cần mở nút, nghiêng đầu lại gần là có thể tiếp xúc được.

Động tác phi thường chậm chạp, độ lực nhẹ nhàng, ý đồ muốn đem tuyến thể của Trần Mỹ Linh mút đến mềm nhũn.

Trần Mỹ Linh nhắm mắt, ngẩng cần cổ mảnh khảnh lên, động tác của Quảng Linh Linh nhẹ nhàng làm nàng có chút không kiên nhẫn, nhưng lần trước đã trải nghiệm, nàng biết bước này rất quan trọng.

Khi Quảng Linh Linh cảm giác tuyến thể đã sẵn sàng đánh dấu mới cắn nàng.

Nước hoa hồng và cam quýt hoà vào với nhau chảy vào khoang miệng Quảng Linh Linh, răng đánh dấu bất mãn mấy ngày nay đã được an ủi.

Một hồi lâu, Quảng Linh Linh cũng không buông tuyến thể của Trần Mỹ Linh ra, giống như chó con liếm láp miệng vết thương, một ngụm một ngụm, muốn đem vết cắn ở tuyến thể vuốt phẳng. Trần Mỹ Linh hừ nhẹ một tiếng, đẩy đẩy trán Quảng Linh Linh. Khi làm động tác nhỏ này, nàng có cảm giác sẽ có chuyện không hay phát sinh.

"Được rồi." Trần Mỹ Linh thấp giọng nói, âm cuối lại lần nữa mang theo chút rung rung.

Quảng Linh Linh không hề rời ra, chỉ ôm chặt Trần Mỹ Linh, mặt dán trên tuyến thể của nàng. Hai người đều có thể cảm giác được hô hấp của đối phương lúc này, có chút rối loạn.

Thời gian qua đi, hô hấp cũng bình thường trở lại, Quảng Linh Linh ngẩng đầu nhìn Trần Mỹ Linh.

Đôi mắt nàng như được một tầng sương mờ che lại, không còn sắc bén như bình thường, cánh môi khẽ nhúc nhích, chắc là vừa rồi mới cắn môi làm nó đỏ bừng mọng nước, nhìn thật muốn hôn lên. Lại một lần nữa toát ra ý niệm này, trong lòng Quảng Linh Linh nhảy dựng, vội vàng áp xuống.

"Chị, em muốn xin nghỉ hai ngày." Quảng Linh Linh nói khẽ với Trần Mỹ Linh.

Đầu óc Trần Mỹ Linh còn đang bay bổng, nghe được âm thanh của Quảng Linh Linh thanh âm mới hoàn hồn.

"Xin nghỉ đi đâu?" Trần Mỹ Linh hỏi.

Nàng đi công tác mấy ngày vừa mới trở về, Quảng Linh Linh lại xin nghỉ, đây là muốn tách ra sao.

"Xin nghỉ về nhà. Em muốn lấy sổ hộ khẩu lấy đến đây, cùng chị đăng ký kết hôn." Quảng Linh Linh nói.

Trần Mỹ Linh khựng lại. Không nghĩ Quảng Linh Linh sẽ đưa ra ý kiến như vậy. Nàng ký hợp đồng hôn nhân với Quảng Linh Linh, chỉ đặt tên như vậy thôi, nhưng thật ra là hợp đồng bao dưỡng thì đúng hơn. Lấy tên như vậy là cho Quảng Linh Linh một lý do chính đáng để đánh dấu tạm thời, cũng coi như sợi dây nàng dùng để trói chặt Quảng Linh Linh bên người. Nàng tạm thời không nghĩ tới chuyện đăng ký kết hôn, bởi vì điều này sẽ có rất nhiều vấn đề, ví dụ như phân chia tài sản, quan hệ của hai bên gia đình. Nàng cho rằng Quảng Linh Linh hẳn là đã biết, nàng không muốn nên mới không đề nghị đăng ký kết hôn.

Trần Mỹ Linh vốn là không có kế hoạch cùng Quảng Linh Linh đăng ký kết hôn, huống chi kế hoạch của nàng còn đang trong thời điểm mấu chốt, chưa có hoàn thành. Tuy rằng nàng rất tin tưởng kế hoạch của mình, nhưng vạn nhất thất bại thì sao? Có khả năng sẽ đem tiểu Alpha trước mắt kéo vào rắc rối.

"Không đăng ký thì sao?" Trần Mỹ Linh thấp giọng hỏi câu.

"Đăng ký kết hôn mới là chính thức, hợp pháp, danh chính ngôn thuận. Nếu không, thân mật như vậy, không, không tốt..." Quảng Linh Linh ngập ngừng, bị ánh mắt của Trần Mỹ Linh làm cho không được tự nhiên.

"Không có đăng ký, em sẽ không thừa nhận hợp đồng hôn nhân kia sao?" Trần Mỹ Linh lại hỏi.

"Không, không phải." Quảng Linh Linh nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.

"Không cần bị một tờ giấy chứng nhận ràng buộc." Trần Mỹ Linh sờ sờ gương mặt Quảng Linh Linh coi như trấn an.

Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh ánh mắt dần dần ảm đạm. Lời nàng nói, cô không biết phản bác như thế nào, nàng là không muốn đăng ký kết hôn. Nàng coi mình như "Tiểu tình nhân", không cho mình danh phận, mình cũng không có vị trí trong lòng nàng, như vậy không tốt lắm.

Trần Mỹ Linh cảm giác tin tức tố trong xe đã tinh lọc, liền gọi điện thoại kêu chú Triệu lại đây lái xe về Duy Cảng Uyển. Nàng rời khỏi lồng ngực cô, trở về chỗ ngồi, nhìn biểu tình cô rối rắm, cũng không nói thêm cái gì nữa.

Về tới Duy Cảng Uyển, Trần Mỹ Linh đi làm việc của mình, Quảng Linh Linh đi nấu cơm.

Sau khi nấu cơm xong, Quảng Linh Linh kêu Trần Mỹ Linh ăn cơm.

"Chị, em không ăn. Cái này đưa lại cho chị, em đặt ở trên bàn. Còn quần áo, mong chị đừng mua, em không cần. Quần áo em mặc, em sẽ tự mua. Quần áo lúc trước, em sẽ tra giá rồi trả lại cho chị. Chị cho em tiền tiêu vặt, em cũng sẽ trả lại cho chị." Quảng Linh Linh nói với Trần Mỹ Linh, đem bông tai và dây chuyền đặt ở trên bàn.

"..." Trần Mỹ Linh giương mắt nhìn Quảng Linh Linh, tiểu Alpha là nghiêm túc. Bởi vì nàng cự tuyệt đăng ký kết hôn, nên cô cự tuyệt đồ vật nàng tặng. Cho dù nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, lại phóng ra khí tràng áp bức, ánh mắt tiểu Alpha rung động, có chút sợ hãi, nhưng vẫn không lùi bước.

"Trong hợp đồng hôn nhân, điều 1.1 bên B phải đáp ứng bên A, em không thấy sao?" Trần Mỹ Linh nói.

"Hợp đồng hôn nhân, phải, phải đăng ký kết hôn mới có hiệu lực." Quảng Linh Linh đáp, đây là điều cô vừa nghĩ đến lúc nấu cơm.

Quảng Linh Linh vẫn rất sợ Trần Mỹ Linh, trước kia cô cho rằng nàng sẽ đem cô dìm xuống biển, bây giờ khi tiếp xúc lâu, cô nhận ra nàng sẽ không tàn nhẫn như vậy. Nếu nàng là người tàn nhẫn sẽ bị những người đó khi dễ như vậy sao? 

Hiện tại nàng chẳng qua chỉ thích tin tức tố của cô, muốn tiếp xúc với cô cũng bởi vì tin tức tố. Nhưng đăng ký kết hôn, là cô nghiêm túc muốn gánh vác trách nhiệm đối với nàng. Nàng cùng cô ký hợp đồng hôn nhân nhưng lại không đăng ký kết hôn, đem cô coi như tiểu tình nhân, cô không muốn mối quan hệ "bất chính" như vậy.

Trần Mỹ Linh nhíu mày nhìn Quảng Linh Linh. Lá gan tiểu của Alpha có chút lớn.

"Tình huống của tôi bây giờ, em lên mạng xem, không phải đã biết sao? Tôi làm việc thất trách bị buộc thôi việc, mắc nợ hàng trăm triệu, em cùng tôi đăng ký kết hôn, không có tài sản để chia, còn phải gánh nợ." Trần Mỹ Linh sâu kín nói.

"Em, em sẽ giúp chị, cùng nhau trả nợ."

Nếu đăng ký kết hôn, đương nhiên sẽ cùng nhau đối mặt với khó khăn. Tình huống của Trần Mỹ Linh hiện tại, mấy ngày nay cô đều chú ý, chỉ là không biết nàng nợ nhiều như vậy.

"..." Trần Mỹ Linh mắt đen sáng lấp lánh nhìn tiểu Alpha không nói chuyện.

"Em đi về đi." Trần Mỹ Linh rũ mắt nói, xua xua tay, ý bảo Quảng Linh Linh đi về.

"Chị, em đi đây." Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh một cái không nói thêm gì nữa xoay người rời đi.

Trên đường đi về Quảng Linh Linh liền đem tiền tiêu vặt Trần Mỹ Linh chuyển cho cô chuyển ngược lại cho nàng, còn quần áo cô tra giá trên mạng rồi trả lại sau. Nàng nói nàng thiếu nợ mấy trăm triệu, còn mua quần áo sáu bảy số cho cô, quá phung phí. 

Quảng Linh Linh không có nhiều tiền mặt như vậy, suy nghĩ một chút, quần áo này vẫn là bán second-hand đi, thu về một ít tiền, trong tay cô có đồ vật gì giá trị đều bán lấy tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro