Chương 41
Cả buổi chiều không có làm được gì, nhà cũ Trần gia một trận gà bay trứng vỡ.
Trần gia nhị thúc kêu rên xin tha, nhưng Trần Mỹ Linh không nương tay lại đưa ra thêm một số đoạn ghi âm.
Trần lão gia tử bị chọc tức thở không nổi, phải đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Trước đây, Trần gia thất bại một lần là do ba của Trần Mỹ Linh, rất nhanh ông ta đã bị đá ra khỏi công ty cho nghỉ hưu sớm. Nhưng Trần gia vẫn còn một người chú có năng lực hơn ba của Trần Mỹ Linh một chút, lại biết cách nói ngọt lấy lòng, vì vậy địa vị của Trần gia nhị thúc trong mắt Trần lão gia tử cao hơn ba Trần Mỹ Linh. Cho nên đoạn ghi âm này đối với Trần lão gia tử là đả kích chí mạng, so với khi Trần gia nhị thúc tham ô trăm triệu còn đả kích hơn.
Sau khi Trần lão gia tử nhập viện, Trần Khải, Trần Mỹ Lam và mẹ của bọn họ đã rất nhanh đến bệnh viện để tỏ lòng hiếu tâm.
Tuy Trần Mỹ Lam vẫn cười cười chào hỏi Trần Mỹ Linh, nhưng trong mắt mang theo một chút kính sợ nói đúng hơn là sợ hãi.
Trần Mỹ Linh chuyển bại thành thắng, lại trở thành người quyền lực nhất Trần gia, anh trai nàng ở trong mắt người khác là kẻ bị đánh bại bằng một đòn duy nhất.
Dù Trần gia nhị thúc đối xử với anh em bọn họ cũng không tồi, nhưng Trần Mỹ Lam đã nghe qua cách Trần Mỹ Linh làm với Trần gia nhị thúc.
Không biết Trần Mỹ Linh đào ở đâu ra Trần gia nhị thúc tham ô tiền của công ty, bắt nhị thúc phải bù lại số tiền đã tham ô, còn dùng chức vụ trong công ty để kiểm soát, vì sợ bị các cổ đông khác kiện tụng phải ngồi tù, nên Trần gia nhị thúc ra sức bù lại số tiền đã lấy, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là mất chức.
Trần Mỹ Linh đối với nhị thúc không lưu một chút tình cảm, còn đem chuyện nhị thúc bất kính với ông nội nói ra, hiện tại ông nội cũng chán ghét nhị thúc, về sau chỉ sợ không được yên thân.
Trừ phi ông nội hồ đồ.
Sau một hồi ồn ào, biết Trần lão gia tử đã không còn nguy hiểm, Trần Mỹ Linh liền rời đi.
Dù vậy, khi về đến nhà cũng đã hơn 8 giờ.
Tuy nàng là người dẫn dắt mọi chuyện, nhưng những việc tiếp theo vẫn khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
Khi Trần Mỹ Linh lên xe, nàng định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, lại chợt nhớ ra còn vài việc chưa được xác nhận, vì vậy liền cầm điện thoại lên kiểm tra email.
Trong email có thư mời tham dự yến hội tư nhân của Phỉ Lợi Nhĩ.
Trần Mỹ Linh cảm thấy sự căng chặt giữa hai lông mày có chút giãn ra, nhưng lập tức lại căng lên.
Bởi vì thân phận Omega chưa lập gia đình, mà phu nhân của Phỉ Lợi Nhĩ không đồng ý cho Phỉ Lợi Nhĩ hợp tác với Trần thị. Trước đây, Trần Mỹ Linh muốn tham gia yến hội này đều bị từ chối vì nàng còn độc thân. Lần này, nàng nói sẽ mang theo bạn đời mới nhận được thư mời. Đã có thể tham gia yến hội là tốt rồi, nhưng áp lực cũng theo đó mà tới.
Làm phu nhân của Phỉ Lợi Nhĩ đồng ý cho Phỉ Lợi Nhĩ hợp tác với Trần Mỹ Linh mới là cái vấn đề nan giải.
Sau khi xử lý xong email Trần Mỹ Linh liền suy nghĩ vấn đề này.
Phương thức đơn giản nhất là làm cho phu nhân của Phỉ Lợi Nhĩ nghĩ nàng và Quảng Linh Linh đang trong giai đoạn "Tình yêu cuồng nhiệt", tình cảm của hai người rất tốt, sẽ không có khả năng gì với Phỉ Lợi Nhĩ.
Chỉ là nếu mang theo Quảng Linh Linh đi, đứa trẻ này có thể hay không vì khẩn trương mà nói lắp, bị nàng nhìn một cái tay chân liền luống cuống không biết để chỗ nào. Trần Mỹ Linh nhịn không được xoa xoa thái dương.
Nàng cảm thấy bản thân nàng sẽ không vấn đề gì, nhưng nếu người khác nhìn vào thấy các nàng không giống người yêu thì làm sao? Là giả không thể thành thật được.
Nếu cố dùng diễn xuất không chuyên nghiệp để giả vờ, bị người ta phát hiện ra, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Nàng phải suy nghĩ cách khác.
Khi về đến Duy Cảng Uyển, tâm trạng của Trần Mỹ Linh không tốt lắm, dạ dày trống rỗng khó chịu, đầu óc căng thẳng, thân thể mệt mỏi lại không thể thả lỏng nghỉ ngơi.
Lúc mở cửa, Trần Mỹ Linh lại nghĩ đến chỗ ở của Quảng Linh Linh. Phòng tuy rất nhỏ điều kiện không tốt lắm, nhưng có thể ngủ đủ giấc, có thể ăn no đúng bữa.
Đang đổi giày ở cửa đổi ra vào, thì nhìn thấy một đôi giày thể thao, nàng ngẩn ra một lúc sau đó ngẩng đầu lên.
Nghe được âm thanh mở cửa Quảng Linh Linh lập tức buông đồ đang cầm trong tay ra đứng lên đi về phía Trần Mỹ Linh.
Lúc Quảng Linh Linh nấu xong cơm chiều mới có 6 giờ, cô ngồi đợi Trần Mỹ Linh hơn hai tiếng, cuối cùng cũng đợi được người muốn đợi, tâm trạng lập tức vui sướng.
Khi Trần Mỹ Linh nhìn về phía Quảng Linh Linh, trên mặt Quảng Linh Linh tràn đầy ý cười, giống như nhìn thấy nàng là chuyện rất tốt.
"Chị, sao hôm nay chị tan làm muộn vậy? Công việc có bận lắm không?" Quảng Linh Linh cười tươi bước đến trước mặt Trần Mỹ Linh. Nhìn sắc mặt nàng có chút mệt mỏi, không có tinh thần, ngay cả dáng vẻ bên ngoài cũng có chút độn độn.
Quảng Linh Linh chủ động giúp Trần Mỹ Linh cầm túi xách, cởi áo khoác treo lên giá.
"Tôi trở về nhà cũ một chuyến."
Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh bận rộn trái phải xung quanh nàng. Trở về nhà có thể nhìn thấy người, hình như cũng không tồi.
"Vậy chị có ăn cơm chưa? Em đã làm xong rồi, đang ở trên bàn giữ ấm đó."
"Còn chưa ăn. Tôi đi rửa tay rồi ăn cơm." Trần Mỹ Linh không muốn tiếp tục đề tài này. Nói xong, nàng liền xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Trong ấn tượng của Quảng Linh Linh, nhà cũ luôn là nơi ấm áp, nơi có cha mẹ, ông bà, tổ tiên, và rất nhiều người thân tụ tập bên nhau.
Trần Mỹ Linh không chỉ không ăn cơm, mà nhìn thần sắc cũng có vẻ không tốt lắm.
Nhớ lại việc Trần gia tranh quyền, Trần Mỹ Linh bị đối xử như vậy, chỉ sợ không khí ở nhà cũ cũng sẽ không quá tốt.
Khi Trần Mỹ Linh ra ngoài, Quảng Linh Linh liền phá lệ chăm sóc nàng nhiều hơn một chút. Trần Mỹ Linh đối xử với cô rất tốt, cô cũng muốn đối xử tốt với nàng, thậm chí phải tốt hơn nữa. Cô giúp nàng lấy cơm, lại múc canh.
Trần Mỹ Linh chậm rãi ăn cơm, lại uống thêm nửa chén canh, tâm trạng mới tốt hơn được một chút.
"Đây là cái gì?" Sau khi ăn xong, ánh mắt Trần Mỹ Linh rơi vào cái hộp nhỏ trên bàn, bên trên còn có chữ viết tay "đánh tan phiền não".
"Đây là bánh ngọt tráng miệng, em tự làm mứt dâu tây để làm bánh kem nhỏ cho chị, nhưng mà hiện tại hơi muộn rồi, ăn không tốt lắm."
Trần Mỹ Linh không quan tâm nửa câu sau Quảng Linh Linh nói gì, lấy hộp nhỏ lại mở ra nhìn.
Bánh kem được trang trí bằng dâu tây, việt quất và một vài cành mơ đặt trên cùng, ở giữa là một lớp mứt dâu tây, màu sắc tươi tươi đẹp đẹp.
Khi nhìn thấy dòng chữ "đánh tan phiền não", Trần Mỹ Linh cầm muỗng nhỏ nếm thử một chút, hương vị mứt dâu tây khá ngon, chua chua ngọt ngọt. Không quá để tâm đến việc quản lý vóc dáng, Trần Mỹ Linh ăn hết một khối bánh kem nhỏ.
Ăn bánh xong, vị giác thật thoải mái, tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút, đại não cũng bị đồ ngọt chữa lành một ít.
Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh ăn món tráng miệng còn nghiêm túc hơn cả ăn cơm, không dám quấy rầy nàng, trong lòng âm thầm ghi nhớ.
Hoá ra, Trần Mỹ Linh rất thích ăn đồ ngọt.
"Ngày hôm nay của như thế nào sao không nói gì?" Trần Mỹ Linh hỏi sau khi đã ăn xong.
"Em muốn nói với chị tin tức tốt, hôm nay đến công ty em gặp được Tống Hành Sơ lão sư, cô ấy..." Quảng Linh Linh bắt đầu kể về chuyện hôm nay.
"Tống lão sư thật tốt, dạy em rất nhiều thứ. Còn nói sẽ dẫn em đi quay chụp, tự mình chỉ đạo em. Cảm ơn chị!"
Để thể hiện sự biết ơn sâu sắc, Quảng Linh Linh liền cúi đầu chào Trần Mỹ Linh một cách kính cẩn.
Nhìn Quảng Linh Linh vụng về biểu đạt lòng biết ơn, đôi mắt đen láy lấp lánh lên sự chân thành, làm ánh mắt Trần Mỹ Linh hơi thay đổi.
"Tống Hành Sơ chỉ đạo em, cảm ơn tôi làm gì?" Trần Mỹ Linh đứng dậy tiến đến trước mặt Quảng Linh Linh.
"Em biết, là chị giúp em, nếu không Tống lão sư cũng sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với em như vậy." Khi Trần Mỹ Linh đến gần, Quảng Linh Linh lại trở nên khẩn trương.
Trần Mỹ Linh thầm nghĩ "Đứa trẻ này cũng không tồi, cũng biết suy đoán."
"Không cần nói cảm ơn, nếu em cảm thấy băn khoăn, thì giúp tôi một việc. Em nhớ lần trước tôi có đưa em đi đặt quần áo để tham gia yến hội không? Chỉ hai ngày nữa là đến rồi. Đến lúc đó, em cùng tôi đi nhé."
"Dạ, em nhớ rõ." Quảng Linh Linh gật gật đầu.
"..." Trần Mỹ Linh vốn định nói với Quảng Linh Linh về việc muốn hoàn thành cái sự kiện kia, nhưng nhìn thấy Quảng Linh Linh khẩn trương như vậy, nếu nói cho cô biết còn một chuyện lớn cần làm. Nàng chỉ sợ cô sẽ còn khẩn trương hơn.
"Là một buổi tiệc gia đình tư nhân, người tham gia không nhiều lắm, không cần quá khẩn trương. Ngày mai quần áo sẽ được đưa tới, đến lúc đó em thử xem, nếu có chỗ không vừa ý, thì bảo họ sửa lại, để bọn họ nhanh chóng chỉnh sửa cho phù hợp." Trần Mỹ Linh không có nói nhiều về chi tiết của yến hội.
Quảng Linh Linh khẽ đáp lời, Trần Mỹ Linh cách cô qua gần, cô cảm giác được yết hầu của mình nghẹn lại. Khi Trần Mỹ Linh nói chuyện cô không tự giác được nhìn nhìn môi nàng. Cánh môi đỏ mọng, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại. Nhưng trên thực tế, nó thật sự rất mềm mại hơn rất nhiều.
Quảng Linh Linh còn nhớ rõ nụ hôn trong phòng cách ly ngày hôm đó, một nụ hôn thô bạo.
Sau khi Trần Mỹ Linh nói xong, nàng phát hiện Quảng Linh Linh lại đỏ mặt, ánh mắt vội vã nhìn sang chỗ khác, thậm chí còn phóng ra một chút tin tức tố.
Trần Mỹ Linh nhớ lại lần trước ở công ty, khi đó Quảng Linh Linh cũng đột nhiên phóng tin tức tố.
"Chị không còn việc gì nữa, em đi trước đây." Cảm thấy mình có vẻ không thích hợp, Quảng Linh Linh lập tức lên tiếng.
"Buổi tối ở lại ngủ cùng tôi, nếu muốn tắm thì em biết quần áo ở đâu rồi đấy."
Trần Mỹ Linh không cần cạy, trân châu trai đã tự động phóng một ít tin tức tố, nàng còn muốn ngửi thêm một lát, cũng có thể vì phải sắm vai "bạn đời" trong yến hội sắp tới nên muốn tạo ra một số tình huống thật. Không phải diễn mà chính là sự thật.
Bạn đời ngủ cùng nhau, cũng là chuyện bình thường đi.
Hơn nữa, đã vài ngày nàng không có nghỉ ngơi tốt, có Quảng Linh Linh ở cùng nàng có thể nghỉ ngơi tốt.
Nghe Trần Mỹ Linh nói vậy Quảng Linh Linh có chút không dám tin nhìn nàng.
Hình như trời sinh Trần Mỹ Linh sẽ không hoảng loạn, nàng nói ra như vậy nhưng nhìn cũng thật bình tĩnh. Còn dùng ngón tay lạnh lẽo nhéo nhéo mặt Quảng Linh Linh.
Trong lòng Quảng Linh Linh một bên kêu cứu mạng, một bên lại nhảy nhót.
"Đã đăng ký kết hôn rồi, ngủ cùng nhau không hợp pháp sao?"
Trần Mỹ Linh dùng đạo lý của Quảng Linh Linh nói chuyện, Quảng Linh Linh không có cách phản bác.
Trần Mỹ Linh lại nhéo nhéo mặt Quảng Linh Linh, rồi xoay người đi rửa mặt. Quảng Linh Linh đứng nhìn Trần Mỹ Linh rời đi một lát cũng chật vật đi rửa mặt.
Quảng Linh Linh nghi ngờ có phải trên người Trần Mỹ Linh có thành phần của thuốc Alpha trạm xăng dầu hay không? Vì sao khi nghĩ đến nàng, hoặc nàng tới gần cô, lại có tác dụng như vậy.
Quảng Linh Linh rửa mặt xong đi ra ngoài, thì Trần Mỹ Linh đã ở trong phòng ngủ.
"Đến đây." Trần Mỹ Linh vẫy tay gọi Quảng Linh Linh.
Trần Mỹ Linh mặc áo ngủ bằng tơ tằm, tóc dài rối tung, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Quảng Linh Linh cảm thấy mình giống như một cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo.
Quảng Linh Linh tiến lại gần mép giường, nằm kế bên Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh thật tự nhiên, giống như khi nghỉ trưa ở Trần thị dán vào người của Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh vẫn còn phóng tin tức tố. Mùi hoa nhàn nhạt làm thần kinh của Trần Mỹ Linh thả lỏng ra.
"Em muốn đánh dấu tạm thời có phải hay không?" Trần Mỹ Linh nhắm mắt, nhẹ nhàng hỏi. Nàng cảm nhận được nhịp tim của Alpha đập nhanh hơn.
"Dạ." Quảng Linh Linh ngượng ngùng thừa nhận, giọng nói khô khốc, như là bị nướng cháy khét.
"Cắn nhẹ một chút." Trần Mỹ Linh chỉ dặn dò một câu, Quảng Linh Linh liền đem môi bao phủ lên tuyến thể của nàng.
Trần Mỹ Linh cảm thấy bị đánh dấu tạm thời, giống như là ăn bánh ngọt sau bữa cơm.
Nàng vốn đã rất mệt mỏi, Quảng Linh Linh lại giống như một con chó con liếm liếm nhẹ nhàng trấn an tuyến thể của nàng, thì nàng đã ngủ rồi.
Bên này Trần Mỹ Linh thật sự muốn nương nhờ vào "công cụ người" ngủ một giấc, bên kia "công cụ người" lại không phải ăn tráng miệng sau bữa cơm mà chỉ là món khai vị, phía sau còn rất nhiều đồ ăn.
Cảm giác được hô hấp của Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng hẳn là đã ngủ say rồi, Quảng Linh Linh hít sâu mấy cái liên tiếp, cũng không bình tĩnh được.
Cúi đầu nhìn Trần Mỹ Linh đang dính vào người mình ngủ, Quảng Linh Linh muốn đem nụ hôn vừa rồi ở tuyến thể, đưa đi những chỗ khác.
Quảng Linh Linh đợi trong chốc lát, thấy Trần Mỹ Linh đã ngủ thật say, liền buông lỏng nàng ra, cẩn thận đứng dậy.
Trong phòng có hương vị tin tức tố của Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh tạm thời sẽ không tỉnh lại.
Quảng Linh Linh ra bên ngoài đem những việc nhà có thể làm làm hết một lần, lại chuẩn bị nguyên liệu nấu đồ ăn sáng. Nhưng những việc này tiêu hao quá ít năng lượng. Trong đâu cô nghĩ tới nhiệm vụ Tống Hành Sơ đã giao, liền lấy ra phòng khách ngồi làm.
Lẽ ra đây là thời gian ngủ, nhưng Quảng Linh Linh lại tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Cô cũng đã chuẩn bị xong một bản thảo của kịch bản gốc mà Tống Hành Sơ giao, bao gồm ý tưởng, tóm tắt nội dung và các chi tiết liên quan.
Buổi sáng khi Trần Mỹ Linh tỉnh lại, cảm giác giấc ngủ cũng khá tốt. Mấy ngày nay vì giấc ngủ không tốt nên tinh thần có chút mệt mỏi, bây giờ giấc ngủ có chất lượng tốt như vậy giống như mới đi spa. Hình như đánh dấu lâm thời trước khi ngủ, hiệu quả tốt hơn.
Sau khi Trần Mỹ Linh rửa mặt xong đi ra ngoài đã thấy Quảng Linh Linh đang làm bữa sáng.
Trước kia, nàng không có thói quen trong nhà có người ngoài, nhưng Quảng Linh Linh ở đây, hình như cũng không tồi.
Buổi sáng Trần Mỹ Linh tràn đầy sức sống, tùy ý phối một bộ quần áo để ra ngoài, nhưng nhìn vào thì vẫn rất thu hút.
Ngược lại, Quảng Linh Linh lại trông có vẻ mệt mỏi uể oải.
"Không ngủ ngon sao? Hay là không quen giường?" Trần Mỹ Linh hỏi Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh xấu hổ, không phải là không ngủ ngon, mà là cô không có ngủ.
"Chắc là vậy." Quảng Linh Linh mơ hồ trả lời.
"Chỉ cần thích nghi là được. Em có thể dọn qua đây ở, đồ đạc để trong phòng cho khách, đã đăng ký kết hôn rồi, ở riêng không tốt lắm đâu?"
Đăng ký kết hôn là luận điểm bắt chẹt Quảng Linh Linh.
"Bạn đời" sống chung với nhau, lại tạo ra bạn đời thật sự.
Quảng Linh Linh sẽ không nói dối, nếu trong yến hội có người hỏi, cô sẽ nói sự thật, không phải là giả thì sẽ hợp tình hợp lý, chân thành có thể tin.
Đối với mình quyết định này của mình, Trần Mỹ Linh rất vừa lòng. Quảng Linh Linh dọn qua đây, liền không cần chạy qua chạy lại. Khi ngủ không ngon, lúc nào cũng có thể gọi người tới.
Tâm trạng Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng rời đi, để lại Quảng Linh Linh ở trong phòng đi đi lại lại mười mấy vòng.
Kiên quyết không dọn đến, vẫn muốn cùng Cố Hiệp Hiệp thuê chung nhà. Trần Mỹ Linh sẽ không ép buộc đi.
Ở cùng Trần Mỹ Linh, lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng, chẳng phải rất tốt sao?
Chuyển đến đây, mỗi tối không thể ngủ được, cơ thể mệt mỏi, như thiếu oxy, thật sự có thể sống nổi sao?
Nếu không chuyển đến, mình có hối hận không? Liệu có thể đảm bảo một mình thì sẽ ngủ ngon hơn không?
Quảng Linh Linh trong lòng đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc, cuối cùng, phần tà ác tiểu nhân trong cô đã chiến thắng.
Vào buổi trưa, Quảng Linh Linh đi về chỗ ở thu xếp đồ đạc, quyết định chuyển nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro