Chương 56
Khi đến nơi, Quảng Linh Linh cầm vali đồ, dẫn Trần Mỹ Linh xuống máy bay.
Bông tuyết bay trong không trung, ngoài cửa kính là một mảng tuyết trắng đập vào mắt.
Trần Mỹ Linh mặc một chiếc áo lông vũ dài đến mắt cá chân, đội mũ len có thêm lớp nhung, ngoài đeo khẩu trang còn quấn khăn quàng cổ hai vòng, che kín một nửa khuôn mặt.
Cả người chưa bao giờ trông nặng nề mập mạp như bây giờ. Tay bị Quảng Linh Linh nắm chặt, cùng dòng người đi ra ngoài.
Trần Mỹ Linh có chút hoảng hốt, đã nhiều năm rồi nàng không có đi ra ngoài như vậy, không có vệ sĩ, không có trợ lý, chỉ có một mình Quảng Linh Linh kế bên, mang theo giấy tờ của nàng.
Nếu Quảng Linh Linh bỏ rơi nàng, nàng cảm thấy mình có thể sẽ không biết đường về.
Tuy nhiên, trong tiềm thức, Trần Mỹ Linh biết rằng Quảng Linh Linh sẽ không bỏ rơi nàng, vì vậy nàng rất yên tâm khi đi theo Quảng Linh Linh.
Chắc là nhiệt tình kỳ đến làm đầu óc liền ngốc ngốc đi.
Sau khi Quảng Linh Linh lấy hành lý ký gửi, cả hai cùng đi về phía cửa ra.
Quảng Linh Linh cúi đầu nhìn điện thoại chuẩn bị gọi xe, thì thấy được mấy tin nhắn.
【Tiểu Quảng, bên ngoài tuyết đang rơi, mẹ chị không yên tâm, sợ em không bắt được xe, kêu chị đến đón em, chị chờ ở cửa ra nhé.】
Là Quảng Linh Nhan chị họ của Quảng Linh Linh nhắn tin tới.
Trước khi đi, Quảng Linh Linh đã gọi điện thoại nói không cần đón cô, kết quả là vẫn đến đón.
Tuyết lớn như vậy cũng không thể để chị họ đi một chuyến mà không đón được người.
Nhưng còn Trần Mỹ Linh thì phải làm sao bây giờ?
"Chị ơi, chị họ của em đến đón, chúng ta cùng ngồi xe trở về có ổn không? Chị họ của em là người rất tốt. Chỉ cần nói chúng ta tình cờ gặp nhau, được không?" Khi cửa ra càng ngày càng gần, Quảng Linh Linh nghĩ một chút rồi cúi người hỏi Trần Mỹ Linh.
"Có thể." Trần Mỹ Linh gật đầu.
Lúc này, đầu óc Trần Mỹ Linh mới tỉnh táo hơn một chút.
Trần Mỹ Linh nhớ lại việc Quảng Linh Linh chuẩn bị phòng cho nàng là ở Nông Gia Nhạc do bá phụ bá mẫu mở, còn cố tình nói người ta để lại phòng, không bị biết mới là lạ.
Bây giờ, chị họ của Quảng Linh Linh lại đến đón người.
Trần Mỹ Linh có chút đau đầu. Chỉ là, đã đến rồi, cũng không thể quay lại.
Nếu bây giờ nàng rời đi Quảng Linh Linh, nàng sẽ tới chỗ nào? Trần Mỹ Linh cảm thấy có khả năng nàng sẽ không tìm được đường về.
Trong nội tâm, nàng cũng không muốn tách Quảng Linh Linh ra.
Chắc là người thân của Quảng Linh Linh sẽ không nghĩ đến nàng và Quảng Linh Linh có mối quan hệ gì đâu.
Khi Trần Mỹ Linh nghĩ như vậy, hai người đã đi ra khỏi hành lang.
Ngay khi vừa ra ngoài, Trần Mỹ Linh đã nghe thấy âm thanh rất lớn gọi Quảng Linh Linh.
Trần Mỹ Linh nhìn qua, thấy một người phụ nữ đứng bên ngoài rào chắn vẫy tay về phía các nàng, chắc là chị họ của Quảng Linh Linh.
Tay Trần Mỹ Linh vẫn còn bị Quảng Linh Linh nắm, nàng kéo kéo lại một chút.
"Chị, em sẽ buông tay một chút, chị đi theo sát em nhé." Quảng Linh Linh cảm nhận được Trần Mỹ Linh đang động đậy, liền nghiêng đầu nói.
Trần Mỹ Linh ừ một tiếng.
Quảng Linh Linh buông tay Trần Mỹ Linh, hai người đi ra ngoài, Trần Mỹ Linh cảm thấy như mình là con diều đứt dây, sắp bị dòng người cuốn đi, trong lòng liền lo lắng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh đi sát bên cạnh cô.
Cũng may là Quảng Linh Linh cao gầy, dù có cách xa mấy mét, vẫn dễ dàng nhìn thấy.
"Tiểu Quảng, ở đây!"
"Cô cô, cô cô!"
Hai âm thanh vang lên, Quảng Linh Linh giơ tay vẫy vẫy về phía đám người.
Quảng Linh Nhan chị họ của Quảng Linh Linh, khoảng 30 tuổi, cũng là Alpha. Nhìn không giống Quảng Linh Linh lắm, khí chất nổi bật, thoạt nhìn rất nhiệt tình cởi mở.
Quảng Linh Nhan còn dẫn theo một cô bé khoảng năm sáu tuổi, là con gái của cô, khi thấy Quảng Linh Linh đi ra từ cửa, liền chạy vội đến, Quảng Linh Nhan cũng nhanh chóng chạy theo.
"Cô cô, cuối cùng cô cũng về, con nhớ cô lắm!" Đứa bé ôm lấy Quảng Linh Linh vui vẻ kêu lên. Quảng Linh Linh duỗi tay xoa đầu cô bé.
"Tiểu Lâm, cô cô còn cầm đồ đạc, đừng nghịch nữa. Tiểu Quảng, đưa hành lý cho chị, chị đi đón em, Tiểu Lâm một hai phải đi theo, nói là muốn gặp em. À, vị này là...?" Quảng Linh Nhan kéo Tiểu Lâm lại, nhìn về phía Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh
"Đây là sếp bên B của em, Trần tổng, em đã nói với mọi người rồi. Chị ấy đến đây du lịch, bọn em tình cờ gặp nhau. Phòng mà em nhờ bá mẫu để lại là dành cho chị ấy." Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh rồi giới thiệu.
Giới thiệu là sếp bên B cũng không sai.
Ngay cả trong hợp đồng hôn nhân, Trần Mỹ Linh cũng là bên B.
"Chào cô, Trần tổng. Tôi đã nghe Tiểu Quảng nhắc về cô từ lâu, cảm ơn cô đã chăm sóc Tiểu Quảng nhà chúng tôi. Có thể đến chỗ chúng tôi du lịch, ánh mắt rất tốt. Cô yên tâm, tôi sẽ đảm bảo sắp xếp chu đáo cho cô..." Quảng Linh Nhan mỉm cười vươn tay, có vẻ rất nhiệt tình.
Gia đình Quảng Linh Linh có nhóm chat gia đình, Quảng Linh Nhan cũng thường xuyên liên lạc với cô.
Quảng Linh Linh vào công ty của Trần Mỹ Linh thực tập, bị người khác mạo danh thay thế, được Trần Mỹ Linh giúp đỡ lấy lại công bằng, người trong nhà cũng biết.
Sự kiện triển lãm cuối năm của Trần thị, cả Quảng gia đều xem.
Biết có Quảng Linh Linh tham gia quay chụp, nhiều người họ hàng cũng đến xem.
Trước đây khi bá phụ bá mẫu của Quảng Linh Linh đến Cảng Thành, gặp được Trần Mỹ Linh, mọi người đều biết.
Cho nên dù biết Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Lam đã chia tay, nhưng ấn tượng của mọi người về Trần Mỹ Linh vẫn rất tốt.
"Chào chị." Trần Mỹ Linh bắt tay chào hỏi Quảng Linh Nhan.
Trần Mỹ Linh đã tiếp xúc với bá mẫu của Quảng Linh Linh, nên nàng rất quen thuộc với kiểu nhiệt tình này.
Sau khi chào hỏi xong, mọi người đi về phía bãi đỗ xe.
Quảng Linh Linh ôm cháu gái nhỏ nói chuyện, Quảng Linh Nhan mang theo hành lý trò chuyện với Trần Mỹ Linh, giới thiệu cho Trần Mỹ Linh những địa điểm tham quan, các món ăn ngon đặc sản ở đây, cả hai vừa đi vừa nói chuyện.
Rất nhanh mọi người đã lên xe. Quảng Linh Nhan lái xe, còn mọi người ngồi ở hàng ghế sau, cháu gái nhỏ Tiểu Lâm ngồi ở giữa.
Trong xe bật điều hòa, không khí ấm áp dần lên.
Quảng Linh Linh nhìn sang Trần Mỹ Linh, cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa, không thể chăm sóc được Trần Mỹ Linh, nàng ngồi một mình ở đó, trông có chút cô đơn.
Trên máy bay Trần Mỹ Linh hôn nhiều lần như vậy, Quảng Linh Linh đoán được đây là phản ứng của nhiệt tình kỳ.
Bây giờ đã qua khoảng thời gian bình quân, không biết Trần Mỹ Linh có khó chịu hay không.
"Trần tổng, chị có thể tháo khăn quàng cổ và nón ra, có chút nóng đấy." Quảng Linh Linh nhìn sang phía Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh gật đầu tháo khăn quàng cổ và nón ra.
Quảng Linh Nhan ngồi ở ghế lái, nhìn qua kính chiếu hậu trong xe, hít vào một hơi.
Nhìn video trên mạng, biết Trần Mỹ Linh rất đẹp, nhưng không ngờ ngoài đời nàng còn đẹp hơn trong ảnh và video trên mạng.
"Oa, dì thật đẹp, dì là đại mỹ nhân!" Cháu gái nhỏ của Quảng Linh Linh kinh ngạc cảm thán.
"Cảm ơn." Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng nói, ngây thơ chân thành làm người khác cảm thấy chữa lành.
"Con còn biết khen là đại mỹ nhân nữa à?" Quảng Linh Linh xoa đầu cháu gái, cô bé thật có mắt thẩm mỹ.
"Đương nhiên!" Tiểu hài tử tự hào nói.
"Con bé bây giờ từ ngữ cũng phong phú rồi! Trong chốc lát là sẽ nói ra từ mới." Quảng Linh Nhan cười cười.
"Xem ra con không học ở nhà trẻ, để cô hỏi con một chút..." Quảng Linh Linh nói với tiểu hài tử, rồi nhìn về phía Trần Mỹ Linh, vẻ mặt Trần Mỹ Linh ôn hòa, nhưng trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Tay Quảng Linh Linh từ phía sau lưng cháu gái nhỏ đưa qua, kéo nhẹ cánh tay Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh hơi ngập ngừng, không nhìn Quảng Linh Linh, nhờ có quần áo che giấu, Quảng Linh Linh liền đem tay Trần Mỹ Linh nắm trong lòng bàn tay.
Động tác nhỏ lén lút không ai phát hiện.
Trần Mỹ Linh cảm thấy bất an, nàng trở nên lúng túng hơn.
Mặc dù vẫn còn có chút không thoải mái, nhưng có thể tiếp xúc với nhau, cũng không tệ lắm.
Tiểu Lâm có vẻ rất thích Trần Mỹ Linh, từ khi nàng lộ mặt, đã liên tục nói chuyện với Trần Mỹ Linh, trong khi đó, Quảng Linh Nhan lái xe phía trước cũng thỉnh thoảng trò chuyện với Trần Mỹ Linh. Đường đi cũng không có gì nặng nề.
Đến nơi, Quảng Linh Nhan đưa Trần Mỹ Linh đến chỗ ở đã được chuẩn bị sẵn.
Trần Mỹ Linh chưa từng đến Nông Gia Nhạc, khu vực xung quanh trông có vẻ khá đơn giản, mang đậm phong cách nông thôn.
Khi đến nơi, Trần Mỹ Linh cảm thấy không giống như những gì nàng đã tưởng tượng.
Nông Gia Nhạc nằm ở một khu vực nhỏ trên núi, từ khi vào cổng đến khi lái xe đến nơi ở của Trần Mỹ Linh, mất khoảng vài phút.
Trần Mỹ Linh được sắp xếp ở một căn phòng nhỏ độc lập có sân riêng, bên ngoài có chỗ đậu xe, bên trong còn có hệ thống sưởi và suối nước nóng.
Căn phòng bên ngoài trông khá cổ xưa, nhưng bên trong lại rất hiện đại, sạch sẽ ngăn nắp, so với khách sạn nơi Trần Mỹ Linh từng ở, căn phòng này trông còn tốt hơn.
Sau khi Quảng Linh Linh giúp Trần Mỹ Linh sắp xếp hành lý, cô rất muốn tìm lý do để mời Trần Mỹ Linh về nhà cùng mình. Tuy nhiên, trước khi cô nói, Quảng Linh Nhan đã lên tiếng trước.
"Trần tổng, hành lý sắp xếp xong rồi, nếu không có gì cần sắp xếp nữa thì cùng chúng tôi đi ăn một bữa cơm đi, cô vừa mới đến đây, không quen thuộc với nơi này, một mình sẽ cảm thấy cô đơn. Đừng khách khí, cô là khách của chúng tôi, chúng tôi là chủ nhà nên tiếp đãi cô."
Sau khi Quảng Linh Nhan nói xong, Quảng Linh Linh ngay lập tức nhìn về phía Trần Mỹ Linh, ánh mắt đầy mong chờ.
Với tính cách của Trần Mỹ Linh, chắc chắn nàng sẽ không đến nhà người khác làm phiền họ.
"Dì, dì, cùng đi có được không?" Cháu gái của Quảng Linh Linh kéo tay Trần Mỹ Linh, nhìn nàng với ánh mắt mong chờ.
"Được. Xin lỗi, đã làm phiền mọi người." Bị ba ánh mắt nhìn, Trần Mỹ Linh gật đầu.
Ba người cùng lộ ra nụ cười.
"Đồ ăn trong nhà đã chuẩn bị sẵn. Vì biết Tiểu Quảng hôm nay sẽ về, từ sáng nay đã bắt đầu chuẩn bị, vừa đến là có thể ăn." Quảng Linh Nhan cười nói, rồi dẫn con gái ra ngoài.
Quảng Linh Linh dừng một bước, trước khi hai người đi ra ngoài, cô đứng dựa vào cửa, tiến lại gần Trần Mỹ Linh hôn lên má nàng.
"Chị, chị có cảm thấy không được thoải mái hay không?" Quảng Linh Linh nhẹ nhàng hỏi.
"Sẽ không đâu." Trần Mỹ Linh lắc đầu trả lời, nhìn thấy Quảng Linh Linh ở gần như vậy, nàng tiến lên hôn nhẹ lên môi của Quảng Linh Linh.
Tin tức tố từ khoang miệng truyền đến, làm Trần Mỹ Linh thoải mái hơn một chút.
Chỉ là bên ngoài còn có người đang chờ, không thể hôn nhiều hơn.
"Vậy là tốt rồi." Sau khi rời ra, mặt Quảng Linh Linh đã có chút đỏ.
Nghe được tiếng cửa xe mở, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh đi ra ngoài, nàng dùng khăn quàng cổ che kín mặt.
Trần Mỹ Linh cảm thấy như mình bị một lực vô hình đẩy đi, không chống cự được.
Được rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không sao.
Quảng Linh Nhan và mẹ cô có cùng một loại khí chất, chính là có thể làm người ta cảm thấy rất chân thành thật lòng, không hề khách sáo.
Hiện tại Quảng Linh Linh và bà nội cô đang sống ở nhà của bá phụ.
Nhà họ nhìn từ bên ngoài như một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn, có hai tầng.
Nhưng khi xe chạy vào, thì khác biệt một trời một vực.
Đầu tiên là thấy một nhà kính pha lê rất lớn trồng hoa, bên trong có rất nhiều hoa hồng đang nở rộ.
"Bà nội em thích trồng hoa, đây là khu vườn của bà ấy." Quảng Linh Linh nói với Trần Mỹ Linh.
"Trần tổng, cô thích hoa sao? Nếu thích, lát nữa có thể mang một bó về." Quảng Linh Nhan nói khi dừng xe.
Mọi người xuống xe, bà nội Quảng Linh Linh nghe thấy tiếng đã bên ngoài đón. Quảng Linh Linh xuống xe, vội vã chạy tới ôm bà nội, rồi sau đó giới thiệu bà nội với Trần Mỹ Linh.
Bà nội Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh với vẻ hiền từ, chào đón nàng.
Gia đình Quảng Linh Linh vẫn luôn nhắn tin trên nhóm, hỏi Quảng Linh Linh về thời gian về nhà, về đến đâu, khi Quảng Linh Linh về tới nhà, đò ăn nóng hổi liền được dọn lên bàn.
Về chuyện Trần Mỹ Linh sẽ tới, mọi người đều biết.
Bá phụ và bá mẫu của Quảng Linh Linh đã gặp qua Trần Mỹ Linh cho nên quen thuộc không ít.
Bà nội Quảng Linh Linh đã nghe nới về Trần Mỹ Linh, ấn tượng về Trần Mỹ Linh cũng rất tốt.
Trần Mỹ Linh cũng xem như là "Lãnh đạo" của Quảng Linh Linh, đối công việc của Quảng Linh Linh có ơn tri ngộ, mọi người đối với Trần Mỹ Linh đều rất nhiệt tình, không hề giả dối.
Trần Mỹ Linh chào hỏi mọi người.
Điều khiến Trần Mỹ Linh bất ngờ là, người trong gia đình Quảng Linh Linh, bao gồm cả cha mẹ của cô, đều không có mặt ở đây.
Chắc là đi công tác đột xuất, Trần Mỹ Linh cũng không tiện hỏi.
Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, sau khi ăn xong, trời đã tối đen.
Trần Mỹ Linh không ở lại thêm nên Quảng Linh Nhan lái xe chở Trần Mỹ Linh về, Quảng Linh Linh cũng đi theo.
Trời đã tối, nên các cô không vào nữa, chỉ đưa Trần Mỹ Linh đến cửa rồi thôi.
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh đi vào đóng cửa lại, trong lòng liền thấy trống vắng.
Cảm giác Trần Mỹ Linh một mình ở bên trong, vừa cô đơn vừa đáng thương.
Khi Quảng Linh Nhan lái xe về nhà, Quảng Linh Linh liền gửi tin nhắn cho Trần Mỹ Linh.
【Không sao, tôi muốn nghỉ ngơi, em làm gì làm đi.】
Quảng Linh Linh đọc tin nhắn của Trần Mỹ Linh, liền nghĩ đến cảnh Trần Mỹ Linh một mình cuộn tròn trên sô pha, ngoài miệng nói là không sao, một mình cũng được, nhưng thực tế, không biết sao lại cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu Quảng, Trần Mỹ Linh ngoài đời nhìn không giống như những gì người ta đồn trên mạng, thật ra cô ấy khá dễ gần. Tiểu Lâm nói nhiều như vậy, nhưng vẫn trả lời. Trẻ nhỏ cảm giác rất nhạy cảm, Tiểu Lâm hiếm khi gặp ai mà lại thích như vậy, thật không nghĩ tới." Khi Quảng Linh Linh đang ngẩn người, Quảng Linh Nhan nói.
"Ừm, chị ấy thật sự có nhiều điểm trái ngược." Quảng Linh Linh đang gửi tin nhắn cho Trần Mỹ Linh, thuận miệng trả lời.
"Tiểu Quảng, Trần Mỹ Linh thật sự không có Alpha sao? Em đi làm lâu như vậy, có biết không?" Quảng Linh Nhan lại hỏi.
"Hả?" Quảng Linh Linh nhất thời không phản ứng lại.
Quảng Linh Nhan lặp lại một lần nữa.
"... Không, không rõ lắm." Quảng Linh Linh không biết nên trả lời như thế nào.
Trên mạng nói Trần Mỹ Linh không có Alpha.
Trần Mỹ Linh lại muốn cô bảo mật, chuyện này cũng không tiện nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro