Chương 80
Sáng hôm sau, thời tiết có chút nóng, mặt trời chói chang, không có một cơn gió, chỉ cần di chuyển một chút là đã ra mồ hôi.
Quảng Linh Linh rèn luyện bên ngoài một lúc, mồ hôi chảy ra nhiều hơn mọi khi.
Khi chuẩn bị xong bữa sáng, Quảng Linh Linh đến phòng Trần Mỹ Linh, thì thấy Trần Mỹ Linh đang mặc quần áo.
"Đúng rồi, viên đá long thạch kia, nếu em muốn làm trang sức, có thể đặt làm một món." Trần Mỹ Linh nhìn thấy Quảng Linh Linh, mới nhớ ra.
Tối qua nàng quên không nói với Quảng Linh Linh chuyện này.
Nhận viên ngọc đó, Trần Mỹ Linh đương nhiên phải tặng lại quà cho Quảng Linh Linh, ngoài giá trị và nguyên liệu khó có được, Trần Mỹ Linh cũng muốn làm cho Quảng Linh Linh một món trang sức.
"Vậy nếu được, có thể làm thành nhẫn không? Không phải cho em mang, là cho chị mang." Quảng Linh Linh hỏi.
Trần Mỹ Linh thấy Quảng Linh Linh nói rất nghiêm túc, do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Trần Mỹ Linh cũng muốn tặng Quảng Linh Linh một chiếc nhẫn, đeo trên tay để thể hiện đã có bạn gái, tránh những phiền phức không cần thiết.
Nhẫn này, thiết kế như thế nào, nàng còn phải suy nghĩ một chút.
"Chị ơi, hôm qua không phải đã mua rất nhiều ngọc chưa gia công, hơn nữa, còn mở ra long thạch quý giá như vậy, có phải có thể trở về hay không? Hay còn có việc gì phải làm nữa?"
Với thời tiết nóng bức như vậy, Quảng Linh Linh biết Trần Mỹ Linh chắc chắn sẽ rất vất vả.
Ngày hôm qua, Trần Mỹ Linh mặc thêm một cái áo chống đạn, dù Quảng Linh Linh đã mang theo nước đá và quạt mini để làm mát, nhưng trên da của Trần Mỹ Linh vẫn xuất hiện vài vệt đỏ, có lẽ là do mồ hôi bám vào.
Da Trần Mỹ Linh rất nhạy cảm, khi cô không ở bên cạnh, Trần Mỹ Linh đều phải nhẫn nại mỗi ngày.
"Ngày hôm qua nhìn thì nhiều, nhưng thực tế chỉ có thể mở ra được một nửa ngọc là đã tốt rồi. Hơn nữa, Trần thị lớn như vậy, một chút nguyên liệu như thế vẫn chưa đủ. Các sản phẩm trung và cao cấp là chủ yếu, nên yêu cầu nguyên liệu rất lớn." Trần Mỹ Linh giải thích với Quảng Linh Linh.
"Vậy còn cần mua bao nhiêu nữa?"
"Thứ này phụ thuộc vào số lượng cần cung cấp trong năm nay, muốn duy trì lâu dài, tôi phải xem thử có thể đấu thầu một khu vực khai thác mỏ để Trần thị tự khai thác hay không, như vậy sau này sẽ thuận tiện hơn. Nhưng phải đợi tham gia đấu thầu xong mới có thể trở về. Nếu đấu thầu thành công, kế tiếp còn rất nhiều việc phải chuẩn bị. Mặc kệ nói như thế nào, em phải trở về đúng hạn, tôi kêu người mua vé cho em."
"Em chờ chị, nếu bỏ lỡ phản biện, có thể bổ sung sau."
Chuyện Trần Mỹ Lam nói, vẫn treo ở trong lòng Quảng Linh Linh như cũ.
Trần Mỹ Linh chưa về, Quảng Linh Linh vẫn không thể yên tâm.
"Rõ ràng một lần là có thể qua, vì sao lại muốn bổ sung sau? Hơn nữa tất cả những khoảnh khắc của lễ tốt nghiệp, là điều trân quý em sẽ trải qua, không thể bỏ lỡ." Trần Mỹ Linh vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ lên mặt Quảng Linh Linh.
Đứa trẻ này rõ ràng rất coi trọng chuyên ngành của mình, lại vì nàng mà tình nguyện bỏ lỡ.
"Vậy đến lúc đó, chị có thể cùng em trở về không? Chờ em làm lễ tốt nghiệp xong, chúng ta cùng nhau tới đây, thời gian chắc sẽ không trùng nhau."
Nhìn Quảng Linh Linh kiên trì, Trần Mỹ Linh bất đắc dĩ.
Hiện tại đứa trẻ này ngày càng không nghe lời, ngày càng có chủ kiến hơn.
"Đến lúc đó rồi tính sau. Chờ xong đấu thầu, xem kết quả thế nào." Trần Mỹ Linh dừng lại một chút rồi nói.
Trần Mỹ Linh thu thập xong, đi ra ngoài ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Quảng Linh Linh thu dọn đồ đạc của mình và Trần Mỹ Linh cùng nhau ra cửa.
Trần Mỹ Linh đưa cho Quảng Linh Linh một chiếc hộp nhỏ đã được đóng gói cẩn thận.
"Viên ngọc chúng ta khai thác ngày hôm qua, để trong balo của em bảo quản."
Không gian trong balo của Quảng Linh Linh rất rộng, để một đống đồ ăn uống trong đó, thêm chiếc hộp nhỏ này cũng không nhiều trọng lượng.
Nhưng cái hộp này lại có giá trị lên đến hàng trăm triệu a.
Quảng Linh Linh dừng lại một chút, rồi vẫn giúp Trần Mỹ Linh giữ cái hộp.
Đây là tín nhiệm Trần Mỹ Linh dành cho cô, nàng không có để Tần Nam Trăn giữ.
Hôm nay, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh đến khu giao dịch ngọc chưa gia công.
Nơi này so với khu vực chợ tư nhân bên kia thời tiết ác liệt hơn một chút, phần lớn các khu vực là lộ thiên, dưới ánh mặt trời gay gắt, nhiệt độ gần 40 độ C.
Người cũng tương đối nhiều, giống như một khu chợ lớn, nhưng thứ được giao dịch đều là những cục đá hình dạng kỳ kỳ quái quái.
Quảng Linh Linh một tay cầm dù che nắng, một tay cầm quạt nhỏ đi bên cạnh Trần Mỹ Linh.
Tần Nam Trăn đã không để trong mắt, đơn giản là không thèm nhìn, tự mình nhìn xung quanh.
"Bạn nhỏ Tiểu Quảng có vẻ rất có kinh nghiệm." Một trong những vệ sĩ đi theo Tần Nam Trăn nói nhỏ khi họ đi qua.
"Kinh nghiệm cái gì?" Tần Nam Trăn hỏi lại.
"Khi bảo vệ Trần tổng, luôn chắn ở những vị trí yếu điểm của Trần tổng, hơn nữa còn chọn những hướng có tòa nhà cao, nếu có tay súng bắn tỉa, tầm nhìn sẽ bị che khuất, không có biện pháp bắn trúng, tôi chỉ là giả thiết thôi. Người ở đây nhiều, đi tới đi lui, nếu có tay súng bắn tỉa, thì quả thật là đỉnh cao." Vệ sĩ nói xong rồi cười.
"... Anh xác định?" Tần Nam Trăn nhìn nhìn, cũng không nhìn ra.
"Lúc đầu tôi cũng không xác định, nhưng tôi để ý thấy mỗi lần Trần tổng thay đổi vị trí, bạn nhỏ Tiểu Quảng cũng thay đổi vị trí theo, mỗi lần đều chắn rất kỹ. Không có khả năng trùng hợp như vậy được. Cô ấy đã làm hết công việc của một cận vệ. Trước đây Trần tổng không thích vệ sĩ đến quá gần, vẫn là bạn nhỏ Tiểu Quảng làm cho người ta thích."
"..." Tần Nam Trăn nửa tin nửa ngờ.
Tiểu Alpha này thực sự đến để bảo vệ Trần Mỹ Linh sao?
Nếu những gì vệ sĩ nói là thật, thì Quảng Linh Linh rõ ràng đang dùng bản thân làm lá chắn cho Trần Mỹ Linh.
Tần Nam Trăn quan sát xung quanh, dù khu vực này đông người, nhưng đây cũng là nơi có lực lượng vũ trang mạnh mẽ nhất. Cửa ra vào đều có lính gác, khắp nơi có người tuần tra để đảm bảo an toàn, cấm các hành vi nội đấu và sử dụng súng.
Nơi này nhiều người như vậy, có không ít người giàu có và quyền lực hơn Trần Mỹ Linh, cũng không có bảo vệ nghiêm ngặt như Trần Mỹ Linh.
Khi Tần Nam Trăn đang suy nghĩ như vậy, thì cách đó không xa Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh đã dừng lại.
Trần Mỹ Linh mồ hôi ướt đẫm, Quảng Linh Linh lau mồ hôi cho nàng, bảo nàng đợi một chút rồi lấy nước cho nàng.
Một tiếng khóc nhỏ khiến Trần Mỹ Linh chú ý, cách đó không xa, có một bé gái nhỏ ngồi xổm trên đất khóc.
Cô bé có mái tóc quăn xinh xắn, đôi mắt to màu hổ phách, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu. Nhất thời làm Trần Mỹ Linh nhớ đến Tiểu Lâm.
Trần Mỹ Linh từ trong dù đi ra, đi về hướng đứa bé kia.
Trung gian chỉ có một giây, khi Quảng Linh Linh đang lấy nước trong balo, thì phát hiện Trần Mỹ Linh rời khỏi dù, bất chấp đang lấy nước, cô bước nhanh qua dùng dù bảo hộ Trần Mỹ Linh.
Ngay khi cô vừa mới bảo hộ được Trần Mỹ Linh, thì một tiếng động lớn vang lên, Quảng Linh Linh cảm thấy đau nhói ở vai, một lực mạnh đẩy cô và Trần Mỹ Linh ngã xuống đất.
Quảng Linh Linh thầm nghĩ không xong, một tay không thể cử động được, hiển nhiên là bị thương.
Quảng Linh Linh cũng mặc áo chống đạn, nhưng phần cánh tay không được bảo vệ, chỉ có ba lô là chắn một phần.
Lúc này, Quảng Linh Linh không còn cách nào khác, đành phải dùng tay còn lại ôm chặt Trần Mỹ Linh, bảo đảm những yếu điểm của nàng sẽ không lộ ra.
Trần Mỹ Linh còn có chút ngốc khi bị trọng lực của Quảng Linh Linh áp ngã xuống, đến khi cảm nhận được sự nóng ấm trên mặt và nhìn thấy máu trên cánh tay Quảng Linh Linh, nàng mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
"Quảng Linh Linh!" Trần Mỹ Linh gọi tên Quảng Linh Linh, thanh âm run rẩy.
Nàng muốn động đậy, nhưng Quảng Linh Linh dùng một tay giữ chặt cơ thể nàng, làm nàng không có biện pháp xem Quảng Linh Linh bị thương như thế nào.
"Anh Trần, hướng ba giờ, tháp cao!" Quảng Linh Linh khẽ nói vào điện thoại, thanh âm khàn đặc.
Mấy người vệ sĩ của Trần Mỹ Linh nhanh chóng lao tới, mọi người xung quanh cũng bắt đầu hô hoán, trong khoảng thời gian ngắn tầm mắt hoàn toàn rối loạn.
Trần Mỹ Linh có thể cảm nhận được một cổ nhiệt lưu không ngừng mở rộng.
Đầu óc Trần Mỹ Linh ong ong, không chú ý tới Quảng Linh Linh đang nói gì, nàng hiện tại chỉ muốn biết Quảng Linh Linh bị thương ở đâu, bị thương như thế nào.
"Tiểu Quảng, em sao rồi? Để tôi xem thử được không?" Trần Mỹ Linh lo lắng.
"Em không sao đâu, đừng cử động, nếu chị động đậy, em sẽ càng đau hơn." Quảng Linh Linh trả lời, thanh âm căng chặt, run rẩy vì đau đớn.
Tuy bị thương, nhưng tâm trạng căng thẳng lo lắng nhiều ngày qua đã được thả lỏng ra. Trong lòng cô cảm thấy may mắn vì Trần Mỹ Linh không sao.
Vừa rồi, nếu không phải Quảng Linh Linh dùng bả vai chắn lại, chỗ Trần Mỹ Linh bị thương chính là ở đầu.
Quảng Linh Linh nói mình không sao, là vì biết chỗ bị thương không nguy hiểm.
Trần Mỹ Linh không thể thấy được tình trạng của Quảng Linh Linh, trong lòng vô cùng lo lắng, khẩn trương đến phát run.
Khi Tần Nam Trăn chạy tới thì Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh ngã trên mặt đất, có dù che lại nên Tần Nam Trăn cũng không biết tình huống của hai người họ như thế nào.
Đến khi dù hạ xuống, nhìn thấy trên mặt và cổ Trần Mỹ Linh đều đầy máu, Tần Nam Trăn còn tưởng rằng Trần Mỹ Linh bị thương.
"Tiểu Linh, cô sao rồi? Bị thương ở đâu?" Tần Nam Trăn vội vã hỏi, nhất thời quên mất lời hứa hôm qua.
"Tôi, tôi không sao, là Tiểu Quảng bị thương, mau gọi bác sĩ và xe cấp cứu đưa Tiểu Quảng đi bệnh viện!" Trần Mỹ Linh nức nở nói trong nước mắt.
Tần Nam Trăn nghe được Trần Mỹ Linh nói vậy, lại nhìn tư thế Quảng Linh Linh che chở cho Trần Mỹ Linh, Tần Nam Trăn nhớ tới lời vệ sĩ vừa nói, trong lòng nhảy dựng.
Tần Nam Trăn không dám chậm trễ, ngay lập tức đỡ Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh vào lều gần đó, gọi bác sĩ đến xử lý vết thương cầm máu cho Quảng Linh Linh, rồi sắp xếp xe đưa cả hai đến bệnh viện.
Quảng Linh Linh rất đau, lại mất nhiều máu, nhưng ngay cả như vậy, vẫn cố gắng bảo vệ Trần Mỹ Linh.
Cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến.
"Người đã bắt được rồi."
Lúc Quảng Linh Linh nghe được đầu dây bên kia nói, cả người mới lung lay sắp đổ.
Trần Mỹ Linh vẫn luôn bị Quảng Linh Linh ôm bằng một tay, mặt bị ấn vào trong ngực Quảng Linh Linh, khi tay Quảng Linh Linh hơi có chút buông lỏng, Trần Mỹ Linh ngẩng đầu lên nhìn Quảng Linh Linh.
Thấy sắc mặt Quảng Linh Linh tái nhợt, lúc cùng nàng đối diện trên mặt còn mang theo ý cười.
"May là không làm chị bị thương..." Quảng Linh Linh khẽ nói.
Trần Mỹ Linh cảm giác trái tim mình như bị cái gì đó hung hăng đập vào.
Trần Mỹ Linh biết đây là địa phương rất nguy hiểm, có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, nên vệ sĩ cũng thuê nhiều hơn ngày xưa, cũng được huấn luyện toàn diện hơn, nhưng có một số việc nàng không nghĩ đến.
Ví dụ như đối phương có thể thuê lính bắn tỉa chuyên nghiệp.
Lần này, có vẻ như đối phương đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê người ám sát nàng.
"Tiểu Quảng..." Môi Trần Mỹ Linh khẽ run, lời nói đến bên miệng rồi lại không biết nói cái gì.
Quảng Linh Linh nắm lấy tay Trần Mỹ Linh, cảm giác rất mệt mỏi.
Có lẽ do mất máu quá nhiều, cô còn cảm thấy hơi lạnh.
"Ngoan, em không sao đâu, chỉ là chảy một ít máu thôi..." Cảm nhận được Trần Mỹ Linh đang run rẩy, Quảng Linh Linh nhẹ nhàng nói, cố gắng an ủi Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh không nói thành lời, cảm giác như có một thứ gì đó đè nặng trong lồng ngực, rất khó chịu.
Lúc Quảng Linh Linh nói sẽ bảo vệ mình, nàng là có xúc động, nhưng nàng chỉ nghĩ đó là lời nói thôi, cũng không thể lĩnh hội được loại bảo vệ này có bao nhiêu ý nghĩa.
Chỉ khi sự việc xảy ra, Trần Mỹ Linh mới biết được những lời Alpha ngây ngốc này nói ra từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận tâm can.
Là Quảng Linh Linh nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ nàng.
Khi đến bệnh viện, Quảng Linh Linh được đưa vào phòng phẫu thuật, Trần Mỹ Linh ngồi chờ ngoài hành lang.
Vừa rồi còn lo lắng sợ hãi, nhưng giờ đây, thần sắc của Trần Mỹ Linh dần dần trở nên lạnh lùng.
"Vừa rồi là ai nổ súng? Có tìm được người chưa?" Trần Mỹ Linh gọi điện cho Tần Nam Trăn.
"Đã tìm được người nổ súng rồi, là một tổ chức lính đánh thuê ở địa phương. Tôi đang thẩm vấn họ. Trần tổng xin yên tâm, khi có kết quả, tôi sẽ báo cho Trần tổng ngay lập tức."
"Cô cứ tiếp tục điều tra. Chú ý an toàn." Trần Mỹ Linh không có nhận ra Tần Nam Trăn đã bắt đầu thay đổi xưng hô.
Trần Mỹ Linh cúp máy, thở hắt ra, bên này đang điều tra, trong nước cũng phải điều tra.
Gọi thêm mấy cuộc điện thoại về nước, Trần Mỹ Linh cảm giác trong lòng nhìn chưa bao có lệ khí như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro