Chương 85


Sau khi Trần Mỹ Linh kết thúc cuộc họp, Quảng Linh Linh ở cửa gọi "Chị ơi" một tiếng.

"Sao lại không nghe lời rồi, không phải bảo em đừng làm gì sao?" Trần Mỹ Linh nhìn thấy Quảng Linh Linh đang bưng ly nước trái cây, liền vội vàng nhận lấy.

"Em chỉ làm một tay, không tốn bao nhiêu sức. Chị đừng giận mà." Quảng Linh Linh làm nũng.

Trần Mỹ Linh bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Quảng Linh Linh vào ngồi xuống.

"Chị ơi, em vừa nghe thấy chị nói, phải bây giờ nếu muốn giải quyết vấn đề cung cấp nguyên liệu cho Trần thị, chúng ta phải hợp tác với tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất không?" Quảng Linh Linh ngồi xuống hỏi Trần Mỹ Linh.

"Thực ra có những phương án khác, nhưng cách tốt nhất vẫn là hợp tác với tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất. Họ là đối tác ổn định nhất, chất lượng của họ cũng là tốt nhất. Những chuyện này em không cần phải lo lắng. Xe đến trước núi ắt có đường, sẽ có cách giải quyết." Trần Mỹ Linh vừa nói vừa nhấp một ngụm nước trái cây mà Quảng Linh Linh đưa tới.

Trần Mỹ Linh gặp phải rất nhiều vấn đề khó khăn, chuyện này đối với cô mà nói có thể khó giải quyết, nhưng cũng không đến mức hoang mang lo sợ.

Nếu không làm được, thì tiếp tục nghĩ cách là được.

Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh, cảm thấy lúc này Trần Mỹ Linh rất có mị lực, giống như đã từng quen biết từ lâu.

"Vậy nếu không có cách nào giải quyết thì sao? Có rất nhiều người đeo trang sức bằng vật liệu nhân tạo, có thể chuyển hướng phát triển sang một lĩnh vực khác không?" Quảng Linh Linh ngừng một chút rồi lại hỏi.

"Không giống nhau. Trần thị cũng có công ty con làm những sản phẩm đó, nhưng Trần thị chủ yếu vẫn cần nguyên liệu thật, đừng nghĩ nhiều nữa, vừa rồi em nói muốn đọc sách, có đọc chưa? Làm ly nước trái cây này trong bao lâu?" 

Quảng Linh Linh cảm thấy mặt mình bị nắm, rồi ngay lập tức nghe Trần Mỹ Linh hỏi.

Quảng Linh Linh xấu hổ, bởi vì mới mở sách ra xem một chút, lại nhớ đến Trần Mỹ Linh ăn cơm của người giúp việc nấu, đều ăn rất nhanh, hơn nữa cũng ăn rất ít, là biết đồ ăn không hợp khẩu vị của Trần Mỹ Linh, cô nghĩ phải làm một món gì đó mà mình có thể làm được, nhưng vì chỉ có một tay nên tốn nhiều thời gian và công sức, hơn nửa ngày mới làm xong.

"Chờ em khỏe lại rồi làm." Trần Mỹ Linh thấy vẻ mặt mềm mại của Quảng Linh Linh, không truy hỏi thêm, chỉ vuốt mặt cô, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Quảng Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu, rồi tiến lại gần Trần Mỹ Linh, để đầu mình cọ vào vai nàng.

Chỉ là một cử chỉ nhỏ như vậy, gần gũi một chút, Quảng Linh Linh liền cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng từ Trần Mỹ Linh, nhưng cô không nghĩ gì khác, chỉ muốn ở gần Trần Mỹ Linh thêm một chút.

Tuy nhiên, cơ thể cô không chịu được sự gần gũi quá mức, hô hấp có chút dồn dập, khi cơ thể căng thẳng, lại cảm thấy đau.

"Ngoan, chờ tốt hơn một chút..." Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng trấn an Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh cảm thấy mình được nâng lên, sau đó lại muốn ngã xuống.

Khó chịu thì khó chịu, nhưng được Trần Mỹ Linh ôn nhu trấn an, Quảng Linh Linh lại thấy an tâm.

Quá trình chờ vết hương hồi phục tốt, vừa dài vừa khó chịu trong người.

Mỗi năm vào kỳ nghỉ hè, Quảng Linh Linh đều về nhà, năm nay tốt nghiệp, cũng là kỳ nghỉ nghè cuối cùng, nhưng do đang bị thương, cô không thể về, phải hủy kế hoạch về nhà một chuyến.

Công việc muốn làm nhưng chỉ có một tay cũng không thể làm gì nhiều. Mỗi ngày, ngoài thời gian tập vật lý trị liệu, chỉ có thể đọc một số tài liệu mà Tống Hành Sơ đã chuẩn bị, hoặc học thêm một số thứ mới.

Bởi vì đấu thầu thất bại, Trần Mỹ Linh càng trở nên bận rộn hơn. Ban đầu, nàng chỉ ra ngoài vài tiếng mỗi ngày, sau đó lại ra ngoài vào buổi sáng, buổi chiều trở về, sau đó nữa phải đến buổi tối mới trở về.

Vết thương của Quảng Linh Linh dần dần hồi phục, ngoài việc cánh tay vẫn còn phải cố định, các bộ phận khác của cơ thể cô đã khỏe lại khá tốt. Chỉ là tâm trạng của Quảng Linh Linh lại rơi xuống, càng nôn nóng hơn.

Rất muốn gần gũi với Trần Mỹ Linh, muốn nghe được tin tức tố của Trần Mỹ Linh, muốn đánh dấu Trần Mỹ Linh...

Cố tình mấy ngày nay Trần Mỹ Linh lại rất bận, thời gian ở nhà ngày càng ít đi.

Cô muốn nói với Trần Mỹ Linh có thể dành nhiều thời gian ở bên cô hơn không, đừng đi làm nữa, cô muốn Trần Mỹ Linh không cần lãnh đạo Trần thị, không cần là một Omega bận rộn suốt ngày, cô muốn Trần Mỹ Linh là một Omega bình thường, truyền thống như bao người khác...

Nhưng cô biết, Trần Mỹ Linh có được thành công vì chính sự nỗ lực của bản thân.

Trần Mỹ Linh có mục tiêu, có đam mê, có sự nghiệp của bản thân, đây mới là Trần Mỹ Linh.

Dù biết rõ như vậy, nhưng trong lòng Quảng Linh Linh vẫn khủng hoảng.

Lại thêm một buổi tối nữa đợi Trần Mỹ Linh trở về, Quảng Linh Linh không ăn cơm chiều, mà trở về phòng ngủ tìm kiếm chút hương vị của Trần Mỹ Linh.

Mùi hương nhạt nhẽo không mang lại hiệu quả gì, ngược lại làm cô càng thêm bồn chồn lo lắng.

Quảng Linh Linh cuộn tròn nằm ở trên giường.

Thời gian một giây một phút trôi qua, Quảng Linh Linh nhớ lại một ít ký ức đã vùi lấp rất sâu.

"Tiểu Quảng, dự án này rất quan trọng, ảnh hưởng đến... ba mẹ cần phải kịp thời vượt qua khó khăn và hoàn thành công việc. Trong lúc này, con ngoan ngoãn nghe lời bà nội nhé, đợi mẹ trở về."

"Tiểu Quảng, sau khi kết thúc nghiên cứu này, mẹ sẽ về thăm con."

"Tiểu Quảng, có một vài việc gấp, ba mẹ không thể về được, con ngoan một chút, ba sẽ về mang quà cho con."

Đây là những chờ đợi mà Quảng Linh Linh đã trải qua trong thời thơ ấu, ký ức dần hiện lên bao phủ tâm trí cô.

Trần Mỹ Linh cũng bận rộn như vậy sao?

Có lẽ khi Trần thị không có mỏ sẽ thu nhỏ lại quy mô, Trần Mỹ Linh sẽ rảnh rỗi?

Nhưng Trần Mỹ Linh sẽ cam tâm sao?

Trần Mỹ Linh sẽ làm mọi cách, dành hết thời gian và tinh lực để giải quyết mấy vấn đề này...

Sau đó rơi vào một vòng luẩn quẩn không có điểm dừng.

Nếu cô có thể giúp đỡ Trần Mỹ Linh, có lẽ Trần Mỹ Linh sẽ nhẹ nhàng một ít.

Nhưng nếu làm vậy, cô cũng sẽ rơi vào tình trạng bận rộn mà chính mình không thích...

Đó không phải là những gì cô muốn.

Đối đầu với ba mẹ hai năm, không phải muốn đấu tranh cho một cuộc sống mà mình khao khát sao?

Hay là... cô đang suy nghĩ quá nhiều?

Trần Mỹ Linh chỉ cho cô một năm thời gian, kỳ hạn một năm sắp đến rồi.

Trần Mỹ Linh có dành phần lớn thời gian để ra ngoài làm việc hay không, có liên quan gì đến cô?

Vô số ý niệm hiện lên trong đầu Quảng Linh Linh, làm tâm trạng cô càng trở nên nặng nề hơn.

Trần Mỹ Linh về đến nhà đã hơn 10 giờ tối.

Cả ngày bận rộn khiến Trần Mỹ Linh rất mệt mỏi. Khi ở trên xe, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng trong đầu vẫn chỉ toàn là những vấn đề chưa giải quyết xong trong mấy ngày qua.

Nghĩ đến Quảng Linh Linh, thần kinh căng chặt mới có thể thả lỏng một chút.

Trần Mỹ Linh gửi tin nhắn cho Quảng Linh Linh, nhưng không nhận được phản hồi, nên nàng nghĩ Quảng Linh Linh đã ngủ rồi.

Về đến nhà, khi Trần Mỹ Linh vừa mở cửa phòng ngủ, tin tức tố của Alpha ập vào trước mặt.

Alpha nghiêng người cuộn tròn trên giường, dáng người cao gầy như vậy lại co thành một cục.

Trần Mỹ Linh nhận ra điều gì đó, đi tới trước mặt Quảng Linh Linh.

"Tiểu Quảng, em..." Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng gọi Quảng Linh Linh một tiếng, rồi xoay đầu Quảng Linh Linh lại để nhìn thấy mặt.

Vành mắt hồng hồng, như là đã khóc, mắt đen trong suốt ngấn lệ.

"Chị ơi, sao bây giờ chị mới về?" Giọng nói Quảng Linh Linh lạc đi vì sắp khóc.

Trần Mỹ Linh nghe được thanh âm của Quảng Linh Linh trong lòng lập tức run lên, liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán Quảng Linh Linh.

"Xin lỗi, tôi về hơi muộn. Em khóc sao? Có chuyện gì vậy?"

Quảng Linh Linh nghẹn trong lòng, không biết phải nói thế nào.

"Chị ơi, em nhớ chị, chị đừng bỏ rơi em được không?" Quảng Linh Linh đưa tay về phía Trần Mỹ Linh, rồi hôn lên môi Trần Mỹ Linh.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro