Chương 87


Trần Mỹ Linh tham gia một buổi hội thảo giao lưu về thị trường châu báu, có rất nhiều người tham gia, chủ yếu là Alpha chiếm tới 90%, không khí bên trong hội trường thật sự không dễ ngửi chút nào.

Cũng may, mới bị đánh dấu hôm qua, mặc dù mùi hương không quá dễ chịu, nhưng nhờ có tin tức tố của Quảng Linh Linh bảo vệ ở bên ngoài, nàng cũng không bị tin tức tố hỗn tạp kích thích.

Trong hội trường, Trần Mỹ Linh không tránh khỏi gặp phải vài người quen, khi nhìn thấy một Alpha mà nàng không thích lại gần, nàng lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cẩm Nhạc.

Hoắc Cẩm Nhạc nhìn thấy Trần Mỹ Linh bước đến, lại nhìn thấy người kia, nháy mắt liền hiểu.

Với quan hệ của mình và Trần Mỹ Linh, cũng không thân đến mức muốn ngồi chung một chỗ.

"Sao lại tránh mặt Lý Gia Vinh? Tôi nghe nói gần đây cô vẫn luôn muốn tiếp xúc với người của tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất, cô có thể nhờ Lý Gia Vinh, cậu của anh ta làm việc ở tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất, chắc là sẽ giúp được cô. Lý Gia Vinh có ý với cô, không phải cô không biết, nhờ anh ta giúp chắc chắn sẽ có hiệu quả." Hoắc Cẩm Nhạc nhìn Trần Mỹ Linh thấp giọng nói.

Nghe Hoắc Cẩm Nhạc nói, Trần Mỹ Linh nhớ lại lần trước Lý Gia Vinh đến tìm nàng, đề nghị giúp nàng nhưng điều kiện là liên hôn.

Nàng sẽ không dùng điều kiện như vậy trao đổi.

"Điều kiện của anh ta tôi không thể chấp nhận." Trần Mỹ Linh đáp.

"Ai, có lối tắt cô không đi một hai phải đi đường vòng? Cô không nghĩ đến khả năng là có ai đó đang cố tình gây khó dễ giữa cô và tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất sao?" Hoắc Cẩm Nhạc nói. 

"Cô muốn nói cái gì?" Trần Mỹ Linh nhìn về phía Hoắc Cẩm Nhạc, nàng không phải không nghĩ tới.

Nguồn cung cấp của Trần thị xuất hiện vấn đề, có không ít người nhân cơ hội này muốn ép nàng đưa ra điều kiện trao đổi.

Công nghệ truyền thừa của Trần thị vô cùng quý giá, mấy chuyên gia điêu khắc nhiều kinh nghiệm cũng bị nhiều người ước mơ.

"Tôi nghe nói khi cô ở Mạc Lạc, tiểu Alpha đã chắn thương cho cô đúng không? Cô có phải vì vậy mà để trong lòng, phi khanh không thể? Nhưng phong cách này không giống cô a. Cô ấy chẳng qua gặp phải xui xẻo, nếu là thời gian trước, khẳng định sẽ không dám chắn cho cô. Tiểu Alpha không phải do cô bao dưỡng sao? Nếu công việc kinh doanh của cô gặp trục trặc, không kiếm được tiền, tiểu Alpha còn ở cùng cô sao? Tôi cảm thấy cô nên đem việc khinh doanh làm tốt, quan hệ với tiểu Alpha tự nhiên sẽ ổn định. Người trưởng thành rồi, có những chuyện không muốn cũng phải làm, cô nói xem đúng không?"

Sau buổi gia yến hôm đó, Hoắc Cẩm Nhạc đã có chút ngưỡng mộ Trần Mỹ Linh, có thể tự do lựa chọn người mình muốn. Nhưng lúc này Trần thị gặp khó khăn, tiểu Alpha cũng không thể giúp gì được. Dù có xinh đẹp, biết chăm sóc người khác, thì cũng chẳng có ích gì.

Trần Mỹ Linh đưa tay xoa trán, mẹ nàng lải nhải đã lâu, giờ gặp Hoắc Cẩm Nhạc cũng lại nói như vậy.

"Hoắc Cẩm Nhạc, tôi chưa từng nói qua em ấy là tôi bao dưỡng, xin đừng nói lung tung. Còn có, tôi sẽ không cùng người mình không thích ở bên nhau chỉ vì lợi ích, rất khó chịu. Nếu có vấn đề, tôi sẽ tự giải quyết. Những lời vừa rồi, xin đừng nói nữa."

Hoắc Cẩm Nhạc nhìn Trần Mỹ Linh, cảm thấy mình không còn lời nào để nói. Nàng cảm giác bản thân đang là người ở trong vũng bùn, muốn đem người trên bờ kéo xuống bùn chung với mình, kết quả, thất bại.

Cũng có thể khó khăn Trần Mỹ Linh gặp phải cũng không phải rất lớn, không có cách làm nàng buông tay.

Để xem thử, Trần Mỹ Linh có thể kiên trì tới khi nào.

Cả hai không nói thêm gì nữa. Rất nhanh sau đó, người chủ trì buổi hội thảo bước vào, chào hởi xong, buổi hội thảo liền bắt đầu. Người tổ chức hội thảo lần này là đại diện từ tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất.

Hội thảo có chuẩn bị người sẽ lên sân khấu diễn thuyết, cũng có đưa ra vấn đề để mọi người phát biểu ý kiến.

Trần Mỹ Linh cố ý chuẩn bị diễn thuyết và PPT, tranh thủ cơ hội thể hiện ở triển lãm.

Hoắc Cẩm Nhạc nhìn Trần Mỹ Linh không thể không khâm phục nàng.

Trong giờ nghỉ giải lao, Trần Mỹ Linh đi ra ngoài tìm người phụ trách kia, định trình bày một phương án hợp tác mà nàng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ là khi ra ngoài, nàng không gặp người phụ trách mà lại gặp phải Lý Gia Vinh.

"Trần Mỹ Linh, nếu không tôi giúp đỡ, em sẽ không có biện pháp thành công. Em hà tất phải cố chấp như vậy? Nếu hợp tác với tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất không thành, lại đi ra ngoài bôn ba tìm mỏ khác, gặp phải nguy hiểm thì rất đáng tiếc." Lý Gia Vinh ngăn Trần Mỹ Linh lại, lên tiếng.

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng Trần Mỹ Linh nghi ngờ Lý Gia Vinh là người đứng giữa làm khó làm dễ nàng.

Trần Mỹ Linh lạnh lùng nhìn Lý Gia Vinh, không muốn nói chuyện với anh ta, tiếp tục bước đi, thấy được phòng nghỉ của người phụ trách kia.

Lý Gia Vinh cười lạnh một tiếng chờ xem Trần Mỹ Linh vấp phải trắc trở, lại nhìn thấy người phụ trách kia cười với Trần Mỹ Linh, còn bắt chuyện với Trần Mỹ Linh, cuối cùng tiếp nhận tài liệu trong tay Trần Mỹ Linh.

Thần sắc Lý Gia Vinh lập tức thay đổi, cậu hắn đã đồng ý hỗ trợ hắn, tạo trở ngại cho Trần Mỹ Linh, làm Trần Mỹ Linh phải tìm mình nhờ giúp đỡ.

Nhưng hôm nay, sao người phụ trách kia lại lịch sự với Trần Mỹ Linh như vậy?!

Là ngoài mặt như vậy, hay là cậu hắn không có tác dụng?

Mặc kệ Lý Gia Vinh nghĩ như thế nào, Trần Mỹ Linh và người phụ trách vẫn trao đổi thuận lợi, làm tâm trạng nàng cũng thoải mái hơn.

Trần Mỹ Linh không chỉ chuẩn bị tài liệu mà còn mang theo một đôi hoa tai phỉ thúy như một món quà nhỏ.

Nhưng người phụ trách từ chối nhận quà, nói rằng công việc cần phải xử lý theo nguyên tắc, không thể nhận quà cá nhân, làm Trần Mỹ Linh có chút ngoài ý muốn.

Chỉ hy vọng đối phương thực sự sẽ xử lý công việc đúng theo nguyên tắc.

Trần Mỹ Linh trở lại chỗ ngồi, Hoắc Cẩm Nhạc có chút buồn bực nhìn Trần Mỹ Linh.

Sao có người lại có vận may như vậy, có thể kiên trì một mình, lại có thể đạt được kết quả tốt?!

Chắc là tất cả may mắn đều sử dụng hết trong một ngày đi?!

Giờ nghỉ trưa, hội thảo vẫn chưa kết thúc, sẽ tiếp tục vào buổi chiều.

Trần Mỹ Linh đã hứa với Quảng Linh Linh sẽ trở về vào buổi trưa, liền không ăn cùng mọi người mà ngồi xe trở về.

Quảng Linh Linh nhà hoàn thành một buổi vật lý trị liệu, đã gửi cho Trần Mỹ Linh rất nhiều tin nhắn, trên đường trở về Trần Mỹ Linh mới trả lời tin nhắn của Quảng Linh Linh.

Ngày hôm qua chỉ đánh dấu có một lần, dễ cảm kỳ của Quảng Linh Linh còn chưa có qua, vẫn rất nhớ Trần Mỹ Linh, tâm trạng cũng vì Trần Mỹ Linh mà biến hóa.

Nhìn thấy tin nhắn từ Trần Mỹ Linh, tâm trạng Quảng Linh Linh lập tức vui vẻ, lúc gặp Trần Mỹ Linh, tâm trạng càng thêm sung sướng.

"Chị ơi, hôm nay có tiến triển gì không?" Quảng Linh Linh nhẹ nhàng ôm Trần Mỹ Linh bằng một tay, hỏi nhỏ, muốn biết cuộc gọi cô nhờ chú Chu có tác dụng hay không.

"Ừm, cũng ổn, tôi có trò chuyện với người phụ trách một lát, anh ta nói rất hoan nghênh việc hợp tác với một thương hiệu lâu đời trong nước như chúng tôi. Giờ chỉ còn chờ xem giao dịch lần này có mời Trần thị tham gia không?" Trần Mỹ Linh vừa nói vừa duỗi tay sờ sờ mặt Quảng Linh Linh.

Nghe Trần Mỹ Linh nói vậy, Quảng Linh Linh cảm nhận được tâm trạng của Trần Mỹ Linh.

Có vẻ như cuộc gọi của cô đã có tác dụng. Tuy nhiên, Trần Mỹ Linh kinh doanh Trần thị quá tốt, không có đạo lý bị bài trừ bên ngoài?

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần chuyện của Trần Mỹ Linh thành công, thì nàng sẽ không phải vất vả nữa.

Tâm trạng Quảng Linh Linh rất tốt, liền tiến sát tới hôn Trần Mỹ Linh.

Giờ nghỉ trưa ngắn, nên chỉ đánh dấu tạm thời.

Dễ cảm kỳ của Quảng Linh Linh kéo dài ba ngày, trong ba ngày đó đều là Trần Mỹ Linh chủ động trấn an Quảng Linh Linh.

Buổi tối khi đánh dấu, không thể tránh khỏi việc Trần Mỹ Linh chủ động.

Nhìn thấy Quảng Linh Linh khó chịu, lại sợ vết thương của Quảng Linh Linh càng lâu hồi phục, Trần Mỹ Linh không nỡ để Quảng Linh Linh xuất lực.

Thậm chí Trần Mỹ Linh còn phát hiện, phương thức Omega thượng vị, làm độ mẫn cảm của hai người tăng lên, dù thời gian kết thúc hơi sớm, nhưng lại phù hợp với thể lực của nàng, tựa hồ cũng không tệ lắm.

Chờ dễ cảm kỳ của Quảng Linh Linh qua đi, Trần Mỹ Linh đưa Quảng Linh Linh đi bệnh viện một chuyến, lúc Quảng Linh Linh làm kiểm tra, Trần Mỹ Linh đi đến văn phòng của Tần Sương Tuyết.

"Đại tiểu thư, cô tới đúng lúc lắm, tôi đang muốn tìm cô. Lúc trước, cô giao cho tôi phụ trách nhóm nghiên cứu phát triển thuốc ức chế, thông qua vài vòng thử nghiệm lâm sàng, kết quả cũng khá tốt. Đại tiểu thư có muốn sử dụng thử hay không? Loại thuốc ức chế này giúp điều chỉnh kích thích tố trong cơ thể, không chỉ có thể cung cấp một lớp chắn cho Omega nơi công cộng, mà còn có hiệu quả trong việc ức chế các triệu chứng bệnh trong nhiệt tình kỳ của Omega." Tần Sương Tuyết báo cáo với Trần Mỹ Linh.

Thuốc ức chế hiện tại trên thị trường không có tác dụng với Trần Mỹ Linh, cho nên Trần Mỹ Linh đã đầu tư vào nghiên cứu và phát triển một loại thuốc ức chế mới.

"Ừm, được rồi, tôi sẽ thử xem. Tần dì, dì giúp tôi chuẩn bị đi. Ngoài ra, dì cũng kiểm tra khang thể của tôi luôn." Trần Mỹ Linh suy nghĩ rồi nói.

Mấy ngày gần đây, mỗi lần đánh dấu, quá trình mặc dù có vẻ không khác gì trước đây, thậm chí cảm giác còn tốt hơn một chút, nhưng sau khi kết thúc, bụng của nàng luôn cảm thấy không khỏe.

Trần Mỹ Linh không hiểu cơ thể mình đang gặp vấn đề gì, muốn để Tần Sương Tuyết kiểm tra.

"Đại tiểu thư, cô đây...... là bị đánh dấu vĩnh cửu. Khi đánh dấu chiều sâu, sinh - thực khang thể bị mở ra, tiếp nhận tin tức tố Alpha. Là tiểu Alpha kia đi, nếu đại tiểu thư muốn cùng cô ấy ở bên nhau, chuyện bị đánh dấu vĩnh cửu là chuyện sớm hay muộn thôi, không cần phải lo lắng. Nếu không muốn, có thể tranh thủ thời gian trong lúc đánh dấu chưa sâu xóa bỏ đánh dấu." Tần Sương Tuyết kiểm tra cho Trần Mỹ Linh một lúc, liền có kết quả.

Chuyện Trần Mỹ Linh "Bao dưỡng" một tiểu Alpha, người Trần gia đều biết, Tần Sương Tuyết tự nhiên cũng biết.

"Dì Tần, dì chắc chắn không?" Nghe Tần Sương Tuyết nói xong, Trần Mỹ Linh nhíu mày.

"Ừm. Chắc chắn." Tần Sương Tuyết trả lời.

Trần Mỹ Linh thở dài, chỉ mấy ngày nay, mỗi ngày đánh dấu chiều sâu ngắn ngủi, liền dẫn đến đánh dấu vĩnh cửu sao?

Trước đây, khi Quảng Linh Linh chủ động, cảm giác mạnh mẽ của việc đánh dấu cũng không giống như đánh dấu vĩnh cửu.

Thật sự là càng không nghĩ đến điều gì, lại càng dễ dàng xảy ra điều đó.

Sau khi cấy que tránh thai, khang thể vốn dĩ đã bị thuốc khép kín, không nghĩ tới trong quá trình đánh dấu lại bị mở ra.

Trước kia lâm thời đánh dấu, chiều sâu đánh dấu, Trần Mỹ Linh đều tiếp thu, là bởi vì sẽ không sinh ra mối liên kết quá mạnh mẽ.

Nhưng đánh dấu vĩnh cửu lại khác.

Một khi bị đánh dấu vĩnh cửu, dấu vết của Alpha sẽ mãi mãi ở trong cơ thể Omega, không cần dùng biện pháp đặc biệt nào để tẩy bỏ, dấu vết này sẽ ở chung suốt đời.

Chỉ cần dấu vết này còn đó, Omega sẽ sinh ra tình cảm ỷ lại vào Alpha đánh dấu mình, dễ dàng bị Alpha trói buộc, kiểm soát.

Cảm xúc của Omega sẽ bởi vì Alpha mà dao động, dễ mẫn cảm, dễ ưu sầu, dễ khóc.

Những vấn đề này, Trần Mỹ Linh đều có thể xác minh trên người mẹ nàng.

"Tần dì, có cách nào không?" Trần Mỹ Linh nhắm mắt nhíu mày.

Trần Mỹ Linh không muốn bị đánh dấu vĩnh cửu, không muốn bị ràng buộc chỉ vì yếu tố sinh lý.

Trong lòng Trần Mỹ Linh lúc này có một ít mâu thuẫn.

Một mặt, nàng cảm thấy không thích khi nghe Hoắc Cẩm Nhạc nói không đúng về Quảng Linh Linh, nàng rất trân trọng Quảng Linh Linh. Mặt khác, nàng không muốn bị trói buộc, không muốn chỉ vì tin tức tố mà phải trói buộc bên cạnh ai đó suốt đời.

Sau khi suy nghĩ, nàng vẫn muốn xoá đi đánh dấu vĩnh cửu.

"Đánh dấu này tạm thời chỉ ở bề mặt, nếu muốn loại bỏ, có thể làm một cái tiểu phẫu, đem tin tức tố của Alpha trong cơ thể rửa sạch. Quá trình này có thể sẽ hơi đau, cần một vài ngày để hồi phục. Liền xem đại tiểu thư khi nào có thời gian." Tần Sương Tuyết giải thích.

"Mấy ngày nay tạm thời không rảnh, từ từ đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho dì khi có thời gian." Trần Mỹ Linh suy nghĩ một lúc rồi đáp.

"Vậy được. Chỉ là... nếu đại tiểu thư không muốn bị đánh dấu vĩnh cửu, tốt nhất trước khi làm thủ thuật xoá bỏ đánh dấu, không được làm đánh dấu chiều sâu nữa, nếu không đánh dấu vĩnh cửu sẽ thâm nhập sâu hơn, quá trình rửa sạch cũng đau hơn, hơn nữa khả năng thất bại rất cao, giống như phu nhân. Nếu thật sự khống chế không được, có thể thử dùng thuốc ức chế mới." Tần Sương Tuyết có chút lo lắng nhìn Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh đã đưa mẹ nàng tới chỗ Tần Sương Tuyết thử tẩy qua đánh dấu, kết quả thất bại.

"Ừm, tôi đã biết."

Lúc Quảng Linh Linh kiểm tra xong, Trần Mỹ Linh tiến lại hỏi bác sĩ chủ trị về tình trạng của cô.

Quảng Linh Linh hồi phục khá tốt, mấy ngày nay thân mật Trần Mỹ Linh vẫn luôn chăm sóc Quảng Linh Linh, không làm ảnh hưởng đến miệng vết thương.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, Trần Mỹ Linh liền mang Quảng Linh Linh trở về.

Mấy ngày tiếp theo, Trần Mỹ Linh vẫn rất bận.

Quảng Linh Linh đã vượt qua giai đoạn dễ cảm kỳ, cảm xúc ổn định hơn nhiều, không có dễ dàng thương cảm, nhưng vẫn không quá thích việc chờ đợi hằng ngày.

Quảng Linh Linh tiếp tục tập trung vào việc hồi phục, đồng thời cũng nghiêm túc đọc sách, làm quen với các thiết bị để chuẩn bị cho công việc. Khi cơ thể tốt một chút sau, cô cũng bắt đầu học hỏi thêm từ Tống Hành Sơ.

Mọi thứ có vẻ đang phát triển theo hướng tốt, nhưng Quảng Linh Linh phát hiện, Trần Mỹ Linh dường như ngày càng bận, công việc không có dấu hiệu giảm bớt.

Hơn nữa, trừ bỏ mấy ngày dễ cảm kỳ kia là Trần Mỹ Linh chủ động, sau đó Trần Mỹ Linh không còn chủ động thâm mật với cô nữa, làm cho Quảng Linh Linh có chút mất mát, ẩn ẩn chờ đợi dễ cảm kỳ tiếp theo, hay nói cách khác là nhiệt tình kỳ của Trần Mỹ Linh.

Khoảng hơn nửa tháng sau, khi Quảng Linh Linh đang ở công ty của Tống Hành Sơ, cô nhận được cuộc gọi từ chú Chu.

"Tiểu Quảng, xin lỗi, chuyện con nhờ chú, ba con đã biết rồi, ông ấy bảo con liên lạc với ông ấy, nếu không thì sẽ không cho con làm." Chú Chu nói với Quảng Linh Linh.

Nghe chú Chu nới xong, tâm trạng của Quảng Linh Linh lập tức tụt xuống, chuyện nên tới cuối cùng cũng tới.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro