Chương 93
Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh nhìn nhau trong giây lát. Quảng Linh Linh lập tức nghiêng đầu, tránh ánh mắt của Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh trang điểm tinh xảo, so với trước đây càng đẹp hơn. Chỉ là sắc mặt nàng lạnh lùng hơn, ánh mắt bị bao trùm bởi một tầng sương lạnh.
"Trần tổng cần dùng nhà vệ sinh sao, tôi xin phép đi ra ngoài." Quảng Linh Linh cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói rõ ràng, rồi nhanh chóng vòng qua Trần Mỹ Linh, trốn đi.
Ở toilet đụng trúng Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh tự động quy kết cho trùng hợp.
Chứ chẳng lẽ tới tìm mình?
"Tôi tìm em, có chuyện muốn nói." Trần Mỹ Linh lên tiếng, đưa tay ra giữ cánh tay không bị thương của Quảng Linh Linh.
Do tôi luyện lâu năm, dù cảm xúc không được ổn, nhưng Trần Mỹ Linh vẫn giữ được thanh âm ổn định, chỉ là âm sắc có phần lạnh lùng, như không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.
Nghi vấn trong lòng của Quảng Linh Linh liền được Trần Mỹ Linh trả lời trong một giây, Quảng Linh Linh còn tưởng rằng đây là ảo giác cho đến khi cánh tay bị tay Trần Mỹ Linh chạm vào.
Cảm giác từ tay Trần Mỹ Linh truyền đến thật rõ ràng, không chỉ ấm áp mà còn mang theo sự lạnh lẽo. Ngón tay của Trần Mỹ Linh mảnh mai, có chút sắc bén, làm Quảng Linh Linh thấy tê dại trong lòng, theo bản năng muốn nắm lấy tay nàng.
Nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của hai người, Quảng Linh Linh sợ mình thất thố, nên cô xoay người, tránh tay Trần Mỹ Linh.
"Xin hỏi, Trần tổng muốn nói cái gì?" Quảng Linh Linh vẫn không nhìn trực diện Trần Mỹ Linh.
Rõ ràng muốn xoá bỏ đánh dấu kết thúc mối quan hệ này, vừa rồi còn xếp hoa hồng trang trí và kim cài áo hình vỏ sò cho mình, hiện tại lại tới tìm mình, rốt cuộc Trần Mỹ Linh là muốn cái gì?
Trần Mỹ Linh vươn tay nắm cánh tay Quảng Linh Linh thất bại, đầu ngón tay khẽ run.
Tham gia "vũ hội tương thân", thay đổi xưng hô với mình, mình chạm vào liền không cho, Quảng Linh Linh muốn cùng mình phân rõ giới hạn, thật sự phải rời khỏi mình sao?
Ý nghĩ này chỉ là vừa mới dâng lên, Trần Mỹ Linh liền cảm giác tim mình như bị dao cùn cứa từng chút một.
Cảm xúc của nàng trở nên mất kiểm soát, hương vị tin tức tố vì vậy mà tràn ra.
"Có phải em đã quên hợp đồng hay không, em quên em là Alpha đã kết hôn hay sao?" Trần Mỹ Linh lên tiếng hỏi, vốn dĩ nàng muốn nói lời khác, nhưng lại biến thành câu hỏi này.
"Trần tổng, tôi không có quên. Tôi sẽ tuân thủ hợp đồng." Nghe Trần Mỹ Linh nhắc tới hợp đồng, nhắc tới chuyện đăng ký kết hôn, trong lòng Quảng Linh Linh chua xót.
Từ lúc hai người bắt đầu ở bên nhau, Trần Mỹ Linh đã có "Thói ở sạch" ghét cô và Omega khác tiếp xúc với nhau.
Có thể là vừa rồi nhìn thấy mình và Quảng Liên Na nói chuyện, cho nên túc giận mới tìm tới mình.
Quảng Linh Linh vừa nói xong, thì nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó là hương thơm quen thuộc xông vào mũi, cánh tay lại bị bắt lấy lần nữa.
Trần Mỹ Linh tràn ra một chút hương vị tin tức tố, kích thích thần kinh Quảng Linh Linh, mạnh mẽ mở ra van tin tức tố của cô.
Vốn dĩ trên người không có chút tin tức tố nào, Quảng Linh Linh cũng không khống chế được phóng ra một chút.
Trần Mỹ Linh nói cô và trân châu trai giống nhau, chỉ có tin tức tố của nàng mới có thể mở ra.
Quảng Linh Linh bỗng cảm thấy một chút phiền muộn về tính chất đặc biệt này.
"Nếu em còn nhớ rõ thì mau cùng tôi trở về, đừng tham gia vũ hội này nữa." Khi Quảng Linh Linh đang muốn nói cái gì, Trần Mỹ Linh đã lên tiếng trước.
Trần Mỹ Linh muốn mang Quảng Linh Linh từ trong vũ hội xa hoa này đi, từ trong tầm mắt của rất nhiều Omega mang đi, giấu ở chỗ chỉ có mình nàng có thế đến.
Quảng Linh Linh nghe thấy câu nói của Trần Mỹ Linh mang theo "Mệnh lệnh", trong lòng liền cảm thấy bực bội mà không có lý do.
Rõ ràng là không thích, không yêu, tại sao còn phải làm như vậy? Chỉ là muốn khống chế sao?
"Không được, tôi phải tham gia vũ hội này. Tôi đã hứa với người khác..." Quảng Linh Linh bị Trần Mỹ Linh kéo đi, cô bước một bước rồi dừng lại, rút tay ra khỏi tay Trần Mỹ Linh.
"Trong vũ hội này có phải có Omega em thích phải không?" Quảng Linh Linh còn chưa nói hết câu, Trần Mỹ Linh đã hỏi ngược lại.
Quảng Linh Linh nhất định phải tham gia "Vũ hội tương thân" này là vì đã hứa với Omega khác rồi sao?
"... Không có!" Quảng Linh Linh không biết vì sao Trần Mỹ Linh lại nghĩ như vậy, vừa trả lời hai chữ, đã nghe được tên của mình.
"Quảng Linh Linh, đã bắt đầu chụp ảnh, sao cô còn ở đây?" Âm thanh truyền đến là của Quảng Liên Na.
Đi cùng với Quảng Liên Na còn có một vài người khác nữa.
"Trần tổng cũng ở đây sao, có một số công việc cần ngài kiểm tra đối chiếu lại một lần nữa." Một nhân viên công tác nhìn thấy Trần Mỹ Linh liền nói.
Mấy người kia cũng đi tới bên này.
Quảng Liên Na đứng bên cạnh Quảng Linh Linh, nhẹ nhàng cúi người chào Trần Mỹ Linh.
"Quảng Linh Linh, chỉ còn thiếu mỗi cô, đi thôi?" Quảng Liên Na nói với Quảng Linh Linh.
"Ừ. Trần tổng, tôi đi trước." Quảng Linh Linh nhìn về phía Trần Mỹ Linh, cô biết nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ bị tin tức tố của Trần Mỹ Linh ảnh hưởng, cô dễ dàng phóng ra tin tức tố của mình.
Quảng Linh Linh xoay người cùng Quảng Liên Na rời đi, trong khi nhân viên công tác đang đứng giữa Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh, làm tầm mắt của họ bị chặn lại.
"Trần tổng, yến hội sẽ bắt đầu sớm, chúng tôi chụp xong ảnh rồi sẽ thảo luận với ngài về vấn đề bảo quản châu báu sau khi yến hội kết thúc..." Nhân viên công tác kia tiếp tục nói chuyện với Trần Mỹ Linh.
Tầm mắt của Trần Mỹ Linh bị chặn lại hoàn toàn, hận không thể đem người trước mắt đẩy ra, để đuổi theo.
Chỉ là, châu báu Trần thị tài trợ có một số món rất quý giá, cần phải kiểm tra đối chiếu rõ ràng.
Trần Mỹ Linh cố gắng tập trung tinh thần cùng nhân viên công tác xác nhận lại mọi chi tiết, điều chỉnh lại quy trình.
Khi Trần Mỹ Linh nói xong, tất cả mọi người đã rời đi, hành lang trống rỗng.
Trần Mỹ Linh cảm thấy không xong, cảm xúc lo lắng càng lúc càng tăng.
Bận rộn suốt cả đêm, chuẩn bị mọi thứ chu đáo, Trần Mỹ Linh mời chuyên gia trang điểm giỏi nhất, để che đi sự mệt mỏi và tiều tụy của mình, nhưng trước tiên nàng phải mặc lễ phục tham gia họp báo sản phẩm...
Quảng Linh Linh nói "Không có", nhưng vẫn muốn tham gia vũ hội này, cuối cùng còn rời đi cùng Omega kia...
Nếu Quảng Linh Linh không thích Omega kia, sao lại đồng ý tham gia vũ hội?
Nếu Omega kia không thích Quảng Linh Linh, sao lại mời Quảng Linh Linh tới?
Nếu Quảng Linh Linh muốn cùng Omega khác ở bên nhau, nàng phải làm sao bây giờ?
Khi cảm xúc của Trần Mỹ Linh đang rối bời, điện thoại bỗng vang lên.
Trần Mỹ Linh lấy điện thoại ra, là Tần Nam Trăn gọi đến.
"Trần tổng, có một chuyện khẩn cấp muốn nói với cô. Trần Khải tìm người bảo lãnh, sau khi ra ngoài cũng không thấy hắn đâu. Hắn mất tích cùng với vài món châu báu quý giá của Trần gia. Trần lão gia tức giận đến mức nằm viện, tôi đã đến bệnh viện xem, ông ấy đã tỉnh lại rồi, cô không cần lo lắng. Hiện tại, tôi sợ Trần Khải nổi điên, sẽ gây ra chuyện bất lợi cho cô. Còn có, công nghệ truyền thừa của Trần thị, lúc trước Trần lão gia đã dạy cho hắn không ít... Gần đây phía bên Locker Châu Báu có một số tác phẩm mới, tôi cảm thấy có chút giống, cô có muốn xem qua hay không?"
Lời Tần Nam Trăn nói, đã kéo Trần Mỹ Linh trở về hiện thực.
Những vấn đề phiền phức này như từng sợi dây lôi kéo suy nghĩ Trần Mỹ Linh.
Cảm xúc vừa nãy của Trần Mỹ Linh bị tin tức này tạm thời áp chế xuống, không thể không cùng Tần Nam Trăn thương lượng đối sách về chuyện Trần Khải "Trốn chạy".
Bên kia, một sảnh của khách sạn được trang trí hoa lệ, một nhóm người mặc lễ phục sang trọng, đeo châu báu quý giá, bao gồm Alpha và Omega, đang tạo dáng để nhiếp ảnh gia chụp ảnh.
Đầu tiên là chụp tập thể, sau đó là ảnh cá nhân, rồi tiếp tục là ảnh tổ hợp.
Còn phải đổi lễ phục hoặc thay đổi cách tạo hình.
Lúc chụp ảnh, Quảng Linh Linh cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, trừ khi là tự cô cầm máy chụp.
Khi chụp ảnh tập thể sẽ được sắp xếp vị trí, Quảng Linh Linh đều được xếp vào vị trí C, mọi người chụp ảnh chung, Quảng Linh Linh cũng chỉ đứng ở vị trí C.
Tâm tư Quảng Linh Linh không ở nơi này, nên cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Tuy nhiên, người xung quanh lại rất để ý tới vị trí, rất ngạc nhiên.
Vũ hội mỗi năm, vị trí C luôn được dành cho người có thân phận và bối cảnh nhất trong nhóm vai chính.
Cho nên những người xung quanh càng tò mò về thân phận của Quảng Linh Linh.
Nếu nói lúc vừa mới bắt đầu Quảng Linh Linh chỉ thu hút sự chú ý của người khác qua vẻ bề ngoài, thì lúc này bởi vì vị trí C, cô càng được hoan nghênh hơn.
Sau khi chụp xong ảnh và hoàn thành các bước cần thiết, có vài người đến chào hỏi Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh không muốn tiếp tục ở lại để ứng phó nữa, khi muốn rời đi thì bị nhân viên công tác gọi lại.
"Có một tiểu thư nói rằng ngài đang bị thương, cố ý yêu cầu một nhân viên y tế đến kiểm tra và thay thuốc cho ngài. Mời ngài theo tôi qua bên này." Nhân viên công tác nói với Quảng Linh Linh.
Nghe xong, Quảng Linh Linh cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó tả, không cần phải đoán cũng biết người yêu cầu nhân viên y tế là ai.
Trần Mỹ Linh đối với thân thể của mình vẫn rất quan tâm.
Hai ngày qua, Quảng Linh Linh không có quan tâm tới cánh tay, cho nên không có thay thuốc, cũng không có tập vật lý trị liệu.
Quảng Linh Linh theo nhân viên công tác đến một phòng nghỉ, nơi đó đã có bác sĩ đang đợi sẵn.
Để tránh phiền phức, Quảng Linh Linh chỉ yêu cầu bác sĩ kéo khóa áo để kiểm tra vết thương và băng bó lại.
Mỗi ngày phải tập vật lý trị liệu, bác sĩ kia cũng biết, liền hỗ trợ Quảng Linh Linh tập một chút.
Cánh tay phải bị thương có chút đau đớn, do hai ngày nay cô hoạt động nhiều. Đặc biệt là khi gặp Trần Mỹ Linh, cơ thể cô càng căng chặt hơn.
Quảng Linh Linh cho rằng Trần Mỹ Linh sắp xếp bác sĩ tới hỗ trợ mình, có thể nàng cũng sẽ tới, nhưng sau khi Quảng Linh Linh tập vật lý trị liệu xong, Trần Mỹ Linh cũng không có tới.
Chắc chỉ là xuất phát từ "Tình nghĩa" mới quan tâm tới thân thể mình.
Quảng Linh Linh cảm thấy mình không nên hy vọng vào điều hoàn toàn không có, trong lòng không khỏi mỉm cười chua xót.
Tất cả đều được dựng lên từ hợp đồng hôn nhân, lại được kết thúc bằng hợp đồng hôn nhân.
Trần Mỹ Linh luôn là người rất lý trí, trước đó luôn nhắc nhở mình đừng quên điều khoản hợp đồng.
Là bản thân mình ôm hy vọng xa vời.
Theo thời gian trôi qua, cảm giác tiêu cực trong lòng Quảng Linh Linh ngày càng mạnh mẽ, như một vùng đất ô nhiễm đang lan ra xung quanh.
Đối với giao tiếp của vũ hội không có hứng thú, Quảng Linh Linh cũng không muốn bị ép giao tiếp, liền ở phòng nghỉ không đi ra ngoài, cho đến khi bắt đầu phần mới, cô mới bị gọi ra ngoài.
Chuyện sau đó đều trở nên vụn vặt, sự kiện quan trọng nhất là việc xác nhận bạn nhảy, trao đổi vòng hoa kết làm bạn nhảy.
Là người đứng ở vị trí C lúc chụp ảnh, Quảng Linh Linh lại thu hút sự chú ý và nhận được không ít lời mời làm bạn nhảy, Quảng Linh Linh đều từ chối hết.
Nhìn mọi người hào hứng, vui vẻ, trong lòng Quảng Linh Linh không dâng lên được một tia gợn sóng nào.
Đến khi vũ hội sắp bắt đầu, Quảng Linh Linh còn không có xác nhận bạn nhảy.
Quảng Linh Linh chỉ là đồng ý với ba mình sẽ tham gia vũ hội này, cũng không có nói cần phải có bạn nhảy, Quảng Linh Linh chỉ nghĩ đi ngang qua sân khấu xong, sẽ rời đi.
Trong sảnh vũ hội, âm nhạc đã vang lên, khách mời cũng đã tới không ít.
Trần Mỹ Linh vừa mới giải quyết công việc xong, liền vội vã chạy đến sảnh vũ hội.
Bởi vì chuyện của Trần Khải, Trần Mỹ Linh phải xử lý công việc rất lâu, vốn đã không ăn bữa sáng, cũng bỏ qua luôn bữa trưa.
Chờ sắp xếp mọi chuyện xong, và chuẩn bị phương án phòng bị một số nguy cơ, Trần Mỹ Linh mới nhận ra vũ hội sắp bắt đầu.
Khi đến sảnh vũ hội, nghe tiếng nhạc vang lên, trái tim Trần Mỹ Linh thắt lại.
"Trần tổng, ngài đi đâu vậy? Vũ hội sắp bắt đầu rồi. Alpha và Omega đã xác nhận bạn nhảy, hiện đang tập trung trong phòng nghỉ để chờ lên sân khấu. Mời ngài theo tôi đi đến vị trí của nhà tài trợ." Nhân viên công tác nhận biết Trần Mỹ Linh vui vẻ tiến lại nói với Trần Mỹ Linh.
Nghe xong lời người này nói, Trần Mỹ Linh như mất thăng bằng, lảo đảo một chút.
Nói cách khác, Quảng Linh Linh đã có bạn nhảy rồi, sẽ nắm tay người đó, bước ra sân khấu, thân mật nắm tay ôm nhau, khiêu vũ...
Ảnh chụp của Quảng Linh Linh và bạn nhảy Omega kia sẽ được truyền ra đi, giống như những cặp đôi tham gia vũ hội trong quá khứ, sẽ trở thành cặp đôi được nhiều người ngưỡng mộ.
Bị những ý nghĩ này tra tấn, Trần Mỹ Linh rất khó chịu, cảm xúc càng ngày càng không xong.
"Có thể đưa tôi đến phòng nghỉ chờ lên sân khấu mà anh nói hay không?" Trần Mỹ Linh hỏi nhân viên công tác.
"Trần tổng, hiện tại ngài không thể đi vào, vũ hội lập tức bắt đầu rồi." Nhân viên công tác trả lời.
Tất cả đã định, chỉ còn đợi bắt đầu.
Trần Mỹ Linh nhíu mày, vội vã đi về hướng khu vực chờ lên sân khấu, lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi cho người tổ chức vũ hội.
Tại sảnh vũ hội, có không ít người mà Trần Mỹ Linh quen biết, trong đó có Hoắc Cẩm Miên và Hoắc Cẩm Nhạc, các nàng là người được thương hiệu mời đến.
Hoắc Cẩm Nhạc nhìn thấy Trần Mỹ Linh thì đặc biệt chú ý, thấy sắc mặt của Trần Mỹ Linh không tốt, còn muốn tiến lên chào hỏi một cái.
"Chị, người mà trước kia em đã nói với chị, chính là cô ấy! Cũng không biết cô ấy là người nào, thế nhưng có thể đứng ở vị trí C?" Hoắc Cẩm Miên giữ chặt Hoắc Cẩm Nhạc nhìn bức ảnh công bố nhân vật chính trên website của vũ hội, chỉ vào Quảng Linh Linh có chút ngạc nhiên.
"Em nói cái gì?" Hoắc Cẩm Nhạc nhìn vào bức ảnh, khiếp sợ khi nhìn thấy người quen.
"Em đã nói với chị rồi mà, người em thích chính là cô ấy. Cô ấy trước đây luôn nói mình có bạn gái, sao lại đến tham gia vũ hội này? Không phải là đã chia tay rồi chứ?" Hoắc Cẩm Miên nghi hoặc.
Nhớ đến hôm trước, vừa mới gặp người này, không nghĩ tới cô ấy lại tham gia vũ hội tương thân.
"... Khó trách, khó trách!" Hoắc Cẩm Nhạc nghĩ đến chuyện gì đó liền lẩm bẩm trong miệng.
"Khó trách cái gì?" Hoắc Cẩm Miên hỏi.
"Vừa rồi chị thấy Trần Mỹ Linh, nàng hiện tại còn ở bên ngoài, sắc mặt rất khó xem. Vũ hội đã bắt đầu, vai chính đã vào chỗ rồi, nàng còn chưa tiến vào, lại không có trong bức ảnh này, chắc là nhà tài trợ... Hừ, chị vẫn luôn cho rằng, người nàng bao dưỡng là một Alpha nghèo, không nghĩ tới lại là Alpha rất lợi hại! Nhưng đáng tiếc, nhanh như vậy đã chia tay."
Trong lúc nhất thời tâm tư Hoắc Cẩm Nhạc đảo lộn mấy phen, nhưng thật ra trong lòng có chút đồng cảm với Trần Mỹ Linh.
"Chị, vậy thì có liên quan gì đến Trần Mỹ Linh? Ý của chị là, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh đang ở bên nhau sao?" Hoắc Cẩm Miên chợt nhận ra, sau đó xác nhận với Hoắc Cẩm Nhạc.
"Đúng vậy. Nếu chị biết sớm... thì chị đã cổ vũ em đi đoạt lấy rồi. Biết đâu sẽ đoạt được thì sao. Vũ hội sắp bắt đầu rồi, Quảng Linh Linh chắc là đã chọn được bạn nhảy, nếu không phải là Trần Mỹ Linh, em hẳn là vẫn còn cơ hội." Hoắc Cẩm Nhạc nói.
Hoắc Cẩm Miên không nói gì, nhớ lại hôm trước, chuyện Trần Mỹ Linh bắt "Quảng Linh Linh" đi thì ra là như thế này!
Trần Mỹ Linh chỉ mang "Quảng Linh Linh" và Cố Hiệp Hiệp đi, không cho nàng đi theo.
Khó trách, Quảng Linh Linh kiên quyết cự tuyệt nàng và Trần Mỹ Lam, hoá ra là thật sự có bạn gái, người này chính là Trần Mỹ Linh!
Chỉ là, sao lại chia tay?
Hoắc Cẩm Miên quay đầu muốn tìm Trần Mỹ Linh, không thấy được Trần Mỹ Linh đâu lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Là Trần Mỹ Lam.
Bởi vì chuyện của Trần Khải, Trần Mỹ Lam không có mặt mũi xin thư mời từ chỗ của Trần Mỹ Linh, nên phải tìm con đường khác.
Phải tốn chi phí thật lớn, cũng phải dựa vào thân phận em gái của Trần Mỹ Linh, sau lưng còn có Trần thị, mới có thể có được thân phận khách mời.
Muốn thân phận vai chính của vũ hội là đừng có nghĩ tới.
Lúc này Trần Mỹ Lam cũng nhìn thấy ảnh chụp thần sắc liền lộ ra tia khiếp sợ.
Nàng không có cách nào có được vai chính của vũ hội, trong khi Quảng Linh Linh không chỉ có mặt trong đó, mà còn đứng ở vị trí C!
Mặc kệ những người này suy nghĩ như thế nào, Trần Mỹ Linh gọi điện thoại cho người tổ chức vũ hội, sau đó nhân viên công tác đã đưa nàng vào khu vực chờ lên sân khấu của nhóm vai chính.
Alpha và Omega ở trong phòng có người thì đang ngồi trò chuyện, một số người thì theo nhạc để ôn lại vũ đạo, đều có đôi có cặp.
Quảng Linh Linh đứng ở cửa kính, nhìn ra ngoài, bên cạnh là Quảng Liên Na, nhìn qua cũng giống một đôi.
Lúc này, Quảng Linh Linh và Quảng Liên Na đang nói chuyện.
"Cô thật là kén chọn, không để ý tới một ai, vậy cô tham gia cái vũ hội này làm gì?" Quảng Liên Na nói bên tai Quảng Linh Linh, không thể không thừa nhận, người này quả thật kén chọn, hẳn là có lý do nào đó, mới có thể được đứng ở vị trí C trong vũ hội này.
"Tôi là bị ép tham gia. Cô có ý gì?" Quảng Linh Linh nhíu mày hỏi lại.
"Xem ra cô vẫn không biết gì. Vũ hội này trong giới có một tên gọi khác, gọi là "Vũ hội tương thân". Không ít người không tìm được đối tượng phù hợp, họ muốn tìm người môn đăng hộ đối để liên hôn, sẽ tìm cách để tham gia. Dần dần, liền thành một quy tắc bất thành văn, người tới tham gia vũ hội này đều đến để tìm đối tượng. Tất nhiên, cũng có một số người đến để thể hiện tình cảm lãng mạn. Người đông như vậy, cô xác định không chọn một ai? Cũng thật kỳ quái."
Quảng Linh Linh không chọn, Quảng Liên Na cũng không chọn, chỉ còn lại hai người họ vẫn còn đơn độc.
Nếu muốn có bạn nhảy thì thật đơn giản, bên ngoài có bạn của nàng tham gia, chỉ cần gọi điện là được.
Nhưng nàng vẫn muốn chờ Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh nghe Quảng Liên Na giải thích xong, thì nhớ lại Trần Mỹ Linh đã muốn kéo cô rời khỏi vũ hội này.
Trần Mỹ Linh biết đây là "Vũ hội tương thân", nên nghĩ rằng cô tham gia vì mục đích "tương thân", cho nên mới hỏi cô có phải là đang coi trọng Omega nào hay không?
Chỉ là vì hợp đồng chưa kết thúc, hay là vì "Thói ở sạch"?
Quảng Linh Linh vô thức nắm chặt tay lại, chiếc nhẫn trên tay hơi bị lệch đi gây ra chút đau nhói.
"Quảng Linh Linh, giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, không bằng chúng ta cùng nhau chắp vá một chút? Coi như là ứng phó với chương trình đi, nếu không thì sau này ra ngoài sẽ rất xấu hổ. Chúng ta chỉ cần bắt tay, đeo vòng hoa, rồi đi ngang qua sân khấu. Dù sao trong lòng chúng ta biết rõ là sao cũng được." Quảng Liên Na giơ tay lên quơ quơ, trên cổ tay là vòng hoa của nàng.
Quảng Linh Linh cũng nâng tay lên, tay áo liền rũ ngược lại lộ ra phụ kiện và vòng hoa trên cổ tay.
Khi Quảng Linh Linh định mở miệng từ chối Quảng Liên Na, thì nhìn ngón tay của mình, con ngươi hơi hơi trợn lên.
Không biết từ khi nào, trên ngón áp út tay trái của cô đã có một chiếc nhẫn.
Thiết kế rất đặc biệt, thân nhẫn là cành hoa hồng, các cành hoa uốn lại với nhau, cuối cùng hội tụ lại chỗ viên đá quý như đoá hoa hồng rực lửa.
Chiếc nhẫn này rất quen thuộc, không phải là chiếc nhẫn mà trợ lý đưa cho cô, hình dáng của nó giống như bản phác thảo cô đã nhìn thấy trong thư phòng của Trần Mỹ Linh!
Đây là chiếc nhẫn Trần Mỹ Linh mang cho nàng!
Cô nhớ rõ khi Trần Mỹ Linh đang tạo hình cho cô, hình như tay cô đã chạm phải tay nàng, lúc ấy sự chú ý không ở trên tay nên cô không có để ý.
Sau đó, cô cảm thấy rất phiền muộn, không ăn uống gì, thậm chí cũng không đi vệ sinh.
Hơn nữa lễ phục cũng kèm theo những phụ kiện như nhẫn, vòng cổ và trang sức trên tóc, Quảng Linh Linh thấy cả người như bị những thứ này trói buộc, rất khó chịu, vì vậy cô không nhận ra trên tay trái mình có thêm một chiếc nhẫn.
Trần Mỹ Linh mang cho cô chiếc nhẫn này là có ý gì?
Là muốn làm rõ cô là Alpha đã kết hôn hay sao?
"A, nhẫn của cô đẹp quá! Nhưng sao cô lại đeo nhẫn trên ngón áp út tay trái vậy?" Quảng Liên Na nhìn thấy chiếc nhẫn, đầu tiên là ngạc nhiên cảm thán một tiếng, rồi hỏi.
Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, sững sờ một lúc. Nghe được Quảng Liên Na hỏi mới hoàn hồn.
Trần Mỹ Linh nói muốn giữ kín chuyện kết hôn, nhưng hôm nay lại cố tình mang nhẫn đến đeo lên ngón áp út của cô.
Cho nên, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, Trần Mỹ Linh đều cố tình tới tìm cô, bởi vì hiểu lầm cô muốn tham gia "Vũ hội tương thân"?
Có lẽ, cũng giống như Trần Mỹ Linh đã cố gắng kéo cô đi, chiếc nhẫn này chỉ là một phần trong kế hoạch, để nhắc nhở cô tuân thủ hợp đồng, đừng tìm Omega khác làm bạn nhảy?
Trong lòng Quảng Linh Linh dâng chút hy vọng, nhưng cũng cảm giác hy vọng này có thể tắt bất cứ lúc nào. Đúng lúc ấy, tiếng giày cao gót dồn dập vang lên làm Quảng Linh Linh quay đầu nhìn lại.
Là Trần Mỹ Linh.
Nàng mặc lễ phục đỏ rực, tà váy bay bổng, giống như bông hoa đang nở rộ.
Tầm mắt của Quảng Linh Linh không thể rời khỏi Trần Mỹ Linh.
Sắc mặt Trần Mỹ Linh căng chặt, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt có chút không đúng.
"Trần tổng, sao ngài lại đến đây?" Quảng Liên Na bất ngờ khi thấy Trần Mỹ Linh.
Ánh mắt Trần Mỹ Linh chỉ nhìn Quảng Linh Linh.
Nhìn thấy Quảng Linh Linh và Quảng Liên Na "Thành đôi", cảm xúc đang bên bờ mất khống chế của Trần Mỹ Linh, đã hoàn toàn mất khống chế.
Tất cả sự tự chủ, lòng tự tôn, những ràng buộc mà nàng luôn duy trì trong một giây liền bị đập nát.
"Xin hỏi, ngài có chuyện gì?" Quảng Linh Linh cất giọng run rẩy, không biết mình sẽ nhận được câu trả lời gì.
Trần Mỹ Linh bước nhanh tới, hơi thở gấp gáp, khi nghe Quảng Linh Linh hỏi, Trần Mỹ Linh hành động còn nhanh hơn lời nói, bước qua một bước tiến sát vào Quảng Linh Linh, sau đó, đưa hai tay lên ôm mặt Quảng Linh Linh lại, hôn lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro