Chương 13


Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Quảng Linh Linh ngây ngẩn cả người.

Hương thơm từ chóp mũi công kích thẳng vào nội tâm.

Thơm quá.

Trần Mỹ Linh vùi đầu vào cổ Quảng Linh Linh.

Nàng đã quen biết Quảng Linh Linh nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ ôm Quảng Linh Linh. Thật vất vả mới lấy hết cam đảm, mới có lý do ôm Quảng Linh Linh, nàng phải quý trọng cơ hội không dễ có này, đây là lần tiên nàng tới gần Quảng Linh Linh như vậy.

Nàng chờ ngày này, đã lâu đã lâu lắm rồi.

Hơi thở ấm áp phả lên cái cổ trắng nõn trơn mịn của Quảng Linh Linh.

Nàng vừa lưu luyến vừa tiểu tâm cẩn thận hấp thu hơi thở thuộc về Quảng Linh Linh. Quảng Linh Linh còn chưa phân hoá đã thơm như vậy, sau này phân hoá thành Omega chắc chắn sẽ thơm hơn, nàng nắm chặt hai tay nhỏ giọng nỉ non: "Đinh Đinh..."

Quảng Linh Linh ngốc vài giây, từ cổ truyền đến cảm giác ngứa ngáy.

Cô bỗng nhiên ý thức được Trần Mỹ Linh đang ôm mình, vì thế không chút do dự đẩy Trần Mỹ Linh ra, lập tức bùng nổ: "Trần Mỹ Linh, sao cậu lại ôm tôi?!"

Trần Mỹ Linh vừa mới ôm cô.

Đúng là thái quá.

Trần Mỹ Linh không phòng bị đẩy ra lảo đảo lui về sau hai bước.

Nàng bối rối nhìn Quảng Linh Linh, thấy Quảng Linh Linh cau mày, ánh mắt nhìn nàng phi thường ghét bỏ, từ biểu cảm và ngữ khí là biết Quảng Linh Linh có bao nhiêu bất mãn với cái ôm của nàng, tâm tình nhảy nhót ban đầu ngã vào đáy cốc trong nháy mắt.

Chỉ trong chốc lát.

Nàng đột nhiên nhớ tới những gì Quan Lộ Dự và Trần Mỹ Thiện đã nói ở bệnh viện. Tầm mắt dừng ở má trái và khoé môi Quảng Linh Linh. 

Thấy má trái Quảng Linh Linh không còn dấu vết gì, chỉ là khoé môi vẫn còn một chút bầm tím, nàng đau lòng vô thức vươn tay về phía Quảng Linh Linh.

"Có đau không..."

Nhưng tay nàng còn chưa chạm vào đã bị Quảng Linh Linh đã đẩy ra.

Thái độ Quảng Linh Linh cực kỳ ác liệt: "Đừng đụng vào tôi."

Cô cảm thấy tối hôm nay Trần Mỹ Linh có chút khác thường.

Bình thường Trần Mỹ Linh sẽ không bao giờ như vậy với cô, vừa rồi để Trần Mỹ Linh ôm là do cô sơ xuất, bây giờ Trần Mỹ Linh còn muốn sờ mặt cô?

Mơ đi!

Cô tuyệt đối sẽ không để Trần Mỹ Linh đụng vào một cọng lông tơ của cô.

Trần Mỹ Linh có chút ngốc, phản ứng vừa rồi của Quảng Linh Linh làm nàng khổ sở.

Nàng u uất nhìn Quảng Linh Linh, ngữ khí tràn đầy ủy khuất.

"Quảng Linh Linh, cậu chán ghét tôi như vậy sao?"

"Cậu đã biết rõ còn cố hỏi?" Quảng Linh Linh buột miệng thốt ra: "Cũng đâu phải cậu không biết tôi ghét cậu, sao còn hỏi tôi vấn đề này?"

Giọng nói ngừng lại.

Cô đột nhiên nhận ra, cái ôm lúc nãy của Trần Mỹ Linh có thể là vì cô đã cứu Trần Mỹ Linh, vì thế cô nhíu mày hung hăng nói: "Cậu đừng tưởng tôi cứu cậu là cậu có thể động tay động chân với tôi, giữa chúng ta không tốt đến mức có thể làm như vậy, cậu cũng đừng vọng tưởng tôi và cậu tốt đến mức đó."

Trần Mỹ Linh uỷ khuất khổ sở tới cực điểm.

Chỉ là, dù nàng có uỷ khuất khổ sở như thế nào cũng không biểu lộ ra ngoài. Ngược lại còn có chút tức giận.

Nàng giận Quảng Linh Linh luôn hung dữ với nàng.

Quả nhiên, không thể đối xử dịu dàng với quỷ ngạo kiều Quảng Linh Linh này. 

Bằng không, Quảng Linh Linh sẽ lên mặt.

Cảm xúc của nàng rất nhanh ổn định lại, sau đó đem tình cảm dành cho Quảng Linh Linh suýt chút nữa bại lộ giấu thật sâu vào đáy lòng, bày ra dáng vẻ lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Đồ tự luyến, ai muốn cùng cậu tốt đến mức có thể động tay động chân."

Quảng Linh Linh: "..."

Oa, Omega Trần Mỹ Linh này sao có thể ôm xong liền trở mặt không nhận?

Chẳng lẽ vừa rồi cô bị ma nữ ôm?

Đây khác gì tra nữ "Ngủ" xong liền mặc quần áo bỏ của chạy lấy người?

Cô thực sự rất khó chịu: "Vậy sao vừa rồi cậu lại ôm tôi?"

Thần sắc Trần Mỹ Linh bình tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi: "Tôi ôm cậu chỉ là lịch sự cảm ơn cậu đã cứu tôi, nào biết cậu sẽ tự luyến như vậy."

Quảng Linh Linh: "..."

Cô tức giận đến muốn trợn mắt, ấn huyệt nhân trung: "Vậy sao cậu còn muốn sờ mặt tôi?"

Trần Mỹ Linh: "..."

Sờ...

Sao Quảng Linh Linh có thể nói ra một cách sắc tình ám muội như vậy?

Sẽ rất nguy hiểm.

Mặt nàng không đổi sắc đáp lại Quảng Linh Linh: "Mẹ tôi nói, cậu vì bảo vệ tôi mà bị thương ở mặt, tôi sờ mặt cậu chỉ là muốn xem vết thương trên mặt cậu mà thôi."

Nghe vậy, Quảng Linh Linh đột nhiên nhớ lại việc hôm qua cô đã chạy đến bệnh viện.

Cả người lập tức không được tự nhiên.

Cô thu lại ngạo khí, buồn bực nói: "Dù sao cậu cũng không được chạm vào tôi."

"Đồ tự luyến, tôi mới không muốn chạm vào cậu."

Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thuận tịnh trong suốt của Quảng Linh Linh.

"Cho dù cậu cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không chạm vào cậu."

Ngữ khí bình tĩnh, không có chút độ ấm nào.

Quảng Linh Linh: "???"

Cô tức khắc giận sôi máu: "Tôi mới không cầu xin cậu chạm vào tôi hiểu không?"

"Cậu có lầm hay không?"

Trần Mỹ Linh: "Tốt nhất cậu đừng cầu xin tôi chạm vào cậu."

Quảng Linh Linh: "..."

Sao lại là tốt nhất?

Ý của Trần Mỹ Linh là sao, giống như cô nhất định sẽ cầu xin?

Được, cô đã hiểu rồi.

Nếu cô tự luyến.

Thì Omega cấp S Trần Mỹ Linh kiêu ngạo ương ngạnh này còn tự luyến hơn cô.

Cô mệt mỏi không muốn nói chuyện với Trần Mỹ Linh nữa, vì thế trực tiếp đuổi khách: "Tôi không muốn chơi cái trò chơi chơi chữ với cậu, cậu nói cậu muốn cảm ơn nên mới ôm tôi một chút, tôi không so đo với cậu, cậu cũng thấy rồi, hiện tại tôi rất ổn, như vậy bây giờ chúng ta ai về nhà nấy, cậu về nhà với mẹ cậu, tôi vào nhà với ba tôi được không?"

Cô nói xong liền muốn đóng cửa: "Tạm biệt, đi đường cẩn thận, không tiễn."

Trần Mỹ Linh vội nói: "Chờ một chút."

Quảng Linh Linh dừng lại, không chút kiên nhẫn nhìn Trần Mỹ Linh: "Cậu còn muốn làm gì?"

Trần Mỹ Linh: "Tôi muốn biết tại sao cậu lại chán ghét tôi như vậy."

Quảng Linh Linh: "Chán ghét cậu còn cần lý do sao?"

Trần Mỹ Linh: "Tôi đã làm sai?"

Đột nhiên bị Trần Mỹ Linh hỏi vẫn đề này, nên Quảng Linh Linh không tìm được bất cứ lý do gì để trả lời câu hỏi của Trần Mỹ Linh, tuy Trần Mỹ Linh không có biểu cảm gì, nhưng từ trong mắt Trần Mỹ Linh cô nhìn thấy được... Uỷ khuất? Trần Mỹ Linh cũng không có làm sai cái gì, chỉ là cô sẽ không thừa nhận thật ra là do cô gây sự từ không nói thành có: "Cậu không có làm sai cái gì, chỉ đơn giản là tôi chán ghét cậu thôi?"

Nghe vậy, Trần Mỹ Linh đột nhiên không uỷ khuất nữa, mà giận ngược lại Quảng Linh Linh, ngoài miệng Quảng Linh Linh nói chán ghét nàng, nhưng không phải vẫn lén lút tới bệnh viện hay sao?

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh: "Nếu cậu chán ghét tôi như vậy... Sao còn đến bệnh viện?"

Quảng Linh Linh lập tức nổi da gà.

Cái... Cái gì?

Sao Trần Mỹ Linh biết cô đến bệnh viện?

Chẳng lẽ Quan a di...

Cô cười lạnh một tiếng, ý đồ che giấu chột dạ và xấu hổ trong lòng, dù sao cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận hôm qua mình đã đến bệnh viện, vì thế ra vẻ trấn định: "Sao cậu có thể nói dối không chớp mắt vậy? Tôi đến bệnh viện khi nào?"

Trần Mỹ Linh đã sớm đoán được Quảng Linh Linh sẽ không thừa nhận: "Không cần giảo biện."

Quảng Linh Linh chột dạ kênh mặt: "Tôi không có giảo biện hiểu không?"

Trần Mỹ Linh: "Hôm qua, mẹ tôi đã nhìn thấy cậu ở bệnh viện."

"Chiều hôm qua tôi ra ngoài chơi với mấy người bạn, sao Quan a di có thể nhìn thấy tôi ở bệnh viện?" Quảng Linh Linh không hề ý thức được lời nói của mình có trăm ngàn lỗ hở: "Trần Mỹ Linh, cậu có thể đừng bịa đặt về tôi như vậy được hay không?"

Một khi Trần Mỹ Linh đã nắm được cơ hội thì sẽ không bỏ qua, ngữ khí không gợn sóng nói ra câu giết người tru tâm: "Quảng Linh Linh, tôi không có nói người nhìn thấy cậu là mami của tôi, sao cậu biết đó là mami của tôi mà không phải là mẹ của tôi? Hơn nữa, vừa rồi tôi cũng không có nói mami của tôi nhìn thấy cậu vào buổi chiều, sao cậu lại biết đó là buổi chiều?"

Quảng Linh Linh: "......"

Trần Mỹ Linh: "Hửm?"

Quảng Linh Linh không còn gì để nói, không còn gì để nói.

Trần Mỹ Linh ép sát từng bước: "Rõ ràng cậu chán ghét tôi như vậy, sao vẫn lén lút chạy đến bệnh viện, cậu không cần phải tự lừa bản thân, thật ra cậu đang quan tâm tôi."

Quảng Linh Linh xấu hổ, gương mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ bừng.

Cô... Đang quan tâm Trần Mỹ Linh?

Shit!

Trần Mỹ Linh chỉ đang lợi dụng cơ hội đục nước béo cò, nói hươu nói vượn.

Cô bị vạch trần đến mức lười làm bộ làm tịch. Vì thế thẹn quá hoá giận: "Không sai, ngày hôm qua tôi có đến bệnh viện bị Quan a di nhìn thấy, tôi là đi xem cậu đã chết chưa, cậu vừa lòng không?

Câu này đương nhiên không phải lời thật lòng của cô.

Chỉ là cô giận Trần Mỹ Linh nên mới nói như vậy.

Trần Mỹ Linh: "......"

Quỷ ấu trĩ ngạo kiều Quảng Linh Linh này quả nhiên thẹn quá hoá giận.

Nàng không nhanh không chậm nói: "Cậu muốn tôi chết như vậy... Sao còn bảo vệ tôi?"

"Dưới tình huống lúc đó, tôi không thể thấy chết mà không cứu." Quảng Linh Linh đã bị vạch trần nên đầu óc mụ mị: "Với lại, tôi bảo vệ cậu vì tôi là người học sinh nhiệt tình, tốt bụng thích giúp đỡ mọi người hiểu không? Cho dù người gặp phải nguy hiểm là người khác không phải cậu, thì tôi cũng sẽ xông lên bảo vệ người kia hiểu không?"

Trần Mỹ Linh: "Cậu cũng sẽ không muốn sống để bảo vệ người kia sao?"

Thậm chí còn không tiếc mất đi mạng sống.

Quảng Linh Linh giống như đã hiểu ý của Trần Mỹ Linh.

Cô đột nhiên khinh thường nhìn Trần Mỹ Linh: "Không lẽ cậu cho rằng cậu đặc biệt nhất trong lòng tôi? Trần Mỹ Linh, sao trước giờ tôi lại không phát hiện ra cậu tự luyến như vậy?"

Nghe vậy, ánh sao trong mắt Trần Mỹ Linh ảm đạm ngay tức khắc.

Nàng vẫn luôn biết.

Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ đặc biệt trong lòng Quảng Linh Linh.  

"Trần Mỹ Linh... Cậu đừng tự mình đa tình."

Trần Mỹ Linh hơi ngơ ngẩn.

Tự mình đa tình... Quảng Linh Linh nói nàng tự mình đa tình...

Nàng cúi đầu, cắn cắn môi.

Quảng Linh Linh đáng ghét, sao luôn không hiểu tâm tư của nàng, sao luôn đối xử với nàng tệ như vậy.

"Cậu đừng tưởng rằng lần trước tôi bảo vệ cậu, cứu cậu, cậu liền coi tôi là ân nhân cứu mạng, cậu phải báo đáp, tôi thật sự không cần cậu làm như vậy, cũng không cần cậu cảm ơn tôi..." Quảng Linh Linh hoàn toàn không ngửi thấy hơi thở nguy hiểm trong không khí: "Cho dù ngày đó là chó mèo hoang gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ cứu, cho nên tôi cứu cậu cũng giống như vậy, nghe hiểu không?"

Ngữ khí cuối cùng giống như đang dỗ trẻ con.

Trần Mỹ Linh: "......"

Quảng Linh Linh đáng ghét này, thế mà dám so sánh nàng với chó mèo, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quảng Linh Linh, sau đó giơ chân lên hung hăng đá vào cẳng chân Quảng Linh Linh.

"Quảng Linh Linh, cậu là đồ hỗn đản."

Nói xong, nàng xoay người bước đi, không quay đầu lại.

Chân trái Quảng Linh Linh bị đá một cước, vô thức a một tiếng.

Đau đến ngũ quan vặn vẹo.

Cô cong lưng, ôm chân trái bị đá, hét lên với bóng lưng Trần Mỹ Linh.

"Sao cậu đá tôi? Cậu mới là đồ hỗn đản!"

Nhưng chỉ thấy bóng lưng Trần Mỹ Linh nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Quảng Linh Linh tức giận đến mức khóc không ra nước mắt, lần trước ở lớp học, không hiểu sao Trần Mỹ Linh đá cô một cước, lần này cũng không hiểu sao lại đá cô một cước, bị bệnh gì vậy?

"Đồ thần kinh!"

Trong không khí vẫn còn vương lại hương thơm phát ra từ cơ thể Trần Mỹ Linh.

Quảng Linh Linh cầm lòng không đậu hít một hơi.

Trần Mỹ Linh không hổ là Omega cấp S, trên người thật sự quá thơm, dẫn tới hiện tại cô không thể phân biệt hương thơm cô đang ngửi được là mùi thơm cơ thể hay là tin tức tố của Trần Mỹ Linh.

Tuy nhiên, cô có thể cảm thấy...

Cô sắp phân hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro