Chương 17


Gió nhẹ nhẹ lướt qua trong không khí tràn ngập hương thơm thanh nhã, mặt trời lặn ánh chiều tà xuyên qua theo gió lay động cành lá xanh tươi, trên mặt đất bóng râm đan xen loang lổ. 

Toàn bộ Giang Thành như được hoàng hôn bao trùm, đẹp như một bức tranh ảo mộng lãng mạn.

Buổi chiều, tiết tự học cuối cùng.

Lớp 10A1 rất yên tĩnh.

Hôm nay, người trực nhật ngồi trên bục giảng, dưới lớp, một số người chơi điện thoại, một số người làm bài tập, còn có một số người úp mặt xuống bàn ngủ ngon lành, mỗi người đều rất tự giác làm việc riêng, cực kỳ kỷ luật.

Quảng Linh Linh nghiêng đầu nằm trên bàn, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, phát ngốc.

Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.

Bởi vì, đại não cô như bị keo dán dính lại với nhau.

Có lẽ là không nghĩ gì cả.

Chỉ là, tâm tình lung tung rối loạn, rất không vui.

Khương Hoài An vừa chơi điện thoại vừa chú ý động tĩnh ở ngoài hành lang, hiện tại Đàm Dục Sơn vẫn chưa tới lớp, nhưng mỗi tiết tự học hằng ngày, Đàm Dục Sơn nhất định sẽ tới lớp một lần, cho nên hắn và Quảng Linh Linh không dám cúp tiết sợ bị phát hiện.

Quảng Linh Linh nằm yên trên bàn không nhúc nhích.

Khương Hoài An tưởng Quảng Linh Linh đã ngủ rồi, nên canh chừng cho cô.

Không lâu sau, Đàm Dục Sơn đột ngột bước vào lớp từ cửa chính.

Khương Hoài An vội vàng đẩy đẩy vai Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh đang nghiêng đầu trên bàn quay lại nhìn: "Sao vậy?"

Khương Hoài An hất hất cằm về hướng Đàm Dục Sơn đang đứng ở cửa chính, sau đó nhét điện thoại vào trong túi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

"Lão Đàm tới."

Quảng Linh Linh không chút hoang mang nhìn Đàm Dục Sơn đang đứng trước cửa.

Đúng lúc đối diện với ánh mắt của Đàm Dục Sơn.

Hai người nhìn nhau.

Đàm Dục Sơn đột nhiên mở to hai mắt, trừng trừng nhìn Quảng Linh Linh, tựa như đang nói với cô "Em nằm trên bàn làm gì? Nhanh chóng ngồi dậy đọc sách làm bài tập."

Quảng Linh Linh: "......"

Cô nhận được tín hiệu không tiếng động từ Đàm Dục Sơn, sau đó lấy sách hóa học từ ngăn bàn ra đặt lên bàn, làm bộ làm tịch đọc sách, nhưng sách sạch sẽ đến mức tên cũng chưa viết.

Khương Hoài An cũng lấy một cuốn sách đặt lên bàn giả vờ đọc: "Lão đại."

Quảng Linh Linh: "Sao vậy?"

"Phong ca hẹn chúng ta tan học cùng đi khu trò chơi điện tử, Phong ca nói lần trước cậu thả bồ câu..." Khương Hoài An thì thầm: "Hôm nay cho dù như thế nào cũng phải đi."

Quảng Linh Linh không có hứng ra ngoài chơi, nhưng cô vẫn đồng ý.

"Biết rồi."

Khương Hoài An: "Lão đại, vậy mình nói với Phong ca là cậu sẽ đi nhé?"

Quảng Linh Linh vô tâm lật sách hóa học sạch sẽ: "Nói đi."

Sách hóa học tỏa ra mùi thơm sách mới.

Cũng khá dễ chịu.

Khương Hoài An cúi đầu dùng tóc mái che mắt, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Đàm Dục Sơn, thấy Đàm Dục Sơn đang nhìn người khác làm bài tập, vì thế vội vàng lấy điện thoại ra, cẩn thận gửi mấy tin nhắn cho Tô Dụ Phong.

Chỉ chốc lát sau, Tô Dục Phong đã trả lời tin nhắn của Khương Hoài An.

Khương Hoài An nói vài câu rồi tắt điện thoại: "Lão đại, mình vừa nói với Phong ca rồi, Phong ca nói tan học chúng ta trực tiếp đến khu trò chơi điện tử chờ."

Quảng Linh Linh cúi đầu nhìn sách hóa học: "Biết rồi.

---

Khi tiết tự học còn vài phút nữa là kết thúc, Đàm Dục Sơn rời khỏi phòng học.

Quảng Linh Linh và Khương Hoài An đã thu dọn xong cặp sách.

Đàm Dục Sơn vừa rời đi, bọn họ liền theo sau. Nhưng mà, vừa mới ra khỏi lớp học đã thấy Kiều Nghệ Huân đang đứng chờ ở cuối hành lang từ lâu.

Chỉ có một mình Kiều Nghệ Huân.

"......"

Quảng Linh Linh và Khương Hoài An cùng nhau đi về phía Kiều Nghệ Huân.

"Lão đại..." Khương Hoài An kỳ quái hỏi: "Sao Huân tỷ lại ở đây a?"

Hắn bỗng dưng nhận ra điều gì đó: "Chẳng lẽ Huân tỷ..."

Hôm nay, Kiều Nghệ Huân đột nhiên đến khối 10 một mình, ngoại trừ là vì Trần Mỹ Linh, hắn không nghĩ ra nguyên nhân nào khác có thể hấp dẫn Kiều Nghệ Huân đến đây.

Quảng Linh Linh không nói gì.

Cô nghĩ Khương Hoài An chắc cũng nghĩ giống mình.

Kiều Nghệ Huân đến khối 10 là vì Trần Mỹ Linh.

Chỉ một lát sau, Quảng Linh Linh và Khương Hoài An đã đứng trước mặt Kiều Nghệ Huân.

Khương Hoài An sờ sờ gáy: "Huân tỷ."

Tuy Quảng Linh Linh biết nguyên nhân Kiều Nghệ Huân đến khối 10, nhưng cô vẫn giả vờ không biết: "Huân tỷ, sao chị lại ở đây? Đến tìm em sao?"

Kiều Nghệ Huân cười cười: "Vì sao tôi ở đây, em biết mà A Linh."

Quảng Linh Linh: "Là vì Trần Mỹ Linh."

Kiều Nghệ Huân: "Ừ, tôi đến tìm Trần Mỹ Linh."

Kiều Nghệ Huân ưu nhã dựa vào tay vịn hành lang: "Tôi muốn đưa em ấy về nhà."

Quảng Linh Linh không nói gì.

Kiều Nghệ Huân: "Không phải tuần trước em ấy đã bị tên Alpha biến thái lớp 12 làm thương tổn sao? Tôi muốn đưa em ấy về nhà, bảo vệ em ấy, chỉ cần tôi đi bên cạnh thì sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám thương tổn em ấy, nhưng chủ yếu vẫn là tôi muốn theo đuổi em ấy."

Quảng Linh Linh hơi ngẩn người.

Đúng vậy, nếu có Kiều Nghệ Huân đưa Trần Mỹ Linh về nhà, vậy Trần Mỹ Linh thật sự sẽ rất an toàn.

Giữa lúc bừng tỉnh, bên tai cô dường như vang lên âm thanh: Trên thế giới này người có thể bảo vệ Trần Mỹ Linh... Quả nhiên chỉ có Alpha...

Chỉ là, cô lại quên mất, không phải Alpha thì cô cũng bảo vệ được Trần Mỹ Linh.

Sắc mặt cô không đổi nhìn Kiều Nghệ Huân: "Huân tỷ, Trần Mỹ Linh có biết chị đến tìm cậu ta không?"

Kiều Nghệ Huân nhẹ nhàng lắc đầu: "Không biết."

Quảng Linh Linh: "Vậy... Vậy chị có được phương thức liên lạc của cậu ta chưa?"

Kiều Nghệ Huân có chút bất dắc dĩ cười cười: "Có rồi, nhưng em ấy từ chối kết bạn với tôi, nhưng em ấy từ chối cũng không gây trở ngại việc tôi muốn đưa em ấy về nhà."

Quảng Linh Linh không nói gì.

Kiều Nghệ Huân đưa Trần Mỹ Linh về nhà hẳn là chuyện tốt.

Ít nhất là có thể đảm bảo an toàn.

Chỉ là...

Trong lòng cô lại không thoải mái

Kiều Nghệ Huân: "Đúng rồi, A Linh."

Quảng Linh Linh: "Hả?"

"Không phải em và Trần Mỹ Linh hàng xóm sao? Dù sao cũng sắp tan học, không bằng chúng ta cùng đi đi?" Kiều Nghệ Huân chờ mong nhìn Quảng Linh Linh: "Có em đi chung, tôi càng có lý do quang minh chính đại đưa Trần Mỹ Linh về nhà."

Quảng Linh Linh: "..."

Thỉnh cầu này đáng lẽ cô phải đồng ý, dù sao bình thường Kiều Nghệ Huân đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn giống như em gái ruột, nhưng cô lại không hề suy nghĩ trực tiếp từ chối: "Xin lỗi Huân tỷ, em đã hẹn với Phong ca đi khu trò chơi điện tử, lúc trước Phong ca mở party em đã thả bồ câu, hôm nay em lại không thể thả bồ câu Phong ca nữa, để hôm khác em đi cùng chị."

Nói xong, cô có chút hối hận.

Lẽ ra cô không nên nói hôm khác sẽ đưa Trần Mỹ Linh về nhà với Kiều Nghệ Huân.

Cô... Cô mới không muốn đưa Trần Mỹ Linh về nhà.

Kiều Nghệ Huân biết Tô Dụ Phong, liền nói: "Được, vậy hôm khác đi."

Quảng Linh Linh: "Huân tỷ, vậy em và Hoài An đi trước."

"Ừ..." Kiều Nghệ Huân gật đầu: "Đi đi."

Quảng Linh Linh và Khương Hoài An xoay người đi vào cầu thang xuống lầu.

Hai người vừa mới bước ra khỏi khu giảng dạy.

Tiếng chuông tan học vang lên, cả tòa nhà lập tức ồn ào náo nhiệt.

Khương Hoài An quay đầu lại nhìn thoáng qua lớp 10A1, sau đó lo lắng sốt ruột nói: "Lão đại, cậu nói xem, Huân tỷ có làm gì Trần Mỹ Linh không?"

Quảng Linh Linh: "Không đâu."

Khương Hoài An: "Sao cậu lại chắc chắn như vậy?"

Quảng Linh Linh: "Huân tỷ là người thế nào, đâu phải cậu không biết."

Tuy Kiều Nghệ Huân tra, nhưng chưa bao giờ cưỡng bách Omega.

Bởi vì những Omega thích Kiều Nghệ Huân hoặc là tự nguyện lên giường vì yêu, sau đó bị Kiều Nghệ Huân bỏ rơi, hoặc là biết rõ Kiều Nghệ Huân là tra Alpha nhưng cam tâm tình nguyện lên giường với Kiều Nghệ Huân hưởng thụ tình một đêm.

Nói tóm lại, Kiều Nghệ Huân sẽ không cưỡng bách Omega.

Nếu Trần Mỹ Linh đã từ chối Kiều Nghệ Huân, chắc chắn Kiều Nghệ Huân sẽ không làm chuyện cưỡng bách Trần Mỹ Linh.

Cô rất rõ điều này.

Hơn nữa, không phải Kiều Nghệ Huân nói là muốn bảo vệ Trần Mỹ Linh sao?

Khương Hoài An: "Mình đương nhiên biết."

Hắn vẫn không chết tâm hỏi tiếp: "Lão đại, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì sao?"

Quảng Linh Linh: "Không có vạn nhất."

Khương Hoài An: "Trần Mỹ Linh là Omega cấp S, nếu Huân tỷ ngửi thấy tin tức tố của Trần Mỹ Linh thì sẽ rất nguy hiểm... Cậu không lo lắng chút nào sao?"

Quảng Linh Linh đột nhiên cảm thấy có chút bực bội vì bị nói trúng tim đen, cô đi tới một đoạn rồi đột nhiên dừng lại, cáu kỉnh nói: "Vì sao tôi phải lo lắng? Trần Mỹ Linh thế nào thì liên quan gì đến tôi? Cậu có thể đừng nhắc đến cậu ta nữa hay không?"

Khương Hoài An rụt rụt cổ: "Có thể..."

Hai người đẩy xe đạp ra cổng trường, dọc đường đi không nói gì.

Ra khỏi cổng trường, đường phố tấp nập xe cộ qua lại, người đến người đi.

Khương Hoài An vừa leo lên xe đạp chuẩn bị xuất phát.

Quảng Linh Linh đột nhiên dừng lại.

Khương Hoài An kỳ quái nhìn Quảng Linh Linh: "Lão đại, sao vậy?"

Quảng Linh Linh: "Suýt chút nữa đã quên mất."

Khương Hoài An: "Quên cái gì?"

Quảng Linh Linh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Khương Hoài An: "Suýt chút nữa tôi đã quên baba tôi bảo hôm nay phải về sớm, tôi không thể đi qua khu chò chơi điện tử tìm Phong ca được."

Khương Hoài An: "..."

Lần trước, thả bồ câu vì Quảng Khê Viễn.

Lần này, vì Lễ Hạc Niên?

"Lão đại, ý của cậu là lại thả bồ câu Phong ca?"

Quảng Linh Linh đẩy xe đạp về hướng nhà mình: "Ừ."

Khương Hoài An: "..."

"Cậu cứ nói với Phong ca nhà tôi có việc đột xuất..." Quảng Linh Linh đẩy xe lên phía trước, không quay đầu lại: "Lần sau tôi nhất định sẽ tự mình xin lỗi Phong ca."

"Lão đại..." Khương Hoài An chỉ đành nói: "Vậy cậu nhớ chú ý an toàn trên đường."

Quảng Linh Linh vẫy vẫy tay: "Biết rồi."

Khương Hoài An đành phải một mình đi đến khu trò chơi điện tử đã hẹn.

Quảng Linh Linh đi được một đoạn rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại, thấy Khương Hoài An đã biến mất ở một ngã rẽ khác, sau đó cô lập tức cưỡi xe đạp đi vào con đường đối diện với Giang Thành Nhất Trung, chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy cổng trường.

Xung quanh người qua kẻ lại đông đúc.

Từ Giang Thành Nhất Trung đi ra, nếu không phải có thiên lý nhãn cản bản sẽ không nhìn thấy cô.

Cô giấu mình trong đám đông chờ đợi một lúc.

Rất nhanh, Trần Mỹ Linh cưỡi xe đạp đã xuất hiện trong tầm mắt cô.

Theo sau Trần Mỹ Linh không xa là Kiều Nghệ Huân.

Như vậy có thể phán đoán, Trần Mỹ Linh vẫn không phản ứng Kiều Nghệ Huân như cũ.

Không biết tại sao, cô lại cảm thấy có chút vừa lòng.

Cô chờ Trần Mỹ Linh và Kiều Nghệ Huân đi qua con đường đối diện, liền lập tức cưỡi xe đi theo. Tình huống hiện tại chính là Kiều Nghệ Huân cưỡi xe đạp đi theo Trần Mỹ Linh, còn cô vừa cưỡi xe vừa ẩn mình, lén lút đi theo Kiều Nghệ Huân. Nếu không biết còn tưởng cô đang bắt gian bạn gái ăn vụng bên ngoài.

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm chuyện theo dõi kỳ lạ như thế này.

Chỉ là, cô nghĩ tới nghĩ lui tìm lý do thích hợp cho bản thân, tuy cô tin tưởng Kiều Nghệ Huân sẽ không làm chuyện gì cưỡng bách Trần Mỹ Linh, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn đi theo. Dù sao thì Trần Mỹ Thiện và Quan Lộ Dư đối xử tốt với cô như vậy.

Ừm, hành động hiện tại của cô đều là vì Trần Mỹ Thiện và Quan Lộ Dư.

---

Gió thổi nhẹ, mặt trời lặn về phía Tây.

Quảng Linh Linh cứ như vậy đi theo Trần Mỹ Linh và Kiều Nghệ Huân về nhà.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống người Trần Mỹ Linh và Kiều Nghệ Huân.

Cảnh tượng đẹp mộng mơ.

Quảng Linh Linh nhìn bóng dáng hai người đang cưỡi xe đạp phía trước.

Thực ra, nhìn từ xa Trần Mỹ Linh và Kiều Nghệ Huân cũng khá xứng đôi.

Đáng tiếc, Kiều Nghệ Huân không phải là Alpha tốt.

Ít nhất không phải trong chuyện tình cảm.

Quảng Linh Linh núp ở vách tường chỗ ngã rẽ cho đến khi nhìn thấy Trần Mỹ Linh đi vào trong nhà.

Lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Thấy Kiều Nghệ Huân quay xe lại, cô vội vàng thu đầu lại, cưỡi xe núp vào sân nhà người khác.

Nguy hiểm thật.

Suýt nữa cô đã bị Kiều Nghệ Huân phát hiện.

Chỉ một lát, cô nghe thấy tiếng xe đạp đi qua bên ngoài vách tường, sau đó cô đi ra cửa sân, thò đầu nhìn bóng dáng Kiều Nghệ Huân, đến khi Kiều Nghệ Huân biến mất không thấy bóng dáng, cô mới từ trong sân nhà người khác đi ra, cưỡi xe đạp về nhà.

Đi qua trước cửa nhà Trần Mỹ Linh.

Quảng Linh Linh dừng lại, rơi vào trầm tư.

Cô cảm thấy Trần Mỹ Linh không nên ở bên một Alpha như Kiều Nghệ Huân, mặc dù cô rất không muốn thừa nhận mình đang nói thay quỷ đáng ghét Trần Mỹ Linh kia.

Nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận.

Trần Mỹ Linh... Xứng đáng có một Alpha tốt hơn.

"..."

Khoan đã, cô đang làm cái gì vậy?

Đột nhiên cô nhận ra mình đang đứng trước cửa nhà Trần Mỹ Linh, suy nghĩ ngớ ngẩn.

Ảo não vỗ trán.

Sau đó giống như chạy chối chết cưỡi xe đạp trốn về nhà.

Quá phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro