Chương 4


Trung bình mỗi buổi chiều, Giang Thành Nhất Trung đều có bốn tiết học, chẳng qua tiết cuối là tiết tự học 40 phút, sau khi tiết tự học kết thúc là tan học.

Buổi chiều nhanh chóng trôi qua.

Tiết cuối, Đàm Dục Sơn chọn xong ban cán sự lớp liền rời đi.

Lớp trưởng Đường Tâm Tâm đang trực nhật trên bục giảng .

Đàm Dục Sơn vừa đi khỏi, Khương Hoài An lập tức chạy ra cửa sau lén nhìn theo bóng dáng Đàm Dục Sơn, cho đến khi bóng dáng của Đàm Dục Sơn khuất ở góc hành lang mới chạy về chỗ ngồi nói với Quảng Linh Linh: "Lão đại lão đại, lão Đàm đi rồi, chúng ta đi thôi."

Nghe vậy, Quảng Linh Linh lập tức thu dọn cặp sách chuẩn bị chạy đi.

Khương Hoài An cũng ngồi xuống thu dọn cặp sách.

Một phút sau.

Quảng Linh Linh và Khương Hoài An cùng đeo cặp sách, tiêu sái rời khỏi phòng học từ cửa sau, hai người bọn họ thường xuyên trốn tiết tự học, bởi vì chuyện này Đàm Dục Sơn đã phê bình bọn họ vài lần, nhưng hai người vẫn làm theo ý mình như cũ, da mặt dày như lợn chết không sợ nước sôi.

Đường Tâm Tâm nhìn hai chỗ trống ở cuối lớp, bất lực lắc đầu, nàng muốn ngăn cũng ngăn không nổi Quảng Linh Linh và Khương Hoài An trốn học.

Ba năm cấp 2 đều như vậy.

Hiện tại, Đàm Dục Sơn cũng lười quản chuyện Quảng Linh Linh và Khương Hoài An về sớm.

---

Quảng Linh Linh và Khương Hoài An mới ra khỏi khu dạy học không lâu liền gặp hai đàn anh lớp 12, bọn họ là hồ bằng cẩu hữu thường xuyên cùng nhau trốn học.

"Thâm ca, Thông ca... Sao không thấy Huân tỷ?"

Kiều Nghệ Huân là đại ca toàn bộ Giang Thành Nhất Trung.

"Huân tỷ còn đang đi du lịch ở nước ngoài với Omega..." Đàn anh Omega, Trần Thâm nói tiếp: "Chắc cuối tuần sau Huân tỷ sẽ về."

Quảng Linh Linh: "À..."

Đàn anh Beta, Vương Thông hỏi: "A Linh, em và Trần Mỹ Linh...?"

Hiện tại, Quảng Linh Linh nghe đến tên Trần Mỹ Linh là đau đầu, hôm nay cũng không biết cô đã giải thích tiền căn hậu quả bao nhiêu lần: "Em và Trần Mỹ Linh chỉ là hiểu lầm."

Cô bất đắc dĩ thở dài: "Thông ca, đừng nói nữa."

"Được..." Vương Thông rất thức thời đáp ứng Quảng Linh Linh: "Không nói nữa."

Bốn người cùng đi đến sân thể dục, bên kia có một cái cây gần tường rào, bình thường bọn họ trốn học đều leo cây này trèo tường ra ngoài.

Khi đi qua nhà xe.

Quảng Linh Linh liếc mắt một cái là thấy chiếc xe đạp bị bể bánh của mình, còn có xe đạp màu hồng của Trần Mỹ Linh, vì thế liền dừng bước.

Ba người còn lại kỳ quái nhìn Quảng Linh Linh.

"Sao vậy lão đại? Đột nhiên cậu dừng lại làm gì?" Khương Hoài An nhìn theo ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn về nhà xe: "Có gì ở nhà xe hả?"

Nói xong, thần kinh nhát gan rụt người lại: "Không phải có ma đấy chứ?"

Quảng Linh Linh: "Có cái đầu quái quỷ của cậu."

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp màu hồng kia, hơi hơi nheo mắt, khóe môi dần dần nhếch lên nụ cười không thiện ý, sau đó đi về phía xe đạp của Trần Mỹ Linh.

"Có việc làm rồi các anh em."

Khương Hoài An đi theo sau: "Việc gì vậy?"

Ánh mắt Quảng Linh Linh lóe sáng, nụ cười càng sâu: "Tất nhiên là việc thú vị."

Mọi chuyện hôm nay đều bắt nguồn từ xe đạp.

Hôm nay, Trần Mỹ Linh đào hố cô, ngược lại cô cũng muốn hoà 1 -1.

---

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông vang lên tận trời xanh.

Tiết tự học cuối cùng kết thúc, tan trường.

Giang Thành Nhất Trung vốn dĩ đang im lặng tức khắc trở nên ồn ào.

Trần Mỹ Linh thu dọn sách vở xong cùng với bạn ngồi trước kiêm bạn thân Cận Như Băng đi đến bãi xe, đột nhiên có một nam Alpha chặn đường bọn họ.

Nam Alpha cầm một lá thư, có vẻ là thư tình.

Xung quanh có không ít bạn học tò mò nhìn về phía này.

Sáng hôm nay, chuyện của Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh đã ồn ào huyên náo, hiện tại lại có một nam Alpha đưa thư tình cho Trần Mỹ Linh trước mặt mọi người, Trần Mỹ Linh có tiếng là người lạnh lùng ở Giang Thành Nhất Trung, nhưng bọn họ cũng không ngại xem thêm náo nhiệt.

Cận Như Băng là Omega, nàng mơ hồ ngửi thấy hơi thở của nam Alpha trước mặt đang ngo ngoe rục rịch, liền cảnh giác nhìn nam Alpha: "Anh muốn làm gì?"

Khuôn mặt nam Alpha đỏ bừng, ngại ngùng chậm rãi đưa lá thư về phía Trần Mỹ Linh: "Tôi... Trần Mỹ..."

Lời còn chưa dứt.

Mặt Trần Mỹ Linh không cảm xúc, trực tiếp lướt qua nam Alpha.

Lạnh lùng đến mức nam Alpha đông cứng tại chỗ trong nháy mắt.

"Mỹ Linh..." Cận Như Băng vội vàng chạy theo Trần Mỹ Linh: "Đợi mình với."

Tiếng cười nhạo xung quanh truyền đến, nam Alpha quay đầu nhìn bóng dáng Trần Mỹ Linh dần khuất xa, vô thức siết chặt tay, nắm lá thư thành một cục.

---

Chốc lát sau, Trần Mỹ Linh và Cận Như Băng đến bãi xe.

Cả hai đang đi thì đột nhiên ngừng lại.

Cận Như Băng nhìn vào bãi xe kinh ngạc: "Mỹ Linh... Xe đạp của cậu..."

Trong bãi xe, hai bánh của chiếc xe đạp màu hồng bị gỡ ra, khung xe nằm trên mặt đất, rất hiển nhiên là có người cố ý tháo bánh xe.

Cận Như Băng không còn gì để nói: "Đây... Đây là ai làm?"

Biểu cảm Trần Mỹ Linh lãnh đạm nhìn chiếc xe đạp đã bị tháo rời của mình, không cần nghĩ cũng biết là ai làm, nhưng nàng lại không giận, chỉ không nóng không lạnh nói: "Ngoài cậu ta, còn ai nhàm chán như vậy."

Nghe vậy, Cận Như Băng lập tức hiểu: "Quảng Linh Linh thật quá đáng!"

Trần Mỹ Linh không nói gì.

"Mỹ Linh..." Cận Như Băng thật sự nhìn không được: "Cậu và Quảng Linh Linh không phải là hàng xóm từ nhỏ sao? Vì sao cậu ta luôn nhắm vào cậu, bắt nạt cậu?"

Trần Mỹ Linh nhìn chiếc xe đạp, xuất thần, môi mỏng mở ra, nhàn nhạt: "Cậu ta ghét mình."

"Ghét..." Cận Như Băng giận sôi máu ngay lập tức: "Cậu ta mới là người đáng ghét!"

---

Sau khi cúp học, Quảng Linh Linh trực tiếp về nhà.

Nếu không phải baba Lễ Hạc Niên là luật sư của cô vẫn chưa tan làm, daddy Quảng Khê Viễn là tổng giám đốc đang đi công tác, thì cô cũng không dám lớn mật về nhà sớm như vậy.

Khu Quảng Linh Linh ở mỗi căn đều là biệt thự hơn ba trăm mét vuông, tuy không phải biệt thự chuyên biệt, nhưng mỗi biệt thự đều có một mảnh đất nhỏ trồng hoa ở phía trước, hiện tại cô đang chơi ván trượt trên đường lớn trước cửa nhà một mình.

Không biết qua bao lâu.

Từ ngã tư phía trước xuất hiện một thiếu nữ thu hút sự chú ý của Quảng Linh Linh, cô dừng ván trượt nhìn Trần Mỹ Linh từng bước từng bước đi tới, khoé môi nở nụ cười đắc ý, sau đó đẩy ván trượt lao nhanh về phía Trần Mỹ Linh.

Đúng lúc Trần a di không có ở nhà, tính toán một trận với Trần Mỹ Linh.

"Ai da, bạn học Trần sao hôm nay về trễ vậy?"

Trần Mỹ Linh im lặng đi tới, không để ý đến Quảng Linh Linh.

"Sao bạn học Trần lại đi bộ về vậy?" Quảng Linh Linh trượt ván bám riết không tha Trần Mỹ Linh: "Xe đạp hồng bảo bối của cậu đâu rồi?"

Trần Mỹ Linh vẫn không để ý Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh biết rõ còn cố tình hỏi: "Xe đạp của cậu cũng hỏng rồi sao?"

Trần Mỹ Linh tiếp tục đi về phía nhà mình, trước sau đều không để ý tới Quảng Linh Linh, thậm chí một ánh mắt cũng không thèm cho Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh tựa như cái đuôi, trượt ván bám theo nàng, còn không ngừng dùng một ít lời âm dương quái khí cố ý chọc giận nàng.

Nàng không mắc câu.

Khi Trần Mỹ Linh đến trước cổng nhà mình chuẩn bị vào, Quảng Linh Linh đột nhiên dùng sức đẩy ván trượt một chút, ván trượt trực tiếp lướt qua Trần Mỹ Linh đâm vào tường, cô hùng hổ bước tới vài bước, giơ tay trái ấn lên tường ngăn Trần Mỹ Linh lại: "Trần Mỹ Linh, cậu đừng tưởng cậu không để ý thì tôi sẽ xem như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì."

Trần Mỹ Linh bình thản nhìn Quảng Linh Linh: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Quảng Linh Linh chưa kịp mở miệng đã ngửi thấy hương thơm tươi mát, đúng là hương thơm phát ra từ trên người thiếu nữ trước mắt, trong nháy mắt cô nghĩ mình có thể ngửi thấy tin tức tố của Omega, nhưng nghĩ lại mình là Beta không cảm nhận được tin tức tố, như vậy chỉ có thể là hương thơm cơ thể Trần Mỹ Linh.

Hương thơm cơ thể đã thơm như vậy... Vậy tin tức tố của Trần Mỹ Linh...

Một lát sau, Quảng Linh Linh thu hồi nỗi lòng: "Đương nhiên là muốn tính sổ với cậu."

Sắc mặt Trần Mỹ Linh không thay đổi: "Giữa chúng ta có cái gì để tính sổ?"

"Hôm nay, cậu làm trò trước mặt cả lớp bôi nhọ tôi quấy rối tình dục cậu..." Quảng Linh Linh từ trên cao nhìn xuống Trần Mỹ Linh thấp hơn mình: "Đương nhiên chúng ta có chuyện để tính."

Trần Mỹ Linh: "Người nói quấy rối tình dục chính là cậu."

Nàng tạm dừng một chút, rồi tiếp tục: "Sao lại nói tôi bôi nhọ cậu?"

"Cậu đừng nói bậy..." Quảng Linh Linh giận sôi máu: "Rõ ràng là cậu..."

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên ký ức sáng hôm nay, hình như cô tự mình nói ra bốn chữ quấy rối tình dục. Cho nên cô tự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió? Chỉ là vì sao Trần Mỹ Linh không giải thích? Ngược lại còn cam chịu bị cô quấy rối tình dục?

Nghĩ đến đây cô càng tức giận: "Vậy sao lúc đó cậu không giải thích?"

Trần Mỹ Linh hỏi lại: "Tại sao tôi phải giải thích?"

Quảng Linh Linh: "???"

Tại sao phải giải thích? Trần Mỹ Linh cư nhiên hỏi lại cô tại sao phải giải thích?

Môi mỏng Trần Mỹ Linh khẽ mở không nhanh không chậm nói: "Quảng Linh Linh, hiện tại cậu đã nhớ kỹ hoạ từ miệng mà ra chưa?"

Quảng Linh Linh: "......"

Oa, Trần Mỹ Linh cái Omega đáng ghét này sao lại có thể đúng lý hợp tình như vậy?

Nàng không giải thích là đang dạy cô cái gọi là họa từ miệng mà ra?

Cô thật sự sắp tức chết rồi: "Dù cho tôi là người nói quấy rối tình dục trước, thì sao lúc đó cậu không giải thích? Cậu có biết cả trường đang lan truyền tôi cường..."

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Không hiểu vì sao cô không thể nói ra câu kia trước mặt Trần Mỹ Linh.

Đáy mắt Trần Mỹ Linh có chút ánh sáng nhạt, sâu không lường được nhìn thẳng vào đôi mắt thanh triệt trong suốt xinh đẹp của Quảng Linh Linh, sau đó hỏi: "Cậu cường cái gì?"

Đột nhiên Quảng Linh Linh có chút nhìn không rõ, Trần Mỹ Linh thật sự không biết toàn trường đang đồn đại cái gì, hay là cố tình giả vờ không biết, dù sao thì đã đến mức này rồi cũng không có gì khó nói: "Mọi người đồn tôi cưỡng bách cậu trong kỳ nghỉ hè."

Trần Mỹ Linh không nói gì.

Nàng trực tiếp đẩy tay trái của Quảng Linh Linh ra, đi tới cổng nhà mình.

Dường như nàng không muốn nói chuyện này với Quảng Linh Linh nữa.

"Trần Mỹ Linh, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa vì bản thân giải thích gì cả, chẳng lẽ cậu không để ý người khác nói cậu như thế sao?" Quảng Linh Linh quay đầu lại nhìn bóng lưng Trần Mỹ Linh, đột nhiên nhớ tới hôm nay Trần Mỹ Linh châm chọc cô chuyện cô chưa phân hóa, liền cười nhạo một tiếng: "Hay là cậu thật sự muốn bị tôi một Beta chưa phân hóa..."

Nghe vậy, Trần Mỹ Linh dừng bước.

Gò má nàng hơi nóng lên, nhưng rất nhanh đã dịu lại.

Ừm, nhưng mà như vậy thì sao?

Cậu đâu có muốn.

Nàng âm thầm trả lời Quảng Linh Linh trong lòng, sau đó quay lại, mặt không đỏ tim không đập nhìn Quảng Linh Linh, ngữ khí lãnh đạm làm người nghe không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào.

"Quảng Linh Linh, cậu muốn sao?"

Quảng Linh Linh: "......"

Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân đập thẳng vào mắt, cô không thể không thừa nhận gương mặt này của Trần Mỹ Linh nếu ở cổ đại tuyệt đối sẽ là hồng nhan họa thủy, nhưng mà cô vẫn tức giận: "Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Sao tôi có thể có ý với cậu? Cậu đừng tưởng cậu là Omega cấp S thì cho rằng người trên toàn thế giới đều sẽ thích cậu, được không? Cho dù tôi là Beta không có tin tức tố, không có kỳ động dục cũng sẽ không cưỡng bách cậu."

Ánh mắt Trần Mỹ Linh âm trầm: "Vậy cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi muốn bị cậu cưỡng bách?"

Quảng Linh Linh: "......"

Trần Mỹ Linh không đợi Quảng Linh Linh trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Để lại bóng lưng cực kỳ lạnh lùng.

"Không phải tôi cho rằng cậu muốn bị tôi cưỡng bách, được chưa?" Quảng Linh Linh nhìn theo bóng lưng Trần Mỹ Linh, tức hộc máu hét lên: "Còn không phải là vì cậu cam chịu, cái gì cũng không giải thích, sau đó người khác mới nói hươu nói vượn, bịa đặt lung tung, nói đến cùng đều tại cậu!"

Chỉ thấy Trần Mỹ Linh mở cổng ra đi vào, sau đó "Phanh" một tiếng đóng cổng lại.

"......"

Quảng Linh Linh tức giận, hung hăng đạp lên ván trượt.

"Mẹ nó, tôi mới không thèm cậu, được chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro