Chương 17

Orm Kornnaphat có thể đuổi LingLing ra khỏi nhà mình, cô hoàn toàn có cái quyền đó nhưng Orm Kornnaphat đã không làm như thế nhưng có lẽ sự tổn thương này quá lớn để có thể thốt ra rằng Orm Kornnaphat đang rất giận và hoàn toàn sụp đỗ lòng tin vào LingLing...

Để mặc LingLing ngồi trên giường, Orm Kornnaphat vẫn không buồn nói chuyện dù là bất cứ câu gì. Sự im lặng của Orm Kornnaphat thật đáng sợ, người có lỗi như LingLing dù đã xác định phải chai lì nhưng vẫn cảm thấy Orm Kornnaphat trở nên như thế tất cả là do mình. LingLing chỉ biết ngồi nhìn Orm Kornnaphat từ phía sau, được một lúc thì tìm cớ nói chuyện để Orm Kornnaphat nhớ rằng có sự hiện diện của mình ở đây. LingLing chỉ nhận được những câu trả lời như"Um", "Ah" những âm thanh ngắn gọn không cần phải mở miệng ra khi nói hoặc chỉ là những cái lắc đầu, giật đầu.

Orm Kornnaphat đủ tỉnh táo để nhận ra việc mà LingLing đang làm nhằm mục đích gì, cô sẽ cố giữ cho mình không phải siêu lòng bởi LingLing vì hơn ai hết, Orm Kornnaphat biết mình vẫn chưa lúc nào ngừng yêu LingLing Kwong dù con người này đã phản bội cô. Orm Kornnaphat bây giờ có thể ví với câu "Càng yêu, càng giận..."

- Ngủ đi Orm, đừng đọc nữa, muộn rồi.


Đã quá trễ để có thể ngồi đọc một cuốn sách, đặc biệt khi Orm Kornnaphat đã ngồi đó rất lâu. LingLing nhìn thấy rõ Orm Kornnaphat đang rất mệt mỏi, có lẽ là rất đau lưng nhưng lại không muốn lại giường chỉ vì LingLing đang ở đó.

- Chị cứ ngủ đi, em ngủ sau.


Orm Kornnaphat đã ngáp rất nhiều lần và cố giấu đi để LingLing không nhìn thấy nhưng có lúc nào LingLing rời mắt khỏi Orm Kornnaphat đâu, mọi cử động của Orm Kornnaphat LingLing đều chú ý đến. LingLing biết việc mình cần làm bây giờ là gì...

- Chị làm gì vậy??


LingLing bước lại gần, giật lấy quyển sách mà Orm Kornnaphat đang cầm trên tay và đặt nó xuống bàn, Orm Kornnaphat đã đọc xong từ lâu nhưng vẫn cứ ngồi lật đi, lật lại để giết thời gian. Nhanh chóng nhấc bổng Orm Kornnaphat lên và đặt xuống giường, kéo chiếc chăn và đắp nó lên người Orm Kornnaphat, LingLing vớ tay lấy cho mình một cái gối.

- Em ngủ đi.


Đặt chiếc gối của mình xuống sàn nhà, LingLing sẽ ngủ ở đó. LingLing biết nếu cứ tiếp tục ngồi trên giường hoặc có ý định sẽ ngủ cùng Orm Kornnaphat thì Orm Kornnaphat sẽ ngồi ở ghế đó và giả vờ đọc sách cho đến sáng.

Căn phòng im bặt, chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn ngủ. LingLing ngồi bật dậy để nhìn xem Orm Kornnaphat đã ngủ chưa. Orm Kornnaphat đã ngủ, và có lẽ đã ngủ say, lúc này LingLing mới dám lại gần Orm Kornnaphat hơn vì khi ngủ Orm Kornnaphat sẽ ngoan ngoãn để LingLing chạm vào mình. Đặt bàn tay của mình lên gò má bầu bĩnh của Orm Kornnaphat, LingLing vuốt nhẹ để Orm Kornnaphat không cảm nhận được và không làm hỏng giấc ngủ của Orm Kornnaphat.

- Chị xin lỗi. Em giận lắm có phải không? Nhưng sao em không đánh, không mắng chị? Em càng im lặng chịcàng thấy mình có lỗi với em nhiều hơn. Chị biết mình sai nhưng làm sao chịcó thể làm theo lời em? Ly hôn? Em thật sự muốn chúng ta ly hôn sao Orm? Nó chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của chị cả. Đừng như thế có được không Orm? Chị xin em, đừng...


Nước mắt lăn dài và nhỏ giọt lên má Orm Kornnaphat khi LingLing đặt một nụ hôn trên trán. LingLing trở lại vị trí của mình dưới sàn nhà, sẽ rất khó khăn để LingLing có thể đi vào giấc ngủ khi Orm Kornnaphat không gối đầu và cũng không nằm gọn trong vòng tay mình như những lúc ngọt ngào...

Orm Kornnaphat trở mình chỉ để lau đi nước mắt. Cô vẫn chưa ngủ và đã nghe thấy hết những lời thì thầm của LingLing, còn cảm nhận được giọt nước mắt của LingLing rớt trên má mình nữa. Orm Kornnaphat đã bâng khuâng với câu hỏi của LingLing, liệu rằng mình có thật sự muốn ly hôn??



----oOo-----



Ngủ dưới sàn nhà quả không thoải mái chút nào, đặc biệt khi thời tiết đang lạnh thế này. LingLing nhoài người dậy một cách uể oải, nhìn lên giường đã không thấy Orm Kornnaphat đâu nhưng có một điều làm LingLing cảm thấy vui, đó là chiếc chăn mà mình đang quấn. Orm Kornnaphat đã đắp nó cho LingLing khi nhìn thấy LingLing nằm co ro đến tội nghiệp.

Xuống lầu và tìm xem Orm Kornnaphat đang làm gì nhưng dường như không có dấu hiệu gì cho thấy Orm Kornnaphat đang ở nhà thì phải.

- Mae! Orm, cô ấy...?

- Nó đi từ sớm rồi.

- Đi đâu ạh?

- Bảo đi làm gì đấy rồi sao đó đến nhà bạn dự tiệc đến tối mới về. Sao con không dậy sớm mà đưa nó đi, trời lạnh thế này...

- Con... con không biết, cô ấy không nói.

Bữa ăn sáng với ba mẹ Orm nhưng thiếu mất Orm Kornnaphat làm LingLing cảm thấy buồn và không mấy ngon miệng. Dường như Ba mẹ Orm vẫn chưa biết chuyện giữa LingLing và Orm Kornnaphat, suốt buổi ăn LingLing đã chuẩn bị sẵn tâm lý để trả lời nhưng vẫn không thấy đã động gì đến, có lẽ Orm Kornnaphat đã không nói hoặc chưa nói với họ.



----oOo----

- Chị ! Em cứ nghĩ chị đang ở Chiang Rai. Chị lên khi nào?


Yaya mừng rỡ khi gặp mặt Engfa. Engfa đã có mặt rất sớm ở quán café gần công ty của Yaya và chờ đợi, chờ đợi cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc.

- Chị có một việc muốn hỏi em.

- Có vẻ nghiêm trọng thế? Chị hỏi đi, em nghe đây.

- Chuyện giữa em và Lingling...


Đoán được Engfa sẽ nói gì, Yaya tắt hẳn nụ cười, dù sao đi nữa thì nếu không có buổi hẹn này cô cũng sẽ chuẩn bị để gặp Engfa và nói hết mọi chuyện với hy vọng Engfa sẽ đứng về phía mình để buộc LingLing phải nhận lấy trách nhiệm.

- Chị biết rồi sao?

- Em thừa biết LingLing say rượu vậy tại sao còn để xảy ra chuyện đó?

- Vì em yêu cậu ấy. Chị cũng biết mà.

- Nhưng nó đã có vợ. Dù đó có là lỗi của LingLing nó đi nữa nhưng em không nghĩ mình cũng có một phần trách nhiệm trong việc này không?

- Tốt thôi, em sẽ chịu trách nhiệm, em sẽ là người thay thế Orm Kornnaphat.

- Em không thể.

- Chị và LingLing đúng là chị em, cả hai đều nói như thế. Tại sao em lại không thể? Orm Kornnaphat có gì tốt hơn em? Em không đẹp bằng cô ta sao? Cô ta đã giở thói tiểu thư của mình để bắt cậu ấy phải chiều theo những điều vô lý, cô ta buộc cậu ấy lừa dối chị và mọi người. Chị không cảm thấy tức giận vì điều đó sao? Không tội nghiệp cậu ấy sao?

- Bây giờ là em đang tức giận thay chị và giành lại công bằng cho LingLing sao? Vậy thì chị cho em biết, em đang phá hoại hạnh phúc của LingLing bằng cách cố tình đặt nó vào hoàn cảnh khó xử này. Đó là cách em yêu LingLing sao?

- Cố tình? Làm sao chị biết? Chị đâu có ở cùng bọn em đêm đó vậy nên chị đừng quy mọi trách nhiệm về phần em.

- Chị thất vọng về em, Yaya.

- Chị nên thất vọng về Orm Kornnaphat chứ không phải em, cô ta đã không làm tròn trách nhiệm của mình khi là vợ của Lingling. Rồi họ sẽ ly hôn, sớm thôi.

- Sẽ không có chuyện đó xảy ra. Chị sẽ cho em thấy LingLing và Orm Kornnaphat vẫn yêu nhau và thậm chí nhiều hơn thế nữa qua sự cố này. Em nên rút lui đi là vừa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro