BỨC THƯ SỐ 2

Em!

Vậy mà cũng lặng lẽ được một thời gian tôi sống trên đời mà không có bóng hình em bên cạnh rồi, thời gian tàn nhẫn thật đấy! À, em thấy tôi có giỏi không? Nhưng làm sao đây khi mà tôi phải thừa nhận lỗi của mình với em rằng tôi không hề ổn em à, tôi không tìm được cho mình lí do để sống trên đời mặc dù tôi biết tất cả mọi người vẫn đang bên cạnh tôi đầy đủ, tôi biết ơn với điều đó, tôi biết ơn khi vẫn còn có những người như Ying và Prigkhing vẫn nhẫn nại và cảm thông cho nỗi đau của tôi, nhưng dù họ là những nguời bạn thân của chúng ta đi nữa thì tôi cũng rất tiếc em à, nơi đây không có em, mà tôi lại chỉ cần em thôi

Vậy làm sao tôi sống đây? Dạo này tôi tập cho mình thói quen xấu rồi, xin lỗi Orm tôi lại không ngoan, tôi bắt đầu thích uống rượu, thích hút thuốc, tôi lại va vào những thứ trước kia em ghét nhất, và tôi lại trở thành con người mà cả tôi và em đều ghét nhất, tôi không còn là Lingling Kwong mà em tự hào nữa, em có giận tôi không?

Mỗi ngày tôi lại lang thang trên những con đường mình đi qua, thân thuộc đến lạ thường. Bước chân trĩu lại. Tôi có thói quen luôn đưa đôi bàn tay ra, như đã từng. Nhưng chẳng còn bàn tay em ở đấy. Khóe mắt cay. Tôi cuối cùng đã có thể khóc.

Giọt nước mắt nặng trĩu nhất mà tôi từng nếm được. Tôi cũng đã yêu. Giống như em. Đã yêu bằng cả trái tim mình. Đã từng nghĩ sẽ chẳng điều gì có thể chia xa. Vậy mà điều gì đã làm thay đổi mọi định ước của chúng ta. Điều gì đã khiến em rời đi một cách quá dễ dàng như thế.

Tôi vẫn luôn tìm câu trả lời cho câu hỏi chính mình đặt ra. Tôi tự dằn vặt mình trong những đêm không ngủ. Tôi miên man, mơ hồ. Rồi sẽ đi về đâu khi trước mắt tôi chỉ là một màu tối...Tôi dần mất hết ý niệm sống, mỗi ngày của tôi chỉ là những tiếng nói quen thuộc, những lời khuyên rằng tôi hãy quên em đi, rằng tôi hãy đứng lên ở nơi tôi vấp ngã, rằng tôi hãy trở lại là tôi, một Lingling Kwong tích cực như trước kia, rồi tôi sẽ lại yêu nhưng mà em chính là lí do để tôi làm những việc đó, vậy bây giờ không còn em rồi thì lí do nào để tôi tích cực đây?

Làm ơn hãy chỉ tôi cách sống, nhưng tuyệt đối đừng chỉ tôi cách quên em, tôi không muốn một chút nào, em là kí ức đẹp nhất trong cuộc đời tôi, dù có phải trả giá như thế nào, tôi thề tôi sẽ giữ kí ức đó đến cùng.

Có đôi lần tôi như một đứa trẻ, luôn thích ngước mắt lên bầu trời xa xăm ấy với ước nguyện là được thấy em xuất hiện để rồi tôi phải tự bật khóc cho chính sự ngốc nghếch và trẻ con của mình vì đã thật sự tin rằng sẽ có phép màu xuất hiện, có ông bụt, có cô tiên, có những người có thể mang em về từ nơi xa xôi ấy.

Điều tôi tiếc nuối nhất cho đến thời điểm hiện tại là không thể chạy đến với em nhanh nhất có thể, có phải em cơ đơn lắm không. Trời ạ, cô gái của tôi sợ nhất là cô đơn kia mà. Thật chẳng dễ dàng gì để loại bỏ hết những tế bào trong cơ thể và thay nó lại một lần nữa, có lẽ những hồi ức trong lòng vẫn cuộn trào mãnh liệt như những con sóng ngoài đại dương kia, không may mảy chút dấu tích của thủy triều xuống.

Tôi biết, mọi ký ức về em, cả cuộc đời này sẽ chẳng có cách nào lắng xuống. Em có nhớ lời hứa của em trong sinh nhật của tôi không? Em hứa sẽ cùng đi với tôi đến hết cuộc đời này, nhưng em hứa lèo rồi Orm, tôi phải phạt em thế nào nhỉ?

Em không giữ lời hứa, em bỏ lại tôi ở thế giới chết tiệt này, nói với tôi là em chỉ đơn giản là giận dỗi vì tôi không nghe lời em đi. Có được không? Cầu xin em hãy đến và trách móc, mắng chửi thậm chí là đánh vào người tôi như mỗi lúc em tức đi, tôi hứa sẽ đứng yên đấy để em trút hết sự tức giận của em mà không một chút phản kháng nào.

Cả cuộc đời tôi chỉ có hai lần van xin duy nhất đó là xin bố mẹ cho chúng ta đến với nhau trái đạo lí luân thường, và lần thứ hai là xin em trở về. Việc thứ nhất chưa kịp hoàn thành, họ chỉ mới mở lòng và cảm thông được một chút thôi vậy mà em đã từ bỏ, em bỏ tôi lại, vậy việc thứ hai làm sao hoàn thành đây? Tỉnh dậy đi em, chúng ta đi du lịch Paris thôi, rồi còn phải du lịch Mỹ, Nhật, và sau đó trở về với nơi tôi sinh ra nữa, em rất muốn thấy mà đúng không? Hongkong lộng lẫy và xinh đẹp, những dự định này em định quên hết sao, Orm của tôi không phải người như vậy đúng không?

Tôi đợi em nhé, trong giấc mơ hãy đánh thức trái tim tôi, hãy dắt tôi quay trở về ngày tháng cùng em sánh đôi, hãy nói cho tôi nghe là em nhớ tôi, em yêu tôi đến nhường nào, và nếu có thể hãy hôn tôi thật sâu, một nụ hôn mà tôi nhớ da diết vì tôi biết khi tàn bóng đêm, ngày mai khi thức giấc bình mình sẽ lại mang em xa dần giấc mơ của tôi thôi.

Tôi không cam tâm đâu, vậy nên hãy hôn tôi thật nhiều...trong giấc mơ nhé?
Orm à..
—————————

Và cụm từ chúng ta trở thành lý do cho anh tiếp tục sống

Em chọn cách vượt lên cùng nhau cho dù con sông chảy siết ngược dòng

Nhưng đâu biết được là

Mình chỉ nắm được tay nhau trong đôi ba khoảnh khắc

Nhìn em trên giường bệnh anh không chớp mắt không một giây ngoảnh mặt

Vì trái tim ngập trong nước mắt đợi mang ra sào đem phơi

Nếu ông Trời cũng mang em đi mất thì cơ hội nào em ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro