Lúc Orm Kornnaphat về đến nhà đã là hơn tám giờ tối. Cả một buổi chiều ngồi nghe trưởng phòng quan hệ xã hội Mariya giảng giải nội dung công việc, nghe nhiều đến nỗi thấy hoa cả mắt.
Trong nhà tối đen như mực, Orm Kornnaphat bật đèn phòng khách, ngồi trên ghế sô pha. Nàng ngẩn người nhìn lên trần nhà, không có LingLing Kwong ở đây, không gian thật đáng sợ.
Nàng không muốn làm gì, ngay cả bụng đói kêu ọc ọc cũng lười không muốn đứng đậy chuẩn bị đồ ăn.
Orm Kornnaphat cảm thấy thái độ thù địch của Mariya đối với nàng có vẻ khó hiểu. Lần mua quần áo cũng vậy, ở dạ hội cũng thế. Nếu Mariya vì diện mạo mà sinh lòng thù địch với nàng thì hình như quá ấu trĩ. Diện mạo đối với một phụ nữ quả thực rất quan trọng, nhưng cũng không đến mức vì diện mạo mà gây thù chuốc oán khắp nơi.
Nếu bảo trước đây nàng làm việc gì đụng chạm tới Mariya, thì tuyệt đối không có. Ấn tượng trước đây của nàng về Mariya rất mơ hồ, nếu không phải lần trước gặp khi mua quần áo thì nàng cũng không nhớ rõ người này.
Thôi quên đi, 'Binh đến tướng chặn, nước đến đất che'. Buổi chiều ngồi nghe trưởng phòng giảng giải nội dung chính, nàng cảm thấy cũng không khó. Dù đến lúc đó cô ta cố ý làm khó dễ, Orm Kornnaphat cũng tin mình có đủ năng lực để ứng phó.
Sau khi ngâm mình trong nước nóng, Orm Kornnaphat thay bộ quần áo thoải mái ở nhà. LingLing Kwong chưa về, nàng căn bản không có tâm trạng làm việc, mở tivi lên cốt là để trong phòng có tiếng động, còn tâm tư nàng không hề để trên màn hình.
Yêu tha thiết một người quả nhiên là chuyện rất khó kiểm soát, trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến đối phương. Không có LingLing Kwong ở cùng, nàng ngay cả hít thở cũng cảm thấy dư thừa. Nhưng nếu cho nàng chọn lại, nàng tin mình vẫn sẽ không chút do dự yêu thương LingLing Kwong.
Đang mơ mơ màng màng, thấy có người lấy tay vuốt ve hai má của mình, Orm Kornnaphat đột nhiên mở to mắt. Phía trước là khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười nhợt nhạt.
"Chị đã về." Orm Kornnaphat vừa mở miệng nói chuyện, liền cảm thấy giọng nói hơi khàn khàn. Không đợi c hồi phục lại tinh thần, một ly nước ấm đã được đặt trước mặt LingLing Kwong.
Ánh mắt LingLing Kwong dịu dàng, chăm chú nhìn LingLing Kwong, giọng nhẹ nhàng trách: "Mệt thì phải về phòng ngủ chứ, nằm như vậy dễ cảm lạnh lắm."
Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ, đã hơn 10h, quanh người LingLing Kwong đậm đặc mùi rượu, không cần đoán cũng biết đêm nay LingLing Kwong phải xã giao, chắc chắn là vô cùng thảm thiết.
Orm Kornnaphat cầm cốc nước lên uống, nước vừa trôi vào miệng đã cảm thấy ngọt lành dị thường: "Em đi chuẩn bị nước cho chị tắm rửa, rồi nghỉ ngơi cho sớm." Nàng vừa định đứng dậy, thân hình mềm mại lập tức bị LingLing Kwong ôm vào lòng: "Đừng vội, chị muốn ôm em một lát." LingLing Kwong cúi đầu, thì thầm bên tai nàng.
Tâm trạng lập tức trở nên vô cùng thoải mái, Orm Kornnaphat đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy lưng người yêu thật chặt. Có lẽ bọn họ đều tương tư, cho dù mỗi ngày gặp mặt, nhưng lúc nào cũng muốn ôm lấy nhau, ở bên cạnh nhau, cho dù tách ra một giây cũng cảm thấy nhớ nhung.
Tâm trạng khi yêu dạt dào như cỏ dại gặp mưa, ngay cả ngôn ngữ cũng không thể diễn đạt hết. Hôn môi – là sự lựa chọn ngọt ngào nhất.
Khi hai đôi môi chạm nhau, tim đập rộn ràng, mất đi nhịp điệu chậm rãi vốn có, tinh tế liếm vành môi, nhẹ nhàng day cắn, Orm Kornnaphat cho dù nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được màu sắc rạng rỡ, tuyệt vời.
Đầu lưỡi len lỏi chơi đùa, thì ra người đang yêu cuồng nhiệt cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Đó là một cảm giác mãi khắc sâu, đến nỗi người ta không thể chịu được, cảm thấy đau nhói, khắc cốt ghi tâm.
Hai đôi môi tách ra, trán tựa vào trán, những hơi thở nóng bỏng đầy dục vọng phả vào mặt đối phương, ánh mắt giao nhau yêu thương và ham muốn dành cho nhau không hề che đậy.
LingLing Kwong chủ động nối lại nụ hôn, tự kiềm chế con thú trong mình, cô hôn Orm Kornnaphat thật chậm, thật nồng nàn, cái cảm giác chút chịu đựng chút hưởng thụ này khiến LingLing Kwong vừa khó chịu vừa kích thích. Cô quỳ gối trên sô pha, áp sát vào người đang ngồi trên sô pha, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau.
LingLing Kwong mê đắm đôi môi mềm mại gợi tình của công chúa nhà mình, cô day day cánh môi tham hiểm khoang miệng ướt át rồi dẫn dụ, mút chặt chiếc lưỡi nhỏ kia không cho nó trở lại chốn cũ. Bàn tay ôn nhu vuốt ve đôi má ửng đỏ vì động tình của người yêu, dần dần đôi bàn tay theo mong muốn của chủ nhân nhanh chóng đem những thứ vướng bận trên người cả hai loại bỏ không lưu tình.
LingLing Kwong cúi đầu hôn hôn vùng da nhạy cảm nơi cổ người yêu khiến Orm Kornnaphat bật cười khúc khích nhưng nó nhanh chóng chuyển thành thanh âm rên rỉ khi bàn tay quái ác của LingLing Kwong ôm lấy một bên đầy đặn nâng niu cưng chiều nó.
"Ưhrrm....."
Orm Kornnaphat thả lỏng người, tựa vào lưng ghế phía sau, đôi má ửng hồng, khoé miệng hơi hé, đôi mắt khép hờ phủ một lớp sương, một bàn tay nàng luồn vào trong suối tóc đen của người yêu cảm nhận sự mượt mà mềm mại của nó, tay còn lại lơ đãng vuốt ve đường cong trên tấm lưng trần quyến rũ.
"Hưmm...baby..." LingLing Kwong rên khẽ vì sự đụng chạm ngọt ngào từ đầu ngón tay Orm Kornnaphat mang lại. LingLing Kwong rất thích cái cảm giác được người con gái của mình yêu chiều ôn nhu như lúc này. Từng cái vuốt ve, từng cái khẽ chạm đều dễ dàng xua tan những mệt mỏi, phiền não mà LingLing Kwong phải chịu đựng với vị trí là chủ tịch một tập đoàn, một nữ vương cao cao tại thượng bá đạo nhưng cô độc.
LingLing Kwong nhỏm dậy quỳ hẳn xuống sàn nhà, vòng tay quanh eo kéo hạ thân người bên trên về phía mình, cúi đầu xuống đáp nhẹ một chiếc hôn lên vùng bụng phẳng lì của người yêu, LingLing Kwong ngước nhìn Orm Kornnaphat, khi cảm giác bàn tay nàng xoa bên má mình. LingLing Kwong cầm bàn tay mềm mại ấy áp lên miệng ôn nhu hôn vào lòng bàn tay liếm nhẹ, rồi đặt nó ôm lấy gáy mình. Cô rướn người đặt lên môi Orm Kornnaphat một nụ hôn phớt rồi nhanh chóng đi xuống ngậm lấy nụ hoa đã căng cứng, liếm nhẹ trêu đùa rồi bất chợt mút mạnh.
"Ưhmmmmm.......ưrrrrr....Ling..ah..."
LingLing Kwong có thể cảm nhận được bên dưới của Orm Kornnaphat mật hoa đang rỉ rả không ngừng, nó thấm ướt vùng bụng săn chắc và lây lan trên vùng đầy đặn của cô khi cô không ngừng trườn áp cơ thể mình để tận hưởng sự hoan lạc của cảm giác hai làn da trần mịn màng ma sát nhau.
Orm Kornnaphat chỉ biết nhắm chặt hai mắt, rên rỉ không ngừng, hai tay ôm loạn chủ nhân của cái cơ thể đang ma sát trên cơ thể mình. Từ vùng bụng dưới từng cơn nhộn nhạo hình thành chực chờ được giải phóng...LingLing Kwong vẫn còn chưa tiến vào mà nàng đã sắp lên đỉnh...và khi LingLing Kwong ngậm lấy nhuỵ hoa trên đồi kéo mạnh nó đã khiến dòng nước ấm trong nàng vỡ oà...nàng có thể cảm nhận sự ướt át nơi mình đang ngồi.
Không để Orm Kornnaphat kịp ổn định lại hô hấp, LingLing Kwong quỳ bệt xuống mạnh bạo tách hai chân Orm Kornnaphat ra, cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên nơi nữ tính cọ cọ mũi hít một hơi thật sâu hương thơm chỉ duy nhất Orm Kornnaphat mới có.
"Ahrrr.....ưmmm....ha....Ling...Ling...ah.....chậm..." Orm Kornnaphat khó nhọc phản kháng
Nhưng LingLing Kwong giờ như dã thú say máu, cô đưa đầu lưỡi quét lên nhuỵ hoa rồi len lỏi tìm đường chui vào cái hang nhỏ nóng bỏng kia, chiếc lưỡi quỷ quyệt duỗi thẳng tiến vào rồi rút ra, khuôn miệng mút mạnh một cái, những hành động như thế cứ đều đặn lặp lại khiến người con gái phía trên điên đảo, vặn vẹo không ngừng.
"Hưr.....hưrrrr.....ưmm....a..aaa..." Nhịp điệu điên cuồng như vậy khiến Orm Kornnaphat rất nhanh lên đỉnh lần thứ hai. Những giọt mồ hôi bất tri bất giác đã phủ kín cơ thể trần trụi của cả hai. Lúc này LingLing Kwong mới đỡ cơ thể vô lực của Orm Kornnaphat nằm xuống sô pha, cô cũng nhanh chóng nằm xuống ôm trọn người yêu trong vòng tay.
Một hồi ân ái mãnh liệt qua đi, Orm Kornnaphat cảm thấy cả người uể oải. Vốn nàng chưa ăn cơm tối, lại còn vận động kịch liệt như vậy, thể lực sớm đã cạn kiệt.
LingLing Kwong nhìn cô gái bé nhỏ mềm nhũn trong lòng mình, thỏa mãn cười nhẹ thành tiếng, trêu chọc: "Đúng ra phải là chị mệt mới đúng chứ."
Orm Kornnaphat đưa tay lau mồ hôi nóng trên trán LingLing Kwong, rồi đáp lại: "Lần sau không được làm trên sô pha, khó giặt hết lắm."
LingLing Kwong gian xảo lắc đầu, nói một cách vô tội: "Cứ nhìn thấy em, chị lại không khống chế được mình. Làm sao bây giờ?"
Bị vẻ mặt của LingLing Kwong đùa giỡn, Orm Kornnaphat đang nằm trước ngực LingLing Kwong bèn khẽ thu mình lại, lập tức như con trạch trơn bóng, lắc mình chui ra khỏi lòng LingLing Kwong.
"Em đi tắm." Vừa nói xong, mặt nàng ửng hồng, chạy nhanh vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng trần của công chúa nhỏ, tình triều vừa tắt lại mãnh liệt dâng lên. LingLing Kwong mỉm cười, cũng đứng dậy đi vào theo. Nếu không thể làm ở sô pha, vậy thì cô có thể làm trong nước a.
Orm Kornnaphat chưa kịp đóng cửa phòng tắm thì LingLing Kwong đã chen vào, nụ cười nham nhở vẫn bám chặt trên mặt. Orm Kornnaphat vừa nhìn thấy thì hai má vẫn còn đỏ ửng lại không tự chủ được nóng rần lên. Nàng đẩy LingLing Kwong ra khỏi phòng tắm nhưng sức lực yếu ớt sau hai lần kích tình vừa rồi khiến nàng chỉ đành nhắm mắt xuôi tay dâng mình cho con hổ đói tham lam kia.
LingLing Kwong một tay ôm Orm Kornnaphat, một tay vặn vòi nước để nước ấm bắt đầu rót vào bồn tắm. Vươn đầu lưỡi thấm ướt vành tai Orm Kornnaphat, LingLing Kwong phả từng hơi thở nóng ấm vào tai cô gái tóc nâu, buông lời xấu xa: "Nước còn chưa đầy, em giúp chị giải khuây một chút."
Không để Orm Kornnaphat lên tiếng, LingLing Kwong nâng mông Orm Kornnaphat lên để hai chân nàng quấn lấy eo mình, đi về phía bồn rửa mặt. Làn da trần của Orm Kornnaphat chạm vào làn đá lạnh khiến nàng khẽ rùng mình. LingLing Kwong gác một chân lên mặt đá lạnh đồng thời tách hai chân Orm Kornnaphat ra, để một chân nàng vắt qua chân mình, chân còn lại vòng qua quắp chặt eo mình, hai nơi ẩm ướt đã ửng đỏ được áp vào nhau, sau những cái chạm nhẹ làm quen thì bắt đầu cọ xát điên cuồng.
".....Ưrrrrr....ha....Orm....Orm....ư...ưmm..."
Trong lúc hưng phấn LingLing Kwong hai tay đỡ lấy mông người yêu, bế hẳn Orm Kornnaphat khỏi bàn đá mà đưa đẩy mạnh mẽ.
Những tiếng rên rỉ của cả hai nối tiếp nhau khiến không khí bắt đầu oi bức trở lại.
"Lin...g....ưm.....L.ing...ưrrrr...em....s..ắp....."
LingLing Kwong nhấc mặt khỏi khuôn ngực Orm Kornnaphat, hô hấp đứt quãng, đẩy hông nhanh hơn.
"Ưmm...mmmm..." Orm Kornnaphat cứng người rùng mình một cái rồi mềm nhũn trên người LingLing Kwong, ngay sau đó, cơ thể LingLing Kwong căng lên một chút, LingLing Kwong run rẩy đặt Orm Kornnaphat xuống lại trên bàn đá.
Vừa lúc dòng nước đã tràn khỏi cái bồn tắm bầu dục nhỏ. LingLing Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat bước vào bồn tắm, cười tà: "Chị giúp em tắm rửa..."
Lúc hai người cùng nhau đi ra từ phòng tắm đã là nửa đêm. Orm Kornnaphat ở phòng tắm được LingLing Kwong nhiệt tình bồi dưỡng như vậy, cả người đều đỏ hồng, như con tôm bị luộc chín.
Orm Kornnaphat lấy bộ quần áo ngủ mới từ trong phòng, đưa cho LingLing Kwong vừa mới bước ra từ phòng tắm, thuận tay giúp LingLing Kwong thắt dây lưng, sau đó mới đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm chút đồ ăn khuya. Trải qua hai lần dây dưa lâu dài, giờ nàng đã đói meo.
LingLing Kwong đau lòng nhìn cô gái nhỏ nửa đêm còn bận rộn, cô đứng dựa mình ở cửa bếp, miễn cưỡng nói: "Làm bừa chút gì có thể ăn là được."
Orm Kornnaphat quay đầu liếc nhìn LingLing Kwong, hờn giận: "Mỗi lần xã giao chị đều ăn ít, về nhà không nên ăn tùy tiện." Nàng vừa nói chuyện, động tác làm bếp cũng không hề chậm lại, đun nước, thái thịt, nhặt hành đâu ra đấy. Không lâu sau, tô mỳ sợi thơm ngào ngạt đã làm xong, ngửi mùi là lập tức muốn ăn ngay.
LingLing Kwong vốn lẳng lặng đứng ở phía sau Orm Kornnaphat, nhìn bóng dáng người yêu đến ngẩn người, đột nhiên tiến lên hai bước, ôm lấy Orm Kornnaphat từ phía sau, dùng chóp mũi cọ cọ vào gáy nàng, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.
Cho dù thanh âm rất mơ hồ, nhưng Orm Kornnaphat vẫn nghe thấy rõ ràng, LingLing Kwong nói: "Baby, có em thật tốt."
Trong tâm Orm Kornnaphat cũng nghĩ vậy, cuộc đời này có LingLing Kwong thật là tốt.
-----------
Kỳ thực kế hoạch hội họp mà gần đây Mariya triển khai không có nhiều việc lắm, cũng như không thật sự cần đến sự trợ giúp của bộ phận thị trường. Làm sao tập đoàn Kwong Group có thể bỏ ra một số tiền lớn để chi trả cho những nhân viên vô dụng? Có thể vào được tổng công ty Kwong Group, cho dù không phải hoàn hảo thì cũng là xuất sắc. Việc Mariya tìm nàng đến, ở trong mắt mọi người rõ ràng là rảnh rỗi kiếm chuyện gây sự.
Orm Kornnaphat cũng không cáu kỉnh hay nóng nảy. Mới đầu đến đây, có nhiều việc không rõ, nàng đều không ngại tìm hiểu, học hỏi. Mà những việc nàng làm chỉ đơn giản là chạy đi chạy lại, làm các việc lặt vặt ở sân bãi.
Nhưng chỉ việc nhỏ như vậy mà Mariya cũng xé ra to. Một sự kiện mà làm cho mọi người đều tất bật. Ở trong mắt thủ trưởng, Mariya là người làm việc chăm chỉ, cẩn thận, còn cấp dưới của cô ta thì lại khổ không nói hết.
Hôm nay Orm Kornnaphat và vài người khác vì một việc nhỏ mà phải ở lại tăng ca. Vừa hơn tám giờ tối, di động của Orm Kornnaphat liền đổ chuông, là điện thoại thúc giục của LingLing Kwong. Tuy rằng trước khi tan tầm, nàng đã gọi điện thông báo cho cô, nói rằng mình có thể phải tăng ca đến 8h. Vì thế, vừa đến 8h, nữ vương liền không thể kiềm chế được, nàng vừa mở ra nghe đã thấy LingLing Kwong giục giã. Vừa thêm mười phút cô lại gọi lần nữa, giờ đến lần này đã là lần thứ ba liên tiếp.
Orm Kornnaphat vừa alô một tiếng, đã nghe thấy LingLing Kwong đang nói ở đầu bên kia: "Chị đang trên đường đến công ty, đón em về nhà."
Orm Kornnaphat nhìn xung quanh, nhỏ giọng thở dài: "Vâng, chị cứ đến văn phòng chờ em, em làm xong rồi sẽ đến tìm chị."
Tắt điện thoại, Orm Kornnaphat lo lắng suy nghĩ. Giọng điệu của LingLing Kwong có vẻ khang khác, hay là vì nàng tăng ca về muộn nên cô giận dỗi? Trước đây nàng rất ít tăng ca, thỉnh thoảng cũng có, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thêm một, hai giờ, cơ bản vẫn có thể về nhà ăn tối cùng LingLing Kwong. Nhưng hai ngày hôm nay, Mariya luôn tìm rất nhiều danh mục, làm nàng không thể không tăng ca. Kỳ thực Orm Kornnaphat không ngại tăng ca, chẳng qua nàng lo rằng cứ như vậy thì sẽ luôn bỏ lỡ thời gian ăn tối cùng LingLing Kwong.
Nếu LingLing Kwong chỉ gọi một, hai lần thì không sao nhưng cô đã gọi đến ba, bốn lần thì chắc chắn cô đang khó chịu. Orm Kornnaphat cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là giải pháp tốt, dù sao cũng phải tìm cách giải quyết mới được.
Đến 8h30, không đợi LingLing Kwong gọi điện giục, Orm Kornnaphat đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lên thang máy đi tới văn phòng LingLing Kwong. Cửa ban công khép hờ, ánh sáng từ cánh cửa hắt ra khiến Orm Kornnaphat cảm thấy ấm áp.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa văn phòng bằng gỗ, Orm Kornnaphat lập tức nghe thấy tiếng LingLing Kwong nói chuyện điện thoại. Giọng nói truyền ra âm u, làm người ta phải kính sợ: "Nói vậy là gần đây bộ phận thị trường không tăng ca? Vậy tại sao ở công ty lại có bộ phận tăng ca? Được, tôi biết rồi."
Orm Kornnaphat chỉ nghe qua loa, không rõ nội dung, liền thuận miệng hỏi: "Trễ như vậy chị còn gọi điện cho ai thế?"
LingLing Kwong để điện thoại xuống, ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt hơi lạnh lùng. Ở trước mặt người khác cô thường biểu lộ vẻ mặt này, nhưng trước mặt Orm Kornnaphat thì rất hiếm.
Orm Kornnaphat chỉ nghe thấy LingLing Kwong nói: "Vừa rồi trưởng phòng Pax nói bộ phận thị trường gần đây không tăng ca, mà em đã tăng ca liên tục bốn ngày, chị nghĩ em nên giải thích lý do cho chị."
Orm Kornnaphat nghe vậy, cúi xuống, trầm mặc một lúc, hỏi lại: "Chị nghi ngờ em?"
Không biết từ lúc nào, LingLing Kwong đã đứng dậy đi đến trước mặt Orm Kornnaphat, thở dài một tiếng, ôm cô gái nhỏ vào lòng thì thầm: "Không phải chị nghi ngờ em, mà chị giận vì việc gì em cũng không nói cho chị biết."
Orm Kornnaphat tựa vào lồng ngực mềm mại của người phụ nữ tóc đen, cảm nhận sự ấm áp của cô, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ. Nàng bỗng cảm thấy một ngày vất vả mệt mỏi, tại thời điểm này đã tiên tan hết.
"Orm, nói cho chị biết đã xảy ra truyện gì?" Sau lễ Giáng Sinh có vài lời đồn đại nhảm nhí, LingLing Kwong cũng biết ít nhiều. Nhưng nếu chưa thể trực tiếp công khai mối quan hệ của hai người, thì cứ như vậy cũng khiến mọi người từ từ thích ứng.
"Mấy ngày này em đều đi đến bộ phận quan hệ xã hội để hỗ trợ." Orm Kornnaphat trả lời chi tiết.
"Bộ phận quan hệ xã hội? Em làm tổ trưởng ở bộ phận thị trường, chạy tới bộ phận quan hệ xã hội làm gì?" LingLing Kwong hơi ngạc nhiên, tách ra khỏi người nàng, ngơ ngơ nhìn.
Orm Kornnaphat đem lí do mà Mariya đưa ra nói cho LingLing Kwong nghe. LingLing Kwong nghe xong, bĩu môi lắc đầu: "Vậy quả thực là quái lạ, cô ta muốn làm gì?"
Orm Kornnaphat vốn không muốn phiền hà tới nhiều người, đương nhiên sẽ không nói lí do ghen tị của Mariya, nàng chỉ dịu dàng nói: "Có thể cô ấy thật sự cần người giúp đỡ."
Đối với cô gái tên Mariya, LingLing Kwong đương nhiên có ấn tượng. Trước đây có lần xã giao, cô vì bất đắc dĩ nên từng đưa cô ta đi cùng. Tuy ít tiếp xúc nhưng cô khá rõ tính cách của cô ta. Cô ta chỉ là một đại tiểu thư được nuông chiều nên kiêu ngạo mà thôi.
"Mặc kệ phải giúp việc gì, em không được tăng ca." Nực cười, mặc dù bây giờ bọn họ làm việc cùng nhau, nhưng mỗi ngày chỉ có thể thoải mái bên nhau vài tiếng ở nhà, giờ ngay cả chút ít thời gian này cũng bị chiếm đoạt, bảo cô sao có thể đáp ứng được.
"Ngày mai em sẽ nói chuyện với cô ấy, nếu cô ấy lại bảo em tăng ca thì em cũng không nghe theo nữa." Orm Kornnaphat cười đáp lại có chút không được tự nhiên. LingLing Kwong không thích thời gian bọn họ ở cùng nhau bị chiếm đoạt, nàng cũng có muốn như vậy đâu.
"Đừng nói nữa, theo chị đi nói với cô ta." LingLing Kwong hạ tối hậu thư.
Để LingLing Kwong đi khác nào nói cho toàn bộ mọi người biết đích thị bọn họ là một đôi? Đây cũng không phải là thời điểm thích hợp, tin đồn vẫn chưa thuyên giảm. Orm Kornnaphat cảm thấy trong lúc sóng gió như thế này thì nên ít lời đi một chút.
Vì bộ phận quan hệ xã hội không đủ người nên Orm Kornnaphat vẫn đi theo các cô đến nơi làm việc như trước. Thời tiết ngày càng lạnh, ở bên ngoài chạy một ngày, cả người đều mệt mỏi. Cách bố trí hội trường người phụ trách cũng can thiệp, thảo luận một hồi, mọi người đều thấy khô miệng.
Làm việc một ngày, khi trở lại văn phòng ấm áp cũng đã sắp đến giờ tan tầm.
Mấy ngày nay, Orm Kornnaphat cùng làm việc với vài nữ sinh, hai bên cũng có chút cảm tình. Họ nhìn thấy cô chuẩn bị về bèn nhắc khẽ: "Tổ trưởng Orm, trưởng phòng nói hôm nay phải tăng ca."
Lại tăng ca? Hôm qua nàng vừa hứa với LingLing Kwong rằng chắc chắn hôm nay không tăng ca. Orm Kornnaphat bỗng cảm thấy nhức đầu: "Việc này vội lắm à?"
"Thật ra ngày mai làm cũng được, không biết vì sao trưởng phòng nhất định muốn làm xong trong hôm nay." Có một người vừa bất mãn vừa nói.
Orm Kornnaphat thở dài: "Trưởng phòng Mariya đang ở văn phòng à?"
"Dạ, đang thảo luận về chuyện áp phích với thợ chụp ảnh, nói chuyện cũng khá lâu rồi."
"Để chị đi xem."
Gõ cửa phòng của Mariya, bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói mềm mại của cô ta: "Vào đi."
Orm Kornnaphat hít nhẹ một hơi rồi mở cửa đi vào. Trong văn phòng ngoài Mariya còn có một chàng trai trẻ ăn mặc rất thời trang, chắc đó là thợ chụp ảnh mà mọi người đã nói đến.
"Hóa ra là tổ trưởng Orm, có chuyện gì vậy?" Mariya ngồi ở sau bàn làm việc dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn nàng. Có lẽ vị trí trưởng phòng quan hệ xã hội này làm Mariya cảm thấy rất tự hào.
Nhưng Orm Kornnaphat cũng không phải là người của bộ phận quan hệ xã hội, nàng coi như không thấy vẻ kiêu ngạo của cô ta: "Trưởng phòng Mariya, bây giờ đã muộn, hôm nay thật ra cũng không có chuyện gì, công việc lại không gấp, có thể để tới mai làm tiếp cũng đươc."
Mariya chống cằm: "Ý tổ trưởng Orm là hôm nay không cần tăng ca?"
Orm Kornnaphat gật đầu nói: "Đúng vậy, mọi người tăng ca liên tục mấy hôm nay, tôi thấy họ cũng đã mệt rồi, hôm nay nên cho mọi người nghỉ sớm một chút."
"Tổ trưởng Orm đừng quên, cô là tổ trưởng của bộ phận thị trường, không phải là tổ trưởng của bộ phận quan hệ xã hội. Ở nơi này, các cô chỉ có thể nghe lời tôi." Ý của Mariya rất rõ ràng, Orm Kornnaphat không cần lo thừa, nơi này là do cô ta định đoạt.
Orm Kornnaphat mím môi cười: "Tôi quả thật là tổ trưởng của bộ phận thị trường nên trưởng phòng Mariya cũng đừng quên, tôi đến chỉ để phụ giúp. Việc tăng ca hay không, tôi cũng có quyền tự quyết định." Nếu Mariya không rõ phải trái nàng cũng không cần phải khách khí thêm.
Vẻ mặt ung dung, tự tin của Orm Kornnaphat làm cho Mariya nhất thời không tìm được điều gì làm khó nàng.
Đúng lúc hai người đang tranh luận gay gắt, thợ chụp ảnh bên cạnh đột nhiên hét to một tiếng, "Trưởng phòng Mariya!"
Cả hai cô gái đều bị hoảng sợ, Mariya tức giận liếc nhìn thợ chụp ảnh: "Anh Yuk, có chuyện gì vậy? Làm tôi hết hồn."
"Trưởng phòng Mariya, cần gì phải tìm nữ nhân vật chính nữa? Vị tiểu thư trước mặt chính là lựa chọn tốt nhất rồi!" Thợ chụp ảnh kích động, chỉ vào Orm Kornnaphat phấn khích kêu to: "Cô thật sự phù hợp với hình tượng nhân vật lí tưởng của tôi."
Orm Kornnaphat chỉ biết im lặng, người này rốt cuộc đang nói gì!
Mà ánh mắt Mariya nhìn về phía Orm Kornnaphat, chỉ có thể dùng hai từ oán hận để hình dung...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro