Chap 8: Tiền đồ của quản lý Mike
Ăn uống xong xuôi, rượu vào lời ra, mấy người trưởng phòng bắt đầu phiếm chuyện, từ lúc LingLing Kwong nở nụ cười sáng lạng với Orm Kornnaphat thì nàng đã bắt đầu đứng ngồi không yên muốn tìm cách thoát thân, nàng buông đũa, lau miệng cười khanh khách đứng lên: "Chủ tịch, tôi còn tài liệu buổi chiều phải sửa sang lại cho xong, không thể tiếp đãi nữa rồi."
LingLing Kwong kỳ thật cũng không thèm ăn nhiều lắm, hơn nữa cũng đã chán ngấy mấy người ở đây, nãy giờ cô căn bản không hề động đũa. Nghe được Orm Kornnaphat muốn rời đi trước thì cũng bỏ cái chén trên tay xuống, ung dung nhìn nàng, khóe miệng không lộ rõ ý cười.
Quản lý Mike còn đang mải bận rộn chia thức ăn cho Orm Kornnaphat, nhìn thấy nàng muốn rời đi thì cũng đứng lên, nhiệt tình nói: "Tổ trưởng Orm, tôi đưa cô về."
Nhóm trưởng phòng không nghĩ Orm Kornnaphat lại dám rời đi trước, ngây ngốc nhìn về bên này, yên lặng xem diễn biến tình hình.
Orm Kornnaphat vội vàng xua tay: "Không cần, quản lý Mike, anh hình như chưa ăn gì, nên ở lại ăn thêm đi."
Thực ra chỉ là một câu khách khí, nhưng trong tai quản lý Mike lại thành một câu quan tâm đầy tình cảm, chỉ thấy quản lý Mike hai mắt tỏa sáng: "Không có, tôi thật sự ăn no rồi, nơi này lại xa công ty, tôi nên đưa cô về."
"Việc này..." Orm Kornnaphat khó xử, một bàn tay đưa ra sau lưng, âm thầm ngoắc ngón tay với LingLing Kwong bên kia, ý bảo cô nhanh giải vây thay nàng.
Động tác này làm cho LingLing Kwong cảm thấy thực thoả mãn, cười khẽ một tiếng, bộ dáng công chúa nhỏ lúng túng như vậy, thật là thú vị: "Quản lý Mike, trưởng phòng Pax bọn họ uống nhiều rồi, xem ra làm phiền anh ở lại chăm sóc, về phần tổ trưởng Orm, thì để tôi tiện đường đưa về."
Chủ tịch đã mở miệng, khí thế thong thả đáng tin, trong nháy mắt giết chết mọi người, đặc biệt là quản lý Mike đang tràn đầy nhiệt tình lập tức ủ rũ, không dám không nghe theo sự sắp xếp.
Trở lại trong xe, Orm Kornnaphat đã ủy khuất mấy lần: "LingLing Kwong, chị cố ý chọc em." Nghĩ lại vừa rồi LingLing Kwong vẫn dùng ánh mắt cười như không cười nhìn quản lý Mike cùng động tác của cô, trong lòng Orm Kornnaphat tăng thêm vài phần ai oán, người phụ nữ này đôi khi cũng thực ác liệt.
LingLing Kwong cũng không lập tức khởi động xe, mà vươn người về phía Orm Kornnaphat, vươn cánh tay, dễ dàng ôm nàng vào lòng, cúi đầu ấn vào đôi môi kia một nụ hôn nồng nhiệt triền miên. Trong miệng cô còn lưu lại mùi rượu thơm ngọt, cùng đầu lưỡi dây dưa, khiến cho Orm Kornnaphat cũng cảm thấy say rượu, cả người choáng váng hạnh phúc.
Chờ LingLing Kwong khởi động xe, mở một nửa kính ra, không khí lạnh từ cửa sổ tiến vào, làm cho Orm Kornnaphat đang mơ màng hồi tỉnh, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hình như không phải đường về công ty .
"Đi đâu vậy?" Orm Kornnaphat nghi hoặc hỏi người bên cạnh.
"Em vừa rồi có người hầu hạ, ăn no rồi, nhưng chị vẫn còn đói bụng." LingLing Kwong nhếch miệng nói, tuy miệng cô nói những lời này nghe như đùa nhưng lại tràn đầy ý ghen tuông làm Orm Kornnaphat suýt chút nữa bị sặc.
Orm Kornnaphat chăm chú nhìn chiếc xe vẫn chạy về phía trước, thật lâu sau cũng chưa đáp lại lời LingLing Kwong. LingLing Kwong cũng ý thức được trong lời nói của mình quá mức ghen tuông, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên ngượng ngùng, cũng không chú ý Orm Kornnaphat nữa. Nào ngờ vừa qua khỏi một ngã ba, Orm Kornnaphat lại bật cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy vang lên, đến lúc không nhịn được nữa, tiếng cười vang ra khắp xe.
LingLing Kwong bị Orm Kornnaphat cười đến ngượng ngùng, bên tai hơi hơi nóng: "Này này, em cười đủ chưa?"
"Ha ha..., LingLing Kwong, nhìn chị ghen thật là đáng yêu!" Orm Kornnaphat đưa tay lau đi khóe mắt ướt, khó khăn lắm mới ngưng được tiếng cười, chỉ có một chút ý cười vẫn lưu lại ở trên khóe môi. Không có cách nào, thấy bộ dáng khẩn trương của LingLing Kwong thật sự làm người ta vui vẻ .
LingLing Kwong khẽ hừ một tiếng, lấy im lặng đáp lại.
Không lâu sau, xe dừng ở trước một nhà hàng cổ kính, ông chủ của nhà hàng này là người địa phương, chủ yếu kinh doanh đặc sản phương nam. Bởi vì hợp khẩu vị của LingLing Kwong nên nhà hàng này trở thành nơi thường xuyên đến của hai người. LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat vừa xuống xe liền có người đón đưa lên, không hỏi chuyện gì cứ thế một mạch đưa bọn họ tới một căn phòng trang hoàng lịch sự, tao nhã nằm riêng ở tầng hai. Do LingLing Kwong ngại phải đặt phòng phiền toái, nên đã đặt thuê lâu dài, vì vậy khi hai người đến nơi liền có người quen đến phục vụ, sau đó có người tiến vào giới thiệu các món ăn chính hôm nay. Ông chủ nhà hàng còn tiến vào chào hỏi đôi lời với LingLing Kwong.
Chờ thức ăn được mang lên, cánh cửa đóng lại, trong phòng lập tức thanh tĩnh, đồ ăn mỹ vị lượn lờ tản ra hơi nóng. Orm Kornnaphat nhìn người phụ nữ bên người vẫn im lặng như cũ, không nhịn được mím môi ha ha cười, cầm lấy chén canh đưa tới trước mặt LingLing Kwong: "Đừng như vậy nữa, là em không đúng, nhanh ăn cơm đi, nguội sẽ không ngon nữa."
LingLing Kwong lạnh lùng liếc nhìn Orm Kornnaphat một cái, nhìn bộ dáng bĩu môi ai oán của cô thì nhất thời bật cười: "Em á, không cần làm vẻ đáng thương, chị không trị được em, chẳng lẽ còn không trị được quản lý Mike?" Cầm lấy chén nhỏ, uống một ngụm, thật ngon miệng, không có mấy người đáng chán ở đây, độ thèm ăn hiển nhiên tăng lên rất nhiều.
Orm Kornnaphat ôn nhu giúp LingLing Kwong gắp thức ăn, nghe được cô nói muốn trị quản lý Mike thì cũng không ngốc đến mức ở phía sau nói tốt cho quản lý Mike. Nói tốt cho anh ta không chừng sẽ là họa vô đơn chí, đổ thêm dầu vào lửa.
Ăn uống no nê, hai người còn uống thêm mấy chén trà xanh, LingLing Kwong khoác tay lên lưng người yêu bắt đầu có động tĩnh, Orm Kornnaphat đỏ bừng mặt, bắt lấy hai tay lộn xộn của LingLing Kwong, cau mày trừng mắt: "Chúng ta...chúng ta buổi sáng vừa mới làm!" Trong lòng hiểu được, nếu người phụ nữ này đã muốn thì có nói không cũng không ngăn được, bản thân nàng cũng không thể cự tuyệt cô.
Hai tay LingLing Kwong ở trên lưng nàng hơi dùng lực, dễ dàng ôm nàng đặt trên đùi của mình, khẽ liếm khóe miệng của nàng, trầm giọng cười: "Đối với em vẫn còn muốn."
Kỳ thực lúc chưa cùng Orm Kornnaphat yêu đương, LingLing Kwong còn cho rằng mình là người thanh tâm quả dục. LingLing Kwong cũng từng có vài bạn gái, nhưng đối với chuyện lên giường luôn không mấy hứng thú, mỗi lần đều là ứng phó cho qua. Có mấy lần thậm chí vì đối phương ở trên giường biểu hiện quá mức nhiệt tình nên sau khi chia tay cô cũng đã nghĩ, cuộc sống này chính là như vậy. Cho đến khi gặp nàng công chúa nhỏ này, LingLing Kwong mới ý thức được mình trước kia nghĩ vậy là do không gặp đúng người mà thôi. Như hiện tại, đối với cô gái trước mắt, cô ăn bao nhiêu cũng đều cảm thấy không đủ. Hương vị ngọt ngào trong lúc đó như một loại độc dược, một khi nghiện, sẽ rất khó bỏ được, nay mức độ nghiện đã ăn sâu vào máu của cô, xâm nhập vào xương cốt của cô, chỉ sợ cuối cùng cả đời cũng khó mà bỏ được.
Orm Kornnaphat nhẹ nhàng hít vào một hơi, đối với sự khiêu khích của LingLing Kwong luôn vô lực chống đỡ: "Lỡ chút nữa có người vào."
"Ai dám vào đây." Lời nói của LingLing Kwong là thật, vì có quy định là khi khách hàng dùng cơm, nếu không có người ở bên trong cho phép, người bên ngoài không thể tùy ý vào.
Nếu ông chủ của nhà hàng biết quy định mình cố gắng xây dựng bị người khác lợi dụng làm một ít chuyện riêng tư, không biết hắn còn có thể dào dạt đắc ý cho cái quy định độc đáo này không?
Orm Kornnaphat ngồi ở trên đùi LingLing Kwong có thể cảm nhận được nhiệt khí tựa như núi lửa phun trào của cô. Lúc này, nàng cũng chỉ có thể ôn thuần tuân theo cảm giác của cơ thể mà thôi. LingLing Kwong cũng không cởi bỏ áo của nàng, bàn tay thon thả kia bắt đầu vuốt ve bên trong đùi, tách nhẹ hai chân nàng ra từ từ chui vào dưới váy.
Orm Kornnaphat rất phiền não việc người yêu bất kỳ lúc nào cũng có thể có hành vi bá đạo. Lại càng phiền não việc cơ thể mình quá mức mẫn cảm, chỉ cần cô khiêu khích một chút, nàng sẽ không chịu nổi khống chế mà hùa theo .
Giống như lúc này, LingLing Kwong đã vén cao chiếc váy ngắn của nàng lên tới thắt lưng. Khi bàn tay kia cởi bỏ quần lót của nàng, nàng lại còn phối hợp thân mình rất ăn ý làm cho cô cởi càng thoải mái dễ dàng.
"Baby cũng rất nhiệt tình nha." LingLing Kwong cười nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế của Orm Kornnaphat, để nàng ngồi trên đùi, đưa lưng về phía cô, vỗ nhẹ cái mông bóng loáng của Orm Kornnaphat, giọng nói trầm khàn mang theo chút đe doạ: "Em không được nhiệt tình đối với người khác, nghe không?!"
Orm Kornnaphat ủy khuất nhíu mày, bĩu môi: "Em nào có nhiệt tình với người khác." Từ khi cùng LingLing Kwong ở một chỗ, đến nam thanh nữ tú, nàng liếc mắt nhìn cũng lười, LingLing Kwong lại còn oan uổng nàng.
LingLing Kwong khẽ cười cắn cắn vành tai người trong lòng, đồng thời đưa tay cởi thắt lưng của chính mình nhanh chóng kéo luôn quần lót xuống, người trên đùi cũng khẽ nhích người giúp cô.
Ngay từ đầu, một bàn tay LingLing Kwong đã yên vị nơi đầy đặn mềm mại của Orm Kornnaphat mà tích cực xoa nắn, giờ đây bàn tay còn lại cũng đã áp vào nơi nữ tính của người yêu, những ngón tay lướt nhẹ trên nơi đó, nắn nắn, xoa xoa.
LingLing Kwong dùng ngón tay tách hai cánh hoa lớn bên ngoài, se rồi kéo thả chốc chốc lại dùng chút lực ấn vào nhuỵ hoa bên trong.
"Ưm......" Orm Kornnaphat chống hai tay trên bàn, rên nhẹ.
LingLing Kwong xốc Orm Kornnaphat ngả về trước một chút để nhuỵ hoa bên dưới của mình có thể thân mật hơn với nơi đang rỉ mật hoa của Orm Kornnaphat, áp chặt rồi bắt đầu nhấp liên hồi, một ngón tay phía trước cũng đi xuống tiến vào đồng nhịp.
"Ưrrrhhh.....ưmmm....."
Bàn tay không còn giữ trên ngực mà ôm siết ngang bụng Orm Kornnaphat để giữ cơ thể nàng ổn định trước những đợt tấn công mạnh mẽ.
LingLing Kwong tiến công trước sau, thấp giọng dặn dò: "Không được...nói chuyện với quản lý Mike."
Orm Kornnaphat đã bị LingLing Kwong làm cho mất hồn, đâu còn tâm tư đi chú ý đến người phụ nữ phía sau đang nói cái gì, chỉ có thể vô ý thức hừ hừ.
Xong bữa cơm, LingLing Kwong đã ăn vô cùng thoả mãn. Sau hai lần liên tục ăn Orm Kornnaphat thì cỗ ghen tuông nồng đậm trong lòng cũng thoáng phai nhạt đi một chút.
Orm Kornnaphat xoa xoa cơn đau dị thường ở thắt lưng, chậm chạp đi vào văn phòng. Từ buổi sáng đến giờ đã bị làm ba lượt, LingLing Kwong là trâu nhưng không có nghĩa là nàng cũng vậy. Lúc này nàng mệt đến mức mê man, vừa rồi LingLing Kwong cũng tính đuổi nàng về nhà nhưng bị nàng cự tuyệt. Đang là giữa trưa, mấy thư ký đã nhìn thấy nàng cùng cô chủ đi ra ngoài ăn cơm, nếu cơm nước xong tiếp tục mất tích, ngày mai trong công ty khẳng định sẽ có tin đồn rất lớn.
Ngồi vào bàn làm việc thì nhận được điện thoại của Yinganada, người này vừa đi công tác Châu Âu về liền bắt Orm Kornnaphat buổi chiều tan tầm phải đến gặp, khóc than, kể lể bảo là chuyện hệ trọng cả đời...Orm Kornnaphat bất đắc dĩ thở dài nhắn một tin cho LingLing Kwong.
"Sau khi tan tầm em sẽ cùng Ying đi dạo phố, chị ăn xong ở bên ngoài thì về nhà đi, không cho phép không ăn, chờ em về lại làm đồ ăn khuya cho chị."
Lúc này, LingLing Kwong ngồi ở phía sau bàn công tác, một bên cầm tài liệu, một bên nhìn tin nhắn nhíu mày: Yinganada chết tiệt vừa về nước đã cướp người của cô, lá gan quả thật không nhỏ.
Quản lý Mike đứng ở trước bàn làm việc, nhìn chủ tịch Kwong Group nhíu mày, tim lập tức nhảy lên cổ họng. Lần này anh ta đi dạo qua Australia một vòng, tự nhận công trạng không tồi, nhưng lúc này bị chủ tịch triệu kiến một mình, trong lòng vẫn bất ổn. Đã vào nửa giờ, nữ vương mỹ lệ này thủy chung không nói đến nửa tiếng, làm cho anh ta cảm giác càng tệ hơn.
Rốt cuộc, nữ vương cũng miệng vàng buông lời ngọc: "Quản lý Mike, báo cáo của anh tôi đã xem, rất hài lòng, công ty quả nhiên không nhìn lầm người. Trình độ nghiệp vụ của anh so với đồng nghiệp đều cao hơn rất nhiều, quả không sai."
Nghe được chủ tịch mở miệng khen mình, tim quản lý Mike mới có thể an ổn trở xuống chỗ cũ.
"Chủ tịch quá khen, tôi chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của mình mà thôi."
LingLing Kwong vừa lòng gật đầu: "Tuy rằng biết quản lý Mike lần này đi Australia rất vất vả, nhưng, có chuyện, vẫn phải phiền quản lý Mike đi làm."
"Chủ tịch, có chuyện gì cứ nói." Được nữ vương coi trọng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"Thị trường châu Nam Mỹ, luôn do quản lý Ben phụ trách, nhưng thị trường này lại đang có vài vấn đề rắc rối, tôi hy vọng quản lý Mike có thể thay tôi đi một chuyến. Đương nhiên, tôi biết quản lý Mike hôm qua mới về nước, cho nên cho anh sắp xếp thời gian hai ngày nghỉ ngơi, ngày kia hãy lên đường."
Quản lý Mike liền mơ hồ, được nữ vương coi trọng quả thật không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng không hẳn là chuyện tốt gì!
Cuối cùng, quản lý Mike vẫn cắn răng nhận lấy nhiệm vụ. Không có cách nào, ai bảo anh ta có năng lực tốt, giờ lại phải làm việc thật nhiều haha!
Đang lúc Mike đi ra ngoài, lại bị LingLing Kwong kêu lại: "Quản lý Mike, anh cảm thấy tổ trưởng Orm là người như thế nào?"
Không nghĩ rằng nữ vương đột nhiên nhắc tới Orm Kornnaphat, quản lý Mike đứng ngẩn người tại chỗ. Tuy nhiên vẫn thành thật đáp lại: "Cô ấy là cô gái mà vẻ bên ngoài cùng tính cách bên trong đều rất tốt đẹp."
LingLing Kwong vừa lòng gật đầu, lại thản nhiên quăng ra một câu: "Anh cảm thấy cô ấy là người tốt đẹp, vậy tôi cùng cô ấy thì thế nào?"
Sau đó, thư kí phòng ngoài nhìn thấy quản lý Mike mất hồn mất vía từ văn phòng chủ tịch đi ra, nhìn biểu tình của anh ta nếu bị sét đánh còn là bình thường!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro