1
" Em ôm ấp cả một biển lời muốn nói,
mà thôi có lẽ là nên giấu kín trong tim.
Nếu nỗi đau ấy kèm theo nỗi thống khổ
Thì tin em, người là kẻ duy nhất."
Màu đen của tro tàn. Màu đen của sự hủy diệt. Màu đen của thứ dục vọng như cơn dông nổi đóa.
Orm Kornnaphat rên lên một tiếng, khẽ bám víu lấy lưng tôi. Đôi mắt nàng ươn ướt khẽ mở ra, cả thế giới tôi đều tự động bị cuốn vào. Tôi hôn nàng thật sâu, chứng minh cho nàng thấy tôi yêu nàng nhiều tới mức nào, cho nàng hiểu trái tim này vì nàng mà dần dần bị bóp nát. Tôi đè chặt cổ tay Orm xuống đệm giường trắng muốt, gương mặt đỏ hồng của Orm khẽ hiện lên nếp cau mày nhỏ nhỏ, mị lực tới vô hạn.
Tôi chìm đắm trong tình yêu với nàng.
Chúng tôi đều ngập ngụa trong sắc màu của khổ đau, linh hồn giày xéo giãy giụa trong chính hình hài đang tuyệt vọng tan ra rồi hòa quyện vào nhau. Nàng xinh đẹp tựa như búp bê sứ, tinh khiết tới hoàn hảo. Cơ thể nàng bài xích hương vị khiến tôi si mê không thể tìm ra lối thoát. Tôi là của nàng. Của Orm Kornnaphat.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro