29 - GIẢNG VIÊN RUNCHANAPHAT
[Ba năm sau]
"Hôm nay giảng viên Runchanaphat dạy xong lúc mấy giờ ạ?" Người vợ đảm nhận vai trò tài xế hỏi trong khi mắt vẫn dán vào dòng xe cộ đông đúc phía trước. Rõ ràng đã đi sớm rồi mà vẫn tắc đường như thường.
"5 giờ chiều em ạ. Sao thế?" Runchanaphat ngồi ở ghế phụ trả lời, rồi hỏi ngược lại. Chị quay sang nhìn sườn mặt xinh đẹp của em không rời, chờ đợi câu trả lời.
"Mẹ em rảnh rỗi đột xuất nên rủ mình đi ăn tối luôn." Trước khi ra khỏi nhà, cô nhận được điện thoại của mẹ. Bà bảo cuộc hẹn với bạn bè bị hủy nên muốn rủ con gái và con dâu đi ăn tối.
Peeracha chưa nhận lời ngay, cô bảo để hỏi ý kiến chị đẹp trước. Mẹ cô hiểu ý và dặn dò nếu giảng viên rảnh thì báo lại ngay.
"Anh Nai có đi cùng không đấy? Chị không muốn bị thách đấu quyền anh đâu."
Peeracha bật cười. Từ lúc hai người quay lại sống chung, Phakkaphakin vẫn chưa thể nói chuyện hợp cạ với em dâu như xưa. Anh ấy vẫn còn chút định kiến, nhưng thái độ không đến mức quá tệ. Chỉ là kiểu không ưa ra mặt vì người này từng làm cô công chúa nhỏ của nhà Patcharasakul khóc hết nước mắt. Dù không giận dỗi gì nhưng anh vẫn hay châm chọc, đá đểu. Bị em gái mắng bao nhiêu lần vẫn chứng nào tật nấy.
"Chị nói gì thế, tất nhiên là anh Nai cũng đi rồi, chỉ có bố là bận thôi."
"Ừm."
"Thế chị có đi với em không?"
"Đi chứ đi chứ." Giảng viên nhận lời ngay.
Chẳng có lý do gì để từ chối cả. Đối mặt với Phakkaphakin đâu phải chuyện đáng sợ. Runchanaphat chỉ cần đấu khẩu với anh chàng đó suốt bữa ăn là xong. Hai người họ đã làm thế từ lúc gia đình Patcharasakul biết tin cô và Nin quay lại với nhau.
Dù không ưng ý người yêu của em gái lắm, nhưng anh ấy không bao giờ can thiệp vào mối quan hệ của ai. Phakkaphakin chỉ hù dọa chút đỉnh theo kiểu ông anh trai vừa thương vừa lo cho em gái. Còn hai bậc phụ huynh thì luôn tôn trọng quyết định của con cái. Nếu Peeracha đã chọn rồi thì nhiệm vụ của bố mẹ là ủng hộ.
Cô con gái út của gia đình không còn là trẻ con nữa, tuổi đã đầu 3 rồi. Nàng công chúa nhỏ ngày nào giờ đã đủ lớn khôn để tự quyết định những việc quan trọng. Hơn nữa, họ tin rằng Peeracha sẽ chọn điều tốt nhất cho bản thân mình.
Sau khi nắm tay nhau đến thông báo với gia đình rằng họ muốn chung sống lần nữa, cả hai đã đi đăng ký kết hôn lại. Nhưng đám cưới thì không tổ chức theo ý muốn của Peeracha. Cô đưa ra lý do là chuẩn bị đám cưới mệt lắm. Ảnh cưới cũ vẫn còn đó, mở ra xem lúc nào cũng thấy ký ức ùa về. Em muốn coi lần đó là đám cưới đầu tiên và duy nhất của mình. Bởi vì cuối cùng, người đứng bên cạnh em vẫn là người cũ này thôi.
"Đỗ xe trước quán cà phê của khoa phải không ạ?" Khi rẽ vào khuôn viên trường đại học, người cầm lái quay sang hỏi chỗ đỗ xe, vì mỗi lần đưa đón, cô giảng viên lại chỉ đỗ một chỗ khác nhau, lúc thì trước quán cà phê, lúc lại trước tòa nhà khoa.
"Ừm, mình uống cà phê với nhau một chút nhé, em có thời gian không?"
"Em có được bao không đây?"
"Chị bao cà phê cho em cả đời cũng được nhé." Người nói liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của vợ rồi mỉm cười đầy ẩn ý. Thấy em ấy tủm tỉm cười đáng yêu quá, chị lại càng cười tươi hơn.
"Giảng viên Runchan giàu thật rồi."
Nói xong cả hai cùng bật cười.
Chẳng mấy chốc xe của Peeracha đã đỗ trước quán cà phê của Khoa Luật. Hôm nay khách vắng lạ thường, kể cũng lạ. Nhưng nhìn đồng hồ thì hiểu ngay, họ đến sớm quá. Nếu muộn hơn khoảng 20 phút nữa chắc sẽ đông nghịt người cho xem.
"Em uống như mọi khi nhé?"
Tay thì tháo dây an toàn, miệng thì hỏi ý vợ. Peeracha liếc nhìn vị giảng viên bên cạnh. Hôm nay chị ấy mặc chiếc váy đen cổ tàu dài trên đầu gối một chút, phần trên là vải ren tay dài. Mái tóc sẫm màu buông xõa. Chân đi giày cao gót 4 phân cùng màu với váy, trông cực kỳ hợp.
Chị Runchan đẹp đến mức không muốn rời mắt.
Vợ cô ăn mặc đẹp, lịch sự, cử chỉ nhã nhặn, lời nói dịu dàng, lại còn tốt bụng nữa. Chắc chắn là có khối người thầm thương trộm nhớ. Mỗi lần đến đưa đón, cô thường xuyên bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ. Có người ngưỡng mộ vì chị ấy là giảng viên Runchanaphat tài giỏi, nhưng cũng có người nghĩ xa hơn thế. Peeracha đang nói đến cả sinh viên lẫn giảng viên đồng nghiệp.
Không nhiều người biết chị đẹp của cô đã kết hôn. Việc thường xuyên đưa đón và dành thời gian buổi sáng bên nhau ở quán cà phê giống như một lời tuyên bố ngầm đơn giản rằng: người phụ nữ xinh đẹp như giảng viên Runchanaphat đã có chủ rồi nhé.
"Chị cứ ngồi đợi đi, để em lo."
"Chị bảo sẽ bao em mà."
"Thì đưa tiền đây chứ tình yêu."
Cô gái trẻ xòe tay ra đợi tiền cà phê. Runchanaphat mỉm cười, mở ví lấy ra tờ tiền màu tím đưa cho vợ.
"Nhớ bỏ vào hộp tiền tip giúp chị nhé."
"Thế tiền thừa có phải trả lại chị không?"
"Cho em luôn đấy, không cần đưa lại đâu." Giảng viên vừa nói vừa cười tủm tỉm. Cô em còn đang thắc mắc chưa hiểu thái độ đó là gì, thì câu nói tiếp theo đã giải đáp tất cả. "Đổi lại tối nay chiều chuộng chị một tí ti là được."
'Tối nay' và 'chiều chuộng' thì không thể hiểu theo nghĩa nào khác được rồi. Nhìn ánh mắt lấp lánh và nụ cười đầy ẩn ý kia, cô càng chắc chắn mình không hiểu sai.
"Còn thừa bao nhiêu thế ạ?" Peeracha ghé sát lại thì thầm.
"Đừng để ai biết con gái ông trùm Thanachai bán thân chỉ vì mấy trăm bạt lẻ nhé." Giảng viên tài năng đưa tay vuốt tóc vợ, miệng nói những lời trêu chọc đáng yêu. Gương mặt lúc nói tỉnh bơ, ánh mắt không chút gian tà hay đùa cợt. Chị ấy cứ hay làm thế, nói năng linh tinh mà mặt mày ngây thơ vô số tội.
"Không được đồng nào em cũng chiều được hết. Hay là bỏ hết vào hộp tip nhé?"
Người lớn hơn nhún vai. Peeracha nhăn mũi đáp trả rồi ngồi lại ngay ngắn. Sau đó cả hai xuống xe. Khi dáng người cao ráo của họ bước đi bên nhau, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ. Nhất là khi thấy Peeracha khoác tay chị, hình ảnh đó càng thu hút sự chú ý. Nhưng khoảnh khắc đang đi mà chị đẹp đưa tay xoa đầu cô chắc còn gây chú ý hơn gấp bội.
"Mấy giờ em đi quay chương trình thế?"
Ngồi uống cà phê một lúc, lịch trình lạ lẫm của vợ được giảng viên hỏi thăm. Trước đây Runchanaphat từng đọc bài phỏng vấn của em, nhiều tờ báo cũng hay viết về giám đốc điều hành Iperis Group. Nhưng việc ngồi nói chuyện lâu trước ống kính máy quay thì em chưa từng làm. Lý do chính khiến em nhận lời lần này là vì mối quan hệ tốt đẹp với người dẫn chương trình. Bên đó liên hệ bày tỏ mong muốn trò chuyện với nữ giám đốc đã đưa chuỗi nhà hàng của Iperis gặt hái thành công liên tiếp. Định từ chối nhưng bị năn nỉ quá nên cuối cùng cô cũng mủi lòng mà đồng ý.
Chương trình sẽ được phát trên nền tảng trực tuyến, nên cô nghĩ chắc cũng không quá trang trọng. Người dẫn chương trình cũng nhấn mạnh là chỉ trò chuyện thoải mái, anh ấy muốn mời khách mời từ nhiều lĩnh vực khác nhau.
"Chiều nay ạ, em đã đủ đẹp để lưu Digital Footprint chưa?"
"Em đã đẹp lắm rồi, nhưng em đã chắc chắn về việc chia sẻ chuyện 5 năm trước chưa?"
Peeracha khựng lại, nhìn sâu vào đôi mắt đầy lo lắng của vợ rồi gật đầu.
Trước khi nhận lời, cô đã hỏi Runchanaphat xem chị có đồng ý nếu nhắc đến vụ bạo hành 5 năm trước không. Người gây ra chuyện đó là mẹ chị. Nếu chị không muốn khơi lại chuyện cũ, cô sẵn sàng làm theo ý chị. Nhưng đối phương lại giao toàn quyền quyết định cho cô. Chị ấy bảo bản thân không có quyền cho phép hay không cho phép nói về chuyện tồi tệ đó. Người có quyền là nạn nhân mới đúng.
"Em chỉ nhắc tới một chút thôi, họ muốn em kể về những điều đã tôi luyện nên em của hiện tại."
Giảng viên nâng ly cà phê lên uống trong im lặng. Cuộc trò chuyện bị ngắt quãng. Peeracha quan sát thái độ của vợ một lúc rồi đưa tay nắm lấy tay chị.
Chị đẹp thường xuyên như vậy mỗi khi nhắc đến chuyện đó. Cảm giác tội lỗi lại ập đến ngay lập tức. Nó trở thành nỗi ám ảnh của cả hai người. Dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn mắc kẹt trong lòng không phai mờ.
"Chị hối hận lắm vì đã không ở bên cạnh em lúc em gặp phải chuyện đó."
Runchanaphat ám chỉ lúc đoạn video quay cảnh ở nhà hàng bị tung lên mạng. Rất nhiều người vào xem cảnh người cô yêu bị đánh đập và chửi bới thô tục. Hình ảnh danh dự và nhân phẩm bị chà đạp bị đem ra bàn tán sôi nổi. Kẻ thương hại, người hả hê. Những người ngoài cuộc chọn phe như thể là đang xem thể thao, mà chẳng hề quan tâm đến tâm trạng của người phụ nữ trước mặt cô lúc đó ra sao.
Khi clip bị tung ra, họ đã thỏa thuận ly hôn xong xuôi. Hơn nữa còn chính thức ly thân. Em dọn về nhà bố mẹ, còn Runchanaphat chuyển đến căn hộ thuê theo tháng. Khoảng thời gian đó, cô trở thành người ngoài cuộc, không liên quan gì đến con gái nhà Patcharasakul. Danh phận vợ cũ đã được xác lập hoàn toàn ngay cả khi chưa ký giấy tờ.
Lúc cần ngăn chặn hình ảnh bạo lực bị phát tán thì làm không tốt. Đến khi hình ảnh rò rỉ ra ngoài thì lại bất lực không bảo vệ được. Runchanaphat chỉ biết đứng yên theo yêu cầu của em.
Peeracha bảo đừng lo, cô và gia đình sẽ tự giải quyết vấn đề này. Hơn nữa còn chuẩn bị xử lý triệt để kẻ gây ra nỗi nhục nhã đó. Hôm xảy ra chuyện, Runchanaphat thậm chí còn không để ý thấy tên Art cũng có mặt. Nhưng em đã thấy hắn đi cùng bà già xấu tính kia nên tin chắc tất cả là do hắn giật dây.
Nỗi nhục nhã năm đó, cô con gái út nhà Patcharasakul đã vượt qua được nhờ sự hỗ trợ của gia đình. Ông trùm Thanachai đã truy cứu trách nhiệm đến cùng với tất cả những kẻ đã làm hại con gái ông. Từ người trực tiếp ra tay đánh đập, kẻ tung clip lên mạng, cho đến những kẻ bình luận ác ý trên internet.
Ông cũng là người đứng ra đối mặt với truyền thông thay con. Dù Peeracha không phải người trong giới giải trí, nhưng cái họ danh giá được cả nước biết đến chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Vì thế, việc bị mẹ vợ tát giữa nhà hàng đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của rất nhiều người.
Gia đình Patcharasakul đã bảo vệ nàng công chúa của họ hết mình. Trong khi đó, người có liên quan trực tiếp khiến sự việc tồi tệ này xảy ra là Runchanaphat lại chẳng làm được gì cả - hoàn toàn vô dụng.
"Là em không cho chị ở lại mà. Đừng tự trách mình nữa."
Không phải chị ấy không muốn ở bên cạnh cô lúc sóng gió, mà chính cô là người đã đẩy chị ra xa. Vì thế, việc không có Runchanaphat bên cạnh lúc bão tố đi qua không làm Peeracha thấy khó chịu chút nào.
"Bây giờ chị Runchan đang ở bên em rồi còn gì."
"Liệu chị có bù đắp cho em được không?" Ánh mắt u buồn nhìn cô, khiến người nhỏ tuổi hơn thấy thương cảm vô cùng.
"Không phải để bù đắp, mà là em đang hạnh phúc với hiện tại của chúng ta." Cuộc sống bây giờ khá êm đềm. Khi có vấn đề không hiểu nhau, họ có thể ngồi xuống nói chuyện để giải quyết. Không bạo lực, không to tiếng, không lời lẽ sát thương như khoảng thời gian đen tối đã qua.
Peeracha nghĩ rằng không cần thiết phải cứ mãi nghĩ về quá khứ đau buồn để rồi làm giảm đi niềm vui hiện tại. Nhưng nếu nhìn lại để rút ra bài học từ những chuyện đã xảy ra thì lại là chuyện khác.
__________
Hai chiếc ly chạm nhẹ vào nhau trước khi được đưa lên uống. Một người uống với vẻ mặt bình thản, người kia nhăn mặt nhăn mày khiến người nhìn phải bật cười khúc khích. Nghe thấy tiếng cười, người bị chọc ghẹo liền liếc xéo.
"Vẫn uống kém như ngày nào nhỉ." Phakkaphakin mỉm cười nhận xét.
"Em gái anh không thích có vợ nát rượu đâu."
"Nhưng bản thân Nin say xỉn thì được đúng không?" Chàng trai vui vẻ trêu chọc cô em gái không có mặt ở đây. Khi nói về cục vàng cục bạc của cả nhà, anh luôn thể hiện sự cưng chiều như thế.
"Lâu lâu em ấy mới đi tụ tập bạn bè thôi, không say thường xuyên đâu." Runchanaphat vừa nói vừa cười. "Nhưng mà mỗi lần đi là say bí tỉ luôn."
"Thì cũng phải nhắc nhở, dạy bảo chứ. Cái gì không tốt thì bảo ban nhau. Bé Nin còn dạy bảo Runchan suốt đấy thôi." Anh chỉ nói quá lên một chút để trêu chọc thôi. Bình thường cặp đôi này có chuyện gì thì về nhà đóng cửa bảo nhau, chứ đời nào lôi ra dạy dỗ trước mặt người khác.
Đứa em gái cuồng vợ hơn cả mạng sống đời nào chịu chê bai chị Runchan của nó cho ai nghe. Phakkaphakin họa hoằn lắm mới nghe em gái than phiền về người kia một chút xíu.
"Em dạy bảo rồi đấy chứ." Giảng viên bắt sóng ngay lập tức. Cô cười tươi rồi nâng ly lên uống.
"Thế nào? Bé Nin có nghe lời không?"
"Vợ em ngoan lắm ạ. Bảo gì nghe nấy, không bướng bỉnh chút nào." Vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy rồi cười tít mắt.
"Nghe mà muốn lấy vợ ghê."
"Bé Nin cũng hay bảo là anh Nai mãi chẳng chịu nghiêm túc với ai."
Em gái thường xuyên thấy anh trai bắt đầu tìm hiểu người này người kia, từ người cùng giới đến người trong showbiz. Nhưng thời gian trôi qua chẳng thấy tiến triển gì để kể. Không biết là anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt hay bị người ta trêu đùa lại cho đỡ buồn nữa. Vì thế Peeracha hay càm ràm suốt.
"Anh đâu có chơi bời với ai. Chỉ là cảm thấy chưa gặp được người muốn gắn bó cả đời thôi."
"Cứ từ từ tìm, rồi sẽ gặp thôi anh."
"Lúc Runchan cầu hôn bé Nin, em đã nghĩ gì thế?"
Runchanaphat khựng lại một chút. Cô từ từ lục lọi ký ức, quay về ngày hôm đó. Ngày cô quyết định cầu hôn bạn gái sau gần bốn năm yêu nhau. Phakkaphakin liếc nhìn em dâu, thấy người kia mỉm cười thì thở dài.
Đến lúc anh có vợ, không biết có rơi vào tình trạng như cô giảng viên này không nữa.
"Lúc đó em chỉ muốn mặc váy cưới khiêu vũ với bé Nin trong đám cưới của hai đứa thôi."
Sau một hồi suy nghĩ, giảng viên tài năng - người bắt đầu đỏ mặt tía tai vì rượu - đưa ra câu trả lời. Câu trả lời khiến người nghe nhướng mày ngạc nhiên và thốt lên đầy bất ngờ.
"Hả?"
'Chỉ thế thôi á?' Chàng trai thầm nghĩ, nhưng vẻ mặt anh đã nói lên tất cả những gì trong lòng. Cô gái bật cười. Trong một khoảnh khắc, đó chính là câu trả lời. Đó là một trong những lý do cô cầu hôn em. Muốn mặc váy trắng khiêu vũ ngoài trời, muốn cùng nhau cười đùa trong tiếng nhạc du dương, muốn thì thầm lời yêu thương chỉ đủ cho hai người nghe.
Kết hôn là giấc mơ của nhiều người, và Runchanaphat là một trong số đó. Cô mơ được bước vào lễ đường cùng người mình yêu, có người thân bạn bè đến chúc phúc cho sự khởi đầu mới. Và đó là một lý do khác.
Còn lý do cuối cùng, cô cười thật tươi rồi chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
"Với em, các mối quan hệ có thứ bậc. Mỗi trạng thái có mức độ sâu sắc khác nhau. Lúc tán tỉnh, lúc làm người yêu, lúc kết hôn, đều có điểm khác biệt." Runchanaphat nói với nhịp điệu chậm rãi, nụ cười luôn nở trên môi. "Em chỉ yêu mỗi mình Nin thôi, không muốn yêu ai khác. Muốn em ấy là người cuối cùng của cuộc đời mình. Cái gì là 'nhất' thì em muốn đi đến đó. Sâu sắc nhất, nghiêm túc nhất. Nên kết hôn trở thành đích đến, vì không thể đi xa hơn được nữa. Đó là điều tuyệt vời nhất rồi."
Giảng viên nói dài hơn bình thường khiến người nghe thấy thú vị. Lại thêm ánh mắt lấp lánh khi nói, anh càng thấy quý mến hơn.
"Người khác có thể không nghĩ thế. Tùy người, tùy cặp đôi, tùy suy nghĩ. Nhưng em chỉ đơn giản là muốn làm vợ của Nin. Vì đó là đỉnh cao nhất trong việc yêu một ai đó của em."
Chàng trai gật đầu, phần nào hiểu được những gì đối phương muốn truyền tải.
"Anh mừng vì thấy Runchan và bé Nin có thể ở bên nhau."
"Em cũng mừng vì những vấn đề như lần trước không còn nữa."
Giảng viên xinh đẹp nói xong lại nâng ly lên uống. Cô cảm thấy hơi chóng mặt và suy nghĩ bắt đầu chậm lại. Nếu vợ yêu ra mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ nhăn mặt rồi lầm bầm mắng mỏ cho xem.
Phakkaphakin và Runchanaphat ngồi uống với nhau một lúc lâu. Peeracha, người nãy giờ ngồi nói chuyện với mẹ, đã tách ra để đi kiểm tra tình hình chị đẹp. Cô sợ chị bị anh trai chuốc say, và y như rằng, đúng như cô nghĩ.
"Hôm nọ uống rượu vang, hôm nay uống rượu mạnh, mỗi hôm một kiểu nhỉ." Vợ cô mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ ướt át. Không biết uống bao nhiêu mà ra nông nỗi này. Ngay khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, chị ấy ngẩng lên cười với cô ngay lập tức.
"Em đang mắng anh hay mắng vợ em đấy?" Người đàn ông duy nhất trong cuộc trò chuyện hỏi, liếc mắt về phía Runchanaphat.
"Mắng anh chứ ai, em mắng vợ em làm gì."
"Xem kìa." Biết thừa em gái sẽ trả lời thế nhưng vẫn thấy ngứa mắt với kẻ đội vợ lên đầu này.
"Em nói chuyện với mẹ xong rồi hả, mình về luôn chưa?" Người say xỉn để hai anh em nói chuyện một lúc rồi mới lên tiếng hỏi han.
"Về luôn thôi, ở thêm chút nữa chắc em phải khiêng chị về mất." Cô gái càm ràm, giọng điệu cực kỳ dịu dàng. Còn người bị càm ràm thì cười toe toét ra chiều hạnh phúc lắm.
Phakkaphakin nhìn cảnh tượng trước mắt mà chỉ biết bật cười khoái chí.
"Tụi em về trước nhé, để chị qua chào mẹ một tiếng đã." Dáng người mảnh mai đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng. Peeracha vội vàng đỡ lấy cánh tay chị, sợ vợ mình sẽ ngã lăn quay ra đất.
"Không cần đâu, em đã nói với mẹ rồi."
Runchanaphat gật đầu ngoan ngoãn. Em nói sao thì nghe vậy.
"Em về nhé."
"Lái xe cẩn thận nhé."
Hai người vợ nắm tay nhau bước đi. Chàng trai nhìn theo bóng lưng họ cho đến tận khi ra tới xe với ánh mắt đầy quan tâm. Anh chẳng thể ngờ rằng, chính vì không rời mắt như thế mà lại vô tình chứng kiến cảnh người ta âu yếm mặn nồng.
Trong lòng chỉ muốn hét toáng lên rằng: 'Sao lại lôi nhau ra hôn hít ở chỗ này? Không biết thương xót người độc thân hay sao hả trời?'
Nhưng rốt cuộc, anh chọn cách giả vờ như không thấy. Thôi thì mời hai người cứ việc yêu nhau tự nhiên, yêu nhau cho thỏa thích đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro