Chiếm Hữu Trong Bóng Tối
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm dịu nhẹ lọt qua lớp rèm trắng. Lingling tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Bên cạnh, Orm vẫn còn sốt, hơi thở cô yếu ớt, gương mặt ửng hồng vì nóng. Lingling lặng lẽ ngồi dậy, hôn khẽ lên trán Orm một cái, rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường để không đánh thức cô.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lingling bước ra phòng khách lớn, không khí trong căn hộ vẫn còn mùi trà dịu và hương nước hoa quen thuộc. Cô cầm điện thoại, bấm gọi cho quản lý Jim.
Lingling: "Chị Jim, huỷ giúp em toàn bộ lịch trình hôm nay nhé. Em hơi mệt."
Quản lý Jim: "Chị biết rồi. Nghỉ ngơi đi, đừng làm việc quá sức nữa."
Cúp máy xong, Lingling thở ra một hơi, rồi gọi tiếp cho Faye. Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã nghe giọng ngái ngủ.
Faye: "Alo... gọi sớm thế, chủ tịch?"
Lingling: "Ừm. Hôm nay Orm nghỉ nhé, cô ấy bệnh."
Faye: "Cái gì? Sao cậu biết?"
Lingling: "Hỏi ít thôi."
Faye: "Đêm qua hai người ở cùng nhau hả?"
Lingling ậm ừ, giọng trầm xuống:
"Đã bảo hỏi ít thôi mà."
Faye thở dài, cô quá hiểu tính bạn thân mình.
Faye: "Lingling à, cậu biết rõ cô ấy bây giờ là ai với cậu rồi mà. Đừng làm khó lòng mình thêm nữa."
Lingling im lặng, ánh mắt lặng đi, nhìn về phía phòng ngủ nơi Orm vẫn đang nằm yên.
Bên kia đầu dây, Engfa nói vọng lại, giọng tỉnh táo và ủng hộ hơn:
Engfa: "Thôi kệ Faye đi, Lingling. Biết đâu có uẩn khúc đằng sau. Mình tin Orm không phải người như vậy đâu. Cậu cứ tìm hiểu kỹ đi."
Lingling đáp khẽ:
"Mình biết rồi."
Cô cúp máy, đứng dậy đi về phía gian bếp nơi cô đã lâu rồi không tự tay nấu ăn. Cẩn thận nấu một nồi cháo trắng nhỏ, thêm chút gừng để làm ấm người.
Đến khi cháo chín, Orm vẫn chưa dậy. Lingling quay về phòng khách, mở laptop. Tiếng gõ bàn phím vang lên đều đặn giữa không gian yên tĩnh cô vẫn là Lingling của công việc, nhưng trái tim thì vẫn ở lại trong căn phòng ngủ kia, nơi có người con gái đang mơ mà gọi tên cô trong cơn sốt.
Lingling ngồi bên bàn làm việc cạnh khung cửa kính lớn, nơi ánh sáng buổi sáng chiếu nghiêng qua tấm rèm mỏng, phản lên làn da cô một sắc ấm dịu. Trên bàn, ly cà phê đen còn bốc khói, cạnh đó là một chiếc đĩa nhỏ đựng vài lát bánh ngọt.
Cô nhấp một ngụm cà phê, vị đắng lan ra nơi đầu lưỡi thức uống duy nhất có thể khiến cô tỉnh táo giữa những tầng công việc chồng chất.
Laptop mở sẵn trước mặt, ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím, những dòng lệnh, con số, và bản thiết kế lần lượt hiện lên màn hình. Lingling đang tỉ mỉ chỉnh sửa dự án ABU của Kwong Group, xem từng chi tiết quảng bá, từng lịch trình sự kiện.
Cô mở thêm một file khác — dự án ABU của LK Group, bản chiến lược song song mà cô vẫn âm thầm điều hành. Hai tập đoàn, hai hệ thống khác nhau, nhưng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Mọi thao tác của Lingling đều chính xác, nhanh gọn, có trật tự. Gương mặt cô không biểu lộ cảm xúc, chỉ còn sự tập trung tuyệt đối.
Thỉnh thoảng, cô ngẩng lên nhìn về phía phòng ngủ, nơi Orm vẫn đang ngủ say. Một chút lo lắng thoáng qua trong ánh mắt, nhưng rồi cô lại quay về với màn hình sáng xanh, tiếp tục công việc như thể mọi cảm xúc đều được giấu kỹ giữa những con chữ và con số lạnh lùng kia.
Orm ngủ một mạch đến tận trưa. Cô khẽ cựa mình, đôi mi chớp nhẹ, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm rèm dày, tạo nên một không gian mờ tối nhưng yên bình. Căn phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng điều hòa chạy đều.
Cô mở mắt hoàn toàn đây không phải là khách sạn. Không gian mang hơi ấm và mùi hương quen thuộc, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, sang trọng nhưng không lạnh lẽo.
Orm ngồi dậy, tấm chăn trượt khỏi người, cô chợt nhận ra mình đang mặc một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình, hương nước xả thơm nhè nhẹ phảng phất quanh cổ áo. Tay cô khẽ chạm vào vải áo, trái tim bất giác run lên.
Cô hít một hơi thật sâu, bước chân trần xuống sàn gỗ mát lạnh, nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm. Rửa mặt xong, cô mở hé cửa bước ra ngoài và tiếng nói quen thuộc vang lên từ phòng khách khiến cô khựng lại.
Giọng Lingling.
Orm đứng nép sau bức tường, chỉ cách vài bước chân, qua khe hở có thể thấy Lingling đang ngồi trên sofa lớn, laptop mở, còn trong tay là điện thoại. Màn hình phản chiếu gương mặt một người phụ nữ khác — Helen.
Lingling nghiêng người, giọng cô dịu lại, mang chút ấm áp hiếm thấy:
"Em ăn trưa chưa? ... Ling biết rồi, hôm qua Ling làm việc khuya quá."
Giọng Helen đáp lại qua điện thoại, nũng nịu, thân mật. Lingling bật cười khẽ, âm thanh ấy như dao cứa vào lòng Orm.
Cô đứng im, lồng ngực dâng lên từng đợt đau âm ỉ.
Cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Người đang nói những lời dịu dàng kia chính là người tối qua vẫn ôm cô trong vòng tay, lau mồ hôi cho cô, hôn lên trán cô, và nói "Ngủ đi".
Orm siết chặt bàn tay, móng tay bấu nhẹ vào da. Một thoáng chua xót dâng lên tận cổ.
Cô lùi lại một bước, sợ chính mình sẽ bật khóc rồi khẽ quay người, bước thật khẽ về phía cửa sổ, giấu đi đôi mắt đang đỏ hoe.
Tiếng động nhỏ sau bức tường khiến Lingling khẽ cau mày. Cô liếc nhìn sang hướng đó, trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn.
Trong màn hình điện thoại, Helen vẫn đang cười nói vui vẻ, giọng ngọt ngào:
"Ling có nghe em nói không?"
Lingling giật mình khẽ đáp:
"À... nghe. Helen này, Ling bận chút, gọi lại sau nhé."
"Vậy tối nhớ gọi cho em."
"Ừ."
Cô tắt máy, hơi thở chậm lại, ánh mắt vẫn hướng về phía bức tường vừa phát ra tiếng động. Sau vài giây do dự, Lingling đứng dậy, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Cửa mở ra.
Orm đang ngồi ở mép giường, dáng người nhỏ lại giữa khoảng không gian tĩnh lặng. Ánh sáng mờ chiếu qua rèm, hắt lên gương mặt cô đôi mắt ươn ướt, mờ buồn, nhìn Lingling không nói một lời.
Lingling khựng lại, tim đập chậm đi nửa nhịp.
"Ừm... có đỡ không?" — giọng cô trầm thấp, cố giữ tự nhiên.
Orm khẽ gật đầu, nhưng ánh nhìn né tránh. "Em đỡ rồi."
Giọng cô nhỏ, lạnh nhạt đến lạ.
Lingling bước đến gần, chạm nhẹ lên trán cô, làn da vẫn còn ấm.
"Hơi nóng."
Orm vẫn không nhìn, chỉ mím môi.
Lingling nhìn cô vài giây, rồi nói khẽ:
"Ra ngoài ăn gì đi."
"Em không đói." – Orm đáp, giọng đều đều, nhưng trong đáy mắt là một tầng cảm xúc bị đè nén vừa giận, vừa đau, vừa thương.
"Cảm ơn vì hôm qua đã chăm sóc em."
Lingling hơi nhíu mày, ánh nhìn sắc lại. Cô không thích cách Orm giữ khoảng cách như thế.
Không nói thêm lời nào, Lingling cúi người, nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh run trong tay mình:
"Ra ngoài ăn."
Orm giật nhẹ: "Em nói là không đói mà—"
Chưa kịp dứt lời, Lingling đã bế cô dậy.
Một cách dứt khoát, mạnh mẽ và quen thuộc đến mức khiến tim Orm khẽ run.
"Lingling! Em tự đi được!" – Orm khẽ vùng vằng, má ửng hồng, nhưng Lingling vẫn không nói gì, chỉ bế thẳng cô ra phòng ăn, đặt ngồi xuống ghế.
Lingling quay vào bếp, mở nắp nồi, cẩn thận hâm lại bát cháo cho nóng. Mùi thơm lan khắp phòng.
Cô đặt bát cháo trước mặt Orm, thêm một ly sữa nóng kế bên.
"Ăn đi." – giọng Lingling trầm nhưng dịu.
Orm nhìn bát cháo trước mặt, lòng dâng lên cảm giác vừa ngọt vừa cay. Cô biết đây là Lingling nấu.
Cô cầm muỗng, xúc từng thìa nhỏ. Hương vị giản dị mà ấm áp len dần vào ngực, khiến cổ họng cô nghẹn lại.
Lingling ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát, đôi mắt vẫn không rời Orm.
Khi thấy cô bắt đầu ăn, khoé môi Lingling khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, vừa hài lòng, vừa xót xa.
Ăn xong, Orm khẽ đặt muỗng xuống bàn, lau miệng rồi đứng dậy.
Cô bước ra phòng khách không gian mở, sang trọng nhưng tối giản. Tông xám trắng phối với ánh sáng tự nhiên khiến căn hộ toát lên vẻ tinh tế, lạnh mà cuốn hút — rất giống Lingling.
Từ góc sofa có thể nhìn thấy toàn cảnh Bangkok phía ngoài cửa kính. Bầu trời trưa trong xanh, thấp thoáng sông Chao Phraya lấp lánh. Orm khẽ mỉm cười không ngờ Lingling lại sống trong một nơi như thế này.
Cô ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt vô thức lướt qua bàn làm việc đặt ở góc phòng.
Trên mặt bàn gọn gàng nhưng đầy giấy tờ, tài liệu, laptop vẫn còn mở, màn hình sáng lấp lánh. Một bản thiết kế màu in rõ nét thu hút ánh nhìn cô.
"Rebirth — Dự án ABU / LK Group."
Orm khựng lại.
Cô nghiêng người, định cầm lên xem kỹ hơn. Rõ ràng đây là bản mô phỏng thiết kế của chính cô, do cô và nhóm dự án LK Group thực hiện.
Nhưng tại sao... Lingling lại có nó?
Trước khi kịp chạm tay vào, tiếng bước chân vang lên từ hướng bếp.
Orm giật mình, tay rụt lại.
Lingling tiến đến, động tác nhanh nhưng tự nhiên, vờ như chỉ sắp xếp lại giấy tờ. Cô gom toàn bộ tài liệu trên bàn thành chồng gọn, đẩy sang một bên.
"Giấy tờ công việc thôi, đừng để ý."
Orm im lặng, nhưng trong mắt ánh lên tia nghi hoặc.
Cô cố giữ vẻ bình thản, mím môi khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Tuy nhiên, hình ảnh bản thiết kế "Rebirth – ABU Project" vẫn in đậm trong đầu cô.
Đó là file nội bộ, tuyệt mật, chưa hề gửi ra ngoài.
Ngay cả Engfa và Faye dù là bạn thân của Lingling cũng không thể nào chia sẻ được.
Tim Orm đập nhanh hơn.
Cảm giác bất an lan dần trong ngực.
Một câu hỏi vang lên trong đầu, nặng nề:
"Lingling... tại sao lại có bản thiết kế của em?"
Lingling khẽ liếc sang, giọng bình thản mà không nhìn thẳng vào Orm:
"Đi nghỉ thêm đi, không cần vội quay lại làm cho đến khi khoẻ hẳn."
Orm hơi sững lại: "Hả?"
Lingling ngẩng lên, ánh mắt vẫn dán vào màn hình máy tính:
"Tôi bảo với Engfa và Faye rồi. Ừm... ở lại đây nghỉ, tối tôi đưa về."
Orm nhìn quanh căn hộ, khẽ mỉm cười:
"Vâng... nhà Ling à?"
Lingling đáp ngắn gọn: "Ừ."
Orm cười nhẹ, ánh mắt có chút ấm áp:
"Đẹp thật đấy."
Lingling không đáp, chỉ im lặng cúi đầu tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng lại rối bời.
Gần sáu giờ tối, Lingling khép laptop lại, đứng dậy đi vào bếp. Căn bếp sang trọng sáng đèn, mùi gia vị thoang thoảng. Cô xắn tay áo sơ mi, nhẹ nhàng lấy đồ trong tủ lạnh ra chuẩn bị nấu bữa tối.
Orm bước theo sau, tay bám nhẹ mép quầy bếp.
"Em ngồi đây nhìn Ling nấu."
Lingling quay sang, giọng nhỏ mà lạnh:
"Ra ngoài ngồi đi, tôi nấu được."
Orm bĩu môi, nửa đùa nửa thật:
"Không, em ngồi đây nhìn. Nhìn Ling nấu vui hơn."
Lingling khẽ liếc cô một cái, định nói gì đó nhưng rồi im.
Ánh mắt cô dịu xuống trong thoáng chốc rất nhanh, đến mức Orm không kịp nhận ra. Cô quay lưng lại, tiếp tục nấu ăn, giọng nói đều đều mà có chút nghèn nghẹn trong lòng:
"Tùy em."
Bên ngoài, tiếng dao thớt, tiếng lửa lách tách vang lên trong không gian yên tĩnh. Orm ngồi lặng, ánh mắt dõi theo bóng lưng quen thuộc ấy lạnh lùng, nhưng ẩn trong đó là thứ gì đó rất dịu dàng.
Còn Lingling, dù ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, trong lòng cô đang run lên vì sự gần gũi quá đỗi quen thuộc ấy.
Bữa tối được dọn ra bàn, chỉ vài món đơn giản canh rau, trứng hấp, cá sốt gừng nhưng hơi ấm lan khắp không gian. Không sang trọng như những bữa tiệc của Kwong Gia, nhưng lại mang đến cảm giác bình yên hiếm có.
Orm cầm muỗng, ăn chậm rãi, đôi mắt khẽ cong lại, ánh nhìn dịu dàng hơn hẳn thường ngày.
"Ngon quá..." – cô thì thầm, giọng nhẹ như gió.
Lingling ngồi đối diện, vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thường thấy, chỉ khẽ gật đầu:
"Ăn nhiều vào. Ăn xong còn uống thuốc."
Một lát sau, Orm rụt rè gắp một miếng cá, đặt vào bát của Lingling.
Cô hơi ngập ngừng, rồi nói nhỏ, gần như sợ hãi:
"Ling ăn đi..."
Lingling thoáng khựng lại, ánh mắt dao động nhẹ, nhưng rồi cô cũng không từ chối.
Cô gắp lên, ăn một cách tự nhiên, khẽ nghiêng đầu tránh để Orm thấy khoé môi mình đang cong nhẹ.
Orm nhìn thấy hết, chỉ cười thầm, cúi xuống, giấu ánh nhìn ấm áp kia.
Sau bữa ăn, Lingling dọn dẹp bàn ăn, rồi lấy chìa khoá xe.
Orm đi theo sau, từng bước chậm rãi, như thể mỗi bước đều nặng nề hơn. Cô không muốn rời khỏi căn hộ này, không muốn rời khỏi người trước mặt dù chỉ là một đêm ngắn ngủi, cô vẫn muốn kéo dài mãi.
___
Trên xe, Orm ngồi yên bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa kính.
Đèn đường Bangkok phản chiếu lên gương mặt cô, đôi mắt lấp lánh như sắp khóc.
Lingling liếc nhìn, khẽ hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Orm lắc đầu, quay mặt đi:
"Không có."
Nhưng khi vừa quay đi, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Lingling hít sâu, dừng xe lại bên lề. Cô quay sang phía Orm:
"Làm sao?" – giọng cô dịu đi, hiếm khi mềm mại đến thế.
Orm không trả lời, chỉ run nhẹ.
Lingling đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên má cô. Bàn tay lạnh chạm vào da nóng, Orm khẽ nấc lên:
"Em... không muốn về nơi đó."
Lingling đứng lặng.
Hai người đều hiểu không thể không về. Kwong Gia là nhà của cả hai, nhưng với Orm, đó là chiếc lồng son; còn với Lingling, là nơi chất đầy tổn thương và áp lực.
Orm nhìn Lingling, giọng nghẹn lại:
"Ling... nếu em nói... em không hạnh phúc, Ling có tin không?"
Lingling nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi đáp:
"Tin."
Orm khẽ mỉm cười, nụ cười buồn và yếu ớt:
"Ling tin là... tốt rồi."
Lingling vươn tay, lau nước mắt cho cô một lần nữa, giọng khàn đi:
"Đừng khóc nữa."
Orm nắm chặt tay Lingling, thì thầm:
"Em xin lỗi... xin lỗi vì đã khiến chúng ta thành ra như vậy. Giá như lúc đó em mạnh mẽ hơn..."
Lingling nhìn cô thật lâu, rồi nói khẽ:
"Mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa."
Orm gật đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi, từng giọt thấm xuống lòng bàn tay của Lingling.
Hai người chỉ lặng im nhìn nhau, trong chiếc xe đỗ bên đường giữa đêm Bangkok nơi ánh đèn rọi xuống hai gương mặt từng yêu nhau đến cháy bỏng, giờ chỉ còn lại im lặng và một nỗi đau chưa bao giờ dứt.
Lingling khẽ nghiêng người, nhìn thấy bờ vai Orm đang run lên, đôi môi mím chặt như cố ngăn tiếng nấc. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay kéo Orm lại gần.
Orm ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe, vừa định nói gì đó thì Lingling đã vòng tay qua, kéo cô vào lòng. Cái ôm chậm rãi, nhưng chắc chắn ôm trọn lấy cả những tổn thương, cả những dằn vặt mà hai người đã chôn giấu suốt bấy lâu.
Orm gục mặt lên vai Lingling, cuối cùng cũng không thể kìm được nữa. Tiếng nấc bật ra, nghẹn ngào và vỡ vụn.
"Ling... em mệt lắm..." – giọng cô đứt quãng, run rẩy.
Lingling chỉ siết chặt hơn, bàn tay khẽ vuốt dọc sống lưng Orm, giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp đến lạ:
"Không sao... có tôi ở đây rồi."
Orm càng khóc lớn hơn, những giọt nước mắt thấm ướt vai áo Lingling.
Lingling nhắm mắt, tựa cằm lên mái tóc Orm, để mặc cho hơi ấm của người kia lan ra, lấp đầy khoảng trống trong tim mà cô tưởng đã hóa đá.
Cả hai cứ thế, ôm nhau thật lâu trong khoang xe mờ sáng, nơi chỉ còn tiếng mưa rơi và nhịp tim hòa lẫn chậm, nhưng cùng một nhịp.
___
Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng lớn của Kwong Gia, ánh đèn vàng từ hàng trụ cổng hắt xuống phủ một màu ấm lạnh lên gương mặt cả hai.
Orm khẽ quay sang, đôi mắt vẫn còn ươn ướt.
"Em... vào nhà đây." – giọng cô nhẹ, cố giấu đi sự lưu luyến.
Lingling nhìn cô, gương mặt bình thản, ánh mắt tưởng chừng lạnh lùng nhưng trong sâu thẳm lại cuộn trào những cảm xúc khó nói.
Cô chỉ khẽ gật đầu:
"Ừ, vào đi."
Orm chần chừ, bàn tay đặt trên tay nắm cửa, khẽ mím môi:
"Ling... lái xe cẩn thận nhé."
Lingling ngập ngừng một chút, rồi bất ngờ nói:
"Khoan đã."
Orm quay lại, ngạc nhiên nhìn cô.
Lingling chìa tay ra:
"Cho tôi mượn điện thoại."
Không hiểu chuyện gì, Orm vẫn lấy điện thoại trong túi xách đưa cho cô. Lingling nhanh chóng bấm vài con số, rồi nhấn gọi. Một tiếng rung nhẹ vang lên trong xe trên màn hình điện thoại của Lingling hiện lên dòng chữ "Orm calling...".
Orm chớp mắt, hiểu ra, khóe môi khẽ cong.
Lingling trả lại điện thoại, giọng trầm nhưng dứt khoát:
"Có chuyện gì phải gọi cho tôi ngay, nghe chưa?"
Orm khẽ gật đầu, nụ cười mơ hồ trên môi, đôi mắt ánh lên sự ấm áp mà chính cô cũng không kìm được:
"Em biết rồi."
Cô mở cửa bước xuống, gió đêm phả qua mái tóc mềm. Orm ngoái lại nhìn Lingling vẫn ngồi đó, đôi tay đặt trên vô-lăng, ánh mắt dõi theo.
Orm khẽ cúi đầu, mỉm cười, rồi quay đi, từng bước tiến về phía cánh cổng lớn đang mở ra.
Lingling nhìn theo đến khi bóng dáng Orm khuất hẳn sau cánh cổng mới khẽ thở ra, bàn tay nắm vô-lăng siết lại.
Ánh đèn xe bật sáng, chiếc xe lặng lẽ rời đi, để lại phía sau là con đường dài ngập trong ánh đêm Bangkok — tĩnh lặng, nhưng đầy những điều chưa thể nói thành lời.
Orm bước vào sảnh lớn, ánh đèn vàng phản chiếu trên nền đá bóng loáng. Phòng khách, bà Niran đang ngồi vắt chéo chân trên ghế, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
"Con dâu về rồi?" – giọng bà như có chút trách móc.
Orm cúi đầu lễ phép:
"Con chào ba mẹ."
Bà Niran nhếch môi, giọng nói đầy thách thức:
"Có đứa con dâu nào lại đi qua đêm như thế không?"
Orm hơi ngập ngừng, giọng nhỏ:
"Con... đi công tác về rồi, ở lại tập đoàn làm việc luôn nên..."
Ông Kwong nhíu mày, liếc nhìn vợ rồi khẽ lên tiếng như muốn giải cứu cô:
"Được rồi, lên phòng đi. Bà thôi đi, nó còn có công việc riêng mà."
Orm nhìn ông, đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích.
"Con... vâng ạ."
Bà Niran hậm hực, khẽ cắn môi, vẫn không giấu được vẻ không hài lòng với con dâu.
Ông Kwong lại nhẹ nhàng, nụ cười hiền hậu:
"Lên phòng nghỉ ngơi đi."
Orm vội vã đi theo cầu thang, bước chân nhanh nhẹn, trong lòng vừa biết ơn vừa cảm thấy an tâm. Bà Niran vẫn ngồi đó, ánh mắt khắt khe, còn ông Kwong thì thở dài nhẹ, lòng thương con dâu hiền lành, ngoan ngoãn này.
Orm vừa mở cửa phòng, lập tức nghe thấy giọng Tian từ điện thoại vọng ra, cười nói vui vẻ và nhắc đến Korn Thị. Tim cô như bị bóp lại, mỗi câu chữ khiến máu nóng lên từng nhịp.
"Haha, cũng cần phải áp dụng chút mưu mô thì mới có được cuộc hôn nhân này chứ," giọng Tian vang lên, tự tin và đầy ẩn ý.
Orm bịt miệng, cảm giác tức giận và ghê tởm dâng trào. Cô bước vào, ánh mắt nhìn thẳng, quyết liệt. Nụ cười trên môi Tian lập tức tắt hẳn, cô ta nhận ra Orm đã nghe hết mọi chuyện.
"Tian Kwong! Là chị đã hại ba tôi?" – Orm giận dữ, ném túi xách lên giường, tiếng túi rơi vang khẽ nhưng đầy uy lực.
Tian vẫn ung dung, nhún vai, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh:
"Tôi không hại ai cả."
Orm bước tới gần, mắt như muốn xé toạc sự thật:
"Chính miệng chị vừa nói, tôi nghe thấy hết rồi. Chị dùng thủ đoạn để có được tôi?"
Tian tiến tới, đứng ngay trước Orm, giọng khẽ trầm, đầy quyền lực:
"Phải, tôi làm thế đấy. Tôi yêu em, nhưng em phớt lờ tôi. Chỉ có cuộc hôn nhân này mới trói được em."
Orm run lên, vừa giận vừa căm phẫn:
"Thật đê tiện. Tôi sẽ ly hôn."
Tian nắm chặt hai cổ tay Orm, ánh mắt lạnh lùng và ra lệnh:
"Ly hôn? Em nghĩ mình có quyền sao? Trong cuộc chơi này, tôi là người làm chủ. Em hiểu chưa?"
Tian gằn giọng, từng chữ như dao cắt:
"Tôi cảnh cáo em! Đừng làm điều gì khuất tất sau lưng tôi. Tôi sẽ khiến em... không, cả nhà em phải trả giá đắt đấy."
Orm bật khóc nức nở, giọng nghẹn:
"Chị thật bỉ ổi!"
Tian áp sát, đè Orm xuống giường, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng hành động chỉ nhằm đe dọa và kiểm soát, không vượt quá giới hạn. Orm co người lại, vừa sợ vừa căm hận, giọng run rẩy:
"Buông tôi ra! Tôi... tôi không muốn!"
Tian nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng trầm và đầy áp lực:
"Vợ chồng với nhau... cũng nên hiểu về quyền lực và giới hạn của nhau. Nhưng đừng nghĩ rằng em có thể làm theo ý mình hoàn toàn."
Orm nằm đó, trái tim đau đớn, nước mắt vẫn chảy. Cô biết, cuộc hôn nhân này không chỉ là danh nghĩa mà còn là một trò chơi quyền lực mà cô đang bị kìm kẹp.
Tian hung hăng áp sát Orm, thân mình như đè nặng, ánh mắt sắc lạnh và đầy uy quyền. Không gian trong phòng như co lại, áp lực khiến Orm gần như nghẹt thở.
"Buông tôi ra...!" – Orm vùng vẫy, giọng run rẩy, mắt đỏ hoe.
"Tôi... không muốn!" – Cô nức nở, cảm giác vừa sợ vừa căm phẫn dâng trào, cơ thể co rúm lại trước sức mạnh áp đảo của Tian.
Tian nhấn mạnh từng lời, giọng trầm, như dao cắt vào không khí:
"Em nghĩ mình có thể làm gì mà không trả giá à? Trong cuộc hôn nhân này, trong mọi quyết định... tôi là người đứng đầu. Một lời sai, một bước đi sai – tôi sẽ khiến em... và cả gia đình em phải chịu hậu quả."
Orn hít một hơi sâu, tim đập loạn, cảm giác bị kiểm soát đến mức khó thở. Nhưng cô cũng nhận ra rõ: Tian chỉ đang đe dọa, muốn ép cô nghe theo, muốn cô sợ. Không có hành động thật sự vượt giới hạn, chỉ là sự áp đảo về quyền lực và tinh thần.
Orm ôm chặt cơ thể, khóc nức nở, vừa sợ vừa căm giận, nhưng trong lòng lại trào lên một ý chí nhỏ nhoi: không thể khuất phục hoàn toàn trước Tian.
Tian nhìn cô, vẫn áp sát, ánh mắt lạnh lùng nhưng đôi chút vừa thỏa mãn vừa cảnh cáo:
"Nhớ kỹ, Orm Kornnaphat. Tôi cảnh cáo em lần cuối. Đừng bao giờ nghĩ mình có thể chống lại tôi. Không phải bây giờ, mà là mãi mãi."
Orn nằm đó, nức nở, cảm giác vừa bất lực vừa căm phẫn, tim đập mạnh trong cơn sợ hãi và tức giận. Cô biết, đây chỉ là trận đấu quyền lực đầu tiên và Tian đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Tian áp sát Orm, mặt vùi vào cổ cô, hơi thở nặng nề và đầy uy quyền. Cô xé mạnh chiếc áo sơ mi rộng của Orm, khiến cô run lên.
"Ly hôn... nằm mơ đi." – Tian nói lạnh lùng, giọng sắc bén như dao cắt.
Orm cắn tay Tian trong cơn bực tức và sợ hãi, cố chống lại áp lực từ Tian.
Tian không thèm nhúc nhích, chỉ khẽ vung tay tát Orm. Cú tát không chỉ là thể xác, mà còn như lời cảnh cáo quyền lực:
"Đến nước này, tôi không còn quan tâm là người tốt trong mắt cô nữa. Tôi lật bài! Orm Kornnaphat, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn làm vợ tôi. Bằng không... cô biết hậu quả ra sao đấy."
Orm ôm má, giọng run rẩy: "Đồ khốn..."
Tian hạ giọng, nói thầm vào tai cô, giọng vừa nghiêm trọng vừa đầy uy hiếp:
"Không chỉ là cái tát này đâu... còn nhiều điều khác, vui và đau hơn nữa, đang chờ cô..."
Orm cảm nhận rõ áp lực, vừa sợ vừa căm phẫn, tim đập mạnh. Cô biết, đây không chỉ là cơn giận nhất thời của Tian mà là lời cảnh báo quyền lực, và cô phải đối mặt với trò chơi tinh thần đầy căng thẳng này.
Tian rời đi Orm ngồi đó, cơ thể run lên theo từng tiếng nức nở. Cô ôm mặt, nước mắt lăn dài, tim vẫn còn đập loạn nhịp sau cơn giận dữ và sợ hãi. Tay cô vụng về với chiếc điện thoại, định bấm số Lingling nhưng lại rụt lại, lòng đầy lo lắng. Cô sợ giọng nói dịu dàng và lo lắng ấy sẽ vang lên, sẽ biết cô đang khổ sở, và rồi... sẽ lại đau lòng vì mình.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở hổn hển và những tiếng khóc thấm vào bức tường, nỗi cô đơn bỗng chốc dâng lên. Orm tựa lưng vào ghế, run rẩy, và chỉ biết để mặc nỗi đau trào ra. Cơn sợ hãi, tức giận, và cô đơn lẫn lộn, khiến cô cảm thấy mình bất lực đến tận cùng.
Trong lòng cô, một tiếng thầm gọi nhẹ: "Ling... em muốn Ling ở đây..." – nhưng cô biết, lúc này Lingling không ở bên, và cô chỉ còn một mình để vượt qua cơn sóng dữ này.
___
Căn hộ Lingling
Lingling ngồi bật dậy trên giường, tay run nhẹ khi nghĩ đến ánh mắt sưng húp và đôi môi run rẩy của Orm lúc nãy. Câu nói "Em mệt" vang lên trong tâm trí cô, nhói vào tim như một nhát dao vô hình. Trái tim cô quặn thắt, bất chấp lý trí nhắc nhở: "Danh phận... không được vượt giới hạn".
Nhưng Lingling không nghe. Cô biết Orm luôn cố giấu đi nỗi đau, luôn tự kiềm chế bản thân, và cô cảm nhận được rằng đằng sau hai chữ "Em mệt" ấy còn là một câu chuyện Orm chưa nói ra, một nỗi đau mà cô chưa biết. Lingling siết chặt chăn, quyết định đứng dậy: cô phải biết, phải tìm hiểu và bảo vệ Orm, bất kể nguy hiểm hay rào cản danh phận.
Cô không hay rằng, lúc này, tại Kwong Gia, Orm đang co ro trên giường, run rẩy, ôm mình thật chặt, lòng đầy sợ hãi. Cơn đau, cơn giận, và nỗi bất lực khi vừa bị Tian hành hạ vẫn còn vẹn nguyên trong cơ thể cô. Mùi nước hoa quen thuộc, không gian sang trọng, tất cả chẳng còn ý nghĩa gì chỉ còn nỗi sợ hãi và khao khát một vòng tay an toàn.
Lingling nhắm mắt, lòng tràn đầy quyết tâm: cô sẽ không để Orm một mình chịu đựng nữa. Cô sẽ tìm ra cách, dù danh phận, dù gia đình, dù bao nhiêu cản trở cô sẽ đến bên Orm.
___
Tian lái xe đến căn hộ của Julia. Cánh cửa vừa mở ra, ánh sáng vàng nhạt của phòng chiếu lên bộ váy ngủ mỏng manh ôm sát cơ thể Julia, tôn lên đường cong quyến rũ. Ánh mắt Tian rực lên, đôi môi khẽ cong, cô tiến tới và khẽ bế Julia trong vòng tay mình.
Không gian phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhịp tim dồn dập và ánh sáng dịu dàng phản chiếu trên làn da mịn màng. Tian đặt Julia xuống giường, nhìn cô một cách chăm chú, từng cử chỉ chậm rãi nhưng đầy quyết đoán. Julia nghiêng đầu, ánh mắt nửa trêu nửa đắm, mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể khiến căn phòng như nóng lên.
Đêm ấy, hai người chìm trong những cử chỉ tinh tế, gần gũi, ánh mắt và hơi thở hòa nhịp, tạo nên một bầu không khí vừa gợi cảm vừa đầy mật ngọt. Mọi hành động, mọi cử chỉ đều khéo léo, không vội vã, nhưng ánh lửa trong mắt Tian và Julia khiến căn phòng trở nên cháy bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro