Mặt Nạ Quyền Lực

Bangkok – Tập đoàn Phatchara, phòng Tổng Giám Đốc

Trong căn phòng rộng lớn sang trọng, ánh đèn vàng hắt xuống bàn làm việc gỗ lim bóng loáng. Bà Niran ngồi uy nghiêm sau chiếc ghế da cao cấp, trên tay cầm tập tài liệu dày cộm. Ánh mắt bà sắc lạnh, từng trang giấy lật qua đều được rà soát kỹ lưỡng như muốn bóc trần mọi sai sót nhỏ nhất.

Bên cạnh, cô thư ký trẻ đứng thẳng người, tay cầm bút và sổ ghi chép, khẩn trương làm theo từng lời chỉ đạo.

Giọng bà Niran vang lên đều đặn, xen chút uy nghiêm khiến người khác không dám chần chừ:
– "Hạng mục đầu tư ở Chiang Mai, báo lại cho bên kỹ thuật, tôi muốn bản kế hoạch chi tiết trước cuối tuần. Về đối tác Nhật Bản, sắp xếp lịch hẹn, không được để họ chờ quá ba ngày. Còn về mảng khách sạn cao cấp ở Phuket, chuyển toàn bộ hồ sơ cho tôi xem lại lần cuối, tôi không muốn có bất cứ sai sót nào."

Thư ký vội vàng gật đầu, ghi chép lia lịa:
– "Vâng, thưa phu nhân."

Bà Niran đặt tập tài liệu xuống bàn, khẽ nhấp ngụm trà, ánh mắt vẫn ánh lên sự tính toán và kiểm soát tuyệt đối – phong thái của một người phụ nữ đã quen với việc nắm trong tay quyền lực.

_____

Bangkok – Tập đoàn Kwong, văn phòng tiểu thư Tian

Ánh nắng buổi sáng chiếu xuyên qua tấm kính cường lực khổng lồ, rọi xuống bàn làm việc phủ kín hồ sơ và báo cáo. Trong căn phòng sang trọng dành riêng cho người thừa kế tương lai, Tian ngồi thẳng lưng trên ghế xoay, ánh mắt sắc sảo dán chặt vào từng con số, từng biểu đồ trong tập tài liệu dày cộm.

Trên bàn, chiếc laptop mở sẵn, màn hình hiển thị các báo cáo tài chính cùng bảng thống kê lợi nhuận. Bên cạnh, chiếc bút máy tinh xảo trong tay Tian không ngừng ghi chú, gạch bỏ, khoanh tròn những chỗ cần chỉnh sửa.

Trợ lý riêng của cô – người do chính bà Niran sắp xếp đứng cạnh bàn, cẩn trọng đưa thêm tập hồ sơ mới, đồng thời khẽ nhắc nhở:
– "Tiểu thư, đây là báo cáo của chi nhánh Hong Kong. Tôi đã tóm tắt những điểm chính, xin mời tiểu thư xem qua."

Tian nhận lấy, gật đầu nhẹ, lật nhanh từng trang. Khuôn mặt cô toát lên vẻ tập trung cao độ, vừa mang sự nghiêm túc, vừa ánh lên nét kiêu ngạo đặc trưng. Dù còn là sinh viên năm cuối, nhưng khí chất xử lý công việc đã không hề thua kém những giám đốc kỳ cựu trong tập đoàn.

Căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng lật giấy, tiếng gõ bút và tiếng gõ bàn phím lách cách. Trợ lý thi thoảng đưa nước, nhắc lịch họp hoặc nhắc Tian ăn nhẹ, tất cả đều được cô tiếp nhận nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi công việc.

Ở tuổi này, vừa hoàn thành luận án tốt nghiệp, vừa gánh vác trọng trách trong cả hai tập đoàn lớn Kwong và Phatchara – Tian như một cỗ máy không biết mệt, hoàn toàn xứng danh với sự kỳ vọng mà bà Niran đặt lên vai cô.

Trong phòng họp rộng lớn, ánh đèn trắng phản chiếu xuống chiếc bàn gỗ dài, nơi các trưởng phòng kỳ cựu của Kwong đang ngồi ngay ngắn, từng tập tài liệu xếp ngay ngắn trước mặt. Không khí buổi làm việc vốn dĩ chỉ mang tính chất trao đổi, đưa ra kế hoạch cho quý tới.

Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Tian khiến mọi thứ trở nên khác hẳn.

Cô ngồi ở vị trí gần đầu bàn, dáng vẻ thẳng lưng, ánh mắt sắc lạnh. Giọng cô vang lên đều đặn, từng chữ rõ ràng, không hề giống một thực tập sinh đang học hỏi, mà giống một người đang ra lệnh.

– "Báo cáo kinh doanh chi nhánh miền Bắc, dự kiến tăng trưởng 12% nhưng con số phân tích thị trường rõ ràng không đủ căn cứ. Các anh định lấy gì để đảm bảo? Dự trù rủi ro ở đâu? Tại sao kế hoạch vẫn thiếu mục này?"

Các trưởng phòng ngồi dưới có người khẽ chau mày, có người liếc nhìn nhau. Họ đều là những người dày dạn kinh nghiệm, làm việc ở Kwong hơn mười năm, bây giờ lại phải nghe một tiểu thư vẫn còn là sinh viên, lại nói với giọng điệu như sếp lớn. Có kẻ lẩm bẩm trong bụng: "Chỉ là thực tập thôi mà, cần gì phải dạy đời như thế..."

Tian nhanh chóng nhận ra sự bất mãn trong ánh mắt họ. Cô buông bút xuống bàn, mắt đảo qua một lượt rồi lạnh giọng:

– "Tôi biết, trong mắt các anh tôi chỉ là một thực tập sinh. Nhưng xin lỗi, kế hoạch của các anh là đại diện cho Kwong, và tôi không cho phép sự cẩu thả đó xuất hiện trong bất kỳ bản báo cáo nào. Nếu đã làm thì làm cho chuẩn. Không thì chính tôi sẽ báo thẳng với Chủ tịch."

Căn phòng rơi vào im lặng. Vài vị trưởng phòng khẽ ho một tiếng, mặt hơi biến sắc.

Tian tiếp tục, lần này giọng dứt khoát hơn, từng câu như đinh đóng cột:

– "Tôi không ở đây để làm màu hay lấy lòng ai. Tôi ở đây để đảm bảo mọi thứ phải chỉnh chu, vì đây là tập đoàn của gia đình tôi. Nếu các anh nghĩ tôi chỉ là một cô gái non nớt, vậy xin lỗi, tôi sẽ chứng minh ngược lại bằng việc chỉ ra tất cả lỗi sai của các anh."

Nói rồi, Tian cầm tập báo cáo khác, chỉ thẳng vào sơ đồ tài chính, gõ nhẹ bút xuống bảng:

– "Chỗ này số liệu không khớp. Chỗ kia thiếu giải pháp dự phòng. Và kế hoạch nhân sự ở trang 12 hoàn toàn không khả thi. Các anh định qua mặt ai?"

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, nhưng không ai dám cãi lại. Những người vốn nãy giờ bất phục giờ chỉ biết im lặng, gật gù ngậm ngùi. Cuối cùng, trưởng phòng tài chính phải lên tiếng:

– "...Tiểu thư Tian nói đúng. Tôi sẽ yêu cầu bộ phận của mình chỉnh sửa lại ngay. Xin lỗi vì sự sơ suất."

Tian khẽ nhướng mày, gật đầu nhẹ. Giọng cô vẫn bình tĩnh nhưng sắc bén:

– "Tốt. Tôi không cần lời xin lỗi, tôi cần kết quả."

Cuộc họp tiếp tục, nhưng không còn ai dám coi Tian là một "thực tập sinh" bình thường nữa. Khí chất của cô, cách nói chuyện và sự quyết đoán đã khiến mọi người phải kiêng dè, đúng với hình ảnh người thừa kế tương lai của Kwong.

Tian lật thêm vài trang nữa, đôi mắt sắc bén rà soát từng con chữ. Ngón tay cô gõ nhịp xuống mặt bàn, giọng nói vang lên đầy áp lực:

– "Trong kế hoạch nhân sự, các anh dự trù tăng thêm 15% biên chế. Nhưng chi phí đào tạo và quỹ lương đâu? Không thể có con số tăng mà không có giải pháp cân đối. Đây là lỗ hổng chết người."

Cả phòng họp thoáng chốc im phăng phắc. Một vài trưởng phòng định mở lời giải thích, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Tian, họ đành ngậm chặt môi.

Cô dừng lại ở phần báo cáo thị trường, nhấc tờ giấy lên, giọng dứt khoát:

– "Chỗ này các anh dự đoán mức tăng trưởng lợi nhuận 20%, nhưng số liệu đối chiếu với báo cáo ngành cho thấy con số tối đa chỉ đạt 12%. Nếu cứ cố vẽ lên đẹp như thế, chúng ta không khác gì đang tự lừa dối chính mình. Tôi không chấp nhận."

Một sự im lặng nặng nề lan ra. Ánh mắt các trưởng phòng dần cụp xuống, không còn ai dám nhìn thẳng vào cô nữa.

Tian ngồi thẳng lưng, đôi môi cong lên một nụ cười lạnh nhạt:

– "Tôi nhắc lại. Đây là tập đoàn của gia đình tôi. Tôi sẽ không để bất kỳ bản kế hoạch nào với đầy lỗ hổng như thế này được thông qua. Nếu các anh nghĩ có thể qua loa thì hãy nhớ: trước mặt tôi, điều đó là không thể."

Cuối cùng, từng người một chỉ còn cách gật gù, lặng lẽ ghi chú lại những lời Tian vừa chỉ ra. Không ai dám phản đối thêm nữa. Trong căn phòng, khí thế của cô gái trẻ như bao trùm toàn bộ, khiến ngay cả những người dày dạn kinh nghiệm cũng phải thừa nhận sự sắc bén của Tian.

Tian khép lại tập hồ sơ, ngẩng đầu nhìn thẳng từng trưởng phòng một, giọng nói dõng dạc, từng chữ rơi xuống như búa nện:

– "Tôi không phải là những thực tập sinh khác. Các anh biết rõ tôi ở đây là vì mục đích gì... phải không?"

Không khí phòng họp như đặc quánh lại. Một vài người khẽ ho khan, tránh ánh mắt của Tian. Họ hiểu rõ cô không chỉ đơn thuần đến đây để học việc, mà chính là đang được thử thách, từng bước chuẩn bị cho vị trí tương lai trong tập đoàn Kwong.

Đôi môi Tian nhếch lên, nụ cười vừa kiêu ngạo vừa đầy ẩn ý:

– "Vậy nên tôi sẽ không chấp nhận sự tắc trách. Nếu các anh làm không tốt, tôi sẽ thay người khác giỏi hơn. Rõ chưa?"

Một trưởng phòng lớn tuổi khẽ siết chặt bút, khuôn mặt lộ rõ sự bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu:

– "Rõ rồi, tiểu thư Tian."

Tiếng đáp lại đồng loạt vang lên, nhuốm màu ép buộc hơn là tự nguyện. Nhưng cho dù trong lòng họ không phục, lúc này không ai dám hé răng phản đối.

Tian ngồi tựa lưng vào ghế, đôi chân bắt chéo, ánh mắt bình thản như thể tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát.

Cuộc họp kết thúc, Tian đứng dậy thu gọn tài liệu, từng bước sải ra khỏi phòng họp với khí thế kiêu hãnh. Đôi giày cao gót gõ nhịp đều trên sàn đá cẩm thạch, vang vọng trong không gian yên ắng khiến cả dãy hành lang như trở nên nặng nề hơn.

Ngay khi cánh cửa khép lại, bầu không khí trong phòng họp lập tức thay đổi. Một trưởng phòng trung niên buông bút xuống, thở dài:

– "Con bé này đúng là khác hẳn. Mới là thực tập sinh mà đã ra lệnh như lãnh đạo."

Người khác hạ giọng, nhìn quanh như sợ bị nghe thấy:

– "Khác gì lãnh đạo đâu. Ai chẳng biết tiểu thư Tian là con gái chủ tịch. Sớm muộn gì cũng ngồi lên đầu chúng ta thôi."

Một người khác chép miệng, xen vào:

– "Nhưng mà phải công nhận, những điểm nó chỉ ra đều đúng cả. Nếu cứ giữ cách làm cũ, kế hoạch này chắc chắn thất bại."

Không ai đáp lại. Tất cả rơi vào im lặng, vừa bất mãn vừa bất lực.

Trong khi đó, ở ngoài hành lang, khóe môi Tian khẽ nhếch, nụ cười lạnh lùng hiện rõ. Cô biết rất rõ họ nghĩ gì, nhưng điều đó chẳng hề quan trọng. Với cô, quyền lực không cần sự công nhận, chỉ cần kết quả.

Tian vừa trở lại văn phòng riêng, còn chưa kịp ngồi xuống hết ghế thì điện thoại bàn vang lên. Trên màn hình hiện rõ cái tên quen thuộc: Korn.

Cô bấm nút nhận ngay lập tức, giọng cung kính nhưng ngọt ngào:
– "Con nghe đây ạ."

Ở đầu dây bên kia, giọng ông Korn vang lên trầm ấm:
– "Tian, con có bận không?"

Tian thoáng mỉm cười, đáp khéo léo:
– "Dạ, dù có bận thì con cũng luôn có thời gian cho chú."

Ông Korn bật cười:
– "Con bé này, lúc nào cũng nói khéo."

Tian nhẹ nhàng gợi mở:
– "Chú gọi con có việc gì không ạ?"

Ông Korn trở lại giọng nghiêm túc:
– "À, chú định tổ chức buổi ra mắt sản phẩm mới ở khách sạn Phatchara nhà con."

Tian lập tức đáp, không chần chừ:
– "Vâng, con rất sẵn lòng. Bao giờ hả chú?"

– "Cuối tháng này. Chú đang đợi văn phòng chốt lịch chính xác rồi sẽ báo lại để bên con làm hợp đồng nhé."

– "Vâng ạ. Bất cứ lúc nào chú cần, cứ gọi con."

– "Cảm ơn con nhiều, Tian."

Tian mỉm cười:
– "Chú nói gì thế, người nhà cả mà."

Ông Korn bật cười thoải mái, định tắt máy thì Tian khẽ gọi với:
– "À, chú ơi... Orm có gọi về không ạ?"

Bên kia đầu dây im lặng một chút, rồi tiếng thở dài vang lên:
– "Haizz, con bé đó... Đến chú là ba nó mà nó còn chẳng chịu nghe máy. Thật không hiểu nổi."

Tian khẽ chau mày, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy ẩn ý:
– "Dạ, con gọi Orm cũng không được."

– "Con thông cảm cho nó. Cuối năm học, chắc bận lắm." – ông Korn cố giải thích.

– "Dạ, con hiểu mà. Con... vẫn luôn chờ Orm."

Ông Korn thở dài, giọng chua chát:
– "Con bé nhà chú đúng là có phúc mà chẳng biết hưởng."

– "Chú đừng nói vậy..." – Tian vội vàng mềm giọng, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch.

Ông Korn chậm rãi nói tiếp, giọng gần như khẳng định:
– "Tian, chú chỉ chấm con làm rể thôi đấy."

Trong lòng Tian thoáng dâng lên cảm giác đắc ý, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ khiêm nhường:
– "Thật may mắn cho con quá ạ."

Ông Korn bật cười:
– "Con bé này đúng là khiêm tốn thật. Con yên tâm, sau khi Orm học xong, chú sẽ bắt nó về Thái ngay thôi."

– "Dạ, con biết rồi ạ."

– "Thế thôi, con làm việc tiếp đi nhé."

Tian cúi đầu, giọng lễ phép:
– "Vâng, con chào chú."

Điện thoại vừa tắt, nụ cười trên môi Tian lập tức đổi sắc không còn dịu dàng mà là ánh nhìn thâm hiểm, đắc thắng.

Tian tựa người ra sau ghế, một nụ cười mảnh khảnh hiện lên khóe môi không phải nụ cười của người đang buồn bã vì bị từ chối, mà là nụ cười của người đã vạch ra kế sách. Trong đầu cô lập tức hiện ra loạt phương án: nếu Orm chưa chịu trao tim cho mình thì cô sẽ đóng cửa với tình yêu mà tấn công vào thứ quyền lực quyết định mọi mối quan hệ phụ huynh của Orm.

Cô nhấc điện thoại, mở danh bạ, nhưng dừng lại một nhịp rồi gọi trợ lý. Giọng cô lạnh mà chắc:
– "Chuẩn bị: tăng cường mối quan hệ với nhà Korn. Sắp xếp vài buổi tiếp xúc thân mật giữa gia đình chúng ta và họ, mời ông Korn đến dự buổi ra mắt sản phẩm cuối tháng, chăm sóc họ thật chu đáo.

Tian nhìn xa xăm "Nếu cần, Tian sẽ cho bố mẹ em thấy Tian mới là lựa chọn hoàn hảo của em. Orm à!."

Trong lòng Tian tự nhủ rằng quyền lực và ảnh hưởng mới là thứ bắt buộc phải vận dụng tình cảm có thể lay chuyển, nhưng vị trí, uy tín và sự ủng hộ của gia đình sẽ khiến mọi chuyện chuyển hướng.

Trong đầu Tian thoáng qua một ý nghĩ đầy tính toán: Orm tuy lạnh nhạt với mình, nhưng cô ấy lại rất nghe lời ba mẹ. Chỉ cần ba mẹ cô ấy nghiêng về phía mình, Orm chắc chắn sẽ không dám chống lại. Phụ huynh chính là điểm yếu lớn nhất của Orm. Mình chỉ cần kiên nhẫn, lấy được lòng ông Korn, thì sớm muộn gì Orm cũng phải bước về phía mình thôi.

_____

Berlin – Đức

Trong căn hộ nhỏ ngập ánh sáng vàng ấm áp, Lingling ngồi bên bàn làm việc, laptop mở sẵn nhiều file báo cáo. Ánh mắt cô tập trung, từng con số, từng biểu đồ đều được rà soát cẩn thận. Thi thoảng Lingling gõ vài dòng ghi chú, rồi mở điện thoại gọi video cho Engfa và Faye.

Engfa vừa trình bày số liệu, Faye vừa bổ sung ý kiến. Lingling chăm chú lắng nghe, ngắt lời đúng lúc để chỉ ra điểm cần chỉnh sửa:
— "Phần này cần tối ưu lại. Chúng ta không chỉ tập trung vào lợi nhuận ngắn hạn, mà còn phải tính đường dài."

Cả hai bên kia đều gật đầu, ghi chép nhanh. Lingling vừa nghiêm túc, vừa điềm tĩnh, giọng nói dứt khoát nhưng vẫn mang lại cảm giác an tâm.

Dù chỉ là một công ty nhỏ, nhưng dưới sự điều hành của Lingling, LK đang ngày một phát triển. Cô không chỉ là một sinh viên năm cuối làm luận án, mà còn là một CEO trẻ tuổi, có tầm nhìn, biết tính toán và dẫn dắt đội ngũ.

Lingling nghiêng người, mắt dán vào màn hình laptop, đọc đi đọc lại từng điều khoản trong bản hợp đồng mới mà đối tác gửi. Hợp đồng này ẩn chứa nhiều điểm bất lợi: chi phí sản xuất tăng, các điều kiện thanh toán nghiêng về phía đối tác, quyền lợi của LK bị hạn chế.

Engfa nghiêng đầu, nhíu mày:
— "Tớ cũng thấy không ổn, một số điều khoản họ đưa ra bất công quá."

Faye thở dài, chỉ vào phần chi phí:
— "Họ đòi tăng chi phí sản xuất, nếu đồng ý thì chúng ta sẽ mất lợi nhuận đáng kể."

Lingling ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
— "Chúng ta không được nhượng bộ. Đây là LK, không phải chỉ để cho họ thao túng. Phải có cách làm rắn chắc, đàm phán lại từng điều khoản. Nếu họ muốn hợp tác, họ phải tôn trọng chúng ta."

Cô nhanh chóng chỉ ra những điểm cần sửa, lên kế hoạch phản hồi đối tác, vừa nghiêm túc vừa dứt khoát. Engfa và Faye nhìn nhau, đều cảm nhận rõ sức mạnh và bản lĩnh của Lingling. Đây không chỉ là một CEO trẻ, mà là một người biết đứng vững cho lợi ích của công ty, không lùi bước trước bất cứ áp lực nào.

Sau khi kết thúc cuộc họp online, Lingling ngả người ra ghế, khẽ xoa thái dương. Áp lực là thật, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định rõ ràng, trong lòng Lingling đã có một mục tiêu, và cô nhất định sẽ đưa LK đi đúng hướng, bất chấp những gì đang chờ mình ở Thái Lan.

Lingling ngồi trầm tư bên bàn làm việc, ánh mắt sắc lạnh. Cô vừa nghe tin Tian đã có mặt tại Kwong Gia, vừa làm việc vừa thực tập, và đặc biệt là biết rõ vụ hợp đồng vừa rồi đã bị bà Niran nhúng tay, kéo về cho Tian.

Cảm giác bực bội xen lẫn quyết tâm trào dâng trong lòng cô. Lingling vốn không muốn vướng vào chuyện kinh doanh của Kwong Gia, cũng không muốn tham gia vào những cuộc đấu đá tranh quyền, nhưng thực tế hiện tại buộc cô phải mạnh mẽ. Cô hiểu rằng nếu không đứng vững, sẽ bị ép lùi, bị loại ra ngoài cuộc chơi.

Cô thừa biết rằng bà Niran sợ cô sẽ một ngày nào đó tranh giành quyền thừa kế với Tian. Và cô cũng nhận thức rõ mình luôn là cái gai trong mắt bọn họ, là mối lo sợ mà họ không thể bỏ qua. Đôi mắt cô lóe lên quyết tâm: nếu cần, cô sẽ chiến đấu để bảo vệ bản thân và những gì cô xứng đáng có.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro