Nụ Hôn Trong Giông Bão
Kwong Gia
Trong căn bếp lớn của Kwong Gia, Orm đang cùng người làm chuẩn bị bữa tối. Cô cẩn thận bày từng món ăn ra bàn, tỉ mỉ như mọi khi. Orm hoàn toàn không biết rằng tối nay Lingling sẽ đến.
Phòng ăn sang trọng, ánh đèn pha lê vàng dịu hắt xuống bàn dài. Ông Kwong, bà Niran, Tian và Orm đã ngồi vào vị trí. Orm ngồi bên cạnh Tian đúng vai vế của "vợ chồng trẻ" trong nhà.
Cánh cửa mở ra, Lingling bước vào.
Không khí trong phòng như đông lại trong một nhịp.
Ông Kwong mỉm cười, cố giữ giọng điềm đạm:
"Vào ngồi đi con."
Lingling khẽ gật đầu, bước đến ghế trống đối diện ông. Trên bàn bà Niran, Tian và Orm ngồi cùng một phía, còn ông Kwong và Lingling ngồi đối diện, như hai chiến tuyến vô hình.
Cô hít một hơi, rồi lễ phép:
"Con mời ba, mời mẹ, mời hai chị dùng bữa."
Dù trong lòng không muốn, nhưng với vai vế hiện tại trong gia đình, Lingling vẫn phải mở miệng trước.
Tian nhếch môi, giọng ngọt mà lạnh:
"Con mời ba mẹ."
Orm cúi đầu, nhẹ giọng:
"Ba mẹ dùng bữa ạ."
Ông Kwong gật đầu, nở một nụ cười gượng gạo, cố phá tan bầu không khí đang căng như dây đàn:
"Ăn đi, mọi người. Hôm nay ba muốn cả nhà cùng ăn tối, lâu rồi mới đông đủ thế này."
Nhưng "đông đủ" không đồng nghĩa với "ấm áp."
Trên bàn, mỗi người đều mang trong lòng một nỗi riêng một kế hoạch, một tổn thương, và một cơn giận chưa kịp nói ra.
Bà Niran ngồi im, tay xoay ly rượu, ánh mắt liếc về phía Lingling vừa dè chừng, vừa khinh miệt. Bà vẫn chưa thể tin rằng cô gái trẻ trước mặt, người từng chỉ là "đứa con riêng" trong mắt mình, giờ lại đường hoàng ngồi ngang hàng với Tian, và còn trực tiếp điều hành dự án trọng điểm của Kwong Group.
Lingling điềm tĩnh, cố giữ nét mặt bình thản, nhưng trong lòng sóng dữ không ngừng dâng lên. Bước vào bàn ăn, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là Orm và Tian ngồi sát cạnh nhau, Orm thì cúi đầu, còn Tian thì hờ hững gắp thức ăn cho "vợ" mình.
Lingling mím môi, hạ mắt xuống. Bên ngoài, tiếng dao nĩa chạm vào đĩa vang lên khẽ khàng, nhưng bên trong mỗi người là một cơn bão ngầm đang chờ tràn ra.
Bà Niran vẫn giữ nụ cười mềm mại trên môi, giọng nói đều đặn, nhẹ như gió thoảng nhưng từng chữ đều có gai:
"Mẹ chỉ nói sự thật thôi. Từ nhỏ đến giờ, mẹ luôn dạy các con cách làm sao để giữ hình ảnh, cư xử đúng mực, chứ không phải làm chuyện khiến cả nhà bị mang ra bàn tán.Phụ nữ mà... dù tài giỏi đến đâu,
nếu không biết vị trí của mình, thì cũng khó được người khác tôn trọng."
Không khí lại đặc quánh. Tian giả vờ gật gù tán đồng, môi cong lên đầy ẩn ý. Orm thì siết chặt đũa đến mức các khớp tay trắng bệch, mắt khẽ chao về phía Lingling cô sợ Lingling sẽ nổi giận.
Nhưng không. Lingling chỉ đặt ly rượu xuống bàn, ngón tay khẽ xoay nhẹ chân ly, giọng trầm mà sắc bén:
"Mẹ nói đúng.Phụ nữ cần biết vị trí của mình Nhưng vị trí đó không phải do người khác ban cho, mà là do chính mình tạo ra."
Cô ngẩng đầu, ánh nhìn chạm thẳng vào bà Niran, vừa đủ để người phụ nữ ấy hiểu rằng Lingling không còn là đứa con nuôi ngoan ngoãn ngày xưa nữa.
"Còn việc bị bàn tán..."
Lingling nhếch môi cười nhạt,
"Con nghĩ, nếu đủ tự tin vào giá trị của bản thân,
thì tiếng ồn ngoài kia cũng chỉ là gió thôi, phải không mẹ?"
Một thoáng im lặng phủ xuống. Tiếng dao nĩa chạm vào đĩa vang khẽ. Orm cúi đầu, tim đập dồn dập, còn ông Kwong hắng giọng, cố gắng xoa dịu:
"Thôi nào, chỉ là bữa cơm gia đình, đừng mang chuyện công việc hay ngoài kia vào nữa."
Nhưng dù ông nói vậy, ai cũng biết trận chiến âm thầm trong bữa tối này mới chỉ vừa bắt đầu.
Lingling cầm ly rượu lên, ánh mắt vô thức dừng lại ở phía đối diện nơi Tian và Orm ngồi cạnh nhau, khoảng cách giữa họ gần đến mức khiến ngực cô nhói lên từng nhịp.
Tian vẫn thản nhiên gắp thức ăn cho Orm, vừa nói chuyện với ông Kwong, vừa cười nhẹ, trông chẳng có chút gượng gạo nào. Còn Orm thì khẽ cúi đầu, nhận lấy đĩa thức ăn ấy, thỉnh thoảng lại lén nhìn sang Lingling.
Orm để ý từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt Lingling đôi mắt lạnh lùng, sống mũi cao và bờ môi mím chặt. Cô biết Lingling đang khó chịu, đang cố kiềm lại cơn giận và nỗi đau. Orm chỉ muốn bước sang, kéo ghế lại gần cô, nói một câu đơn giản: "Đừng hiểu lầm, em không hề vui vẻ."
Nhưng với sự hiện diện của ba mẹ và Tian, cô không thể.
Một cái liếc mắt cũng phải giấu đi.
Một hơi thở dài cũng phải kìm lại.
Lingling lại nghĩ khác cô thấy Orm bình thản, thấy Orm không né tránh Tian, thấy Orm vẫn mỉm cười như chẳng có gì. Cô cảm giác như Orm đã thực sự bước ra khỏi đoạn tình cảm cũ, như thể tất cả những gì giữa họ... chỉ là quá khứ.
Ly rượu trong tay Lingling sóng sánh, cô khẽ nhấp một ngụm, vị cay nồng lan nơi cổ họng. Thì ra cảm giác bị người mình yêu quên đi... lại đau đến vậy.
Cô không nói gì, chỉ ngồi yên, ánh mắt nhìn xa xăm.
Nhưng trong lòng, một phần tự tôn bị kéo xuống, còn phần còn lại là niềm đau không lời.
Orm nhìn thấy điều đó. Cô thấy trong ánh mắt Lingling là cả một đại dương buồn, thấy cả sự tổn thương mà chính cô là người gây ra.
Orm khẽ cắn môi, tim nặng trĩu. Cô muốn bảo vệ Lingling, nhưng giờ đây ngay cả việc ở bên cô ấy, Orm cũng không có quyền.
Trên bàn ăn, không khí vẫn nặng nề tiếng dao nĩa va chạm nhẹ vang lên giữa căn phòng sang trọng mà lạnh lẽo.
Hai người phụ nữ, ngồi đối diện nhau, cùng mang trong lòng nỗi đau giống nhau, nhưng lại chẳng thể chạm đến nhau nữa.
Orm cúi đầu, giả vờ tập trung vào món ăn, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ dõi sang phía Lingling. Cô muốn nhìn Lingling lâu hơn, muốn nói một lời nào đó để người kia hiểu rằng cô không hề vui, không hề hạnh phúc, và rằng trái tim cô vẫn còn nguyên hình bóng ấy.
Nhưng mỗi lần ánh mắt Lingling ngước lên, Orm lại vội tránh đi, sợ bị bắt gặp, sợ để lộ điều mà mình không được phép thể hiện.
Còn Lingling, nhìn cảnh trước mắt, lòng cô chỉ thấy chua xót. Orm ngồi bên Tian, dáng vẻ ngoan hiền, trông bình thản đến lạ. Ánh mắt cô khẽ tối lại, tay siết chặt ly rượu. Trong lòng Lingling là một trận gió xoáy vừa đau, vừa giận, vừa bất lực.
Cô ấy thật sự quên mình rồi sao? Cô ấy giờ hạnh phúc thế này ư?
Một nụ cười mỉa thoáng qua trên môi Lingling, cay đắng hơn cả rượu trong ly. Không ai nói gì, nhưng giữa hai người, lại có cả ngàn điều không thể nói ra.
Trên bàn ăn ấy, hai trái tim cùng hướng về nhau, cùng đau vì nhau chỉ tiếc rằng, giữa họ giờ đây là cả một biển hiểu lầm, và không ai đủ can đảm để phá vỡ nó.
___
Sau bữa tối Tian và Lingling vào thư phòng cùng ông Kwong. Không khí trong thư phòng trầm lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ nhích từng nhịp.
Ông Kwong ngồi trên ghế da lớn, giọng ôn tồn nhưng mang theo sự cứng rắn quen thuộc của người đứng đầu:
"Ba chỉ có hai chị em thôi. Từ giờ, Lingling cũng làm việc trong tập đoàn, ba muốn hai con phải hỗ trợ, yêu thương và nhường nhịn nhau. Có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc, đừng để người ngoài nhìn vào nói này nói nọ."
Tian khẽ quay sang, đôi môi cong lên thành một nụ cười mềm mỏng, ánh mắt lại lạnh như lưỡi dao được mài sắc.
"Vâng ạ, con hiểu. Lingling thông minh, bản lĩnh như vậy... chắc chắn sẽ tiến xa. Con sẽ giúp đỡ em hết sức."
Câu nói nghe qua tưởng như ân cần, nhưng từng chữ lại ẩn giấu một tầng mỉa mai mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận rõ.
Lingling vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, ánh mắt không chạm vào Tian, chỉ khẽ gật đầu, giọng đều đều:
"Cảm ơn chị. Em cũng mong mình có thể học hỏi thêm từ chị."
Một nụ cười mờ nhạt lướt qua môi cô không phải thân thiện, mà là lời đáp trả đầy tỉnh táo.
Ông Kwong không nhận ra sự căng ngầm giữa hai người, ông mỉm cười, giọng trầm ấm:
"Vậy tốt. Hai đứa cùng cố gắng. Ba đặt rất nhiều kỳ vọng vào các con."
"Vâng, ba." – Cả hai đồng thanh đáp.
Nhưng khi ánh mắt họ vô tình chạm nhau, không còn là hình ảnh của hai "chị em" như lời ông nói, mà là hai đối thủ đang âm thầm bước vào một cuộc chiến một cuộc chiến không có chỗ cho sự nhường nhịn.
Tian vừa ra khỏi thư phòng, điện thoại reo. Sau vài câu nói ngắn gọn, cô khẽ mỉm cười, xoay người rời đi. Tiếng giày cao gót vang đều dọc hành lang, rồi nhỏ dần khi cô xuống bãi xe.
Lingling bước ra sau đó không lâu. Cơn men từ rượu trong bữa tối khiến cơ thể cô hơi lâng lâng, đầu choáng nhẹ. Ánh đèn hành lang mờ vàng, đổ bóng cô kéo dài trên nền gạch. Mồ hôi rịn ra trên trán, Lingling khẽ cau mày, tay bám lấy lan can dọc tường.
Từ xa, giọng nói quen thuộc vang lên đầy lo lắng:
"Ling!"
Orm từ cầu thang chạy lên, ánh mắt hốt hoảng khi thấy dáng Lingling chệnh choạng.
"Đừng chạm vào tôi," — Lingling gằn giọng, hất tay Orm ra. Giọng cô lạnh buốt như thể muốn dựng nên bức tường vô hình giữa hai người.
Nhưng Orm không nghe, chỉ bước thêm một bước, nhẹ nhàng vòng tay qua eo Lingling, giữ chặt cô lại:
"Đừng bướng nữa... để em dìu Ling về."
Lingling khẽ giãy, nhưng hơi thở của Orm gần kề quá, mùi hương quen thuộc làm tim cô run rẩy. Cô nhìn vào đôi mắt Orm ánh nhìn vừa kiên định, vừa ướt át, chứa đầy nỗi đau mà cô không dám đối diện.
Ánh mắt ấy khiến Lingling khựng lại. Cô không còn đủ lạnh lùng để đẩy người kia ra nữa.
Orm ôm chặt lấy cô hơn, nhẹ nhàng dìu Lingling đi qua hành lang dài, bước qua khoảng sân nối giữa hai tòa nhà. Bầu trời đêm phủ màu tím sẫm, gió khẽ luồn qua tóc họ.
Đến khi về tới phòng của Lingling, Orm nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống giường, tháo đôi giày nặng nề ra, kéo chăn đắp ngang người. Lingling khẽ nhắm mắt, hơi thở chậm rãi, còn Orm đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn khuôn mặt ấy khuôn mặt mà dù có cách bao xa, cô vẫn không thể ngừng yêu.
Lingling ngồi xuống mép giường, vai khẽ run, men rượu khiến đầu óc cô vẫn còn quay cuồng.
Orm lặng lẽ rót một ly nước, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Ling, uống đi... cho đỡ mệt."
Lingling đưa tay nhận lấy, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cô nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác lành lạnh trôi xuống cổ họng, xua bớt chút nóng rát trong ngực. Orm đón lấy ly nước, đặt lại lên kệ, rồi không nói thêm câu nào mà đi thẳng vào phòng tắm.
Lingling ngẩng lên, đôi mắt dõi theo bóng dáng quen thuộc đang khuất dần sau cánh cửa kính. Một lát sau, Orm trở ra với chậu nước ấm và chiếc khăn nhỏ. Cô quỳ xuống cạnh giường, cẩn thận đặt chậu nước trước mặt Lingling.
Lingling khẽ nhíu mày:
"Cô làm gì vậy?"
Orm không đáp, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Ngâm chân đi... như thế sẽ dễ chịu hơn."
Nói rồi, cô cúi xuống, cẩn thận tháo đôi dép của Lingling ra, từng động tác đều chậm rãi, trân trọng đến lạ. Hơi nước ấm bốc lên phả vào không khí, làm dịu đi cái lạnh đêm. Orm dùng khăn lau nhẹ bàn chân của Lingling, rồi khẽ nhúng vào chậu nước.
Lingling im lặng nhìn xuống. Cô không nói gì, chỉ thấy tim mình thắt lại từng động tác của Orm như kéo về biết bao ký ức cũ: dịu dàng, tỉ mỉ, và vẫn là cô gái ấy... vẫn luôn vì mình mà lo lắng.
Orm cúi đầu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
"Ling... em chỉ muốn Ling thoải mái một chút thôi."
Lingling khẽ nghiêng đầu, nhìn mái tóc Orm rũ xuống vai, trong lòng dâng lên nỗi xót xa không tên. Cô muốn nói "đừng làm vậy nữa", nhưng cổ họng lại nghẹn lại vì cô biết, cả hai đều đã đau quá nhiều rồi.
Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng nước khẽ gợn, và hai trái tim đang cùng đập trong một nỗi nhớ chưa nguôi.
Được một lúc, Orm nhẹ nhàng nhấc chân Lingling lên, dùng khăn mềm lau khô từng ngón chân, từng kẽ nhỏ, động tác cẩn thận đến mức gần như run rẩy. Cô đặt lại chân Lingling xuống, dọn dẹp chậu nước, rồi lẳng lặng đi vào phòng tắm.
Một lát sau, Orm bước ra, tay cầm chiếc khăn sạch còn vương hơi ấm. Cô ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nói:
"Ngẩng đầu lên một chút đi, Ling."
Lingling im lặng, không phản kháng. Cô để mặc Orm khẽ lau gương mặt mình, từng đường vuốt dịu dàng lướt qua trán, xuống cổ, rồi đến đôi tay. Không khí yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng khăn chạm khẽ vào da thịt và hơi thở nặng nề của cả hai.
Xong xuôi, Orm đứng dậy đi cất khăn. Khi quay lại, Lingling vẫn ngồi đó dáng người thẳng, ánh mắt trầm nhưng xa xăm.
Orm khẽ hỏi, giọng nhỏ nhẹ mà run:
"Ling... có đỡ hơn không?"
Lingling chỉ khẽ gật đầu.
Orm mỉm cười, nụ cười mỏng manh nhưng đủ để làm ấm căn phòng:
"Vậy là tốt rồi."
Lingling không đáp, chỉ nhìn xuống bàn tay mình.
Orm thấy vậy, lòng lại chùng xuống. Cô biết Lingling ghét cô, biết rõ rằng khoảng cách giữa họ giờ đã không thể lấp đầy. Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể quay lưng bỏ mặc. Nghĩ đến đó, khóe mắt Orm khẽ ươn ướt.
Lingling chợt nhìn lên, giọng khàn:
"Tôi... có làm gì đâu mà cô khóc?"
Orm vội quay mặt đi, khẽ lắc đầu:
"Em không khóc mà..."
Lingling ngập ngừng một chút, rồi nói nhỏ, giọng cố giữ bình thản:
"Tay cô... còn đau không?"
Orm hơi sững lại, ngạc nhiên rồi mỉm cười, trong ánh mắt thoáng lên tia vui mừng lẫn xúc động:
"Tay em không đau nữa rồi. Ling... quan tâm em à?"
Lingling lập tức quay mặt sang hướng khác, giọng khẽ, lạnh nhưng run nhẹ ở cuối câu:
"Không."
Orm mím môi cười, nhưng là nụ cười buồn vì cô hiểu, dù Lingling nói không, ánh mắt ấy đã nói thay tất cả.
Lingling nói khẽ, giọng khàn và lạnh lùng hơn mức cần thiết:
"Cô về đi. Muộn thế này, nếu người nhà bên đó thấy thì không hay đâu."
Orm khựng lại, ánh mắt chùng xuống. Cô muốn nói rằng mình chỉ muốn ở lại thêm chút nữa, chỉ muốn nhìn Lingling lâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu:
"Vậy... em về nhé. Ling ngủ đi."
Cô đứng dậy, bước một bước thì tay áo bị mắc vào mép giường. Orm loay hoay kéo mãi không được.
Lingling khẽ thở dài:
"Để tôi xem nào."
Cô bước lại gần, cúi xuống, đưa tay gỡ giúp. Nhưng đúng lúc đó, vì mất thăng bằng, Lingling trượt nhẹ cả hai ngã xuống giường, khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa vào nhau.
Không ai lên tiếng.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.
Ánh mắt chạm nhau đầy ngỡ ngàng, đầy thương nhớ.
Orm run lên, bàn tay vô thức nắm lấy tay Lingling. Còn Lingling, trong ánh nhìn sâu thẳm ấy, cô thấy hiện lên tất cả: những năm tháng xa cách, những lời chưa nói, và cả nỗi đau không thể quên.
Không cần lời nào nữa.
Không còn giận dữ, không còn lý trí.
Chỉ còn lại một khoảng lặng nặng trĩu giữa hai người từng yêu, từng đánh mất, giờ gặp lại trong sự yếu đuối và thật lòng nhất.
Orm khẽ nhắm mắt, còn Lingling thì cúi đầu.
Không ai biết ai tìm đến ai trước chỉ biết khi hơi thở chạm nhau, mọi ký ức dồn về, ấm áp và đau đớn như nhau.
Đêm đó, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng tim đập vội vàng và nỗi nhớ vỡ òa sau ngần ấy năm chôn giấu.
Cả hai ngã xuống giường, khoảng cách chỉ còn là hơi thở. Lingling chống hai tay sang hai bên, tim đập dồn dập nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng lạ thường.
Orm nằm dưới, đôi mắt mở to nhìn cô trong ánh nhìn ấy, có ngỡ ngàng, có nỗi đau, có cả yêu thương chưa từng tắt.
Không ai nói gì.
Chỉ có nhịp thở hòa vào nhau, khẽ run.
Rồi Lingling cúi xuống, thật chậm.
Môi họ chạm nhau không vội, không bùng cháy, chỉ là một cái chạm khẽ như sợ nếu mạnh hơn, tất cả sẽ tan biến. Nhưng cái chạm đó lại sâu đến mức khiến tim cả hai như ngừng đập.
Orm run rẩy, đôi tay vô thức nắm chặt lấy vạt áo Lingling.
Lingling nhắm mắt, bàn tay khẽ siết lại, giữ lấy bờ vai nhỏ bé trước mặt mình như sợ người ấy sẽ tan vào không khí.
Nụ hôn kéo dài dịu dàng mà mãnh liệt, ngọt ngào nhưng thấm đẫm nỗi đau. Tất cả những thương nhớ, dằn vặt, khát khao suốt hơn năm năm qua, giờ vỡ òa trong khoảnh khắc ấy.
Orm không kìm được, nước mắt khẽ tràn ra, rơi xuống, mặn nơi môi. Lingling cảm nhận được bàn tay cô khẽ run, nhưng nụ hôn không dừng lại.
Đó là nụ hôn vừa ngọt ngào, vừa đau đớn,
như một lời xin lỗi, một lời yêu, một lời hứa không thể nói thành lời.
Khi nụ hôn dần khép lại, Lingling vẫn chưa buông ra ngay.
Khoảng cách vẫn gần đến mức hơi thở hòa vào nhau, tim họ vẫn đập cùng một nhịp.
Orm mở mắt trước đôi mắt ươn ướt, trong veo, ánh nhìn như vừa vỡ tan vừa ấm áp.
Giọng cô run run, khẽ gọi:
"Ling..."
Lingling nhìn cô, ánh mắt chùng xuống, khẽ lau giọt nước mắt lăn dài trên má Orm.
"Đừng khóc nữa." – giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng trong đó có chút nghẹn ngào không che giấu được.
Orm khẽ lắc đầu, đôi môi run rẩy mấp máy:
"Em... không kìm được... Em đã cố quên, cố không nghĩ đến Ling... nhưng em không làm được."
Lingling khẽ cúi xuống, trán chạm nhẹ trán cô, một thoáng yên bình giữa cơn bão lòng.
"Tôi biết." – cô thì thầm, giọng khẽ như sợ lời nói cũng làm tan vỡ khoảnh khắc ấy.
Ánh mắt Lingling dừng lại nơi đôi mắt Orm, lặng im rất lâu như muốn khắc ghi gương mặt này thêm một lần nữa.
Cả hai không ai nói gì thêm.
Chỉ còn im lặng, và tiếng tim đập.
Orm vẫn nắm chặt lấy áo Lingling, như một đứa trẻ sợ mất đi điều quý giá nhất đời mình.
Còn Lingling cô chỉ biết nhìn cô gái trước mặt, lòng vừa ấm vừa đau, bởi cô hiểu, nụ hôn này là điều họ đã chờ suốt năm năm, nhưng cũng có thể là điều họ không dám giữ lại cho ngày mai.
Lingling bật dậy, thở gấp. Trong thoáng chốc, cô như không tin nổi những gì vừa xảy ra. Cô tự tát mạnh vào má mình một cái tát vừa để tỉnh, vừa như để trừng phạt bản thân.
Orm ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe. Cô run run đưa tay, nắm lấy bàn tay Lingling, rồi đặt lên ngực mình.
"Ling..." — giọng Orm nghẹn lại — "xin hãy tin em. Em chưa bao giờ muốn bỏ tình yêu của chúng ta cả. Em không có lựa chọn..."
Lingling im lặng nhìn cô.
Ánh mắt dừng lại nơi bàn tay mình nơi Orm đang đặt lên, ngay trên con tim đang đập dồn dập, run rẩy, thành thật đến đau lòng.
Orm cắn môi, giọng cô lạc đi, nước mắt không ngừng rơi:
"Em biết Ling hận em... nhưng suốt năm năm qua, em chưa từng ngừng yêu. Em chỉ... không thể làm gì khác ngoài im lặng."
Lingling khẽ nhắm mắt. Một hơi thở dài, trộn lẫn giữa đau và giằng xé. Lý trí muốn xua đi, nhưng trái tim lại co thắt khi thấy Orm rơi nước mắt.
Cô rút tay về, chậm rãi, giọng trầm và bình thản đến lạ:
"Nhưng cuối cùng... em vẫn chọn im lặng."
Orm lắc đầu, cố nói qua tiếng nấc:
"Vì em không muốn Ling phải đau thêm. Em sợ ba, sợ mọi người... nhưng hơn hết, em sợ nếu Ling chịu tổn thương như em..."
Câu nói dang dở. Cô cúi mặt, nước mắt rơi xuống bàn tay mình.
Lingling quay đi, giọng cô nhẹ mà sắc:
"Em có bao giờ nghĩ, im lặng... cũng là một cách khiến người khác tổn thương không?"
Orm không đáp được. Chỉ biết nhìn bóng lưng Lingling trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ bóng lưng mạnh mẽ, lạnh lùng, nhưng ẩn trong đó là cả một trời thương nhớ và vết thương chưa bao giờ lành.
Không gian lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp.
Hai người ngồi đó cùng trong một căn phòng, cùng mang một tình yêu, nhưng lại cách nhau bằng cả năm tháng im lặng, hiểu lầm và nỗi đau không lời.
Lingling đứng dậy, lặng lẽ bước đến bên cửa sổ.
Bầu trời đêm đặc quánh, không một vì sao. Ánh đèn từ khu vườn hắt vào gương mặt cô, lạnh và xa như thể chẳng thuộc về nơi này.
Cô khoanh tay, ánh mắt hướng ra ngoài, giọng trầm khàn:
"Em về đi... muộn rồi."
Orm đứng lặng phía sau, mắt hoe đỏ.
Cô nhìn bóng lưng Lingling cái bóng gầy và cứng cỏi, như vừa quen thuộc, vừa xa lạ đến nhói lòng. Lingling vẫn không tin cô. Dù Orm đã nói hết, đã để con tim trần trụi đến vậy... cô vẫn chẳng thể chạm được vào niềm tin ấy.
"Vâng."
Một tiếng khẽ như gió thoảng, mang theo cả sự bất lực.
Orm quay đi. Bước chân nhẹ nhưng nặng trĩu.
Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng cô, để lại Lingling vẫn đứng bên cửa sổ, bất động giữa khoảng tối dài vô tận.
Về đến phòng, Orm không bật đèn. Cô ngồi xuống mép giường, rồi chui vào chăn, gục mặt xuống mà khóc nức nở. Tiếng nấc nghẹn bị chăn nuốt lấy, chỉ còn lại hơi thở run rẩy.
Bàn tay cô khẽ chạm lên môi nơi hơi ấm củaLingling vẫn còn đó, vừa ngọt ngào, vừa nhói buốt.
Một nụ hôn tưởng chừng như giải thoát, nhưng lại trở thành xiềng xích.
Orm khẽ thì thầm trong nước mắt:
"Ling... chúng ta phải làm sao đây..."
Yêu đấy nhưng là thứ tình yêu bị buộc phải chôn sâu, bị phủ kín bởi danh phận.
Một người là chị dâu, một người là em chồng.
Và giữa họ, là một ranh giới mong manh... không thể vượt qua, nhưng cũng chẳng thể quên.
Orm vùi mặt sâu trong chăn, hơi thở đứt quãng, từng tiếng nấc vỡ ra trong đêm.
Cô cố nén, nhưng nước mắt cứ tuôn không ngừng nóng hổi, mằn mặn, như thể năm năm trời kìm nén nay ùa về cùng một lúc.
"Ling..."
Cái tên ấy bật ra trong tiếng khóc, khàn đục và run rẩy. Mỗi lần gọi, tim cô như bị ai bóp nghẹt.
Hình ảnh Lingling hiện lên ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói lạnh lùng, đôi môi khẽ mím như thể chưa từng có chút cảm xúc nào dành cho cô. Nhưng Orm biết... đằng sau ánh mắt ấy là nỗi đau giống mình.
Chỉ là Lingling giỏi giấu hơn, giỏi đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng.
Cô siết chăn chặt hơn, như ôm lấy thứ hơi ấm vừa mới rời đi. Trên môi vẫn còn vị rượu, hòa với vị nước mắt mặn chát. Nụ hôn đó dài, sâu, và thật đến mức khiến cô không dám tin là thật. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, cô được chạm vào Lingling... nhưng đổi lại là cả một vực thẳm.
Orm khẽ thì thầm trong tiếng nấc nghẹn:
"Em xin lỗi, Ling... em đã không đủ can đảm... em đã để mất chúng ta..."
Cô đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim dồn dập, đau đến nhức nhối. Từng nhịp đập như nhắc lại rằng, dù có cố quên bao nhiêu lần, Lingling vẫn chưa bao giờ rời khỏi nơi này.
Ánh trăng mờ rơi xuống sàn, chiếu lên gương mặt Orm ướt đẫm nước mắt. Trong căn phòng im lặng đến nặng nề ấy, chỉ còn tiếng khóc của cô hòa vào tiếng gió ngoài cửa yếu ớt, lạc lõng, và tuyệt vọng đến tận cùng.
___
Bên cạnh toà nhà, trong căn phòng vẫn còn ánh đèn mờ hắt ra từ ban công, Lingling đứng lặng trước cửa sổ.
Ly rượu trên tay đã vơi quá nửa, nhưng cô chẳng hề nhận ra.
Ngoài kia, bầu trời đêm đen đặc như nuốt trọn lấy ánh đèn thành phố, chỉ còn gió khẽ lay rèm cửa, chạm vào vai cô như một tiếng thở dài.
Nụ hôn vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí.
Mềm mại, run rẩy, nhưng thật đến mức khiến cô không thể hít thở.
Một nụ hôn mang cả thương nhớ, giận hờn, và những năm tháng dài đằng đẵng mà cả hai đã lạc nhau.
Cô khẽ đưa tay lên môi, hơi ấm vẫn còn vương lại.
Một cảm giác vừa ngọt, vừa đau như có thứ gì bóp nghẹt trái tim.
Lingling nhắm mắt, đầu hơi ngửa ra sau. Từ lâu rồi, cô tưởng mình đã có thể quên, đã đủ lạnh lùng để nhìn Orm như một người xa lạ. Nhưng chỉ cần một cái chạm, chỉ cần một ánh nhìn ướt nước mắt... tất cả phòng tuyến trong cô đều sụp đổ.
"Orm..."
Cái tên thoát ra khẽ như hơi thở, tan vào không khí.
Cô bật cười, một nụ cười nhạt và chua chát.
Cô đặt ly rượu xuống bàn, rồi ngồi xuống ghế, tay bó gối.
Tâm trí cô rối bời giữa tình yêu và lý trí, giữa khát khao và thực tại.
Orm bây giờ đã là người của gia đình đó.
Là chị dâu của cô.
Là người mà cô không được phép yêu nữa.
Cô khẽ siết lấy lòng bàn tay, những khớp tay trắng bệch. Trong bóng tối, đôi mắt Lingling dần hoe đỏ, nhưng cô vẫn cố giữ cho nước mắt không rơi.
Cô biết nếu nước mắt rơi xuống, thì trái tim này sẽ chẳng còn giữ được bình yên nào nữa.
Một đêm dài trôi qua trong im lặng.
Hai căn phòng, hai trái tim cùng thao thức — nhớ về cùng một nụ hôn, cùng một người, cùng một nỗi đau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro