Quay Về Trong Thinh Lặng

Từ hôm đó, Tian trở nên ngày càng hung hăng, kiểm soát Orm trong từng cử chỉ, từng hành động. Một vài vết tím trên tay chân Orm lộ ra dưới lớp quần áo dài, chứng tích thầm lặng của những trận giận dữ và quyền lực áp đặt. Cô mệt mỏi vô cùng, tâm trí và cơ thể kiệt quệ, đến mức không dám nhắn tin hay gọi cho Lingling, sợ rằng sẽ khiến cô lo lắng, hoặc khiến tình hình thêm căng thẳng.

Đêm nào Orm cũng khóc, nước mắt rơi lã chã, đau đớn và sợ hãi, cho đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi. Căn phòng lộng lẫy bên trong Kwong Gia trở nên lạnh lẽo và cô đơn đối với cô.

Còn Lingling, trong lúc đó, lại đang bị mẹ và phía nhà Helen thúc giục chuyện hôn nhân. Nhưng cô vẫn tìm cách né tránh, khéo léo lảng tránh mọi câu hỏi trực tiếp, giấu đi sự lo lắng thực sự trong lòng. Dù vậy, trong sâu thẳm, Lingling vẫn không thể quên Orm — hình ảnh cô gái nhỏ bé, mệt mỏi và đau đớn luôn ám ảnh cô, khiến cô trăn trở ngày đêm.

Lingling mở cửa bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy lo lắng khi nhìn thấy Orm đang chăm chú sắp xếp trang phục cho mình. Cô dừng lại một nhịp, tim như thắt lại khi thấy tay áo Orm vô tình hớt lên, lộ ra vết bầm tím. Lòng cô đau nhói, sự giận dữ và xót xa trộn lẫn nhau.

Orm vội vàng kéo tay áo xuống, cố gắng che đi, giọng run run:
— Em... em bất cẩn nên ngã thôi.

Nhưng Lingling không tin. Cô quăng bộ đồ sang một bên, bước tới, tay kéo mạnh tay áo Orm lên, lộ ra hàng loạt vết bầm tím chạy dài khắp cánh tay. Mắt Lingling ươn ướt, giọng cô trầm mà nghiêm khắc:
— Làm sao thế này?

Orm lúng túng, giấu đi nhưng giọng cô run rẩy:
— Xin... xin Ling... chị ta sẽ... sẽ hại Ling mất.

Lòng Lingling rối bời, cơn giận sục sôi nhưng nỗi sợ hãi về Orm còn lớn hơn. Cô khẽ lùi bước, gằn giọng nhắc tên:
— Tian Kwong...

Lingling quay người định chạy đi tìm Tian ngay lập tức, nhưng Orm vội vàng chạy theo, ôm cô từ phía sau, áp người vào lưng Lingling để ngăn cô lại:
— Đừng... Ling à, xin Ling...

Orm nhấn mạnh, giọng cầu khẩn:
— Em sẽ nói hết mọi chuyện... nhưng... Ling đừng đi.

Lingling khựng lại, nhắm mắt hít sâu, giọng cô run run nhưng quyết liệt:
— Orm, em nói hết mọi chuyện cho tôi. Tất cả. Lý do vì sao em chia tay tôi, cưới Tian, và cả chuyện bây giờ.

Orm im lặng, nghẹn ngào. Lingling quay lại nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa chất chứa nỗi đau:
— Nếu em không nói, tôi sẽ đến tìm Tian Kwong.

Trong khoảnh khắc ấy, không gian như ngừng lại. Orm cảm nhận được sức mạnh và tình yêu đan xen trong ánh mắt Lingling. Cô biết, lần này, không thể giấu giếm gì nữa. Nỗi sợ hãi, ân hận và tình cảm dồn nén bấy lâu giờ bùng lên, làm tim cô đập mạnh trong lồng ngực, và giọng cô thều thào:
— Em... sẽ nói... hết...

Cả hai đứng đó, đối diện nhau, vừa lo lắng, vừa căng thẳng, nhưng trong lòng lại đầy tin tưởng lẫn nhau, chuẩn bị đối mặt với sự thật đang chờ phía trước.

Lingling hé cửa ra, giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
— Chị Jim, em có chuyện riêng cần nói với cô Orm. Hôm nay, chị bảo mọi người đừng làm phiền em nhé. Quay muộn cũng được.

Jim nhíu mày nhưng hiểu ý, gật đầu:
— Chị biết rồi, Lingling.

Lingling quay trở lại, nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống ghế sofa cạnh Orm. Không khí giữa hai người im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng thở đều và nhịp tim dồn dập của Orm.

Orm bắt đầu, giọng run run nhưng tràn đầy nỗi uất hận:
— Từ lúc tập đoàn nhà em gặp khó khăn... Tian và mẹ chị ấy, bà Niran, đã giúp đỡ... nhưng đổi lấy điều kiện là... em phải kết hôn với Tian. Ba em... cũng ép em phải kết hôn với chị ta... cuối cùng... em không còn lựa chọn nào khác...

Giọng cô khàn đặc, mắt ngấn lệ. Lingling im lặng, siết chặt tay Orm, vừa nghe vừa cố gắng hiểu hết nỗi đau cô bạn đang chịu.

Orm hít một hơi dài, tiếp tục:
— Hôm trước, em về nhà... thì nghe thấy chị ta nói chuyện điện thoại với ai đó... chị ta đã dùng thủ đoạn để tập đoàn nhà em gặp khó khăn... và kết hôn với em. Em đã đòi ly hôn... nhưng... chị ta... đã đe dọa... sẽ không để yên cho em... và cả gia đình.

Cô khẽ cúi đầu, tay siết chặt vạt áo, đôi vai run lên theo từng tiếng thở dồn. Lingling nhìn xuống tay Orm, giọng cô vừa xót xa vừa giận dữ:
— Chị ta... đánh em à?

Orm gật đầu, nước mắt trào ra, vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện cho Lingling nghe, từng chi tiết một. Mỗi lời của Orm như nhát dao khắc sâu vào tim Lingling, khiến cô cảm thấy vừa giận dữ, vừa đau đớn không thể thốt thành lời.

Lingling ôm Orm vào lòng, vỗ về, vuốt nhẹ lưng cô, thì thầm:
— Không sao rồi... Em đã kể hết cho chị nghe rồi... Chị ở đây... không để em chịu khổ một mình đâu.

Cả hai ngồi yên, trong căn phòng im lặng, chỉ còn âm thanh tiếng thở và nhịp tim hòa cùng nỗi đau và sự an ủi lẫn nhau.

Orm run rẩy, giọng nghẹn lại giữa từng tiếng nấc:

— Em xin lỗi... xin lỗi Ling nhiều lắm... nhưng mà... em thật sự rất đau, Ling à. Khoảng thời gian chúng mình chia tay... em tưởng rằng mình không thể sống nổi nữa...

Cô đưa tay che mặt, nước mắt thi nhau rơi xuống bàn tay gầy guộc.

— Đêm nào em cũng nhớ Ling... nhớ đến phát điên. Em biết Ling gọi cho em, nhắn tin cho em. Em đọc hết... từng tin nhắn một... nhưng mà... hức... em không trả lời được. Em sợ... chỉ cần em trả lời thôi... em sẽ không kiềm được mà chạy đến bên Ling mất...

Lingling im lặng, nước mắt rưng rưng. Cô chỉ biết nhìn Orm, trái tim quặn thắt khi thấy người mình yêu gầy gò và mệt mỏi đến vậy.

Orm ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:

— Ling biết không... cái đêm trước khi cưới, chúng ta nói chuyện với nhau... lúc đó em đau lắm... nghe giọng Ling, em muốn bỏ hết tất cả... muốn chạy đến bên Ling, muốn ôm Ling một lần cuối... nhưng mà... em không thể... họ nói nếu em không cưới... thì ba mẹ em sẽ mất hết tất cả.

Cô nghẹn lại, giọng khàn đặc trong nước mắt:

— Em thật sự chưa từng muốn bỏ đi tình yêu của chúng ta... chưa từng một giây nào hết.

Lingling siết chặt tay Orm, bàn tay lạnh ngắt run nhẹ trong tay cô. Lingling khẽ lắc đầu, giọng khàn đi:
— Tôi biết... tôi luôn tin em chưa từng hết yêu tôi.

Orm bật khóc nức nở, như vỡ òa sau bao năm kìm nén:

— Suốt 5 năm qua, em luôn theo dõi Ling... qua màn hình, qua mạng xã hội, qua những buổi phỏng vấn... Em thấy Ling cười, em cũng cười. Thấy Ling mệt, em lại khóc. Em vẫn lưu tất cả hình của Ling trong điện thoại, vẫn xem từng đoạn clip cũ của chúng mình. Em sống như một cái bóng... chỉ để nhìn Ling thôi...

Cô nghẹn ngào, đưa tay lên ngực mình, nơi trái tim đang đập loạn:

— Mỗi ngày em đều nói với bản thân phải quên đi... nhưng càng cố quên, em càng nhớ. Em nhớ đến mức nhiều lần cầm điện thoại muốn nhắn tin, nhưng rồi lại sợ... sợ Ling đã quên em, sợ làm Ling tổn thương lần nữa...

Lingling không chịu nổi nữa, cô kéo Orm vào lòng, ôm thật chặt, thì thầm trong hơi thở nghẹn:

— Đồ ngốc... tôi chưa bao giờ quên em cả.

Orm gục đầu vào vai cô, nước mắt hòa cùng hơi thở ấm nóng. Hai người ngồi im lặng trong vòng tay nhau nơi mọi nỗi đau, dằn vặt, và nhớ thương dường như tan biến, chỉ còn lại hai trái tim đang đập cùng một nhịp như năm nào.

Lingling khẽ đưa tay lau đi hàng nước mắt còn đọng lại trên gò má Orm. Đôi tay cô run nhẹ, giọng nghẹn lại như có gì chặn nơi cổ họng:

— Xin lỗi em... xin lỗi em nhiều lắm, Orm à.
Cô vừa nói vừa cố mỉm cười, nhưng khóe môi lại run rẩy, nước mắt vẫn không ngừng chảy.
— Xin lỗi vì đã cư xử không đúng với em... vì đã nói những lời khiến em đau lòng, vì đã làm em tổn thương...

Câu nói của Lingling như một nhát dao xoáy sâu vào lòng chính cô. Từng kỷ niệm, từng ánh mắt, từng lần cãi vã tất cả ùa về như những vết thương chưa bao giờ lành. Cô cúi đầu, siết chặt tay Orm trong tay mình, tự trách chính bản thân vì những năm tháng để người mình yêu phải chịu đựng một mình.

— Đáng lẽ tôi phải tin em hơn... đáng lẽ tôi phải đến tìm em sớm hơn, đừng để em phải chịu khổ như thế này... — giọng Lingling lạc đi, khàn đặc vì cảm xúc.

Orm khẽ lắc đầu, đặt tay mình lên tay cô, giọng nói dịu dàng mà vẫn đượm nước mắt:
— Em không có trách Ling đâu mà... thật đó...

Cô ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt Lingling, đôi mắt đầy tình cảm lẫn sự dịu dàng khiến tim người đối diện như thắt lại.
— Em chỉ trách bản thân... vì không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của chúng mình. Nếu khi đó em dám chống lại tất cả, dám nói ra hết... thì có lẽ em và Ling đã không phải xa nhau như vậy.

Lingling khẽ siết chặt vai cô, giọng nói run run nhưng kiên định:
— Không, Orm à... đừng tự trách nữa. Chúng ta đều đã quá đau rồi. Giờ chỉ cần biết rằng... tôi vẫn còn ở đây, và tôi vẫn yêu em... là đủ.

Orm nhìn cô, đôi mắt ngấn nước, rồi khẽ mỉm cười trong nước mắt.

Khoảnh khắc ấy, giữa căn phòng nhỏ chỉ có hai người, im lặng đến mức nghe rõ cả nhịp tim của nhau một nhịp đập đầy thương tổn, nhưng vẫn hòa chung trong một tình yêu chưa bao giờ tắt.

Orm chớp mắt vài lần, dường như muốn tin vào điều mình vừa nghe nhưng trái tim lại loạn nhịp. Cô nắm lấy tay Lingling, giọng vừa giận vừa kinh ngạc:

— Còn một chuyện nữa ở LK Group... Ling, phải nói thật cho em biết!

Lingling ngẩn người, nhìn Orm, đôi mắt hơi khựng lại.

— Ling... nói đi... Ling đã làm gì ở LK? — Orm hỏi dồn dập.

Lingling hắng giọng, giọng trầm xuống, cố giấu một nụ cười mệt mỏi:

— Thì... Ling và Engfa, Faye là bạn thân mà...

Orm nhíu mày, không hài lòng:

— Nói dối...

Lingling cúi đầu một chút, rồi thở dài, ánh mắt trở nên nghiêm túc:

— Được rồi... Ling nói thật...

Orm nhìn cô chăm chú, trái tim đập mạnh, chờ đợi từng chữ.

— Ling... là... chủ của LK.

Orm mở to mắt, tim như nghẹn lại:

— Chủ tịch tập đoàn? — giọng cô run run.

Lingling gật đầu xác nhận. Orm hít một hơi thật sâu, mắt cô tròn xoe, dường như vừa kinh ngạc vừa không thể tin:

— Vậy là từ lúc... ở Berlin... Ling đã là...

Cô không nói hết câu, chỉ đánh Lingling một cái, vừa giận vừa không kìm nổi:

— Sao... sao lại giấu em vậy hả!

Lingling cười nhẹ, nhíu mày nhưng ánh mắt lại mềm ra:

— Vì sợ em... sẽ lo lắng... và cũng vì... tôi muốn tự mình chứng minh mọi thứ trước khi em biết.

Orm vẫn ôm Lingling, vừa giận vừa thương, vừa bàng hoàng trước sức nặng của danh vị mà Lingling đang gánh và giờ đây, cô mới hiểu lý do vì sao mọi thứ Lingling làm từ trước đến nay đều xuất phát từ sự quyết tâm và trách nhiệm vô cùng lớn.

Lingling siết nhẹ vòng tay, kéo Orm vào lòng, giọng cô trầm xuống, khàn khàn mà dịu dàng:

— Ling lập ra LK... không phải để phô trương hay tranh giành với ai cả. Mục đích của Ling... là không muốn dựa dẫm vào Kwong Group nữa. Em cũng biết mà gia tộc đó chưa bao giờ chấp nhận Ling và mẹ...

Orm ngẩng lên, đôi mắt vẫn còn ươn ướt. Lingling khẽ vuốt tóc cô, ánh nhìn xa xăm như đang nhớ lại những năm tháng khốc liệt ấy:

— Họ luôn xem mẹ con Ling là vết nhơ, là người ngoài. Ling mệt mỏi khi thấy mẹ bị chèn ép, bị khinh rẻ chỉ vì xuất thân. Nên Ling đã tự lập, tự gây dựng LK từ con số không. Từng dự án, từng hợp đồng... đều là do Ling tự giành lấy.

Cô dừng lại, hít sâu, giọng càng lúc càng nghẹn:

— Bà ta, cả Tian... và những kẻ trong họ Kwong đó, họ ham quyền lực đến mù quáng. Họ nghĩ chỉ cần ép người khác cúi đầu là có thể sống yên. Nhưng Ling hiểu... nếu cứ nhịn mãi, mình sẽ chết thật. Không chỉ là linh hồn, mà cả danh dự.

Lingling ngẩng đầu, mắt ánh lên thứ gì đó vừa cứng rắn vừa đau thương:

— Ling không muốn sống dưới cái bóng của họ. Ling muốn có đế chế của riêng mình... muốn thoát ra khỏi đó, để bảo vệ mẹ...

Cô khẽ hôn lên mái tóc Orm, giọng cô lúc này mềm lại, run run:

— ...và bây giờ, là để bảo vệ cả em nữa.

Cô dừng lại, vuốt nhẹ tay Orm, ánh mắt vừa kiên định vừa thoáng buồn:

— Ling từng cố nhịn, cố nhẫn... nhưng Ling hiểu, nếu cứ chịu đựng mãi, chỉ có mình chịu tổn thương thôi. Giờ đây, Ling phải đứng lên, bảo vệ những gì Ling yêu quý... và cả em nữa.

Lingling cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên những vết bầm tím trên tay Orm, giọng dịu dàng:

— Đau không?

Orm khẽ lắc đầu, giọng nhỏ:

— Không đau nữa rồi.

Lingling ôm cô, thì thầm:

— Đừng sợ, có Ling ở đây rồi.

Orm siết chặt Lingling vào lòng, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc. Lingling vuốt nhẹ lưng cô, nhịp thở của cả hai chậm lại giữa không gian yên tĩnh.

Orm hơi nghẹn ngào:

— Ling... tạm thời em chưa thể ly hôn với Tian được...

Lingling nhìn cô, ánh mắt đầy thấu hiểu:

— Ling hiểu.

Orm nhắm mắt, dựa vào Lingling, giọng run run:

— Ling... cho em thời gian có được không? Từ lúc em kết hôn với Tian... em chưa làm gì vượt quá cả. Tian ngủ sofa, em ngủ trên giường... nắm tay cũng không.

Lingling mỉm cười nhẹ, vừa thương vừa thấy cô ấy vẫn giữ trọn sự nguyên tắc, sự trung thành ấy làm tim cô nhói lên.

___

Cả hai trở lại trường quay, không khí tất bật vẫn diễn ra như thường lệ. Lingling bước đi giữa các nhân viên, tay cầm kịch bản, ánh mắt tập trung vào công việc, giọng nói dứt khoát chỉ đạo ekip.

Orm đứng bên cạnh đội ngũ của mình, chỉnh trang trang phục, trao đổi với các trợ lý, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời Lingling quá lâu. Mỗi khi Lingling quay lại nhìn, cả hai lặng lẽ nở nụ cười, ánh mắt chứa đầy tình cảm và sự thấu hiểu, một thứ mật ngọt mà chỉ có họ mới biết.

Dù giữa dòng công việc bận rộn, những khoảnh khắc nhỏ ấy như sợi dây vô hình nối hai trái tim lại gần nhau, âm thầm nhắc nhở rằng dù danh phận hay khó khăn, tình yêu vẫn hiện diện, lặng lẽ nhưng không thể chối bỏ.

___

Tối đó, sau khi kết thúc lịch quay phim dài, Lingling và Orm hẹn nhau tại căn hộ của Lingling. Lingling đưa cho Orm một chiếc thẻ khoá để mở cửa một hành động tưởng chừng đơn giản nhưng khiến tim Orm nhói lên vì cảm giác được tin tưởng và gần gũi.

Hai người vẫn đi hai xe khác nhau, nhưng khi Orm vừa bước vào thang máy, chiếc cửa sắp đóng lại thì Lingling xuất hiện. Cả hai nhìn nhau, nụ cười tươi rạng rỡ hiện trên môi. Lingling bước vào thang máy cùng cô, ngang nhiên nắm tay Orm. Orm hơi đỏ mặt, thì thầm:

"Ling... ai nhìn thấy bây giờ..."

Lingling chỉ cười, ánh mắt lấp lánh, vui vẻ nắm tay Orm đi về phía căn hộ. Không gian thang máy nhỏ nhưng tràn ngập sự ấm áp và gần gũi.

Vừa vào căn hộ, Orm đặt túi xách lên ghế sofa, giọng dịu dàng nhưng đầy quan tâm:

"Ling tắm đi, em nấu bữa tối cho."

Lingling gật đầu, nụ cười nhẹ trên môi:

"Tuân lệnh."

Orm lặng lẽ bước vào bếp, mở tủ lạnh, bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Cô cảm nhận được nhịp tim mình dịu lại, lòng ấm áp khi được chăm sóc người cô yêu, trong căn nhà yên tĩnh nhưng đầy hơi ấm tình cảm. Không gian nhỏ trong bếp, ánh sáng vàng nhẹ, tiếng dao thớt và mùi thức ăn thơm phức khiến khoảnh khắc này trở nên thật bình yên và đặc biệt.

Cả hai cùng ngồi bên mâm cơm nhỏ, tiếng cười lẫn trong mùi thơm của món ăn, ánh mắt trao nhau đầy trìu mến. Mỗi câu chuyện, mỗi lời trêu đùa đều khiến không khí trở nên ấm áp và ngọt ngào đến lạ. Lingling thỉnh thoảng nhấc muỗng, nhìn Orm cười nhẹ, còn Orm cũng đáp lại bằng ánh mắt đầy thương yêu.

Ăn xong, họ cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những điều vụn vặt trong ngày, những tiếng cười vang lên đều mang theo sự gần gũi mà chỉ riêng hai người mới hiểu. Đồng hồ điểm 9 giờ, Orm biết đã đến lúc phải ra về. Cả hai khẽ lặng đi, luyến tiếc trong lòng nhưng vẫn phải tạm biệt.

Họ trao nhau cái ôm thật chặt, như muốn níu giữ khoảnh khắc này lâu hơn. Lingling đặt tay lên tóc Orm, nhấn vào vai cô nhẹ nhàng, còn Orm thì khẽ hôn lên môi Lingling, nụ hôn dài như chứa cả nỗi nhớ, cả sự mong mỏi. Khi tạm rời nhau, ánh mắt hai người vẫn không rời nhau, lời tạm biệt như vẹn nguyên cả tình cảm dồn nén, hứa hẹn sẽ còn gặp lại sớm.

Lingling: "Lái xe cẩn thận đó."

Orm mỉm cười, gật đầu: "Em biết rồi."

Lingling nhấn thang máy: "Có gì phải gọi cho Ling ngay nhé."

Orm cười khẽ, gật đầu cô bước vào thang máy.

Lingling theo dõi cho đến khi Orm khuất bóng, mới quay vào nhà. Cô rút điện thoại, gọi ngay cho trợ lý riêng của mình một chàng trai trẻ, thông minh và trung thành, tên Evan:

Lingling: "Evan, từ giờ mọi hoạt động của Tian
Kwong và Niran Phatchara đều phải báo lại cho tôi chi tiết, hiểu chưa?"

Evan: "Vâng, thưa chủ tịch. Tôi sẽ theo dõi và cập nhật ngay."

Lingling gật đầu, giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt quyết đoán: "Tốt, đừng để lọt thông tin nào."

"Evan, anh điều tra toàn bộ sự việc khủng hoảng Korn Thị cách đây 5 năm — mọi thứ liên quan đến bà Niran và Tian. Anh thu thập hợp đồng, email, hóa đơn, nhật ký cuộc gọi, biên bản họp, chứng từ chuyển tiền, và mọi bằng chứng có thể; tìm nhân chứng, đối tác. Làm kín, không để lộ thông tin, tôi không muốn tai nghe mắt thấy. Tổng hợp mọi đầu mối, ghi rõ động cơ, thủ thuật họ dùng và đường tiền nếu có. Cho tôi báo cáo sơ bộ trong 48 giờ, báo cáo đầy đủ trong vòng một tuần. Hiểu chưa?"

Evan gật đầu, vẻ nghiêm túc: "Vâng, thưa chủ tịch. Tôi sẽ bắt tay ngay và báo cáo đầy đủ."

Lingling cúp máy, im lặng một lúc lâu trong bóng tối của phòng khách. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn tức giận, thương xót, và một quyết tâm lạnh lùng không thể lay chuyển. Hình ảnh những vết tím trên tay Orm cứ hiện lên, từng chi tiết nhỏ như một mũi dao ghim vào lòng cô: bàn tay run rẩy. Cơn giận về những kẻ đã lợi dụng quyền lực để chèn ép người khác bùng lên mãnh liệt. Nhưng lần này Lingling không chỉ muốn giận — cô muốn hành động.

Công việc, quyền lực và mạng lưới của cô giờ là công cụ; cô sẽ dùng chúng để che chở người cô yêu. Lingling nghĩ tới Engfa và Faye —hai người bạn thân, hai mũi dùi trong tay cô ở LK — và tới Evan, trợ lý đang chuẩn bị điều tra. Cô cần họ, nhưng phải bí mật, phải khéo léo. Nếu để vụ này lọt ra theo cách sai, Orm sẽ tổn thương nhiều hơn. Vì vậy mọi bước đi phải kín, phải tính toán.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro