Sự Lựa Chọn Của Trái Tim Tổn Thương
Ánh nắng sớm len qua tấm rèm trắng, rọi xuống căn phòng yên tĩnh. Trên chiếc giường lớn, Lingling và Orm vẫn còn cuộn mình trong chăn, hơi thở đều đặn, ấm áp. Không gian chỉ còn là tiếng gió nhẹ và nhịp tim hòa quyện.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên bình ấy.
Lingling nheo mắt, khẽ vươn tay với lấy chiếc điện thoại đang rung trên đầu giường. Trên màn hình hiện rõ tên "Ba".
Lingling (giọng khàn buổi sáng): "Con nghe đây ạ."
Ông Kwong: "Lingling, mẹ sắp phẫu thuật rồi, con vào viện với mẹ đi."
Lingling (khẽ sững): "Con..."
Cô cắn môi, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của bà Ice ánh mắt lạnh lùng, giọng nói nặng trĩu hôm họ cãi nhau. Cô biết, nếu vào viện, kiểu gì mẹ cũng sẽ nhắc lại chuyện Helen.
Ông Kwong (thở dài): "Mấy hôm nay mẹ con không chịu ăn uống gì cả. Bác sĩ nói nếu cứ thế này, sức khỏe sẽ yếu đi, không thể phẫu thuật được. Lingling, con nghe ba này... con vào xin lỗi mẹ, rồi đồng ý kết hôn với Helen cho mẹ yên tâm đi, được không con?"
Lingling siết chặt điện thoại, bàn tay run lên nhẹ. Cô không trả lời ngay, chỉ lặng im. Ánh mắt cô vô thức hướng sang bên cạnh nơi Orm vẫn nằm, mái tóc rối mềm, đôi mắt khẽ mở nhìn cô trìu mến.
Cái nhìn ấy khiến tim Lingling thắt lại. Cô khẽ đáp:
"Để con sắp xếp ạ."
Rồi cô tắt máy. Không gian lại rơi vào im lặng.
Orm lúc này cũng đã tỉnh hẳn, giọng vẫn còn khàn khàn vì buổi sáng:
"Ling à... có chuyện gì vậy?"
Lingling đặt điện thoại xuống, khẽ thở ra:
"Ba gọi... nói mẹ mấy hôm nay không chịu ăn uống gì cả. Có lẽ... mẹ yếu đi nhiều rồi."
Orm nghe vậy, lòng cũng nặng trĩu. Dù biết giữa họ và mẹ Lingling đang có khoảng cách, cô vẫn lo cho bà. Nhưng cô hiểu, giờ đây, điều Lingling cần không phải là thêm áp lực.
Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Lingling, giọng mềm:
"Thế thì... mình dậy ăn sáng rồi vào viện thăm mẹ nhé."
Lingling nhìn Orm, khẽ gật đầu:
"Ừ, vâng."
Cả hai cùng rời giường.
Orm giúp Lingling pha cà phê, còn Lingling nướng bánh. Họ không nói nhiều, chỉ trao nhau vài ánh nhìn yên lặng ánh nhìn có cả lo lắng, thương yêu và nỗi sợ hãi mơ hồ.
Buổi sáng ấy, căn hộ vẫn sáng đèn, vẫn thơm mùi cà phê, nhưng giữa hai người... đã có một đám mây mỏng của nỗi lo giăng ngang.
____
[Bệnh Viện]
Hành lang vắng lặng, chỉ còn lại ánh sáng trắng lạnh và mùi thuốc sát trùng quen thuộc. Lingling và Orm bước chậm rãi, tiếng giày họ vang đều trên sàn gạch.
Khi đến gần phòng bệnh của bà Ice, Orm dừng bước.
Lingling quay lại, ánh mắt lo lắng:
"Em sao vậy?"
Orm khẽ lắc đầu, giọng nhỏ:
"Ling vào đi... em ở ngoài này thôi."
Lingling nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
"Em không vào thật à?"
Orm mím môi, gượng cười:
"Chắc mẹ sẽ muốn nói chuyện với Ling trước."
Lingling im vài giây rồi khẽ nói, giọng nhẹ mà tha thiết:
"Không thì... em đợi một lúc rồi hãy vào. Coi như tụi mình không đi chung, được không?"
Orm ngước nhìn cô, thấy trong ánh mắt ấy toàn là sự lo lắng dành cho mình. Cô khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng:
"Vâng... thế tí em vào. Ling vào đi nha."
Lingling gật đầu, cố giấu nỗi lo trong ánh mắt, mỉm cười với Orm rồi quay người đi về phía phòng bệnh.
Cánh cửa phòng bệnh bà Ice khẽ mở.
Lingling bước vào, vừa lúc ông Kwong đang ngồi bên giường, nhẹ nhàng bóp tay vợ. Cả hai đang nói chuyện dở, không khí trong phòng yên tĩnh, có phần căng thẳng.
"Ba... mẹ."
Giọng cô khẽ run, đầy do dự.
Bà Ice nhìn thấy con, ánh mắt thoáng sáng lên rõ ràng là vui, nhưng vì cơn giận và nỗi tổn thương cũ vẫn chưa nguôi, bà chỉ im lặng, khẽ quay đi.
Ông Kwong mỉm cười, giọng ấm áp:
"Lingling tới rồi hả con? Thế con ngồi với mẹ nhé, ba ra ngoài chút ba vào."
Lingling: "Dạ."
Cô bước lại gần, dừng bên giường mẹ, giọng dịu đi:
"Mẹ thấy sao rồi ạ?"
Bà Ice đáp ngắn gọn, giọng vẫn cứng:
"Tôi khỏe."
Lingling khẽ cúi đầu, ánh mắt rưng rưng.
"Mẹ... con xin lỗi mà. Mẹ đừng giận con nữa, không tốt cho sức khỏe của mẹ đâu."
Giọng cô nhẹ như gió, mang theo sự chân thành khiến bà Ice cũng không thể giữ nổi vẻ lạnh lùng. Bà thở dài, giọng đã mềm đi:
"Lingling... bao giờ con mới thôi làm mẹ lo lắng đây hả?"
Lingling không nói gì, chỉ cúi đầu. Ánh mắt cô cụp xuống, đầy nặng nề
Không khí trong phòng vẫn yên ắng, chỉ có tiếng máy theo dõi nhịp tim kêu đều đặn. Ánh sáng từ khung cửa sổ hắt vào, chiếu lên khuôn mặt bà Ice đã gầy đi rõ rệt sau những ngày mệt mỏi.
Lingling ngồi xuống ghế bên cạnh, đôi tay siết chặt vào nhau. Cô không dám nhìn thẳng vào mẹ cảm giác tội lỗi cứ nặng trĩu trong lòng.
Sau một hồi im lặng, bà khẽ cất tiếng, giọng khàn và nghiêm:
"Bây giờ mẹ hỏi con, con có kết hôn với Helen hay không?"
Không gian như ngừng lại.
Lingling khẽ ngẩng lên, đôi mắt ngỡ ngàng rồi vội cúi xuống. Cô không trả lời ngay, chỉ cắn môi đến bật máu.
"Con..." — giọng cô nghẹn lại trong cổ họng.
Bà Ice vẫn nhìn con chăm chú. Trong ánh mắt ấy không chỉ có sự cứng rắn, mà còn là nỗi mệt mỏi và lo sợ sâu kín. Bà biết rõ Lingling đang yêu ai, biết rõ tại sao con lại khổ sở như thế, nhưng bà không thể nói ra. Bà sợ sợ chỉ cần thừa nhận, tất cả sẽ sụp đổ.
"Con đừng im lặng với mẹ như thế. Mẹ không hỏi để trách móc. Mẹ chỉ muốn nghe con nói rõ ràng con có định kết hôn với Helen hay không?"
Lingling ngước nhìn mẹ, nước mắt dâng lên trong khóe mắt. Giọng cô run run:
"Mẹ... con biết Helen tốt, con biết mẹ quý cô ấy... nhưng con không thể. Con không thể cưới người mà con không yêu."
Bà Ice nhắm mắt, nén một hơi dài. Mỗi lời của con gái như một mũi dao xoáy vào lòng bà.
Bà nói nhỏ, nhưng giọng vẫn dứt khoát:
"Lingling, cuộc đời không phải lúc nào cũng như ý. Có những người... có những mối quan hệ, dù con có muốn đến đâu cũng không được phép. Con phải biết dừng lại, trước khi mọi chuyện đi quá xa."
Lingling khẽ run người, tim như bị bóp nghẹt. Hoàn toàn không biết ẩn ý đằng sau câu nói của mẹ.
"Mẹ... nếu con nói, con không thể dừng lại thì sao?"
"Vậy con định để mẹ đau lòng thế này mãi sao? Con có biết mẹ không ăn, không ngủ được vì lo cho con không?"
Bà Ice quay đi, cố giấu nước mắt:
"Con không hiểu đâu, Lingling... tình yêu không phải lúc nào cũng có thể ích kỷ như vậy."
Lingling ngồi đó, cổ họng nghẹn lại giọng cô khẽ run:
"Con xin lỗi mẹ..."
Bà Ice nhắm mắt, nước mắt vẫn rơi:
"Hay con muốn mẹ chết cho con vừa lòng."
Giọng bà yếu ớt nhưng như một nhát dao đâm thẳng vào tim Lingling. Cô sững lại, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
"Mẹ... đừng nói vậy mà. Con chưa bao giờ muốn mẹ đau khổ."
"Thế thì đừng khiến mẹ phải lo sợ nữa. Mẹ chỉ muốn con có một cuộc sống bình thường, một hạnh phúc mà người đời có thể chấp nhận được... không phải là thứ khiến cả con, cả người khác đều tổn thương."
Bà quay đi, giọng khàn khàn:
"Mẹ không nói nữa. Mẹ mệt rồi. Con về đi."
Lingling ngồi im, cô mơ hồ nhận ra có gì đó đằng sau những câu nói của mẹ nhưng vẫn đứng lên, khẽ cúi đầu.
"Con xin lỗi, mẹ."
Cánh cửa khẽ khép lại, để lại trong phòng là người mẹ đang nằm im, bàn tay siết chặt góc chăn, như muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng của đứa con mà bà thương nhất nhưng cũng khiến bà đau lòng nhất.
Lingling bước ra ngoài, cánh cửa phòng bệnh khẽ khép lại phía sau lưng. Ánh sáng hành lang trắng lạnh đập vào mắt cô. Ở cuối hành lang, Orm đang đứng dựa tường, hai tay đan chặt trước ngực. Khi Lingling nhìn thấy, tim cô chùng xuống đôi mắt Orm đỏ hoe, như vừa cố kìm nước mắt.
Lingling chậm rãi đi lại gần, giọng cô khàn khàn:
"Em..."
Orm giật mình, vội quay đi, đưa tay lau nhanh khoé mắt rồi cố nở một nụ cười gượng:
"Mình... về nhà rồi nói được không?"
Lingling khựng lại giây lát, ánh mắt dịu xuống. Cô chỉ khẽ gật đầu. Không ai nói thêm lời nào nữa.
Cả hai cùng bước đi, những bước chân vang khẽ trong hành lang vắng.
Ra tới bãi xe, gió thổi nhẹ mà vẫn lạnh buốt. Lingling mở cửa xe, chờ Orm ngồi vào rồi lặng lẽ khởi động máy.
Suốt đoạn đường trở về, không khí đặc quánh, im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập. Orm ngồi nghiêng người, chống tay lên cửa kính, ánh mắt dõi ra ngoài như đang cố nhìn một nơi rất xa. Còn Lingling, tay nắm chặt vô-lăng, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Tiếng gió bên ngoài hòa vào tiếng động cơ, kéo dài không dứt.
Một người mang nặng nỗi đau, người còn lại kìm lòng chẳng dám chạm tới.
Cả hai đều im lặng, nhưng trong lòng họ lại vang lên cùng một câu hỏi:
"Liệu tình yêu này... có còn đường lui không?"
____
Vừa bước vào nhà, Orm đi trước Lingling, chậm rãi ngồi xuống sofa, cơ thể cô như rụt lại vì mệt mỏi và áp lực trong lòng. Lingling bước theo, ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay Orm:
"Em... nghe thấy rồi à?"
Orm khẽ quay sang, giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô gật đầu, cổ họng nghẹn ngào. Lingling đưa tay, khẽ lau nước mắt cho cô:
"Ling sẽ không buông tay em đâu mà."
Orm siết chặt tay Lingling, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn vừa đau đớn vừa dằn vặt:
"Ling... à... Ling... kết hôn với Helen đi..."
Tiếng nói của cô vụt ngắt, thay vào đó là tiếng khóc nức nở vang lên, giọng cô nghẹn ngào đến mức không thể kìm nén:
"Em... em đau lắm... Ling à... nhưng... mẹ... mẹ cần Ling..."
Từng tiếng nức nở của Orm như đập thẳng vào tim Lingling, khiến trái tim cô cũng quặn thắt. Cô cảm nhận rõ từng giọt nước mắt, từng cơn run rẩy của người mình yêu thương. Mọi suy nghĩ, mọi lý trí đều bị cảm xúc cuốn trôi.
Lingling kéo Orm vào lòng, ôm thật chặt, để cô bật khóc, để nỗi đau, nỗi giằng xé dồn nén bấy lâu được trút ra. Orm dựa đầu vào vai cô, khóc thành tiếng, cơ thể run lên từng hồi.
Trong khoảnh khắc ấy, không còn ai là mẹ, là trách nhiệm, chỉ còn lại hai con tim đang đau đớn, yêu thương và sợ mất nhau.
Nỗi đau vì tình yêu không được phép, nỗi đau vì nghĩa vụ, nỗi đau vì sự bất lực... tất cả hòa vào nhau, khiến không gian quanh họ như ngừng lại.
Lingling nhìn cô, ánh mắt đầy tuyệt vọng:
"Em biết mình đang nói gì không, Orm? Em bảo Ling cưới người khác... trong khi trái tim Ling chỉ có em thôi sao?"
Orm mím môi, cố mỉm cười mà nước mắt lại rơi không ngừng:
"Em biết chứ... nhưng đôi khi yêu một người cũng có nghĩa là phải học cách buông tay, phải không Ling?"
Lingling không kìm được nữa, cô kéo Orm vào lòng, siết thật chặt.
"Không, Ling không buông đâu. Dù cả thế giới có quay lưng, Ling vẫn chọn em."
Orm khẽ nắm chặt tay Lingling, dựa đầu vào vai cô, vẫn khóc nhưng giờ là những giọt nước mắt mang theo cả niềm tin và sự an ủi:
"Em biết Ling yêu em... nhưng... tình hình này... chúng ta phải nghĩ tới mẹ nữa..."
Lingling ôm Orm chặt hơn, giọng cô vừa đau đớn vừa kiên quyết:
"Ling biết... nhưng Ling không thể lừa dối lòng mình. Chỉ cần có em, Ling mới thấy mình sống trọn vẹn được."
Orm nhắm mắt, cảm nhận tình yêu của Lingling tràn đầy, dù trái tim cô vẫn nặng trĩu vì áp lực gia đình. Hai người vẫn ôm nhau, vừa là nơi an toàn, vừa là nỗi đau không lời có thể chia sẻ hết, giữa những giọt nước mắt và cảm xúc trào dâng.
Lingling ôm chặt Orm, đôi tay siết lấy người cô, mắt ngấn lệ. Giọng cô run run, tràn đầy nỗi đau:
"Ling... không muốn làm em đau khổ đâu... Ling yêu em... thật lòng... không bao giờ muốn rời xa em."
Orm nấc lên, giọt nước mắt chảy dài trên má. Cô vẫn dựa đầu vào vai Lingling, giọng run nhưng dứt khoát:
"Em biết... Ling yêu em mà... Em luôn biết điều đó. Ling... Ling luôn nghĩ cho em... cho cả tương lai của em nữa."
Orc dừng lại một nhịp, hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục, giọng vừa khóc vừa cố lý giải:
"Em biết Ling muốn bảo vệ mẹ, muốn làm tròn trách nhiệm... nhưng tình yêu của Ling dành cho em, nó luôn là thật. Em thấy rõ điều đó... thấy rõ từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng quyết định Ling làm chỉ vì em."
Lingling khẽ run người, lắng nghe, nước mắt rơi không ngừng. Orm tiếp tục, giọng cô như vừa khóc vừa giãi bày, vừa phân tích cho Lingling hiểu:
"Em biết Ling yêu em... và em cũng biết Ling đau lòng khi phải nghĩ đến mẹ, đến Helen... Em hiểu cả nỗi giằng xé trong lòng Ling... Em biết Ling đang nghĩ cho em, lo cho em... mà vẫn cố giấu đi, cố chịu đựng... Em hiểu hết."
Lingling siết Orm mạnh hơn, hai người cùng nấc nghẹn, tim như hòa vào nhau. Orm nhắm mắt, dựa sát vào Lingling, khóc nức nở:
"Em biết... Ling yêu em... và em... em cũng yêu Ling... nhưng... nhìn mẹ và mọi thứ xung quanh... em không muốn Ling phải đau thêm... không muốn Ling chịu khổ vì em."
Orm áp môi lên môi Lingling, nụ hôn nồng nàn nhưng tràn ngập nước mắt. Tiếng nấc khẽ vang trong căn phòng nhỏ, cảm xúc dồn nén đến mức không thể cầm lại.
Orm (run run, nghẹn ngào): "Thời gian của mẹ không còn nhiều nữa rồi... Ling à... Ling kết hôn với Helen đi nhé."
Lingling khẽ rên lên, giọng nghẹn ngào:
"Em... à..."
Orm nhắm mắt, giọt nước mắt rơi trên má cô, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Lingling, rồi đặt tay Lingling lên ngực trái của mình:
"Ling biết không... dù không thể ở bên nhau nữa... nhưng Ling luôn ở đây, trong tim em... mãi luôn như thế."
Cả hai im lặng, nỗi đau tràn ngập trong từng nhịp tim. Lingling cúi mặt, nước mắt rơi xuống không ngừng. Orm nhìn cô, giọng run mà dứt khoát:
"Ling... đồng ý với em có được không?"
Lingling chỉ biết cúi đầu, nghẹn ngào, không nói gì, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng, đau đớn đến tận cùng. Orm nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng dịu dàng:
"Em biết người yêu của em rất mạnh mẽ mà..."
Lingling không phản ứng, chỉ im lặng, để Orm giữ tay mình trong tay, để tim họ vẫn gần nhau dù hoàn cảnh đã không cho phép.
Orm nhìn thẳng vào mắt Lingling, giọng dứt khoát nhưng ẩn chứa nỗi đau:
"Hứa với em nhé..."
Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn âm thanh của hai trái tim đang đập rộn ràng vừa yêu thương, vừa đau khổ, vừa bất lực trước thực tại.
Lingling cuối cùng cũng khẽ gật đầu, giọng nghẹn ngào:
"Ừm..."
Cô ôm chặt Orm vào lòng, cảm nhận từng cơn run rẩy và nỗi đau sâu thẳm của người yêu:
"Ling xin lỗi... xin lỗi em..."
Orm gục đầu lên vai Lingling, tiếng nấc nặng trĩu thoát ra khỏi cổ họng, đôi tay vẫn siết chặt cơ thể Lingling như sợ nếu buông ra sẽ mất đi một phần linh hồn. Giọt nước mắt của Orm rơi dầm dề, thấm ướt áo Lingling.
Orm nức nở, giọng nghẹn ngào nhưng dịu dàng:
"Ling... không có lỗi mà, em không có trách Ling đâu..."
Lingling ôm cô chặt hơn, cảm nhận từng cơn run rẩy trong cơ thể Orm, mắt cô đỏ hoe:
"Orm à... em cũng sẽ luôn ở đây, trong trái tim Ling. Không ai có thể thay thế được em."
Orm nhắm mắt, những giọt nước mắt rơi dài trên má, trộn lẫn nỗi đau và yêu thương:
"Em biết rồi... Nếu mà có kiếp sau, chắc chắn chúng mình sẽ yêu nhau nhiều hơn nữa nhé..."
Lingling khẽ gật đầu, cảm giác vừa đau vừa ấm áp tràn ngập trong tim. Hai người vẫn ôm nhau, khóc nức nở, nhưng trong từng giọt nước mắt ấy là sự thấu hiểu, là tình yêu bất diệt, dù họ biết hiện tại phải rời xa nhau.
Không gian xung quanh lặng im, chỉ còn âm thanh nức nở hòa cùng nhịp tim, tạo nên một khoảnh khắc vừa ngọt ngào, vừa đau đớn đến tận cùng.
Khi hai người buông tay nhau ra, Orm cố nở một nụ cười thật tươi, giọng cô dịu dàng:
"Không khóc nữa nhé."
Lingling gật đầu, lòng vẫn còn đọng lại chút nhói đau, nhưng nụ cười của Orm như một liều thuốc xoa dịu.
"Đi nào, hôm nay em sẽ nấu một bữa thật ngon cho Ling được không?"
Lingling không chần chừ, nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh:
"Thế chúng mình đi siêu thị nhé!"
"Dạ."
Cả hai nhanh chóng mặc áo khoác, đội mũ, đeo khẩu trang kín mít Lingling là idol nổi tiếng, không thể để bị nhận ra. Họ rời khỏi nhà, tay trong tay, tựa như hai cô gái bình thường đang tận hưởng một ngày cuối tuần.
___
Tới trung tâm thương mại, hai người hòa mình vào dòng người nhộn nhịp. Họ cùng nhau chọn mua thực phẩm, trao đổi những câu chuyện nhỏ nhặt, cười đùa vui vẻ. Lingling giúp Orm lựa trái cây, Orm nháy mắt tinh nghịch mỗi khi Lingling tỏ vẻ khó tính.
Sau khi mua sắm xong, cả hai đi chơi ở các khu vui chơi. Lingling thách Orm trong trò bắn súng, Orm hồn nhiên la lên khi bị trúng "đạn ảo", cả hai cười khanh khách. Họ chụp rất nhiều ảnh cùng nhau, vừa tự nhiên vừa tinh nghịch, để lại những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa cuộc sống phức tạp của Lingling và Orm.
Nụ cười trên môi cả hai rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, dù trong lòng họ vẫn còn chất chứa những nỗi buồn và lo lắng chưa thể giải tỏa. Nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, họ được là chính mình, được bên nhau, và được vui vẻ thật sự.
___
Về đến nhà, trời đã tối, ánh đèn vàng hắt lên không gian ấm áp của căn bếp. Orm đứng trước bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, thái rau, nêm nếm gia vị với đôi tay khéo léo. Lingling đứng bên cạnh, vừa phụ cô, vừa không quên trêu chọc:
"Ôi em nêm mắm muối kiểu gì mà thơm quá vậy nè, Orm à?"
Orm nhướn mày, giả vờ hờn dỗi:
"Ling mà cười nữa là em cho ăn mắm thật luôn đấy!"
Lingling cười khanh khách, nghiêng người nhét một miếng rau vào tay Orm:
"Thế này gọi là phụ hay là quấy phá hả?"
Orm vừa cười vừa lắc đầu, tay vẫn thoăn thoắt nấu nướng. Không khí trong bếp vừa vui tươi vừa thân mật, tiếng chảo xèo xèo hòa lẫn với những tiếng cười và trêu đùa của hai người.
Sau bữa tối vui vẻ, Lingling và Orm vẫn trêu đùa nhau, tiếng cười vang khắp căn bếp ấm áp. Lingling chủ động dọn dẹp, vừa rửa bát vừa nhìn Orm ngồi nghỉ, ánh mắt cô đầy trìu mến. Orm chỉ biết mỉm cười, thầm cảm nhận niềm hạnh phúc giản đơn trong những khoảnh khắc bình thường này.
Dọn dẹp xong, Lingling dẫn Orm vào phòng chiếu phim nhỏ trong căn hộ một không gian riêng tư, êm ái với ánh đèn dịu và chiếc ghế sofa êm. Lingling hỏi:
"Em muốn xem cái nào?"
Orm nhìn vào màn hình, giọng dịu dàng:
"Cái này đi."
Cả hai cùng lựa xong phim, ngồi xuống sofa, dựa sát vào nhau. Orm tựa đầu lên vai Lingling, bàn tay vẫn siết chặt tay cô, như muốn giữ chặt mọi thứ trong khoảnh khắc này.
Những cảnh vui trong phim khiến Orm thỉnh thoảng bật cười khẽ, kéo theo Lingling mỉm cười theo.
Lingling khẽ nghiêng người nhìn Orm, thấy cô hạnh phúc trong sự bình yên nhỏ bé ấy, lòng vừa ấm áp vừa day dứt.
Không gian yên lặng, chỉ còn tiếng phim, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên, và nhịp tim của hai người hòa nhịp một khoảnh khắc bình yên nhưng thấm đẫm tình yêu và những cảm xúc sâu kín.
Đêm hôm đó, Lingling và Orm nằm bên nhau, ôm chặt không rời. Không ai có thể chợp mắt, vì cả hai đều hiểu đêm nay là đêm cuối cùng họ có thể bên nhau. Không lời nào được nói ra, nhưng cảm giác đó hiện hữu rõ rệt trong từng nhịp thở, từng cái siết tay.
Lingling khẽ hôn lên trán Orm, trong khi Orm dụi mặt vào ngực cô, giọng run run:
"Ling... chưa ngủ à?"
"Chưa ạ..."
Orm im lặng một lúc, rồi lại gọi khẽ:
"Ling..."
"Dạ?"
Orm ngước mặt nhìn khuôn mặt Lingling, muốn ghi nhớ mọi chi tiết, áp tay lên má cô:
"Ling... phải hạnh phúc nhé..."
Giọng cô run rẩy, nước mắt rơi xuống, trộn lẫn nỗi đau và yêu thương. Lingling nắm lấy tay Orm đang đặt trên má mình, siết thật nhẹ như muốn truyền cho cô sự trấn an.
Orm nức nở, giọng nhỏ dần:
"Hứa với em... đừng buồn lâu quá nhé. Hãy sống thật vui vẻ, đừng uống nhiều rượu, đừng có mà mải làm rồi quên ăn nhé... Không em sẽ giận Ling đấy."
Lingling cảm giác tim mình như bị nhói lên từng nhịp, giọng cô khẽ run:
"Ling... hứa..."
Orm khóc nức nở, giọng nhỏ đến mức chỉ Lingling mới nghe rõ:
"Em... yêu Ling... đừng... quên em nhé..."
Lingling không nói gì, chỉ nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Orm. Nụ hôn ấy vừa dịu dàng vừa đầy đau khổ, như muốn giữ lại tất cả tình yêu và nỗi nhớ trong khoảnh khắc cuối cùng. Orm đáp trả, môi chạm môi Lingling giữa những giọt nước mắt mặn chát, từng rung động truyền vào nhau, nỗi đau và tình yêu hòa làm một.
Lingling ôm chặt Orm, giọng cô run run nhưng tràn đầy yêu thương:
"Em cũng vậy nhé... em hứa với Ling phải chăm sóc thật tốt cho bản thân nhé. Ling yêu em... yêu em nhiều lắm. Lingling Kwong này cả đời... chỉ yêu một mình Orm Kornnaphat thôi."
Orm nghe vậy, mắt đỏ hoe nhưng gật đầu, giọng cô nhỏ mà kiên định:
"Em hứa..."
Hai người nhìn nhau, không cần thêm lời nào nữa. Trong khoảnh khắc ấy, tình yêu và lời hứa được giữ trọn, dù thực tế phía trước có chia cắt họ. Cả hai vẫn cảm nhận nhau bằng nhịp tim, bằng hơi thở, bằng từng giọt nước mắt một tình yêu vừa mãnh liệt vừa day dứt, nhưng trọn vẹn và bất diệt trong trái tim họ.
Lingling siết tay Orm thêm một lần nữa, để truyền đi tất cả tình cảm, để nhắc nhở rằng dù ngày mai có ra sao, họ vẫn luôn thuộc về nhau trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Orm rón rén rời khỏi giường. Cả đêm cô không ngủ, chỉ nằm cạnh Lingling, nhìn khuôn mặt cô trong ánh đèn mờ. Khuôn mặt ấy vừa nhẹ nhàng vừa thoáng những nếp nhíu mày khi ngủ. Orm khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt tay lên lông mày Lingling. Thật kỳ diệu, lông mày cô giãn ra, trông bình yên hơn.
Orm cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Lingling, như muốn giữ lại khoảnh khắc cuối cùng này. Rồi cô rón rén rời khỏi giường, tránh đánh thức Lingling.
Cô chuẩn bị xong, bước ra ngoài, nhìn Lingling vẫn say giấc. Giọng cô khẽ run, chỉ nói một mình:
"Tạm biệt... người yêu của em."
Orm nhìn một lượt quanh phòng, từng chi tiết, từng vật quen thuộc đều in sâu trong tim.
Orm rón rén vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Lingling. Cô đặt từng món lên bàn, sắp xếp cẩn thận, từng chi tiết nhỏ đều mang theo tình yêu và nỗi đau.
Sau đó, cô đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa, lấy giấy bút và viết một lá thư.
Trong lá thư, Orm để lại lời tạm biệt, lời yêu thương: "Orm yêu Lingling, sẽ luôn yêu Lingling, dù chúng ta không còn ở bên nhau."
Cô đặt bút xuống, hít một hơi thật sâu, để những giọt nước mắt rơi xuống không ngăn lại được, rồi nhẹ nhàng để lá thư trên bàn, rời khỏi căn hộ một bước đi đầy day dứt nhưng cần thiết, giữ lại tình yêu trong tim, dù không thể giữ nhau trong hiện thực.
___
Trên xe, Orm cố gắng kìm nén cảm xúc, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Cô không trở về Kwong Gia, mà về căn hộ của mình. Về đến nhà, Orm không bật đèn, đi thẳng vào phòng ngủ. Lúc này, cô mới gục ngã hoàn toàn. Những giọt nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, nức nở đến tận cùng, chấp nhận rằng cuối cùng, cô và Lingling cũng đã kết thúc thật rồi.
___
Phía bên kia, Lingling tỉnh giấc, không thấy Orm nằm cạnh. Cô chậm rãi ngồi dậy, bước ra phòng khách – và phòng bếp trống trơn. Một cảm giác trống vắng quặn thắt trong tim cô. Lingling lẩm bẩm:
"Đi đâu rồi nhỉ..."
Lingling ra sofa, ngồi xuống, tay run run cầm điện thoại gọi Orm nhưng máy thuê bao. Mọi thứ trở nên yên lặng và lạnh lẽo. Cô nhìn thấy lá thư trên bàn. Tay Lingling run rẩy cầm lá thư, từng dòng chữ như xé nát trái tim cô.
Cô đọc, từng từ từng chữ thấm vào lòng, và nước mắt cô trào ra. Hiểu rằng mọi thứ đã chấm dứt, Lingling khóc nức nở, lòng quặn thắt vì tình yêu sâu đậm nhưng không còn cách nào giữ lại.
Căn hộ yên lặng, chỉ còn tiếng nức nở thấm vào không gian một kết thúc đau lòng, khắc ghi trong tim cả hai.
[Lá thư của Orm để lại cho Lingling]
Chủ tịch của em dậy rồi hả?
Em có làm bữa sáng đó, Ling nhớ ăn nha.
Em xin lỗi... xin lỗi vì đã rời đi như thế, nhưng mà em sợ nếu nói tạm biệt trực tiếp, em sẽ không nỡ rời đi được.
Em không hối hận vì đã yêu Ling. Suốt thời gian qua ở bên nhau là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời em.
Chúng mình đã cùng trải qua nhiều chuyện đã từng xa nhau, từng cãi nhau, từng tổn thương nhau... rồi lại tìm về bên nhau.
Em vẫn luôn giữ nguyên tình cảm đó. Em chưa từng thay đổi.
Và em tin Ling cũng vậy. Em biết Ling yêu em, em luôn cảm nhận được điều đó, trong từng ánh mắt, từng cái ôm, từng lần Ling gọi tên em.
Nhưng Ling à, em không muốn Ling phải khó xử, không muốn Ling bị giằng co giữa tình yêu và trách nhiệm.
Em yêu Ling nhiều lắm, nhưng lần này... em chọn rời đi, vì em không muốn trở thành gánh nặng cho người mà em yêu nhất.
Ling hãy sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc nhé.
Dù mình không còn ở bên nhau nữa, Ling vẫn luôn ở trong tim em ở một nơi thật đặc biệt, mà không ai có thể thay thế.
Em cũng sẽ sống thật tốt, như những gì Ling từng mong.
Đừng buồn lâu quá nhé, Chủ tịch của em.
– Orm Kornnaphat
Lingling ngồi thẫn thờ trên sofa, hai tay vẫn nắm chặt lá thư của Orm tờ giấy đã nhòe đi vì nước mắt.
Cô không còn biết mình đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần. Mỗi dòng chữ, mỗi nét bút mềm mại của Orm như cứa sâu thêm vào tim cô.
Lingling cúi đầu, nước mắt rơi xuống mặt bàn gỗ, giọng cô nghẹn lại, khẽ gọi trong vô thức:
"Orm..."
Căn hộ yên tĩnh đến mức cô nghe rõ cả nhịp tim mình đang đập loạn, nặng trĩu và đau nhói.
Lingling khẽ áp lá thư lên ngực, như muốn giữ lại hơi ấm còn sót lại của Orm:
"Em ngốc lắm... Ling cần em mà... sao lại rời đi như thế..."
Giọng cô vỡ ra trong nghẹn ngào, nước mắt tuôn không ngừng.
Cô ngẩng lên, nhìn quanh căn hộ nơi đâu cũng có dấu vết của Orm: chiếc cốc cô hay dùng, tấm khăn còn vắt hờ bên ghế, chiếc áo khoác nhỏ vẫn treo nơi cửa.
Mỗi thứ đều như một nhát dao găm vào lòng.
Lingling khẽ mỉm cười giữa nước mắt, một nụ cười đẫm buồn:
"Em bảo Ling phải sống vui vẻ... nhưng em đi rồi, Ling biết phải vui thế nào đây..."
Cô lại cúi đầu, đôi vai run lên, nước mắt ướt đẫm lá thư.
Trái tim Lingling nặng trĩu không chỉ vì mất đi người mình yêu, mà còn vì hiểu rằng Orm đã chọn đau để mình được bình yên.
Và chính điều đó, lại khiến Lingling càng không thể ngừng đau.
___
Orm ngồi sụp xuống bên mép giường, hai tay ôm mặt, nước mắt không thể ngừng rơi. Căn phòng im ắng chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.
Những hình ảnh về Lingling cứ lần lượt hiện lên nụ cười, giọng nói, ánh mắt dịu dàng mỗi sáng, những cái ôm, những lần cãi nhau rồi lại làm hòa.
Cô cắn môi, cố kìm lại nhưng vô ích. Trái tim như bị ai bóp nghẹt, lưng tựa vào giường, nước mắt tuôn như mưa. Cô gàonghẹn ngào, tiếng nức nở bật ra đứt quãng.
"Em đâu có muốn buông tay Lingling đâu... Em cũng cần Ling mà... Em đâu có muốn bỏ tình yêu của hai đứa mình đâu..."
Giọng Orm vỡ vụn, từng câu như xé toạc không gian tĩnh lặng. Cô ôm ngực, nơi trái tim nhói đau đến nghẹt thở.
"Em cố mạnh mẽ... cố nói ra những lời đó... nhưng Ling ơi em đau..."
Orm gục mặt vào hai bàn tay, nước mắt không ngừng rơi. Cô cười trong tuyệt vọng, nụ cười run rẩy giữa những giọt nước mắt nóng hổi.
"Em nói Ling hãy kết hôn với Helen... nhưng thật ra em chỉ muốn Ling ôm em, đừng rời xa nhau..."
Cô bật khóc, tiếng nức nở nghẹn lại nơi cổ họng.
Orm siết chặt tấm chăn trên giường.
"Ling à... em không mạnh mẽ như Ling nghĩ đâu... em yếu đuối lắm... em sợ lắm... nhưng em yêu Ling, yêu đến mức phải buông tay để Ling không khổ nữa..."
Cô gục xuống gối, tiếng khóc nhỏ dần, nghẹn lại thành từng hơi thở đứt quãng.
Orm ngồi co người lại giữa căn phòng lạnh, ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt đẫm nước mắt. Tiếng nấc nghẹn bật ra từng hồi, lẫn trong những tiếng thở dài đứt quãng.
"Em cũng muốn nói với Ling rằng... em cũng cần Ling lắm..."
Giọng cô run run, nghẹn ngào như vừa cười vừa khóc. Nước mắt lại lăn dài, nóng rát nơi khóe môi.
"Nhưng mà... nếu nói ra rồi... Ling sẽ lại khổ tâm, sẽ lại khó xử giữa em và mẹ... em không muốn như thế..."
Orm cúi đầu, bàn tay siết chặt tấm ảnh nhỏ hai người từng chụp chung. Cô đặt ngón tay lên khuôn mặt Lingling trong ảnh, khẽ vuốt ve như sợ làm nhòe đi hình bóng ấy.
"Em đâu muốn buông tay đâu, Ling... chỉ là... em không biết phải làm gì khác nữa..."
Cô bật cười trong nước mắt, nụ cười đắng chát:
"Em chọn buông tay... không phải vì hết yêu... mà vì em yêu Ling quá nhiều, đến mức không muốn Ling phải tổn thương thêm nữa."
Orm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, khẽ thì thầm như nói với khoảng không trước mặt:
"Lingling à... nếu có một kiếp khác, em sẽ không để Ling phải khó xử, không để ai chen vào giữa tụi mình nữa đâu... khi ấy, em sẽ nắm tay Ling, không bao giờ buông."
Cô khẽ gục đầu xuống, những giọt nước mắt rơi xuống sàn lạnh, hòa vào nỗi đau chưa kịp nói hết nỗi đau của một người con gái vừa yêu, vừa phải buông, để bảo vệ người mình yêu khỏi chính tình yêu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro