Tổn Thương Không Lối Thoát

Từ sau hôm giỗ tổ ở Kwong Gia, mọi người lại quay trở về guồng quay công việc thường ngày. Lingling bận rộn với lịch trình dày đặc: đi show, quay MV, tham dự hợp đồng, quản lý tập đoàn cùng Engfa và Faye. Cô hầu như chỉ ngủ được vài tiếng mỗi ngày, luôn phải căng mình để theo kịp mọi thứ.

Orm cũng vậy, cô vẫn âm thầm theo dõi Lingling qua các mạng xã hội, qua những tấm ảnh fan chụp. Có lúc cô ngồi một mình, mỉm cười trước những khoảnh khắc đáng yêu của Lingling. Bộ phim mới của Lingling sắp bấm máy, khâu cuối cùng là chọn stylist cho các diễn viên. Bất ngờ thay, stylist được chọn lại là Orm, và cô đồng ý hợp tác mà không hề hay biết Lingling cũng tham gia bộ phim này.

Tại phòng họp lớn của CH3, Orm đến từ sớm, các anh chị trong ekip đoàn phim cũng đã có mặt trước. Cô chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống ghế đã sắp xếp sẵn. Dần dần, các diễn viên cũng bắt đầu đến, mọi người chào hỏi, trao đổi công việc.

Phía dưới sảnh CH3, Lingling đang cố gắng di chuyển vào trong giữa đám đông fan quá đông. Helen cũng vất vả mới đi kịp vào thang máy, đứng chờ Lingling. Phía sau cả hai là dàn vệ sĩ và quản lý, luôn chú ý đảm bảo an toàn. Mọi người xung quanh đều biết mối quan hệ của Lingling và Helen.

Helen khoác tay Lingling một cách thân mật, nhẹ nhàng nhìn người yêu hỏi:
— "Ling, lại không ngủ đủ giấc chứ gì?"

Lingling mỉm cười, đáp nhẹ:
— "Tại nhiều việc quá, Ling cũng muốn ngủ mà."

Helen nhíu mày, lo lắng:
— "Cứ thế này em thấy không ổn đâu."

Lingling chỉ gật đầu:
— "Ling chịu được."

Không ai để ý, Helen cúi xuống hôn lên má Lingling. Lingling cười nhẹ, ánh mắt đầy dịu dàng. Helen nghiêng người gần hơn, thì thầm:
— "Tiếp thêm động lực cho đấy."

Lingling gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp và tinh thần hỗ trợ của người yêu, trước khi cả hai bước vào cuộc họp chuẩn bị cho bộ phim sắp bấm máy.

Lingling và Helen nắm tay nhau bước vào phòng họp lớn, tự tin và tỏa sáng. Họ vừa đi vừa chào hỏi đạo diễn và ekip. Ánh mắt mọi người dõi theo hai cô, không giấu được sự ngưỡng mộ.

Đạo diễn – anh Suriya – cười lớn:
— "Ái chà, cặp đôi vàng của chúng ta đây rồi!"

Lingling mỉm cười:
— "Nghe danh anh Suriya đã lâu, bây giờ mới được hợp tác."

Helen cũng nghiêng người chào:
— "Đúng vậy ạ, nhờ anh chiếu cố tụi em."

Biên kịch – Pimlada – hóm hỉnh xen vào:
— "Người tung, kẻ hứng à?"

Lingling và Orm đều bật cười, khiến không khí trở nên thoải mái hơn. Các diễn viên phụ cũng lên tiếng chào hỏi:

Diễn viên nam – Krit – nói:
— "Em hâm mộ hai người lắm trời ạ, chị Helen xinh quá."

Helen mỉm cười, đáp:
— "Cảm ơn em."

Diễn viên nữ – May – tiếp lời:
— "Chị Lingling cũng đẹp nữa ạ."

Anh quay phim – Thanawat – pha trò:
— "Hai đứa này bao giờ cưới đây?"

Lingling cười nhẹ:
— "Tụi em còn sự nghiệp đã ạ."

Helen khẽ nghiêng người, nắm chặt tay Lingling:
— "Phải ạ, khi nào cưới chắc chắn có thiệp của anh luôn nha."

Orm đứng lặng tại chỗ, nghe hết mọi lời trò chuyện. Lòng cô đau nghẹn khi nhận ra: Lingling và Helen yêu nhau thật. Cô sững người, mắt trũng sâu và nắm chặt tay.

Đạo diễn Suriya quay sang gọi:
— "Stylist của chúng ta, nhà thiết kế Orm Kornnaphat, mọi người chào hỏi đi!"

Lingling và Helen cùng quay lại, ánh mắt gặp Orm. Cả ba đều cố gắng tỏ ra bình thường trước mọi người:

Lingling lạnh lùng:
— "Chào cô."

Helen hơi gượng gạo:
— "Chào cô."

Orm nuốt nghẹn, giọng khẽ run:
— "Chào hai người."

Ánh mắt Lingling và Orm giao nhau. Orm lộ rõ vẻ tổn thương, trong lòng dấy lên nỗi đau khi thấy người mình yêu thương giờ đã bên người khác. Lingling tinh ý nhận ra nhưng cô chỉ nhếch môi, lạnh lùng lướt qua. Helen thì bám chặt tay Lingling như một cách "đánh dấu chủ quyền", khiến Orm càng thêm nhói lòng.

Không khí phòng họp lặng đi một chút, ai cũng cảm nhận được sự căng thẳng tinh tế giữa ba người, dù họ vẫn giữ vẻ ngoài lịch sự.

Cả ba đứng cạnh bàn họp, kịch bản phim trải dài trước mặt. Lingling ngồi xuống, Helen vẫn nắm tay cô, ánh mắt dõi theo Orm. Orm đứng bên cạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tâm trạng cô vô cùng nặng nề.

Đạo diễn Suriya cất lời:
— "Hôm nay chúng ta sẽ thống nhất phong cách trang phục cho các diễn viên chính. Orm, em là stylist, mọi người nghe theo hướng dẫn của cô ấy nhé."

Orm gật đầu, giọng cô vẫn đều:
— "Vâng ạ. Trước tiên, tôi muốn tham khảo ý kiến của hai diễn viên chính về concept tổng thể."

Lingling nhìn Orm, ánh mắt lạnh lùng:
— "Tôi muốn bộ trang phục của tôi và Helen phải thật nổi bật, dễ thu hút khán giả."

Helen nghiêng người, tựa sát vào Lingling:
— "Đúng rồi, tụi em muốn mọi người ấn tượng ngay từ cảnh đầu tiên."

Orm nhìn xuống những mẫu trang phục trên bàn, cố gắng kìm nén cảm xúc: cô không thể để Lingling và Helen thấy cô đang bối rối. Cô nhẹ nhàng gợi ý:
— "Nếu muốn nổi bật nhưng vẫn sang trọng, tôi đề xuất tone màu này và kiểu dáng này. Có thể phối hợp với phụ kiện để tăng điểm nhấn."

Lingling hơi nhếch môi, giọng vẫn bình thản nhưng sắc lạnh:
— "Được, tôi xem thử. Cô Kornnaphat, chắc cô biết tôi muốn gì mà."

Orm hít một hơi dài, nén đau lòng, rồi tiếp tục hướng dẫn:
— "Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ chỉnh sửa sao cho vừa ý hai người nhưng vẫn đảm bảo hình ảnh tổng thể."

Helen thầm dõi theo từng phản ứng của Orm, cảm nhận được nỗi đau ẩn sâu trong ánh mắt cô. Cô siết tay Lingling nhẹ, như muốn bảo vệ cô, đồng thời cũng tạo ranh giới không ai có thể vượt qua.

Cuộc thảo luận kéo dài, Orm đi lại giữa bàn mẫu và hai diễn viên, hướng dẫn từng chi tiết trang phục. Mỗi lần Orm gần Lingling, ánh mắt hai người lại lướt qua nhau, chứa đầy những dư âm của quá khứ. Lingling vẫn giữ thái độ điềm nhiên, lạnh lùng, nhưng bên trong, tim cô cũng rung lên vì nhận ra Orm đã thay đổi, vẫn quan tâm và tận tâm với công việc.

Helen thì thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Orm, cảm nhận rõ nỗi đau nhưng vẫn vững vàng bám lấy Lingling, như nhắc nhở cả phòng rằng người này là của cô.

Cuối cùng, Orm dừng lại, giọng khẽ:
— "Vậy mọi thứ sẽ ổn rồi. Hai người thử mặc mẫu này, tôi sẽ chỉnh thêm chút chi tiết."

Lingling đứng lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Orm, nói khẽ:
— "Được, bắt đầu thôi."

Orm cúi đầu, nén cảm xúc, bắt đầu chỉnh trang phục. Mọi thứ diễn ra chuyên nghiệp, nhưng không ai trong phòng có thể phủ nhận sự căng thẳng ngầm giữa ba người, vừa công việc vừa là mối quan hệ phức tạp không thể nói ra.

Phòng thử trang phục được ngăn riêng, ánh sáng nhẹ chiếu lên các mẫu trang phục sang trọng. Lingling đứng trước gương, khoác chiếc áo đang thử, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, lạnh lùng, ánh mắt hướng thẳng ra phía trước, như không hề quan tâm đến Orm đang đứng cạnh.

Orm bước tới, tim cô đập thình thịch. Cô nhìn chiếc áo, rồi ánh mắt lướt qua từng đường nét trên cơ thể Lingling. Cố gắng kiềm nén cảm xúc, Orm khẽ nói:
— "Để em giúp."

Cô không đợi Lingling trả lời, nhẹ nhàng đưa tay lên, chỉnh lại phần vai áo, khoác áo cho Lingling. Khoảnh khắc tay Orm chạm vào người Lingling, cả cơ thể cô run rẩy. Lingling cảm nhận được sự rung động, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, thờ ơ: ánh mắt cô không hề dừng lại, giọng cô vẫn đều:
— "Cô Kornnaphat, cẩn thận thôi."

Orm hơi cúi đầu, nén nhịp tim đang loạn nhịp, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô thì mọi thứ như vỡ òa. Cô chỉ có thể lặng lẽ chỉnh lại áo cho Lingling, giọng khẽ:
— "Ừ... để em chỉnh vừa."

Lingling nhếch môi một chút, một nụ cười khẽ, mang tính thách thức, lạnh lùng:
— "Không sao đâu, tôi tự làm cũng được mà."

Orm vẫn không rời tay, mỗi lần chạm vào áo của Lingling đều khiến cô run lên, vừa muốn rút tay, vừa không nỡ rời. Lingling cảm nhận được, ánh mắt lướt qua Orm, thấy sự bối rối, run rẩy trong đôi mắt kia, nhưng vẫn giữ sự thờ ơ, không buồn đáp lại.

Cả hai đứng im một lúc, trong phòng tĩnh lặng, chỉ có âm thanh nhẹ của vải vóc va chạm. Không lời nào được nói ra, nhưng cả Lingling và Orm đều biết, đây là khoảnh khắc đầy mâu thuẫn: vừa gần gũi, vừa xa cách.

Orm đang chỉnh áo cho Lingling, bất giác cô nhìn thấy trên má Lingling còn vệt son mờ. Tay Orm run lên, trái tim nhói đau. Cô nhận ra ngay vết son đó chắc chắn là của Helen. Lòng cô quặn thắt, mắt rưng rưng, đỏ hoe.

Orm nghẹn lại, giọng nhỏ và run:
— "Ling... và cô ấy... yêu nhau thật phải không?"

Lingling nhếch môi, cười khẩy. Ánh mắt cô nhìn Orm như nhìn một điều dĩ nhiên, nhưng cũng mang theo một chút xót xa lẫn lạnh lùng:
— "Phải."

Lời thừa nhận như một cú tát trực tiếp vào tim Orm. Nước mắt cô trào ra, cô nhìn Lingling với ánh mắt đầy tổn thương.

Lingling tiến đến gần hơn, giọng đều nhưng mang sắc thái mỉa mai, như muốn làm Orm đau thêm:
— "Cô ấy rất tốt... xinh đẹp... lương thiện."

Orm gật đầu, giọng lạc đi:
— "Vậy... tốt rồi."

Lingling hơi nghiêng mặt, ánh mắt sắc lạnh, dí sát lại gần Orm, từng chữ như đâm vào tim:
— "Cô ấy... tốt hơn cô."

Orm lặng người, tay vẫn giữ nhẹ vạt áo Lingling, nước mắt rơi ròng ròng. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đứng đối diện, gần gũi nhưng cách nhau cả thế giới cảm xúc: Lingling lạnh lùng, thờ ơ; Orm đau đớn, run rẩy và tuyệt vọng.

Lingling nhếch môi, ánh mắt vẫn lạnh như băng, nhưng sâu thẳm trong cô là nỗi xót xa khó giãi bày. Cô tiến lại gần Orm, giọng đều nhưng từng từ như dao đâm vào tim:
— "Cô ấy... hiểu tôi hơn cô. Cô ấy luôn biết tôi cần gì, muốn gì, còn cô... chỉ biết nghĩ cho mình."

Orm khẽ run, tay vẫn chạm vạt áo Lingling nhưng không dám tiến thêm bước nào. Nỗi đau tràn ngập trong cô, tim nhói lên từng nhịp.

Lingling tiếp tục, giọng lạnh lùng hơn:
— "Helen luôn bên tôi, lúc tôi mệt mỏi, lúc tôi bận rộn... còn cô? Cô từng bỏ tôi, để lại tôi một mình đối mặt với mọi chuyện. Giờ nhìn cô đứng đây... thật... đáng thương."

Orm nghẹn lại, mắt đỏ hoe, cô không nói được gì, chỉ có thể nhìn Lingling bằng ánh mắt vừa đau đớn vừa tuyệt vọng.

Lingling nghiêng đầu, dí sát mặt Orm, từng chữ thốt ra đều mang sắc thái khinh miệt và mỉa mai:
— "Cô ấy... tốt hơn cô... mọi thứ, từ cách yêu, cách quan tâm, đến cách hiểu tôi... đều hơn cô. Thế nên, đừng nghĩ tôi còn gì để dành cho cô nữa."

Lingling dừng lại, quay hẳn mặt về phía Orm, giọng cô lạnh lùng, dứt khoát:
— "Cô nghe rõ không... tôi yêu Helen."

Câu nói như một mũi dao xuyên thẳng vào tim Orm. Mắt Orm rực đỏ, cơ thể cô run lên, tim như vỡ vụn. Cô muốn phản kháng, muốn nói gì đó... nhưng không thốt ra được. Mọi lời lẽ đều nghẹn lại trong họng.

Lingling nhếch môi, ánh mắt vẫn sắc lạnh:
— "Tôi không còn gì để dành cho cô. Cô hiểu chưa?"

Nói xong, Lingling quay lưng bỏ đi, từng bước đi thẳng, dứt khoát. Orm đứng im, tay run rẩy, nước mắt chảy dài, cảm giác tuyệt vọng đè nặng toàn thân.

Phía sau lưng Lingling, trái tim cô cũng lặng đi một khoảnh khắc, nỗi đau, nỗi hận và cả sự xót xa vẫn lẩn quất... nhưng cô vẫn giữ sự lạnh lùng tuyệt đối.

Orm cố nén đau, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh để bước ra ngoài. Bên ngoài phòng, không khí vẫn vui vẻ, tiếng cười nói rôm rả vang lên. Lingling bước ra trước, tự tin, lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến Orm.

Helen đứng dậy, đi về phía Lingling:
— "Ling, bộ này tuyệt lắm đó!"

Lingling chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm. Helen khoác tay cô một cách thân mật, cười rạng rỡ, như khẳng định quyền sở hữu.

Orm bước ra, đôi mắt còn hơi đỏ, tim cô như bị siết chặt khi thấy cảnh tượng này. Cô cố gắng không nhìn quá lâu, nhưng trái tim đau nhói từng nhịp. Lingling, dường như nhận thấy Orm nhưng vẫn phớt lờ, đi bên Helen, tựa như không tồn tại cô trước mắt.

Orm đứng đó một giây, bất lực, tuyệt vọng. Cô biết mình không thể chen vào, không thể làm gì... chỉ còn cách quay đi, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh trong nỗi đau nhói lòng.

Đột nhiên Helen nắm tay Lingling, cả hai bước ra hành lang vắng. Helen áp tay lên má Lingling, giọng dịu dàng:
— "Ling, ổn chứ?"

Lúc nãy Orm đi ra từ phòng thay đồ, cô đã thấy mắt cô ấy đỏ, nhưng Helen không muốn hỏi thẳng. Cô chỉ nhẹ nhàng tạo cảm giác an toàn, khiến Lingling cảm thấy thoải mái hơn.

Lingling đặt tay cô đang chạm má mình:
— "Ling ổn, có gì mà không ổn chứ."

Helen hơi xụ mặt, buồn buồn:
— "Thì đó..."

Lingling cười nhẹ, nắm lấy tay Helen:
— "Helen, đừng nghĩ tới những điều, những chuyện, những người không liên quan đến chúng ta nữa."

Helen mỉm cười, gật đầu:
— "Vâng ạ."

Cả hai dần kéo sát nhau. Không gian vắng lặng quanh hành lang, chỉ còn hai con người này. Helen chủ động hôn Lingling, và Lingling cũng đáp lại, nụ hôn dịu dàng nhưng say đắm giữa khoảng không của hành lang.

Bên trong phòng họp, Orm bước ra, giọng nhỏ với đạo diễn Suriya:
— "Anh ơi, em cũng thử xong trang phục cho các diễn viên rồi, em xin phép về trước ạ, còn công việc riêng."

Đạo diễn gật đầu:
— "Ừ, được, em đi đi."

Orm cúi đầu cảm ơn, len qua đám đông, bước về phía cửa chính. Mỗi bước chân của cô nặng trĩu, trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng rồi, ở một góc khuất, cô khựng lại. Tay Orm vô thức bịt chặt miệng, nước mắt trào ra, nhòa ướt cả khuôn mặt.

Trước mắt cô, Lingling và Helen đang hôn nhau. Orm quay lưng, dựa vào bức tường, cơ thể dần trượt xuống, mất trọng lực. Tim cô như vỡ tan, nỗi đau khôn nguôi. Phía sau bức tường, nụ hôn của Lingling và Helen vẫn say đắm, dường như thế giới chỉ còn họ.

Orm vẫn dựa vào bức tường, cơ thể run rẩy, nỗi đau trong lòng dâng trào. Nước mắt cô lăn dài, thấm ướt áo, từng nhịp tim như bị bóp nghẹt. Cô không thể kìm nén cảm giác tuyệt vọng, đau đớn, ghen tuông. Trong đầu cô, tất cả những năm tháng nhớ thương, chờ đợi Lingling, đều trở về như một mũi dao nhọn xuyên thẳng vào tim.

Phía sau bức tường, Lingling và Helen vẫn quấn lấy nhau, thân mật và say đắm, hoàn toàn không hề biết có sự tồn tại của Orm. Những tiếng cười nhẹ, những cử chỉ dịu dàng của họ như cứa vào tim Orm, khiến nỗi đau càng thêm nhức nhối.

Orm cúi đầu, ép tay lên ngực, cố gắng hít một hơi thật sâu để không bật khóc ầm ĩ. Cô biết mình phải rời khỏi đây, phải ra khỏi tòa nhà trước khi thấy nhiều hơn nữa, trước khi trái tim cô hoàn toàn tan vỡ. Nhưng bước chân cô nặng nề, như bị kéo xuống bởi một lực vô hình.

Từng giây từng phút trôi qua, Orm cảm nhận sự xa cách đến tàn nhẫn: người cô yêu, người cô từng sống vì họ, giờ đây hoàn toàn thuộc về người khác. Và Lingling, lạnh lùng, thờ ơ với cô, vẫn đang cười bên Helen, chẳng hề hay biết nỗi đau mà Orm đang chịu đựng ngay phía sau.

Orm lái xe rời khỏi tòa nhà, tay siết chặt vô lăng, từng nhịp tim như muốn vỡ tung. Nỗi đau, sự tổn thương và ghen tuông dồn nén trong lòng khiến cô không thở nổi. Mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi, đôi vai run rẩy theo từng tiếng nấc.

Chỉ một đoạn đường ngắn, cô không thể giữ nổi, Orm cho xe tấp vào lề, cúi người gục hẳn xuống vô lăng, nước mắt rơi như mưa. Cô khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn vang trong khoang xe, trộn lẫn với tiếng động cơ và tiếng còi xe vội vã ngoài đường. Cảm giác tuyệt vọng, đau đớn, hụt hẫng bao trùm toàn bộ cơ thể cô.

Trong khi đó, Lingling và Helen vẫn còn ở trong tòa nhà, quấn quýt bên nhau, cười nói vui vẻ. Lingling thản nhiên, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn mang một chút lạnh lùng với những chuyện xung quanh, hoàn toàn không hay biết rằng ngay lúc này, người mà cô từng yêu thương nhất đang đau khổ, khóc vì chính cô.

Orm ngồi gục vào vô lăng, cảm giác toàn thân như bị bóp nghẹt. Nước mắt cô chảy dài, từng giọt rơi ướt đẫm tay lái, trộn lẫn với mồ hôi và giọt mồ hôi của sự tuyệt vọng. Trong lòng cô, hình ảnh Lingling – tươi cười, thân mật bên Helen – cứ ám ảnh không rời. Cô biết mình đã mất Lingling thật rồi, khoảng cách giữa họ giờ như bầu trời và vực sâu, không gì có thể bắc cầu nối.

Cô run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên khản đặc trong khoang xe:

"Ling... em đau lắm, Ling à... hức... hức..."

Cô muốn hét lên, muốn níu lấy người con gái mình yêu, nhưng chỉ còn thể lực để khóc. Orm ôm đầu vào vô lăng, đầu óc quay cuồng, tim như vỡ vụn, tự nhủ: "Cô đâu có muốn bỏ Lingling... đâu có muốn bước chân vào địa ngục này... cô yêu Lingling mà..."

Tiếng còi xe inh ỏi bên ngoài vang lên, nhưng tiếng nức nở khàn khàn, đầy đau đớn của Orm dường như át hẳn mọi âm thanh. Cô vẫn ngồi đó, run rẩy, bất lực, để mặc bản thân chìm sâu trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng tột cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro