Chương 2: Năm nay Mãn Châu lạnh hơn mọi năm
Ling đứng nhìn tuyết cứ rơi mãi không ngừng ngoài cửa sổ. Bản tin sáng vừa mới kết thúc khiến cô lần đầu tiên cảm thấy tuyết cũng chẳng còn đẹp nữa...
Jun nhìn Ling lặng thinh, lên tiếng: "Thôi bỏ đi, sốt ruột cũng chẳng giải quyết được gì... Nhưng mà, Summer của cậu đâu rồi? Người trợ thủ đắc lực của cậu giờ này chẳng phải nên ở đây sao? Mà hình như lâu lắm rồi mình chưa gặp Summer nhỉ?"
Ling quay người ngồi lại xuống ghế, cô liếc nhìn đồng hồ rồi lên tiếng. "Đến giờ rồi, cậu cùng mình đi đón mấy đứa trẻ đi." Nói xong, Ling cầm áo khoác và bước ra khỏi văn phòng.
Jun trong lòng thắc mắc, "Hả? Đón mấy đứa trẻ?" Nhưng cũng không kịp hỏi thêm, cô ấy đành bước vội theo Ling đến sân bay thành phố, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng rõ ràng.
---
"Cô cô~ Cô cô~"
Hai đứa trẻ dễ thương được vệ sĩ đẩy ra ngoài. Tim Ling gần như tan chảy khi nhìn thấy và nghe được tiếng gọi non nớt từ cặp song sinh mới hai tuổi.
Ling quay sang chị dâu, nói: "Chị dâu, chẳng phải chị nói đợi đến mùa xuân năm sau mới quay lại sao? Sao mới sang đông mà đã về rồi? Không sợ hai bảo bối bị lạnh à?". Vừa nói, Ling vừa véo nhẹ má hai đứa nhỏ.
Chị dâu cười đáp: "Em nghĩ chị không xem tin tức à? Ở Hong Kong nhưng chị vẫn luôn theo dõi đấy."
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy, Ling? Nói chị nghe đi."
Chưa đợi Ling kịp trả lời chị đã nói tiếp: "Em cũng đừng lo lắng quá nhiều đó, chị đã dùng số tiền em cho hai năm trước để gây dựng sự nghiệp riêng ở Hong Kong rồi. Nếu đã cố gắng hết sức mà vẫn không được, thì chúng ta cùng về Hong Kong, chẳng phải em cũng muốn quay về sao?"
Chị dâu cứ nắm tay Ling mãi không buông.
'Đúng vậy, đã lâu rồi mình chưa trở lại Hong Kong...' Ling thầm nghĩ.
Jun nhận ra vẻ bối rối trên mặt Ling, vội lên tiếng:
"À... chúng ta về nhà trước đi! Chị chắc chắn cũng rất mệt sau chuyến bay dài rồi. Hai bé con hình như cũng buồn ngủ rồi, cứ dụi mắt mãi kia kìa."
Chị dâu như nhớ ra điều gì, liền nói: "Đúng rồi! Ling, chị nói em này, chúng ta tự về cũng được mà, sao em còn cử Summer sang Hong Kong đón chị? Như vậy không phải làm lỡ công việc của hai người à?"
Ling mỉm cười không nói gì.
Jun tò mò hỏi: "Ơ? Vậy Summer đâu rồi? Chị không đi cùng chuyến bay với cô ấy à?"
Ling cúi xuống nhìn đồng hồ, nói với Jun: "Cậu đưa mọi người về trước giúp mình đi. Summer vẫn còn có việc phải làm, khoảng tối nay sẽ đáp chuyến bay về. Mình sẽ ở đây đợi cô ấy."
Nhưng bây giờ mới chỉ 1 giờ chiều mà. Jun nhìn Ling với ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Chị dâu tiếp lời: "Được rồi, Ling, vậy bọn chị về nhà trước. Tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé, nhớ gọi cả Summer đấy."
Ling gật đầu đồng ý, Jun cũng theo chị dâu và bọn trẻ rời đi.
"Kwong tổng, mọi việc đã sắp xếp xong rồi, giờ em sẽ xuất phát đến sân bay."
Ling nhìn tin nhắn, trả lời lại một câu: "Chú ý an toàn," rồi tắt điện thoại.
Jun biết Ling sẽ phải chờ rất lâu nên đã gọi điện cho bố của mình và nhờ ông ấy sắp xếp khu vực phòng chờ VIP tại sân bay cho Ling. Bố của Jun là một trong các thành viên ban quản lý sân bay phía đông thành phố, nên việc này được giải quyết rất nhanh chóng.
"Chị Kwong, cô Jun đã sắp xếp phòng chờ VIP cho chị. Xin mời chị đi theo tôi."
Ling gật đầu, theo nữ tiếp viên đến khu vực VIP.
Hôm nay Ling xõa tóc, mang giày cao gót, bên ngoài khoác áo măng tô nên không ít ánh mắt trong sân bay hướng về cô. Cảm nhận được điều đó, Ling mỉm cười nhẹ với người đang nhìn mình chằm chằm.
Người qua đường A: "Trời ơi! Cô ấy cười với tôi kìa!! Đẹp quá! Chúa ơi!"
Người qua đường B: "Công nhận, cả sân bay đông người như vậy mà tôi cũng chỉ nhìn thấy cô ấy ngay từ đầu... Nhưng mà... hình như cô ấy mỉm cười với tất cả mọi người chứ không phải riêng cậu đâu."
Lúc này, Ling đã đến khu vực VIP. Có lẽ vì trời lạnh nên không nhiều người đợi máy bay, trong khu vực này khá vắng vẻ. Ngoài Ling, chỉ có một người phụ nữ khác ở phòng chờ riêng gần đó. Nhìn từ phía sau, Ling cảm thấy người đó có chút quen thuộc.
Sau một hồi ngồi chờ, Ling bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Lúc nãy cô ra ngoài vội quá nên quên không thay giày cao gót ra trước.
Cuối cùng, sau 6 tiếng chờ đợi, loa thông báo vang lên: "Đây là thông báo thời gian thực của China Eastern Airlines. Chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng, do điều kiện thời tiết, chuyến bay của quý khách sẽ bị trì hoãn. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cập nhật thông tin chuyến bay và mong quý khách thông cảm."
Do tuyết rơi quá nhiều nên một số chuyến bay cũng bị hoãn lại, kéo dài thêm 2 tiếng so với thời gian dự tính ban đầu.
*Đinh...*
"Chào buổi tối. Xin chào mừng quý khách đến với chuyến bay của China Eastern Airlines. Chuyến bay từ Hong Kong đến sân bay thành phố Mãn Châu sắp hạ cánh. Cảm ơn sự thông cảm của quý khách..."
Ling đứng dậy đi đến khu vực đón khách và chờ Summer.
Khi Ling vừa bước ra từ khu vực VIP, thông báo chuyến bay lại vang lên lần nữa.
"Chào buổi tối. Xin chào mừng quý khách đến với chuyến bay của China Eastern Airlines. Chuyến bay từ nước Mỹ đến sân bay thành phố Mãn Châu sắp hạ cánh. Cảm ơn sự thông cảm của quý khách..."
Ling khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn lối ra mà không hề nhận ra người mình đang chờ đã đứng ngay sau lưng.
"Kwong tổng!" Summer dường như không ngờ Ling lại đích thân ra sân bay đón, phấn khích đẩy vali ra và chạy đến ôm chầm lấy cô. Ling giật mình trước phản ứng này nhưng vẫn lấy tay xoa đầu Summer. Hai người không chênh lệch chiều cao nhiều nhưng do Ling đang mang giày cao gót nên tạo thành chút chênh lệch nhỏ.
"Em định ôm sếp mình đến bao giờ đây?" Ling nói.
Summer ngước đôi mắt hoe đỏ nhìn Ling: "Huhu, chị không biết đâu, mấy thương nhân ở Hong Kong đó thật là khó nhằn mà!"
Ling bật cười, đáp: "Nhưng không phải cuối cùng em vẫn làm rất tốt sao? Như này chẳng giống em chút nào, đã theo tôi gần 3 năm vậy mà mới đi công tác một chuyến đã rơi nước mắt rồi sao?"
Summer nhìn Ling với vẻ mặt tủi thân. Khi không ở công ty, Ling luôn đối xử với Summer như em gái ruột của mình bởi vì cô ấy cũng không còn người thân ruột thịt trên đời.
Ling tò mò hỏi Summer làm sao thấy mình được, cô vẫn luôn chăm chú nhìn vào lối ra mà chẳng hề thấy Summer.
Summer quan sát Ling từ đầu đến chân, rồi trêu: "Kwong tổng, hôm nay chị ăn mặc đẹp thế này là đặc biệt đến đón em sao? Chị có biết mình nổi bật thế nào không? Vừa bước ra em đã thấy chị ngay rồi, người xung quanh ai cũng chỉ trỏ, bảo chị trông giống hệt như minh tinh vậy đó!"
Ling lắc đầu, mỉm cười.
"Thật mà! Đặc biệt là đôi mắt sáng như sao này của chị! Mà chị lại lừa em! Chị bảo ở Hong Kong mắt ai cũng đẹp như vậy, nhưng em đâu thấy ai có đôi mắt mê hoặc người khác như chị đâu. Đến Hong Kong mặt của em cũng đen như công việc mà chị giao vậy đó..."
"Nhưng mà cũng không tệ, họ đối xử với em cũng rất lịch sự, haha!" Summer cứ nói thao thao bất tuyệt.
Ling mỉm cười giúp Summer kéo hành lý, còn Summer thì tự nhiên ôm lấy eo Ling rồi kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra ở Hong Kong. Người ngoài nhìn vào căn bản không thể đoán được quan hệ giữa họ là gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hai người, ai cũng cảm thán họ thật xứng đôi.
Mái tóc xoăn dài tối màu của Summer đặt cạnh với mái tóc đen dài của Ling đang được vén gọn ra sau tai lại hợp nhau đến kỳ lạ. Bên trong chiếc áo khoác dài của Ling là một áo len cổ lọ màu đen, phối cùng quần jeans thẳng màu chì và đôi giày cao gót mảnh, tạo nên một phong cách vừa thoải mái vừa chuyên nghiệp. Trong khi đó, Summer mặc áo khoác Chanel kiểu ngắn, phối cùng quần jeans cùng kiểu với Ling. Từ mọi góc nhìn, không ai có thể nghĩ rằng đây chỉ là mối quan hệ giữa họ là cấp trên và cấp dưới được.
Khi Summer vừa vòng tay ôm eo Ling, còn Ling đang mỉm cười đẩy hành lý rời đi, một cô gái mặc áo len màu xanh rêu kiểu Anh và đeo kính không gọng đã chứng kiến toàn bộ cảnh này. Tay nàng vô thức siết chặt hơn.
"Orm!" Ying nhìn thấy Orm, người đã lâu không gặp, nên vui mừng chạy đến ôm chầm lấy nàng.
Orm bất ngờ với sự xuất hiện của Ying. Ngoài bố mẹ, nàng chưa từng nói với bất kỳ ai về việc mình trở lại Mãn Châu. Vậy mà Ying không chỉ biết, mà còn biết chính xác cả chuyến bay của nàng?
Orm có vẻ chán ghét cái ôm bất ngờ này, nhưng nàng vẫn vỗ nhẹ Ying và nói: "Đã lâu không gặp, Ying."
Ying nhìn Orm, người đã biến mất gần ba năm trời, Ying cảm thấy nàng không còn giống trước nữa. Từ ngoại hình, quần áo và ngay cả ánh mắt cũng đều khác biệt với quá khứ. Orm của ba năm trước có một đôi mắt sáng và lúc nào cũng nói chuyện bằng một giọng điệu nhẹ nhàng. Giờ đây, nàng dường như đã trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều. Mái tóc vàng hoe đặc trưng của ngày nào đã được nhuộm lại thành màu nâu lạnh, đôi mắt cũng trở nên vô cảm, trên gương mặt cũng hiện rõ vẻ lạnh lùng không muốn người khác đến gần.
Ying nói: "Đã ba năm rồi, ba năm nay em trốn kỹ thật đấy! Nếu không phải mẹ em nói với chị rằng em sẽ về và nhờ chị đến đón thì chị nghĩ là em đã quên mất bọn chị rồi!"
"Bọn chị?" Orm cau mày nhìn Ying.
Ying cười: "Đúng thế, chị đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ để đón em. Mọi người đều đang đợi em đấy."
Orm nghiến răng nghiến lợi thầm biết ơn mẹ Koy vì cái miệng chẳng kín tiếng này...
Orm nhìn đồng hồ rồi nói: "Để hôm khác đi, Ying. Tối nay em còn có việc cần giải quyết."
Orm nhẹ nhàng từ chối, và dĩ nhiên Ying sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Cô ấy biết chỉ cần một câu là có thể kéo Orm đến bữa tiệc. Thấy Orm đang chuẩn bị kéo vali rời đi, Ying liền nói: "Orm, chẳng lẽ em không muốn biết tình hình hiện tại của tập đoàn LO sao? Với tư cách là tiểu thư của tập đoàn O, và cũng là người đứng sau những sự kiện gần đây, chị nghĩ bữa tiệc tối nay có những thông tin em muốn nghe đấy."
Orm lập tức dừng bước, đẩy nhẹ cặp kính lên và tiến đến gần Ying hỏi: "Làm sao chị biết là em?"
Ying cúi đầu mỉm cười nhìn Orm và nói: "Em quên rồi à? Từ 5 năm trước, khi em mới gia nhập tập đoàn LO thì chị đã bắt đầu theo đuổi em rồi. Có chuyện gì về em mà chị không biết chứ?" Ying mỉm cười nhìn Orm.
Orm chẳng còn tâm trạng để nghe những lời này. Nàng biết hỏi Ying mấy câu này đều là dư thừa, bởi bố mẹ Orm rất thích Ying, có lẽ cũng vì gia cảnh hùng mạnh của cô ấy. Nhưng Orm hiểu, Ying chắc chắn biết nhiều hơn nàng về LO Group.
Sau đó, Orm nhìn Ying và nói: "Đi thôi, chị dẫn đường đi."
Cứ thế, Orm ngồi ở ghế sau, còn Ying ngồi ở ghế trước lái xe. Qua gương chiếu hậu, Ying thỉnh thoảng liếc nhìn người đã ba năm không gặp này. Ying cảm thấy Orm thay đổi rất nhiều. Trước đây khi Ying trêu chọc Orm, nàng luôn đỏ mặt từ chối. Nhưng bây giờ, Ying lại không dám đùa như thế nữa vì Orm khoác lên mình một vẻ xa cách. Thậm chí, Ying nhận ra Orm giờ đang mang bóng dáng của Ling trước đây.
Chưa kịp nghĩ thêm, họ đã đến khách sạn Drum Tower.
Cùng lúc đó, Ling và chị dâu cũng đang ở khách sạn này.
Có lẽ đây là sự sắp đặt của định mệnh...
"Chúc mừng Orm từ nước ngoài trở về! Cạn ly nào!"
Orm dù không muốn tham gia vào bữa tiệc của đám công tử, tiểu thư nhà giàu này, nhưng dù sao nàng vẫn là nhân vật chính của buổi tiệc nên cũng không để lộ sự miễn cưỡng nào trên gương mặt. Nàng khéo léo cụng ly với từng người. Không chỉ Ying nhận ra Orm khác với ba năm trước, mà bạn của Orm, Tayla, cũng nói vậy. Cô ấy đẩy Ying một cái và nói:
"Chị có thấy không? Mới ba năm không gặp mà Orm đã thay đổi nhiều quá. Cậu ấy trông giống một CEO quyền lực vậy, xa cách vô cùng."
Ying không đáp lời.
Lúc này, một người trong bữa tiệc lên tiếng hỏi:
"Orm, ba năm qua cậu đi đâu thế? Nếu không phải chị Ying nói cậu đã về rồi thì bọn tôi cứ tưởng là cậu biến mất luôn rồi chứ."
"Đúng vậy, cậu làm việc ở nước ngoài sao?"
"Phải đấy Orm, ba năm qua chẳng có chút tin tức gì về cậu. Cậu không biết Mãn Châu bây giờ náo nhiệt như thế nào đâu."
Orm lắng nghe những câu hỏi đó rồi lặng lẽ uống thêm một ngụm rượu nữa, hoàn toàn không có ý định trả lời.
"Đúng vậy, Mãn Châu giờ náo nhiệt thật đấy, đặc biệt là sự cạnh tranh giữa hai tập đoàn lớn, O Group và LO Group. Trời ơi, căng thẳng kinh khủng."
"Các cậu biết không, hôm nay tôi vừa đến LO Group, và còn gặp được Kwong tổng đấy!"
"Ơ? Orm trước đây không phải là trợ lý của Kwong tổng sao?"
"Orm, cậu về nước mà không nói với Kwong tổng à?"
"Khụ khụ khụ khụ..." Ying cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Nghe đến đây, Orm đặt ly rượu xuống. Ba năm qua, nàng đã cắt đứt mọi liên lạc trong nước và ẩn mình ở nước ngoài. Toàn bộ các hoạt động kinh doanh của tập đoàn ở Mãn Châu đều do em trai nàng quản lý.
Có thể nói, từ khoảnh khắc Orm rời khỏi Mãn Châu, nàng thực sự đã cắt đứt mọi kết nối với nơi này, ngay cả các tin tức giải trí hay sự kiện nàng cũng không hề xem qua. Ở Mỹ, Orm tập trung toàn bộ vào những kế hoạch do gia đình sắp xếp, ngày ngày đều vùi đầu vào công việc.
"Mọi người có biết tại sao gần đây Kwong tổng không xuất hiện ở các sự kiện thương mại nào không? Kể từ khi vụ việc tập đoàn LO và tập đoàn O gây xôn xao, hầu như không thấy cô ấy tham dự gì cả." Một thiên kim nhà giàu nói.
"Cũng đúng mà, nếu công ty nhà tôi gặp phải những chuyện ồn ào như vậy, tôi cũng chẳng còn tâm trí tham gia mấy hoạt động phù phiếm này." Một công tử tiếp lời.
"Không phải vì lý do đó đâu." Ying tiếp lời.
Orm nhìn về phía Ying.
Ying nhìn người vừa lên tiếng, nói: "Anh không biết sao? Từ khi Kwong tổng lên nắm quyền ở LO Group, cô ấy đã chọn một nữ trợ lý xinh đẹp làm trợ thủ. Nghe nói, năng lực làm việc của người đó không hề tệ. Ba năm nay, Kwong tổng luôn để cô ấy bên cạnh, và hầu hết các sự kiện thương mại đều đưa cô ấy đi cùng."
Ying nhìn thấy Orm khựng lại, tay vô thức xoa nhẹ ly rượu, cô ấy biết Orm đang quan tâm đến điều gì.
Ying tiếp tục: "Dạo gần đây mọi người không thấy Kwong tổng là vì cô trợ lý đó đã được cử đi công tác, đến nay đã được một tháng rồi."
"Cũng phải nói thêm, chỗ nào có nữ trợ lý đó, chỗ đó nhất định có Kwong tổng."
Orm nghe tới đây, lại khựng lại, tự rót cho mình một ly rượu và uống cạn.
Tayla thấy vậy, nói: "Ôi, Orm, ở nước ngoài cậu đã trải qua chuyện gì thế? Trước đây cậu đâu có uống rượu."
Mọi người đều nhìn Orm. Loại rượu trước mặt không phải loại nhẹ, Orm đã uống nhiều như vậy mà vẫn dửng dưng như không.
———
"Ling, cảm ơn em dù bận rộn công việc vẫn nhớ chăm sóc bọn chị ở Hong Kong," Chị dâu Ling vừa nói vừa nâng ly lên.
Ling cũng cầm ly lên, mỉm cười: "Đó là điều em nên làm mà chị."
Trong bữa ăn hôm nay còn có cả bố mẹ của Jun. Trước đây khi Ling một mình xử lý đống lộn xộn của tập đoàn, bố mẹ Jun đã giúp đỡ cô không ít. Dù lĩnh vực kinh doanh khác nhau, họ vẫn cố hết sức để giải quyết một số việc thay Ling. Họ cũng coi cô như là con gái mình.
Mọi người trên bàn ăn cứ mời rượu lẫn nhau, chẳng mấy chốc Ling cũng nhận ra mình uống hơi nhiều, nhưng không đến mức say. Cô cảm thấy hơi ngột ngạt nên đã xin phép ra ngoài một chút. Summer không yên tâm lắm nên đã cầm áo khoác của Ling chạy theo. Ra đến cửa, Ling mới nhận ra mình đã quên mặc áo khoác, nhưng cô cũng không quá để tâm.
Về phía Orm, bữa ăn cũng gần xong nên nàng định rời đi trước. Mọi người cũng không muốn ở lại lâu nên đã cùng nhau rời đi.
Trong ba năm ở nước ngoài, Orm đã rèn được tửu lượng đáng nể, điều này ngay cả Ying cũng không ngờ tới. Từ một cô bé tóc vàng chưa từng đụng tới một giọt rượu, giờ đây Orm có thể uống nhiều hơn cả những người khác trong bữa tiệc.
Ling lúc này đang đứng khoanh tay ở trước cửa ngắm nhìn con đường phủ tuyết còn chưa tan hết. Cô chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ mỏng nên vóc dáng cao ráo và khí chất nổi bật của cô càng được tôn lên. Ling chỉ muốn hít thở chút không khí lạnh rồi quay lại, nhưng khi vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy một nhóm người quen thuộc xuất hiện trước mặt mình.
"Kwong tổng!"
Người đầu tiên lên tiếng là một tiểu thư nhà giàu, thuộc top 10 gia tộc giàu có nhất ở Mãn Châu. Mọi người trong thành phố đều biết cô ấy thích Kwong tổng của LO Group. Nhưng trong mắt người khác, cảm giác đầu tiên vẫn là... dù giàu đến đâu, cô ấy dường như cũng không xứng với Kwong tổng.
Ling khẽ gật đầu mỉm cười mà không để ý rằng phía sau đám đông có một gương mặt quen thuộc đang khoanh tay nhìn mình.
"Kwong tổng có hẹn à? Sao ngày nào em cũng mời chị mà không vẫn chưa hẹn được vậy? Rốt cuộc là ai có đủ vinh hạnh để cùng ăn cơm với Kwong tổng vậy?"
Tiểu thư nhà giàu vừa nói vừa đặt tay lên vai Ling, giúp cô vuốt lại lọn tóc bên tai.
Ling có lẽ đã uống hơi nhiều nên không còn đủ sức để né tránh.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Ling lập tức tỉnh táo. Cô ngước mắt nhìn...
Là Orm.
Lúc này, trái tim Ling đập nhanh đến mức khiến cô khó chịu. Chỉ có cô mới biết nó khó chịu đến mức nào. Cô không ngờ người phụ nữ này lại đột ngột xuất hiện ở đây. Sự hận thù mà cô dành cho Orm làm cô tỉnh táo ngay tức khắc.
Orm nhìn tiểu thư nhà giàu, cất giọng: "Cô thì không được đâu. Kwong tổng lạnh lùng và cao quý thế này thì làm sao có thể đồng ý lời mời của cô chứ?"
Vừa nói, Orm vừa gạt tay cô tiểu thư khỏi vai Ling.
Ling lúc này đã mất hồn. Cô nhìn người phụ nữ vừa quen thuộc nhưng cũng rất đỗi xa lạ trước mặt. Cô chỉ cảm thấy tim mình... đau... rất đau. Ling chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Ying lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt này: "Kwong tổng, hôm nay không mang trợ lý xinh đẹp đi dự tiệc à? Hay để tôi tìm người đưa cô về nhà nhé? Nhìn cô có vẻ không tỉnh táo lắm."
Ý thức của Ling rất mạnh mẽ, cô nghĩ rằng không ai có thể tỉnh táo hơn cô, thậm chí từng động tác xung quanh cô đều cảm nhận rõ. Qua khoé mắt cô thấy được Orm vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, nhưng Ling chưa từng để mắt đến Orm quá hai giây, như thể cô không nhìn thấy nàng đứng ở đó.
Khi Ling chuẩn bị mở miệng từ chối và rời đi thì Summer mang áo khoác của cô chạy tới.
"Kwong tổng, sao chị không mặc áo khoác mà đã ra ngoài thế này?" Gương mặt của Summer hiện rõ sự lo lắng, sau đó cô ấy giúp Ling khoác áo vào.
Ling nắm lấy tay Summer một cách đầy tự nhiên. Orm đứng nhìn hai người trước mặt, gương mặt vốn dĩ đã nghiêm nghị nay lại càng lạnh lùng hơn.
Ling nhìn Ying, nói: "Ying tổng, tôi còn chút việc cần làm, tôi đi trước đây. Mọi người cứ chơi vui vẻ."
Ying và những người khác không nói gì thêm. Orm vẫn đứng khoanh tay bên cạnh đám đông, ánh mắt dán chặt vào Ling và người trợ lý bên cạnh cô.
Summer thuận tay ôm lấy eo của Ling, mỉm cười nói vài câu khách sáo với những người đang có mặt. Khi ánh mắt Summer lướt qua đám đông, cô ấy bắt gặp một gương mặt lạ. Cái nhìn bất chợt ấy khiến ánh mắt hai người giao nhau. Summer không thể diễn tả cảm giác của mình, nhưng cô ấy nhận ra cô gái này chưa từng xuất hiện trước mặt mình. Trong ánh mắt của cô gái ấy, Summer còn cảm nhận được một chút thù địch.
Summer chưa kịp suy nghĩ thêm thì đột nhiên một chiếc áo khoác dày được khoác lên vai cô ấy. Hành động này khiến tay Summer đang ôm eo Ling khẽ giật mình. Ling từ lúc vô tình chạm vào tay Summer đã nhận ra, nhiệt độ cơ thể Summer có vẻ còn lạnh hơn cả cô.
Orm nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Ánh mắt sắc lạnh của nàng khiến Tayla đang đứng bên cạnh phải né ra xa một khoảng.
Sau đó, Ling ôm eo Summer rời khỏi tầm mắt của mọi người. Lúc này, Ying chú ý đến biểu cảm của Orm.
Ying lên tiếng: "Mọi người định về nhà hay đi bar chơi tiếp đây?"
"Dĩ nhiên là đi bar rồi, đi thôi!" Một cô gái phấn khích đáp.
Ying quay sang hỏi Orm: "Còn em thì sao, Orm? Cùng đi nhé."
Ying đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, vì ba năm trước, Orm rất ghét các buổi tiệc tùng, càng không thích những nơi ồn ào như quán bar.
"Ừ, đi thôi," Orm đáp.
Mọi người đều ngỡ ngàng, nghĩ thầm: "Có nghe nhầm không? Trước giờ cô ấy chưa từng đi mà?" Ngay cả Ying cũng bất ngờ trước phản ứng này của Orm.
---
Ling quay lại phòng riêng, vừa đúng lúc mọi người ăn xong và chuẩn bị rời đi. Sau vài câu chào hỏi xã giao, mọi người lần lượt ra về. Chị dâu của Ling vội về nhà của mình vì còn hai đứa nhỏ đang đợi. Sau khi chào tạm biệt bố mẹ của Jun, tài xế đưa Ling và Summer về.
Trên đường về, Summer dường như muốn hỏi Ling điều gì đó, nhưng lại lo lắng mình sẽ nói sai. Ling nhìn qua cửa kính xe, từ hình ảnh phản chiếu, cô nhận ra Summer có vẻ muốn nói điều gì đó với mình. Ling liếc nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm.
"Chú Lai, đưa chúng tôi đến quán cà phê Love đi." Ling nói rồi nhắm mắt lại. Lúc này, trong đầu cô toàn là hình ảnh gặp Orm trước cửa nhà hàng.
Ling cảm thấy đau đầu vì rượu, nhưng trái tim cô cũng đang đau âm ỉ. Cảm giác này, đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận lại...
---
"Đến nơi rồi, Kwong tổng." chú Lai dừng xe trước cửa quán cà phê. Summer nhanh chóng theo Ling bước xuống xe.
Quán cà phê này đã ba năm Ling không ghé qua. Không ngờ phong cách trang trí đã thay đổi hoàn toàn. Ling bước vào, chọn chỗ ngồi duy nhất mà cô còn thấy quen thuộc – một bàn gần cửa sổ. Cô cởi áo khoác, thả lỏng cơ thể xuống ghế. Summer không hiểu tại sao Ling lại đưa cô ấy đến đây.
"Cà phê của quý khách đây ạ." Nhân viên phục vụ mang hai ly cà phê đến, không quên nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đó thêm lần nữa. Qua góc nghiêng, nốt ruồi trên khuôn mặt hoàn hảo của Ling càng làm cô nổi bật.
Summer lên tiếng: "Kwong tổng, em có thể hỏi chị một câu không?"
Ling như đoán được Summer muốn hỏi gì, đặt ly cà phê xuống, nói: "Em có biết vì sao tôi chọn quán cà phê này không?"
Summer lắc đầu.
"Em biết trợ lý Orm của tôi bốn năm trước chứ?"
Summer bất ngờ khi Ling chủ động nhắc đến trợ lý Orm, bởi cái tên này dường như đã bị liệt vào danh sách cấm kỵ, không ai dám đề cập.
Thực ra, điều Summer muốn hỏi là về cô gái cao ráo và trắng trẻo đứng ngoài nhà hàng. Người trông rất khó gần ấy là ai? Summer chưa từng gặp qua, nhưng cô ấy mơ hồ cảm thấy giữa người đó và Ling có điều gì không ổn. Summer muốn làm rõ vì hiện tại LO Group đang ở tâm điểm dư luận, cô ấy cần biết rõ mọi nhân tố có thể ảnh hưởng đến tập đoàn.
Nghe Ling chủ động nhắc đến trợ lý Orm, Summer gật đầu nói: "Em chỉ từng nghe qua, nhưng... dường như không ai hiểu được chuyện đó cả."
Ling nhìn ra cửa sổ, ngắm dòng người qua lại, lá cây ngoài kia đang lay động trong cái lạnh.
Cô khoanh tay, tựa vào lưng ghế, để suy nghĩ kéo mình về ngày đầu tiên gặp Orm...
Thời gian quay lại 8 năm trước...
Lúc đó Ling 25 tuổi, đang học chương trình tiến sĩ về quản trị kinh doanh ở nước ngoài, còn Orm 22 tuổi, học kinh tế đối ngoại.
Ngày hôm đó là vào đầu thu, Ling không thích kết bạn hay làm quen với người lạ, cũng không muốn ai làm phiền mình. Vì vậy, trong một ngôi trường lớn như thế, hầu như ai cũng đi thành nhóm, chỉ có mình Ling là đi một mình.
Như thường lệ, Ling đang trên đường đến trường để kịp tham gia tiết học thứ hai, lúc này một cô gái châu Á tóc vàng đang đạp xe vô tình quẹt vào cô.
Cốc socola nóng trong tay Ling cũng bị văng tung toé. Ling nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng của mình, sắc mặt đầy vẻ khó chịu. Cô vừa định ngẩng lên để lý luận với người kia thì phát hiện... người đó có vẻ còn tệ hơn cô.
"Are you all right?" Ling vừa nói vừa đưa tay ra định kéo cô gái dậy.
Chưa kịp đưa tay đến gần, cô gái ngồi dưới đất tựa vào cột điện đứng lên, miệng cằn nhằn: "Vận đen gì thế này, có cần phải xui xẻo thế không, đau chết mất."
Ling nghe thấy cô gái nói cùng một thứ tiếng với mình, bèn hỏi: "Cô là... người Mãn Châu à?"
Cô gái nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau liền nhớ ra rằng chính mình vừa đụng phải người này. Nàng quay lại định xin lỗi, rồi ánh mắt của hai người gặp nhau. Cô gái với mái tóc xoăn màu vàng óng nhìn Ling, người cao gần bằng mình, khuôn mặt nhỏ xinh như AI, tỷ lệ cơ thể tuyệt đẹp, khiến nàng không khỏi ngẩn ngơ. Cô có đôi mắt to, lông mày đậm, bên cạnh còn có một nốt ruồi nhỏ, làm cho nàng không thể thốt nên lời.
Ling vẫy vẫy tay trước mặt nàng, nói: "Cô... ổn chứ?"
Nàng lúc này mới hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Chào chị, em là Orm, thật xin lỗi vì em đã mất tập trung khi đạp xe."
Ling thấy Orm liên tục cúi đầu xin lỗi nên cảm thấy không còn bực bội nữa, liền lịch sự hỏi nàng có bị gì không rồi rời đi.
Còn chưa kịp để Orm phản ứng lại, Ling đã cúi xuống nhặt sách vở vung vãi dưới đất rồi rời đi, chỉ còn lại nàng đứng đó giữa gió với vẻ ngượng ngùng, nàng thở dài cảm thán: "Trời ơi, đẹp quá đi."
Orm chợt nhớ ra, nhìn lại cốc socola bị đổ xuống đất, rồi nhận ra rằng cả người của chị gái xinh đẹp vừa rồi đều bị bẩn.
"Thế mà cậu còn tới đây à?" Giọng nói vang lên là của Prigkhing.
Cô ấy và Orm gặp nhau lần đầu ở trường kinh tế, trùng hợp bố mẹ hai bên lại quen nhau. Có lẽ vì hai người tuổi tác tương đương, thường xuyên đi cùng nhau, nên họ nhìn có vẻ giống bạn bè nhưng không phải bạn bè, mà giống như một kiểu quan hệ kỳ lạ.
Nói chung, nếu không phải cả hai đều không có đồng hương ở nước ngoài thì có lẽ họ cũng sẽ không giao tiếp với nhau. Một người thì chán ghét sự kiêu căng của người kia, còn người kia thì thấy đối phương đẹp hơn mình. Hai người không ai ưa ai.
Orm vẫn đang chìm trong suy nghĩ về sự việc vừa xảy ra, Prigkhing thấy Orm cứ nhìn lên bục giảng với ánh mắt si mê, cô ấy tưởng rằng Orm đã thích thầy giáo người nước ngoài đang giảng bài.
Prigkhing liền lấy điện thoại, lén lút chụp ảnh và gửi cho mẹ Koy, nói: "Dì ơi, con thấy Orm dạo này có gì đó lạ lắm, con nghĩ cậu ấy có bạn trai rồi! Dì phải gọi điện giám sát cậu ấy mỗi tối mới được á."
Prigkhing luôn tìm cơ hội để tố cáo Orm với mẹ nàng, vì gia đình Prigkhing luôn bảo cô ấy phải học theo Orm.
Vừa tan học, Orm liền ném cuốn sách cho Prigkhing và nói: "Cậu cứ đi trước đi, khỏi đợi mình." Nói xong, nàng vội vã chạy về nơi mình vừa bị ngã.
Prigkhing trong lòng thầm nghĩ: "Cậu chạy còn nhanh hơn cả mình mà lại kêu mình đi trước? Người gì vậy chứ!"
Sau đó, Prigkhing liền nhắn tin cho mẹ Koy: "Dì ơi, Orm nói cậu ấy đi hẹn hò rồi ạ."
---
Orm lúc này chỉ đang thử vận may. Trường học rất rộng, nàng không biết chị gái xinh đẹp mình vô tình đụng phải học chuyên ngành nào và tên là gì, nhưng trực giác mách bảo nàng phải đợi ở đây. Khi chuẩn bị bỏ cuộc thì cuối cùng Orm nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong đám đông, người duy nhất có khí chất nổi bật. Orm không biết từ đâu mua được một cốc socola nóng rồi cầm nó chạy về phía Ling.
Ling bị nàng làm cho giật mình, nhưng cô nhanh chóng nhận ra đây chính là cô gái đã đụng phải mình lúc trưa. Dù sao thì mái tóc vàng của nàng cũng rất khó để quên.
Ling nhíu mày nhìn cô gái bất ngờ xuất hiện hỏi: "Orm? Cô có chuyện gì không?"
Orm rất vui khi chị gái xinh đẹp trước mặt lại nhớ tên của mình!
"Chị xinh đẹp ơi, hình như chị chưa nói với em tên gì nhỉ?"
"Tôi tên là Ling."
"Ling? Chị học chuyên ngành gì vậy? Em học kinh tế học, còn chị?"
"Tôi học ở khoa kinh doanh."
"Wow! Ling, chị học khoa kinh doanh à? Họ nói rằng những người học ở đó sau này sẽ lên được vị trí quản lý cấp cao trong công ty."
"Ling, chị còn phải học không?"
Ling không trả lời nàng.
"Ling, em có thể mời chị ăn tối được không?"
Orm nhìn Ling với ánh mắt sáng rực, không thể rời mắt khỏi Ling mà nói liên tục.
Ling bị hành động này làm cho có chút bối rối... "Hả?"
Orm tiếp tục kéo tay Ling, nói với giọng nũng nịu: "Chị xinh đẹp, hôm nay em thật sự rất xin lỗi về chuyện đã xảy ra, em thật sự cảm thấy áy náy, coi như là lời xin lỗi đi, em có thể mời chị ăn tối được không?"
Ling nhìn Orm, ánh nắng dần dần tắt đi càng làm nổi bật lên làn da trắng sáng của nàng. Mắt nàng đeo kính áp tròng có màu nâu rất khác lạ, và Orm còn có thể làm lan tỏa cảm giác vui vẻ cho những người xung quanh một cách đầy khó hiểu.
Ling gật đầu.
Trên đường đến nhà hàng, Ling cũng không hiểu sao mình lại đồng ý ăn tối cùng Orm nữa. Nhưng khi Ling nhìn sang bên cạnh, cô không cảm thấy phiền khi Orm liên tục nói về bản thân. Ling thậm chí là lần đầu tiên không cảm thấy phiền khi có người nói chuyện không ngừng bên cạnh mình.
Vậy là họ đã làm quen với nhau, mỗi lần Orm không có lớp là lại chạy đến khoa kinh doanh, chủ động mời Ling đi ăn, mời Ling xem phim mới, mời Ling đi những nơi Ling chưa từng đến trong thành phố. Họ đã chụp rất nhiều ảnh, Ling cũng dần dần quen với nàng, người luôn bất ngờ xuất hiện bên cạnh mình. Mỗi khi nhìn nàng đầy năng lượng, Ling lại càng mong chờ những lần gặp gỡ tiếp theo với Orm.
Orm chưa bao giờ cảm thấy Ling là người khó gần. Nàng nghe rất nhiều người nói Ling là một cô gái rất khó tiếp cận. Ling cũng không thích nghe người khác nói nhiều, luôn nhìn thẳng về phía trước khi có người bắt chuyện, nhưng Orm chưa bao giờ thấy Ling như những gì người khác nói. Trái lại, Orm cảm thấy Ling rất khác biệt, đôi khi Orm không biết làm sao để giải thích chuyện gì đó, Ling lại có thể hiểu được những gì nàng đang nghĩ. Ling sẽ đi cùng Orm làm những món đồ thủ công mà người khác cho là nhàm chán, ăn cả những chiếc bánh mì cháy Orm làm. Ling luôn khen Orm, khiến Orm nhận ra mình lại có nhiều điểm tốt như vậy.
Có lẽ chỉ khi ở bên Ling, Orm mới không cảm thấy chuyện người khác nói là đúng. Vì vậy, Orm luôn cảm thấy những gì người khác nói chỉ là chuyện nhỏ.
Theo thời gian, Ling cũng dần quen với việc có Orm bên cạnh. Không rõ từ khi nào, mối quan hệ của họ dường như đã thay đổi, không chỉ là bạn bè nữa, mà là một mối quan hệ gần gũi hơn cả bạn bè... Và cả hai đều ngầm thừa nhận mối quan hệ đó.
Một năm trôi qua, họ luôn quấn quýt bên nhau, Orm cũng chuyển đến ở cùng Ling trong căn hộ của Ling. Mỗi khi không có lớp, Ling sẽ làm những món ăn ngon cho Orm, hai người sẽ ôm nhau trên ghế sofa xem phim kinh dị trong những ngày mưa, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau tắm bong bóng...
Orm luôn dùng nụ cười của mình để làm Ling vui, và Ling cũng vì Orm mà trở nên cởi mở hơn, sẵn sàng giao tiếp với mọi người, sẵn sàng đi ăn cùng Orm và bạn bè, tham gia các buổi họp mặt trong trường...
Một năm sau, Ling cũng hoàn thành việc học của mình ở đây. Trong suốt thời gian đó, Ling đã nói với Orm rằng mình chỉ ở lại đây không quá một năm, do gia đình có công ty nên bố gửi Ling đến đây là để học hỏi thêm, sau đó phải về giúp quản lý công ty.
Orm không cảm thấy thất vọng khi Ling sẽ rời đi. Nàng chỉ nói với Ling là không sao, dù sao thì nàng cũng sẽ quay về Mãn Châu thôi.
Mỗi khi Ling nói rằng sắp đến ngày cô phải về, Orm sẽ cười tươi nhìn Ling, đôi khi Ling tự hỏi liệu nàng có thật sự muốn cô đi không? Vì cô không thấy một chút tiếc nuối nào trên mặt Orm. Ling cũng đã nghĩ đến việc ở lại thêm hai năm để ở bên Orm, nhưng cô biết tính cách của Orm, Orm không muốn ai phải từ bỏ kế hoạch của mình vì nàng. Nàng không muốn ai phải thay đổi vì mình, vì vậy đó cũng là một lý do khiến Ling và Orm luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau, họ không bao giờ ép buộc nhau, và mỗi người luôn giữ được không gian riêng của mình.
Trong những ngày Ling chuẩn bị về Mãn Châu, cô phát hiện Orm rất bận rộn. Mỗi lần Ling hỏi Orm gần đây đang bận gì, Orm có vẻ cố tình tránh câu hỏi của cô, luôn chuyển sang chủ đề khác. Ling cũng không hỏi thêm nữa. Thật ra Ling cũng sợ, vì cuộc sống của cô dường như ngày càng không thể thiếu Orm.
Cho đến ngày hôm đó, Ling một mình đi đến sân bay vì Orm nói hôm nay nàng có kỳ thi quan trọng nên không thể tiễn Ling được. Mặc dù Ling cảm thấy rất thất vọng, nhưng cô luôn nhớ những lời Orm nói:
"Chắc chắn một ngày nào đó em cũng sẽ về Mãn Châu, việc này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Trước khi lên máy bay, Ling nhấn gửi tin nhắn cho Orm, sau đó đi vào kiểm tra an ninh.
Lúc này Orm nhìn điện thoại và đọc tin nhắn:
"Orm, chúc em thi tốt, chị đã đến sân bay rồi, hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại... chị sẽ nhớ em rất nhiều."
Sau đó, Orm tắt điện thoại...
Thông báo trên loa vang lên:
"Xin các hành khách chú ý, xin lưu ý rằng chuyến bay sắp cất cánh, chúc quý hành khách có một chuyến đi suôn sẻ!"
"Chào chị xinh đẹp, cho em qua một chút đi, chỗ ngồi của em ở ngay bên cạnh chị."
Ling bị ai đó vỗ vai, nghe thấy giọng nói quen thuộc cô liền ngẩng đầu lên, cô không khỏi ngẩn ngơ, người vừa hiện lên trong đầu mình, lại đột ngột xuất hiện trước mặt.
Orm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ling, không nhịn được mà cười lên.
Ling kéo Orm hỏi: "Orm? Sao em lại ở đây?"
Orm cười đáp: "Ừm, em đã nói rồi mà, em cũng sẽ về Mãn Châu, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Cuối cùng Ling cũng hiểu được Orm đã bận rộn gì trong những ngày qua.
Orm đã nỗ lực học những kiến thức quan trọng để có thể về Mãn Châu sớm hơn, nàng đã tham gia kỳ thi tốt nghiệp vào năm nay, kết thúc việc học sớm. Đây là điều nàng đã thuyết phục bố mẹ rất nhiều mới được đồng ý. Trong nhà chỉ có Orm là con gái nên bố mẹ rất cưng chiều nàng.
Orm rất ít khi nhắc đến công việc của gia đình, Ling cũng đã hỏi qua, Orm chỉ nói rằng gia đình cô làm kinh doanh ở nước ngoài, dù là người Mãn Châu nhưng khi 16 tuổi nàng đã cùng gia đình chuyển ra nước ngoài, và ở Mãn Châu chỉ có một căn biệt thự nhỏ, vì vậy bố mẹ mới đưa nàng đến đây học kinh tế.
Ling không quá quan tâm đến gia đình Orm. Cô chỉ nghĩ, dù cha mẹ không ở bên cạnh, nhưng Orm vẫn có thể tự chăm sóc bản thân tốt như vậy. Nghe xong, Ling chạm vào đầu Orm và mỉm cười đầy yêu thương.
Và thế là, Orm đã cùng Ling trở về Mãn Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro