Chap 12: Em đã nhớ ra chút nào chưa?
Bốp...
Thanh âm vang dội trong phòng ngủ.
"Mẹ ơi cái trán của con. Đau quá." Orm Kornnaphat tỉnh ngủ, bưng trán ứa nước mắt vì đau.
"Á ui." LingLing đang đè trên người Orm Kornnaphat suy nghĩ xem có nên lột đồ bà xã để tiến hành bước tiếp theo không thì bất ngờ bị người mà cô tưởng vẫn đang ngủ không biết trời đất gì mở bừng mắt ngồi bật dậy vừa quát lớn vừa vung nấm đấm về phía cô. Quá bất ngờ không kịp tránh làm trán cả hai đập mạnh vào nhau đồng thời LingLing cảm thấy mắt như bị nổ đom đóm cả người ngã ngửa ra sau đầu óc choáng váng, cơn đau không chỉ trên trán mà còn ở một bên mắt.
"Đau quá." Orm Kornnaphat cũng ôm trán rên rỉ. Ai mà ngờ cô đang ngủ mê tỉnh dậy liền ăn quả đau như vậy.
"Đau lắm không? Để chị xem nào." Dù bản thân cũng đau đến nhe răng nhưng LingLing vẫn cố chịu đựng, một tay che cái mắt vừa bị Orm Kornnaphat đấm vào, một tay lần mò công tắc điện bật lên.
Cả căn phòng bừng sáng khiến Orm Kornnaphat và LingLing đều phải nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột trong phòng. LingLing vội vã bò lại chỗ Orm Kornnaphat vẫn đang ôm trán kêu rên, cậy tay Orm Kornnaphat ra kiểm tra xem trán Orm Kornnaphat có sao không.
"Sưng hết lên rồi. Để chị thổi cho em nhé." Hơi nhoài người nhẹ thổi vào chỗ trán bị sưng của Orm Kornnaphat. Nhìn Orm Kornnaphat đau mà lòng cô cũng ê ẩm quên luôn bản thân cũng đang bị đau.
Orm Kornnaphat hơi sụt sịt để yên cho LingLing thổi cho mình, chỗ bị đau được LingLing thổi lên cũng dần dịu lại không còn đau như ban đầu nữa làm Orm Kornnaphat cũng tỉnh táo hơn.
Nhìn đến tư thế cả hai hiện tại rất ái muội lại nhớ đến giấc mơ vừa rồi của mình làm hai tai và mặt Orm Kornnaphat nóng lên, lại phát hiện quần áo cả hai lộn xộn không chỉnh tề khiến Orm Kornnaphat lập tức đẩy LingLing ra nghiến răng nói:
"Có phải khi tôi ngủ chị đã giở trò gì không?" Nhất định là vậy bằng không áo cô lại cúc đóng cúc mở, vừa ngồi bật dậy liền đập vào trán LingLing. Còn nữa cái giấc mơ quỷ quái kia làm cô đến giờ vẫn chưa hết kinh hoàng. Lẽ nào LingLing Kwong chính là yêu quái đầu thai sao? Orm Kornnaphat nuốt nước miếng, không tự chủ mà nhích người ra xa LingLing một chút.
"Chị nào có, chỉ muốn kéo chăn lại cho em thôi. Ai ngờ lòng tốt không được báo đáp còn bị em vung tay đấm vào mắt nè, trán cũng bị đập sưng to." LingLing đảo mắt một cái tìm cách nói dối một tay chỉ vào mắt mình, một tay chỉ vào trán vẻ mặt ủy khuất đáng thương. Lúc này, cô cảm thấy vô cùng bi ai cho mình.Orm của cô từ sau khi mất trí nhớ liền trở nên rất bất thường. Hết đập đầu cô đến nở hoa giờ lại đấm vào mắt cô. Vết thương trên đầu vẫn còn quấn băng, sáng mai trên mắt nhất định sẽ có thêm một quầng đen nữa cho coi. Xem ra muốn ăn bà xã không hề dễ dàng.
"Thật sao?" Orm Kornnaphat nhìn LingLing nghi ngờ hỏi. Quả đấm vừa rồi cô vung không hề nhẹ tay chắc hẳn đau lắm còn bị đập trán như vậy. Trong lòng Orm Kornnaphat dâng lên cảm giác áy náy và có lỗi mà quên luôn mất hiện trạng quần áo lộn xộn của cả hai.
"Thật mà. Em phải tin chị chứ." LingLing chớp mắt đầy đáng thương nhìn Orm Kornnaphat. Sau đó tranh thủ lúc Orm Kornnaphat còn đang ngẩn ngơ đẩy cô ấy xuống giường nói thêm: "Được rồi mau ngủ đi. Cũng muộn rồi. Em yên tâm LingLing không có làm gì nếu không được sự cho phép của em đâu."
"Oáp. Ừ. Vết thương ở mắt của chị ổn chứ? Tôi xin lỗi tại tôi mơ thấy ác mộng." Orm Kornnaphat ngáp một cái, cô đúng là đang rất buồn ngủ nhưng vẫn hơi e dè nhìn LingLing hỏi.
"Đau lắm đó nhưng chỉ cần ôm em ngủ là hết đau liền. Em mơ thấy ác mộng gì mà quát yêu quái với yêu nghiệt?" LingLing tò mò nhìn Orm Kornnaphat hỏi. Cô rất muốn biết Orm Kornnaphat mơ thấy cái gì mà kích động như vậy.
Không nhắc thì thôi nhưng LingLing vừa nhắc tới làm Orm Kornnaphat lại nhớ đến giấc mơ vừa nãy, nhìn đến LingLing, Orm Kornnaphat lập tức liên tưởng đến bộ dạng yêu quái của cô ấy làm cô lạnh hết sống lưng, vội vã trùm chăn kín đầu nói:
"Tôi quên mất rồi. Buồn ngủ quá tôi ngủ trước đây." Cô mới không đến mức ngu ngốc mà đem chuyện giấc mơ vừa rồi nói cho LingLing biết đâu.
"Vậy chị tắt đèn nhé. Em ngủ ngon." Dù cảm thấy Orm Kornnaphat đang nói dối nhưng LingLing vẫn không muốn truy xét thêm. Khó khăn lắm cô mới thành công đánh lạc hướng sự chú ý của Orm Kornnaphat nên không thể để cô ấy biết việc cô đã tranh thủ ăn đậu hũ của cô ấy lúc cô ấy ngủ được. Vì vậy mà cô liền tắt đèn rồi cũng nằm xuống cạnh Orm Kornnaphat. Tay xoa trán và một bên mắt bị đấm, trong lòng không ngừng suýt xoa vì đau. Orm của cô ra tay đủ ác nha.
***
Buổi sáng, Orm Kornnaphat bị mùi thức ăn làm cho tỉnh giấc, xoa xoa mắt nhìn sang bên cạnh đã không còn thấy LingLing nữa. Orm Kornnaphat đứng dậy lần mò tới bếp, hình ảnh LingLing đeo tạp dề nấu bữa sáng làm cô ngây người. Cô không ngờ LingLing Kwong cũng biết nấu ăn đó.
"Sao đứng ngẩn người ra vậy? Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng." LingLing Kwong quay đầu hướng Orm Kornnaphat mỉm cười nói.
"Mắt chị. Hahaha." Vừa nhìn đến một bên mắt đen xì của LingLing kết hợp với băng trắng còn quấn trên đầu làm Orm Kornnaphat không nhịn được ôm bụng cười.
LingLing Kwong buồn bực nói. Buổi sáng nhìn đến mắt mình cũng dọa cô không ít, không ngờ còn thâm tím hơn so với sự tưởng tượng của cô. May mà cô đã bàn giao công việc trong công ty cho Lookmhee xử lý giúp để cô có thể ở bên Orm Kornnaphat trong thời gian này bằng không nếu đến công ty để nhân viên nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô thì đúng là tan nát hình tượng tổng đài lãnh khốc rồi.
"Haha Xin lỗi. Tôi không cố ý mà. Thôi tôi đi đánh răng rửa mặt đây." Orm Kornnaphat vội vã bịt miệng cười trộm chạy vào nhà tắm. Thật không ngờ cũng có một ngày cô có thể ra tay đánh LingLing đến mức thâm quầng mắt vào, dù chỉ là vô tình nhưng cũng đủ làm trong lòng cô cười to sung sướng. Mặc dù cũng cảm thấy áy náy và tội lỗi, cơ mà cảm giác này vẫn ít lắm. Ai bảo xưa nay LingLing Kwong được nhiều người yêu thích hơn cô lại xinh đẹp hơn cô nữa chứ. Hừ. Cô mới xinh đẹp hơn chỉ là không trắng được như LingLing Kwong thôi. Orm Kornnaphat tự an ủi trong lòng như vậy.
Khi ngồi vào bàn ăn nhìn một bàn toàn món mình thích khiến Orm Kornnaphat sửng sốt không thôi. LingLing Kwong thế mà biết rõ sở thích của cô như vậy, còn cô lại không biết chút gì về cô ấy.
"Sao chị biết tôi thích những món này mà nấu? Còn nữa tôi không ngờ chị lại biết nấu ăn đó." Orm Kornnaphat chớp mắt nhìn LingLing tò mò hỏi.
"Là lão công của em đương nhiên phải biết rõ sở thích của em rồi. Trong nhà em không biết nấu ăn nên việc vào bếp đương nhiên sẽ do chị phụ trách. Em đi làm ban ngày đã vất vả nhiều rồi nên không thể về nhà lại để em vào bếp được." LingLing gắp cho Orm Kornnaphat thức ăn rồi mỉm cười dịu dàng nói.
"Nhưng tôi lại không biết chị thích gì hay ghét gì? Màchị cũng đi làm như tôi đó thôi, so với tôi chị còn vất vả hơn nhiều. À, thế tôi xuyên không thế này thì công việc phải làm sao? Bây giờ để chị nuôi tôi chắc hẳn chị thấy tôi rất phiền phải không?" Orm Kornnaphat rầu rĩ nói, nghe LingLing kể thì cô đang là giảng viên đại học. Cô xuyên không từ 18 tuổi tới đây thì làm sao mà biết dạy học chứ.
"Vì em vất vả mấy cũng không sao hết. Tạm thời chị xin nghỉ phép giúp em rồi. Còn nữa em là mất trí nhớ chứ không phải xuyên không. Sau này cũng không được nói mấy lời như chị thấy em phiền. Em là vợ của chị, là người chị yêu nhất cho dù em có biến thành thế nào thì chị vẫn yêu em, nguyện cả đời nuôi em, chăm sóc em." Được Orm Kornnaphat đột nhiên quan tâm khiến LingLing không khỏi vui sướng, xem ra dù bề ngoài bà xã tỏ vẻ ghét bỏ cô nhưng trong lòng vẫn có cô nha. Có điều cô cũng cảm thấy dở khóc dở cười với Orm Kornnaphat khi cô ấy một mực nói bản thân xuyên không từ 18 tuổi tới chứ không phải mất trí nhớ.
"Chị..." Orm Kornnaphat ngẩng mặt nhìn LingLing, giọng nói LingLing vô cùng kiên định, ánh mắt ấm áp, dịu dàng làm trái tim cô khẽ run lên, lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Ngoài ba mẹ ra thì chắc chỉ có LingLing là người quan tâm cô nhiều như vậy.
"Thế nào bị cảm động? Em đã nhớ ra chút nào chưa?" LingLing thấy Orm Kornnaphat nhìn mìn ngẩn người liền vội vàng hỏi, trong mắt đầy mong chờ.
"Ai thèm cảm động. Hừ mau ăn đi." Orm Kornnaphat vội vã cúi đầu xuống ăn che đi sự bối rối của mình.
LingLing cũng không truy cứu nữa mà khẽ cười thầm khi thấy hai vành tai đỏ của Orm Kornnaphat. Xem ra Orm Kornnaphat dần có cảm giác lại với cô rồi nha.
"À tôi hỏi chị cái này. Chuyện kia. Con gái với con gái đó." Orm Kornnaphat đang ăn liền ngẩng đầu nhìn LingLing ngập ngừng hỏi.
"Em nói rõ xem nào". LingLing vừa ăn vừa hỏi lại Orm Kornnaphat.
Nuốt một ngụm nước miếng Orm Kornnaphat mới e dè hỏi:
"Có phải khi con gái cùng con gái làm cái chuyện kia trên giường thì dùng tay đúng không? Còn nữa tôi là người nằm trên à?" Nhớ lại giấc mộng quỷ quái kia làm Orm Kornnaphat vẫn không nhịn được tò mò muốn muốn biết ở trên giường hai người con gái thì làm thế nào? Có phải dùng tay như lời nói trong mơ của LingLing Kwong không? Nhớ đến giấc mơ đêm qua, Orm Kornnaphat lại rùng mình một cái. Cô thế nào lại mộng tinh với LingLing Kwong chứ? Cô đúng là điên rồi.
"Phốc...Khụ... khụ...Khụ..khụ..." LingLing đang ăn liền bị lời nói của Orm Kornnaphat làm cho phun hết thức ăn ra ngoài. Bà xã của cô sao có thể tỉnh rụi hỏi ra một câu như vậy? Đã thế còn trong bàn ăn. Đây là muốn cô nghẹn chết sao. Còn nữa cái gì mà nằm trên?
Ngay cả khi mất trí nhớ thì cái tư tưởng muốn phản công luôn ảo tưởng được nằm trên của Orm Kornnaphat vẫn không thay đổi chút nào. Nằm trên sao? Bà xã của cô rõ ràng là đang mơ mộng viển vông. Số phận đã định bà xã của cô chỉ có thể nằm dưới thôi.
*Khoan đã*.
Rõ ràng là Orm Kornnaphat mất trí nhớ chỉ còn ký ức đến năm 18 tuổi, như thế nào lại biết mấy chuyện này?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro