Chap 2: Không Phải Mơ
Dưới ánh nắng gay gắt và nóng rực, Orm Kornnaphat bước chân liêu xiêu chạy ra đường, bụng đói, đầu thì choáng váng, mắt cũng hoa lên. Lúc này Orm Kornnaphat chỉ muốn lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình sau đó về nhà mà thôi.
Chân vừa bước xuống lòng đường thì nghe tiếng động cơ của xe mô tô rít gào giữa con đường vắng đang yên tĩnh. Orm Kornnaphat quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên đang lái một chiếc xe mô tô bỗng nhiên vượt đèn đỏ, lao với tốc độ không phanh thẳng về hướng Orm Kornnaphat. Khẽ chớp mắt, Orm Kornnaphat bị dọa đến ngây người. Trong đầu chỉ có một ý niệm:
" Mẹ ơi. Không phải xui xẻo đến mức hôm nay sẽ trở thành ngày giỗ của mình đấy chứ? Mình không muốn thành ma đói đâu. (╥﹏╥)"
Ngay thời khắc nguy hiểm nhất thì có một bóng người lao đến ôm lấy Orm Kornnaphat ngã lăn sang một bên đường vừa kịp lúc tránh được xe mô tô kia. Chủ nhân chiếc mô tô có lẽ cũng bị dọa sợ liền phóng xe chạy một đi không quay đầu lại, chỉ để lại một làn khói đen mỏng manh lượn lờ giữa không trung.
Còn về Orm Kornnaphat sau khi được ôm còn lăn thêm vài vòng, cánh tay bị chà sát xuống mặt đường làm bong cả một mảng da, trán không cẩn thận lại đập mạnh vào cạnh bê tông của lề đường khiến máu bắt đầu chảy ra rơi xuống cả mi mắt. Orm Kornnaphat cảm thấy đầu choáng váng, mi mắt đã muốn sụp xuống, cả người truyền đến cảm giác đau đớn muốn chết. Ngày hôm nay cô rõ ràng không giẫm phải phân chó mà sao gặp vận xui liên tiếp như thế? Cố mở mắt để xem vị anh hùng nào đã ra tay cứu giúp mình trong lúc nguy hiểm.
Trong đầu Orm Kornnaphat đã hình dung ra đủ gương mặt của mấy anh chàng đẹp trai giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết đang bán chạy trên mạng. Miệng định nói cám ơn thì lại nghe một giọng nữ hết sức quen thuộc, dù hơi trầm hơn nhưng có chết Orm Kornnaphat cũng nhận ra:
- Orm, em có ổn không? Gắng chịu đựng chị đưa em tới bệnh viện.
Muốn mở mắt nhưng lại không mở được, máu từ trán chảy xuống che hết tầm nhìn của Orm Kornnaphat nhưng cô dám khẳng định trăm phần trăm người đang ôm cô và dùng cái giọng nói làm cô nổi hết da gà, da vịt kia đích thực là LingLing Kwong. Từ lúc nào cô ta gọi cô thân thiết đến thế? Hừ. Cô thà bị xe đâm cũng không muốn cái đồ hồ ly bụng đầy dao găm như cô ta cứu.
*Khoan đã...*
Orm Kornnaphat một lần nữa muốn chửi to. Cô liên tiếp gặp xui xẻo là tại ai? Còn không phải gặp LingLing Kwong chết tiệt sao? Cô ta đúng là sao quả tạ của đời cô mà. Muốn giãy khỏi cái ôm của LingLing nhưng không được, Orm Kornnaphat chỉ còn cách yếu ớt nói trước khi ngất xỉu lần nữa:
- LingLing Kwong. Cô cút xa tôi ra. Gặp cô đúng là xui xẻo mà.
***
LingLing vốn đứng sẵn ở cổng trường đợi Orm Kornnaphat để đón bà xã của cô về, cùng Lookmhee nói chuyện phiếm thời gian đã lâu mà không thấy Orm Kornnaphat ra làm LingLing nhất thời lo lắng. Đang định gọi điện thì liếc thấy Orm Kornnaphat lảo đảo chạy từ trong trường đi ra. Nhìn sắc mặt bà xã không ổn làm LingLing nhíu mày, cô nghe Orm Kornnaphat nói hôm nay lớp cô ấy chủ nhiệm có một trận thi đấu bóng rổ nên dù ngày nghỉ cô ấy vẫn muốn tới trường để cổ vũ cho sinh viên của mình.
Dù không muốn bà xã phải phơi nắng để hô hào cổ vũ cho đám sinh viên kia chút nào nhưng LingLing không còn cách nào khác là phải đồng ý. Bởi cô hiểu rằng Orm Kornnaphat dành rất nhiều tâm huyết cho đám sinh viên kia. Nhìn tâm trạng Orm Kornnaphat không ổn định, LingLing suy đoán là lớp của bà xã chắc bị thua rồi.
Khẽ mỉm cười, khi về cô phải nấu nhiều món ngon để an ủi bà xã mới được. LingLing định lên tiếng gọi Orm Kornnaphat khi thấy cô ấy đang muốn sang bên kia đường thì phát hiện một chiếc mô tô vượt đèn đỏ đang lao về phía Orm Kornnaphat.
Không kịp suy nghĩ LingLing vội dùng tốc độ nhanh nhất chạy lại ôm lấy Orm Kornnaphat kéo ngã vào lề đường, may mắn tránh kịp chiếc xe mô tô nhưng cả hai cũng bị lăn vài vòng. Híp mắt nhìn chiếc mô tô xa dần, LingLing vẫn kịp ghi nhớ rõ biển số xe của kẻ kia. Dám tổn thương bà xã của cô thì chỉ có con đường chết.
Lookmhee cũng đứng cùng LingLing đợi Orm Kornnaphat. Hôm nay cuối tuần nên vợ chồng cô cùng vợ chồng Englot hẹn nhau tới nhà LingOrm ăn cơm. Cô với LingLing cùng công ty nên khi về liền đi chung xe tiện qua trường đón Orm Kornnaphat về, còn Sonya với Englot thì đi mua thêm đồ ăn. Không nghĩ tới lại chứng kiến một màn như vừa rồi. Lookmhee bị dọa cho hết hồn, trấn tĩnh lại mới chạy đến chỗ LingOrm vội vàng hỏi:
- Hai cậu không sao chứ?
LingLing lắc đầu:
- Mình thì không sao nhưng Orm có vẻ không ổn. Cô ấy bị thương mà xỉu rồi. Cậu mau lái xe tới đây chúng ta đưa cô ấy về nhà mình. Cậu gọi Charlot mang dụng cụ y tế tới khám cho Orm Kornnaphat giúp mình.
Lookmhee nhìn LingLing đang cẩn thận dùng khăn tay giữ miệng vết thương trên trán của Orm Kornnaphat để ngăn máu chảy. Vội gật đầu chạy đi lái xe tới, đến khi cả ba ngồi trong xe rồi cô mới nói:
- Sao không tới bệnh viện?
LingLing lo lắng nhìn Orm Kornnaphat đang hôn mê vẫn được cô ôm trong lòng nói:
- Orm không thích bệnh viện. Hơn nữa về nhà mình thì nhanh hơn. Charlot là bác sĩ giỏi nên chúng ta có thể yên tâm.
Lookmhee gật đầu cảm thấy cũng đúng. Cô liếc mắt thấy sắc mặt LingLing không tốt, đoán là LingLing đang lo lắng cho Orm Kornnaphat nên an ủi:
- Orm chắc chỉ bị dọa sợ nên ngất thôi. Mấy vết thương ngoài da không đáng ngại đâu. Cậu đừng lo quá. Mình gọi cho Charlot rồi, cô ấy cũng sắp đến nhà cậu rồi.
LingLing yên lặng gật đầu. Cô không phải chỉ lo lắng cho Orm Kornnaphat mà nhớ tới câu nói của Orm Kornnaphat nói với cô trước khi ngất đi. Giọng nói ấy không giống ngày thường mà đầy cảnh giác lại có chút bài xích cùng chán ghét.
"LingLing Kwong. Cô cút xa tôi ra. Gặp cô đúng là xui xẻo mà."
Thực sự thì đã có chuyện gì xảy ra với bà xã của cô?
Nếu không phải vì lo lắng cho vết thương của Orm Kornnaphat thì cô đã túm đám sinh viên mặt mũi trắng bệch khi thấy Orm Kornnaphat ngất xỉu trong lòng cô để hỏi cho rõ ràng. LingLing có một dự cảm xấu liên quan đến chuyện Orm Kornnaphat và cô. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, LingLing thật hy vọng là do cô nghĩ nhiều. Cô và Orm Kornnaphat khó khăn lắm mới có ngày hôm nay nhất định sẽ không thể có chuyện gì được.
***
Thời điểm Orm Kornnaphat tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã hơi tối, cô vì đói mà tỉnh. Mở mắt ra đập vào mắt không phải bệnh viện mà là một phòng ngủ rộng rãi vô cùng lạ lẫm, kỳ thật cũng dọa Orm Kornnaphat không ít. Ngồi dậy quan sát xung quanh, Orm Kornnaphat thầm ghen tỵ với chủ nhân căn phòng này. Phòng vừa rộng lại sa hoa, cách bày trí ấm áp rất hợp với sở thích của Orm Kornnaphat. Hẳn là nhà giàu lắm đây.
Đưa tay xoa nhẹ cái trán một ngày bị thương đến hai lần của mình, phát hiện đã được quấn băng cẩn thận. Liếc nhìn xuống người thì thấy đã được thay một bộ đồ ngủ mặc rất thoải mái. Trong lòng thầm suýt xoa cho số mệnh xui xẻo của bản thân đồng thời không ngừng chửi rủa kẻ mang vận xui tới cho cô. Hừ. LingLing Kwong đáng ghét.
Chợt nhớ điều gì Orm Kornnaphat liền đứng bật dậy. Trước khi ngất đi người ôm lấy cô chẳng phải LingLing Kwong đó sao? Vậy nghĩa là đây là nhà cô ta? Cô ta không đưa cô tới bệnh viện mà mang cô về nhà cô ta? Người thay đồ cho cô, không lẽ nào cũng là cô ta?
*Trời. *
Vậy nghĩa là cô ta biết gương mặt cô bị biến dị rồi sao? Orm Kornnaphat bị suy nghĩ của bản thân dọa cho sợ hãi. Nếu LingLing Kwong mà đem chuyện của cô nói cho mọi người trong trường biết thì cô còn đâu mặt mũi đến trường đây? Không được, cô phải tìm cô ta đàm phán mới được.
Nghĩ là làm, Orm Kornnaphat liền nhảy xuống giường định đi tìm LingLing thì bước chân cô khựng lại khi nhìn thấy con số ngày tháng năm trên quyển lịch để ở bàn.
Ngày 28 tháng 06 năm 2024.
*Dụi dụi mắt (O_O).
Tát nhẹ vài cái vào mặt (O_O).
Véo mạnh vào đùi (O_O).
Đau quá (╥﹏╥).
Có cảm giác đau. Vậy... vậy nghĩa là...
KHÔNG PHẢI MƠ *
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro