LingLing lấy tay ấn hai huyệt thái dương, từ lúc Orm Kornnaphat tỉnh lại đến giờ luôn hỏi những câu hỏi khiến cô cảm thấy rất đau đầu. Chưa nói đến việc Orm Kornnaphat một mực nói cô ấy là xuyên không từ năm 18 tuổi tới chứ không phải mất trí nhớ làm tâm trí cô cũng bị loạn theo. Gắng hít thở cho bản thân thật bình tĩnh, đối mặt với Orm Kornnaphat lúc này đối với LingLing còn áp lực hơn cả đối mặt với một đám cổ đông vừa già, vừa cổ hủ trong công ty.
- Công nghệ bây giờ rất hiện tại. Chỉ cần có tiền thì cái gì không thể cũng thành có thể. Về họ của Ira chính em muốn nó mang họ Kwong mà. Sau này khi em nhớ lại sẽ rõ thôi. Còn em chỉ bị mất trí nhớ tạm thời thôi. Đừng có bị mấy thứ tiểu thuyết rẻ tiền trên mạng ám ảnh nữa.
Orm Kornnaphat đang muốn phản bác liền bị LingLing kéo vào trong nhà.
- Được rồi mau vào nhà thôi, đừng đứng đây cãi nhau nữa. Cả ngày hôm nay em cũng mệt rồi. Để chị cho em coi ảnh Ira xem em có nhớ lại được gì không? Đối với em con bé còn quan trọng hơn cả chị mà.
Đối với đứa con gái chưa thấy mặt này cũng khiến Orm Kornnaphat tò mò nên yên lặng theo LingLing Kwong vào nhà. Không biết con bé có giống cô không nhỉ? Đối với chuyện bỗng nhiên có thêm một đứa con gái thật khiến Orm Kornnaphat vẫn chưa tiếp thu nổi.
Vào đến trong nhà thay đồ mặc ở nhà rồi lên phòng ngủ, LingLing ngồi lên giường rồi vẫy tay Orm Kornnaphat lại giường ngồi cùng, dù có chút cảnh giác nhưng Orm Kornnaphat vẫn tiến lại leo lên giường tò mò nhìn cái thứ hình chữ nhật khá to so với điện thoại mà LingLing đang cầm trong tay kia.
- Oa. Đây là điện thoại sao? Không ngờ sau 10 năm điện thoại lại được làm to như vậy? Thế này khi cầm có phải hơi lớn không? Không thể bỏ túi quần hay áo được. Tôi vẫn thích điện thoại nhỏ hơn.
Khóe miệng LingLing iật giật, sau đó chìa cái mà Orm Kornnaphat gọi là điện thoại ra trước mặt Orm Kornnaphat, trên màn hình hiện lên hình ảnh một nhà ba người. Hai cô gái và một đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu. Thấy Orm Kornnaphat há hốc mồm nhìn làm LingLing khẽ cười. Lâu lắm rồi cô mới được thấy biểu tình này của bà xã nha.
- Nó cũng được coi như là điện thoại, bất quá cũng không gọi là điện thoại mà gọi là ipad, dễ hiểu hơn là máy tính bảng. Trong này có rất nhiều ảnh chụp của gia đình chúng ta. Em coi đi, xem có nhớ ra được gì không?
Orm Kornnaphat cầm lấy cái mà LingLing Kwong gọi là ipad kia, vuốt màn hình xem từng cái ảnh hiện lên. Tất cả đều là ảnh của cô và LingLing Kwong hiện tại cùng một bé gái xinh xắn đáng yêu rất giống cô hồi nhỏ chụp cùng nhau, nét mặt ai cũng vui vẻ, toát lên sự hạnh phúc. Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong, người này luôn đeo trên mặt cái vẻ lạnh lùng cũng có lúc cười hạnh phúc như vậy sao?
Dù vậy Orm Kornnaphat cũng chẳng thấy chút ấn tượng nào cả. Thế nên nhất định là cô xuyên không rồi bằng không nếu mất trí nhớ khi coi nhiều hình như vậy nhất định phải có chút ấn tượng hay đau đầu như trong mấy bộ phim có nhân vật chính bị mất trí nhớ chứ?
LingLing nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Orm Kornnaphat liền thấp thỏm hỏi:
- Thế nào? Em có nhớ ra được gì không?
Orm Kornnaphat ném trả ipad cho LingLing rồi dựa lưng vào đầu giường lấy tay che miệng ngáp nói:
- Chẳng nhớ gì cả. Tôi đã nói là tôi xuyên không mà. Thế nên phương pháp này không hiệu quả đâu. Có điểu đứa bé này thật giống tôi nha. Từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu.
Ánh mắt LingLing thoáng ảm đạm. Vậy mà cô còn tưởng Orm Kornnaphat sẽ nhớ ra chút gì. Không sao. Cô có thể kiên nhẫn chờ Orm Kornnaphat nhớ ra mà. Chỉ cần cô ấy vẫn bên cô thì chờ đợi bao lâu cũng không vấn đề gì cả. Để ipad sang một bên LingLing chăm chú nhìn bộ dạng đang muốn ngủ của Orm Kornnaphat rồi nói:
-Em không nhận ra con gái của chúng ta rất giống cả hai sao?
Nghĩ tới chuyện tối nay phải cùng LingLing Kwong ngủ chung một giường lại khiến cô bực mình. Cô muốn ngủ riêng mà cô ta nhất quyết không cho. Thật đáng ghét mà. Đang bận lôi mười mấy đời tổ tông của LingLing Kwong ra mà mắng trong lòng thì Orm Kornnaphat thật không ngờ tới LingLing Kwong đột nhiên áp sát lại gần cô, đè cả người lên người cô làm Orm Kornnaphat nhất thời hoảng hốt. Da thịt cả hai dán vào nhau dù cách một lớp vải nhưng Orm Kornnaphat vẫn nghe rõ tiếng tim đập bùm bụp trong lồng ngực của cô và LingLing Kwong.
*Không phải cô ta định làm gì cô đó chứ?*
Orm Kornnaphat kinh hãi nghĩ. Mắt cô bỗng nhiên hoa lên khi thấy cái mặt phóng đại của LingLing Kwong đang dần tiến sát lại trước mắt cô, Orm Kornnaphat lắp bắp nói:
- Chị.... Chị... Chị định làm gì đấy?
Giọng nói trầm thấp của LingLing Kwong mang theo hơi thở nóng rực của cô ta phả lên mặt Orm Kornnaphat.
- Em nghĩ coi hai vợ chồng cùng ở trên giường với nhau vào buổi tối thì sẽ làm gì nào? Cho em xem ảnh kỷ niệm em không nhớ. Vậy nếu làm chuyện mà mỗi tối chúng ta đều làm thì em hẳn sẽ nhớ ra thôi.
Orm Kornnaphat trợn mắt nhìn nụ cười vô lại của LingLing Kwong , ngay lúc này cô chỉ muốn đập chết cô ta.
- Chị, cái đồ biến thái này. Ai vợ chồng với chị? Cút xa tôi ra.
Orm Kornnaphat còn muốn mở miệng mắng tiếp thì bị LingLing dùng môi chặn lại. Chiếc lưỡi của cô ta như con rắn len lỏi chui vào khoang miệng Orm Kornnaphat quấn lấy lưỡi cô đưa hai người vào nụ hôn sâu. Ngay lúc Orm Kornnaphat tưởng mình sắp bị ngạt thở thì LingLing liền buông cô ra, trán tựa vào trán cô, giọng nói mang theo ý cười nói:
- Thế nào? Em có nhớ ra chút gì chưa? Đây mới là khúc dạo đầu thôi đó.
Đầu Orm Kornnaphat ong ong. LingLing Kwong cư nhiên dám hôn cô? Còn cái gì mà khúc dạo đầu? Cô ta điên rồi. Khua tay đập vào lưng LingLing , Orm Kornnaphat rít gào:
- Đồ biến thái. Chị mau cút khỏi người tôi. Tôi phải giết chị... ừm..
LingLing một lần nữa dùng miệng chặn lại lời nói của Orm Kornnaphat, bàn tay thò vào trong áo Orm Kornnaphat sợ soạng, vuốt ve da thịt trơn nhẵn của Orm Kornnaphat. Trên môi nở nụ cười xấu xa nói:
- Em muốn giết chồng em sao? Tội này phải trừng phạt mới được.
Orm Kornnaphat cảm giác rõ ràng LingLing đang muốn lột bỏ bộ đồ trên người cô ra khỏi người.
*Không được.*
Cô không thể để cô ta làm bậy được. Nhân lúc LingLing Kwong còn đang ngặm nhấm môi cô, Orm Kornnaphat sờ soạng tay ra đầu giường mò thấy cái đèn chụp liền cầm lấy, nhắm mắt hướng thẳng đầu LingLing mà giáng mạnh xuống.
"LingLing Kwong đừng trách tôi ác. Có trách thì trách cô quá biến thái mà thôi."
===========================
Sáng ngày hôm sau khi LookSon tới nhà LingOrm thì đập vào mắt là cái đầu bị quấn băng trắng toát của LingLing làm cả hai phải ngây người. Rõ ràng ngày hôm qua, trước khi bọn họ rời đi thì LingLing vẫn bình thường mà.
Thế nào mới sáng ra đã bị thương ở đầu rồi?
Ánh mắt cả hai không khỏi liếc nhìn sang vẻ mặt mệt mỏi của Englot còn mặc đồ ngủ đang ngồi ở sô pha và Orm Kornnaphat đang ngồi uống cà phê như muốn hỏi tại sao.
Engfa quả thật mệt muốn chết, cô cảm thấy nhất định tháng này mình bị sao quả tạ chiếu vào hay sao mà vận đen liên tục ập đến. Bị bà xã hiểu lầm nuôi bồ nhí bên ngoài hại cô phải ngủ ngoài sô pha suốt một tuần. Chờ mãi bà xã mới nguôi giận, gạt bỏ hiểu lầm chứng minh cô vô tội thì hôm qua bị Orm Kornnaphat bóp cổ suýt chết. Cô thực sự không biết bản thân đắc tội gì với cô bạn thân này của bà xã mà từ hôm qua đến giờ luôn bị cô ta nhìn bằng cặp mắt muốn giết người.
*Fuck*.
Engfa rất muốn chửi ầm lên như vậy. Cô rõ ràng là nạn nhân nha. Vậy mà không những không đòi được quyền công đạo mà còn bị xem như kẻ gây tội. Thế giới này còn đâu là công bằng. Ai bảo Orm Kornnaphat là bạn thân của bà xã của cô, đồng thời lại là bà xã của boss của cô. Thế nên cô chỉ biết nhịn.
Nào ngờ nửa đêm, vừa lên giường chưa kịp ôm bà xã, chỗ nằm còn chưa đủ ấm đã bị LingLing gọi điện kêu cô chở Charlot tới mang theo đồ dùng y tế băng bó vết thương hại cô và Charlot tưởng Orm Kornnaphat lại gặp phải chuyện gì liền vội vã lấy xe tới nhà hai người bọn họ, đến quần áo chưa kịp thay mà mặc nguyên đồ ngủ để đi. Đến khi tới nơi, nhìn một LingLing cả đầu và mặt cùng áo ngủ đầy máu đang cầm khăn bông bịt miệng vết thương trên đầu ra mở cửa thực dọa chết Engfa.
Một cao thủ taekwondo như LingLing thế nhưng lại bị người khác đả thương?
Chuyện này đúng là quá dọa người đi. Còn dọa người hơn nữa là khi cô biết vết thương này lại do Orm Kornnaphat người đang mặt lạnh ngồi sô pha gây ra. Engfa âm thầm nuốt nước miếng nhìn Charlot xử lý vể thương cho LingLing mà không khỏi rùng mình một cái. Nghĩ đến bản thân còn may mắn chán mới chỉ bị Orm Kornnaphat bóp cổ mà thôi. Vết thương của LingLing quả thực không nhẹ đâu. Engfa lén nhìn Orm Kornnaphat một cái, trong lòng cảm thán không thôi. Cô gái này bình thường đâu hung dữ như vậy? Lẽ nào do cú tai nạn ở trường ảnh hưởng nên vậy. Có khi nào bị điên luôn rồi không?
Ngay cả LingLing cô ta còn đập cho vỡ đầu thì mấy kẻ tôm tép như bọn cô có khi nào sẽ bị cô ta bất ngờ cầm dao đuổi giết không? Mà hình như người bị cô ta nhìn đầy oán giận nhất là cô thì phải. Engfa liền khóc than trong lòng, cố gắng nhớ lại xem dạo gần đây cô có đắc tội gì với vị Kwong phu nhân này không? Hình như là không mà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro