"Không cần, tôi không muốn một mình ở nhà, hay là chiều nay tôi đi công ty với chị?" Vì cơ thể cô không thoải mái mà LingLing Kwong đã hai ngày không lên công ty, Orm Kornnaphat sợ sẽ làm trễ công việc của LingLing Kwong.
"Ừ, em đói chưa? Muốn dựa thêm chút nữa hay muốn ăn cơm?" LingLing Kwong nhẹ nhàng ôm Orm Kornnaphat, nhẹ giọng hỏi.
Hai bên tai Orm Kornnaphat có chút ửng hồng, dựa vào ngực LingLing Kwong, ngại ngùng không nhìn cô: "Dựa thêm chút nữa."
LingLing Kwong rũ mắt nhìn hai bên tai ửng hồng của Orm Kornnaphat, khóe môi hơi giơ lên, trong phòng khách hương cam ngọt cùng hương hoa quế hòa lại với nhau, hình thành một loại mùi hương đặc biệt.
"Ừ, vậy lát nữa tôi mới đi nấu cơm." LingLing Kwong buổi sáng đã dậy sớm, sau đó bận rộn cả buổi nên lúc này cũng có hơi mệt, hơn nữa trong ngực cô còn ôm Orm Kornnaphat vừa mềm vừa ấm, chỉ một lát sau đôi mắt LingLing Kwong đã mở không lên, ngồi trên sô pha ngủ.
Orm Kornnaphat thấy LingLing Kwong đã nửa ngày không có động đậy, mở mắt ra liền thấy người nào đó đã ngủ rồi, ánh mắt Orm Kornnaphat mang theo ý cười, rõ ràng làm việc rất mệt nhọc, còn vì một cuộc gọi của cô liền chạy về nhà nấu cơm cho cô, làm sao bây giờ? Giống như càng không nỡ để LingLing Kwong rời đi.
Trong lúc suy nghĩ, tay Orm Kornnaphat không tự giác mà bóp nhẹ vào hông LingLing Kwong vài cái, thấy LingLing Kwong đang ngủ ngon, Orm Kornnaphat cũng không muốn đánh thức cô, nhe nhàng cầm lấy cánh tay LingLing Kwong đang đặt trên eo cô, điều này vô tình làm LingLing Kwong giật mình.
LingLing Kwong chớp chớp mắt hỏi: "Sao vậy Orm? Hình như tôi ngủ quên?"
Orm Kornnaphat mỉm cười nói: "Không có gì, thấy chị ngủ ngon nên không muốn làm phiền chị, chị nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nấu cơm."
LingLing Kwong giơ tay kéo cổ tay Orm Kornnaphat lại: "Không cần, vốn dĩ về nhà là để chăm sóc em, sao có thể để người bệnh nấu cơm? Em ngồi ở đây đợi, tôi đi nấu cơm." LingLing Kwong vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói còn mang theo mờ mịt nên càng trở nên dịu dàng.
Cô để Orm Kornnaphat nghỉ ngơi, bản thân đứng dậy đi vào nhà bếp, buổi sáng LingLing Kwong đã nấu dư cháo và đồ ăn nên bây giờ hâm lại rất nhanh.
Trong khi LingLing Kwong đi vào nhà bếp, hương cam ngọt bên người Orm Kornnaphat ngày càng nhạt dần, cô dứt khoát đứng lên, đi đến cạnh cửa nhà bếp, dựa vào khung cửa nhìn LingLing Kwong.
LingLing Kwong thấy Orm Kornnaphat đi đến, cười cười nói: "Xong liền đây."
Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong bận rộn, ngập ngừng hỏi: "LingLing Kwong, sau này chị có tính toán gì không?"
LingLing Kwong nghe Orm Kornnaphat hỏi vậy thì sửng sốt một chút, cười nói: "Sao tự nhiên em hỏi tôi vấn đề nghiêm túc vậy?"
Orm Kornnaphat vén tóc mái ra sau tai: "Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi."
"Sau này hả..." LingLing Kwong nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Tôi cũng không có ý nghĩ gì xa vời, chỉ cần chăm sóc ba mẹ, chăm sóc em với Alice, sau đó quản lý công ty cho tốt là được." Đời trước, chí hướng của LingLing Kwong thật ra rất rộng lớn, một lòng nhào vào công việc, kết quả là khiến bản thân chết trẻ, đời này cô không muốn lại giống như đời trước, đối với cô mà nói, người nhà quan trọng hơn sự nghiệp rất nhiều.
Orm Kornnaphat nghe LingLing Kwong nói, bên tai có hơi nóng lên, giương mắt nhìn LingLing Kwong một cái, lẩm bẩm nói: "Chị nói thật hay không? Chị đừng tùy tiện nói, tôi sẽ tin là thật."
LingLing Kwong cười cười, vừa múc cháo vừa nói: "Đương nhiên là thật, tôi có khi nào gạt em đâu?"
Orm Kornnaphat lẩm bẩm, mấy tháng trước chị chỉ cần mở miệng ra là nói dối đây này, nhưng mà Orm Kornnaphat luôn cảm thấy LingLing Kwong trước kia và LingLing Kwong của bây giờ không nên đặt chung với nhau, cô cũng không muốn nhớ đến những chuyện LingLing Kwong từng làm trước đó.
"Được rồi, vậy tôi tin chị." Trong lúc nói chuyện, khóe môi Orm Kornnaphat không ngừng giơ lên, cô muốn đi vào bếp múc cho LingLing Kwong chén cháo cũng bị LingLing Kwong ngăn lại không cho đi.
"Cơ thể của em còn không thoải mái, ngoan ngoãn ngồi chờ tôi, không cần em làm mấy cái này, không phải có tôi ở đây sao?"
Orm Kornnaphat nhấp môi nhìn LingLing Kwong một cái, khóe môi lại không tự giác nhếch lên, xoay người đi về chỗ ngồi.
Chỉ một lát sau LingLing Kwong đã bưng cháo và đồ ăn lên, trong lúc ăn cơm LingLing Kwong nói với Orm Kornnaphat: "Orm, ngày mai nếu vẫn không thoải mái thì xin nghỉ đi."
Orm Kornnaphat lắc lắc đầu: "Không cần, thật ra đã tốt hơn nhiều, chẳng qua không muốn thấy Siam Phuwanat."
"Ở bệnh viện nhiều người như vậy, anh ta không dám làm gì em, đừng quan tâm anh ta, ngày mai tôi đón em tan làm." LingLing Kwong nghĩ khoảng chừng một hai ngày nữa là Siam Phuwanat sẽ bị trừng trị, bên Jakarin hẳn là cũng mau ra tay.
"Ừm, mai tôi chờ chị."
Sau khi ăn cơm xong, hai người thoáng nghỉ ngơi một lát liền lái xe đi công ty, đi vào văn phòng LingLing Kwong, LingLing Kwong đưa gối đầu và một tấm chăn nhỏ cho Orm Kornnaphat: "Nếu buồn ngủ thì nằm trên sô pha ngủ một lát." Sô pha trong văn phòng LingLing Kwong cũng đủ để một người nằm ngủ.
Có LingLing Kwong ở kế bên, tin tức tố hương cam ngọt rất là nồng đậm, Orm Kornnaphat thoải mái, xác thật cũng có chút mở mắt không lên, dứt khoát đắp chăn lên người, ở trong văn phòng LingLing Kwong ngủ một giấc.
LingLing Kwong mỉm cười nhìn về phía Orm Kornnaphat đang nằm ngủ, thầm nghĩ lần này sửa chữa công ty vẫn nên tách ra một gian nhỏ để làm phòng nghỉ ngơi, cũng không phải vì tăng ca mà vì để ngừa lúc Orm và nhóc con tới chơi không muốn về cũng có chỗ để ngủ lại.
Đến khi Orm Kornnaphat tỉnh lại thì đã gần bốn giờ chiều, Orm Kornnaphat vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn hơi mơ màng, nhìn thấy LingLing Kwong mới nhớ đến bản thân đang ngủ trong văn phòng LingLing Kwong, mở miệng nói: "LingLing Kwong, chị từng để người khác ngủ ở đây lần nào chưa?"
LingLing Kwong mỉm cười, đứng dậy đi đến máy lọc nước rót cho Orm Kornnaphat một ly nước ấm, đi đến sô pha ngồi xuống: "Đương nhiên không có, chỗ của tôi cũng không phải khách sạn, sao có thể để người khác ngủ ở đây? Em có khát không? Uống một ít nước không?" LingLing Kwong nói, đưa ly nước qua.
Orm Kornnaphat cầm lấy ly nước, mở miệng uống vài ngụm nước, trong lòng lại rất vui vẻ, giương mắt nhìn LingLing Kwong một cái, một tay cầm lấy cánh tay LingLing Kwong quơ quơ, sau đó nói: "Tự nhiên có hơi đói bụng, LingLing Kwong, tôi muốn ăn bánh kem của cửa hàng dưới lầu."
LingLing Kwong nhìn Orm Kornnaphat, dịu dàng trả lời: "Ừ, em muốn ăn vị gì? Tôi đi mua."
Orm Kornnaphat một tay cầm cái ly, một tay ôm lấy cánh tay LingLing Kwong, dựa nhẹ đầu vào vai LingLing Kwong: "Tôi cũng không biết, chị lựa đi."
LingLing Kwong rũ mắt nhìn nhìn Orm Kornnaphat đang dựa vào người mình, cười trả lời: "Được rồi, để tôi đi xuống xem thử." Nói thì nói như vậy, nhưng Orm Kornnaphat đang dựa vào vai cô cũng không có ý định ngồi lên, nhưng mà nói đến cái này, gần đây Orm có vẻ rất thích dựa vào cô.
LingLing Kwong buồn cười nhìn Orm Kornnaphat trong ngực mình: "Orm, em không buông tôi ra thì tôi đi kiểu gì?"
Orm Kornnaphat lúc này mới từ trong ngực LingLing Kwong ngồi thẳng lên, thấy LingLing Kwong mỉm cười nhìn chằm chằm bản thân, Orm Kornnaphat có chút ngại ngùng sờ sờ tóc, khô cằn nói: "Vậy chị đi đi."
LingLing Kwong nghẹn cười, nhìn Orm Kornnaphat vài lần, sau đó mới đứng dậy đi ra văn phòng.
Cửa hàng bánh kem Orm Kornnaphat nói nằm ở lầu một, bánh gato của bọn họ có rất nhiều vị, trong lúc nhất thời LingLing Kwong có hơi lưỡng lự.
Nhân viên cửa hàng thấy LingLing Kwong còn đang lưỡng lự, mở miệng giới thiệu: "Chào cô, mấy loại bánh kem này đều rất được khách hàng trong tiệm hoan nghênh, cô muốn mua cho bạn trai hay bạn gái?"
LingLing Kwong theo bản năng trả lời: "Tôi không có bạn trai."
Nhân viên cửa hàng mỉm cười, tiếp tục giới thiệu: "Vậy là bạn gái rồi, con gái thông thường sẽ thích vị trà xanh hoặc là black forest, nhưng mà hai loại bánh kem và bánh chà bông này cũng bán rất chạy."
LingLing Kwong gật gật đầu: "Được, vậy mấy loại này mỗi loại lấy cho tôi một phần đi." LingLing Kwong muốn mua nhiều vị một chút để Orm Kornnaphat chọn, dư lại vừa lúc cho nhân viên ăn chiều, dù sao hai cậu con trai ăn cũng tương đối nhiều, ăn mấy cái bánh kem không thành vấn đề.
Orm Kornnaphat ngồi trong văn phòng LingLing Kwong buồn chán muốn chết, nhớ đến lần trước con gái ngồi trên ghế LingLing Kwong chơi đồ chơi, LingLing Kwong vì con gái còn nhỏ mà không nói cái gì, vậy nếu là cô ngồi ở đó, LingLing Kwong có tức giận hay không?
Orm Kornnaphat còn nhớ thương chuyện của Rati, bản thân cô cũng muốn biết giới hạn của LingLing Kwong đối với cô lớn đến đâu, thế nên quyết định ngồi trên ghế LingLing Kwong chơi điện thoại.
Sau khi trả tiền, LingLing Kwong hai tay xách bánh kem đi về, vừa vào văn phòng liền thấy Orm Kornnaphat đang ngồi trên ghế cô chơi gì đó.
LingLing Kwong mỉm cười đi qua, đi lại gần nhìn xem Orm Kornnaphat đang làm gì, mỉm cười nói: "Giám đốc Orm đang bận rộn gì đó? Tới đây, trà chiều cho em, giám đốc Orm nhìn thử xem có hài lòng không."
LingLing Kwong nói, sắp xếp mấy phần tài liệu trên bàn, để chúng gọn qua một bên, sau đó cầm sáu phần bánh gato đặt lên bàn: "Giám đốc Orm nhìn xem muốn ăn cái nào."
Orm Kornnaphat bị xưng hô của LingLing Kwong làm cho đỏ tai, đánh nhẹ lên cánh tay LingLing Kwong, hơi ngại ngùng nói: "Đừng đùa."
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Orm Kornnaphat nhớ tới bản thân đang ngồi trên ghế của LingLing Kwong nên chuẩn bị đứng lên, LingLing Kwong cười, đè lại bả vai Orm Kornnaphat, "Không cần đứng lên."
Ngay sau đó nói với người đứng bên ngoài: "Vào đi."
Trong tay Ruang Sak cầm một phần văn kiện cần LingLing Kwong ký tên, sau đó đẩy cửa ra liền thấy vợ giám đốc đang ngồi trên ghế của giám đốc, trên bàn còn bày ra không ít bánh gato, Ruang Sak liền cảm thấy bản thân ở đây có vẻ hơi dư thừa, nhìn LingLing Kwong một cái, nói: "Giám đốc, tôi cũng không vội, ngày mai tôi lại đến tìm giám đốc ký tên." Nói xong nhanh chóng đóng cửa lại.
Son Phon thấy Ruang Sak quay lại nhanh như vậy, đầu còn đang hạ xuống, hỏi: "Sao cậu trở về nhanh vậy?"
"Vô nghĩa, tôi có thể không nhanh sao?" Ruang Sak đè thấp giọng, tiếp tục nói: "Giám đốc ở trong đó dỗ vợ vui vẻ kìa, tôi có thể đi vào sao?"
Son Phon thấp giọng cười cười, nói: "Tôi hiểu rồi, thoạt nhìn tình cảm giữa giám đốc với vợ còn rất tốt."
"Đương nhiên rồi, giám đốc tốt như vậy, nhất định cũng rất tốt với vợ." Ruang Sak lẩm bẩm nói.
Orm Kornnaphat thấy người đi rồi mới duỗi tay đẩy LingLing Kwong một cái: "Đáng ghét."
LingLing Kwong cười cười, cô cũng không tức giận: "Ừ, tôi nhận sai được không? Với lại, em ngồi ở đâu chẳng được."
Orm Kornnaphat cầm phần bánh gato vị trà xanh trên bàn: "Tôi muốn cái này, phần dâu tây để lại cho Alice, còn phần Black Forest, không phải chị thích ăn sao? Để lại cho chị, còn lại cho nhân viên của chị đi."
"Được, đều nghe theo giám đốc Orm." LingLing Kwong cầm ba phần bánh kem còn lại bỏ vào trong túi, đi ra văn phòng của nhân viên, đưa túi bánh cho Kate để cô ấy phân phát.
Ruang Sak cười nói: "Giám đốc, có phải là vợ giám đốc mời chúng tôi không?"
LingLing Kwong bất ngờ với cách xưng hô của Ruang Sak, cô với Orm không phải loại quan hệ đó nha, nhưng mà để giải thích rõ ràng lại có hơi phức tạp, LingLing Kwong đành gật đầu.
Ruang Sak nở một nụ cười 'tôi đã sớm biết'.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro