Chương 87


Em bé trong bụng Orm Kornnaphat đã được hơn 9 tháng, gần đây cô ngủ không ngon giấc, trong bụng có một đứa bé lớn như vậy, đứa bé ngày càng lớn, ngày càng chèn ép các cơ quan nội tạng khác trong cơ thể, trong lúc ngủ có đôi khi sẽ bị đột nhiên rút gân chân.

LingLing Kwong đau lòng muốn chết, vừa xoa bóp chân cho cô vừa dỗ dành, chỉ hận rằng Alpha không thể mang thai, nếu không Orm sẽ không phải khó chịu như vậy.

Buổi tối, Orm lại bị thai động làm cho tỉnh giấc, trên người chảy ra rất nhiều mồ hôi, nằm nghiêng một bên thật sự rất khó chịu, cô liền trở mình.

LingLing Kwong mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Orm Kornnaphat thức, vội vàng chồm người lên, hỏi: "Orm, có phải bị rút gân không? Chị xoa bóp cho em."

"Không có, chỉ là nằm một hướng có hơi mệt mỏi, em có hơi nóng, không có việc gì, chị mau ngủ đi, mấy ngày nay chị cũng bị lăn lộn ngủ không ngon." Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong nói.

"Vậy chị đi chuẩn bị nước ấm giúp em lau cơ thể, như vậy có thể ngủ thoái mái một chút." LingLing Kwong nói, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, không bao lâu liền cầm một chậu nước và khăn lông đến.

Nhúng khăn lông vào nước, vắt khô, sau đó cầm lên giúp Orm Kornnaphat lau đi mồ hôi trên cơ thể: "Tiểu bảo bảo thật biết hành hạ người, em cũng quá vất vả."

Trong lúc giúp Orm Kornnaphat lau mồ hôi LingLing Kwong đã đỏ vành mắt, Orm Kornnaphat có chút buồn cười cầm một bàn tay LingLing Kwong, an ủi: "Lại không phải một mình em như vậy, thai phụ đều phải trải qua mấy chuyện này, đừng lo lắng, có bảo bảo là chuyện tốt nha."

"Nhưng mà chị không muốn để em vất vả như vậy." LingLing Kwong lẩm bẩm, vừa lẩm bẩm vừa rơm rớm nước mắt lau mồ hôi cho Orm Kornnaphat.

"Chị cũng rất vất vả mà, việc trong nhà đều là chị làm, hơn nữa đứa bé này hẳn là sẽ nhanh chóng nhìn thấy chúng ta, chúng ta cùng lắm là kiên trì thêm nữa tháng nữa thôi." Orm Kornnaphat cầm tay LingLing Kwong an ủi.

Đến khi LingLing Kwong lau mình cho Orm Kornnaphat xong, cả hai nằm xuống giường lần nữa Orm Kornnaphat vẫn không ngủ được, cô quay người về phía LingLing Kwong: "LingLing, chị nói xem đứa nhỏ này tên là gì? Kwong cái gì dễ nghe nha?"

LingLing Kwong nhích nhích về phía trước, lại không dám đến quá gần, sợ đυ.ng đến đứa nhỏ trong bụng Orm Kornnaphat: "Tên Nora, còn họ thì theo họ em, em thấy thế nào?"

Orm Kornnaphat sửng sốt một chút, mở miệng nói: "Theo họ em sao?"

LingLing Kwong mỉm cười gật gật đầu: "Đúng rồi, Alice đã theo họ chị, đứa thứ hai theo họ của em, hơn nữa, con đều do Orm sinh, dù cả hai đứa nhỏ đều theo họ em cũng là nên làm."

Orm Kornnaphat mím mím môi, ý cười trên khóe môi dù làm thế nào cũng không che giấu được, từ khi cô sinh ra cho đến giờ, ở nơi cô sống, Alpha cũng như đàn ông, mặc dù đứa bé là do Omega và phụ nữ sinh ra, nhưng họ của đứa bé cũng theo quy ước mà theo họ Alpha hoặc là đàn ông, có rất ít Alpha sẽ đề nghị việc đứa theo theo họ Omega.

Orm Kornnaphat biết LingLing Kwong rất tốt với cô, trong lòng ngọt như vừa mới dùng mật lau qua, cũng không phải cô để ý chuyện đứa bé sẽ theo họ ai, mà cô để ý chính là LingLing Kwong thật sự rất yêu cô, chuyện gì cũng sẽ nghĩ cho cô trước tiên.

"Vậy ba và mẹ thì sao? Ba mẹ cũng đồng ý sao?"

"Ba mẹ cởi mở như vậy nhất định sẽ đồng ý, yên tâm đi, tên đứa nhỏ là như vậy, chị quyết định rồi." LingLing Kwong tránh đi bụng của Orm Kornnaphat, nhổm người hôn lên khóe môi Orm Kornnaphat.

"Vâng." Orm Kornnaphat nhắm mắt lại.

Thấy Orm Kornnaphat muốn ngủ, LingLing Kwong tắt đi chiếc đèn ánh cam ở đầu giường, ngay tại lúc cô chuẩn bị nhắm mắt ấp ủ buồn ngủ thì Orm Kornnaphat lại tiếp tục nói chuyện, "LingLing, có đôi khi em suy nghĩ, nếu chị không đến nơi này, em và Alice sẽ có cuộc sống như thế nào?"

LingLing Kwong muốn ôm Orm Kornnaphat nhưng lại sợ đυ.ng đến bụng cô, dứt khoát mang dép vào, vòng qua phía sau Orm Kornnaphat nằm xuống, từ phía sau ôm cô vào lòng, hôn hôn vành tai Orm Kornnaphat, dỗ dành: "Sẽ có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ nha, làm gì có nhiều nếu như như vậy? Không phải chị đang ở bên cạnh em sao?"

Orm Kornnaphat dưa vào LingLing Kwong ở sau lưng: "Cũng đúng, làm gì có nhiều nếu như như vậy, dù sao bây giờ chị là của em."

LingLing Kwong hôn lên má Orm Kornnaphat một cái: "Đúng vậy, dù sao chị cũng là của em, ai cũng không cướp đi được."

Buổi sáng, lúc thức dậy, Orm Kornnaphat cảm thấy bụng rất khó chịu, LingLing Kwong vội vàng lái xe chở Orm Kornnaphat đi đến bệnh viện, nhờ người quen sắp xếp một chiếc giường, dứt khoát nằm lại bệnh viện.

LingLing Kwong để nhóc con ở nhà mẹ Kwong trước, ba Kwong hiện tại đã khôi phục sức khỏe, hai người thừa sức chăm sóc nhóc con.

Ngày dự sinh của Orm Kornnaphat đã đến rồi, đứa bé sẽ sinh ra trong mấy ngày này, bác sĩ nói những việc cần chú ý khi sinh sản cho thai phụ và người nhà, một trong số đó chính là tắc mạch ối, trong lúc sinh sản nước ối có thể xâm nhập vào trong mạch máu của sản phụ, gọi là tắc mạch ối, một khi tình huống này xảy ra, dù lập tức cấp cứu cũng không cứu kịp.

Orm Kornnaphat đã từng sinh Alice nên biết loại tình huống này rất ít khi xảy ra, vì thế rất bình tĩnh, nhưng LingLing Kwong nghe xong liền đỏ hốc mắt.

Orm Kornnaphat nắm tay LingLing Kwong an ủi: "Yên tâm đi, tắc mạch ối rất ít gặp, tin tưởng em, em sẽ không có việc gì."

LingLing Kwong lại không nghe vào tai, nước mắt nhanh chóng chảy ra, Orm Kornnaphat biết LingLing Kwong lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy LingLing Kwong khóc, cô cũng có chút luống cuống, vội vàng tìm khăn giấy lau nước mắt cho LingLing Kwong.

LingLing Kwong hít hít mũi, khàn khàn nói: "Sinh em bé quá nguy hiểm, sau này không sinh em bé nữa."

Orm Kornnaphat thuận theo LingLing Kwong nói: "Được rồi được rồi, chúng ta có hai bảo bảo là đủ rồi, sau này sẽ không sinh nữa, được không?"

LingLing Kwong lúc này mới nhích lại gần để Orm Kornnaphat giúp cô lau nước mắt: "Ừm, sau này không bao giờ sinh nữa, quá dọa người."

Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong hai mắt đỏ hoe, kêu LingLing Kwong kéo rèm giữa hai chiếc giường lại, sau đó nói: "LingLing, chị lại đây một chút."

LingLing Kwong ngồi ở mép giường, đưa mặt nhích lại gần Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat vươn ngón tay ngoắc một cái, thấp giọng nói: "Lại gần chút nữa."

Lúc này LingLing Kwong mới đưa mặt sát vào Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat đỡ eo, thoáng chống người dậy hôn lên môi LingLing Kwong, dựa vào lòng cô nói: "Đây là lần đầu tiên em thấy chị khóc nha, cũng rất đáng yêu, nhưng không cần lo lắng mấy chuyện này, với thai phụ nào bác sĩ đều sẽ nói vấn đề này, lần trước em sinh Alice bác sĩ cũng nói như vậy, yên tâm đi, tỷ lệ xảy ra tình huống đó rất nhỏ."

Lúc này LingLing Kwong mới gật gật đầu, nhưng nhìn bộ dạng vẫn có vẻ rất lo lắng.

Hai ngày sau, bụng của Orm Kornnaphat rất khó chịu, lúc tử cung mở đến mức ba thì được đẩy vào phòng sinh, nhưng cũng không phải đẩy vào phòng sinh là có thể bắt đầu sinh, giãn nở tử cung cũng là một quá trình, có người nhanh có người chậm, lúc Orm Kornnaphat bị đẩy vào bên cạnh cũng có một thai phụ đang chờ.

Orm Kornnaphat ở bên trong chờ, LingLing Kwong thì ở bên ngoài chờ, ba Kwong và mẹ Kwong đưa nhóc con đến nhà Sarai, hai người cũng đến đây chờ Orm Kornnaphat sinh.

LingLing Kwong một lát sau liền đứng ở cửa phòng sinh vòng quanh rất nhiều lần, hốc mắt đỏ rực đi tới đi lui.

Đi đến mức mẹ Kwong thấy choáng váng: "Này, LingLing, con có thể đứng yên một chỗ đợi không? Con đi như vậy mẹ cũng chóng mặt."

"Mẹ, con căn bản không ngồi được, ngồi một chỗ liền dễ dàng suy nghĩ lung tung, đi như vậy mới tốt hơn một chút." LingLing Kwong vừa đi vừa nói chuyện.

Bị LingLing Kwong ảnh hưởng, mấy người Alpha ở bên ngoài đều bắt đầu lo âu, học theo LingLing Kwong đi tới đi lui bên ngoài phòng sinh.

Mẹ Kwong càng cảm thấy hoa mắt.

Một tiếng sau, LingLing Kwong thấy Orm Kornnaphat còn chưa ra tới, vội vàng hỏi mẹ Kwong: "Mẹ, Orm đã vào đó hơn một tiếng rồi, sao còn chưa ra nữa?"

Mẹ Kwong tuy trong lòng cũng sốt ruột nhưng không có lo lắng đến mức như LingLing Kwong, cô bây giờ giống như ngồi trên đống lửa vậy, một giây cũng không ngồi được, bà trừng mắt nhìn LingLing Kwong một cái, sau đó mới mở miệng nói: "Làm gì dễ dàng như vậy, con cho rằng đi vào là có thể sinh liền sao? Phải đợi tử cung giãn nở, được đến 10 cm đứa nhỏ mới có thể chui ra, LingLing Kwong, sau này phải đối xử với Orm tốt hơn nữa, con cho rằng sinh em bé là cái gì? Chính là dạo một vòng quỷ môn quan, nếu sau này con vì kiếm được tiền mà làm ra chuyện có lỗi với Orm, mẹ là người đầu tiên không tha cho con."

"Mẹ, con sao có thể làm chuyện có lỗi với Orm, gấp muốn chết, giãn tử cung nhất định rất đau đúng không? Hai ngày trước Orm còn an ủi kêu con đừng lo lắng, con biết là sẽ rất khó chịu mà." LingLing Kwong nói, nước mắt xoành xoạch rơi xuống.

Mẹ Kwong đều ngây ngẩn cả người, bà cũng chưa từng thấy LingLing Kwong khóc trước mặt bà bao giờ, nhanh tay đưa khăn giấy cho LingLing Kwong: "Orm nhất định không có việc gì, đừng khóc, lát nữa con phải chăm sóc cho Orm kìa."

LingLing Kwong lau nước mắt, gật gật đầu, nhưng cô vẫn ngồi không yên, đi tới đi lui trong hành lang.

Mấy người ngồi chờ vợ mình sinh sản thêm cả LingLing Kwong có bốn người là Alpha, tất cả đều là Alpha nữ, bị LingLing Kwong dọa khiến cho cả đám người đều đỏ đôi mắt, ngay cả hai người nam beta cũng đều sắp khóc, mọi người sứt đầu mẻ trán ngồi ở bên ngoài chờ.

Cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở, bên trong đẩy ra một sản phụ, bác sĩ lớn tiếng nói: "Ai là người nhà của Orm Kornnaphat."

Đôi mắt LingLing Kwong sáng lên, vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa nói: "Là tôi, là tôi."

"Chúc mừng nha, là một bé gái, khóc rất lớn tiếng." Nói xong đưa đứa bé cho LingLing Kwong nhìn xem.

LingLing Kwong căn bản nhìn đứa bé một cái cũng không nhìn, thấy bộ dạng tiều tụy của Orm Kornnaphat liền bắt đầu khóc, nước mắt xoành xoạch rơi xuống: "Orm, nhất định là đau lắm đúng không, làm chị sợ muốn chết."

"Không có việc gì, con với em đều không có việc gì, chị đừng khóc." Giọng nói của Orm Kornnaphat có hơi thều thào.

LingLing Kwong gật gật đầu: "Em đừng nói chuyện, giữ sức, ngoan ngoãn nghỉ ngơi một lát".

Vị bác sĩ đẩy Orm Kornnaphat ra đều bị LingLing Kwong chọc cười: "Vợ của cô là người sinh nhanh nhất ở đây, cô khóc cái gì nha, mẹ con bình an, mau về phòng bệnh đi."

"Cảm ơn bác sĩ." LingLing Kwong hít hít mũi nói.

Trong lúc LingLing Kwong khóc thì hai người mẹ Kwong đã tiếp nhận đứa bé từ tay bác sĩ, đẩy Orm Kornnaphat cùng nhau về phòng bệnh.

Đến khi trở lại phòng bệnh Orm Kornnaphat mới mở miệng nói: "Mẹ, để con nhìn đứa nhỏ."

"Được được." Mẹ Kwong ôm đứa bé cẩn thận đặt xuống bên cạnh Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat đưa tay bóp bóp cánh tay nhỏ của đứa bé, đứa nhỏ lắc lắc đầu, vui vẻ cười ra tiếng.

Mấy người mẹ Kwong cũng bị bộ dạng của đứa nhỏ làm cho buồn cười.

"LingLing Kwong, chị đến đây ôm con một cái." Orm Kornnaphat nhìn về phía LingLing Kwong nói.

LingLing Kwong vốn đang mang thù đây, đều do đứa nhỏ này làm Orm vất vả như vậy, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng nho nhỏ đáng yêu của đứa nhỏ này, khóe môi lại mỉm cười.

Cẩn thận đặt bé con nhỏ nhỏ mềm mềm vào trong ngực, bé con cũng không sợ người, nhưng có thể là do mới được sinh ra, đôi mắt còn chưa mở ra hết.

LingLing Kwong bĩu môi: "Đôi mắt của bảo bảo thật nhỏ."

Orm Kornnaphat cười nói: "Mắt của con còn chưa có mở ra hết đâu, chị dám ghét bỏ bảo bảo?"

LingLing Kwong lập tức lắc đầu: "Không dám, không dám."

Bên cạnh giường của Orm Kornnaphat có một chiếc giường nhỏ do bệnh viện chuẩn bị, LingLing Kwong thật cẩn thận đặt bé con lên chiếc giường nhỏ, bé con có vẻ như không sợ gì cả, nằm lên giường liền nhắm mắt lại, miệng nhỏ nhấp mở như chuẩn bị ngủ.

"LingLing, mẹ về nhà hầm một ít canh cho Orm uống, sẵn tiện kêu ba con đón Alice về nhà, Orm vừa sinh em bé, cơ thể suy yếu, con để Orm nghỉ ngơi một lúc." Mẹ Kwong dặn dò.

"Dạ, mẹ." LingLing Kwong gật gật đầu trả lời.

Orm Kornnaphat mệt nên ngủ rồi, LingLing Kwong dùng nước ấm giúp Orm Kornnaphat lau đi mồ hôi giữa cổ và trán, sau đó gọi điện cho Rassami nhờ cô ấy giúp cô tìm một bảo mẫu đáng tin cậy, giúp đỡ cô chăm sóc Orm Kornnaphat.

Nhìn một lớn một nhỏ ngủ trên giường, lúc này LingLing Kwong mới xem như nhẹ nhàng thở ra, tay cô còn đang nắm một bàn tay của Orm Kornnaphat, đau lòng nhìn người đang ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro