Chương 93: Ngoại truyện 3
Sau khi rửa mặt xong, LingLing Kwong tiếp tục ở trong phòng bồi hồi một lúc, vừa rồi đúng là cô nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat một hồi lâu, bây giờ có hơi xấu hổ không muốn ra ngoài.
Orm Kornnaphat nấu bữa sáng xong thì bưng lên bàn ăn, thấy LingLing Kwong đi vào lâu rồi vẫn chưa đi ra, nghĩ một chút, LingLing Kwong nhà cô hẳn là đang thẹn thùng, sau đó cúi xuống nói với nhóc con: "Alice, đi kêu mommy ra ăn sáng."
"Dạ ~" Nhóc con kéo giọng nói, lon ton chạy vào phòng LingLing Kwong, sau đó chạy về phía LingLing Kwong đang ngồi.
"Mommy, ăn sáng thôi, mẹ nhờ con kêu mommy ~" Nhóc con không quên cọ cọ vào đùi LingLing Kwong làm nũng.
Nhìn nhóc con đáng yêu như vậy, LingLing Kwong không còn cách nào khác, đành ôm nhóc con vào lòng nói: "Ừ, chúng ta đi thôi."
Lúc LingLing Kwong ôm nhóc con đi đến bàn ăn thì thấy Orm Kornnaphat đang cười tủm tỉm nhìn cô, LingLing Kwong không dám nhìn thẳng vào mắt Orm Kornnaphat, có chút bối rối ngồi xuống.
Bởi vì nhóc con còn nhỏ, trong nhà LingLing Kwong lại không có ghế dành cho trẻ em, LingLing Kwong quyết định ôm nhóc con để bé ngồi trong lòng cô: "Alice, hôm nay ngồi trên đùi mommy ăn sáng đi, lát nữa mommy kêu người đi mua ghế trẻ em cho con, chịu không?"
Nhóc con ngửa đầu nhìn về phía LingLing Kwong, hai chân ngắn đung đưa qua lại: "Dạ, mommy ôm Alice ngồi ăn."
LingLing Kwong buồn cười nhìn bé con ngồi trong ngực mình, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện Orm Kornnaphat đang cười cười nhìn cô.
Cuối cùng vẫn là Orm Kornnaphat mở miệng trước, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này: "Ngại quá, thấy chị ngủ ngon nên không đánh thức chị, chưa kịp xin phép đã dùng phòng bếp của chị."
LingLing Kwong vội vàng nói: "Không có gì, hơn nữa tôi cũng được hưởng ké một bữa sáng."
LingLing Kwong gắp một cái tiểu long bao bỏ vào chén của nhóc con, sau đó lại gắp một cái bỏ vào chén của bản thân, ăn mấy miếng, giương mắt nhìn nhìn Orm Kornnaphat, không nghĩ tới tay nghề của cô gái này cũng rất được.
LingLing Kwong nhìn nhìn Orm Kornnaphat, mở miệng nói: "Cái này, nếu cô và Alice không có chỗ ở thì ở tạm nhà tôi đi, dù sao tôi cũng sống một mình, có thêm người cũng náo nhiệt hơn một chút."
Lúc nói những lời này LingLing Kwong cũng có chút khẩn trương, tuy Orm Kornnaphat và nhóc con xuất hiện một cách rất kỳ lạ nhưng LingLing Kwong cảm thấy hai người họ nhất định có gia đình, dù không có cũng nhất định có thân thích ở nơi này, họ sẽ không ở nhà của cô mãi, nhưng tưởng tượng đến việc Orm Kornnaphat và nhóc con phải rời đi, trong lòng LingLing Kwong lại cảm thấy không thoải mái, rõ ràng cô và hai mẹ con này chỉ mới gặp nhau vào tối qua, cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại có loại cảm giác này.
Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong, khóe môi hơi nhếch lên, LingLing Kwong nhà cô còn rất chu đáo, cô còn chưa kịp mở miệng ăn vạ để được ở nhà này đâu, vậy mà LingLing Kwong đã mở miệng trước.
Orm Kornnaphat thuận nước đẩy thuyền: "Được nha, vừa lúc em với Alice cũng không có chỗ để đi, có thể sẽ quầy rầy chị một thời gian dài." Orm Kornnaphat vừa nói vừa nhìn LingLing Kwong cười.
LingLing Kwong đường đường là một chủ tịch kiêm tổng giám đốc, sao có thể sợ người khác nhìn mình, trước đây đều là người khác không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng kể từ khi gặp Orm Kornnaphat đến giờ, LingLing Kwong cảm thấy bản thân không dám nhìn vào ánh mắt Orm Kornnaphat, thế nhưng cô lại không tự giác mà bị đôi mắt đó hấp dẫn.
LingLing Kwong bị Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm đến đỏ lỗ tai, vội vàng gấp mấy cái tiểu long bao bỏ vào chén mình nhằm che dấu việc bản thân xấu hổ.
Orm Kornnaphat đương nhiên cũng thấy lỗ tai LingLing Kwong đang dần biến thành màu đỏ, cô cũng không tiếp tục làm khó LingLing Kwong.
LingLing Kwong ăn hai cái tiểu long bao, thoáng liếc mắt, thấy Orm Kornnaphat không tiếp tục nhìn mình, cô nhẹ nhàng thở ra.
Nhóc con cũng ăn xong một cái tiểu long bao, LingLing Kwong lại gắp thêm một cái bỏ vào chén cho bé, cầm ly sữa ở trên bàn đưa cho nhóc con, nhóc con giơ hai tay nhỏ nhận lấy ly sữa rồi ừng ực uống hơn nửa ly, sau đó buông ly ra, tiếp tục ăn tiểu long bao trong chén mình.
LingLing Kwong thấy nhóc con ăn ngon như vậy cũng cảm thấy ngon miệng hơn, vì thế cô cũng ăn nhiều hơn một chút.
Sau khi ăn xong, LingLing Kwong không thể không biết xấu hổ mà để Orm Kornnaphat đi rửa chén, vội vàng ngăn Orm Kornnaphat thu dọn chén đũa: "Orm, cô đã bận rộn cả buổi sáng rồi, để tôi rửa chén, cô đi chơi với Alice một lát đi."
Orm Kornnaphat cũng không từ chối, mỉm cười nhìn LingLing Kwong, nói: "Ừ, cảm ơn chị, vất vả rồi."
"Không có gì, rửa chén thôi mà, hơn nữa, cô nấu cơm cũng rất ngon." LingLing Kwong vừa thu dọn chén đũa vừa nói.
"Cũng được thôi, em vẫn thích tôm hấp muối do chị làm hơn." Orm Kornnaphat mỉm cười nhìn LingLing Kwong.
LingLing Kwong giật mình một chút, sau đó hỏi: "Sao cô biết tôi biết làm tôm hấp muối?"
Orm Kornnaphat quay đầu lại nhìn nhóc con một chút, thấy nhóc con đang ở trong phòng khách chạy lòng vòng chơi mới tiến lên phía trước vài bước, đưa mặt sát lại gần LingLing Kwong: "Em còn biết nhiều chuyện lắm, em nói rồi, bởi vì chị là vợ của em nha, biết những chuyện này không phải rất bình thường sao?"
Vốn dĩ Orm Kornnaphat đưa mặt sát lại gần đã khiến LingLing Kwong đỏ lỗ tai, sau đó lại nghe đến chữ vợ, khuôn mặt cô cũng bắt đầu đỏ, giỡn cái gì vậy, tuy rằng cô đường đường là một tổng giám đốc, nhưng cô đã độc thân 29 năm, ở đâu lòi ra một cô vợ?
LingLing Kwong thoáng lùi về phía sau, màu đỏ trên má còn chưa tan đi, cô hơi mất tự nhiên mở miệng nói: "Orm, cô đừng chọc tôi, vợ cái gì chứ? Bạn gái tôi cũng chưa có đâu." Nói xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô sao có thể có bạn gái, cô hẳn là gái thẳng mới đúng chứ?
"Không có chọc chị, không phải vợ đang ở trước mặt chị sao? Là do chị quên mất." Orm Kornnaphat vừa nói vừa dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm LingLing Kwong, suýt chút nữa khiến LingLing Kwong cũng cảm thấy bản thân là đồ cặn bã vứt bỏ vợ con.
Cô vội vàng bưng cái mâm đã thu dọn trước đó lên, nhanh chân chạy thoát, vừa đi vừa nói: "Tôi đi rửa nồi trước, cô chơi cùng Alice đi."
Orm Kornnaphat thấy bộ dạng chạy trối chết của LingLing Kwong thì mỉm cười lắc đầu, cũng không thể trêu chọc LingLing Kwong quá nhiều, dù sao hiện tại LingLing Kwong nhà cô vẫn còn là tiểu bạch thỏ không biết yêu đương là gì nha.
LingLing Kwong thấy Orm Kornnaphat không đi theo cô vào bếp mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu chịu thương chịu khó rửa chén rửa bát.
Đến khi LingLing Kwong thu dọn sạch sẽ thì Orm Kornnaphat cũng đã tìm được phim hoạt hình cho nhóc con, nhóc con đang ngồi trên sô pha tập trung tinh thần xem phim hoạt hình.
Orm Kornnaphat thì lại ngồi trên số pha bấm điện thoại, điện thoại của cô đã bị thay đổi format, ngay cả số điện thoại cũng không dùng được, có thể nói là hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới cũ.
LingLing Kwong gọi điện cho Naruphol: "Naruphol, cô kêu người đi mua một cái ghế trẻ em giúp tôi, đúng rồi, mua thêm vài món đồ chơi dành cho bé gái khoảng bốn năm tuổi, lát nữa kêu người đưa đến nhà tôi."
Naruphol nhận được điện thoại từ Boss thì cảm thấy căng thẳng, nghĩ rằng LingLing Kwong có công việc quan trọng muốn giao cho cô, notebook dùng để ghi chú công việc cũng đã chuẩn bị sẵn, sau đó lại bị lời nói của LingLing Kwong làm cho sợ ngây người.
LingLing Kwong thấy Phó Vũ Đồng ở bên kia đã một lúc lâu không có trả lời, tò mò hỏi: "Naruphol, cô nhớ rõ chưa?"
Lúc bấy giờ Naruphol mới lấy lại tinh thần: "Tôi đã nhớ rõ, lập tức kêu người đi mua."
"Ừ, cảm ơn, vất vả rồi." LingLing Kwong nói xong thì cúp máy, nhìn nhìn một lớn một nhỏ ngồi trên sô pha, LingLing Kwong nghĩ, hay là chiều nay cũng không đi công ty? Orm và nhóc con không có quần áo để mặc, vậy chiều nay dẫn hai người đi mua quần áo và những vật dụng cần thiết.
Bên kia, mấy người thư ký khác thấy Naruphol nghe điện thoại xong đều có chút tò mò Boss sẽ giao nhiệm vụ gì mới.
"Thư ký Naruphol, Boss có chỉ thị gì mới sao?" Một nam thư ký nhanh nhẹn hỏi.
"Boss nói, kêu người đi mua một cái ghế trẻ em, còn có mấy món đồ chơi dành cho bé gái, Thongsan, nếu cậu hỏi, vậy cậu đi mua đi." Naruphol cười nói.
"Được, nhưng mua xong thì đem đến đâu? Chưa nghe qua Boss có bà con họ hàng gì nha?" Thongsan có chút tò mò hỏi.
"Chuyện này cậu đừng quan tâm, Boss nói cái gì thì làm cái đó, đem đến nhà Boss, cậu đi chuẩn bị trước đi." Naruphol dặn dò nói.
"Ok." Phương Triết lập tức đi chuẩn bị.
Naruphol ngồi xuống, cô cũng đầy đầu chấm hỏi, cô đã làm thư ký cho LingLing Kwong được mấy năm, trước giờ ngoại trừ công tác cô cũng không thấy LingLing Kwong có hứng thú với chuyện gì khác, trong lúc nhất thời cô cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
LingLing Kwong nói chuyện điện thoại xong liền đi phòng khách, đến vị trí cách Orm Kornnaphat vài bước thì ngồi xuống, lại nói cái này, TV trong nhà cô cũng chỉ dùng để bài trí, một năm nay cô cũng không mở TV được mấy lần, nhưng lúc này nhóc con lại đang xem say sưa.
LingLing Kwong nhìn thoáng qua Orm Kornnaphat, mở miệng nói: "Orm, buối chiều chúng ta dẫn Alice đi mua quần áo và đồ dùng hàng ngày đi."
Orm Kornnaphat nghiêng người dựa vào sô pha, cười mỉm nhìn LingLing Kwong, LingLing Kwong nhà cô đang muốn nuôi cô và nhóc con sao?
LingLing Kwong có thể tự giác như vậy khiến cô rất vui vẻ, khóe môi mang theo ý cười nói với LingLing Kwong: "Được nha, vậy chiều nay chị không đi công ty sao?"
"Ừ, lát nữa tôi nói với thư ký một tiếng, tôi không cần ngày nào cũng đi công ty." LingLing Kwong giải thích nói.
Hiệu suất làm việc của Thongsan rất cao, một giờ sau, chuông cửa nhà LingLing Kwong vang lên, Orm Kornnaphat đứng dậy mở cửa, Thongsan thấy người mở cửa không phải LingLing Kwong thì lùi về sau một bước, ngẩng đầu xác nhận lại số nhà một lần nữa, trong đầu xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi, dù sao cậu ta cũng đưa đồ đến nhà Boss mấy lần, trước đó đều chỉ có một mình Boss ở nhà, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp khiến cho Thongsan sững sờ một lúc.
Nhưng dù sao cậu ta cũng là người ở bên cạnh LingLing Kwong, cậu ta nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái: "Xin chào cô, xin hỏi một chút, giám đốc Kwong có ở đây không?"
Trong lúc hai người nói chuyện thì LingLing Kwong đã đi đến, đứng ở bên cạnh Orm Kornnaphat, "Thongsan, cậu kêu họ đem đồ vào nhà đi, vất vả rồi."
"Không vất vả, đồ chơi bọn họ nên đặt ở đâu vậy sếp?"
LingLing Kwong nghĩ nghĩ, nói: "Đặt ở phòng chứa dụng cụ thể thao của tôi là được."
"Vâng." Thongsan nói, sau đó kêu người mang đồ đi vào nhà, đặt ghế trẻ em vào bàn ăn, mang tất cả đồ chơi vào phòng chứa dụng cụ thể thao, trong đó có một cái thang trượt dành cho trẻ em, nhân viên công tác cần lắp ráp tại chỗ, vì thế bọn họ lập tức bắt đầu lắp ráp thang trượt.
Trẻ con thích náo nhiệt, nhóc con vừa thấy nhiều món đồ chơi như vậy, còn có thang trượt, lập tức lon ton chạy tới, thuần thục ôm lấy đùi LingLing Kwong, làm nũng hỏi: "Mommy, đây là đồ chơi cho Alice ạ?"
LingLing Kwong nhìn nhóc con hai mắt sáng rực, buồn cười ôm nhóc con lên: "Đúng vậy, lát nữa Alice nhìn xem có thích không?"
Nhóc con cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào trong cổ LingLing Kwong, kéo giọng nói với LingLing Kwong: "Cảm ơn mommy ~"
Thongsan đứng ở một bên hóng chuyện sợ ngây người, từ lúc nào Boss nhà bọn họ có một cô con gái lớn như vậy? Loại bí mật này đã bị anh ta phát hiện, sẽ không bị Boss diệt khẩu chứ?
LingLing Kwong nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cười nói: "Alice thích là được, chiều nay mommy dẫn con và mẹ đi mua quần áo chịu không?"
"Dạ được ~" Nhóc con ngoan ngoãn trả lời LingLing Kwong.
Hai mươi phút sau, nhóm nhân viên công tác đã lắp ráp xong thang trượt, Thongsan bây giờ giống như con kiến bò trên chảo nóng, anh ta rất tò mò, nhưng đây là chuyện riêng của Boss, lại là chuyện quan trọng như vậy, anh có thắc mắc cũng không dám hỏi.
LingLing Kwong thấy bọn họ đều chuẩn bị xong cả rồi, kêu Thongsan bảo bọn họ rời đi, nhóc con nhìn thấy thang trượt liền gấp gáp muốn chơi thử, LingLing Kwong đỡ nhóc con lên thang trượt, nhóc con nhanh chóng trượt xuống dưới, vui vẻ không ngừng.
"Mommy, Alice thích, trượt thang vui lắm ~"
"Ừ, Alice thích là được." LingLing Kwong mỉm cười xoa xoa bím tóc của nhóc con.
Để nhóc con tự mình chơi đồ chơi, LingLing Kwong lại gọi điện kêu người lắp thêm ghế trẻ em vào chiếc Maybach của cô.
Bên kia, Thongsan đã quay lại công ty, nhưng cậu ta vẫn luôn đứng ngồi không yên, ấp a ấp úng nhìn Naruphol, muốn hỏi lại không dám hỏi.
Naruphol đương nhiên cũng phát hiện Thongsan ấp a ấp úng, hỏi: "Thongsan, cậu làm sao vậy? Từ lúc cậu quay về liền thấy cậu bồn chồn lo lắng."
"Không có gì, không có gì, có thể là có chút say xe thôi." Thongsan làm sao dám nói, lập tức bẻ lái sang chuyện khác.
Không lâu sau, Naruphol lại nhận được tin nhắn từ LingLing Kwong, trong đó nói chiều nay cô có việc nên không đi công ty, kêu Naruphol giúp cô trông chừng công ty.
Lúc này Naruphol hoàn toàn ngây dại, Boss cuồng làm việc của bọn họ hôm nay thật sự bất thường, cô hỏi thử người đã gặp được Boss trong hôm nay, cũng chính là Thongsan, Thongsan chỉ biết lắc đầu, sau đó nói sang chuyện khác, Naruphol lại càng cảm thấy không thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro