Chương 20

Allison nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn mờ tối. Tuy cuộn mình trong chăn ấm nhưng cả đêm nhỏ đã ngủ không ngon. Cuối cùng nhỏ quyết định rời khỏi chiếc giường thân yêu, ngang qua giường của "kẻ phá bĩnh" giấc ngủ mình hôm trước, lúc này đây dường như đang có một giấc mơ thật đẹp, nhỏ chỉ khẽ lắc nhẹ đầu, gương mặt vẫn không thể hiện một chút cảm xúc.

Allison nhanh chóng xỏ xong hai chiếc giày, cũng đã lâu lắm rồi nhỏ mới rời khỏi phòng sớm như vậy. Đi ngang qua hành lang còn mang chút dư vị bóng tối, khi chưa có một chút ánh sáng nào từ mặt trời của buổi rạng đông, thế nhưng nhỏ vẫn mảy may không chút run sợ. Nhỏ cũng không biết mình đang đi đâu, cứ hết để cho chân trái rồi chân phải dẫn bước, trong đầu vô thức nhớ lại chuyện hôm qua. Thực chất Allison đã định lên tiếng giải thoát cho Rosie khỏi đám đông ồn ào, thế nhưng ngay thời khắc định mở miệng thì nhỏ đã trông thấy Eric ở cửa lớp. Và chuyện khiến nhỏ không hiểu không phải là chuyện vì sao một ác quỷ lại có can hệ gì đó với một thiên thần, càng không phải chuyện vì sao Rosie lại bị đám đông suốt cả ngày vây quanh soi mói mà lại là chuyện vì sao nhỏ lại định lên tiếng giải vây cho cô gái tóc đỏ.

Allison tự thừa nhận mình không phải là một chuyên gia đi kết bạn hay có nhiều bạn bè, bằng chứng là nhỏ chẳng có lấy một người bạn nào ngoài bộ đồng phục và những cuốn sách. Cũng đơn giản thôi, nhỏ ghét kết bạn, nhỏ ghét những thứ phiền phức mà điển hình là những mối quan hệ bạn bè. Đó cũng chính là lí do mà nhỏ yêu cầu mẹ mình phải xin phép Hiệu trưởng cho học tại lớp B thay vì lớp S như chính thực lực của mình, bởi vì nhỏ ghét bị làm phiền và ghét bị chú ý. Rosie trông có vẻ hơi ngốc nghếch, lẽ ra Allison càng phải ghét mới phải, bởi vì ngốc nghếch thường đi kèm với phiền phức. Ấy vậy mà nhỏ lại muốn giúp cô dù trong lòng chẳng có chút chủ đích nào.

Đôi chân Allison bất giác dừng lại mà không bước tiếp nữa.

"Có chuyện gì?" Nhỏ không quay lại mà lên tiếng bằng một thanh âm lạnh lùng.

Kẻ được hỏi đứng ở phía sau buông một nụ cười nhạt thếch, tay đút túi quần ra vẻ như một kẻ ăn chơi rồi lại trả lời bằng một giọng kênh kiệu.

"Chỉ thị từ gia tộc, ông ta muốn cả ta và ngươi đều phải có mặt ở nhà vào kì nghỉ sắp tới."

Khóe miệng Allison nhếch lên.

"Có ngày nào đối với ngươi mà không phải là ngày nghỉ đâu chứ?"

Thái độ của Allison như kiểu không muốn kéo dài thêm nữa câu chuyện nhưng cũng không thế nào khiến cho kẻ đứng phía sau mình bực tức, hẳn là nhỏ luôn dùng thái độ này để nói chuyện với hắn ta nên hắn ta cũng không còn chút xa lạ gì, ngược lại còn cười nhẹ một cái.

"Chắc đây lại là chỉ thị từ bà mẹ yêu dấu của ngươi rồi."

"Sao cũng được, ta không quan tâm."

Nói rồi nhỏ dợm bước đi, không khoan dung "ban phát" cho kẻ đứng ở phía sau đến một nửa cái liếc mắt.

Harry đưa mắt nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô gái tóc trắng, bóng dáng dần khuất xa khỏi tầm mắt của mình mà trong lòng như có gì đó vụn vỡ.

"Ta biết, em hận ta, hận cả gia tộc của ta. Nhưng tại sao ta vẫn cảm thấy đau lòng thế nhỉ?"

* * *

Tâm trạng Rosie đang rất vui, người đi bên cạnh cô đến lớp lúc này không ai khác chính là Eric, vui đến mức cô có cảm tưởng nếu chỉ có một mình ngay lúc này, chắc hẳn là cô đang nhảy chân sáo chứ không phải đi bộ một cách bình thường. Mà lí do khiến cả bản thân bỗng dưng vui vẻ một cách bất thường như vậy cô vốn dĩ cũng không biết rõ, hệt như lí do khiến tâm trạng hôm trước bỗng dưng đi xuống một cách trầm trọng.

Rosie khe khẽ liếc mắt sang nhìn Eric, không ngay lập tức nhận ra hành động mà mình đang thực hiện được gọi một cách chính xác là "nhìn trộm", vừa nhìn vừa tránh để hai chân không phải va vào nhau khiến mình có một cú ngã đẹp mắt. Như thường lệ và như từ trước đến tận bây giờ, Eric vẫn biết được hết tất cả những việc đó, chỉ là đặc quyền của một siêu cấp ác quỷ - không bao giờ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nếu mình không muốn.

Nói cách khác thì trong lòng Eric cũng đang nhen nhóm một niềm vui, nhất là sau khi trông thấy hành động nhìn trộm của cô gái đi bên cạnh. Mà cậu thì không thấy ghét cảm giác này, ngược lại còn có chút thinh thích.

Cuối ngày.

Rosie đứng trước cửa lớp đợi Eric, cậu được gọi đến phòng Hiệu trưởng nhưng không quên truyền ý thức đến cho Rosie. So với hôm qua thì hôm nay đối với cô có vẻ dễ thở hơn nhiều, không còn những ánh mắt soi mói khiến tinh thần Rosie phấn chấn lên hẳn, dù đôi lúc cô vẫn nhận thấy một vài đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, nhưng đã là khá hơn hôm qua rất nhiều. Nhìn những tán lá xanh xanh phía dưới, cô bất giác nghĩ thì ra lợi ích của việc quen biết một ác quỷ siêu cấp không hề đơn giản như mình vẫn nghĩ.

Đang miên man suy nghĩ thì từ đâu một nhóm nữ sinh vây tròn kín cả người Rosie, rồi tản ra thành hai hàng hai bên, nhường sự xuất hiện cho một nhân vật chủ chốt - một cô gái tóc đen mang vẻ đẹp của sự tàn độc, lúc này đây đang nhìn Rosie bằng một ánh mắt không mấy thân thiện.

"Các người là ai?" Chính xác thì giọng Rosie đang run lên.

Cô gái tóc đen tiến đến gần hơn Rosie, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô rồi thong thả nhả từng chữ.

"Yên nào, đừng sợ. Ta sẽ không làm gì ngươi chỉ cẩn ngươi cho ta biết một số chuyện."

* * *

BỐP!

Một cú tát như trời giáng làm trời đất như tối sầm trước mắt Rosie, cô căn bản không thể phản kháng bởi cả hai đôi tay vốn dĩ đã mảnh dẻ giờ đây lại bị còn khóa chặt lại bởi một lực mạnh của cả năm, sáu người.

"Ta hỏi lại một lần nữa, giữa ngươi và Eric có quan hệ gì?"

Chủ nhân của câu nói vừa rồi cao giọng, ra chiều câu hỏi như một mệnh lệnh bắt buộc phải trả lời, nếu không trả lời hoặc trả lời không đúng ý ả sẽ ngay lập tức bị nhận hình phạt, hình phạt khi đã không trả lời một câu mà ả muốn nghe.

Rosie lúc này vẫn còn giữ được chút tỉnh táo, ngước khuôn mặt có chút khinh thường lên nhìn ả ta, gằn giọng trả lời một cách mạnh mẽ.

"Là gì thì ta cần phải trả lời cho ngươi biết sao? Ngươi là ai k..."

Chưa nói hết câu một cú tát nữa đã yên vị trên gò má tứa máu của cô, khiến đầu óc cô xây xẩm. Đây chính xác đã là cái tát thứ mười, nếu như là người của trước đây, không có trong người lấy một mẩu phép thuật, ắt hẳn Rosie đã ngất lịm đi từ lúc nào chứ không phải còn có thể ở đây mà đối chất.

"Ngươi giỏi lắm, xem ra sức chống chịu của ngươi cũng không tệ. Để xem ngươi có thể cứng đầu được bao lâu nữa trước Colin này."

Eric rời khỏi phòng Hiệu trưởng sớm hơn dự định, cắt ngang cả cuộc nói chuyện chưa xong bởi cậu đã nhận ra được sự khác thường. Cậu có thể nghe thấy hơi thở của Rosie ngày một yếu ớt mà cậu cảm tưởng nếu mình không mau đến nhanh, hơi thở yếu ớt đó cũng sẽ tắt lịm. Suy nghĩ đó khiến đầu óc cậu dần trở nên rối loạn nhưng không quên nhanh chóng tập trung xác định được vị trí của Rosie. Eric đang thầm tự trách bản thân đã quá lơ là, đáng lẽ ra cậu không nên để cô rời khỏi tầm mắt.

Cả cơ thể Eric bỗng dưng bất động, đôi mắt cậu tóe lửa quay ngoắt về phía sau. Hơi thở yếu ớt cuối cùng của Rosie đã biến mất, chính xác là đã biến mất. Điều cậu lo sợ nhất đã xảy đến. Giờ thì cậu sẽ đi trừng trị kẻ nào đã làm Rosie bị đau, kẻ đó sẽ phải trả một cái giá rất đắt vì dám động đến người của cậu.

"Là-kẻ-nào?" Cậu gằn giọng. "Hãy chờ tôi, Rosie, cô không phép được chết!"

Kẻ đã làm Rosie bị thương vẫn chưa biết đến hậu quả mà mình sắp phải đón nhận, lúc này đây vẫn đang hả hê với những trận cười man rợ hướng xuống cả cơ thể cô gái đang bê bết máu phía dưới chân mình.

"HA HA HA! Đó là cái giá phải trả khi ở bên cạnh người mà ta đã nhìn trúng." Nói rồi ả ta lắc lắc đầu. "Haiz, thật tiếc cho ngươi, một nhan sắc kiều diễm như vậy đáng lẽ ra phải nên có một tình yêu thật đẹp, nhưng rồi lại phải chết trong tay của ta."

Rosie nghe hơi thở mình đang dần trở nên thoi thóp, cô không nhận thức được xung quanh nữa mà chỉ nghe thấy một giọng nói thân quen đang gọi mình.

"Eric, Eric..." Miệng cô bất chợt gọi tên Eric như một phản xạ.

Cả cơ thể cùng bộ đồng phục của Rosie đang dần hòa lẫn với màu máu, những vết thương mà kẻ đắc thắng kia tạo ra đang tuôn máu không ngừng, không biết ả ta đã dùng loại phép thuật gì mà giờ đây cả người Rosie đang chằng chịt những vết cắt, không trừ cả gương mặt xinh đẹp. Giọng nói thân thuộc vẫn đang tha thiết gọi tên cô, nhưng cô có cảm giác như mình sắp không nghe được nữa, cơ thể cô đang dần chống lại những mệnh lệnh. Phép thuật của cô đã bị vô hiệu hóa.

"Không lẽ mình sắp chết ư?"

Suy nghĩ chạy dọc cơ thể khiến Rosie bất giác rùng mình, cảm giác đau đớn ngay lúc này đây dường như chẳng là gì với cô nữa, cô không thể cảm nhận thấy chúng nữa, chúng đã quá đau đớn đến mức cô không thể cảm nhận được chút gì nữa. Lấy chút sức lực nhỏ nhoi còn lại trong người, khóe môi cô khẽ cong lên, vẽ ra một nụ cười hòa cùng vào giọt nước mắt đang chực rơi xuống, cô nhắm mắt ép cho giọt nước mắt chảy ra. Rosie là đang cay đắng nghĩ cuộc đời của một thiên thần yếu ớt vẫn luôn phải chịu sự trốn chạy như cô thực sự sẽ kết thúc tại đây sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro