Chương 3

"Thưa mẹ, mẹ cho gọi con?" Freya cúi đầu, lễ phép nói.

"Ngồi đi, ta có một số chuyện cần nói với con." Một giọng nói đầy quyền lực vang lên.

Nói rồi bà ta chống hai tay lên bàn, đan lại trước mặt, bằng một giọng nói nghiêm nghị, bà lên tiếng:

"Freya, năm nay con đã 1587 tuổi. Ta dự định sẽ đưa con đến học tại Devlin vào tháng tới, hãy chuẩn bị hành lí từ bây giờ."

"Devlin?" Cô sửng sốt. "Mẹ, không phải đó là ngôi trường ở tận phía Bắc hay sao?"

"Phải. Nếu học ở đó thì phép thuật của con sẽ rất mạnh." Bà thản nhiên đáp.

"Nhưng... Nhưng chuyện này quá đột ngột."

"Freya, để trở thành con dâu danh gia vọng tộc của nhà Magnus, con cần phải như thế thôi. Chẳng phải anh chàng đó cũng đang để mắt hơn đến con bé kia sao?" Bà nói, giọng khiêu khích.

"Nhưng... Chẳng phải con mới là người duy nhất được phép kết hôn với anh ấy hay sao? Vì Rosie không phải..." Nói đến đây, cô chợt dừng lại.

"Đúng, đính ước giữa hai gia tộc đã được định đoạt. Và chỉ có con mới có thể đường đường chính chính trở thành con dâu của nhà Magnus." Bà cầm một chiếc bút bằng lông vũ, xoay xoay trên tay.

"Vậy tại sao con lại còn phải đến Devlin làm gì chứ?"

"Vì Wilson cũng sẽ đến đó, cả ta và họ đã quyết định như thế. Cả hai sẽ đến đó học tập, khi quay trở về chúng ta sẽ tính đến chuyện đám cưới. Nên con cũng hãy chuẩn bị đi là vừa." Bà đặt chiếc lông vũ xuống, đứng dậy đi về phía cửa kính, nhìn ra ngoài. "Và còn nữa, từ bây giờ hãy thôi tỏ ra thân thiết với con bé đó đi. Khi con trở về cũng là lúc con 1800 tuổi, ta muốn con tự tay giết con bé ấy."

"CÁI GÌ? Mẹ muốn con giết Rosie? Vì sao chứ?" Cô giật mình hoảng hốt, như không nghe vào tai mình.

"Đúng vậy! Con cũng biết nó không phải là em ruột của con rồi mà. Chẳng phải ta đã từng nói rồi hay sao? Nó là mối nguy hại lớn, nếu không trừ khử nó, cả gia tộc của chúng ta sẽ lâm nguy." Bà ta quay lại, khoanh tay nhìn Freya, ánh mắt sắc sảo như nhìn xoáy vào cô.

"Nhưng... Nhưng..." Hai tay cô nắm chặt, gương mặt thất thần, trên trán bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi.

"Ta đã nói hết, con lui được rồi. Ta nghĩ con biết mình phải làm thế nào để gia tộc này không bị sụp đổ."

Freya còn nhớ như in ngày mà mẹ cô nói với cô Rosie không phải là em ruột của mình. Khi cô đã là một thiên thần gần 1500 tuổi, còn Rosie cũng đã gần 1300. Tối hôm đó trời mưa rất to, tiếng sấm chớp hòa vào cùng những lời nói của mẹ cô, một sự thật mà cô không thể nào chấp nhận nổi.

"Mẹ, con xin mẹ. Chỉ vì con muốn ra ngoài chơi nên đã năn nỉ Rosie cùng đi, là do con đã nghĩ ra, không phải em ấy. Em ấy đã luôn ở trong phòng suốt gần 800 năm nay, xin mẹ hãy tha cho em ấy!" Freya quỳ xuống trước mặt mẹ mình, gập đầu cầu xin sự tha thứ.

"Freya, ta sẽ cho con biết một sự thật. Sau khi biết, có lẽ con sẽ không còn bênh vực cho con bé đó nữa."

"Sự thật...?" Cô ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn người phụ nữ trước mặt đang nói.

"Con bé đó không phải là em gái ruột của con, cũng như không phải là máu mủ của gia tộc này." Bằng một gương mặt lạnh tanh, bà ta thản nhiên nói, như thể đây chẳng phải là một chuyện khiến bà để tâm.

Freya như không tin vào tai mình, đôi mắt cô mở to hết cỡ, hai tay ôm chặt lấy miệng. Vài phút sau, khi chắc chắn những gì mình nghe được là đúng, môi cô mới bắt đầu mấp máy như muốn nói điều gì đó mà không được, mãi một hồi sau mới có thể phát ra tiếng.

"Mẹ, mẹ có biết những gì mình nói là thế nào không?"

"Hừ..." Bà cười hắt ra."Dĩ nhiên là ta biết, vì ta thực sự không phải là người đã sinh ra nó."

"Vậy... tại sao... Rosie lại ở đây?"

"Chuyện đó thì con không cần biết. Cũng không cần biết lí do mà ta giữ nó lại đến ngày hôm nay. Chỉ cần biết nó sẽ trở thành mối nguy hại lớn của gia tộc này vào một ngày không xa và không còn cách nào khác, chúng ta phải trừ khử nó."

Chớp rạch ngang bầu trời bằng một tia sáng trắng, sấm đánh ầm một cái thật lớn làm tim Freya như dừng lại.

"Sao cơ? Giết... giết Rosie sao?"

"Đúng vậy. Thế nên ta nghĩ con không còn lí do gì để thân thiết hay cầu xin cho nó chi nữa. Vì nó không như con nghĩ, nó không phải là em ruột của con." Bà ta đến gần, dùng tay nâng nhẹ gương mặt cô lên, mỉm cười đáng sợ.

Lúc sinh ra Freya đã sống cùng người hầu, không sống cùng cha mẹ, chỉ vì cha mẹ luôn bận rộn với công việc ở Hội đồng Thiên Thần. Vài ba tháng, thậm chí cả một năm cô mới gặp cha mẹ một lần. Một ngày kia, khi cô đã là một tiểu thiên thần 219 tuổi, mẹ đến đón cô về một dinh thự rộng lớn, còn cha thì đã chết trong một cuộc chiến mà cô không biết đến. Ở đó còn có một em bé, mẹ cô bảo em ấy tên là Rosie, em ấy có mái tóc màu đỏ, đôi mắt màu lục. Mẹ cô đã nói đó là em gái của cô, thế là từ giờ cô đã có người để chơi cùng, nghĩ đến đấy cô đã cảm thấy thật vui.

"Rosie, Rosie, em xem chị có cái gì này?" Freya cầm chiếc lông vũ màu đen tuyền huơ huơ trước mặt cô bé.

"Ah... ah, đồ chơi, đồ chơi!" Đôi mắt cô bé sáng lên, vỗ vỗ hai tay, bập bẹ nói.

"Không phải là đồ chơi đâu, nhưng có thể viết được đấy."

"Viết...?" Cô bé ngây ngô nói.

"Đúng vậy, chị có thể dạy cho em."

Nói rồi Freya lôi ra một tờ giấy trắng cùng một lọ mực đen, dùng tay mình nắm lấy tay Rosie rồi viết nghuệch ngoạc vài ba chữ cái.

"Đây là chữ R, đây là chữ o,... xong rồi. Đây là tên em đấy, Rosie." Cô cười tươi, nói.

"Ro, Rosie, Rosie." Cô bé cười tít mắt.

Bỗng cô bé hắt xì một cái bởi đuôi lông vũ cọ vào mũi mình, khuôn mặt ngây ra vì chẳng hiểu chuyện gì. Freya nhìn xong phá lên cười, và cô bé cũng cười.

"Ha ha, Rosie, em bị lông vũ cọ vào mũi sao?"

***

Đã một tuần rồi, Freya không đến phòng của Rosie.

Cô bé cũng có chút hoài nghi, thắc mắc, nhưng vẫn tự trấn an mình rằng có lẽ chị mình đang phải tập trung cho việc học. Ngoài sân, những tán anh đào vẫn nở hoa rực rỡ. Mỗi khi có cơn gió nhè nhẹ lướt qua sẽ lại kéo theo một loạt cánh hoa rơi xuống. Rosie cầm trong tay quả cầu tuyết mà Wilson tặng mình, tiện tay lắc nhẹ vài cái. Những hạt tuyết lại bay lên, trông hệt như những cánh hoa anh đào ngoài kia. Hình ảnh cặp nam nữ dựa lưng vào nhau bên trong quả cầu trông cũng thật xinh xắn, hạnh phúc. Cô bé tự hỏi liệu hạnh phúc là như thế nào? Tình yêu ra sao? Vì có lẽ cô chưa bao giờ được cảm nhận những điều giản đơn ấy. Với cô thì... những điều ấy lại thật xa xỉ.

"Rosie, em lại ngồi đấy nữa sao?"

Có giọng nói của một ai đó cất lên, phá tan những suy nghĩ trong đầu cô bé.

"Wilson, anh đến từ lúc nào thế?" Cô bé quay mặt lại, ngạc nhiên hỏi.

"Anh đến được một lúc rồi. Em đang suy nghĩ chuyện gì mà anh gõ cửa đến mấy lần cũng không nghe?" Wilson đi đến gần Rosie, nhẹ nhàng hỏi.

"À... Chỉ là vài chuyện linh tinh thôi." Cô bé hướng mắt xuống đất, mỉm cười trả lời. "Mà sao anh lại đến đây, có chuyện gì muốn nói với em sao?"

Đôi mắt tím biếc của anh thoáng buồn khi nghe cô bé hỏi. Anh không trả lời ngay mà đi đến gần cửa kính nơi cô bé đang ngồi, chống hai tay xuống bệ cửa sổ, hướng mắt nhìn ra ngoài. Cuối cùng anh thở dài một tiếng, quay mặt sang nói với cô bé.

"Rosie, anh sắp phải đi xa nơi này một thời gian rất dài." Rồi anh cười buồn. "Cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ không được gặp em trong một thời gian dài tương tự."

"Anh đi đâu cơ?" Rosie nghiêng nghiêng đầu hỏi.

"Anh sẽ đến học tại Devlin theo ý muốn của cha mẹ. Điều mà cha mẹ anh luôn mong mỏi chính là mong anh sẽ trở thành một người thừa kế gia tộc tài giỏi." Anh quay người lại, dựa lưng vào bệ cửa sổ. "Nên anh không thể nào làm cha mẹ thất vọng được."

"Vậy sao?" Cô bé nhìn anh. "Em nghĩ anh Wilson sẽ làm được thôi, vì anh giỏi thật mà."

Rosie cười tít mắt, vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên trước mặt Wilson, những lọn tóc của cô bé khẽ đung đưa. Anh cũng nhìn cô bé, hơi ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười. Có lẽ Wison biết đối với Rosie, anh vẫn luôn chỉ là một người anh trai, không hơn không kém. Thế nhưng anh cũng chẳng thể nào ngừng trao tình cảm cho cô bé xinh xắn, đáng yêu này. Anh chỉ muốn được bảo vệ cô bé cho dù bây giờ hay sau này, cô có đáp lại tình cảm của anh hay không.

"Rosie, anh sẽ đợi em lớn thêm một chút nữa. Rosie, khi anh trở về, em cũng đã 1600 tuổi rồi nhỉ? Đến lúc đó, anh sẽ bày tỏ tình cảm của mình."

Ngoài sân, anh đào vẫn rơi, hoa vẫn đua nhau khoe sắc, gió vẫn thổi, những nhánh cây vẫn đong đưa. Tất cả như chào đón một mùa xuân thật bình yên, thật tươi tắn. Nhưng mùa xuân vào 200 năm sau thì sao, liệu có còn mùa xuân nào đó được bình yên như thế này?

Sẽ không ai, không ai biết được. Ngoại trừ một người từ tầng ba của dinh thự, vẫn đang ngồi ở chiếc bàn đầy bằng những chồng sổ sách, vẫn đang mưu tính chuyện gì đấy. Đôi môi bình thản nhấp một hớp trà, rồi như thường lệ vẽ lên một điệu cười nửa miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro