Chương 7: Khách Điếm Bụi Mờ và Tin Đồn Về Xác Sống
Chạy đến khi trời tối hẳn, Lãnh Tuyền và A Tâm mới dừng chân trước một khách điếm cũ kỹ ven phố, đèn lồng mờ leo lét, biển gỗ nghiêng nghiêng viết hai chữ "Vân Hương".
"Vô đây nghỉ tạm một đêm. Còn hơn ngủ gầm cầu," A Tâm thở dài, kéo tay áo chủ nhân vào trong.
Bà chủ khách điếm là một phụ nữ trung niên, mặt phúc hậu, nhưng ánh mắt cứ như đang giấu thứ gì đó.
"Hai vị khách quý từ đâu đến? Dáng vẻ như thế... chắc là người có đạo hạnh?"
Lãnh Tuyền chưa kịp đáp, A Tâm đã chen vào:
"Chúng ta là nghệ sĩ đi lưu diễn đó bà ơi~ ông chủ này của ta hát cực hay, múa cực đỉnh luôn~"
"..." – Lãnh Tuyền liếc nàng. Y suýt hỏi "ngươi có thù truyền kiếp với mặt mũi ta à?"
Dù sao, họ cũng thuê được một căn phòng tầng trên. Tạm thời an toàn.
Đêm đến, gió rít qua khe cửa. Lãnh Tuyền nằm xoay lưng lại phía A Tâm, giọng lạnh nhạt:
"Mai đi rồi. Không nấn ná chỗ dơ bẩn này lâu."
A Tâm ngồi lau kiếm, vừa gác chân lên ghế vừa cười nhạt:
"Ngài không nghe thấy gì sao?"
"Ồn ào phía dưới ấy."
Y mở mắt. Dưới tầng... đúng là có tiếng xì xầm.
A Tâm lén mở cửa sổ, tung khinh công nhảy xuống mái nhà đối diện.
Lãnh Tuyền điềm tĩnh theo sau, tay xoay nhẹ chiếc quạt ngọc.
Bên dưới là một đám tiểu thương và dân làng, ngồi quanh lò lửa, nói chuyện với một gã ăn mày rách rưới.
Gã vừa vặn có đôi mắt sáng lạ thường, tay nắm chặt một thanh gỗ như vũ khí.
"Ta thề đấy, chính mắt ta thấy. Cái xác đó tự bò dậy, không máu me, không tanh hôi, nhưng... nó cười. NỤ CƯỜI. Ta chưa từng thấy cái gì gớm hơn thế."
Cả đám người nín thở.
Một ông già khác tiếp lời:
"Dạo gần đây... nhiều xác chết không chịu mục. Người làng chết vì bệnh cũng vậy. Chôn rồi vẫn thấy bóng dáng lảng vảng ngoài nghĩa địa. Các tông môn phía nam đã gửi thư cầu cứu lên Thiên giới rồi..."
A Tâm nhíu mày.
"Là đám xác sống Hắc Sát... Tụi nó lan tới đây rồi sao?"
Lãnh Tuyền khoanh tay, mắt ánh lên tia lạnh:
"Không bình thường. Loại tà khí đó... rất giống thứ mà Yến Hành từng vướng phải lúc còn sống."
"Ý ngài là... có kẻ điều khiển xác chết từ sau lưng?"
Y không đáp. Nhưng khí áp quanh thân y bắt đầu biến đổi – lạnh lẽo, chết chóc, nhưng đẹp đến kỳ dị.
Bất ngờ, một xác sống xuất hiện ngay ngoài bìa rừng, bò từ bụi cây ra như cơn ác mộng.
Nó không rên rỉ, không gào khóc. Chỉ nhìn dân làng với đôi mắt rỗng tuếch rồi nhào tới.
Mọi người hét lên.
A Tâm nhảy xuống trước, rút trường kiếm ra chém một đường.
Nhưng kiếm xuyên qua da thịt nó như chém vào nước, không làm được gì.
"Cái gì? Không phải thứ này miễn nhiễm pháp lực đấy chứ?!" – A Tâm bật lùi.
Đúng lúc ấy, một luồng khí trắng băng ngọc lao tới, hóa thành cơn gió sắc cắt đứt nửa thân trên của xác sống.
Lãnh Tuyền hạ xuống, quạt ngọc trong tay rực lên ánh sáng xanh bạch.
"Thứ tạp chất không ra quỷ, không ra người. Ghê tởm."
Xác sống tan thành tro, để lại mùi kim loại nhè nhẹ.
A Tâm nhìn chủ nhân rồi cười cười:
"Thần y mạnh nhất Tam Giới... mà lại phải ra tay diệt xác sống, đúng là... có chút hạ thấp giá trị, ha?"
Lãnh Tuyền đáp, mắt nhìn về bìa rừng nơi sương mù ngày một dày đặc:
"Không. Đám này không phải xác sống bình thường."
"Có kẻ... đang thử nghiệm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro