BÌNH YÊN SAU TẤT CẢ
Buổi sáng trong căn hộ nhỏ, ánh nắng vàng rải đều qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say của Phác Chí Huấn. Lại Quán Lâm ngồi bên cạnh, ngắm nhìn anh với nụ cười dịu dàng, lòng tràn đầy yêu thương: "Anh... em sẽ luôn bên em, bất cứ khi nào."
Huấn mở mắt, mỉm cười khi thấy Quán Lâm: "Anh... sao anh lại dậy sớm vậy?"
Quán Lâm nhếch môi cười, vuốt tóc Huấn: "Anh... muốn nhìn em trước khi chúng ta bắt đầu một ngày bình yên. Em biết không, mỗi lần em ngủ yên trong vòng tay anh... anh thấy hạnh phúc lạ thường."
Huấn đỏ mặt, dựa đầu vào vai Quán Lâm: "Anh... em cũng vậy. Em muốn mọi thứ bình dị như thế này... chỉ có anh bên cạnh."
Sau một tuần liên tục tham gia nhiệm vụ nguy hiểm, hôm nay là ngày nghỉ duy nhất. Họ quyết định cùng nhau dọn dẹp căn hộ, nấu ăn và cười đùa. Quán Lâm trêu Huấn khi anh làm đổ nước, còn Huấn đáp trả bằng cách ném nhẹ một miếng bánh vào mặt Quán Lâm. Tiếng cười vang khắp căn hộ, hòa cùng ánh sáng vàng ấm áp.
"Anh... em thấy bình yên thật sự khi có anh bên cạnh," Huấn thốt lên, thở hổn hển sau trận chiến "bánh - nước".
Quán Lâm cười, hôn nhẹ lên tóc Huấn: "Anh... em cũng vậy. Dù nhiệm vụ có nguy hiểm thế nào, anh luôn là điểm tựa của em. Anh sẽ luôn ở đây, không rời em."
Huấn dựa sát người Quán Lâm, cười khẽ: "Anh... em muốn ở bên anh mãi, không chỉ hôm nay, mà suốt đời."
Buổi chiều, họ cùng nhau xem những bộ phim cũ, Huấn dựa vào vai Quán Lâm, đôi tay ôm eo anh. Quán Lâm thỉnh thoảng trêu chọc, giả vờ nhảy lên ghế cạnh Huấn, khiến anh đỏ mặt cười khúc khích.
"Anh... em thật sự hạnh phúc khi được cười cùng anh," Huấn nói, áp sát đầu vào vai Quán Lâm.
Quán Lâm khẽ vuốt tóc Huấn, mỉm cười: "Anh... em cũng vậy. Anh là người em muốn đồng hành cùng mọi khoảnh khắc, cả vui lẫn nguy hiểm. Anh luôn bên em, bảo vệ em. Anh yêu em."
Huấn đỏ mặt, cúi xuống hôn lên môi Quán Lâm: "Anh... em yêu anh. Em muốn được bên anh, không rời anh nửa bước."
Khi hoàng hôn buông xuống, họ cùng nhau ra ban công, nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn. Huấn dựa đầu vào vai Quán Lâm, nhẹ nhàng thì thầm: "Anh... em không còn sợ hãi nhiệm vụ nữa. Chỉ cần có anh, mọi thứ đều ổn."
Quán Lâm ôm Huấn chặt hơn, hôn lên trán anh: "Anh... em hứa. Từ nay về sau, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta luôn bên nhau. Anh là điểm tựa vững chắc của em, và em là niềm tin của anh."
Huấn mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ môi Quán Lâm: "Anh... em yêu anh. Em muốn được chia sẻ mọi khoảnh khắc, vui buồn hay bình yên, với anh."
Đêm đến, họ nằm cạnh nhau trên giường, tay trong tay, trao nhau những nụ hôn nhẹ và cười khúc khích. Quán Lâm khẽ nói: "Anh... em muốn những ngày bình yên như hôm nay kéo dài mãi. Không còn nhiệm vụ nguy hiểm, chỉ còn anh và em."
Huấn áp sát người vào ngực Quán Lâm, giọng ngọt ngào: "Anh... em cũng vậy. Em muốn mỗi buổi sáng thức dậy đều nhìn thấy anh. Anh là tất cả của em, và em là của anh."
Họ ôm nhau trong yên lặng, cảm nhận nhịp tim và hơi ấm của nhau. Trong khoảnh khắc này, không còn lo lắng hay căng thẳng từ nhiệm vụ, chỉ còn tình yêu, sự gắn kết và niềm hạnh phúc khi được ở bên nhau trọn đời.
Quán Lâm thì thầm: "Anh... từ nay về sau, em hứa, chúng ta sẽ luôn bên nhau, bất cứ chuyện gì xảy ra."
Huấn khẽ đáp, áp sát người vào anh: "Anh... em hứa. Chỉ bên anh, trọn đời, không gì có thể chia cắt chúng ta."
Trong ánh sáng vàng dịu của đèn ngủ, họ trao nhau thêm vài nụ hôn, ôm chặt và cười khúc khích. Đây là khoảnh khắc bình yên, ngọt ngào và trọn vẹn, sau tất cả thử thách mà họ cùng nhau vượt qua. Hai trái tim, hai con người, giờ đã thật sự trở thành một phần không thể tách rời của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro