DƯỚI LỚP VỎ BÌNH YÊN
Âm thanh tiếng giày nện trên nền gạch vang vọng khắp căn phòng khép kín. Hai gã đàn ông vừa bước vào đứng tách ra, như những bức tường di động, chắn hết mọi lối thoát. Cơ bắp chúng cuồn cuộn dưới lớp áo đen bó sát, từng cử động đều toát ra sự nguy hiểm.
Quán Lâm đưa mắt quan sát, đầu óc tính toán từng khả năng, nhưng vết thương trên tay vẫn đang rỉ máu khiến anh mất đi không ít sức lực. Chí Huấn ngồi bên cạnh, đôi mắt không rời Đường Khải, như thể muốn ghi nhớ từng cử chỉ, từng hơi thở của hắn.
Đường Khải thong thả dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực. "Vừa rồi, các người làm khá tốt," hắn nói, giọng nhẹ nhàng đến mức trái ngược hẳn với không khí bức bối trong phòng. "Nhưng trò chơi đâu chỉ dừng lại ở thể lực. Giờ là lúc kiểm tra trí óc."
Hắn búng tay một cái. Một trong hai gã vệ sĩ đặt lên bàn một chiếc hộp kim loại màu đen, hình vuông, nặng trịch. Bề mặt hộp được khắc những ký hiệu kỳ lạ, trông như sự pha trộn giữa chữ số, chữ cái và hình học.
"Trong hộp này là thứ sẽ quyết định mạng sống của các người," Đường Khải nói, mắt ánh lên vẻ thích thú. "Chỉ có một cách mở: giải được mật mã. Các người có mười phút. Nếu không... hộp sẽ tự hủy, và căn phòng này cũng vậy."
Chí Huấn nuốt khan. Cậu biết loại cơ chế này - không ít vụ nổ mà cậu từng nghe qua bắt nguồn từ một thứ tưởng chừng nhỏ bé như vậy. Cậu cúi xuống, bắt đầu rà soát các ký hiệu, trong khi Quán Lâm đứng chắn phía sau, ánh mắt cảnh giác dõi theo từng động thái của hai gã vệ sĩ.
"Mật mã là gì?" Quán Lâm hỏi nhanh.
"Không biết," Chí Huấn đáp ngắn gọn, mắt vẫn không rời khỏi hộp. "Nhưng anh nhìn xem, đây không phải ký tự ngẫu nhiên... Nó có quy luật."
Thời gian trôi qua từng giây một. Tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ treo tường như tiếng gõ trống thúc giục. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán Chí Huấn khi cậu lẩm bẩm tính toán: "Ba, năm, tám... dãy Fibonacci. Nhưng tại sao lại xen kẽ với chữ cái? A... C... F..."
Bất ngờ, cậu nhớ đến những vụ án trước đây - những chữ cái này từng xuất hiện trong hồ sơ hiện trường mà Đường Khải phụ trách. "Không thể nào... hắn dùng chính các vụ án đó để tạo ra mật mã."
"Huấn, tập trung," Quán Lâm nhắc, giọng trầm nhưng không giấu được lo lắng.
Bảy phút trôi qua. Chí Huấn xoay núm mã, nhập thử một tổ hợp. Hộp phát ra tiếng "bíp" dài - sai. Cậu hít sâu, bắt đầu lần thứ hai.
Đường Khải nghiêng người, mỉm cười. "Nhanh lên, sáu mươi giây nữa."
Tim Chí Huấn như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu nhớ lại vụ án đầu tiên: hiện trường có ba vết dao, con số 3. Vụ thứ hai: năm vết thương, số 5. Vụ thứ ba: tám... "Đúng rồi," cậu lẩm bẩm, ngón tay xoay nhanh các núm mã theo dãy số 3-5-8-13. Còn chữ cái... là chữ cái đầu của địa điểm từng xảy ra vụ án.
Quán Lâm giữ chặt vai cậu để ổn định, trong khi tiếng tích tắc dồn dập hơn.
Cạch.
Nắp hộp bật mở. Bên trong là một chiếc USB màu đỏ cùng một tờ giấy gấp gọn. Chí Huấn lập tức lấy ra, nhưng chưa kịp mở, Đường Khải đã đứng lên, ra hiệu cho vệ sĩ.
"Giỏi đấy," hắn nói, giọng lạ lùng. "Nhưng phần thưởng chưa chắc đã là cứu rỗi."
Đột nhiên, tiếng báo động rú lên chói tai. Cánh cửa phía sau hai gã vệ sĩ bật mở, để lộ một hành lang dài với ánh sáng nhấp nháy. Khói trắng bắt đầu tràn vào từ các khe tường.
"Chạy!" Quán Lâm không cần suy nghĩ, túm tay Chí Huấn lao về phía hành lang. Hai gã vệ sĩ bất ngờ không đuổi theo, chỉ đứng nhìn, nụ cười mờ ám hiện rõ trên môi.
Khói ngày càng dày. Cả hai vừa chạy vừa ho sặc sụa, mắt cay xè. Tiếng bước chân vang dội trong không gian hẹp, xen lẫn tiếng rít của hệ thống thông gió. Họ rẽ qua một khúc cua, thấy một cầu thang dẫn xuống.
Xuống được nửa đường, tiếng sập cửa kim loại vang lên phía trên. Họ đã bị cắt đường quay lại.
Dưới chân là một cánh cửa khác, nhỏ hơn, có bảng điện tử khóa. Chí Huấn rút tờ giấy từ hộp ra, mở vội. Bên trong là một chuỗi ký tự khác, nhưng lần này chỉ có ba chữ: "B3-L".
"Đây là gì?" Quán Lâm hỏi, hơi thở dồn dập.
"Phòng B3... L có thể là Left, bên trái," Chí Huấn đáp, vừa nhập mã vào bảng điện tử.
Đèn xanh bật sáng. Cửa mở. Nhưng bên trong... là một căn phòng hoàn toàn tối, chỉ có một chiếc ghế duy nhất ở giữa, và trên ghế là một chiếc điện thoại đang reo.
Hai người nhìn nhau. Không ai nói, nhưng trong ánh mắt đều hiểu: đây là cái bẫy tiếp theo.
Quán Lâm bước lên, nhấc điện thoại. Giọng Đường Khải vang lên, rõ ràng và lạnh lẽo:
"Chào mừng đến vòng thứ ba."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro