HẬU CHIẾN VÀ BÌNH YÊN
Ánh bình minh chiếu qua cửa sổ căn hộ nhỏ, soi lên bàn gỗ cũ và chiếc sofa màu nâu nhạt. Phác Chí Huấn đứng bên bếp, tay cầm bình pha cà phê, mắt dõi ra ngoài phố yên tĩnh. Không còi báo động, không bóng dáng giáp đen, chỉ còn tiếng chim hót nhẹ và mùi cà phê thơm lừng.
"Em, cà phê sắp xong chưa?" - Lại Quán Lâm hỏi từ phòng khách, giọng trầm ấm, vừa thức dậy.
"Gần xong rồi." - Huấn đáp, quay lại, nụ cười nở trên môi. "Anh dậy sớm vậy?"
"Anh không ngủ được khi biết em đứng bếp." - Quán Lâm tiến lại gần, nắm tay Huấn khẽ.
Huấn áp tay anh vào ngực, ánh mắt dịu dàng. "Anh đừng lo. Em sẽ luôn bảo vệ anh, và giờ em cũng muốn được bên anh mỗi ngày."
Quán Lâm mỉm cười, dựa sát vào Huấn. "Anh hạnh phúc vì chúng ta còn sống và bên nhau. Anh yêu em nhiều."
Huấn hơi đỏ mặt, cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Quán Lâm. Một nụ hôn ngọt ngào, ấm áp, xua tan mọi mệt mỏi và sợ hãi của những tháng ngày chiến đấu. Quán Lâm mỉm cười, ôm chặt Huấn vào lòng, cảm nhận nhịp tim dồn dập.
Ngày trôi qua trong những hoạt động bình dị: dọn dẹp căn hộ, đi chợ, nấu cơm, rồi cùng nhau ngồi trên ban công ngắm hoàng hôn. Không còn tiếng còi báo động, không còn sợ hãi. Chỉ còn hai người, tay trong tay, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Một buổi chiều, họ đi dạo công viên gần nhà. Ánh nắng vàng rực rỡ, gió thổi nhẹ, cỏ xanh mơn mởn. Quán Lâm kéo Huấn ngồi trên băng ghế. Anh đặt tay lên vai Huấn, thì thầm:
"Em, từ nay đừng rời anh nữa. Anh cần em."
Huấn ngẩng lên, đôi mắt ướt nhẹ: "Anh, em hứa sẽ không bao giờ rời anh. Anh cũng cần anh."
Trong khoảnh khắc đó, giữa ánh sáng hoàng hôn và tiếng lá xào xạc, Huấn nghiêng người, trao Quán Lâm một nụ hôn dài, trọn vẹn. Không còn chiến đấu, không còn nguy hiểm, chỉ còn tình yêu chân thành của hai trái tim đã đồng hành cùng nhau.
Đêm xuống, họ trở về căn hộ. Ánh đèn vàng dịu dàng, tiếng nhạc nhỏ vang lên từ loa cũ. Huấn và Quán Lâm ngồi cạnh nhau trên sofa, tay trong tay, cảm nhận hơi ấm của nhau.
"Anh, em đã chờ khoảnh khắc này rất lâu." - Quán Lâm thì thầm, dựa đầu vào vai Huấn.
"Anh, em cũng vậy. Từ nay anh sẽ không để anh phải chờ nữa." - Huấn đáp, hôn nhẹ lên tóc anh.
Bên ngoài, ánh đèn thành phố phản chiếu dịu dàng trên mặt đường. Họ đã vượt qua tất cả: giáp đen, hiểm nguy, cả những sợ hãi riêng. Giờ đây chỉ còn hai người - đồng hành, yêu thương và sống cùng nhau trọn đời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro