HỒ SƠ MẤT TÍCH
Tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa kính phòng làm việc, hòa cùng ánh sáng mờ vàng của đèn bàn khiến căn phòng thêm phần yên ắng. Chí Huấn ngồi thẳng lưng trước bàn, trước mặt là tập hồ sơ vừa nhận từ bộ phận lưu trữ. Anh đeo găng, mở từng tờ giấy đã ngả màu, đôi mắt lướt qua những con chữ như muốn mổ xẻ từng chi tiết nhỏ.
"Vụ mất tích số 7... nạn nhân: Lê Minh Trang, nữ, 19 tuổi... ghi chú: mất tích sau khi rời ký túc xá đại học vào ban đêm."
Anh ghi lại vào sổ tay, rồi tiếp tục sang vụ số 8. Điều khiến anh chú ý là những nạn nhân này không hề liên quan về nghề nghiệp, gia đình, nhưng trong hồ sơ y tế, tất cả đều từng được khám tại cùng một phòng khám tư nhân nằm ở rìa thành phố.
Cửa phòng bật mở, Quán Lâm bước vào, áo khoác vương đầy hơi mưa. Anh đặt ly cà phê nóng xuống bàn Chí Huấn. "Đêm qua em tra thông tin về phòng khám đó. Chủ phòng khám là Trịnh Vỹ, 35 tuổi, từng du học ngành tâm lý ở nước ngoài. Hồ sơ sạch sẽ, không tiền án tiền sự, nhưng..." Anh dừng lại, ánh mắt chùng xuống, "...những tin đồn không tốt. Có người nói, vài bệnh nhân từng đến đây đã biến mất."
Chí Huấn khẽ nhướng mày. "Tin đồn thì chưa đủ. Chúng ta cần chứng cứ."
"Vậy anh xem cái này." Quán Lâm mở điện thoại, đưa cho Chí Huấn một bức ảnh: tấm bảng thông báo trong phòng khám, với dòng chữ in nhỏ ở góc dưới: "Cam kết bảo mật tuyệt đối thông tin và quá trình điều trị của khách hàng".
Một câu tưởng như bình thường, nhưng Chí Huấn cảm thấy gai lưng. "Bảo mật tuyệt đối" có thể là tấm khiên cho kẻ muốn che giấu hành vi phạm pháp. Anh chậm rãi gõ vài dòng vào laptop, kết nối với cơ sở dữ liệu của Sở Y tế. Kết quả hiện ra sau vài phút: phòng khám của Trịnh Vỹ đã từng bị thanh tra 2 lần, nhưng cả hai đều kết luận "không phát hiện sai phạm."
"Có ai chống lưng cho hắn." - Quán Lâm buông một câu khô khốc.
Chí Huấn gật nhẹ. "Nếu đúng là hắn liên quan đến chuỗi mất tích này, chúng ta phải tìm ra cách khiến hắn sơ hở."
Hai người bàn bạc kỹ lưỡng. Quán Lâm đề xuất một kế hoạch mạo hiểm: sẽ tiếp cận phòng khám dưới vỏ bọc bệnh nhân tìm kiếm tư vấn tâm lý, nhằm tiếp cận bên trong và quan sát cách vận hành. Chí Huấn không thích ý tưởng này, nhưng anh biết ngoài việc mạo hiểm, không còn con đường nhanh hơn.
Đêm ấy, Chí Huấn không ngủ. Anh trải bản đồ và các hồ sơ trước mặt, nối từng điểm mâu thuẫn như người thợ ghép mảnh vỡ. Trong đầu anh, không chỉ là tên Trịnh Vỹ, mà còn là hình ảnh những bệnh nhân vô danh từng lướt qua trong hồ sơ - họ cần một tiếng nói công bằng. Anh quyết định, sáng mai sẽ trình văn bản yêu cầu khám xét khẩn cấp bệnh viện cũ và các phòng khám liên quan; nếu ai đó muốn che giấu bằng chứng, anh sẽ dùng mọi thủ thuật pháp y và kỹ thuật để kéo sự thật lên ánh sáng. Quán Lâm đứng cạnh anh, đặt tay lên vai anh một lúc dài và nói: "Chúng ta làm cùng nhau, không ai đứng một mình." Lời nói giản dị ấy như một mũi neo giữa sóng lớn, khiến Chí Huấn cảm thấy có thêm can đảm để bước tiếp.
Bình minh hôm sau, bầu trời vẫn xám xịt, những đám mây thấp nặng trĩu như muốn đè cả thành phố xuống. Chí Huấn vừa bước ra khỏi nhà đã nhận được tin nhắn từ bộ phận giám định: "Có kết quả phân tích sợi vải." Anh lập tức quay xe hướng về phòng thí nghiệm.
Tại đó, chuyên viên đưa anh một phong bì niêm phong, bên trong là báo cáo chi tiết: sợi vải được tìm thấy trong hiện trường vụ mất tích mới nhất có cấu trúc và màu sắc trùng khớp với loại vải dùng trong đồng phục nhân viên phòng khám Trịnh Vỹ. Chí Huấn đọc từng dòng, tim anh đập nhanh hơn. Bằng chứng tuy nhỏ nhưng đây là mảnh ghép quan trọng.
Khi anh mang kết quả này đến gặp Quán Lâm, cậu cảnh sát trẻ vừa trở về sau ca trực đêm. Gương mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy tập hồ sơ. "Tốt rồi, ít nhất chúng ta có điểm bám."
Họ lập tức lên kế hoạch: Quán Lâm sẽ giả làm bệnh nhân, đồng thời đeo thiết bị ghi âm và camera ngụy trang trong cúc áo. Chí Huấn chịu trách nhiệm theo dõi từ bên ngoài, đồng thời chuẩn bị nhóm hỗ trợ nếu có tình huống khẩn cấp.
Chiều hôm đó, Quán Lâm mặc áo khoác giản dị, bước vào phòng khám. Không gian bên trong tĩnh lặng đến mức lạ thường, mùi hương tinh dầu thoang thoảng, ánh đèn vàng ấm áp nhưng lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt. Một cô y tá mỉm cười tiếp đón, giọng nói ngọt ngào đến mức giả tạo. Quán Lâm lặng lẽ quan sát: hành lang dẫn vào sâu bên trong không hề có cửa sổ, chỉ có camera ở mỗi góc trần.
Từ vị trí bên ngoài, Chí Huấn quan sát qua tín hiệu camera ẩn. Thỉnh thoảng anh nghe tiếng cửa mở, tiếng bước chân nhẹ và tiếng một người đàn ông trầm ấm mà anh đoán là Trịnh Vỹ. Giọng nói ấy mang âm hưởng thuyết phục, nhưng ẩn dưới là một thứ gì đó lạnh lẽo.
Một giờ sau, Quán Lâm bước ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt khẽ lay động. Cậu chỉ khẽ nói: "Anh cần xem đoạn ghi âm này." Trong file, có đoạn Trịnh Vỹ hỏi: "Cậu đã bao giờ cảm thấy mất hết liên lạc với thế giới ngoài kia chưa? Ở đây, chúng tôi có thể giúp cậu... quên đi mọi thứ."
Câu nói ấy, cùng với ánh mắt trong video, khiến Chí Huấn biết rằng họ đang đi đúng hướng. Nhưng cũng đồng nghĩa với v
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro