KỈ NIỆM NGUY HIỂM

Buổi sáng sớm, ánh nắng len qua cửa sổ căn hộ nhỏ, rọi lên khuôn mặt đang say ngủ của Phác Chí Huấn. Lại Quán Lâm ngồi bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, thầm nhủ: "Anh... em sẽ luôn bên em, bất cứ khi nào."
Huấn chợt mở mắt, mỉm cười nhìn Quán Lâm: "Anh... sao anh lại dậy sớm vậy?"
Quán Lâm nhếch môi cười, vuốt tóc Huấn: "Anh... muốn nhìn em trước khi nhiệm vụ bắt đầu. Em biết không, mỗi lần em ngủ yên trong vòng tay anh... anh cảm thấy hạnh phúc đến lạ."
Huấn đỏ mặt, dựa đầu vào vai Quán Lâm: "Anh... em cũng vậy. Em muốn mọi thứ bình yên như thế này... có anh bên cạnh."
Nhiệm vụ hôm nay là theo dõi và vô hiệu hóa một đường dây giáp đen buôn dữ liệu trái phép. Huấn và Quán Lâm chuẩn bị đầy đủ thiết bị, áo giáp và súng. Trên đường đến địa điểm, Quán Lâm nắm tay Huấn: "Anh, em muốn chúng ta phối hợp thật tốt. Nhưng... anh hứa sẽ không để em phải lao vào nguy hiểm một mình nhé?"
Huấn mỉm cười, siết tay anh: "Anh hứa. Anh sẽ luôn bảo vệ em."
Họ tiếp cận khu vực mục tiêu bằng cách len lỏi qua những con hẻm tối. Huấn đứng ngoài cảnh giới, Quán Lâm lẻn vào lấy dữ liệu. Một tên lính giáp đen xuất hiện bất ngờ, nhưng với một cú nháy mắt của Huấn, Quán Lâm né tránh và khóa cổ hắn nhanh chóng.
Sau khi kẻ thù bị vô hiệu hóa, Quán Lâm quay lại nhìn Huấn, giọng thở dốc: "Anh... em nghĩ... nhờ có anh, em mới làm được."
Huấn đỏ mặt, cúi xuống hôn trán anh: "Anh luôn bên em mà. Em biết mà, anh tin em."
Khi dữ liệu đã được sao chép, họ rút lui về căn hộ, nhưng trên đường đi, Huấn vô tình trượt chân trên vũng nước. Quán Lâm lao tới, kéo anh vào lòng, tránh khỏi nguy hiểm. Huấn ngẩng đầu nhìn anh, mắt ánh lên niềm vui: "Anh... lại cứu em nữa rồi."
Quán Lâm mỉm cười, hôn nhẹ lên tóc Huấn: "Anh... em sẽ luôn cứu em. Nhưng anh cũng muốn thấy em mạnh mẽ hơn, biết tự bảo vệ mình nữa."
Huấn cười khẽ, áp sát vai vào Quán Lâm: "Anh... chỉ cần anh bên em, em sẽ không sợ gì cả."
Buổi tối, họ ngồi cạnh nhau trên ban công, thưởng thức cà phê nóng và nhìn ra thành phố sáng đèn. Huấn dựa đầu vào vai Quán Lâm: "Anh... em không bao giờ nghĩ nhiệm vụ lại vui như hôm nay. Dù nguy hiểm, nhưng có anh bên cạnh, em thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn."
Quán Lâm ôm Huấn chặt hơn, khẽ hôn lên trán anh: "Anh... em cũng vậy. Anh là người em muốn đồng hành cùng mọi nhiệm vụ, mọi khoảnh khắc. Anh sẽ luôn bên em, em biết không?"
Huấn đỏ mặt, mỉm cười: "Anh... em yêu anh. Em muốn bên anh... mãi mãi."
Quán Lâm siết tay Huấn, áp sát anh vào ngực: "Anh... em hứa. Từ nay, không gì có thể chia cắt chúng ta. Anh và em... luôn bên nhau."
Trong ánh sáng vàng ấm áp từ đèn ban công, họ trao nhau những nụ hôn nhẹ, ôm chặt nhau và cười khúc khích như trẻ con. Những phút giây bình dị nhưng đầy ý nghĩa này đã khắc sâu tình cảm và sự tin tưởng, biến họ từ đồng đội thành người yêu, người đồng hành trọn đời.

Đêm tối bao trùm căn thành phố, những con đường ướt đẫm ánh đèn mờ. Phác Chí Huấn và Lại Quán Lâm nhận được nhiệm vụ gấp: vô hiệu hóa đường dây giáp đen đang chuẩn bị rút dữ liệu ra khỏi trung tâm thành phố.
Huấn nhìn Quán Lâm, ánh mắt lo lắng xen lẫn quyết tâm: "Anh... em nghĩ nhiệm vụ này nguy hiểm hơn mọi lần. Anh... anh hứa sẽ bảo vệ em chứ?"
Quán Lâm nắm tay Huấn chặt, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: "Anh hứa. Anh sẽ không để em gặp nguy hiểm. Anh luôn bên em, em biết mà."
Họ len lỏi qua các con hẻm tối, phối hợp như nhịp điệu hoàn hảo. Huấn đứng ngoài cảnh giới, Quán Lâm lẻn vào phòng dữ liệu. Nhưng chưa kịp hoàn thành, một tên lính giáp đen xuất hiện bất ngờ, vung vũ khí.
Huấn lao tới, chặn đòn tấn công bằng tay, nhảy lùi về phía Quán Lâm, kéo anh tránh khỏi nguy hiểm. Cả hai dính sát nhau, hơi thở hổn hển, tim đập dồn dập.
"Anh... anh đúng là cứu em kịp thời!" - Huấn thì thầm, mặt đỏ bừng.
Quán Lâm khẽ cười, hôn nhẹ lên trán Huấn: "Anh... em sẽ luôn bảo vệ em. Nhưng anh muốn thấy em mạnh mẽ hơn nữa, biết tự đứng vững."
Huấn mỉm cười, áp sát đầu vào vai Quán Lâm: "Anh... chỉ cần anh bên em, em sẽ không sợ gì cả."
Khi tiến vào phòng trung tâm, họ phát hiện hệ thống dữ liệu bị bảo vệ bằng lớp giáp điện tử cực mạnh. Huấn lập tức cắm USB, dòng số liệu nhấp nháy: 45%... 50%... 62%... Trong lúc căng thẳng, Quán Lâm đứng chắn phía trước, tay sẵn sàng phòng thủ.
Một tên lính khổng lồ lao vào, nhưng Quán Lâm kịp khóa cổ hắn, trong khi Huấn rút cáp mạng, kết nối thiết bị nhanh chóng. Ánh mắt Huấn lướt qua Quán Lâm, và trong giây lát, họ trao nhau nụ hôn vội - cử chỉ vừa ngọt ngào vừa trấn an nhau giữa nguy hiểm.
Dữ liệu nhấp nháy: 90%... 95%... cuối cùng, [Tải dữ liệu hoàn tất].
Huấn thở phào, quay sang Quán Lâm: "Anh... em nghĩ chúng ta... đã làm được."
Quán Lâm kéo Huấn vào lòng, áp sát trán vào trán anh: "Anh... em cũng vậy. Anh sẽ không bao giờ rời em. Chúng ta luôn bên nhau, bất kể hiểm nguy."
Trở về căn hộ, họ ngồi cạnh nhau trên giường, tay trong tay. Huấn dựa đầu vào vai Quán Lâm: "Anh... em... em cảm thấy bình yên khi có anh bên cạnh, dù nhiệm vụ có căng thẳng đến đâu."
Quán Lâm ôm Huấn chặt hơn, hôn nhẹ lên tóc anh: "Anh... em cũng vậy. Anh là người em muốn đồng hành cùng mọi nhiệm vụ, mọi khoảnh khắc. Anh sẽ luôn bên em, bảo vệ em."
Huấn đỏ mặt, mỉm cười, cúi xuống hôn môi Quán Lâm: "Anh... em yêu anh. Em muốn bên anh mãi mãi."
Quán Lâm siết tay Huấn, áp sát anh vào ngực: "Anh... em hứa. Từ nay về sau, không gì có thể chia cắt chúng ta. Anh và em... luôn bên nhau."
Trong ánh đèn vàng ấm áp, họ trao nhau vài nụ hôn nhẹ, ôm chặt nhau và cười khúc khích. Dù nhiệm vụ đầy hiểm nguy, họ hiểu rằng tình yêu và sự gắn kết đã trở thành sức mạnh để vượt qua mọi thử thách, và không gì có thể tách họ ra khỏi nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro