LẦN HỢP TÁC CÙNG NHAU

Trời xám xịt, mưa rả rích trên con phố hẹp, tạo thành những vệt nước loang lổ trên nền xi măng. Phác Chí Huấn cúi xuống, lén nhìn căn nhà trước mặt. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà anh và Lại Quán Lâm phải phối hợp - truy tìm một nhóm giáp đen vừa cướp dữ liệu quan trọng. Tim Huấn đập nhanh, vừa vì căng thẳng, vừa vì anh chưa từng chiến đấu cùng ai lâu như vậy.
"Anh, em nghĩ chúng sẽ ở đâu?" - Huấn hỏi, giọng trầm, mắt quét khắp các góc tối, cố gắng quan sát những bóng di chuyển.
"Anh nghĩ chúng sẽ tập trung ở tầng hầm. Em đứng bên ngoài, hỗ trợ từ xa. Anh sẽ lẻn vào trung tâm." - Quán Lâm đáp, giọng chắc chắn, ánh mắt sáng lên quyết tâm.
Huấn gật đầu, cảm nhận sự tin tưởng từ anh. "Anh, em sẽ không để anh một mình đâu. Anh biết chứ?"
Quán Lâm mỉm cười, nắm tay Huấn khẽ. "Em luôn bên anh. Cứ đi, anh sẽ bảo vệ hậu phương."
Mưa rơi lộp độp trên mái tôn cũ, tiếng nước rơi vào vũng loang lổ làm bầu không khí thêm căng thẳng. Huấn len lỏi vào phía sau căn nhà, di chuyển từng bước cẩn trọng, mắt không rời các cửa sổ và khe hở. Trong tai nghe, giọng Quán Lâm đều đặn nhắc nhở: "Bên trái có hai tên lính. Chậm thôi, đừng để phát hiện."
Huấn hít một hơi sâu, giật dây điện nhỏ làm đèn phía ngoài nhấp nháy, tạo xao nhãng. Hai tên lính giật mình, vừa đủ để Huấn áp sát, vô hiệu hóa chúng bằng dao gấp. Mỗi cú đánh, mỗi chuyển động đều ăn khớp với tín hiệu của Quán Lâm. Anh cảm thấy một sự đồng bộ kỳ lạ, như thể cả hai đã hiểu nhau từ lâu.
Tiến vào tầng hầm, Huấn phát hiện ổ khóa điện tử, tay hơi run khi kết nối USB vào hệ thống. Màn hình nhấp nháy dòng chữ tải dữ liệu quan trọng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, tim anh đập nhanh.
"Anh, em thấy có bóng di chuyển phía sau." - Huấn thì thầm, giọng trầm.
Quán Lâm lao tới từ phía tối, khóa cổ kẻ giáp đen định tấn công. Hắn vùng vẫy dữ dội, nhưng Huấn đã giật dây điện làm hắn giật mình. Một cú phối hợp hoàn hảo khiến kẻ thù bị vô hiệu hóa. Huấn cảm nhận nhịp tim mình dồn lên khi nhìn Quán Lâm, anh mạnh mẽ, bình tĩnh và bảo vệ anh.
Khi mọi thứ lắng xuống, Huấn đứng thẳng, nhìn vào đôi mắt Quán Lâm tràn đầy cảm xúc. "Anh, em cảm ơn anh. Nếu không có anh, em không biết sẽ ra sao."
Quán Lâm nắm tay Huấn, ánh mắt dịu dàng và ấm áp. "Anh, em cũng cảm ơn em. Chúng ta là đồng đội. Anh, em muốn luôn ở bên anh."
Huấn đỏ mặt, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Quán Lâm. Nụ hôn ngọt ngào, ấm áp, giữa mùi dầu khét và hơi ẩm mốc, xua tan mọi mệt mỏi và sợ hãi. Quán Lâm mỉm cười, ôm chặt Huấn vào lòng, cảm nhận nhịp tim dồn dập, cảm giác an toàn và tin tưởng.
Sau khi rời khỏi hiện trường, mưa đã tạnh, ánh nắng chiếu lên con phố hẹp. Hai người bước đi bên nhau, tay trong tay, không còn sợ hãi. Huấn nhìn Quán Lâm, nụ cười nở trên môi. "Anh, từ nay em sẽ luôn bên anh. Không ai có thể tách chúng ta."
Quán Lâm nắm chặt tay Huấn, áp sát đầu vào vai anh. "Em hứa. Anh sẽ không bao giờ phải chiến đấu một mình nữa."
Trên đường về, họ đi qua các quán cà phê nhỏ, những hàng cây xanh mướt, ánh nắng chiếu lên mặt đường loang lổ nước mưa. Huấn lặng nhìn Quán Lâm, nhận ra rằng khoảnh khắc này, sự an toàn, và cả tình cảm giữa họ, là điều quý giá nhất.
Trong căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp, họ ngồi cạnh nhau trên sofa, tay trong tay, cảm nhận hơi ấm của nhau. Huấn khẽ nói: "Anh, em rất vui vì chúng ta đã hợp tác cùng nhau. Anh, em nghĩ mình sẽ ổn với mọi nhiệm vụ, nếu anh luôn ở bên."
Quán Lâm mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Huấn. "Em cũng vậy. Anh sẽ luôn bên em. Chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau, không rời nhau nữa."
Khoảnh khắc đó, giữa sự nguy hiểm vừa qua và sự bình yên tĩnh lặng, họ nhận ra một điều quan trọng: họ không chỉ là đồng đội, mà còn là những người sẽ yêu thương, bảo vệ và sống cùng nhau trọn đời.
Hai người ngồi cạnh nhau đến khi màn đêm buông xuống, ánh sáng từ ngoài cửa sổ tắt dần. Huấn dựa đầu vào vai Quán Lâm, nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của anh. Quán Lâm khẽ hôn trán Huấn, thầm nhủ rằng từ nay, mọi nhiệm vụ hay thử thách đều không đáng sợ, miễn có nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro