MẢNH VỠ TRONG GƯƠNG

Ánh sáng dịu của đèn bàn xuyên qua màn mưa mỏng, loang lên những trang hồ sơ trải trên mặt bàn. Chí Huấn ngồi im, tay gõ nhẹ bút trên mép, mắt dán vào những con số và tên tuổi, như thể từng dòng chữ có thể tự nói ra sự thật nếu đủ kiên nhẫn để lắng nghe. Tập hồ sơ về các nạn nhân mất tích được xếp thành một dãy dài, trên mỗi tờ giấy đều có một mảnh ghép nhỏ: lịch sử khám bệnh, địa chỉ lần cuối xuất hiện, và những ghi chú mơ hồ của y tế địa phương. Nhưng điều khiến anh không thể bỏ qua là một điểm chung tinh vi đến mức chỉ người từng đào sâu hàng nghìn hồ sơ như anh mới nhận ra: tất cả đều có một mục "Điều trị bổ sung" với ký hiệu mã số gần như giống hệt.

Cửa phòng mở nhẹ. Quán Lâm bước vào, áo khoác vẫn còn ẩm sau cơn mưa. Anh đặt một túi tài liệu xuống, ánh mắt lướt nhanh qua các trang rồi dừng ở một bức ảnh nhỏ - hình chụp bảng tên phòng khám, nơi có dòng chữ in hoa tuyên bố "BẢO MẬT TUYỆT ĐỐI". Quán Lâm thở dài, nét mặt nghiêm trang hơn thường lệ:
- Hắn khéo che đậy. Bảng hiệu kiểu đó trông sạch sẽ, nhưng là lớp vỏ để che những gì đen tối bên trong.

Chí Huấn gật đầu. Anh đã đọc báo cáo phân tích sợi vải mà phòng thí nghiệm gửi đến.
- Mảnh vải tìm thấy ở hiện trường có cấu trúc sợi khớp với loại vải đồng phục nhân viên tại phòng khám - anh nói - Không thể là ngẫu nhiên.

- Hồ sơ y tế bị thay đổi, đồ họa giống nhau, và bây giờ là mảnh vải - chúng ta đang gom đủ một vòng mồi. - Quán Lâm nắm chặt cạnh bàn, giọng anh mang theo sự quyết tâm. - Anh sẽ tiếp tục đóng vai bệnh nhân, thu thập thông tin trực tiếp. Em chuẩn bị đội hỗ trợ và thiết bị ngụy trang.

Kế hoạch được vạch nhanh gọn. Buổi chiều, Quán Lâm bước vào phòng khám với dáng vẻ bình thản, gương mặt không biểu lộ gì, nhưng bên trong anh như lửa cháy. Camera nhỏ giấu trong cúc áo anh ghi nhận mọi cử chỉ, mọi lời nói. Phòng chờ trang nhã, tinh dầu lan tỏa, y tá tiếp tân mỉm cười như đã luyện tập nghìn lần để che giấu. Ở góc một chiếc khung ảnh treo, có bức hình chứng nhận chuyên môn, tên một bác sĩ mà anh từng nghe qua trong hồ sơ: Hà Sâm. Tên ấy làm anh dừng lại một nhịp. Anh khẽ tiến vào phòng khám riêng, mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ trộn với mùi hương nhân tạo.

Bên ngoài, Chí Huấn ngồi trong xe đỗ khuất sau góc hẻm, màn hình máy tính trên đùi chiếu tín hiệu thu từ camera. Mỗi nét mặt, mỗi lời nói đều được phân tích. Khi Trịnh Vỹ xuất hiện, bước ra từ bóng tối hành lang, dáng đi mượt mà, nụ cười mềm mại như có thể làm tan chảy bất kỳ ai cô độc, Chí Huấn có cảm giác lạnh sống lưng. Giọng nói của hắn nhỏ nhưng có sức nảy:
- Chào cậu, tới để tìm sự an yên chứ?

Quá trình thăm khám được dàn dựng tinh tế. Trịnh Vỹ đặt câu hỏi, nghe, rồi dùng những thủ thuật tâm lý tinh vi dẫn dắt nạn nhân kể ra những góc khuất. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn chạm vào Quán Lâm qua camera - một cái nhìn như dò xét, như muốn đọc được tâm can. Đó là lúc cảm giác nguy hiểm trở nên hiện hữu. Quán Lâm giả vờ thổn thức, cố tình mở lời về những cơn ám ảnh sau một tai nạn giả, để xem phản ứng của hắn ra sao.

Khi buổi gặp kết thúc, Quán Lâm ra khỏi phòng với vẻ mặt tĩnh lặng. Thông tin thu được là quý giá: nhiều hồ sơ y tế trước đây có ghi chú về việc sử dụng một loại dung dịch "giải lo" không rõ nguồn gốc, và một số bệnh nhân có biểu hiện mất trí nhớ tạm thời sau khi uống. Trên đường về, Quán Lâm gọi cho Chí Huấn:
- Anh phải xem lại đoạn ghi âm ở phút 18. Có một câu hắn nói, dùng từ "làm sạch" theo cách rất kỳ lạ.

Chí Huấn nghe và dừng tay, cẩn thận tua tới phút đó. Tiếng Trịnh Vỹ vang lên trong phòng thí nghiệm:
- Khi người ta quên đi, người ta dễ được sắp xếp.

Một câu nói đáng sợ ở mức bình thản. Chí Huấn ghi ngay vào sổ: Phân loại bệnh nhân - "quên" rồi "sắp xếp" - có ý đồ bịt mồm bằng cách tẩy trí nhớ?

Cùng lúc ấy, Lưu Mẫn - người phụ nữ họ đã cứu - được đưa đến cơ quan để lấy lời khai chi tiết. Dáng cô vẫn rụt rè, nhưng lúc đối diện với Chí Huấn, mắt cô bùng lên một tia quyết tâm mong manh:
- Tôi giữ một vài bản sao hồ sơ từ khi tôi làm y tá ở đó. Tôi đã giữ lại bởi vì tôi không tin cách họ giải thích một vài ca bệnh. Tôi sợ và đã rời đi, đổi tên, nhưng giờ tôi muốn giúp các anh.

Lưu Mẫn đưa cho họ một tập tài liệu sơ sài: những bút tích mờ, vài tờ chụp phim, và một vài đoạn ghi chú với con số không khớp so với hồ sơ chính thức. Tập tài liệu đó mở ra một cánh cửa mới: tên một nhà phân phối dược phẩm từng giao một loại hóa chất thử nghiệm đến phòng khám, và hồ sơ mua bán được ghi dưới một tài khoản shell.

Mọi manh mối dần tạo thành một mạng lưới: phòng khám tư, nhà phân phối dược, những bác sĩ lẻn vào hợp đồng - và một số nhân viên bệnh viện công có liên hệ với họ. Một chiếc bóng lớn đang bao che phía sau, đủ quyền lực để vỗ về các báo cáo thanh tra và xóa hồ sơ.

Buổi tối kéo dài thành đêm. Trong phòng họp, ánh mắt mọi người đều hướng về chiếc ổ cứng chứa bản sao hồ sơ Lưu Mẫn đưa. Họ bàn luận, cân nhắc từng bước: xin lệnh khám xét, bảo vệ nhân chứng, lên phương án bắt quả tang. Quán Lâm nhìn sang Chí Huấn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai im lặng, không cần lời. Họ hiểu rằng con đường phía trước có thể dẫn đến nhiều mất mát, nhưng để đổi lấy sự thật, họ phải bước tới.

Trước khi tản ra, Chí Huấn quay lại nhìn khung ảnh em gái đặt trên bàn. Anh thầm hứa: sẽ không để ký ức của những nạn nhân tiếp tục bị vùi lấp. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng anh, một ngọn lửa nho nhỏ bập bùng - không phải vì báo thù, mà vì khát khao trả lại công bằng cho những tiếng nói đã bị dập tắt.

Và ở một nơi khuất bóng, tiếng điện thoại vang lên. Giọng nói đầu dây lạnh lùng:
- Các anh đừng đùa với lửa. Rút lui thì còn nguyên vẹn, cố chấp thì sẽ mất cả.

Hơi thở cúp lại trên đường dây. Như vậy, cuộc đấu quyền lực mới thực sự bắt đầu, và mọi bước đi của họ từ giờ đều bị soi xét kỹ lưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro