Ổ CỨNG ĐẪM MỒ HÔI
Mưa vẫn không ngừng rơi, từng giọt đập lên mái tôn trụ sở tạm, tạo thành âm thanh đều đặn như tiếng kim đồng hồ đếm ngược. Trong căn phòng an ninh, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên những gương mặt căng thẳng. Ổ cứng vừa thu được từ kho hàng của Công ty Thịnh An đang nằm trên bàn, kết nối với dàn máy chuyên dụng. Từng file dữ liệu mở ra, như những cánh cửa dẫn vào một mê cung đầy bí mật.
Kỹ thuật viên Vương Hạo cẩn thận sao chép, vừa làm vừa giải thích: "Ổ này được mã hóa ba lớp, nhưng có nhiều đoạn bị bỏ trống - có thể là do xóa gấp. Tuy nhiên, vài folder ẩn vẫn còn nguyên cấu trúc. Chúng ta phải dùng công cụ khôi phục cấp thấp." Anh nói, tay vẫn không rời bàn phím. Từng dòng lệnh chạy, ánh chữ xanh lướt qua nhanh như một cơn bão.
Bỗng một file với tiêu đề lạ hiện ra: Project_NightSeed. Bên trong là hàng loạt tài liệu dạng PDF và hình ảnh chụp màn hình. Quán Lâm kéo ghế lại, mắt mở to khi thấy nội dung: các bảng thống kê bệnh nhân, ngày giờ nhập viện, loại thuốc sử dụng, và kết quả xét nghiệm bất thường. Có những bệnh nhân chỉ được ghi bằng mã số, không có tên, nhưng địa chỉ và đặc điểm trùng khớp với những vụ mất tích chưa từng được báo cáo chính thức.
Chí Huấn lật sang trang tiếp theo, tim đập mạnh khi thấy một mục "Liên hệ nhà cung cấp" liệt kê nhiều tên bác sĩ, dược sĩ, cùng các mã chuyển khoản bí mật. Trong danh sách, ngoài Trương Hạo Dân, còn có một cái tên khác: Bạch Tường Vĩ - trưởng khoa nghiên cứu dược phẩm tại một viện quốc gia. "Nếu cái này là thật," Chí Huấn nói chậm rãi, "thì chúng ta đang động vào một tầng còn cao hơn cả bệnh viện."
Không khí trong phòng đặc quánh. Ai cũng biết việc điều tra một bác sĩ bệnh viện đã nguy hiểm; còn dính đến một viện nghiên cứu cấp quốc gia... nghĩa là chạm vào trung tâm quyền lực và tiền bạc.
Ngay lúc đó, máy tính bật cảnh báo đỏ: Có truy cập trái phép vào hệ thống mạng nội bộ. Vương Hạo nhanh tay ngắt kết nối internet, rút ổ cứng ra. "Có ai đó vừa tìm cách định vị chúng ta qua đường truyền dữ liệu. Nếu chậm vài giây, toàn bộ chỗ này sẽ bị xóa sạch từ xa."
Quán Lâm lập tức ra lệnh: "Khóa tất cả các cổng ra vào, kiểm tra camera ngoại vi." Đội an ninh lập tức tản ra, kiểm tra từng góc hành lang. Nhưng bên ngoài chỉ có tiếng mưa và bóng tối.
Sau khi đảm bảo an toàn tạm thời, họ chuyển sang phương án B: sao chép ổ cứng sang hai bản dự phòng, một cất ở hầm lưu trữ bí mật, một gửi đến nhóm điều tra liên kết ở nước ngoài. "Chúng ta không thể để tất cả trứng trong một giỏ," Chí Huấn nói, "vì giỏ này có thể bị đập bất cứ lúc nào."
Khi mọi người bận rộn, Quán Lâm lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm. Trong đầu anh vang lên lời của Trương Hạo Dân: "Có những tầng người các cậu chưa thấy..." Bây giờ, anh đã thấy một phần - và nó đáng sợ hơn tưởng tượng. Nhưng đồng thời, sự thật ấy cũng khiến anh cảm thấy có thêm lý do để đi tiếp.
Sáng hôm sau, một cuộc họp khẩn được mở. Tấm bản đồ thành phố được trải ra, trên đó đánh dấu những địa điểm liên quan đến dữ liệu trong ổ cứng. Có bệnh viện, viện nghiên cứu, kho hàng, và cả những căn hộ chung cư bình thường nhưng dùng để "lưu giữ" bệnh nhân thử nghiệm.
Tiêu Khang chỉ vào một chấm đỏ ở ngoại ô: "Đây là một căn nhà bỏ hoang, nhưng dữ liệu cho thấy nó từng tiêu thụ điện năng cực cao trong vài tháng, rồi đột ngột cắt toàn bộ. Tôi nghi đây là một phòng thí nghiệm tạm thời."
Quán Lâm gật đầu, quyết định sẽ kiểm tra địa điểm này trước. "Chúng ta đi với nhóm nhỏ, nhưng mang đầy đủ thiết bị. Không biết bên trong còn gì, nhưng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Đêm đó, nhóm gồm Quán Lâm, Chí Huấn, Tiêu Khang và Vương Hạo xuất phát. Mưa đã ngớt, nhưng gió lạnh vẫn cắt da. Họ tiến vào con đường đất dẫn đến căn nhà. Cánh cửa gỉ sét khép hờ, bên trong tối om. Tiêu Khang mở đèn pin, quét qua - và ánh sáng dừng lại ở những giá kim loại, bàn thí nghiệm phủ bụi, cùng vài lọ thủy tinh trống.
Vương Hạo tìm thấy một máy chủ mini vẫn còn điện dự phòng. "Nếu may mắn, chúng ta sẽ có thêm dữ liệu," anh nói, bắt tay tháo thiết bị. Nhưng khi vừa cắm nguồn, màn hình hiện dòng chữ đỏ: Tự hủy dữ liệu trong 30 giây.
Không kịp suy nghĩ, Vương Hạo rút phích, ngắt pin, rồi tháo ổ nhớ. Mồ hôi túa ra trên trán anh dù trời lạnh. "Thoát chết," anh thở hắt. "Họ gài cơ chế này để bất kỳ ai xâm nhập đều không lấy được gì."
Nhóm quay về, mang theo máy chủ. Dù dữ liệu chưa chắc khôi phục được, nhưng dấu vết bên trong đủ để chứng minh nơi này từng hoạt động liên quan đến "Đề án Bóng Đêm".
Khi trở lại trụ sở, một tin nhắn nặc danh khác đã chờ sẵn: "Đây là cảnh cáo cuối. Bước thêm một bước, sẽ không ai bảo vệ được mạng của các người."
Quán Lâm đọc xong, không nói gì, chỉ đặt điện thoại xuống. Trong ánh đèn vàng nhạt, ánh mắt anh trở nên lạnh và kiên quyết hơn bao giờ hết. Họ đã chọn con đường này, và bóng đêm sẽ phải đối mặt với ánh sáng - dù phải trả giá đắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro