TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN 1
Tácgiả : Quyết Tuyệt
Thểloại :
Mạtthế, Dị năng, Dị Thú, Chủ công, Cường x Cường, 1×1, HE
Nhânvật chính : Trần Mộc x Chu Dật Cẩn
Phối hợp diễn:
LưuChân Chân, Trần Khải, Nguyên Thăng, Lâm An Liệt
Editor: Hồ Vũ
Beta: Lam Lăng ( chương 1 -20 )
Hỗtrợ : QT đại thúc và GG đại bá
Tình trạng bản gốc : Hoàn ( 104 chương + 7pn )
Tình trạng bản edit : Đanglết
Đôi lời : đâylà lần đầu tiên mình edit nên không tránh khỏi thiếu sót, mong mọi người góp ýchỉnh sửa để bản edit hoàn thiện hơn. Trước đấy cũng đã có người làm truyện nàyrồi nhưng mình không thích bản edit đó và muốn làm bản của mình, sau này có ailàm lại cũng không sao ^^~. Mọi người thích bản nào hơn thì theo dõi bản ấy ^^~Ngày lành!
Văn án:
Năm hai mươi tám tuổi, hắn bị đuổi ra khỏi nhà. Cưỡng gian em trai, ngượcđãi linh thú, khiến cha ruột tức chết, mưu đoạt tài sản,... những tội danh nàyđều bị đổ lên đầu hắn.
Ngược lại, người mà hắn yêu, Lâm An Liệt, ban đầu cũng chỉ là con riêng,lại công thành danh toại, trở thành người thừa kế gia tộc, chiếm được tất cảnhững thứ vốn phải thuộc về hắn.
Cuối cùng, hắn lại chết trên tay Lâm An Liệt.
Sau khi đau đớn cực độ biến mất, hắn lại phát hiện mình trở về năm haimươi tuổi, khi đó, hắn và linh thú vẫn đang vô cùng thân mật, mà lúc ấyhắn còn chưa gặp Lâm An Liệt.
Sống lại một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lâm An Liệt trả thùmình và mẹ giống như đời trước. Hắn phải sống thật tốt, hắn phải bảo vệ mẹ,phải hoàn thành nguyện vọng đời trước của mình, trở thành thợ săn dị thú mạnhnhất!
"""""""""""""""""""""""""""""""""'
Đôi lời : vậy là bắt đầu một con đường dài
Chương 1 : TrầnMộc
Đây là một trấn nhỏ chỉ có khoảng một, hai trăm người. Ở trên linhthú đại lục có rất nhiều những trấn nhỏ như vậy, một số thuộc về liên minh cònmột số là của tư nhân. Những trấn nhỏ này đều là nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi, đồdùng tiếp tế cho các thợ săn dị thú khi đi săn.
Tuy nói là trấn nhỏ, nhưng thật ra là một bình đài di động cỡ lớn, cólồng phòng ngự để tránh được tia phóng xạ và các loại vật chất có hại cho conngười từ bên ngoài, đồng thời có thể tránh được cả một số dị thú cấp thấp. Khigặp phải dị thú cường đại, trấn nhỏ sẽ nhanh chóng rời khỏi, đến lúc ấy kết quảcuối cùng như thế nào thì không ai có thể đoán trước được. Cũng bởi vậy, nhữngtrấn nhỏ di động này đều cố gắng không đi vào địa bàn của dị thú cường đại.Trần Mộc ở chỗ này ngây người đã mười ngày, hiện giờ hắn không còn một chútđiểm tín dụng nào trên người. Mười ngày trước, hắn bị đội chấp pháp ném ra khỏiTinh Vân thành. Ban đầu Trần Mộc cho rằng mình không chết dưới phóng xạ, cũngsẽ bị dị thú ngoài thành xé nát, không ngờ rằng lại được ChuDật Cẩn mang đến nơi này.
Hơn mười năm trước, hắn vẫn còn là người thừa kế của Trần gia, một tronghai gia tộc đứng đầu ở Tinh Vân thành. Chu Dật Cẩn lúc đó chỉ là một tên sửachữa chiến xa, cả ngày ở chỗ bẩn thỉu, khi ấy y nhìn hắn có ước ao, có đố kịthậm chí còn có phần chán ghét. ( chiến xa : ởtrong này là một loại xe đặt biệt có những tính năng giúp thợ săn có thể ra bênngoài thành săn dị thú, chất lượng cũng được phân chia thành nhiều loại khácnhau)
Hôm nay, Trần Mộc là "dân đen" bị linh thú vứt bỏ, bị trục xuất khỏithành thị, ngay cả việc ấm no của bản thân cũng không thể bảo đảm. Chu Dật Cẩn lại là thợ săn cấp bảy được người người tônkính. Khi y nhìn hắn trong mắt có sự thương hại thật sâu.
Lại nói tiếp, mấy năm nay người người phỉ nhổ hắn, chán ghét hắn, khôngnghĩ tới Chu Dật Cẩn lại giúp hắn, sau đó mang hắn tới cái trấn nhỏ này, thậmchí còn cho hắn một cái thẻ tín dụng, bên trong có đủ điểm tín dụng cho hắnsống tốt trong vòng mười năm.
Mấy ngày đầu, Trần Mộc rất khó mới trải qua được vài ngày ở trấn nhỏ mộtcách thoải mái. Thế nhưng ngay ngày thứ sáu, một thợ săn của Tinh Vân thành đãnhận ra hắn, sau đó thẻ tín dụng của hắn bị cướp đi. Tính tới bây giờ, Trần Mộcđã bị đói bụng bốn ngày.
Kỳ thực lúc bị đuổi ra khỏi Trần gia, gia tộc của mẹ cũng âm thầm trợgiúp hắn rất nhiều lần, đáng tiếc, những thứ kia thường thường đến ngày thứ haisẽ bị người cướp đi. Cũng bởi Lâm An Liệt – bây giờ là Trần An Liệt đối với hắnhận thấu xương.
Sờ gương mặt gồ ghề của bản thân do phóng xạ tạo ra khi bị vứt bỏ ở bên ngoàithành mà không có vòng bảo hộ. Trần Mộc đi về phía đống rác. Cuộc sống cực khổđã làm thay đổi tất cả, hồi trước hắn còn có một chút khiết phích, hôm nay lạichỉ cần là thức ăn thì hắn vẫn có thể nuốt vào bụng, cho dù đó là đồ ăn thừa bịngười khác vứt đi. (khiết phích: chỉ người mắc bệnhsạch sẽ theo phạm trù tâm lí)
Trần Mộc vẫn không hiểu, tại sao Lâm An Liệt lại hận hắn như vậy? Cha vàmẹ hắn tuy rằng tình cảm không tốt nhưng người mẹ dịu dàng mà Lâm An Liệt luônmiệng nhắc đến vẫn là một người đàn bà phá hoại gia đình người khác! Tại sao gãlại có thể vì mẹ của gã bị cha bỏ rơi mà đến Trần gia báo thù?
Hơn nữa, cha bị tức chết, bản thân lại bị đuổi khỏi Trần gia, gã cũng nênthu tay lại chứ? Hết lần này đến lần khác Lâm An Liệt vẫn không chịu bỏ qua chohắn. Mấy năm nay gã vẫn phái người đến làm hắn nhục nhã, hắn không tính, nhưngmấy ngày trước lại muốn giết hắn. Đã biết loại dân đen vô dụng như hắn khôngthể làm bất cứ điều gì gây nguy hại cho thành chủ Tinh Vân thành, vậy tại saovẫn không thể bỏ qua cho hắn?
Kỳ thật, rơi vào đường cùng như thế này, Trần Mộc đã không còn sợ chết,nhưng lời nói của mẹ trước khi mất như vẫn còn văng vẳng ở bên tai:
– " Mộc Mộc, con nhất định phải sống!" Mẹ vì mình mà chết, làm sao hắn cóthể để cho mẹ thất vọng. Bởi vậy hắn cũng chỉ đành kéo dài hơi tàn.
Không thể tìm được bất kì thứ gì trong đống rác, tại đây, tất cả tàinguyên đều là quý giá. Người ở đây đa số đều là người bần hàn chứ không giốngnhư Tinh Vân thành khắp nơi là người giàu có. Nếu như người ở đây có tiền thìsao có thể không vào thành mà lại ở cái nơi lúc nào cũng có nguy cơ bị dị thútấn công như thế này? Xem ra chỉ có thể lại đói bụng, nhưng không biết Chu Dật Cẩn có thể trở về hay không?.
Có điều, y đã cứu mình, lại mang mình tới một trấn nhỏ cách xa Tinh Vânthành, trả lại cho mình một khoản tiền, như vậy là đã hết lòng rồi. Ai có thểngờ bản thân lại xui xẻo như vậy, gặp phải thợ săn của Tinh Vân thành?.
Bên ngoài trấn nhỏ chủ yếu là thực vật, lúc này món chính của phần lớnloài người là dị thú cấp thấp. Tuy nhiên tu vi của Trần Mộc đã bị phế bỏ, hơnnữa ngay cả linh thú cũng không có, cho dù có mang theo trang bị chống phóng xạmà đi ra ngoài cũng chỉ có một con đường chết, mà sợ rằng còn chết không đượctoàn thây.
Đói bụng, nằm ngã trong một góc nhỏ của trấn, sau đó một người mặc áo váybẩn hề hề đi vào. Lúc trước cùng hắn ở Tinh Vân thành, cô bé tầm tám chín tuổiấy mặc váy áo như một công chúa cùng bây giờ khác nhau hoàn toàn, đang đưa chohắn một miếng thịt. Đó là một miếng thịt của con Kiến thú – dị thú cấp một, vịthô ráp vô cùng khó nuốt.
Nếu là lúc trước, ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không thèm, nhưnghiện tại thứ này với hắn là đồ ăn còn quý giá hơn so với thịt Phong Dị điểungon nhất lúc trước.
Ở cái trấn nhỏ này có lẽ không ai có thể săn phong điểu làm thức ăn màcòn có thể quay về, ngược lại con Kiến thú là dị thú cấp một có số lượng nhiềunhất, cũng không có thực lực, rất dễ dàng săn bắt. Tại hoàn cảnh ác liệt nămđó, tất cả các loại động vật đều bị biến dị, mà côn trùng sinh sôi nảy nở nhanhchóng thì càng biến dị lợi hại. Có người nói, con Kiến thú lúc đầu có hình dạngkhông bằng móng tay mà hiện nay đã cao cỡ nửa người.
– "Cảm ơn" Trần Mộc chân thành nhận lấy. Khối thịt Kiến này có thể chínhlà cơm trưa của cô bé, mà giờ lại đưa cho hắn.
– "Không cần cám ơn" Cô bé liếc hắn một cái rồi nhanh chóng chạy đi. Hắncầm miếng thịt nhét vào miệng ăn một cách ngấu nghiến.
Đột nhiên, không biết một cước từ chỗ nào bay tới, đập vào bụng của TrầnMộc. Khối thịt vừa mới nuốt xuống lại lập tức bị phun ra cùng với máu. Trần Mộcngã lăn trên mặt đất, rên lên một tiếng, đầu khớp xương trên cánh tay gần nhưbị chặt đứt. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, người đạp hắn hóa ra là Lâm An Liệt!.
Rất nhiều năm chưa từng gặp lại, Lâm An Liệt của hôm nay cùng lúc trướchoàn toàn khác nhau. Khi đó gã vô hại như một con chuột bạch được nuôi trongtúi của các cô gái, mà lúc này lại là một con chuột hung hãn. Lâm An Liệt đãcùng linh thú của mình hợp thể, móng vuốt trên cánh tay dài ra, trên đầu cũngmọc thêm hai cái tai mèo. Gã trông như vậy là vì đã bán thú hóa, mà rõ rànghơn, gã cùng với linh thú có độ phù hợp mức trung cấp, nếu như đạt mức cao cấpthì đã có thể hoàn toàn thú hóa.
Linh thú của Lâm An Liệt so với hắn không khác nhau lắm, đều thuộc linhthú họ mèo. Chu Dật Cẩn có linh thú là thuộchọ cẩu – tất cả các linh thú trên cơ bản đều là hai loại này. Trần Mộc lau vếtmáu ở khóe miệng, hắn phát hiện trên mặt Lâm An Liêt có vết thương, lại có thểcó người làm gã bị thương???
Tuy rằng Tinh Vân thành không phải là một thành lớn, Trần gia ở toàn bộliên minh cũng chỉ là nhân vật nhỏ thế nhưng Lâm An Liệt cũng không thể tùytiện đắc tội người mà gã không thể đắc tội ... Ha ha, để ý cái này làm gì? TrầnMộc lạnh lùng nhìn Lâm An Liệt, hắn hận không thể ăn thịt uống máu của ngườinày!!!
– "Khốn kiếp! Đều là tại mày! nếu không có lời của mày..." oán độc trongmắt của Lâm An Liệt làm Trần Mộc cả kinh. Một giây tiếp theo hắn đã bị Lâm AnLiệt xách lên, sau đó hai người chạy về hướng nam của trấn.
Ban đầu Trần Mộc luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở thành thợ săn dị thú,hắn nỗ lực cùng linh thú của mình bồi dưỡng tình cảm. Sau đó, khi hắn hai mươisáu tuổi đã là thợ săn cấp bốn.
Dị thú hay thợ săn dị thú đều được chia làm chín cấp, tương tự như thânthể con người có thể tu luyện tới một cấp bậc, thì linh thú cũng có thể tiếnvào cấp bậc này. Cuối cùng một mình săn bắt một con dị thú cùng cấp bậc là cóthể được gọi thợ săn dị thú của cấp ấy.
Nhưng bây giờ, hắn cũng chỉ là một tên phế nhân, một con dị thú cấp mộtcũng có thể giết hắn. Trần Mộc bị Lâm An Liệt dẫn theo, nhanh chóng đi tới trấnnam sau đó đi ra khỏi lồng năng lượng của trấn. Phía bên ngoài lồng năng lượngkhông khí không còn bẩn giống như mấy trăm năm trước nhưng phóng xạ so vớitrước đây càng mạnh hơn.
Lâm An Liệt đã cùng hợp thể với linh thú, rất có thể cũng tìm ra dầutránh phóng xạ nên mới không để ý chút nào, ngược lại Trần Mộc lại cảm giác dacủa mình đau đớn từng đợt. Lần trước còn có Chu Dật Cẩn cứu mình, lần này chắckhó có thể may mắn tránh khỏi.
– "Lâm An Liệt, mày rốt cuộc muốn làm gì!". Một âm thanh tức giận vanglên, Trần Mộc ngẩng đầu một cái, đã thấy ChuDật Cẩn chạy từ thôn trấn tới. Chu Dật Cẩn chưa cùng linh thú hợp thể, mặc mộtthân áo giáp, trên tay còn cầm một khẩu súng laser.
– "Tao chỉ muốn giết nó" Lâm An Liệt gắt gao nhìn Chu Dật Cẩn, sau đó gãném người đang cầm trong tay đi. Trần Mộc cảm thấy mình bay ra ngoài sau đó rơitrên mặt đất, hai bên trái phải một con rết thú rất lớn cắn hắn. Đau đớn tộtcùng kèm theo hắc ám kéo đến. Bên tai như vang vọng lời nói của mẹ:
"Mộc Mộc, nhất định phải sống! Nhất đinh phải sống! Phải Sống! Sống sót!"
Hết chương 1.
Chương 2 : Tinh Vân thành
Bắt đầu từ năm 2100, hoàn cảnh sinh tồn của con người liên tục chuyểnbiến xấu: phóng xạ, bão từ, động đất, sóng thần, núi lửa phun trào, khí hậu ônhiễm làm cho nhân loại gần như bị diệt vong. Vô số người chết trong tai nạn.Cuối cùng phải tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người để thành lập căn cứ sinhtồn. Mà đợi đến khi căn cứ sinh tồn hoàn thành, con người lại không may phát hiện:sinh vật tự nhiên đã tiến hóa trong hoàn cảnh khắc nghiệt và trở thành các loàibiến dị được con người gọi là dị thú.
May thay con người cũng bắt đầu tiến hóa, thậm chí một số người còn cóđược dị năng. Sau đó, con người dựa vào công nghệ cao để chiến đấu với dị thú.Tại thời đại tận thế, số lượng con người khi ấy chỉ bằng một phần mười so vớilúc ban đầu, đồng thời vũ khí công nghệ cao lại càng làm cho hoàn cảnh lúc bấygiờ chuyển biến xấu thêm. Mà lúc này, người ta phát hiện những động vật bị đưavào căn cứ sinh tồn, đặc biệt là chó mèo, cũng bắt đầu tiến hóa.
Năm 2501, con người đưa ra kế hoạch linh thú, lợi dụng công trình nghiêncứu gen để nuôi dưỡng ra rất nhiều linh thú. Linh thú có thể tiến cấp, phối hợpvới con người sẽ tạo ra sức mạnh vô cùng to lớn.
Kể từ đó, bắt dị thú là có thể giải quyết được vấn đề không đủ lươngthực.
Năm 2597, một vị nhân viên nghiên cứu thuộc liên minh người Trung Quốcngẫu nhiên phát hiện: chỉ cần thay đổi một nhánh gen trong cơ thể, con ngươi đãcó thể cùng hợp nhất với linh thú mà sức mạnh cũng vượt xa so với trước đây.
Năm 2612, thời đại linh thú đã tới. Mọi công dân ở tuổi thành niên đềuđược nhận một con linh thú, hơn nữa còn có thể tự thay đổi gen của bản thân đểcùng linh thú hợp thể, linh thú với con người càng thân mật thì khi hợp thểcàng phát huy được sức mạnh to lớn. Linh thú đã trở thành một bộ phậnkhông thể tách rời của con người, cũng là nền móng để con người có thể chiếnđấu lại những loài dị thú hung ác.
Bởi vì con người tìm ra năng lực có thể đối kháng với dị thú, nên từ căncứ sinh tồn đơn sơ ban đầu đã phát triển mà xây dựng lên một số thành thị. Đồngthời con người cũng trồng trọt một số loại lương thực chưa bị biến dị trong cácthành phố ấy. Điều này làm cho hoàn cảnh sinh tồn của loài người dần dần trởnên tốt đẹp hơn.
Năm 3012, tại Trần gia, gia tộc đứng đầu Tinh Vân Thành – thành thị cấp 3của đại lục Trung Quốc, một người trẻ tuổi bỗng từ trên giường nhảy dựnglên. Đây là một căn phòng rộng rãi, sắp xếp vô cùng ấm áp. Trên tường dán hìnhảnh của chiến xa, còn treo một khẩu súng laser. Bàn học bằng gỗ dựa sát vàotường, trên đó là một chiếc máy vi tính có thể gấp lại. Loại máy vi tính ấy mọinhà ở Tinh Vân thành đều có, thế nhưng bàn học bằng gỗ thì lại hiếm thấy.
Trong thành thị thời nay tuy có thể trồng được thực vật nhưng tất cả mọingười đều chọn trồng cây lương thực chứ không trồng cây xanh. Còn bên ngoàithành, nơi có thực vật thì cũng có rất nhiều dị thú ở đó. Nguyên nhântrong vòng bán kính 10 dặm quanh Tinh Vân thành không có một gốc cây ngoại trừlí do chỗ xuất hiện thực vật đều có dị thú ra thì những loại thực vật sống quamạt thế đều có những năng lực riêng.
Trần Mộc ngồi lẳng lặng ở trên giường, đây là phòng của hắn thế nhưng đãhơn mười năm rồi không thấy. Hai mươi bảy tuổi hắn gặp Lâm An Liệt, ngay sau đóđã bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt của hai người. Chỉ là, Lâm An Liệt lấy lí dothân phận của hai người kém xa nhau để hắn giữ bí mật cho mối quan hệ ấy.Lúc đó hắn nghe xong chỉ cảm thấy yêu thương, lại càng cưng chiều Lâm An Liệtđến tận xương tủy. Sau này nghĩ lại, chuyện đó cũng là do Lâm An Liệt đã mưutính từ sớm rồi.
Trước hôm sinh nhật 28 tuổi của hắn một ngày đêm, Lâm An Liệt quấn quítmuốn tới nhà hắn. Hắn liền mang Lâm An Liệt trở về, sau đó hai người ở trongcăn phòng này điên long đảo phượng ...
Ngày hôm ấy, Lâm An Liệt vẫn luôn miệng gọi :
– "Anh, không nên! Người cứu mạng! Anh giết chết em mất!"
– "Anh, anh thả em đi mà..."
– "Ai đó mau cứu tôi, không nên anh ơi"
Hắn nghe những lời này kì thật có chút khó chịu, thế nhưng Lâm An Liệtvẫn luôn thích như vậy. Rất nhiều lần muốn hắn sắm vai một kẻ cường bạo, lạicàng thích gọi hắn là anh trai. Vì vậy hắn cũng theo yêu cầu của gã mà làm cácbước tiếp theo.
Thế nhưng không ngờ tới, đang làm được một nửa thì cửa phòng bị mở ra.Vốn đã phải ra ngoài thì cha của hắn lại đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tái xanhnhìn hắn. Khi ấy Trần Mộc vẫn chưa biết Lâm An Liệt chính là em trai cùngcha khác mẹ của mình. Thấy cha đứng ở đó thì lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ,hắn thầm nghĩ sẽ nói rõ cho cha biết tình cảm của mình.
Thế nhưng, trong lúc hắn dùng chăn che cho bản thân và Lâm An Liệt lạiphát hiện, cái người lúc trước còn đang chìm đắm trong tình ái với hắn thì lúcnày mặt lại tràn đầy nước mắt, cắn bể môi và lưỡi, dùng ánh mắt oán hận nhìnhắn chằm chằm. Hắn nhất thời ngây người, giữa bọn họ đây không phải lần đầutiên, làm sao lại ...
Mãi đến khi cha đánh thẳng một cái tát vào mặt hắn, mắng hắn là đồ súcsinh, khốn nạn, sao lại có thể đối xử với em ruột của mình như thế. Từ ngày đótrở đi, Lâm An Liệt liền trở thành em trai của hắn, mà cuộc sống về sau vớihắn, lại như một cơn ác mộng, cho tới tận khi hắn bị đuổi ra khỏi nhà.
– "Mộc Mộc, con dậy rồi à?" Tiếng nói của mẹ ở trong phòng vang lên,thông qua chuông lắp trên cửa truyền vào. Năm đó, Lâm An Liệt phá hủy chuôngcửa mới khiến cho âm thanh ở trong phòng của bọn họ truyền ra, sau đó dùng bộđàm liên lạc cá nhân báo tin cho cha, để cha chứng kiến một màn làm nhục emtrai của hắn.
Vậy nhưng, chuyện gì đang xảy ra? Không phải mẹ đã mất từ lâu rồi sao?
Sau khi Lâm An Liệt xuất hiện, mẹ vốn vẫn còn bộ dáng thướt tha trongphút chốc đã già đi. Khi ấy trong nhà có quá nhiều tranh cãi, cha đối với mẹ vàhắn oán hận đến cùng cực. Cuối cùng, mẹ vì trái tim lúc trước đã không tốt lạibị chọc tức phát bệnh... Lại nói tiếp, mẹ hắn mất cũng là do thủ đoạn củaLâm An Liệt. Cha hắn không lâu sau lại trúng độc mà chết. Gã vu oan cho hắn mưuhại cha nhưng thực tế e rằng cũng là gã ra tay.
Trần Mộc ngồi trên giường, tất cả những kí ức năm đó cuồn cuộn trong óchắn. Đột nhiên có tiếng "meo meo" vang lên, một con mèo nhỏ màu trắng xinh đẹpnhảy lên vai hắn.
– "A Hổ?" Trần Mộc run rẩy vươn tay xoa con mèo nhỏ trên bả vai. Mèo conchỉ lớn bằng bàn tay, khi tay hắn vừa đưa qua liền vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếmlấy. Đây là linh thú của hắn! Trong chốc lát, Trần Mộc gần như rơi lệ.
Ngày nay, người trên toàn địa cầu khi mười tám tuổi đều được nhận một conlinh thú thuộc về mình đồng thời tiến hành cải tạo gen. Tình cảm của hắn với AHổ vẫn luôn tốt, độ phù hợp cũng cao. Khi hắn mới hai mốt tuổi đã có thể hợpthể và bán thú hóa.
Thế nhưng sau đó, hắn lại thích lâm An Liệt nên đã đưa A Hổ cho gã nuôi.Lâm An Liệt ngoài mặt thì đối xử vô cùng tốt với A Hổ, sau lưng lại bày đủ tròdày vò tra tấn. Lúc trước khi cha phát hiện chuyện của bọn họ, hắn chịu đả kíchlớn nên chán chường thật lâu, lại càng bỏ quên A Hổ vốn bị Lâm An Liệt ngượcđãi. Sau đó, không biết Lâm An Liệt dùng cách gì, cắt đứt một chân còn lột mộtcái lỗ tai của A Hổ khiến cho A Hổ bỏ đi không bao giờ trở về nữa.
Mà hiện tại, A Hổ còn sống sờ sờ mà đứng trước mặt hắn. Trần Mộc lại nghĩđến âm thanh lúc nãy của mẹ, chợt ngẩn ra. Nhìn về phía bộ đàm liên hệ cá nhânở cổ tay, nó là một cái máy vi tính giống như đồng hồ trước khi mạt thế, đượctrói buộc bằng ADN cá nhân, bên trong lưu trữ phần lớn thông tin cá nhân, còncó khả năng sử dụng thông tin ấy. Mỗi người sau khi sinh ra sẽ được gắn mộtcái, trưởng thành thì tiến hành thay đổi, còn có thể mua các kiểu dáng khácnhau ở liên minh.
Phía trên bộ đàm, một hàng màu đen ghi ngày vô cùng rõ ràng: ngày 18tháng 6 năm 3012.
Năm ấy hắn bị đuổi khỏi nhà là 28 tuổi, ngày 25 tháng 4 năm 3018.
Lúc này, hắn hai mươi hai tuổi, không biết Lâm An Liệt, vẫn còn A Hổ bêncạnh, cha mẹ vẫn còn sống khỏe mạnh!
Hết chương 2
CHƯƠNG 3: Cuộc sống năm hai mươi hai tuổi
Trần Mộc cố gắng nhớ lại cuộc sống năm hai mươi hai tuổi của hắn là nhưthế nào. Kí ức đã mờ nhạt, nhưng hắn lại nhớ rõ một điều: mỗi ngày hắn đều vôcùng hạnh phúc.
Trần Mộc mười tám tuổi nhận được linh thú, sau đó cải tạo gen, ở thànhthị cấp hai giàu có này học lên năm thứ tư. Vừa tốt nghiệp, hắn lại học quản lývà săn bắt dị thú. Học quản lý vì chuẩn bị cho tương lai tiếp quản Trần gia,còn săn bắt dị thú là niềm đam mê của hắn.
Hiện nay trên địa cầu, thợ săn dị thú là chức nghiệp mà hầu như tất cảđàn ông đều hướng tới, Trần mộc cũng không ngoại lệ. Ngày nay 90% nhân loại đềuở trong thành thị, 10 % còn lại ở trên các trấn nhỏ di động nhưng không có ai ởdã ngoại. Bởi vì điều kiện tồi tệ bên ngoài khiến cho con người không thể ở lại,mặt khác cũng không thích hợp trồng cây nông nghiệp.
Hầu như thực vật đều có độc nên tất cả rau quả có thể ăn đều được trồngbằng các dịch dinh dưỡng trong thành thị. Có điều, cho dù có nông nghiệp trongthành thị thì lượng rau dưa được trồng cũng không đủ cho mọi người ăn. Vì vậydị thú không thể tránh khỏi việc trở thành thức ăn của con người, mà món ănchính của phần lớn bình dân chính là thịt dị thú.
Thợ săn dị thú phát triển ở mọi nơi trên thế giới, bọn họ sẽ săn bắt dịthú, lấy thịt cùng các bộ phận đáng giá khác để bán kiếm tiền sinh hoạt. Ngàynay thợ săn dị thú là chức nghiệp có lượng người nhiều nhất trên cả đại lục. Ởbên ngoài tuy rằng thực vật chứa lượng lớn chất phóng xạ thậm chí có độc nhưngdị thú lại không giống như vậy. Mặc dù trên người dị thú có một số bộ phận chứađộc mà độc tính còn vượt xa thực vật nhưng thịt của nó lại có thể ăn được, thậmchí rất nhiều loại dị thú có thịt vô cùng thơm ngon.
Ví dụ như Rết thú, toàn bộ người nó đều có độc, nhưng khi xé đi lớp vỏcửng rắn thì sẽ lấy được thịt non, trắng mềm ngon miệng. Lượng thịt của một conrết thú đủ cho nhà ba người ăn trong nửa tháng. Mở cửa, đi xuống nhà.
Trần Mộc liền ngồi vào bàn ăn, bên cạnh cha mẹ. Bọn họ ở trong một ngôinhà ba tầng, có hầm ngầm dùng để làm gara, tầng dưới cùng làm phòng khách,phòng ăn và nhà bếp. Lầu hai là phòng của cha mẹ với thư phòng của họ, lầu baphần lớn là phòng trống ngoài một gian mà Trần Mộc đang ở.
Ngày nay, trong thành thị tấc đất tấc vàng, hơn nữa vì có lồng bảo hộ nênphòng ốc cũng không thể xây cao, bởi vậy rất nhiều người dù giàu có cũng chỉ cóthể ở một phòng rộng khoảng 50 mét vuông. Nên phòng ngủ của phần lớn người chỉcó một đường nhỏ đi đến giường. Giường dựng rất cao, dưới giường là bàn họchoặc tủ có ngăn được tận dụng hết mức để ở nơi còn lại trong phòng, thậm chícòn có những người còn đạp vào ngăn tủ để bò lên giường – những loại làm bằngvật liệu kim loại luôn luôn vô cùng kiên cố.
Lúc này, mẹ vẫn còn một mái tóc đen nhánh, trên mặt cũng không có một nếpnhăn. Ngày nay, việc nghiên cứu gen đã vô cùng thấu đáo, tuổi thọ bình quân củacon người có thể đạt tầm 180 tuổi, mẹ của hắn năm nay cũng chỉ có 60 tuổi bởivậy không thể coi là già. Thế nhưng một năm kia khi hắn bị đuổi khỏi nhà, mẹcủa hắn lại nhanh chóng già đi, sau đó còn bị mất mạng.
Cha vẻ mặt nghiêm túc, thức ăn trước mặt ông ta đã được ăn hết, khi nhìnvề phía hắn trong mắt đã có sự không vừa lòng. Trần Mộc kiềm chế vẻ mặt củamình, lộ ra dáng tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Cha của hắn, ở trong mắt hắn vẫn nghiêm túc như vậy mà hắn vẫn luôn lấyông ấy làm gương, cha cũng yêu cầu rất cao đối với hắn. Thế nhưng sau khi LâmAn Liệt xuất hiện, hắn mới phát hiện mặt khác của cha. Khi đó cha mẹ hắn bấthòa, muốn đem phân nửa gia sản cho Lâm An Liệt. Cha lớn tiếng quở trách hắn,không tin lời giải thích của hắn nhưng lại cưng chiều Lâm An Liệt tới tận xươngtủy.
Khi ấy hắn mới biết được nụ cười của cha không ít như hắn vẫn nghĩ. Đốivới Lâm An Liệt người có thể cười vui vẻ cả ngày, nhưng với đứa con như hắn sợrằng còn không bằng một ngón tay của gã. Bởi vì mẹ của Lâm An Liệt mới là tìnhyêu chân thật của ông ta nhưng lại luôn bị ông bà nội can thiệp ép phải đitha hương.
Mẹ của Lâm An Liệt, lúc mới quen hắn luôn được nghe gã kể lại, khi ấy chỉcảm thấy đó là một người phụ nữ thùy mị nhưng vẫn kiên cường, có thể một mìnhnuôi nấng con trưởng thành. Nhưng sau khi hắn nghe xong lời nói của mẹ, lại bịLâm An Liệt hại đến mức kia, hắn nhận ra đó là một người đàn bà có tâm địa rắnrết với sự cố chấp điên cuồng.
Mặc dù cha mẹ hắn không có tình yêu say đắm muốn chết đi sống lại thếnhưng cũng luôn thân thiết, tình cảm sau hôn nhân lại gắn bó, cho đến khi mẹcủa Lâm An Liệt xuất hiện, lúc ấy hắn cũng đã sáu tuổi...
– "Tốt nghiệp, cũng không thể ở nhà cả ngày vô công rồi nghề! Ngay cả khimẹ mày gọi, cũng không đáp lại?" Trần Khải cha của Trần mộc cau mày liếc mắtnhìn hắn, buông đũa xuống.
-"Mộc Mộc hôm qua mới về nhà, hôm nay ngủ nhiều hơn một chút cũng là bìnhthường." Lưu Chân Chân mẹ của hắn lập tức nói đỡ.
– "Con hư tại mẹ!" Trần Khải đặt đũa xuống, xoay người đi ra cửa.
– "Mộc Mộc, đừng để ý đến cha con, lại đây ăn điểm tâm đi." Lưu Chân Chânchợt thất thần sau đó lập tức lại bắt chuyện với hắn.
Trần Mộc ngồi xuống, bữa sáng là một đĩa rau sa lát, một miếng thịt, còncó một bát canh ngô. Ở xã hội hiện nay, rau dưa hoa quả là đồ ăn xa xỉ, bữasáng như vậy đã rất tốt.
– "Mẹ, con không sao" Trần Mộc cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, đểcho mình không đến mức thất lễ.
Lại nói tiếp, ngày này ở đời trước hắn vẫn còn có chút ấn tượng. Hôm nayhắn ngủ quên, sau đó mẹ gọi dậy, khi xuống nhà thì bị cha mắng một trận. Lúcsau cha rời nhà, hắn cũng không ăn điểm tâm mà đi luôn, chạy thẳng tới chỗlàm đăng kí, trở thành một gã thợ săn dị thú. Bởi vì muốn chứng minh cho chaxem, bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn sẽ không lấy của cha mẹ một phân tiền. Hắn sẽdựa vào nỗ lực của chính mình trở thành một thợ săn dị thú cấp bốn, còn mua mộtchiếc R-Z7 chiến xa hệ cao cấp.
Lúc trước Lâm An Liệt nói hắn dựa vào cha mẹ mà ăn chơi trác táng, nhưnggã sao có thể biết, hắn vì muốn có được sự thừa nhận của cha mà bỏ ra bao nhiêunỗ lực?
Ăn sáng xong, hắn nói chuyện với mẹ một lúc rồi mới chuẩn bị đồ đạc rờikhỏi nhà. Trần Mộc không đi thẳng đến hiệp hội thợ săn để đăng kí như lúc trướcmà mang theo A Hổ dạo phố. Tất cả mọi thứ ở Tinh Vân thành đều xinh đẹp mà quenthuộc, bây giờ trong Tinh Vân thành không có Lâm An Liệt tồn tại!
Đời trước Lâm An Liệt đến Tinh Vân thành năm hai mươi tuổi mà trước đóvẫn còn đang ở trấn nhỏ di động, cụ thể là chỗ nào Trần Mộc cũng không biết.Hắn hận Lâm An Liệt, vô cùng vô cùng hận, thế nhưng có lẽ còn phải đợi thêm sáunăm nữa mới có thể gặp được gã. Đời này, hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm An Liệtcướp đi bất kì thứ gì thuộc về mình.
Trên đường phố của Tinh Vân thành mọi người qua lại vội vã, mà trong tayhay trên vai của rất nhiều người còn mang theo một con mèo nhỏ hoặc chó nhỏ, đólà linh thú của bọn họ. Linh thú là loài có thể chống lại dị thú, đương nhiêncũng có vài người cả đời sẽ không rời khỏi thành thị, bởi vậy với họ linh thúkhông khác gì sủng vật. Tuy nhiên cho dù như thế nào thì cũng sẽ không có aivứt bỏ linh thú của mình. Bị linh thú của mình ghét bỏ sẽ phải chịu sự khinh bỉcủa tất cả mọi người.
Lúc trước, A Hổ cũng bỏ hắn mà đi, những người ở hiệp hội linh thú cũngnhân cơ hội tuyên truyền rằng hắn là một kẻ ngược đãi linh thú, khiến hắn bịmọi người khinh ghét. A Hổ và hắn vào sinh ra tử rất nhiều lần, sao hắn có thểngược đãi nó? Mà Lâm An Liệt, thậm chí ngay cả linh thú của hắn cũng khôngbuông tha, vì sao Lâm An Liệt có thể hận hắn đến vậy?
Hết chương 3
Chương 4 : Chứngnhận thợ săn.
Trần Mộc gần như là vô ý thức, đi tới nhà bơi nơi gặp Lâm An Liệt lúctrước. Tại thời đại khuyết thiếu tài nguyên nước này, bơi lội là vô cùng xa xỉ.Toàn bộ Tinh Vân thành cũng chỉ có một nhà bơi mà thôi. Ngày trước, mỗi lần đisăn thú trở về, Trần Mộc đều đến nơi này hưởng thụ một chút và cũng ở chỗ ấylần đầu tiên gặp được người đẹp mà "đơn thuần" Lâm An Liệt.
Mạt thế qua đi, số lượng đàn ông trên thế giới vẫn nhiều hơn phụ nữ, chodù mấy trăm năm trôi qua, tỉ lệ nam nữ mới đạt đến 3/2. Lúc trước, khi xảy ramạt thế, rất nhiều trẻ con, người già và phụ nữ chết đi, mà sau khi căn cứ sinhtồn thành lập, tỉ lệ nam nữ đạt tới mức kinh người là 30/1. Lúc ấy hầu như mỗingười phụ nữ đều rất quý giá, nhà nước kêu gọi việc để ý đến sự sống của phụ nữlà trên hết, những thứ khác là phụ. Mỗi một người phụ nữ, chỉ cần còn khỏemạnh, thì sau khi sinh con mà có thể tiếp tục mang thai lần thứhai thì nhất định phải mang thai trong nửa năm tiếp theo. Nếu không thể thụthai tự nhiên, quốc gia sẽ giúp làm ống nghiệm để thụ thai miễn phí, mặt kháctất cả mọi đứa trẻ đều được nhà nước nuôi dưỡng.
Ở thời đại đó, hầu như mỗi phụ nữ đều có từ mười đứa con trở lên mà thậmchí còn có vài người kết hôn trên mười lần.
Sau này, qua mấy trăm năm phát triển, số lượng phụ nữ chậm rãi tăng lên,nhưng muốn trở lại giống với trước kia là rất khó. Hơn nữa, mấy trăm năm tiếptheo, bởi vì số lượng đàn ông quá nhiều, việc hai người đàn ông ở chung vớinhau đã vô cùng bình thường.
Thời điểm ban đầu, hai người phụ nữ mà muốn ở cùng một chỗ phải chấp nhậnsinh con bằng ống nghiệm để duy trì nòi giống nhưng tới bây giờ đã không cònyêu cầu như vậy nữa.
Bởi vì nguyên nhân do xã hội, Trần Mộc đương nhiên cũng không để ý khi cómột người bạn lữ đồng tính, mà con nối dõi thì có thể tìm người mang thai hộ.Thậm chí, ngày nay còn có cả phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Trần Mộc lời nói nhiệt tình, cưng chiều Lâm An Liệt lên tới tậntrời, lại bị gã đạp xuống địa ngục.
Lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ về Lâm An Liệt ra khỏi đầu, Trần Mộc xoay ngườirời khỏi nhà bơi đi về phía hiệp hội thợ săn. Chỉ cần đăng kí, hắn có thể dựavào trình độ học vấn của mình trở thành thợ săn dị thú cấp một. Mặt khác, chỉcần có chứng nhận thợ săn là hắn có thể mang theo trang bị ra khỏi thành tiếnhành săn thú.
Kỳ thật, nói là chứng nhận thợ săn, cũng chỉ là thêm một tin tức vào bộđàm mà thôi.
Tốc độ đăng kí rất nhanh, chỉ cần đem bộ đàm cá nhân kết nối với máy tínhcủa hiệp hội thợ săn thì có thể lập tức hoàn thành đăng kí. Bởi vậy, thời gianTrần Mộc lấy chứng nhận thợ săn chỉ mất có một buổi trưa.
Trần Mộc nhớ kĩ đời trước, bản thân chưa ăn gì đã ra khỏi thành, trang bịmang theo cũng không đầy đủ, cuối cùng chỉ đánh bại một con kiến thú đã phảitrở về. Có điều, rất nhiều người lần đầu tiên ra ngoài ngay cả một con kiến thúcấp thấp nhất cũng không đánh được.
Trải qua mạt thế, tiền giấy đã không còn được lưu hành, có một khoảngthời gian tất cả mọi người đều lấy vật đổi vật, sau này thì có điểm tín dụng.
Bộ đàm cá nhân của mỗi người đều có thể ghi lại số điểm tín dụng ở ngânhàng của họ, khi muốn giao dịch thì kết nối là được.
Trần Mộc lúc này có hơn hai vạn năm nghìn điểm tín dụng, Trần Khải giáodục hắn vô cùng nghiêm ngặt, lại càng không cho hắn nhiều tiền tiêu. Bởi vậynhững điểm tín dụng này ngoại trừ một nửa là tiền sinh hoạt để dành, nửa cònlại là do hắn đi làm công kiếm được.
Muốn tìm được việc làm trong thành thị cũng không phải là điều dễ dàng,ngành dịch vụ ngày nay đã suy giảm rất nhiều, so với trước mạt thế hoàn toànkhông giống nhau. Nhà nước thậm chí đã đưa ra văn bản rõ ràng, qui định cấmthuê bảo mẫu và người hầu. Đương nhiên, có trẻ con và người già cần được chămsóc thì có thể mang đến viện phúc lợi. Nơi đó có công hội giúp đỡ miễn phí chămsóc trẻ con cho những gia đình bận rộn, cũng thu nhận những cô nhi và người giàkhông nơi nương tựa.
Chỗ Trần Mộc làm công trước đây là một nhà hàng cao cấp. Hiện nay quánthức ăn nhanh không ít nhưng nhà hàng cao cấp như vậy lại hiếm thấy. Đi nhàhàng cao cấp ăn một bữa, giá thấp nhất cũng phải hơn một nghìn điểm tín dụng màmột phần thức ăn nhanh bình thường lại chỉ tốn hơn hai mươi điểm tín dụng. Khiđó hắn hay làm việc vặt tại nhà bếp như mang chén đĩa bẩn để vào máy rửa báttiết kiệm nước, xử lý các loại thịt và rau dưa, mỗi ngày làm việc đến sáu giờtối. Làm việc một năm như vậy cũng chỉ nhận được một vạn điểm tín dụng, cònkhông đủ cho vài người ăn một bữa xa xỉ ở nhà hàng cao cấp.
Hơn hai vạn điểm tín dụng, có thể để một nhà ba người nhịn ăn nhịn tiêuquá một năm nhưng nếu muốn mua trang bị thì sẽ không đủ, chẳng hạn như hắn saunày mua chiến xa cao cấp R-Z7, ước chừng phải khiến hắn tích góp từng tí từngtí một, mấy năm mới đủ năm trăm vạn điểm tín dụng. Sau này duy trì hàng nămcũng phải tốn hơn mười vạn điểm tín dụng, hơn nữa còn năng lượng và vô vànnhững thứ khác...
Hơn hai vạn điểm tín dụng ngày nay, muốn mua một chiếc chiến xa rẻ nhấtcũng không đủ.
Có điều tuy chưa thể mua được chiến xa nhưng có thể thuê một chiếc. Việcngu ngốc đi ra khỏi thành giống như đời trước, Trần Mộc không muốn tiếp diễnmột lần nữa. Hắn thuê một chiếc chiến xa hai bánh, dựa vào thân phận của mìnhcó thể chích ra nộp một vạn tiền thế chấp. Sau đó hắn mua dầu chống phóng xạ,súng laser thì chưa mua nổi nhưng có thể mua một chiếc chiến đao. Trần Mộc chọnmột thanh chuôi dài, tốn hơn năm nghìn điểm tín dụng.
Kính bảo vệ, giày lính đều được Trần Mộc chọn tốt, mà sau khi mua toàn bộxong thì trên người chỉ còn lại một trăm linh bảy điểm tín dụng
Tìm một nhà hàng bán đồ ăn nhanh, mua một phần cơm xa hoa tốn ba mươiđiểm tín dụng.
Trần Mộc nhã nhặn ăn, ngày nay giá cả thức ăn rất cao, 30 điểm tín dụngmột phần đồ ăn cũng chỉ là hai khối thịt của hai loài khác nhau, một bát canhthịt, trong đó có vài miếng nhỏ rau rưa mà thôi.
Ăn uống no đủ, Trần Mộc liền mở chiến xa đi ra ngoài thành. Tinh Vânthành có tường thành rất cao, cửa thành lại không lớn, ở đó có lính canh gác,sau khi xem bộ đàm cá nhân của Trần Mộc liền để hắn ra khỏi thành.
Chiến xa hai bánh so với bốn bánh thì linh hoạt hơn nhưng không tiện đểmang theo đồ đạc, cũng không thể cung cấp phòng hộ đầy đủ. May thay Trần Mộckhông có ý định đi xa, chỉ dự định tìm vài con dị thú cấp một ở xung quanh đểluyện tay một chút.
Dị thú biến dị cũng không phải đột nhiên mà có, đó là cả một quá trình màtrong quá trình này những con côn trùng sinh sôi nảy nở nhanh chóng may mắnchiếm được lợi ích. Trước đây côn trùng rất nhỏ mà nay đã biến dị đến độ caolớn như con người. Dị thú cấp một, cấp hai phần lớn đều là côn trùng. Cũng may,tuy rằng số lượng côn trùng nhiều, biến dị cũng nhiều nhưng điều kiện pháttriển lại kém động vật có vú. Bởi vậy cho tới tận bây giờ, côn trùng biến dịcường đại nhất cũng chỉ là một dị thú cấp bốn.
Những loại dị thú biến dị cao cấp nhất hầu như số lượng đều rất thưa thớtnhưng đều là loại động vật có vú thực lực cường đại. Ví dụ như hiện tại, mọingười đều biết thú biến dị cấp chín là sư tử và hổ có số lượng vô cùng ít, cũngphải nói nếu chúng có số lượng như côn trùng thì con người đã không sống nổi.
Làm thợ săn dị thú, thực lực rất quan trọng nhưng kinh nghiệm cũng quantrọng không kém. Trần Mộc cũng không phải dị năng giả, năm nay hắn mới hai mươituổi, bởi vậy thực lực không hề cường đại. Thế nhưng, hắn lại có kinh nghiệpcủa một thợ săn cấp bốn ở kiếp trước. Khi ấy, hẳn tưởng chừng sẽ lên cấp, nhưngtất cả đều bị Lâm An Liệt phá hủy.
Có kinh nghiệm của quá khứ, Trần Mộc đối phó với một vài con dị thú cấpmột hiển nhiên không khó. Mặt khác, hôm nay hắn không mang đầy đủ trang bị lạilà lần đầu tiên rời nhà cho nên cũng không có ý định đi tìm dị thú cao cấp hơnđể tránh phiền phức. Chu vi xung quanh thànhthị chủ yếu chỉ tồn tại dị thú cấp một có số lượng đông đảo. Một mặt là do dịthú cấp một số lượng nhiều dễ sinh sôi nảy nở, mặt khác là do những condị thú cấp hai , ba đều bị thợ săn dị thú trung cấp khi trở về thành giết chết.Mà từ cấp bốn trở lên nếu dị thú xuất hiện xung quanh thành sẽ bị thành chủphái người đi giết.
Trần Mộc dọc theo đường đi thấy một vài chiến xa của thợ săn dị thú đi vềphía xa. Đi săn dị thú cấp một không có lợi ích gì nhiều, phần lớn mọi người sẽđi vào chỗ rất xa thành thị để săn dị thú cao cấp. Mặc dù những người này thựclực không mạnh nhưng họ sẽ tổ chức thành đoàn đội để đi săn dị thú cấp hai, cấpba. Trên người dị thú ngoài trừ thịt, còn có rất nhiều thứ có tác dụng, nếu maymắn có thể đổi không ít điểm tín dụng.
Hết chương 4
Chương 5 : Giunthú
Bên ngoài Tinh Vân thành tràn ngập trong tầm mắt là một mảnh cát vàng,chiến xa hai bánh đi trên đường tạo nên một mảng bụi bặm.
Thời điểm xuất hiện ở ngoài thành, Trần Mộc và A Hổ đã hợp thể. Tuy khôngchiến đấu nhưng việc hợp thể cùng linh thú vẫn có thể duy trì, có điều việc đóvới linh thú và chủ nhân cũng tạo nên gánh nặng rất lớn.
Hợp thể cùng linh thú chia làm ba loại : không thể thú hóa, bán thú hóavà toàn bộ thú hóa.
Nếu như không thể thú hóa, nó chứng minh độ thân mật giữa chủ nhân vàlinh thú không cao, độ phù hợp cũng không khớp. Hợp thể có thể tăng tốchất thân thể của chủ nhân lên rất nhiều, cũng có thể giúp thích ứng với hoàncảnh bên ngoài, tuy nhiên lực công kích lại yếu.
Bán thú hóa, cần chủ nhân và linh thú có độ thân mật rất cao, độ phù hợpcũng vậy. Sau khi bán thú hóa, các tố chất của thân thể đều tăng lên rõ rệt,năng lực phát ra, cấp bậc sức mạnh cũng tăng gấp mấy lần, còn có thể có vuốtnhọn của linh thú.
Hoàn toàn thú hóa, cần chủ nhân và linh thú có độ thân mật và phù hợp đạtđến mức cao nhất. Thông thường, chỉ cần đạt đến mức hoàn toàn thú hóa, thì dùlà một người bình thường cũng có thể có được thực lực cấp bảy.
Liên minh người Hoa lúc này, 65 % người có thể hợp thể nhưng lại khôngthể thú hóa, chỉ có một phần vạn người có khả năng hoàn toàn thú hóa, phần cònlại thì có thể bán thú hóa.
Thời điểm Trần Mộc hai mươi tuổi đã có thể bán thú hóa lần đầu tiên bởivậy có thể nói là thiên phú khá tốt. Đã hợp thể cùng A Hổ, trên người lại thoadầu chống phóng xạ, nhưng ánh sáng mặt trời ở bên ngoài và gió lốc vẫn làm chohắn cảm thấy rất khó chịu.
Trần Mộc đưa ngón tay có vuốt sắc nhọn thu lại vào lòng bàn tay , mởchiến xa hai bánh để rời khỏi đại lộ, hướng về bên tay trái mà đi. Dọc đườngcũng có mấy người hợp thành đội để đi săn bắn, đó đều là những người thợ săn dịthú nghiệp dư. Trong số bọn họ rất nhiều người còn không thể bán thú hóa, đisăn bắt dị thú cũng chỉ vì kế sinh nhai.
Tại thời đại này, thức ăn có giá cả rất cao, một nhà ba người cho dù cótiết kiệm như thế nào đi chăng nữa cũng phải tốn khoảng hai vạn điểm tín dụng,đây là không tính những chi tiêu ngoài ý muốn.
Nếu làm một vài công việc lặt vặt trong thành thị, một năm nhiều lắm cũngchỉ kiếm được hơn một vạn điểm tín dụng, cơ bản là không đủ để nuôi gia đình.Huống chi phần lớn gia đình đều có người già trẻ nhỏ, cho dù có trợ cấp củachính phủ thì sinh hoạt cũng rất khó khăn.
Bởi vậy, có rất nhiều người ở xung quanh thành thị săn bắt một ít dị thúcấp thấp. Thịt dị thú để làm đồ ăn, thứ có ích trên người nó đem bán thì có thểthu được một ít điểm tín dụng.
Đời trước Trần Mộc cũng từng tham gia vào đoàn đội nhưng phần lớn thờigian là đi một mình. Bởi vậy lúc này hắn cũng không có ý định tham gia.
Cát trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một ít thực vật. Hoàn cảnh chuyểnbiến xấu làm cho không khí và nước đều bị ô nhiễm. Sau đó hầu như tất cả thựcvật đều mang độc và phóng xạ. Có điều, cho dù là như vậy thì có thực vật là sẽcó dị thú.
Trần Mộc giảm bớt tốc độ, chậm rãi đi tới. Quả nhiên không bao lâu, mộtcon kiến thú từ đằng xa chạy đến, còn mang một ít thực vật. Con kiến thú caokhông quá nửa người, là một loại dị thú cấp một rất dễ săn bắt, hơn nữa sinhsôi nảy nở cũng nhanh chóng.
Ở phụ cận Tinh Vân thành tổng cộng có bảy ổ kiến thú tồn tại. Tinh Vânthành chủ không cho phép thợ săn dị thú cao cấp phá hủy những ổ kiến thú này,mà những con kiến thú ùn ùn đi ra tìm thức ăn sẽ trở thành con mồi của nhữngthợ săn dị thú cấp thấp.
Trần Mộc dừng chiến xa lại, vươn vuốt sắc, hướng về con kiến thú chạythật nhanh. Mắt thấy không thể chạy thoát, con kiến thú liền xoay người lấymiệng cắn về phía hắn. Đôi càng trên của con kiến thú vô cùng sắc bén, nếu bịcắn thì không tốt chút nào. Trần Mộc thân hình khẽ động liền nhảy ra. Linh thúhọ mèo đặc điểm hay hành động đều rất nhanh nhẹn.
Tuy rằng thời gian dài hắn chưa đi săn nên có chút mới lạ thế nhưng đốiphó với một con kiến thú thì hoàn toàn thừa sức. Hắn nhảy về sau, di động thậtnhanh về phía mặt bên của con kiến thú, một móng chụp vào chỗ tiếp giáp giữabụng và ngực của nó. Bụng của kiến thú rất lớn, nhưng chỗ tiếp giáp lại nhỏ.Trần Mộc sau khi hợp thể vuốt nhọn thoáng cái đã đem con kiến thú cắt thành hainửa.
Thu thập xong thi thể của kiến thú, Trần Mộc đánh giá một chút. Con kiếnthú cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nếu gỡ thịt của nó đem đến hiệp hội thợ săncó thể đổi được khoảng một nghìn điểm tín dụng, chuyến này của hắn cũng khôngcoi là tay không.
Đem thi thể kiến thú buộc vào phía sau chiến xa, Trần Mộc đang muốn lênxe, đột nhiên cảm thấy từ cái cây cách đấy không xa có cái gì đó không thíchhợp: gốc cây lớn như vậy, nhưng lại không có một cái lá già. Đột nhiên Trần Mộcnghĩ tới đời trước khi đi theo đội săn bắt dị thú, một thành viên cũ đã nói:giun thú lực công kích thấp lại có nhiều thiên địch, thông thường sẽ không lênmặt đất, lúc đào động cũng sẽ chọn dưới gốc cây rậm rạp, cửa động của nó thườngsẽ bị cây che lấp. Nếu may mắn, đẩy lùm cây ra, thì có thể tìm thấy huyệt độngcủa giun thú, thế nhưng muốn đem giun thú lấy ra cũng không phải điều dễ dàng.
Giun thú lực công kích rất thấp tuy nhiên toàn thân đều là thịt, là dịthú cấp một, có rất nhiều người muốn bắt giết. Điều này tạo nên tình huống khógặp giun thú. Đời trước Trần Mộc chưa từng bắt giun thú, có điều, đó là độngvật có số lượng lớn, đồng thời nó thích ăn lá cây thối, điều này Trần Mộc đềubiết hết.
Trần Mộc cầm con kiến thú đầy máu hòa lẫn phiến lá của thực vật đặt ở câybên cạnh, sau đó mở chiến xa rời đi. Cất xe cẩn thận sau đó lại lén ẩn núp.
Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, bình thường sáu giờ mặt trời sẽ lặn, chốclát bầu trời tối đen, nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh. Bởi vậy hầu như mọi ngườiđều trở lại thành trước khi trời tối. Trần Mộc cũng không có ý định qua đêm bênngoài, nếu giun thú trong vòng một giờ không đi ra, hắn sẽ rời đi.
Thời gian đợi chờ rất buồn chán, huống chi để không bị giun thú hoài nghicòn cần ẩn giấu thân hình. Vẫn không nhúc nhích, nếu Trần Mộc còn là đời trước,ở tuổi này chắc chắn không chịu nổi, nhưng Trần Mộc hiện tại một chút cũngkhông thiếu sự kiên trì.
Đợi hơn nửa giờ, bụi cây rốt cuộc cũng động, sau đó một cái đầu tròn dòxét đi ra ngoài.
Trên đầu giun thú không có miệng mắt rõ ràng, nó còn lớn hơn so với bắpđùi của Trần Mộc, chất thịt ngon không nói, dinh dưỡng cũng tốt. Rất nhiềungười cam tâm tình nguyện mua thịt của nó.
Giun thú như vậy, dù thế nào cũng đáng giá bảy, tám nghìn điểm tín dụng,nếu bắt được nó là có thể kiếm được một khoản lớn!
Trần Mộc nhìn giun thú bắt đầu ăn thức ăn hắn chuẩn bị, biết thời cơ đãđến liền nhảy ra từ chỗ ẩn thân, hai tay liền chộp hướng giun thú. Có điều TrầnMộc không nghĩ rằng, giun thú mặc dù không có giáp xác phòng ngự, trên ngườilại có một tầng dịch dính, tay trái của hắn vừa trượt mà chụp vào đất cát nhưngtay phải lại bắt được da thịt giun thú.
Giun thú uốn éo kịch liệt, muốn trốn xuống lòng đất, nhưng Trần Mộc sẽkhông bỏ qua cho nó. Tay phải hắn vững vàng cầm lấy, tay trái đâm vào thânthể nó, cứng rắn đem thân thể dài ba bốn thước của nó kéo ra.
Giun thú dù sao cũng chỉ là dị thú cấp một, nếu như không phải quanh nămsống dưới lòng đất, sợ rằng đã bị loài người và thiên địch giết sạch toàn bộ.Trần Mộc nếu đã kéo được nó ra, sẽ không để nó chạy thoát!
Đối với Trần Mộc mà nói lần này cũng coi như thắng lợi trở về. Hắn mởchiến xa trở về thành, con mồi phía sau xe khiến không ít người quan sát, dùsao giun thú khá hiếm thấy.
Trần Mộc đi thẳng đến hiệp hội thợ săn, hai dị thú, ngoại trừ lấy mườicân thịt trên người giun thú, còn lại đều bán, tổng cộng đổi được tám nghìn haitrăm điểm tín dụng.
Ngày mai, hẳn là đi thử một chút dị thú cấp hai, Trần Mộc biết mình muốnmua một chiếc chiến xa bốn bánh, dựa vào đi săn dị thú cấp một thì vĩnh viễnkhông mua nổi. Hơn nữa hắn cũng cần tăng cường thực lực, sau khi Lâm An Liệtlần nữa xuất hiện, hắn phải có đủ thực lực chống lại cha, tốt nhất là có thểđưa mẹ rời đi.
Hết chương 5
Chương 6 : Chamẹ.
Trần Mộc mang theo thịt giun thú về nhà, cha mẹ đều đã có mặt. Cha củahắn là tộc trưởng của một trong hai gia tộc đứng đầu Tinh Vân thành, quản límột bộ phận quyền lực rất lớn, bình thường luôn không câu nệ nói cười. Lúc nhỏTrần Mộc đối với cha vô cùng sùng bái, có thể nói ông ta chính là thần tượngcủa hắn. Bởi vậy, tuy hắn không có hứng thú với công việc quản lý nhưng vẫnhọc. Lúc ấy, hắn muốn đợi khi cha lớn tuổi, hắn sẽ gác lại chức nghiệp thợ săndị thú, tiếp nhận trọng trách của cha.
Nhưng Lâm An Liệt xuất hiện khiến tất cả đều bị hủy, mà càng làm cho hắnsụp đổ đó là thái độ của cha.
Cha vẫn yêu cầu rất cao đối với hắn, nhưng với Lâm An Liệt lại dànhtất cả sự sủng ái. Khi đó, hắn còn chưa bị đuổi khỏi nhà, thế nhưng ở nơi ấy,hắn và mẹ giống như người ngoài. Mẹ chỉ trích Lâm An Liệt rắp tâm bất lương,cha liền tát người.
Cha của hắn, dường như không xem hắn là con trai, tâm tâm niệm niệm đềuchỉ cần Lâm An Liệt.
Có điều, cha coi như tự làm tự chịu, Lâm An Liệt vì muốn có được gia sảncủa Trần gia nhân tiện loại bỏ hắn, gã đã bỏ rất nhiều công sức. Đời trước ngàycuối cùng hắn còn ở nhà, trên thực tế đã không được tự do nữa, mà sau này lạicó người nói hắn giết cha.
Cho dù cha có không công bằng đến thế nào đi chăng nữa, hắn cũng khôngbao giờ làm hại ông ấy. Như vậy, sau cùng người giết cha là ai? Kết quả khôngcần nói cũng biết.
Cha yêu thương Lâm An Liệt như thế, gã lại tìm đến Trần gia báo thù. Gãhận hắn cướp đi tất cả, càng hận cha hơn khi vứt bỏ mẹ con gã.
"Mộc Mộc, sao về muộn như vậy?" Lưu Chân Chân tiến đến đón, thấy trang bịtrên người Trần Mộc, còn có mùi hương nhàn nhạt của dầu chống phóng xạ, kinhngạc hỏi:
"Mộc Mộc, con đi ra ngoài thành?"
"Mẹ, con chỉ đi quanh phụ cận thôi" Trần Mộc nhìn mẹ tuổi còn trẻ, dungmạo xinh đẹp, đột nhiên nhớ tới việc bản thân chưa từng tỉ mỉ tặng quà chongười, càng chưa từng nghĩ mẹ ở nhà sẽ cô đơn.
Hắn ở đời trước, quá mức ngây thơ đơn thuần, một mực muốn có được sự thừanhận của cha nên đã tập trung dốc sức vào sự nghiệp của mình, cũng không chămsóc tốt cho mẹ. Giống như cha, hắn luôn luôn vội vã làm việc của mình.
Hôm nay ngẫm lại, trước đây mẹ một mình coi giữ cái nhà này, chắc đã rấtcực khổ. Cha và mẹ quan hệ không tốt, mẹ gần như đem tất cả hi vọng đều đặt lênngười hắn, mong muốn hắn có thể làm nên sự nghiệp. Vậy mà bản thân lại làm chomẹ thất vọng. Sau này mẹ nhờ gia tộc của người giúp mình lại rước lấy sự trảthù của Lâm An Liệt. Đời này, hắn sẽ cố gắng. Theo ký ức của đời trước, tìnhcảm của mẹ đối với cha cũng không nhiều, chỉ cần hắn có đủ thực lực là có thểdẫn mẹ rời đi. Hắn cũng khiến cho cha và Lâm An Liệt trả giá lớn.
"Con đánh dị thú?" Lưu Chân Chân ngạc nhiên nhìn Trần Mộc cầm thịt trongtay.
"Con chờ một chút, mẹ đem cái này nấu cho con ăn"
"Đã sớm đến giờ cơm, em không chuẩn bị trước thì khi nào mới có thể ăn?"Trần Khải cau mày mở miệng.
Lưu Chân Chân muốn đợi Trần Mộc về mới chịu ăn cơm làm cho ông thấy khóchịu. Một đứa năm nay đã hai mấy tuổi còn muốn người khác đợi cơm hắn?
"Đây là dị thú mà Mộc Mộc lần đầu tiên săn được, đương nhiên muốn làm nếmthử"
"Đi ra ngoài có một chút buổi trưa, phần lớn chỉ săn bắt được dị thú cấpmột. Nhà chúng ta lúc nào ăn thịt của dị thú cấp một? "
Trần Khải khó chịu mở miệng, vừa nhìn về phía Trần Mộc:
"Mày không được tự mãn kiêu ngạo".
Nếu như là đời trước, thái độ của cha như vậy chắc chắn làm cho Trần Mộctổn thương, sau đó càng cố gắng muốn có được sự khẳng định của cha. Nhưng TrầnMộc bây giờ sẽ không như vậy, có điều hắn vẫn đáp ứng:
"Vâng".
Trần Mộc bây giờ cũng chỉ là một thanh niên vừa mới tốt nghiệp không cóchút quyền lực nào, Trần Khải lại là gia chủ của Trần gia. Bởi vậy, muốn chốnglại cha cũng phải đợi đến khi bản thân có đủ thực lực. Có điều, cho dù là hiệntại hắn cũng không muốn gọi Trần Khải là cha.
Trần Mộc cúi đầu, thu lại hận ý trong mắt. Càng là người thân cận phảnbội thì càng khó có thể chấp nhận. Khi ấy, cha và Lân An Liệt đều là người hắngần gũi nhất, sự phản bội của bọn họ làm cho Trần Mộc không thể chịu nổi. Sauđó lại lưu lạc bên ngoài mười năm khiến hắn hận Lâm An Liệt cũng hận cha mình.Hắn rất muốn hỏi cha: mình và mẹ rốt cuộc được coi là gì?
Cha và mẹ dù là quen biết do xem mắt, nhưng cũng không ai bắt họ phải kếthôn, khi ấy không phải cha đã vô cùng vui mừng mà cưới mẹ hay sao? Cha có đốitượng thân thiết rất nhiều nhưng người lại chọn mẹ, hẳn là cũng có cảm tình vớimẹ? Kết quả, lại đi quan hệ với mẹ của Lâm An Liệt, nhưng cũng không dám cãilời ông bà nội.
Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Lâm An Liệt xuất hiện, cha nhất địnhsẽ đứng về phía gã? Trần Mộc mắt khẽ động, ông bà đã qua đời, sau khi hắn đemmẹ rời khỏi Trần gia, vậy mà hắn lại rất muốn phá hủy cái gia tộc mà kiếp trướcbản thân vẫn luôn muốn kế thừa phát triển này.
Lưu Chân Chân nhìn bộ dạng này của con trai, có chút khó chịu nhìn quaTrần Khải, cuối cùng cũng không làm thêm món ăn mà chỉ mang cơm nước đã chuẩnbị xong bưng lên.
Bánh khoai tây, thịt chiên, thịt xào, còn một món rau trộn và một chéncanh cà chua.
Thời điểm sáng sớm tâm trạng rất loạn, Trần Mộc hiện tại đã tĩnh tâm mànhấm nháp thưởng thức tay nghề của mẹ. Hơn mười năm không được nếm lại hương vịnày, ăn một miếng mà giống như được ăn sự hạnh phúc.
Những năm lưu lạc ở Tinh Vân thành, hắn hầu như chưa bao giờ được ăn cơmno. Ở cái thời đại thực vật vô cùng trân quý này, có người đem thức ăn đi đổ làrất hiếm. Những lúc như thế, hắn thường sẽ đi về phía sau nhà hàng, tìm ănnhững đồ dư thừa mà khách để lại.
Sống lại một lần nữa, cuộc sống như thế hắn tuyệt đối không muốn trảiqua! Trần Mộc thậm chí nghĩ, nếu bây giờ Lâm An Liệt hiện ra trước mặt hắn, hắnsẽ không chút do dự mà giết chết đối phương. Đáng tiếc lúc này không ai biết gãđang ở đâu.
Ăn cơm xong, Trần Mộc về phòng mình để lên mạng. Hắn biết sau này sẽ xảyra rất nhiều chuyện, bởi vậy con đường tiếp theo sẽ rất trôi chảy. Chẳng hạnnhư: thời gian tới, Tinh Vân thành sẽ xuất hiện dị năng giả.
Dị năng giả thực lực cường đại, lúc đầu là dị năng giả linh thú, hầu nhưđều là dị năng giả sủng vật, dù sao mạt thế đến ngay cả bản thân còn không nuôinổi huống chi là sủng vật. Đến ngày hôm nay, địa vị của dị năng giả càng đượctôn sùng, trên cơ bản tất cả thợ săn dị thú cấp chín đều là dị năng giả. Liênminh người Hoa có bốn thành thị cấp một trong đó có một cái giành riêng cho dịnăng giả – Thức Tỉnh chi thành. Đáng tiếc số lượng dị năng giả luôn rất ít.
Ở thời điểm Trần Mộc hai lăm tuổi, Tinh Vân thành thức tỉnh một dị nănggiả. Đó là một cô gái chừng hai mươi tuổi, trước khi thức tỉnh dị năng, cô vẫnluôn gian khổ mà nuôi nấng em trai em gái của mình. Đến khi cô thức tỉnh đượcdị năng hệ hỏa, đã nhanh chóng được người của Thức Tỉnh chi thành mang đi, ngaycả em của cô cũng được đón đi.
Có lẽ, hắn nên sớm gần cô? Có người nói trước khi thức tỉnh dị năng, cuộcsống của cô rất cực khổ. Trần Mộc nhớ lại chuyện năm đó, lúc cô gái này đượcmang đi hắn có gặp qua một lần, sau khi hắn bị đuổi ra khỏi nhà lại gặp lầnnữa. Khi đó, dị năng giả có thực lực cường đại này bởi vì em gái có tình cảmlưu luyến mà nóng nảy vô cùng, em gái của cô vậy mà lại thích Lâm An Liệt.
Không thể không nói, tướng mạo của Lâm An Liệt rất tốt, lại khéo nịnhngười, là một người đàn ông có sức quyến rũ. Sau khi hắn tiếp quản Trần gia,hàng năm đều thay đổi mấy người tình nhân. Mà em gái của dị năng giả này, cũngkhiến gã gặp xui xẻo thật lâu. Bởi vì Lâm An Liệt không muốn chịu trách nhiệm,dị năng gi liền lập tức đốt nhà gã.
Nghĩ đến ban đầu vốn là một cô gái gầy teo nhỏ bé vậy mà có thể phóng ramột ngọn lửa lớn như vậy, chưa tính đến việc đốt phòng ở của Lâm An Liệt, cònđuổi theo gã chạy quanh mấy con phố. Trần Mộc biết nguyện vọng của cô thì càngnóng lòng, cô gái này hắn rất tán thưởng. Nếu không phải do bản thân khôngthích phụ nữ, hắn nhất định sẽ theo đuổi đối phương.
Xem lướt qua một trang mạng. Trần Mộc có chút ảo não phát hiện hắn địnhmua vé số trúng thưởng nhưng lại không nhớ mã số trúng thưởng. Loại này xuấthiện sau mạt thế, đến nay thì đã rất thịnh hành, đáng tiếc đời trước hắn hoàntoàn không chú ý tới những thứ này. Thật ra hắn có nhớ mấy quán quân á quân ởvài trận đấu tranh tài vật lộn cấp quốc gia, đáng tiếc những trận đấu này sớmnhất cũng phải nửa năm sau.
Đời trước, Trần Mộc sống trong hạnh phúc, trước khi biết Lâm An Liệt vẫnluôn cố gắng săn bắt dị thú, ra sức muốn trở thành thợ săn dị thú cao cấp hơn.Hắn biết khi nào sẽ phát triển chiến xa, nhưng lại không biết lối phát minh vàthịnh hành, ngoại trừ vật kia.
Cuối cùng đành mở một trang web thợ săn dị thú ra xem, những chiếc chiếnxa với đường cong duyên dáng và áo giáp năng lượng hấp dẫn mọi thợ săn dị thú,còn có người đàn ông khôi ngô đứng phía trước chiến xa.
Trần Mộc tựa vào ghế, hơi nhíu mày, đời trước Lâm An Liệt gắng gượng bẻcong hắn!
Chương 7 : Cứu Người
Những ngày kế tiếp, Trần Mộc rất bình tĩnh mà đi sớm về trễ, ra ngoài săn bắt dị thú, thi thoảng ở trên bàn cơm đụng đến cha mình, cả hai người đều không nói lời nào.
Có điều mấy ngày nay, Trần Mộc thường tặng mẹ những món quà nhỏ. Cha vàmẹ đã chia phòng ngủ từ lâu nên Trần Mộc cũng nhân cơ hội buổi tối mà tâm sự,nói chuyện với mẹ.
Nháy mắt qua một tháng, lúc này Trần Mộc đã theo thói quen mà thức dậy.Bây giờ hắn đã là thợ săn cấp hai, mấy ngày nay cũng chỉ săn bắt dị thú cấphai. Nếu không phải dị thú cấp ba cách thành thị rất xa, hắn nhất định sẽ nghĩcách để đi săn bắt chúng.
Đời trước, tại thời điểm hắn chết đã có chứng chỉ của thợ săn cấp bốnnhưng lại có thực lực của thợ săn dị thú cấp năm. Khoảng thời gian ấy, vốn TrầnMộc muốn đi săn bắt dị thú cấp năm để thăng cấp, lại bị Lâm An Liệt lừa ở trongthành cùng gã.
Khi ấy, hắn thật đúng là vô cùng ngu ngốc, thủ đoạn đùa giỡn này của LâmAn Liệt mà hắn cũng không nhìn ra được. Tuy rằng thỉnh thoảng nghĩ lại thấy bấtthường nhưng sau đấy lại giúp Lâm An Liệt kiếm cớ.
Tựa như thời điểm ban đầu, lúc lần đầu tiên chú ý đến Lâm An Liệt, gãđang bị người khác quấy rầy cho hắn có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Bây giờ suynghĩ một chút, không chừng người quấy rầy gã lúc ấy cũng là do gã thuê đến đểdiễn kịch.
Hôn nhẹ A Hổ đang ngủ ở bên cạnh gối đầu, mấy ngày gần đây ban ngày hắnđều hợp thể cùng nó cho nên A Hổ cũng khá mệt. Vì thế, lúc này hắn áy náyvới nó nên cũng không mua trang bị cao cấp hơn mà dành tiền mua thức ăn linhthú cao cấp và các loại đồ chơi cho A Hổ. Bởi vậy mấy ngày nay mặc dù mệt nhưngnó vẫn cứ hăng hái mà ngẩng cao đầu, thậm chí độ thân mật với hắn cũng tăng lênkhông ít.
A Hổ "meo meo" một tiếng, lè lưỡi liếm liếm mặt của Trần Mộc, hắn liềnnâng nó lên đặt ở trên vai của mình. Linh thú có trí tuệ cao và thực lực mạnh,chỉ cần hắn đồng ý thì nó đứng trên vai chủ nhân cũng không bao giờ bị ngã.
Cưỡi chiến xa hai bánh đi ra khỏi thành, Trần Mộc hướng về phương xa màlái xe đi. Chiến xa hai bánh không thể qua đêm ở dã ngoại, chỉ có chiến xa bốnbánh có phòng ngự cực cao mới có thể chở người qua đêm bên ngoài. Bởi vậy TrầnMộc muốn săn bắt dị thú cấp cao thì nhất định phải cố gắng đi xa.
Dị thú cấp năm trở lên hầu như đều ở xa thành thị. Thợ săn dị thú cấp bậccao muốn thăng cấp nhất định phải có chiến xa bốn bánh, mà thợ săn dị thú cóphần cường đại thì có thể mua hoặc thuê một trấn nhỏ di động đi trước vào khutụ tập của dị thú cao cấp, có trấn nhỏ trợ giúp thì việc đối phó với dị thú sẽđơn giản hơn.
Xa Xa thấy một chiếc chiến xa bốn bánh đang trở về, Trần Mộc có chút hâmmộ mà nhìn chiếc xe đã từng được tân trang. Một tháng này, hắn buôn bán lãi hơnhai mươi vạn điểm tín dụng, thế nhưng cách mục tiêu chiến xa bốn bánh còn kháxa, hơn nữa nhiều năm không săn giết dị thú nên hắn còn cần tôi luyện lại kỹnăng của mình.
Mấy ngày trước mẹ cũng cho hắn một trăm vạn điểm tín dụng, hắn không thểtừ chối nhưng lại không muốn dùng đến số tiền ấy.
Tuy chiến xa hai bánh không có phòng ngự cường đại như chiến xa bốn bánhnhưng lại có sự linh hoạt rất tốt. Trần Mộc điều khiển xe đi đường nhỏ, khônglâu sau đã thấy một con châu chấu thú cấp một.
Châu Chấu thú chỉ cần là thực vật thì cái gì cũng ăn, vì thế nên có sốlượng rất nhiều. Lúc trước Trần Mộc đã săn bắt được vài con, lại càng khôngbiết đời trước đã săn bắt được bao nhiêu. Bởi vậy lần này hắn rất nhẹ nhàng đãcầm được Châu Chấu thú bị giết chết. Tuy Châu Chấu thú là dị thú cấp một nhưngtrong hàng dị thú cấp một thì nó cũng là loài cường đại, chất thịt cũng tốt,giá cả không thấp.
Tiếp tục đi trên đường, Trần Mộc lại đụng phải mấy con dị thú cấp mộtnhưng hắn chỉ chọn giết mấy con có giá cao, vì chiến xa hai bánh cũng không chởđược quá nhiều con mồi.
"Chạy mau, có ong vàng thú đuổi tới! " Trần Mộc điều khiển chiến xa haibánh đi về hướng sườn núi trước mặt, trên đó đột nhiên lao xuống ba chiếc chiếnxa hai bánh, khi thấy hắn thì quát to lên.
Trần Mộc không chút nghĩ ngợi, lập tức quay đầu rời đi. Ong vàng thú mặcdù chỉ là dị thú cấp hai thế nhưng chúng tập hợp thành đàn. Mặt khác đuôi củachúng có kìm chứa nọc độc, nếu bị đâm thì với tài nghệ bây giờ của hắn phảichết là không thể nghi ngờ. Hơn nữa ong vàng lại bay, đối với loài người chỉ cóthể đi thì linh hoạt hơn rất nhiều.
Trần Mộc vừa lái chiến xa, vừa lấy ra mũ giáp mang theo được treo ở đầuxe. Hắn thấy rất may khi mình trang bị tốt, từ mũ giáp đội đầu đến bao cổ tayhắn đều mang theo. Ngược lại mấy người kêu hắn, đang chạy chối chết kia thậmchí còn không mang cả mũ giáp. Ong vàng thú bình thường sẽ không chủ độngtấn công người, cũng không xuất hiện ở những nơi không có vật che đậy, khôngbiết tại sao bọn họ lại trêu chọc đến nó.
Có điều chiến xa đi thuê không thể bằng được mới mua, Trần Mộc cảm thấytốc độ không đủ nhanh.
"A!" Phía trước truyền đến một tiếng hô to, Trần Mộc vừa quay đầu lại liềnthấy một trong ba chiếc xe kia bốc cháy sau đó bay lên.
" Ta kháo, chỉ có hai ong vàng? " Trần Mộc nóng nảy, hắn thấy ba ngườikia gấp gáp như vậy liền tưởng rằng phải có một đám ong vàng, không ngờ chỉ cóhai con!
Quay đầu xe trở về, hai người khác cũng xuống xe, tất cả đều cầm vũ khíđề phòng. Coi như hai người này tình nghĩa tốt, không ném người kia lại mà chạymột mình.
"Cần giúp không?" Trần Mộc nhìn mấy người kia chặn hai con ong vàng lậptức hỏi. Tại dã ngoại, cướp giật dị thú là hành vi không có đạo đức, phải xinngười khác đồng ý.
"Cần!" Ba người kia trăm miệng một lời hô lên.
Trần Mộc không thèm nhắc lại, ngay lập tức xông tới. Đời trước hắn vẫnluôn cẩn thận tránh ong vàng thú nhưng ong mật thú lại rất nhiều lần gặp phải.Lúc trước hắn gia nhập một đội ngũ, vì tìm mật mà phải tiêu diệt hai sào huyệtcủa ong mật thú cho nên kinh nghiệm trên phương diện này của hắn cũng không ít.
Một đám ong vàng thú hắn không đối phó được nhưng hai con thì không thànhvấn đề.
Ong vàng thú lợi hại nhất ở đuôi châm, đó cũng là bộ phận có giá trị lớn.Đối phó con mồi như ong vàng thú dùng vuốt sắc không thích hợp, bởi vậy TrầnMộc liền dùng chiến đao.
Rèn luyện một tháng vừa qua, lực lượng và sự linh hoạt của Trần Mộc đềuđã gia tăng rất nhiều. Ba người kia ngăn ong vàng, hắn đến phía sau bổ một đaovề phía eo của nó.
Ong vàng có tính cảnh giác rất mạnh, lập tức tránh thoát, Trần Mộc khôngchút do dự công kích lần thứ hai. Hai ong vàng chỉ dài bằng cánh tay ngườitrưởng thành nhưng động tác rất linh hoạt, Trần Mộc chém xuống mấy đao cũng chỉlàm bị thương cánh của một con.
Hai con ong bị ăn đau, cũng bắt đầu chú trọng tấn công hắn. Trần Mộc đãtìm ra một qui luật, vài phút trôi qua, một đao chém trúng vào phần giữa ngựcvà bụng của con ong vàng bị thương cánh lúc trước, nó ngọ ngoạy một cái rồi rơixuống.
Chỉ còn một con hiển nhiên là dễ đối phó hơn. Trần Mộc đã nhanh chóng thuhoạch được một con mồi.
"Người anh em, lần này cảm ơn anh, không có anh, có lẽ chúng tôi đã phảinói lời dặn dò." Ba người kia đều là thanh niên, một người trong đó đã bán thúhóa nhìn cũng nhiều tuổi nhất. Bên cạnh là hai người không thể thú hóa. Mộtngười có khuôn mặt tròn, béo phúng phính, ngay cả vóc người cũng có chút mập.Một người còn lại mặt nhọn, tóc đen hơi dài che nửa khuôn mặt. Bọn họ lái loạixe không có tân trang, chắc cũng là đi thuê.
"Không cần khách khí, hai con ong vàng thú giá trị này, tôi muốn lấy haiđuôi châm" Trần Mộc mở miệng. Đuôi châm của ong vàng thú giá không thấp, nó còncó giá cao hơn một con dị thú cấp hai bình thường.
"Người anh em, đều do anh giết, tất cả là đều là của anh." Thanh niên cókhả năng bán thú chắc hẳn là thủ lĩnh của bọn họ, lập tức mở miệng.
"Chất thịt của ong vàng cũng không tốt, tôi không cần" Trần Mộc chỉ chỉnhững con mồi phía sau xe của mình. trên người ong vàng chỉ cần hai đuôi châmlà được.
"Vậy thì cám ơn." Người nọ ngượng ngùng gỡ đuôi châm xuống cho Trần Mộc,sau đó đem ong vàng buộc vào sau xe.
"Chúng tôi lần này đi vận may không tốt. Vốn lúc ban đầu chỉ muốn giếtvài con dị thú cấp một không ngờ lại đụng vào ong vàng thú" Một trong ba người– người mặt tròn mở miệng.
"Thuê xe chưa dùng được bao nhiêu, vậy mà lúc quan trọng còn bị bốc cháy,tôi nhất định phải đi đòi bồi thường!" Thanh niên mặt nhọn lầu bầu liên tục, âmthanh mềm mại. Cậu ta nhìn thì khó ở chung nhưng âm thanh lại khiến cho ngườita thấy ngây thơ, khả ái.
Tổ hợp như vậy, Trần Mộc đột nhiên cảm thấy hai thanh niên không thể thúhóa này có chút quen mắt. Hơn mười năm sau, khi hắn đã khốn cùng, chán nản.Tinh Vân thành có hai người thợ săn cấp sáu, một béo một gầy, tính tình đềunóng nảy khó tiếp xúc nhưng thực lực cường đại, chắc hẳn là hai người kia. Cóđiều bọn họ bây giờ không có khả năng làm cho người ta liên hệ đến hai nhân vậtsau này.
Tìm mấy tên thủ hạ cũng không tồi, mặt khác có lẽ bản thân cũng không thểtiếp tục dùng chiến xa hai bánh đi thuê được nữa. Trần Mộc tháo mũ giáp củamình xuống, quyết định cùng đối phương lôi kéo làm quen.
Chương 8 : Tổ đội
"Anh trông vậy mà tuổi còn trẻ? Người anh em năm nay bao nhiêu tuổi? "Thanh niên mập mạp thấy Trần Mộc bỏ mũ giáp xuống, có chút kinh ngạc mở miệng.Ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, tuổi thọ bình quân của con người đạt đến180 tuổi, rất nhiều cường giả còn có thể sống hơn hai trăm tuổi. Bởi vậy hơnhai mươi tuổi đối với rất nhiều người là vô cùng trẻ.
Trần Mộc hai mươi hai tuổi tốt nghiệp từ trường học trở thành thợ săn dịthú, ở đời trước luôn được mọi người tán thưởng bởi có rất nhiều người hơn bamươi tuổi vẫn còn đang học tập.
"Tôi là Trần Mộc, hai mươi hai, các anh thì sao? Với cả, sao lại trêuchọc ong vàng thú? " Trần Mộc hỏi.
"Tôi là Triệu Dương, hắn là em trai tôi Triệu Minh, còn người kia là anhhọ tôi Triệu Thiên Vũ" Mập mạp chỉ chỉ bản thân sau đó chỉ chàng trai mặt nhọn,cuối cùng chỉ thanh niên bán thú hóa.
"Tôi và em trai hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp trung học. Trong nhà khôngcó tiền nên không thể học lên đại học. Hôm nay vốn quấn quít anh Triệu Thiên Vũđể đi săn dị thú. Hai con ong vàng thú này cũng không phải chúng tôi trêu chọc,là tự nó tấn công chúng tôi, rất oan uổng! Đúng rồi, anh Thiên Vũ năm nay 30tuổi lớn hơn anh rất nhiều, đã là thợ săn cấp hai" Mập mạp nói rất nhiều.
"Cậu và em trai đều hai mươi? " Không phải cùng một mẹ? Trọng sinh lầnnữa, Trần Mộc cảm thấy mình vô cùng chán ghét xưng hô em trai này.
"Ha ha, chúng tôi là anh em song sinh, không nhìn ra? " mập mạp cười hahả
"Song sinh khác trứng, bởi vậy chẳng giống nhau chỗ nào. "
Triệu Thiên Vũ thu thập xong ong vàng thú, cũng đang đi tới. Thời điểmnhìn Trần Mộc vậy mà lại có điểm kính nể.
"Người anh em còn nhỏ tuổi mà đã lợi hại như vậy, thủ pháp vừa rồi cũngrất lão luyện, so với tôi còn tài giỏi hơn. "
"Tôi cũng chỉ là thợ săn dị thú cấp hai mà thôi." Trần Mộc nở nụ cười.Triệu Thiên Vũ có thể bán thú hóa, hai con ong vàng thú vừa rồi cũng là anh tachống chọi phần lớn. Kỳ thật như vậy đã rất giỏi, có Triệu Thiên Vũ ít lời này,tin rằng không thể chống lại cũng có thể chạy trốn. Có điều Triệu Minh TriệuDương cũng không được học phương pháp săn bắt dị thú một cách bài bản như mình,mới lần đầu ra khỏi thành, biểu hiện như vậy cũng là bình thường. Hơn nữa, căncứ theo theo ký ức trước kia của hắn, hai người này có tiềm lực rất tốt.
"Anh thật giỏi, chỉ sợ hai năm sau chúng tôi còn không thể bán thú hóa"Triệu Dương hâm mộ mở miệng.
"Chỉ cần bản thân cố gắng chắc chắn sẽ được. Tôi phải trở về thành, cáccậu có về không? " Trần Mộc không hỏi cũng biết bọn họ nhất định trở về. Bachiếc chiến xa hai bánh thì bị hỏng một chiếc, không quay về còn có thể làm gì.Lại nói tiếp, ong vàng thú biết bay, so với dị thú cấp hai khác còn khó đối phóhơn. Đời trước nếu ba người này cũng đụng phải tình huống như vậy, bị hỏng mộtchiếc chiến xa hai bánh . . .
Lúc trước Triệu Minh và Triệu Dương còn sống, trở thành thợ săn tiếng tămlừng lẫy nhưng hắn lại chưa bao giờ nghe nói đến Triệu Thiên Vũ. Có lẽ lần này,hắn đã cứu một người.
Chiến xa tải trọng tốt, chiếc xe bị cháy buộc vào vào chiếc do mập mạpTriệu Dương điều khiển, Triệu Thiên Vũ chở Triệu Minh, bốn người trước khi trờitối thì về tới Tinh Vân thành. Đi hiệp hội thợ săn, mang tất cả các con mồi đếnbán, Trần Mộc cùng ba người hẹn ngày mai cùng nhau đi săn, còn phải đi chợchiến xa.
Từ lúc Triệu Minh thuê chiến xa bị bốc cháy, Trần Mộc liền muốn mua mộtchiếc thuộc về mình. Dù sao những chiến xa đi thuê hầu như đều là hàngsecond-hand, tính năng không tốt, khác hoàn toàn so với xe mua mới.
Tiền hắn kiếm được ngày hôm nay cũng khoảng hai mươi vạn, hôm trước mẹcủa hắn lại cho một trăm vạn điểm tín dụng nữa. Đời trước Trần Mộc dùng số tiềnnày mua một chiếc chiến xa hai bánh mới, còn tân trang lại, sau đó kiếm đượctiền liền trả lại mẹ, đời này hắn cũng không muốn dùng đến số tiền ấy. Hiện tạixem chừng cũng không đến mức không cần. Có điều sau này hắn buôn bán được tiềnlời thì sẽ đưa cho mẹ, dù sao đây cũng là tiền riêng của mẹ hoặc có khi là toànbộ tài sản của người.
Hắn lớn như vậy nhưng cha cũng chưa từng cho hắn tiền, hầu như tiền tiêuvặt của hắn đều là mẹ cho, đương nhiên hắn cũng không phải kẻ tiêu tiền nhưnước. Cho nên dù tiền được cho không nhiều lắm nhưng vẫn rất khá. Đời trước,hắn tưởng rằng cha không cho tiền vì không muốn hắn thành kẻ ăn chơi trác táng,hắn còn ngu ngốc muốn phát triển sự nghiệp cho cha thấy, kết quả? Lâm An Liệtvừa xuất hiện, gã muốn cái gì cha liền cho gã cái đó. Từ chiến xa mới nhất sốlượng có hạn đến máy chơi game xa hoa, hắn không hề biết cha có thể tiêu tiềnnhư vậy, càng không hề biết trong tay cha có nhiều tiền như vậy. Chiến xa sốlượng chỉ một nghìn chiếc cha còn mua được, vậy mà mỗi tháng 5 nghìn tiềnchi tiêu trong gia đình lại phải mất mấy ngày mới đưa cho mẹ.
Đời trước, khi Lâm An Liệt xuất hiện, biểu hiện của mẹ cho thấy tình cảmgiữa cha và mẹ cũng chẳng còn gì, ngây người trong căn nhà này cũng chỉ vì hắnmà thôi.
Lúc này Trần Mộc muốn rời khỏi Trần gia, cha hắn tuyệt đối sẽ không đồngý. Tuy đã không có ông bà áp lực nhưng bản thân dù sao cũng là "Con Trai ĐộcNhất " của ông ta. Trần gia có nhiều nhánh như vậy, rất nhiều người muốn kéocha xuống ngựa, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân không có người thừakế, mà chính hắn lúc này cũng không đủ lực lượng để chống lại cha.
Nếu không phải không biết hiện tại Lâm An Liệt đang ở chỗ nào, Trần Mộctin tưởng hắn nhất định sẽ tìm được gã để cha thả mình và mẹ, sau đó từ từ báothù. Trần Mộc không lạ gì Trần gia, đời trước Lâm An Liệt muốn Trần gia suysụp, đời này hắn cũng muốn làm Trần gia sụp đổ.
Chiến xa có giá không thấp, chiến xa hai bánh tốt một chút cũng phải mấtnăm mươi vạn trở lên. Lúc trước hắn làm thợ săn dị thú một tháng, một phân tiềncũng không để dành được. May có mẹ ủng hộ mới có thể mua được trang bị bắt đầukiếm tiền, mà lúc này hắn đã buôn bán lời hai mươi mấy vạn.
Một trăm hai mươi mấy vạn có thể mua được một chiếc bốn bánh cấp thấp thếnhưng chiến xa như vậy còn không bằng một chiếc hai bánh tính năng tốt giá támchín mươi vạn.
Chiếc chiến xa cao cấp R-Z7 Trần Mộc mua lúc trước phải đến hai năm saumới xuất xưởng. Đây là một chiếc chiến xa có tính năng vô cùng tốt, có một hệthống đồ dự bị chưa tính, nếu có đầy đủ nguồn năng lượng thì có thể mở ra lồngbảo hộ mang khả năng chống chọi lại dị thú dưới cấp sáu, không gian cũng lớn,thêm nữa trên mui xe còn thiết kế ngăn tủ để con mồi, tránh trường hợp đoàn thợsăn đi săn bắt được nhiều con mồi nhưng không có chỗ để mà phải bỏ bớt. Mặtkhác, chiếc chiến xa này còn có rất nhiều công năng chăm sóc nhỏ khiến Trần Mộcthích vô cùng.
Có điều, lúc này Z7 thì không có nhưng Z6 thì đã có, Z6 so với Z7 chẳngqua là khác nhau một số chỗ nhỏ. Ví dụ Z7 có tủ lạnh có thể để hai người điềukhiển nhiệt độ nhưng Z6 chỉ được một người.
Trần Mộc rất thích loạt chiến xa R, tất nhiên là cũng muốn mua một cái.mặc dù loạt chiến xa R không thể so với chiến xa mà cha mua cho Lâm An Liệt lúctrước nhưng cũng phải mất chín trăm tám mươi vạn điểm tín dụng.
Bởi vậy Trần Mộc lựa chọn mua xe, hắn tin tưởng mình nếu có chiến xa bốnbánh nhất định có thể săn bắt con mồi nhiều hơn. Mặt khác ngày nay mọi ngườisùng bái vũ lực, mỗi đại hội so tài hàng năm sẽ hấp dẫn chú ý của mọingười cho nên có thể đặt tiền cược. Mà Trần Mộc đúng lúc biết được những ngườichiến thắng. Giải thi đấu năm tháng sau, đứng đầu là một người đàn ông trungniên không có danh tiếng gì, nếu đặt ông ta vô địch thì chắc chắc sẽ kiếm đượcmột khoản lớn.
Với thân phận của Trần Mộc, ở tinh Vân thành vay tiền mua một chiếc xe cơbản là không khó. Một giờ sau, hắn lái chiếc xe của mình về nhà, sau này chỉcần mỗi tháng thanh toán hai mươi lăm vạn, ba năm sau chiếc xe ấy sẽ hoàn toànthuộc về hắn.
Lúc ăn cơm tối, Trần Khải vậy mà lấy chuyện chiếc xe phê bình Trần Mộc,còn trách mắng Lưu Chân Chân quá mức cưng chiều con cái. Trần Mộc trầm mặckhông nói một lời, đối với Trần Khải hắn thực sự chẳng muốn nói gì. Lâm An Liệtmuốn mua chiến xa chỉ cần nói một câu, bản thân tự mua còn phải nhận sự tráchmóc.
Cơm nước xong, giúp mẹ thu dọn bàn ăn, Trần Mộc dùng bộ đàm cá nhân liênlạc Triệu Thiên Vũ, sau khi trở về bọn họ đã trao đổi thông tin liên lạc.
Triệu Thiên vũ ngoại trừ trò chuyện còn mở video, Trần Mộc liền nhìn thấyanh ta ôm một cô bé gái hai ba tuổi.
"Trần huynh đệ, có chuyện gì sao? " Triệu Thiên vũ hỏi.
"Có việc! Tôi mua một chiếc chiến xa bốn bánh, ngày mai các anh khôngkhông cần thuê chiến xa nữa, cùng đi với tôi thôi, chúng ta hợp thành đội sănbắn, thế nào? Gặp phải dị thú nguy hiểm hai người em họ của anh cũng có thểtrốn trên xe "
"Người anh em thật lắm tiền, có điều phải cảm ơn cậu, chiến xa bốn bánhtôi còn chưa từng được ngồi " Triệu Thiên Vũ mở miệng, vừa nói vừa bị con gáikéo tóc lôi ra ngoài.
"Có điều săn được con mồi, tôi bảy các anh ba" Trần Mộc lại nói. Khôngthể giúp người khác vô điều kiện, điều đó sẽ chỉ làm họ thấy mình dễ bắt nạt,chuyện như vậy đương nhiên Trần Mộc không biết làm.
"Không thành vẫn đề, hai tiểu tử kia muốn tôi mang theo khi đi săn, thựcsự là buồn muốn chết, người anh em có ý trợ giúp tôi đương nhiên rất cảm ơn "Triệu Thiên Vũ cũng biết Triệu Dương Triệu Minh hai người đều là người mớikhông có một chút kinh nghiệm. Trần Mộc đồng ý hợp thành đội với bọn họ đã làtốt vô cùng, cho dù là tám phần hai cũng được. Nếu như không phải gia đình anhthiếu tiền, anh đồng ý ba phần còn thấy ngại.
"Từng thợ săn dị thú cường đại đều có thời gian là người mới, chúng tangày mai gặp lại " Trần Mộc cười cười.
"Được, ngày mai gặp. Ngày mai tôi sẽ mang thức ăn ngon sở trường của vợtôi! " Triệu Thiên Vũ cao hứng mở miệng, chờ cúp điện thoại liền định đi sangnhà chú ở bên cạnh.
"Ngày mai anh còn muốn mang hai em nhà chú ư ? Nếu như xảy ra chuyện gì..." Vợ của Triệu Thiên Vũ lo lắng nói. Thợ săn dị thú tuy rằng kiếm ra tiền nhưngcũng rất nguy hiểm.
Triệu Thiên Vũ đã từng bị con Đường Lang cấp hai rạch nửa người, nếukhông phải có người cứu thì đã mất mạng. Ngày hôm qua mang theo 2 em họ, còngặp ong vàng thú... Nếu như Triệu Thiên Vũ xảy ra chuyện, nhà bọn họ biết làm saobây giờ? Cha của Triệu Dương Triệu Minh còn sống, cha của Triệu Thiên Vũ tuổicòn trẻ cũng chết ở ngoài thành, nếu anh ấy chẳng may xảy ra chuyện gì ...
"Vợ à không có việc gì đâu, có người nguyện ý hợp đội cùng với anh, hắncó chiến xa bốn bánh, nếu đánh không lại thì chạy là được, hai tiểu tử kia ởtrong xe cũng không xảy ra chuyện gì " Triệu Thiên Vũ hôn con gái một cái, lạihôn vợ mình một cái, sau đó gõ cửa nhà sát vách.
Chương 9 : Chuộtthú.
Trần Mộc biết Lâm An Liệt hai mươi tuổi sẽ tới Tinh Vân thành, khi ấy hắnhai mươi sáu tuổi. Lâm An Liệt chắc là đã dò xét rất nhiều tin tức, cuối cùngmới quyết định đến làm việc ở nhà bơi để tiếp cận với hắn. Như vậy còn bốn nămnữa.
Nếu như không phải không biết Lâm An Liệt đang ở đâu trước khi đến TinhVân thành, Trần Mộc tin rằng hắn ngay cả một ngày cũng không đợi được.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng Trần Mộc đã thức dậy. Lúc này cha mẹ đềuchưa tỉnh, hắn để lại tờ giấy cho mẹ, bản thân thì xuống bếp làm một phần canhthịt rồi rời khỏi nhà. Hắn quyết định đi xa một chút.
Thời điểm đi tới cửa thành, ba người Triệu Thiên Vũ đã đến. Bọn họcó chiến xa bốn bánh, bởi vậy không cần lo lắng nhiệt độ ngoài thành xuống dưới0 độ và phóng xạ bên ngoài tự nhiên. Không đợi đến hừng đông, bốn người liềnđi.
"Thật rộng rãi! Thật xinh đẹp! Chỗ này là ghế da dị thú hả? Ngồi thậtthoải mái! " Triệu Dương hưng phấn mà sờ xung quanh, Triệu Thiên Vũ nhìn cậumột chút, cậu cuối cùng cũng thu lại hưng phấn của mình.
Trần Mộc cười cười, lúc này Triệu Dương Triệu Minh cũng không có bộ dángcủa mười sáu năm sau. Bọn họ sinh ra ở gia đình bình thường, đều là dựa vào nỗlực của mình mà trở thành thợ săn cấp sáu như vậy khá tốt. Bốn năm rất ngắn,hắn không rõ mình có thể đạt đến mức kia chưa, bởi vậy có nhiều người giúp cũngtốt.
Ba anh em nhà Triệu gia đều ngồi ở phía sau. Ở thời đại này, nếu khôngphải là người quen thì sẽ không ngồi vào ghế phụ cạnh người lái. Ở dã ngoại,giết người cướp xe cũng không ít gặp, cho dù là xe đã từng được đăng kí thìcũng có thể đem đến chợ đen để bán. Bởi vậy người bình thường sẽ không để ngườikhác lên xe của mình, nếu cho người khác lên cũng sẽ xếp họ ngồi phía sau, giữachỗ ngồi phía trước và phía sau có thẻ đóng kín lại.
Trần Mộc không tách biệt chỗ ngồi trước sau, người phía sau thán phụccũng đều nghe thấy đươc. Ngày nay, một hai vạn điểm tín dụng là có thể mua mộtchiếc xe hơi nhỏ tinh xảo, xinh đẹp. Thế nhưng chiếc xe như vậy chỉ có thể đilại trong thành, ngoài thành xóc nảy có thể khiến cho xe bị bốc cháy. Chiến xalại khác hoàn toàn, cho dù là chiến xa hai bánh thì cũng được làm bằng chấtliệu đặc biệt, có thể chống ăn mòn oxy hóa, lái trên đường xóc cũng rất vữngvàng, trọng tải lại vô cùng cường đại.
Chiến xa bốn bánh lại càng không cần phải nói, rất nhiều người cả đờicũng không có cơ hội được ngồi nó cũng giống như rất nhiều người cả đời cũngkhông ra khỏi thành.
Thấy ba người hưng phấn phía sau xe, Trần Mộc lại nhớ đến Kim Phán Nhi,cô gái nhỏ gầy thức tỉnh dị năng hệ hỏa. Hắn không có thủ hạ, lại không muốncha mẹ biết hành động của mình nên không dám thuê thám tử cho nên đối với việcsưu tầm tin tức của Kim Phán Nhi tới nay cũng chỉ biết được mỗi khuôn mặt.
Đời trước lúc Kim Phán Nhi thức tỉnh dị năng, hắn cũng không quá rõ vềđối phương, chỉ biết cô một mình nuôi nấng em trai em gái, lúc này mới biếtđược chi tiết hơn. Cha ruột của Kim Phán Nhi chết ở ngoài thành, mẹ tái giá nênkhông muốn mang theo con gái, cô phải sống cùng ông bà, thế nhưng ông bà cũngkhông thích người cháu gái này nên đã đem cô cho một hộ gia đình không có concái để họ nuôi.
Bố mẹ nuôi của Kim Phán Nhi luôn muốn có con nhưng thụ tinh ống nghiệmlàm bao nhiêu lần cũng đều thất bại, sau khi nuôi Kim Phán Nhi liền đồi tên chocô là Phán Nhi. Không biết có phải do tên này đặt tốt hay không mà ngay sau đóbọn họ liền có một đứa con trai là Kim Trọng Lâm rồi một đứa con gái là Kim SanSan.
Có ba đứa con, cho dù có chính phủ trợ giúp thì gia đình này vẫn vô cùngtúng quẫn. Xui xẻo hơn, mẹ nuôi của Kim Phán Nhi sau khi sinh hai đứa con liềnnằm triền miên trên giường bệnh, hơn nữa đã qua đời từ hai năm trước.
Lúc này cả gia đình chỉ trông cậy vào cha nuôi của Kim Phán Nhi chống đỡ.Vậy mà hết lần này đến lần khác ông ta lại đánh bạc thậm chí còn lấy lương thựcchính phụ trợ giúp đi đánh bạc. Kim Phán Nhi năm nay hai mươi ba tuổi đã phảitheo người khác ra khỏi thành.
Trần Mộc muốn lôi kéo Kim Phán Nhi, vô cùng vô cùng muốn, đáng tiệc hiệnnay lại không có cơ hội.
Không tới giữa trưa thì mọi người đã đến nơi, ở đây chắc hẳn là một thànhphố phồn hoa trước khi tận thế đến. Thế nhưng lúc này rất nhiều phòng ở đều đãsập, thoáng nhìn chỉ thấy một mảng hoang tàn, khắp nơi đều là đồ phế thải.Trong tất cả các khe hở đều mọc lên thực vật, mà ở đây cũng tràn ngập nguy hiểmbởi có không ít dị thú sẽ chọn những chỗ như thế này làm địa bàn.
Đời trước Trần Mộc từng có 1 năm thời gian lăn lộn ở những nơi phế tích,cũng đánh được không ít con mồi, bởi vậy đối với nơi này vô cùng quen thuộc.
"Triệu Minh, Triệu Dương các cậu làm tốt phòng hộ, đợi một lúc nữa thìxuống xe nhìn chúng tôi săn bắt" Lúc này Trần Mộc không có ý định tiến vàotrung tâm phế tích. Hắn biết hai bên của mảng phế tích này có ổ của chuột thú,là loại ma thú cấp ba có số lượng rất nhiều. Ở thời đại mạt thế, bọn chúng cắnnuốt rất nhiều con người, sau cùng liền bị con người tiêu diệt gần hết.
Ngày nay chuột thú có giá cũng không tệ, thịt nhiều không nói, da lôngcũng tốt, chiến xa của hắn đều dùng da của chuột thú.
Ổ của chuột thú được giấu rất kín, lúc trước do hắn đánh bị thương mộtcon rồi mới vô ý tìm được huyệt động của nó. Hắn là thợ săn dị thú cấp ba, mấtrất lâu mới giết hết được một ổ hơn mười con chuột, sau ấy mới vào trong huyệtcủa nó bắt được chuột con. coi như tìm đến toàn bộ ổ chuột thú.
Một con chuột thú thành niên bình thường cũng phải trên trăm cân, hìnhthể không nhỏ, huyệt động mở cũng lớn, một cái động ở dưới lòng đất đều chungba cửa ra.
Trần Mộc mang theo Triệu Thiên Vũ dùng đá dính nước thuốc bịt kín hai cửađộng, sau đó dừng xe ở cửa động chật hẹp còn lại. Con chuột thú ban ngày sẽkhông ra ngoài mà ngủ vùi ở trong động, mặt khác hai cửa đã bị bịt kín, cáihuyệt này chỉ còn lại một cửa đủ để một con chuột thú đi qua mà thôi.
"Tôi có tin tình báo bí mật, nơi này có một ổ chuột thú" Ba anh em Triệugia đều xuống xe, Trần Mộc cười híp mắt mở miệng.
"Chuột thú? Tôi chỉ là thợ săn cấp hai" Triệu Thiên Vũ kinh ngạc mởmiệng. Lúc nãy Trần Mộc dẫn anh bịt kín huyệt động anh cũng chưa kịp nói gì,bây giờ lại nghe Trần Mộc nói vậy liền bị hù dọa.
" Yên tâm, tôi mang các anh tới thì đương nhiên có cách " Trần Mộc cườicười, từ trên xe lấy ra một bọc kín mít. Đây là lựu đạn không khói hắn đặtqua mạng để chuẩn bị săn chuột thú. Trần Mộc muốn ép toàn bộ chuột thú nơi nàyđi ra bởi còn trông đợi vào mấy con chuột thú này giúp hắn thăng thành thợ săncấp ba nữa.
Lựu đạn không khói, tuy nói là lựu đạn nhưng thật ra là một chất hóa họctiêu hao dưỡng khí. Nó sẽ phản ứng với khí oxy trong thời gian rất ngắn, hơnnữa sau khi phản ứng không làm ô nhiễm môi trường mà còn biến thành phân bón.
Trần Mộc và ba người còn lại ở cửa động đào một cái hố to, bùn đất đàolên bị ép thành một bức tường vây quanh hố. Sau đó cầm kim thép cao cỡ nửangười đã được chuẩn bị từ trước đặt ở dưới đáy, trên đó còn phết một lớp thuốcđộc làm tê liệt thần kinh, cuối cùng đem lựu đạn ném vào trong động.
Động tác của bọn họ rất lớn nhưng không có một con chuột nào đi ra. Loạidị thú này từ nhỏ đã vô cùng cẩn thận nghe ngóng động tĩnh từ bên ngoài, bọnchúng đã nghĩ ra phương pháp đào hai cửa động khác thì sẽ không tới kiểm trabên này để tranh lộ hành tung.
"Các cậu có muốn lên xa ngồi hay không? Chuột thú dù sao cũng là dị thúcấp ba" Trần Mộc quay sang hỏi Triệu Dương và Triệu Minh
"Chúng tôi ở lại " Triệu Dương và Triệu Minh nhìn nhau, lập tức mở miệng.Bọn họ muốn trở thành thợ săn dị thú cường đại thì không được nhát gan. Hàngnăm đều có vô số người chết ở ngoài thành, nhưng cũng có rất nhiều người trởthành thợ săn dị thú cường đại, họ mong muốn mình là người vế sau.
Trần Mộc đã từng săn bắt không ít chuột thú bởi vậy đối với nó có khánhiều hiểu biết. Có một vài loài dị thú sẽ chủ động khiêu khích con người nhưngchuột thú thì tuyệt đối không. Không phải vạn bất đắc dĩ, chúng nó nhất định sẽtránh khỏi nhân loại. Mà hiện tại đã đến tình cảnh bất đắc dĩ ấy.
Lựu đạn không khói làm cho huyệt động không còn không khí, không bao lâuthì một con chuột thú đã phải chui ra, tiến vào hố to đồng thời lập tức bịthuốc độc đặt chế độc chết. sau đó đến con thứ hai, ba, bốn.
Lúc con thứ năm theo sát mà đi ra, rơi vào thi thể con chuột thú thứ hai,bởi vì không thể hít thở mà còn có chút chóng mặt nhưng vẫn cẩn thận kiểm tratình hình xung quanh. Kết quả lại bị con thứ sáu chui ra đụng phải mà đâm vàokim châm.
Hố to khiến cho bảy tám con chuột chết, nhưng tiếp theo lại khó đối phó,cũng may cửa động không lớn nên chuột chui ra ngoài tốc độ không nhanh. Conchuột phía sau bởi vì không thể hít thở mà có chút hoảng hốt.
Đã sớm hợp thể cùng A Hổ, Trần Mộc cầm trường đao chém giết chuột thú,Trường đao được bôi độc của ong vàng thú, dù sao độc tê liệt thần kinh cũng rấttrân quý nên hắn chỉ có một chút, đã bôi hết lên kim châm rồi.
Triệu Thiên Vũ cũng không ỷ lại, linh thú của hắn chắc thuộc loài chó.Một tay cầm cây đao, một tay vươn móng vuốt đối mặt với con chuột thú vừa ra.
Triệu Dương và Triệu Minh cũng không lên xe, cùng nhau đối mặt với mộtcon chuột thú, con chuột thú còn có chút choáng váng. Hai người phối hợp ăn ý,tuy rằng bị cào một chút nhưng cũng kiên trì chịu đựng.
Trần Mộc nhớ kĩ cái huyệt động này có hơn mười con chuột thú, lần này lạihơn lần trước có mười một con, tất cả đều bị giết.
Đồng phục tác chiến trên người Trần Mộc bị chuột thú cắn thủng vài lỗ,còn bị chảy máu. Cũng may lúc này hắn đang ở trong trạng thái hợp thể. Phóng xạtrên người dị thú không tạo nên thương tổn lớn với hắn.
Triệu Thiên Vũ cũng bị thương, anh lại đưa thuốc trị thương cho hai em họtrước sau đó mới đến mình.
"Lần này chúng ta thế mà thu hoạch lơn!" Nhìn nhiều con chuột thú nhưvậy, Triệu Thiên Vũ hưng phấn, chia ba bảy, bọn họ cũng được mỗi người một con.
Giá của một con chuột thú còn hơn làm công một năm trong thành phố.Trước đây anh từng tham gia đội kiến trúc, tiền kiếm được trong một năm cònchưa đến hai vạn điểm tín dụng, một con chuột thú lại có giá hai vạn ba điểmtín dụng!
"Tôi đi xem trong động" Trần Mộc mang lồng dưỡng khí. Đời trước hắn tìmđược một ổ chuột con trong động, vẫn còn sống. cơ quan nghiên cứu khoa học dùnghai trăm vạn để mua. Cũng là số tiền ấy mà hắn mua được chiến xa bốn bánh,không biết lần này có hay không.
Trần Mộc đi vào từ cửa động lớn nhất, rất nhanh đã đi đến nơi quen thuộc.Thật đáng tiếc, lúc này trong sào huyệt không còn chuột con.
Có điều Trần Mộc lại phát hiện nhà kho của chuột thú.
Lúc trước hắn chỉ đặt chú ý lên mấy con chuột con, không thấy được cửađộng bị che giấu kia, vậy mà lần này lại phát hiện. Cửa động rất nhỏ, phải bò mớivào được. Sau khi hắn bò vào liền thấy một cái kho chứa đồ ăn của chuột thú.
hết chương 9
Chương 10 : ba tháng...
Chuột thú hầu như cái gì cũng ăn, cho nên sẽ đem rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám mang về huyệt động, Trần Mộc nhìn thấy chính là một đống hỗn độn, thế nhưng lại khiến tim hắn lại đập rất nhanh, rất nhanh.
Nơi này là một hầm ngầm để xe còn chưa bị sụp đổ, chỗ đó rất lớn, bêntrong hầu như là những loài thực vật mà con người không thể sử dụng được, nhưngcũng không hề thiếu da lông của dị thú, mà những thứ đó có lẽ toàn là cấp nămcấp sáu.
Da lông của dị thú cấp năm, cấp sáu, những thứ này có giá trị không hềnhỏ một chút nào! Trần Mộc lại lượm nhặt một hồi, còn tìm ra mấy mầm thực vậtcũng có giá trị không kém.
Mấy thứ này dù thế nào cũng đáng mấy chục vạn đúng không? Còn đáng giáhơn cả một ổ chuột thú! Đèn pin trên tay Trần Mộc không nhịn được mà lung lay.Suy nghĩ một chút, hắn lại đi ra ngoài. Mấy thứ này, hắn không định cho ba anhem Triệu gia biết đến, có lẽ đợi về sau, khi mình có thời gian rảnh thì lại đếnthu xếp một lần nữa.
Thi thể của chuột thú đã được ba anh em Triệu gia mang lên trên xe. Khinhìn thấy Trần Mộc đi ra, Triệu Dương lập tức hỏi:
"Bên trong thế nào?"
"Tôi muốn xem thử bên trong có chuột con hay không, kết quả không có." TrầnMộc cười cười:
"Chúng ta trở về đi."
" Được! Tôi không đợi được mà muốn trở về rồi, buổi tối cha mẹ tôi chắcchắn là vui mừng muốn chết!"
Triệu Dương vui tươi hớn hở với chuyến đi ngày hôm nay, cho dù phần củacậu có ít thì cũng đã là thu hoạch lớn. Đi theo Trần Mộc quả nhiên có rất nhiềuchỗ tốt.
Lên chiến xa trở lại Tinh Vân thành, mọi người đi thẳng đến thợ sănnghiệp đoàn. Trần Mộc cùng Triệu Thiên Vũ dựa vào mấy con chuột thú cấp ba nàyđều được thăng cấp thành thợ săn cấp ba, Triệu Dương cùng Triệu Minh không phảilà thợ săn cấp hai nên không thể thăng cấp.
Bộ đàm cá nhân có thêm hơn hai mươi lăm vạn điểm tín dụng, Trần Mộc cườiđến ánh mắt cũng cong lên. Ánh mắt của hắn rất giống mẹ, là mắt hai mí, khicười mí mắt trên sẽ cong lên giống như hai mặt trăng khuyết.
Bề ngoài của Lâm An Liệt được sở hữu những điểm đẹp nhất trên người chamẹ , vô cùng anh tuấn đáng yêu. Trần Mộc lại không giống như vậy, hắn ngoại trừcó đôi mắt rất đẹp còn lại khuôn mặt thì chỉ là dạng phổ thông mà thôi.
Ngày hôm sau, Trần Mộc không đi cùng ba anh em Triệu gia mà lại đi mộtmình tới huyệt động của chuột thú, đem nơi đó thanh lí hoàn toàn một lần nữa.
Da lông dị thú, các loại mầm thực vật, thậm chí còn có một ít đồng phụctác chiến cùng chiến xa hai bánh bị cắn nát, chắc là bị chuột thú mang về đểmài răng.
Đem những thứ hữu dụng dọn đi hết, Trần Mộc mang tất cả lên chiến xa củamình. Thời điểm khi trở lại trong thành thì trời đã tối rồi.
Giả bộ chiến xa tràn đầy một xe những thứ linh tinh, Trần Mộc đi thẳngđến thợ săn nghiệp đoàn. Mấy người giám định sư đi ra định giá. Những da lôngdị thú rất đáng giá không tính, còn có vài loại mầm thực vật cũng rất cógiá trị nghiên cứu. Cuối cùng, vậy mà chỉ đưa ra giá năm mươi vạn.
Trần Mộc biết, mấy thứ này nếu đem đến nơi khác bán sẽ được giá sẽ caohơn, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.
Những ngày kế tiếp, hầu như mỗi ngày Trần Mộc đều mang theo ba anh emTriệu gia đi săn bắn. Bọn họ tại mảng phế tích kia săn bắt được rất nhiều thứtốt. Đối với thợ săn dị thú mà nói, kinh nghiệm cùng trang bị đều vô cùng quantrọng. Bởi vì nguyên nhân buôn bán được tiền lời, trang bị của ba anh em Triệugia trở nên tốt hơn, thực lực cũng tăng cường.
Mảng phế tích này, dị thú cường đại nhất cũng chỉ là cấp bốn. Đời trướcTrần Mộc đã đem nơi này thăm dò rất rõ ràng, cho nên cũng chưa gặp phải điều gìnguy hiểm đến tính mạng, có điều bị thương là khó tránh khỏi.
Mỗi ngày đi lúc mặt trời mọc, về khi tối muộn, cả người Trần Mộc rắn chắclên không ít, ba anh em Triệu gia cũng như vậy. Trong đó, Triệu Dương cùngTriệu Minh thay đổi lớn nhất. Bọn họ ban ngày săn bắn, buổi tối cùng linh thúcủa mình bồi dưỡng cảm tình, còn dùng nhiều tiền mua không ít đồ ăn mà linh thúthích. Nhờ vậy nên đã có thể bán thú hóa, tuy rằng trình độ bán thú hóakhông cao.
Lúc này thân thể của hắn đang ở thời điểm đỉnh cao nhất, Trần Mộcnhanh chóng tìm trở về từng cảm giác trước kia, thực lực cũng tăng rất nhanh.Một tháng sau, hắn đã đem một trăm vạn điểm tín dụng mà mẹ cho kiếm trở lại.
"Mộc Mộc, con buôn bán lời nhiều tiền như vậy?" Lưu Chân Chân vẻ mặt kinhngạc hỏi. Lập tức trên mặt hiện lên cảm xúc tự hào.
"Mẹ, con đã là thợ săn cấp ba rồi." Trần Mộc cười mở miệng. Mẹ vẫn luônvô điều kiện mà giúp đỡ hắn, là người quan trọng nhất của hắn lúc này.
"Mới hai tháng, Mộc Mộc con đã trở thành thợ săn dị thú cấp ba!" Lưu ChânChân càng tự hào. Toàn bộ Tinh Vân thành, chưa có nhà ai có con giỏi hơn so vớiTrần Mộc!
"Mẹ, con của mẹ rất giỏi phải không? Có phải buổi tối nên làm vài món ănngon khao con không?" Hôm nay Trần Mộc không ra khỏi thành, mỗi ngày săn bắncũng sẽ mệt mỏi, thi thoảng cũng nên nghỉ ngơi vài ngày. Hắn đã từng săn bắnmười ngày nghỉ ngơi một ngày, lúc này một tháng mới nghỉ ngơi một ngày, cũngbởi vì muốn đề cao thực lực một cách nhanh chóng.
"Thật không hổ là con ta!" Lưu Chân Chân nhìn đứa con trưởng thành trướcmắt, vạn phần tự hào.
"Mẹ, con muốn hỏi một chút, cha mỗi ngày đi sớm về muộn, rốt cuộc đanglàm gì ?" Trần Mộc hỏi. Cha hắn cho tới bây giờ cũng không thích nói chuyệncông việc với hắn. Đời trước mãi đến khi Lâm An Liệt xuất hiện, hắn mới biếtđược cha làm nhiều công việc buôn bán như vậy.
"Trần gia đã khống chế phần lớn sản nghiệp ăn uống giải trí ở Tinh Vânthành, cha con còn có một nhà xưởng quần áo, những loại quần áo này nghe nóitại thành thị cấp một đều rất được hoan nghênh." Lưu Chân Chân hiểu biết khôngít.
Dù sao chồng của bà lúc mới kết hôn cũng từng cùng bà nùng tình mật ý vàinăm, mãi cho đến khi người đàn bà kia xuất hiện......
Thời điểm cha mẹ chồng còn sống là chỗ dựa cho bà, nhưng tới lúc cha mẹchồng mất, vì Mộc Mộc bà chỉ có thể chịu đựng.
Thành chủ Tinh Vân thành cai quản quân đội, thu thuế là do liên minhngười Hoa phái tới. Thương nghiệp đã có sáu thành bị hai đại gia tộc nắm giữ.Ba thành bị các trung, tiểu gia tộc chia cắt. Còn có một thành, nằm trong taythành chủ.
Trước đây rất lâu, Trần Mộc vẫn nghĩ rằng bản thân sẽ kế thừa tất cả củacha, mà trước lúc này, hắn có thể làm những điều mà bản thân thích. Cho nên tớibây giờ cũng không muốn đi lí giải mọi thứ ở Trần gia. Bởi vậy, đến cuối cùnglại là tứ cố vô thân. Đời này, hắn cũng vẫn không muốn đi lí giải Trần gia. Mộtgia tộc thương nhân, có tiền thì thế nào? Chỉ cần trở thành thợ săn dị thú cấpbảy, ngay cả thành chủ cũng phải cung kính vạn phần đối với hắn, càng đừng nóitới một thương nhân. Có đôi khi thực lực chính là tất cả. Cóđiều trong lúc nâng cao thực lực, Trần Mộc cũng không muốn bị chínhcha mình cản đường.
Lưu Chân Chân nói chi tiết về sản nghiệp trong tay Trần Khải. Nhà mẹ đẻcủa bà thế lực kém hơn so với Trần Khải, nhưng cũng không phải là kém. Cho nên,tuy bà vẫn đứng ở trong nhà, nhưng có một số việc lại vẫn rất rõ ràng.
Hai mẹ con nói xong, Trần Mộc cũng bắt đầu giúp mẹ nấu cơm. Sản nghiệpcủa Trần gia không ít, phần lớn tin tức ở Tinh Vân, cha đều có thể biết. Nhận thứcnày khiến Trần Mộc có chút phiền não. Có lẽ, hắn cần phải đi ra ngoài lang bạtvài năm ? Nghĩ đến bản thân đọc sách về cái thành thị cấp hai kia, Trần Mộc cóchút động tâm. Chẳng qua hiện nay, vẫn cứ tăng cường thực lực mới là quan trọngnhất. Qua một hai năm, hắn hẳn là có thể đi ra ngoài một chút. Đời trước, lúchắn còn đi học đã muốn rời khỏi Tinh Vân thành, nhưng sau đó vẫn không đi đượcmà lại phải bận rộn săn bắn dị thú. Cho tới sau này, khi hắn hai mươi tám tuổimà vẫn còn ngây thơ, không thấy rõ được bộ mặt thật của Lâm An Liệt.
Vuốt ve bộ lông của A Hổ, đem mặt mình chôn vào đám lông mềm mại, cảmnhận nhịp tim của đối phương, Trần Mộc không nhịn được mà nở nụ cười. Mặc kệbản thân là vì nguyên nhân gì mới được sống lại lần nữa, không thể không nói,trọng sinh thật sự rất tốt.
Thời gian luôn trôi rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng mười một, Trần Mộctrọng sinh đã hơn bốn tháng. Tại Tinh Vân thành, hắn cũng có vài người có thểtín nhiệm, đồng thời cũng biết một ít chuyện ngầm. Lúc này, hắn từ một chợ đêmchuyên buôn lậu tin tức biết được: cha của Kim Phán Nhi đã chết.
Cha của cô trước khi chết vẫn còn thiếu một số nợ nần lớn. Ngày nay đãkhông còn cách nói cha chết con trả nợ, nhưng chủ nợ vẫn lấy hết đồ đạc trongnhà Kim Phán Nhi. Lúc này Kim Phán Nhi chỉ còn hai bàn tay trắng.
Chương 11: KimPhán Nhi
Trần Mộc thuê người, mặc dù Trần gia ở Tinh Vân thành thực lực hùng hậu, nhưng dù sao cũng chỉ là một trong hai đại gia tộc. Một gia tộc nắm giữ điện tử của Tinh Vân thành, phương diện chiến xa của Vương gia cũng không thể khinh thường, Trần Mộc thuê chính là người của Vương gia .
Kim Phán Nhi cùng mấy đứa em dựa vào sự giúp đỡ của hàng xóm, cuối cùngsau hai ngày cũng quyết định ra khỏi thành đi thử vận may. Cô mượn dầu chốngphóng xạ của người khác, sau đó đi theo vài người quen biết, lần đầu tiên đi rakhỏi thành.
Thật sự là một người phụ nữ rất tài giỏi. Trần Mộc nghe tin tức truyềnđến từ bộ đàm cá nhân, nở nụ cười. Hiện tại hắn cùng ba anh em Triệu gia đangsăn bắn ở ngoài thành, sau khi bộ đàm cá nhân truyền đến chấn động, hắn liền điđến bên cạnh nghe điện thoại.
"Trần đại ca, bộ đàm cá nhân của anh cũng là loại bình thường nhất à, saokhông đổi cái khác?" Hiện tại Triệu Dương rất quen thuộc với Trần Mộc , đươngnhiên cũng biết hắn là con của Trần Khải. Trần Khải luôn xuất hiện trong tintức ở Tinh Vân thành. Con ông ta thế mà cũng dùng bộ đàm cá nhân bình thườngnhất?
"Đổi đến đổi đi cũng có tác dụng gì đâu? Chỉ nhiều hơn vài trò chơi màthôi, tôi cũng không định chơi mấy cái đó." Trần Mộc nhìn bộ đàm liên lạc trêncổ tay, đen, bạc hai màu, hình dáng có vẻ rất nặng nhưng nhìn cũng không tệlắm. Có điều, hiện nay toàn bộ liên minh người Hoa, 90% người cùng đeo loại bộđàm giống nhau như đúc , hiển nhiên là bị người ta ghét bỏ.
Thời điểm còn đi học, trong trường học có rất nhiều người thích đuổi theomốt mới, bộ đàm cá nhân kiểu dáng gì cũng có. Trần Mộc cũng muốn đổi lớp vỏ bênngoài, nhưng cha lại không cho hắn nhiều tiền lắm.
Kỳ thật đời trước, Trần Mộc vẫn luôn cảm thấy cha có rất nhiều phản ứng vôcùng kỳ lạ. Nếu ông ta không thích mình và mẹ đến vậy thì cần gì phải sống cùngnhau nhiều năm như thế? Lúc trước, bắt ông ta bỏ mẹ của Lâm An Liệt là ông bànội, có vẻ ông ta còn ghét lây sang cả mẹ. Nếu ghét mẹ cũng không sao, hiện nayly hôn là rất bình thường. Tuổi thọ dài như vậy nên có rất nhiều người còn kếthôn đến cả chục lần, nhưng ông ta lại vẫn muốn ở cùng mẹ của hắn!
Tuy rằng sau này ông ta sủng ái Lâm An Liệt, hầu như có cầu tất ứng,nhưng cũng không nghe lời gã đem mình cùng mẹ đuổi ra khỏi nhà. Mãi cho tới khiông ta chết, Lâm An Liệt đổ cho hắn đủ loại tội danh, rồi mới đem hắn đuổi đi.
Có điều tất cả những thứ này, chờ Lâm An Liệt xuất hiện lần nữa cũng sẽcó đáp án, mà hiện tại, hắn cần phải nghĩ cách để có thể tiếp xúc với Kim PhánNhi.
Tất cả mọi thứ ngoài thành đều khác!
Kim Phán Nhi đã xem rất nhiều phim về thợ săn dị thú, nữ chính xinh đẹpcuối cùng sẽ có một thợ săn dị thú cường đại trân trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy.Nhưng hiện tại, lại khác hoàn toàn so với những thứ mà bản thân phải trải qua !
Chân đi đôi giày chiến không hợp chân, cầm trong tay một cây đao lớn đimượn, trên người chỉ bôi dầu chống phóng xạ mà không mặc những đồ bảo hộ khác.Kim Phán Nhi bước thấp bước cao theo sau vài người trung niên săn tìm dị thúcấp một ở ngoài thành.
Rất nhiều người phụ nữ cả đời cũng không ra khỏi thành, nhưng Kim PhánNhi lại không thể không đi. Mặc dù có nhà nước trợ cấp nhưng trợ cấp của nhànước không đủ để bọn họ ăn no. Sau đó phòng ở còn bị cha bán đi. Trong thànhthị giá phòng rất cao, mỗi tháng bọn họ lại phải mất một khoản lớn tiềnthuê nhà. Cô đi làm từ sớm đến muộn mới về, một tháng cũng chỉ đủ trảtiền thuê nhà. Thế nhưng học phí của các em thì phải làm sao bây giờ?
Nếu như đến một ngày ngay cả tiền thuê nhà bọn họ cũng không trả nổi, cólẽ sẽ bị đuổi tới trấn nhỏ di động. Tại nơi ấy, ngay an toàn cũng không đượcbảo đảm.
Rơi vào đường cùng Kim Phán Nhi chỉ có thể lựa chọn ra khỏi thành.
"Mày đi nhanh một chút!" Một người đàn ông trung niên không kiên nhẫn màquát Kim Phán Nhi. Kim Phán Nhi lớn lên đen gầy nên cũng không khiến cho ngườita yêu thích. Về cuộc sống nghèo khổ, bọn họ những người thường phải đi đánh dịthú cấp một có người nào không khổ?
Tại Tinh Vân thành, không có phòng ở thì nhất định phải cố gắng làm việc,nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị lưu lạc tới trấn nhỏ di động .
"Được." Kim Phán Nhi đáp lại rồi vùi đầu chạy đi. Chiến giày không hợpchân làm hạn chế tốc độ của cô, mỗi một bước đi đều rất vất vả, lại không thểkhông cắn răng kiên trì.
Nhưng rồi cuối cùng cô vẫn lạc đội, mọi người muốn trước khi trời tối cóthu hoạch nên sẽ không đợi cô – một đứa con gái chỉ biết cản trở lại muốn chiaphần con mồi. Ném ra một câu:
"Trở về thành sớm một chút" rồi bước đi không thấy bóng dáng.
Kim Phán Nhi một mình đứng ở mảnh cát vàng, thấy bản thân trong khoảngkhông vô tận, liền bắt đầu trở về. Trước trời tối mà không thể trở về thành,chỉ sợ cô sẽ chết ở ngoài này.
Bên cạnh thỉnh thoảng sẽ có chiến xa hai bánh và chiến xa bốn bánh láiqua nhưng Kim Phán Nhi cũng không liếc mắt một cái. Cô không những không thuênổi chiến xa mà còn không lái được. Bởi vậy những thứ này đối với cô không có ýnghĩa gì.
Đột nhiên, một chiếc chiến xa bốn bánh dừng lại bên cạnh, một người tuổicòn trẻ ló đầu ra khỏi cửa kính, trên đầu của hắn còn có một con mèo trắng:
"Cô chỉ có một người? Có muốn tôi đưa về thành không?"
"Muốn!" Kim Phán Nhi lập tức đáp ứng. Nếu như cô mang theo rất nhiều conmồi, cô sẽ nghĩ đối phương để ý con mồi của mình, nếu cô vô cùng xinh đẹp, côsẽ nghĩ đối phương để ý dung mạo của mình. Nhưng cô lại rất xấu xí, cho nên côcảm thấy đối phương là một người tốt.
Người trẻ tuổi mở cửa, Kim Phán Nhi lê đôi chân gần như mất hết cảm giáccủa mình vào mới phát hiện những người ngồi sau đều là nam giới, trong đó cóhai người nhìn còn nhỏ hơn so với mình.
"Cô gái, sao cô lại đi một mình? Nếu không phải Trần đại ca tính cáchthiện lương, có lẽ cô phải đi vài giờ nữa mới có thể trở về thành." Triệu Dươnglập tức đáp lời. Trần Mộc mang bọn họ đi săn bắn, giúp cho bọn họ hai ngườikhông có kinh nghiệm gì cũng thu hoạch được không ít, cậu liền đem Trần Mộc trởthành người tốt.
"Tôi muốn trở thành thợ săn dị thú." Kim Phán Nhi mở miệng. Có điều chỉcó chính cô biết, thợ săn dị thú cái gì, cô tuyệt chẳng muốn làm. Cô chỉ làmvậy để có thể sống sót mà thôi.
"Trang bị của cô không hợp thân thể, nhìn cũng không có kinh nghiệm, muốnđánh dị thú quả thật không dễ dàng." Triệu Thiên Vũ mở miệng, anh liếc mắt mộtcái là có thể nhìn ra, cô bé gầy teo này có cuộc sống không tốt.
"Tôi......" Kim Phán Nhi ấp úng một chút rồi không nói nữa. Cô cũng khôngmuốn tố khổ cùng một người xa lạ, hơn nữa, tố khổ thì có ích sao? Có điều, kẻcó tiền thi thoảng cũng phát thiện tâm, chờ sau khi trở về thành, bọn họ sẽkhông còn liên quan tới nhau nữa.
"Nếu cô thật sự muốn trở thành thợ săn dị thú, có thể đi cùng chúng tôi.Hai người là mang, ba người cũng là mang." Trần Mộc mở miệng. ( mang ở có nghĩa là mang theo)
"Trần đại ca, chúng tôi bây giờ đã không còn là tay mơ nữa, chúng tôi làthợ săn dị thú cấp 2 rồi!" Triệu Dương lập tức mở miệng.
"Mấy tháng trước cậu còn không phải là một tay mơ!" Trần Mộc cười mởmiệng:
"Cuộc sống của cô gái này chắc cũng không dễ dàng, có thể gia nhậpvới chúng ta làm hậu cần cũng được. Lấy một phần của tôi cho cô ấy đi. Hơnnữa,cô ấy cũng đi đến chân chảy máu mà vẫn không dừng lại, như vậy là người rấtcó nghị lực cũng rất có tương lai."
"Vậy cũng tốt." Trần Mộc đã nói như vậy, ba anh em Triệu gia đương nhiênsẽ không phản đối. Lúc này người làm chủ chính là Trần Mộc, hơn nữa cũngkhông tổn hại lợi ích của bọn họ.
"Anh nói thật sự? Tôi đồng ý!" Kim Phán Nhi gần như không thể tin được,đây là bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống đúng không ?
"Đương nhiên là thật." Trần Mộc tiếp tục cười. Có thể nắm được tương laicủa dị năng giả một cách dễ dàng như vậy, với hắn mà nói thì đây cũng là bánhtrên trời rơi xuống. Có điều, bản thân trùng sinh cũng được coi là một cái bánhtừ trên trời rơi xuống rồi đúng không?
Chương 12 : Mộtnăm sau
Ngày kế tiếp, Trần Mộc sắm vai một nhân vật thánh mẫu và TriệuThiên Vũ là một bảo mẫu tay mơ cùng nhau mang theo ba tay mơ khác đi sănbắn dị thú.
Kim Phán Nhi là một cô gái rất có nghị lực, quan trọng hơn là cô đã nhậnquá nhiều đau khổ, cho nên cũng không sợ khổ, cầm theo một cây đao lớn mà dũngcảm chạy tới chỗ con dị thú to gần bằng mình.
Kim Phán Nhi là một cô gái mà còn như vậy, Triệu Dương cùng Triệu Minhđương nhiên cũng không muốn tụt lùi ở phía sau. Ba tay mơ này bị thương khôngít, cũng gặp rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng chậm rãi mà trưởng thành.
Trần Mộc biết, nếu đi một mình có lẽ sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn.Nhưng cho dù có nhiều tiền cũng không nhất định có thể đổi lấy hảo cảm của mộtdị năng giả. Hơn nữa, muốn tiền thì sẽ nhanh chóng có một cơ hội.
Trần Mộc nghĩ rất nhiều, hắn hiểu được một đời kia của bản thân kỳ thậtcũng là ếch ngồi đáy giếng. Tại Tinh Vân thành, hắn quả thật là một thiếu niênanh tài, nhưng thực lực của hắn như vậy mà mang tới thành thị cấp hai thì cũngchỉ ở mức trên trung bình, nếu đến thành thị cấp một thì có lẽ còn không thể khiếncho người ta liếc mắt một cái.
Giống như trường học trong thành thị cấp hai mà hắn học lúc trước, ở nơiđó có rất nhiều người còn cường đại hơn hắn, nhưng khi trở lại Tinh Vân thành,trong lớp người trẻ tuổi, hắn cũng có thể đứng số một số hai.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước khi hắn nhìn thấy Kim Phán Nhi lấy lửa đốt phòngở của Lâm An Liệt, đuổi theo gã chạy khắp nơi. Ngọn lửa ấy dường như cóthể thiêu đốt hết thảy. Hắn biết cho dù là thời kỳ hưng thịnh nhất của bảnthân thì cũng không thể ngăn cản nổi. Nếu không phải Kim Phán Nhi không muốngiết người, thì Lâm An Liệt nhất định sẽ bị thiêu chết.
Dị năng giả ở liên minh người Hoa cũng không thiếu, mà con của dịnăng giả càng dễ trở thành dị năng giả hơn. Cho nên, phần lớn dị năng giả đềutập trung tại trung tâm của bốn thành thị cấp một: Thức Tỉnh chi thành. Đờitrước, Trần Mộc cũng chỉ được nhìn thấy vài người từ phía xa xa mà thôi.
Săn bắt tuy rằng không thể kiếm nhiều tiền lắm nhưng cũng đủ dùng, TrầnMộc còn tích lũy được không ít, mà lúc này, một cơ hội kiếm tiền đã đến .
Hàng năm vào tháng mười hai, liên minh người Hoa đều sẽ tổ chức một cuộcthi tranh tài. Trong cuộc thi ấy, có thể hợp thể cùng linh thú, có thể sử dụngvũ khí công nghệ cao, được chia làm hai bộ phận: người thường và dị nănggiả. Người tham gia trận đấu không được vượt quá năm mươi tuổi.
Trận đấu này tiến hành tại bốn thành thị cấp một, sau đó sẽ chọn ra tậphợp những người giỏi nhất, ước chừng diễn ra trong một tháng. Vào ngàymùng một tháng một, phải tranh đấu để chọn ra quán quân cuối cùng.
Trận đấu quy mô lớn như vậy hiển nhiên sẽ có người tổ chức đánh cược. Tuylúc đầu cũng bị liên minh cấm, nhưng vì không thể cấm được hết cho nên về sauliên minh tự mở ra bàn cược, người thắng cuối cùng phải nộp thuế lên đến 40%.
Trần Mộc đem chiến xa bốn bánh của hắn đi gán nợ, lại đem số tiền đã tíchgóp được ra, tổng cộng góp được bảy trăm vạn. Sau đó, dựa vào kết quả đã biếttừ trước mà đặt vào những người khác nhau, đều là những người có tỷ lệ cao.
Ngày mùng hai tháng một, tiền trong tài khoản của hắn đã biến thành támngàn ba trăm bốn mươi lăm vạn điểm tín dụng.
Trần Mộc đem chiến xa bốn bánh của mình tân trang một chút, sau đó cũngkhông sử dụng đến số tiền này nữa.
Một năm sau, tại thành thị phế tích hướng nam Tinh Vân thành, có nămngười đang tấn công hai con Bạo Ngưu thú một lớn một bé, đều là dị thú cấp sáuthực lực cường đại. Con Bạo Ngưu thú mẹ này vừa mới sinh sản nên có chút suyyếu, có điều cũng vì thế mà nó càng thêm hung hãn.
Mười ngày trước, Trần Mộc chính thức trở thành thợ săn cấp năm, TriệuThiên Vũ đã là thợ săn cấp bốn, ngay cả ba người Kim Phán Nhi cũng là thợ săncấp ba. Đoàn đội này của bọn họ với thực lực hiện nay ở Tinh Vân thành đãlà không tồi. Cho nên khi nhận được tin tức về Bạo Ngưu thú mới dám đến đây bắtgiết.
Qua một lúc, Bạo Ngưu thú mẹ đã bị thương nặng, Bạo Ngưu thú con đã sớmbị Triệu Dương và Triệu Minh bắt giữ.
Thấy tình cảnh như vậy, Bạo Ngưu thú mẹ phẫn nộ giơ lên sừng nhọn trênđầu đánh về phía Kim Phán Nhi. Kim Phán Nhi thân hình nhỏ, thực lực cũng vậy,bởi vậy đã bị trở thành cửa đột phá của nó.
Chân mày Kim Phán Nhi cau lại, muốn né tránh. Trần Mộc đã lắc mình tớiđây, đao lớn rạch trên cổ của Bạo Ngưu thú khiến Bạo Ngưu thú mẹ trong tức khắcngã trên mặt đất, máu chảy lênh láng.
"Trần lão đại, anh lại cứu tôi một lần nữa !" Kim Phán Nhi cảm kích mởmiệng.
"Vừa rồi nếu tôi không ra tay, cô cũng sẽ không chết." Trần Mộc cườicười. Hắn dùng kiên nhẫn lớn nhất đối người mấy người này, mỗi người sau nàyđều có tác dụng. Ví dụ như Triệu Thiên Vũ, người này hiền lành, tại Tinh Vânthành giao tiếp rất rộng, một năm nay dưới sự ủng hộ của hắn đã có được một thếlực kinh doanh nhỏ tại Tinh Vân thành.
Tuy rằng sau này, thành thị cấp ba – Tinh Vân thành cũng không phải làsân khấu của hắn. Thế nhưng nếu hắn muốn đạt được cuộc sống mới thì nhất địnhphải đem nơi này hiểu biết thật rõ.
"Chết thì không chết được, nhưng nhất định sẽ bị thương. Miệng vết thươngtrên người tôi đã quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không thểgả đi được!" Kim Phán Nhi nở nụ cười, sau đó lưu loát đi đến chỗ Triệu ThiênVũ, hai người cùng nhau phân chia con mồi. Bạo Ngưu thú hình thể quá lớn, nếukhông phân chia thì không thể mang về .
"Phán Nhi, không phải cô muốn gả cho người có tiền để cuộc sống an ổnsao? Trần đại ca chính là kẻ có tiền đó, vậy thì gả cho anh ấy đi!" Triệu Dươngbu lại, thật cẩn thận giả bộ như vô tình nói đùa. Cậu đối với Kim Phán Nhi cótình cảm, tất cả mọi người đều biết, mặc dù Kim Phán Nhi lớn tuổi hơn cậu.
"Trần lão đại đâu có để ý đến tôi? Mà cho dù Trần lão đại để ý tôi, anhấy cũng không phù hợp với yêu cầu kén chồng của tôi." Kim Phán Nhi cũng khôngquay đầu lại mở miệng, tiếp tục lột da thú. Đối với Trần Mộc, cô cũng từng cóảo tưởng, nhưng ảo tưởng thì cũng chỉ là ảo tưởng, cô rất rõ ràng Trần Mộckhông có ý tứ gì với cô. Một khi đã như vậy, cô cũng không định làm gì thêm.
"Yêu cầu kén chồng của cô là như thế nào? Chắc không phải rất cao nhỉ?Cẩn thận không gả được đó!" Triệu Dương tiếp tục hỏi.
"Tôi muốn một người đàn ông có thể đem lại cảm giác an toàn, lại cao lớn!Trần lão đại bộ dáng thanh nhã lịch sự như thế này không thể được!" Kim PhánNhi cười trả lời.
"Lại cao lớn? Tôi thế nào? Phán Nhi, chắc cô sẽ không thích tôi nhỉ?"Triệu Dương khẩn trương. Trần Mộc biết rõ ràng, đều là người trẻ tuổi. Nhớngày đó, hắn khi ấy không phải cũng bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội hay sao?
"Tôi muốn là cơ bắp, không phải thịt mỡ!" Kim Phán Nhi lập tức tiếpmiệng. Cô tuy rằng tùy tiện, nhưng ý tứ của Triệu Dương cũng đã nhìnra. Có điều trong mắt cô, Triệu Dương lại như một đứa em, cũng không khácso gì so với em trai của cô. Thật sự là không có cảm giác, chẳng bằng thừa dịpđùa vui lần này mà cự tuyệt :
"Thần tượng của tôi là Tạ Thanh, đời này mục tiêu của tôi là gả cho TạThanh."
"Kim đại tỷ! cô muốn gả cho Tạ Thanh? Cả đời cũng không có khả năng,người ta là dị năng giả đấy!" Triệu Dương nổi giận một chút, lại đổi xưnghô trở về Kim đại tỷ với Kim Phán Nhi như lúc trước. Tạ Thanh cũng khôngnổi tiếng, hắn là một dị năng giả lực lượng, bọn họ biết hắn là do lúctrước tình cờ gặp nhau. (dị năng giả lực lượng là kiểu có sức mạnh bê vác ý,vác một khối đá một tạ chả hạn :))))
Làm thợ săn dị thú nguy hiểm là không tránh được, lần đó bọn họ cũng ởbên trong phế tích, nhưng không may gặp phải độc xà thú. Đó là hơn nửa nămtrước, thực lực của bọn họ không mạnh như hiện tại, Kim Phán Nhi lại chỉ là thợsăn cấp hai. Độc xà thú vung cái đuôi đã đánh cô ngã sấp sang một bên, sau đónó liền xông tới định cắn.
Trần Mộc chạy tới cứu viện, dùng trường đao đập vào miệng của độc xà thúlại bị nó cuốn lấy suýt nữa thì chết vì ngộp thở. May mắn Tạ Thanh xuất hiện ởphía sau, dị năng giả lực lượng bắt lấy độc xà thú cấp năm, trực tiếp xé thànhhai nửa.
Lại nói tiếp, Tạ Thanh thân hình cao lớn, diện mạo dũng cảm, nhưng bởi vìvẻ mặt hung tướng nên không thể khiến cho con gái yêu thích. Có điều, chodù thế nào thì Tạ Thanh cũng là dị năng giả.
"Không có khả năng thì không có khả năng, tôi tưởng tượng còn không đượcsao?" Kim Phán Nhi hung dữ trừng mắt liếc nhìn Triệu Dương một cái. Triệu Dươngso với cô nhỏ hơn ba tuổi, lại không phải chịu quá nhiều đau khổ, trên mặt cònmang theo một chút non nớt.
Tự bản thân Kim Phán Nhi cũng biết không có khả năng, nếu cô là mộtđại mỹ nữ, có lẽ sẽ có thể cùng Tạ Thanh phát triển, nhưng tướng mạo của cô xấuxí, người ta lại là một dị năng giả, làm sao có thể thích một cô gái diện mạobình thường, đi trên đường tùy tiện cũng có thể vơ lấy một bó to như cô?
"Không nhất định, biết đâu Phán Nhi thật sự có thể gả cho Tạ Thanh." TrầnMộc nhớ rõ, một năm sau, Kim Phán Nhi có thể thức tỉnh dị năng. Lại nói tiếp,mấy ngày nay thi thoảng cô sẽ bị ngất xỉu, đây là bệnh trạng trước khi thứctỉnh dị năng.
"Sao có thể, muốn theo kịp dị năng giả thì cũng phải là thợ săn cấp bảy,đến lúc đó có khi tôi đã trở thành một bà cụ rồi." Kim Phán Nhi nhíu mày.
Diện mạo của cô bình thường, cho nên cũng không đi để ý dung mạo củangười khác. Tuy rằng Tạ Thanh nhìn qua thì có vẻ hung ác nhưng tâm địa khôngtồi. Quan trọng hơn là, người đàn ông tướng mạo bình thường nhưng trung hậu nhưvậy để ở trong nhà là an toàn nhất! Nếu có người đàn ông với điều kiện như vậyở bên cạnh, cô nhất định sẽ tìm bác gái dưới lầu làm nghề mai mối đi nóichuyện. Cha mẹ không còn nên hôn sự của cô thì phải do chính cô quan tâm.
Trần Mộc cười cười, nửa năm trước gặp được Tạ Thanh, người có cảm xúcnhất chính là hắn, nếu đạt tới trình độ của Tạ Thanh thì Lâm An Liệt là cái thágì? Khi đó cho dù là thành chủ của Tinh Vân thành, cũng phải cung kính vớimình. Dị năng...... Đáng tiếc, chắc là hắn không có cách nào thức tỉnh dị năng. Đờitrước, thời điểm cận kề cái chết cũng không ít nhưng lại không thấy có dấuhiệu thức tỉnh dị năng nào.
"Đúng rồi, nói với mọi người một tiếng. Ngày mai tôi muốn đi." Trước khihai mươi sáu tuổi, hắn muốn đi khắp nơi để đề cao thực lực. Đến lúc đó,hắn sẽ làm Lâm An Liệt hối hận!
"Trần lão đại, anh thật thật sự muốn đi?" Trần Mộc đã nói qua việc này từlúc trước, nhưng mọi người cũng không muốn đề cập đến. Tổ đội thợ săn này là doTrần Mộc tổ chức, mà lúc này hắn lại muốn đi.
"Tôi muốn đi xem khắp nơi, các cậu cũng không cần quá nhớ nhung, khôngphải có bộ đàm liên lạc sao? Cùng lắm thì mỗi ngày đều gọi điện với tôi."Ở chung một năm rưỡi, những người này đã coi như bạn tốt của hắn.
"Tôi nhất định sẽ gọi điện mỗi ngày!" Triệu Dương tuy rằng bị từ chối,nhưng cũng không u buồn.
"Tôi chờ, hôm nay sau khi chúng ta trở về thì đi Tinh Phong ăn một bữa nonê đi. Tôi mời khách, mang theo một ít thịt bò, hương vị này cũng được lắm ."Trần Mộc nở nụ cười.
Hết chương 12
Chương 13 : Rờikhỏi Tinh Vân thành
Tinh Phong là khách sạn lớn nhất Tinh Vân thành, giá cả ở đó cũng là caonhất. Có điều, hiện giờ Trần Mộc đã có tiền nên đương nhiên cũng không đểý điểm này.
Bọn họ mang thịt bò đến, đưa đầu bếp cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ,sau khi được nướng tái thì mang lên, bên cạnh cũng có không ít đồ ăn đặc sắc.
Ngoại trừ bàn đồ ăn bên ngoài cho bọn hắn, còn có một góc ghế lô dành choA Hổ cùng những con linh thú khác cũng được đặt tại nơi ấy, chỗ có nhữngmón đồ chơi và đồ ăn yêu thích của linh thú.
Trần Mộc cho mỗi người một ly rượu nho:
"Tôi đi, tiểu đội thợ săn này vẫn có thể tồn tại. Thiên Vũ, không phảianh đã muốn mua một chiếc chiến xa bốn bánh hay sao?"
"Tiểu đội này thì đương nhiên sẽ không giải tán, chúng tôi chờ cậu trởvề." Triệu Thiên Vũ mở miệng, nhìn nhìn hai đứa em của mình cùng Kim Phán Nhi.
Kim Phán Nhi lập tức đem rượu nho uống một hơi cạn sạch:
"Trần lão đại, tôi chờ anh trở về. Nếu không có anh, không biết bây giờtôi sẽ có bộ dạng gì đâu!" Kim Phán Nhi lúc này đã có thể nuôi dưỡng em trai emgái, cho chúng đến trường. Nhưng nếu không có Trần Mộc, cô hoài nghi không biếtbản thân có thể no bụng hay không nữa.
"Tôi nhất định sẽ trở về, đi ra ngoài một chút cũng là vì muốn tăng thựclực." Trần Mộc cười cười. Hắn trọng sinh cho đến bây giờ đã qua một năm rưỡi,nay lại là tháng mười hai, trận tranh tài thứ hai sau khi trọng sinh đangtriển khai quyết liệt ở thành thị cấp một. Theo như dự đoán, năm nay hắn có thểcó mười triệu thu vào trong tay.
Qua sang năm hắn đã hai mươi tư, cách hai mươi sáu tuổi chỉ còn hai năm.Trong hai năm này hắn muốn đi ra ngoài một chút.
"Chúng ta cụng ly, chúc Trần lão đại thuận buồm xuôi gió!" Kim Phán Nhirót cho mình một chén rượu, nâng chén lên.
Đem rượu nho uống một hơi cạn sạch, Trần Mộc cười nhìn về phía Kim PhánNhi:
"Phán Nhi, cô không nên vì rượu quý mà uống nhiều, uống hơn nữa là sẽ sayđó."
"Có thể uống rượu là tốt rồi, hiện nay còn có ai có thể làm quỷ rượu? Nămngàn điểm tín dụng một chai rượu nho, tôi mà không uống nhiều một chút thì sẽthiệt thòi." Kim Phán Nhi nhìn chằm chằm bình rượu kia, sau đó liên tiếp gắpthức ăn, bình thường cô luôn tiếc tiêu tiền mua rau dưa.
Trần Mộc ăn một miếng thịt bò, nhìn Kim Phán Nhi cùng Triệu Dương ănnhững thứ kia, Triệu Minh lại không cảm thấy gì, nhanh chóng hạ đũa ......
Ăn cơm chiều, sau khi tính tiền Trần Mộc gọi Triệu Thiên Vũ lại .
"Trần lão đại." Triệu Thiên Vũ thấp giọng mở miệng.
"Thiên Vũ, tôi để anh làm một vài chuyện, anh nhất định phải làm tốt! Mộttháng sau, tôi sẽ chuyển khoản một triệu cho anh." Đã ở chung hơn một năm, TrầnMộc cũng biết Triệu Thiên Vũ là người có thể tin. Cho nên hắn ngầm phát triểnthế lực tại Tinh Vân thành, cũng muốn giao cho đối phương quản lí.
"Một triệu?" Triệu Thiên Vũ hít một hơi thật sâu. Anh không biết tại saoTrần Mộc luôn quan hệ không tốt với cha mà lại có nhiều tiền như vậy, nhưngcũng không hỏi ra. Mặc kệ tiền đến như thế nào, có một khoản tiền thìanh muốn phát triển thế lực cũng càng dễ dàng.
"Anh có thời gian hai năm. Đến lúc đó, tôi nhất định phải có một mạnglưới tin tức có thể bao trùm toàn bộ Tinh Vân thành." Hắn không cần Triệu ThiênVũ bồi dưỡng cao thủ gì, chỉ cần đối phương thành lập một mạng lưới tình báo đểtránh thời điểm hắn trở về hai mắt bị che khuất.
"Tôi sẽ làm được!" Triệu Thiên Vũ đáp ứng, lại hỏi:
"Cậu chừng nào thì đi?"
"Ngày mai sẽ có một trấn nhỏ di động đi vào phụ cận Tinh Vân thành, đếnlúc đó tôi sẽ đi vào trấn nhỏ này, theo nó đi một số nơi." Trấn nhỏ di độngkhông cố định ở địa phương nào. Cho nên khi đi vào phụ cận thành thị sẽ đến gần rồi bổ sung tiếp tế, tiếp viện. Thậm chí có vài trấn nhỏ di động còndừng lại tại nơi cách thành thị không xa.
Phải rời khỏi thành thị hoàn toàn có thể dùng phi thuyền , nhưng Trần Mộckhông muốn lữ trình bản thân là từ một thành thị đến thành thị khác. Cho nênhắn mới lựa chọn một trấn nhỏ di động bị liên minh khống chế, ở bên trêntrấn nhỏ di động, hắn còn có thể nhìn thấy phong cảnh của các nơi.
Thời điểm Trần Mộc về nhà, Trần Khải còn chưa trở về. Một năm naybởi vì biểu hiện của hắn xuất sắc nên Trần Khải có để một ít ánh mắt lên ngườihắn. Nếu là Trần Mộc trước đây nhất định sẽ vui mừng không thôi, mà Trần Mộchiện tại lại chỉ cảm thấy châm chọc. Đều là con ông ta, Lâm An Liệt có thểkhông có gì, bản thân lại phải vạn phần xuất sắc, tài năng mới có thể đổi lấy mộtánh mắt của ông ta.
"Mộc Mộc, mẹ đã thu dọn tốt hành lý của con rồi." Lưu Chân Chân cầm mộtbao to gì đó để tại phòng khách.
"Mẹ, con không cần mang nhiều như vậy......" Trần Mộc tiếp nhận những thứnày, quả nhiên rất nặng.
"Sao có thể không mang? Lúc trước con phải đến trường, điều kiện bên ấyrất tốt. Nhưng cái này không giống như vậy, trấn nhỏ di động có rất nhiều thứkhông thể mua, không chuẩn bị nhiều một chút sao được?" Lưu Chân Chân ủng hộcon trai ra đi ngoài một chút. Trần Khải có thế lực rất lớn tại Tinh Vân thành,nhưng nếu đến thành thị cấp một thì người khác còn chẳng them liếc mắt nhìn ôngta một cái. Con trai của bà lợi hại như vậy, vùi tại thành thị cấp ba này sẽ ủykhuất cho nó.
"Được, con mang theo hết." Trần Mộc cười tiếp nhận. Mang nhiều thứ cũngtốt, lúc trước hắn chẳng có thứ gì, ở tiểu trấn di động kia lại phải dựa vào đồăn tiết kiệm của một cô bé để sống qua ngày, lúc này có thể thoải mái một chútsao lại không mang?
"Mày muốn ra ngoài?" Trần Khải đi vào nhà, liếc mắt một cái đã thấy đốnghành lý kia. Ít ngày trước ông ta đi thành thị cấp hai bàn chuyện làm ăn, mấyngày nay cũng bận rộn tới tối khuya. Giống như hôm nay, buổi tối chín giờ đượcvề nhà đã coi như rất sớm rồi.
"Mộc Mộc tính đi ra ngoài một chút." Một năm nay quan hệ của Trần Mộcvới cha hắn rất lạnh nhạt, Lưu Chân Chân liền thay hắn trả lời .
"Đi? Đi đến nơi nào? Chơi đùa với một tiểu đội thợ săn còn chưa chán?"Trần Khải nhíu mày.
"Con trai cũng phải đi ra ngoài trải đời một chút." Lưu Chân Chân khóchịu. Lúc ban đầu, cho dù Trần Mộc không đề cập đến việc ra ngoài, thì chờ đếnkhi nó ba mươi tuổi bà cũng sẽ để nó ra ngoài một chút, mở rộng tầm mắt để tiếpquản sự nghiệp trong tương lai.
"Muốn đi thì đi đi." Trần Khải mở miệng, không hỏi điều gì về dự định củacon trai mình liền lên lầu trở về phòng.
Trần Mộc nhìn cha của chính mình lại cảm thấy có chút châm chọc. Con traimuốn ra khỏi cửa cũng không biết hỏi một tiếng?
Ngày hôm sau, Trần Mộc vác túi hành lý nặng trịch kia, cùng ba anh emTriệu gia với Kim Phán Nhi đi vào trấn nhỏ di động, phương tiện ở đây do liênminh quản lý nên cũng không tồi. Trần Mộc đi thẳng đến khách sạn dành cho thợsăn dị thú nằm ở trung tâm của trấn, chiến xa của hắn cũng được lái tới, đậu ởbãi đỗ xe.
Lại nói tiếp, muốn mở chiến xa đi ra ngoài thì có thể, tuy nhiên có vàidị thú cường đại có thể đem chiến xa hủy diệt ngay lập tức. Sau khi so sánh,vẫn ở trấn nhỏ di động thì an toàn hơn.
"Các cậu trở về đi." đám người Triệu Thiên Vũ đã ngây người ở trấnnhỏ này mất một ngày rồi, khi trời vừa tối, trấn nhỏ di động sẽ rời khỏi TinhVân thành. Sau này, ban ngày nó sẽ dừng lại, buổi tối thì đi tiếp.
"Để chúng tôi ở lại thêm chút nữa đi." Kim Phán Nhi nâng đầu không vui.Tuy rằng Triệu Thiên Vũ là người tốt, sau này làm đội trưởng cũng không tệ,nhưng không phải là Trần lão đại nữa, cô ngẫm lại liền buồn bực.
"Trời sắp tối rồi." Cuối cùng, cũng là Triệu Thiên Vũ còn lý trí, lôi kéoba người kia đi mua chiến xa cùng anh. Nói với người khác là anh tích cóp tiềnmới mua được, nhưng thực tế tiền anh có cũng chỉ đủ thuê một chiếc mà thôi.Chiếc chiến xa này là do Trần Mộc đưa.
Trấn nhỏ di động chậm rãi di chuyển, giống một chiếc xe lớn lao vào trongbóng tối. Trấn nhỏ di động này, ngoại trừ một vài cái là của tư nhân, còn lạiđều do vệ tinh khống chế quỹ đạo. Lên mạng tra một chút là có thể biết trấn nhỏđược đánh số lúc này đang ở nơi nào.
Bộ đàm liên lạc trên tay chấn động, Trần Mộc liền thấy có ba người gọihắn: Mẹ, Kim Phán Nhi, Triệu Minh.
Cảm giác có người nhớ thương thật tốt.
Hết chương 13
Chương 14: Việnnghiên cứu dị năng
Cát vàng đầy trời, thỉnh thoảng sẽ thấy một mảng thực vật bện xoắn vàonhau. Trần Mộc mở chiến xa của bản thân, đi tới mảnh cát vàng phía trướclàm vung lên một chuỗi dài khói bụi.
Rời khỏi Tinh Vân thành không bao lâu, hắn đã đem toàn bộ sự chú ý củamình quăng vào bàn cược đấu, sau khi khấu trừ rất nhiều tiền thuế thì còn lạimười triệu.
Tìm một tòa thành thị cấp ba chuyển khoản một triệu cho Triệu Thiên Vũ.Sau đó Trần Mộc bắt đầu chuyến du lịch của chính mình.
Nếu đã không thiếu tiền, hắn cũng không nhớ thương việc giết dị thú đểđổi tiền nữa. Cho nên bình thường sẽ đi tìm những dị thú gần bằng thực lực củabản thân để khiêu chiến.
Hắn bị thương rất nhiều, mà đời trước lại gần như không có vết sẹonào trên người. Cho dù bị thương cũng đến bệnh viện trị liệu một chút thìsẽ không bị lưu lại sẹo. Đời này bởi vì rất ít khi vào thành thị nên trên ngườihắn toàn là vết thương.
Con người quả thật là một lài vô cùng dễ thích nghi với hoàn cảnh. Nhữngngười chưa bao giờ ra khỏi thành thị thì cho dù có bôi dầu chống phóng xạ vàcùng hợp thể linh thú đi chăng nữa cũng sẽ bị ánh mặt trời mãnh liệt làm bịthương, bị phóng xạ phá hỏng làn da. Nhưng hắn lúc này chỉ cần cùng hợp thể vớiA Hổ liền có thể thích ứng hoàn toàn với cuộc sống ở dã ngoại. Cho dù không hợpthể cùng A Hổ thì trong một chốc, hoàn cảnh ác liệt ở dã ngoại cũng không thểlàm hắn bị thương.
Một năm, lưu lạc suốt một năm, Trần Mộc đã có thể một mình khiêu chiếnvới dị thú cấp bảy. Cũng từng giết một con dị thú cấp bảy yếu kém. Nếu hắn điliên minh người Hoa đăng kí gia nhập quân đội thì có thể trở thành một ngườithủ hộ ở thành thị cấp ba, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Trần Mộc biết, người thường có thể đạt tới thợ săn dị thú cấp bảy đã làsố một số hai. Phần lớn người bình thường khi đã là thợ săn cấp bảy đều cóthể hoàn toàn thú hóa. Bởi vậy, nếu hắn muốn tiếp tục đề cao thực lực thì hoặclà hoàn thành việc hoàn toàn thú hóa, hoặc là trở thành dị năng giả, không cóbiện pháp nào khác.
Trần Mộc cùng A Hổ gần như đã tiếp cận hoàn toàn thú hóa, đây cũng lànguyên nhân hắn có thể một mình đấu với dị thú cấp bảy. Nhưng dù sao hắn cũngkhông phải hoàn toàn thú hóa, cho nên nếu gặp dị thú cấp bảy cường đại, hắn vẫnkhông dám trêu chọc.
Hoàn toàn thú hóa, phải cùng linh thú của mình đạt độ thân mật, phù hợptới mức cao nhất, mà muốn đạt tới mức ấy phải cần có thời gian .
Vài năm nay, hắn đem A Hổ trở thành tâm can bảo bối của mình, mà A Hổcũng vô cùng ỷ lại hắn. Thế nhưng khi hai người hợp thể vẫn giống lúctrước, không thể tâm ý tương thông. Trên mặt hắn xuất hiện hoa văn của mèo, mọcra lỗ tai mèo, tay chân sau khi biến thân quả thật chính là bản phóng đại của AHổ. Có điều, đây cũng không phải hoàn toàn thú hóa. Trần Mộc từng gặp vài ngườicó thể hoàn toàn thú hóa, bọn họ đều là những người trung niên bốn năm mươituổi, cho dù là linh thú hay chính bản thân họ thì đều đã đạt tới mức caonhất, sau khi hoàn toàn thú hóa liền biến thành bản phóng đại của linhthú nhà mình. Dùng thân thể dã thú không chỉ thích ứng hoàn toàn với hoàn cảnhdã ngoại mà khi cận chiến cùng dị thú cũng càng thêm dễ dàng, còn có thể miễndịch với phần lớn độc tố và phóng xạ trên người dị thú.
Nghĩ đến mọi thứ, nghĩ đến tình huống dừng lại ở cấp bảy của bảnthân, Trần Mộc sẽ nhớ tới Chu Dật Cẩn. Lúc cuối cùng ở đời trước, Chu Dật Cẩn cũng là thợ săn dị thú cấp bảy.
Hắn ấn tượng không sâu với Chu Dật Cẩn, lúc trước khicòn ở Tinh Vân thành, mỗi tháng Trần Mộc đều mang chiến xa đến cửahàng chiến xa 4s – nơi sửa chữa chiến xa tốt nhất ở Tinh Vân thành để bảodưỡng. Chu Dật Cẩn chính là kỹ sư sửa xe ở nơiđó. Tính tình y tốt lắm, ngay từ đầu đã luôn chủ động giúp hắn rửa xe, đổi linhkiện bị mài mòn, sau lại dần dần xa lánh hắn, cuối cùng trực tiếp rời khỏi TinhVân thành.
Cách xa nhau hơn mười năm, Chu Dật Cẩn lại xuất hiện, khi ấy y đã khôngcòn là một nhân viên sửa xe, mà là thợ săn dị thú cấp bảy, hơn nữa nhìn tìnhhuống lúc đó, có lẽ Lâm An Liệt cũng dính dáng đến y.
Lúc còn cùng một chỗ với Lâm An Liệt, đối phương chưa từng nhắctới Chu Dật Cẩn, lại không biết tại sao khi ấy gã có phản ứng như vậy.
Có điều, đối với Lâm An Liệt hắn vẫn luôn không rõ. Ví dụ như gã quá bạctình bạc nghĩa, đối với hắn như vậy chưa tính, mà mấy ngày hắn tham sống sợchết ở Tinh Vân thành, Lâm An Liệt cũng không thiếu người để đùa bỡn sauđó lại vứt bỏ, nam nữ đều có, trong đó bao gồm cả em gái của Kim Phán Nhi.
Dần dần cát vàng càng ngày càng ít, một vài kiến trúc bị ăn mòn hơnphân nửa cũng xuất hiện, đường càng ngày càng khó đi. Trần Mộc nắm chặt taylái, chiến xa R hệ có hệ thống phòng chấn động không tồi, mặt đường xóc nảy nhưthế này khiến hắn ngã trái ngã phải, có lẽ ngày mai còn phải đổi săm lốp. Rờikhỏi Tinh Vân thành đã hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên Trần Mộc một mìnhrời khỏi thành thị và trấn nhỏ di động lâu như vậy.
Càng tiếp xúc với thế giới này lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé. Cho dùlà dị thú hay thợ săn dị thú cũng đều bị chia làm chín cấp. Lúc trước hắn cảmthấy cấp chín đã là truyền thuyết, hiện tại mới biết được ngoài cấp chín còn cócấp mười.
Dị năng giả có thể hợp thể cùng linh thú trở thành thú hóa hoàn toàn, thìsẽ đạt tới cấp bậc trong truyền thuyết kia. Mà dị thú, có một vài dị thú cấpchín có thể tiến hóa ra dị năng, chúng nó cũng sẽ đạt tới cấp mười. Tin tứcnày, là do Trần Mộc ngẫu nhiên gặp được hai dị năng giả mới biết được.
Mấy trăm năm trước mạt thế, mực nước biển cũng đã dần dâng lên.Đến sau này, hầu như tất cả vùng duyên hải của Trung Quốc đều bị nước biển baophủ. Tòa thành thị này cách đây mấy trăm năm mới dần dần lộ ra khỏi mặt biển.Mà hai dị năng giả kia gặp một con cá mập thú cấp chín cũng ở nơi đó,không những bị đả thương mà ngay cả chiến xa cũng bị hủy.
Trần Mộc cứu bọn họ, đưa bọn họ đến thành thị gần nhất, dọc theo đường đicòn phải chịu đựng những dị năng giả này miệt thị, nhưng cũng chiếm được khôngít tin tức.
"Viện nghiên cứu dị năng giả ......" Chiến xa dừng lại, xa xa là một mảnh đấtlớn bị nhiễm phèn, bởi vì nơi này mấy trăm năm vẫn luôn bị nước biển bao phủ.
Mặt đường xi măng bị tảo biển phơi khô bao phủ, thi thoảng còn có thểnhìn thấy một vài hài cốt của dị thú đại dương.
Trần Mộc không biết bản thân lấy được tin tức có phải thật hay không. Hắnlà một người cẩn thận, cho nên còn đặt thêm một bộ trang bị ghiâm ở mặt sau của chiến xa. Lại nói tiếp, thợ săn dị thú lăn lộn lâuđều biết: bị người khác cứu, ngồi vào sau xe của người khác thì đừng nghĩ raoai cũng không được nói lung tung. Vậy mà hai dị năng giả kia lại hoàn toànkhông hiểu. Có ngăn cách trước sau khiến thanh âm và tầm mắt không thểtruyền về sau, nên hai người kia cũng không kiêng nể gì mà nói chuyện với nhau.Quả nhiên là dị năng giả được bảo vệ tốt ...... Hắn cũng đã từng như vậy đúngkhông?
Viện nghiên cứu dị năng đã có trước mạt thế. Khu đất ở vùng duyên hải cònchưa bị hủy, tuy rằng số lượng người ở đây rất nhiều nhưng lại có thổ nhưỡngphì nhiêu, khí hậu cũng còn trong lành, không giống phương bắc chỉ có một vàithành thị công nghiệp còn bị thiếu lương thực. Nhưng hết lần này đến lần khác,đường đi đều bị bịt kín do động đất và bão tuyết khiến nam bắc bị ngăn cách,mỗi nơi phát triển theo ý mình.
Khi đó dị năng giả cũng chỉ có vài người linh tinh. Cơ quan nghiên cứulớn nhất ở phía nam đã bắt giữ dị năng giả để tiến hành nghiên cứu, nghe nóithủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa cũng nghiên cứu ra một số thứ.
Lại nói tiếp, loại sở nghiên cứu như vậy, lúc ấy ở các nơi trên thế giớiđều có, mà Trung Quốc cũng có vài cái. Cũng vì nguyên nhân như vậy nên ngày nayhai thành thị cấp một là — Thức Tỉnh chi thành và Nghiên cứu chi thành cóquan hệ rất kém.
Những cơ sở nghiên cứu như vậy đều tiến hành nghiên cứu về thực lực cườngđại có thể thích ứng hoàn cảnh ác liệt của dị năng giả. Mà vùng duyên hải ởGiang Nam này, cũng nơi duy nhất nghiên cứu ra một chút manh mối. Nghe nói đãcó cách khiến những từ tù tham gia thực nghiệm trở thành dị năng giả, chẳng quavừa mới nghiên cứu ra một chút đầu mối liền bị một trận động đất và sóngthần cuốn cơ sở này vào đáy biển – nơi có vô số dị thú hải dương.
Bởi vì tình hình tai nạn tăng thêm nên số lượng dị năng giả cũng tăngnhiều. Từ đó trở đi, nghiên cứu về dị năng giả cũng ngưng hẳn. Bởi vậy,dười lòng đất của S thị cuối thời mạt thế, không chừng có thể có đượcnghiên cứu tiên tiến nhất về dị năng.
Trần Mộc muốn có được dị năng, vô cùng vô cùng muốn, bất cứ một ngườibình thường nào cũng đều muốn có được dị năng. Hôm nay có lẽ là ngày kết thúccuộc so tài, đứng đầu trong số những người thường tham gia làmột người đàn ông có thể hoàn toàn thú hóa. Từ nhỏ anh ta đã nếm qua vôsố đau khổ, nhưng anh ta vẫn không thể đánh lại bất kỳ một dị năng giả thamgia so tài nào. Một trăm dị năng giả tham gia so tài dị năng, mỗi một người đềucó thực lực của thợ săn dị thú cấp tám.
Lúc đầu có được dị năng như thế nào thì không ai biết. Phần lớn dị nănggiả hiện nay đều là di truyền, đột nhiên thức tỉnh giống Kim Phán Nhi,hiện nay toàn bộ liên minh người Hoa cũng không vượt quá mười người, mà toàn bộliên minh người Hoa lúc này đã có tới ba vạn dị năng giả. Tuy rằng bên trongnhững dị năng giả đó phần lớn đều chỉ có thực lực của thợ săn dị thú cấp bảy.
Vào thời điểm nửa năm trước Kim Phán Nhi cũng đã thức tỉnh dị năng.Trần Mộc còn nhớ rõ, ngày đó, bộ đàm liên lạc của hắn thiếu chút nữa bị nổtung. Cuối cùng, Kim Phán Nhi còn dùng hai giờ đồng hồ để biểu đạt trạng tháihưng phấn của mình với hắn. Trần Mộc có hai đời làm người nhưng một năm nàylại phải ăn rất nhiều đau khổ mới có thể bước vào cửa thợ săn dị thú cấpbảy, còn Kim Phán Nhi lúc này đã là thợ săn dị thú cấp tám.
Con người khi còn sống, luôn phải có một vài quyết định quan trọng. Cóvài thời điểm mà một khi nhát gan, nao núng thì sẽ dừng lại không tiến thêmđược nữa.
Một thợ săn dị thú cấp bảy có thể làm cha kiêng kị nhưng cũng không nhấtđịnh có thể vượt qua ông ta. Hắn muốn cược một lần, cho dù không thể trở thànhdị năng giả cũng nhận được một kinh nghiệm.
Chương 15 : cựquy thú
A Hổ đứng ăn hộp đồ ăn của linh thú ở ghế phó lái trên chiến xa. Trần Mộcmắt nhìn về phía trước, không biết bản thân có nên tiếp tục đi xuống hay không.
Viện nghiên cứu dị năng giả ở S thị. Trước khi tận thế, S thị làthành thị phồn hoa nhất của đại lục người Hoa, thậm chí các khu vực lâncận cũng rất phát triển.
Trần Mộc biết lúc này S thị chỉ mới lộ một phần ra khỏi mặt biển, mà haidị năng giả kia chính là những người đến dò đường. Thời gian gần đây, mựcnước biển giảm xuống nhanh chóng, hắn cũng mang theo trang bị để lặnxuống nước một lần. Có điều, còn chưa tới nơi thì hắn đã gặp phải phiền toáikhông nhỏ.
Chiến xa ngày nay đều có hệ thống định vị vệ tinh, cho nên Trần Mộc cũngkhông sợ lạc đường, nhưng tình hình giao thông lúc này lại làm cho người ta cảmthấy vô cùng bất đắc dĩ.
Tận thế kéo dài liên tục vài thập niên, thời kỳ kinh hoàng đó độngđất đã gần như phá huỷ toàn bộ đường đi trên đất liền. Nhưng sau tận thế, câycối đã được dọn dẹp, chiến xa lại là phương tiện có khả năng chạy nhanhtrên mặt đường xóc nảy, cho nên ngoại trừ đường trên núi thì rất ít khi xuấthiện tình huống bị tắc đường. Có điều vùng đất duyên hải này lại khác hoàntoàn.
Ban đầu còn tốt, dần dần lại xuất hiện những phòng ốc bị sập, cầu bị gãy,những mặt đường bị nứt toác khiến cho Trần Mộc gặp không ít những phiền toái.Chiến xa của hắn thường không tìm thấy đường đi, điều này chưa tính, mực nướcbiển tuy rằng giảm xuống nhưng vùng duyên hải Giang Nam phần lớn là sông ngòi aohồ, bởi vậy có không ít dị thú đại dương sống tại những sông ngòi này. Màhết lần này đến lần khác các cây cầu đều bị sập, muốn đi qua thì nhất định phảibơi chứ không còn cách nào khác. Trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, Trần Mộcđã gặp phải vài con dị thú muốn hắn làm bữa trưa. Nếu không phảichiến xa chắc chắn thì có lẽ hắn đã bị tha đi. Kỳ thật Trần Mộc vẫn may mắn,những con sông này che giấu phần lớn dị thú đại dương, hai dị năng giả kia bịcá mập thú tập kích chính là lúc phải băng qua sông, cuối cùng còn phải némchiến xa cuống quít chạy trốn.
Hiện tại Trần Mộc lại gặp phải phế tích của một thành lớn, những tòa nhàcao tầng đều bị bao phủ bởi tảo biển mà trong đó không biết có bao nhiêudị thú đang ẩn nấp .
Đã tìm kiếm ròng rã một ngày, chiến xa cũng bị hư hại hơn phân nửa,nhưng S thị vẫn còn rất xa.
Cắn môi dưới, Trần Mộc cảm thấy bản thân dường như đang tẩu hoả nhập ma.Không biết tin tức về viện nghiên cứu dị năng thì tốt rồi, mà khi đã biết hắnlại không bỏ xuống được.
Trở thành dị năng giả, điều này mê hoặc biết bao nhiêu? cho dù chưa trọngsinh, dù không muốn báo thù thì sự dụ hoặc này cũng làm cho hắn khó có thể từchối, không có một người đàn ông nào không muốn trở nên mạnh mẽ.
Lúc còn rất nhỏ, nhìn thấy tấm ảnh của một thợ săn dị thú, lúc ấy TrầnMộc liền nãi thanh nãi khí nói với mẹ: hắn muốn thành thợ săn dị thú mạnh nhất,mà hiện tại cơ hội đã ở ngay trước mắt.
"Đành liều mạng vậy!" Trần Mộc đem A Hổ đang ngồi ở bên cạnh ôm đứng lên,đầu đối đầu bắt đầu hợp thể. Đi thêm một đoạn nữa thì chiến xa của hắn liềnngừng lại. Một khi đã như vậy thì cứ liều mạng một chút, hợp thể cùng A Hổ xongthì sẽ một mình tiến lên.
Sau khi hợp thể, trên mặt Trần Mộc xuất hiện hoa văn, ánh mắt cũng khôngkhác mắt mèo, tay chân mọc thêm móng vuốt.
Tuy rằng chưa thể hoàn toàn thú hóa để thích ứng với hoàn cảnh dã ngoại ,nhưng Trần Mộc cách hoàn toàn thú hóa cũng chỉ có một bước, bởi vậy cũng khôngbị hoàn cảnh ác liệt ảnh hưởng hoạt động.
Mặc lên trang bị để lặn, đem những thứ hữu dụng bỏ vào một ba lô lớnchống thấm đeo trên lưng. Cuối cùng, đem chiến xa của mình đẩy mạnh đếnbên cạnh ao hồ.
Thời điểm chuẩn bị Trần Mộc đã biết là phải hủy đi chiến xa bảo bối củamình. Nếu không sau khi người của Thức tỉnh chi thành đến, nhất định sẽ pháthiện ra nó. Mà chiến xa cùng chủ nhân có sự trói buộc.
Nhảy vào trong phế tích, cùng linh thú hợp thể giúp Trần Mộc có lực đánhvà sức bật vô cùng kinh người. Lúc này nước biển rút không lâu, Trần Mộc biếtchỉ cần chọn nơi khô ráo mà đi là được. Chỉ tiếc những sông ngòi này khó đốiphó, bởi vậy Trần Mộc mỗi lần đều phi nhanh qua, có gắng qua sông trước khinhững con dị thú bị hấp dẫn mà tới. Nếu trong sông có hòn đá hay mảng bê tônglinh tinh lộ ra mặt nước thì sẽ nhảy lên trên chúng để qua.
Phương phápnhư thế này ngược lại giúp Trần Mộc tốc độ đi nhanh hơn rấtnhiều.
Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Mộc đã nhìn thấy S thị.
Nước biển còn chưa rút lui hoàn toàn, nhưng phần lớn kiến trúc đều đã lộra khỏi mặt nước. Những phế tích của mảng kiến trúc bị ăn mòn có thể khiến chongười ta tưởng tượng ra được sự khinh khủng của mạt thế. Có điều những phế tíchnày hầu như đều đã vào bụng của dị thú đại dương.
Vị trí cụ thể của viện nghiên cứu dị năng cũng không được hai người dịnăng giả kia nói ra. Bởi vậy Trần Mộc chỉ có thể tự mình tìm kiếm, Có điều nơicó thể để cho dị năng giả tiến hành nghiên cứu thì hiển nhiên phải vô cùng vữngchắc. Không có khả năng ở chỗ nhân viên tập hợp, mặt khác cũng có vài dấu vếtcó thể lần theo.
Trong lúc Trần Mộc đang nhảy tới các công trình phế tích thì thi thoảngcũng bị dị thú hải dương nhảy ra khỏi mặt nước tập kích. Có điều thực lực củahắn lúc này cũng không kém mà những dị thú sống tại khu nước cạn cấp bậc khôngcao, bởi vậy nên chưa gặp trường hợp nào nguy hiểm đến tính mạng.
Thời điểm Trần Mộc đang tìm tòi thì có một chiếc phi thuyền tư nhân đãdừng lại ở chỗ trống phía tây bắc của S thị . Có hai mươi mấy người mặc đồtrắng chống phóng xạ, cả nam cả nữ đi xuống phi thuyền.
Hiện nay trang phục tác chiến, trang phục chống phóng xạ đều vô cùng vừangười, áo với quần có thể sử dụng khóa kéo cùng đai lưng để bịt kín. Bởi vì đểcó thể phản xạ ánh mặt trời nên hầu như đều là màu trắng.
"Phùng lão, vì sao chúng ta không thể nghe trực tiếp được từ S thị?"Trong đó một người mang theo mũ giáp hỏi.
"Bên cạnh S thị có một con cá voi thú cấp mười có thể hiểu biết hơn hẳn.Các cậu không sợ mục tiêu quá lớn thì có thể mở phi thuyền đi đến đó." Mộtngười đàn ông không mặc quần áo chống phóng xạ, ngược lại mặc một bộ thườngphục mở miệng. Ông ta được xưng là Phùng lão, nhìn qua cũng không quá năm sáumươi tuổi.
"Nước biển sắp rút xuống, chúng ta mau đi tới đó, cũng không cần dùngchiến xa. Tình trạng nơi này đã từng được vệ tinh chụp lại, không thích hợp đểmở chiến xa." Một một người đàn ông trung niên không mặc quần áo phóng xạ khácmở miệng. Ông ta là dị năng giả thứ hai không mặc đồ chống phóng xạ. Trong haimấy người ở đây cũng chỉ có ông ta cùng Phùng lão không thèm để ý hoàn cảnh ácliệt chỗ này. Hơn nữa, rõ ràng bọn họ cũng không hợp thể cùng linh thú.
Rất nhiều dị năng giả trời sinh tính tình cao ngạo, bởi vậy nên khôngmuốn hợp thể cùng linh thú. Thậm chí cảm thấy động vật hóa bản thân là vô cùngngu xuẩn. Bọn họ khinh thường những người đạt được sức mạnh nhờ hợp thể cùnglinh thú, chỉ tin tưởng thực lực của chính bản thân mình. Mà dị năng giả đẳngcấp cao quả thật có thể không để ý đến hoàn cảnh dã ngoại.
Đoàn người phi nhanh tới, hướng về phía S thị chạy vội đi. Mà lúc nàyđang ở S thị – Trần Mộc đúng lúc gặp phải phiền toái lớn.
Ma thú cấp bảy, cự quy thú!
Trần Mộc không bao giờ nghĩ tới tảng đá mà hắn chọn đặt chân lên lại làmai của cự quy thú.
Đối với dị thú đại dương, mọi người không hiểu biết nhiều lắm, nhưng loàidị thú có thể lên bờ như cự quy thú thì vẫn biết đến.
Cự quy thú tuy rằng bị phân chia ở dị thú cấp bảy là do ở trên đất liềnnó hành động chậm chạp bởi vậy lực công kích không cao nhưng trên thực tế nó cóthực lực của dị thú cấp tám.
Một chân Trần Mộc vừa mới dẫm lên lưng nó, lập tức đã bị cự quy thú cắnmột miếng trên đùi. Dự cảm nguy hiểm giúp hắn bay nhanh để né ra, nhưngvẫn bị cắn nát quần áo, chảy khá nhiều máu.
Mùi màu sẽ đưa rất nhiều dị thú tới, Trần Mộc không dám ham chiến, cũnghiểu được bản thân không thể đánh phá được phòng ngự của cự quy thú. Bởi vậychỉ có thể lựa chọn chạy trốn, nhưng cự quy thú trong giây lát đã rướn cổ cắnmột ngụm lên bao đồ trên lưng hắn.
Trong ba lô trên lưng Trần Mộc có quần áo tác chiến, vũ khí, đồ ăn, còncó một ít công cụ thượng vàng hạ cám , trong đó quý giá nhất là một khẩu súnglaser.
Ba lô bị cự quy thú một ngụm cắn rách, vật tư rơi đầy xuống đất. Trần Mộccắn răng một cái, bay nhanh chạy trốn về phía trước. Ném những thứ này đi sẽlàm cuộc sống lúc sau của hắn gặp khó khăn, nhưng nếu quay đầu lại thì hắn cònchưa đủ một bữa cơm cho cự quy thú.
Cự quy thú kia lớn bằng chiến xa của hắn, mà mai của nó sợ rằng ngay cảsúng laser cũng không nhất định có thể đánh vỡ.
Đi đến một tòa nhà cao tầng, nghỉ tạm một chút, miệng vết thương trên đùibởi vì không có thuốc chữa thương mà lộ ra ngoài không khí, còn bị dính nướcbiển sưng lên, phóng xạ thì không chỗ nào không có. Bên ngoài miệng vết thươnglập tức nổi lên một lớp den, đây là loại bệnh ngoài da do phóng xạ tạo thành.Nếu đi bệnh viện thì sẽ bị yêu cầu cắt bỏ chỗ đó đi để đắp da chỗ khác vào.
Thật sự là không may ! Trần Mộc lấy từ trong chiếc giày chiến một ống dầuvừa có thể phòng chống phóng xạ lại có thể trị thương để bôi lên, độtnhiên nhìn dưới chân khiến tinh thần chấn động.
Dưới chân hắn là một công trình kiến trúc, lúc này đã bị nước biển ăn mònmấy trăm năm, nhưng vẫn không bị sập. Mà quan trọng hơn, phía dưới có lẽ là mộtquảng trường được xây bằng xi măng nhưng lại không có một chút nứt nẻ nào khiếncho tảo biển cũng không có chỗ để mọc.
Thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí côngphu! (đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công)
Chương 16 : Tìmđược cửa vào
Đoàn người dị năng giả đã sắp tiếp cận S thị, nhưng khi đi qua con sônglớn chứa đầy nước biển thì lại gặp phải dị thú cấp chín.
Lại nói tiếp, vận may của Trần Mộc cũng không tệ lắm, hơn nữa hắn chỉ cómột người, mục tiêu nhỏ động tác lại mau. Dị thú cấp thấp sẽ tấn công hắn nhưngdị thú cao cấp cách xa lại chẳng thèm để hắn – một người chỉ đủ nhét kẽ răng ởtrong mắt. Bởi vậy đã giúp hắn hữu kinh vô hiểm tới được S thị, mà những dịnăng giả kia lại không may mắn như vậy. Hai mưới mấy người cùng nhau hành động,mục tiêu lớn chưa tính lại có người yếu kẻ mạnh. Hai người mặc một thân thườngphục kia nếu gặp sông ngòi đều có thể trực tiếp phi qua, nhưng những người khácmuốn qua lại phải lặn xuống đáy sông, mà người cuối cùng còn bị một con dị thúđại dương cấp tám công kích. Dị thú cấp tám không có uy hiếp lớn với bọn họ,cho nên họ không chút do dự mà ra tay, vài người dị năng giả phía trước cũng ratay giúp, không bao lâu sau con Cua thú kia đã bị chém chết ở trong sông. Họlại không biết rằng máu tươi lan tràn trong lòng sông kia sẽ dẫn tới dị thú cấpchín.
Dị thú đại dương cấp chín, cho dù rời khỏi nước biển thì cũng vẫn cóthực lực cường đại. Phùng lão và người đàn ông mặc thường phục đều là thợsăn dị thú cấp chín, lúc này không hề chạy đi mà lại nghĩ cách giết chết con dịthú kia để tránh kinh động đến con dị thú cấp mười bên cạnh S thị.
Dị thú cấp bậc cao có sinh mệnh vô cùng ngoan cường. Bị hai mươi mấyngười vây tấn công, cũng phải mất một giờ mới có thể đem nó giết chết, mà thờiđiểm khi nó ầm ầm ngã xuống đất, Phùng lão cũng không để ý đến vết máu, trựctiếp mở đầu của con dị thú cấp chín này, lấy ra một viên ngọc trong suốt từ bêntrong.
Dị thú cấp chín sẽ ngưng kết ra một viên ngọc trong suốt không màu ởtrong óc, nếu là dị thú có thể thăng cấp, viên ngọc này sẽ rất lớn còn có thểmang theo thuộc tính.
Đối với dị năng giả mà nói thì ngọc không thể hấp thu trực tiếp nhưng cóthể lấy để bổ xung dị năng, dùng cho tới khi nào xong thì thôi. Chỉ cần có mộtviên ngọc như vậy đã có thể giúp dị năng khôi phục rất nhanh.
Viên ngọc của dị thú cấp chín này có thể tương đương với một thân dị năngcủa Phùng lão. Trong chiến đấu mà có nó thì sẽ vô cùng thuận tiện.
"Lần sau đến lượt tôi." Lúc Phùng lão đã lấy được viên ngọc ra, mộtngười khác mở miệng.
"Tất nhiên!" Phùng lão sung sướng đáp ứng. Trong đội ngũ lần này, ông talà người phụ trách chủ yếu, cho nên có chiến lợi phẩm cũng cho ông ta đầu tiên.
Đem ngọc thu lại, bộ đàm liên lạc trên cổ tay Phùng lão liền vanglên.
"Phùng lão, vệ tinh giám sát phát hiện S thị có người hoạt động, hơnnữa hiện tại hắn đang ở phụ cân viện nghiên cứu dị năng!" Một âm thanhcủa người nam thanh niên truyền ra.
"Sao có khả năng? Sự tình lần này liên minh đã giao toàn quyền giao choThức tỉnh chi thành xử lý." Phùng lão nhíu mày, phản ứng đầu tiên nghĩ đến lànhững người cuồng nghiên cứu của Nghiên Cứu chi thành này làm trái vớihiệp ước.
"Thời điểm chúng tôi phát hiện ảnh của người kia là lúc đối phương đangchiến đấu với dị thú, đã hỏi các thành thị khác nhưng không có thành thịnào phái người đi trước."
"Vậy sao có người biết được tin này?" Hiện nay biết tin tức này cũng chỉcó những người đứng đầu các thành thị cấp một, Thức Tỉnh chi thành của bọnhọ hiểu biết hơn một chút. Nhưng người nhận nhiệm vụ mới rời khỏi thành thị lạibiến mất không rõ nguyên nhân. Phùng lão sắc mặt âm trầm, chẳng lẽ có nộigián?
Một trong số những người sáng tạo nên Thức Tỉnh chi thành là thuộc việnnghiên cứu dị năng giả ở S thị. Bởi vậy sau khi trốn ra đã mang đến không ít tưliệu. Cho nên người khác không biết nhưng ông ta cùng vài lãnh đạo cấp cao ởThức Tỉnh chi thành lại biết rất rõ: Trong viện nghiên cứu kia có vài thứ cựckì quan trọng.
Động tĩnh nơi này của Phùng lão khiến một đội trưởng khác lúc đi tới đãnghe được cuộc nói chuyện. Sau đó trên mặt ông ta cũng là một mảnh hàn băng.
Nước biển vừa mới rút lui, nơi này gần như toàn không có người ở, còn cókhông ít dị thú đại dương ở lại. Tại sao lại có thể có người đi vào? Tám phầnlà nội gián hoặc người của các thành thị khác ra tay trước.
Thức Tỉnh chi thành của bọn họ đã đợi món đồ này mấy trăm năm, sao có thểđể rơi vào tay người khác?
"Nhanh đi tới, Bành Thiên, anh bọc hậu!" Phùng lão mở miệng với một thợsăn dị thú cấp chín khác, tuy rằng đều là cấp chín, nhưng thực lực của hắn vẫntrên đối phương.
"Đi hết tốc lực về phía trước!" Bành Thiên dùng băng tiễn đâm trúng mộtđội viên rớt ở phía sau, mở miệng.
Trong lúc dị năng giả phi nhanh tới S thị, Trần Mộc lại đang suynghĩ cách tìm thông đạo.
Viện nghiên cứu dị năng giả, xem tình trạng nơi này, có thể đoán là ởdưới đất. Nhưng do bị nước biển bao phủ mấy trăm năm, thang máy đã không thểdùng mà thang lầu lại không có. Đối mặt với cái cửa được làm bằng thép tinh chếtuy rằng bị ăn mòn nên có chút ghồ ghề những vẫn vô cùng rắn chắc kia, Trần Mộcchỉ có thể lựa chọn dùng cách thông thường, nhưng mà sức của hắn không đủmạnh, móng vuốt cũng không thể cào ra được mấy tấm vô cùng cứng rắn ở cửa.
Bình tĩnh lại, Trần Mộc đột nhiên nghĩ đến một điểm: thời điểm hắn haimươi lăm tuổi, dường như cũng không có sự tình kỳ lạ gì xảy ra. Dị năng giả củaThức tỉnh chi thành vẫn nhận được chú ý, tại một năm kia cũng không có tin tứckì quái gì xuất hiện...
Có điều đời trước hắn ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới: Bờ biển xuấthiện một con cá voi thú vô cùng lợi hại, chiếm cứ một bán đảo tại S thị. Xem racũng không phải chỉ là một bán đảo?
Con cá voi thú kia không bị liên minh thanh lí, có lẽ là dị thú cấp mườichăng?
Trần Mộc một bên nghĩ, một bên tiếp tục tra tìm ở mọi nơi. Đã đi đến mộtbước này, hắn nhất định phải kiên trì đến cuối cùng, cho dù cuối cùng phát hiệnra phòng thí nghiệm không có bất kì cái gì.
Động đất lúc trước, còn bị ngâm trong nước biển mấy trăm năm, chung quysẽ làm nơi này xuất hiện một ít kẽ hở. Rời khỏi cánh cửa lớn kia, Trần Mộcở phía sau của tòa nhà phát hiện một cái khe, trong cái khe ấy còn chứađầy nước biển, đồng thời còn có một con tôm thú sống ở đó. Chung quanh con tômquấn đầy tảo biển, rõ ràng là còn sống, xúc tu thật dài lộ ra bên ngoài cáikhe.
Có lẽ lúc trước, nơi này chỉ là một cái khe rất nhỏ, bị một con tôm conlấy làm ổ mà sau lại không ra được. Vì thế thân thể của tôm thú khiến cái khenày trở nên lớn hơn.
Vỏ ngoài của Tôm thú vô cùng cứng rắn, móng vuốt của Trần Mộc chộp vàophía trên cũng chỉ cào ra vài vạch hồng ngân. Có điều, Trần Mộc cũng xác định:tôm thú quả thật không có cách nào nhúc nhích.
Không thể động đậy càng tốt, con tôm thú là dị thú cấp bảy này không biếtđã sống bao nhiêu năm lại bị Trần Mộc giết chết. Sau đó, hắn tìm suốt haigiờ, rốt cục đem cái khe này thanh lí sạch sẽ, nước biển cũng bị múc ra ngoài.
Cái khe có thể cho khoảng ba bốn người đi quá, thế nhưng lại không thôngvào vách tường, Trần Mộc đi ra khỏi cái khe, nhìn hoàn cảnh chung quanh thì suytư một chút. Có lẽ hiện tại, cái khe này chính là cửa đột phá. Lại nói tiếp,lúc trước viện nghiên cứu dị năng, cũng không biết đã tốn bao nhiêu nhân lựcvật lực mới có thể xây dựng lên, đây cũng là lợi ích khác dị năng giả cườngđại.
Bằng năng lực của chính mình, muốn làm thông vách tường tất nhiên phảitốn rất nhiều thời gian. Một lát sau, Trần Mộc liền chạy về chỗ con cự quy thúcắn bị thương hắn lúc nãy.
Cự quy thú phòng ngự cao, cái miệng đầy răng kia cũng không dễ đối phó.Mỗi một bước đi đều làm cho mặt đất hơi hơi chấn động, là dị thú có hình thểlớn nhất từ trước tới này đối với Trần Mộc. Nhưng tốc độ công kích của nó cũngkhông nhanh, chỉ cần ở ngoài phạm vi công kích của nó, thì gần như có thể camđoan an toàn của bản thân.
Vì muốn dẫn cự quy thú đến nơi kia mà Trần Mộc lại bị cắn một ngụm. Cáichân ban đầu đã bị thương nay lại bị thương tiếp. Xương mắt cá chân gần nhưcũng bị cắn nát, chảy không ít máu.
Hiện nay, chỉ cần người không chết thì xương cốt đều có thể phục hồi nhưcũ. Trần Mộc nhịn đau đi vào cái khe, sau khi đi vào liền ném mạnh hòn đá vềphía cự quy thú, còn sử dụng càng mới gỡ từ trên người tôm thú xuống để đâm vàonó
Cự quy thú bị Trần Mộc chọc giận, nhưng nó lại không vào được khe nên chỉcó thể dùng hai chân trước ngắn ngủn của mình để mở rộng khe muốn lôi Trần Mộcra, lại không thể dùng chân trước mà móc vào được.
Nằm ở đáy cái khe, miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa. Saukhi Trần Mộc xử lý tốt miệng vết thương liền phát hiện cái khe đã bị cựquy thú mở lớn hơn một chút.
Tiếp tục chọc giận cự quy thú. Mỗi lần cự quy thú đều đem móng vuốt vóivào cái khe, làm tróc cả da thịt của nó, chảy không ít máu rơi vào trong đó.Trần Mộc rốt cục cũng nhìn thấy dưới đáy cái khe đáy có một kẽ hở. Rất nhanh,hắn có thể tiến vào viện nghiên cứu dị năng giả !
Lúc này Trần Mộc lòng tràn đầy vui mừng mà tiến vào cái khe, lại khôngbiết rằng sự tồn tại của hắn đã bị phát hiện. Càng không biết, lúc trước khihắn giết chết tôm thú, còn làm bị thương cự quy thú, khiến cho máu của hai dịthú này hòa với máu của hắn. Hơn nữa trên mặt đất lại có một tầng nước biển cótính ăn mòn mạnh mới giúp cho máu của hắn không bị dị năng giả nhận dạng được.Hiện nay, từng công dân vào thời điểm sinh ra sẽ được lưu định dạng máuvà mẫu gen vào trong cơ sở dữ liệu. Bộ đàm cá nhân cũng bị trói buộc bằng gen.Nếu những dị năng giả này nhận dạng được máu của hắn thì thân phận của hắn chắcchắn sẽ bị phát hiện.
Hết chương 16
Chương 17: "Thiên thạch"
Sức mạnh của cự quy thú quả nhiên không thể coi thường. Kẽ hở kia càng lúc càng lớn, Trần Mộc dùng hai tay cố sức tách ra, liền mở ra được một cửa động đủ cho một người đi qua. Chỉ là, đầu của Trần Mộc vừa mới chui vào, mũi đã bị xông bởi một mùi vẩn đục.
Vậy mà bên trong không hề bị nước tràn vào, có thể thấy được lực phòngngự của viện nghiên cứu mạnh đến thế nào. Chỉ là do bị phong bế mấy trăm năm,không khí không sạch sẽ kia cũng đủ khiến cho người ta không thể hít thở nổi.
Có điều, ngay cả như vậy thì Trần Mộc vẫn vô cùng cao hứng. Vấn đề khôngkhí có thể giải quyết được, chứ nếu như bị nước tràn vào thì bản thân hắn muốntìm đồ vật cũng sẽ gặp khó khăn. Dù sao nước biển có tính ăn mòn mạnh, tài liệudụng cụ gì mà bị ngâm trong nước biển thì cũng không thể lưu lại được nữa.
Hiện nay chất lượng không khí ở dã ngoại rất kém. Trong một năm này, phầnlớn thời gian Trần Mộc đều ở ngoài dã ngoại. Bởi vậy, cho dù mỗi ngày chênhlệch ngày đêm hơn năm mươi độ C hay không khí đục ngầu, ô nhiễm thì đều có một sựmiễn dịch nhất định. Trần Mộc đợi thêm một lúc rồi mới nhảy vào...
Phía dưới là một đại sảnh trống trải, ánh sáng nương theo khe hở nơi đómà chiếu vào trong. Trần Mộc nhìn khắp bốn phía thì thấy một vài đường đi. Cólẽ ban đầu những lối đi này đều có cửa nhưng hiện giờ lại mở ra toàn bộ, điềunày cũng tiện cho Trần Mộc. Có điều, khiến người ta chú ý nhất là mấy bộ hàicốt nằm trong đại sảnh. Sau khi Trần Mộc đi vào S thị thì chưa từng gặp hài cốtcủa con người, có lẽ đều đã trở thành đồ ăn của dị thú hải dương. Hài cốt nơinày còn nguyên vẹn, trên người những bộ xương đó đều mặc áo blouse trắng, có lẽlà nghiên cứu viên của nơi này. Trần Mộc đi vào mới phát hiện cạnh năm bộ hàicốt là một quyển bút ký bìa đen.
Mở bản bút ký ấy ra, có lẽ trong đó là nhật ký của một nghiên cứu viên.Trần Mộc cũng không có thời gian nhìn kỹ, liền trực tiếp nhét vào trong lòng.
Nơi này vô cùng im lặng, chắc cũng không có gì nguy hiểm, Trần Mộc duytrì trạng thái hợp thể đã rất lâu. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng thể lực của A Hổsắp không chịu được nữa. Sau khi giải trừ hợp thể, A Hổ nho nhỏ nằm ở tronglòng hắn, tinh thần uể oải "meo" một tiếng.
Ban đầu Trần Mộc có mang theo đồ ăn của A Hổ, nhưng lúc trước lại bị cựquy thú cắn rách ba lô. Mà thời điểm khi hắn quay lại tìm lại không tìm thấy,hiện giờ thức ăn duy trì chỉ có thịt tôm thú. Trần Mộc cắt lấy một miếng lớn,đem thịt tôm thú trong suốt chia làm từng mảnh từng mảnh , đút A Hổ một ít, bảnthân hắn cũng ăn sống một ít.
Cuối cùng Trần Mộc cũng khôi phục một chút thể lực. Đồng thời, hắncũng thấy may mắn: trong cái bao kia không có đồ gì có thể tra ra thânphận của hắn. Lần này cướp đoạt thứ kia cùng người của Thức Tỉnh chi thành,Trần Mộc biết bản thân cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Bởi vậy thời điểm đimua đồ hắn còn đội mũ giáp, cũng không ký tên trên thẻ tín dụng khi trả tiền.Thức Tỉnh chi thành cho dù có lớn mạnh, có lẽ cũng không thể tra ra thân phậncủa hắn.
Nhìn xuống miệng vết thương, Trần Mộc nghĩ tới vấn đề máu, lại nhìn theocái khe đi vào kia thấy hỗn hợp máu với nước biển liền thở dài một hơi nhẹnhõm.
Khôi phục một chút thể lực, Trần Mộc ôm lấy A Hổ bắt đầu thăm dò tất cảnơi này. Giải trừ hợp thể với A Hổ khiến năng lực nhìn trong đêm Trần Mộccũng giảm xuống. Có điều bên trong trang phục lặn của hắn còn có trang phụcchiến đấu, trên đó có một cái đèn pin lớn bằng ngón cái. Sau khi Trần Mộc bậtlên liền đi vào một con đường.
Trần Mộc đem tất cả các gian phòng đều tra xét một lần. Có rất nhiềuthiết bị nghiên cứu, còn có một nơi có lẽ là ký túc xá nhưng hệ thống máy tínhđều đã bị tê liệt, lại không có thiết bị ghi lại, hắn không tìm thấy thứ gì cógiá trị.
Máy tính không xem được thế nhưng......
Trần Mộc lấy ra bản bút ký. Bản bút ký này rất dày, ngày tháng và mụctiêu rõ ràng. Hắn trực tiếp lật ra phía sau, rốt cuộc cũng thấy được thứ mà bảnthân muốn nhìn.
"Chúng tôi giải phẫu rất nhiều dị năng giả. Gen của bọn họ không có gì dịthường nhưng bên trong gen lại có một loại năng lượng kỳ quái tồn tại. Dị nănggiả cao cấp thì trong đầu có thể xuất hiện kết tinh năng lượng. Nhưng kết tinhnày chỉ có thể để dị năng giả hấp thụ chứ không thể tăng cường dị năng hay chếtạo dị năng giả khác."
"Chính phủ phái quân đội mang về một viên đá có hàm lượng phóng xạ cao.Trong quá trình ấy có hơn trăm người chết vì phóng xạ, trong đó lại có mộtngười trước khi chết đạt được dị năng."
" 'Thiên thạch' có thể mang đến dị năng cho con người, nhưng cũng có thểgiết chết con người. Suốt hai năm nghiên cứu, chúng tôi đã dùng thiên thạch làmthí nghiệm, rất nhiều người chết ngay lập tức, nhưng cũng chế tạo được mấy trămdị năng giả. Có điều, chỉ có hai người còn sống sót. Một người trong số đó đãđột phá tầng tầng bao vây mà chạy trốn, tụ tập phần lớn dị năng giả chống lạichính phủ. Viện nghiên cứu của chúng tôi bị bắt giải tán, mà những dị năng giảbị bắt đến lại không thể không thả ra. Có điều, chúng tôi vẫn giữ tư liệu trựctiếp của một nghiên cứu viên, lại bị chính phủ nhốt ở nơi này."
"Nhờ máy theo dõi, chúng tôi nhìn thấy bên ngoài tất cả đều là nước biển,S thị đã gần như chìm xuống đáy. Những người chưa kịp rút khỏi sở nghiên cứuđều bị chết, có điều chúng tôi còn sống, cũng chẳng biết làm thế nào. "
"Máy theo dõi đã sắp hỏng rồi, chúng tôi không thể biết được tình huốngbên ngoài. Chúng tôi có hệ thống cung cấp điện độc lập, cũng có hệ thống dưỡngkhí nhưng đồ ăn thì chẳng còn nhiều."
"Lý Na điên rồi! Cô ấy lừa gạt y bác sĩ, muốn thông qua 'thiên thạch' cóđược dị năng. Cô ấy muốn giống như người dị năng giả lúc trước, có thể chạytrốn khỏi nhà giam này. Thật đáng buồn cười, mấy trăm quân nhân ý chí kiênđịnh, thân thể cường tráng cũng chỉ có hai người thành công, trong đó một ngườiđã tự bạo. Cô ấy rõ ràng muốn chết mà. Phóng xạ của 'thiên thạch' khiến cho côấy có năng lực cường đại tạm thời nhưng rất nhanh sau đó chỉ còn lại một bộxương cốt cháy đen."
"Chúng tôi khuyết thiếu thức ăn, có người đã đem chú ý lên ngườikhác. Những người làm thí nghiệm trong phòng chết không ít, rất nhiều người đềubị giải phẫu, mà đến cuối cùng, có lẽ chính là bản thân chúng tôi. Thấy nhiềungười chết, tôi đã sớm tê dại. Nhưng ăn thịt người thì vẫn không thể chấp nhậnnổi. Năng lượng của 'thiên thạch' thật thần bí, phóng xạ của nó cũng vô cùngcường đại, có rất nhiều người đã đặt chú ý lên nó. Rất nhiều lần tôi đã nhìnthấy những y bác sĩ giả bộ nhìn thùng đựng 'thiên thạch' tới ngẩn người nhưngvẫn không dám mở."
"Người phụ trách viện nghiên cứu đã nuốt thiên thạch, ông ta là thằngngốc! Ông ta điên rồi, giết thật nhiều người. Chúng tôi cách ly ông ta, cuốicùng mới phát hiện: trốn tới đây cũng chỉ còn năm người."
"Chúng tôi ước hẹn tự sát, có lẽ, có lẽ loài người phải tận diệt? Viên đákia mang phóng xạ đến trái đất, cũng mang biến dị đến. Mà về phương diện kháccòn mang đến diệt vong. Hy sinh vô số người mới mang được 'thiên thạch' về,cuối cùng vậy mà phải táng thân nơi biển rộng......"
Vội vàng lướt qua quyển nhật kí, quyển nhật ký này rất dày, nhưng thứđược ghi lại cũng không nhiều. Không bao lâu Trần Mộc đã đọc xong, cũng tìmđược một ít tư liệu hữu dụng. Trần Mộc dường như thấy được nghiên cứu khiếnngười ta sôi gan bị ghi lại này. Có điều, bác sĩ nuốt 'thiên thạch' kia đã bịcách ly, lấy độ vững chắc của những bức tường ở nơi này thì năng lực của hắncũng không thể mở được.
Trần Mộc mau chóng tìm đến cánh cửa vững chắc kia, thử đẩy thăm dò. Vậymà cánh cửa kia lại di chuyển, quỷ dị hơn khi nó còn di chuyển về phía hắn.Phía sau cánh cửa là thi thể của một con quái vật to lớn. Con quái vật kia hìnhngười, nhưng lại không bị hư thối một chút nào, y như khi còn sống khiến TrầnMộc kinh ngạc lùi vài bước về phía sau.
Sau đó, một cảm giác hơi đau đau truyền đến từ da.
'Thiên thạch', có lẽ là một loại đá mang phóng xạ mạnh, được mang đến từmột tiểu hành tinh nào đó trong vũ trụ. Người bị nhiễm phóng xạ hoặc là chết,hoặc là thức tỉnh trở thành dị năng giả.
Có lẽ vách tường ở nơi này đều dùng để chống phóng xạ. Nhưng hiện tại,'thiên thạch' đã ở ngay trước mắt, trong thi thể của con quái vật.
Trần Mộc liếc mắt nhìn lại liền thấy rất nhiều cánh cửa và thiết bị bịphá hỏng. Người nuốt 'thiên thạch' kia có lẽ ở thời khác cuối cùng đã rất hunghãn mà phá những cánh cửa này, nhưng rồi vẫn chết.
Càng tới gần, trên người càng đau, mà đợi tới khi đến bên cạnh con quáivật kia thì một loại thống khổ phát ra từ nội tâm liền lan đến mọi nơi trênthân thể. Phạm vi của viên đá phóng xạ này có lẽ cũng không lớn.
Phóng xạ mạnh khiến Trần Mộc vô cùng khó chịu, A Hổ đang ghé vào vai hắnsắc nhọn kêu lên, sau đó liếm làn da bị phóng xạ đốt cháy đen của Trần Mộc.Trần Mộc liếc mắt một cái liền nhận ra, A Hổ lo lắng cho hắn nhưng lại không cócảm giác khó chịu. Đối mặt với phóng xạ mạnh như vậy mà linh thú lại không khóchịu chút nào.......
Bế A Hổ rồi tiến hành hợp thể, Trần Mộc dễ chịu hơn một chút. Sau đó vươnmóng vuốt lấy ra một viên đá nho nhỏ từ thi thể của quái vật. Tảng đá này cũngchỉ lớn hơn nắm tay một chút, khi cầm lên tay có cảm giác như đang cầm một cáibàn ủi bị làm nóng. Trần Mộc tìm một vòng, lại không thể tìm được vật nào cóthể bọc lại viên đá này. Ở bên trong còn có một chiếc mũ giáp bằng thủy tinhtrong suốt, đáng tiếc đã bị đập nát. Những thi thể này trên người đều mặc quầnáo chống phóng xạ, nhưng không có cái nào mà mũ giáp hoàn chỉnh cả, ngay cảquần áo cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ. Hắn liền dùng luôn bộ đồ bơi của mìnhđể bọc lại thiên thạch, buộc lên người.
Trần Mộc cảm nhận được làn da đau đớn, sau đó nhìn thấy làn da của mìnhdần dần khô héo. Nếu là mấy trăm năm trước, Trần Mộc làm như vậy tuyệt đối sẽmất mạng, nhưng hiện tại phóng xạ của 'thiên thạch' đã giảm bớt nên không thểkhiến hắn tử vong tại chỗ được nữa.
Tảng đá này có sức mê hoặc thật lớn, cho dù biết bản thân có khả năng bỏmạng, nhưng vẫn không kìm được mà muốn chạm vào.
Trần Mộc lấy được tảng đá, cố không để ý đến đau đớn kịch liệt, muốn rờikhỏi đây. Đã qua hai ngày, những dị năng giả kia sắp đến rồi.
Ra sức nhảy, móng vuốt của Trần Mộc bắt được một bên của cái khe.Hắn vừa mới đi ra ngoài, liền cảm giác được lực công kích của cự quy thú tănglên, thậm chí có chút điên cuồng mà gào thét. Đây là lần đầu tiên hắn được ngheâm thanh của cự quy thú. Có lẽ hòn đá này còn hấp dẫn dị thú hơn ?
"Phùng lão, nơi này có một con cự quy thú...... Phía dưới có một cáicái khe!" Âm thanh của một người đàn ông vang lên, Trần Mộc tức khắc liền thấymột người đàn ông mặc trang phục chiến đấu, đứng ở phế tích cách đó mấy trămmét.
Hết chương 17
Chương 18 : Cávoi thú
Trần Mộc nhíu mày, hắn không thể thoát khỏi công kích của cự quy thú, muốn nhảy ra ngoài chạy trốn lại rất khó, nhưng nếu trở lại lòng đất thì những dị năng giả sau khi giết chết cự quy thú xong sẽ bắt hắn như bắt ba ba trong hũ, mà quan trọng nhất là 'thiên thạch' có phóng xạ rất mạnh. Hắn cảm thấy sức chiến đấu của bản thân lúc này đã giảm đi một nửa.
Bản nhật kí kia còn chưa xem toàn bộ, bởi vậy Trần Mộc cũng không biết bịphóng xạ bao lâu mới có được dị năng...... Có điều rất rõ ràng, hiện tại bản thânkhông tính đến việc chưa có được dị năng đã bị phóng xạ làm mất nửa cái mạng,cho dù thành công đạt được dị năng thì sợ rằng cũng sẽ chết ở trong này.
Dị năng giả kia vừa mới hô to một tiếng, tức khắc đã làm cho đám ngườiPhùng lão, Bành Thiên đến đây. Phùng lão là dị năng giả hệ thủy, lực công kíchcũng không cao, nhưng tại phụ cận đại dương thì dị năng của ông ta cũng vô cùngcó ích. Ông ta chỉ mới vung tay lên đã có thể khống chế nước biển vọt tới chỗ củacự quy thú đang ở trong khe, vô cùng cứng rắn mà đem con quái vật to lớn nàylật lên.
Bành Thiên cũng không cam chịu rớt ở phía sau, vô số băng tiễn đâm vàophía trên bụng của cự quy thú, ngay lập tức đã khiến con thú kia mất mạng.
Cự quy thú vừa chết, Trần Mộc đang ở trong cái khe cũng xuất hiện trướcmặt mọi người. Có điều, lúc này bởi vì phóng xạ làm làn da của hắn bị cháy đen,ngược lại khiến những dị năng giả này không thể nhìn ra tướng mạo của hắn.
"'thiên thạch' ở trong tay cậu ?" Ánh mắt của Phùng lão đông lại, nhìnchằm chằm cái người bị cháy đen kia, phạm vi phóng xạ của 'thiên thạch' tuy hữuhạn nhưng ông ta vẫn cảm giác được .
Trần Mộc không nói lời nào, hai mươi mấy dị năng giả đã vậy quanh hắn,lúc này có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Có điều, bên cạnh người vừanói chuyện kia có một khoảng trống lớn, chỉ là có lẽ đối phương cũng là ngườimạnh nhất.
Dị năng so với mạng sống thì mạng sống vẫn quan trọng hơn, không còn mạngsống thì dị năng cũng có tác dụng gì?
"Cho ông !" Trần Mộc đem túi đồ trên lưng lấy xuống, ném hướng bên phảicủa Phùng lão, sau đó trốn chạy về phía trái của đối phương.
"Hừ!" Trò hề của Trần Mộc, Phùng lão cũng đã nhìn ra, nhưng 'thiên thạch'quan trọng hơn so với mạng của tên trộm này, chút nữa đi giết đối phươngvẫn còn kịp. Bởi vậy ông ta vẫn đuổi theo hướng 'thiên thạch' rơi xuống, mànhững dị năng giả khác cũng đặt tầm mắt lên trên 'thiên thạch'. Cái loại ngườichỉ có thể bán thú hóa mà không có dị năng như vậy, bọn họ không thèm để vàomắt.
Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên đất rung núi chuyển, vô số nước biểnvọt tới đây. Trần Mộc vừa mới thoát khỏi vòng vây đã bị nước biển vọt tới, mànhững dị năng giả kia cũng không thể may mắn thoát khỏi. Luồng nước biển này cólẽ đã bị khống chế, trong nháy mắt lại giống như thời gian đảo ngược mà thu vềnhanh chóng.
Hai người Phùng lão và Bành Thiên mặt mày xám tro, mang tới hai mươingười giờ chỉ còn có bảy. Ông ta oán hận nhìn chằm chằm mặt biển xa xa, 'thiênthạch' sắp tới tay còn bị nước biển cuốn đi khiến cho ông ta gần như điên lên.
Nước biển này xuất hiện như thế nào, người khác không biết nhưng Phùnglão lại rất rõ rang, tám phần là do con cá voi thú ở phụ cận S thị làm ra.
Lúc trước Thức Tỉnh chi thành đã hoài nghi, có lẽ con cá voi thú này cóthể thăng lên cấp mười cũng là do năng lượng của 'thiên thạch' tỏa ra trong mấytrăm năm nay. Tìm kiếm 'thiên thạch' lần này, Thức Tỉnh chi thành đã nhận địnhđối thú lớn nhất chính là con cá voi thú này, hiện tại quả thật nó đã ra tay.
'Thiên thạch' lúc này đã không còn, người trộm 'thiên thạch' lúc trướclại không thể tra ra được bối cảnh. Thức Tỉnh chi thành trả giá đại giới mườimấy dị năng giả, cuối cùng lại trở về tay không?
Phùng lão cùng Bành Thiên liếc nhau, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Dựa vào dị năng hệ thủy chỉ cứu được tính mạng của bản thân và bảy ngườidị năng giả bên cạnh, Phùng lão nghiến răng nghiến lợi mở bộ đàm liên lạc cánhân liên lạc với Thức Tỉnh chi thành, mà Trần Mộc cũng táng thân trong bụng cávoi thú.
Con cá voi thú cấp mười này đã sống từ trước mạt thế. Khi đó cùng lắm thìnó cũng chỉ dài hơn hai mươi mét, nặng chín mươi tấn, nhưng khi mạt thế qua đi,nó lại lựa chọn S thị đang bị bao phủ trong biển nước làm chỗ ở, chậm rãi, càngngày càng mạnh, càng lúc càng lớn. Cho tới bây giờ, đã dài hơn năm mươi mét,nặng hơn ba trăm tấn, còn trở thành dị thú cấp mười hiếm gặp.
Mực nước biển hạ xuống lần này làm cho S thị dần lộ diện khỏi giấc ngủ.Nó lại bất mãn, luôn cảm thấy bảo bối của mình bị người ta trộm đi. Cá voi thúcó thể sống trên bờ một khoảng thời gian, nhưng trên đất liền không đủ thức ăncho nó. Bởi vậy nó chỉ đành đợi trong nước, mà ngay khi hơi thở của 'thiênthạch' vừa xuất hiện, nó lập tức giận dữ, bay nhanh đến bờ. Cuối cùng còn dùngnăng lực điều khiển nước mà nó có được khi đạt tới cấp mười để cuốn thứ mìnhmuốn trở về, nuốt vào bụng. Về phần những thứ phụ khác, trong dạ dày của nó thứgì cũng có thể tiêu hóa được.
Trần Mộc bị nước biển xông tới, xuýt chút nữa thì ngất xỉu, nhưng nghĩđến đời trước của hắn, nghĩ đến mẹ bị hại chết, mà bản thân cũng chết thảm,khuôn mặt của Lâm An Liệt loáng lên trong đầu hắn. Hắn không thể chết được,nhất định không thể chết được !
Lại nói tiếp, hắn chỉ là thợ săn dị thú cấp bảy gà mờ, vậy mà muốn cướpđoạt đồ vật với Thức Tỉnh chi thành...... Quả thật có chút không biết tự lượng sứcmình. Chỉ là đã đến nước này, Trần Mộc cũng không kịp hối hận về hành vi to gancủa bản thân nữa, quan trọng nhất trước mắt đó là nghĩ cách sống sót.
Ngừng thở, sau đó nhìn tình huống chung quanh. Ở bên trái của hắn, có mộtngười mặc nguyên bộ quần áo chống phóng xạ đang cố gắng bơi trong nước. TrầnMộc đưa tay ra liền bắt được anh ta. Hiện giờ người nọ rõ ràng lợi hại hơn hắn,bởi vì lúc này hắn còn không thể ổn định thân hình của mình ở trong nước!
Người nọ bị Trần Mộc bắt lấy, móng vuốt sắc nhọn đã đâm vào trong thịt,trong lúc nhất thời không thể giãy ra đước, chỉ đành mang theo Trần Mộc cùngnhau giãy dụa. Hai người đều cảm giác được, bọn họ dường như đang bị hút vàomột cái hắc động.
Nếu bị hút vào thì nhất định sẽ mất mạng! Trần Mộc cùng người bị hắn nắmlấy đều hiểu được điểm này. Cùng nhau nghĩ cách giãy dụa ra bên ngoài, độtnhiên, trên tay người nọ xuất hiện một cái móc lớn, bám vào vách tường của hắcđộng. Trần Mộc nhân tiện cũng đem móng vuốt của chính mình đâm vào vách mềm mại.
Hai người vừa dừng lại thì nước biển đi qua, liền nắm lấy vách tường mềmmại đang chuyển động để ổn định bản thân.
"Ta kháo, đây là trong bụng cá voi thú, may mà không rơi vào dạ dày." Cáingười bị Trần Mộc nắm lấy mở miệng.
Lại nói:
"Người anh em, cậu buông tay được không, hiện tại cũng không nguy hiểm ."
Trần Mộc buông đối phương ra, sau đó gắt gao nắm lấy "Vách tường","Váchtường" lại chuyển động kịch liệt, còn chảy vào một ít chất lỏng có tính ăn mòn.Trên tay Trần Mộc lập tức chảy máu tươi ròng ròng.
"Hiện giờ chúng ta đều ở trong bụng cá voi thú, muốn đi ra ngoài cũngkhông dễ dàng, lại chẳng biết có thể sống hay không nữa, một chút nước bọt củangười ta đã có thể tiêu hóa chúng ta rồi." Cái người cầm móc sắt kia nhìn TrầnMộc máu tươi đầm đìa liền mở miệng.
"Cá voi thú ?" Trần Mộc nhìn thứ gì đó dưới tay mình, có lẽ chính là thịtdị thú. Thật không biết, con dị thú này lớn bao nhiêu......
"Cậu rốt cuộc là người nơi nào? Vậy mà có thể giành trước được 'thiênthạch', có điều vận may không tốt." Dị năng của Lưu Hải là khống chế kim loại,đây cũng là nguyên nhân móc sắt đột nhiên xuất hiện trên tay anh ta. Vừa rồikhi nói chuyện với Trần Mộc, anh ta đã bắt đầu liên lạc với Phùng lão, nhưngtín hiệu lại không thể truyền ra dù chỉ là một chút! Cho nên anh ta cũng chỉđành tìm đối phương nói chuyện. Nếu có thể biết rõ ràng thân phận của đốiphương, thì khi ra được ngoài......
Trần Mộc không thèm trả lời, hắn đã sắp không thể nắm nổi thịt của cá voithú thịt nữa. Phóng xạ lúc trước quá mức lợi hại, hơn nữa nước biển lại có tínhăn mòn cao. Những chỗ da bị cháy đen trên người hắn đang nứt ra, không nhữngquần áo trên người đã rách tung tóe, mà bộ đàm cá nhân cũng hỏng hoàn toàn.
Xem ra, chỉ có thể làm đồ ăn vặt cho cá voi thú. Thật là đen đủi vô cùng,dị năng không đạt được còn bị chết mất xác......
Không được, nếu lần này mình chết, mẹ nhất định không thể tránh thoát độcthủ của Lâm An Liệt. Kẻ kia ngay cả cha sủng ái như vậy còn có thể ra tay thìmẹ sao có thể may mắt thoát khỏi.
Nhất định phải sống! Nhất định phải sống !
Trong lúc mông lung, Trần Mộc nhớ tới ánh mắt oán độc của Lâm An Liệttrước khi hắn chết. Mẹ vẫn nghĩ rằng Lâm An Liệt cướp đi hết thảy mọi thứthuộc về hắn thì có thể tha cho hắn. Nhưng người kia là kẻ điên cuồng cố chấp,sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn như vậy. Mẹ bắt hắn đồng ý nhất định phảisống, ngược lại là hành vi giam cầm hắn. Khi ấy có một khoảng thời gian hắnluôn muốn ôm boom cùng Lâm An Liệt đồng qui vu tận. ( cùng chết )
Nếu hiện giờ hắn chết, không những Lâm An Liệt có thể thoải mái mà đạtđược tất cả, còn tính mạng của mẹ cũng không an toàn.
Thứ gì đó cắm trong cổ họng khiến cá voi thú vô cùng khó chịu, nó cố gắngnuốt xuống, lại ăn them một con dị thú bị mình bắt được, cuối cùng cảm giác nàyđã không còn, nhưng 'thiên thạch' nó nuốt vào cũng bắt đầu phát uy, ở trongbụng kịch liệt sôi trào. Nếu không phải hình thể của nó quá lớn, năng lượng của'thiên thạch' trải qua mấy trăm năm đã mất phân nửa thì việc nuốt 'thiên thạch'trực tiếp như vậy, chỉ sợ dù là dị thú cường đại cũng sẽ nổ tan xác mà chết
Hết chương 18
Chương 19: Dị năng hệ không khí
Lưu Hải cảm thấy bản thân cực kỳ không may mắn, anh ta từng nghĩ chínhmình ngã vào đây đã là rất xui xẻo rồi, thế nhưng hiện tại mới gọi là xui xẻonhất.
Cá voi thú! Đó là dị thú cấp mười! Muốn giết một kẻ dị năng giả cấp támnhư anh ta cũng chỉ giống như trò đùa mà thôi. Vậy mà lúc trước bản thân cònnghĩ nhiệm vụ này không tồi, sống chết cũng muốn xin đi. Nếu có thể sống sót rangoài, đừng nói gọi là Lưu Hải, cho dù gọi anh ta Lưu Lệ cũng được!
Đứng ở trong bụng cá voi thú, nhìn cái người cũng bị mắc ở cổ giống mìnhkia, Lưu Hải hận đến cắn răng. Những người tham gia nhiệm vụ lần này, trước khitới cũng biết một ít tư liệu. Bởi vậy liền hiểu được: tất cả là do người nàymang thiên thạch ra ngoài mà không có chút phòng bị nào mới rước lấy công kíchcủa cá voi thú!
Có điều, tình trạng của người này cũng rất không tốt, Lưu Hải nhìn đốiphương dường như đã hôn mê, lập tức liền ngưng tụ một thanh đao, trước khi chếtkéo theo một tấm đệm lưng cũng không tồi!
Nhưng không đợi Lưu Hải có động tác gì, nơi bọn họ đang đứng ngốc đã kịchliệt co rút, sau đó một khối thịt theo miệng cá voi thú trôi vào, bọn họ liềnbị cuốn theo xuống dạ dày, móc sắt vẽ trên thịt cá voi thú một hố sâu, nhưngcuối cùng vẫn bị rơi xuống. Xong rồi! Chết chắc rồi! Lưu Hải nắm lấy người đanghôn mê kia che ở phía trước, cho dù bị dạ dày tiêu hóa cũng muốn người này bịtiêu hóa trước.
Gương mặt của người đàn ông bị phóng xạ làm cháy đen kia ở ngay trước mặtmình, Lưu Hải biết, một khi rơi vào dạ dày cá voi thú, hai người sẽ không thểmay mắn sống sót nổi. Sau đó, anh ta đột nhiên nhìn thấy cái người bán thú hóabị nhiễm phóng xạ kia vậy mà lại mở mắt, đồng thời xung quanh hắn cũng nổi lênnhững bọt khí thật lớn, đem hắn bao vây ở bên trong.
Lưu Hải vui vẻ, có lẽ là do khoảng cách hiện tại của hai người mà nhữngbọt khí kia cũng không bài xích anh ta. Bởi vậy trong lúc phóng to ra cũng đemanh ta bao cả vào.
Bên ngoài là khôn cùng hắc ám, không nghĩ cũng biết đây nhất định là dạdày của cá voi thú, nhưng trong bọt khí này lại vô cùng an toàn. Lưu Hải lấyđèn pin trong bộ quần áo chống phóng xạ của mình ra, liền thấy được tình hìnhxung quanh. Bên ngoài bọt khí là những chất hỗn hợp đang quay cuồng, bên trongmấy thứ này thậm chí còn có cả quần áo chống phóng xạ giống anh ta, có lẽ lànhững đồng bạn gặp nạn.
"Thật sự là may mắn, vậy mà thức tỉnh dị năng hệ không khí......" Lưu Hảighen tị vạn phần, sau đó nhìn thấy người kia thật sự ngất đi, không còn mộtchút ý thức nào, trong lúc hôn mê cũng giải trừ trạng thái hợp thể với linh thúcủa mình. Những bọt khí này vẫn vô cùng vững chắc, linh thú của người cháy đenkia là một con mèo trắng rất đáng yêu, đang ngồi xổm trên ngực chủ nhân củamình. Nó cong lưng lên mà nhìn anh ta đầy đề phòng, đôi lúc còn nhe răng đedọa.
Dị năng hệ không khí là dị năng hiếm có nhất. Mấy trăm năm nay,Thức Tỉnh chi thành cũng chỉ xuất hiện có hai người, một cấp thấp một trungcấp. Cho dù không phải là cao cấp thì hai người này đều có thể vô hình giếtngười. Dù sao, chỉ cần khống chế được không khí ở phổi nổ tung, thì trong nháymắt sẽ phá hủy thân thể của người đó. Cũng bởi nguyên nhân này nên hai người dịnăng giả hệ không khí kia vẫn luôn bị người khác bài xích. Mà người dị năng giảtrung cấp lại bị một đám dị năng giả cao cấp bao vây giết chết.
Bản thân Lưu Hải có được trung cấp dị năng hệ kim, cũng tương đương vớithực lực cấp tám, tại Thức Tỉnh chi thành đã vô cùng không tồi. Hiện nay, tuyrằng số lượng dị năng giả gia tăng nhưng chất lượng lại bị thụt lùi, rất nhiềudị năng giả đều là cấp thấp, cao cấp lại không được mấy người. Tuy nhiên, khôngbiết cái người dựa vào thiên thạch mà thức tỉnh dị năng hệ không khí này rốtcuộc cấp mấy?
Ngây ngốc ở trong bọt khí vẫn rất an toàn, cũng bởi vậy nên Lưu Hải khôngđịnh làm khó cái tên đã hại mình rơi vào bụng cá voi thú này nữa. Nhưng anh tavừa mới cảm thấy may mắn thì toàn bộ thế giới liền điên cuồng di chuyển. Cáibọt khí này cứ chốc lát đổ hướng bên này, chốc lát lại đổ hướng bên kia. Cũngmay, bọt khí vô cùng vững chắc, vẫn không bị vỡ, cũng không có thứ gì bên ngoàilọt vào được. Có điều, Lưu Hải không thể tránh được mà cùng đối phương lăn lộtthành một đoàn, còn bị linh thú của hắn cào vài phát.
Thời điểm Trần Mộc tỉnh lại, toàn thân đau nhức, giống như bị đập vô sốlần, đồng thời, trong bụng vô cùng nôn nao, còn không đợi hắn suy nghĩ cẩn thậnđã bị một lực lớn đẩy sang bên cạnh.
Sao lại thế này? Trần Mộc trợn mắt nhìn liền thấy tên dị năng giả đem hắnđặt dưới thân, còn có bọt khí như cùng mình huyết mạch tương liên.
Thức tỉnh dị năng rồi!? Trần Mộc vừa mừng vừa sợ, giây tiếp theo, đầu lạiđột nhiên ngã qua, mặt cắm xuống dưới. Nếu không phải bức tường khí kia vô cùngmềm mại, chỉ sợ hắn đã bị ngã chết.
Trong tay dị năng giả kia có nguồn sáng, ngược lại giúp Trần Mộc hiểu rõtình hình hiện tại, rõ ràng là vì bụng của cá voi thú quay cuồng không ngớt.Hắn lại ngã lộn nhào. Lúc này, Trần Mộc bắt đầu khống chế bọt khí của bản thân.
Hiện tại, hắn đã biết cần vận dụng dị năng của mình như thế nào, để mìnhvào giữa bọt khí, như vậy sẽ giúp hắn không bị ngã ra xung quanh.
Thể lực đã hao hết, thân thể bị nhiễm phóng xạ lại gặp nước biển có tínhăn mòn, còn bị đập văng tung tóe khắp nơi đến nỗi chảy máu, nhưng Trần Mộc vẫnvô cùng hưng phấn. Cuối cùng hắn đã đạt được dị năng! Trước kia, thời điểmkhông có dị năng thì rất khó tưởng tượng được cảm giác của dị năng. Mà hiệntại, Trần Mộc cảm thấy bản thân tràn ngập sức mạnh, không khí xung quanh dườngnhư là một bộ phận của hắn.
Bọt không khí hắn tạo ra trong lúc nửa mê nửa tỉnh này, dưỡng khíbên trong đã bị tiêu hao gần hết. Trần Mộc vận dụng dị năng, đem không khítrong bụng cá voi thú tập trung toàn bộ lại đây, tức khắc có cảm giác thầnthanh khí sảng. (tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng)
"Chúng ta ra ngoài thế nào?" Lưu Hải vẫn bị quay cuồng té ngã khắp nơilên tiếng hỏi. Lúc này anh ta cảm thất thật may mắn khi ý định giết đối phươngcủa mình lúc trước không bị phát hiện. Hiện tại anh ta muốn sống còn phải dựavào người này.
"Tôi không biết." Trần Mộc cũng sững sờ, vấn đề không khí có thể giảiquyết, nhưng thức ăn thì phải làm thế nào? Mặt khác, muốn đi ra ngoài, chẳng lẽlại phải đi theo đường bài tiết? ( =)) )
Nói thật, Trần Mộc ngược lại cũng không quan tâm vấn đề đi ra từ đâu, cóthể sống được là tốt rồi, nhưng bọt khí đang chứa hai người có thể đi ra sao ?
Chẳng lẽ hậu môn của cá voi thú sẽ nứt ra? Trần Mộc bị ý nghĩ của bảnthân làm 囧 .
Lưu Hải lại bị ngã vài lần, đột nhiên hô to lên:
"Đó là cái gì ?"
Trần Mộc nhìn theo đối phương, liền thấy được một hòn đá lớn bằng nắm tayđang đến gần bọt khí.
'Thiên thạch' ? hình dáng của tảng đá kia khiến Trần Mộc liếc mắt một cáilà có thể nhận ra. Chỉ là, hình như thiên thạch nhỏ đi một chút.
Mắt thấy thiên thạch sẽ lại lẫn vào trong đống vật chất hỗn tạp kia, TrầnMộc khống chế không khí bao vây lấy nó. Từ lúc nhờ thiên thạch mà có dị năng,hắn đã tràn ngập cảm tình với hòn đá này.
Đem thiên thạch mang vào trong bọt khí, Trần Mộc lại cảm giác được phóngxạ. Có điều, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy có chút thân thiết với hòn đánày.
Lưu Hải cũng không có phản ứng khác thường, có vẻ như phóng xạ của thiênthạch thương tổn không lớn đối với dị năng giả.
"Thiên thạch rốt cuộc là cái gì?" Trần Mộc mở miệng hỏi, quyển nhật kíhắn mang đi đã bị ăn mòn một ít, không biết còn có thể tra thêm thông tin gìnữa hay không.
Lưu Hải bị Trần Mộc khống chế mà bay tới trước mặt đối phương. Lúc nàyanh ta đang sống sót dựa vào Trần Mộc nên hiển nhiên không dám cãi lời đốiphương:
" 'Thiên thạch' kỳ thật là một khối vẫn thạch*, lúc trước có một viênthiên thạch rơi xuống trái đất. Viên thiên thạch này cũng không lớn lại bị tầngkhí quyển thiêu đốt nên chỉ còn một khối có đường kính hai mét. Sau đó, ngaylúc ấy quốc gia lại bắn một tên lửa làm nó vỡ nát mà không biết rằng: khốithiên thạch do vật chất có tính phóng xạ tạo thành. Vì thế, phóng xạ bắt đầulan ra toàn bộ địa cầu. Tất cả mọi người bị nhiễm phóng xạ, người thể chất kémthì sẽ chết rất nhanh, nhưng cũng có một số người bởi vì phóng xạ mà đạt đượcdị năng. 'Thiên Thạch', chính là dị vật của viên đá đâm vào trái đất lúc trước"
Trước khi 'thiên thạch' xuất hiện, mạt thế cũng đã bắt đầu rồi. Khi đó,tuy rằng hoàn cảnh chuyển biến xấu, nông nghiệp bị phá hỏng, nhưng giađình thắt lưng buộc bụng, mỗi bữa ăn ít một chút thì vẫn có thể sống. Huống chicó rất nhiều vườn trong nhà kính được xây dựng lên, ở bên trong trồng khoaitây, sản lượng rất cao. Cho nên cuộc sống của mọi người cũng không thay đổi quálớn. Mãi đến một ngày, phóng xạ đáng sợ thổi quét toàn bộ địa cầu.
"Thì ra là như vậy......" Về mạt thế, ngày nay trong sách đều viết rõ nguyênnhân, cũng nhắc tới chuyện có một khối thiên thạch mang phóng xạ va chạm vàotrái đất. Chỉ là dị năng do phóng xạ mang đến lại chưa từng được nhắc qua, thậmchí dị năng cũng rất ít khi được nhắc tới.
Lưu Hải nhìn thiên thạch trong tay đối phương, hận không thể lập tức điđoạt lấy, thiên thạch này, đây thứ tốt a !
Trần Mộc cũng nhận thấy được Lưu Hải bất thiện. Lúc trước, khi đối phươngnổi sát ý, hắn có cảm nhận được. Tuy rằng khi đó hắn dường như mất đi ý thức,nhưng tính cảnh giác vẫn còn tồn tại. Huống chi A Hổ luôn có địch ý rất lớn đốivới anh ta, tất nhiên là do anh ta có uy hiếp với bọn họ... Có điều, hắn với đốiphương cũng không có thiện ý gì, nếu không phải còn chưa tìm được cách đi rangoài, hắn cũng không định lưu lại anh ta.
Sau khi hiên thạch bị Trần Mộc nắm trong tay, cá voi thú lập tức liềnngừng hành động quay cuồng. Trần Mộc nhìn thiên thạch trong tay, tảng đá nàynhìn qua thì không có cái gì, dường như có thể dễ dàng bóp nát, nhưng nó lạisáng tạo nên một kì tích.
chú thích : vẫn thạch (陨石): Này t cũng không hiểu rõ lắm, chỉ thấy nó giải thích là thiên thạch, đá sao sa, mà search gg cũng chỉ ra một khối đá đen đen thôi :))) t hiểu theo ý: hòn đá tên ' Thiên Thạch ' thực chất cũng chính là một hòn đá tên ' Thiên Thạch ' thực chất cũng chính là một hòn thiên thạch như cái tên của nó :)))
Chương 20: Lạithấy ánh mặt trời...
Dị năng hệ không khí, lúc trước đã bị rất nhiều người kiêng kị, khôngphải không có lý do gì. Người có được dị năng này có thể khống chế không khí,mà không khí thì không chỗ nào không có. ( ngoài chân không hình như không có )
Dị năng phong hệ, chỉ có thể khống chế tốc độ di chuyển của không khí, có thểdùng phong nhận đả thương người, dùng gió xoáy quy mô lớn để công kích diệnrộng, còn có thể tăng tốc độ, nếu đến trung hoặc cao cấp thậm chí có thể bay.Bởi vậy dị năng không khí lại càng không cần phải nói.
Có điều cũng may, hai dị năng giả hệ không khí lúc trước chỉ có thể điềukhiển không khí trong phạm vi có hạn, bởi vậy cũng không tạo nên khủng hoảngquá lớn. Tin tức về dị năng không khí cũng chỉ có những người bên trong ThứcTỉnh chi thành biết được, có lẽ người thường đều chưa bao giờ được nghe nóiqua.
Lúc đầu Trần Mộc đối với dị năng của bản thân còn chưa thể sử dụng linhhoạt, lại thử vài lần, sau đó không nhịn được lại muốn cười ha ha.... Dị năng củahắn so với dị năng hệ hỏa của Kim Phán Nhi còn lợi hại hơn.
Cho dù đang trong bụng cá voi, cũng có rất nhiều không khí tồn tại. Hắn đemnhững không khí có hại loại bỏ ra bên ngoài bọt khí, sau đó lợi dụng không khíbắt đầu dò đường.
Tuy rằng, bởi vì có bọt khí tồn tại nên không cần lo lắng bị dính mấy vật dơbẩn linh tinh, hơn nữa Trần Mộc cũng không để ý việc bị dính mấy thứ đó. Nhưngnếu có cách, hắn càng nguyện ý theo khí khổng của cá voi thú mà phun ra ngoài,dù sao, nếu được như vậy thì có thể trực tiếp lên trên mặt biển, mà lúc này hắnmuốn khống chế không khí nâng bản thân bay lên cũng không khó.
Nhưng mà, lỗ thông hơi của cá voi...... Trần Mộc không nhịn được muốn thở dài.
Trần Mộc đã từng xem giời thiệu về cá voi trong sách. Đó là động vật có vú lớnnhất trước khi mạt thế, hô hấp bằng lỗ mũi. Lúc này, thông qua tình huống khôngkhí truyền trở lại, cũng chứng minh trên đầu cá voi có một lỗ hô hấp bị đóngchặt, bởi vậy, chỉ cần thời điểm hô hấp thì nó sẽ mở ra.
Lỗ hô hấp này cũng không nhỏ, nhưng dọc theo lỗ dài là những lông cứng rắn trảikhắp nơi, có lẽ là để loại bỏ những vật chất có hại. Bọn họ muốn đi ra ngoài từnơi này thì không có khả năng không kinh động tới cá voi thú, mà hậu quả củaviệc kinh động cá voi thú ...... Trần Mộc nghĩ tới sóng nước lúc trước khiến hắnkhông thể đánh trả, cùng với thực lực cấp mười của cá voi thú. Hắn vừa mới thứctỉnh dị năng, cũng sẽ bị nó lập tức xử lý, về phần giết cá voi thú...... Lúc nàyhắn đang ở trong cơ thể nó, không khí bạo phát, còn có cá voi thú trước khichết phản công, rất có khả năng sẽ đem mạng của bản thân bỏ lại nơi này.
Nhận được kết luận như vậy, Trần Mộc liền giết chết ý định đi ra ngoài bằng lỗmũi, hơn nữa bắt đầu suy xét vẫn đề Lưu Hải.
Hai đời làm người, Trần Mộc thật đúng là chưa từng giết người. Dù sao nay cũnglà xã hội pháp chế, cho nên muốn lập tức xuống tay giết Lưu Hải, hắn vẫn cóchút không hạ thủ được. Mặt hắn lúc này vẫn còn đen thùi lùi, thế nhưng dị năngcủa hắn......
"Người anh em, dù thế nào chúng ta cũng cùng hoạn nạn, tôi tuyệt đối sẽ khôngnói ra chuyện của cậu. Cậu hãy mang tôi ra ngoài đi!" Lưu Hải đến gần Trần Mộc,đối phương là dị năng giả không khí, muốn giết anh ta rất đơn giản, lúc nàycũng không thể không cúi đầu :
"Mọi người đều là dị năng giả, nếu cậu cứu tôi ra ngoài tôi sẽ bán mạng chocậu. Hơn nữa, tôi biết rất nhiều chuyện của Thức Tỉnh chi thành." Lưu Hải vừanói, vừa nghĩ đường lui cho bản thân. Đối phương tám phần là thành thị khácphái tới. Bởi vậy, anh ta là một dị năng giả của Thức tỉnh chi thành, chắc vẫncó ích với hắn. Đối phương đã thức tỉnh dị năng không khí, mang thêm một ngườitrở về rất đơn giản. Hơn nữa, anh ta phát hiện hắn có chút đơn thuần. Nếu đổichỗ cho nhau, khi anh ta phát hiện có người biết mình thức tỉnh dị năng khôngkhí thì sớm đã giết chết đối phương. Hay là hắn không biết chuyện về dị năngkhông khí ?
Trần Mộc không nói chuyện, tuy rằng đời trước hắn chết trên tay người khác,nhưng muốn động thủ giết người...... Có điều, người không vì mình trời tru đấtdiệt, hắn không có cách nào khiến Lưu Hải nghe lệnh của bản thân, cũng chỉ cóthể giết đối phương.
Lưu Hải là người thông minh, Trần Mộc lộ ra sát khí, sao có khả năng không pháthiện được? Lập tức khống chế kim loại được cột trên tay mình, biến thành một bảtrường kiếm đâm ra ngoài.
Tốc độ của Lưu Hải rất nhanh, dù sao ngay từ lúc ban đầu, anh ta cũng đã ôm ýtưởng bản thân không sống được người khác cũng đừng hòng sống. Lúc đầu còn tínhtoán lừa dối để đối phương mang anh ta ra ngoài, sau đó sẽ tìm đường lui. Hiệntại Trần Mộc lộ sát khí, anh ta liền quyết đoán động thủ. Có điều, anh ta độngthủ cũng là do một nguyên nhân khác, chính là 'Thiên Thạch'.
Cha của Lưu Hải, tại Thức Tỉnh chi thành cũng là nguwowifm có địa vị. Trên thựctế những người tham gia nhiệm vụ lần này, mỗi một người đều có hậu thuẫn vữngchắc ở phía sau. Cho nên, anh ta cũng biết một ít những chuyện khác, ví dụ như'thiên thạch' có thể ăn.
Lúc trước khối thiên thạch kia nổ tung, mảnh nhỏ phân tán tại rất nhiều nơi.'Thiên Thạch' ở S thị là do hi sinh rất nhiều người mang về từ một nơi xa xôi,giống như 'Thiên Thạch' ở chỗ khác đương nhiên cũng có.
Mạt thế, bên ngoài Mông Cổ có một con sói thảo nguyên ăn phải mảnh thiên thạchnhỏ, lập tức tiến hóa thành dị thú cấp mười, phun ra vô số băng diễm, giết hạicả một thành thị nhân loại. Bởi vì tộc của nó bị những người săn thú giết chếthết chỉ còn lại mình nó.
Cũng do ví dụ này, hơn nữa lại có hành vi nuốt 'Thiên Thạch' của cá voi thúkhiến Lưu Hải có tâm tư đánh cược một phen. Nếu nuốt vào 'Thiên Thạch'......
Lợi kiếm đâm về phía Trần Mộc, lại có một miếng kim loại biến thành móng vuốtchụp vào thiên thạch. Quanh năm Lưu Hải đều đem hai khối kim loại vô cùng cứngrắn này giấu ở trong cánh tay, phối hợp với dị năng của bản thân để sử dụng.Hai khối kim loại này rất chất lượng, so với cửa của viện nghiên cứu còn tốthơn.
Trần Mộc cũng không thả lỏng cảnh giác, huống chi trong bọt khí này, tấtcả không khí đã bị hắn khống chế, lợi kiếm cùng thiết trảo, ở thời điểm gần hắnđã bị không khí giam cầm. Có điều, phải khống chế không khí chặn hai loại vũkhí khiến Trần Mộc cũng không nhịn được mà thoát lực.
"Meo meo ô !" A Hổ đột nhiên nhảy dựng lên, một ngụm cắn lên lợi trảokia......
Trần Mộc sửng sốt một chút. Hắn nhìn thấy A Hổ lại bộc phát ra một tiếngmèo kêu thê thảm nữa, nháy mắt buông thiết trảo kia ra, nhảy vào lòng mình cuộntròn thành một đống.
Cho nên có phải là bị gẫy răng rồi không? A Hổ sẽ không nghĩ thiết trảokia làm từ hợp kim chứ?
Linh thú cũng sẽ trưởng thành, bình thường thời điểm khi chủ nhân bốn,năm mươi tuổi, linh thú cũng đạt tới thời kì đỉnh cao, mà A Hổ lúc này cũng chỉlà một con mèo con, vẫn trong thời kỳ còn nhỏ. Đây cũng nguyên nhân khiến chobọn họ không thể thú hóa hoàn toàn, vì thời điểm hợp thể, tư duy của A Hổ sẽngủ đông. Bình thường ở nhà khi giải trừ hợp thể, nó cũng sẽ để lại một dấu vếttrên cái bàn hợp kim. Nhưng kim loại dị năng giả mang trên người cũng khôngphải là hợp kim bình thường, hơn phân nửa là loại đã tôi luyện rất nhiều lần,mà lúc nãy nó cắn mạnh như vậy, đương nhiên không chịu nổi.
Lại nói tiếp, hợp thể cùng linh thú, cũng có thể coi là một loại dị năng.Chính là đem gen của linh thú chuyển hóa lên người bản thân. Sau khi Trần Mộchợp thể cũng không có cách đối phó với vách tường của viện nghiên cứu, đươngnhiên A Hổ cũng không thể cắn được kim loại mà Lưu Hải luôn mang theo.
Ôm lấy A Hổ, đem Lưu Hải quẳng ra ngoài bọt khí, nhìn đối phương nhập vàodịch dạ dày của cá voi thú, Trần Mộc nhắm hai mắt lại.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người.
Ôm A Hổ, thưởng thức 'Thiên Thạch' trên tay mình, Trần Mộc nghĩ tới tươnglai của bản thân. Hắn có được dị năng, lại chiếm được thiên thạch, như vậy vềsau, dĩ nhiên phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Nếu không, bị người Thức Tỉnh chithành biết hắn cầm 'Thiên Thạch', chỉ sợ sẽ bị đuổi giết .
A Hổ ở trong lòng thảm hề hề kêu lên, hưởng thụ vuốt ve của TrầnMộc, lại lấy móng vuốt với 'thiên thạch'. Nếu là lúc trước nhất định nó sẽ đicắn, hiện tại lại không dám.
"Cá voi thú cùng cự quy thú đều rất có hứng thú đối với 'thiên thạch',sao nhóc lại không có hứng thú?" Trần Mộc đem 'thiên thạch' đưa tới trước mặt AHổ.
Có lẽ nguyên nhân là bị cá voi thú tiêu hóa nên 'Thiên Thạch' đã nhỏ đikhông ít, đặt trong lòng bàn tay của Trần Mộc liền bị A Hổ dùng móng vuốt đẩytới đẩy lui, nhưng cũng không dám lấy miệng cắn.
Trần Mộc một tay nâng A Hổ, một tay nâng 'thiên thạch', dựa vào dụng cụchiếu sáng của Lưu Hải lúc trước để lại nhìn thấy dạ dày của cá voi thú dườngnhư co rút lại. Sau đó, những thứ sền sệt linh tinh tất cả đều hướng về mộtthông đạo mà dũng mãnh lao tới......
Rút nhỏ bọt khí, đi qua cửa thông đạo, chính là ruột của cá voi thú. Ởtrong ruột này ngây người hồi lâu, Trần Mộc đã muốn đói đến choáng váng. Rốtcục, "Phốc" một tiếng, hắn rơi vào trong nước biển.
Vì để có thể thuận lợi thông qua, bọt khí đã trở nên rất nhỏ. Có điều saukhi rời khỏi cá voi thú, vẫn ắc la lắc lư nổi lên trên.
Trần Mộc thật may mắn, bọt khí có tác dụng ngăn cách hơi thở. Cho nên cávoi thú căn bản không nhận thấy được khác thường, vung cái đuôi, liền hướng vềxa xa bơi tới.
Bọt khí lắc la lắc lư rốt cục cũng nổi được lên trên mặt biển. Trần Mộclập tức tạo cho mình một bọt khí lớn hơn, sau đó khống chế không khí trongngười một con dị thú hải dương cấp một tự bạo, rồi đem thi thể con cá kia trở vềbọt khí.
Không có cách nào nhóm lửa, cũng chỉ có thể ăn sống thôi. Trần Mộc cùng AHổ phân chia thịt dị thú, ăn no bụng rồi mới xem xét tình hình hiện tại của bảnthân.
Bốn phía đều là biển rộng mờ mịt, muốn trở về thì phải làm thế nào bâygiờ? Trần Mộc nhíu mày, thảm hại hơn là bộ đàm liên lạc cá nhân trên tay đã bịăn mòn hỏng rồi, không có cách nào liên lạc được với mẹ......
Mỗi ngày mẹ đều gửi thư liên lạc tin tức cho hắn, chỉ cần rảnh hắn cũngsẽ trả lời lại. Còn có cái người vừa mới tới Thức Tỉnh chi thành – Kim Phán Nhivà Triệu Thiên Vũ đang chiếm địa bàn tại Tinh Vân thành, cũng thường hay liênlạc với hắn,nhưng hiện tại bộ đàm đã hỏng rồi....
Bộ đàm cá nhân chất lượng tốt lắm, cũng không dễ hỏng, hỏng rồi cũng lậptức đổi cái mới. Nhưng bộ đàm của hắn hỏng rồi không nói, mà còn không có chỗđể đổi...... Trời biết lục địa ở nơi nào!
Dựa vào thái dương chỉ đường, hướng về tây bắc thổi đi, Trần Mộc bắt đầutìm đường về nhà.
Tại đáy biển nơi mà Trần Mộc không biết, cá voi thú một ngụm cắn chết mộtcon dị thú cấp bảy. Sau khi ăn hai, ba miếng lại lắc lắc cái đuôi, âm thầm cảmthán: vẫn là ăn dị thú tốt hơn. Mấy ngày hôm trước ăn hai cái đùi gì đó vớithạch đầu bản thân thích nhất, liền làm cho bụng của nó vô cùng khó chịu. Quantrọng nhất là, còn suýt nữa mắc nghẹn! Hiện giờ mặt sau của nó vẫn còn có chútkhó chịu đó!
Có điều, muốn đi săn dị thú thì đáy biển vẫn tiện hơn, còn về cái nơi bảnthân ngây người đã mấy trăm năm kia, thi thoảng về xem là tốt rồi.
Nó lại lắc lắc cái đuôi, ở trong biển du lịch. Mấy ngày hôm trước sau khinó cùng hai cái đùi kia tranh giành thạch đầu nó thích nhất, liền càm thấy bảnthân như bị cái gì đó nhìn chăm chú. Bơi vài ngày đêm, cảm giác này rốt cụccũng không còn. Thực lực của nó cũng tăng một ít, chẳng qua nó không dự tínhnhiều như vậy.
Không ngờ, hình như nó còn cảm giác được đồng loại tồn tại, nếu là mẫu cávoi thú thì tốt rồi!
Chương 21 : LâmAn Liệt
Ở trên biển phiêu phiêu một vài ngày, Trần Mộc không nhịn được mà muốnnổi điên. Ánh sáng mặt trời mãnh liệt cùng chênh lệch nhiệt độ ngày đêm 50 độđều có thể chịu được, nhưng trên người bị phóng xạ và nước biển ăn mòn mất mộttầng da, sau khi kết vảy càng làm cho người ta khó chịu tới mức muốn lột daxuống, quan trọng hơn là, nơi này không có nước để tắm.
Trong không khí có hơi nước, nén hơi nước có thể ngưng tụ thành nước,nhưng muốn tắm rửa thì thật sự không đủ. Bình thường phải nén mất vài giờ cũngchỉ đủ vài hớp nước để uống.
Trần Mộc cảm thấy bản thân đã sắp phát triển theo hướng trở thành dã nhânrồi. Ngay cả A Hổ bên người, lông tuyết trắng cũng trở thành màu xám bẩn đángsợ.
Càng không xong là bọn họ không biết vị trí, phương hướng của mình, chodù dùng năng lượng mặt trời để chỉ đường, cũng không biết đang đi đến nơi nào.
Ngày thứ mười trên biển, thương tích của Trần Mộc cuối cùng đã tốt hơnphân nửa. Sau đó, hắn bắt đầu nghĩ cách đẩy nhanh tốc độ.
Dị năng không khí, vừa có thể công vừa có thể thủ. Đối với việcphân cấp dị năng gì đó Trần Mộc cũng không biết rõ, chỉ cảm thấy dị năng củamình thật sự dùng rất tốt. Cân nhắc nửa ngày, hắn liền học được cách dùng dịnăng không khí để nâng bản thân bay lên. Chỉ là, hắn cũng không phải dị nănggiả hệ phong, cho nên tốc độ vô cùng chậm.
Trên mặt biển lắc la lắc lư bay một đoạn về phía trước, Trần Mộc liền yêuthích cảm giác này, nghĩ hết biện pháp có thể khiến bản thân bay nhanh mộtchút. Dù sao, bay lượn ngoại trừ những người mắc bệnh sợ độ cao ra thì có lẽ aicũng sẽ mơ ước. Nhưng hắn mới thí nghiệm được một nửa thì đã có một đám hảiđiểu thú bay tới tới gần, hơn nữa rất hiển nhiên, hắn trở thành mục tiêu củabọn nó.
Cuống quít tạo ra vòng bảo vệ bằng không khí dành cho lúc ngủ, nhìn đám hảiđiểu thú kia xoay qua xoay lại ở bên trên trong chốc lát, sau đó còn để lạikhông ít phân của chúng nó rồi mới bỏ đi. Trần Mộc ghé vào trong bọt khí, cuốicùng vẫn chỉ lung la lung lay trên mặt biển, dùng không khí đẩy bọt khí dichuyển. Một bên cố gắng tìm tòi mở rộng dị năng của bản thân, một bên chịu đựngcả người ngứa ngáy cùng với mùi hôi khó ngửi.
Mấy ngày nay, A Hổ vẫn luôn ghé trên vai Trần Mộc. Khối 'thiên thạch' kia đãtrở thành đồ chơi của nó, mỗi ngày nó đều ôm vào trong ngực, lúc đầu chỉ là lấymóng vuốt cào cào, chậm rãi sau này đã bắt đầu cắn ......
Lại nói tiếp, 'thiên thạch' có lực hấp dẫn vô cùng lớn đối với dị thú, nhưngcũng chỉ có cấp tám, cấp chín thậm chí là dị thú rất cao cấp mới có thể cảmnhận được loại năng lượng thần kỳ này. Hơn nữa, còn phải đến gần mới cảm giácđược 'thiên thạch' bất phàm. Phản ứng của cá voi thú và cự quy thú sở dĩ lớnnhư vậy cũng là do chúng nó bị 'thiên thạch' ảnh hưởng trong một thời gian rấtdài.
Thời điểm ban đầu A Hổ đụng tới 'thiên thạch', cũng chỉ có một loại thích nhạtnhạt, nhưng ngay sau đó nó lại nhìn thấy Trần Mộc bị phóng xạ của 'thiên thạch'làm bị thương, nhất thời yêu thích với 'thiên thạch' liền giảm xuống, bởi vậyphản ứng khi đối mặt với 'thiên thạch' vẫn rất lạnh lùng. Nhưng hơn mười ngàysớm chiều ở chung, cảm giác sau khi tiếp xúc với 'thiên thạch' lại khiến A Hổkhông bỏ được tảng đá này. Rõ ràng, đồ ăn ngon đều tỏa ra hương vị, nhưng vìsao nó cũng có cảm giác tảng đá này ăn rất ngon?
Trần Mộc cùng A Hổ bay trên mặt biển rộng lớn tìm kiếm đường về nhà. Bên kia,Bắc bộ của liên minh người Hoa, một chiếc chiến xa đang phi nhanh trên đường.Tốc độ như vậy, ngoài trừ khi phải chạy trối chết thì có rất ít người đi kiểunày.
"Tôi kháo! Tôi vừa mới mua cái trấn nhỏ di động đó, vậy mà lại xuất hiện tìnhhuống tê liệt hệ thống điều khiển trung ương, Dật Dật cậu nhất định phải giúptôi sửa thật tốt! Nếu không tôi sẽ rất mệt!" Lái chiến xa là một thanh niên vừachạy như bay vừa oán giận.
"Trấn nhỏ di động cũng không có cái gì, quan trọng nhất là những người sốngtrên đó đúng không?" Chỗ phó lái, người được gọi là Dật Dật mở miệng. Y là mộtngười còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, trên gương mặt ôn hòa tràn đầy lo lắng,trong lòng còn ôm chặt một thùng dụng cụ.
"Đó là đương nhiên! Bảy mươi hai người đấy! Nếu không bởi vì bọn họ, tôi cầnphải gấp như vậy sao?" Nguyên Thăng tiếp tục nhấn ga, tăng số lên mức cao nhất.Lúc đầu anh còn muốn dùng phi thuyền, nhưng điều động phi thuyền mất rất nhiềuthời gian, còn không bằng lái chiến xa. Cho nên trực tiếp mở chiến xa cùng bạntốt của mình là Chu Dật Cẩn phi ra khỏi thành, đến trấn nhỏ di động của mình.
"Trấn nhỏ tư nhân của cậu tuy chỉ là nơi bình thường, nhưng cũng không phải ởkhu nguy hiểm. Nơi đó cũng có không ít trung cấp dị thú, có lẽ cậu nên mời thêmmột vài thợ săn dị thú, cẩn thận !" Chu Dật Cẩn nhìn phía trước. Nguyên Thăngvừa vòng qua một hố to, mà trấn nhỏ di động vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng.
"Còn không phải do tôi chưa kịp mời! Hơn nữa tôi cũng là một thợ săn dị thú cấpsáu, trung cấp dị thú vẫn có thể đối phó. Chỉ cần cậu có thể tu sửa tốt hệthống điều khiển trung tâm của trấn, những dị thú này không phải là điều uyhiếp." Nguyên Thăng mở miệng, không phải anh không muốn mà là thời gian thật sựkhông kịp.
"Tôi sẽ nhanh chóng." Chu Dật Cẩn lấy ra mấy thứ dụng cụ ở trong thùng cầm trêntay. Y là học sinh của khoa máy móc thuộc học viện trung ương, bình thường nănglực thao tác cũng luôn rất tốt, nhưng tình huống khẩn cấp như vậy lại mới gặplần đầu tiên.
Đây là một trấn nhỏ di động của tư nhân, nơi đó không lớn, lượng người cũng ít,từng thuộc về một thợ săn dị thú cấp tám. Đó là nguyên nhân thợ săn dị thú hayở trên trấn này, bởi nơi đây có sự an toàn rất được bảo đảm, mà thời điểm kia,có thể ở trấn nhỏ này cũng là một loại vinh dự. Nhưng một tháng trước, thợ săncấp tám này đã đem trấn nhỏ bán cho một thợ săn cấp sáu.
Trấn nhỏ di động vừa chuyển chủ, một vài thợ săn dị thú cấp thấp cùng một bộ phậnngười có tiền liền rời khỏi, nhưng có một số người vẫn không có cách nào rờiđi, ví dụ như Lâm An Liệt.
Bắt đầu từ nửa năm trước, thân thể của Lâm Tĩnh mẹ gã liền suy yếu. Theolẽ thường, Lâm Tĩnh mới năm mươi tuổi sẽ không bị như vậy, nhưng lúc còn trẻLâm Tĩnh mang thai, thời điểm chạy khỏi Tinh Vân thành đã bị thương. Sau khisinh con, trong một lần lên cơn điên đã chạy ra ngoài trấn nhỏ nên bị nhiễmphóng xạ. Bởi vậy Lâm Tĩnh lúc này, một gương mặt bị phóng xạ hủy đi chưa tính,mà thân thể cũng vô cùng kém. Ông bà của Lâm An Liệt vì con gái mình mà tiêutốn hết sạch tài sản tích góp, thế nên một nhà làm sao có tiền để rời đi?
"Tên đáng chết kia, trấn nhỏ khốn kiếp, đem chúng ta ném ở đây!" Ông của Lâm AnLiệt mở to hai mắt rống giận. Ông ta hơn bảy mươi tuổi, tuy nhiên nhìn cũngkhông già, dù sao xã hội ngày nay mỗi người đều có tuổi thọ hơn 180 tuổi. Lúcnày ông ta đang thở hổn hển mà mắng mỏ Nguyên Thăng.
"Tao kháo cái tên tiểu hỗn đản này, ỷ vào trong nhà có tiền liền mua trấn nhỏdi động chơi, nào có để ý đến tính mạng của chúng ta?" Bà của Lâm An Liệt oánhận muốn chết.
"Tình huống của Tĩnh Tính không tốt, Liệt Liệt cũng bị lưu lại. Hiện tại, chẳnglẽ còn chôn cùng cái nơi rách nát này ?" Ông của Lâm An Liệt lại nói.
"Tĩnh Tĩnh của tôi ! Liệt Liệt của tôi!" Bà của Lâm An Liệt chảy nước mắt. Chotới bây giờ, bà ta vẫn còn bộ dạng không tồi, đúng là di truyền từ bà ta, dungmạo của Lâm Tĩnh rất xinh đẹp. Lúc trước bà ta cùng chồng mình, vì tương laicủa con gái đã dùng hết tiền tích góp nửa đời mình để đưa con gái tới Tinh Vânthành. Không ngờ qua hai năm, Lâm Tĩnh lại lớn bụng chạy về, còn nói có ngườimuốn hại con bé. Vì thế một nhà liền rời khỏi tiểu trấn di động do liên minhkhống chế, đi đến nơi cùng Tinh Vân thành nam bắc cách xa nhau vĩnh viễn khôngbao giờ gặp lại – tiểu trấn của tư nhân.
Thảm hại hơn là sau khi sinh hạ Lâm An Liệt, Lâm Tĩnh bị tâm lí sau khi sinh,tinh thần tan vỡ, thậm chí còn chạy ra ngoài tiểu trấn, bị phóng xạ nghiêmtrọng phá hủy dung mạo.
Đã không có dung mạo, lại bị vứt bỏ, Lâm Tĩnh thường trở nên cuồng loạn. Bìnhthường còn tốt, nhiều lắm chỉ khóc lóc kể lể với người khác, nhưng một khi đãbị kích thích thì lại bắt đầu chửi cha mẹ, đánh con cái.
Hiện tại cả nhà bà ta hận chết cái người đàn ông kia, kẻ đã vứt bỏ Lâm Tĩnh.Khi Lâm Tĩnh vừa khóc vừa kể lại thì càng hận cha mẹ của người đàn ông kia, vậymà buộc Lâm Tĩnh nạo thai. Bởi vì bọn họ cảm thấy Lâm Tĩnh không xứng với concủa bọn họ! Tĩnh Tĩnh có chỗ nào không tốt? Đó là đứa con gái bọn họ nâng niutrong lòng bàn tay mà nuôi lớn! Dựa vào cái gì mà nói Tĩnh Tĩnh kém vợ củangười đàn ông kia? Lại nói Liệt Liệt, vốn là thiếu gia, hiện tại lại chịu khổ ởchỗ này.
"Ông bà! Mau trốn! Có một đám chuột thú chạy vào trấn!" Lâm An Liệt đứng trênban công, nhìn một màn ở phía xa xa, hét rầm lên. Bọn họ đều là người thường,cho dù có linh thú, nhưng cũng không thể hợp thể, hầu như đều đem linh thú trởthành sủng vật mà nuôi — Linh thú lúc này cần hợp thể với con người, cũng khôngthể so sánh với linh thú lúc ban đầu có thể một mình đánh lại dị thú.
Lớn lên ở trấn nhỏ di động này, mẹ lại nói rất nhiều về Tinh Vân thành phồnhoa. Đối với nơi kia, Lâm An Liệt vừa yêu vừa hận. Rõ ràng bản thân hẳn là đạithiếu gia của Tinh Vân thành, hưởng thụ áo đến đưa tay cơm đến há mồm, cuộcsống tốt đẹp, vì sao lại ở đây lo lắng mạng sống của bản thân, ăn thịt dị thúkhó nuốt?
Người của Lâm gia đều trốn tốt, giống như những người khác ở tiểu trấn, nhưngrăng nanh của chuột thú cũng không phải kiến trúc của trấn nhỏ di động có thểngăn cản được. Càng không xong là, thời điểm người của Lâm gia đang vội vàngtrốn đi, Lâm Tĩnh lại đột nhiên phát cuồng, kêu to:
"Trần Khải em yêu anh, sao anh có thể làm vậy?" Liền xông ra ngoài.
Thời điểm Nguyên Thăng cùng Chu Dật Cẩn đuổi tới đã nhìn thấy một màn địa ngụctrần gian. Một đôi vợ chồng đang bị kẹt trong vòng vây của chuột thú, mấy conchuột muốn cắn bọn họ mà họ chỉ lo hô to:
"Liệt Liệt con chạy mau!" Mà một thiếu xinh đẹp vừa khóc vừa chạy khỏi đámchuột.
Nguyên Thăng vội vàng chạy đến cứu người. Chu Dật Cẩn liếc mắt nhìn thiếu niênkia một cái liền chạy đến phòng khống chế trung ương của trấn nhỏ di động, chỉcần sửa hệ thống trung ương thì mọi thì mọi thứ đều có thể chấm dứt.
Chương 22: ChuDật Cẩn...
Chu Dật Cẩn là học sinh của khoa máy móc học viện trung ương, vừa mới họcxong chương trình đang muốn đi ra ngoài du lịch đã bị Nguyên Thăng đưa tới tiểutrấn di động này. Gia đình y hạnh phúc, ngay từ lúc nhỏ đã được ngâm trong bìnhmật mà lớn lên, lần duy nhất mâu thuẫn với người trong nhà cũng là do muốn chọnkhoa thi vào đại học. Cho dù như vậy, cha mẹ lúc nào cũng vẫn yêu thương y. Bởivậy, khi tới nơi này, nhìn thấy hình ảnh đáng sợ là cú sốc vô cùng lớn đối vớiChu Dật Cẩn.
Y bình tĩnh lại, đem hình ảnh dị thú cắn loài người bỏ ra khỏi đầu óc,mãi mới có thể khống chế tay mình không bị run rẩy, bắt đầu sửa chữa hệ thốngtrung ương của tiểu trấn di động.
Lần này Nguyên Thăng phải mất rất nhiều tiền mới mua được tiểu trấn diđộng này. Y cũng biết điều đó, hiện giờ lại cảm thấy đối phương mất tiền rấtoan uổng. Tòa tiểu trấn di động này đã sắp hỏng đến nơi, nếu muốn dùng tiếp thìnhất định phải đổi mới tất cả các thiết bị. Thợ săn cấp tám kia có lẽ biết tiểutrấn này sắp hỏng nên mới tìm tên coi tiền như rác mà bán. Có điều, tuy đã sắphỏng nhưng vài chỗ vẫn có thể sửa, chống đỡ qua vài ngày vẫn được, huốngchi Nguyên Thăng còn chuẩn bị nguyên thạch năng lượng tốt nhất.
Đem hệ thống khống chế trung ương khôi phục, tiểu trấn di động lại khôiphục lồng bảo hộ, hệ thống phòng ngự này cũng cho biết chỗ có dị thú xâm nhập.Chu Dật Cẩn nhấn nút phóng laser, thông qua hệ thống công kích của tiểu trấn diđộng giết chết dị thú đang hiển thị dưới dạng điểm đỏ.
Sau khi y làm xong tất cả, thu dọn thùng dụng cụ của bản thân đi ra khỏiphòng điểu khiển trung ương của tiểu trấn di động, liền nhìn thấy Nguyên Thăngbị thiếu niên xinh đẹp kia nắm lấy. Nguyên Thăng có lẽ là sợ xúc phạm cậu tanên không dám dùng sức. Thiếu niên kia lại không để ý mà cắn đối phương, bêncạnh bọn họ ngoài xác của chuột thú còn ba thi thể bị cắn ăn phân nửa.
Bụng bị xé rách rơi cả ruột ra bên ngoài, vết máu khắp nơi trên mặtđất, trong đó còn có một người đàn bà mắt vẫn nhìn về phía này, đôi mắt mở totrên khuôn mặt bị gặm cắn nham nhở đang nhìn chằm chằm vào y. Sắc mặt Chu DậtCẩn lập tức trắng bệch, trong bụng quay cuồng không ngớt, liền lập tức ngồi xổmxuống mà nôn luôn tại chỗ đó.
"Cậu buông ra, cậu đừng có cắn người linh tinh!" Nguyên Thăng lúc nàycũng lâm vào khốn cảnh. Bởi vì anh thật sự không thể thoát khỏi thiếu niên muốnliều mạng với mình này. Rõ ràng lúc trước trông thiếu niên này rất ngoan ngoãnthẹn thùng, hiện tại lại ác như vậy. Nguyên Thăng nhìn bàn tay của mình bị cắntới chảy máu, trong lòng phát khổ. Tại sao lúc trước anh lại xúc động mà muatiểu trấn này chứ?
"Đều tại tên khốn kiếp này!" Lâm An Liệt thống hận nhìn Nguyên Thăng. Nếukhông phải anh ta bỏ lại bọn họ, mẹ và ông bà sao có thể chết?
"Tôi đã cố gắng nhanh chóng trở về......" Nguyên Thăng lúc này cũng hối hậnmuốn chết, nhưng anh không ngờ rằng tiểu trấn lại bị hỏng như vậy.
"Giết người đền mạng, đều do mày hại chết mẹ tao!" Lâm An Liệt trong lòngphẫn nộ không thể phát tiết. Mẹ và ông bà chết ngay trước mặt mình khiến gãnhận cú sốc quá lớn. Gã biết bản thân mệnh khổ từ nhỏ, còn chưa sinh ra đã bịông bà nội chán ghét muốn vứt bỏ, lại bị cướp đi tất cả mọi thứ vốn thuộc vềmình, mà không ngờ tới, mẹ cùng với ông bà yêu dấu lại bị....
"Cậu lý trí một chút !" Nguyên Thăng không biết nên nói cái gì mới tốt.Người đang bị kích thích thì không thể nói lý, mà anh cũng không thể đả thươngđối phương.
"Phanh" một tiếng, Lâm An Liệt ngã xuống, đem Lâm An Liệt đánh ngất làmột hộ gia đình khác trong trấn. Người đàn ông trung niên sau khi đánh ngất LâmAn Liệt liền nịnh nọt quay sang Nguyên Thăng cười cười:
"Trưởng trấn, nếu không phải mẹ cậu ta chạy ra ngoài thì cũng không cóviệc này. Ngài xem, những người khác trong trấn cũng không bị làm sao."
"Tôi đã biết." Nguyên Thăng nhíu nhíu mày. Người này nói khiến anh dễchịu một chút, ít nhất biết ba người chết này cũng không phải tại anh, nhưngvẫn có chút áy náy, người thân của đứa bé này đều qua đời. Cậu ta nhìn qua tuổicũng không lớn, chắc khoảng 19 ? Vậy mà không còn cha mẹ. Nghĩ như vậy liềnthấy người đánh ngất thiếu niên đang cười nịnh nọt có chút đáng ghét.
Chu Dật Cẩn ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, tình huống tốt hơn một chút,lúc này, Nguyên Thăng cũng đã đi tới:
"Dật Dật cậu không sao chứ ?"
"Không sao, có chút khó chịu." Chu Dật Cẩn lần đầu tiên tận mắt chứngkiến thảm trạng như vậy nên có chút bị dọa, thậm chí cảm thấy rét run cả người.Lúc trước có xem dị thú thông qua phim ảnh, vẫn luôn cảm thấy giả, nhưng hiệntại đến mùi máu vẫn có thể ngửi thấy được.
"Cậu vào phòng nghỉ một chút đi, đứa trẻ này cũng phiền cậu chiếu cố."Nguyên Thăng nhìn thoáng qua Chu Dật Cẩn. Lúc này Chu Dật Cẩn cũng chỉ mới hơnhai mươi tuổi, không khác biệt lắm so với thiếu niên bị đánh choáng kia, cũngchỉ là những đứa trẻ chưa trải qua mưa gió. Nguyên Thăng lại không nghĩ rằngbản thân anh ta mới có hai mươi bảy.
"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta." Chu Dật Cẩn cảm thấy thiếu niên nàythật đáng thương, tuổi còn trẻ đã phải chứng kiến người thân chết trước mặtmình.
Nguyên Thăng ôm Lâm An Liệt, đem Chu Dật Cẩn đưa tới phòng của mình, sauđó đi ra ngoài xử lí công chuyện.
Lại nói tiếp, tổn thất lần này so với tưởng tượng còn nhẹ hơn, cũng chỉcó 3 người Lâm gia bị chết, chuột thú tuy rằng phá vỡ một số cửa sổ nhưng phầnlớn mọi người đều trốn hết rồi.
Lúc Lâm An Liệt tỉnh lại , nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng xahoa đẹp đẽ, gã liền biết đây là nơi ở của trưởng trấn. .
Kỳ thật trước khi bị đánh ngất, bản thân có lẽ rất không lý trí? Như vậykhông thể giúp mẹ và ông bà báo thù mà còn mang đến tai họa cho gã, lần sau cólẽ nên cẩn thận hơn một chút.
Nếu có cơ hội rời khỏi tiểu trấn di động, đoạt lại tất cả những thứ thuộcvè mình thì Nguyên Thăng là cái thá gì, cũng chỉ là thứ vặt vãnh. Không! phảinói, nếu những người đó không ép mẹ, còn bắt mẹ phải nạo thai thì gã cũng khôngcần phải ở cái nơi không an toàn, không đảm bảo này!
Rõ ràng đã nói sẽ cưới mẹ vào Trần gia, kết quả?
Nguyên Thăng, cả người của Trần gia, gã nhất định sẽ khiến chúng nợ máuphải trả bằng máu!
" Cậu tốt hơn chút nào chưa?" Một âm thanh ôn hòa vang lên.
Lâm An Liệt chỉ chớp mắt đã thấy một người trẻ tuổi không khác mìnhlắm, quần áo nghiên cứu, tao nhã hữu lễ, vừa nhìn đã biết là người sống trongthành thị từ nhỏ. Gã còn nhớ rõ ngày hôm qua thoáng nhìn thấy Nguyên Thăng dẫnmột người trở về, người này có lẽ là công nhân sửa chữa ?
Mặc kệ y làm cái gì, muốn rời khỏi nơi này nhất định phải có được hảo cảmcủa y, bởi vì gã không muốn cầu xin Nguyên Thăng.
Chu Dật Cẩn nhìn thiếu niên trước mắt không tiếng động mà rơi lệ, cắnchặt môi ôm chăn khóc thương tâm, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống,giây tiếp theo sau đó đối phương liền nhào vào lòng y.
Ngày tiếp theo, Lâm An Liệt dường như đem Chu Dật Cẩn trở thành người cứgiúp mình, ngoại trừ Chu Dật Cẩn, ai gã cũng không gần. Chu Dật thương đốiphương còn nhỏ mà bị mất người thân, cũng vô cùng bao dung đối với gã.
"Ngày mai đi Tân thành ." Nguyên Thăng cùng Chu Dật Cẩn đứng trong phòngđiều khiển trung ương của tiểu trấn di động. Lúc này sắc mặt Nguyên Thăng cóchút khó coi.
"Ở Tân thành có thể chữa trị hoàn toàn cho tiểu trấn của cậu, đến lúc đósẽ không còn chuyện của tôi ." Chu Dật Cẩn mở miệng.
Tân thành là thành thị cấp hai gần biển ở phương bắc. Bốn ngàytrước, Nguyên Thăng mang y từ nơi đó đến đây, vốn ban đầu thời gian đi từ Tânthành đến tiểu trấn cũng phải mất một ngày đường, đi bằng chiến xa lại chỉ mộtvài giờ là đến, nhưng bọn họ còn nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, lại giảm bớt tốcđộ trên đường đi cho an toàn nên ngày mai mới tới.
"Dật Dật, gần đây cậu khá thân cận với Lâm An Liệt. Gã sao lại bò đượclên người cậu vậy? " Ngay từ đầu Nguyên Thăng đối với Lâm An Liệt cũng có mộtphần thương tiếc, thậm chí còn an bài cho gã sống trong thành thị, nhưng Lâm AnLiệt cái gì cũng không đồng ý. Mỗi ngày đều dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, dầndần anh cũng thấy phản cảm với đối phương.
Lần này chết ba người, anh cũng có trách nhiệm nhất định, nhưng anh đãhết sức cứu giúp rồi, Lâm An Liệt dựa vào cái gì mà bày ra bộ dạng kia? Ngàyđó, nếu bọn họ giống người khác sớm trốn đi, khóa kỹ cửa, trông nom kỹ con gáicủa mình thì làm gì xảy ra chuyện như vậy?
" Cậu ấy dù sao cũng mất người thân, cảm xúc lúc này không ổn định."Trường hợp lúc ấy Chu Dật Cẩn cũng thấy được, y là người ngoài còn thấy khóchịu, càng đừng nói Lâm An Liệt :
"Có điều cậu ấy cũng nói ở Tinh Vân thành có thân thích, đến lúc đó tôiđem cậu ta đi là được rồi."
" Cậu ta cũng quá ỷ lại vào cậu, mà tâm địa của cậu cũng tốt quá! Có điềulần này cậu phải tới học cải tạo chiến xa của Vệ lão gia tử, cho dù thế nàocũng phải bắt chước được rồi mới đi chứ ?" Nguyên Thăng biết Chu Dật Cẩn tâmđịa không tồi, cũng không muốn ngăn cản hành động thiện tâm của y. Có điều, maymà Chu Dật Cẩn không học chiến đấu mà là máy móc, nếu không với tính này của ysớm đã bị người ta hại chết.
"Ừ, tôi sẽ ở lại Tân thành một thời gian rồi mới đi Tinh Vân thành ." ChuDật Cẩn cười cười. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể thấy Lâm An Liệt đangđứng trong bóng tối, đối phương mân miệng không biết đang nghĩ gì, đôi màythanh tú cau lại, trên mặt trắng nõn đầy vẻ âm trầm. Chu Dật Cẩn cảm thấy vẻmặt đối phương có chút không đúng, nhưng lại nghĩ tới thảm sự mấy ngày trước,có lẽ cậu ta rất khó vượt qua?
Chương 23 phiên ngoại: Từng...
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại đời trước của Chu Dật Cẩn ~
Đứng ở bên ngoài nhà bơi lội, Chu Dật Cẩn không tin nổi điều đang xảy ramà chính mắt mình nhìn thấy. Lâm An Liệt sao có thể cùng người khác khanh khanhta ta một chỗ?
Bọn họ đã có tình cảm hơn một năm, chẳng lẽ đều là giả sao? Ngay đêm qua,Lâm An Liệt còn ôm y nói yêu y, vậy mà hôm nay gã lại cùng người đàn ông khácôm nhau. . . .
Chu Dật Cẩn còn nhớ rõ tình huống lần đầu tiên gặp Lâm An Liệt. Khi đó,thiếu niên bị mất người thân vạn phần đau khổ, khiến cho y cũng đồng tìnhthương cảm, sau đó lại giúp đỡ mọi mặt. Kết quả, thiếu niên so với tưởng tượngcòn kiên cường hơn, đã nhanh chóng thu lại bi thương, cố gắng vì cuộc sống củabản thân. Khi ấy, y mang theo gã lên phi thuyền đi từ Tân thành tới Tinh Vânthành. Lúc đó, y còn cảm thấy đối phương như một đứa em cần chăm sóc, thẳng đếnkhi một sự kiện tại Hồng thành xảy ra.
Y luôn luôn không thích cùng người khác tranh đoạt. Bởi vì từ nhỏ, khôngcần tranh y cũng có được thứ mình muốn. Tính cách như thế với vài người có lẽsẽ bị xem là yếu đuối. Khi ấy bọn họ bị một người phụ nữ chèo kéo nên đã ởkhách sạn của cô ta. Đồ ăn và các loại hỏng bét không nói, còn thu gấp mấy lầnso với giá bình thường. Tính y tốt nhưng cũng phải tức giận, muốn báo nguy lạibị đứa con của chủ nhà bắt lại. Người học máy móc như y cũng không có năng lựcphản kháng, mãi cho tới khi Lâm An Liệt đập thẳng một cái ghế lên người tênkia.
Khi đó Lâm An Liệt hoàn toàn khác so với bộ dáng nhu nhược thường ngàycủa của gã.
Tới Tinh Vân thành, y vốn muốn tiếp tục đi du lịch. Y có một giác mơ: đólà trước khi ba mươi tuổi sẽ đi hết thế giới này, xem hết tất cả các loại máymóc khác nhau. Cũng bởi vậy nên cha mẹ mới cho y 10 năm tự do. Nhưng buổi tốihôm ấy, sau khi y và Lâm An Liệt uống một chút rượu nho, không biết tại sao lại'ngủ' cùng nhau.
Tuy rằng biết tình huống có chút không đúng, nhưng miệng vết thương phíasau của Lâm An Liệt phía vẫn khiến y vô cùng áy náy. Ngày hôm sau, Lâm An Liệtlại không tiếng động ôm y cả ngày không buông tay, rốt cuộc y vẫn ở lại.
Lâm An Liệt vốn muốn tìm thân thích lại không tìm được, chỉ có thể đi tìmcông việc. Đem tất cả tiền gã có đưa hết cho y, nhìn thiếu niên gánh vác tráchnhiệm của một gia đình, không biết vì sao, y lại giật mình.
Bọn họ sống ở Tinh Vân thành cũng không tốt, tiền lương của Lâm An Liệtngay cả tiền thuê nhà còn không đủ. Y chỉ đành lấy ra tiền trở cấp của mình,nhìn trong nhà cái gì cũng không có, mà gã lại chỉ có hai bộ quần áo nên đều đimua thêm.
Y thích máy móc, Tinh Vân lại không có nơi nào để y phát triển, cho nên ylựa chọn một nhà sửa chữa chiến xa để làm việc. Y có chứng nhận của cư dânthành thị cấp một, còn có học vị tốt nghiệp của học viện trung ương tốt nhấtliên minh người Hoa nhưng lại không dám lấy ra ở thành thị cấp ba này. Tiềnnhận được ít nhất từ trước đến giờ nhưng y lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lâm An Liệt là một tình nhân hoàn mỹ, các loại lời ngon tiếng ngọt khôngcần phải nói. Có tiền cũng đều đưa cho y, thỉnh thoảng có khoản thu nhập thêm,còn có thể mua một đóa hoa hồng có giá trị đủ cho cuộc sống của bọn họ trongmột tháng. Y sẽ nói gã lãng phí tiền, nhưng cũng rất vui khi được nhận hoa.
Từng có người mua tặng 999 đóa hồng cho y vẫn bị y ném vào thùng rác. Nhưng đóahoa này lại được y che chở tỉ mỉ mấy ngày. Cuối cùng còn làm thành hoa khô, bởivì đó là Lâm An Liệt kiếm tiền mua cho y.
Khi sửa xe, để càng chính xác nên y thường không đeo bao tay, bởi vậy trên ngóntay luôn có những vết đen thùi. Lâm An Liệt lại giống như trân bảo mà hôn tayy, rửa sạch tay cho y, cắt móng tay cho y. Mà từ sau khi vào Tinh Vân thànhthậm chí y còn không cần tự cắt móng chân. Bởi mỗi lần còn chưa dài đã được LâmAn Liệt cắt tỉa sạch sẽ.
Thỉnh thoảng y nói một câu, Lâm An Liệt đều sẽ ghi tạc trong lòng. Có đôi khinửa đêm y nói một từ đói, đối phương còn có thể đứng dậy làm đồ ăn khuya cho y.
Cha mẹ tuy rằng cưng chiều y nhưng nhân viên nghiên cứu cũng thường thường phảithức suốt đêm. Mãi đến khi quen biết Lâm An Liệt, y mới cảm nhận được cảm giáccó người chờ ở nhà.
Lâm An Liệt đối với y rất tốt, cho nên y cũng bị sa vào trong sự ôn nhu của gã.Lâm An Liệt không muốn làm người nằm dưới, y cũng vẫn nhân nhượng đối phương.Thậm chí y còn nghĩ: đợi mấy ngày nữa mang Lâm An Liệt trở về Nghiên Cứu chithành gặp mặt cha mẹ.
Nhưng hiện giờ là tình huống gì?
Nhìn Lâm An Liệt bị người ôm vào một chiếc chiến xa, Chu Dật Cẩn gần như cắnnát môi.
Buổi tối hôm đấy, y cự tuyệt Lâm An Liệt cầu hoan. Ngày hôm sau, y bắt đầu điềutra chuyện của Lâm An Liệt.
Y đặt thiết bị nghe lén lên người Lâm An Liệt, sau đó liền nghe thấy Lâm AnLiệt cùng người kia – Trần Mộc nói những lời đầy thân mật. Trần Mộc y biết, ởTinh Vân thành không có được mấy chiếc xe tốt, Trần Mộc lại có một chiếc chiếnxa không tồi. Bởi vì chiến xa kia nên y cùng Trần Mộc có qua lại vài lần, cuốicùng còn thành công lấy được quyền cải tạo xe của đối phươngđ em chiến xa củahắn cải tạo theo ý mình.......
Trần Mộc tính tình cũng không tệ lắm, bình thường lại không giống những kẻ cóchiến xa tỏ ra khinh thường với những công nhân sửa chữa, nhưng lúc này, TrầnMộc đang ở cùng một chỗ với Lâm An Liệt.
Nghe lén suốt ba ngày, tới ngày thứ ba, y cũng nhận ra được Lâm An Liệt có rấtnhiều hành động khác hoàn toàn lúc trước. Gã có người khác ở bên ngoài là khôngthể nghi ngờ.
Ba ngày nay, y cũng đụng phải Trần Mộc, cảm xúc trong mắt có lẽ đều không thểgiấu được
Đợi đến khi thiết bị của y truyền đến giọng rên rỉ của Lâm An Liệt, rốt cuộc ycũng không chịu nổi. Ngày hôm sau, y trực tiếp tìm Lâm An Liệt lật bài. Đốiphương ngay từ đầu còn không thừa nhận, nhưng sau khi y thả ra một đoạn ghi âmkia, gã đã không thể bao biện thêm nữa.
"Dật Dật, em làm vậy cũng để chúng ta có cuộc sống tốt hơn, Trần Mộc kia có rấtnhiều tiền......" Sắc mặt Lâm An Liệt thay đổi liên tục.
"Mặc kệ là nguyên nhân gì, cậu ngoại tình!" Chu Dật Cẩn không biết, từ lúc nàocái người theo y đi khỏi tiểu trấn di động, có tiền cũng đưa hết cho y này đãthay đổi. Gã đây là ý gì? Nói yêu mình lại đi lừa tiền Trần Mộc? Hoặc căn bảnlà không thích mình ?
Một đem này, Chu Dật Cẩn đem Lâm An Liệt nhốt ở ngoài cửa. Y thu thập này nọ,dự định ngày mai sẽ rời khỏi thành thị này.
Lại nói tiếp, chỗ này cũng hỏng bét, thiếu thốn các loại thiết bịgiải trí chưa tính, đồ ăn vừa miệng cũng không mua được!
Lẳng lặng ngồi trên giường một đêm, nghĩ đến lúc trước Lâm An Liệt đối với nghềnghiệp sửa chữa chiến xa của y tỏ ra khinh thường, khóe miệng Chu Dật Cẩn hiệnlên một nụ cười lạnh.
Lâm An Liệt, chẳng lẽ gã nghĩ mỗi ngày đều có thể ăn rau dưa là nhờ chúttiền gã kiếm được ở nhà bơi? Gã nghĩ người có thể sửa chữa tiểu trấn di độngcũng chỉ là công nhân bình thường? Y hai mươi tuổi đã có thể tốt nghiệp từ họcviện trung ương , lấy được học vị tiến sĩ sửa chữa máy móc vừa là vì có thiên phú,vừa là vì bối cảnh gia đình. Cha mẹ y, ông bà nội, ông bà ngoại đều là nghiêncứu viên cao cấp của Nghiên Cứu chi thành, cho dù nghiên cứu không kiếm tiềnthì dựa vào tích tụ nhiều đời cũng đủ tiền để mua một tòa thành thị cấp ba, cònTrần Mộc cũng chỉ là con của một thương nhân lớn ở thành thị cấp ba mà thôi......
Nghĩ nghĩ, Chu Dật Cẩn lại cảm thấy đau lòng, xoi mói đối với Tinh Vânthành và Trần Mộc cũng chỉ do bản thân không cam lòng mà thôi. Lúc trước y còncảm thấy nơi này cái gì cũng tốt....,
Ngày hôm sau, không có tiểu trấn di động ở phụ cận Tinh Vân thành, cũng khôngcó phi thuyền rời khỏi Tinh Vân thành. Chu Dật Cẩn trực tiếp dùng nhiều tiềnbao một phi thuyền riêng. Lâm An Liệt không thể tưởng được y sẽ đi hôm nay. Ykhông muốn ngây ngô ở chỗ này thêm một ngày nào nữa !
Lúc sắp đi, nghĩ nghĩ, y lại gửi một tin tức nặc danh cho Trần Mộc :
"Lâm An Liệt có tình nhân khác, anh tốt nhất tỉnh táo một chút !"
Thời điểm trở lại Nghiên Cứu chi thành đã là một tháng sau. Tâm tình của ChuDật Cẩn cũng khôi phục không ít, cho dù không có tình yêu, y cũng có tình thân.
Chu Dật Cẩn từ nhỏ thiên phú không tồi, gần như đã gặp qua thì sẽ không quênđược. Cha mẹ muốn cho y kế thừa sự nghiệp nghiên cứu gen của họ, y lại càngthích máy móc hơn. Nhưng ngay cả như vậy, cha mẹ cũng như trước, vô cùng yêuthương y. Y cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, ở trong mắt của cha mẹ vẫn là trẻcon, nhưng y cũng không còn đơn thuần giống trước kia nữa.
Viện nghiên cứu ở Nghiên Cừu chi thành vừa mới hoàn thành một đầu đề gầnnhư có thể sánh với đề tài hợp thể linh thú, cha mẹ y bận rộn tới chân khôngchạm đất, bởi vậy cũng không phát hiện y có dị trạng, mà lúc này y cũng đãtường tận rõ ràng những chuyện lúc trước. Có lẽ cái y gọi là tình yêu ngay từđầu đã là một âm mưu. Hai năm ở chung, y đã vì Lâm An Liệt mà trả giá baonhiêu? Mà Lâm An Liệt lại trả giá bao nhiêu ? Gã biết một tháng tiền lương củagã cũng chẳng mua được cái gì nên mới đưa hết cho y. Gã tặng quà ân cần nhưvậy, bản thân đã giúp gã nấu cơm giặt quần áo làm bảo mẫu một năm trời, còn bỏtiền khắp nơi giúp gã có thể sửa soạn đẹp đẽ mà đi câu dẫn người khác.......
Ngay từ đầu bản thân rất ngu ngốc, còn muốn thương cảm cho người khác! Cho chúttiền thì thôi, còn làm nhiều việc như vây?
Ở Nghiên Cứu chi thành mới là sân khấu để mình phát huy tài năng.
Không quá vài năm, Chu Dật Cẩn đã trở thành thợ máy móc vô cùng nổitiếng, thậm chí một mình nghiên cứu chiến xa khác hoàn toàn so với quá khứ,cũng nghiên cứu ra không ít sản phẩm máy móc.
Lại nghe được tin tức của Lâm An Liệt đã là mười năm sau. Nguyên Thăng tìm đếny, hơn nữa kêu to xui xẻo, bởi vì cậu ta là công tử sinh ra ở thành thị cấpmột, lại bị một thổ lão mạo ở thành thị cấp ba khiêu khích. ( thổ lão mạo (土老帽) theo như tớ tra thì là chỉ những người thô lỗ suy nghĩ hạn hẹp ngu dốt )
Hắn biết Nguyên Thăng nói lẫy, rất nhiều người đều khinh thường người ở thànhthị cấp thấp, nhưng Nguyên Thăng đối với những người sống trên tiểu trấn diđộng lại rất hòa khí, đương nhiên cũng không khinh thường người ở thành thị cấpba, mà đợi khi y biết tình huống, lại ngẩn người tại chỗ:
"Lâm An Liệt thành gia chủ của Trần gia, không phải Trần Mộc sao ?"
"Điều này tôi cũng không rõ lắm." Nguyên Thăng cũng kỳ quái. Người lúc trước ởtiểu trấn di động, sao có thể trở thành tộc trưởng của một đại gia tộc ở thànhthị cấp ba?.
"Tôi đi xem tình huống thế nào." Chu Dật Cẩn mở miệng, nghĩ nghĩ, lại để chongười ta chuẩn bị giúp một chứng nhận thợ săn cấp bảy. Hơn ba mươi tuổi y cũngđã có thể bán thú hóa cùng linh thú của mình rồi, lại mang theo các vũ khí màmình nghiên cứu, giả thành thợ săn cấp bảy vẫn có thể, mà thợ săn cấp bảy ởTinh Vân thành đã là rất lợi hại .
Hắn đi tìm Lâm An Liệt, Lâm An Liệt đỏ hồng mắt nói các loại xám hối. Phản bộilúc trước của gã và các loại báo thù đều là giả.
Y không nhịn được mà cười lạnh. Năm đó y luôn tin tưởng Lâm An Liệt, mà y lúcnày sao có thể tin tưởng người đàn ông trước mặt? Điều tra về Lâm An Liệt ycũng đã xem qua. Y không nghĩ tới, Lâm An Liệt lại tàn nhẫn như vậy. Dụ dỗ anhtrai của mình, độc chết cha của mình, khi cha chết lại cấu kết với người củaTrần gia đuổi anh mình đi. Cuối cùng, còn giết mẹ của Trần Mộc.
"Tôi đã đem những chuyện cậu làm nói cho quan thẩm tra." Từng thích người trướcmặt này, Chu Dật Cẩn sẽ không để đối phương sở tác sở vi, mà chính y cũng khôngphải là thần, không thể nắm giữ sinh tử của người khác. Như vậy, đem mọi chuyệnnày giao cho quan thẩm tra là tốt nhất.
Lại nói tiếp, thành chủ của Tinh Vân thành đối với những chuyện nàyhiểu biết ít như vậy, có lẽ cũng nên đổi rồi.
Lâm An Liệt sắc mặt nhăn nhó, muốn động thủ lại bị người bên cạnh Chu Dật Cẩnngăn cản lại.
Chu Dật Cẩn rời khỏi nhà Lâm An Liệt, thì đã nghe có người nói đội chấp phápném Trần Mộc ra khỏi thành. Y mang Trần Mộc đi, ngoại trừ phụ cận Tinh Vânthành, tiểu trấn di động đều có thể đặt chân.
Chu Dật Cẩn không biết nên đối mặt thế nào với Trần Mộc. Y từng không nhịn đượcmà chán ghét đối phương, hiện tại lại cảm thấy hắn thực đáng buồn.
Ngày kế tiếp, y luôn vội vàng chuyện của Lâm An Liệt. Các loại chứng cớ đều tìmđược toàn bộ, nhưng vốn bị bắt thì Lâm An Liệt lại không thấy đâu.
Hắn thông qua hệ thống định vị của mình trên người Lâm An Liệt tìm được gã, lạikhông nghĩ rằng bên cạnh Lâm An Liệt có người bảo vệ gã. Cuối cùng chỉ có mỗi ythoát ra được để đuổi theo đối phương.
Có lẽ Lâm An Liệt di truyền sự điên cuồng của mẹ gã, đến lúc này, còn muốn giếtTrần Mộc. Y dùng súng máy nhắm ngay Rết thú, lại bị Lâm An Liệt cản lại, chờtới khi đem Rết thú giết chết, Trần Mộc cũng đã qua đời.
Tay không ngừng run rẩy, Lâm An Liệt lại tấn công, đều bị hệ thống phòng ngựtrên áo giáp của y chặn lại. Cuối cùng, Lâm An Liệt bị người tới bắt giữ.
Lúc trước sao mình có thể yêu loại người như vậy? Chu Dật Cẩn liệm Trần Mộc,trở về Nghiên Cứu chi thành. Từ đó, rốt cuộc không đặt chân lên Tinh Vân thànhnữa.
Hết chương 23
lời editor : Thật sự là ghét Lâm An Liệt ghét đến không còn lời nào để tả, hội tụ đủ đức tính khiến cho người ta ghét từ đầu đến chân. Tầm mắt hạn hẹp lại đủ ngu xuẩn, về sau cũng giải thích một loạt nguyên nhân gã có thể không kiêng kị gì mà làm hại Trần Mộc như thế. Cái con người lúc nào cũng tỏ ra mình oan khuất lại ác độc như rắn rết này, làm kỹ người ta còn ngại quá tiện! hầy, quả thật là ngu xuẩn hạn hẹp đến cùng cực, về gia thế của Chu Dật Cẩn cũng coi như đứng đầu Nghiên Cứu chi thành, ngay cả thành chủ cũng là người nhà, may mà không bị lừa. Ôi lúc đọc tới chân tướng đời trước này quả thật khiến cho người ta đủ sôi máu T.T Ngu xuẩn như Lâm An Liệt mà đòi đấu với Trần Mộc trọng sinh thì quả thật là ...
Chương 24: AHổ biến dị...
Trần Mộc ở trên biển bay 23 ngày, rốt cục cũng phát hiện hành vi cắn'thiên thạch' của A Hổ.
"Nhóc không sợ ăn vào sẽ hỏng bụng à?" Đã hoàn toàn lôi thôi cũng vứt bỏviệc chỉnh lý lại bản thân – Trần Mộc đem A Hổ xách lên. Hắn không thấy đượcsắc mặt tràn đầy tàn khốc trên bộ mặt đen thui của mình. A Hổ bị Trần Mộc làmhoảng sợ, lại vẫn cuộn cái đuôi lên ôm 'thiên thạch' không muốn buông, 'thiênthạch' vốn đã bị nhỏ lại một vòng lớn từ trong bụng của cá voi thú giờ lại thêmdấu răng của A Hổ.
"Meo meo ~" A Hổ kêu một tiếng, hai chân trước sắp không thể giữ nổi'thiên thạch' nhưng vẫn không buông ra.
"Nhóc ăn thứ này xong sẽ không sao chứ?" Lúc này, Trần Mộc cũngnhìn ra A Hổ yêu thích 'thiên thạch'. Nhưng vật như vậy, ăn không có việc gì đi? Lúc trước cá voi thú đều khó chịu đến lăn lộn! Hắn vươn tay muốn lấy đi khối'thiên thạch', nhưng A Hổ lập tức vươn chân trước chụp lấy tay của Trần Mộc,đương nhiên, bởi vậy mà A Hổ vốn đang ôm 'thiên thạch' liền làm rơi.
"Meo meo meo !" A Hổ sống chết giãy giụa, ánh mắt nhìn thẳng xuống phíadưới. Đáng tiếc, Trần Mộc đang nắm da trên cổ nó khiến nó không thể nhìn xuốngbên dưới, bốn chân cấp bách mà cào linh tinh.
Trần Mộc bất đắc dĩ, ôm A Hổ ngồi xuống, lại đem 'thiên thạch' đưa tớitrước mặt nó. Nhất thời, A Hổ liền vươn đầu lưỡi vô cùng thân thiết mà liếm tayhắn.
Có lẽ, 'thiên thạch' thật sự hữu dụng đối với loài thú? Trần Mộc nghĩ tớicon cá voi thú cấp mười kia. Ngày kế tiếp, tuy rằng không ngăn cản A Hổ cắn'thiên thạch', nhưng lúc nào cũng chú ý chặt chẽ đến nó. Có điều, may mắn A Hổkhông có cách nào một ngụm nuốt vào 'thiên thạch', 'thiên thạch' cũng không yếuớt như trong tưởng tượng. Thường thì A Hổ phải cắn thật lâu mới lưu lại một dấurăng nhàn nhạt, thật giống như nó đang tốn công vô ích.
Mỗi lần cắn 'thiên thạch', A Hổ sẽ lui thành một đống, ngủ một giấc. Dầndần, Trần Mộc phát hiện A Hổ dường như lớn một chút, cũng mạnh lên không ít. Cólẽ, 'thiên thạch' thật có thể cho linh thú ăn ?
Lúc này Trần Mộc cùng A Hổ lại không biết, nếu không phải qua mấytrăm năm phóng xạ của 'thiên thạch' đã yếu bớt, A Hổ cắn lại ít. Linh thú đangtrong thời kỳ còn nhỏ mà ăn 'thiên thạch' tuyệt đối sẽ bị nổ tung, hoặc biếnthành quái vật.
Thời điểm ngày thứ năm mươi sáu, Trần Mộc rốt cục cũng thấy được đất liền.
Làm đến nơi đến chốn cảm giác thật sự rất tốt, huống chi, đến đất liền,xung quanh sẽ không chỉ có nước và nước
Chỉ là, S thị nằm ở vùng duyên hải phía nam của liên minh người Hoa, nơinày lại là vùng duyên hải phía bắc của liên minh người Hoa.
Ôm A Hổ đã nặng lên không ít đi lên đất liền, Trần Mộc có chút cảm khái.Chuyến đi này tuy rằng nhiều lần sinh tử, có điều thật đúng không phải là mộtchuyến tay không.
Một tháng qua, A Hổ thay đổi rõ ràng. Nó lớn lên không ít, móng vuốt răngnanh cũng sắc bén hơn rất nhiều, thậm chí có thể đem 'thiên thạch' cắn vỡ. Cóđiều, một lần sau khi ăn nhiều 'thiên thạch' khiến nó lăn lộn trong bọt khí mộtngày đêm, Trần Mộc không thu 'thiên thạch' nhưng mỗi ngày chỉ cho nó ăn mộtchút.
Nhìn 'thiên thạch' chỉ còn lại hơn một nửa, cùng với A Hổ khác hoàn toànso với linh thú mèo bình thường, Trần Mộc không có can đảm vào trong thành, bởivậy chỉ có thể tiếp tục làm dã nhân. Huống chi, tràng hỗn loạn lúc trước ở Sthị cũng chết rất nhiều dị năng giả, còn đánh mất 'thiên thạch'. Nếu Thức Tỉnhchi thành còn không tra tin tức liên quan thì hắn sẽ không gọi Trần Mộc !
Bộ dạng hiện giờ của hắn mà đi vào trong thành thì khẳng định sẽ bị hoàinghi, đến lúc đó hắn chỉ có một người, sao có thể đối nghịch với cả một quốcgia ?
Có điều, cuối cùng cũng lên đất liền rồi, có thể săn bắt một vài dị thúcó hương vị tương đối khá, cũng có thể nghĩ cách nhóm lửa nướng những đồ ăn nàynọ. Mỗi ngày trên biển đều phải ăn sống, hắn đã kéo dài bao tử kiểu đó hơn mộttháng rồi, mà càng đáng buồn hơn là: còn không có giấy !!! Bởi thế nên quần áotrên người của hắn càng ngày càng ít! ( cười lăn lộn).
Bắt một con thỏ xám thú, lại dùng cách nguyên thủy nhất để đánh lửa–dịnăng không khí đã có thể khống chế không ít dưỡng khí tập trung một chỗ. Ma sátvài lần, một ngọn lửa bắt đầu cháy chỗ dưỡng khí và củi.
Ăn thỏ nướng, lại tụ hơi nước thành nước uống, Trần Mộc còn tìm sông đểtắm rửa cơ thể đã vô cùng bốc mùi của mình. Tuy rằng nước sông cũng bị ô nhiễmmà có tính ăn mòn, nhưng so nước biển vẫn tốt hơn nhiều, Trần Mộc cũng không đểý.
Bởi vì quần áo trên người đã sớm thành một đống rách nát, Trần Mộc lấy dadị thú che thân thể. Vốn lấy quần áo biến thành đai lưng mà quấn lên người, nóithật, dã ngoại lúc này không có một bóng người, có trần truồng thì cũng khôngcó việc gì. Nhưng ' đồ vật bên dưới' kia lại vì vận động mà lắc lư khiến hắnkhông có cảm giác an toàn. Tốt nhất là cứ buộc bằng da thú, miễn cho bị mộtvuốt của con dị thú nào đó. ( theo mình hiểu có lẽ ý anh là buộc bằng da thú đểtránh bị con nào nó cào cho một phát thì lại thành thái giám :))) )
Đời này hắn cũng không định tin tưởng tình yêu gì đó nữa, nhưng sự tìnhliên quan đến tính phúc nửa đời sau, tốt nhất là cứ cẩn trọng.
Ngày kế tiếp đều đi săn bắt dị thú, Trần Mộc rất lo lắng cho mẹ mình. Lâunhư vậy không liên lạc, còn không biết mẹ sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng hắn quảthật không có cách nào vào thành, càng không có cách biết được hướng đi mấyngày nay.
A Hổ mấy ngày này không phải ăn thì là ngủ, mỗi ngày ăn một ít 'thiênthạch', sau đó ngủ. Chờ thời điểm Trần Mộc nướng thịt sẽ dậy ăn một bữa no đủ,thậm chí còn ăn nhiều hơn so với Trần Mộc. Vì thế, vốn là một con mèo nho nhỏlại lớn hơn rất nhiều.
Cứ như vậy qua một tháng, A Hổ rốt cục ăn xong 'thiên thạch', mà thân thểcũng lớn hơn vài vòng. Cân nặng không khác biệt lắm so với Trần Mộc. Trần Mộcnhìn bộ dáng của nó, cảm thấy có chút giống lão hổ trước tận thế, thật khôngthẹn với cái tên A Hổ. Chẳng qua, cho dù Bạch Hổ trên người cũng có vằn, mà AHổ còn không có một cái lông tạp nào, cả người trắng muốt.
"Meo meo ô ~" A Hổ kêu lên một tiếng vui mừng, vặn vẹo đứng lên từ trênmặt đất, chờ xoay xong rồi, lại liếm liếm chân trước của mình để chải lông.
Ảo tưởng cái gì, tuyệt đối là không thể , lão hổ ? Đây chẳng qua là mộtcon mèo bị béo nghiêm trọng mà thôi! Tất cả điều này, vào lúc A Hổ muốn nhảylên trên đầu của Trần Mộc , bị Trần Mộc lùi một bước tránh ra khẳng định.
Một hai trăm cân ở trên đầu, cho dù cổ chịu được, thoạt nhìn cũng như mộtthằng ngốc.
A Hổ bị lạnh nhạt, mỗi lần nó muốn bổ nhào về phía Trần Mộc, đều sẽ bịTrần Mộc cuống quít né tránh. Nhảy vài lần, nó ngược lại suy nghĩ cẩn thậnnguyên nhân. Sau khi chuyển vài vòng tại chỗ, lại biến trở về thành mèo con.
Sau đó, chọn vài chỗ như trên đầu Trần Mộc lại nhảy lên......
Trần Mộc lần này không né tránh, thực đáng buồn hắn không né tránh. Hắncăn bản không nghĩ tới, A Hổ biến trở về bộ dáng trước đây, lại vẫn nặng mộthai trăm cân! Nếu không phải hắn luôn luôn chú ý không khí thay đổi, một khắckhi A Hổ hạ xuống đã mở lồng phòng hộ, khẳng định sẽ gẫy cổ !
"Được rồi, A Hổ, chúng ta về nhà nhanh một chút. Đã hơn ba tháng rồi, nếukhông trở về mẹ nhất định sẽ lo lắng chết mất." Chọt A Hổ đang đứng trên đầu ,Trần Mộc bắt đầu tìm kiếm tiểu trấn di động. Lúc này hắn không có bộ đàm liênlạc, vẫn nên tìm tiểu trấn di động trước tiên. Thám thính tốt tin tức, nếu cóthể giả tạo chứng cứ về ba tháng vừa qua thì tốt hơn! Cũng miễn cho sau này lộra sơ hở. Còn có dị năng của mình và A Hổ dị thường, tạm thời cũng không thểbại lộ. Thí nghiệm cơ thể sống sau mạt thế vẫn luôn tồn tại, đây cũng là nguyênnhân có thể tìm ra biện pháp hợp thể cùng linh thú. Hắn cũng không hy vọng mìnhtrở thành tài liệu giống tội phạm tử tù.
Lại nói tiếp, Trần Mộc cũng không phải không nghĩ tới việc đánh cướp thợsăn dị thú, nhưng khi mạt thế nhược nhục cường thực xuất hiện giết người cướpcủa cũng khiến liên minh người Hoa vô cùng chú ý. Người bị đánh cướp chỉ cầnnhấn một cái nút trên bộ đàm liên lạc cá nhân của mình, có trể trực tiếp mởthiết bị ghi âm, hơn nữa còn kết nối mạng. Nếu giết người cướp bộ đàm cá nhân,bộ đàm cũng sẽ phản ứng. Về phần trực tiếp hủy bộ đàm.... Phần lớn người đều đemnó bảo vệ tốt, hơn nữa đi xa khỏi thành thị săn dị thú cũng đều là cao thủ.
Đương nhiên, Trần Mộc lúc này có dị năng không khí, tuyệt đối có thể đánhcướp thành công. Nhưng trên cơ bản từng trang bị của thợ săn dị thú đều biểuhiện thân phận của chính mình. Hắn cầm cũng không dùng được không nói, bộ đàmliên lạc cũng là buộc định. Hắn không có khả năng lấy bộ đàm liên lạc của ngườikhác để gọi cho mẹ, cho nên dù cướp thì cũng là công toi.
Trần Mộc tâm tâm niệm niệm muốn che dấu bản thân, lại không biết rằng: cómấy cái máy bay chiến đấu giá trị chế tạo kinh người đang xoay quanh mặt biển,chỗ hắn thoát khỏi cá voi thú. Hiện nay khí hậu ác liệt, loại trực thăng máybay nhỏ chỉ cần một trận cuồng phong cũng có thể cuốn đi, lại càng không thểchịu nổi công kích của dị thú.
Trên biển có rất nhiều hải điểu thú, cho nên bên ngoài máy bay chiến đấukhổng lồ này đã có chút rách nát, mà dị năng giả trên máy bay cũng mỏi mệt,nhưng trên mặt mỗi người đều rất ngưng trọng. Có hai người trung niên nhìnnhau, mặc vào đồ lặn tốt nhất, lặn xuống biển. Bọn họ đều là dị năng giả thủyhệ, làm việc trong biển cũng tiện hơn.
"Không biết có thể tìm được có manh mối gì đó hay không. Có điều, tínhiệu liên lạc của Lưu Hải đúng là xuất hiện ở nơi này ." Phùng lão mở miệng,sắc mặt của ông ta rất không tốt. Nhiệm vụ lần này thất bại, ông ta bị ThứcTỉnh chi thành xử phạt không nói, địa vị cũng giảm xuống rất nhiều.
"Hừ." Một người trung niên khác hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm thẳngxuống mặt biển. Ông ta là cha của Lưu Hải, dị năng giả kim hệ cao cấp, cũng làngười khống chế chiến đội dị năng của Thức Tỉnh chi thành. Ông ta muốn cho contrai mình rèn luyện một chút, lại không nghĩ rằng con mình sẽ chết trong nhiệmvụ lần này. Cho nên, dù có khả năng không tìm thấy thứ gì, ông ta vẫn đến đây.Thật là cá voi thú chết tiệt, nếu ông ta đạt đến cấp mười, nhất định phải cùngđối phương liều mạng !
Những người khác trên chiến cơ đều là những người có người thân bị chết.Ở Thức Tỉnh chi thành, trung cấp dị năng giả cũng không nhiều, những người nàyđều là tương lai của Thức Tỉnh chi thành, vậy mà lại bị dị thú cấp mười cắnnuốt!
Chương 25: Tiểutrấn di động...
Vừa chạy trốn, vừa dùng không khí cảm giác tình hình xung quanh. Chạy mộtlúc, Trần Mộc liền phát hiện phía nam có một tiểu trấn di động đang di chuyểnlại gần đây.
Tiểu trấn di động, thông thường ban ngày đứng yên buổi tối di chuyển. Ban ngàymà đang di chuyển, ngược lại là hiếm thấy. Trần Mộc suy nghĩ một chút, sau đóchạy về phía tiểu trấn di động.
Trên tiểu trấn di động, thông thường đều có thể kết nối với máy tính trungương. Thông qua máy tính, có thể xem xét tin tức các nơi, cũng có điện thoại,có thể báo tin cho mẹ biết tin tức về mình. Tuy rằng hiện tại phần lớn ngườiđều dùng bộ đàm nhân để liên lạc, nhưng phòng điều khiển trung ương của tiểutrấn di động, khẳng định là có điện thoại tồn tại .
Đây rõ ràng là một tòa tiểu trấn di động tư nhân, dường như đang làm thínghiệm. Trần Mộc muốn trộm đi lên, lại sợ bị phát hiện, dù sao trên tiểu trấndi động cũng luôn có rất nhiều thiết bị giám thị, huống chi còn có lồng nănglượng.
Có điều, tiểu trấn di động tư nhân muốn thám thính tin tức cũng dễ dàng hơn mộtchút. Nó không giống tiểu trấn do liên minh khống chế có hệ thống theo dõi trênđiện thoại và máy tính.
Trần Mộc còn đang do dự, sau đó liền phát hiện: tòa di động tiểu trấn vậy màbắt đầu thí nghiệm hệ thống công kích, còn hướng ra phía ngoài công kích, mụctiêu công kích là bụi cây ở phụ cận. Những bụi cây này rất dài, có gai nhọn,bên trên còn có độc, chỉ có duy nhất loài thằn lằn thú mới có thể lấy loại câynày làm thức ăn.
Công kích bên ngoài tất nhiên phải mở lồng phòng hộ. Trần Mộc lăn một vòng tạichỗ đang đứng, nhanh chóng trốn vào tiểu trấn di động. Cũng may mắn là conngười đi vào tiểu trấn di động sẽ không gây ra cảnh báo.
Trên tiểu trấn di động này vậy mà không có lấy một người. Trần Mộc trốn vào mộtnhà gần đấy, cũng không phát hiện thứ gì có giá trị, chỉ có thể chậm rãi đi tớiphòng điều khiển trung ương. Trong phòng điều khiển trung ương tuyệt đối là cóngười ở.
Chỉ là nếu như ít người, có lẽ hắn có thể khống chế tiểu trấn di động này để đivào thành thị mua bộ đàm liên lạc cá nhân hoặc có lý do thích hợp về việc mất bộđàm liên lạc cá nhân cho nên phải ở chỗ này chờ người khác trợ giúp. Tiểu trấndi động rất lâu không trở về thành thị cũng là bình thường, mà Triệu Thiên Vũlúc này đã bồi dưỡng không ít thế lực, hẳn là có thể dùng tiền mau chóng tìmđược mình.
Đánh cướp người qua đường cùng lắm cũng chỉ lấy được một vài trang bị vô dụngcùng bộ đàm liên lạc không dùng được nhưng nếu đánh cướp tiểu trấn di động......
Chỉ là không biết có mấy người đang thí nghiệm tiểu trấn di động, còn thực lựccủa mấy người đó?
Không khí! Trần Mộc bắt đầu cảm giác không khí chung quanh, âm thanh cũng thôngqua không khí chấn động phát ra , cho nên vận dụng không khí để nghe lén, thậtsự là rất tiện !
"Hiện tại kết quả thí nghiệm rất không tồi." Phòng điều khiển trung ương củatiểu trấn di động, Chu Dật Cẩn đứng trước hệ thống điều khiển mở miệng.
"Cuối cùng cũng không có việc gì. Lần này tôi đã tốn tiền mua một cái trấn nhỏrách nát, còn phải chịu một hồi kinh sợ." Nguyên Thăng ngồi phịch lên cái ghếbên cạnh, hữu khí vô lực mở miệng. Vốn bởi vì tiền trên người không đủ, nên anhmới lựa chọn mua một cái cũ. Nhưng hiện giờ tiền sửa chữa đã bằng với tiền mualại lúc trước. Tiền tích góp của anh tiêu hết không tính, còn nợ anh trai mộttriệu, cũng không biết bao giờ mới có thể trả nổi.
Chu Dật Cẩn vừa mới điều khiển tiểu trấn di động dùng tốc độ nhanh nhất diđộng, lại chuyển sang hệ thống phòng ngự và hệ thống công kích, tất cả đều rấtbình thường. Trải qua một tháng sửa chữa, tòa tiểu trấn di động này đã sắp khôiphục hoàn toàn:
"Cậu định nhận người lần nữa, cũng không nhận những người trước kia ?"
"Những người đó cũng không muốn đến đây đâu? Hơn nữa muốn duy trì tiểu trấn họađộng hàng ngày, tôi tình nguyện dùng nhiều tiền thuê vài người thợ săn dị thúcấp thấp." Nguyên Thăng đã không có cách với những người đó. Ngay từ đầu cònlấy lòng mình, sau vì anh sửa chữa tiểu trấn nên cho những người đó vào thànhở, những người đó lập tức liền liên kết tố cáo anh. Tuy rằng cuối cùng cũngkhông có gì, nhưng lại phải cho những người đó một số tiền lớn.
Thật sự là không hiểu, rõ ràng đã đàm phán với họ rồi, cũng bồi thường một phầntổn thất rồi, sao những người đó còn lòng tham không đáy?
Lầy khoản lớn tiền bồi thường từ chỗ anh, bọn họ có thể vào ở trong thành,nhưng người sống trên tiểu trấn di động muốn vào trong thành lâu dài, bọn họnghĩ sẽ dễ dàng như vậy? chỉ sợ qua một hai năm, tiền trong tay bọn họ tiêu hếtsẽ lại bị đuổi ra. Mà công việc gì đó, người trên tiểu trấn di động cũng khôngđược học hành, muốn tìm một công việc tốt ở trong thành không phải điều dễdàng.
Từ nhỏ đã sống ở thành thị cấp một, Nguyên Thăng rất rõ ràng sự kỳ thị củathành thị bậc cao với thành thị cấp thấp hơn. Ở thành thị cấp một cũng có vàingười sống không tốt, thường ăn không đủ no, có thể tiếp tục sống tại đó cũnglà vì bọn họ có phòng ở. Nhưng bọn họ vẫn khinh bỉ những người có tiền ở thànhthị cấp hai, không hề có lý do khinh bỉ. Bởi vậy, người trong thành thị khinhbỉ người sống trên trấn nhỏ lại càng bình thường, mà nói cho cùng, vẫn là bởivì thành thị cấp một an toàn nhất. Những nới khác theo thứ tự, tiểu trấn diđộng là nguy hiểm nhất. Hàng năm trên thế giới sẽ có vài tiểu trấn di động bịdị thú phá hỏng, dân cư sống trên đó bị giết sạch. Đối với một vài nơi như ChâuPhi, ngay cả thành thị cấp ba cũng không an toàn. Nửa năm trước, ở đó còn cómột toàn thành thị cấp ba bị cuồng sư thú cấp chín công phá, mà thành thị đóbây giờ vẫn còn bị dị thú chiếm cứ.
Bởi nguyên nhân ấy, những người di cư từ tiểu trấn vào trong thành thị, khôngbị côn đồ trong thành bắt nạt là không có khả năng.
"Như vậy cũng tốt, miễn cho lại xảy ra chuyện như lần trước." Chu Dật Cẩn mởmiệng. Mấy ngày này y vẫn vội vàng cùng Vệ lão gia tử học tập cải tạo chiến xa,cũng chưa đi chú ý Lâm An Liệt, không biết cậu ta và dân cư trong trấn thế nàorồi. Có điều chiếm được khoản tiền bồi thường lớn từ Nguyên Thăng, có lẽ bọn họtạm thời không có vấn đề gì.
"Đúng rồi Dật Dật, khi nào thì cậu đưa Lâm An Liệt đi Tinh Vân thành ?" Cáingười tên Lâm An Liệt kia là phiền toái nhất, dù sao người thân cũng đã chếthết, Nguyên Thăng đối với gã ban đầu cũng có chút đáng thương. Chỉ là Lâm AnLiệt không cần anh cho tiền, cuối cùng anh phải nhờ Chu Dật Cẩn chuyển hộ mớinhận.
"Cái này còn phải xem khi nào tôi mới học xong chương trình chỗ Vệ lão, có điềuchắc cũng nhanh thôi." Chu Dật Cẩn mở miệng. Vốn y muốn đi chung quanh mộtchút, đi nơi nào cũng được, có thể giúp người khác thì giúp, dù sao cũng tiệntay.
"Đến lúc đó tôi lại đưa cho cậu một phần tiền, xem như là vì sự an phận của cậuta."
Những cư dân ở tiểu trấn di động liên hiệp với nhau tố cáo anh nhưng Lâm AnLiệt lại không tham gia, bởi vậy Nguyên Thăng cũng không để ý chút tiền ấy .
"Cậu gần đây còn nợ bên ngoài khá nhiều đúng không ? Lần này liền miễn ." ChuDật Cẩn cười cười, đưa vào vài trình tự. Tiểu trấn di động đã được tu sửa tốtrồi, có điều hệ thống chế tạo lại hơi lỗi thời, y muốn sửa lại một chút.
Trần Mộc khống chế không khí chung quang bao vây lấy mình, ngồi dưới đất. Hắnkhông nghĩ tới, bản thân lại có thể nghe được tin tức về Lâm An Liệt ở chỗ này.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Lâm An Liệt đã trở thành cái gai trong lòng hắn.Cho dù hắn biết bản thân bây giờ đã vô cùng cường đại, muốn đối phó Lâm An Liệtcũng rất đơn giản, nhưng hắn vẫn không thể nhổ được cái gai này. Hắn thườngnghĩ nếu vừa gặp được Lâm An Liệt sẽ giết gã, lại cảm thấy như vậy quá dễ dãicho gã. Về kết cục của Lâm An Liệt, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, lại chỉ có thểtưởng tượng ở trong đầu, nhưng bây giờ đã đến lúc rồi......
Lúc trước Lâm An Liệt chưa từng nói gã đến từ nơi nào, làm sao tới được TinhVân thành. Mà hiện tại, hắn mới biết được hóa ra Lâm An Liệt là được Chu DậtCẩn mang đến Tinh Vân thành.
Chu Dật Cẩn...... Trần Mộc đối với y cảm xúc rất phức tạp. Lúc trước Chu Dật Cẩngiúp hắn sửa chiến xa trong một năm, cũng giúp hắn cải tạo chiến xa. Tuy rằngkhông phải bạn bè, nhưng cũng là người có thể trò truyện. Chu Dật Cẩn rất ítkhi nhắc đến xuất thân của mình, nhưng hắn cũng biết y và người yêu vào TinhVân thành. Quan hệ hai người đó rất tốt, lần ấy Chu Dật Cẩn giúp hắn cải trangchiến xa, hắn mời đối phương ăn cơm, Chu Dật Cẩn lấy lí do phải về nhà ăn cơmvới người yêu mà từ chối hắn, hay người yêu này chính là Lâm An Liệt ?
Như vậy có thể giải thích được vì sao Chu Dật Cẩn lại ghét mình, rồi đột nhiênrời khỏi Tinh Vân thành. Về việc y xuất hiện sau đó, còn không phải do sựthương hại của một cậu ấm?
Có điều không biết Chu Dật Cẩn có biết việc Lâm An Liệt muốn báo thù haykhông...... Có lẽ là không biết đâu, nếu không sao lúc đầu có thể nhiệt tình vớihắn như vậy, cũng không thấy y thám thính điều gì, càng không thấy y cố gắnglàm thân. Hơn nữa, lúc hắn và Lâm An Liệt bên nhau cũng là lúc Chu Dật Cẩn biếnmất.
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, vốn ban đầu Trần Mộc có hảo cảm với Chu Dật Cẩn cũngvẫn biến mất không còn một mảnh.
Lâm An Liệt, Lâm An Liệt...... Đời này, hắn nhất định sẽ khiến gã phải nhận đạigiới. Có lẽ những điều bản thân phải trải qua cũng cho gã hưởng thụ một lần!
Mà hiện tại, hắn ngược lại không có gánh nặng tâm lý khi cướp tiểu trấn di độngnày! Trần Mộc đã sớm dùng máu dị thú để vẽ bẩn mặt mình, ngay cả A Hổ cũng bịthay đổi màu sắc. Hơn nữa, thực lực của hắn mạnh hơn so với hai người ở trongphòng điều khiển, muốn đánh choáng họ cùng lắm cũng chỉ mất một phút.
hết chương 25
Chương 26 : Đánhcướp
Chân dẫm lên không khí không một tiếng động, nhân lúc Chu Dật Cẩn vàNguyên Thăng còn chưa kịp phản ứng, Trần Mộc đã tới gần đem hai người đánh ngấttrên mặt đất. Về phần linh thú của hai người là linh thú họ cẩu, cũng bị A Hổmột chưởng một giải quyết.
Đánh ngất hai người, Trần Mộc cũng lấy luôn bộ đàm trên người bọn họ. Bộ đàmliên lạc thường mang trên tay tạo cảm giác không thoải mái, hơn nữa còn hằn vếtchỗ đeo nên rất nhiều người lúc ngủ đều bỏ ra.
"Đều là những kẻ có tiền !" Trần Mộc nhìn hai cái bộ đàm tinh xảo được làm theoyêu cầu trên tay, có chút bùi ngùi. Tuy nhiên trên người kẻ có tiền, biết đâucòn có những thứ linh tinh khác. Ví dụ như định vị con kiến có thể báo tin chongười khác. Vì thế Trần Mộc lại bắt đầu cởi quần áo của hai người này, hơn nữacòn kiểm tra vật phẩm trang sức linh tinh.
Khuôn mặt này của Chu Dật Cẩn , Trần Mộc nhận ra được. Có điều hiện giờ Chu DậtCẩn nhìn non nớt hơn so với ngày trước. Một người khác Trần Mộc lại chưa từnggặp qua, nhìn người này cũng chỉ lớn tầm tuổi mình mà thôi.
Việc cởi quần áo của người xa lạ là lần đâu tiên Trần Mộc làm, có điều động táctrên tay lại không hề chậm, rất nhanh, trên người cả hai chỉ còn lại một cáiquần đùi, những vật phẩm trang sức khác cũng bị lấy đi hết, ngay cả bên trongtóc Trần Mộc cũng kiểm tra một lần.
Sau đó, Trần Mộc đem dây lưng mà mình dùng để trói da dị thú trói tay haingười, cuối cùng lấy Dạ Lai Hương biến dị cấp hai cho hai người ăn. Dạ LaiHương biến dị này khiến cho người ta toàn thân vô lực, cho dù là dị thú cấp bảyăn vào cũng đành mặc cho người chém giết, huống chi là hai nhân loại thực lựcchưa đến cấp bảy.
Tác dụng của các loài thực vật biến dị, thường những thợ săn dị thú hoạt động ởbên ngoài đều biết chút ít. Trần Mộc cũng biết không ít các loại có tác dụnggiống Dạ Lai Hương, chẳng qua trong một tháng này hắn chỉ tìm thấy Dạ Lai Hươngmà thôi.
Xử lý tốt hai người, ném bọn họ vào trong góc xa xa, Trần Mộc đeo một đôi baotay. Loại bao tay này dán chặt lấy da thịt, đeo lên cũng giống như không đeo,thường được dùng cho các nhân viên sửa chữa, mà người đó có lẽ là Chu Dật Cẩn.Trần Mộc đeo lên có chút nhỏ, tuy nhiên để tránh lưu lại dấu vân tay thì hắnvẫn phải bỏ qua sự khó chịu ấy .
Cầm lấy điện thoại kết nối với mẹ, lúc âm thanh tín hiệu báo kết nối thành côngvang lên , Trần Mộc lại thấy áy náy và bất an. Tuy thực lực của mình đã giatăng, nhưng chắc chắn vẫn khiến cho mẹ lo lắng rất nhiều.
"Uy...... Mộc Mộc ?" Lưu Chân Chân nhìn thấy dung mạo đối phương trên bộ đàm liênlạc của mình liền kích động đứng lên. Tuy rằng trên mặt Trần Mộc lúc này cókhông ít những thứ linh tinh, tóc cũng dài, nhưng đó là con của mình, sao cóthể không nhận ra được.
Nhìn trong điện thoại sắc mặt của Lưu Chân Chân rất tiều tụy, Trần Mộc ánh mắtđau xót:
"Mẹ, mẹ có khỏe không ?"
"Mộc Mộc, ba tháng nay con đi đâu vậy?" Lưu Chân Chân nghe được tiếng của đứacon, trên mặt lập tức có tươi cười, nhưng vẻ tươi cười vẫn không che nổi mệtmỏi.
"Mẹ, con không sao, mẹ hiện giờ thế nào?" Trần Mộc mở miệng. Mẹ là người quantrọng nhất với hắn, khiến mẹ lo lắng như vậy, hắn cảm thấy bản thân rất bấthiếu.
"Mẹ tất cả đều tốt, Mộc Mộc, con không chọc phải phiền toái gì chứ?" Bộ đàm cánhân của Trần Mộc vẫn không liên lạc được, lúc này lại đem mặt mũi nhìn khôngra tướng mạo, Lưu Chân Chân lập tức hoài nghi hỏi.
"Mẹ, con không sao, con liên lạc với mẹ cũng để cho mẹ yên tâm. Có điều khônglâu nữa con sẽ trở về." Trần Mộc lập tức mở miệng.
"Mộc Mộc, con không có việc gì là tốt rồi" Lưu Chân Chân giật giật khóe miệng.Thợ săn dị thú là nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong cao. Từ ba tháng trước không cócách nào liên hệ với Trần Mộc khiến mỗi buổi tối bà đều nằm mơ thấy Trần Mộcchết dưới sự tấn công của dị thú. Mấy ngày nay, ngày nào bà cũng xem tin tức,mỗi ngày kết nối với bộ đàm cá nhân của Trần Mộc hơn trăm lần, nhưng một chúttin tức cũng không có.
"Mẹ, mẹ ly hôn vơi cha đi." Trần Mộc chần chừ, vẫn mở miệng. Lâm An Liệt đãxuất hiện. Lâm An Liệt hận cha bỏ rơi mẹ gã, nhất định sẽ trả thù cha, mà chínhhắn cũng muốn trả thù cha và Lâm An Liệt. Nếu mẹ vẫn là Trần phu nhân......
"Được !" Lưu Chân Chân một tiếng đáp ứng.
"Mẹ ?" Trần Mộc kinh ngạc mở miệng.
"Mộc Mộc, con mất tích ba tháng, vậy mà cha con vẫn còn không phát hiện." Trênmặt Lưu Chân Chân có một chút bi thương. Trần Khải không muốn thấy mẹ con bà,bà đi khỏi là tốt rồi. Ban đầu, bà muốn chiếm vị trí Trần phu nhân cũng chỉ làdo không muốn chắp tay dâng tặng những thứ thuộc về con mình cho người khác.Nhưng ba tháng không có tin tức của Trần Mộc bà lại chỉ hi vọng có thể cùngTrần Mộc sống yên bình là được. Nếu Trần Khải đã không muốn mình chạm đến gia tộccủa ông ta, thì cứ để một mình ông ta ôm thứ đó đến chết đi !
Trần Mộc trầm mặc , ngẫm lại cũng là bình thường. Lúc trước khi hắn còn đi học,mỗi ngày mẹ không gọi điện cũng sẽ nhắn tin, mà cha lại chưa bao giờ chủ độngliên lạc với hắn. Ba tháng nay cũng giống vậy, đương nhiên sẽ không phát hiệnmình mất tích.
Hiện tại Lâm An Liệt đã xuất hiện , làm cho cha con bọn họ bị dày vò đi! Lâm AnLiệt hận mình, kỳ thật càng hận là cha. Hắn muốn thấy cha bị chính đứa con mìnhyêu thương nhất phản bội, sẽ có biểu cảm như thế nào, mà hắn cũng không ngạicho nhiều hơn một cây đuốc. ( ý anh là anh sẽ ở giữa châm lửa cho cháy to thêm)
"Ông ta có khi nào nhớ đến con đâu?" Trần Khải căn bản không xem hắn là contrai.
"Mộc Mộc, hôm nay mẹ sẽ soạn thỏa thuận ly hôn" Lưu Chân Chân hạ quyết tâm. Bamươi năm thanh xuân của bà hao phí trên người Trần Khải, dù thế nào cũng muốnđào lại một ít đồ từ đối phương. Làm bà chủ gia đình nhiều năm như vậy, chỉ sợngười khác đã quên, bà cũng từng là luật sư chuyên nghiệp tài cao học rộng !Mấy năm nay, thông qua mạng, bà vẫn nhận một vài vụ án không cần ra mặt. Hiệnnay nếu gặp phiền toái trong thành thị, rất nhiều luật sư đều làm việc qua mạngđể tham gia một vài vụ án nhỏ trên tòa.
"Đúng rồi, mẹ, việc con mất tích có bao nhiêu người biết ?" Trần Mộc đột nhiênnghĩ một chút.
"Mẹ chưa từng nói với ai." Vốn Trần Mộc đang ở một nơi rất xa, cho dù nói cũngkhông có cách nào đi tìm người. Hơn nữa bộ đàm cá nhân qua một tháng sẽ đượcnhận định là tử vong, Lưu Chân Chân cũng lừa mình dối người mà luôn nhận địnhhắn còn sống. Hơn nữa bà cũng biết, Trần Khải tuy rằng là tộc trưởng, nhưng thủhạ lại có vô số người muốn ngồi lên chiếc ghế đó. Một khi tin tức Trần Mộc mấttích truyền ra ngoài, ngày mai liền có vô số người đem con tới thay thế!
"Như vậy cũng tốt, mẹ, mấy ngày nay con tạm thời không thể liên hệ mẹ, mẹ nhớgiữ gìn sức khỏe!" Trần Mộc mở miệng. Hiện tại hai người kia đều bị đánh hônmê, có điều qua vài giờ họ sẽ tỉnh, đến lúc đó hắn nhất định không có thời gianliên lạc với mẹ.
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, hô hấp cùng nhịp tim của hai người Chu Dật Cẩncũng chưa thay đổi, Trần Mộc lại liên lạc với Triệu Thiên Vũ.
"Ai vậy ?" Nhìn trên bộ đàm xuất hiện người không thể thấy rõ dung mạo, TriệuThiên Vũ cảnh giác mở miệng.
Quả nhiên, cũng chỉ có mẹ mới có thể liếc mắt đã nhận ra mình, Trần Mộc cườicười:
"Là tôi."
"Trần lão đại ? Cậu không có việc gì thật tốt quá ! mấy ngày nay Phán Nhi cùnghai thằng nhóc kia đều lo lắng gần chết !" Giọng nói của Trần Mộc Triệu ThiênVũ vừa nghe là biết, anh muốn hỏi Trần Mộc mấy ngày nay đi đâu vậy, nhưng anhcũng biết, có vài việc không hỏi vẫn tốt hơn.
"Tôi không sao, có điều hiện tại tôi không có bộ đàm liên lạc, không thể vàothành, anh tìm một người tới đón tôi." Trần Mộc vẫn tin tưởng Triệu Thiên Vũ , nếungay cả đội hữu cũng không thể tin tưởng, như vậy cũng không nhất thiết cùng đisăn bắn. Mỗi một thợ săn dị thú, đều sẽ tin tưởng đội hữu của mình. Nếu khôngphải bởi vì tin tưởng Triệu Thiên Vũ, hắn cũng không để Triệu Thiên Vũ làm việccho mình, mà tiền, hắn lại càng không tùy tiện cho người khác.
"Trần lão đại cậu ở nơi nào ?" Lúc đầu nhìn Trần Mộc cũng chỉ là con một giađình giàu có, mà sau khi ở chung, lại để cho người ta thấy hắn lợi hại, càngđừng nói thực lực của hắn. Cho dù Kim Phán Nhi đã thức tỉnh thành dị năng giả,cũng vẫn đối với Trần Mộc có một phần kính sợ, Triệu Thiên Vũ liền lại càngkhông cần nói. Cho nên ba tháng này, dù không thể liện hệ được với Trần Mộc,anh cũng vẫn tận tâm làm việc, còn trấn an đám người Kim Phán Nhi.
"Tôi ở phụ cận Tân thành." Trần Mộc nhìn nhìn bàn điều khiển, lại báo tọa độ.
"Trần lão đại, Phán Nhi cũng là nhiệm vụ ở phụ cận Tân thành, để cô ấy đi đóncậu được không?" Từ Tinh Vân thành đến tân thành, thật sự quá xa .
"Có thể, anh liên lạc với Phán Nhi đi, nơi này là một tiểu trấn di động tưnhân. Để Phán Nhi đi một mình thôi, tôi chọc phải phiền toái." Trần Mộc mởmiệng.
"Tôi sẽ nói cho Phán Nhi ." Triệu Thiên Vũ nghe được Trần Mộc chọc phiền toái,phản ứng đầu tiên chính là đối phương gặp ác nhân...... Chẳng lẽ là Trần Mộc đắctội công tử nào đó ? Triệu Thiên Vũ tuyệt không cảm thấy Trần Mộc sẽ chủ độngđi trêu chọc người khác.
Đem mọi việc nói rõ ràng , Trần Mộc nhớ tới thân thể trần truồng của hai người,liền vào căn phòng xa hoa nhất xung quanh, đem phòng kiểm tra cẩn thận một lần,những thứ gì đáng nghi đều ném bỏ. Trần Mộc mới an ổn ngồi xuống, lại mang bếpđiện từ nhà bếp tới, cầm không ít rau rưa nấu canh. Trời biết trong ba thángnay hắn cũng chưa được ăn một miếng rau dưa nào !
Nguyên Thăng thân thể tốt hơn một chút nên tỉnh lại trước, vừa tỉnh liền cảmthấy cả người lạnh lẽo, lại giương mắt nhìn thấy Chu Dật Cẩn trần truồng đangghé vào một bên:
"Ta thao! Dật Dật, vậy mà cậu dám dòm trộm mỹ sắc của tôi !" Vừa kêu xong lạicảm thấy không đúng, khống chế cái cổ bủn rủn mà quay đầu, Nguyên Thăng liềnthấy được Trần Mộc đang thảnh thơi uống cà phê hòa tan.
Cho dù là cà phê hòa tan, giá cũng không hề rẻ đâu! Trời biết, tại toàn bộ liênminh người Hoa lương thực không đủ cũng chỉ gieo trồng ca phê số lượng có hạn làtrên một trăm cây thôi! Gần đây vì tiểu trấn mà mắc nợ vô số – Nguyên Thăng oánniệm, lập tức lại nhớ đến chính sự:
"Dật Dật cậu mau tỉnh lại ! Có biến thái dòm trộm nhan sắc của chúng ta!!!."
Trần Mộc một ngụm cà phê sặc lên tận lỗ mũi, nhịn không được mà ho khan. Có lẽhẳn là nên đem bọn họ đánh choáng ?
Hết chương 26
Chương 27: Gặpđịch...
Nguyên Thăng hô to một tiếng khiến Chu Dật Cẩn cũng tỉnh lại. Nhìn tìnhtrạng của chính mình, lập tức liền đen mặt, đồng thời, y cũng phát hiện toànthân vô lực .
"Anh rốt cuộc là ai ? Có mục đích gì?" Chu Dật Cẩn lập tức hỏi. Lớn nhưvậy nhưng đây là lần đầu tiên y gặp phải tình huống như thế. Rốt cuộc đốiphương có thân phận gì ? Có thể nhân lúc bọn họ kiểm tra đo lường tiểu trấn diđộng mà ra tay. Lúc này, trên tiểu trấn di động cũng chỉ có hai người là y vàNguyên Thăng mà thôi!
"Có điều, vậy mà chỉ cho chúng tôi mặc một cái quần lót. Anh không thểcho chúng tôi một cái áo khoác à? Thế này rất thiếu đạo đức!" Nguyên Thăng lậptức kêu ca. Người trước mắt có thực lực không phải mình có thể đối phó, khôngbiết tại sao anh ta lại cướp tiểu trấn của mình, người thực lực mạnh như vậychắc không thiếu tiền chứ? Chẳng lẽ có người muốn đối phó mình và Chu Dật Cẩn ?
"Áo khoác ?" Trần Mộc mặc trên người chính là áo khoác của Chu Dật Cẩn:
"Cậu xem xem, trong tay áo bên trái có dùi cui điện, trong tay áo bênphải có thuốc mê, cổ áo ở nút thứ hai khi bóp nát có thể khiến cho vệ tinh biếtvị trí, còn có một vài thứ hay ho khác...... Loại quần áo này tôi dám cho các cậumặc sao?" Có được dị năng không khí, có thể cảm giác được những động tĩnh dù làrất nhỏ. Nếu không phải vì vậy, bí mật trên nút áo ấy hắn cũng không phát hiệnra.
Lúc Trần Mộc nói chuyện đã thay đổi dao động của không khí. Cho nên giọngcủa hắn hoàn toàn khác so với ban đầu, trở nên vô cùng trầm thấp.
"Đây cũng chỉ dùng để phòng chó sói thôi!" Nguyên Thăng mở miệng. Trướcmắt vẫn không biết mục đích của người này là gì, có điều tính mạng của bọn họcũng chưa bị nguy hiểm. Mà chuyện thám thính tin tức tất nhiên là để anh, Chu Dật Cẩn còn có chuyện quan trọng khác cần bận rộn......
"Tôi không hứng thú với cậu." Trần Mộc mở miệng. Hiện tại quần áo của hắnchỉnh tề, gương mặt lại đáng sợ, tóc tai ba tháng chưa cắt nên dài không ít,cũng che khuất hơn nửa khuôn mặt, lại thêm giọng nói vô cùng trầm thấp, hoàntoàn là bộ dáng của một nhân vật phản diện trên TV.
"Anh không hứng thú với tôi mà chỉ để lại cho tôi một cái quần lót?"Nguyên Thăng lập tức hỏi lại.
"Tôi hứng thú với cậu sẽ để lại cho cậu một cái quần lót chắc?" Trần Mộccũng hỏi lại, lại ngăn khóe miệng nở nụ cười:
"Cậu còn lắm miệng thì ngay cả quần lót của cậu tôi cũng không để lại!"
"Anh còn nói anh không phải sắc lang ?" Nguyên Thăng biến sắc, lại vẫnnhư cũ mà mở miệng. Khoe chym đi dạo ở nơi tĩnh mịch cái gì, dù sao đều là đànông, cũng coi như xem điểm mấu chốt của đối phương .
Lần đầu tiên Trần Mộc động tới người như vậy, bị bắt cóc còn có thể vuivẻ. Có điều, hắn cũng không có khả năng thật sự thoát quần lót của đối phương,bằng không hắn đúng thật là một tên sắc lang !
Lấy ra thịt dị thú đã nướng tốt, đút cho mỗi người một miếng, Trần Mộcngồi ngồi một bên chờ người đến cứu. Lại nói tiếp, lúc này sức nặng của A Hổcũng thay đổi mà khẩu vị cũng thay đổi luôn. Ngay vừa nãy đã ăn cơm chiều gấpba lần Trần Mộc, sau đó tiếp tục đi chà đạp hai con chó nhỏ kia.
Chân tay Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn đều bị trói lại, bọn họ lại bủn rủn,đương nhiên cũng không thể giãy, ăn miếng thịt chỉ đủ nhét kẽ răng kia nhưngthật ra là miệng được giải phóng.
"Anh chỉ cho chúng tôi ăn một chút như vậy, chúng chúng tôi sẽ chết đóiđó? Còn có, cướp tiên sinh, tạo hình của anh đủ khác biệt, có thể làm cho bảnthân biến thành như vậy quả là một cao thủ." Nguyên Thăng lại mở miệng. Vừa rồianh đã ra hiệu cho Chu Dật Cẩn ý bảo không cần mở miệng. Cha mẹ của Chu Dật Cẩnlà nghiên cứu viên cao nhất của Nghiên cứu chi thành, bản thân lại chỉ là concủa một thương nhân ở đó, còn không có quyền thừa kế. Tên cướp này hơn phân nửalà nhắm vào Chu Dật Cẩn mà đến, như vậy Chu Dật Cẩn im lặng vẫn tốt hơn.
Trần Mộc đã lười nói chuyện với anh ta, tùy ý Nguyên Thăng hỏi một mìnhcũng không nói một câu.
Thời gian qua thật sự là quá chậm, cho dù là đối với Trần Mộc hay là đốivới Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn. Đợi đến buổi tối, Trần Mộc lại bắt đầu nấucơm. Hắn cũng chỉ làm những thứ rất đơn giản, theo thường lệ là nướng thịt dịthú cùng nấu canh rau dưa. Sau khi bản thân ăn phần lớn, lại đút cho hai ngườimỗi người một khối thịt, còn cho họ uống một ít nước canh.
"Cướp tiên sinh, tôi muốn đi WC !" Vừa uống nước xong, Nguyên Thăng lạinói. Lúc nãy Chu Dật Cẩn đã cho anh một ánh mắt
Trần Mộc ngược lại không nhớ tới việc này, đột nhiên nghĩ đến mình còn ởđây vài ngày, chẳng lẽ còn muốn xử lý vấn đề ăn uống của họ?
Suy nghĩ một chút, không như vậy quả thật là không được. Hắn bắt haingười này mà để xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ hối hận muốn chết. Rốt cuộc TrầnMộc vẫn dẫn hai người đi tìm một gian nhà dân ở phụ cận. Lúc đầu bọn họ ở nhàcủa trấn trưởng, có đầy đủ mọi thứ, mà gian nhà dân này đã được mang đi hết,cái gì cũng không còn. Có điều, may là nhà vệ sinh chưa mang đi.
Mở dây thừng đang trói hai người, lại đem họ đẩy vao hai nhà WC khácnhau:
"Tự giải quyết đi, nửa giờ nữa tôi sẽ vào."
Thừa dịp lúc này, Trần Mộc lại đút cho A Hổ ăn. Hai linh thú kia dườngnhư cũng không có thói quen ăn thịt nướng, nhưng bởi vì quá đói mà phải ăn, runrẩy thân mình ăn vài miếng dưới miệng của A Hổ.
Trần Mộc lại liên lạc một lần nữa với Triệu Thiên Vũ, biết được Kim PhánNhi đã sắp tới nơi. Hắn dùng điện thoại của tiểu trấn di động, loại điện thoạinày có ghi lại cuộc trò chuyện nhưng chỉ cần tiêu hủy thì người khác sẽ khôngthể tra ra điều gì. Bởi vì hiện nay toàn bộ thông tin đều nằm dưới sự khống chếcủa vệ tinh, vệ tinh cần xử lý số liệu quá lớn nên không thể lưu lại toàn bộchi tiết các cuộc điện thoại ở tiểu trấn di động tư nhân.
Đợi hai người giải quyết xong, Trần Mộc lại trói họ lại, dẫntrở về. Bản thân cũng tìm tòi trong phòng này một lúc, hắn cũng không dám chắctrong phòng này không có thiết bị gì giúp họ liên lạc hay chạy trốn.
"Cướp tiên sinh, ngài chính là người chặn đường cướp bóc không cần quầnlót chỉ cần tiền!" Nguyên Thăng nhìn Trần Mộc đem những đồ hữu dụng của bảnthân vất thành một đống lớn trong phòng, sắc mặt có chút thay đổi. Bọn họ cònđịnh thừa dịp đối phương không chú ý mà vơ vét một chút đó !
"Cái gì ?" Chiến đao mà Trần Mộc cầm trong tay thiếu chút nữa rơi xuốngđất. Cái chuôi đao này có lẽ vô cùng quý hiếm, so với cái lúc trước của hắn tốthơn rất nhiều.
"Chặn đường cướp bóc, không cần quần lót chỉ cần tiền." Nguyên Thăngcường điệu.
"Nếu cậu còn nói lung tung, tôi sẽ chỉ cần quần lót không cần tiền!" TrầnMộc tay vừa động, chiến đao lập tức cắm ở giữa hai chân của Nguyên Thăng. Nóithật, hắn không định làm gì hai người này, thậm chí còn muốn đem da lông dị thúmình săn được trong một tháng qua cho hai người này làm phí bồi thường. Mộttháng này sức ăn của A Hổ tăng mạnh, hầu như mỗi ngày hắn đều phải đi săn dịthú. Thịt đều ăn tất cả, nhưng da lông, móng vuốt cùng một vài thứ linh tinhthì vẫn dồn để vào một chỗ. Có điều hiện tại, hắn thật sự có chút giận,thậm chí muốn đem người này đánh ngất, sao lại có một người đàn ông không biếtxấu hổ như vậy?
Chiến đao cách chym nhỏ của mình chỉ có mấy centimet so với Trần Mộc uyhiếp ngoài miệng vẫn lợi hại hơn. Nguyên Thăng không dám khiêu khích đối phươngnữa, nhưng càng ngày càng khó hiểu về tình cảnh của mình.
Vốn lúc đầu, anh và Chu Dật Cẩn đều nghĩ đối phương hướng đến thân phậncủa hai người, quyết định đánh chết cũng không nói về những chuyện liên quan.Nhưng hiện tại lại thấy hoàn toàn không đúng. Người này không có một chút sátkhí chưa tính, cũng chưa từng hỏi điều gì.
Nếu là vì đòi tiền, ở trong này cũng chẳng có thứ gì, dù saocũng phải để họ kêu một tiếng "Cứu mạng" để người nhà chuyển khoản chứ? Nếu làvì cướp sắc, đến bây giờ đối phương còn chưa từng liếc mắt đến hai mỹ nam đangtrần truồng nằm đây. Có lẽ sẽ không phải vì tiểu trấn này chứ? Nhưng tiểu trấndi động đều có đăng kí, chỉ có đứa ngu mới đến cướp, mà người trước mặt nàynhìn thế nào cũng không giống một đứa rất ngu ?
Sẽ không phải vì muốn trêu đùa họ chứ ? Loại người này có thể đemanh đánh choáng, ăn no rửng mỡ không có chuyện làm nên tới đây chơi trò tróingười?
Nguyên Thăng buồn bực cực kỳ, mà toàn thân lại vô lực, liếc mắt nhìn ChuDật Cẩn bên cạnh, tình huống càng hỏng bét. Bản thân cảm thấy việc trần truồngcũng không có gì không đúng, nhưng trong mắt Chu Dật Cẩn lại tràn đầy khuấtnhục...... Nguyên Thăng biết tính tình của Chu Dật Cẩn, lần này tên cướp kia khẳngđịnh bị hận đến tận xương tủy. Đương nhiên, bản thân anh cũng hận đấy! Có điều,nếu đối phương có thể đem chến đao rút lại, có lẽ bản thân sẽ bớt hận đi mộtchút.
Nguyên Thăng nằm trên mặt đất, cố gắng không di động bản thân, chiến đaokia rất sắc bén, cắt phải cái gì liền thảm !
Ngày kế tiếp, Trần Mộc lợi dụng hướng dẫn của vệ tinh để thay đổi địađiểm cho tiểu trấn. Nơi Chu Dật Cẩn làm thí nghiệm quá gần với Tân thành, hắnkhông muốn bị một gã thợ săn nào đó phát hiện điểm đáng ngờ.
Cho tới bây giờ, Trần Mộc vẫn tin tưởng đối với thực lực của mình, chonên đem tiểu trấn di chuyển vào địa bàn của dị thú cấp tám. Đây chỉ là dị thúcấp tám, một tháng trước hắn cũng từng gặp được. Có điều, bởi vì hầu như dị thúcấp tám đều được nhà nước ghi lại, hắn vì không muốn lộ hành tung của mình nêncũng không đi đánh. Có điều ngay cả như vậy, hắn cũng hiểu mình có thể đối phóvới loại dị thú này.
Nói cho Triệu Thiên Vũ, Kim Phán Nhi nếu tới thì liên lạc với mình. TrầnMộc bắt đầu quen thuộc với dị năng của bản thân. Dị năng không khí của hắn, cóthể khống chế hoàn toàn không khí trong bán kính mười mét, còn có thể thăm dòtrong vòng bán kính một nghìn mét. Hắn có thể thông qua dao động của không khímà cảm nhận được động tĩnh và âm thanh ở phía xa. Có điều, nếu cùng người khácchiến đấu, lại chỉ có thể công kích trong vòng mười mét.
Lẳng lặng ngồi đối diện Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn, trên người họ lúcnày đã nhiều hơn một cái thảm. Trần Mộc thật sự không muốn nhận danh tiếng củamột tên sắc lang. Hơn nữa, so với Lâm An Liệt, dung mạo của hai người này cũngkhông đẹp hơn. Chu Dật Cẩn còn tốt một chút, cũng coi như là người thanh tú.Còn với Nguyên Thăng mà nói...... Trần Mộc tự tin bản thân so với đối phương vẫnanh tuấn hơn một chút. Người này một thân cơ bắp phối hợp với khuôn mặt chữđiền, phần lớn thợ săn dị thú đều là dạng này– ngày nay việc nghiên cứu giennghiên đã phát triển, hầu như không có người khó coi, mà phụ nữ lại càng thêmxinh đẹp. Đồ trang điểm không có tác dụng phụ, ai cũng sẽ nguyện ý làm đẹp. Cóđiều Nguyên Thăng kia cùng với miệng cậu ta ngược lại không quá xứng đôi.
Đến ban đêm, toàn bộ tiểu trấn di động cũng chỉ có phòng này sáng đèn,Trần Mộc đang chợp mắt trên ghế lại đột nhiên đứng dậy.
Sói tru, thình lình có tiếng sói tru từ xa lại gần. Tân thành tuy rằnggần với phương bắc, nhưng chó sói không phải chỉ có thảo nguyên ở tây bắc mớicó sao? Hơn nữa, trong sách giáo khoa cũng từng nhắc tới, tại Mông Cổ có mộtLang Vương, tụ tập chó sói chiếm cứ một vùng thảo nguyên tây bắc, cũng sẽ khôngrời khỏi nơi ở.
Hệ thống cảnh báo của tiểu trấn di động mãnh liệt vang lên rõ ràng, là códị thú đặc biệt cường đại ở phụ cận.
Trần Mộc cắn chặt môi, hơi thở của con dị thú này dường như chỉ yếu hơncá voi thú lúc trước một chút.
hết chương 27
Chương 28: Dãnhân kỳ quái
Âm thanh chiến đấu từ xa xa truyền đến, nơi này là địa bàn của dị thú cấptám: Thương Ưng thú, nhưng Thương Ưng thú dường như không kiên trì được bao lâuthì tiếng động đã ngừng.
Trần Mộc biết tốc độ của tiểu trấn di động không đủ nhanh, hơn nữa, hệthống phòng ngự ngay cả dị thú cấp tám còn không ngăn cản được huống chi là dịthú cao cấp. Lập tức nắm lấy Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng kéo lên, ném bọn họvào đằng sau chiến xa của Nguyên Thăng. A Hổ đã sớm cảm nhận được uy áp cườngđại kia, lập tức mang theo hai linh thú cẩu cũng vọt vào chiến xa. Trần Mộc mặckệ cái khác, khởi động chiến xa liền chạy ra khỏi tiểu trấn di động.
Nếu chỉ có một mình hắn, dựa vào bản lĩnh ẩn nấp của mình, Trần Mộc tintưởng bản thân có thể tránh thoát. Thậm chí, hắn còn muốn cảm nhận được cảmgiác chiến đấu cùng dị thú cường đại, cũng tin tưởng dựa vào dị năng của bảnthân thì không nhất định sẽ thất bại. Nhưng cùng lúc mà vừa muốn che dấu chínhmình, về phương diện khác lại không thể ném Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn mặc kệkhông quan tâm.
Mỗi một thợ săn dị thú đều xem nhẹ sinh tử, nhưng cũng không muốn tổn hạimạng người. Dù sao con người có thể kiên trì sau khi tận thế, cũng là do conngười biết đoàn kết.
Sau khi mạt thế, hình phạt tử hình vốn bị bỏ lại được đưa ra lần nữa,người xấu cũng có, nhưng giống Lâm An Liệt không kiêng nể gì thì Trần Mộc chỉthấy một người là gã. Lại nói tiếp, nếu không phải thành chủ Tinh Vân thànhdùng mọi cách thiên vị Lâm An Liệt, Trần gia tại Tinh Vân thành lại có thế lựckhông nhỏ thì Lâm An Liệt cũng không thể thoái mái như vậy.
Chu Dật Cẩn cùng Nguyên Thăng nằm ở phía sau chiến xa, cỗ uy áp cường đạikia bọn họ cũng cảm nhận được. Có điều, tên cướp này không ném bọn họ lại,ngược lại làm cho hai người rất kinh ngạc.
Trần Mộc nâng số lên cao nhất, chân ga cũng đạp mạnh hết cỡ, tốc độ phinhanh muốn rời khỏi nơi này. Nhưng không đợi hắn đi xa, một đầu lang thú đãngăn ở phía trước.
Uy áp cực đại kia, chứng minh đầu lang thú này ít nhất phải cấp chín. Lầnđầu tiên Trần Mộc đối mặt với dị thú cấp chín, lại không nhịn được hưng phấn màrun rẩy.
Thợ săn dị thú muốn trở nên cường đại, thì nhất định phải chiến đấu vớidị thú cấp cao. Lang thú trước mắt đã khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.
Chạy trối chết thì rất không có mặt mũi, có lẽ hắn nên điên cuồng mộtlần! Trần Mộc đi ra từ trong chiến xa, dẫn theo A Hổ tiến hành hợp thể.
Từ sau khi A Hổ ăn thiên thạch, Trần Mộc liền phát hiện bản thân cùng AHổ hợp thể đã tiến thêm một bước, sau khi hợp thể, thậm chí trên người hắn đãxuất hiện da lông.
Con lang thú kia nhìn chằm chằm chiến xa, thời điểm Trần Mộc xuất hiệnthì lập tức đề phòng. Trần Mộc cũng không nói nhiều, dị thú là kẻ địch của conngười, nên thời điểm ra tay thì quyết không thể nương tay !
Trần Mộc so với lang thú thì thân hình nhỏ hơn nhiều, động tác linh hoạt,dù sao lực công kích của lang thú vẫn mạnh hơn so với hắn. Trong lúc giaochiến, hắn vẫn phải chật vật lăn sang một bên. Có điều đây cũng là do hắn chưasử dụng dị năng.
Nhưng nếu như sử dụng dị năng thì sẽ bại lộ thân phận. Đến lúc này, TrầnMộc cũng không định cất giấu nữa. Lang thú không có khả năng không hô hấp, khiTrần Mộc khống chế không khí hút vào trong nháy mắt nổ tung. Lang thú phát ramột tiếng tru thê thảm, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cũng không ngãxuống. Tuy rằng phổi của nó bị thương, nhưng nội tạng của dị thú cũng không yếuớt như con người, sức khỏe cũng khôi phục rất nhanh, không nguy hiểm cho tínhmạng.
Trần Mộc lập tức đuổi theo, lại muốn sử dụng dị năng, nhưng tốc độ củalang thú quá nhanh, vẫn luôn kéo khoảng cách hơn mười mét so với hắn
"Ô......" Lang thú đột nhiên phát ra âm thanh làm nũng, Trần Mộc cũng ngừnglại, sau đó phát hiện bên cạnh lang thú không biết từ khi nào đã có một ngườiđứng.
Bộ dạng của người kia cũng không khác hắn trong một tháng trước. Trênngười khoác da thú, tóc thật dài, thân cao hơn hai mét, trong ánh mắt tràn đầysương buốt giá, hung tợn nhìn chằm chằm Trần Mộc. Càng làm cho Trần Mộc kinhhãi là người này đang cầm Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng trong tay.
Tại sao lại có người ở cùng với dị thú? Còn có, Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăngtrong thời gian ngắn như vậy sao lại rơi vào tay đối phương?
"Yêu...... Quái ?" Người đàn ông cao lớn kia mở miệng phun ra hai chữ. Tronglúc nhất thời Trần Mộc trong lại không có nghe rõ, lập tức nhíu mày, cái gì yêuquái ?
"Ô......" Lang thú lại kêu một tiếng, cọ cọ lên người đàn ông này. TrầnMộc nhân cơ hội vọt lên, lại khống chế không khí trong cơ thể người đàn ông nổtung. Người đàn ông này rút lui vài bước, thế nhưng cũng giống như lang thú,chỉ thụ thương mà không chết.
Anh ta nhìn Trần Mộc hừ lạnh một tiếng, liền nhảy lên lưng lang thú. Mộtngười một lang vậy mà vượt qua phạm vi của dị thú cấp chín, có điều so với cávoi thú thì vẫn kém khá nhiều.
Lang thú kia trong nháy mắt chiến ý dạt dào, hướng Trần Mộc cắn mộtngụm. Trần Mộc dùng tường khí ngăn cản lang thú lại bị đối phương ép lui vàibước.
Lang thú thấy không thể đối phó Trần Mộc, đột nhiên xoay người bỏ chạy,mà tốc độ của Trần Mộc cũng không cản nổi đối phương. Hắn phi nhanh đuổi theolại chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.
"Meo meo ô" Một tiếng, A Hổ đột nhiên giải trừ hợp thể, đuổi theo langthú. Linh thú không thể chủ động giải trừ hợp thể, sau khi Trần Mộc kinh ngạctrong nháy mắt, liền hiểu được việc này tuyệt đối là do tác dụng của thiênthạch.
A Hổ chạy một lúc lại biến lớn, có điều cho dù nó lớn cũng vẫn không thểso với lang thú. Thế nhưng tuy rằng hình thể của A Hổ nhỏ, tốc độ của nó lạirất nhanh, đuổi theo sau lang thú, chộp một cái, vậy mà còn bắt được đuôi củađối phương.
Lang thú hét lớn một tiếng, người đàn ông cao lớn ngồi trên lưng lang thúđột nhiên vứt một người xuống, vừa lúc nện lên người A Hổ. A Hổ đau đến kêu mộttiếng, đảo mắt, lang thú kia đã gần như biến mất.
Khi Trần Mộc đi tới liền nhìn thấy Chu Dật Cẩn đang nằm trên mặt đất oánhận nhìn mình. Một mồm đầy máu, bởi vì không có dầu chống phóng xạ mà cả ngườiđã nổi một đám lốm đốm đen.
"Cậu cắn bị thương dã nhân kia ?" Nổ khí cũng chưa giết chết đối phương,hơn nữa theo hình thể của đối phương, Trần Mộc khẳng định người nọ là dị nănggiả thể năng. Thân thể vô cùng cứng rắn không nói, lực lượng có lẽ cũng rấtlớn. Người như vậy sao Chu Dật Cẩn có thể cắn thương ?
Chu Dật Cẩn miệng phun một ngụm, phun ra đầy mồm máu, bên trong còn lẫnhai chiếc răng. Lúc trước bởi vì thực lực của y yếu nhược, cho nên Trần Mộccũng không cho y ăn nhiều lắm. Bởi vậy còn một chút khí lực, sau khi bị dã nhânkia bắt lên lưng lang thú, y đã tìm cách cắn đối phương một ngụm, chẳng quarăng của y còn không cứng bằng thịt của đối phương. Lúc này y cảm thấy răngnanh của mình đã không còn cảm giác.
"Không sao, đi lắp lại răng là tốt rồi." Ánh mắt của Trần Mộc nhìn ChuDật Cẩn có chút chột dạ, không khỏi sờ sờ mặt mình. Nếu không phải hắn đánhcướp tiểu trấn di động, Chu Dật Cẩn cùng cái tên lắm mồm kia có lẽ đã về thànhtừ lâu rồi, sao có thể đụng đến chuyện như vậy ? Hiện giờ người nọ còn bị dãnhân bắt đi...... Chu Dật Cẩn nhất định hận chết mình !
Chu Dật Cẩn trong lúc nhất thời nói không ra lời. Hiện giờ toàn thân ychỗ nào cũng đau, bị đập vào người A Hổ, A Hổ có lẽ không sao, y lại cảm thấymình như bị gãy hết một thân xương cốt. Có điều ngay cả như vậy, y vẫn cắn răngkhông lên tiếng.
Lúc Trần Mộc xuất hiện, mặc kệ là Nguyên Thăng hay bản thân cũng đều cảmthấy Trần Mộc hướng đến y. Dù sao, trên người Nguyên Thăng cũng không có gì đểkẻ khác nhớ thương. Cho nên, y vẫn chưa từng mở miệng, ngược lại thừa dịp đốiphương không chú ý vơ vét một ít vật nhỏ, thậm chí chịu đựng khó chịu mà giấutrên người — Đối với một người tinh thông máy móc mà nói cho dù là một cái đinhốc cũng có tác dụng rất lớn. Mà Nguyên Thăng cũng cố ý nói một số chuyện là đểgiúp y thuận tiện hơn. Nhưng không nghĩ tới chưa kịp trốn đi bọn họ lại gặpchuyện này.
Nguyên Thăng bị người đàn ông làm bạn với dị thú mang đi, không biết sẽgặp phải điều gì....... Chu Dật Cẩn cắn răng một cái:
"Tôi cầu xin anh đi cứu Nguyên Thăng."
"Cậu cầu xin tôi?" Trần Mộc ngẩn người. Trong trí nhớ của hắn Chu Dật Cẩncũng chưa từng cầu xin ai. Có điều, lúc trước hắn nhìn thấy cũng chỉ là một mặtnhỏ của Chu Dật Cẩn mà thôi? Vốn hắn cứ nghĩ Chu Dật Cẩn chỉ là một nhân viênsửa chữa chiến xa nhỏ bé, nhưng sau khi lấy bộ đàm từ trên người Chu Dật Cẩnthì thấy giá trị đó y có sửa chiến xa cả đời cũng không mua nổi. Còn có mấyđộng tác nhỏ ngày hôm trước, thông qua không khí hắn có thể biết rõ ràng ChuDật Cẩn lấy đồ và Nguyên Thăng che dấu như thế nào, chân giường, thậm chỉ làsau khi y đi WC vài lần, vòi nước trong WC cũng ít đi vài bộ phận. Khi đó hắncũng không vạch trần hai người kia, bởi vì hắn sẽ rời đi nhanh chóng, mà bọn họcũng chẳng kịp làm cái gì.
Lại nói tiếp, khi phát hiện Chu Dật Cẩn cũng không phải là một công nhânsửa chữa đơn giản, lại cùng Lâm An Liệt có quan hệ, Trần Mộc còn có chút đồngbệnh tương liên. Đời trước có lẽ Chu Dật Cẩn cũng giống hắn, bị Lâm An Liệtlừa? Tính cách Lâm An Liệt trăng hoa, lại giỏi lấy lòng người, còn có một khuônmặt xinh đẹp. Sau khi hắn lưu lạc mười mấy năm, cũng không hiếm thấy gã hái hoangắt cỏ. Cố tình gã lại chẳng việc gì, chỉ khi em của Kim Phán Nhi bị lừa, gãcũng mới bị đốt nhà......
Có điều, Chu Dật Cẩn bứt ra rất sớm, lúc trước hắn còn nhận được một cáitin nhắn nói rằng Lâm An Liệt có tình nhân khác. khi đó hắn cứ tự tìm lý do lừadối bản thân, hiện tại ngẫm lại, có lẽ là Chu Dật Cẩn lúc rời khỏi Tinh Vânthành đã gửi cho hắn.
Bọn họ cũng có thể coi là hữu duyên đúng không ? Vậy mà cùng bị một ngườilừa......
"Tôi xin anh ! Nếu không thì sẽ không kịp mất ! Chiếc chiến xa kia đãtrải qua cải tạo đặc biệt, có thể đuổi được!" Chu Dật Cẩn lại mở miệng. Chiếnxa của Nguyên Thăng tại thời điểm y học tập mấy ngày trước đã được cải tạo lạirất nhiều. Tính năng không tồi, bên trong y còn để một vài tên lửa loại nhỏ,vừa rồi nếu không phải không có sức, y nhất định sẽ dùng tên lửa nổ chết TrầnMộc và con lang thú kia.
Trần Mộc dẫn theo Chu Dật Cẩn trở về chiến xa, đem đối phương ném vào ghếsau, lại đạp chân ga. Phương hướng mà lang thú kia đi đến chính là sào huyệtcủa dị thú cấp tám Thương Ưng thú.
Nhưng tại sào huyệt của Thương Ưng thú chỉ có thi thể rất lớn của nó, đầuđã bị đập nát nhừ.
So với việc đi cứu một người không biết, Trần Mộc càng nguyện ý nhanh trởvề nhà đỡ khiến cho mẹ lo lắng. Hơn nữa, dã nhân kia và lang thú ở cùng nhau,hắn cũng không chắc có thể đối phó được. Mặt khác không biết dã nhân kia rốtcuộc đến từ đâu, vậy mà lại ở chung với dị thú, mà con lang thú kia còn để hắncưỡi lên lưng .
Chiến xa quay đầu, đi về tiểu trấn di động. Trần Mộc nhìn lồng năng lượngđã biến mất, phòng hộ chung quanh cũng sụp một khối, vừa thấy đã biết là do bạolực tạo thành.
Hắn mang theo Chu Dật Cẩn đi vào, bắt đầu tiêu hủy dấu vết hai ngày naycủa mình.
"Anh muốn đi ? Anh rốt cuộc tới làm gì ?" Chu Dật Cẩn cắn chặt răng nanhhỏi. Đời này y chưa từng nhận khuất nhục như vậy, lại còn không biết nguyênnhân.
Trần Mộc không trả lời. Hắn cũng không thể nói là do bản thân muốn tìmđiện thoại để liên lạc với người nhà đúng không?
Còn chưa xử lý xong, Trần Mộc liền cảm giác được có người tới gần, là KimPhán Nhi ! Có lẽ Kim Phán Nhi ở phụ cận bị tình huống nơi này kinh động ?
Hết chương 28
Chương 29: Truynã của Thức Tỉnh chi thành...
Trần Mộc cảm nhận được Kim Phán Nhi đã đến, Chu Dật Cẩn lại không pháthiện ra.
Nhìn thấy Trần Mộc không đi cứu Nguyên Thăng, Chu Dật Cẩn đã cảm thấy vôcùng gấp gáp, nhưng bản thân y lại không có bản lĩnh đi cứu người. Gắt gao nhìnchằm chằm Trần Mộc, y đột nhiên nghĩ tới:
"Anh che dấu dung mạo, trên người cũng không có bộ đàm cá nhân, khôngphải là tội phạm đang lẩn trốn chứ? Cho dù anh che dấu, nhưng thân hình tôi lạinhớ rõ ràng, còn dị năng và linh thú của anh nữa! Nếu anh không muốn bại lộthân phận, tốt nhất đưa tôi đi cứu Nguyên Thăng."
Mặc dù ở một vài tiểu trấn di động và thành thị nhỏ, trấn trưởng hoặcthành chủ có thể lấy thúng úp voi, nhưng liên minh cũng không cho phép ngườidân phạm tội, quan thẩm tra tồn tại là vì lý do như vậy. Lại nói tiếp, tại thànhthị cấp một, hầu như không có ai vi phạm luật pháp, thậm chí trị an so vớitrước khi mạt thế còn tốt hơn, nhưng tiểu trấn di động linh tinh sẽ không giốngnhư vậy, mỗi ngày có thể phát sinh việc cường giả giết dân thường. Đối với tìnhhuống đó, nhà nước sẽ phái cảnh sát bắt giữ, cuối cùng thông qua quan thẩm trađịnh tội. Trải qua tận thể, cho dù là quốc gia nào cũng phải biết rõ, ngườikhông tuân thủ luật pháp tự ý làm bậy đối với quốc gia đều là kẻ vô dụng. Mànhững người trên tiểu trấn di động sau khi tố cáo Nguyên Thăng, Nguyên Thăngcũng không thể không đưa một khoản tiền bồi thường lớn cho họ.
Trần Mộc không thích bị người khác uy hiếp, hơn nữa, muốn đuổi kịp ngườiđã bắt Nguyên Thăng để cứu cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, hiện tạihắn còn đang vội vàng về Tinh Vân thành gặp mẹ. Mấy ngày hôm trước mẹ ly hôn,hắn vẫn chưa được biết kết quả đâu!
"Trừ phi anh giết tôi, nếu không tôi nhất định sẽ tìm mọi cách tra rathân phận của anh. Có điều chỉ cần anh giúp tôi cứu Nguyên Thăng, chúng ta cóthể xóa bỏ." Chu Dật Cẩn lại nói. Vừa mới nói xong, liền không nhịn được mà khụra một búng máu, lại mím chặt miệng. Chỉ cần một sợi tóc là có thể tra ra thânphận của đối phương, còn có hình dáng thân hình trước mắt, dị năng của hắn,linh thú của hắn đều là manh mối !
Trần Mộc lười cùng Chu Dật Cẩn vô nghĩa, trực tiếp phang một chưởng vàocổ của y, Chu Dật Cẩn không kịp nói thêm tiếng nào liền hôn mê bất tỉnh.
Chu Dật Cẩn biết một vài điều về hắn thì sao ? Chỉ cần khôi phục bộ đàm,hắn có thể trở về Tinh Vân thành làm một bé ngoan.
Trần Mộc vừa đánh choáng Chu Dật Cẩn, Kim Phán Nhi đã một bước tới gần.Hắn mở cửa đi ra ngoài, liền thấy Kim Phán Nhi đang xem xét hoàn cảnh.Lúc này bộ dáng của Kim Phán Nhi rất khác so với trước đây, trên mặt tràn đầytự tin, mặc một chiến giáp màu đỏ, nhìn qua xinh đẹp hơn rất nhiều.
"Phán Nhi !" Trần Mộc mở miệng.
"Trần lão đại !" Kim Phán Nhi nhận ra Trần Mộc:
"Anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại trở thành bộ dạng này?"
"Bộ đàm liên lạc bị mất, tôi không thể vào thành." Trần Mộc mở miệng.
Nếu chỉ là mất bộ đàm, muốn về thành sửa chữa cũng không khó. Có điều,Kim Phán Nhi sẽ không hỏi những điều này:
"Trần lão đại, hiện giờ làm gì? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Mộc đem tình huống vừa rồi nói một lượt, lại hỏi:
"Cô tới nơi này làm gì?"
"Thức tỉnh chi thành điều động không ít người để tìm kiếm một dị năng giảkhông khí, một khi tìm được manh mối có thể nhận được tiền thưởng một triệu.Trần lão đại, anh cũng biết tôi rất thiếu tiền, nên đi tới đây thử thời vận ."Kim Phán Nhi mở miệng. Cô là dị năng giả trung cấp, nhưng ở Thức Tỉnh chi thànhlại không có chút nền móng nào, bởi vậy rất nhiều tin tức cũng không chiếmđược.
Trần Mộc cả kinh, chính là dị năng của hắn. Tại sao Thức Tỉnh chi thànhlại có được tin tức nhanh như vậy? Còn có, dị năng không khí rất ít gặp?
"Dị năng không khí ? Tôi chưa từng nghe qua?"
"Trần lão đại, dị năng không khí là một loại hiếm có, hiện giờ cũng khôngcòn một cái đăng kí nào trong hồ sơ nữa." Kim Phán Nhi trả lời.
Trần Mộc không nghĩ tới dị năng không khí lại hiếm gặp như vậy, càngkhông ngờ Thức Tỉnh chi thành đã gióng trống khua chiêng mà tìm mình. Bởi vậy,ý tưởng ban đầu của hắn cũng không thể thực hành, mệt hắn còn dự định qua mấyngày sẽ làm bộ thức tỉnh dị năng để bại lộ thực lực của mình..... Về phần nhữngngười đã gặp qua dị năng của hắn, ngoại trừ Lưu Hải thì chính là Chu Dật Cẩn vàNguyên Thăng. Như vậy xem ra, hắn không thể thả Chu Dật Cẩn dễ dàng được......
"Chúng ta về thành trước đi." Trần Mộc biết nhất định là Lưu Hải để lạimanh mối. Có điều, Thức Tỉnh chi thành lại không biết dung mạo của hắn.
Mà đối với Kim Phán Nhi, Trần Mộc vẫn tin tưởng. Nếu thật sự một ngườicũng không thể tin, hắn sẽ phải làm dã nhân cả đời, có lẽ còn phải tìm dịthú làm sủng vật? Con lang thú kia thật sự cũng rất oai phong.
Trần Mộc mặc cho Chu Dật Cẩn đang hôn mê một thân quần áo đơn giản. Sauđó để Kim Phán Nhi đốt trụi nơi bọn họ đã ở. Dù sao hắn cũng không thể cam đoanngay cả tóc mình cũng không rụng một sợi.
Lồng phòng ngự của tiểu trấn di động đã bị đánh hỏng, có điều vẫn có thểchuyển động. Trần Mộc dùng vệ tinh định vị, sau đó đưa tiểu trấn di động trởvề. Tân thành cách nơi này cũng không gần, phải đi mất một ngày đường. Sau đólại có mấy chiếc chiến xa ngăn cản phía trước tiểu trấn
Trần Mộc dừng tiểu trấn di động lại, Kim Phán Nhi liền lập tức mở miệng:
"Đây đề là người của Thức Tỉnh chi thành"
Trần Mộc đã đem bản thân chỉnh lý sạch sẽ, Kim Phán Nhi thậm chí còn giúphắn sửa sang lại, nhìn thấy người của Thức Tỉnh chi thành, hắn rất tự giác luimột bước đứng sau lưng Kim Phán Nhi.
Trong một chiếc chiến xa, một người đàn ông trung niên đi xuống, sau khinhìn thấy huy chương trên người Kim Phán Nhi, thần sắc dịu đi không ít:
"Cô cũng là người của Thức tỉnh chi thành? Tại sao lại ở đây?"
"Trưởng quan ! Tôi muốn đi tìm dị năng giả không khí. Hôm qua khi nhìnthấy dị động ở nơi này liền chạy tới xem thử, sau đó liền thấy tiểu trấn diđộng. Tiểu trấn này đã hỏng mất lồng phòng hộ, tôi định đưa họ về." Kim PhánNhi chỉ vào Trần Mộc mở miệng. Người đàn ông trung niên thực lực cũng bìnhthường, nhưng đối phương có quân hàm cao hơn cô, Kim Phán Nhi cũng chỉ có thểgọi đối phương là trưởng quan .
Mỗi một dị năng giả đều có quân hàm, có điều quân hàm cao hay thấp cònnhìn vào người đó.
"Ngài cũng là quan lớn của Thức Tỉnh chi thành?" Trần Mộc vẻ mặt hưngphấn và sùng bái, cúi đầu khom lưng.
"Chuyện xảy ra ngày hôm qua mi có biết không ?" Người kia không có kiênnhẫn đáp lại Trần Mộc.
"Đại nhân, ngày hôm qua tiểu trấn di động của chúng tôi bị tập kích! Đólà một người đàn ông cưỡi con sói lớn! Gã ta đập hỏng tiểu trấn của tôi, cònbắt một người bạn của tôi đi! Thật sự quá xui xẻo, mà sau khi gã đi khỏi lại cómột con dị thú xông vào. Nếu không phải vị đại nhân này tới kịp, e rằng tôi sẽgặp xui xẻo lớn !" Trần Mộc vội vàng mở miệng.
Trải qua Kim Phán Nhi thiêu đốt, vốn tiểu trấn đã được tu sửa tốt, lạibiến thành rách nát tung tóe. Người đàn ông trung niên kia nhìn thoáng qua,cũng không có hoài nghi.
Lại nói tiếp, ngày hôm qua sau khi phát sinh dao động năng lượng cườngđại, vệ tinh cũng bắt đầu giám thị khu vực kia, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìnthấy một lang thú vác hai người chạy đi. Mà bọn họ ở phụ cận, đã bị phái đi bắtcon lang thú kia và người khống chế lang thú. Cấp cao của Thức Tỉnh chi thànhthậm chí đã hoài nghi sự kiện này cùng dị năng giả không khí kia có liên quan.Nói vậy, sau đó còn có thể có vài dị năng giả cường đại tới.
Tiểu trấn di động này đương nhiên vệ tinh cũng chụp được, thậm chí đưa ratư liệu. Đó là của một thiếu gia ở Nghiên Cứu chi thành mua, vừa mua được đãchọc người ta đến nỗi phải ra tòa.
"Vệ tinh đã tìm được vị trí của lang thú kia, lần này chúng ta sẽ bắt giữnó. Làm dị năng giả, cô phải chấp nhận điều động." Người đàn ông trung niên kiaquay đầu đới với Kim Phán Nhi mở miệng. Kim Phán Nhi là trung cấp dị năng giả,cũng là trợ lực hiếm có!
"Nhưng là...... Tôi đã nhận tiền !" Kim Phán Nhi lập tức mở miệng, lại nhìnTrần Mộc.
"Đại nhân! Không có lồng phòng hộ, tiểu trấn của tôi rất không an toàn!"Trần Mộc lập tức lớn tiếng mở miệng, khiến người đối diện nhíu mày.
Nhưng năng lực lớn bao nhiêu thì sẽ đảm đương trách nhiệm lớn bấy nhiêu.Liên minh cho dị năng giả rất nhiều lợi ích, cũng yêu cầu dị năng giả bảo vệngười thường. Nếu hiện tại ông ta đem người trên tiểu trấn di động giữ lại ởnơi này, thì sau khi trở về có lẽ sẽ bị đám truyền thông linh tinh quấn quítkhông tha. Nếu đối phương xảy ra chuyện gì.... Người đàn ông nhíu mày.
"Đại nhân, chúng tôi còn có một chiếc chiến xa đã được tân trang, nếukhông để chúng tôi theo các ngài đi? Tôi tin tưởng năng lực của các vị đạinhân, hơn nữa tôi cũng là thợ săn dị thú cấp sáu!" Trần Mộc lại nói. NguyênThăng cũng là người biết tình huống của hắn, hiện giờ hắn không thể không cứu.
Lại nói tiếp, vốn Trần Mộc định đi theo Kim Phán Nhi trở về thành, saukhi ném Chu Dật Cẩn liền rời đi. Nhưng hắn không nghĩ tới, Thức Tỉnh chi thànhlại đang tìm mình, còn có manh mối xác thực. Một khi đã như vậy, hắn không thểkhông đi trước một bước.
"Trên trấn có mấy người?" Người nọ lại hỏi. Để họ đi theo cũng không sao,trong chiến xa của bọn họ có không ít người thường, ngoại trừ thợ săn dị thúcường đại ở bên ngoài, cũng có không ít nhân viên hậu cần. Những người trêntrấn dù có yếu nhược một chút, cùng lắm thời điểm chiến đấu không để họ tới gầnlà được.
"Chúng ta chỉ có hai người, tự mang chiến xa !" Trần Mộc lập tức mởmiệng. Đi theo những dị năng giả này, cũng có thể thử xem năng lực che dấu củachính mình. Nếu không sau này bị người ta phát hiện dị năng không khí, chỉ sợkhông cần Lâm An Liệt trả thù, hắn đã bị người của Thức Tỉnh chi thành giếtchết.
Hơn nữa đi theo bọn họ một chuyến trở về sửa bộ đàm liên lạc cũng khôngai tra xét hắn.
Nói thật, Trần Mộc cũng không cảm thấy những người này có thể đối phólang thú và dã nhân kia, bên trong nhóm người này cũng chỉ có hai người mạnhhơn một chút, cùng Kim Phán Nhi không khác biệt lắm, nhưng cũng không phải đốithủ của hắn, nếu họ chống lại lang thú tuyệt đối sẽ không chiếm được chỗ tốt.Tân thành , thành thị cấp hai này cũng có vài dị năng giả?
"Đi, các người đi theo." Người trung niên đáp ứng. Chiến xa của bọn họvốn đã ngồi đầy người, nhiều thêm một chiếc xe cũng được, hơn nữa đối phươngchủ động đi theo, cho dù xảy ra chuyện cũng không liên quan tới ông ta.
Trần Mộc lại nịnh nọt khen tặng vài câu, sau đó trở về đem Chu Dật Cẩnném vào chiến xa. Kim Phán Nhi ngồi vào chỗ điều khiển nhanh chóng đuổi theođội dị năng giả.
Chương 30: Nhượcđiểm của Nguyên Thăng...
Trần Mộc ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Chu Dật Cẩn mặt bê bết máu, nghĩnghĩ, hắn lay tỉnh đối phương.
"Anh là ai ?" Chu Dật Cẩn hỏi, lập tức lại thấy được quần áo của đốiphương:
"Tên cướp?"
"Tôi đưa cậu đi cứu Nguyên Thăng, có điều, cậu và cậu ta không được phéptiết lộ bất cứ tin tức gì của tôi." Trần Mộc mở miệng. Những dị năng giả đi tìmlang thú này, có lẽ còn chẳng đủ cho nó giết, nếu có thể cứu Nguyên Thăng, hắnnghĩ cách khống chế hai người này là được, giả mà họ có bán đứng mình...... Mỗingười đều ích kỷ, Trần Mộc tin tưởng bản thân cũng không ngại giết thêm haingười.
"Tôi đồng ý !" Chu Dật Cẩn lập tức trả lời. Y có tiền, nhưng có tiền cũngkhông thể mời được người cường đại như vậy. Tuy y biết thực lực của mình kém,nhưng y cũng đã gặp qua rất nhiều cao thủ. Căn cứ theo phán đoán của y, têncướp trước mắt hẳn phải là dị năng giả cao cấp, ngoài ra còn có thể hoàn toànhợp thể với linh thú. Người như vậy, tại sao y lại chưa từng nghe nói tới?
Nghiên Cứu chi thành vẫn luôn đối chọi với Thức Tỉnh chi thành, ngay cảviệc chi tiêu người dân cũng lấy ra để so đấu, tất nhiên những dị năng giả caocấp cũng sẽ được điều tra cặn kẽ, nhưng y lại chưa từng thấy tư liệu về ngườitrước mặt này.
"Cậu đồng ý là tốt." Trần Mộc quan sát một chút, sắc mặt Chu Dật Cẩnkhông có gì khác thường nên cũng không nói thêm nữa, lại lấy hộp thuốc tùy thâncủa Kim Phán Nhi đưa cho đối phương.
Chu Dật Cẩn rớt hai cái răng, bị gãy một cái xương sườn, nhưng thương thếnhư vậy cũng không phải là nghiêm trọng lắm. Chẳng qua, y không có răng cửa nênđôi khi nói chuyện sẽ bị lọt gió một chút. Đương nhiên khi tới thành thị, chỉcần một giờ đồng hồ, y lại có hai chiếc răng cửa như bình thường, còn có thể tựchọn màu sắc.
Chiến xa có tốc độ chạy rất nhanh, lang thú lại bị thương, dưới sự chỉdẫn của vệ tinh, sau một ngày một đêm, cũng đã tới gần được đối phương.
Trong một ngày một đêm ấy, đội xe cũng dừng lại rất nhiều lần, ăn cơm vệsinh, trao đổi nhân viên điều khiển. Kim Phán Nhi là phái nữ duy nhất nên rấtđược hoan nghênh, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn lại bị ngay cả người phụ trách nấucơm quét tước thậm chí nhân viên hậu cần chuyên trách lái xe cũng bỏ qua. Cóđiều bọn họ cũng rất vui vẻ khi bị bỏ quên.
Chu Dật Cẩn vẫn rất phối hợp với Trần Mộc, chưa bao giờ có ý đồ rời khỏichiến xa. Đương nhiên, nguyên nhân cũng là do y biết những người này không phảilà đối thủ của Trần Mộc. Những dị năng giả này đeo huy chương cao nhất cũng chỉcó trung cấp, mà Trần Mộc, hẳn là dị năng giả cao cấp.
"Lang thú cách chúng ta rất gần, chuẩn bị chiến đấu!" Bộ đàm của tiểu độiđược Kim Phán Nhi tạm thời sử dụng truyền đến âm thanh. Cô liếc nhìn Trần Mộcmột cái rồi đi xuống xe. Dọc đường đi Trần Mộc đã nói về thực lực của lang thúcho cô biết, đợi lát nữa chiến đấu, cô sẽ phải vô cùng cẩn thận.
Chiến xa đứng ẩn nấp trong khe núi, không có người nào muốn đi bộ vềthành, cho nên chiến xa tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong khi chiến đấu.
Dị năng giả và thợ săn dị thú cường đại đều xuống xe chuẩn bị, nhân viênhậu cần thì lưu lại trong này. Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đương nhiên cũng đượccoi là một trong những nhân viên hậu cần.
"Cậu ở lại chỗ này, tôi muốn đi xem tình hình một chút." Trần Mộc nhìnnhững dị năng giả và thợ săn dị thú này biến mất trong tầm mắt liền mở miệng.Hắn có thể khống chế không khí trong vòng bán kính mười mét xung quanh, cũng cóthể thông qua không khí ở xa hơn để lấy tin tức, bởi vậy muốn ẩn nấp theo dõicũng không khó. Có điều, trận chiến này đã bị vệ tinh giám thị nên có chútphiền toái. Cũng may, chỗ mà lang thú chọn để nghỉ lại là một khu rừng rậm rạp,thảm thực vật xung quanh có thể che dấu cho lang thú, đương nhiên cũng giúp hắnẩn nấp dễ dàng. Thậm chí, Trần Mộc cảm thấy lang thú lựa chọn nơi này để nghỉngơi là do cảm nhận được giám thị của vệ tinh. Dị thú có giác quan rất mẫn tuệmà con người không thể bằng được.
Chu Dật Cẩn liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, không nói gì. Thời điểm y uyhiếp Trần Mộc, thậm chí còn nghĩ đối phương sẽ giết mình, không ngờ mình có thểsống sót, mà đối phương còn đồng ý đi cứu Nguyên Thăng. Nếu Nguyên Thăng khôngcó việc gì, khuất nhục lúc trước y sẽ cam chịu, nhưng nếu Nguyên Thăng mà xảyra chuyện...... Chu Dật Cẩn vuốt hai linh thú cẩu đang ghé vào người mình. Để mộtthợ máy móc ở lại chiếc chiến xa do chính y cải tạo tuyệt đối là một việc nguyhiểm.
Trần Mộc đương nhiên biết Chu Dật Cẩn sẽ không ngồi chờ chết. Hắn dám rờikhỏi chiến xa cũng bởi vì hắn biết, khi Nguyên Thăng còn chưa được cứu ra, ChuDật Cẩn sẽ không làm những việc khác. Dù sao cũng sống hơn vài năm, tâm tư củaChu Dật Cẩn không khó đoán.
Nhanh chóng đi xuyên qua rừng, đồng thời cũng phải hết sức ẩn giấu thânhình, thời điểm Trần Mộc đuổi tới, lang thú và dị năng giả đã bắt đầu chiếnđấu.
Dị thú là kẻ địch của con người, đây là điều mỗi người bị giáo dục từnhỏ, cho nên khi nhìn thấy lang thú thì không có người nào hạ thủ lưu tình.Lang thú vô duyên vô cớ bị tấn công, lửa giận của việc mấy ngày hôm trước bịđánh trọng thương cũng bùng nổ, nó nhanh chóng đánh trả. Công kích của dị thúcấp chín không phải là thứ có thể thoải mái đối phó.
Đội ngũ này tính cả Kim Phán Nhi cũng chỉ có ba dị năng giả thực lực đạttới cấp tám, không ai là đối thủ của lang thú, huống chi Kim Phán Nhi khi nhậnđược tin tức của Trần Mộc cũng không xông lên phía trước. Bởi vậy người có thểtổn thương lang thú càng ngày càng ít. Hai thợ săn dị thú cấp bảy vì muốn lậpcông mà xông vào đầu tiên thậm chí đã bị lang thú cắn chết tại chỗ.
Trần Mộc nhìn một vòng nhưng không nhìn thấy tên dã nhân quái dị kia đâu,ngay cả dùng không khí điều tra cũng không phát hiện, mãi tới khi lang thú trulên lần thứ tư mới cảm giác được có người tiếp cận.
Thời điểm khi dã nhân này xuất hiện, trên người khiêng một con heo thú tolớn, phía trên heo thú, vậy mà lại là Nguyên Thăng đang quấn da dị thú ngồilên. Sắc mặt của Nguyên Thăng so với mấy ngày trước khi bị hắn đút Dạ Lai Hươngcòn tốt hơn.
Dã nhân này cũng tru lên một tiếng, ném lợn rừng đi liền đứng bên cạnhlang thú. Anh ta có vẻ là một kẻ da dày thịt béo, tên băng của dị năng giả cũngkhông thể làm tróc da tay của anh ta, lửa của dị năng giả hỏa hệ cũng chỉ thiêuđược một lớp lông mà thôi. Tốc độ của anh ta cũng rất nhanh, sức lực lại lớn.Một dị năng giả thấp bé sau khi bị bắt liền bị anh ta xé thành hai nửa, tìnhcảnh thật máu tanh, cho tới bây giờ Trần Mộc cũng không biết, còn có người cóthể không kiêng nể gì mà giết chóc như vậy. Dã nhân kia, có còn xem mình là conngười?
Ngoại trừ Kim Phán Nhi và hai người dị năng giả trung cấp, còn lại đềuthành đối tượng công kích của dã nhân và lang thú. Bọn họ mở bộ đàm liên lạc,tình hình chiến đấu sẽ được đưa về tổng bộ của Thức Tỉnh chi thành. Nhìn thấytình huống như vậy, Trần Mộc càng không thể tiến lên, mà trốn trên một cái câyxa xa.
Kim Phán Nhi dù sao cũng là con gái, giết không ít dị thú, nhưng lại chưabao giờ giết người. Khi nhìn thấy dã nhân kia bắt được một dị năng giả vừa ăncơm cùng mình đem đập xuống đất chết ngay tại chỗ liền xoay người bỏ chạy. Côcòn chưa lập gia đình chưa sinh con, cô không muốn chết ở chỗ này!
Người thoát được không chỉ có Kim Phán Nhi, còn có những người khác, ngaycả hai người dị năng giả cùng cấp với Kim Phán Nhi, sau khi thấy không thể đánhlại, cũng nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng tốc độ của bọn họ, sao có thể so sánh đượcvới lang thú?
Trần Mộc ở trên cây lợi dụng không khí để di động, rất nhanh chặn đứngtrước Kim Phán Nhi, nhưng không ngăn cản dã nhân và lang thú đuổi giết nhữngngười khác. Ở dã ngoại, dị năng giả muốn trốn cũng không thể trốn được lang thútruy đuổi. Bọn họ chạy như vậy, không những phân tán binh lực, mà còn để lộphía sau cho kẻ địch công kích. Trần Mộc không cảm thấy hai người này có thểtrốn được.
Quả nhiên, nửa giờ sau, dã nhân cả người nhiễm đầy máu tươi đứng trướcmặt hắn, mà người muốn giết anh ta không ai có thể sống sót. Thấy trên ngườiđối phương nồng nặc mùi máu tươi, Kim Phán Nhi liền lùi lại phía sau Trần Mộc,mà Trần Mộc cũng nhíu mày.
Sau khi da thú trên người dã nhân này bị thiêu hủy, liền lộ ra cơ thểtoàn thân. Nếu so với anh ta, dù là Trần Mộc hay Nguyên Thăng, cũng đều thànhbạch trảm kê. Anh đánh giá Trần Mộc một chút:
"Là...... mi." Hơi thở của Trần Mộc anh nhớ rõ rất rõ ràng.
"Chắc anh vẫn có thể trao đổi ?" Trần Mộc mở miệng. Đối phương không giếtNguyên Thăng, có lẽ vẫn có thể trao đổi, tuy rằng hành vi vừa rồi vô cùng đẫmmáu.
Trần Mộc rất rõ ràng, nếu không phải hắn đã bị Thức Tỉnh chi thành truynã, hắn sẽ không lựa chọn tiếp xúc với dã nhân này. Có điều hiện tại, tiếp xúcmột chút cũng bình thường, hơn nữa nếu lấy cứng cọi cứng thì chắc chắn là lưỡngbại câu thương, nếu bị vệ tinh Thiên Sơn phát hiện sẽ càng nguy hiểm hơn.
"Mi nói chậm...... Một chút." Dã nhân lại nói.
"Tôi muốn mang Nguyên Thăng đi." Trần Mộc trực tiếp mở miệng. Hắn khôngthể giết dã nhân này, nhưng cũng có thể làm đối phương bị thương, có lẽ đốiphương cũng biết rõ điểm này nên mới không vừa thấy đã ra tay.
"Ta muốn...... đi theo các người." Dã nhân nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng.
"Anh đi theo chúng tôi ?" Trần Mộc nhíu mày. Hắn không biết lai lịch củadã nhân này, nhưng vừa rồi đối phương giết người đã khiến hắn phải kiêng kị.
"Thái Sơn !" Một thanh âm đột nhiên vang lên. Trần Mộc rất quen thuộcgiọng nói này, chính là kẻ ngày trước hay cãi nhau với hắn – Nguyên Thăng. Cóđiều, Thái Sơn ? Dã nhân này gọi là Thái Sơn ?
Sau đó, Trần Mộc liền nhìn thấy Nguyên Thăng từ xa xa chạy tới, trên mặtcòn có sự hoảng hốt.
"Ừ." Dã nhân lên tiếng.
"Quần áo này...... Anh là tên cướp? Anh tới làm gì?" Nguyên Thăng đột nhiênthấy được Trần Mộc. Đã xử lý bản thân sạch sẽ – Trần Mộc cùng với trước đó khácnhau hoàn toàn, nhưng hắn vẫn mặc quần áo của Chu Dật Cẩn như lúc trước. NguyênThăng lập tức hổn hển mở miệng.
"Chu Dật Cẩn nhờ tôi đi cứu cậu."
"Dật Dật không sao chứ ?" Nguyên Thăng lập tức hỏi.
"Ta, có thể cùng...... đi với các người không ?" Người dã nhân gọi Thái Sơnnày tiếng nói rất kì quái.
"Thái Sơn, anh theo chúng tôi trở về? Tiểu lang thì làm thế nào ?" NguyênThăng ngược lại đã có thể kéo quan hệ với người đã ở chung cùng anh hai ngày.Trần Mộc thấy vậy thì có chút hiếu kì.
"Tiểu lang có thể ở bên ngoài, chỉ cần nó kêu một tiếng, ta có thể điđến." Dã nhân nói chuyện lưu loát hơn một chút.
"Anh không có thân phận, cũng không lập hồ sơ ở liên minh, muốn đi cùngchúng tôi cũng không đơn giản" Trần Mộc mở miệng.
"Nguyên Thăng, tôi tới tìm cậu. Cậu ở đây đợi người đuổi giết hay đi vềcùng tôi thì tùy." Trần Mộc nhận ra Nguyên Thăng thân thiết với dã nhân này.
"Tôi đương nhiên phải đi về......" Nguyên Thăng mở miệng. Ở cùng dã nhân, hơnmột ngày thì còn mới mẻ, chứ lâu hơn thì chắc chắn không chịu nổi. Tuy rằng haingày nay Thái Sơn đã lấy thảo dược cho anh lau, nhưng da của anh vẫn bị rạn nứtbởi phóng xạ.
"Vệ tinh đã giám thị nơi này, dã nhân và lang thú là mục tiêu chú trọng.Cậu có thể theo chúng tôi về, có điều anh ta thì không thể." Trần Mộc tiếp tụctrần thuật mọi việc. Hắn rất vừa lòng tình huống hiện tại. Vậy mà Nguyên Thăngchỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã trở thành bạn bè của dã nhân, cũng khiến chohắn được một phần lợi lớn. Lúc này Thức Tỉnh chi thành đang truy nã mình, nhưngdã nhân đã giết dị năng giả và làm bạn với dị thú này bọn họ cũng sẽ khôngbuông tha.
"Vệ tinh?" Nguyên Thăng kinh ngạc một chút. Anh không nghĩ tới đời nàymình còn có thể nhận được đãi ngộ như vậy.
Thời gian của ba người không còn nhiều lắm, bộ đàm liên lạc của nhữngngười đó chắc chắn sẽ ghi lại tình hình truyền về, ngược lại bộ đàm của KimPhán Nhi đã được đóng lại. Nguyên Thăng hơi do dự một chút, liền quyết định:
"Tôi về cùng anh." Về phần dã nhân bị mọi người để ý này, cũng chỉ có thểtiếp tục bị vệ tinh truy tung. Bọn họ không ai dám đem người đã trở thành mụctiêu rõ ràng này về thành thị.
"Vậy là tốt rồi, cậu để cho lang thú bắt cậu một chút" Trần Mộc mở miệng.Nguyên Thăng tuyệt không thể lông tóc không tổn hao gì trở về, anh chỉ có thểlấy thân phận một người được Kim Phán Nhi cứu để trở về.
Dã nhân Thái Sơn chần chờ một chút, khiến cho lang thú bắt Nguyên Thăng,nhìn qua thì có vẻ da tróc thịt bong, có điều cũng không tổn thương đến gâncốt, thoa thuốc một chút thì có thể khỏi hẳn.
"Đau chết tôi, tiểu lang, Thái Sơn, oan ức cho các người một chút. Saukhi tôi trở về nhất định sẽ đi gặp các người!" Nguyên Thăng một bên đau, mộtbên giơ chân.
Dã nhân nhìn anh một cái, đột nhiên mở miệng:
"Tôi không gọi Thái Sơn, cậu có thể gọi tôi...... Lý Quân."
"Lý Quân tên này rất bình thường, Thái Sơn nghe không tốt hơn sao ? Lúctrước tôi đã xem một quyển sách có vượn người gọi là Thái Sơn, Thái Sơn kiacũng làm bạn với thú." Nguyên Thăng bị Kim Phán Nhi khiêng trên vai, còn lảinhải. Lý Quân trực tiếp cưỡi lên lưng lang thú rời khỏi, hướng gò đất chạy tới.
"Không nghĩ tới ngắn ngủn hai ngày, cậu liền có thể quá giang một caothủ." Trần Mộc nhìn Nguyên Thăng đang bị Kim Phán Nhi khiêng, thật đúng là việcvui.
"Thao, mẹ nó, anh ta còn tốt hơn anh !" Nguyên Thăng lập tức mở miệng.
Trần Mộc trực tiếp đánh hôn mê đối phương, mẹ là người quan trọng nhấtcủa hắn!
"Trần lão đại, anh đi về trước đi!" Kim Phán Nhi mở miệng. Sau khi trởthành dị năng giả, cô nghĩ bản thân đã rất lợi hại, về sau cũng có thể giúpTrần lão đại. Nhưng lúc này nhìn lại, Trần lão đại vậy mà còn lợi hại hơn...... Cóđiều, cô ít nhất vẫn có thể là chân chạy việc chứ?
Thế giới này thật đáng sợ, tại sao cứ một người so với một người còn lợihại hơn ?
Trong lúc Trần Mộc lén lút trở về, đi vào phía sau chiến xa của ChuDật Cẩn, Kim Phán Nhi khiêng Nguyên Thăng đang "Hôn mê" đã trở lại.
Hết chương 30
Chương 31: trởvề thành...
Tin tức toàn bộ dị năng giả và thợ săn dị thú tử vong đã được truyền vềthông qua bộ đàm liên lạc. Trần Mộc ngốc trên chiến xa, dừng ở một góc hẻolánh. Những người ở lại khác trên chiến xa cũng đã tụ lại một chỗ, mỗi ngườiđều vô cùng lo lắng, khi nhìn thấy Kim Phán Nhi chạy nhanh tới thì lậptức nghênh đón.
Kim Phán Nhi không quan tâm những người đó, vẻ mặt hoảng loạn nôn nóng, lại đemNguyên Thăng với những miệng vết thương và cả người đầy máu vứt vào ghế sauchiến xa của mình, sau đó hô:
"Mọi người chạy mau" Vừa ngồi vào vị trí điều khiển liền lái xe chạy về phíaTân thành.
Những nhân viên hậu cần khác thấy vậy cũng cuống quít chui vào xe của mình rồikhởi động chiến xa chạy theo. Để giúp dị năng giả có thể nghỉ ngơi tốt, nhữngnhân viên hậu cần này đều có bằng lái xe, ngược lại cũng không cần lo lắngkhông thể quay trở về.
Thấy Nguyên Thăng toàn thân là máu được ném vào, Chu Dật Cẩn lập tức tiến tớixem xét, lại hỏi Trần Mộc:
"Cậu ấy làm sao vậy ?" Chu Dật Cẩn không có một chút hảo cảm nào với dã nhânkia, vừa thấy tình trạng của Nguyên Thăng liền cảm thấy đối phương phải chịukhổ.
"Không có việc gì." Chẳng qua chỉ để chảy nhiều máu hơn một chút mà thôi, mộtchưởng lúc sau của hắn cũng không nặng. Trần Mộc biết Nguyên Thăng tám phần đãtỉnh rồi.
"Tôi không sao" Nguyên Thăng cũng mở mắt.
"Cho tôi một chút nước uống, chảy nhiều máu như vậy, tôi cần bổ sung lại nước."Nguyên Thăng môi trắng bệch, anh chảy một chút máu cũng không sao, nhưng máuchảy nhiều như vậy không phải là không tổn hại.
Chu Dật Cẩn mang nước đút cho Nguyên Thăng, đợi anh uống nước xong, lại chouống thuốc cầm máu. Chu Dật Cẩn còn đưa thuốc mỡ cho anh, nhưng vết thương cũngđã khôi phục:
"Dật Dật, hai ngày nay tôi khó chịu muốn chết. Lúc trước nghe người ta nhắc tớiphóng xạ tôi cũng chưa từng để ý, hai ngày nay da của tôi lại bị phóng xạ làmcho vô cùng thô ráp, nếu tôi mà là con gái chắc không dám gặp người khác mất."Anh ta vừa nói, vừa ôm linh thú của mình. Nếu tiểu cẩu của anh cũng bị bắt cócvới anh thì anh đã không chịu khổ nhiều như vậy. Con người sau khi hợp thể sứcchống cự với phóng xạ tăng lên rất nhiều. Lần này anh không có linh thú ở bêncạnh, còn không có cả dầu chống phóng xạ, thảm hại hơn là còn không có quần áo!Tuy da của dị thú có thể chống đỡ một phần phóng xạ, nhưng kém quần áo chốngphóng xạ rất nhiều lần!
Được rồi, kỳ thật còn có một chuyện đáng ăn mừng, tên cướp kia ít nhất cũngkhông cởi quần lót của anh! Mà quần áo của anh cái nào cũng có công năng chốngphóng xạ. Cho nên, cuối cùng cũng không gây ra bi kịch không thể cứu vãn! ( ýanh là quần lót của anh cũng có công năng chống phóng xạ, nên không gây ra bikịch không thể cứu vãn :)))) đọc ba lần mới hiểu đoạn này ).
"Dã nhân kia không đối xử tệ với cậu chứ?" Chu Dật Cẩn lại hỏi.
"Không có, anh ta ngược lại cũng không làm gì tôi." Nguyên Thăng mở miệng. Dãnhân kia cũng chỉ bắt anh ngồi cả ngày để nói về bố cục của đại lục, lịch sửcận đại, tình huống sinh hoạt của người dân hiện nay mà thôi.
"Đương nhiên không làm gì cậu rồi, không phải hai người đều khỏe mạnh trở về đósao ?" Trần Mộc cười cười:
"Tôi đã dùng điện thoại chụp được ảnh hai người ở chung với nhau rồi, hiện tạiđúng lúc làm giao dịch, chỉ cần các cậu giúp tôi che dấu, tôi sẽ coi như nhữngảnh chụp đó không tồn tại." Di động hiện nay có rất nhiều công năng, không ítngười cảm thấy bộ đàm liên lạc quá nhỏ, vì vậy sẽ mua một vài chiếc di độngmang theo, vừa có thể lên mạng, chơi trò chơi hay xem phim cũng khá tốt, nếumuốn chụp ảnh còn có thể điều chỉnh tiêu cự.
"Anh !" Nguyên Thăng nhìn tay của Trần Mộc đang cầm một chiếc di động màu hồngtinh xảo, vừa thấy đã biết là của con gái, lập tức hô to với Kim Phán Nhi đangở phía trước:
"Cô gái! Sao cô có thể tin tưởng một kẻ mặt người dạ thú như vậy?"
Kim Phán Nhi không quay đầu lại, đáp:
"Chẳng lẽ tôi phải tin tưởng anh?" Trần lão đại làm chuyện gì, khẳng định là cónguyên nhân. Kim Phán Nhi đối với Trần Mộc luôn có một sự tin tưởng tới khóhiểu. Nếu không có Trần Mộc, có lẽ bây giờ cô đã bị chết đói !
"Không có thiên lý !" Nguyên Thăng nhìn ảnh chụp trong di động. Tiêu cự của diđộng có thể điều chỉnh rất xa, trong đó còn có ảnh chụp Thái Sơn đang khiênganh, càng đừng nói tới ảnh chụp anh đang đứng khỏe mạnh bên cạnh bọn họ.
Trần Mộc nhìn sắc mặt anh ta thay đổi liên tục, lại bật một đoạn ghi âm. Đúnglà cuộc nói chuyện của bọn họ lúc sau, bên trong còn có giọng nói của NguyênThăng rất dễ dàng nhận ra được.
"Tôi đã đồng ý giữ bí mật cho anh, không có những thứ này cũng sẽ giữ bí mật ."Chu Dật Cẩn trực tiếp mở miệng. Y không nghĩ tới Nguyên Thăng lại có quan hệvới dã nhân kia.
"Tôi không thể giữ bí mật có được không ?" Nguyên Thăng có chút khó chịu khôngvui. Vốn lúc đầu nếu Trần Mộc không mang những thứ này ra, anh cũng hiểu đượcmình và đối phương có chung bí mật, đương nhiên sẽ không bán đứng hắn. Nhưnglúc này lại bị uy hiếp, anh ngược lại rất không vui.
Trần Mộc khá vừa lòng với tình trạng hiện giờ:
"Một khi đã như vậy, ba tháng trước tôi được cậu cứu, bởi vì bị thương nên ởlại tiểu trấn di động của cậu. Về phần những người ở lúc trước, chắc các cậu cóthể thu phục chứ?" Người sống trên tiểu trấn di động, hầu như đều nghe lời củatrấn trưởng.
Nguyên Thăng sửng sốt...... Người khác có thể thu phục tiểu trấn di động của mình,nhưng anh lại không thể.
Từ trước tới giờ anh cũng không bạc đãi những người đó, bởi vì chuyện lúc trướcmà để bọn họ vào trong thành, còn cho không ít tiền. Anh định sau khi tu sửatốt tiểu trấn sẽ trở về, nhưng những người đó thì sao ? Vậy mà yên lặng tố cáosau lưng anh, khiến anh không những phải bồi thường một khoản tiền lớn, mà bọnhọ còn không đồng ý trở về tiểu trấn di động nữa.
"Làm sao vậy ?" Trần Mộc đột nhiên nghĩ tới Lâm An Liệt cũng sống ở tiểu trấnnày, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi.
"Những người đó đều ở trong thành, chờ chúng tôi trở về sẽ xử lí. Với cả, tôimua tiểu trấn này cũng chưa lâu nên rất ít tiếp xúc với người dân ở đây. Nếutôi nói tôi đưa anh vào trấn, bọn họ sẽ không nghi ngờ cũng không có chứng cứđâu."
Thời điểm Nguyên Thăng mua tiểu trấn di động, không ít người liền lập tứcbán đi. Bởi vì bọn họ không tin tưởng vào trấn trưởng có thực lực thấp kém, hơnnữa cũng biết tình trạng thực tế của tiểu trấn lúc ấy đi? Có điều cũng vì vậy,những phòng ở xa hoa ở phía đông tiểu trấn của Nguyên Thăng vẫn để không, phòngchữa bệnh và phòng chăm sóc cũng không có ai. Về phần lúc sửa chữa, tiểu trấndi động đều dừng ở ngoài thành nhờ người đến sửa, chủ yếu là sửa chữa hệ thốngđiều khiển trung tâm nên những nhân viên này cũng không vào nhà dân.
Hiện giờ mỗi lần nhớ tới hành vi ngu xuẩn của mình lúc đó, Nguyên Thăng liềnkhông nhịn được mà muốn kêu rên. Có điều hiện giờ, ngược lại có thể nói TrầnMộc dưỡng thương ở phòng bên cạnh. Còn có...... Nguyên Thăng đột nhiên nghĩ tới,lang thú khi đi săn thì vệ tinh sẽ dễ dàng giám sát nó, nhưng Thái Sơn lạikhông giống vậy. Không phải mình còn có một tiểu trấn di động sao ? Thái Sơnkhông thể vào thành nhưng có thể vào tiểu trấn di động mà !
Nghĩ như vậy, cái tiểu trấn phải tốn rất nhiều tiền mua này ngược lại cũng cóchút giá trị. Chỉ là lúc này, Nguyên Thăng còn không biết trên tiểu trấn diđộng của anh đã bị Lý Quân làm hỏng hệ thống phòng ngự, còn bị Trần Mộc ném lạigiữa đường, không biết sẽ có bao nhiêu dị thú vào tàn sát bừa bãi đâu !
"Vậy là tốt rồi, cụ thể chúng ta sẽ thương lượng sau." Trần Mộc lại nói. Đợilát nữa vào thành, bọn họ có lẽ sẽ bị tra hỏi rất nhiều, vậy cứ thương lượngtốt trước đã
Ba người nghiên cứu một vài lý do thoái thác. Thân phận lúc trước của Trần Mộckhông có một chút đáng ngờ nào, ngược lại không cần lo lắng sẽ bị lộ. Sau khithương lượng tốt, Nguyên Thăng dùng bộ đàm liên lạc của Chu Dật Cẩn để liên lạcvới một cụ già sống trên trấn lúc trước. Cụ già này đã hơn một trăm tuổi, vẫnsống một mình. Nguyên Thăng đối với cụ cũng không tồi, mà cụ là người biết cảmơn, lúc trước những người đó tố cáo Nguyên Thăng cũng là cụ nói với anh, bảnthân cụ cũng không tham gia vào. Có điều, sau này Nguyên Thăng vẫn cho cụ giàđó một khoản tiền bồi thường, bởi vì anh đối với những người khác trên trấn đãlạnh nhạt đi rất nhiều, càng không định liên hệ lại, ngược lại Chu Dật Cẩn vẫnlưu lại số của cụ già này. Mặt khác Nguyên Thăng dùng bộ đàm liên lạc của ChuDật Cẩn để liên lạc là do bộ đàm của anh đã bị Trần Mộc hủy đi rồi. Mà đợi tớilúc hai người đi mua cái mới, cũng vẫn sẽ chọn loại chói mắt như trước.
Vừa tiếp được bộ đàm liên lạc, một cụ già tóc xám trắng đã hiện lên trên mànhình:
"Văn lão tiên sinh !" Nguyên Thăng lập tức mở miệng.
"Là trấn trưởng à ? Có chuyện gì vậy, sao nhiều ngày như vậy còn chưa trở về ?"Cụ già đối diện liền hỏi. Nguyên Thăng đi thí nghiệm tiểu trấn di động đáng lẽđã phải sớm trở về rồi .
"Xảy ra chút chuyện, trong thành thế nào ?" Nguyên Thăng hỏi. Muốn để cụ giànày giúp tạo chứng cứ giả, anh lại có chút không biết mở miệng thế nào.
"Trong thành không sao. Có điều đứa trẻ Lâm gia kia rất khiến cho người ta tứcgiận !" Khuôn mặt của cụ già lập tức hiện lên vẻ tức giận
"Đứa trẻ Lâm gia...... Lâm An Liệt ?" Nguyên Thăng còn nhớ rõ đối phương, dù saolúc mình tới tiểu trấn, người nhà của cậu ta cũng đều qua đời.
"Đúng vậy, hôm trước tôi mới biết được người dân tố cáo ngài là do cậu ta xúigiục, nếu không người khác cũng không biết được có chuyện như vậy. Mẹ của cậuta từng ở trong thành, khi tỉnh táo cũng không thiếu lần nhắc tới chuyện trongthành với cậu ta......" Cụ già cau mày nói. Cụ vẫn sống một mình, không can thiệpvào chuyện của người khác, cho nên tin tức gì cũng biết sau cùng.
Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn đều nhíu mày. Lúc đầu bọn họ còn cảm thấy Lâm AnLiệt rất đáng thương, lại không nghĩ rằng gã sẽ làm ra chuyện như vậy. Ban đầuanh đã cho người trên trấn tiền an ủi, nhưng sau đó bọn họ vẫn tố cáo, lại cònđòi nhiều tiền bồi thường hơn. Hơn nữa, những người đó lâm trận lại bỏ chạykhiến anh thấy rất khó hiểu. Khi xảy ra chuyện, anh cũng đã liên lạc với ChuDật Cẩn, sau đó nhanh chóng đi đón, cũng báo cáo cho thành thị bên cạnh. Nhưngchuyện như vậy, thành chủ đều thống nhất để trấn trưởng tự mình giải quyết. Mặtkhác, anh cũng không có người quen nào ở Tân thành, tốc độ để người khác đưaChu Dật Cẩn tới còn chậm hơn so với tự anh đi đón.
Hơn nữa, khi đó tiểu trấn di động đang ở khu vực an toàn, chuột thú đã là loạidị thú mạnh nhất chỗ ấy. Cho dù chuột thú có vào trấn ngay từ đầu, chỉ cần trốntốt thì sẽ chống đỡ được tới lúc anh về.
Trần Mộc ngồi một bên, khi nghe được tin tức về Lâm An Liệt liền dựng lỗ tai,trên mặt cũng không còn ý cười.
"Không phải cậu ta không lấy tiền của tôi sao ?" Nguyên Thăng cảm thấy bản thânrất xui xẻo .
"Trấn trưởng, sao cậu ta có thể không lấy tiền của ngài, ngài đã để Chu tiênsinh chuyển giao, cậu ta vẫn lấy đó thôi? Mà hôm trước cậu ta đã đi tìm thânthích để nương tựa, lúc đi còn vô cùng rạng rỡ." Cụ già kia dường như rất khôngthích Lâm An Liệt.
"Sao lúc trước cậu ta còn không chịu đi một người ?" Nguyên Thăng nghĩ đến LâmAn Liệt lúc trước quấn quít lấy Chu Dật Cẩn, có chút ngoài ý muốn.
"Hôm trước cậu ta nói với chúng tôi ngài muốn chạy. Mà cậu ta, nghe đâu có tintức về thân thích ở Tinh Vân thành ." Văn lão tiên sinh có chút khinh thường.Người Lâm gia mỗi lần xem tivi đều rất chú trọng tới tin tức ở Tinh Vân thành,đây là việc những người trên trấn đều biết. Nói không chừng, chính là tin tứcvề tình nhân của con gái Lâm gia kia .
Nguyên Thăng lại hỏi mấy câu, đề tài lại chuyển từ trên người Lâm An Liệt đếnchỗ khác, đối với chuyện Nguyên Thăng đã nhờ, một câu liền đồng ý. Có điều, cụcũng đưa ra nguyện vọng được về ở trên tiểu trấn di động.
Vốn Nguyên Thăng đã thất vọng tới cực độ đối với người dân trên trấn, nhưng lạiđồng ý với cụ già. Có người nguyện ý ở trên trấn của anh, cũng là do đã tintưởng anh.
Lấy lí do "Không có chứng minh", Trần Mộc ngược lại thoải mái không ít, mà cùnglúc đó, một phi thuyền hướng về Tân thành được cất cánh. Trên phi thuyền, mộtngười đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng đang cầm khối kim loại, trên khốikim loại, bốn chữ rõ ràng vô cùng –" dị năng không khí ".
Lưu Hải là con trai độc nhất của ông ta, đương nhiên được ông ta vạn phần sủngái. Cũng nhờ chuyên gia tìm một khối kim loại vô cùng cứng rắn thích hợp với dịnăng của Lưu Hải trở về cho con mình. Khối kim loại này thậm chí còn quý hiếmhơn so với cái mà ông ta luôn mang theo. Lần này Lưu Hải đi ra ngoài làm nhiệmvụ, mọi người đều trông cậy vào Lưu Hải sẽ dùng khối kim loại này để mở cửa củasở nghiên cứu, lại không ngờ rằng, con của mình sẽ chết, chỉ để lại khối kimloại này, mà mặt trên còn có manh mối lúc còn sống của đứa con.
Con của ông ta chết trong bụng cá voi thú, cũng đã sớm biến thành phân ở trongbiển, nhưng khối kim loại này vẫn không bị ăn mòn hoàn toàn, để lại manh mốikhiến ông ta căm hận ngút trời muốn tìm đối tượng để phát tiết.
Manh mối đứa con để lại trước khi chết, không hề nghi ngờ đúng là đã nói rõ kẻtrộm đi thiên thạch là một dị năng giả không khí!
Thông qua khối kim loại được tìm thấy trong bao định vị, tìm được kẻ đầu sỏ, màông ta đương nhiên cũng muốn dùng khối kim loại này báo thù cho con trai!
Sắc mặt của người đàn ông trung niên càng ngày càng lạnh lùng, những sản phẩmbằng kim loại ở bên cạnh đều run rẩy. Khi ông ta đứng lên, cái ghế làm bằng kimloại đã hoàn toàn biến mất, biến thành một bộ phận của sàn hợp kim.
Hết chương 31
Chương 32: LyHôn
Đã kết thành đồng minh với Trần Mộc, Nguyên Thăng liền nói nhiều hơn, líuríu nói một vài chuyện về sinh tồn nơi dã ngoại, lại thần thần bí bí mở miệng:
"Dật Dật, cậu có cảm thấy, thời điểm mạt thế ngày trước cũng có người khôngsống trong căn cứ sinh tồn không?"
"Điều này sao có thể? Cho dù có người có thể thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài,nhưng dựa vào sức lực của vài người đó, cũng đâu thể ngăn cản được dị thú?" ChuDật Cẩn nhíu mày lại lập tức liền hiểu được, Nguyên Thăng muốn nói về dã nhânkia. Có điều y thấy, tình huống của dã nhân kia có lẽ cũng giống với Trần Mộc,hoặc cũng có thể là tội phạm lưu lạc bên ngoài.
Hiện nay, muốn vào thành cần kiểm tra thân phận, rất nhiều việc cần phải dùngtới bộ đàm liên lạc. Tội phạm một khi bị tuyên án, hầu như không thể sống ởtrong thành được nữa. Bởi vậy có rất nhiều người tranh thủ lúc chưa bị tuyên ánsẽ trốn ra ngoài dã ngoại, mà người dám trốn ra bên ngoài dã ngoại, phần lớnđều có thực lực cường đại. Những người này vừa có sức chống cự với phóng xạ,vừa có năng lực săn dị thú làm thức ăn, đôi khi còn có thể làm giao dịch vớithợ săn dị thú đi săn bên ngoài. Bởi vậy, sống ở ngoài dã ngoại cũng không quákhó.
"Nhưng cái tên Thái Sơn kia, dường như vô cùng hiểu biết đối với tin tức ở mạtthế, nhưng những chuyện hiện giờ lại không biết chút gì. Thậm chí anh ấy còn hỏitôi sao tên cướp kia lại trở nên giống dã thú như vậy" Nguyên Thăng dùng ánhmắt nhìn Trần Mộc.
Trần Mộc tâm tình rất tốt, cũng không để ý Nguyên Thăng nói những lời không tôntrọng:
"Tôi gọi là Trần Mộc."
"Tên của anh, không giống tên một kẻ cướp." Nguyên Thăng mở miệng.
"Thái Sơn vẫn gọi anh là yêu quái, ha ha !"
Trần Mộc không thèm nhắc lại, lẳng lặng nghe Nguyên Thăng nói chuyện về LýQuân. Ví dụ như Lý Quân kia thực lực cao cường, lại không hiểu biết chút gì vềxã hội hiện giờ, hay như Lý Quân kia cũng không biết bây giờ là năm bao nhiêu,lại như Lý Quân có quan hệ với lang thú. Anh ta rất giống với Tiểu Uyên – màTiểu Uyên chính là linh thú cẩu của Nguyên Thăng.
Lý Quân có thực lực cường đại như vậy, còn có thể khiến lang thú nghelệnh của con người, không thể không có tiếng tăm gì được. Nhưng đời trước TrầnMộc cũng chưa từng nghe tới cái tên này.
Hai mươi tám tuổi hắn bị đuổi ra khỏi nhà, lúc này lại chỉ cách hai mươi sáutuổi có mấy tháng. Ở đời trước, lúc này tin tức của hắn vẫn rất nhanh nhạy, mộtnhân vật như vậy, sao lại chưa bao giờ nghe nói tới ? Lý Quân, chẳng lẽ có lailịch giống mình ?
Tốc độ lái xe của Kim Phán Nhi rất nhanh, nhưng tập trung lái xe trong thờigian dài như vậy sẽ rất mệt mỏi. Đi hết bốn giờ, cô liền dừng chiến xa lại đểnghỉ ngơi, những chiếc chiến xa phía sau cũng dừng lại theo, phân phối thựcphẩm, giải quyết vấn đề sinh lý, còn thay đổi người lái xe.
Có vài người còn đi qua xem tình hình, Nguyên Thăng liền ốm yếu mà nằm lệch lênmột cái ghế phía sau xe. Miệng vết thương trên người anh cũng không phải làgiả, lúc này lại không có quần áo che đi khiến những người tới xem đều hút mộtngụm khí lạnh, còn khen anh vận khí tốt, bị như vậy mà vẫn giữ được mạng.
Trần Mộc đút cho A Hổ thức ăn linh thú như những người khác. Đối với loại thứcăn lâu ngày không ăn này, A Hổ hoàn toàn không còn thích như lúc trước. Có điềuvì để tránh cho người ta chú ý, Trần Mộc cũng chỉ đành cho nó ăn thứ này. A Hổ"meo meo" làm nũng, lúc này, nó muốn ăn một khối thịt nướng lớn mới đủ no, cònloại thức ăn linh thú sền sệt này, chỉ có hai con cún kia mới thích !
Dỗ dành tốt A Hổ, lại vụng trộm cho nó một khối thịt từ trong thức ăn của mình,Trần Mộc liền ngồi vào ghế lái của chiến xa, Kim Phán Nhi lại ngồi vào vị tríphó lái bên cạnh. Sau khi hai người gặp lại nhau, cũng chưa có cơ hội nóichuyện tử tế.
Tiếp tục chạy theo hướng Tân thành, tính năng của chiến xa rất tốt, chỉ cầnkhông lệch hướng thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Trần Mộc cũng bắt đầu hỏi cuộcsống gần đây của Kim Phán Nhi.
Kim Phán Nhi lập tức trả lời. Trần Mộc rời khỏi Tinh Vân thành đã hơn một, hainăm. Tuy rằng vẫn luôn giữ liên lạc, nhưng có một số việc cũng không thể nói rõqua bộ đàm liên lạc được. Hơn nữa, lần này Trần Mộc mất tích khiến cô rất sợhãi.
Lúc đầu cuộc sống của Kim Phán Nhi ở Thức Tỉnh chi thành cũng không tốt,tuy cô là dị năng giả, nhưng em trai em gái lại không phải, hai đứa nhỏ dù saocũng sẽ bị người ta kì thị. Hơn nữa chi phí ở đó cũng rất cao, bởi vậy cô vẫnrời khỏi Thức Tỉnh chi thành, đến làm việc ở các thành thị khác. Do cô là dịnăng giả nên ở một vài thành thị cấp hai, cấp ba rất được hoan nghênh, kiếmtiền cũng đơn giản, bởi vậy cả ngày cô đều chạy ở bên ngoài. Có điều, thành thịcô đi nhiều nhất vẫn là Tinh Vân thành.
"Trước đó vài ngày Triệu Thiên Vũ cũng lo lắng gần chết, nhưng anh ấy vẫn luônkhông tin rằng anh đã chết, chỉ đành lo lắng suông." Kim Phán Nhi cười nói vềnhững chuyện sau khi Trần Mộc mất tích.
"Hiện giờ cuối cùng cũng không sao. Đúng rồi, Phán Nhi, dùng bộ đàm liên lạccủa cô để gọi cho mẹ tôi đi." Trần Mộc mở miệng, lại đọc số điện thoại của mẹmình.
"Mộc Mộc !" Sau khi kết nối, khuôn mặt của Lưu Chân Chân liền xuất hiện trênmàn hình. Sắc mặt của bà tốt hơn nhiều so với lúc trước
"Mẹ, con không sao." Trần Mộc sờ sờ mặt. Thời điểm lần trước khi nói chuyện vớimẹ, hắn vẫn còn đang cải trang.
"Không có việc gì là tốt rồi. Mộc Mộc, mẹ đã ly hôn với cha con rồi!" Lưu ChânChân mở miệng, trên mặt tràn đầy tươi cười. Thời điểm chưa ly hôn bà cũng khôngbiết khi ly hôn rồi lại thoải mái như vậy. Hiện giờ, bà không cần phải dậy sớmvào mỗi buổi sáng để làm điểm tâm cho kẻ mình chán ghét, cũng không cần phảichịu đựng sự soi mói của ông ta vào những bữa cơm tối. Thậm chí, bà còn chémcủa đối phương một khoản lớn. Lần này Trần Khải vừa phải trả một khoản tiền bồithường lớn, mà căn nhà họ đang ở cũng thuộc về bà. Tại cái thời đại mà giáphòng vô cùng cao này, nhà ba tầng ở trung tâm thành thị giá trị không thể đođược.
"Nhanh như vậy ?" Trần Mộc biết mẹ hắn nhất định sẽ ly hôn với cha, lại khôngnghĩ rằng sẽ nhanh như vậy.
"Đúng vậy, đã được ba ngày rồi ." Lúc trước vì con trai mà phải sống cùng TrầnKhải, khi vừa muốn ly hôn liền không nhịn được mà lập tức làm xong.
Sau khi mạt thế, vì số lượng phụ nữ ít nên pháp luật cũng thiên hướng cho phụnữ. Huống chi trong tay bà còn nắm giữ chứng cứ Trần Khải ngoại tình. Mặt khác,quan toà xem xét ghi chép bộ đàm liên lạc của Trần Khải, phát hiện trong hainăm gần đây ông ta không hề liên lạc với vợ con, liền lập tức tuyên bố sai lầmthuộc về đối phương. Xí nghiệp của Trần thị là tài sản trước hôn nhân, Lưu ChânChân không thể động đến. Nhưng tài khoản cá nhân của Trần Khải lại được coi làtài sản chung của vợ chồng, 90% đều phân cho Lưu Chân Chân. Mặt khác, còn cómột vài bất động sản Trần Khải mua sau hôn nhân, cũng cho Lưu Chân Chân. Trongsố đó cũng bao gồm ngôi nhà mà bọn họ đã ở hơn hai chục năm này.
Trần Mộc nghe Lưu Chân Chân kể ra, trong lúc nhất thời vạn phần cảm khái.Phòng ở kia, có ký ức từ nhỏ tới lớn của hắn, vậy mà sau này lại trở thành nơiLâm An Liệt dưỡng tình nhân. Người bên trong cứ thay đổi hết lần này tới lầnkhác, sau này còn bị Kim Phán Nhi phóng hỏa thiêu. Hiện giờ lại khen ngược, hắnkhông bao giờ phải lo lắng mình sẽ lại bị đuổi ra khỏi nhà nữa.
"Mẹ, về vấn đề con trở về......" Trần Mộc hỏi. Hắn đã trưởng thành, không cần tuyênbố về quyền giám hộ, có điều hắn tuyện đối không muốn làm người thừa kế củaTrần gia. Hắn từng vì chuẩn bị cho gia tộc mà vứt bỏ đam mê của mình, còn họcchuyên ngành quản lí tài chính. Nhưng hiện giờ, hắn không muốn đem cuộc sốngcủa mình hao phí vào việc lục đục với những người trong gia tộc — người thèmgia sản của Trần gia cũng nhiều lắm. Chi thứ của Trần gia không cần phải nói,ngay cả thành chủ Tinh Vân thành, cũng luôn để mắt thèm thuồng, cả ngày đều soimói lỗi của Trần gia. Không biết lúc trước Lâm An Liệt làm cách nào để thànhchủ đứng một bên nhìn.
"Mộc Mộc, cha con dùng quyền thừa kế của con để uy hiếp mẹ, nhưng mẹ vẫn kiêntrì ly hôn. Bởi vậy ông ta liền lập tức soạn thảo hiệp nghị đoạn tuyệt quan hệcha con. Mẹ đã ký thay cho con rồi......" Lưu Chân Chân có một chút do dự.
"Mẹ, con không thèm để ý cái công ty này." Trần Mộc lập tức cười nói. Hắn biếtsản nghiệp của Trần gia rất đáng giá. Nhưng chỉ cần hắn đi đánh mấy con dị thúcấp cao, thì ăn uống cả đời cũng không cần lo lắng, cần gì phải cật lực đitranh giành mấy thứ đó, ruồi bọ nhìn chằm chằm miếng bánh ngọt ấy đã đủ nhiềurồi. Nếu nhận trọng trách của Trần gia, cả đời hắn sẽ phải ở trong văn phòngkia. Hơn nữa, tuy cha hắn là chủ tịch nhưng trong tay chỉ nắm hơn 40% cổ phầnmà thôi. Muốn thông qua quyết sách gì cũng đều phải hỏi qua cha chú rồi mớiđược làm. Hắn tuyệt không muốn giao tiếp với mấy lão hồ ly này.
"Đúng vậy, con trai ta không hiếm lạ công ty đó." Lưu Chân Chân cười đến phấnkhởi.
Sau khi nói chuyện cùng mẹ, tâm tình của Trần Mộc tốt hơn rất nhiều. Kim PhánNhi thu hồi bộ đàm của mình, đóng lại máy liên lạc. Chuyện vừa rồi cô đều ngheđược, cô vẫn cứ nghĩ Trần Mộc là đại thiếu gia nhà giàu, cuộc sống hàng ngàycũng không tệ, không ngờ tới cha của anh ấy lại là người như vậy.
Rạng sáng ngày hôm sau, chiến xa đã gặp được tiểu trấn di động của NguyênThăng. Trần Mộc dừng lại ở trong này, lái xe đều là nhân viên hậu cần, vừa chạyvừa lo lắng gặp phải dị thú khiến mọi người có áp lực rất lớn, còn không bằng đivào tiểu trấn di động trở về thành, tuy rằng tốc độ sẽ chậm một chút. Hơn nữa,tiểu trấn di động này cũng không thể để lại đây đúng không?
Không ai phản đối đề nghị này, dù sao lang thú cũng đã bị bỏ lại phía xa. Nhữngngày kế tiếp, không nhất thiết phải buộc chặt tinh thần mà đi tốc độ cao.
Kim Phán Nhi dọn dẹp một chút rồi chạy lên trên tiểu trấn di động tìm kiếm dịthú làm thức ăn. Những nhân viên hậu cần này liền đem chiến xa chạy lên trêntrấn. Sau đó, toàn bộ tiểu trấn chậm rãi di động, tốc độ cũng càng lúc càngnhanh.
Vừa lên trên tiểu trấn, Kim Phán Nhi cũng nhận được tin tức từ Tân thành, mộtngười đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện trên bộ đàm liên lạc.
Kim Phán Nhi biết người này, đối phương là cấp cao của Thức Tỉnh chi thành, thườngchỉ xuất hiện trong tin tức ở Thức Tỉnh chi thành, lập tức hành lễ:
"Lưu đội trưởng !"
Lưu Tần Thiên, đội trưởng của chiến đội dị năng ở Thức Tỉnh chi thành, có đượcdị năng kim loại cấp cao. Dị năng kim loại cũng là một loại dị năng hiếm có,ngày nay số lượng đăng kí ở liên minh người Hoa cũng chỉ có năm người. Trước đókhông lâu, lại biến thành bốn, bởi vì con trai của Lưu Tần Thiên – Lưu Hải đãqua đời.
"Đem tình huống cô gặp được nói cẩn thận lại một lần." Lưu Tần Thiên sắc mặtlạnh lẽo, ngữ khí còn lạnh hơn. Người đột nhiên xuất hiện có thể khống chế langthú kia, liệu có phải là dị năng giả không khí?
Chương 33: vềnhà...
Chờ tới khi đám người Trần Mộc vào thành, cảm giác toàn bộ Tân thành đềutrở nên căng thẳng, khắp nơi ven đường đều là cảnh sát tuần tra. Lần này LưuTần Thiên đến Tân thành, mang theo không ít dị năng giả, còn thêm hai trămngười thường tạo thành đội hộ vệ. Thành chủ Tân thành vì tiếp đãi đại nhân vậtnày, đã phải bỏ ra một khoản tiền vốn lớn.
Khi tiểu trấn di động của Nguyên Thăng tới gần Tân thành, đã bị thànhviên của đội hộ vệ hai trăm người chặn lại, những người trên tiểu trấn cũng bịtập hợp lại. Hai trăm người này còn đem toàn bộ tiểu trấn lục soát kĩ một lần.Nguyên Thăng ngồi bên cạnh nhìn phòng ở mà mình tỉ mỉ bố trí bị Kim Phán Nhithiêu hủy, hệ thống phòng ngự bị lang thú phá hoại, cùng với những thứ linhtinh khác bị làm hỏng khi những người này lục soát, cảm thấy vô cùng bi ai.
Tuy rằng hai trăm người này đều là người thường, nhưng trang bị của từngngười lại là tốt nhất. Hơn nữa, trên vai mỗi người đều có một con linh thú đangngồi, bất cứ lúc nào cũng có thể hợp thể.
Trần Mộc nhìn trang bị của bọn họ, lại càng thêm tò mò đối với thành thịcấp một. Cả hai đời này của hắn, trang bị tốt như vậy đừng nói đến mặc, ngay cảnhìn cũng chưa bao giờ được nhìn thấy, có lẽ cũng chỉ có ở thành thị cấp một.
Bốn thành thị cấp một, đời trước hắn chưa từng đi tới cái nào. Đời này,dù thế nào cũng muốn trải nghiệm một lần, về phần dị năng của bản thân, cuốicùng cũng sẽ có cách giải quyết .
Mỗi người bọn họ đều bị thẩm vấn cá nhân một lần, dường như muốn tra ratận tổ tông mười tám đời của bọn họ. Trần Mộc ngược lại rất may mắn, bởi vìtiền của hắn kiếm được bằng phương thức kỳ lạ* nên chưa từng dùng bộ đàm củamình để buộc định tài khoản mua đồ, bởi vậy cũng không cần lo lắng bị tra ra. (* tiền này anh ấy kiếm là do ở mỗi giải đấu mà anh ấy nhớngười chiến thắng )
Phần lớn mọi người đều dùng tài khoản buộc định bằng bộ đàm để mua sắm,có điều lại không thể giao dịch được ở chợ đêm, nơi mà cho dù là liên minh cóquản chặt thì những nước khác vẫn nhúng một chân vào. Bởi vậy vẫn tồn tại mộtloại thẻ không cần ký danh, các loại tài khoản không cần ký danh trên mạng vẫncó thể chuyển khoản bình thường. Lúc trước trong tay Trần Mộc cũng có vài loạithẻ tín dụng không cần ký danh, dùng để chứa tiền tài mà hắn đánh bạc được.
Quả nhiên, sau khi thẩm vấn, hắn cũng giống như mọi người được chiêu đãiđồ ăn ngon, ngay cả Kim Phán Nhi cũng không ngoại lệ.
"Những người đó muốn tìm dị năng giả không khí là anh đúng không?" ChuDật Cẩn ngồi xuống mặt đất cạnh Trần Mộc. Lúc này bọn họ bị sắp xếp trong mộtkhách sạn ở Tân thành, hai người một phòng, Chu Dật Cẩn và hắn ở cùng nhau.
"Tôi nói không phải cậu sẽ tin sao?" Trần Mộc mở miệng. Tâm tư của ChuDật Cẩn được giấu rất kín, kết quả này có lẽ y đã sớm đoán được, ngược lạiNguyên Thăng còn không biết hắn dùng chính là dị năng không khí. Dù sao, hai dịnăng giả không khí kia đều đã chết cách đây hơn trăm năm rồi.
"Anh đã làm gì mà Thức Tỉnh chi thành huy động lực lượng lớn như vậy đểbắt anh?" Một tin tức đáng giá một triệu điểm tín dụng. Y nghe xong cũng khôngnhịn được mà chép miệng.
"Dựa vào cái gì tôi phải nói cho cậu?" Trần Mộc mở miệng. Vật như thiênthạch, chỉ cần là người đều sẽ có lòng tham. Hơn nữa mấy ngày ở chung, hắn cũngbiết cha mẹ của Chu Dật Cẩn đều là người nổi danh lừng lẫy ở Nghiên cứu chithành, đời trước, hắn cũng đã nghe qua hai cái tên kia.
Chu Dật Cẩn không hề nhiều lời, lại quyết định muốn đem chuyện ở ThứcTỉnh chi thành lần này điều tra rõ ràng. Còn có, tuy rằng y sẽ không tiết lộchuyện của Trần Mộc, nhưng việc lúc trước đối phương làm, y cũng muốn tính toánmột lần.
Cùng lúc đó, phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn mở ra, mộtngười đàn ông trung niên đang cầm thiết bị ghi chép, cung kính đi vào.
"Những người này đều đã điều tra kỹ ?" Lưu Tần Thiên đứng trước màn hìnhlớn, vuốt ve khối kim loại trong tay, hỏi.
"Đội trưởng, tất cả mọi người đều đã điều tra kỹ." Người đàn ông trungniên đứng phía dưới lập tức mở miệng, ghi chép trong tay còn ghi lại tư liệucủa mọi người.
Lưu Tần Thiên nhận bản ghi kia, nhanh chóng kiểm tra. Thời điểm lật tớitư liệu của Nguyên Thăng, hừ lạnh một tiếng:
"Hắn ta là kẻ được cứu trở về từ tay dã nhân kia?"
"Đúng vậy, đội trưởng,"
Lưu Tần Thiên không miệt mài theo đuổi nữa. Một đứa con thứ của thươngnhân, thực lực không đủ, cũng không có điểm gì đáng giá để hoài nghi. Nói tớinhững người này, bên trong đó ông ta hoài nghi nhất, không thể nghi ngờ chínhlà Chu Dật Cẩn.
Tuy rằng Chu Dật Cẩn không làm nghiên cứu, nhưng cha mẹ y cũng không đơngiản. Lúc trước tư liệu về sở nghiên cứu ở S thị, ngoại trừ Thức Tỉnh chi thànhbọn họ, chính là Nghiên cứu chi thành nắm giữ nhiều nhất. Có lẽ người có thểđiều khiển lang thú chính là kẻ trộm thiên thạch do Nghiên cứu chi thành pháira. Những chuyện xảy ra lúc trước có thể cũng là do bọn họ sắp xếp.
Mặt khác còn Trần Mộc với bộ đàm liên lạc rất lâu không sử dụng......
Suy nghĩ thật lâu, Lưu Tần Thiên lại cười đắng chát. Mấy ngày nay, ngườibị ông ta hoài nghi vô số kể, nhưng cẩn thận cân nhắc, lại chẳng có một ngườinào đáng nghi ngờ.
Nghiên cứu chi thành, sao có thể để một người mới hai mươi mấy tuổi đilàm chuyện này? Cho dù thật sự làm, thì đâu thể để lại sơ hở lớn như vậy? Cònkẻ có thể điều khiển lang thú kia, chỉ sợ cũng chẳng phải người mà ông ta muốntìm. Nếu không, sao lại gióng trống khua chiêng giết nhiều người như vậy, cònbại lộ dung mạo ?
Hơn nữa, cần gì phải làm nhiều việc phiền toái như vậy. Cái tên NguyênThăng kia, vẫn còn đang bị nợ nần quấn thân...... Cuối cùng là Trần Mộc, tuổi trẻthực lực không tồi, nhưng cũng chỉ là một người đi ra từ thành thị cấp ba, ngaycả thành thị cấp một còn chưa vào bao giờ, mà hành tung trong thời gian nàycũng có người chứng minh......
Ghi chép trên tay đột nhiên biến dạng, bốc ra một vài tia lửa. Thật lâusau, ngoại trừ một ít plastic, những vật bằng kim loại khác đều tụ lại một chỗ,biến thành một khối giống với khối kim loại mà Lưu Tần Thiên đang cầm trên tay,phía trên còn có bốn chữ dị năng không khí rất rõ ràng.
Cho dù là giả, thì cũng phải thử mới biết được! Lưu Tần Thiên ném khốikim loại đang cầm trong tay ra ngoài, nện lên vách tường bằng kim loại tạo raâm thanh trong trẻo.
Bị nhốt mười ngày, đám người Trần Mộc lại được thả ra. Chuyện thứ nhấtsau khi đi ra đương nhiên là mua một cái bộ đàm liên lạc mới.
Nguyên Thăng buồn bực cùng đi mua bộ đàm với Trần Mộc. Bộ đàm lúc trướccủa anh phải mất không ít tiền mới mua được loại giới hạn sản xuất. Lúc trướckhi trả tiền cũng chưa từng phát sầu, hiện giờ lại có cảm giác như vậy. Rơi vàođường cùng, chỉ đành mua loại cũng giống với của Trần Mộc, tiêu ít tiền nhưngmua loại tiện nghi nhất.
Sau khi lấy được bộ đàm liên lạc của mình, Trần Mộc cũng không tạm biệtNguyên Thăng và Chu Dật Cẩn, trực tiếp đi tới sân bay, ngồi lên một phi thuyềnhướng về phía nam. Kim Phán Nhi đã sớm bị tên Lưu đội trưởng kia mang đi. Dịnăng giả, hưởng thụ đã ngộ tốt nhất của liên minh, cũng phải trả lại tráchnhiệm tương ứng, hành động đối phó với dã nhân lần này, Kim Phán Nhi cũng phảitham gia.
Hơn ba tháng không chạm vào bộ đàm liên lạc, cảm giác lại đeo trên taycũng không tồi. Trần Mộc vừa ngồi ổn định trên phi thuyền, liền gọi điện chomẹ, tiếp theo hắn còn muốn gọi cho không ít người nữa.
Người nhà bạn bè hai năm không gặp, còn có thành thị mà hắn đã sống haimươi mấy năm, hắn phải trở về !
"Ta kháo, ngoài trừ mỗi cái tên, tin tức gì cũng không tiết lộ." NguyênThăng cùng Chu Dật Cẩn lại vay tiền tu sửa tiểu trấn di động của mình, về sauanh còn muốn mời Thái Sơn lên đây chơi đấy !
"Cho dù anh ta không tiết lộ, thì với quần áo trên người, tôi vẫn có cáchđể tìm ra hành tung của anh ta." Chu Dật Cẩncười cười. Trên quần áo của hắn có gắn định vị, mặt khác vẫn còn số điện thoạiđể xác minh thân phận của Trần Mộc.
Thời điểm thay bộ đàm, để tránh người tra ra thân phận, tốc độ của TrầnMộc rất nhanh, nhưng vẫn bị y nhớ rõ, có số điện thoại, có tên, tùy tiện trađều có thể tra ra thân phận của Trần Mộc.
Trong lúc Trần Mộc trở về nhà, một người khác cũng đang trên đường đi tớiTinh Vân thành.
Lâm An Liệt sau khi nhìn thấy tin tức Trần Khải ly hôn, liền khẩn cấpchạy tới Tinh Vân thành.
Tuy rằng Lâm Tĩnh bị điên, nhưng phần lớn thời gian vẫn thanh tỉnh. Thờiđiểm cô ta tỉnh táo, luôn ôm lấy Lâm An Liệt nói về một vài chuyện lúc trước
Ví dụ như bản thân lúc trước làm thế nào mới khiến Trần Khải coi trọngmình. Hay lại như lúc trước Trần Khải muốn kết hôn với cô ta, còn khiến cho côta có đứa con để thừa kế Trần gia. Rồi Trần Khải tuyệt tình như thế nào, vì xínghiệp của gia tộc mà bỏ rơi cô ta, còn bắt cô ta phải đi nạo thai.......
Cho nên, Lâm An Liệt hận cha mẹ Trần Khải, hận vợ con Trần Khải nhưng hậnnhất vẫn là Trần Khải.
Lâm An Liệt ngắm nghía máy tính trong tay, phía trên còn viết một hàngchữ rất rõ ràng — suốt hai năm không quan tâm tới vợ con, khi ly hôn lại đoạn tuyệtquan hệ với con trai mình!
Đây là một bài viết về tộc trưởng Trần gia ở Tinh Vân thành đối xử tệ bạcvới vợ con, ở trên mạng mọi người xôn xao không ít. Rất nhiều người phụ nữ đềubày tỏ, người đàn ông này thực sự cặn bã tới cực điểm. Ngày nay khi trẻ con vừasinh ra đã được lấy cuống rốn để xét nghiệm gen, có phải con mình hay không mộtthoáng là biết. Lại đoạn tuyệt quan hệ với con ruột, chuyện như vậy người bìnhthường đều không làm được.
Có điều, đây quả thật là chuyện mà người đàn ông kia có thể làm được, lúctrước, ông ta cũng đối xử với mình như vậy! Lâm An Liệt lạnh lùng nhìn ảnh chụpcủa Trần Khải trên màn hình. Đột nhiên, lại lộ ra một nụ cười đơn thuần mangtheo quyến rũ.
Ngồi bên cạnh gã là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy tin tức trênmáy tính của gã liền lập tức lên án Trần Khải .
Trên mặt Lâm An Liệt cũng là một bộ dáng đầy căm phẫn, cực kỳ phê phánviệc làm của Trần Khải, còn lấy từ trong túi của mình ra một lọ trà lài:
"Chị, chị có khát nước không? Uống nước này, nghe nói con gái đều thíchloại nước uống này."
Nữ hành khách cười nhận lấy:
"Đứa trẻ này, nhỏ tuổi như vậy sao lại ra ngoài một mình?"
"Mẹ em đã qua đời trước đây không lâu." Trên mặt Lâm An Liệt tràn đầy bithương.
"Thật sự là một đứa trẻ đáng thương." Nữ hành khách này lại an ủi Lâm AnLiệt, đến giờ cơm chiều, còn mua giúp Lâm An Liệt một phần thức ăn nhanh:
"Chị cũng không thể uống chùa trà lài của em đúng không ?"
Lâm An Liệt một bên cười một bên nói cảm ơn, vừa nghĩ tới chuyện ở TinhVân thành. Trần Khải, ông sẽ không quên mẹ tôi, lại yêu người đàn bà khác chứ?
Hết chương 33
Chương 34 :Mẹ
Ở bên ngoài dã ngoại vô cùng nguy hiểm, cho nên mỗi một chiếc phi thuyềnđón khách đều có chất lượng rất tốt, còn phải tìm người hộ tống. Có điều, cũngbởi vì mỗi chiếc phi thuyền chở khách đều phải tốn kém một khoản chi phí rấtlớn, cho nên đi bằng phi thuyền, tốc độ chậm, giá lại vô cùng đắt.
Khác với phi thuyền chở khách, có một loại phi thuyền chở vật phí tổn kháthấp. Loại này phần lớn dùng để chở hàng hóa, tốc độ nhanh, hơn nữa giữa cácthành thị mỗi ngày đều có rất nhiều chuyến qua lại. Phi thuyền chở hàng chỉ cóhai người luân phiên nhau lái, nếu chẳng may gặp phải dị thú phi hành tấn cônghay cuồng phong lốc xoáy thì sẽ chờ người tới cứu viện hoặc bỏ lại hàng hóachạy lấy người.
Lại nói tiếp, nếu không phải trên mặt đất có nhiều dị thú hơn, tiểu trấndi động lại không thể qua được sông núi, thì vận chuyển hàng hóa cũng khôngdùng phi thuyền
Sau khi ngồi phi thuyền chở người từ Tân thành đi về phía nam, Trần Mộcliền đi lên một chiếc phi thuyền chở hàng. Hắn có chứng chỉ của thợ săn dị thúcấp sáu, ngược lại rất được hai người lái phi thuyền kia hoan nghênh. Trần Mộccũng khá vừa lòng, cứ như vậy, thời gian mà mình trở về Tinh Vân thành có thểgiảm bớt một nửa.
Phi thuyền chở hàng không thể so với phi thuyền chở khách, có điều, đốivới dã nhân mấy tháng đều bay trên biển như Trần Mộc mà nói, như vậy đã là rấtkhông tồi rồi. Mà quan trọng nhất, đương nhiên là tốc độ của nó rất nhanh. Phithuyền chở người phải vài ngày mới có một chuyến đi giữa các thành thị nhưngphi thuyền chở hàng thì hầu như hôm nào cũng có. Trần Mộc chỉ mất có mười ngày,đã đi hết lộ trình phải mất khoảng một tháng, trên đường cũng không gặp chuyệngì ngoài ý muốn. Chờ tới khi Tinh Vân thành xuất hiện trong tầm mắt, Trần Mộclập tức gọi điện thoại cho mẹ:
"Mẹ, con đã trở về !"
"Đang ở sân bay ? Mẹ lập tức tới đón con?" Lưu Chân Chân nét mặt toảsáng, nhìn qua dường như trẻ lại không ít. Lại nói tiếp, tại xã hội phổ biếntuổi thọ hơn một trăm tuổi, vốn gia tộc của Lưu Chân Chân đã được xem như tảohôn, có vài người bằng tuổi bà đến giờ vẫn còn chưa kết hôn đâu. Chỉ cần bàđồng ý, nhất định có thể tìm được một người chồng tốt hơn gấp trăm lần so vớiTrần Khải.
"Đúng vậy, có điều, con đang ở cửa số ba." Trần Mộc cười cười.
"Mộc Mộc, lần sau con phải chú ý an toàn" Lưu Chân Chân nghe được cửa sốba, lập tức biết được Trần Mộc trở về bằng phi thuyền chở hàng, tuy rằng vẫntin tưởng con trai, nhưng bà cũng rất lo lắng.
"Mẹ, chờ lần sau con sẽ trở về bằng cửa số hai." Trần Mộc nhìn thành thịquen thuộc đang tới gần, vẻ mặt ngưng trọng. Đời này, hắn nhất định sẽ không đểmẹ gặp chuyện như lúc trước nữa.
"Được, mẹ sẽ chờ !" Trong lúc Lưu Chân Chân nói chuyện, đã ngồi lên chiếcô tô con màu đỏ mà bà vừa mới mua. Loại ô tô con này rất được nữ giới hoannghênh, đương nhiên, nó cũng không thể ra khỏi thành thị.
Kết thúc cuộc trò chuyện, ngồi vào ghế điều khiển, trên mặt Lưu Chân Chânlà tươi cười sáng lạn. Cửa số hai, là nơi dành cho phi thuyền tư nhân. Con traicủa mình nói vậy, tuy không nhất định có thể thực hiện, nhưng cũng khiến bà cảmthấy rất vui vẻ.
Cuộc sống hôn nhân của bà và Trần Khải đều là một mảnh hắc ám, mà điểmsáng duy nhất, chính là con trai bà. Đạp mạnh chân ga, Lưu Chân Chân nhìn về xaxa phía trước, đó là chỗ ở mới của Trần Khải. Vốn ban đầu là nhà ở của cha mẹTrần Khải, nhưng sau khi hai vị lão nhân kia qua đời, ông ta cũng chưa từngbước vào. Hiện giờ, vì mặt mũi nên lại phải vào ở trong căn nhà còn to, xa hoahơn so với nhà của bọn họ trước đây.
Nếu biết tiền đồ của Mộc Mộc, không biết Trần Khải có hối hận hay không......
Trần Mộc đợi ở sân bay không lâu thì đã nhìn thấy mẹ hắn trong một chiếcô tô con màu đỏ. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng, mỗi ngày ở nhà mẹ đều mặc quần áo tốimàu thì sẽ càng thích những màu lạnh hơn, không ngờ mẹ lại mua một chiếc ô tônhư vậy.
"Đã lâu không gặp, tiểu thư mỹ lệ." Trần Mộc cúi đầu, nắm lấy tay mẹ mìnhrồi hôn một cái lễ phép, giây tiếp theo liền bị một quyền của Lưu Chân Chân nệnlên đầu:
"Tiểu tử thối, còn làm bộ dạng này với mẹ."
"Mẹ, mẹ vẫn còn rất trẻ mà, ra ngoài đường người ta đều nghĩ là chị củacon đấy." Trần Mộc cười rộ lên. Hiện giờ mẹ của hắn vui vẻ như vậy, kỳ thật đãphải sớm khiến mẹ ly hôn với cha rồi.
"Ba hoa." Lưu Chân Chân nhìn đứa con trước mặt đã cao hơn mình một cáiđầu, trong hốc mắt đã có nước đảo quanh. Thật lâu trước kia, bà đã sớm thu hồitâm đặt trên người Trần Khải , toàn tâm toàn ý mà bồi dưỡng con mình. Đoạn thờigian trước không có tin tức của con, không ai có thể tưởng tượng bà đã sợ hãibiết bao nhiêu. Có điều, cũng vì vậy, cuối cùng bà đã không còn quan tâm tớisản nghiệp của Trần Khải nửa, chỉ cầu mong con mình bình an là tốt rồi.
"Không biết hiện tại con có vinh hạnh được mời ngài ăn cơm chiều haykhông." Trần Mộc lại nói, Lưu Chân Chân rưng rưng gật đầu, khoác lên cánh taycon mình.
Lưu Chân Chân đưa Trần Mộc tới nhà hàng sang trọng nhất ở Tinh Vân thành– Mạc Thủy Cư. Đi ra từ trong gara nhìn Mạc Thủy Cư theo phong cách giả cổ, tâmtình của Lưu Chân Chân rất tốt:
"Mẹ làm cơm cho con hai mươi mấy năm, khó được một lần con mời khách,phải ăn một bữa thật hoành tránh mới được"
"Mẹ muốn ăn gì cứ việc chọn......" Trần Mộc nói được một nửa liền ngường lại–Trần Khải đã đứng trước cửa.
"Đã trở lại?" Trần Khải nhìn Trần Mộc, hỏi. Thời điểm ly hôn với Lưu ChânChân, ông ta cũng phát hiện được không thể liên lạc với con, phản ứng đầu tiêncủa ông ta, chính là nghĩ rằng chỉ sợ hắn đã chết mất xác ở nơi nào đó rồi. Bởivậy ông ta mới sảng khoái ký hiệp định đoạn tuyệt quan hệ cha con. Lại khôngnghĩ rằng, Lưu Chân Chân không có nói sai hoặc thần chí không rõ, con ông tavẫn còn sống. Sớm biết như vậy, lúc trước ông ta cũng không nên ký cái hiệpnghị kia, làm cho hiện tại bản thân phiền toái không ngừng!
"Tôi đã trở về." Trần Mộc cảm thấy bản thân và cha chẳng có gì để nói vớinhau. Hắn từng nghĩ rằng cha mình nghiêm khắc với hắn từ nhỏ, nhưng sự thậtchứng minh, cha của hắn căn bản không xem hắn là con trai.
"Mày......" Trần Khải đột nhiên cảm thấy không còn lời nào để nói. Thậm chí,ông ta còn cảm thấy có chút xa lạ với bộ dạng này của đứa con. .
Trần Mộc rời nhà hai năm, trong hai năm này, có khi nào ông ta nhớ làphải liên lạc với con của mình ?
Không đợi Trần Khải nghĩ nhiều, một mỹ nữ bên cạnh ông ta liền khoát cánhtay thon dài lên trên vai của ông:
"Trần tiên sinh, đây là con của anh sao ?"
"Nếu ngài đang có việc, chúng tôi cũng không tiện quấy rầy ." Trần Mộcnhìn người phụ nữ kia có cử chỉ thân mật với Trần Khải, lập tức nở một nụ cườikhéo léo mở miệng.
"Ngày mai anh tới tìm tôi, tôi có lời muốn nói với anh." Trần Khải dùngngữ khí mệnh lệnh mở miệng, cũng không định giới thiệu người phụ nữ bên cạnhvới Trần Mộc.
"Thực xin lỗi, ngày mai tôi còn có việc." Trần Mộc cười cười kéo Lưu ChânChân đi trước một bước vào nhà ăn. Ngữ khí của Trần Khải khiến hắn phẫn nộ vạnphần. Đều đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, cha của hắn, dựa vào cái gì mà muốnsai khiến hắn?
Nhà hàng lớn nhất ở Tinh Vân thành lúc này đã không phải là nơi mà hainăm trước Trần Mộc và đám người Triệu Thiên Vũ ăn bữa cơm đưa tiễn nữa, mà làMạc Thủy Cư. Mạc Thủy Cư khai trương không đến một năm, nhưng lại có thanh danhrất lớn tại Tinh Vân thành. Nhà hàng này mang phong cách cổ đại với đồ ăn hếtsức tinh mỹ, không khí cũng tốt, rất được những kẻ có tiền hoan nghênh.
Người khác không biết, Trần Mộc lại rõ ràng. Nhà hàng Mạc Thủy Cư nàychính là sản nghiệp của hắn, cũng lấy tên của hắn để đặt. Ngay từ đầu, TriệuThiên Vũ còn định đặt tên là Thủy Mộc Cư , giống với tên hắn. Nhưng thời điểmxin chỉ thị lại bị hắn bác bỏ, cuối cùng, vẫn lấy thành Mạc Thủy Cư.
Tuy rằng chưa từng tới đây, Trần Mộc lại rất hiểu biết đối với Mạc ThủyCư. Thời điểm khai trương hơn một năm trước, hắn còn đang cận chiến với một conbọ cạp thú trong sa mạc. Mỗi ngày Kim Phán Nhi đều lấy đồ ăn ở đây dụ dỗ hắn,bởi vậy trong bộ đàm liên lạc của hắn có rất nhiều ảnh chụp đồ ăn ở Mạc ThủyCư.
Mà lúc ở trên đường, Trần Mộc cũng đã liên hệ với Triệu Thiên Vũ, "Đặt"một ghế lô.
Sau khi Trần Mộc mang theo Lưu Chân Chân đi vào ghế lô ở tầng cao nhất,liền ấn một cái nút nào đó. Lưu Chân Chân thích rau dưa hoa quả, A Hổ lại thíchrất nhiều loại thịt. Gần đây A Hổ ăn uống rất tốt, thật đúng là khiến cho ngườita rất bất đắc dĩ. Từ lúc ở trên phi thuyền, nó đã quấn quít lấy hắn đòi ăn.
Về phần linh thú của Lưu Chân Chân, cho tới bây giờ bà cũng không định làmnhân viên chiến đấu, bởi vậy linh thú của bà cũng chỉ được nuôi như sủng vật,để ở nhà không mang theo.
"Nhiều đồ ăn như vậy sao mà ăn hết được ?" Trần Mộc vẫn đang quan sát sắcmặt mẹ mình. Lưu Chân Chân lại bắt đầu nhíu mày , Trần Mộc gọi rất nhiều đồ, ănkhông hết sẽ rất lãng phí.
"Con ăn hết mà." Nhìn sắc mặt của Lưu Chân Chân vẫn giống như lúc trước,hoàn toàn không vì chuyện vừa rồi mà đau lòng, Trần Mộc cũng yên tâm.
Giữa bàn đặt một cái mâm lớn và một bát tô, bên trong mâm là nguyên mộtcon gà tẩm mật ong, trong bát còn lại là vịt hầm nấm cách thủy, bên cạnh là mộtđĩa rau dưa, canh táo đỏ ngân nhĩ, cải tím xào, thịt xào hoa lan tây, cải xàolòng gà, còn có một ít thịt dị thú làm món ăn chính. Cuối cùng, còn lại là hoaquả thịt nguội, bày đầy một bàn. *
Sau khi chờ người phục vụ rời khỏi, Trần Mộc liền lấy một chiếc chân gàlớn từ mâm, lại múc một chén canh nấm, sau đó, đem toàn bộ đồ ăn để trên mặtđất. A Hổ "Meo meo" kêu lên một tiếng vui mừng, nhảy vào mâm đựng nguyên mộtcon gà. Trên thân thể nho nhỏ của nó dính đầy nước từ thịt gà, còn ôm một cáicánh mà hung ác gặm. Cả cơ thể nó cũng chỉ bằng một cái đùi gà, nhìn qua vôcùng buồn cười.
Lưu Chân Chân liền nhịn không được nở nụ cười, sau khi cười, lại bắt đầulo lắng:
"A Hổ sẽ không ăn tới hỏng bụng chứ ?"
"Sẽ không ." Trần Mộc nghĩ nghĩ, lại đem chuyện ba tháng trước kể với mẹ,cho dù hắn không tin người khác, cũng không thể không tin chính mẹ mình. Vềphần bị lộ, ghế lô này cách âm vô cùng tốt, cũng không có bất kì thiết bị theodõi nào — Trần Mộc đã không chế tất cả không khí trong ghế lô, cũng không pháthiện động tĩnh không nên có gì. Mà thiết bị ghi âm, cũng chỉ khiến người tanghe được những âm thanh tí tách mà thôi.
Chương 35: Tềtụ Tinh Vân thành...
Bỏ qua những chuyện nguy hiểm, Trần Mộc kể lại những việc đã trải quatrong ba tháng với mẹ.
"Mộc Mộc, con không sao là tốt rồi." Mặc kệ là dị năng hay là A Hổ biến dị, LưuChân Chân cũng không để ý, chỉ cần Trần Mộc không sao là được.
"Đương nhiên con không sao, mẹ, không phải con của mẹ vẫn đang vui vẻ đứng đâysao?" Trần Mộc nở nụ cười.
"Vui vẻ ? Vậy con cười một cái cho mẹ xem?" Lưu Chân Chân cũng cười .
Trần Mộc không nghĩ tới mẹ cũng sẽ nói đùa. Đột nhiên, hắn nghĩ đến chuyện xảyra trước cửa nhà hàng:
"Mẹ, cha và người đàn bà kia......"
"Cha con đã ly hôn, không vợ không con, đương nhiên phải mau chóng tìm ngườikhác." Mấy ngày nay, chỗ của Trần Khải hẳn là rất náo nhiệt. Chi thứ của Trầngia lấy việc ông ta không có người thừa kế làm ầm ĩ. Ông ta cũng không thểkhông tìm người đàn bà khác, người phụ nữ kia, mấy ngày trước đã kết hôn cùngông ta rồi. Hai người còn tới bệnh viện kiểm tra, nghe nói muốn thụ tinh trongống nghiệm.
Hiện nay, tỷ lệ thụ thai tự nhiên càng ngày càng thấp, thụ tinh trong ốngnghiệm là lựa chọn của phần lớn người. Tuổi của Trần Khải tuy không coi là lớn,nhưng muốn có con nhanh chóng cũng không phải điều dễ dàng. Ông ta muốn sớm cócon để ổn định tình hình gia tộc, vẫn là chọn thụ tinh trong ống nghiệm thìtiện hơn.
"Hành động thật đúng là nhanh chóng......" Trần Mộc nghĩ tới người phụ nữ kiều mỵkia, nhíu nhíu chân mày. Người phụ nữ này hắn cũng biết, là thân thích nhà mẹđẻ của bà nội. Ông bà nội của hắn mất sớm nhưng anh em lại sống rất thọ. Đờitrước, bà nội cũng từng giới thiệu người phụ nữ này với hắn. Hiện giờ, người đànbà này lại trèo lên giường của cha. "Đương nhiên, nghe nói, sau khi xác nhận làđã mang thai thì mới kết hôn." Thụ tinh trong ống nghiệm cũng không nhất địnhlà sẽ thành công ngay ở lần đầu.
Trần Mộc gắp một đũa rau xào, thực vật mỹ vị như vậy, rất lâu rồi hắn chưa đượcăn. Mặt khác, cũng không biết lần này Lâm An Liệt sẽ chọn cách gì để báo thù.Có điều, lấy tính cách của gã, tất nhiên là sẽ không bỏ qua người đã " Chiếm"vị trí của gã là hắn và mẹ.
Trần Mộc đã về tới Tinh Vân thành, Lâm An Liệt lại mới được nửa đường. Gãđi sớm hơn Trần Mộc mười ngày, nhưng gã lại đi phi thuyền chở khách, đươngnhiên tốc độ sẽ chậm hơn so với Trần Mộc. Mà trong lúc gã đi đường, cũng khôngquên xem tin tức ở Tinh Vân thành.
Từ sau khi Trần Khải ly hôn, vốn có hình tượng người đàn ông tốt trongmắt người khác nay lại hoàn toàn tan vỡ. Hiện nay ở Tinh Vân thành, ông ta còncó đại danh là kẻ bạc tình. Nhưng cho dù thanh danh của Trần Khải có kém, cũngkhông ngăn nổi việc ông ta có tiền, bởi vậy vẫn có không ít phụ nữ dán lên người.Trước đó vài ngày, Trần Khải cũng có tai tiếng với vài người phụ nữ, nhưng lầnnày, liền trực tiếp kết hôn.
Vuốt ve vỗ lên màn hình máy tính, Lâm An Liệt nhớ tới mẹ mình, vốn là mộtcô gái thanh xuân xinh đẹp, cuối cùng lại có kết cục như vậy. Trần Khải đồng ýnhiều thứ như thế, kết quả đều không thực hiện cái nào.
Trần Khải, không phải ông đã nói sao ? Chỉ có mẹ mới là người vợ ông tanhận định, chỉ có mình mới là đứa con ông ta yêu thương nhất......
Trần Mộc và mẹ ăn cơm xong thì trở về nhà. Thời điểm cha còn ở trong nhà,bởi vì ông ta không thích những thứ dư thừa nên trong nhà lúc nào cũng lạnh nhưbăng.
Hiện giờ lại không giống vậy, trên cửa sổ đặt một vài chậu cây cảnh nhỏ,trong nhà nhiều hơn một bộ sô pha êm ái dễ chịu, còn có những vật trang trí màusắc ấm áp, khiến cho cả căn phòng trở nên ấm cúng hơn hẳn.
Trần Mộc trở về phòng của mình, liền nhận được điện thoại của Triệu ThiênVũ.
"Trần lão đại, đồ ăn thế nào ?" Triệu Thiên Vũ mở miệng. Hiện nay ở TinhVân thành, thế lực của anh cũng không nhỏ, rất nhiều người đều gọi anh làlão đại. Có điều, anh vẫn rõ ràng, tất cả những thứ này không thuộc về mình.Anh cũng có thân tín, bên trong những người này đương nhiên cũng có bất mãn vềvị chủ nhân thần bí đằng sau, ủng hộ anh gian lận một chút trong chỗ sản nghiệpnày. Nhưng anh chưa từng làm những việc như vậy, bởi vì anh cảm kích ơn cứumạng của đối phương, cũng bởi vì anh không thể nhìn thấu được Trần Mộc.
Người thanh niên này còn nhỏ tuổi hơn anh, nhưng tác phong làm việc lạigià dặn. Hai năm nay anh phát triển thế lực cũng gặp phải rất nhiều vấn đề,nhưng chỉ cần hỏi Trần Mộc, hắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết. Hơn nữa, Trần Mộckhông ở Tinh Vân thành, lại nắm rõ sự phát triển của nơi này trong lòng bàntay. Việc buôn bán có thể phát triển lớn như thế này, hoàn toàn là dựa vào TrầnMộc. Điều này vẫn chưa tính là gì, mấy năm nay tiền của Trần Mộc bỏ ra khôngít. Trong hoàn cảnh mà Trần Khải không quan tâm tới đứa con này, hắn lại có thểlấy ra nhiều tiền như vậy, sao có thể làm cho anh tin rằng hắn không còn thếlực khác bên ngoài?
"Những thứ này không tồi, tiền vốn của Mạc Thủy Cư đã kiếm về rồi ?" Tranghoàng như vậy, tất nhiên là tốn rất nhiều tiền, còn tiền thuê nhà, Hiện giờ giáphòng đều rất cao, tiền thuê nhà đương nhiên cũng không hề rẻ.
"Trần lão đại, tháng trước đã đem tiền vốn kiếm trở về. Hiện giờ trong tàikhoản công ty có tiền. Tôi muốn hỏi một chút, cậu có muốn mua đứt tòa nhà củaMạc Thủy Cư hay không?" Vợ chồng son kết hôn muốn mua nhà ở, có thể mua một cănnhà hơn bốn mươi mét vuông gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh,một phòng bếp đã là rất không tồi. Muốn đem tòa nhà của Mạc Thủy Cư mua đứt,không có hai, ba triệu tuyệt đối không thể, mà tài khoản của công ty, vừa vặncó số tiền này.
Trần Mộc đương nhiên biết tình huống của Triệu Thiên Vũ. Tuy rằng lúc trước mấtba tháng không liên hệ, nhưng trong vòng mười ngày đi đường, hắn đã nắm rõ đượctất cả tình hình trong ba tháng này:
"Vậy mua đi." Vài năm nay, hắn vẫn dùng tài khoản không cần ký danh để đánhbạc, tiền trên trời rơi xuống, đương nhiên sẽ không quý trọng. Bởi vậy lúc đưacho Triệu Thiên Vũ cũng đưa số tiền rất lớn. Có điều, Triệu Thiên Vũ coi như cóbản lĩnh , có thể ở Tinh Vân thành đã bị chia cắt lấy được một chén canh.
"Trần lão đại, thế này thì Mạc Thủy Cư chính là sản nghiệp lớn nhất dưới trướngcủa cậu." Triệu Thiên Vũ nở nụ cười. Anh lấy tiền của Trần Mộc cho để thu mộtnhóm người, thứ gì cũng làm, có điều đều là buôn bán nhỏ. Chỉ có Mạc Thủy Cưmới là nơi anh tốn nhiều công sức nhất .
"Kinh doanh Mạc Thủy Cư cho tốt đi, lợi nhuận sau này, anh lấy 20%, hai em họcủa anh mỗi người 5%, cho Phán Nhi 10%, tiền còn lại để vào tài khoản của côngty." Lúc trước Trần Mộc cũng cho Triệu Thiên Vũ lương khởi công. Có điều, tiềnlương cao tới đâu cũng không bằng tiền hoa hồng được chia.
"Trần lão đại !" Triệu Thiên Vũ có chút hưng phấn, mỗi ngày Mạc Thủy Cư thu vàođều rất khả quan , 20%, đây là một số tiền không hề nhỏ!
"Anh cầm đi. Có điều quan trọng nhất vẫn là mạng lưới tin tức ở Tinh Vân thành.Nhất định phải khống chế tốt." Thời điểm Trần Mộc bắt đầu, chính là muốn TriệuThiên Vũ thành lập một mạng lưới bao trùm toàn bộ thành thị. Bởi vậy, hắn cóthể biết được tình hình ở Tinh Vân thành trong thời gian ngắn nhất. Triệu ThiênVũ cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn. Sau hai năm, mạng lưới tin tức đã xâydựng hoàn thiện, còn khống chế một nửa truyền thông ở Tinh Vân. Có điều, tạithời đại mà tin tức được truyền lan tràn trên mạng, truyền thông thật sự cũngkhông kiếm được tiền.
Triệu Thiên Vũ bình phục tâm tình, lại nói:
"Trần lão đại, đã hai năm không gặp cậu, hôm nay cậu đoàn viên cùng người nhàđi, chúng tôi sẽ không quấy rầy. Nhưng ngày mai cậu phải đến Mạc Thủy Cư vớichúng tôi, Triệu Dương tiểu tử này đã có bạn gái rồi."
Tiểu bàn tử Triệu Dương này có bạn gái ? Trần Mộc có chút kinh ngạc:
"Lúc trước tôi chưa từng nghe nói tới việc này."
"Ai biết được, nó đột nhiên dẫn bạn gái về nhà." Triệu Thiên Vũ mở miệng.
"Ngày mai tôi sẽ tới. Đúng rồi, chuyện hôm nay ở trước cửa Mạc Thủy Cư, anh đãchụp được ảnh rồi đúng không ? Ngày mai lấy làm bài đầu cũng được." Trần Mộcnghĩ đến hai người kia, trong lòng lại không thoải mái. Vốn hắn cũng không quantâm tới việc này, thậm chí còn tránh những tin tức liên quan tới Trần Khải,nhưng phản ứng lúc trước của ông ta thật sự khiến hắn chán ghét vô cùng.
"Cha con đoạn tuyệt quan hệ, khi gặp lại lạnh lùng". Trên tivi ở tiểu trấn diđộng, người chủ trì thao thao bất tuyệt miêu tả tình huống trước cửa Mạc ThủyCư. Trong hình, là Trần Khải lạnh như băng cùng một người phụ nữ xinh đẹp, màđối diện, là người vợ trước nhàn nhã ung dung và đứa con lớn.
Nguyên Thăng ngồi trước TV, vừa xem vừa chửi thô tục
"Mắng chửi người là không tốt." Chu Dật Cẩn mở miệng, nhưng cũng có thể lý giảitâm tình của Nguyên Thăng. Cái người vô cùng đáng thương bị cha không thừa nhậnkia, thật sự là tên cướp đã lấy quần áo của bọn họ?
Sau khi Trần Mộc rời khỏi, y lập tức liền liên hệ vơi cha mẹ, cũng biết đượcnguyên nhân Thức Tỉnh chi thành làm lớn như vậy. Lại nhớ tới tình huống tra xétTrần Mộc, cũng đoán ra được bảy, tám phần.
Người bị Thức Tỉnh chi thành truy nã, tám phần chính là Trần Mộc. Lúc hắn còn ởtrong biển, có lẽ là đi nhầm phương hướng mới đến phương bắc. Đây cũng giảithích vì sao hắn muốn cướp tiểu trấn di động của bọn họ.
Có điều, biết thì biết, Chu Dật Cẩn cũng không định nói lại với kẻ nào, vật nhưthiên thạch, có thể khiến cho nhiều người điên cuồng .
"Tâm tình tôi không tốt !" Nguyên Thăng nhíu mày. Hơn mười ngày trước, tiểutrấn di động của anh đã được tu sửa tốt, mà anh, lại nợ nần chồng chất...... Còn códã nhân tên Lý Quân kia, nghe nói đã đánh một trận với chiến đội của Thức Tỉnhchi thành, sau đó anh ta mang theo lang thú trốn trở về lãnh địa bị lang vươngchiếm cứ ở phương bắc. Bởi vì nơi đó có dị thú cấp mười, người của Thức Tỉnhchi thành không có cách nào truy kích.
"Đúng rồi, Dật Dật, cậu nói xem tại sao người của Thức Tỉnh chi thành lạidễ dàng rút lui như vậy?" Nguyên Thăng đột nhiên nghĩ tới. Người của Thức tỉnhchi thành hung thần ác sát*, anh còn tưởng bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ,không ngờ chỉ đánh một trận với Thái Sơn rồi lại nhanh chóng rời đi. (Hung thần ác sát: người đặc biệt hung ác)
" Chắc là nhận lầm người?" Chu Dật Cẩncười cười. Trần Mộc kia, rất có khả năng đang cầm thiên thạch trong tay, nếu ycó thể lấy được thiên thạch......
Nền văn minh khoa học kĩ thuật trên trái đất, cũng bởi vì thiên thạch màcó một bước ngoặt lớn, loại đồ vật thần kì này, y cũng rất tò mò.
"Nhận sai người ? Sao có khả năng ? Vệ tinh lúc nào chẳng nhìn chằmchằm." Nguyên Thăng quay đầu.
"Đúng rồi Nguyên Thăng, cậu định làm gì tiếp theo ?" ChuDật Cẩn hỏi.
"Tôi định làm một trấn trưởng có đầy đủ tư cách, tăng cường thực lực."Còn có Thái Sơn, thật sự khiến anh rất tò mò. Nếu không phải bản thân không cócan đảm tới địa bàn của lang vương ở phương bắc, anh nhất định sẽ để tiểu trấndi động tới đó xem thử.
"Tôi cũng muốn tiến hành kế hoạch du lịch của mình, tiếp theo chúng tamỗi người một ngả rồi ." Chu Dật Cẩn mở miệng.Y định đi Tinh Vân thành nhìn thử, dù sao bây giờ đi chỗ nào cũng giống nhau.
"Chúng ta chia tay nhanh như vậy ?" Nguyên Thăng hỏi, nhưng cũng khôngkinh ngạc. Chu Dật Cẩn là nhân viên kỹ thuật, anh là nhân viên chiến đấu, muốncùng một chỗ là không thể.
" Không nên nói lời hai nghĩa như vậy !" Chu Dật Cẩn nhíu mày, lại nhìntin tức của Tinh Vân thành trên TV, hiện giờ đã thay đổi thành tin tức một thợsăn mang về con hồ dương thú, còn bí mật quảng cáo — Mạc Thủy Cư ở Tinh Vânthành mua con hồ dương thú này với giá cao trước mặt mọi người.
Thực lực của Trần Mộc cũng không kém con lang thú cấp chín kia, lại trởvề thành thị cấp ba, rốt cuộc là vì sao ? Chẳng lẽ anh ta không biết: trung,cao cấp của dị năng không khí, hoàn toàn có thể bắt chước được dị năng của hệphong sao? Dị năng không khí là khống chế không khí trong phạm vi nhất định, dịnăng hệ phong cũng là thay đổi tốc độ của không khí. Căn cứ theo nghiên cứu dịnăng của Nghiên Cứu chi thành, dị năng không khí hoàn toàn có thể bắt chước cấpđộ thấp nhất của dị năng hệ phong. Có điều, đây mới chỉ là lý luận, mà Trần Mộchẳn là rất thích ý phối hợp để nghiên cứu thực tiễn.
Hết chương 35
Chương 36: MạcThủy Cư...
Trong lúc Chu Dật Cẩn chú ý tới tin tứcở Tinh Vân thành thì Trần Mộc lại chú ý tới tin tức ở Tân thành.
Trần Mộc biết, hắn sinh sống ở thành thị cấp ba, trong tay chỉ có chứngnhận thợ săn dị thú cấp sáu, hoàn toàn dựa vào may mắn mới lấy được thiênthạch, thông thường, sẽ không có ai nghi ngờ hắn, điều đáng nghi duy nhất đó làhắn không có bộ đàm. Hơn nữa, thời điểm vào thành cần có bộ đàm xác nhận thânphận, hắn không có bộ đàm liên lạc, tới cửa thành chắc chắn sẽ bị mang đi thẩmvấn, trong tình huống không có người chứng minh, chắc chắn là bị nghi ngờ.
Ngoài ra, trong tình huống như vậy mà hắn còn mất hai tháng trên biển, sau đólại bởi vì A Hổ chưa ăn hết thiên thạch mà ở ngoài dã ngoại một tháng.
Trong thời gian ba tháng không có bộ đàm liên lạc, nếu ở trong thành thìcoi như bình thường, nhưng ở ngoài thành thì hoàn toàn không bình thường. Bởivì nguyên nhân đó, hắn muốn tìm người tiếp xúc với mình, để cho người tín nhiệmmang về thành, giả tạo chứng cớ những việc đã trải qua trong ba tháng vừa rồi.Nếu như cần thiết, hắn cũng không ngại mình bị trọng thương.
Nhưng không ngờ rằng, trời xui đất khiến, hắn lại trực tiếp gặp phảingười của Thức Tỉnh chi thành. Có điều, dạo một vòng dưới mi mắt của bọn họcũng để bản thân an toàn hơn một chút, dưới đèn màu đen* vẫn rất có đạo lý. (đèn màu đen: theo baidu thì có nghĩa là những vật đặt rất gần nhưng không pháthiện ra)
Bị giam lỏng ở Tân thành mấy ngày, mỗi giây mỗi phút hắn đều lo lắng,thậm chí còn chuẩn bị cá chết lưới rách, lại không ngờ rằng vẫn có thể đi ra.Bổ xung bộ đàm liên lạc của bản thân, hắn đã biết, tạm thời mình vẫn còn antoàn. Những ngày kế tiếp, Thức Tỉnh chi thành nhất định sẽ giám sát hắn. Tuynhiên, chỉ cần hắn giấu diếm tốt việc bản thân có dị năng không khí thì sẽkhông xảy ra chuyện gì.
Người của chiến đội dị năng giả tới Tân thành, đối với dân chúng Tânthành mà nói, là một chuyện rất vinh quang. Bởi vậy, thông qua internet có thểthấy được rất nhiều tin tức liên quan.
Trần Mộc nhìn tin tức, biết được dị năng giả đã rời khỏi Tân thành nêncũng yên tâm hơn rất nhiều. Có điều, mấy ngày nay hắn cũng không thể để lộ radấu vết gì, nghĩ nghĩ, lại liên lạc với Kim Phán Nhi.
"Trần lão đại !" Kim Phán Nhi che trán của mình, mở miệng.
"Cô làm sao vậy ?" Trần Mộc nhíu mày, không phải bị thương chứ?
"Ha ha, chỉ là dạo này bị nóng trong mà thôi" Kim Phán Nhi buông tay,trên trán là một mảnh thanh xuân đậu*. ( thanh xuân đậu: trứng cá )
"Đợi trở về Thức Tỉnh chi thành, tôi sẽ đi thẩm mỹ viện tiêu diệt hết bọnchúng !" Vẻ mặt của cô có chút dữ tợn. Cho dù không phải là một cô gái xinhđẹp, nhưng cô vẫn để ý dung mạo của mình.
Sau khi Kim Phán Nhi khẳng định hiện tại bản thân rất an toàn, Trần Mộcliền hỏi chuyện mà mình muốn biết:
"Cô đang trên đường về Thức Tỉnh chi thành ? Người nọ thế nào rồi ?"
"Đúng vậy, cái người có thể khống chế lang thú kia đã trở về phương bắc,chúng tôi cũng về. Có điều, lần này anh ta giết không ít dị năng giả. Ở ThứcTỉnh chi thành còn làm cho người ta thống hận hơn cả dị năng giả không khí kia.Dù sao, đối với dị năng giả không khí tự dưng bị truy nã kia, có rất nhiềungười không biết nguyên nhân bị truy nã là gì, thậm chí còn có người còn đồngtình với hắn." Kim Phán Nhi mở miệng.
Trần Mộc lại hỏi một vài tin tức rồi mới ngắt bộ đàm liên lạc, nhưng cũngkhông nói về chuyện chia lợi nhuận. Những chuyện như vậy, để Triệu Thiên Vũ nóivới cô mới càng có thể mượn sức, đúng không?
Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Mộc mặc một thân âu phục, đi Mạc Thủy Cư.Hắn rất ít khi mặc âu phục, nhưng không thể không thừa nhận, bộ quần áo mà tựtay mẹ chọn lựa này, sau khi mặc sẽ khiến cho hắn trở nên chín chắn hơn rấtnhiều.
Hồ dương, trước mạt thế là một loại gia súc ở lưu vực Thái Hồ, Giang Nam,chất thịt rất non, mùi vị lại nhẹ nhàng, ngon hơn sơn dương rất nhiều, màhương vị của hồ dương thú đương nhiên cũng vô cùng tốt.
Đội thợ săn dị thú, thủ hạ của Triệu Thiên Vũ săn được hồ dương thú cấpsáu, đương nhiên anh cũng thuận thế biến thành một tin tức quảng cáo. Hơn nữa,để Mạc Thủy Cư mua hồ dương thú, quả nhiên là đúng đắn, có không ít người đãgọi điện thoại tới để đặt cơm, muốn nếm thử thịt của hồ dương thú.
Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, đương nhiên Triệu Thiên Vũ sẽ không bỏ qua,lập tức bày tỏ sau khi xử lý thịt hồ dương thú, sẽ làm mười tám bàn tiệc thịthồ dương, về phần giá cả, còn phải tùy từng vị khách.
Thể tích của hồ dương thú không nhỏ, khối lượng lại nhiều, muốn làm mườitám bàn cũng đơn giản, vẫn còn lại một phần tư, đương nhiên cũng là phần ngonnhất.
Lúc này, phần thịt tốt nhất của hồ dương thú đã được chế biến thành mộtbàn mỹ thực, đặt ở ghế lô lớn nhất của Mạc Thủy Cư.
Thởi điểm Trần Mộc tới nơi, trong ghế lô ngoại trừ ba anh em Triệu gia vàmột cô gái ngồi cạnh Triệu Dương, còn có ba người xa lạ, có lẽ chính là thủ hạthân tín của Triệu Thiên Vũ đã thu trong hai năm nay, tới đây để gặp mặt chínhchủ.
"Trần lão đại !" Nhìn thấy Trần Mộc xuất hiện, ba anh em Triệu gia đềuđứng lên, những người khác đứng theo. Có điều rất rõ ràng, ba chàng trai trẻtuổi kia cũng đang không phục.
Thời điểm cần thiết, Trần Mộc cũng không ngại điệu thấp, nhưng hiện tạimà vội vã tiếp cận những người này , ngược lại sẽ khiến bọn họ coi thường, chonên sau khi ngồi xuống, hắn chỉ nói chuyện cùng đám người Triệu Thiên Vũ lạikhông để ý tới ba người kia.
Một bàn đồ ăn rất phong phú, dạ dày dê phi hành, canh thịt dê, thịt dêkho tàu, thịt dê nướng, còn một vài món ăn chiêu bài, có điều tất cả mọi ngườiđều không hề động đũa. Triệu Thiên Vũ vài lần muốn giới thiệu, lại bị Trần Mộcchuyển đề tài. Mập mạp Triệu Dương và bạn gái ngồi cùng nhau, vốn là người cảngày líu ríu, lúc này lại thay đổi bộ dáng, sau khi chào hỏi Trần Mộc, liền cóvẻ mặt hoảng hốt ngồi ở một bên. Mà Triệu Minh, vốn đã trầm mặc lại vẫn ngồi ở góc hẻo lánh, mái tóc thật dài che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn thấybiểu cảm. Ba người trẻ tuổi kia, càng không nói một câu.
"Anh chính là lão đại của Triệu đại ca?" Một cậu trai đeo kính mắt bêntrong ba người mở miệng. Hiện nay, tình huống phải dùng tới kính mắt rất ít,nếu không phải mắt cậu ta sinh ra đã kém thì chính là lấy kính để làm trangsức.
Trần Mộc liếc mắt nhìn đối phương một cái, cười cười:
"Hẳn là như vậy." Tuy rằng trong mắt những người này có sự không phục,nhưng cũng không làm việc lỗ mãng, coi như có thể chấp nhận.
"Trần lão đại, cậu ta chính là Tiếu Nhiên, đối với việc buôn bán rất khéotay, tất cả ở Mạc Thủy Cư đều là cậu ta bày ra. Người to con kia là Hàn ThanhVân, là thợ săn dị thú cấp năm, hồ dương thú là do cậu ta dẫn người săn bắt.Gầy teo còn lại là Điền Dã, phần truyền thông do cậu ta quản lý ." Triệu ThiênVũ đứng lên giới thiệu. Ba người này đều do anh khai quật được, bọn họ chưa baogiờ gặp Trần Mộc, nên vẫn không có hảo cảm với vị lão đại ngồi mát ăn bát vàngnày, nếu anh nói nhiều hơn, ngược lại sẽ phản tác dụng...... Có điều, lấy bản lĩnhcủa Trần Mộc muốn để bọn họ tin phục cũng không khó lắm.
Trần Mộc đã xem qua tư liệu của ba người này. Tiếu Nhiên vô cùng thíchviệc buôn bán, ban đầu vốn là ở thành thị cấp hai, nhưng lại chọc phải ngườikhông thể động vào, tuy rằng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng muốn pháttriển ở nơi đó lại vô cùng khó khăn, liền đi tới Tinh Vân thành. Hàn Thanh Vânsinh sống trên tiểu trấn di động từ nhỏ, cha mẹ cậu ta đều là những người vôtri vô giác không có lí tưởng, nhưng cậu ta gan lớn, liều mạng từ nhỏ mà sănbắt dị thú, dựa vào chính sự hung hãn ấy, chậm rãi, cũng có một thế giớithuộc về riêng mình ở dã ngoại, mang theo người nhà đến Tinh Vân thành. Cuốicùng là Điền Dã, ngược lại là người sống ở Tinh Vân thành, cậu ta hành vănkhông tồi, lúc đầu luôn sáng tác tin tức, sau lại được Triệu Thiên Vũ pháthiện, giúp cậu ta phát triển tài năng.
"Tôi đã nghe Triệu đại ca nói rất nhiều chuyện của các cậu, chúng ta ởTinh Vân thành có quy mô lớn như thế này, không thể không có công của các cậu."Đã lạnh nhạt với bọn họ , Trần Mộc cũng không định gạt bỏ công lao củahọ. Hai năm này, cục diện ở Tinh Vân thành quả thật là được bọn họ tạora.
"Trần lão đại, phụ trách chúng tôi vẫn là Triệu đại ca, chúng tôi chưabao giờ hợp tác với anh. Anh em chúng tôi đương nhiên không phục, mong thứlỗi." Tiếu Nhiên cười mở miệng.
"Đây cũng là chuyện thường tình, về sau cơ hội hợp tác giữa chúng ta sẽcàng nhiều." Trần Mộc cũng cười. Không thể lập uy tại trận được, hắn lại khôngthể lôi bọn họ ra đánh một trận, có điều những ngày kế tiếp, hắn nhất định sẽkhiến cho bọn họ thừa nhận mình.
Ngày tiếp theo, Trần Mộc tiếp nhận sản nghiệp từ Triệu Thiên Vũ, vẫn cứbề bộn như trước, nhưng lại không sợ Thức Tỉnh chi thành giám thị. Dù sao nhữngthứ này, bọn họ sẽ không thèm để vào trong mắt, mà hắn làm như vậy, cũng khôngđịnh khiến cho Trần Khải chú ý.
Lúc trước vì tiếp nhận sản nghiệp của Trần gia, Trần Mộc đã từng học quảnlý. Có điều lâu như vậy rồi, hắn đã sớm quên hết phân nửa, nhưng quên thì quên,có Triệu Thiên Vũ hỗ trợ, hắn tiếp nhận cũng rất nhanh, hơn nữa hắn còn biếttương lai trong mười hai năm tiếp theo của Tinh Vân thành, lại thêm hai năm rangoài mở mang kiến thức, đương nhiên sẽ không bị người coi thường, có vài chỗ,thậm chí còn làm tốt hơn so với Triệu Thiên Vũ.
Thời điểm Tiếu Nhiên và Điền Dã vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng TrầnMộc, Hàn Thanh Vân đã trở thành người sùng bái của hắn, nguyên nhân rất đơngiản, Trần Mộc mang cậu ta đi săn bắn.
Tuy rằng Trần Mộc không sử dụng dị năng, nhưng sau khi A Hổ tiến hóa, lạihoàn toàn hợp thể, hắn đã có thể phát huy được thực lực của thợ săn dị thú cấpbảy, mà Hàn Thanh Vân cũng chỉ là thợ săn dị thú cấp năm. Hai cấp này, có đôikhi cả đời cũng không vượt qua được.
Trần Mộc không mang thủ hạ của Hàn Thanh Vân cũng là thợ săn dị thú đitheo, chỉ cùng Hàn Thanh Vân hai người ra khỏi thành. Thời điểm trở về, chiếcchiến xa kia đã thêm một con heo thú ở phía sau. Heo thú chỉ là dị thú cấp năm,Hàn Thanh Vân chưa từng săn bắt, nhưng khi Trần Mộc hạ một vuốt đã kết liễuđược con heo thú trưởng thành kia, vẫn khiến cho cậu ta kinh hãi.
Hai người đã đánh một trận ở dã ngoại, lúc đầu Hàn Thanh Vân vẫn còn ýchí chiến đấu cao vút, nhưng khi bị đánh ngã vài lần, cũng không thể khôngphục, mà sau khi cậu ta tin phục, lại phát hiện linh thú của mình dường nhưmuốn làm phản, đối với linh thú của Trần Mộc làm một bộ dạng chân chó.......
Hàn Thanh Vân không biết, bộ dạng của cậu ta đi theo Trần Mộc nhờ đốiphương truyền thụ kỹ xảo săn bắn, cũng không khác linh thú của cậu ta là mấy.
Mỗi ngày Trần Mộc đều ở Tinh Vân thành xử lý sự vụ, thỉnh thoảng sẽ rakhỏi thành săn thú. Hơn nữa, thời điểm hắn đang hưởng thụ sự quan tâm của mẹ,Lâm An Liệt cũng đã đi tới Tinh Vân thành.
Mạc Thủy Cư tuyển người phục vụ, thời điểm Trần Mộc nhìn thấy tư liệu củanhân viên mới, thiếu chút nữa đã bóp nát thiết bị ghi chép trong tay. Phíatrên, là nửa người của Lâm An Liệt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn quachính là một thiếu niên dễ xấu hổ.
Phía dưới là tư liệu của Lâm An Liệt. Tư liệu không nhiều lắm, nhưng đượcgã viết rất nghiêm túc, đây cũng là nguyên nhân Tiếu Nhiên lựa chọn gã.
"Ngày mai sẽ phỏng vấn ?"
"Đúng vậy." Tiếu Nhiên thấy Trần Mộc nhìn chằm chằm thiếu niên trên thiếtbị ghi chép, lại nói:
"Đứa trẻ này bộ dạng không tồi, sau khi huấn luyện, có lẽ sẽ trở thànhmột nhân viên tốt."
"Ngày mai tôi rảnh, thời điểm phỏng vấn sẽ đi quan sát một chút, cũng xemthử quản lý của Mạc Thủy Cư chọn người như thế nào." Trần Mộc bỏ thiết bị ghichép xuống.
"Đương nhiên có thể, tôi tin tưởng ánh mắt của mình !" Tiếu Nhiên rất tựtin. Tuy rằng cậu cảm thấy Trần Mộc cũng không kém, nhưng đối phương vẫn chưathể khiến cậu tin phục hoàn toàn. Về phần ơn tri ngộ, cho cậu cơ hội này, làTriệu Thiên Vũ.
Trong tay Lâm An Liệt có tiền bồi thường mà Nguyên Thăng cho, ngược lạicũng không thiếu tiền. Gã thuê một phòng ở không lớn, mua thêm một ít này nọ,lại bắt đầu hỏi thăm tin tức của Trần Khải.
Gần đây tin tức của Trần Khải cũng không ít, trong đó có một tin là vợmới của ông ta vì mang thai mà khẩu vị không tốt, cho nên mỗi ngày đều cùng ôngta tới Mạc Thủy Cư dùng cơm, hình ảnh hai người ân ái có thể dễ dàng tìm thấymột đống trên mạng. Bởi vậy, Lâm An Liệt trực tiếp nộp tóm tắt lý lịch tới MạcThủy Cư, hai ngày sau, gã được thông báo phỏng vẫn.
Lâm An Liệt mặc một bộ quần áo rẻ tiền sạch sẽ gọn gàng, cắt tóc. Hóatrang là một kỹ thuật thần kỳ, gã chỉ thoáng trang điểm mí mắt, đã làm mất điánh mắt quyến rũ được di truyền từ mẹ.
Thời điểm phỏng vấn, Trần Mộc an vị trong phòng bên cạnh, hai gian phòngđược ngăn cách bằng của thủy tinh, có thể từ bên trong nhìn ra bên ngoài nhưngbên ngoài lại không nhìn vào được.
Lâm An Liệt đến phỏng vấn, khác hoàn toàn so với trí nhớ của hắn.Lâm An Liệt trong trí nhớ của hắn, xinh đẹp đến tinh xảo, mà Lâm An Liệt lúcnày, nhìn qua chỉ giống như một thiếu niên quen mắt. Có điều, tươi cười trênmặt vẫn giống như trước, thời điểm trả lời vấn đề cũng rất hào phóng. Vốn cũngchỉ được nhận làm nhân viên phục vụ, Tiếu Nhiên liền thông qua gã.
Trần Mộc gắt gao nắm chặt tay, hắn hận không thể lao ra giết đối phương,nhưng một chút lí trí còn sót lại vẫn khiến hắn ngồi nguyên tại chỗ không nhúcnhích. Chờ tới khi Lâm An Liệt rời khỏi, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân rấtngốc.
Sửa sang lại quần áo, Trần Mộc đứng lên, kẻ đã khiến hắn nhà tan của nát,không biết mục tiêu đời này của gã là ai...... Hắn nhớ rõ, vợ mới của cha, thíchnhất đến Mạc Thủy Cư phô bày giàu sang .
Hết chương 36
Chương 37 : Mộttháng
Từ sau khi Lâm An Liệt đến Mạc Thủy Cư, thời gian Trần Mộc ở đây cũngnhiều hơn. Ít nhất buổi tối mỗi ngày, hắn đều sẽ tới nơi này xem xét tình hình.
Mạc Thủy Cư tổng cộng có sáu tầng, lên trên nữa có một lầu nhỏ, lầu nàykhông lớn, cũng chỉ khoảng sáu mươi mét vuông, bố trí tốt một chút sẽ thành mộtchỗ ở không tồi. Lúc đầu nơi này vẫn để không, nay lại được Trần Mộc sắp xếp,chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng có đầy đủ ngũ tạng.
Đứng trong phòng khách trên lầu, trên tường đối diện là thiết bị theo dõicủa Mạc Thủy Cư, Trần Mộc có thể lựa chọn quan sát.
Trong thiết bị giám thị trước mắt là một đôi vợ chồng đang ở dùng cơm,chính là Trần Khải và vợ mới của ông ta Tống Văn.
Tuy rằng Trần Khải đã hơn năm mươi tuổi, nhưng ông ta bảo dưỡng rất tối.Sau khi ly hôn, ông ta lại làm bảo dưỡng dung mạo, nhìn qua còn trẻ hơn cả lúctrước, cũng chỉ có bộ dáng hơn ba mươi tuổi, rõ ràng là một quý công tử tácphong nhanh nhẹn.
Tống Văn uốn tóc quăn, lại vấn cao lên, bên gò má vẫn còn vương vấn vàisợi tóc, lộ ra cần cổ thon dài lại không mất đi nét quyến rũ. Cô lớn lên rấtxinh đẹp, tuổi còn trẻ, mi mục lưu loát đúng là phong tình, ngồi cùng với TrầnKhải ngược lại rất xứng đôi.
Đời trước Trần Mộc cũng từng tiếp xúc với Tống Văn , có điều đã lâu nhưvậy rồi, ngay cả tên của đối phương hắn còn không nhớ. Hiện tại, vậy mà trongtay của hắn lại có tư liệu cụ thể của Tống Văn.
Tống Văn là cháu gái đằng vợ của chú hai Trần Khải, năm nay hai mươi chíntuổi, là một giáo viên mầm non. Lúc cô còn nhỏ, điều kiện gia đình không tồi,nhưng hơn mười năm trước, bà của cô lại bị bệnh nan y khiến cho cả nhà dần dầnsuy sụp, ông cô cậy mạnh ra ngoài thành săn bắt dị thú, lại bị dị thú cắn mấtmột chân. Nếu không phải cha mẹ của Tống Văn có công việc không tồi, thì có khảnăng bọn họ sẽ đeo một khoản nợ lớn. Cho nên, trong nhà Tống Văn tuy rằng khôngđến mức quá mức bần cùng nhưng tình trạng cũng không tốt lắm, cô lại là ngườiyêu thích hư vinh, bởi vậy sau khi Trần Khải ly hôn, đã bắt đầu chủ động tiếpxúc đối phương..
Sau khi Tống Văn mang thai, sẽ không tránh khỏi có một vài phản ứng khicó bầu, cô cũng liền mừng rỡ làm nũng với Trần Khải yêu cầu phúc lợi. Cũng vìnguyên nhân này, gần đây bọn họ luôn dùng cơm ở phòng tình nhân của Mạc ThủyCư.
Phòng tình nhân của Mạc Thủy Cư không lớn, dùng hàng rào giả gỗ và dâyleo để tách thành một thế giới riêng, tuy rằng không có cửa, nhưng lại im lặnghơn so với đại sảnh, không khí cũng tốt, giữa bàn là một đóa hoa hồng, là hoathật. Nếu có người thích, bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ xuống tặng cho tìnhnhân ở đối diện, về phần giá cả...... Hoa tươi mặc dù quý nhưng với những người tớiđây dùng cơm lại không đáng nhắc tới.
"Chồng à, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra, bé con rất khỏe mạnh. Có điều,bác sĩ đề nghị em nên mua thêm một ít đồ dinh dưỡng." Tống Văn vô cùng thânthiết mà nói với Trần Khải. Về cảm tình, hai người bọn họ trong lúc này khẳngđịnh là không có, tuy nhiên cũng như nhu cầu mà thôi. Tống Văn rất biết cáchlàm thế nào để đạt được tất cả những thứ mà mình muốn.
"Muốn mua thứ gì ?" Trần Khải hỏi. Tuy biết người phụ nữ trước mắt hướngtới tiền của mình, có điều, dù thế nào cũng là một mỹ nữ, mà bản thân vẫn rấtthích lấy lòng mỹ nữ. Thời gian trước đây bởi vì đủ loại nguyên nhân, tuy rằngông ta không thích Lưu Chân Chân nhưng cũng không hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài.Hiện giờ đã ly hôn, ông ta lại cảm thấy bản thân trẻ hơn rất nhiều, dường như cònnhớ lại tuổi trẻ hăng hái lúc trước.
"Đương nhiên phải đi xem mới biết được. Chồng ơi, anh đi mua đồ với emđược không?" Tống Văn cong khóe miệng, tay đặt trên đùi của Trần Khải, một chốclát lại di chuyển tới đùi trong mà vẽ vòng tròn.
"Chút nữa anh có việc bận, chỉ sợ đi không được ." động tác nhỏ của TốngVăn khiến Trần Khải rất hưởng thụ, nhưng hôm nay ông ta đã hẹn khách rồi.
"Sao lại không đi với em?" Tống Văn lấy ngón tay chọc chọc vào chân củaTrần Khải làm nũng, đồng thời lại cười thầm trong lòng, thứ cô muốn chính làcái không đi được này.
"Anh cho em tiền, em tự đi mua có được không?"
"Được rồi, ngoại trừ thực phẩm dinh dưỡng, em còn muốn mua đồ để trangtrí phòng của bé con. Em định lên mạng đặt hàng rồi để bọn họ vận chuyển tới."Tống Văn lại nói.
"Trong tấm thẻ này có một trăm vạn điểm tín dụng, em mua đồ bố trí phòngcho con đi." Trần Khải mở miệng. Tuy rằng sau khi ly hôn với Lưu Chân Chân,tiền trong tài khoản của ông ta mất đi 90%. Nhưng công ty của Trần gia vẫn nằmtrong tay ông ta, ông ta cũng không thiếu tiền.
"Không dùng hết nhiều như vậy ." Tống Văn nhận lấy thẻ tín dụng, cười đếnxinh đẹp với Trần Khải. Bố trí phòng của trẻ con nếu là loại tốt nhất thì mộttrăm vạn còn ít, nhưng tính toán tỉ mỉ một chút, hai vạn điểm tín dụng là đủ rồi,thêm một vài đồ mà trẻ con cần cũng không tới năm vạn điểm tín dụng. Về phầnthực phẩm dinh dưỡng, cô hoàn toàn không có ý định mua. Sau khi nói mấy câu,ngược lại làm cho mình có hơn một trăm vạn điểm tín dụng gửi ngân hàng.
"Hy vọng không làm phiền đến ngài, đây là cơm của các ngài." Một bồi bànthanh tú trẻ tuổi bưng đồ ăn đi tới, bên trong là hai cái Pizza thịt nướng đượclàm khéo léo còn điểm xuyết một ít rau dưa.
"Canh cá tôi muốn khi nào thì xong ?" Tống Văn hỏi.
"Xin ngài chờ một chút, rất nhanh sẽ làm xong." Bồi bàn lễ phép trả lời,lại khen tặng một câu.
"Canh cá là món ăn thích hợp nhất với tiểu thư mỹ lệ như ngài ."
Tống Văn cười cười, ấn môt cái nút trên bàn cơm, đó là nút cho bồi bàntiền boa, đợi lát nữa khi tính tiền thì khoản này cũng sẽ được thêm vào. Dù saocũng không phải do cô trả tiền, cô sẽ không keo kiệt.
"Cám ơn." Trên mặt bồi bàn hiện lên hai vệt đỏ ửng, lộ ra một nụ cườingượng ngùng.
Tống Văn tiếp tục nùng tình mất ý với Trần Khải, ở một nơi khác, Trần Mộcnhìn hình ảnh giám thị lộ ra tươi cười. Quả nhiên, người mang đồ ăn lên chínhlà Lâm An Liệt, tuy rằng không nghe được mấy người này nói chuyện, nhưng Lâm AnLiệt kia lại ra vẻ ta đây...... Đời trước, thời điểm mới biết Lâm An Liệt, luôntưởng rằng đối phương là một đứa trẻ chưa trải sự đời, sao có thể ngờ rằng kẻít tuổi hơn mình rất nhiều lại có lòng dạ thâm độc như vậy ? (Nùng tình mật ý:tình ý ngọt ngào sâu đậm)
Lâm An Liệt quả thật là một người rất âm trầm ,an phận làm bồi bàn hơnmột tháng ở Mạc Thủy Cư cũng không thấy có độc tác gì khác. Có điều, trước mặtTống Văn và Trần Khải đã lộ ra một mặt mà hắn từng quen thuộc
Trong một tháng, Trần Mộc cũng khiến cho Tiếu Nhiên chính thức chấp nhậnhắn, không phải do cách hắn quản lý có gì độc đáo, mà bởi vì Hàn Thanh Vân cảngày quấn quít lấy hắn muốn ra khỏi thành săn bắn. Hắn lại có một cỗ lửa giậnkhông có chỗ trút, nên cũng không ngại ra khỏi thành ngược đãi mấy con dị thúkia. Mỗi ngày đều thắng lợi trở về, Mạc Thủy Cư có thể tiết kiệm một khoản lớntiền mua thịt dị thú, mà thực lực của hắn cũng được mọi người công nhận. Xã hộihiện nay, tiền và quyền tuy quan trọng, nhưng có thực lực thì muốn tiền vàquyền cũng dễ như trở bàn tay.
Trần Mộc luôn thức dậy rất sớm, nhưng Lưu Chân Chân còn thức dậy sớm hơncả hắn. Khi hắn xuống nhà, Lưu Chân Chân cũng đã làm xong điểm tâm, tuy chỉ cócháo và thịt băm đơn giản nhưng lại vô cùng ấm áp.
"Mẹ, sau này mẹ không cần dậy sớm như vậy." Trần Mộc mở miệng. Gần đâyhắn luôn bị Hàn Thanh Vân quấn quít muốn ra khỏi thành săn bắn, ba anh em Triệugia cũng đi theo, bởi vậy không thể không dậy sớm. Nhưng mẹ lại không giốngvậy, phụ nữ nếu muốn xinh đẹp, thì nên ngủ nhiều một chút để chăm sóc dungnhan– Kim Phán Nhi vẫn thường đem những lời này nói bên miệng, tuy rằng đôi khicô cũng chẳng giống con gái.
"Thức dậy sớm thì tinh thần cũng tốt, hơn nữa gần đây mẹ cũng hay tớicông xã." Sau khi ly hôn, Lưu Chân Chân trở thành phú bà, thỉnh thoảng sẽnhận một vài án kiện trên mạng để kiếm thêm thu nhập, cũng không tốn công sứcgì. Bà tình nguyện làm một vài việc ở xã công, mỗi ngày đều tới trại trẻ mồ côiđể chăm sóc mấy đứa bé ở đó. Trước đây, bà cũng từng muốn làm công việc nhưvậy, nhưng Trần Khải lại ngại mất mặt. Hiện giờ, ngược lại bà có thể thoải máilàm việc mà mình thích.
Trọng viện phúc lợi, có người già trẻ nhỏ không được người thân chăm sóc,còn có một vài cô nhi, những người này đều có nhân viên chuyên trách của xãcông chú ý. Mà người tình nguyện như bà, lại chỉ cần làm một số việc nhẹnhàng như nói chuyện với người già hay chơi với lũ trẻ là được. Cuộc sốngnhư vậy có thể giúp người ta thoải mái về cả tâm hồn và thể xác.
Trần Mộc vừa uống cháo, vừa nói:
"Như vậy cũng tốt, mẹ có thể thả lỏng tinh thần. Sau này lại tìm ngườikhác tốt hơn, tức chết người kia."
"Con nói đúng, còn người kia, Trần Khải dù sao cũng là cha của con." LưuChân Chân cười nói. Bà chán ghét Trần Khải, hận không thể để Trần Mộc sửa lạihọ. Nhưng nếu làm vậy, trên hồ sơ của Trần Mộc tất nhiên sẽ không có khoản tiềnbồi thường, còn không bằng tạo ra tiếng xấu bạc tình bạc nghĩa khiến cho TrầnKhải phải chịu trách nhiệm.
"Được rồi, con không nói nữa. Mẹ, hôm nay bọn con sẽ đi phía đông của phếtích để tìm trứng chim sẻ thú. Sáng mai chúng ta ăn trứng chiên đi, conmuốn ngoài cháy trong mềm ." Dị thú trên không đối với con người khá là phiềntoái. Có điều, bọn chúng không thể ở trên trời cả ngày được, mà sào huyệt lạicủa chúng lại càng không thể, bởi vậy con người vẫn có cách đối phó.
"Vậy sẽ làm trứng lòng đào cho con." Lưu Chân Chân nhìn Trần Mộc đangnhanh chóng ăn điểm tâm, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trần Mộc tạm biệt mẹ, lại mở chiến xa của mình đi tới cửa thành liền nhìnthấy Hàn Thanh Vân và ba anh em Triệu gia. Bên cạnh bọn họ còn một chiếc chiếnxa nữa.
"Trần lão đại !" Hàn Thanh Vân nhanh chóng chạy tới. Cậu ta luôn sùng báingười có thực lực cường đại, chẳng hạn như Trần Mộc.
"Mau ra khỏi thành đi, phía đông của phế tích cũng không gần." Trần Mộcvừa nói chuyện vừa đi đến cửa thành nghiệm chứng thân phận để ra khỏi thành. Ởtrong này có một thiết bị kiểm tra, nếu không nhận được tín hiệu phát ra từ bộđàm liên lạc, thì sẽ không cho bọn họ ra khỏi thành .
Vị trí hiện giờ của Tinh Vân thành chính là phía nam Hàng Châu. Trước mạtthế, người sống ở đây rất đông, kiến trúc cũng dày đặc, nhưng tới bây giờ tấtcả đã trở thành phế tích. Mà thành phố ấy, thậm chí đã trở thành chỗ vui chơicủa dị thú. Có điều, cũng bởi vì người nơi này rất đông đúc, nên không có dịthú hung ác tồn tại. Phải biết rằng, phía nam của liên minh người Hoa, nơi màtrước kia từng là rừng mưa nhiệt đới, hiện giờ ngay cả thợ săn dị thú cấp chíncũng không dám đi.
Nơi mà đám người Trần Mộc tới lần này, là nội thành trước tận thế. Hiệnnay nơi đó bị không ít dị thú chiếm đóng, mà phía tây nội thành lại có vô số dịthú phi hành xây tổ. Trong đó chim sẻ thú là loài có số lượng nhiều nhất.
Tuy chim sẻ thú số lượng nhiều nhưng cấp bậc lại không cao, chỉ cần cósúng ống, muốn đánh cũng không khó, mà trứng của chim sẻ thú lại là loại thứcăn rất được yêu thích.
Lúc trước Triệu Dương và Triệu Minh vẫn đều là Tiêu không rời Mạnh, Mạnhkhông rời Tiêu, nhưng hiện giờ lại luôn trốn tránh nhau. Triệu Thiên Vũ vàTriệu Minh ngồi phía sau chiến xa của Hàn Thanh Vân, Triệu Dương lại nhanhchóng đi lên chiến xa của Trần Mộc.
"Cậu với Triệu Minh cãi nhau?" Đối với dị trạng của hai anh em này, TrầnMộc cũng thấy rất lạ.
"Trần lão đại, anh đừng hỏi." Mập mạp Triệu Dương mệt mỏi, ngay cả cáithân thể béo đô đô nay cũng gầy đi rất nhiều, tuy là song sinh khác trứng,nhưng sau khi gầy đi lại có vài phần giống nhau .
"Tôi xem chừng là cậu đã làm gì đó có lỗi với Triệu Minh đúng không ?"Triệu Minh tính cách hướng nội, cũng rất nghe lời Triệu Dương. Mà bộ dạng hiệngiờ của Triệu Dương dường như có chút áy náy chột dạ với Triệu Minh, chỉ sợkhông kịp trốn.
"Không có chuyện này !" Triệu Dương lớn giọng, gần như nhảy dựng lên. Kếtiếp, mặc kệ Trần Mộc nói gì, cậu ta cũng không lên tiếng .
Trần Mộc cũng không nói nhiều nữa, chuyện của anh em người ta, hắn khôngcó hứng thú xen vào. Có điều, trông hai người như vậy, không phải là Triệu Dươngđoạt bạn gái của Triệu Minh chứ? Nhưng cô gái mấy ngày nay đi theo Triệu Dương,giống như là dạng con gái chỉ biết đòi tiền, dù thế nào cũng không thể khiến cảhai anh em kia đều thích.
Chim sẻ thú ở phía xa xa nhìn thấy chiến xa tới gần, tất cả đều bay lên,dồn lại thành một mảnh. Những con chim sẻ thú này cũng không lớn, chỉ to bằngđầu một người trưởng thảnh, lực công kích cũng thấp, chỉ thắng ở chỗ có sốlượng đông. Một vài thợ săn dị thú nếu chỉ đi một mình thì cũng không muốn độngtới bọn chúng. Nhưng đoàn người của Trần Mộc thực lực không tồi, đối phó vớimột đám dị thú cấp hai cũng nắm chắc vài phần.
Lại nói tiếp, trước khi tận thế, những con chim sẻ thú này là thiên địchcủa rất nhiều loại côn trùng, nhưng khi bị phóng xạ làm biến dị thì tốc độ sinhsôi nảy nở của côn trùng lại khiến cho chúng thích nghi nhanh hơn so với độngvật. Hiện giờ chim sẻ thú còn nhỏ hơn rất nhiều so với phần lớn côn trùng nênđôi khi nó lại trở thành đồ ăn cho chúng, giống như loài nhện thú hiện giờ đềusăn bắt dị thú phi hành để làm thức ăn.
Ba anh em Triệu gia đều dùng súng ống đối phó với những con tới gần, HànThanh Vân lại dùng đại đao để luyện đao kĩ, mà Trần Mộc thì tới thẳng sào huyệtcủa chim sẻ thú. Những quả trứng to bằng nắm đấm này, hương vị đều rất ngon.
Cấp bậc của chim sẻ thú không cao, nhưng cũng là loài có đầu óc , khichúng biết không thể trêu vào những người này liền lập tức lập tức giải tán.Mất trứng thì có thể đẻ tiếp, nhưng nếu mất mạng......
Đám người Trần Mộc thu thập đống lớn cả chim sẻ thú và trứng, coi như đạithu hoạch. Trần Mộc không sử dụng dị năng, nhưng không khí bên cạnh vẫn mangtin tức đến, chẳng hạn như có người vẫn đang âm thầm ẩn núp.
Nhưng người kia đã ở nơi đó từ trước, khi nhìn thấy bọn họ cũng không cóác ý nên hắn cũng vui vẻ xem như không biết.
Chương 38 : LâmAn Liệt tiếp cận
Sau khi Trần Mộc ra cửa, Lưu Chân Chân liền thu dọn bàn, sau đó xách mộttúi da đi ra ngoài. Bởi vì buổi trưa Trần Mộc cũng không về, nên bà sẽ ở việnphúc lợi cả ngày.
Viện phúc lợi cách nhà cũng không xa, bởi vậy Lưu Chân Chân cũng khônglái xe. Tuy rằng thi thoảng sẽ có người nhìn bà đầy tò mò, nhưng bà cũng khôngđể ý. Nếu sống mà cứ để tâm tới ánh mắt của người khác thì sẽ rất mệt mỏi.
Thời điểm đi tới viện phúc lợi, Lưu Chân Chân đột nhiên nhìn thấy một thiếuniên vẫn còn khá trẻ đang ngồi ven đường, trên cánh tay còn có vết máu, im lặngkhông biết đang suy nghĩ điều gì.
"Cậu không sao chứ?" Một cụ già đi ngang qua hỏi.
"Cháu không sao." Thiếu niên kia giật mình hoàn hồn, lộ một nụ cười vớicụ già.
"Cậu bé, thân thể rất quan trọng, nhanh đi bệnh viện đi." Ông lão lạinói.
"Không cần." Lúc này thiếu niên vừa cười vừa đi đến viện phúc lợi, đúnglúc đi tới bên cạnh Lưu Chân Chân.
Lưu Chân Chân cũng không thích người gây rối, nhưng thiếu niên này mộtđầu tóc ngắn màu đen, trong sáng thoải mái, vừa nhìn đã biết không phải là loạicôn đồ thích đánh nhau. Nhìn miệng vết thương trên cánh tay, cũng không phải dođánh nhau mà là bị trầy xước, còn bị mất một lớp da, lập tức mở miệng:
"Cậu vẫn phải tới bệnh viện băng bó mới được."
"Không sao đâu chị" Thiếu niên mặt đỏ hồng,
"Tôi vừa mới làm việc......"
"Không có tiền đúng không ?" Lưu Chân Chân cười rộ lên. Ở độ tuổi của đứabé này, cũng không có nhiều công việc để làm, phần lớn vẫn do cha mẹ nuôi, màthiếu niên này biết tự mình kiếm tiền, quả thật là không tệ
"Chị......" Thiếu niên cúi đầu, trên mặt càng đỏ.
"Xem bộ dạng của cậu cũng chưa đến hai mươi đúng không ? Còn ít tuổi hơncả con tôi, gọi tôi là dì đi. Phía trước là viện phúc lợi, để dì mang cậu vàođó băng bó miệng vết thương." Lưu Chân Chân cười rộ lên.
"Cám ơn dì." Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Lưu Chân Chân, lại lập tức cúiđầu, tay không bị thương còn vò lấy vạt áo của mình.
Lưu Chân Chân mang thiếu niên tới viện phúc lợi, đôi khi nơi này cũng cónhững đứa trẻ bị thương, bởi vậy sẽ trữ một vài loại thuốc đơn giản. Lưu ChânChân dùng nước thuốc rửa sạch miệng vết thương trên tay thiếu niên, lại dùng lámỏng đặc chế dán lên, nhìn bộ dáng cắn môi nhịn đau của thiếu niên, hỏi:
"Cậu tên là gì ? Sao lại trầy một tảng lớn da như vậy ?"
"Cháu mải nhìn theo một chiếc xe, không để ý liền ngã sấp xuống. Đúngrồi, dì, cháu gọi là Lâm An Liệt." Thiếu niên lộ ra tươi cười cảm kích.
Trần Mộc đến tận ngày thứ tư mới biết được chuyện Lâm An Liệt tiếp xúcvới mẹ mình. Thời điểm biết tin tức này, tâm tình vốn đã bình phục không íttrong nháy mắt lại vô cùng tồi tệ. Thậm chí Trần Mộc còn có ý tưởng muốn lao ragiết Lâm An Liệt. Đời này mẹ đã ly hôn với Trần Khải, mà hắn cũng đoạn tuyệtquan hệ cha con với người đàn ông này. Vậy mà Lâm An Liệt còn muốn tìm bọn họ......
Nắm chặt tay, từ tầng cao nhất của Mạc Thủy Cư đi xuống dưới. Trần Mộcbiết hiện giờ Lâm An Liệt đang ở phòng nghỉ của nhân viên......
"Đã lâu không gặp." Một âm thanh quen thuộc vang lên, Trần Mộc vừa nhấcmắt liền nhìn thấy Chu Dật Cẩn mặc một thânquần áo bò.
"Sao cậu lại tới đây ?" Trần Mộc nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm. Thờiđiểm tâm tình không tốt luôn sẽ giận chó đánh mèo.
"Thành thị này cũng đâu phải của anh ?" Chu Dật Cẩn hai tay ôm ngực, nhìnánh mắt của Trần Mộc tràn đầy tàn bạo, trực giác nói cho y biết không nên trêuvào hắn, nhưng lửa giận vẫn cứ xông lên. Từ lần đầu tiên gặp mặt, người này đãkhiến cho y biết bao lần nan kham?
Có lẽ vì có người dời đi lực chú ý, cuối cùng Trần Mộc cũng bình tĩnh trởlại. Đời trước Lâm An Liệt dám động thủ giết người, là vì có thành chủ Tinh Vânthành như có như không ủng hộ. Mà lúc này hắn vẫn chưa dám làm chuyện như vậy,trước tiên hắn chỉ cần nhắc nhở mẹ là được.
"Chỉ là tôi có chút kinh ngạc mà thôi. Không phải cậu đuổi theo tôi tớiđây chứ?" Trần Mộc trêu đùa mở miệng. Người trước mắt mặc một thân quần áo bòbó chặt lộ ra dáng người của Chu Dật Cẩn, đây là hình ảnh hắn chưa baogiờ gặp qua. Trong trí nhớ của hắn, Chu Dật Cẩn vẫn luôn mặc quần áo laođộng màu lam, trên mặt còn không tránh được mà có những vệt đen của dầu mỡ......Khụ khụ, người kia gầy gò, lại khuyết thiếu rèn luyện, giống y như bạch trảmkê. Từ bạch trảm kê này hình dung không tồi, da y thật sự rất trắng.
"Tôi là kỹ sư cao cấp được hãng xe Hằng Phong mời đến." ChuDật Cẩn đánh giá Trần Mộc từ trên xuống dưới trong chốc lát:
"Anh đừng tự cho rằng mình cao mà kiêu ngạo, mắt để trên đỉnh đầu chínhlà con ếch."
Hãng xe Hằng Phong là nơi bán xe lớn nhất ở Tinh Vân thành, cũng là sảnnghiệp kiếm được nhiều tiền nhất song song với Trần gia của Vương gia. Đờitrước Chu Dật Cẩn chỉ làm ở một cơ sở sửa chữa nhỏ của Hằng Phong, vậy mà lầnnày là kỹ sư cao cấp.
"Kỹ sư cao cấp? Không tồi, khi nào cải tạo chiến xa giúp tôi đi." TrầnMộc đột nhiên nhớ tới năng lực của Chu DậtCẩn. Chiến xa sau khi được y cải tạo sử dụng không tồi. Nếu đã cần dùng đến đốiphương, hắn cũng không ngại để miệng của đối phương chiếm chút thượng phong .
Sau khi Chu Dật Cẩn học cải tạo chiến xaở Tân thành thì bị Vệ lão gia tử đề cử đến đây. Chỉ nói đồ đệ của Vệ lão gia tửthì phải là một kỹ sư cao cấp. Vương gia lại đặt một bàn tiệc hoan nghênh y ởMạc Thủy Cư, không ngờ nhanh như vậy đã gặp được Trần Mộc, ngược lại khiến y cóchút kinh ngạc. Có điều, vốn đến đây vì Trần Mộc, có thể nói đây là cách tiếpcận đối phương không tồi:
"Anh rảnh thì đem chiến xa tới, tôi giúp anh xem thử."
"Cứ quyết định như vậy đi, sau này còn gặp lại !" Trần Mộc nhìn thấy LâmAn Liệt đi vào đại sảnh liền xoay người lên lầu. Chỗ của mẹ phải nói như thếnào, hắn còn muốn suy nghĩ cẩn thận.
Chu Dật Cẩn nhíu nhíu mày, vào một ghế lô.
Buổi tối, khi Trần Mộc về nhà liền gõ cửa phòng Lưu Chân Chân. Lưu ChânChân mặc quần áo ở nhà, một tay cầm chiếc khăn quàng cổ đang đan được một nửa,một tay mở cửa:
"Mộc Mộc, có việc gì thế ?"
"Có việc, mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ." Trong tay Trần Mộc cầm mộtthiết bị ghi chép mở miệng.
"Chuyện gì ?" Lưu Chân Chân ngồi xuống sô pha, vừa đan khăn vừa hỏi. Bàmới học được cách đan khăn quàng cổ từ một bác gái ở viện phúc lợi, định làmmột chiếc cho Trần Mộc. Khăn quàng cổ được đan từ len làm bằng lông mao của dịthú , khi đeo sẽ rất ấm áp.
"Mẹ, mẹ biết Lâm Tĩnh không ?" Trần Mộc biết mẹ nhất định biết người đànbà này. Nhưng chuyện sống lại, còn có thù hận, chỉ cần một mình hắn biết làđược, hắn không muốn nói cho mẹ
"Lâm Tĩnh? mẹ biết, là người đàn bà mà cha con muốn đá mẹ để cưới về."Lưu Chân Chân bình thản mở miệng. Lúc đầu Trần Khải rất không tồi, nhưng saukhi Lâm Tĩnh xuất hiện, ông ta liền thay đổi.
"Lâm Tĩnh sinh một đứa con, lúc này đã tới Tinh Vân thành, đang làm việcở Mạc Thủy Cư." Trần Mộc lấy thiết bị ghi chép ra cho Lưu Chân Chân xem. Phíatrên là ảnh chụp của Lâm An Liệt vô cùng rõ ràng.
"Cậu ta là con của Lâm Tĩnh?" Mặt của Lưu Chân Chân đanh lại.
"Mẹ đã gặp qua gã ?"
"Gặp qua, mấy hôm trước gặp được. Mấy ngày nay cậu ta cũng đi viện phúclợi hỗ trợ ." Lưu Chân Chân thản nhiên mở miệng. Có người giúp mình, mọi ngườisẽ hoài nghi tâm tư hắn kín đáo, nhưng nếu là mình giúp người khác thì sẽ khôngcảm thấy đối phương muốn tiếp cận mình. Bởi vậy, mấy ngày nay bà vô cùng tốtvới Lâm An Liệt, thậm chí còn muốn làm điểm tâm cho đứa bé đã mất cha mẹ này.Không ngờ rằng cậu ta lại là con của Lâm Tĩnh.
Lưu Chân Chân rất hận Lâm Tĩnh, người đàn bà này đã hủy đi hạnh phúc vốnthuộc về bà. Có điều, cũng để cho bà có thể thấy rõ bộ mặt thật của Trần Khải.Nhìn qua cứ nghĩ là một người đàn ông đứng đắn, nhưng thực tế lại là kẻ khôngcó trách nhiệm với gia đình.
"Mẹ, con cảm thấy gã lai giả bất thiện. Chuyện năm đó mẹ có thể kể rõ chocon biết không?" ( lai giả bất thiện : người tiếp cận với mục đích xấu )
"Chuyện năm đó...... Cũng đã hai mươi năm rồi......" Thời điểm Lưu Chân Chân vàTrần Khải vừa mới kết hôn, cuộc sống vẫn rất hạnh phúc. Tuy là biết do xem mắt,nhưng Trần Khải gặp nhiều người như vậy mà cuối cùng lại quyết định lấy LưuChân Chân, đối với bà hẳn là có cảm tình. Nhưng có cảm tình thì sao chứ ? Làmvợ chồng bảy năm, Trần Khải lại yêu đương vụng trộm với một người phụ nữ khácbên ngoài.
Lâm Tĩnh xuất thân từ tiểu trấn di động, lúc đầu ở tiểu trấn di động đượccha mẹ chiều chuộng, hưởng thụ cuộc sống như một tiểu công chúa. Nhưng sau khicô ta lẻ loi một mình đi vào Tinh Vân thành, lập tức liền phát hiện, thế giớinày không phải chỉ vây quanh một mình mình. Cô ta không tìm được công việc tửtế lại không có tiền, muốn sống tốt là không thể.
Sau đó cô ta làm việc ở một cửa hiệu cắt tóc. Khi ấy mỗi ngày Trần Khảiđều sẽ đi gội đầu cắt tóc, thường xuyên qua lại, cũng liền quen biết......
"Chuyện của Lâm Tĩnh, lúc đầu mẹ cũng không biết, mà đợi tới khi mẹ biết,đã thành chuyện lớn. Hơn nữa, cũng không biết Lâm Tĩnh dùng cách gì, khiến chocha con đặc biệt tin tưởng cô ta. Có một ngày, ông ta hầm hừ trở về, nói muốndẫn con đi xét nghiệm con ruột. Cũng thật đáng buồn cười, lúc trước kết hôn hơnmột năm mà không mang thai, chúng ta cùng đi làm thụ tinh ống nghiệm, khi đứatrẻ sinh ra vẫn còn lưu trữ gen. Vậy mà ông ta lại hoài nghi chuyện như vậy......."Lưu Chân Chân nhớ tới bản thân lúc đó, lại tức giận đến cả người phát run :
"Khi đó con còn nhỏ, mẹ và cha con đóng cửa cãi nhau một trận lớn. Sau đóông ta mang tóc của con đi, mà khi có kết quả, con đương nhiên là con ruột củaông ta. Vậy mà cha con luôn miệng nói mẹ gian díu cùng người đàn ông khác. Khiđó mẹ cũng nổi giận, liền mang con về nhà mẹ đẻ, còn viết đơn ly hôn với chacon, sau khi cha con ký đơn ly hôn, mẹ cũng ký. Nhưng ngày hôm sau, ông bà nộicon lại tìm đến cửa nói cha con bị người khác lừa, người đàn bà kia họ đã giảiquyết, muốn mẹ theo họ về nhà. Khi đó mẹ vẫn còn nổi nóng, không muốn trở về.Nhưng qua vài ngày, cha con lại tự mình tới đón, còn lấy việc làm ăn của ông bàngoại ra uy hiếp mẹ. Mẹ nghĩ con dù sao cũng là người thừa kế của Trần gia, màông bà nội cũng thích con mới trở về cùng ông ta. Hơn nữa, sống với ai mà chẳngthế? Cùng lắm thì mẹ không coi ông ta là người."
Chuyện hai mươi năm trước là một đả kích lớn với bà. Lưu Chân Chân biết,sau chuyện đó, bà đã không còn tình cảm gì với Trần Khải. Hai mươi năm này,cũng chỉ là sống cùng nhau mà thôi. Kỳ thật, nếu trong hai mươi năm Trần Khảilại có người phụ nữ khác, bà nhất định sẽ kiên quyết ly hôn. Nhưng sau lần đó,Trần Khải ngược lại cũng tu thân dưỡng tính.
Lưu Chân Chân chưa từng gặp Lâm Tĩnh, nhưng chuyện của Lâm Tĩnh lại ngheđược không ít từ chỗ cha mẹ chồng. Người đàn bà này rất thông minh, có thể lừaTrần Khải – một kẻ đã trải qua không ít mưa gió, mà ngay cả chuyện bà có ngườibên ngoài cũng có thể khiến Trần Khải tin tưởng......
"Mẹ nhớ rõ, ông bà nội con đã nói bọn họ đã bắt Lâm Tĩnh đi nạo thai.Thật không ngờ rằng cuối cùng cô ta vẫn có thể sinh con, Lâm An Liệt này......" LưuChân Chân nghĩ đến Lâm An Liệt với vẻ mặt đơn thuần vô tội, có chút bất đắc dĩ.
" Lâm An Liệt kia cố ý tiếp cận mẹ ? Mẹ đã ly hôn với Trần Khải, cậu tatiếp cận mẹ làm gì?" Muốn tiếp cận cũng phải tiếp cận Tống Văn chứ ?
"Mấy ngày nay gã ta đều là bồi bàn của Tống Văn và cha." Trần Mộc mởmiệng.
"Mộc Mộc, về sau mẹ sẽ đề phòng cậu ta, con cũng cẩn thận một chút. Mẹkhông tin mẹ cậu ta có thể dạy ra nước bùn mà không nhiễm." Lưu Chân Chân nghĩđến Lâm Tĩnh trong miệng Trần Khải lúc trước, lúc đó không phải cũng là một côgái đơn thuần sao?
"Mẹ, mẹ cẩn thận một chút." Trần Mộc đứng dậy rời đi.
Thành chủ thành thị cấp ba, đều là thợ săn dị thú cấp bảy hoặc cấp támđảm nhiệm, năm năm một lần. Có điều, nếu không có chuyện gì sai trái hoặc khôngcó cống hiến gì đặc biệt thì sẽ luôn đảm nhiệm. Thành chủ Tinh Vân thành thànhHạ Minh, lúc này đã làm thành chủ sáu năm.
Trong tầng ngầm phủ thành chủ, trên mặt Hạ Minh đầy tươi cười, nhìn đốnglớn những tài liệu trân quí trên người dị thú trước mắt, trên mặt tràn đầy ýcười.
"Thành chủ đại nhân, lần này vậy mà có thể kiếm một khoản lớn!" Người đànông trung niên bên cạnh Hạ Minh mở miệng. Mặt của ông ta người ở Tinh Vân thànhcũng không xa lạ, chính là gia chủ của Vương gia Vương Lập Công cùng Trần Khảinổi danh Tinh Vân thành.
"Lần này chúng ta trả giá, giá như thế nào ?" Hạ Minh nhìn những da lôngdị thú trân quí này, còn có móng vuốt của dị thú, thực vật hiếm thấy...... Nếuchuyển mấy thứ này tới thành thị cấp một hay cấp hai, lợi nhuận có được sẽ vôcùng kinh người.
"Thợ săn nghiệp đoàn giá thu mua vô cùng thấp, nhưng giá chúng ta mua cònkhông tới một phần năm so với thợ săn nghiệp đoàn. Có điều, những người này đềucó việc phải cầu chúng ta, cho dù giá thấp hơn cũng sẽ đồng ý. Theo thường lệ,tiền sẽ được đổi thành đồ dùng sinh hoạt."
"Có thể áp đảo giá này đã không tồi, những người đó đều là hạng ngườilang hổ. Nếu ép giá khiến bọn họ không sống nổi, bọn họ mà liều mạng với chúngta thì sẽ không tốt lắm." Hạ Minh nở nụ cười. Cho dù bán cho thợ săn nghiệpđoàn, cũng được lợi nhuận gấp năm lần. Nhưng nếu bọn họ chỉ cần gia công quamột chút, thì sẽ được lợi nhuận gấp mấy chục lần. Hơn nữa, những thứ mà nhữngngười kia muốn, cho dù là hàng tốt nhất thì giá cũng hơn rất nhiều, huống chitrong đó còn có một đám hàng chất lượng thấp, giá thu mua cũng như một trò đùa.Tuy đây không phải là một cuộc làm ăn không cần vốn, nhưng vẫn khiến người khácphải điên cuồng. ( có ai không hiểu đoạn này không? )
"Lợi nhuận tốt như vậy, hơn nữa trong tay những người đó còn có đồ tốthơn. Nếu......" Ánh mắt của Vương Lập Công lóe sáng.
"Chuyện của Trần gia, ngươi chú ý một chút. Tốt nhất là có thể liên hệvới vợ mới của Trần Khải." Hạ Minh mở miệng. Nếu ông ta có thể khống chế toànbộ Tinh Vân thành, như vậy, dựa vào những việc làm ăn thế này để kiếm tiền, vềsau trong gia tộc cũng có quyền lên tiếng. Những kẻ đó kinh thường ông ta làchi thứ của tộc, về sau ông ta nhất định sẽ khiến cho họ hối hận!
hương 39: Mốithú
Những cái chân rậm rạp, chằng chịt lớn nhỏ khác nhau của sáu con mối chândài bò ra từ trong một cửa động ở phế tích thành thị phát ra những tiếng sànsạt. Trần Mộc lúc này đã bán hợp thể với A Hổ vung một cây đao, chém giết khôngít, nhưng những con mỗi cứ tiếp nối nhau không ngừng.
"Ta kháo, tại sao nơi này lại có sào huyệt của mối thú? Lần này chúng tađúng là đại xui xẻo!" Hàn Thanh Vân đã hợp thể với linh thú cẩu của mình, mộtbàn tay cầm đại đao, tay kia thì trực tiếp dùng móng vuốt. Mối thú tuy là dịthú cấp một, nhưng số lượng của một ổ mối thú......
Nghe nói sào huyệt mối thú lớn nhất từng được phát hiện có tới hơn mộttrăm vạn con mối thú. Sau này quốc gia không thể không dùng vũ khí công nghệcao mới có thể tiêu diệt được toàn bộ ổ mối thú. Mà trong sào huyệt này cho dùchỉ có mấy vạn con cũng sẽ khiến cho bọn họ chết vì kiệt sức.
Trần Mộc bất đắc dĩ, lần lượt vung đại đao trong tay. Đao vẫn luôn làloại vũ khí được thợ săn dị thú thích nhất, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng cứvung như vậy, chờ tới khi giết được hết mối thú xông lên muốn cắn mình thì cánhtay của hắn cũng bị phế bỏ.
Nhưng ngoại trừ vung đao trong tay, cũng không có cách nào khác. Dị năngcủa hắn không thể dùng, cho dù là thực lực của bản thân cũng phải áp chế. Dùsao tư liệu của hắn ở hiệp hội thợ săn cũng chỉ là thợ săn dị thú cấp sáu.Nhưng thực tế sau khi hắn hợp thể cùng A Hổ, thực lực đã vượt qua cả thợ săncấp bảy. Muốn xông vào giết mối chúa cũng không khó.
Đêm qua sau khi nói chuyện với mẹ, sáng sớm, Trần Mộc liền định đến phiếnphế tích gần nhất để tìm dị thú luyện tập, lại không ngờ rằng, Triệu Dương sẽkhông cẩn thận mà rơi vào sào huyệt của mối thú, thảm hại hơn là trong lúc bốirối hắn đã lấy ra một quả lựu đạn nhỏ, vừa lúc nổ chết một trong những con mốichồng của mối chúa, một con mối thú đực......
Sau đó, khắp nơi là mối thú lính xông về phía bọn họ, tuy trên người bọnhọ cũng mang vũ khí công nghệ cao nhưng không bao lâu đã dùng hết, cũng chỉkhiến cho lượng mối thú đang tràn ra giảm đi một chút. Chiến xa của bọnhọ cách khá xa mà mối thú lại lao tới từ tất cả mọi nơi, rơi vào đườngcùng, cũng chỉ có thể lấy dao nhỏ ra chém.
Trần Mộc biết bản thân muốn chạy thì tuyệt đối có thể, nhưng Triệu Dươngvà Triệu Minh lại không được. Lúc này bọn họ và Triệu Thiên Vũ đều đã làthợ săn dị thú cấp bốn, tình trạng hiện giờ vô cùng không tốt, thực lực cũngsuy giảm rất nhiều, lại bị mối thú tách ra bao vây.
Đời trước sống ở Tinh Vân thành lâu như vậy, tại sao lại không biết ở đâycó sào huyệt của mối thú? Nếu phát hiện những thứ này, hẳn đã lập tức đi báovới công hội thợ săn, sau đó liên minh sẽ phái người tới tiêu diệt. Nếu có KimPhán Nhi ở đây, đem một mồi lửa là có thể thiêu trụi, dị năng giả được tôn sùngkhông phải là không có lý do.
"Chúng ta tụ lại một chỗ ! Nếu phân tán sẽ bị tiêu diệt từng người!" TrầnMộc hô to, hướng tới Triệu Thiên Vũ đang ở gần mình nhất.
"Mối thú tạm thời không gây thương tổn chúng ta, nhưng đợi lát nữa nhấtđịnh sẽ kiệt sức!" Triệu Thiên Vũ giật giật lỗ tai mèo bởi vì hợp thể mà hiệnra, vài giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống má.
"Sẽ có cách chạy thoát." Trần Mộc mở miệng. Hắn sớm đã cảm thấy chungquanh có người. Nếu không, chỉ cần hắn và A Hổ hợp thể bạo phát một lần là cóthể giải quyết , nhưng nếu xung quanh có người......
Lại không biết rốt cuộc những người đó đang làm gì, mấy ngày nay bọn họluôn săn bắn ở phế tích, đã đụng phải những người đang ẩn nấp này rất nhiềulần. Có điều, những người này chưa bao giờ xuất hiện chào hỏi bọn họ, lại luônẩn núp, mà người kém nhất cũng có thực lực của thợ săn cấp bảy.
"Anh !"Tiếng thét chói tai của Triệu Minh khiến mọi người chú ý, Trần Mộcvừa quay đầu, liền nhìn thấy Triệu Minh té ngã trên mặt đất, còn đè chết mộtcon mối thú — chất lượng áo giáp trên người cậu ta quả thật không tồi, mà chiếnđao của cậu đang cắm ở tấc thứ bảy của một con xà thú. Xà thú màu trắng, cấpbậc cũng không cao, hơn phân nửa là muốn nhân hội đánh lén. Có điều, đối tượngnó đánh lén không phải là Triệu Minh mà là Triệu Dương.
"Minh, em không sao chứ?" Triệu Dương hoảng hốt la lên, một đao chặt đứtđầu xà thú, nhổ chiến đao của Triệu Minh ra, hai tay vung lên đem mối thú bênngười Triệu Minh giết chết không ít.
"Em không sao." Triệu Minh đứng dậy, rút chiến đao dự bị trên lưng lạitiếp tục chém giết.
"Minh, lưng tựa lưng với anh!" mập mạp Triệu Dương lúc trước vẫn trốntránh Triệu Minh, lúc này cũng bất chấp.
"Anh!" Triệu Minh cúi đầu mở miệng, dựa lưng vào Triệu Dương, bắt đầuchém giết những dị thú ở xung qung. Cậu là người cẩn thận, luôn mang theo mũgiáp, vừa rồi bị ngã có không ít mối thú xông tới đây nhưng không thể cắn cậubị thương.
"Mọi người tạo thành một vòng, dựa lưng theo hướng chiến xa di chuyển,tôi muốn vào thành báo nguy, sẽ nhanh chóng đưa người tới." Trần Mộc mang theoTriệu Thiên Vũ đến bên cạnh Triệu Dương Triệu Minh, Hàn Thanh Vân cũng lại đây,bọn họ tụ lại một chỗ, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa, tình huốngnhư vậy, trong thành sẽ nhanh chóng phái người tới cứu bọn họ.
Đám người Trần Mộc vừa chống đỡ ở phế tích vừa di chuyển, mà Tinh Vânthành, đã thu được tin tức bọn họ truyền đến.
Sắc mặt của Hạ Minh có chút khó coi:
"Có người gặp phải ổ mối thú ở khu phế tích -F Tinh Vân đang cầu cứu ?"
"Đúng vậy thành chủ, chúng ta có phái chiến xa tới cứu viện không?"Ngườiđàn ông mặc quần áo quân đội vừa báo cáo mở miệng.
"Ngươi bị đần à?" Hạ Minh cười lạnh.
"Thành chủ......"
"Đám người trao đổi hàng với chúng ta đã đi chưa ?"
"Thành chủ, vẫn chưa."
"Ngươi thông báo với bọn họ, để bọn chúng giải quyết đám mối thú này đi."Hạ Minh biết những người đó nhất định sẽ ra tay, bọn họ tuyệt đối không muốnbại lộ những thứ mà mình đã thiên tân vạn khổ đổi lấy .
Trần Mộc lại vung một đao, hai con mối thú đã bị phanh thây. Hiện giờ bọnhọ đã không còn bị bối rối như lúc đầu nữa, lại tìm một góc dựa ở phế tích. Địahình chỗ này không tồi, mối thú chỉ có thể tấn công ở chính diện, bởi vậy chỉcần một người chống đỡ ở phía trước là được.
Trần Mộc vừa chém mối thú vừa nghĩ tới giá trị của những con mối thú này,không thể thiếu được. Một đoạn thời gian sau này Mạc Thủy Cư còn muốn đưa ranhững món ăn làm từ mối. Đột nhiên, một người vẫn đang ẩn núp lại tới gần:
"Cần hỗ trợ không ?"
Trần Mộc ngẩng đầu, không cần nghĩ ngợi trả lời:
"Đương nhiên cần !" Đồng thời không dấu vết mà đánh giá đối phương. Ngheâm thanh thì là một cô gái, nhưng người trước mắt làn da ngăm đen lại thô ráp,tóc ngắn ngủn, trên người lại mặc áo giáp của nam giới. Tuy không phải là khócoi nhưng nếu không lên tiếng thì thật đúng là sẽ không nhận ra cô ta là congái.
Thực lực của cô gái này vô cùng tốt, không hợp thể cùng linh thú, chỉchém một đao đã kết liễu được mối thú, tốc độ cũng rất nhanh. Nếu cô mạnh hơnmột chút ngược lại sẽ giống dã nhân Lý Quân kia.
Nhìn trong chốc lát, tới một khu vực trống cô liền ném ra một vài quả lựuđạn, nhất thời khiến mối thú đều hoảng loạn.
"Chiến xa của chúng tôi ở nơi đó !" Trần Mộc chỉ vào một phương hướng mởmiệng, cánh tay run nhè nhẹ, trông giống như một bộ dạng sắp không thể chống đỡnổi nữa. Đối phương nhìn hắn một cái, lại không để ý, ngược lại đi tới sàohuyệt của mối thú.
"Các người chạy mau." Bóng dáng đối phương đã đi thật xa thì âm thanh mớitruyền đến.
"Chị gái, cảm ơn !" Hàn Thanh Vân hét lớn một tiếng, sau đó chạy về hướngchiến xa. Trần Mộc rõ ràng nhìn thấy chân của cô gái kia run run, tuy cô gáinày rất bưu hãn, nhưng nhìn cũng không lớn tuổi. Hàn Thanh Vân, một tên đàn ôngba mươi mấy tuổi còn gọi đối phương là chị gái mà không thấy xấu hổ?
Trần Mộc phía sau, nhìn người trước mặt nhanh chân chạy đi liền đá văngmấy con mối bên cạnh. Bắt giặc thì phải bắt vua trước, loại dị thú như mối thú,phải giết mối chúa trước mới là đúng đắn. Cô gái kia chắc hẳn là đi giết mốichúa, thế nhưng, cô ta rốt cuộc là ai?
Vừa rồi đối phương xuất hiện trong nháy mắt, có lẽ do lúc trước mất mộtđoạn thời gian không có bộ đàm liên lạc, hắn nhạy bén phát hiện bộ đàm trên cổtay đối phương là giả. Dị năng không khí giúp hắn có thể quan sát mọi thú xungquanh vô cùng rõ ràng. Bộ đàm trên tay đối phương không phát ra âm thanh củamáy móc như các bộ đàm khác.......
Người không có bộ đàm liên lạc, ngoại trừ do không cẩn thận bị hỏng, thìchính là những tội phạm lẩn trốn bên ngoài, cô gái chưa tới hai mươi tuổi bưuhãn kia là tội phạm?
Nhìn chiến xa bên ngoài phế tích, Triệu Dương dường như lại không được tựnhiên, Triệu Minh vén tóc che khuất nửa khuôn mặt lên, lộ ra đôi mắt không lớn,trừng mắt liếc nhìn Triệu Dương một cái, xoay người vào chiến xa của Trần Mộc,"Phanh" một tiếng đóng sầm cửa.
"Trần đại ca, chúng ta nhanh chóng về thôi, nếu không trời sẽ tối." TriệuMinh rất ít nói chuyện, giọng nói cũng rất dễ nghe.
"Đúng là nên nhanh chóng trở về." Trần Mộc khởi động xe, trở về muộn sẽbỏ lỡ màn diễn của Lâm An Liệt. Mấy ngày nay, có lẽ là Trần Khải bận rộn, cóđôi khi Tống Văn sẽ đến ăn cơm một mình, mỗi lần Lâm An Liệt đều ăn khớp màtới, gã ta còn không buông tha cả phụ nữ đang mang thai!
"Tiểu Minh, cậu và anh trai rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Trần Mộc rất hiếukì chuyện của hai anh em nhà này.
"Trần đại ca......" Triệu Minh trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng:
"Em nói với anh trai, em thích anh ấy."
"Này...... Cậu ta trả lời sao?" Trong lúc nhất thời Trần Mộc không biết nênnói gì mới tốt. Đột nhiên nhớ tới đời trước, Triệu Dương và Triệu Minh đã làthợ săn cấp sáu nhưng vẫn như hình với bóng, chưa bao giờ tách ra...... Bạn gái gìđó hắn chưa bao giờ thấy nhắc tới.
"Hôm sau anh ấy liền lấy tiền đi thuê bạn gái." Cậu thấy cô gái kia cũngchỉ muốn lấy tiền của Triệu Dương, lúc Triệu Dương uống rượu cũng không có mộtlời quan tâm, liền hỏi cô. Kết quả cô cũng rất thẳng thắn mà nói thật là bảnthân do Triệu Dương thuê để làm bạn gái, lấy tiền của cậu ta mới giả trang mộtchút......
Trần Mộc ngậm miệng. Vấn đề tình cảm, tốt nhất là người ngoài không nêncan thiệp vào.
Triệu Minh cũng không phải người thích nói chuyện, trong thời gian tiếptheo, trong xe cũng chỉ nghe thấy âm thanh của động cơ.
Hết chương 39
Tác giả có lời muốn nói: Tam chương viết xong ~
Chương 40: Điểmđáng ngờ...
Thời điểm trở lại Tinh Vân thành, trời đã tối rồi, nhưng cho dù là trênđường hay trong thành, cũng không nhìn thấy những người được phái tới để tiêudiệt mối thú.
Hàn Thanh Vân tức giận bất bình, Trần Mộc lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Chedấu trong phế tích không chỉ có cô gái bưu hãn xuất hiện trước mặt họ kia,những người đó rốt cuộc là ai ?
Tay không về nhà, Trần Mộc tới phòng bếp trước, lấy từ trong tủ lạnh ramột khối thịt rồi bỏ vào lò nướng làm bữa tối cho bản thân, sau đó lên lầu vàomạng. Nhìn thành chủ Tinh Vân thành đưa ra những báo cáo về tài chính thu vàocủa Tinh Vân thành......
Tuy rằng Tinh Vân thành là thành thị cấp ba, nhưng tài chính thu vào quảthật không kém. Thành chủ lúc này là Hạ Minh, trong trí nhớ của Trần Mộc, ôngta đã giữ chức vụ này liên tiếp vài kỳ. Đời trước mãi đến khi hắn chết, đốiphương vẫn còn vững vàng ngồi ở vị trí thành chủ Tinh Vân thành.
Rất nhiều người cảm thấy vị thành chủ này làm rất khá, bởi vì Tinh Vânthành thu thuế không cao, phương tiện công cộng cũng không tồi, thuế hàng nămcũng sẽ không tự nhiên bị thiếu một cách khó hiểu. Nhưng Trần Mộc nhớ tới HạMinh chống đỡ cho Lâm An Liệt sau này liền thấy hận muốn chết.
Giết người là phạm pháp, đời trước Lâm An Liệt hại chết cha mẹ hắn, chodù có bí mật làm, lại đổ không ít tội lên đầu hắn. Nếu không có Hạ Minh giúpđỡ, làm sao gã có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật ?
Hắn còn nhớ rõ, buổi sáng ngày hôm ấy hắn phát hiện cha qua đời, lập tứcbáo cảnh sát. Kết quả Lâm An Liệt đối mặt với đội chấp pháp không chút sợ hãi,mà hắn còn bị cắn ngược lại một cái. Sau đó, người của đội chấp pháp lập tứccướp bộ đàm liên lạc của hắn, đuổi hắn ra khỏi nhà......
Thời điểm đó, hẳn là Lâm An Liệt đã có thành chủ làm chỗ dựa. Có điều,đời trước bản thân thật đúng là quá mức đơn thuần.
Hạ Minh giúp Lâm An Liệt, liệu có phải vì mục đích cuối cùng là khống chếtoàn bộ Tinh Vân thành ? Nhưng thời điểm ông ta có khả năng làm thành chủ thànhthị cấp hai, vì sao ông ta còn muốn ở lại Tinh Vân thành, rốt cuộc là vì sao?
Mấy ngày nay vẫn lựa chọn săn bắn ở phiến phế tích kia cũng là do hắn tòmò với những người đang ẩn núp ở chỗ tối kia. Hiện giờ, liệu có nên đi thăm dòmột chút?
Đột nhiên, vẫn đứng ở trên đùi của Trần Mộc – A Hổ lại nhảy lên trên, dụidụi thân mình, nhanh chóng biến lớn. Mấy ngày nay, Trần Mộc cũng đã quenvới sức nặng của A Hổ, có điều vẫn thận trọng không để người khác pháthiện. A Hổ cũng biết rõ điều này, nên không để cho người khác tiếp cậnmình. Nó biết, chỉ có ở nhà mới được biến trở về bộ dáng ban đầu.
Lúc trước sau khi ăn hết thiên thạch, A Hổ liền lớn hơn rất nhiều, thựclực cũng gia tăng không ít. Mà mấy ngày nay, A Hổ vẫn chậm rãi lớn thêm.
Đại miêu bản khổng lồ cọ cọ Trần Mộc, lại lăn lộn trên mặt đất, đángthương hề hề "Meo meo ô" .
"Lại đói bụng ?" Buổi sáng hôm nay hắn đã đút cho A Hổ một khối thịtnướng rất lớn, có lẽ là một trăm hai mươi cân, nhưng sau một ngày, chắn chắn AHổ sẽ đói bụng.
Lấy tay túm lấy một nhúm lông của A Hổ, Trần Mộc nhìn nhìn thời gian. Cólẽ bây giờ thịt nướng đã chín rồi, lập tức mang theo A Hổ đến phòng bếp.
A Hổ hưng phấn mà cắn xé, móng vuốt bám lấy thịt, thoải mái mà hừ hừ, độtnhiên trong lỗ mũi phun ra một tia lửa.
"A Hổ ?" Trần Mộc vươn tay sờ mũi của A Hổ, liền khiến nó đánh hắtxì, một ngọn lửa phun ra đốt cháy tay của Trần Mộc.
A Hổ, vậy mà cũng có thể có dị năng ? Trần Mộc rụt tay về, vô cùng caohứng, bắt đầu đùa với dị năng của A Hổ. Nhưng đùa nửa ngày, ngay cả một cái đốmlửa A Hổ cũng không phun ra được, có đôi khi rầm rì nửa ngày cũng chỉ toát ramột chút khói từ lỗ mũi.
"Quên đi, chúng ta đi ngủ thôi !" Trần Mộc bất đắc dĩ mở miệng.
"Meo meo ô !" A Hổ đứng thẳng dậy nhảy lên đầu Trần Mộc, miệng toát ramột ngọn lửa.
Một mùi khét truyền đến, Trần Mộc vội vàng chụp đầu của mình, nhưng đãkhông còn kịp rồi......
"Mộc Mộc, sao con lại cạo trọc đầu thế kia? Đầu này......" Lúc ăn bữa sángLưu Chân Chân nhìn thấy Trần Mộc, vẻ mặt kinh ngạc, tóc của Trần Mộc, gầnnhư đã bị cạo bóng.
Sờ sờ cái đầu nhẵn thín của mình, Trần Mộc rất bất đắc dĩ. Giữa sự chọnlựa đầu trọc và đầu hói, hắn quyết định chọn đầu trọc, dùng dao cạo hết chỗ tóckhông bị cháy đi:
"Mẹ, con đã đặt hàng hai bộ tóc giả ."
Đêm qua hắn đã đặt tóc giả, hôm nay có lẽ sẽ nhận được. Có điều, sao A Hổcứ luôn biến chuyện tốt thành chuyện khiến cho người ta dở khóc dở cười nhưvậy?
Cũng may, dị năng của A Hổ đã có thể sử dụng, nếu vẫn chỉ phun được mộtvài tia lửa, thật đúng là không có tác dụng gì.
"Trong lúc con đội tóc giả, mẹ sẽ đi mua thuốc gội về. Sau này mỗi ngàyđều phải gội vài lần, tóc sẽ nhanh chóng dài ra." Lưu Chân Chân che miệng cười.Nhìn bộ dạng con mình trọc lốc, đã hai mươi mấy năm rồi bà chưa từng gặp lại.Về phần hai mươi mấy năm trước, kiểu tóc của Trần Mộc đều do bà thiết kế. Đừngnói trọc đầu, ngay cả đầu trái tim , tóc đuôi sam dựng ngược cũng có luôn.
Trần Mộc bất đắc dĩ, cũng may tóc giả đã nhanh chóng được chuyển đến. Hắnđội tóc giả, lại để Lưu Chân Chân lấy kéo sửa lại một chút rồi mới ra ngoài.
Vừa tới cửa thành, liền nhìn thấy Hàn Thanh Vân đã chờ ở nơi đó, Triệu ThiênVũ cũng ngồi trong xe.
"Ngày hôm qua đánh một trận như vậy, hôm nay toàn thân đều đau nhức,"Triệu Thiên Vũ đấm đấm cánh tay cười khổ.
"Tôi là bị tha đến, về phần hai tên nhóc kia, chỉ sợ còn chưa dậy nổiđâu."
"Hôm nay dù thế nào cũng muốn đi xem, những con mối thú này không thể đểlãng phí!" Hàn Thanh Vân nghĩ tới con mồi bị họ chém đều có thể xếp thành mộtngọn núi nhỏ liền thấy hưng phấn, đây đều là thịt đó! Ngẫm lại hồi mình cònnhỏ, đôi khi còn không được ăn no!
"Vậy xuất phát đi." Trần Mộc mở miệng, lại hoài nghi không biết mối thúcòn ở đó không.
Chiến xa chạy rất nhanh, không bao lâu đã đi tới phiến phế tích kia. Thithể của mối thú bị mất một phần nhưng còn lại cũng không ít, còn có rất nhiềucon mối thú chạy trốn khắp nơi.
Có điều, nhiều thi thể của mối thú như vậy không có khả năng không đưanhững dị thú khác tới. Trần Mộc nhìn những con dị thú đang ăn thi thể mối thú,không biết bản thân và Hàn Thanh Vân có thể giành lại bao nhiêu. Về phần TriệuThiên Vũ, hôm qua anh ta có chút kiệt sức, hôm nay chỉ có thể giúp trông chiếnxa mà thôi.
"Nơi này đã thành bữa tiệc của dị thú cấp thấp, xem ra cô gái hôm qua đãgiết mối chúa rồi." Mối là loại sống quần cư, một khi mối chúa bị giết thì rấtkhó tụ lại lần nữa.
"Giết mối chúa ? Sao hôm qua tôi không nghĩ tới nhỉ ? Nếu hai chúng tacùng ra tay, khẳng định có thể giết được mối chúa." Hàn Thanh Vân bừng tỉnh đạingộ.
Chẳng lẽ ngày hôm qua ngay cả điều này cậu ta cũng không nghĩ đến? TrầnMộc có chút bất đắc dĩ:
"Hai người chúng ta đều ra tay , mấy người Triệu đại ca thì làm thế nào?Nếu không cẩn thận......"
"Điều này cũng đúng......" Hàn Thanh Vân nghĩ đến thời điểm rút lui, đều làTrần Mộc chống đỡ mối thú ở phía sau, liền gật gật đầu.
"Chúng ta đi săn một ít con mối chạy trốn đi, rồi đi sào huyệt của chúngnó xem thử. Những thi thể này để một ngày, dường như sắp hỏng rồi" Trần Mộc mởmiệng. Nếu không phải ngày hôm qua ở chỗ tối có người, hắn đã sớm đi sào huyệtcủa mối thú giết mối chúa, còn có trứng mối, đó đều là mỹ vị mà thường ngàymuốn ăn cũng không có để ăn đâu! Nghe nói trước mạt thế người ta chỉ dám dùngkhoảng hai cm trứng mối trộn với rau để ăn, nhưng hiện giờ không biết trứng mốiđã to như thế nào rồi, có lẽ nên để mẹ làm trứng luộc chấm mứt quả?
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút !" Trần Mộc và Hàn Thanh Vân mớigiết chưa được mấy con mối thú, đột nhiên nghe được vài tiếng quát mô phỏng,kêu vài tiếng, lại thay đổi từ:
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư !"
"Bát ca thú ? chúng ta giàu to rồi !" Hàn Thanh Vân quát to một tiếng.
Đó là con dị thú phi hành chỉ lớn hơn chim sẻ thú một chút, mỏ nhọn màungọc bạch, ở trên những đám lông cổ dài màu đen, vuốt chim còn lại đều là màuda cam. Ngoại trừ trên ngực là có lông màu trắng, còn lại toàn thân tối đen,cũng là con Bát ca thú hiếm thấy. ( con này như con vẹt ý )
Bát ca thú là dị thú hiếm có được con người nguyện ý nuôi dưỡng. Có rấtnhiều người giàu nguyện ý dùng số tiền lớn mua một con dị thú không biết côngkích nhưng biết nói về nhà nuôi. Dị thú cấp hai Bát ca thú chính là một lựachọn tốt. Sau khi bắt về dạy dỗ lại đeo thêm khóa ở chân, sẽ không cần phải lolắng nó tấn công người. Có điều, dị thú phi hành đánh chết thì dễ bắt sống lạirất khó, muốn bắt Bát ca thú cũng không đơn giản.
Trần Mộc ngẩng đầu nhìn con Bát ca thú kia, đối phương đang mổ thi thểcủa một con mối thú, thi thoảng lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tròng mắt côlỗ cô lỗ chuyển động, nhìn qua vô cùng linh hoạt đáng yêu.
"Nếu cậu có thể bắt được nó thì mới gọi là phát tài." Trừ phi dùng dịnăng, bằng không bản thân muốn bắt con Bát ca thú này là không thể, càng đừngnói Hàn Thanh Vân .
"Haizz! Nếu chúng ta dẫn theo ** thì tốt rồi." Hàn Thanh Vân thật buồnbực. Lần sau cũng không nhất định có thể gặp được Bát ca thú .
"Đừng nghĩ nhiều , chúng ta làm việc tiếp." Trần Mộc vừa mở miệng vừanghĩ tới mấy câu của Bát ca thú kêu kia, nhanh lên một chút? Đại tiểu thư?
Bát ca thú tuy rằng thông minh, nhưng chỉ nghe một lần cũng không thể nhớđược. Vậy có nghĩa là hai từ này mấy ngày nay nó được nghe rất nhiều lần? Vềphần câu kia của Bát ca thú, có thể là những người lần đầu tiên nhìn thấy nóđều sẽ giống Hàn Thanh Vân kêu một câu Bát ca thú .
Giết không ít mối thú, đem đến chiến xa, Trần Mộc và Hàn Thanh Vân võtrang đầy đủ, đi vào sào huyệt của mối thú.
Cửa động của sào huyệt đã bị bạo lực phá hỏng, muốn đi vào cũng khôngkhó. Dọc theo đường đi, Trần Mộc còn giết hai con chuột thú đang chạy toánloạn.
Bên trong sào huyệt của mối thú rất lớn, dù sao hình thể của mối chúacũng vô cùng lớn. Bốn phương còn có những đường thông với các phòng nhỏ. Nhưngtrong các phòng nhỏ này toàn bộ đều trống rỗng, thi thoảng mới gặp một vài quảtrứng mối bị vỡ.
"Không phải chị gái ngày hôm qua mang hết trứng mối đi rồi chứ? Một ngườicó thể mang đi nhiều như vậy sao?" Hàn Thanh Vân buồn bực ồn ào. Đèn pin trongtay chiếu khắp nơi, lại chỉ có thể nhìn thấy động bùn trống rỗng, còn có một ítmối thú đang lượn lờ. Những con mỗi thú này không có thủ lĩnh, đối với nhữngngười không phải là thức ăn như Trần Mộc và Hàn Thanh Vân cũng không có hứngthú.
Tình huống trước mắt, khẳng định không phải là dị thú gây nên. Hơn nữa,con mối chúa khổng lồ kia ngay cả một mảnh xương cốt cũng không lưu lại, tấtnhiên là bị người khác mang đi :
"Nói không chừng cô ấy còn có đồng bạn, ai bảo chúng ta không giết mốichúa?" Trần Mộc nói, lại dạo một vòng bên trong những phòng đựng trứng mối,nhặt khoảng mười một quả trứng bị vỡ và những quả còn sót lại ôm vào trong ngực
Hàn Thanh Vân thấy thế, cũng vội vàng đi nhặt, ngay cả những quả vị vỡnát cũng không bỏ. Nghe nói trứng mối thú so với trứng kiến thú bình thường cònăn ngon hơn!
Lần này bọn họ không mất nhiều thời gian lắm, thời điểm trở về vừa lúctới giờ cơm chiều. Bởi vì có trứng mối mỹ vị nên Trần Mộc trực tiếp đưa mẹ tớiMạc Thủy Cư — trình độ của đầu bếp nơi đó không phải người thường có thể sánhkịp.
Chiên rán, chưng nấu , thịt của mối thú và trứng mối đều được xử lí tốt,còn có những con chim sẻ thú được săn bắn mấy ngày hôm trước, lại dùng trứngcủa chim sẻ thú làm trứng chần nước sôi, thêm vài mẻ rau dưa và hoa quả mới.Một bàn đồ ăn mỹ vị vô cùng mà số lượng cũng khá nhiều.
Có điều, người trong ghế lô cũng không thiếu. Ngoại trừ ba anh em Triệugia, Hàn Thanh Vân, Điền Dã và Tiếu Nhiên, còn có vợ và con của Triệu Thiên Vũcũng đến đây. Những thứ này khẳng định đều có thể ăn hết
Lưu Chân Chân biết Triệu Thiên Vũ vàTriệu Dương Triệu Minh, nhưng lạikhông biết những người khác. Trong lúc Trần Mộc giới thiệu, Hàn Thanh Vân đã ăntrước rồi.
Lưu Chân Chân vừa ăn, vừa trêu chọc hai đứa con của Triệu Thiên Vũ. Congái của Triệu Thiên Vũ đã tám tuổi. Con trai lại chỉ có hai tuổi, đúng là tuổithích hợp để chơi đùa. Lưu Chân Chân vừa nói chuyện với nó vừa đút cho nó ăn,còn không quên trao đổi kinh nghiệm giáo dục con với vợ của Triệu Thiên Vũ.
"Triệu đại ca, vừa thấy bộ dạng vợ con đuề huề của anh em liền thấy rấthâm mộ." Hàn Thanh Vân hai ba miếng đã ăn hết trứng mối. Trứng mối mang chút vịngọt, vô cùng ngon, cho dù nấu với nước không cho thêm thứ gì thì vẫn rất ngon.
"Tôi làm thế nào cũng không nhìn ra cậu đang hâm mộ? Cái bộ dạng này củacậu, rõ ràng là muốn đem thức ăn ngon ăn hết!" Điền Dã muốn cướp của Hàn ThanhVân, mắt thấy quả trứng luộc cuối cùng bị cậu ta cướp mất, nhất thời nổi giận.
Hàn Thanh Vân nhìn bát đã trống trơn, có chút thẹn thùng. Nhưng cũngkhông muốn bị người ta nói, lập tức làm bộ dáng hung ác:
"Đây đều là những thứ đại ca cậu tân tân khổ khổ tìm về !"
"Không phải chỉ là đi nhặt thôi sao?" Điền Dã có chút đau lòng. Vừa rồicậu ta nên xuống tay ngoan hơn một chút! Phải biết mối thú là dị thú tấn côngtrọng điểm của liên minh, qua mấy trăm năm rất khó tìm thấy một ổ mối thú, càngđừng nói tới trứng mối, có lẽ cũng chỉ được ăn lần này.
Về phần Hàn Thanh Vân mang về những thứ ấy, chiến xa của Hàn Thanh Vâncũng là vay tiền của cậu ta để mua đó!
"Cho dù hôm nay tôi chỉ đi nhặt, nhưng hôm qua tôi cũng liều mạng!" HànThanh Vân lấy tay cầm một con chim sẻ thú về cắn.
"Cậu không biết chim sẻ thú được làm để giúp phụ nữ bổ thân mình sao ?"Chim sẻ hầm thuốc hiếm có, thứ này cho Hàn Thanh Vân ăn, thật sự quá lãng phí.Phải biết Mạc Thủy Cư đã đưa ra quảng cáo canh chim sẻ có thể giúp phụ nữ dưỡngdung, mỗi cô gái đều nên ăn, đặc biệt là sản phụ.
Tay HànThanh Vân cầm chân của chim sẻ thú chợt cứng ngắc.
"Canh chim sẻ ngon như thế này, làm sao chúng ta ăn hết được? Cậu cứ ănnhiều một chút." Lưu Chân Chân nhìn Hàn Thanh Vân ăn từng ngụm lớn, bản thâncũng cảm thấy ngon miệng hơn.
"Bà ơi, trứng trứng ăn ngon !" Con trai của Triệu Thiên Vũ lấy thìa ăntrứng mối trong bát, nãi thanh nãi khí mở miệng. những phụ nữ, trẻ con như họngược lại được đãi ngộ đặc biệt, đồ tốt nhất đã sớm dành cho bọn họ một phần.(Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô)
"Vậy Tráng Tráng ăn nhiều một chút, Trứng mối ngon như vậy rất hiếm." LưuChân Chân một bên ôn nhu nói một bên lấy khăn tay lau miệng cho nó. Mới chỉchớp mắt, Trần Mộc đều đã hai mươi sáu, mà bà cũng tới tuổi làm bà nội rồi, lạikhông biết khi nào mới có thể được ôm cháu.
Trên người Tiếu Nhiên truyền đến vài tiếng tích tích, cậu ta lấy bộ đàmra nhìn, lại lật lật di động, sắc mặt cổ quái.
"Làm sao vậy ?" Điền Dã nhìn sác mặt của Tiếu Nhiên, lập tức hỏi.
"Có người bán ra trứng mối, có điều giá rất cao." Tiếu Nhiên mở miệng.Trứng mối Trần Mộc và Hàn Thanh Vân mang về bọn họ đều giữ lại để ăn. Hiện giờ,cậu lại phải dùng nhiều tiền để mua, còn không mua được. Muốn đem Mạc Thủy Cưtừ vị trí "Nhà hàng đứng đầu Tinh Vân " kéo xuống thì có rất nhiều.
"Người bán trứng mối là ai ?" Trần Mộc hỏi,. Cô gái không có bộ đàm liênlạc kia có lẽ đã lấy trứng mối từ đêm qua, sao giờ lại có người bán?
"Vương Lập Công, gia chủ củaVương gia. Theo tin tức ông ta tuyên bố,trong tay ông ta có số lượng lớn trứng mối. Giá cả bán ra, người có thể mua ởTinh Vân thành không nhiều, phần lớn là muốn đưa tới thành thị cấp một." TiếuNhiên ấn ấn trên cổ tay vài cái, lập tức mua phân nửa trứng mối. Sau khi xử lí,giá cậu có thể bán ra càng quý!
Có điều, vừa rồi Hàn Thanh Vân hai ba miếng đã ăn nhiều điểm tín dụng nhưvậy, cậu và Điền Dã đều rất đau lòng.
Hết chương 40
Chương 41: Theo dõi...
Trần Mộc và Lưu Chân Chân ăn cơm ở Mạc Thủy Cư, đương nhiên là tránh LâmAn Liệt. Cấp dưới muốn tránh ông chủ thì rất khó, nhưng ông chủ muốn tránh cấpdưới lại rất dễ dàng.
Đi thang máy chuyên dụng trực tiếp xuống gara để xe, ngồi trên xe, LưuChân Chân liền khen ngợi con trai của Triệu Thiên Vũ.
"Cô bé rất ngoan ngoãn, còn biết gắp rau cho em trai, Tráng Tráng cũngrất đáng yêu, lúc đầu còn gọi mẹ là dì đấy "
"Mẹ, tuổi mẹ vẫn còn trẻ, nó có gọi mẹ là dì cũng không sai mà !" TrầnMộc lập tức khen tặng. Đối với phụ nữ, khen đối phương trẻ tuyệt đối là đúngđắn.
"Kẻ dối trá ! Mẹ con đã tới tuổi được ôm cháu rồi !" Lưu Chân Chân lậptức mở miệng, ánh mắt sáng ngời, thẳng tắp nhìn Trần Mộc.
"Mẹ......" Trần Mộc bĩu môi. Ở tuổi này đời trước, mẹ vẫn luôn lôi kéo hắn đixem mắt. Nhưng sau khi gặp qua một lần, mẹ hắn lại đem những cô gái này phủquyết. Mà Tống Văn đang mang thai em của hắn chính là một trong những đối tượngxem mắt.
Có điều, đời này hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với cha, cũng sẽ không trởthành nơi tiêu thụ tốt nữa.
"Mộc Mộc, chừng nào con mới cho mẹ ôm cháu?" Lưu Chân Chân hỏi.
"Ít nhất phải qua hai năm nữa. Mẹ, con của mẹ muốn lập nghiệp trước khilập gia!" Trần Mộc làm ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt. Có điều lập nghiệp gì đóđều là giả dối, hắn nói như vậy chỉ bởi vì hai năm sau Nghiên cứu chi sẽ côngbố kết quả nghiên cứu thành công.
Kết quả nghiên cứu kia đã làm kinh động toàn bộ thế giới. Cống hiến lớncho sự kéo dài sinh mệnh của con người, cũng giúp cho Nghiên cứu chi thành vẫnluôn bị Thức Tỉnh chi thành đè nặng có thể ngồi ngang vai với Thức Tỉnh chithành.
Tạo ra phôi thai bằng tế bào gen ! Nuôi trồng phôi thai bên ngoài cơ thể!
Năm 1996 trước tận thế, còn có môt con cừu Doly sinh ra không qua kết hợptrứng và tinh trùng, đây là con cừu đầu tiên được sinh ra thông qua sinh sản vôtính.
Kỹ thuật nhân bản có thể làm cho con người sinh sôi nẩy nở, nhưng nhânbản gen không ổn định. Mà kết quả Nghiên cứu chi thành công bố hai năm sau, lạivượt xa nhân bản. Tại thời đại tinh trùng của nam giới sức sống thoái hóa, tỷlệ thụ thai ở nữ giới giảm mạnh, phần lớn mọi người đều dựa vào thụ tinh trongống nghiệm để có con. Nghiên cứu này có thể cam đoan toàn bộ con người đều sẽcó con.
Lấy hai tế bào từ hai người phân biệt, lại tách nhiễm sắc thể từ nhân tếbào để tổ hợp, tạo ra một tế bào mới tiến hành nuôi cấy, cuối cùng sẽ hìnhthành phôi thai. Đồng thời, bỏ ra một khoản chi phí lớn để xây dựng mội trườngnuôi cấy phôi thai ở bên ngoài, môi trường này hoàn toàn giống tử cung, có thểtạo ra một đứa trẻ hoàn mỹ.
Khi đó hắn vẫn là người thừa kế của Trần gia, những từ ngữ chuyên nghiệpthâm ảo này hắn đọc cũng không hiểu, nhưng lại biết kết quả của nó. Chỉ cần tếbào của hai người, có thể tạo ra đứa con mang huyệt mạch của cả hai, cho dù haingười này là nam hay nữ. Nghiên cứu chi thành nghiên cứu một trăm năm, rốt cuộccũng hoàn thiện trình tự, cuối cùng công bố kết quả với toàn thế giới.
Khi đó hắn còn yêu Lâm An Liệt, nghĩ về sau nhất định phải kiếm đủ tiềnđể tạo ra một đứa con, đứa con lưu giữ huyết mạch của hai người......
"Hai năm thì hai năm, vậy cứ cho con thoải mái hai năm đi ! Có điều, chờtới khi con có vợ con, con cũng không thể sống không có trách nhiệm." LưuChân Chân nhìn Trần Mộc ở nơi đó tác quái, một phen giật xuống tóc giả của TrầnMộc, đứa con đầu trọc như thế này bà hận không thể chụp ảnh lưu niệm !
"Mẹ !" Trần Mộc bĩu môi:
"Con của mẹ trọc đầu sẽ không thể tìm được con dâu cho mẹ!"
"Không sao, con mẹ trọc đầu vẫn rất đẹp trai. Hơn nữa, đã qua một ngàyrồi, tóc cũng dài hơn một ít." Lưu Chân Chân đánh giá Trần Mộc đang lái xe rồilại đội tóc giả cho hắn.
Trần Mộc biết, từ sau khi mình nói chuyện của Lâm An Liệt, tâm tình củamẹ vẫn không tốt. Có điều, hiện giờ đã vui vẻ lên không ít.
Sau khi về nhà, nhìn mẹ đã vào phòng ngủ, Trần Mộc lấy ra các loại trangbị mà mình đã mua, từ mũ đội đầu đến trang phục tác chiến đầy đủ mọi thú. Tấtcả những thứ đó đều là loại bình thường nhất, lại có thể che kín toàn thân.
Hắn đội một bộ tóc giả khác che hơn nửa khuôn mặt, đi chiến giày tăngchiều cao, lại dùng những vệt đặc chế để vẽ lên mặt, sau đó mặc vào nguyên bộquần áo tác chiến.
Người ẩn núp ở phế tích, rốt cuộc là ai ? Nghĩ đến những quả trứng mốingày mai được đưa tới, Trần Mộc cảm thấy nhất định bản thân phải tới đó xem.
Mặc kín trang phục tác chiến, Trần Mộc đi tới cửa thành đông.
Núp ở chỗ tối, Trần Mộc nhìn tình hình cửa thành phía xa xa. Cửa thànhlúc nửa đêm vô cùng im lặng, chỉ có âm thanh bước đi của người tuần tra thithoảng vang lên. Trần Mộc vận dụng dị năng, xem xét tình hình chung quanh.
Vài chiếc chiến xa trọng tải chở hàng đang tới gần, bên trên có dấu hiệucủa Vương gia vô cùng rõ ràng. Trần Mộc sờ sờ A Hổ đứng trên vai rồi tiến hànhhợp thể.
Sau khi hợp thể cùng A Hổ, động tác của Trần Mộc càng thêm nhẹ nhàng, hơnnữa có dị năng không khí, quả thực là im lặng không một tiếng động.
Thừa dịp người tuần tra đang chú ý tuần tra trên xe, Trần Mộc nhờ bóngđêm mà nép vào bên dưới một chiếc chiến xa gần nhất.
Người không có bộ đàm liên lạc khi đi qua cổng thành sẽ có báo động, hắncó bộ dàm liên lạc nên cũng không cần lo sẽ bị báo động, còn có thể bí mật rakhỏi thành.
Đội ngũ chiến xa của Vương gia nói với tuần tra viên mấy câu, rất nhanhđã được cho đi. Buổi tối mà chiến xa lại có thể nhẹ nhàng ra khỏi thành nhưvậy, Trần Mộc không tin bọn chúng không có quan hệ với thành chủ. Nếu Vương giavà thành chủ ngồi cùng một thuyền...... Cũng không tránh được thành chủ lại muốn ratay với Trần gia, có lẽ, còn có nguyên nhân khác......
Chiến xa chạy ra ngoài thành, nếu lại ở dưới gầm xe thì không được. Mặtđường ngoài thành xóc nảy, đụng phải tảng đá nhọn là thôi rồi.
Hơn nữa, rất nhiều chiến xa sau khi ra ngoài thành, đều sẽ mở lồng phònghộ.
Rời khỏi chiến xa, Trần Mộc đứng lên thật nhanh, nấp vào trong bóng tối.Lúc ban ngày, hắn đã để một chiếc chiến xa trong bụi rậm ở ngoài thành. Chiếnxa đã được khóa kỹ, cho dù bị người khác phát hiện cũng không thể mở ra.
Lái chiến xa hai bánh hướng về phía phế tích, sau khi hợp thể cùng A Hổ,năng lực nhìn trong đêm của hắn trở nên vô cùng mạnh, đường đi mấy ngày nay lạiđược mở thông thoáng. Tuy rằng không theo sát sau đội ngũ chiến xa kia nhưngcũng nhanh chóng chạy tới phiến phế tích.
Dùng dị năng xem xét hoàn cảnh, lại ở trong phế tích thật lâu, Trần Mộcrốt cục cũng tìm được đội ngũ chiến xa kia.
Trước tận thế, nơi này là một thành thị phồn hoa, mà sau khi mạt thế, nơinày lại trở thành khu vui chơi của dị thú – nơi chôn giấu sự nguy hiểm.
Nhưng hiện giờ bên trong phế tích, lại có hai nhóm người đang giao dịch.
Nơi này là một gara vẫn chưa bị sụp đổ, bên ngoài cửa kê một vài tảng đáthật to để che khuất, chỉ cần dịch chuyển chúng là có thể thông hành. Trênđường đi vào còn có một ít cây cối đại thụ che lấp
Lẳng lặng mai phục trong phế tích, Trần Mộc dùng dị năng nghe bọn họ nóichuyện. Những người đó, không có ai là đơn giản. Lúc trước chiếm được dị năng,hắn cảm thấy bản thân vô cùng lợi hại, nhưng hiện giờ lại không thể không nói:núi cao còn có núi cao hơn, người tài giỏi còn có người tải giỏi hơn.
Dường như dung hợp hoàn toàn với hoàn cảnh chung quanh, Trần Mộc che dấubản thân, lại đè xuống đáy lòng đang quay cuồng, mãi tới khi mọi việc đã xonghết, tới khi thái dương đã lên.
Đứng trong phòng mà mình thuê, Lâm An Liệt cau mày nhìn cặp lồng thức ănở bên cạnh, trong hộp để mấy chiếc sủi cảo, là gã tự làm.
Đã vài ngày Lưu Chân Chân không đi viện phúc lợi, vốn gã đã thànhcông tiếp xúc với đối phương, thậm chí Lưu Chân Chân còn nói đùa muốn mời gã vềnhà ăn cơm. Nhưng hai ngày nay, Lưu Chân Chân đột nhiên biến mất. Tuy gã biếtđối phương đang ở chỗ nào, nhưng sao có thể tự dưng lại tìm tới cửa?
Cầm cặp lồng ra khỏi cửa, gã đi tới viện phúc lợi. Lưu Chân Chân khôngđi, gã là kẻ "Thích không khí nơi đó, mỗi ngày đều nguyện ý đi giúp đỡ" cũngkhông có thể không đi. Một khi gã bỏ dở nửa chừng, về sau muốn lại tiếp cận vớiLưu Chân Chân sẽ trở nên khó khăn.
Mẹ của gã, lúc trước đã mang thai, nhưng chỉ bởi vì có Lưu Chân Chân màmẹ bị ép phải rời khỏi cha. Là do Lưu Chân Chân đã sinh người thừa kế cho Trầngia, cha mẹ Trần Khải cũng hiểu được gã là dư thừa ......
Dựa vào cái gì, gã còn chưa được sinh ra, đã bị quyết định vận mệnh như vậy?Dựa vào cái gì, Trần Khải đùa bỡn mẹ lại có thể vỗ vỗ mông rời đi. Mà một nhàbọn họ lại phải trốn lên tiểu trấn di động, cuối cùng còn bị dị thú cắn chết?
Gã hận Trần Khải, cũng hận những người thân của ông ta đã ép mẹ. Đángtiếc cha mẹ của Trần Khải đã qua đời. Có điều, mẹ đã nói bọn họ yêu thương TrầnMộc nhất đúng không? Nếu gã có cơ hội, nhất định sẽ khiến những người này khôngthể sống tốt!
Lâm An Liệt cho những đứa trẻ ở viện phúc lợi sủi cảo, nghe những bà cô ởđây khen bản thân là một đứa trẻ tốt, thẹn thùng cười cười, sau đó liền nhìnthấy Lưu Chân Chân đã vài ngày không xuất hiện .
"Dì !" Lâm An Liệt đứng lên, vẻ mặt vui sướng.
"Là Tiểu Liệt à" Lưu Chân Chân khống chế tốt vẻ mặt của bản thân, lộ ratươi cười hiền lành, lại quay đầu nhìn viện trưởng viện phúc lợi:
"Hai ngày nay thân thể tôi không tốt nên không tới."
"Dì à, dì làm sao vậy ?" Lâm An Liệt lập tức hỏi.
"Cũng không có gì, có chút cảm mạo thôi." Lưu Chân Chân cười cười. Mấyngày nay, bà vẫn trốn tránh Lâm An Liệt, nhân tiện bình tĩnh tâm tình. Mà buổisáng hôm nay, khi phát hiện Trần Mộc không ở trong phòng, đã hạ quyết tâm.
Mặc kệ Lâm An Liệt có rắp tâm gì, suy cho cùng trốn tránh cũng không phảicách hay. Bà là người đã tới năm mươi tuổi, chẳng lẽ lại còn cần con bảo vệ ?
Lâm An Liệt có lẽ thông minh, nhưng trong tình huống bà đã đề phòng, muốnlàm gì cũng không dễ dàng.
Lưu Chân Chân lấy ra điểm tâm bồi tội với mọi người hai ngày không xuấthiện, trong viện phúc lợi tràn ngập tiếng cười.
Hết chương 41
Chương 42: Bímật của thành chủ...
Thời điểm mặt trời mọc lên từ phía đông, đội ngũ chiến xa của Vương gialiền rời khỏi phiến phế tích này, sau đó, một người thân cao hai thước năm đira. Anh ta không mặc quần áo tác chiến mà chỉ mặc quần áo bình thường. Vốn bộquần áo này bình thường đều rộng thùng thình, nhưng khi anh ta mặc lại bị cơthịt của anh ta làm phình lên. Hình thể này không phải là kiện mỹ, mà là khủngbố.
Trần Mộc nhìn đối phương nâng một tảng phế tích đang chặn ngang đường.Khối phế tích đó còn to hơn anh ta gấp mười lần, anh ta lại nhấc lên thật dễdàng, giống như đây không phải là si măng cốt thép mà là một tấm bọt biển.
Sau khi người đàn ông nâng tảng phế tích chặn đường, lại có một dị nănggiả hệ phong tạo ra một trận cuồng phong bão cát, xóa sạch các dấu vết còn lưulại ở nơi này.
Mãi cho tới khi tất cả mọi người đều đi vào gara, Trần Mộc mới đứng dậyrời khỏi.
Chuyện tối hôm qua khiến hắn quá mức khiếp sợ, tới nỗi bây giờ vẫn có thểnhớ lại từng câu nói của bọn họ. Những lời nói hắn dùng dị năng nghe được, saukhi tổ hợp lại sẽ thành một bí mật động trời.
Khuôn mặt của Vương Lập Công trong bóng đêm lúc sáng lúc tối, mà đầu lĩnhcủa nhóm người khác chính là cô gái bưu hãn hắn gặp mấy hôm trước đã giúp bọnhọ, cuối cùng còn giết mối chúa, bị người khác gọi là đại tiểu thư.
Khi đó, mặc một thân chiến phục màu đen đi ra từ trong xe, Vương Lập Côngliền tháo mũ giáp xuống. Tuy là ban đêm, nhưng công tác cảnh giới của nới nàyrất tốt, bởi vậy mới có thể thoải mái mở đèn, mà khuôn mặt của ông ta dưới ánhđèn vô cùng rõ ràng.
"Đại tiểu thư, thứ cô muốn đã mang đến ."
"Vậy trao đổi đi." Cô gái được xưng là đại tiểu thư mở miệng, người phíasau nâng vài cái thùng đến, bên trong rất chỉnh tề, tất cả đều là trứng mối.
"Đây đúng là đã giúp đại tiểu thư kiếm được một khoản lớn." Người phíasau Vương Lập Công, cũng nâng ra những rương gì đó, còn có một vài túi to bêntrong là trang phục. Đại tiểu thư kia đều mở tất cả ra xem xét, các loại đồdùng sinh hoạt, rau dưa khô, đồ gia vị, các loại quần áo, còn một vài loại quầnáo phòng chống phóng xạ vừa nhìn đã biết là đồ đểu.
Người của hai nhóm làm trao đổi, Vương Lập Công vừa cười :
"Đại tiểu thư, không phải cô muốn nhân tài phương diện sửa chữa máy mócsao? Hiện giờ trong thành chúng tôi có hai người, chỉ cần đại tiểu thư có thểxuất ra đủ thành ý......"
"Ông đừng nghĩ tùy tiện tìm người nào đó qua mắt tôi."
"Đương nhiên sẽ không, hai người kia đều có bản lãnh thật sự, hiện giờđều làm nhân viên kỹ thuật cao cấp ở hãng xe của tôi, chỉ cần đại tiểu thưmuốn, tôi sẽ nghĩ cách."
"Cần cái gì ?" Cô gái kia trầm mặc một chút, mở miệng.
"Tinh hạch của dị thú cấp tám, một viên tinh hạch một người, thủ hạ củatôi có hai người."
Cô gái kia trầm ngâm, nói:
"Tinh hạch dị thú cấp tám bây giờ tôi không có, chỉ có thể đợi lần saugiao dịch mới mang tới được."
"Vậy chờ đại tiểu thư lần sau lại đến , thay tôi vấn an Minh Vương."Vương Lập Công mở miệng. Thời điểm bọn họ ra khỏi thành đã là đêm khuya, lúcnày trời đã sắp sáng, ông ta cười hì hì lên chiến xa của mình.
Trần Mộc thấy rõ ràng những thứ được giao dịch, dựa vào dị năng của mình,ngược lại không bị những người tuần tra xung quanh phát hiện, chậm rãi rời khỏihiện trường. Sau khi tìm được chiến xa hai bánh của mình, Trần Mộc gọi cho HànThanh Vân để anh ta tới đón mình.
Sự tình tối hôm qua, cuối cùng cũng giúp hắn biết vì sao đời trước Lâm AnLiệt lại không kiêng kị gì mà hạ sát thủ với cha mẹ mình ngay khi ở trongthành.
Thời điểm liên minh vừa mới thành lập, liền cam đoan với những người cònmay mắn sống sót, nhất định sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt, nhất định sẽ khôngđể những chuyện bại hoại đạo đức phát sinh ở trong thành. Một khi có người làmác, tất cả đều xử tử.
Mấy trăm năm qua đi, hình phạt lúc trước đã giảm bớt rất nhiều, nhưnggiết người vẫn là tử tội. Đây cũng là nguyên nhân hắn nhịn xuống ý định ra tayvới Lâm An Liệt.
Lần đó khi biết Lâm An Liệt tiếp cận mẹ, hắn suýt nữa thì không nhịn đượcmà ra tay. Nếu không phải lúc sau đụng Chu Dật Cẩn, nói không chừng sẽ trởthành một trong những thủ hạ của vị đại tiểu thư kia rồi. Những người đó, có lẽchính là tội phạm lẩn trốn.
Ở trong thành giết người là tội chết, cho dù hắn lén lút dùng dị nănggiết chết Lâm An Liệt, cũng sẽ lập tức dẫn người của đội chấp pháp tới. Một khiđiều tra rõ nguyên nhân Lâm An Liệt chết thì việc hắn dùng dị năng sẽ bị bạilộ. Đây cũng là nguyên nhân hắn không dám bí quá hóa liều mà giết chết Lâm AnLiệt.
Nhưng cho dù liên minh coi trọng trị an trong thành thì cũng không tránhđược sẽ có người phạm pháp. Hàng năm, có không ít người sau khi phạm tội liềnchạy ra khỏi thành. Bởi vì bộ đàm liên lạc của họ sẽ nhanh chóng bị thu lại,bọn họ cũng không còn cách nào trở về thành được nữa.
Trong những người này, có người không thể sống sót bên ngoài thành, nhưngcũng có người thực lực cường đại có thể sống được. Những người này thậm chí còntụ tập cùng nhau, lén lút sống ở hoàn cảnh ác liệt bên ngoài dã ngoại. "Đạitiểu thư" và thủ hạ của cô ta, nếu không phải là tội phạm chạy trốn thì chínhlà con cái của tội phạm chạy trốn.
Do bọn họ không có cách nào vào thành mới cần đồ dùng sinh hoạt, thậm chícòn có rau dưa khô các loại.
Đại tiểu thư kia thực lực cao cường, nhân số của thủ hạ lại không nhiềulắm nhưng bọn họ đều là cao thủ. Bọn họ lại nhiều năm sinh hoạt ở dã ngoại, tấtnhiên có thể đánh rất nhiều dị thú. Giống như tinh hạch của dị thú cấp tám đượcnhắc tới lúc trước, ở thành thị cấp một có giá cực cao, còn có các loại tàiliệu trên người dị thú cũng chỉ đổi một ít đồ dùng sinh hoạt, ngẫm lại có thểkiếm biết bao nhiêu tiền.
Giống như trứng mối, Vương Lập Công định giá là tám ngàn điểm tín dụngđiểm một quả, nhiều trứng mối như vậy, dù thế nào cũng phải được mấy vạn quả,những thứ ông ta lấy đến để trao đổi đều là những đồ bình thường, ở trong thànhmấy vạn điểm tín dụng là có thể mua được.
Đây quả thật là một cuộc làm ăn không cần vốn, chẳng qua phải có một chútphiêu lưu. Nhưng sau khi toàn bộ Tinh Vân thành đều bị khống chế, thì hoàn toànkhông cần lo lắng sẽ bại lộ.
Vì thế đời trước Lâm An Liệt mới dám không cần kiêng nể gì như vậy. Bởivì gã có thành chủ làm hậu thuẫn sau lưng!
Hạ Minh làm thành chủ Tinh Vân thành, cũng dám làm giao dịch với nhữngngười không có thân phận ở liên minh, một khi bị phát hiện, tuyệt đối sẽ khôngthể tránh khỏi tử hình.
Nếu Hạ Minh chỉ dùng cách này để kiểm tiền, Trần Mộc sẽ tuyệt đối khôngnhúng tay. Nhưng đời trước, rõ ràng Hạ Minh muốn khống chế Trần gia, mới để LâmAn Liệt sau khi được Trần Khải nhận về làm nhiều chuyện như vậy.
Thu thập chứng cớ để nộp lên thành thị cấp cao thậm chí phát tán trênmạng? Vừa không để bại lộ bản thân vừa muốn làm như vậy cũng không dễ dàng......Bản thân tự mình động thủ báo thù ? Muốn giết chết một thành chủ mà không bịngười khác phát hiện trên thực tế là không có khả năng.
Có điều...... Trần Mộc đột nhiên nghĩ tới hai công nhân kỹ thuật cao cấp bịVương Lập Công đem đến để đổi tinh hạch dị thú. Hình như ChuDật Cẩn chính là một trong hai công nhân kỹ thuật cao cấp mà bọn họ vừa mờiđến?
Đoạn thời gian lúc sau ở đời trước, quả thật có một công nhân kỹ thuậtcao cấp của Vương gia đi theo đoàn xe ra ngoài thành bị tử vong, đó là người cóthể cải tạo chiến xa. Lúc đó hắn vừa mới mua một chiến xa thuộc về mình, đangmuốn tích cóp tiền để cải tạo, lại nhận được tin tức công nhân này gặp tai nạnnên buồn bực rất lâu. Sau này, chiến xa của hắn ngược lại là được Chu Dật Cẩn cải tạo ......
Hạ Minh và Vương Lập Công, chẳng lẽ có thể to gan như vậy? Còn dám đemmột người sống sờ sờ bán đi như hàng hóa? Có điều, công nhân kỹ thuật không cóthực lực, khi ra ngoài thành quả thật cũng chỉ đành mặc người xâm lược. VươngLập Công nói có hai người công nhân kỹ thuật cao cấp, không phải là Chu Dật Cẩnvà người "Tử vong" ở thời gian này đời trước chứ?
Tinh Vân thành ở trên đồng bằng, chung quanh là sa mạc lớn và động thựcvật biến dị, cũng không thiếu những phế tích trước mạt thế. Ai có thể nghĩ tớimột đám người không có thân phận đang trốn trong này?
Còn có Minh Vương mà Vương Lập Công nhắc tới...... Trần Mộc chưa từng nghequa tên này. Xem bộ dáng kia của Vương Lập Công, hẳn cũng là một người nổitiếng...... Thân phận của hắn vẫn luôn rất thấp. Những chuyện về dị năng mà hắnbiết thì hầu như ai cũng có thể biết, vậy Minh Vương rốt cuộc là ai ?
Có điều...... Trần Mộc đột nhiên nhớ tới dị năng giả hệ phong kia, hắn có thểcảm nhận rõ ràng đối phương là khống chế tốc độ của không khí. Mà hắn, trongphạm vi nhất định, cũng có thể làm được điều này. Chỉ là nếu xét về mặt khốngchế tốc độ của không khí, hắn lại không thể làm được giống dị năng giả hệ phongkia. Nhưng gió mà hắn tạo ra có lẽ cũng không kém dị năng giả kia quá nhiều.
Tìm một chỗ, rửa sạch ngụy trang mà mình làm phòng ngừa vạn nhất, khôngbao lâu, Trần Mộc đã thấy đám người Hàn Thanh Vân.
"Mẹ, mẹ lại đi viện phúc lợi ?" Biết mẹ lại tiếp xúc với Lâm An Liệt,Trần Mộc nhíu mày.
"Chẳng lẽ mẹ còn phải trốn cậu ta ?" Lưu Chân Chân mở miệng:
"Cho dù cậu ta định diễn như thế nào, bây giờ cũng không thể lừa đượcmẹ."
"Con sợ gã có tâm tư ác độc." Trần Mộc nhíu mày.
"Có thể có tâm tư ác độc gì? Chẳng lẽ cậu ta dám ra tay trước mặt mọingười? Ở Tinh Vân thành, mẹ có quen biết có địa vị, cậu ta lại có cái gì ?Ngược lại con đó, tối hôm qua đi đâu ?" Mặc dù ly hôn, nhưng bản thân bà vẫn làngười có địa vị ở Tinh Vân thành, người quen biết cũng nhiều. Mà Lâm An Liệt,lại chỉ là một thiếu niên mới đi vào thành thị này mà thôi. Lưu Chân Chân khôngcảm thấy Lâm An Liệt có thể thương tổn mình. Ngược lại Trần Mộc, tuy rằng có đểlại tin tức cho bà, nhưng nửa đêm mất tích cũng không phải một chuyện nhỏ.
"Mẹ......" Trần Mộc chần chờ một chút, đem chuyện mình nghe được ở phiến phếtích hôm qua kể lại, rồi nói:
"Hạ Minh kia, hẳn là muốn khống chế Trần gia ."
Lưu Chân Chân vẫn nắm chặt tay thành quyền, đợi Trần Mộc nói xong, liềnnện lên đầu hắn:
"Sao con dám đi làm chuyện nguy hiểm như vậy ?"
"Mẹ !" Trần Mộc đã trúng mấy quyền của Lưu Chân Chân, còn phải nghĩ cáchvận dụng không khí để tránh quyền của Lưu Chân Chân, không làm cho tay bà bịthương.
"Hiện giờ Trần gia có quan hệ gì với con ? Về sau tất cả mọi thứ của Trầngia chính là của đứa con trong bụng Tống Văn, sao con còn phải xen vào ? Nếucon lo lắng, cùng lắm thì chúng ta đến thành thị khác để sinh sống!" Lưu ChânChân cứ nghĩ tới Trần Khải liền tức giận.
"Mẹ, con sai rồi." Trần Mộc liên tục giải thích, nhưng cũng yên tâm. ThứHạ Minh muốn là sản nghiệp của Trần gia , có sản nghiệp của Trần gia cũng tiệncho ông ta thần không biết quỷ không hay thu những thứ kia vào thành. Nhưnghiện giờ Lâm An Liệt vẫn chưa nhận Trần Khải, dù thế nào thì ông ta cũng sẽkhông giúp đỡ Lâm An Liệt.
Hiện giờ Lâm An Liệt không có tiền không quyền, ngay cả thực lực cũngkhông có. Muốn tổn thương hắn và mẹ là không thể.
Hơn nữa, xem tình hình lúc này của Lâm An Liệt, trọng tâm vẫn đặt ở chỗTrần Khải và Tống Văn. Nhìn bọn họ chó cắn chó cũng là chuyện vui!
"Con yên tâm, mẹ của con sẽ cẩn thận. Con lo lắng cho mẹ không bằng lolắng cho chính mình." Lưu Chân Chân bưng cơm chiều đi ra.
Trần Mộc phi nhanh đi ăn cơm, đợi sau khi ăn cơm xong hắn định để TriệuThiên Vũ tăng số người theo dõi Lâm An Liệt. Còn có, hắn phải liên lạc với Chu Dật Cẩn.
Tuy rằng Triệu Thiên Vũ không biết tại sao Trần Mộc lại coi trọng mộtnhân viên bình thường của Mạc Thủy Cư như vậy, nhưng vẫn tìm người giám sát LâmAn Liệt hai tư giờ. Lại theo phân phó của Trần Mộc phái người bảo vệ Lưu ChânChân, hơn nữa cũng sắp xếp người vào viện phúc lợi.
Ngày hôm sau, Trần Mộc cũng không ra khỏi thành săn bắn, ngược lại đembản thân chỉnh lí tốt từ trên xuống dưới, sau đó lái chiến xa mình mới mua tớitổng bộ của Hằng Phong.
Trần Mộc là chủ nhân chân chính của Mạc Thủy Cư, biết điều này cũng chỉcó vài người. Phần lớn đều nghĩ Mạc Thủy Cư là người của thành thị cấp hai mở.Dù sao giám đốc Tiểu Nhiên của Mạc Thủy Cư cũng là người ở thành thị cấp hai.Mà Trần Mộc, phần lớn người sau khi nghe thấy tên của hắn đều sẽ tiếc hận lắcđầu. Đây chính là thanh niên đã mất đi quyền thừa kế do đoạn tuyệt quan hệ vớicha mình, về sau chắc chắn sẽ hối hận.
Trần Mộc đăng kí với chính phủ là thợ săn cấp sáu, tuy thợ săn cấp sáu ởthành thị cấp ba hiếm thấy nhưng cũng có mười người, mà Trần gia lại chỉ cómột.
Trần Mộc dựa người vào chiến xa của mình, kết nối với bộ đàm liên lạc củaChu Dật Cẩn. Hắn biết, nếu Chu Dật Cẩn chính là một trong hai nhân viên kỹthuật cao cấp mà Vương Lập Công định "Bán". Như vậy nhất định sẽ có người giámthị y, bản thân vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
"Muốn cải tạo chiến xa ?" Chu Dật Cẩn đi ra từ cửa lớn của Hằng Phong,trên người y còn mặc quần áo lao động, tóc có chút loạn, trên tay còn dínhnhững vệt dầu mỡ. Khi nhìn thấy Trần Mộc, đôi mắt sáng lên.
Chiến xa của Trần Mộc không phải chiếc tốt nhất ở Tinh Vân thành, nhữngcũng có thể là một trong mười chiếc tốt nhất. Mấy ngày nay có không ít ngườitìm y muốn cải tạo chiến xa, nhưng yêu cầu lại có một đống lớn. Y không thểtoàn tâm toàn ý sửa theo ý mình. Cố tình lần này y lại bị Phùng lão đề cử đến,chỉ làm đồ đệ của Phùng lão mà không lấy ra những bằng cấp trước kia của y. Bởivậy có rất nhiều khách hàng không tin tưởng y.
Có điều, xe của Trần Mộc y có thể sửa theo ý mình đúng không?
"Đương nhiên ! Có điều, Chu mỹ nhân, trước tiên chúng ta hãy bàn vềphương án cải tạo chiến xa đi! Tôi mời cậu ăn cơm." Trần Mộc mở cửa xe bên phólái.
Chu Dật Cẩn lấy một cái khăn ra lau mặt, vân đạm phong khinh:
"Không cần bàn, tôi sửa cho anh là được. Nếu anh không hài lòng, mấy ngàynay tôi có thể sửa lại."
"Được !" Trần Mộc sảng khoái đồng ý, lại hỏi:
"Mạc Thủy Cư thế nào ?"
"Tốt lắm." Tuyệt đối phải làm thịt anh ta, cũng dám dùng giọng điệu đùagiỡn gọi y là mỹ nhân trước cửa Hằng Phong...... Chu Dật Cẩn thấy rất rõ ràng,những người đang ở xung quanh mà y biết có hơn mười người. Phần lớn những ngườinày đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, một khi đã như vậy, phí tổn thất danh dự của y,liền tính vào đồ ăn lát nữa cũng được. Luôn ăn cơm ở nơi làm việc, hiện giờ đổikhẩu vị ăn chút trứng mối cũng không tồi.
Hết chương 42
Chương 43: Mối thù " Trọc đầu"
Trần Mộc và Chu Dật Cẩn vào một sương phòng, sau đó Chu Dật Cẩn cũng không khách khí mà gọi đồ ăn. Ba móntrứng mối mà Mạc Thủy Cư mới quảng cáo đương nhiên không thể bỏ qua, còn mộtvài loại thịt của dị thú cao cấp cũng muốn nếm thử.
Trần Mộc nhìn nhìn, bàn đồ ăn này số lượng không nhiều nhưng đều rất đắt,cũng phải mất hơn năm vạn tín dụng điểm. Rõ ràng Chu Dật Cẩn đã đem những mónăn đắt nhất đều gọi lên, bên trong còn có một vài loại dị thú hiếm thấy mà hắnđánh được lúc trước.
Nếu là người khác mời khác tất nhiên sẽ đau lòng, Trần Mộc lại không cảmthấy gì, dù sao tiêu tiền ở đây cũng sẽ lại rơi vào trong túi tiền của mìnhthôi.
"Hôm nay sao trông anh cứ kỳ kỳ quái quái ?" ChuDật Cẩn gọi đồ ăn, cau mày hỏi. Bộ dạng hoa hoa công tử của Trần Mộc vừa rồihẳn là cố ý, nhưng vì sao?
"Sao cậu lại tới Tinh Vân thành ?" Từ lúc cướp bộ đàm liên lạc và quần áocủa Chu Dật Cẩn, sau khi phát hiện những thứ đồ bên trong quần áo, Trần Mộc đãbiết thân phận của đối phương không đơn giản. Đời trước Chu Dật Cẩn nói là đếncùng người yêu, vậy lần này đến Tinh Vân thành vì thứ gì?
"Tôi đến vì cái này." Chu Dật Cẩn mở miệng, lại vẽ trên bàn hai chữ"Thiên thạch". Ghế lô này có thiết bị giám thị, mà y làm vậy để tránh thiết bịgiám thị theo dõi.
Chu Dật Cẩn biết về thiên thạch cũng đã chứng minh mình đoán đúng, y quảthật có chút địa vị. Vật như thiên thạch, ngay cả Trần Khải Hạ Minh lànhững người số một số hai ở thành thị cấp ba mà còn không biết, tại sao Chu DậtCẩn lại biết được, thân phận của y tuyệt đối không đơn giản:
"Tôi không có thứ này."
"Đúng vậy, tuy anh có thực lực rất mạnh, nhưng sao có thể cướp đoạt đượcvới thứ kia." Cá voi thú, đó là dị thú cấp mười, cấp chín và cấp mười cơ bản làkhông thể so sánh, Chu Dật Cẩn gật gật đầu.
Trần Mộc cũng không định giải thích thêm điều gì, lại hỏi:
"Chắc cậu cũng không phải người bình thường đúng không, nhưng sao hôm naylại ăn mặc như vậy?" Hiện giờ trên tay của Chu Dật Cẩn là bộ đàm liên lạc bìnhthường nhất, quần áo ăn mặc cũng bình thường. Loại quần áo lao động này khôngthể nào so sánh được với bộ quần áo có cơ quan trên nút áo như lúc trước.
"Mặc cái gì cũng đâu quan trọng ? Hơn nữa tôi muốn đi trải nghiệm, cũngkhông thể giống như lúc trước." Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.Mặc kệ là trưởng bối hay là chính y đều rất rõ ràng, nếu y muốn tăng kiến thứcthì nhất định phải đi ra ngoài. Nếu lấy ra bằng cấp mình đang có, y biết nhấtđịnh mình sẽ bị người ta cung kính đặt trên cao, hiện giờ lại không giống nhưvậy. Công việc này cho y rất nhiều gợi ý, có một vài nhân viên không học tập hệthống các tri thức cao thâm về máy móc nhưng lại có thể dùng một vài cách khôngtưởng tượng được để sửa một chiếc xe.
"Cho nên, hiện giờ cậu là người không có chút bối cảnh nào? Không thểtrách được có người sẽ đánh chủ ý lên đầu cậu." Trần Mộc mở miệng. Chu Dật Cẩnbiết chuyện của hắn, bao gồm thiên thạch, hắn cũng không nhất thiết phải lừagạt này nọ. Hơn nữa, ngay cả tin tức về thiên thạch mà Chu Dật Cẩn cũng biết,không chừng có thể biết cả tin tức của "Minh Vương".
"Có người đánh chủ ý lên đầu tôi?" ChuDật Cẩn kỳ quái hỏi. Y ở Tinh Vân thành đâu có chỗ nào đáng để người ta chú ý?
Trần Mộc vừa định nói chuyện mà mình biết tôi hôm qua tiếng chuông ở cửaghế lô lại vang lên, bồi bàn bưng đồ ăn đi vào.
Từng món đồ ăn được đặt trên bàn, Trần Mộc lại ấn một cái nút nhỏ, saukhi bồi bàn ra ngoài thì không có ai được vào làm phiền.
"Người đánh chủ ý lên đầu tôi ngoài anh ra thì còn có thể là ai ?" ChuDật Cẩn liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, dùng thì nhỏ xúc miếng trứng mối. Hiệngiờ đã là giữa trưa, đối với một người đã bận rộn từ sáng tới giờ thì quả thậtlà rất đói.
"Vương Lập Công." Trần Mộc mở miệng, đem tất cả chuyện tối hôm qua nóivới y.
Sắc mặt của Chu Dật Cẩn càng ngày càng kém, chờ Trần Mộc nói xong đã nhíumày:
"Sao lá gan của bọn họ lại lớn như vậy? Cũng dám giao dịch với MinhVương!"
"Minh Vương rốt cuộc là ai ?" Trần Mộc hỏi.
"Minh Vương là thành chủ U Minh thành, về phần U Minh thành, chỉ có duynhất một bộ hồ sơ ở liên minh nói về nó......" Thời điểm tận thế, toàn bộ xã hộimột mảnh hỗn loạn, đương nhiên cũng có rất nhiều người tổ chức lực lượng vũtrang ý đồ thành lập thế lực của mình. Nhưng cuối cùng, nhân loại muốn sống sótthì nhất định phải đoàn kết, bởi vậy dù là nhân viên nghiên cứu và dị năng giảcó thâm cừu đại hận cũng phải hợp tác với nhau, cùng nhau xây dựng bốn căn cứsinh tồn. Nhưng không phải tất cả mọi người đều nguyện ý làm như vậy.
Khi đó có nhiều dị năng giả với một nhóm người không muốn trở thành bộphận của liên minh nên đã lập tổ chức riêng, thủ lĩnh của bọn họ tự xưng làMinh Vương.
Cha mẹ của vị Minh Vương đầu tiên bị người đương quyền hãm hại, cướp đilương thực trong mạt thế khiến họ chết đói. Vợ của ông ấy lại bị chết trong vụnáo động khi liên minh tụ tập dân cư. Cho nên ông ấy vô cùng hận liên minh,tình nguyện ở bên ngoài dã ngoại cũng không muốn đi vào căn cứ sinh tồn. Mà bêncạnh ông ta cũng tụ lập một số lượng lớn người, có người trải qua chuyện nhưông ấy, có vài người lại cảm thấy nhân loại nên thích ứng với hoàn cảnh bênngoài hơn là trốn vào căn cứ sinh tồn. Bởi vậy có rất nhiều người lưu lạc bênngoài với ông ấy, luôn sống ở dã ngoại.
Đợi đến khi liên minh chậm rãi khôi phục, thời điểm bắt đầu thành lập cácthành thị để giảm bớt áp lực nhân khẩu cho căn cứ sinh tồn thì U Minh thànhcũng thành lập. Có điều, không ai biết U Minh thành trong truyền thuyết ở nơinào, cũng không có người nào biết những người khi ấy còn sống sót lại baonhiêu.
Có điều, có thể xác định là U Minh thành vẫn tồn tại, người nơi đó khôngdựa vào linh thú để có được chiến lực, mà còn tranh đoạt tài nguyên sống với dịthú.
Chu Dật Cẩn ở Nghiên cứu chi thành đã xem rất nhiều tu liệu lúc trước.Cha mẹ của y cũng từng muốn biết những người thích ứng với hoàn cảnh dã ngoạinày đã gặp chuyện gì. Không ngờ tới thành chủ cấp ba này lại dám giao dịch vớiMinh Vương.
"Mạt thế chính thức bắt đầu từ năm 2100, căn cứ sinh tồn cũng đã thànhlập được bảy tám trăm năm. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, những ngườiđó vẫn còn có thể sinh tồn ở ngoài dã ngoại?" Trần Mộc có chút kinh ngạc. Tintức về U Minh thành hắn chưa từng được nghe nói qua. Có điều tố chất thân thểcủa những người sống từ nhỏ ở dã ngoại cũng không phải là thứ hắn có thể sosánh đúng không? Tựa như buổi tối hôm trước khi hắn nhìn thấy những người đó,mỗi người đều có năng lực rất cường đại, còn hoàn toàn không thèm để ý đếnphóng xạ ở dã ngoại.
"Hiện giờ người của U Minh thành ngoại trừ nhóm người tách khỏi lúctrước, còn có không ít tội phạm chạy trốn ra ngoài. Có lẽ anh không biết, cóvài người sau khi phạm tội, trước khi đội chấp pháp đến đã mang theo vợ conchạy trốn. Hơn hai mươi năm trước ở Thức tỉnh chi thành cũng có một dị năng giảcao cấp mang theo vợ con chạy trốn, sau lại gia nhập vào U Minh thành, còn maiphục bên ngoài Thức tỉnh chi thành, đem kẻ thù sắp xuất hiện giết chết." ChuDật Cẩn mở miệng, chuyện này lúc trước đã huyên náo rất lớn.
Lại nói tiếp, Chu Dật Cẩn đối với Minh Vương và U Minh thành cũng khôngcó ác cảm gì. Trước ngày hôm nay, y vẫn luôn nghĩ những người này cách mình rấtxa. Sau khi so sánh, ngược lại cảm thấy Trần Mộc – kẻ từng cướp bóc mình càng"Cùng hung cực ác" hơn một chút.
"Bọn họ định đem cậu 'Bán' cho Minh Vương, cậu có tính toán gì không?"Trần Mộc lại hỏi. Nếu Chu Dật Cẩn đồng ý tương kế tựu kế sau đó lấy được chứngcứ Hạ Minh giao dịch cùng U Minh thành thì tốt rồi !
Ban đầu, hắn hẹn Chu Dật Cẩn đi ra là hy vọng đối phương có thể phối hợpvới hắn lấy được chứng cứ Hạ Minh giao dịch cùng tội phạm ngoài thành, hiện tạilại biết những người đó có thân phận càng không đơn giản. Như vậy muốn đẩy ngãHạ Minh cũng trở nên dễ dàng hơn. Cấp cao của liên minh hận thế lực U Minhthành không chịu sự khống chế đến tận xương tủy, còn có người dám trợ giúp bọnhọ...... Kết cục của Hạ Minh rất dễ dàng có thể tưởng tượng.
Nếu hắn muốn ra mặt, chờ tới khi chứng cớ thu thập đầy đủ, không biết nênđưa cho ai, mà dị năng của mình cũng có thể bị bại lộ. Chu Dật Cẩn lại khônggiống, hơn nữa những người đó cần nhân viên kỹ thuật, khẳng định sẽ đối đãi vớiy thật tốt .
"Anh nói với tôi những điều này, hẳn tôi nên hỏi anh có ý định gì không mớiđúng?" Chu Dật Cẩn đề phòng hỏi, Trần Mộc chưa đến mức tốt bùng như vậy đúngkhông?
"Tôi có thù oán với thành chủ Tinh Vân thành." Trần Mộc nghĩ đến chuyệnđời trước, sắc mặt liền trở nên khó coi.
"Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp anh." Chu Dật Cẩn nhíu mày. Y tuyệt đốikhông muốn can thiệp vào chuyện của U Minh thành, về phần Vương Lập Công và HạMinh, về sau y sẽ khiến bọn chúng đẹp mặt.
"Cậu hẳn là một người tốt đúng không? Còn có, tôi vừa mới cứu cậu đó."Đời trước ở Tinh Vân thành, hắn không phải không có bằng hữu, nhưng những ngườinày đều không giám giúp hắn. Đây cũng là nguyên nhân đời này hắn không muốntiếp xúc bọn họ. Cuối cùng, ngược lại là Chu Dật Cẩn cứu hắn, tuy rằng hắn vẫnbị Lâm An Liệt giết, nhưng ân tình của Chu Dật Cẩn lại không thể không thừanhận. Sau khi lưu lạc mười năm, chỉ là sự giúp đỡ nhỏ bé cũng khiến hắn khắcghi, còn có cô bé tặng cơm trưa cho hắn ở tiểu trấn di động kia, đời này hắnnhất định sẽ ngàn lần báo đáp!
Thời điểm trước kia khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dật Cẩn cũng là lầnđầu tiên hắn nghe thấy tin tức Lâm An Liệt ở đời này. Dường như hắn còn có chútcăm ghét thế tục, nhưng hiện giờ mỗi ngày đều xem Lâm An Liệt "Biểu diễn",ngược lại cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, còn có thể khách quan với những chuyệnở đời trước.
"Tôi không phải người tốt !" Chu Dật Cẩn tuy rằng cảm kích đối phương nóicho y tin tức khiến y không bị người của U Minh thành bắt đi, nhưng cũng khôngmuốn bị đối phương lợi dụng, lập tức nhanh chóng ăn cơm trưa trên bàn. Hơn nữa,y không đem chuyện của Trần Mộc nói ra còn bận rộn giấu diếm đã là giúp hắnrồi.
Có điều, y không thể đi nằm vùng cũng có thể nói chuyện này với ông bànội. Đến lúc đó, có người tiến hành điều tra không phải là được rồi sao?
"Cậu có thể trốn điệu, nhưng không có nghĩa là người khác có thể trốn.Cái người nhân viên kỹ thuật cao cấp cùng làm với cậu, Lạc Tề có cha mẹ vợ con,một khi anh ta bị người của U Minh thành bắt đi, người nhà của anh ta thì phảilàm sao bây giờ?" Đời trước người nhà của Lạc Tề nhận được số tiền bồi thường lớntừ Hằng Phong, nhưng cho dù có nhiều tiền hơn, cũng không nhất định có thể vuốtbù đắp được nỗi đau của họ.
Chu Dật Cẩn trầm mặc, Lạc Tề là một người ở chung rất tốt, thời điểm nóichuyện, thường nói tới nói lui sẽ lại quay về chủ đề hai đứa con của mình. Nếucon của anh ta không có cha.......
Bọn họ muốn công nhân kỹ thuật cao cấp, như vậy tính mạng của mình sẽkhông sao, còn có Trần Mộc ẩn núp ở bên cạnh– y vẫn tin tưởng thực lực của TrầnMộc. Bởi vậy, đi một chuyến cũng không sao.
Hơn nữa, đã vậy Hạ Minh và Vương Lập Công còn quá cả gan làm loạn, hiệngiờ dám bán người sống, về sau không biết còn làm ra chuyện gì.
"Tôi có thể đồng ý yêu cầu của anh, có điều, tôi có một điều kiện." ChuDật Cẩn biết, chỉ cần bản thân có đề phòng, mang theo một vài thứ, cho dù TrầnMộc không thể tới cứu y, y cũng có thể liên hệ với cha mẹ, tính mạng hoàn toànkhông cần lo lắng .
"Điều kiện gì ?" Trần Mộc hỏi. Ánh mắt của Chu Dật Cẩn khiến hắn có dựcảm không tốt.
"Để cho tôi đấm anh một phát được không ?Tôi đặc biệt đến thành thị nàycũng chỉ vì muốn đấm anh!" Khó có được người này đang có việc cầu mình, đươngnhiên muốn tìm cơ hội trút giận, lúc này không gõ mõ cầm canh thì còn đợi tớikhi nào?
"Không thành vấn đề." Với tố chất thân thể của hai người, Chu Dật Cẩnmuốn đánh mình ? cho dù có đánh tới tay y bị thương thì hắn cũng chẳng có việcgì. Trần Mộc vẫn tin tưởng thân thể của mình.
Bộ dáng Trần Mộc ngồi ngay ngắn tùy người tới đánh ngược lại khiến ChuDật Cẩn không biết nên xuống tay như thế nào. Nghĩ nghĩ, y vẫn quyết định chođối phương một chút mặt mũi, hơn nữa cũng không muốn chọc giận đối phương, vìthế một đấm liền hạ xuống bụng Trần Mộc.
Thế nhưng căn cứ theo công thức vật lý, người đánh và người bị đánh nhậnmột lực như nhau. Nắm đấm của y còn không rắn chắc bằng thân thể của Trần Mộc.
Chu Dật Cẩn lắc lắc nắm tay của mình, muốn nhấc ghế dựa bên cạnh lên.
Có điều, tuy ghế dựa này chỉ làm bằng hợp kim không quá nặng, nhưng nếucứ cố mà đánh, không chừng còn bị phản chấn ngược lại mình.......
"Với sức lực của cậu, dù có đánh như thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ khôngbị thương" Lần đầu tiên Trần Mộc cảm thấy Chu Dật Cẩn rất thú vị. Nhìn dáng vẻcủa y, chắc chắn chưa từng đánh nhau. Nếu hắn có cơ hội như vậy, cho dù khôngbê nổi ghế dựa cũng sẽ lấy đủ mọi thứ trên bàn ném lên người đối phương.
Chu Dật Cẩn đen mặt, không phải do y không muốn chọc giận đối phương nênmới trực tiếp dùng tay mình sao? Lúc trước khi bị đối phương thoát quần áo,việc y muốn làm nhất chính là cho hắn vài cái bạt tai.
Có điều, ánh mắt Chu Dật Cẩn phóng tới mái tóc được xử lý vô cùng tốt củaTrần Mộc, bắt lấy một túm tóc.......
Chu Dật Cẩn nhìn mái tóc dễ dàng được giật xuống, giật mình, sau đó khôngnhịn được mà cười phá lên.
"Cậu cười đủ chưa?" Bộ tóc giả này chất lượng rất tốt, kiểu tóc cũngkhông tồi, nhưng bị giật như vậy chắc là đã hỏng rồi. Có điều, bị giật hỏngcũng không phải quan trọng nhất, mà là bị xấu mặt trước Chu Dật Cẩn...... Trần Mộcrất bất đắc dĩ.
"Ha ha, tôi, tôi, không nghĩ tới, hắc ! Vậy mà anh lại bị hói đầu!" ChuDật Cẩn nhìn thấy cái đầu trơn bóng kia lại buồn cười. Xã hội hiện nay có rấtít người bị hói đầu!
"Tôi không bị hói đầu, cậu không thấy tóc tôi đang dài ra sao ?" Trên đầuTrần Mộc đã mọc ra những sợi tóc ngắn ngủn.
Chu Dật Cẩn vừa cười vừa xé nát tóc giả. Không thể đánh đối phương đauthì làm hắn xấu mặt cũng tốt!
Trần Mộc sờ sờ cái đầu trọc của mình, cân nhắc xem có nên để người đi muacho mình một bộ tóc giả mới hay không. Tuy nhiên, có thể khiến Chu Dật Cẩn anan phận phận đi nằm vùng, xấu mặt một chút cũng được, không phải sao?
"Cậu còn muốn ăn cơm hay không ?" Trần Mộc không chút khách khí bắt đầuăn, hắn còn chưa được ăn cơm đâu.
"Ha ha, khụ khụ, muốn." Chu Dật Cẩn ngồi xuống ăn cơm, thỉnh thoảng lạiliếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, sau đó liền cười rộ lên.
Trần Mộc đột nhiên cảm thấy già đi, đời trước ở tuổi này, hắn cũng đemtình cảm viết lên mặt đúng không? Có điều mối thù " đầu trọc" đợi lát nữa sẽ cócách đòi lại
Hết chương 43
hương 44: Giao dịch...
Ăn xong bữa trưa, Chu Dật Cẩn liền sửa sang quần áo đi ra ngoài, lại quayđầu nhìn Trần Mộc trong trạng thái không có tóc giả:
"Bữa này là anh mời khách đúng không ? Nên đi tính tiền rồi."
Trần Mộc hào phóng đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý kiểu tóc của mình.Thái độ thản nhiên này của hắn, ngược lại khiến mọi người không quá chú ý. Ởthời đại này, có rất nhiều thanh niên cắt kiểu tóc như vậy để tạo cá tính, cóngười còn biến tóc mình thành tổ chim, trọc đầu cũng rất bình thường không phảisao?
Trần Mộc đến quầy phục vụ quẹt thẻ tính tiền, thuận tay hái một đóa hoahồng, quay người lại liền nhét vào trong túi áo lao động trước ngực của Chu DậtCẩn.
Sắc mặt Chu Dật Cẩn thay đổi, lấy hoa hồng ra ném lên người Trần Mộc, sauđó lập tức đi ra ngoài, lên một chiếc taxi đậu trước cửa Mạc Thủy Cư.
Trần Mộc bắt được hoa hồng, liền thấy được Lâm An Liệt đang mặc quần áophục vụ. Gã chạy chậm tới, trên mặt còn mang tươi cười thân thiết:
"Tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?"
"Chuyện của ta ai cần mi lo?" Trần Mộc nghiêm mặt:
"Mi đến để chê cười ta? Phục vụ của Mạc Thủy Cư đều có tố chất kiểu này?"Hắn đưa tay ném hoa hồng lên mặt Lâm An Liệt, trào phúng nhìn đối phương, nhìnthấy ánh mắt Lâm An Liệt lóe lên một cái. Gã cúi đầu bắt đầu giải thích.
Lâm An Liệt là kẻ không thể chịu được sự khinh bỉ, một khi người kháckhiến cho gã nan kham, tất nhiên gã sẽ hồi báo gấp trăm lần. Lúc này mình làmnhư vậy, gã đương nhiên sẽ hận mình tới tận xương tủy. Trần Mộc hai tay ômngực, ồn ào muốn tìm quản lý đuổi việc nhân viên phục vụ không hiểu chuyện này.Lâm An Liệt có thể nhịn, nhưng hắn lại không muốn nhịn. Lúc này càng muốn làmto chuyện, cũng có thể khiến Lâm An Liệt biết chỗ tốt của quyền thế. Bởi vậy,hắn muốn đẩy nhanh tiến độ.
Có điều, làm thế nào thì sợ rằng vẫn có chỗ bại lộ, để mẹ mang bà ngoạiđi lịch ở thành thị cấp hai vài tháng tháng cũng không tồi.
Bởi vì Chu Dật Cẩn phát hỏa, buổi chiều thời điểm Trần Mộc đi cải tạochiến xa, y cũng không cho hắn một cái sắc mặt hòa nhã. Trần Mộc cũng khôngthèm để ý, kéo một nhân viên công tác ở Hằng Phong để tìm hiểu tin tức nơi này,mỹ danh gọi hành động này là theo đuổi Chu Dật Cẩn.
Tuy rằng vị nhân viên công tác này không rõ việc theo đuổi Chu DậtCẩn và vị trí sắp xếp bảo an của Hằng Phong xa thành có liên quan gì, nhưng sốtiền mà Trần Mộc chuyển khoản cho cậu ta bằng nửa năm tiền lương, cậu ta cũngliền vui tươi hớn hở nói hết toàn bộ, còn dâng tặng một ít chuyện bát quái vềyêu hận tình thù của lãnh đạo và nhân viên ở đó.
Về Chu Dật Cẩn, cậu ta càng nói cẩn thận hơn, ngay cả bình thường Chu DậtCẩn thích ăn gì cũng đều nói hết.
Thật đúng là nhân tài! Trần Mộc vô cùng vừa lòng, quyết định lần sau đếnnhất định lại nhờ đối phương một chút.
Buổi tối, theo thường lệ tới tầng cao nhất của Mạc Thủy Cư, thời điểm hắnđến, cư nhiên toàn bộ đám người Triệu Thiên Vũ lại có mặt ở đây. Ngay cả TriệuMinh bình thường luôn cúi đầu cũng mở to hai mắt nhìn hắn.
Mà trên vách tường đối diện là hình ảnh lúc hắn đi ra ngoài ghế lô, ChuDật Cẩn còn đang cười đến đắc ý ở phía trước.
"Làm sao vậy ?" Trần Mộc hỏi. Phòng này khá nhỏ, hiện giờ lại có nhiềungười đứng như vậy quả thật có chút chen lấn.
"Trần lão đại, hôm nay anh không muốn đi săn bắn hóa ra là vì đi hẹn hò!"Hàn Thanh Vân lớn tiếng mở miệng.
Hóa ra là vì việc này, Trần Mộc cười nói:
"Tôi cũng đã đến tuổi nên nghĩ chuyện kết hôn rồi."
"Thật không ngờ khẩu vị của các hạ là như vậy, tôi còn tưởng anh thíchcái vị nhân viên phục vụ ngoan ngoãn tinh xảo kia cơ, không nghĩ tới cuối cùnglại bị anh mắng cho phát khóc." Tiếu Nhiên ngồi trên sô pha mở miệng. Trần Mộcluôn chú ý Lâm An Liệt cậu cũng biết một chút, chỉ là không ngờ......
"Tôi tự nhận khẩu vị không kém." Trong tâm của Lâm An Liệt kia, nói khôngchừng tất cả đều là một mảng đen tối.
"Trần lão đại, tóc của cậu......" Ngược lại Triệu Thiên Vũ không thèm để ýngười Trần Mộc thích là ai mà chỉ bị tò mò với tóc của Trần Mộc. Theo như thiếtbị của Tiếu Nhiên, bọn họ nói chuyện tình cảm tới mất cả tóc, đây là kiểu nóichuyện tình cảm gì?
"Thi thoảng cũng phải thay đổi kiểu tóc, các người có gì thắc mắc sao?"Trần Mộc mở miệng.
"Trần lão đại, anh tìm người có bản lĩnh cải tạo chiến xa thật đúng làkhông tồi, về sau nếu cần bảo dưỡng chiến xa cũng sẽ không mất tiền." Hàn ThanhVân vẫn muốn cải tạo chiến xa của mình, nhưng trong tay cũng không có tiền, lúcnày đã nghĩ phải làm thế nào để nịnh bợ Chu Dật Cẩn .
"Hôm nay tôi mời khách, xóa số lẻ tính thành năm vạn điểm tín dụng." TrầnMộc bình tĩnh mở miệng.
Hàn Thanh Vân lập tức không nói nữa. Từ nhỏ cậu ta đã sống khổ cực, cáiloại một bữa cơm mà mất tận năm vạn điểm tín dụng, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trần Mộc gõ lên tường vài cái, trên màn hình thay cho ảnh hắn trọc đầu làảnh ở đại sảnh, mà Lâm An Liệt đang bưng thức ăn đi qua, trên mặt lộ ra tươicười giống như không hề có chuyện gã bị khách hàng mắng cho phát khóc lúcchiều, khiến cho người ta cảm thấy gã không để chuyện này vào mắt.
"Trần lão đại, người này có vấn đề ?" Những người khác không biết, nhưngTriệu Thiên Vũ đã an bài người theo dõi Lâm An Liệt.
Trong thiết bị giám thị, Lâm An Liệt đang nói giỡn với một người khách,ánh mắt của kẻ kia khi Lâm An Liệt cũng không có ý tốt gì. Trần Mộc cười cườimở miệng:
"Đến lúc đó sẽ biết."
Buổi tối nay, Tống Văn chưa tới Mạc Thủy Cư ăn cơm chiều, lúc này cô đangphân vân giữa hai lựa chọn lớn.
Tuy rằng về cơ bản Vương gia không giao thiệp với ngành ẩm thực, nhưng ởTinh Vân thành cũng có một quán cà phê. Đôi khi muốn bàn chuyện làm ăn gì đóvẫn nên tới địa phương của mình thì an toàn hơn
Lúc này, trong ghế lô của quán cà phê, hai người bảo tiêu cao lớn đangđứng canh ở cửa, mà Tống Văn thì lại ngồi trước mặt gia chủ của Vương gia.
Tống Văn chăm sóc bản thân rất tốt, sau khi mang thai vẫn xinh đẹp nhưtrước, chỉ có quần áo thùng thình hơi che khuất bụng đang nhô ra.
Cô là một người phụ nữ sống thực tế, tình cảm không đáng tin, tiền mới làquan trọng nhất, cho nên khi lấy lòng Trần Khải cũng chỉ vì muốn tiền trong tayđối phương. Hơn nữa, cô thích tiêu tiền, nhưng Trần Khải vĩnh viễn cũng khôngngờ tới, sau khi kết hôn mấy tháng với ông ta, cô đã tích lũy được ba trăm vạnđiểm tín dụng, lại có được một phòng ở nhỏ. Mặt khác, cô sẽ không làm chuyện cólỗi với Trần Khải. Cho nên ngay cả khi Trần Khải muốn ly hôn, cũng cũng sẽ đượcchia một nửa tài sản, cả đời không lo lắng. Đương nhiên, cô sẽ không để TrầnKhải ly hôn với mình. Trần Khải không thích mình thì sao, sản nghiệp của Trầngia, sau này nhất định phải thuộc về đứa con trong bụng cô!
"Vương tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?" Tống Văn cười cười, dùng muỗngnhỏ lấy bánh ngọt để ăn, nhưng không để ý tới cà phê bên cạnh. Thứ này tuy rằngquý nhưng không tốt cho em bé, cô ăn kiêng.
"Nói chuyện làm ăn." Vương Lập Công nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấybản thân có chút tính sai. Ông ta cứ nghĩ rằng Tống Văn là một người đàn bà hamhư vinh ngu xuẩn, nhưng người phụ nữ trước mặt tuy ham tiền tài lại không phảiloại nông cạn. Đứng trước hoàn cảnh này mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh thìcũng không đơn giản.
"Tôi thì có thể bàn chuyện làm ăn gì được? Loại phụ nữ không có tài cánnhư tôi hoàn toàn là dựa vào đàn ông thôi. Vương tiên sinh muốn nói cũng phảinói với chồng tôi chứ?" Tống Văn tới đây là do đã hẹn trước với một người bạn,kết quả lại đụng phải Vương Lập Công. Người bạn này về sau chắc chắn phải tuyệtgiao
"Tống tiểu thư cảm thấy, là người phụ nữ của ông chủ thì tốt hay tự mìnhlàm bà chủ thì tốt hơn?" Vương Lập Công nói trực tiếp. Ông ta vốn là đối thủcạnh tranh với Trần Khải, cho dù Tống Văn có nói lại điều gì với đối phương thìông ta cũng không để ý. Nếu không phải Trần Khải luôn phòng bị rất tốt, bọn họđã sớm xuống tay với lão ta.
"Loại phụ nữ như tôi, sao có thể làm được bà chủ? Vương tiên sinh nói rấtbuồn cười." Tống Văn đã sớm ấn nút cảnh báo trên bộ đàm liên lạc để thông triTrần Khải. Có điều, mặc dù đôi khi Trần Khải cũng bị cô mê hoặc, nhưng cũngkhông đặt cô vào vị trí quan trọng. Hôm nay lại có hội nghị, không cần thiếtthì không được liên lạc, về phần báo nguy, cô hiện giờ vẫn tốt mà. Báo cảnh sátđể họ đến xem vợ mới của Trần Khải uống cà phê cùng Vương Lập Công chắc? Vềphần phản kháng...... trong bụng cô vẫn đang mang đứa bé thừa kế của Trần gia.
"Trần Khải có tính cách gì chắc cô cũng biết, hiện giờ các người mới kếthôn, có lẽ ông ta đối với cô không tồi. Nhưng đợi sau này, cô muốn rơi vào kếtcục giống Lưu Chân Chân ?" Vương Lập Công có chút hối hận, sớm biết Lưu ChânChân không một lòng với Trần Khải, ông ta đã liên hệ đối phương, hiện giờ lạikhông kịp rồi.
Về phần người phụ nữ trước mắt này, ông ta vốn tưởng rằng chỉ cần dọa dọamột chút sẽ khiến cô ta ra tay với Trần Khải, hiện giờ xem ra cũng không dễdàng, lần nói chuyện này chắc sẽ tan rã trong kết quả không vui .
"Vương tiên sinh không biết sao? Vợ của người khác thì có liên quan gìtới Vương tiên sinh ?" Tống Văn ăn hết bánh ngọt, định đi ăn cơm. Cô cũng khôngmuốn con mình bị đói, hơn nữa Vương Lập Công dù thế nào cũng không thể động tayđộng chân trên thức ăn được.
"Nếu Tống tiểu thư không muốn, tôi cũng không nhiều lời nữa, hôm naynhững thứ này coi như tôi mời, Tống tiểu thư muốn ăn thêm cứ việc gọi." VươngLập Công đứng dậy rời đi.
Tống Văn nhìn bọn họ đi nhưng thân thể vãn căng thẳng, ai biết nơi này cócameras hay không? Nghĩ đến chuyện vừa nãy, còn có bảo tiêu hung thần ác sátkia...... bây giờ cô vẫn còn thấy sợ.
Càm túi xách đi ra ngoài, sau khi đến đường cái, Tống Văn lập tức liênlạc Trần Khải, nhưng bộ đàm liên lạc lại không kết nối được. Đèn trên đường soirất rõ ràng, Tống Văn nhịn xuống nước mắt, lái xe của mình trở về nhà.
Phản ứng của Trần Khải cũng nằm trong dự kiến của cô, thời điểm biết đượcnguyên nhân Trần Khải ly hôn, cô cũng rất rõ ràng ông ta không thể đối xử tốtvới cô được. Có điều, cô cũng chỉ cần tiền tài mà thôi.
Về phần giao dịch với Vương Lập Công, cô cũng không phải kẻ ngốc. Một khiTrần Khải gặp chuyện không may, cô và đứa bé trong bụng còn có thể làm gì? Nếulà hai mươi năm sau, ngược lại cô sẽ suy xét đến giao dịch này.
Sau khi Tống Văn về nhà liền khóc lớn một hồi, chờ thời điểm Trần Khải vềnhà đã nhìn thấy vợ mình tiều tụy ủy khuất, nhất thời sự tức giận với việc đốiphương gọi mấy chục cuộc điện thoại cũng liền tiên tán.
Tống Văn khóc lóc kể lể một phen, cuối cùng khóc thút thít rồi ngủ tronglòng Trần Khải. Mà sắc mặt của Trần Khải lại vô cùng khó coi.
Sắc mặt khó coi cũng có một người nữa, chính là Lâm An Liệt đang làm điểmtâm trong căn nhà thuê của gã.
Buổi sáng gã không cần làm việc, cho nên mỗi ngày đều đi viện phúc lợi.Mà sáng nay, gã đã đồng ý với đám tiểu quỷ ngày mai sẽ mang điểm tâm mỹ vị tới.
Vốn tấm tình gã không tồi, cho dù là tiếp cận Tống Văn và Trần Khải haylà tiếp cận Lưu Chân Chân, đều có tiến triển. Nhưng hôm nay bị Trần Mộc mắng totrước mặt mọi người, lại khiến gã hiểu được, hiện giờ gã cũng chỉ là một tiểunhân vật không có tiền tài không có địa vị, mà Trần Khải lại là người số một sốhai của thành thị. Ngay cả Trần Mộc đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta,cũng đều có tiền tài tiêu xài cả đời không hết.
Cũng là con trai của Trần Khải, vì sao mình lại không có?
Có lẽ, gã hẳn là nên để Trần Khải biết bản thân tồn tại. Có điều, ngườithừa kế lúc trước được Trần Khải nâng trong lòng bàn tay mà còn bị ông ta vứtbỏ, bản thân thì tính là gì? Như vậy, vẫn nên lợi dụng sự áy náy của đối phương? Làm thế nào mới có thể khiến Trần Khải đã vứt bỏ mẹ con gã phải trả giá đạigiới?
Hết chương 44
Chương 45 : Giaodịch
Trần Mộc an bài đoàn du lịch cho mình, tuy rằng Lưu Chân Chân cảm thấy kỳlạ nhưng vẫn là làm theo. Ngày hôm sau liền thu thập đồ đạc mang theo mẹ và mấyđứa cháu ngoại đi du lịch. Nghe nói, thành phố du lịch có vườn cây không bịbiến dị, mà Tinh Vân thành lại không tồn tại loại thực vật như vậy, nhiều lắmcũng chỉ có bồn cây cảnh. Hình dáng của vườn cây, nếu không xem ảnh trên mạngthì nhiều người ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra nổi.
U Minh thành giao dịch với thành chủ, Trần Mộc vẫn nghĩ phải tốn khánhiều thời gian mới đến lần giao dịch tiếp theo, không ngờ mới qua ba ngày, ChuDật Cẩn vẫn không chịu liên lạc với hắn lại chủ động gửi tin tức.
"Ngày mai phải ra khỏi thành đổi hàng mới nhập và kiểm nghiệm chiến xa?"Trần Mộc cũng không hứng thú với tin tức vừa nhận được, lập tức gọi cho đốiphương.
"Đúng vậy." Khuôn mặt của Chu Dật Cẩn xuất hiên trên bộ đàm.
"Có lẽ không đến mức ngay lần đầu tiên đã khiến cho các cậu 'Tử vong', cóđiều cũng nhanh thôi." Trần Mộc nghĩ nghĩ,
"Về sau tôi sẽ đi theo các người."
"Ngày mai buổi sáng chín giờ xuất phát." Chu Dật Cẩn vừa nói xong liềncắt đứt điện thoại.
"Trần lão đại, anh đang nói chuyện với ai vậy?" Hàn Thanh Vân hỏi. Lúcnày, đám người bọn họ đáng đánh một con hồ dương thú. Đánh được một nửa, độtnhiên Trần Mộc lại rời khỏi vòng chiến. Cũng may hồ dương thú là dị thú ăn cỏ,tuy rằng răng nanh có độc khó có thể tránh né, nhưng lực công kích không cao.Không có Trần Mộc, cậu và đám người Triệu Thiên Vũ chống lại nó cũng không nguyhiểm, thậm chí cậu còn có không để ý Trần Mộc.
Trần Mộc phi nhanh chạy tới, chiến đao thật dài trực tiếp chui vào miệnghồ dương thú. Lúc trước hắn còn chưa có động tác gì là muốn để đám người TriệuThiên Vũ có thêm rèn luyện, về phương diện khác, cũng vì muốn có da dê hoànchỉnh. Đối với hồ dương thú mà nói, chỗ da này còn đắt hơn cả thịt của nó.
Dùng da của dị thú cao cấp có thể chế tác trang phục chống phóng xạ,chống phóng xạ không tồi, lực phòng ngự cũng vô cùng cao .
"Lợi hại !" Ánh mắt Hàn Thanh Vân nóng bỏng nhìn người dường như đã toànthú hóa, chỉ cần muốn là có thể đem tay của mình biến hoàn toàn thành móng vuốtsắc bén – Trần Mộc. Hồ dương thú cậu đã từng đánh, nhưng nhẹ nhàng như vậy cònđem da giữ lại nguyên vẹn đầy đủ lại là lần đầu tiên.
"Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không tham gia săn bắn nữa." Trần Mộc mởmiệng.
"Sao vậy? Làm thợ săn dị thú, dã ngoại mới là chiến trường của chúng ta,dị thú mới là bạn lữ của chúng ta!" Hàn Thanh Vân hô một lời kịch trong bộ phim[ cùng thú cùng múa ] gần đây.
"Vậy cậu dám kết hôn với dị thú à ?" Trần Mộc cười hỏi.
"Đây là so sánh......" Hàn Thanh Vân lấy một chiếc khăn mặt lau quần áo tácchiến của mình:
"Vợ à, vẫn là Hương Hương mềm mềm mới thích, tốt nhất còn nên béo mộtchút , ôm lấy thật thoải mái. Đương nhiên, còn muốn Cố gia, sẽ chăm sóc ngườirất chu đáo, không làm nũng cả ngày, không bốc đồng......"
"Cậu thích người phụ nữ như vậy ?" Trần Mộc nhìn bộ dạng của Hàn ThanhVân, đây hoàn toàn là đang miêu tả tình nhân trong mộng đúng không ? Có điềutrừ vẻ bề ngoài, yêu cầu khác rất cao .
"Đương nhiên thích !" Hàn Thanh Vân như đinh đóng cột, lại nói:
"Trần lão đại, tôi cảm thấy anh không thích đàn ông vẫn tốt hơn. Bé conrất khả ái, đàn ông không thể sinh con đâu !"
"Không phải có đẻ hộ sao." Triệu Minh lạnh lùng mở miệng. Hiện giờ khôngchỉ có ngân hàng tinh trùng mà còn có ngân hàng trứng, đẻ thay lại càng khônghiếm thấy, chỉ cần có tiền thì sẽ có hậu đại.
Có lẽ do Triệu Minh rất ít khi nói chuyện vớii mình nên nhất thời HànThanh Vân có chút sững sờ.
"Tôi cũng thích đàn ông." Triệu Minh lại mở miệng nói một câu, lúc nàylại khiến Triệu Thiên Vũ cũng sửng sốt.
Trần Mộc biết mấy ngày nay Triệu Minh đã nghẹn rất lâu, ngay cả hắn cũngcảm thấy không được tự nhiên, vốn hai anh em như hình với bóng nay lại giốnghai người xa lạ.
"Được rồi, hôm nay cũng không sớm, trở về thành đi." Trần Mộc mở miệng.Lần này Triệu Minh lại nói như vậy trước mặt Triệu Thiên Vũ, chờ chút nữa khivề đến Triệu gia chỉ sợ còn ồn ào ngất trời. Ấn theo cách nói của Triệu ThiênVũ, đêm qua Triệu Dương đem bạn gái của mình mang về nhà, còn rất được hai vịTriệu gia yêu thích. Thậm chí hai vị Triệu gia kia còn nói với Triệu Thiên Vũlà Triệu Minh ít nói sẽ khiến con gái không thích, để anh hỗ trợ giới thiệu đốitượng...... Lần này, còn không biết hai vị kia sẽ thế nào.
Hằng Phong xa thành vừa mới lắp ráp một nhóm chiến xa mới, số lượng rấtnhiều. Loại chiến xa này cũng khác hoàn toàn với xe bình thường, sau khi trảiqua toàn bộ thí nghiệm mới có thể bán ra, còn phải có được số liệu. Dù sao mộtkhi chiến xa xảy ra vấn đề, chỉ sợ sẽ trực tiếp khiến người điều khiển mấtmạng. Đồng thời, căn cứ vào hoàn cảnh khác nhau giữa các nơi, chiến xa còn cầncải tạo một vài chỗ mới được.
Sáng sớm, chiến xa của Hằng Phong xa thành đã hội tụ đủ, Chu Dật Cẩn đangcân nhắc xem có nên phát tin tức cho Trần Mộc hay không, thì nhìn thấy ngườicùng làm thí nghiệm với y – Lạc Tề đã đi tới.
"Tiểu Chu, lần này ra khỏi thành phải tốn không ít thời gian, cậu cũngđừng quên mang cơm theo." Lạc Tề nhìn thấy Chu Dật Cẩn không chuẩn bị thứ gì,lập tức mở miệng. Anh ta rất thích Chu Dật Cẩn, tuy rằng đối phương tuổi cònnhỏ, nhưng đã hiểu được rất nhiều thứ, rất nhiều chỗ anh còn phải thỉnh giáongười trẻ tuổi hơn mình này.
"Phải mang cơm ?" Chu Dật Cẩn thật đúng là không nghĩ tới điểm ấy.
"Cậu đi căng tin mua đồ ăn đi, vợ tôi đã làm mấy món đồ ăn, đợi chút nữacho cậu một nửa." Lạc Tề lắc lắc cặp lồng trong tay.
"Vậy cám ơn anh Lạc." Chu Dật Cẩn cảm tạ. Sau đó đi căn tin mua vài cáibánh bao da dày nhân mỏng, lúc này màn thầu đắt hơn bánh bao rất nhiều, bánhbao da dày mới khiến người thích.
Đợi mọi người đều chuẩn bị tốt , Chu Dật Cẩn và Lạc Tề phân biệt lên haichiếc chiến xa khác nhau. Sau đó, một hàng mấy chục chiếc chiến xa chạy rangoài thành. Đây là lần đầu tiên Chu Dật Cẩn làm thí nghiệm cho chiến xa, cóđiều mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi. Bởi vì ra khỏi thành làm việc có nguyhiểm nhất định, nên sẽ được thêm một khoản vào tiền thưởng.
Có điều chuyến đi này đối với Chu Dật Cẩn mà nói, ấn tượng sâu nhất làLạc Tề chia cho y vài món ăn, đều là đồ ăn gia đình bình thường, thịt xào rauxanh linh tinh, hương vị cũng rất được.
Lạc Tề cầm tiền thưởng cảm thấy thật vui vẻ, còn lải nhải bên cạnh ChuDật Cẩn:
"Tôi định buổi tối sẽ mua vài củ cà rốt cà chua về nhà nhà làm đồ ăn, còncó hai đứa con nghịch ngợm nhà tôi nữa, chúng thích ăn cam nhất, tới lúc đó sẽmua vài quả cho chúng nó đỡ thèm." "Tay nghề nấu nướng của chị dâu thật tốt,anh Lạc cũng nên mua cho chị vài thứ này nọ." Chu Dật Cẩn đề nghị.
"Mua cho cô ấy những thứ đó, cô ấy nhất định sẽ nói tôi lãng phí. Có điềuđợi lát nữa mua nhiều hơn vài quả cam, để cô ấy nếm thử cũng tốt." Lạc Tề cườitủm tỉm:
"Chị dâu cậu còn biết ướp da của quả cam da, da của quả cam phơi khô rồiướp làm thức ăn vật không tồi."
Chu Dật Cẩn nếm thử mứt vỏ cam, lập tức cũng thấy hứng thú:
"Chị dâu làm đồ ăn rất ngon, thứ này ăn thật vừa miệng."
"Đến lúc đó tôi sẽ mang cho cậu một ít" Lạc Tề lập tức mở miệng, còn nói:
"Cậu còn trẻ, hiện giờ cũng phải chú ý mà tích cóp tiền đi. Mấy loại tiềnthưởng này, giữ lại để mua phòng ở là tốt nhất"
"Em vẫn đang để dành tiền mà." Chu Dật Cẩn cười cười, y cũng không phảingười yêu tiền.
"Có tích cóp là được rồi. hôm nay có muốn tới nhà tôi ăn cơm không?" LạcTề lại hỏi.
"Anh Lạc, tuy rằng rất muốn nếm thử tay nghề của chị dâu, nhưng hôm nayem đã hẹn người khác rồi." Chu Dật Cẩn từ chối. Cả ngày hôm nay Trần Mộc vẫnluôn đi theo y, y vừa về thành đã gửi tin nhắn mời đi ăn cơm.
"Là đại thiếu gia Trần Mộc tới lần trước? Nghe nói hắn cũng không tồi,nhưng chỉ sợ không phải thật tâm." Lạc Tề cũng biết Trần Mộc. Tin tức Trần Khảily hôn trước đó không lâu đã huyên náo rất lớn, đương nhiên anh cũng đã đọc.
Chu Dật Cẩn ngẩn người, liền hiểu được. Có lẽ những người xung quanh đềunghĩ y và Trần Mộc có quan hệ gắn bó, nhưng mối quan hệ này thực sự không giốngnhư bọn họ đang nghĩ !
Trần Mộc lái chiến xa đến cửa Hằng Phong đã nhìn thấy Chu Dật Cẩn trươngmặt đi ra. ( trương mặt : kiểu như mặt mày sưng sỉa khó chịu ý)
"Hôm nay ăn cơm ở đâu ?" Trần Mộc hỏi.
"Tùy anh." Biết Trần Mộc không thiếu tiền, Chu Dật Cẩn cũng không địnhmời đối phương bữa ăn này. Một cường giả như vậy, sao có thể không có tiền?
"Tôi đưa cậu đến một chỗ." Trần Mộc mở miệng. Chỗ an toàn nhất, tuyệt đốilà căn phòng ở tầng cao nhất của Mạc Thủy Cư, còn có thể bảo đầu bếp làm vàimón sở trường. Hôm qua mới đánh được hồ dương thú, hắn còn muốn ăn thử.
Phòng ở nho nhỏ nhưng lại để nhiều thứ, sau khi mẹ đi du lịch, Trần Mộcliền dọn nơi này thành chỗ ở, trên sô pha vẫn còn vứt trang phục tácchiến hắn mới cởi không lâu.
"Mạc Thủy Cư còn có chỗ như vậy?" Chu Dật Cẩn có chút kinh ngạc.
"Mạc Thủy Cư là sở hữu của tôi." Trần Mộc dùng thiết bị liên lạc để TiếuNhiên gọi món ăn, sau khi đồ ăn chuẩn bị xong hắn sẽ đíchthân mang lên.
Chu Dật Cẩn suy nghĩ một chút:
"Tôi nhớ rõ Mạc Thủy Cư mở sau khi anh rời khỏi Tinh Vân thành." Tư liệuvề Trần Mộc y đã xem cẩn thận.
"Tôi không thể tìm người khác mở hộ ?" Trần Mộc nói, lại mở thiết bị theodõi trên tường.
"Lâm An Liệt ?" Chu Dật Cẩn nhìn thấy hình ảnh người trên đó, có chútkinh ngạc. Lần trước y đi sớm, nên không thấy cảnh Trần Mộc mắng chửi người.
"Làm sao vậy? Cảm thấy gã là người đáng thương?" Trần Mộc trào phúng hỏi.Lúc trước, lần đầu tiên chạm mặt Chu Dật Cẩn, đối phương đang định đưa Lâm AnLiệt đến Tinh Vân thành, lại còn bị lừa...... Nếu không phải mình cướp tiểu trấncủa y, có khi lúc này Chu Dật Cẩn vẫn đang bị lừa đấy.
"Là kẻ không may mắn, có điều tâm cơ gã rất thâm trầm." Chu Dật Cẩn nóilại chuyện lúc trước, lần đầu tiên y gặp Lâm An Liệt. Sau khi Trần Mộc rời đi,Nguyên Thăng lại bị cư dân trên trấn tố cáo. Chuyện "Tội trạng" kia, nhữngngười đó cũng chỉ là cỏ mọc ven tường, mà việc Lâm An Liệt làm lại quá mức âmhiểm.
Nếu Lâm An Liệt quang minh chính đại đi tố cáo Nguyên Thăng, y sẽ khôngcảm thấy đối phương có gì sai, nhưng cái loại đâm lén sau lưng lại khiến ykhông thể chấp nhận được.
Trần Mộc nghe Chu Dật Cẩn nói, có một số chuyện lúc trước hắn cũng khôngbiết.
Lâm An Liệt quả thật rất không may, tuổi còn trẻ đã phải nhìn người thânmất đi. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà gã báo thù rất cực đoan, nhưng cách gãbáo thù lại không thể chấp nhận nổi.
"Gã là con trai của Trần Khải."
"Trần Khải ?" Chu Dật Cẩn nghe thấy Trần Mộc đột nhiên nói một câu, tronglúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Đó là người đàn ông đã ly hôn với mẹ tôi trước đây không lâu." Trần Mộclại nói.
"Lâm An Liệt là con tư sinh của Trần Khải?" Hơi suy nghĩ một chút, ChuDật Cẩn liền hiểu được.
"Tôi xuống lầu bưng thức ăn lên." Trần Mộc rời khỏi phòng, đồ ăn đã đượclàm xong.
Chu Dật Cẩn nhìn về phía thiết bị giám thị, Trần Mộc và Lâm An Liệt thậtđúng là không có chỗ nào giống nhau, bình tĩnh mà xem xét, Lâm An Liệt vẫn dễnhìn hơn.
Thiết bị nơi này y vừa thấy liền có thể hiểu được, ấn vài cái nút, hìnhảnh giám thị sẽ theo dõi hành động của Lâm An Liệt thay đổi như thế nào.
"Tiểu An, đợi lúc nữa tôi đón cậu tan tầm nhé?" Một người khách kéo LâmAn Liệt vừa bưng đồ ăn lên, còn nắm tay gã.
"A ? Tôi......" Lâm An Liệt vốn muốn cười từ chối, đột nhiên liếc thấy TrầnKhải đi tới lại lập tức trưng ra vẻ mặt nôn nóng muốn rút tay về, trong nháymắt còn đỏ mặt.
"Cậu đồng ý không ?" Người khách này nhìn thấy khuôn mặt của Lâm An Liệthồng hồng, trong lòng lại càng ngứa. Gã vẫn luôn chỉ đích danh cậu nhân viênbồi bàn thanh tú này bê đồ ăn lên, còn cho tiền boa nhiều lần, rốt cuộc có ý tứgì, đối phương hẳn là hiểu được.
"Tiên sinh, rất xin lỗi......" Lâm An Liệt rút tay về, móng tay sắc nhọn lạicào vào lòng bàn tay của đối phương.
"Mày làm gì thế ?" Vị khách kia đứng lên, vô cùng bất mãn.
"Tôi không phải cố ý." Lâm An Liệt giải thích, lại không cẩn thận đụngvào ghế dựa bên cạnh, trực tiếp té xuống đất.
"Quên đi, mày đi đi." Vị khách kia tự nhận xui xẻo, phất tay để Lâm AnLiệt rời khỏi. Lâm An Liệt nhất thời có chút nóng vội, xoay người chạy đi,thiếu chút nữa va vào người Tống Văn. Gã sợ hãi kêu một tiếng, ngừng cước bộ màngã sang bên cạnh, bởi vậy Tống Văn cũng không bị đụng, gã lại bị đập đầuvào bản rồi té xuống đất.
Nhất thời toàn bộ đại sảnh náo loạn thành một đoàn.
Chu Dật Cẩn cau mày nhìn thiết bị giám thị, có lẽ là do ngoài cuộc tỉnhtáo trong cuộc u mê. Y vừa mới biết Trần Khải là cha của Lâm An Liệt, lại vàithấy động tác của Lâm An Liệt không thích hợp, lập tức đoán được Lâm An Liệtđang diễn trò. Người khách kia tuy rằng liều lĩnh, nhưng ở nơi như Mạc Thủy Cư,gã cũng không thật sự bức bách một người phục vụ, mà những chuyện tiếp theo lạirất trùng hợp .
"Trình diễn không tồi." Trần Mộc cầm theo hộp thức ăn đi vào, cũng thấyđược một màn này.
"Gã muốn làm gì ?" Chu Dật Cẩn không rõ tại sao Lâm An Liệt lại làm vậy.Những nơi giống Mạc Thủy Cư, người bồi bàn mà làm như vậy thì sẽ không trụ nổinữa.
"Ai biết được? Có lẽ là muốn xuất hiện trước mặt Trần Khải." Thời điểmgặp mặt lần sau, sẽ trở thành đứa con đã sớm nhận ra cha nhưng vẫn im lặng quantâm im lặng ngưỡng mộ đúng không ?
Trần Mộc nhìn thấy nhân viên làm trong Mạc Thủy Cư đã đi ra, mang theoLâm An Liệt đang té ngã trên mặt, cùng lúc cũng thu thập bàn ghế. Tống Văn haitay ôm bụng, sắc mặt không tốt lắm, Trần Khải lại đang an ủi. Có điều, haingười đều không có ý định gây khó dễ cho Lâm An Liệt.
Mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong là cà chua sào trứng, măng tây thịtbăm, đậu phụ nhồi thịt, dê xào thập cẩm, còn có canh nấm rau chân vịt, mónchính còn lại là mì thịt dê, thịt dê kho tàu, những món mang đến đều hương sắcđầy đủ.
"Nghe nói cậu thích ăn mì phở." Kỳ thật những món đồ ăn này, đều làm theokhẩu vị của Chu Dật Cẩn mà hắn hỏi thăm được, nếu muốn để đối phương giúp đỡthì dù thế nào cũng phải nịnh hót một chút.
Hai người đều là đại nam nhân, ăn cũng khá nhiều, Trần Mộc có sức ăn lớnhơn, chờ Chu Dật Cẩn ăn xong, hắn lại đem những đồ ăn còn lại xử lí hết. Cóđiều, cho dù hắn ăn nhiều cũng không nhiều bằng A Hổ, nhìn hắn ăn vui vẻ, A Hổcấp bách không chịu được.
Trong gian phòng này của Trần Mộc luôn trang bị lò nướng, hắn cũng mangthịt dị thú lên, lúc này đang nướng thịt cho A Hổ.
"Nó muốn ăn nhiều như vậy ?" Chu Dật Cẩn hưng trí dạt dào nhìn A Hổ.
"Cậu không biết hình thể thật sự của nó à?" Hiện giờ, lượng thịt mà A Hổăn còn lớn hơn cả cân nặng của nó, thật sự Trần Mộc cũng khiếp sợ. A Hổ nho nhỏnhào vào ăn khối thịt lớn hơn nó, nhìn qua vô cùng chướng mắt, sờ sờ đầu của AHổ để cho nó khôi phục hình thể.
"Hình thể thật sự của nó cũng không phải quá lớn, ăn nhiều như vậy khônghợp với lẽ thường." Chu Dật Cẩn nhìn bộ dáng của A Hổ sau khi ăn hết khối thịtlớn vẫn chưa hết thèm liền cảm thấy có chút không thích hợp.
Trần Mộc cho A Hổ ăn một khối nữa, A Hổ lại nhanh chóng ăn xong.
"Sao linh thú của anh lại biến thành dạng này ?" Chu Dật Cẩn hỏi. Linhthú của y là chó, cho tới giờ cũng chưa bao giờ ăn thịt nướng. Sau khi y tớilàm việc ở Hằng Phong, y luôn để nó ở chỗ chăm sóc linh thú. Dù sao với nhữngngười không định làm thợ săn dị thú như y, bình thường đều nuôi linh thú nhưsủng vật.
Trần Mộc cũng hiểu gần đây A Hổ có chút bất thường, thi thoảng phun lửacòn chưa tính, đôi khi còn trong tình trạng khá uể oải, thường ở trong nhà sẽbuồn ngủ tới không muốn nhúc nhích. Mấy ngày nay hắn không ra khỏi thành nêncũng không mang theo A Hổ:
"Nó ăn thiên thạch."
"Thiên thạch không phải bị cá voi thú ăn mà là bị linh thú của anh ăn ?"Chu Dật Cẩn nhảy dựng lên.
"Làm sao vậy ?" Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Chu Dật Cẩn, Trần Mộcnhíu mày.
"Tôi luôn luôn nghiên cứu máy móc, đối với vật này không có quá nhiềuhiểu biết, có điều tình huống của A Hổ rõ ràng là do không đủ năng lượng. Tưliệu của thiên thạch tôi cũng từng tìm hiểu một chút, dị thú sau khi ăn thiênthạch thường sẽ đi săn dị thú cấp tám hoặc dị thú cấp chín, sau đó ăn tinhthạch năng lượng trong đầu chúng"
Trần Mộc lập tức nghĩ tới thời điểm Lý Quân và lang thú xuất hiện lúctrước, còn có Thương Ưng thú chỉ bị đánh nát đầu, con lang thú kia chẳng lẽcũng ăn tinh thạch? Có điều, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là A Hổ:
"Tôi nên đi săn một ít tinh thạch cho A Hổ ăn ?" Tinh thạch của dị thúcấp tám có giá rất cao, muốn kiếm cũng không dễ dàng
"Này, không phải người của U Minh thành cũng cầm tinh thạch dị thú cấptám để đổi nhân viên kỹ thuât sao ?" Chu Dật Cẩn đối với chuyện bản thân bị đembán cũng rất câm nín. Nếu Trần Mộc không phát hiện chuyện này, không phải y sẽbị bán cho U Minh thành sao? Hai miếng tinh thạch kia, đương nhiên không thể đưacho Vương Lập Công và Hạ Minh được.
Trần Mộc sờ sờ A Hổ đã nhảy lên đùi mình, đời trước hắn không bảo vệ tốtcho A Hổ, đời này nhất định không thể để phải tiếc nuối.
"Cứ định như vậy đi." Bản thân đi đánh dị thú cấp tám, khẳng định sẽ bịvệ tinh theo dõi. Lần cướp bóc này, nhất định không thể để lộ ra việc đen ănđen, trong lúc nhất thời Trần Mộc cũng thấy có hứng thú.
Hết chương 45.
Chương 46 : Giaodịch
"Hai nhân viên kỹ thuật trụ cột đã điều tra chưa?" Hạ Minh nhìn Vương LậpCông hỏi. Ngay ngày hôm qua, người của U Minh thành đã truyền tin tức đến, bọnhọ có ba miếng tinh thạch dị thú cấp tám, ngoại trừ hai nhân viên kỹ thuật caocấp còn muốn mấy chiếc chiến xa nữa.
Đối với những người vẫn luôn sống ngoài dã ngoại này, tầm quan trọng củachiến xa không cần nói cũng biết. Còn đối với Hạ Minh, tầm quan trọng của bamiếng tinh hạch của dị thú cấp tám kia không cần nói cũng biết .
Dị thú cấp tám cũng không hay gặp, hầu như chúng đều sống ở những nơi xacon người. Người muốn săn dị thú cấp tám thường phải tổ chức thành tổ đội vớinhiều nhân tài. Cho nên những miếng tinh hạch này vô cùng quý giá.
Có điều, tinh hạch của dị thú cấp tám dù có quý giá đến đâu thì nhữngngười dị năng giả cao cấp vẫn muốn có chúng trong. Có thể dùng tinh hạch để bổxung năng lượng thì không ai ngại nhiều. Nếu hỏi những dị năng giả này thích lễvật nào nhất, thì đó chính là tinh hạch.
"Hai nhân viên kỹ thuật này cũng không có bối cảnh gì, xảy ra chuyện chỉcần bồi thường chút tiền là được. Chỉ là, nhân viên kỹ thuật mới tới có chút gầngũi với con trai của Trần Khải." Vương Lập Công vẫn để người theo dõi hai ngườinày.
"Con trai của Trần Khải...... Cái người đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ta,Trần Mộc ?" Hạ Minh vẫn rất hiểu biết về chuyện của Trần Khải. Nhiều năm quacũng không thiếu lần ông ta muốn mượn sức Trần Khải, nhưng Trần Khải vẫn khôngđể ý tới, đến bây giờ ông ta đã không còn kiên nhẫn nữa.
Chỉ cần có được tinh hạch của dị thú cấp tám thì sẽ đổi được niềm vui củacác vị đại nhân ở Thức Tỉnh chi thành. Sau này ông ta muốn làm chuyện gì ở TinhVân thành cũng không sợ bó tay bó chân nữa.
"Chính là Trần Mộc. Có điều, hắn đã không còn quan hệ gì với Trần Khải,cũng chỉ là một tên thợ săn dị thú trung cấp mà thôi. Dường như hắn có hứng thúvới nhân viên kỹ thuật kia." Vương Lập Công khinh bỉ việc Trần Khải làm, cũngkhinh bỉ con trai của Trần Khải. Sau khi tốt nghiệp không vội tiến vào xínghiệp gia tộc của Trần gia chưa tính, vậy mà còn làm thợ săn dị thú. Ở dãngoại bán mạng kiếm tiền sao có thể so được với buôn bán kiếm tiền?
"Hắn cũng chẳng là cái quái gì, sau khi chúng ta xong việc chắc chắnkhông dám tới đây." Hạ Minh không có để ý đến Trần Mộc. Một thợ săn dị thú nhỏbé cũng chẳng dậy nổi sóng gió gì.
"Đúng vậy!" Vương Lập Công mở miệng.
"Ba miếng tinh hạch của dị thú cấp tám kia nhất định phải bảo vệ tốt ."Đây là thứ để cam đoan bản thân có thể ngồi yên ổn chức vị thành chủ Tinh Vânthành.
Hạ Minh nghĩ đến những thứ mà ông ta đã gặp phải ở thành thị cấp một kia,một ngày nào đó ông ta sẽ trở về. Đến lúc ấy, nhất định ông ta sẽ khiến ngườitrong gia tộc phải nhìn ông ta bằng cặp mắt khác xưa.
Thời điểm Chu Dật Cẩn nhận được thông báo là lúc đang ăn cơm cùng Lạc Tề.Lạc Tề mang mứt vỏ cam mà vợ mình làm đến, cắt thành những miếng nhỏ rất ngonmiệng, lại thêm thịt nướng ăn cũng không tệ.
"Hôm sau sẽ phải ra khỏi thành." Chu Dật Cẩn bĩu môi. Nửa tháng này, cứba ngày bọn họ lại phải ra khỏi thành, y thì không sao, có điều mỗi ngày TrầnMộc đi theo lại phải chịu tội. Tuy rằng y vẫn không thích Trần Mộc, nhưng cũngkhông thể không thừa nhận mấy ngày này có Trần Mộc khiến y yên tâm hơn rấtnhiều.
"Ra khỏi thành càng tốt, tuy rằng mệt một chút nhưng lại có thể tích cópkhông ít tiền. Nếu mỗi ngày đều có thể ra khỏi thành, qua hai năm nữa là tôi cóđủ tiền mua phòng ở cho con trai rồi." Lạc Tề ăn miếng thịt nướng lớn, thỉnhthoảng uống mấy ngụm canh rau dưa.
Chu Dật Cẩn cũng ăn không ít, y không thể xác định ngày mai có phải làngày mà Vương Lập Công ra tay hay không, nhưng lại biết một khi Vương Lập Côngra tay, Tinh Vân thành sẽ thay đổi.
Y đã thương nghị cùng Trần Mộc, đợi lúc hai bên giao dịch xong, y và LạcTề còn chưa rời khỏi phạm vi của Tinh Vân thành thì sẽ ra tay. Đợi Trần Mộc lấyđược ba khối tinh hạch kia cho A Hổ ăn sẽ trở về cứu bọn họ. Dù sao, nếu nhưbọn họ bị người của U Minh thành mang đi, lúc đó muốn chạy cũng không thể.
Đến buổi tối, Trần Mộc theo thường lệ tới đón Chu Dật Cẩn, hôm nay cảmxúc của hắn rất không ổn định, bởi vì Lâm An Liệt đã quen biết Trần Khải.
Người theo dõi Lâm An Liệt đã truyền tin tức chi tiết đến.
Hơn nửa tháng trước, Lâm An Liệt náo loạn ở đại sảnh của Mạc Thủy Cư, gãđã bị Tiếu Nhiên đuổi đi rồi. Sau đó, mỗi ngày gã vừa đi viện phúc lợi vừa tìmcông việc, nhưng vẫn không thể tìm được việc mới. Năm ngày trước, đến hạn nộptiền thuê nhà nhưng vì không có tiền nên đã bị người chủ đuổi đi. Lúc ấy một xudính túi gã cũng không có, năm ngày nay lại chưa ăn thứ gì mà luôn lưu lạc khắpnơi. Đến hôm nay, Lâm An Liệt mơ mơ màng màng kéo bao lớn bao nhỏ lạixuất hiện ở trước ô tô của Trần Khải đang chạy như bay. Cho dù mọi chiếc ô tôđều có phòng ngự bằng tia hồng ngoại nhưng do tốc độ lái xe của Trần Khải rấtnhanh, gã vẫn bị đâm ngã trên mặt đường.
Sau đó, Trần Khải đưa gã đi bệnh viện, những chuyện tiếp theo lại khôngthể tìm hiểu được.
"Tình huống của A Hổ hôm nay có tốt hơn không?" Chu Dật Cẩn hỏi. Bởi vì AHổ nên buổi tối khi ăn cơm bọn họ sẽ tâm sự một chút. Thường thì Trần Mộc sẽhỏi y một vài vấn đề, y đều trả lời. Mà khi y hỏi Trần Mộc về những chuyện liênquan đến biến dị do thiên thạch, Trần Mộc cũng không che giấu, mối quan hệ củabọn họ tốt hơn không ít.
"Như cũ." Trần Mộc mở miệng.
"Hôm nay anh không ra khỏi thành săn bắn?"
"Không có."
"Hôm nay vẫn tới Mạc Thủy Cư ăn cơm ?"
"Vẫn."
"Anh trưng sắc mặt đó ra cho ai xem?" Trần Mộc vẫn phụng phịu, Chu Dật Cẩncũng bắt đầu không vui.
Trần Mộc hít sâu một hơi:
"Chỉ là tôi không muốn nói chuyện......"
"Lại làm sao vậy ?" Chu Dật Cẩn hỏi.
"Lâm An Liệt cố ý bị Trần Khải đụng." Trần Mộc mở miệng. Đời trước TrầnKhải cảm thấy hắn bắt ép Lâm An Liệt nên vẫn luôn chán ghét vứt bỏ hắn, lạithêm vạn phần áy náy với Lâm An Liệt. Lần này suýt nữa ông ta đâm phải Lâm AnLiệt, hẳn cũng áy náy như vậy. Mà lần trước Lâm An Liệt phải chịu "Khổ" cũng cóliên quan tới ông ta, còn không phải do tránh đâm vào vợ mới của ông ta mới ngãbị thương......
Trần Khải áy náy, chỉ sợ còn cho rằng Lâm An Liệt đơn thuần thiện lương......Người này, con trai cùng sống hai mươi mấy năm nói bỏ là bỏ, lại móc tim mócphổi cho đứa con tư sinh một lòng muốn báo thù ông ta.
"Anh cũng thật kỳ lạ, đã không còn liên quan gì tới bọn họ nữa. Thế màlúc nào cũng chú ý, làm như vậy không phải chỉ càng khiến cho bản thân thêmngột ngạt thôi sao?" Chu Dật Cẩn không thể hiểu được việc làm của Trần Mộc ,nếu là y, y sẽ không bao giờ để ý đến Trần Khải.
"Cậu nói đúng." Nếu không có trí nhớ đời trước, hắn cũng sẽ làm như vậy.Nhưng trí nhớ quá mức rõ ràng, có vài lần, hắn còn muốn đi giết Lâm An Liệthoặc huyết tẩy phủ thành chủ.
Hiện giờ, ngược lại Trần Mộc có chút cảm kích Chu Dật Cẩn, Chu Dật Cẩn làngười duy nhất nói ra điều này, chỉ nói một câu, tâm tình của mình cũng tốt hơnrất nhiều.
Đầu xe di chuyển, Trần Mộc đưa Chu Dật Cẩn về nhà. Mẹ không ở nhà, mấyngày nay hắn cũng không muốn trở lại căn phòng đã gây cho hắn rất nhiều thốngkhổ và hồi ức kia. Tuy nhiên, có người khác thì không giống như vậy.
Nói chuyện phiếm với Chu Dật Cẩn ở Mạc Thủy Cư sẽ phải lo lắng mấy ngườiTriệu Thiên Vũ đến tìm, ở nhà thì im lặng hơn, cũng có thể điều chỉnh tâm tình.Ngoài ra, có thể để Chu Dật Cẩn nếm thử một chút tay nghề của mình?
Tâm trạng của Trần Mộc trở nên tốt hơn. Ở nơi khác, Trần Khải cũng vừahưng phấn vừa áy náy.
Khi xe của ông ta đâm vào người đi đường, phản ứng đầu tiên của Trần Khảilà khẳng định Vương Lập Công gây ra, gã ta phái người tạo tin tức để bản thânmất mặt.
Mấy năm gần đây, có chút manh mối việc Vương gia mơ hồ chèn ép Trần gia,chuyện ly hôn lúc trước khiến bên trong Trần gia có chút không ổn định, hiệngiờ mà xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Trần gia cũng bị Vương gia nuốt !
Nhưng chờ tới khi xuống xe, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, ngược lạikhiến Trần Khải bác bỏ hoài nghi của mình. Đối với Lâm An Liệt làm phục vụ ởMạc Thủy Cư này, ấn tượng của ông ta rất tốt, kể cả Tống Văn cũng thường haykhen trước mặt ông ta rằng người phục vụ này không tồi. Nơn nửa tháng trước,ông ta cũng phải cảm kích đối phương, nếu người phục vụ này không ngã sang mộtbên, nói không chừng Tống Văn sẽ bị đụng ngã. Trong bụng Tống Văn chính là concủa ông ta!
Lái xe nâng Lâm An Liệt lên xe, Trần Khải liền nhìn thấy Lâm An Liệt hơihơi mở mắt:
"Ba ba......"
Ba ba? Có lẽ đứa nhỏ này đang nhớ nhà? Trần Khải nhìn bộ dáng đối phương,không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết, không đúng......
Khuôn mặt này không có huyết sắc lại sạch sẽ mặt, vậy mà giống Lâm Tĩnhtới sáu bảy phần, cái mũi, lông mi, lại giống ông ta.
Khi đó Lâm Tĩnh mất tích, có phải cô ấy chưa mất đứa con trong bụng? Hoặclà do Vương Lập Công hay ai đó biết chuyện lúc trước?
Mặc kệ thế nào, trước tiên vẫn phải tới bệnh viện, chỉ cần kiểm tra mộtchút là có thể biết đây có phải con trai mình không. Trần Khải nắm chặt tay củamình, hình dáng hờn dỗi của Lâm Tĩnh như vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Con trai...... Con trai của ông ta và Lâm Tĩnh......
Đời này của ông ta, người phụ nữ mà ông ta yêu nhất chính là Lâm Tĩnh, màđứa con trong bụng Lâm Tĩnh cũng khác hoàn toàn so với Trần Mộc và đứa controng bụng Tống Văn. Đó là kết tinh tình yêu của bọn họ mà không phải đứa trẻđược tạo thành từ ống nghiệm. ( ý ông ta đây là mang thai tự nhiên, không phảidùng ống nghiệm như Trần Mộc )
Ông ta và Lâm Tĩnh cũng coi như lâu ngày sinh tình, khi đó thân thể củaLâm Tĩnh không tốt, ông ta chăm sóc đối phương vài lần, dần dần cũng có tìnhcảm, về sau ngày càng không thể vãn hồi.
Lâm Tĩnh là một người phụ nữ ôn nhu, coi ông ta là trời. Khi ở nơi củaLâm Tĩnh, ông ta vô cùng thoải mái. Cùng lúc đó, ông ta lại vô tình phát hiệntâm tư của Lưu Chân Chân không đặt trên người mình, nên càng ngày càng thíchLâm Tĩnh, nhưng sau lại......
Khi đó cha mẹ còn sống, ông ta không thể không buông tha cho Lâm Tĩnh,nhưng hiện giờ, cũng không thể bỏ rơi con mình lần nữa.
"Đứa bé này bị đâm không nghiêm trọng lắm, có điều đã bị đói bụng vàingày, thân thể rất suy yếu, trên người còn có mấy vết thương cũ bị nhiễm trùng,cũng phải xử lý một chút."
"Đói bụng vài ngày?" Trần Khải nhíu mày, lại hỏi:
"Xét nghiệm máu thế nào?"
"Trần tiên sinh cung cấp hai ống máu, kết quả xét nghiệm ADN là chí thân,có lẽ là cha con."
Cha con...... Trong lúc nhất thời Trần Khải có chút mê mang. Nếu đứa bé nàyxuất hiện sớm một chút, ông ta sẽ không cưới Tống Văn, cũng không làm thụ tinhống nghiệm nữa, nhưng hiện giờ......
Nghĩ đến Tống Văn nhu tình mật ý, nghĩ đến cảm giác của tuổi trẻ tìm lạitrên người Tống Văn, lại nghĩ đến đứa con đã chịu rất nhiều đau khổ vàLâm Tĩnh yêu thương mình, Trần Khải thở dài.
Tống Văn là vợ hợp pháp của ông ta, đứa trẻ trong bụng cô cũng là ngườithừa kế được mọi người ở Trần gia nhận định, bọn họ không thiếu cái gì, ngượclại con mình lại chịu thua thiệt, cái gì cũng không có. Về sau, ông ta nhấtđịnh phải đối với nó tốt hơn. Còn có Lâm Tĩnh, ông ta không thể ly hôn với TốngVăn để cưới cô ấy, nhưng ông ta nhất định sẽ bồi thường cho cô.
"Chồng ơi, anh không sao chứ?" Nghe được tin Trần Khải ở bệnh viện, TốngVăn lập tức tìm người hỏi thăm. Cô có quan hệ họ hàng với Trần gia từ trước,lại lôi kéo vài người, rất nhanh đã biết người bị thương không phải Trần Khải.Đã không phải là Trần Khải, nhưng Trần Khải vẫn chưa về nhà, cô cũng muốn tớixem thế nào.
"Anh không sao." Trần Khải nhìn Tống Văn bởi vì mang thai mà thân thể trởnên đầy đặn, cũng hơi lộ bụng, không biết phải nói chuyện của Lâm An Liệt nhưthế nào mới tốt. Lại nghĩ tới Lâm Tĩnh ôn nhu hiểu ý, lập tức liền nói chuyệncủa Lâm An Liệt.
Cái người phục vụ mình ấn tượng không tồi kia, vậy mà lại là con trai củaTrần Khải ?
Tống Văn nghe xong lời của Trần Khải, chỉ cảm thấy hoang đường, lại cảmthấy con người Trần Khải quá mức không đáng tin cậy. Đàn ông có tiền nuôi phụnữ bên ngoài không ít, nhưng để phụ nữ ấy sinh con cho mình lại không nhiều,muốn nhận con riêng đã ít lại càng ít. Nếu như có con riêng bên ngoài thanhdanh sẽ bị phá hỏng!
Hơn nữa, xem bộ dạng này của Trần Khải, đứa con rơi bên ngoài không cầnphải nói, nhưng mẹ của đứa trẻ ấy ông ta cũng vẫn để ý......
Xem ra, thật sự cô phải tính toán từ sớm, cho dù đứa con tư sinh gầy teokia là người tốt, nhưng sau này cũng sẽ thay đổi. Cô không thể để người kháccản đường con mình!
Lâm An Liệt vừa tỉnh liền đòi xuất viện, chờ tới khi Trần Khải quay lại,liền nhìn thấy một thiếu niên khóe mắt rưng rưng nhưng vẫn quật cường cắn cắnmôi.
"Thân thể con không tốt, vẫn nên ở bệnh viện thêm vài ngày nữa." TrầnKhải nhìn khuôn mặt giống Lâm Tĩnh, vẻ mặt không tự chủ mà nhu hòa hơn rấtnhiều.
"Nhưng , nhưng ...... Trên người tôi không có tiền......" Lâm An Liệt cắn môi, cốnén nước mắt.
"Đứa trẻ ngốc, con là con ta, sao trên người lại không có tiền được?"Trong lúc nhất thời Trần Khải áy náy vạn phần. Mấy năm nay ông ta cẩm y ngọcthực, con mình bên ngoài lại chịu khổ sở, vừa bị mất công việc lại còn bị đóibụng.
Lâm An Liệt sững sờ, đột nhiên khóc òa lên:
"Ba ba...... Ba ba...... Mẹ không còn......"
"Sao mẹ con lại không còn?" Trần Khải kinh ngạc hỏi. Lâm Tĩnh nhỏ hơn ôngta mười tuổi, sao lại không còn?
"Mẹ......" Lâm An Liệt khóc lóc kể lể. Trước kia con của ông ta sống còn đỡ,tuy rằng mẹ không thể làm việc nhưng ông bà lại có sức khỏe dồi dào. Có điềusau này nó lại vô cùng đáng thương, vừa nói vừa gạt nước mắt.
Trần Khải càng ngày càng áy náy, Tống Văn đứng ngoài cửa sắc mặt lại càngngày càng kém.
Tống Văn mang canh giúp bồi bổ thân thể đến, định cho Lâm An Liệt để làmdáng, lại không ngờ bọn họ đang vừa khóc vừa nói chuyện.
Trần Khải tuyệt tình với Lưu Chân Chân như vậy, lại đối với Lâm Tĩnh kiarất tốt. Nói không chừng, chính bởi vì bị cha mẹ tách ra lúc đang nùng tình mậtý...... Có một vài câu nói rất chính xác, đối với đàn ông, thứ không chiếm được lạicàng là thứ tốt. Ông ta phải trả giá vì phụ nữ sẽ quý hơn phụ nữ phải trả giávì ông ta.
Cô đã là vợ của Trần Khải, không thể không làm dáng, có điều......
Bưng canh đi WC, lau sạch phấn trang điểm trên mặt, sắc mặt lập tức táinhợt. Tống Văn lại cố ý bôi son đỏ thẫm trên mỗi, sau đó mới cầm canh tới gõcửa phòng bệnh.
"Chồng à, anh và đứa nhỏ cũng đừng quá đau buồn. Hiện giờ điều dưỡng thânthể quan trọng hơn." Đem canh để lên tủ đầu giường, Tống Văn hơi hơi ôm bụngngồi xuống.
Trần Khải còn chưa để ý điều gì, Lâm An Liệt đã mở miệng trước:
"Cám ơn...... Tống tiểu thư. A không đúng, thái thái, người không sao chứ ?Sắc mặt không tốt lắm."
"Ta không sao, đứa bé, con đừng gọi ta là thái thái. Nếu con nguyện ý,gọi ta một tiếng dì đi." Tống Văn lộ ra tươi cười nhu hòa. Màu son đậm trên môicàng làm cho sắc mặt trở nên tái nhợt, dường như là cô đang cố ý che dấu bênhtrạng.
"A di !" Lâm An Liệt bật khóc .
Tống Văn nhìn Trần Khải an ủi người không nhỏ hơn mình bao nhiêu, cũngvội vàng tiến lên an ủi. Lúc này, Trần Khải cũng phát hiện cô "không thíchhợp".
"Anh đưa em về nhà." Trần Khải vẫn rất thích Tống Văn. Lúc này sắc trờiđã muộn, ông ta cũng phải về nhà ngủ
"Chồng à, anh ở lại bồi Tiểu An đi, em không sao." Tống Văn từ chối, độtnhiên biến sắc.
"Em làm sao vậy ?" Trần Khải vội vàng hỏi.
"Bụng hơi đau." Tống Văn do dự một chút, vẫn mở miệng.
Cuối cùng, Trần Khải kiên trì đưa Tống Văn về nhà, thời điểm đi ra khỏiphòng bệnh, Tống Văn quay đầu liếc nhìn Lâm An Liệt một cái — chiến tranh giữa chúngta, bắt đầu.
Hết chương 46
Chương 47: giaodịch...
U Minh thành là nơi mà phần lớn dân chúng đều chưa từng nghe nói tới,cũng là nhà của Lý Triết Tâm.
Khi mạt thế vừa mới chấm dứt, U Minh thành cũng từng có một khoảng thờigian huy hoàng. Thời điểm đó, tất cả mọi người đều chạy về căn cứ sinh tồn, rấtnhiều thành phố lớn không có một bóng người. Những người không muốn đến căn cứsinh tồn có thể chọn những chỗ này làm nơi sinh sống, ở đây còn có đầy đủ đồdùng sinh hoạt. Khi ấy, dị thú cũng chưa cường đại như bây giờ, trong tìnhhuống mà chỗ ở và đồ ăn đều tương đối đầy đủ thì vẫn có thể sinh sống.
Nhưng theo thời gian trôi qua, phòng ốc sập khiến những đồ dùng sinh hoạtcó thể sử dụng càng ngày càng ít, mà máy lọc nước cũng dần dần mất đi tác dụng.
Trong số những người lựa chọn sinh tồn bên ngoài dã ngoại trước đây, cũngcó vài người là nhân viên kỹ thuật, nhưng trong tình huống không có bất kìthiết bị gì, muốn đem kỹ thuật truyền lại sẽ vô cùng khó khăn. Mặt khác, mấytrăm năm trôi qua, những ô tô máy móc mang ra từ căn cứ sinh tồn lúc trước cũngkhông thể dùng được nữa. Người của thành thị trong mấy trăm năm này đã pháttriển khoa học kỹ thuật rất tiến bộ, bọn họ lại trì trệ không tiến, thậm chítrình độ khoa học còn bị thụt lùi.
Gần trăm năm qua, có một vài người thực lực không mạnh gia nhập U Minhthành, bởi vậy, cuộc sống lại càng gian khổ.....
Lý Triết Tâm ngồi trong động chờ trời tối, phía sau còn có vài thủ hạ màcô mang tới. Hiện giờ ở U Minh thành, nhân số không bằng lúc trước, thực lựccũng giảm xuống, bọn họ muốn sống sót chỉ có hai con đường, hoặc là đầu hàng,hoặc là phát triển.
Bọn họ tân tân khổ khổ tích góp từng tí một vật liệu quý giá, lại chỉ cóthể đổi một ít đồ dùng sinh hoạt bình thường, còn vũ khí thì không thể đổiđược...... Lý Triết Tâm biết điều này thật không công bằng, nhưng không công bằngvẫn phải đổi, nếu không, bọn họ biết sống bằng cách nào?
"Đại tiểu thư, ăn cơm!" Lý Dũng nướng xong một khối thịt dị thú lớn, dùngđao cắt ra, sau đó để vào trong cái bát sứ lớn đưa cho Lý Triết Tâm.
"Anh Lý Dũng, cám ơn." Lý Triết Tâm nhận bát. Mỗi lần bọn họ tới Tinh Vânthành giao dịch đều sẽ ở nơi này, cho nên ở đây có không ít đồ dùng sinh hoạt.
"Đại tiểu thư, khi nào giao dịch bắt đầu? Có phải trời vừa tối thì chúngta sẽ đi tới bàn đá?" Lý Dũng hỏi. Có thể nói anh là người có khí lực lớn nhấttoàn bộ U Minh thành, dù vóc dáng của Lý Triết Tâm vượt qua nam giới thì khiđứng cạnh cũng chỉ tới đầu vai của Lý Dũng.
"Không cần, nội dung giao dịch lần này không giống mọi khi, đến lúc chúngta giao dịch xong thì có thể dùng chiến xa rời đi" Trong nội dung giao dịch lầnnày còn bao gồm cả chiến xa, đó là chiến xa !
Lý Triết Tâm nghĩ tới chiến xa liền kích động, có chiến xa cũng coi nhưcó một nơi tương đối an toàn. Nhớ rõ mười hai năm trước, khi mọi người đangcùng nhau di chuyển thì bị lọt vào công kích của dị thú. Những đứa trẻ như bọnhọ căn bản không có chỗ nào để trốn, nếu không phải cha cõng cô, chỉ sợ mùi máutươi sẽ khiến cô bị dã thú xé thành mảnh nhỏ. Nếu khi đó có một chiếc chiến xa,liệu những đứa trẻ như bọn họ có thể trốn bên trong chiến xa mà không phải trởthành trói buộc như lúc ấy?
Ăn thịt nướng, Lý Triết Tâm liền lấy ra từ ba lô một bao rau dưa khô đểnấu canh, lại thả vào trong đó một loại thực vật non mềm. Sống ngoài dã ngoạinhiều năm như vậy, bọn họ cũng tìm được vài loại thực vật có thể ăn.
Con người không thể không hấp thu vitamin, vì tìm ra những loại thực vậtcó thể ăn được, người ở U Minh thành lúc trước không khác gì thuốc thử.
Đem canh được chia uống hết, Lý Triết Tâm ngồi xuống, chờ tin tức từ TinhVân thành.
Người của U Minh thành lúc đầu luôn tới phụ cận thành thị chờ thợ săn dịthú ra khỏi thành, sau đó hoặc là đánh cướp hoặc là trao đổi. Nhưng làm như vậycũng chỉ lấy được rất ít những thứ cần thiết, còn rất nguy hiểm. Cấp cao củaliên minh người Hoa vẫn luôn muốn diệt trừ triệt để người của U Minh thành, mộtkhi người của U Minh thành phân tán, thì sẽ có khả năng bị tiêu diêt từng bộphận. Cho nên sau khi cha của cô nhận chức thành chủ U Minh thành liền bắt thủhạ không được phân tán khi hành động, còn phải nghĩ cách tìm người hợp tác.
Lúc đầu bọn họ làm giao dịch với trấn trưởng của một tiểu trấn di động,nhưng những thứ mà trấn trưởng có thể cung cấp quá ít. Lúc này, thành chủ TinhVân thành lại tìm tới cửa, tuy rằng làm giao dịch khiến bọn họ mệt mỏi hơn rấtnhiều, nhưng ít nhất, người của U Minh thành cũng có thể sống sót .
"Đại tiểu thư, có nhân viên kỹ thuật thì những chiến xa bị hỏng lúc trướcđược chúng ta kiếm về vẫn có thể dùng?" Lý Dũng ngồi bên cạnh Lý Triết Tâm. Anhlà anh trai kết nghĩa của Lý Triết Tâm nhưng đối với Lý Triết Tâm rất tôn kính,đây là em gái kết nghĩa dựa vào chính thực lực của bản thân để đạt được sự tánthành của người ở U Minh thành.
"Có nhân viên kỹ thuật thì cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều.Cho nên, ngay cả tinh hạch của dị thú cấp tám chúng ta cũng phải lấy ra." Dịnăng giả ở U Minh thành không thiếu, tinh hạch của dị thú cấp tám cũng rất cầnthiết, vào thời điểm mấu chốt, đây chính là một cái mạng! Hơn nữa, muốn săn bắtdị thú cấp tám dưới sự quản chế chặt chẽ của liên minh cũng không dễ dàng. Hiệngiờ bọn họ có thể lấy ra ba miếng cũng vì nhân viên kỹ thuật, công cụ cần thiếtvà chiến xa có thể sử dụng.
"Đại tiểu thư, em thật sự phải gả cho một trong những nhân viên kỹ thuậtnày?" Lý Dũng chần chờ thật lâu, rốt cục cũng hỏi. Anh là con nuôi của MinhVương, nên cũng biết một vài chuyện mà người khác không biết, chẳng hạn như đểkhống chế những nhân viên kỹ thuật này, Minh Vương đã nghĩ tới việc kén rể, đểmột trong số đó làm con rể của mình.
Nơi có người sẽ có tranh đấu, ở U Minh thành cũng có người đối nghịch vớiMinh Vương. Minh Vương hiện giờ là người chạy trốn từ thành thị tới, mà phầnlớn người của U Minh thành là những người sinh sống bên ngoài dã ngoại lúc bansơ, bởi vậy sẽ không tránh khỏi có người bất mãn chuyện Minh Vương là kẻ tớisau.
"Cho dù em muốn gả cũng không nhất định người khác sẽ muốn lấy." Lý TriếtTâm mở miệng. Ở U Minh thành, cô lớn lên coi như không tồi, nhưng so với nhữngcô gái thiên kiều bá mị trong thành thì cô lại được coi là gì? Có điều, nếu chađã có dự định như vậy thì cô cũng muốn cố gắng. (Thiên kiều bá mị: xinhđẹp, quyến rũ)
Cô là con gái của Minh Vương, cũng là đứa con duy nhất của Minh Vương. Từnhỏ đã lớn lên giữa đám đàn ông con trai, mà thực lực cũng không thua kém pháimạnh. Cô biết rất rõ, U Minh thành là nơi có nhiều người, muốn nhận những trọngtrách này thì nhất định phải nỗ lực hết sức.
Hôm nay là ngày Chu Dật Cẩn phải ra khỏi thành. Ngay từ sáng sớm Trần Mộcđã võ trang hạng nặng đi trước, chờ tới khi đoàn xe của Vương gia rời khỏithành hắn liền lén lút theo sau.
Những chiến xa ra khỏi thành lần này so với lần trước thì ít hơn, cũngchỉ có năm chiếc, đợi tới khi tìm được nơi rộng rãi liền bắt đầu làm thínghiệm.
Trần Mộc dựa người vào chiến xa hai bánh của mình, cách khá xa, chỉ thôngqua dao động không khí để theo dõi hành tung của bọn họ. A Hổ nằm trong túixách trước ngực hắn, căn cứ theo tư liệu của Chu Dật Cẩn, sau khi ăn tinh hạchthì năng lượng của A Hổ sẽ đầy đủ. Xét theo tình huống hiện giờ, nói khôngchừng A Hổ còn có thể khai phá dị năng hệ hỏa.
Dị thú cấp chín sẽ có được dị năng, A Hổ là linh thú, không ngờ lại cóthể kích hoạt dị năng......
Trên bình nguyên của Tinh Vân thành, nơi này vốn có thổ nhưỡng phì nhiêu,hiện giờ toàn bộ lại là sa mạc, mà phần lớn sông ngòi cũng đều đã khô cạn.
Có lẽ, chính là hôm nay .
Nhìn thấy nơi làm thí nghiệm càng ngày càng lệch đi, Trần Mộc thở dài,cũng không biết nên nói cảm xúc lúc này trong lòng mình là hưng phấn hay là lolắng nữa.
Mà một người khác cũng có cảm giác bất ổn trong lòng, chính là Chu DậtCẩn.
Khi nhìn thấy nơi làm thí nghiệm không giống với những lúc trước, y lậptức trở nên cảnh giác. Chỉ sợ hôm nay, y và Lạc Tề sẽ bị "Bán" .
Nếu không phải Trần Mộc đã sớm lấy được tin tức, chỉ sợ sau này y cũngkhông thể về nhà được nữa, giúp hắn lấy được chứng cứ cũng coi như huề nhau.
Liếm liếm thiết bị kim loại cố định trong miệng mình, Chu Dật Cẩn thảlỏng tâm tình cùng Lạc Tề thảo luận số liệu của mấy chiếc chiến xa mới. Đếnthời điểm ăn cơm trưa còn lấy ra mấy món mà Trần Mộc tự tay làm riêng cho mìnhvà canh rau dưa để chia cho Lạc Tề cùng ăn.
Cơm nước xong, Chu Dật Cẩn và Lạc Tề ngồi trong chiến xa nói chuyện linhtinh, đến lúc đang nói được một nửa, y đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn,ngay cả thời gian ấn vào thiết bị truyền tin cũng không có đã hôn mê bất tỉnh.
Trần Mộc nhìn phương hướng những chiếc chiến xa kia rời khỏi liền đi theođến phiến phế tích. Sau đó, lại một lần nữa hắn được thấy vị đại tiểu thư kia.
Vương Lập Công đã cải trang đứng bên trong chiến xa, tiền trao cháo múc,giao dịch lập tức được hoàn thành, dù sao có cò kè mặc cả cái gì thì cũng đãxong từ mấy ngày trước.
Vương Lập Công để lại bốn chiếc chiến xa, năm người, ngoại trừ Chu DậtCẩn và Lạc Tề ở bên cạnh thì còn lại đều là lái xe, chỉ sợ cũng bị ông ta bỏlại.
Dù sao, gặp phải dị thú cường đại đến mức phải vứt bỏ bốn chiếc chiến xathì không thể chỉ có hai nhân viên kỹ thuật bị chết.
Ba miếng tinh hạch đặt trong một hộp kim loại được đưa cho Vương LậpCông. Khi nhìn thấy mấy khỏa tinh hạch này, tay của Vương Lập Công thiếu chútnữa đã run rẩy.
Sau khi thu thập tốt những đồ vật này nọ, Lý Triết Tâm lại để Lý Dũng đậpvài quyền lên chiếc xe mà Vương Lập Công lái trở về, vừa không thương tổn đếnchiến xa, cũng tạo ra những dấu vết không giống con người làm được.
"Lần sau hợp tác vui vẻ!" Vương Lập Công cười nói tạm biệt, sau đó đi lênchiến xa của mình, lại không biết bản thân đã bị người khác theo dõi
Trần Mộc coi như hiểu rõ, đời trước Vương Lập Công cũng là một trongnhững kẻ hại hắn nhà tan của nát, mà lúc này, hắn cũng không ngại đánh gãy mộtcánh tay của Hạ Minh. Dù sao, trong chiếc xe này tất cả đều là tâm phúccủa Hạ Minh và Vương Lập Công.
Tuy nhiên, chiến xa đều có công năng ghi lại hình ảnh, mà bọn họ cũng mangtheo bộ đàm liên lạc trên người......
Lái chiến xa hai bánh đi theo Vương Lập Công một đoạn, khi nhìn thấy bọnhọ đi vào một đoạn đường nhỏ hẹp liền thả chậm tốc độ, Trần Mộc ôm theo A Hổ đira.
Tuy rằng gần đây đôi khi A Hổ sẽ không có tinh thần, thế nhưng nếu muốnchiến đấu thì vẫn có thể. Hơn nữa, nó còn càng ngày càng thông minh, sau khinhìn thấy Trần Mộc thủ thế liền lập tức biến bản thân trở về hình thái banđầu, đuổi theo xe của Vương Lập Công. Tốc độ của nó rất nhanh, không baolâu đã đuổi sát chiếc xe kia, sau đó thả người nhảy lên trên nóc xe.
Đột nhiên xuất hiện dị thú không biết tên nhảy lên xe của mình, mà chiếcxe này lại còn bị hư hao quá nặng...... Vương Lập Công lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Tuy rằng lúc này dị năng của A Hổ vẫn chưa thể kích hoạt hoàn toàn, nhưngtố chất thân thể của nó lại phát triển lên không ít, một móng vuốt hạ xuống,kính chắn phía trước xe liền vỡ nát mà chiếc chiến xa này cũng nhừng lại.
Trần Mộc nhảy tới phiến đá trong đám thực vật bên cạnh đường, có dị năngkhông khí hỗ trợ, mỗi lần hắn đều có thể nhảy rất xa. Sau khi tìm được nơi bímật để tiếp đất, rất nhanh đã đuổi kịp được chiến xa ở phía trước. Mà lúc này,người bên trong chiến xa đều đã đi ra ngoài, còn đang chiến đấu với A Hổ.
Toàn bộ Tinh Vân thành, người có thực lực cường đại nhất đăng ký vớichính phủ là Hạ Minh, ông ta là thợ săn dị thú cấp bảy. Bản thân ông ta phụtrách bảo vệ Tinh Vân thành, mà thủ hạ của ông ta đương nhiên không thể so sánhvới hắn.
Vương Lập Công cũng không có thực lực gì, bốn người được ông ta mang theolại không quá mạnh– hai người cấp năm, một người cấp bốn, một người cấp ba.
A Hổ cùng lúc đối phó với bốn người, mặc dù có chút quá sức nhưng vẫn cóthể chống đỡ được. Khi Trần Mộc đuổi tới liền nhìn thấy một người đang bị A Hổcắn đứt một chân.
Nấp trong một bụi cây ven đường, sau đó khống chế không khí tạo ra mộtbức tường khí giúp A Hổ chiến đấu.
Có Trần Mộc giúp, đương nhiên A Hổ sẽ đại phát thần uy. Rất nhanh, nhữngngười này đều chết dưới móng vuốt của A Hổ.
Vương Lập Công ngồi trong xe, ông ta đã liên lạc được với Hạ Minh. Lúcnày ông ta đang kinh sợ vạn phần, mà Hạ Minh phía bên kia liên lạc cũng phẫn nộđến không nói nên lời. Chỉ là, ông ta muốn chờ người tới cứu viện đã không cònkịp rồi.
"Thành chủ...... Cầu xin ngài chiếu cố người nhà của tôi!" Vương Lập Côngbiết hiện tại bản thân sẽ không thể may mắn tránh thoát, dị thú này hình dángkhông lớn nhưng thực lực lại rất cường đại.
Ở phụ cận Tinh Vân thành, vốn không nên xuất hiện dị thú cường đại nhưvậy...... Vương Lập Công không biết đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào, rõ ràng bản thânsắp đi tới huy hoàng, lại bị một con dị thú phá hủy tất cả!
Thời điểm móng vuốt của con dị thú kia phá nát cửa kính xe, Vương LậpCông liền ấn hệ thống tự bạo của chiến xa."Rắc" Một tiếng, ông ta nhắm hai mắtlại, nhưng không phải bị nổ tan tác mà là bị móng vuốt của A Hổ cắt thành hainửa
A Hổ một ngụm cắn hộp sắt chứa tinh hạch kia, tinh thần chấn động, sau đónhảy sang một bên. Trần Mộc cũng phi nhanh về phía sau, hắn rời khỏi chưa đượcbao xa thì chiếc chiến xa kia đã nổ thành từng mảnh nhỏ, có mấy mảnh bay vềphía hắn nhưng đều bị dị năng chặn lại.
"A Hổ !" Rời xa hiện trường bị nổ tung, Trần Mộc lập tức kêu một tiếng, AHổ liền đi đến bên cạnh hắn.
Lúc này trên người A Hổ có không ít vết máu, nhưng tinh thần lại hưngphấn trước nay chưa từng có. Sau khi đem hộp sắt để lên tay Trần Mộc liền lậptức lấy lòng mà liếm mặt hắn.
Trần Mộc cuống quít né tránh, sau khi nhìn thấy A Hổ đại phát thần uy cắnchết vài người, chỉ sợ trong một khoảng thời gian rất dài sau này hắn đều sẽ cóbóng mà tâm lý với đầu lưỡi của A. Mà hiện giờ, khóe miệng A Hổ vẫn còn vếtmáu, muốn xâm phạm mặt hắn là quyết không cho phép !
Trần Mộc né tránh , A Hổ cũng không để ý, ngược lại vậy quanh hộp sắt màhưng phấn nhảy lên, vài lần móng vuốt cào cào muốn cạy mở chiếc hộp này, ngẩngđầu nhìn Trần Mộc, lại nhịn xuống.
Cảm giác của A Hổ rất nhạy bén, Trần Mộc hơi suy nghĩ một chút đã biết lànó đang thèm nhỏ dãi tinh hạch bên trong, nhưng bởi vì bản thân chưa nói gì nênvẫn không dám có động tác......
Trần Mộc hận không thể lập tức đem A Hổ ôm vào trong ngực mà xoa xoa vàicái, nhưng hiện giờ thời gian khẩn cấp, hắn còn phải đi cứu Chu Dật Cẩn. Lậptức mở hộp sắt ra, lấy một miếng tich hạch đưa cho A Hổ.
Đầu lưỡi của A Hổ quét một cái đã đem tinh hạch nhét vào trong miệng,phát ra một tiếng kêu to–"Meo meo ô".
Tiếng mèo kêu vang dội như vậy nghe có chút kì quái, Trần Mộc lại chỉchăm chú nhìn biến hóa của A Hổ. Nhưng để cho hắn phải thất vọng rồi, phản ứngcủa A Hổ không giống với thời điểm ăn thiên thạch cũng không mơ mơ màng màngngủ mất như mấy ngày trước, ngoại trừ hai mắt sáng lên, tinh thần tăng mạnh,tiện thể còn nhìn chằm chằm khối tinh hạch khác trên tay hắn mà làm nũng lănlộn trên đất, cũng chẳng có biến hóa gì cả.......
"Ta không dám cho nhóc ăn nhiều!" Trần Mộc vỗ vỗ đầu của A Hổ. Một khiChu Dật Cẩn bị đưa tới U Minh thành, hắn muốn cứu y sẽ vô cùng khó khăn, hiệngiờ phải nhanh chóng chạy qua đó cứu người!
Chờ sau khi cứu được bọn họ, lấy được lời ghi âm của những người này vàChu Dật Cẩn, đây đều là chứng cứ chứng minh Tinh Vân thành có người giao dịchvới U Minh thành. Một khi chứng cứ như vậy xuất hiện, sau khi tìm hiều nguồngốc, khẳng định Hạ Minh sẽ bị phát hiện .
Trên người Chu Dật Cẩn đã được gắn hệ thống định vị, di động trên tayTrần Mộc cũng có thể tìm được tọa độ của đối phương, hắn lập tức lái chiến xacủa mình đuổi theo.
Vốn, Trần Mộc nghĩ rằng những người đó sẽ ngốc ở phế tích thêm một ngàyđợi tới buổi tối ngày thứ hai mới rời đi, không ngờ rằng những người đó sau khilấy được chiến xa đã đi luôn. Có lẽ lúc trước là do chiến xa cũ nát đã sắp hỏngcủa bọn họ không thể không đi vào ban đêm để tránh bị người khác phát hiện.Nhưng hiện giờ đã có chiến xa mới, hoàn toàn có thể ngụy trang thành một đoànxe để đi.
Tốc độ của chiến xa bốn bánh rất nhanh nhưng lại không linh hoạt được nhưchiến xa hai bánh, có vài chỗ xe không thể đi thẳng qua, chỉ đành chọn đườngvòng. Trần Mộc lại có thể đi thẳng tắp, rất nhanh sau đó đã tiếp cận được đoànxe kia.
Trong lúc Trần Mộc đang phi nhanh tới, sắc mặt của Chu Dật Cẩn cũng đãxanh mét .
Vương Lập Công cho bọn họ dùng thuốc mê, hiệu quả tuy nhanh nhưng thờigian lại không dài, sau khi bị xe sóc nửa ngày y liền tỉnh, mà chờ đến khi yvừa tỉnh lại liền phát hiện tình trạng của bản thân giống hệt như ngày đầu gặpTrần Mộc — y bị lột sạch.
Cả hai lần đều giống nhau, chỉ chừa cho y một cái quần lót để che đậy, màtrong xe còn bốn người khác cũng nhận được đãi ngộ như vậy. Ngoại trừ Lạc Tềbên cạnh, còn lại đều là lái xe mà y quen biết.
"Không ngờ kẻ gầy teo đến một chút sức lực cũng không có như cậu lại làkẻ đầu tiên tỉnh lại." Lý Dũng nhìn thấy Chu Dật Cẩn tỉnh, có chút kinh ngạc.
Trước khi giao dịch, Vương Lập Công đã biết những người bị "bán" đi tuyệtđối không được phép trở về, cho nên thời điểm giao " hàng" cũng nói chú trọngtới mục này.
Nghe nói trên người những nhân viên kỹ thuật này có một vài thiết bị địnhvị nào đó, Lý Dũng lập tức đem những người này lột sạch, quần áo và bộ đàm liênlạc đều bị đốt hết.
Bên trong những người này có bốn người nhìn đã lớn tuổi, cũng không xứngvới đại tiểu thư nhà anh, đương nhiên anh sẽ phóng ánh mắt lên người Chu DậtCẩn. Sau khi khinh bỉ dáng người Chu Dật Cẩn, anh lại bắt đầu cân nhắc về sauphải huấn luyện những người này như thế nào.
"Các người là ai ?" Chu Dật Cẩn vừa nhìn đã biết đối phương tuyệt đối làngười của U Minh thành, có điều thiết bị giấu trong miệng hắn ngoại trừ để địnhvị thì còn có công năng ghi âm, mà ghi âm cũng là chứng cứ đúng không?
"Tôi là Lý Dũng." Tuy rằng Lý Dũng không thông minh nhưng Lý Triết Tâm đãdặn dò trước không thể nói lung tung, anh cũng sẽ không nói lung tung.
Chỗ mà bọn họ đang ngồi là thùng xe, lúc này phía sau xe chất đầy đồ đạc,ngoại trừ các loại công cụ sửa chữa cũng chỉ còn năm người bọn họ, có điều cũngkhông cần phải chen chúc, chỉ là độ ấm rất thấp. Chu Dật Cẩn cảm thấy tóc gáycủa mình đã dựng hết cả lên.
Lục lọi đống đồ trong góc một lúc mới lấy ra được tấm da dị thú để khoáclên người, Chu Dật Cẩn bắt đầu tìm hiểu tin tức, nhưng hỏi rất nhiều vấn đề màngười cao to trước mặt lại không nói lời nào, y đành từ bỏ.
Chu Dật Cẩn không hề hỏi nhiều nữa, lại không biết rằng ấn tượng của LýDũng với y đã tốt lên không ít– Loại người mà rơi vào tình huống này vẫn giữđược bình tĩnh, sẽ khiến người ta không thể coi thường.
"Đây là nơi nào? Lạnh chết ta !" lúc này Lạc Tề cũng tỉnh, ngược lại bangười lái xe kia, nhìn thế nào cũng thấy cường tráng hơn hai nhân viên kỹ thuậtnhư bọn họ mà tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Dật Cẩn tâm tư vừa chuyển, lập tức biết được lượng thuốc mê mà nhữngngười này hít vào còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều.
"Anh Lạc, chúng ta bị bắt cóc ." Chu Dật Cẩn mở miệng, lấy một miếng dadị thú đưa cho đối phương. Nơi này có không ít da dị thú đã qua xử lý, có lẽ làđồ mà người của U Minh thành dùng để giữ ấm .
"Bắt cóc ?" Lạc Tề có chút phản ứng chậm, bản thân có chỗ nào đáng giá đểbị bắt cóc?
"Chúng ta ngất xỉu trên xe của Hằng Phong mà, chuyện lần này chắc chắn cóliên quan tới Hằng Phong xa thành." Rõ ràng chính là Vương Lập Công đem mìnhbán đi, Chu Dật Cẩn có chút bất đắc dĩ.
"Đúng vậy, lúc ấy......" Sắc mặt của Lạc Tề càng ngày càng kém.
"Chuyện lần này, quả thật có liên quan tới Hằng Phong xa thành." Cửa nốitiếp giữa thùng xe và đầu xe được mở ra, Lý Triết Tâm xoay người đi vào thùngxe.
Hết chương 47
Chương 48: Cứungười...
Lý Triết Tâm nhìn qua thì rất giống đàn ông, nhưng giọng nói lại rấttrong trẻo. Sau khi cô đi vào trong xe liền đem ánh mắt đặt lên người Chu DậtCẩn và Lạc Tề. Hai người kia, chính là người mà bọn họ phải dùng tinhhạch mới đổi được!
Chu Dật Cẩn nhìn thái độ của Lý Dũng liền biết đối phương chính là ngườiđứng đầu:
"Chúng tôi có chỗ nào đáng giá để các ngươi bắt cóc? Hằng Phong xa thànhnày lại có ý gì ?"
"Đúng vậy! Vì sao lại muốn bắt cóc chúng tôi ?" Lạc Tề cũng phản ứng. Anhchỉ là một kỹ sư cao cấp, mặc dù ở Tinh Vân thành coi như được người ta tônkính, nhưng trong nhà lại không có tiền, bắt cóc anh thì được lợi gì?
Lý Triết Tâm ngồi xuống mặt đất:
"Dù sao các người cũng không thể trở về được...... Chúng tôi là ngườicủa U Minh thành, tôi gọi là Lý Triết Tâm, mọi người cùng nhau hợp tác vui vẻ!"
Đúng là không uổng công Chu Dật Cẩn lén lút, những lời này của Lý TriếtTâm đã bị ghi lại, mà Lạc Tề sau khi nghe được sẽ trở thành nhân chứng. Lạc Tềlại rất mờ mịt:
"U Minh thành ?"
Lạc Tề cùng Chu Dật Cẩn khác nhau, năm nay anh ta đã hơn bốn mươi tuổinhưng lại chưa bao giờ rời khỏi Tinh Vân thành, có thể trở thành kỹ sư cao cấpcũng là do anh ta có được thầy dạy không tồi cộng thêm bản thân biết nỗ lựcnghiên cứu. Anh là người phải bò lên từng chút từng chút một từ vị trí sửa chữaxe.
Từ lúc sinh ra anh đã là một người bình thường, hiện giờ lại vừa muốnnuôi vợ con vừa muốn tích trữ tiền để mua phòng ở, cuộc sống cũng chẳng dư dảgì, sao lại có người muốn bắt cóc anh? Mặt khác, U Minh thành lại là cái gì ?
"U Minh thành chính là nơi các anh sẽ sống sau này, tôi chỉ có thể nói,các anh sẽ không thể trở về được nữa." Lý Triết Tâm mở miệng. U Minh thành bọnhọ đã góp nhặt rất nhiều chiến xa bị hỏng, còn có áo giáp và vũ khí của nhữngthợ săn dị thú bị dị thú giết chết. Nhưng trong những thứ đó còn có thể sử dụnglại rất ít, chiến phục nam mặc trên người cô đã là thứ được giữ gìn tốt nhất.
"Liên minh không có nơi nào là U Minh thành, trên người các ngươi lạikhông có bộ đàm liên lạc, cho nên, về sau chúng tôi cũng phải trở thành nhữngngười không có thân phận?" Chu Dật Cẩn thay vì nói là hỏi đối phương, còn khôngbằng nói là nói cho Lạc Tề nghe, mặt khác, ba người lái xe kia cũng đã tỉnh lạirồi.
"Các người là tội phạm trốn khỏi thành?" Lạc Tề cũng nhìn thấy cổ tay LýDũng trống trơn, nhất thời hoảng hốt la lên:
"Chúng tôi chưa từng làm chuyện xấu mà ?" Trong nhà anh vẫn còn người giàtrẻ nhỏ, nếu anh không thể trở về.
"Chúng tôi cần tài năng của các anh, chỉ cần các anh đồng ý làm việc chochúng tôi, về sau khẳng định sẽ được chúng tôi cho đãi ngộ tốt nhất, cũng tuyệtđối không làm hại đến các anh." Lý Triết Tâm nhìn hai người trước mắt, đánh giámột chút. Người trẻ tuổi kia tuy không nắm giữ nhiều tri thức như người lớntuổi nhưng lại rất bình tĩnh, càng bình tĩnh lại càng có giá trị mượn sức.
Ba lái xe đang nằm lúc này đã tỉnh hẳn, Lý Triết Tâm cầm mấy miếng da thúcho bọn họ:
"Vương Lập Công đã đem các anh bán cho chúng tôi, về sau, tốt nhất cácanh nên nghe lời một chút, bằng không...... Hừ !"
Một cây sắt lớn bị niết trong tay của Lý Triết Tâm, biến thành nhiều hìnhdạng, mà sát khí trên người cô khiến hô hấp của Lạc Tề và ba người lái xe kiacứng lại. Ngược lại Chu Dật Cẩn đã gặp qua tình huống này, biết đối phương còncần dùng đến mình, cũng không bối rối lắm.
Sau khi Lý Triết Tâm thị uy, liền rời khỏi thùng xe, Lý Dũng lại tiếp tụcngồi giám thị mấy người. Chu Dật Cẩn nhìn nhìn cơ thịt dữ dằn của Lý Dũng, trêncánh tay lộ ra ngoài tràn đầy lông đen cứng rắn, phía trên còn có những vếtchia rất dày, biết mình và những người này đánh không lại anh ta, cho nên, hiệngiờ cũng chỉ có thể chờ Trần Mộc tới cứu mà thôi.
Nếu Trần Mộc chưa tới......
Chu Dật Cẩn liếm liếm thiết bị trên răng. Loại thiết bị này có thể giúpTrần Mộc biết vị trí của y, cũng có thể để cho người khác biết.
Lạc Tề bọc da thú, ngồi ở bên cạnh Chu Dật Cẩn, ngồi trong chốc lát, độtnhiên nhảy dựng lên chạy tới mấy đống dụng cụ để trong thùng xe, nhưng vừa mớichạy được một nửa đã bị Lý Dũng nhấc lên, sau đó thả lại bên cạnh Chu Dật Cẩn.
"Tôi đã đồng ý A Anh mua chuối về cho nó, còn có hai đứa nhóc kia muốn ănđồ ăn vặt, tôi cũng đã định trộm mua khiến chúng nó kinh ngạc......" Lạc Tề thìthào tự nói. Bị tội phạm ngoài thành bắt, anh còn có đường sống sao?
"Đại gia, van cầu ngài thả tôi đi! Dù sao tôi cũng không biết cái gì, hơnnữa, khẳng định tôi sẽ không nói điều gì ra bên ngoài!" Một lái xe cầu xin LýDũng, anh ta vừa nói, hai người khác cũng khóc lóc cầu xin theo. Ở ngoài dãngoại không có bất cứ thứ gì, chẳng lẽ bọn họ cũng phải trở thảnh dã nhân? Trongnhà ai không có người già trẻ nhỏ?
Hơn nữa, hoàn cảnh ác liệt như vậy, người cao to trước mặt còn có thểthích ứng, nhưng bọn họ thích ứng kiểu gì bây giờ?
"Vương Lập Công, Vương Lập Công......" Lạc Tề biết chỉ sợ bản thân đã khôngthể trở về được, lập tức nổi lên hận ý với kẻ đã đem bọn họ bán đi. Anh côngtác ở Hằng Phong xa thành đã mười mấy năm, vậy mà bọn họ có thể đối xử với anhnhư vậy?
"Các người đều im lặng cho tôi!" Ba người lái xe đang kêu khóc kia vẫnkhông để Lý Dũng vào mắt, nhìn thấy mình bị bọn họ bỏ qua, anh liền nắm mộtngười trong số họ lên rồi tháo khớp tay của người đó:
"Ai kêu gào nữa, tôi sẽ giết kẻ đó!"
Toàn bộ trong xe nhất thời im lặng, ngay cả người bị tháo khớp tay đangđau đến lăn lộn trên đất cũng ngừng lại, không tru lên nữa.
Xe lại xóc nảy, tuy rằng đã có công năng chống chấn động không tồi, nhưngngười trong xe vẫn đổ trái ngã phải. Đột nhiên, trong xe có tiếng nước, cáingười lái xe vẫn lui trong góc xe kia, không thể dừng lại, tè ra quần .
"Van xin ngài đừng giết tôi, đừng giết tôi!" Người đàn ông này có số tuổicũng không nhỏ, lúc này lại khinh hoảng mà khóc rống, trên mặt càng thêm trắngbệch, vừa rồi Lý Dũng đe dọa vẫn rất có tác dụng .
Sắc mặt của Lý Dũng đổi đổi, gõ vài cái lên cửa thùng xe, Lý Triết Tâm mởcửa xe vào trong, nhìn thấy người đàn ông kia vẫn đang tự thì thào nói lời cầuxin tha thứ, lộ ra vẻ mặt khinh thường:
"Thứ hèn nhát!"
Có điều, cho dù người đàn ông này hèn nhát, nhưng lại là người sống trongthành thị, luôn biết một vài điều mà bọn họ không biết. Lý Triết Tâm cũng khôngthật sự định giết ông ta.
"Dừng xe nghỉ ngơi hồi phục một chút, cũng ăn thứ gì đó đi." Lý Triết Tâmlấy ra mấy bộ quần áo ném cho bọn họ, mở miệng. Lúc trước cô không cho bọn họquần áo mặc cũng vì muốn ra oai phủ đầu.
Hiện giờ đã là buổi chiều, Chu Dật Cẩn mặc quần áo rồi xuống xe, bởi vìmặc chỉ là quần ở nhà bình thường nhất, dù trước khi ra khỏi thành đã bôi dầuchống phóng xạ, nhưng ánh mặt trời nóng bỏng và phóng xạ vẫn khiến y cảm thấykhó chịu.
Người của U Minh thành châm lửa nướng thịt, tốp năm tốp ba nói chuyệnphiếm, hoàn toàn không đem bọn họ để vào mắt, Chu Dật Cẩn cũng không để ý, tìmchỗ không người rồi ngồi xuống.
Lạc Tề ngồi ở bên cạnh Chu Dật Cẩn, anh vô cùng mê mang, anh chưa từngnghĩ đến đời này của mình phải trôi qua như vậy, kiếm tiền nuôi gia đình, tíchcóp tiền cho con trai mua phòng ở để nó cưới vợ, giúp con gái tìm được một tấmchồng tốt, đợi tới khi mình lớn tuổi rồi sẽ có cháu để bế, nếu như may mắn cóthể được ôm cháu. Nhưng hiện giờ, vậy mà bản thân lại không thể về nhà:
"Tiểu Chu, về sau chúng ta phải làm thế nào?"
"Anh Lạc, sẽ không có việc gì đâu ." Chu Dật Cẩn mở miệng.
Người của U Minh thành đều am hiểu nướng thịt, sau khi miếng thịt lớnđược nướng chín liền để vào trong một cái bát sứ tìm thấy ở đống phế tích trướcmạt thế.
Lý Triết Tâm nướng chín thịt, trầm mặc một chút, lại bưng thịt nướng đếntrước mặt Chu Dật Cẩn:
"Cho."
"Cho tôi ?" Chu Dật Cẩn có chút kinh ngạc.
"Tôi nướng cho anh." Lý Triết Tâm mở miệng. Từ nhỏ cô đã được cha nuôilớn như một bé trai, bản thân lại có thực lực mạnh mẽ, tuy rằng U Minh thànhthiếu phụ nữ, nhưng không ai dám theo đuổi cô, đến bây giờ, cô vẫn không biếtphải làm thế nào mới lấy được hảo cảm từ một người con trai.
Về điểm này, ý tứ của Lý Triết Tâm quá mức rõ ràng, Chu Dật Cẩn cũng đãnhìn ra, trong lúc nhất thời lại không biết phản ứng như thế nào mới tốt.
"Phanh !" một tiếng, Lý Triết Tâm cúi người, đem bát nặng nề nện trướcmặt Chu Dật Cẩn, cái bát kia liền vỡ vụn, sắc mặt của cô đổi đổi, lớn tiếng mởmiệng:
"Đưa cho anh! Anh ăn hay không ăn ?"
"Tôi ăn !" Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, chỉ là, cô gái có tướng mạovà tính tình như vậy, muốn gả đi có chút khó khăn!
Chu Dật Cẩn còn chưa đụng đến miếng thịt nướng kia, Lý Triết Tâm đã mộtcước đá cả thịt lẫn bát rơi xuống đất:
"Trong thịt có mảnh nhỏ."
Còn không phải do cô đập nát? Chu Dật Cẩn chưa kịp nói gì đã thấy vị tiểuthư này trở về nghiêm mặt tiếp tục nướng thịt, một lát sau, Lý Dũng liền chobọn họ một chậu thịt lớn, đủ lượng ăn cho năm người.
Tay nghề của vị cao to này cũng không tốt bằng vị đại tiểu thư kia. ChuDật Cẩn cố gắng ăn nhiều một chút, đợi lúc nữa không biết sẽ phát sinh chuyệngì đâu.
Lạc Tề và những người khác vốn ăn không vô, lúc này lại thấy Chu Dật Cẩnăn nên cũng ăn mấy miếng, đợi bọn họ vừa ăn xong liền nghe thấy vị đai tiểu thưkia hét lên một tiếng "Địch tập kích". Sau đó, một bóng trắng từ phía xa xa philại đây.
Trần Mộc ngồi trên chiến xa hai bánh, ngày đêm kiên trì đuổi theo thậtlâu, rốt cuộc có thể đến gần người của U Minh thành, cùng lúc đó mừng rỡ pháthiện, người của U Minh thành đang dừng lại nghỉ ngơi hồi phục.
Chỉ là, tuy rằng người của U Minh thành đã dừng lại nhưng chọn vị trí vôcùng tốt, bốn phía xung quanh không có cây cối cũng không có vật gì cản trở tầmmắt, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ nơi xa xa. Nếu như hắn tới gần,khẳng định sẽ bị phát hiện.
Có điều, người của U Minh thành đã làm giao dịch với Hạ Minh, có lẽ cáchTinh Vân thành không xa. Nếu để bọn họ trở về U Minh thành, chẳng lẽ cònmuốn hắn cướp người trong tay vị Minh Vương chưa rõ thực lực kia sao?
Sờ sờ A Hổ, A Hổ đã nhỏ đi lập tức cọ cọ làm nũng, lại liếm tay hắn kêu"meo meo", nhắm thẳng mục tiêu đến tinh hạch trong ngực hắn.
"Đợi sau khi cứ được Chu Dật Cẩn, hai miếng này đều cho nhóc hết!" TrầnMộc vỗ vỗ đầu A Hổ.
Lấy ra bộ tóc giả mà mình mang theo, lại cởi bỏ trang phục tác chiến, đemquần áo bên trong mặc ngược, cuối cùng đeo thêm mặt nạ, Trần Mộc vỗ vỗ lưng AHổ, A Hổ lập tức hưng phấn xông ra ngoài.
Trần Mộc cầm một cây đại đao, đi theo sau A Hổ, chuẩn bị cướp người.
Lý Triết Tâm không có linh thú, nhưng cô lại có dị năng, dị năng của côlà cường hóa thân thể, tăng cường các phương diện tố chất của cơ thể, hơn nữacòn được huấn luyện có hệ thống, thực lực tuyệt đối không thể coi thường. Saukhi nhìn thấy một con dị thú chưa bao giờ gặp phải, cô lập tức sắp xếp người đểbảo vệ nhóm Chu Dật Cẩn, bản thân lại mang theo một dị năng giả hệ hỏa và mộtdị năng giả hệ thổ vọt lên ngăn chặn.
Tay Lý Dũng nắm thành quyền, cắn chặt môi, nhưng do dị năng của anh khôngđủ linh hoạt trong chiến đấu, chỉ có thể nghe theo phân phó của đại tiểu thư làbảo vệ tốt đám người Chu Dật Cẩn.
A Hổ vừa tới gần liền duỗi chân, đánh về phía Lý Triết Tâm, Lý Triết Tâmvội vàng né tránh, đại đao trong tay từ đầu đến cuối đều nhằm vào bụng của A Hổmà chém — nhược điểm của rất nhiều dị thú đều là ở bụng.
A Hổ đang ở giữa không trung, không thể tránh được, móng vuốt vung vềphía cây đao, rồi chụp lên sườn đao, mượn phản lực nhảy sang một bên, nhe răngđe dọa,"Miêu ô" một tiếng, lại đánh tiếp.
"Là dị thú mèo?" Lý Triết Tâm kêu một tiếng, lúc này, Trần Mộc đã chạytới gần .
Nhìn thấy có người xuất hiện, Lý Triết Tâm đã biết sự tình không đơngiản, nhưng lúc này cô đã bị A Hổ quấn lấy, chỉ có thể cẩn thận ứng đối.
Mục đích của Trần Mộc là cứu người, đương nhiên sẽ không dây dưa nhiều,tạo tường khí ngăn cản hỏa long, lại dùng không khí nâng bản thân lên rồi dichuyển một khoảng lớn, rất nhanh đã đến gần được mấy chiếc chiến xa kia.
Lý Dũng đã đem những người kia ném vào chiến xa, lại cùng ba người kháccanh giữa ở trước chiến xa, Trần Mộc còn chưa tới gần, dị năng giả hệ phong kiachưa báo trước đã phóng ra một cái phong nhận.
Trần Mộc biết dị năng giả hệ phong này, đương nhiên đã có chuẩn bị từsớm, lập tức khống chế không khí trước người đem mấy đạo phong nhận này đánhsang một bên.
"Gã cũng là dị năng giả hệ phong, ngăn gã lại!" Dị năng giả hệ phong kiamở miệng. Ở một vài phương diện nào đó, dị năng hệ không khí rất giống dị nănghệ phong, đối với những người không biết mà nói, rất dễ bị nhận sai.
Thực lực của Trần Mộc mạnh hơn những người này, nhưng lại không chịu nổinhiều người của đối phương, trong lúc nhất thời không có cách nào tới gần chiếnxa.
Mà trong chiến xa, Chu Dật Cẩn cũng đã bắt đầu hành động.
Tìm được công cụ từ phía sau xe, Chu Dật Cẩn và Lạc Tề bắt đầu hợp táccùng nhau phá khóa của xe, bọn họ không có chìa khóa, nhưng lại là những ngườicó thể cải tạo chiến xa, muốn khởi động chiến xa cũng không khó.
Âm thanh chiến xa khởi động lập tức khiến cho Lý Dũng chú ý, anh liền rờikhỏi vòng chiến vây công Trần Mộc, đi đến bên cạnh chiến xa, hai tay bắt lấynó.
Trần Mộc bị mấy người đeo bám, khoảng cách lại xa, không ở trong phạm vidị năng của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Dũng hét lớn một tiếng đem chiếnxa lật lại. Chiếc chiến xa này có thùng xe, so với chiến xa bốn bánh bìnhthường thì lớn hơn nhiều, bên trong cũng không thiếu những thứ này nọ, sức nặngcủa nó mọi người có thể tượng tượng được, nhưng sức lực của Lý Dũng kia thật sựrất lớn.
Sau khi xe bị lật, Chu Dật Cẩn và mấy người khác đều bị lăn thành mộtđoàn, một lái xe trong số họ nhất thởi nằm lăn ra đất ngửa mặt lên trời mà khóclóc.
Lý Dũng nhấc chiến xa lên, mở cửa xe phía trên đem Chu Dật Cẩn nắm trongtay. Anh là dị năng giả hệ lực lượng, nơi này lại không có vũ khí vừa tay, mặtkhác cũng không thể dùng những chiếc chiến xa trân quý này để ném Trần Mộcđược, trông nom hai người có giá trị cực cao này mới là việc chính.
"Ngươi rốt cuộc là loại người nào ?" Dưới sự trợ giúp của dị năng giả hệhỏa và dị năng giả hệ thổ, Lý Triết Tâm rốt cục cũng ngăn cản được A Hổ, hỏi.
Trần Mộc không nói gì, trong tình huống này, hắn không thể để bại lộ dịnăng của mình.
Trong nháy mắt, những người đang giao tranh với Trần Mộc đều cảm giácđược bản thân không thể hô hấp. Trần Mộc thừa dịp này, đi tới bên cạnh thùng xecủa chiến xa, Lý Dũng có thể lật ngửa chiến xa dựa vào sức lực của anh ta, TrầnMộc lại có thể vận dụng dị năng đem chiến xa lật trở về.
Trong tay Lý Dũng vẫn đang nắm Chu Dật Cẩn, muốn ngăn cản Trần Mộc rấtkhó. Trần Mộc cũng cố kỵ Chu Dật Cẩn nên chưa động thủ với anh ta, chỉ dùng mộtbức tường khí để ngăn cản đối phương.
Chiến xa bị nhấc lại đây, Trần Mộc hô một tiếng "Đi mau", liền ngăn cảnvài người của U Minh thành.
Chiến chiến xa kia được khởi động nhanh chóng, phi nhanh chạy trốn rangoài, Lý Dũng lửa giận ngút trời lại không thể ngăn cản được, chuyện quantrọng nhất của anh bây giờ là bảo vệ nhân viên kỹ thuật cao cấp trong tay.
Nhìn chiến chiến xa kia đã đi xa, Trần Mộc thu lại lực chú ý, để lênngười Chu Dật Cẩn. Ngược lại Chu Dật Cẩn rất thức thời, khi bị Lý Dũng nắm đượcliền vô cùng thuận theo.
"Miêu ô !" A Hổ đột nhiên quát to một tiếng, Trần Mộc vừa nhìn sang mớiphát hiện Lý Triết Tâm đã đả thương A Hổ, trên lưng của nó xuất hiện một miệngvết thương.
Khống chế cho không khí mà Lý Dũng hít vào nổ tung, Trần Mộc không hềnương tay, vốn, hắn cố kỵ thực lực của U Minh thành nên không muốn giết người,hiện giờ lại không phải do hắn quyết định, có điều, cuối cùng vẫn không dùngtoàn lực.
Lý Dũng che ngực rút lui vài bước, miệng mũi chảy máu, ngồi trên mặt đất,Trần Mộc phi nhanh tới, bắt lấy Chu Dật Cẩn liền chạy khỏi chiến trường, cònngưng tụ ra một tường khí để ngăn chặn, đem những người truy kích chặn lại phíasau.
A Hổ nhìn thấy Trần Mộc rời khỏi, cũng không ham chiến, nhảy vài cái liềnchạy thoát khỏi phạm vi công kích của Lý Triết Tâm, đắc ý "Miêu ô" Một tiếng,đuổi theo Trần Mộc.
Toàn bộ quá trình chiến đấu tuy rằng ngươi tới ta đi, thời gian cũngkhông nhiều, nhưng Lý Triết Tâm nhìn thấy kỹ thuật viên bản thân phải rất vấtvả mới đổi được lại bị cướp đi, Lý Dũng cũng bị trọng thương, trên mặt liền phủmột mảnh lạnh lẽo:
"Mau đuổi theo! Liên lạc với người của Tinh Vân thành, hỏi một chút đâyrốt cuộc là xảy ra chuyện gì!" Mục tiêu của người nọ rất rõ ràng, vì cứu người,khẳng định là phương diện của bên Tinh Vân thành xảy ra vấn đề !
Nhảy lên chiến xa hai bánh của mình, để Chu Dật Cẩn ngồi ở phía trước,Trần Mộc khởi động xe, chọn đường nhỏ dành cho chiến xa bốn bánh mà phi tới.Tốc độ của A Hổ cũng rất nhanh, thoáng cái đã theo sát hắn, ngay sau đó, ngườicủa U Minh thành đã bị bỏ lại phía sau.
"Dừng xe !" Nhìn thấy bản thân đã an toàn, Chu Dật Cẩn kêu một tiếng. Sứclực của Lý Dũng quá lớn, y bị đối phương lôi ra từ trong chiến xa lại bị mangtheo đánh một trận với Trần Mộc, sau đó còn bị Trần Mộc kéo từ chỗ Lý Dũng về......
Y không giống những người kia, y là người, hiện giờ, khẳng định cánh taycủa y đã bị trật khớp, nói không chừng xương cốt đều chặt đứt! Làm một ngườikhông hề có lực chiến, thật đúng là bị người ta bắt nạt, nếu y cũng có thực lựccường đại......
Trần Mộc đáng chết! Lần trước bị chặt đứt xương cốt và hai cái răng, lầnnày y lại bị thương!
Hết chương 48
Lời edit: thật sự em nó cũng đáng thương quá, cảm giác dây vào anh là đen đủi không thể tả, cả người bị đánh cho bầm dập, may sau này cũng được hưởng 1 ít lợi ké nên có sức dẻo dai, chứ không thì nguyên việc để anh " làm" chắc đã đủ mất nửa cái mạng.
P/s: hình như đây là truyện thanh thủy
Chương 49: Pháttriển kinh người...
Phía trên cái cây cao lớn bị biến dị là những đóa hoa kiều diễm, bên dướigốc cây lại có những bụi cỏ cao bằng cả thân người. Trần Mộc dừng xe, đem ChuDật Cẩn bỏ xuống đất:
"Cậu làm sao vậy ?"
"Trật khớp." Chu Dật Cẩn che cánh tay, nghiến răng nghiến lợi. Lý Dũngkia có sức lực thật đúng là rất lớn, lại chẳng biết tại sao anh ta chỉ tha mìnhra khỏi xe mà không kéo Lạc Tề theo. Nếu Lạc Tề mới là người được Trần Mộc cứu,còn mình lại là người lái chiến xa chạy trốn, Trần Mộc muốn tìm mình cũng đơngiản hơn rất nhiều, nhưng hiện giờ, lại không biết Lạc Tề đang ở nơi nào......
Trần Mộc giúp Chu Dật Cẩn kiểm tra một lần, lại chỉnh khớp tay cho đốiphương, nhìn thấy ánh mắt Chu Dật Cẩn bốc hỏa, trong lúc nhất thời có chútngượng ngùng :
"Xin lỗi, tôi không để ý là cậu bị thương."
Dùng cánh tay không bị thương mở hòm thuốc mà Trần Mộc mang theo, lấy rathuốc và mấy thứ mình dùng được, uống vài ngụm, Chu Dật Cẩn lại hỏi:
"Đám người Lạc Tề có bị người của U Minh thành đuổi theo không?"
Trong lúc chiến đấu, Trần Mộc đã đem chiếc chiến xa bị tên cao to kia làmlật lật lại ( ý là Lý Dũng lật xe và Trần Mộc lật lại lần nữa), sau đó cũngkhông biết ai đã khởi động chiến xa chạy trốn. Ở dã ngoại, một chiếc chiến xađơn độc với những người không có thực lực, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Người của U Minh thành dường như không quá thông thạo những chiếc chiếnxa này, lúc đi có chút chậm. Tôi dùng chiến xa hai bánh mà vẫn có thể đuổi kịpbọn họ, mấy người kia lại là lái xe của Hằng Phong xa thành, dù thế nào cũngkhông đến mức không thể chạy thoát, chỉ là chẳng biết bọn họ có tìm được nhânviên cứu hộ không." Trần Mộc để ý thấy trong lần giao dịch này, người của UMinh thành đều không quen thuộc với những chiếc chiến xa mới. Cũng phải, dù lúctrước có thợ săn dị thú vì ham món kếch xù mà làm giao dịch với họ thì cũngchẳng dám đưa cho đối phương loại đồ vật như chiến xa.
Trần Mộc vừa nói chuyện với Chu Dật Cẩn , vừa bôi thuốc cho miệng vếtthương của A Hổ. A Hổ lại chẳng thèm để ý đến vết thương của nó, chỉ cọ cọ tayTrần Mộc, lấy đầu dụi vào hộp sắp đặt tinh hạch trong ngực hắn.
"Phía sau chiếc chiến xa kia không hề thiếu thiết bị, mà trên chiến xahẳn là có thiết bị liên lạc, chỉ cần Lạc Tề không quá ngốc, chắc chắn có thểliên lạc được với người khác." Chu Dật Cẩn nghe thế, cũng thả lỏng một nửa tâmtư. Chỉ cần đám người Lạc Tề không xông vào lãnh địa của dị thú cấp cao, có lẽsẽ không gặp nguy hiểm gì, dù sao người của U Minh thành cũng không thật sựmuốn giết bọn họ .
Trên thực tế cho dù là dị thú cấp cao cũng rất ít khi tập kích chiến xa.Qua nhiều bài học kinh nghiệm đã làm cho chúng hiểu được, cái loại hộp sắt nàyvừa khó đối phó, bên trong lại có quái vật hai chân cường đại, không nên trêuchọc vào thì tốt hơn.
"Hiện giờ chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi, sắp tối rồi, đợi lúc nữanhiệt độ sẽ giảm rất nhanh." Trần Mộc mở miệng. Bọn họ cách Tinh Vân thành haingày lộ trình, hôm nay chắc chắn sẽ phải ăn ngủ ở ngoài dã ngoại.
Ở dã ngoại chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, Trần Mộc không cần nhưngChu Dật Cẩn lại không chịu được, trong tình huống không có chiến xa bốn bánh,địa điểm qua đêm chắc chắn phải chọn lựa cẩn thận.
Vỗ vỗ đầu của A Hổ để nó nhỏ lại, Trần Mộc mang theo nó và Chu Dật Cẩn đidạo một vòng ở phụ cận, rất nhanh đã tìm được một mảng phế tích còn sót lại từtrước mạt thế. Dị thú chiếm cứ nơi này chỉ là một con rắn cấp năm, ngay sau đóđã bị một vuốt của A Hổ chụp chết. Bởi vì xà thú ăn tạp, xung quanh đây cũngkhông còn những loại dị thú khác. Trần Mộc mang theo Chu Dật Cẩn chọn mộtphòng ở chưa bị sập rồi đi vào.
Giang Nam trước thời mạt thế, thứ không thiếu nhất chính là người,bởi vậy phế tích cũng nhiều. Chỗ phế tích này vốn là một thôn trang nhỏ, mà cănphòng bọn họ chọn có lẽ là biệt thự của một kẻ có tiền xây nên. Chỉ là đã quamấy trăm năm, ngoại trừ một ít đồ sứ, trong phòng ở này cũng chẳng còn thứ gìcó thể sử dụng được nữa.
Chu Dật Cẩn bị thương lần này, tất cả đều do mình gây ra, Trần Mộc rõràng điểm này, hiện tại đương nhiên sẽ không để Chu Dật Cẩn làm việc. Hắn nhanhnhẹn quét dọn chỗ ở, lại lấy ra một cái túi ngủ từ trong chiến xa hai bánh củamình. Loại túi ngủ này nhìn qua rất giống một bộ quần áo liền thân rộng thùngthình, bên trên còn có mũ, cho dù mặc vào cũng vẫn có thể hoạt động được. Nódùng để duy trì độ ấm. Lúc trước khi lập nên kế hoạch này, hắn đã mua loại chiếnxa hai bánh tốt nhất và đầy đủ các dụng cụ cần thiết để sinh tồn ở dã ngoại,hiện giờ đều có thể dùng tới.
Độ ấm giảm rất nhanh, Chu Dật Cẩn cũng không cứng rắn chống đỡ, đã sớmchui vào túi ngủ, từ túi ngủ to lớn cũng chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ của y.
Trần Mộc cười cười, lấy ra túi đồ dã ngoại mà mình chuẩn bị, bên trong cókhông ít đồ dùng, thậm chí còn có canh chỉ cần đun nóng là có thể ăn được.Trong chai lọ cũng để một ít đồ linh tinh, Trần Mộc nhìn con xà thú to lớn kia,cắt một ít thịt từ thi thể nó để nấu canh, còn lại đều đem đi nướng. Hắn và ChuDật Cẩn ăn không nhiều, nhưng sức ăn của A Hổ kia, một con xà thú không biết cóđủ cho nó ăn không nữa.
Nghĩ đến A Hổ, Trần Mộc lập tức lấy ra hai miếng tinh hạch của dị thú cấptám kia:
"A Hổ đã nếm qua một viên tinh hạch, có thể ăn thêm một viên nữa haykhông?"
"Tôi chỉ biết có đôi khi dị thú cần cắn nuốt tinh hạch đến bổ sung nănglượng để hoàn thành tiến hóa, làm sao mà biết nó cần ăn bao nhiêu?" Điều này dịthú hoàn toàn có thể tự phán đoán được, mà A Hổ......
Nhìn A Hổ với hình thể to lớn đang lăn lộn bên chân Trần Mộc làm nũng,Chu Dật Cẩn có chút hoài nghi, nó có thể biết được bản thân nên ăn bao nhiêusao?
"Lại ăn thêm một viên xem thử thế nào." Bộ dạng này của A Hổ quá mức đángthương. Trần Mộc cầm một viên để vào miệng của nó, A Hổ một ngụm nuốt luôn, lạitiếp tục lăn lộn làm nũng, ánh mắt cũng không rời khỏi chiếc hộp trong tay TrầnMộc.
"Miêu ô ! miêu ô !" Chân trước của A Hổ rời khỏi mặt đất, chụp lên đùiTrần Mộc, cái đuôi thế nhưng còn đong đưa......
"Nó đang học linh thú cẩu bị nó thu phục lúc trước?" Trần Mộc có chút bấtđắc dĩ, nhưng nhìn thấy trên người A Hổ còn có vết máu, vết đao bị người của UMinh thành chém lên thân thể tuyết trắng hết sức rõ ràng. Lúc trước A Hổ đã ănmột viên tinh hạch nhưng không thấy có gì khác thường, vừa rồi lại ăn thêm mộtviên nữa cũng không thấy có vấn đề gì......Trong lòng Trần Mộc mềm nhũn, cũng khôngkiên trì nữa. Một móng vuốt của A Hổ thoáng cái đã cạy mở được hộp sắt trongtay hắn, liếc nhìn hắn một chút rồi phi nhanh tới đem tinh hạch ăn sạch sẽ.
Sau khi xác định được trên người Trần Mộc không còn tinh hạch nữa, A Hổlập tức tao nhã đi đến bên cạnh đống lửa, bắt đầu thanh lí bộ lông của mình,còn dùng chân trước rửa mặt vài lần.
"A Hổ thật đáng yêu!" Chu Dật Cẩn cười mở miệng, đem độ ấm của túi ngủđiều chỉnh cao hơn một chút, sau đó hướng về Trần Mộc hỏi:
"Anh có di động không? Tôi muốn xem tình hình mới nhất, tiện thể liên lạcvới vài người."
"Có." Trần Mộc lấy ra một chiếc di động lớn bằng bàn tay. Kỳ thật hiệnnay di động và máy tính đã giống như hai mà một, ngay cả bộ đàm liên lạc cánhân cũng có thể kết nối mạng, chỉ cần có mạng là có thể gửi cho người khác tintức và giọng nói của mình.
Trần Mộc tiếp tục nướng thịt, Chu Dật Cẩn lại bắt đầu đùa nghịch di động,không ngừng lên mạng, đăng nhập vào tài khoản của mình, hơn mười tin tức liềnnhảy ra.
Hầu như tất cả đều là thư của anh họ gửi tới, lúc trước y cũng từng liênlạc với anh họ, để anh họ mỗi ngày gửi một tin nhắn tới điện thoại của mình,một khi không có tín hiệu liên lạc, qua vài ngày sẽ đi tìm y, theo lý, cũngkhông đến mức để anh họ gửi tận mấy chục tin nhắn như vậy.
"Dật Cẩn, anh tra xét tin tức của Tinh Vân thành, tại sao lại có tin tứccậu gặp nạn?"
......
"Dật Cẩn, có người mở bài post lưu vong ngàn dặm trên mạng, dường như cóliên quan đến cậu!"
......
"Mau chóng liên lạc với anh, đợi đến ngày mai mà còn không có tin tức củacậu, anh sẽ đi tìm!"
Lưu vong ngàn dặm? Sẽ không phải là do Lạc Tề làm ra chứ? Chu Dật Cẩn lậptức liên lạc với anh họ. Y đã an toàn, anh họ cũng không cần đi tới làm gì.
" Anh Minh, em không sao, lưu vong ngàn dặm là chuyện gì?"
"Một giờ trước, có người đã đăng một bài post ở diễn đàn lớn nhất HảiGiác, còn đăng cả video nói về chuyện mà anh ta gặp phải. Hiện giờ đã có rấtnhiều người đi tới Tinh Vân thành." Rất nhanh sau đó Chu Dật Minh đã đáp lạitin tức, còn kèm theo một địa chỉ web. Chu Dật Cẩn vừa nhấn vào đã thấy đượctiêu đề bắt mắt–"Không ai có thể cứu chúng tôi sao? Chúng tôi bị người ta bánđi, còn bị đuổi giết ở ngoài dã ngoại, cách thành thị gần nhất cũng phải haingày đường!"
Phía dưới là một đoạn video, mà người kêu cứu trong video đúng là Lạc Tề.
Lại nói tiếp, tuy rằng Lạc Tề không có thực lực, lại chưa từng gặp tìnhhuống như vậy, nhưng dù sao anh ta cũng là người đã hơn bốn mươi tuổi, cuộcsống đã trải qua sẽ phong phú hơn so với Chu Dật Cẩn.
Dưới sự trợ giúp của Trần Mộc, anh lái chiến xa chạy khỏi vòng chiến, lậptức tìm một lái xe coi như bình tĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất mà bỏ chạy, cònbản thân anh thì bắt đầu chỉnh lí thiết bị trên chiến xa.
Chiến xa đều có bộ xử lí trung tâm, chỉ là Vương Lập Công đã đem thứ nàyphá hỏng, cũng may phía sau xe còn công cụ. Lạc Tề dùng công cụ sửa nửa ngày,cuối cùng cũng sửa được, liền lập tức kết nối internet.
Anh gửi tin nhắn cho người nhà, nhưng không thấy đáp lại, lúc này đươngnhiên Lạc Tề sẽ không biết: bởi vì Vương Lập Công tử vong, người nhà của anh vàngười thân của những người bị đem bán đều được đưa tới cục cảnh sát, mà ở trongcục cảnh sát lại không thể liên lạc được với bên ngoài.
Lạc Tề chỉ cảm thấy vô cùng kinh hoảng, dù sao anh cũng chỉ là một dânchúng bình thường, đấu không lại Vương Lập Công, trừ phi, đem chuyện này làmlớn ra!
Cho nên, sau khi thương lượng cùng ba người khác, anh lập tức đăng mộtbài post lên mạng, vừa có chữ vừa có video, đem tình huống của bọn họ nói ra rõràng.
Đến cuối cùng, còn có người dùng kỹ thuật đưa loa cho anh. ( đoạn nàymình cũng không hiểu lắm nhưng loa ở đây nó dùng để truyền đạt rộng hơn ý)
"Chúng tôi không có thức ăn, nơi này lại rất nguy hiểm, chúng tôi khôngdám xuống xe săn bắn, nhưng bên trong xe đừng nói là thức ăn, ngay cả nước cũngkhông có!"
"Chúng tôi không biết những người tự xưng là đến từ U Minh thành có còntruy đuổi chúng tôi nữa không. Chúng tôi đều là những người sống nửa đời ởtrong thành thị, đến bây giờ cũng không biết phải làm thế nào mới tốt!"
"Ba me, mọi người đang ở nơi nào, con không thể liên lạc được với mọingười!"
......
Lạc Tề và ba người lái xe kia thông qua loa đã truyền tin cho tất cảnhững người bạn trên mạng của họ, có vô số người an ủi bọn họ, cũng đem tin tứcnày truyền ra cho người người biết hơn nữa.
"Chuyện này làm lớn rồi." Chu Dật Cẩn ngẩng đầu, mím mím môi.
"Có ý gì ?" Trần Mộc đang phết đồ gia vị lên thịt nướng, nghe được lờinói của Chu Dật Cẩn liền hỏi.
"Tự anh xem đi." Chu Dật Cẩn cũng không biết phải nói gì mới tốt, ấn theokế hoạch của Trần Mộc, vốn cũng muốn đem chuyện này làm lớn, chỉ khi làm lớnchuyện mới có thể khiến cho Hạ Minh không thể khống chế, mới có người chú ý đếnông ta. Nhưng ai sẽ nghĩ tới, bọn họ chưa kịp ra tay, Lạc Tề đã đem sự việc làmlớn đến như vậy?
Tình huống hiện giờ, nếu bọn họ trở về sẽ bị vây xem!
Trần Mộc cầm lấy di động, lại nhìn nội dung trên đó, điều chỉnh âm lượngtăng lên, âm thanh của một người đàn ông vừa khóc nức nở vừa kể vang lên:
"Hiện giờ đã đến buổi tối, chúng tôi cũng không dám ngủ, thậm chí cònkhông dám dừng lại, nhưng ánh đèn xe có thể dẫn dị thú tới không? A Hải đanglái xe, Lạc đại ca đang sửa thiết bị, cũng đang nghĩ cách tiết kiệm năng lượng.Chúng tôi rất sợ hãi, nhỡ đang chạy được một nửa mà hết nguyên liệu thì sao?"
"A Hải đâm chết một con châu chấu thú, chúng tôi lại không dám xuống xelấy thi thể của nó, xe vừa chạy được một đoạn, phía sau đã truyền đến tiếng kêucủa dị thú. Có lẽ thi thể của con châu chấu thú kia đã đưa những con dị thúkhác tới."
"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi qua đêm ở dã ngoại, lúc trước khi xemphim tài liệu cũng không cảm thấy gì, hiện giờ lại vô cùng sợ hãi......"
Âm thanh phát ra từ di động vô cùng phiếm tình, không ngờ trong ba ngườilái xe kia lại có nhân tài như vậy, giọng nói này...... Trần Mộc còn cảm thấy cóchút quen thuộc:
"Cậu đã từng nghe thấy giọng nói này bao giờ chưa? Tại sao tôi lại cảmthấy rất quen tai?"
"Cậu ta là nhân viên tiêu thụ chiến xa, rất có tài năng ăn nói, lần nàylà vì tiền thưởng mới đi theo ra khỏi thành. Tôi nhớ rõ, anh cũng nghe đượckhông ít chuyện từ chỗ cậu ta." Chu Dật Cẩn mở miệng. Mỗi lần Trần Mộc đến xathành đều là người này tới nói chuyện, Trần Mộc cũng trả thù lao hào phóng, vìthế ngay cả chuyện một ngày mình đi vào WC mấy lần cũng bị nói ra!
"Thì ra là cậu ta......" Trần Mộc nhớ rõ cái thanh niên yêu tiền kia, khôngngờ lần này cậu ta vì tiền thưởng mà gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy:
"Chỉ sợ tạm thời chúng ta không thể về thành."
"Hạ Minh hẳn đang muốn vội muốn chết, hiện giờ Tinh Vân thành đã loạnthành một đoàn rồi ? Anh cũng nên để thủ hạ của mình hành động đi." Chu Dật Cẩnmở miệng.
"Tôi lập tức liên hệ bọn họ !" Trần Mộc lấy ra bộ đàm liên lạc với TriệuThiên Vũ, chờ sau khi đem mọi chuyện dặn dò cẩn thận, thịt rắn cũng đã đượcnướng chín.
Chu Dật Cẩn ăn canh, Trần Mộc cầm thịt nướng đút cho A Hổ, lại phát hiệnA Hổ đã ngủ cạnh đống lửa từ lức nào.
"A Hổ, A Hổ, A Hổ !" Luôn luôn ở bên cạnh kêu meo meo mà lúc này A Hổ lạikhông có phản ứng, Trần Mộc đi qua mới phát hiện nhiệt độ trên thân thể A Hổcao đến dọa người.
Đã phải biết từ trước là A Hổ rất không hiểu tiết chế, ăn liền một lúchai miếng tinh hạch sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
"Chu Dật Cẩn, A Hổ làm sao vậy, cậu biết không ?" Trần Mộc có chút nóngnảy, hô hấp của A Hổ đều bình thường, nhưng nhiệt độ cơ thể lại quá cao......
"Tôi xem xem." Chu Dật Cẩn cũng thấy không đúng liền tiến lại gần, lậptức vụng về kiểm tra A Hổ, một cánh tay từ trong túi ngủ vươn ra sờ sờ thân thểcủa nó, nhiệt độ cơ thể cao như vậy, rõ ràng không bình thường.
"Cậu biết rõ nguyên nhân không? Có phải do ăn nhiều tinh hạch quá không?"Trần Mộc nhíu mày. Lúc ấy hắn không nên mềm lòng mà để A Hổ ăn nhiều như vậy!
"Tôi giúp anh kiểm tra, để hỏi lại người khác thử xem." Chu Dật Cẩn đoạtlấy di động bắt đầu liên lạc ông nội của mình. Cho dù là tri thức phong phú,chỉ sợ cũng chẳng có ai vượt qua được ông. Có điều, A Hổ hẳn cũng không đến mứcnguy hiểm, chẳng lẽ là do tiến hóa?
Hết chương 49
hương 50: Sinhtồn ở dã ngoại...
A Hổ đương nhiên không sao cả, Chu Dật Cẩn tra xét không ít tư liệu, lạiquanh co lòng vòng hỏi ông nội của mình, cuối cùng đưa ra kết luận:
"Nó hút quá nhiều năng lượng, tự động ngủ đông bắt đầu tiến hóa ."
Tiến hóa? Trần Mộc có chút không biết nói gì, nhưng cũng biết, sợ là bảnthân sẽ phải trồng nấm bên ngoài nhiều ngày tiếp theo.
Vừa không biết lúc này A Hổ ngủ đến bao giờ mới tỉnh, mà Lạc Tề đem sựtình phóng lớn như vậy, Chu Dật Cẩn đương nhiên cũng không thể lặng lẽ trở vềthành. Còn hắn, dù sao cũng không thể đem Chu Dật Cẩn ném ở trong này đúngkhông? Nếu không phải mình muốn tìm chứng cớ, Chu Dật Cẩn cũng không cần phảilấy thân mạo hiểm như vậy.
Chu Dật Cẩn chui vào trong túi ngủ, nghiêng đầu ngủ. Ngày hôm nay vừa bịdọa cho kinh hãi lại vừa bị thương, vất vả lắm mới có thể yên bình một chút thìlại phải lo lắng cho nhóc con A Hổ chuyên gia giả hổ này, y thật sự mệt.
Trần Mộc dựa vào A Hổ ngồi bên cạnh đống lửa, cả người A Hổ đều nóngbỏng. Chu Dật Cẩn ở đối diện đã đem bản thân cuộn thành một đống. Hắn dùng cànhcây khều khều đống lửa, lại tìm thêm một cành cây nữa trong bó cùi rồi ném vàoấy cho cháy to hơn.
Hắn cũng mệt mỏi, dù sao lúc trước vẫn luôn phải đuổi theo người của UMinh thành, vừa không được ngủ, mà còn phải buộc chặt thần kinh, nhưng hiện giờnhìn một người một mèo đang ngủ [ bất tỉnh ?] bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cảngười bình tĩnh trở lại.
Lúc này Lạc Tề đã đem chuyện làm lớn, Hạ Minh muốn thoát tội rất khó, vềsau Lâm An Liệt cũng không có thành chủ chống lưng, bản thân hắn muốn báo thùsẽ đơn giản hơn.
Mặc dù đã bại lộ dị năng không khí của mình trước mặt người của U Minhthành, nhưng người của U Minh thành cũng không có khả năng liên hệ với ThứcTỉnh chi thành được, mà cho dù có liên lạc, dung mạo của hắn cũng không hề bạilộ, ngược lại không cần lo lắng.
Suy nghĩ không ít chuyện thượng vàng hạ cám, lại dùng bộ đàm liên lạc đểliên lạc với toàn bộ những người cần thiết, sau khi cam đoan với mẹ rất nhiềulần, rốt cục Trần Mộc cũng yên tâm, bắt đầu lấy di động ra để xem tình hình mớinhất.
Lạc Tề đem chuyện kia huyên náo rất lớn, tin tức hiện giờ của Tinh Vânthành cũng đủ làm cho người ta nổ tung, chẳng hạn như Vương Lập Công đột nhiênmất tích, hay như đoàn người của bọn họ và Vương Lập Công đều bị dán nhãn "Tửvong".
Buổi tối hôm nay, có lẽ sẽ có rất nhiều người mất ngủ cả đêm, Trần Mộccầm di động để lên mạng, vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy chỗ thịt bên cạnhđống lửa.
Lúc đầu hắn nướng cho A Hổ rất nhiều thịt rắn, kết quả A Hổ lại hôn mêkhông thể ăn, hiện giờ, chỉ sợ đống đồ nướng này sẽ trở thành thức ăn trong vàingày sau của họ– dù sao hắn cũng không thể ném Chu Dật Cẩn và A Hổ để đi sănthú hoặc mang theo Chu Dật Cẩn rồi ném A Hổ để đi săn thú được !
Lấy một ít rau dưa khô từ trong túi để nấu canh, lại đem thịt rắn đã nướngtừ hôm qua cắt bỏ những phần bị cháy khét, chờ lúc Chu Dật Cẩn tỉnh, bữa sángđã được Trần Mộc làm xong.
Chui ra khỏi túi ngủ, ăn vài thứ, Chu Dật Cẩn cảm thấy dễ chịu hơn, nhưngy là một người chưa từng sinh tồn ngoài dã ngoại lần nào, cứ tùy tiện ăn thịtnướng như vậy......
Y tiêu chảy .
Ngày nay khoa học kỹ thuật đã tiến bộ, tuy rằng vẫn có bệnh không thểtrị, nhưng tiêu chảy hay các bệnh vặt khác, chỉ cần uống thuốc là được, chỉ cóđiều bây giờ đang ở dã ngoại, Trần Mộc dù có chuẩn bị đầy đủ cũng không bao giờmang thuốc tiêu chảy theo.
Tiêu chảy kéo đến mất nước, duy nhất đáng được ăn mừng là Trần Mộc có thểđem hơi nước trong không khí ngưng tụ ra nước, Chu Dật Cẩn cũng không phải dùngbột nước thay vì nước sạch, nếu thật sự phải uống thứ này, chỉ sợ y sẽ càng mấtnước.
"Tôi chưa bao giờ biết, thật sự sẽ có lúc tôi xui xẻo như vậy." Chu DậtCẩn hấp hối nằm bên cạnh A Hổ, thân thể không thoải mái chỉ là thứ yếu, mất mặtmới là chuyện quan trọng nhất. Tuy rằng y đi vệ sinh ở cách vách, nhưng dị nănggiả không khí có thể thông qua không khí để xem xét hoàn cảnh chung quanh!
"Điều này rất bình thường, đến ngay cả thợ săn dị thú cũng sẽ có vàingười không thể thích ứng được với việc sinh hoạt bên ngoài dã ngoại." Trần Mộcmở miệng. Trước khi tiếp xúc với thiên thạch để có dị năng, hắn cũng khôngthể sinh hoạt bên ngoài dã ngoại như vậy. Khi ấy dù buổi tối hắn khôngthể vào thành, cũng sẽ trốn trong chiến xa ăn thức ăn mang theo, uống nướcsạch. Chỉ là sau này khi có được dị năng, hắn phải trải qua cuộc sống của mộtdã nhân trong thời gian rất lâu mới có thể coi như thích ứng hoàn toàn với việcsống ở dã ngoại.
"Lúc trước tôi cũng từng tham gia một vài huấn luyện, hẳn là lợi hại hơnso với thợ săn dị thú cấp một." Chu Dật Cẩn rất bất đắc dĩ. Lúc trước anh họ nóidù thế nào y cũng có được thực lực của thợ săn dị thú cấp hai, nhưng hiện giờ......Tại sao y lại cảm thấy mình chẳng có chút bản lãnh nào vậy?
"Khi tôi bằng tuổi cậu, tôi còn không lợi hại bằng cậu, có điều, sau nàycậu cũng không nên đứng trong phân xưởng cả ngày như vậy, có muốn ra ngoàithành săn thú với tôi không?" Trần Mộc nhớ rõ, thời điểm cuối cùng ở đời trước,khi mình gặp Chu Dật Cẩn thì đối phương đã là thợ săn dị thú cấp bảy. Nói nhưvậy, y vẫn rất có tiềm lực, về sau có cơ hội, nhất định phải cẩn thận huấnluyện cho y!
"Về sau, tôi nhất định phải rèn luyện cẩn thận!" Chu Dật Cẩn cũng quyếttâm. Dựa vào cái gì chính bản thân y lại yếu đuối như vậy? Ngay cả cô gái của UMinh thành còn mạnh hơn y!
"Muốn trở thành thợ săn dị thú, thân thể của mình và linh thú quan trọngnhư nhau, có điều kinh nghiệm chiến đấu và trang bị cũng rất quan trọng. Tốchất thân thể của cậu còn cần phải tăng lên, nhưng quan trọng hơn là kinhnghiệm chiến đấu." Trần Mộc mở miệng. Chu Dật Cẩn chỉ mới có hai mươi tuổi, lúchắn hai mươi tuổi vẫn còn đang ở trường, thời điểm hắn hai mươi tuổi ở đờitrước, cũng chẳng đạt tới trình độ như Chu Dật Cẩn bây giờ.
"Chờ tôi khỏe lại, cho tôi mặc chiến phục của anh, chúng ta cùng đi sănthú!" Chu Dật Cẩn nghiến răng nghiến lợi.
"Được." Trần Mộc cười cười, lại đưa cho đối phương một ly nước ấm. ChuDật Cẩn hiện giờ, sao trông thật giống với thời điểm A Hổ tạc mao?
H thị trước thời mạt thế, chỗ duyên hải vùng Giang Nam, là tỉnh thành Z,vô cùng phồn hoa, nhưng mạt thế vừa mới bắt đầu, bởi vì lương thực trong thànhthị không đủ, phần lớn mọi người đều rời đi, nên nơi này nhanh chóng biến thànhmột vùng hoang phế.
Tại thời đầu mạt thế, những thứ vốn đắt đỏ lúc này lại chẳng đáng giá mộtđồng, những người có lương thực dần trở nên sang quý, giống như nhà ở bên trongthành thị, lúc đầu đều có giá rất cao, nhưng khi mạt thế bắt đầu, rất nhiều cănphòng lại bị bỏ hoang.. Sau lại có một căn cứ sinh tồn thành lập, nơi này càngtrở nên hoang phế hoàn toàn.
Nhưng thành thị phồn hoa như vậy, cho dù hoang phế cũng vẫn còn không ítvật tư. Nó lại nằm ở vùng duyên hải của Giang Nam, thiếu chút nữa là bị nướcbiển bao phủ, khoảng cách giữa bốn căn cứ sinh tồn lại xa...... Bởi vì đủ loạinguyên nhân như vậy, tổng bộ của U Minh thành vẫn luôn ở bên trong phế tích hoangvu của H thị.
Người của U Minh thành thuở ban đầu đã tìm được vô số đồ dùng sinh hoạt ởtrong thành thị bị bỏ hoang này. Tuy rằng nơi đây không đủ lương thực, nhưngtương cà mắm muối lại không thiếu thứ gì, máy phát điện cũng có thể dùng, cuộcsống lúc ấy không quá khó khăn. Nhưng hiện giờ, cả tòa thành thị lại chẳng thểtìm nổi mấy thứ có thể dùng được.
Bởi vì phóng xạ trên mặt đất rất mạnh, lại có vô số dị thú nên người củaU Minh thành đều ở trong lòng đất. Thời điểm nhân số còn nhiều, toàn bộ garacủa thành thị đều được sửa sang lại, lối ra cũng là những đường hầm được đàothông với nhau. Nhưng hiện giờ, người của U Minh thành càng ngày càng ít, cũngchỉ còn lại có hơn một ngàn người.
Tuy rằng U Minh thành cũng nhận một vài tội phạm lẩn trốn của liên minhngười Hoa, nhưng cũng đã từng có người bán đứng U Minh thành, thế cho nên bọnhọ không thể không di chuyển đi nơi khác, mãi cho tới mười hai năm trước, bọnhọ mới trở lại nơi này một lần nữa.
Thành chủ của U Minh thành lúc này là Lý Mục Tùng, là người mười hai nămtrước đã tiếp nhận chức vị thành chủ. Ông không phải là người sinh ra từ nhỏ ởU Minh thành, mà là "Tội phạm" lẩn trốn bên ngoài. Cũng bởi vì nguyênnhân như vậy, cho dù ông đã trả giá vì U Minh thành rất nhiều, nhưng vẫn khôngđược mọi người ủng hộ,
Trong tầng hầm ngầm rộng lớn, tổng cộng có năm người ngồi, ngoại trừ LýMục Tùng là thành chủ, còn có bốn vị trưởng lão của U Minh thành, Lý Triết Tâmvà Lý Dũng đang quỳ trên mặt đất.
Bọn họ không đuổi kịp những nhân viên kỹ thuật này, còn làm mất một chiếcchiến xa, cuối cùng chỉ có thể trở về thỉnh tội. Lý Triết Tâm quỳ trên mặt đất,gánh chịu tất cả trách nhiệm. Cô không thể để cho cha bởi vì chuyện này mà bịnhững người phản đối đuổi khỏi vị trí thành chủ.
"Thật sự là đứa con gái rượu của thành chủ, không những ném mất ba miếngtinh hạch của dị thú cấp tám, hiện giờ U Minh thành cũng sắp gặp tai vạ đến nơi." Đại trưởng lão âm dương quái khí mở miệng. (Âm dương quái khí: nghĩa đen kàkhí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản,kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra)
"Thỉnh thành chủ trách phạt !" Lý Triết Tâm quỳ trên mặt đất. Cô pháingười đi tìm người của Hạ Minh để thám thính tin tức, đương nhiên cũng biếtVương Lập Công đã chết và những người chạy thoát kia đem mọi chuyện làm lớn.
U Minh thành bọn họ, tuy rằng không có cách đoạt được những thiết bị côngnghệ cao, nhưng tin tức vẫn khá linh thông. Có vài thợ săn dị thú, vì lợi nhuậnlớn vẫn luôn giao dịch với bọn họ, thành chủ của Tinh Vân thành lại có quan hệhợp tác với bọn họ, nhưng hiện giờ lại không có ai dám tiếp xúc với bọn họ nữa.
"Chuyện quan trọng nhất hiện giờ của chúng ta là tìm cách thoát khỏi trậnkiếp nạn này." Lý Mục Tùng mở miệng. Con gái của ông vẫn luôn là điều khiến choông kiêu ngạo, bởi vì một phần ân tình mà ông đã tiếp nhận trọng tráchcủa U Minh thành, nhưng lại khiến cho người nhà của mình phải chịu khổ.
"Còn có thể trốn đi nơi nào? Vốn biết đến U Minh thành cũng không quá vàingười, lần này lại khiến cho tất cả mọi người đều biết được! Những người đó saocó thể không nhân cơ hội này mà đối phó với chúng ta?" Đại trưởng lão một bụnglửa giận. Từ hai mươi lăm năm trước, sau khi Lý Mục Tùng gia nhập U Minh thành,ông chỉ là người đứng thứ hai, thật không biết tại sao lão thành chủ lại nhìntrúng một tên tội phạm lẩn trốn của Thức Tỉnh chi thành như vậy, cuối cùng ngaycả vị trí thành chủ cũng cho hắn.
Lý Triết Tâm quỳ trên mặt đất không hề động đậy, cô rất rõ ràng, hiện giờngười của U Minh thành sinh sống có bao nhiêu khổ sở, những người đàn ông thựclực mạnh mẽ thì còn đỡ, nhưng phụ nữ và trẻ con......
Nhớ mấy ngày hôm trước bọn họ mang những chiếc chiến xa kia trở về hoànhảo, vợ của Lý Dũng là Ngụy Na đã luôn hứng thú phấn khởi mà sờ sờ thân xe.Hiện giờ cô ấy đang có bầu, luôn hi vọng có thể sinh con ở trên chiến xa. Dùsao những đứa trẻ ra đời trong hoàn cảnh không có sự bảo vệ, tỉ lệ một xác haimạng rất cao, cho dù thân thể người mẹ có cường tráng, nhưng đứa trẻ vừa mớisinh......
Những đứa trẻ mới sinh của bọn họ, bởi vì phóng xạ mà thường có chỗ thiếuhụt, mà những đứa trẻ vừa mới ra đời, do hoàn cảnh ác liệt của thế giới này,không thể thích ứng được với sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm, phần lớn đều tửvong...... Ngụy Na muốn sinh ở trong chiến xa cũng là vì nguyên nhân như vậy, mànhững người có cùng suy nghĩ với cô lại không chỉ có một.
Những đứa trẻ mới sinh, những người phụ nữ không có thực lực đều rất khóthích ứng với cuộc sống sinh hoạt ở dã ngoại. Nhân số của U Minh thành càngngày càng ít một phần cũng là do nguyên nhân này. Những người ban đầu sáng tạonên U Minh thành có lẽ cũng chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh sẽ càng ngày càng ácliệt, hơn nữa, không phải không phải người nào cũng có thể thích ứng được vớiviệc sinh hoạt bên ngoài dã ngoại.
"Mặc kệ thế nào cũng phải liều mạng. Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất lànghĩ cách che dấu hành tung của mình." Lý Mục Tùng mở miệng. Bọn họ không cócách nào ngăn cản liên minh tấn công, vẫn nên trốn chạy thì tốt hơn.
"Trốn đi nơi nào? Mười hai năm trước phải thiên tân vạn khổ mới có thể từphương bắc đi tới nơi này, chẳng lẽ bây giờ còn phải di chuyển?" Đại trưởng lãolại nói. (Thiên tân vạn khổ: vạn ngàn cực khổ)
"Thành chủ, đại trưởng lão, chuyện làn này là con sai, là tại con nói lộchuyện trong thành!" Lý Triết Tâm quỳ đến chân đã tê rần, nhưng lại vẫn nhưtrước không hề nhúc nhích. Những người đi theo cô đều là thủ hạ đắc lực củacha, cho dù thế nào cũng không thể để bọn họ phải chịu phạt.
"Hừ, ỷ vào mình là con gái của thành chủ, mi cho rằng chúng ta không cócách nào phạt mi?" Tứ trưởng lão lạnh lạnh nói một câu, những lời này so vớiđại trưởng lão có khí thế bức người thì ác hơn nhiều. Lần này Lý Mục Tùngmuốn bảo vệ con gái mình cũng không thể.
"Đúng vậy, U Minh thành chứa không nổi tòa đại phật như mi!" Đại trưởnglão nói tiếp.
"Đại trưởng lão! ông nói là nói cái gì? Chuyện lần này cũng do bất ngờ,ai có thể nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy?" Tam trưởng lão nghe xong lời nói củađại trưởng lão thì nhíu mày.
"Chờ một chút nữa rồi đi thông báo cho mọi người, ngày mai di chuyển! LýTriết Tâm làm việc bất lợi, hủy bỏ chức vị hiện giờ!" Sắc mặt Lý Mục Tùng xanhmét, đứng lên, trảm đinh tiệt thiết nói phương pháp xử trí. (Trảm đinh tiệtthiết: chém đinh chặt sắt)
Triết Tâm là con gái của ông, chẳng lẽ còn muốn ông đem con bé đuổi đi,để nó một mình đối mặt với dị thú cường đại hay thậm chí là người của liênminh?
"Hừ." Đại trưởng lão liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lý Triết Tâm mộtcái, rời đi trước.
Cảm giác đi săn thú như thế nào ?
A Hổ hôn mê bị trói lên chiến xa hai bánh, Trần Mộc đẩy xe, Chu DậtCẩn thất thểu theo ở phía sau.
Thời gian đã qua năm ngày, từ lúc bốn ngày trước, một tiểu trấn di độngtheo tọa độ mà Lạc Tề cung cấp đã gặp được mấy người đàn ông không có thịt ănkhông có nước uống bọn họ. Liên minh cũng phái quan thẩm tra và đặc công đi tớiTinh Vân thành. Hiện giờ toàn bộ liên minh người Hoa, chuyện đứng đầu chính làcó người làm giao dịch với tội phạm lẩn trốn bên ngoài, gắng gượng đem nhânviên kỹ thuật bán. Thậm chí có rất nhiều người đều cảm thấy người thân của mìnhmất tích vốn không phải là bị chết mà là bị người của U Minh thành bắt đi!
Sự tình huyên náo lớn như vậy, đương nhiên cũng có người tìm kiếm Chu DậtCẩn là người mất tích và Trần Mộc là người cứu giúp. Sau khi hai người thươnglượng liền quyết định tạm thời không vào thành. Đương nhiên, cho dù lúc này bọnhọ muốn vào thành cũng chẳng thể vào– đến bây giờ A Hổ vẫn chẳng có chút phảnứng nào.
Ở dã ngoại này năm ngày, dù là một ngày cũng không thể so sánh với khi ởtrong thành. Trên chân của Chu Dật Cẩn còn nổi cả bọng máu, hai ngày nay luôntìm dị thú cấp thấp để luyện tập đến bị thương. Tuy rằng thời điểm nghỉ ngơibuổi tối y có hơi than đau, nhưng ban ngày khi đi đường lại chưa từng kêu khổmột tiếng nào.
"Có một con phi nga thú, cậu có thể đối phó được đúng không?" Thời điểmdị thú còn chưa kịp tới gần, Trần Mộc đã sớm phát hiện .
"Tôi có thể !" Phi nga thú là dị thú cấp hai, mặc dù có cánh nhưng baylại không cao, phòng ngự cũng thấp. Nếu không phải trên cánh có mang theo phấnđộc, chỉ sợ sẽ rơi vào tầng lớp của dị thú cấp một.
Chu Dật Cẩn mặc nguyên bộ quần áo tác chiến, hướng về phía phi nga thúđang tới gần, động tác của y rất cẩn thận, là do lo lắng kinh động đến phi ngathú.
Chỉ là, Chu Dật Cẩn còn chưa tới gần, một bóng đen đã bay nhanh xẹt qua,sau đó, phi nga thú liền thành một loại đồ ăn. Bắt giữ con mồi của Chu Dật Cẩnchính là một con Bát ca thú, nó đứng ở trên một chạc cây mổ mổ phần bụng yếu ớtcủa phi nga thú, thỉnh thoảng còn xả cổ họng kêu vài câu –"Nhanh lên đi !"
"Bát ca thú ?" Chu Dật Cẩn có chút kinh ngạc.
Con Bát ca thú kia rõ ràng cũng chú ý tới y , hét to một tiếng:
"Bát ca thú !"
"Hình như tôi biết nó" Trần Mộc đi tới
"Có điều lời nói của nó đã thay đổi, lần trước nó còn nói đại tiểu thưtới."
"Cạc cạc! đại tiểu thư !" Bát ca thú trên chạc cây thăm dò tình huốngxung quanh, lại nói:
"Đại trưởng lão !"
"Con chim này đã thành tinh rồi." Trần Mộc rất thích con dị thú có thểnói tiếng người này. Có điều, lần trước nó nói chuyện giúp hắn phát hiện ngườicủa U Minh thành, lời nói lần này, đại trưởng lão là cái gì? Ngoại trừ gặp bêntrong tiểu thuyết, hắn còn chưa nghe thấy xưng hô này bao giờ.
"Con Bát ca thú này nhìn thật thú vị, so với loại nuôi trong nhà thì cótinh thần hơn." Chu Dật Cẩn mở miệng. Y đã từng gặp qua Bát ca thú được dạy dỗtừ nhỏ, nhưng nhóc con này nhìn qua rất thông minh hoạt bát, cái cặp mắt quaytròn khi xem xét xung quanh kia dường như còn mang theo đắc ý và giảo hoạt.
"Chúng ta lại đi tìm dị thú luyện tập đi." Trần Mộc mở miệng. Đẩy một cáichiến xa không phải là việc của người sống nên làm, huống chi trên xe còn có AHổ và các loại vật tư. Có điều, Chu Dật Cẩn đi bộ đã hai ngày nay rồi, hẳn cũngchẳng dễ chịu hơn so với hắn.
"Đi!" Tay chân đều đã có chút không chịu khống chế, nhưng Chu Dật Cẩn vẫntiến về phía trước.
Dùng chiến đao chém rớt một ít thực vật chặn đường, toàn thân đều đau vạnphần, Chu Dật Cẩn mới đi không bao xa liền cảm thấy có chút không thích hợp .
"Nơi này có vấn đề." Chu Dật Cẩn quay đầu nói miệng với Trần Mộc. Phíatrên mặt đất đã không còn gì, nhưng đây là nơi vốn có nhiều đá và thực vật, rõràng không thích hợp.
Trần Mộc đi lên phía trước nhìn nhìn, lại lấy một ít cát xem xét:
"Phía dưới có vết bánh xe và vết chân của con người, hình như là rấtnhiều người di chuyển, chẳng lẽ là người của U Minh thành?" Dấu vết của nhiềungười như vậy, lại có dị năng giả hệ phong dùng cát bụi che dấu, rất giống dấuvết của U Minh thành.
"Nhân số nhìn thật nhiều ...... Có điều không liên quan đến chuyện của chúngta." Chu Dật Cẩn muốn đổi hướng đi.
"Không đâu, có liên quan đến chúng ta đấy, có người đang vậy quanh đây."Trần Mộc cười khổ. Hắn vẫn quan sát chung quanh, cũng không ngờ có người làm rahành động lớn như vậy để bao vây bọn họ!
Hết chương 50
Chương 51 : UMinh thành
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Trần Mộc biết, mình tuyệt đối là tuấnkiệt trong tuấn kiệt, cho nên lúc này hắn liền ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặtcái người khiến cho hắn cảm thấy vô cùng uy hiếp – thành chủ U Minh thành.
Nơi này là bên trong một chiếc chiến xa, Lý Mục Tùng ngồi đối diện vớiTrần Mộc, Chu Dật Cẩn còn có Lý Dũng và Lý Triết Tâm ngồi một bên.
Lý Mục Tùng nhìn hai người trước mặt, thở dài một hơi nhẹ nhõm .
Cuộc sống của U Minh thành càng ngày càng gian nan, tuy nhiên, bọn họ vẫncó chỗ độc đáo. Chẳng hạn như đời đời các nhị trưởng lão Ngụy gia của U Minhthành luôn có được dị năng là điều tra, tình hình trong phạm vi mấy kmđều có thể hiện ra rõ ràng trong đầu ông.
Ba ngày trước đã bắt đầu có người của liên minh tới tìm tòi mảng phế tíchkia, bọn họ không thể không rời đi. Bởi vì phải tránh thoát vệ tinh, bọn họ chỉcòn cách ban ngày nghỉ ngơi buổi tối di chuyển, mà ngày hôm nay, khi bọn họđang hạ trại ở nơi này lại vô tình gặp được Trần Mộc và Chu Dật Cẩn liền tổchức người bao vây.
"Không biết thành chủ muốn làm gì ?" Trần Mộc nhìn những người này khôngnói lời nào. Trước khi hỏi, không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn,nhưng A Hổ đang hôn mê, thực lực của Chu Dật Cẩn lại không đủ, hắn có thể chạytrốn bằng cách nào?
"Các hạ đã đoạt người của chúng tôi, làm hỏng chuyện của chúng tôi, cònép chúng tôi đến bước đường này, cậu nghĩ rằng chúng tôi muốn làm gì?" Hìnhdáng của Trần Mộc và Chu Dật Cẩn còn có A Hổ đã bị nhị trưởng lão phát hiện,thân phận của bọn họ cũng bị Lý Dũng nói trắng ra. Bởi vì nguyên nhân này nênbọn họ mới có thể bao vậy hai người này.
Có điều, người trẻ tuổi trước mặt cũng không đơn giản, rõ ràng vòng vâycủa bọn họ còn chưa co lại bao nhiêu đã bị người này phát hiện ra. Lúc ấy ôngrất kinh ngạc, chỉ sợ hành tung của U Minh thành sẽ bị đối phương tiết lộ,không ngờ cậu ta lại đưa ra một yêu cầu — bọn họ sẽ không tiết lộ hành tung củaU Minh thành, nhưng người của U Minh thành cũng không thể thương tổn bọn họ.
"Chẳng lẽ thành chủ còn muốn cá chết lưới rách?" Trần Mộc cười cười. UMinh thành không hề thiếu cường giả, nhưng việc ngu ngốc như vậy hẳn là đốiphương sẽ không làm.
"Không, chúng tôi không muốn đối địch với một dị năng giả không khí." LýMục Tùng mở miệng. Điều này cũng bởi vì lựa chọn đối địch là lựa chọn ngu xuẩnnhất, cho dù có quyết chiến sinh tử, chưa chắc bọn họ đã có thể giết được cậuta.
Chu Dật Cẩn ngồi trong một góc hẻo lánh, đứng bên cạnh gắt gao theo dõi ylà người đã bẻ trật khớp tay của y — Lý Dũng:
"Chúng tôi có thể giúp các người tránh thoát khỏi sự giám thị của liênminh, cùng với đó, các người cũng không thể thương tổn chúng tôi, càng khôngđược tiết lộ bất cứ tin tức gì của chúng tôi cho người khác." Người đứng dướimái hiên không thể tránh được việc cúi đầu, dù sao hiện giờ bọn họ cũng khôngthể về thành, giúp đỡ những người này một chút vẫn được.
"Quyết định như vậy đi!" Lý Mục Tùng mở miệng:
"Hai vị tạm thời sẽ ở cùng nơi với con gái tôi." Ở cùng với Lý Dũng và LýTriết Tâm là giám thị hay là thành ý, ngay cả con gái của ông cũng đặt bênngười đối phương, đương nhiên hắn cũng không có tâm tư khác.
Lý Mục Tùng giới thiệu Trần Mộc và Chu Dật Cẩn với những người khác trongU Minh thành, chuyến đi này đương nhiên cũng khiến đại trưởng lão bất mãn,nhưng dù sao Lý Mục Tùng cũng đã làm thành chủ hơn mười năm rồi. Chỉ cần ôngkiên trì, đại trưởng lão cũng không có cách nào phản đối, chỉ có thể oán hậnliếc mắt nhìn Trần Mộc một cái.
Trần Mộc cười cười với Lý Dũng, tiếp nhận Chu Dật Cẩn. Bọn họ cần phảitránh thoát được sự truy tung của liên minh, nhưng lúc này hắn lại chẳng cócách gì, lúc này chỉ có thể dựa cả vào Chu Dật Cẩn .
"Hai người đi theo tôi, về sau các cậu sẽ ở với tôi." Lý Dũng mở miệng.Vốn cảm giác của anh với Chu Dật Cẩn cũng không tồi, hiện giờ lại không giốngthế nữa. Bởi vì những nghiên cứu viên này mà bọn họ không thể không di chuyểnlần nữa, lần di chuyển này lại không biết sẽ chết bao nhiêu người, đặc biệt làNgụy Na, trọng bụng cô còn đang mang thai đứa con của anh, nếu trên đường chỉcần có một chút bất cẩn...... Anh nhất định phải bảo vệ tốt vợ và con của mình!
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, người của U Minh thành đang hạ trại trongmột khu rừng rậm, cây cối um tùm sẽ giúp vệ tinh không thể tìm ra hành tung củabọn họ, nhưng ở đây cũng biểu thị cho việc sẽ có rất nhiều dị thú. Vào lúc phụnữ và trẻ con vây quanh nhau để ngủ, bên ngoài những người đàn ông canh gác vẫnluôn phải chiến đấu với dị thú.
Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đi vào bên cạnh một đống lửa, bên cạnh đã cókhông ít người đang nằm, gì có trẻ có, ngoài ra còn có cả vài người đàn ôngđang bị thương, tất cả đều nằm ngủ trên mặt đất. Người duy nhất còn tỉnh là mộtngười phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi, cô đang đút sữa cho một đứa trẻ toàn thânbẩn hề hề. Đứa bé này thoạt nhìn cũng không còn nhỏ nữa, có lẽ đã qua đoạn thờigian uống sữa mẹ rồi, nhưng ở ngoài dã ngoại, đối với trẻ con mà nói, an toànnhất chính là sữa mẹ.
Trần Mộc và Chu Dật Cẩn ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Lý Dũng liền mangtheo một cây đao lớn rời đi, xa xa thi thoảng còn truyền đến vài tiếng tru củadị thú, những người bên cạnh dường như đã quen thuộc với điều đó nên vẫn sayngủ.
Sắc mặt Chu Dật Cẩn không tốt lắm, Trần Mộc hỏi:
"Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không? Buổi tối hôm nay có lẽ sẽ khôngđược ngủ."
"Tôi nghỉ ngơi một chút." Chu Dật Cẩn mở miệng, trực tiếp nằm xuống đất.Nếu là lúc trước y tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng hiện giờ...... Đây là lầnđầu tiên y biết có người lại phải trải qua cuộc sống như vậy, nếu so sánh vớinhững người dân của U Minh thành thì cho dù là người nghèo nhất ở tiểu trấn diđộng cũng có cuộc sống như trên thiên đường. Ít nhất, cho dù những người đókhông đi kiếm sống thì cũng không bao giờ phải lo lắng đến chuyện chết đói,nhưng những người này thì khác, lúc nào bọn họ cũng bị cái chết uy hiếp, ănkhông đủ no mặc chẳng đủ ấm.
Chu Dật Cẩn cũng không ngủ, y nghỉ ngơi trong chốc lát thì đã nghe thấycó không ít bước chân tới gần. Y mở to mắt liền thấy được vị đại tiểu thư caolớn kia đang cúi xuống nhìn mình. Trên người cô mặc một bộ chiến phục nam giờitối màu, còn dính không ít máu.
Lý Triết Tâm nhìn thấy Chu Dật Cẩn và Trần Mộc, một câu cũng chưa nóiliền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh đống lửa xử lí thịt dị thú.
"Đại tiểu thư, hiện giờ coi như chúng tôi đang là khách, phân con mồi chochúng tôi đi." Trần Mộc mở miệng. Lần này bọn họ đánh được phần lớn là dị thúcôn trùng, số lượng nhiều nhưng thịt lại ít, hắn và Chu Dật Cẩn cũng muốn cóthể ăn no.
Lý Triết Tâm không nói chuyện, ném một con mồi cho Trần Mộc. Người U Minhthành các cô cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu thịt dị thú.
Trên chiến xa hai bánh của Trần Mộc vẫn còn trữ không ít nước sạch, saukhi đem thịt dị thú với nước bỏ vào trong bình nấu canh, lại cầm một ít đem đinướng.
"Nước của anh là nước sạch ?" Lý Triết Tâm đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy, làm sao vậy?" Trước mạt thế, hầu như tài nguyên nước đều bị ônhiễm nghiêm trọng, mà nay lại càng thiếu nước sạch. Có điều, hẳn là U Minhthành cũng có cách lọc nước đúng không?
"Có thể cho tôi một ít không?" Nước sạch! Ở U Minh thành chính là xa xỉphẩm. Tuy rằng bọn họ cũng có cách lọc nước, nhưng không thể tiêu trừ hoàn toànvật chất có hại.
Trần Mộc không thiếu nước, nếu đã lấy con mồi của Lý Triết Tâm, đươngnhiên có thể cho cô một ít nước.
Một lọ nước, sau khi Lý Triết Tâm lấy về liền đưa cho vài người phụ nữ cócon nhỏ, những người này đều mang theo nồi, nước này dùng để nấu canh cho trẻcon ăn.
Chu Dật Cẩn cầm bình thịt hầm mà ăn, từ sau khi y tiêu chảy, Trần Mộccũng không để cho y ăn thịt nướng nữa, nhưng hiện giờ y lại cảm thấy mình cònkém cỏi hơn cả một đứa trẻ.
"Có phải tôi rất vô dụng hay không?" Chu Dật Cẩn nhìn một người phụ nữđang mang thai cắn miếng thịt nướng lớn, ngồi xuống bên cạnh Trần Mộc.
Trần Mộc cũng nhận chấn động không kém gì Chu Dật Cẩn, quả thật đời trướchắn cũng đã nhận quá nhiều khổ cực, nhưng thời điểm hắn ba mươi tám tuổi bị némra khỏi thành thị cũng chưa từng thích ứng được với hoàn cảnh dã ngoại, mànhững người U Minh thành này, cho dù là đứa bé cũng có thể thích ứng trong hoàncảnh sinh tồn ác liệt:
"Nếu như cậu nói, chỉ sợ những người sống trong thành chẳng có ai hữu dụng."
"Lúc đầu tôi luôn nhớ mãi không quên những khuất nhục mà anh mang đến chotôi, hiện giờ ngẫm lại, những thứ kia thì có đáng là cái gì? Những đứa bé nàycòn đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết!" Chu Dật Cẩn đem cái bình của mìnhđưa cho người phụ nữ đang mang thai bên cạnh.
"Cám ơn." Người phụ nữ này cũng có làn da thô ráp như Lý Triết Tâm, nhưngkhi cười rộ lên lại rất dễ nhìn.
Trần Mộc lấy thịt mà mình đã nướng chín, chọn phần sạch sẽ rồi đưa choChu Dật Cẩn:
"Ăn no mới có sức."
"Đột nhiên tôi cảm thấy anh cũng không tồi." Chu Dật Cẩn cầm lấy thịt hắnđưa. Lúc mới gặp, hành vi của Trần Mộc rất ác liệt, nhưng trong vài ngày này, ylại có những hiểu biết mới về hắn, dù sao, Trần Mộc cũng chăm sóc y rất tốt.
"Có muốn lấy thân báo đáp hay không?" Trần Mộc cười hỏi.
Chu Dật Cẩn quay đầu cười âm trầm.
Buổi tối mọi người liền di chuyển, Trần Mộc giúp cho A Hổ đang nằm trênchiến xa được thoái mái hơn, cũng tiện cho việc trốn chạy, Chu Dật Cẩn lại đangngồi trên đỉnh một chiếc chiến xa hai bánh để sửa chữa.
Người của U Minh thành mang không ít thứ rách nát trở về nhưng lại chẳngnỡ ném, chuyện hiện giờ Chu Dật Cẩn cần làm đó là cải tạo lại những thứ phếphẩm này.
Trên người mặc quần áo thật dày nhưng Chu Dật Cẩn vẫn lạnh run lên, chỉlà động tác trên tay lại chưa từng ngừng lại, những linh kiện đều được y cảitạo lại, góp phần tạo nên một chiếc chiến xa hai bánh, về phần cái túi ngủ kiathì đã được y đưa cho Lý Triết Tâm.
Lúc ấy Lý Triết Tâm liếc nhìn y một cái thật sâu, lại đem ít nhất hai đứabé nhét vào túi ngủ rồi ôm trong ngực. Chiến xa của bọn họ không có nhiều lắm,ngoại trừ mấy chiếc mới mua được trước đây không lâu, chỉ có mấy chiếc ngẫunhiên nhặt được nhưng vẫn có thể dùng lại. Lại nói tiếp, những chiến chiến xanày nếu như không có năng lượng kéo daift thì vẫn có thể dùng năng lượng mặttrời để bổ xung, chỉ là tất cả mọi người đều phải đi bộ.
Trần Mộc đã sớm thấy được bộ dáng bị gió thổi đến lạnh run cầm cập trênnóc xe của Chu Dật Cẩn, nghĩ nghĩ, lại đem A Hổ trên chiến xa hai bánh của mìnhtháo xuống, rồi ôm nó chạy tới chỗ Chu Dật Cẩn đang ở trên đỉnh xe.
"Sao anh lại lên đây?" Chu Dật Cẩn hỏi, vừa nói xong nói liền ngậm miệngthật chặt, quả thật là vô cùng lạnh, chỉ nói chuyện thôi đã khiến cho hàm răngê buốt hết cả.
"Mang ấm áp đến cho cậu." Trần Mộc đem A Hổ đặt bên người Chu Dật Cẩn.Hiện giờ tuy rằng A Hổ không còn giống như ngày đầu ngay cả lông cũng nóng bỏngnhưng vẫn vô cùng ấm áp.
"Xe đâu ?"
"Lý Dũng đang dùng." Trần Mộc ngồi trên đỉnh xe, có thể nhìn rõ Lý Dũnglấy xe của hắn đi về phía trước để mở đường.
"Ừ." Dùng cái mũi ừ một tiếng, Chu Dật Cẩn dựa vào bên cạnh A Hổ bênngười dựa vào dựa vào, bắt đầu lăn qua lăn lại một cái động cơ khác.
Lý Dũng vọt lên phía trước, không bao lâu đã trở lại, mở chiến xa haibánh rồi đi tới chỗ Trần Mộc đang trồng nấm ở chiến xa bên cạnh, lấy từ trênngười một cái bình rồi ném cho Trần Mộc:
"Cám ơn !"
Chu Dật Cẩn nhận ra đây là cái bình của người phụ nữ mang thai hôm trước,lại nghĩ tới Lý Mục Tùng đem bọn họ giao phó cho Lý Dũng và Lý Triết Tâm, ngườiphụ nữ kia, có lẽ là có quan hệ rất thân mật với anh ta.
"Không cần." Thấy Trần Mộc nhìn mình, Chu Dật Cẩn lại phun thêm hai chữ.Nói chuyện buổi tối thật đúng là cực hình, nếu có thể, y hi vọng dùng cái mũihừ hừ vài tiếng thay việc nói chuyện.
Thời điểm nửa đêm về sáng, Chu Dật Cẩn đã tu sửa xong một chiếc chiến xahai bánh, còn làm thêm một vài đồ vật nho nhỏ dùng để nhiễu loạn tín hiệu củavệ tinh, tuy rằng tác dụng không lớn nhưng vẫn tốt hơn so với không có.
Thành phẩm này đương nhiên cũng giao cho đám người Lý Triết Tâm.
Lý Triết Tâm đem chiến xa hai bánh và những thứ này giao cho cha mình,đột nhiên hỏi:
"Các anh có quan hệ gì? Tại sao anh ta phải chạy tới cứu anh?"
Chu Dật Cẩn mân miệng suy xét nên nói thế nào mới có thể rút ngắn tối đalượng từ cần thiết để phun ra ngoài, lại thấy Trần Mộc đi xuống từ trên đỉnh xerồi ló đầu nói:
"Dật Dật là tình nhân của tôi, từ lúc cậu ấy ra khỏi thành tôi đã đi theorồi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy nên chỉ có thể liều mạng mà cứu ngườicủa mình thôi."
"Anh nói anh đi theo anh ấy, còn không bằng nói anh đi theo Vương LậpCông, nếu không thì tại sao Vương Lập Công lại chết?" Lý Triết Tâm lạnh lùng mởmiệng, sau đó không nói gì nữa.
Vốn cô đã có quyết tâm phải gả cho một nhân viên kỹ thuật, cũng tuyểnđịnh Chu Dật Cẩn rồi, nhưng lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy...... Chu DậtCẩn nguyện ý đem túi ngủ của y nhường cho cô và mấy đứa bé, lương tâm khôngtồi, đáng tiếc rõ ràng mình không có đất diễn .
Chu Dật Cẩn bò lên trần xe, làm việc ban đêm vừa ảnh hưởng đến mắt, lạibị rét lạnh khiến cho hành động chậm chạm vô cùng tốn sức. Y cũng không địnhlàm nữa, có thời gian không bằng nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại làm tiếp.
Trần Mộc đùa giỡn, lúc trước y chưa hề để trong lòng, còn cảm thấy đốiphương ghét mình, nhưng hiện giờ......
"Tôi, ngủ." Dùng một cái khăn mặt lâu sạch đôi tay dính đầy dầu mỡ, lạidùng một miếng vải bố thật lớn đắp kín từ trên xuống dưới, Chu Dật Cẩn nằm bêncạnh A Hổ. Trong không gian của chiến xa đều giữ lại cho người già yếu bệnhtật, dù thế nào y cũng không thể tới tranh đoạt, về phần rửa tay...... lúc này nướcđều đóng băng hết cả rồi.
"Tôi ôm cậu." Thời tiết hôm nay đến mình còn thấy lạnh muốn chết, nếu cứđể Chu Dật Cẩn ngủ như vậy, chỉ sợ thể nào cũng bị sinh bệnh nặng một hồi choxem!
"Ừ !" Chu Dật Cẩn dùng cái mũi hừ hừ, cũng không cậy mạnh, sau nửa đêm làkhoảng thời gian lạnh nhất.
Người của U Minh thành di chuyển cũng khá nhanh– Trong tình huống khôngcó chiến xa, Trần Mộc ngồi trên nóc xe, dựa A Hổ, ôm Chu Dật Cẩn, nhìn nhữngngười phía dưới đang tự đi bằng hai chân của mình, còn phải đối phó với lũ dịthú đang không ngừng cuồn cuộn công kích.
Chu Dật Cẩn đang nằm trong lòng hắn cũng ngủ không hề yên ổn. Sốngở dã ngoại đã hơn mười ngày, trên mặt y còn có cả vết rách, chẳng còn vẻ bónglóang như trước kia nữa, về phần A Hổ...... Thoạt nhìn nó như một con mèo đang ngủquên.
Trong lúc trời còn đang tối mờ, con trai của nhị trưởng lão đã tìm mộtnơi để đóng quân. Lý Dũng dẫn theo người đi thanh lí dị thú, Lý Triết Tâm bắtđầu chăm sóc những người già yếu nhược, giúp bọn họ có chỗ nghỉ ngơi.
Đến lúc này, đại trưởng lão cũng không đối phó với Lý Mục Tùng nữa, lạikhông có cản trở, ở U Minh thành, có bao nhiêu năng lực thì nhận bấy nhiêutrách nhiệm. Lý Mục Tùng và những vị trưởng lão kia đã tới phụ cận để thanh trừdị thú cường đại rồi.
Trần Mộc vừa cử động Chu Dật Cẩn liền tỉnh, leo từ trên nóc xe xuốngdưới. Lần này Chu Dật Cẩn không chen tới chỗ cạnh đống lửa cùng phụ nữ và trẻcon nữa, mà tìm một khối đất trống, đem những linh kiện đang có ra chỗ này, cómấy chiếc chiến xa bốn bánh sắp hỏng cần cải tạo, đây chính là công trình hạngnhất.
"Những người này sống thật vất vả, nhưng bọn họ vẫn rất cố gắng để sống."Lý Mục Tùng đi tới bên cạnh Trần Mộc.
Trần Mộc cười cười, tiếp tục nấu canh thịt, đây đã là nồi thứ tư mà hắnnấu, mỗi lần nấu xong, Lý Triết Tâm sẽ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, lúcnày, Trần Mộc lại đem thịt canh đưa cho đối phương, để đối phương đem đi phâncho những đứa bé này:
"Ngài muốn nói điều gì ?"
"Cậu nguyện ý lưu lại không?" Lý Mục Tùng từng là cư dân của Thức Tỉnhchi thành, hơn hai mươi năm trước, ông đã trốn ra khỏi cái thành thị kia, đượcthành chủ U Minh thành đời trước cứu.
Ông là cao cấp dị năng giả, lúc trước ở Thức Tỉnh chi thành cũng khôngphải nhân vật nhỏ bé, đương nhiên sẽ biết dị năng giả không khí trân quý đếnthế nào. Trần Mộc nhận uy hiếp của bọn họ, lúc trước khi giết Vương Lập Công đãngụy trang chính mình, chỉ sợ cũng chẳng phải lương dân gì.
"Không muốn." Trần Mộc trực tiếp mở miệng. Hắn không phải người tốt, nhưngdưới tình huống mà mình có đủ khả năng thì cũng vẫn nguyện ý giúp đỡ ngườikhác, nhưng U Minh thành...... Hắn có người thân có bạn bè, chẳng lẽ còn muốn vứtbỏ tất cả để ở chỗ này?
"Tôi cảm thấy, cậu và đứa bé kia là người rất không tồi, cho dù cậu khôngmuốn lưu lại, về sau, cũng không thể nghĩ cách gì giúp những con người này tìmđược một đường sống?" Lý Mục Tùng biết muốn để Trần Mộc ở lại là không có khảnăng, thở dài, lại nói.
"Ngài muốn thế nào ?"
"Hãy làm giao dịch với chúng tôi."
Giao dịch với U Minh thành có thể mang đến món lợi kếch xù như thế nàothì đương nhiên Trần Mộc rất rõ ràng, nhưng :
"Tôi vẫn không rõ, các ngài đã khổ đến như vậy rồi, tại sao không cúi đầutrước liên minh?"
Lý Mục Tùng biến sắc:
"Cho dù đầu hàng liên minh...... Chẳng hạn như tôi, kẻ thù là người có địa vịcao ở liên minh, đến lúc đó chỉ sợ chết không có chỗ chôn, mà những người khác,cũng sợ như vậy." Có vài mối thù, càng kết càng sâu, người của U Minh thành saocó thể tin tưởng liên minh không thương tổn bọn họ ?
Hết chương 51
Edit: Ôi cái bộ dạng chân chó của anh kìa, tình cảm thì nó chậm, nhưng màcứ để ý từng hành động hai người trao cho nhau ý, cái truyện/ phim nam nữ thìsoi hint cho bằng được, chả nhẽ tới đam mỹ lại không nhận ra tình cảm của cặpđôi chính trong truyện? :))))
Chương 52: Voima mút thú...
Vẻ mặt Hạ Minh không chút thay đổi nhìn máy tính trên bàn, phía trên đóđúng là hình ảnh của Vương Lập Công trước khi chết truyền đến thông qua bộ đàmliên lạc, cuối cùng, còn lại là câu hét của Vương Lập Công "Cầu xin ngài hãychăm sóc tốt cho người thân của tôi".
Phần video này, ông ta không hề giao cho người điều tra, một khi giao ra,bí mật của ông ta chưa chắc đã có thể bảo vệ được......
Kỳ thật, cho dù không giao ra, chỉ sợ chuyện ông ta làm giao dịch vớingười của U Minh thành cũng không thể giấu nổi nữa.
Hạ Minh nắm chặt thành quyền. Kỳ thật hiện giờ đã không có người dân nàolà không biết đến U Minh thành. Những người sinh tồn bên ngoài ngay sau khi xảyra mạt thế này, có thể nói là vô tội. Rất lâu trước đây, người của U Minh thànhđã từng muốn quay về liên minh, dù sao ân oán ban đầu cũng sẽ theo thời gian màphai nhạt dần dần. Mặt khác, đối với những người sau này, sinh tồn vẫn quantrọng nhất, nhưng trong cấp cao của liên minh lại có người sợ hãi U Minh thànhcó lực lượng cường đại, giả bộ muốn nghênh đón bọn họ về thành nhưng thực tếlại dẫn họ vào chỗ mai phục.......
Sau này, xảy ra không ít chuyện, chẳng hạn như tội phạm bán đứng U Minhthành linh tinh. Bởi vậy nhân số của U Minh thành không hề tăng lên mà còn giảmđi, thậm chí số lượng của cường giả tuyệt đỉnh cũng càng ngày càng ít.
Trong số cấp cao của liên minh, có nhóm người đối với sự tồn tại của UMinh thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng lại có một nhóm ngườikhác để tránh bị U Minh thành trả thù, muốn tiên hạ thủ vi cường. Nhưng mặc kệlà nhóm người nào cũng đều không thể tha thứ cho một thành chủ cùng người ngoài"Tư thông" .
Vốn gần như toàn bộ Tinh Vân thành đã bị ông ta khống chế hoàn toàn,nhưng mới chỉ ngắn ngủi vài ngày, tất cả đều thay đổi.
Ông ta luôn cho rằng, ở Tinh Vân thành chỉ có thể lực của Trần Khải làông ta chưa nắm giữ được, nhưng mấy ngày này, đột nhiên lại xuất hiện một MạcThủy Cư xen chân vào. Thậm chí bởi vì người đứng sau lưng Mạc Thủy Cư mà chuyệncủa ông ta và Vương Lập Công đã bị bại lộ.
Ông ta nên ngồi chờ chết hay là cá chết lưới rách ?
Di chuyển trong đêm tối, bởi vì tầm mắt bị ngăn cản mà thường thường sẽcó người bị té ngã, quan trọng hơn là dị thú quấy nhiễu chưa từng dừng lại.Những người chiến sĩ ở bên ngoài để bảo vệ người già yếu nhược phần lớn đều bịthương, cũng may người của U Minh thành có sức miễn dịch rất mạnh, không đếnmức nguy hiểm tính mạng.
Đi theo U Minh thành ba ngày, Trần Mộc đã trở thành người mà trẻ conthích nhất. Bởi vì hắn thường hay lấy ra một vài món ăn khá ngon, về phần ChuDật Cẩn...... Mỗi một đứa bé đều bị người lớn ân cần dạy bảo thật lâu thật lâu,kiên quyết không thể quấy nhiễu Chu tiên sinh làm việc!
Bởi vậy có thể thấy được, Chu Dật Cẩn dường như là người mà những ngườilớn kia thích nhất.
Lại đến ban ngày, Chu Dật Cẩn tỉnh lại từ trong ngực Trần Mộc, nhìn thấymình đã mọc một ít râu ngắn ngủn, tóc cũng đã trở thành phiên bản của Trần Mộc.
Vài ngày qua, y đã thành thói quen ngủ trong lòng Trần Mộc, có điều, dùsao cũng không phải giường bằng phẳng, cho dù mặc nhiều quần áo cũng có khảnăng sẽ trở nên giống như công chúa hạt đậu.
"Hiện giờ tôi vô cùng vô cùng nhung nhớ mọi thứ ở trong thành thị, tôicảm giác mình sắp mốc lên rồi." Chu Dật Cẩn mở miệng. Người của U Minh thành,ngoại trừ trẻ con còn lại đều là những người thích ứng với hoàn cảnh dã ngoại ynhư quái vật. Nước ở bên ngoài khiến làn da của Chu Dật Cẩn biến thành mảu đỏ,vậy mà bọn họ vẫn không đổi sắc lấy đến để tắm rửa.
Mà Trần Mộc, trải qua sự "Rèn luyện"của thiên thạch thì dường như đã thayda đổi thịt, cũng có một thân mình đồng da sắt, cho dù là nước biển cũng khôngcó vấn đề gì chứ đừng nói là nước ngọt.
"Không sao, so với tôi lúc trước thì khá hơn nhiều." Trần Mộc mở miệng,mới qua vài ngày ngắn ngủi, Chu Dật Cẩn cũng đã thay đổi rất nhiều. Đối vớingười từ nhỏ đã lớn lên trong thành thị mà nói, hoàn cảnh nơi dã ngoại căn bảnlà không thể thích ứng, Chu Dật Cẩn có thể làm đến như vậy đều đã vượt qua rấtnhiều thợ săn dị thú trung cấp, có điều, hậu quả của việc không thể tắm rửa......
"Nếu không phải anh ngưng tụ được quá ít nước, tôi nhất định phải gộiđầu!" Chu Dật Cẩn nắm lấy tóc của mình. Tóc của y không dài lắm, nhưng đã quavài ngày, dầu trên tóc cũng bóng lộn cả lên. Y gãi đến nỗi hận không thể lột cảda đầu xuống nhưng vẫn không dám gội đầu, mà nếu lấy bột phấn tinh lọc của nướcđể gội đầu, không chừng sẽ rụng hết tóc.
Trần Mộc cười cười. Hắn biết, Chu Dật Cẩn cũng chỉ nói như vậy mà thôi,nếu thật sự hắn ngưng tụ đủ nước để cho y gội đầu, chỉ sợ cũng sẽ bị y mắng chomột hồi:
"Tôi đi làm điểm tâm, Lý Triết Tâm làm ra một loại thức ăn bằng rễ cây cóhương vị rất tốt. Tôi nấu cho cậu chút điểm tâm." Con người không thể chỉăn thịt mà còn cần ăn rau, bị táo bón còn là nhẹ.
"Nấu nhiều một chút." Dân chúng bình thường của U Minh thành đều rất đơnthuần, chỉ cần đối tốt với bọn họ một chút, họ sẽ đối tốt với bạn gấp bội. Chonên Chu Dật Cẩn đối với Trần Mộc đang làm chức vụ đầu bếp đã vô cùng khẳng địnhđiều đó.
Trong cái nồi to là thịt và rễ cây nấu chung với nhau, không ít người đangvây quanh cái nồi chờ những thứ bên trong được nấu chín.
Ngụy Na ngồi gần bên đống lửa, cầm một cây kim để sửa quần áo, đem ốngtay áo của chiếc áo người lớn cắt xuống, khâu thành một cái quần cho trẻ con,còn làm thêm cả vài cái yếm, về phần áo khoác, trẻ con lúc mới sinh đều đượckhoác bằng quần áo chống phóng xạ.
"Na na, quần áo cho bé con thì nên làm dài hơn một chút, đến lúc đó chỉcần kéo cánh tay áo xuống một chút là có thể che được cả bụng." Một người phụnữ đang ôm đưa bé ngồi bên cạnh Ngụy Na, trong lòng cô là đứa con của mình. Nóđang trông mong mà ngóng nhìn Trần Mộc nấu đồ ăn. Mấy ngày hôm nay, bọn họ vẫnăn đồ ăn do Trần Mộc làm, đối với trẻ con mà nói, cho chúng đồ ăn thì đềulà người tốt.
"Chú Trần! Tiểu Vĩ muốn ăn bánh thịt." Bánh thịt chính là đem thịt củamột loại dị thú băm nhỏ, trộn với một loại thực vật phơi khô được nghiền thànhbột để làm bánh, vừa thơm lại mềm.
"Đợi canh thịt nấu chín, chú sẽ làm một ít bánh nhân thịt cho Tiểu Vĩ ănbữa tối được không?" Trần Mộc rất thích trẻ con, đương nhiên không phải mấyloại tùy hứng vô lý không nghe lời lại thích cãi lộn, mà là trẻ con của U Minhthành , bởi chúng không có tính cách như vậy.
Trần Mộc phân canh thịt, lại đưa thêm một khối thịt nướng cho Chu DậtCẩn, mà Chu Dật Cẩn vẫn còn đang loay hoay với đống linh kiện.
Mấy ngày nay những lúc mà đi đến ven đường, một khi phát hiện có chiến xahư hao các loại, người của U Minh thành sẽ mang về giao cho Chu Dật Cẩn. ChuDật Cẩn cũng không cần làm ra cái gì đặc biệt, cho dù làm thành xe tải đã làrất không tồi rồi, ít nhất những người phụ nữ không cần đi bộ vào buổi tối nữa.
Xoa xoa cái tay đầy dầu mỡ, Chu Dật Cẩn đến lấy đồ ăn.
"Cái tay bẩn như vậy mà cậu cũng dám cầm đồ ăn?" Trần Mộc đem bát canhđưa cho đối phương, thịt nướng thì lấy lại cầm trong tay mình, đưa tới bênmiệng đối phương.
Chu Dật Cẩn mới ngủ dậy, đã sớm đói bụng, cắn một ngụm thịt nướng, lạiuống một ngụm canh thịt, vừa ăn vừa mở miệng:
"Không phải anh không biết, dầu mỡ là khó rửa nhất."
Cái loại hành vi vừa ăn vừa nói chuyên rất bất nhã này trước kia y tuyệtđối không bao giờ làm, nhưng hiện giờ tất cả mọi người chung quanh đều như vậy,y cũng không thể tránh được mà bị đồng hóa. Hơn nữa, phú quý sinh lễ nghĩa,trong lúc mà ngay cả ăn mặc ở còn túng thiếu thì ai thèm nghĩ đến cái gọi là"Tao nhã" ?
Trần Mộc cầm thịt nướng đưa cho đối phương, bộ dáng tham ăn của Chu DậtCẩn trông rất giống một con chuột Hamster nho nhỏ. Kỳ thật đây cũng là một loạithú linh hoạt, nhưng ngoại trừ mấy bé gái cả đời không ra khỏi thành, sẽ khôngai lựa chọn loại dị thú vừa nhỏ vừa không có thực lực này:
"Một khi đã như vậy, để tôi đút cho cậu ăn!"
"Bổn đại gia liền chuẩn tấu cho nhà ngươi hầu hạ bổn đại gia dùng bữa!"Chu Dật Cẩn vẫn đang nhai nhồm nhoàm trong miệng liền cố gắng nuốt xuống.
"Chỉ với cậu còn đòi làm đại gia?" Trần Mộc cười cười, lại hỏi:
"Tiểu trấn của Nguyên Thăng hiện giờ đang ở chỗ nào?"
Lần trước sau khi Lý Mục Tùng nói với hắn chuyện giúp đỡ U Minh thành,Trần Mộc lập tức đã nghĩ đến cái tiểu trấn di động kia của Nguyên Thăng.
Liên minh người Hoa quản lí những tiểu trấn tư nhân này rất nghiêm, ngườibình thường cho dù có tiền cũng tuyệt đối không mua được. Đây cũng là nguyênnhân lúc trước Nguyên Thăng vội vội vàng vàng mua tiểu trấn di động nhưng khôngkiểm tra cẩn thận.
Nghe xong lời nói của Lý Mục Tùng, Trần Mộc lập tức nghĩ đến tiểu trấn diđộng. Tiểu trấn di động tuy rằng nhỏ nhưng chen chúc một chút vẫn có thể để tấtcả mọi người của U Minh thành sống trong đó. Hơn nữa, người của U Minh thànhngoại trừ những đồ dùng sinh hoạt bên ngoài, thức ăn đều có thể tự cung tự cấp,đây cũng là một ưu thế.
"Nguyên Thăng đã đi về phía nam rồi, có điều tốc độ của tiểu trấn di độngkhông thể so sánh được với chiến xa." Chu Dật Cẩn mở miệng. Thật đúng dịp, bởivì Nguyên Thăng muốn đi tiếp cận Lý Quân kia, cho nên vẫn chưa tuyển nhận thànhviên mới, lúc này trên tiểu trấn di động cũng chỉ có anh ta và cụ già đã giúpTrần Mộc ngụy tạo chứng cứ giả.
"Hiện giờ vừa nói đến tiểu trấn di động là Lý Mục Tùng sẽ đỏ mắt. Ông ấyước gì tiểu trấn di động kia có thể dùng tốc độ của chiến xa hai bánh mà điđến, tốt nhất ngày mai đã có thể để cho toàn bộ bọn họ đi lên đó." Chuyện củaNguyên Thăng, Lý Mục Tùng cũng biết tới. Người của U Minh thành muốn sinh tồn,quyết không thể lưu vong ngoài dã ngoại như vậy nữa, có một tiểu trấn do bọn họkhống chế, đây là chuyện khiến cho người ta hướng tới biết bao?
Thời điểm Lý Mục Tùng đem tin tức này nói cho các vị trưởng lão, mỗingười đều hưng phấn dị thường, ngược lại cũng không có ý nghĩ không chính đánggì. Bọn họ rất rõ ràng, tránh trên tiểu trấn di động để sinh tồn thì cóthể, nếu thật sự cướp đoạt tiểu trấn di động, một khi bị liên minh tấn công,chỉ sợ chết cũng không có chỗ chôn.
" Tiểu trấn di động của Nguyên Thăng có thể tạm thời cho bọn họ làm chỗở, nhưng chuyện quan trọng nhất là thân phận của bọn họ có vấn đề. Dù sao chúngta cũng không thể để Nguyên Thăng chịu danh nghĩa chứa chấp tội phạm được." ChuDật Cẩn lại nói. Y đã liên lạc với anh họ, cấp cao của liên minh người Hoa,người của Thức Tỉnh chi thành rất kiêng kị U Minh thành, nhưng Nghiên Cứu chithành vẫn có thể tiếp nhận được U Minh thành. Dù sao, gen của những người đãthích ứng được với hoàn cảnh bên ngoài dã ngoại cũng vô cùng đáng giá để nghiêncứu.
Trần Mộc cũng từng nghĩ tới vấn đề này, người của U Minh thành có thể lừagạt được nhất thời chứ không lừa gạt được một đời, vài năm thì sẽ không sau,nhưng nếu lâu hơn nữa?
"Chẳng lẽ cậu có cách khác?"
"Tôi đã liên hệ với anh họ. Anh ấy nói nếu người U Minh thành nguyện ý,có thể có được một thân phận, đương nhiên những tội phạm của liên minh trốn rangoài thì quỹ gen của bọn họ đã bị liên minh ghi lại, những người ấy sẽ khôngthể có được chứng minh thư." Chu Dật Cẩn mở miệng. Mấy ngày nay bọn họ đều chịusự giám thị bởi người của U Minh thành, nhưng y là nhân viên kỹ thuật, muốnliên hệ với người thân thì sao bọn họ có thể phát hiện ra được? Mấy ngày nay, yvẫn luôn liên lạc với anh họ cũng là để cho người nhà yên tâm, về phương diệnkhác là vì hi vọng có thể tạo ra một cục diện giải quyết cho cả hai bên.
Thấy Chu Dật Cẩn đã ăn no, Trần Mộc hai ba miếng đã đem khối thịt mà đốiphương chưa ăn hết nhét vào bụng mình, trở về bên cạnh đống lửa tiếp tục làmđầu bếp nướng thịt, ngẫu nhiên quay đầu có thể nhìn thấy bộ dạng Chu Dật Cẩnđang vùi đầu làm việc. Đối phương không có để ý đến những linh kiện này có dầumỡ, mỗi lần làm ra thứ gì đó đều cười đến vui vẻ, thậm chí còn chẳng biết mặtmình đã lấm lem cả một mảng.
Nếu đời này muốn tìm một người sống cùng đến hết cuộc đời, vậy như ChuDật Cẩn cũng không tồi.
Cùng người của U Minh thành đi vài ngày, thông qua dị năng không khí,Trần Mộc cũng biết không ít tin tức, mà chuyện thú vị nhất, không thể nghi ngờchính là việc Lý Triết Tâm có ý tứ với Chu Dật Cẩn. Chu Dật Cẩn da mềm thịt nộnnhư vậy mà đứng cạnh Lý Triết Tâm...... Như thế nào cũng có cảm giác giống đóa hoanhài cắm bãi cứt trâu, đương nhiên, hoa nhài là chỉ Chu Dật Cẩn.
Người phụ nữ từ nhỏ đã sống trong phóng xạ có làn da quả thật đáng sợ,hơn nữa người phụ nữ này còn chưa bao giờ coi mình là phụ nữ...... Hai người đứngchung một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy Lý Triết Tâm cường tráng hơn so với ChuDật Cẩn một chút!
Những người bên cạnh đều đã ngủ say, Trần Mộc lại chẳng ngủ được, liền tựlàm cho Tiểu Vĩ vài cái bánh thịt mà nó thích ăn, đột nhiên, con trai củanhị trưởng lão sắc nhọn kêu lên:
"Có địch tập kích!"
Tất cả mọi người bừng tỉnh, buổi tối là nhị trưởng lão dò đường, ban ngàysẽ là con của ông bảo vệ. Lúc này anh ta kêu to như vậy, không thể nghi ngờ làcó nguy hiểm.
Những người khác còn có chút mê mang, Trần Mộc đã phát hiện ra kẻ địch màđối phương nói tới– một con voi ma mút thú!
Voi ma mút thú, cũng được gọi là voi thú khổng lồ, là một trong nhữngloài dị thú cường đại nhất trên mặt đất. Hầu như những con voi ma mút thútrưởng thành đều có thực lực từ cấp chín trở lên, hơn nữa voi ma mút thú còn cóthói quen hành động theo đàn....... Một đám dị thú cấp chín, đây là khái niệm gì?Bởi vậy hiện nay trên mặt đất, loại dị thú không nên trêu chọc nhất ngoại trừdị thú cấp mười, chính là voi ma mút thú, mà hiện giờ lại đang có một con voima mút thú xông về phía bọn họ!
Voi ma mút lạc đàn rất ít gặp, nhưng cũng không phải không có. Trần Mộckhông biết con voi ma mút thú này tại sao lại đi lạc vào đây, nhưng hắn có thểcảm nhận được sự nóng nảy của nó. Dị thú cấp chín mà nóng nảy như vậy, dùngngón chân để nghĩ cũng biết là lai giả bất thiện! ( tới mà không có ý tốt)
Trần Mộc chưa bao giờ giúp người của U Minh thành ngăn cản dị thú tậpkích, thậm chí thức ăn mà hắn và Chu Dật Cẩn ăn đều là do Lý Triết Tâm mang đến, nhưng hiện tại......
Nếu là loại dị thú cấp chín khác, có lẽ Trần Mộc cũng nguyện ý nhìn xembản lĩnh của Lý Mục Tùng là cấp chín như thế nào, nhưng voi ma mút thú lạikhông giống vậy, răng nanh của voi ma mút thú là thứ có thể khiến cho rất nhiềungười điên cuồng!
Từ hai trăm năm trước đã có người phát hiện, sau khi voi ma mút thú bịbiến dị, răng nanh của nó không còn để làm trang sức nữa mà lại có công dụnggiải độc, chỉ cần dùng nó một lần thì sẽ không lo bị trúng độc nữa!
Giá trị của ngà voi bỗng chốc tăng vụt, nhưng con người lại rất khó đểlấy được ngà voi, dù sao, đây cũng là thứ trên người của dị thú cấp chín, màloại dị thú cấp chín này còn sống quần cư!
"Voi ma mút thú!" Trần Mộc còn chưa có động tác gì đã thấy một thân ảnhphi nhanh tới chỗ voi ma mút thú, đúng là đại trưởng lão của U Minhthành, mà Lý Mục Tùng lại không để ý đến voi ma mút thú, ngược lại bắt đầu tổchức những người khác tránh né.
Lúc này voi ma mút thú đã gặp được một người đàn ông đang canh giữ bênngoài của U Minh thành, người đàn ông đó, trực tiếp bị dị thú cấp chín biếnthành bãi máu dưới đất.
"Mọi người tụ cùng một chỗ! Bọn nhỏ lên chiến xa! Có sức chiến đấu đứng ởbên ngoài! Nhất định phải bảo vệ tốt phụ nữ và trẻ con!" Lý Triết Tâm lớn tiếngkêu to, phối hợp với cha mình đem những người vừa tỉnh tụ lại với nhau. Tìnhhuống hôm nay và mười hai năm trước giống nhau đến thế nào? Chẳng qua lúc trướcgặp là một đàn dị thú, lần này lại chỉ là một con dị thú cường đại. Hai mươinăm trước, tuy đã đem những con dị thú kia giết chết hết, nhưng bọn họ cũngchết không ít người, lần này thì sao?
Voi ma mút thú xuất hiện đã kinh động không ít dị thú đang ẩn nấp trongkhu rừng này, sau khi voi ma mút thú ngửa mặt kêu rống vài tiếng, những con dịthú này cũng bắt đầu đánh sâu vào nơi ở của U Minh thành.
Đại trưởng lão cũng có thực lực cấp chín, nhưng để chống lại voi ma mútthú lại hoàn toàn ở thế hạ phong, dị năng giả cấp chín của con người vẫn luônyếu hơn so với dị thú cấp chín.
Đại trưởng lão là dị năng giả hệ hỏa, ngọn lửa dữ dội thiêu hướng voi mamút thú, lại chỉ lưu lại vài dấu vết trên làn da chắc nịch của nó, không nhữngkhông tổn thương tới da thịt mà còn khiến nó trở nên cuồng bạo hơn.
Dị thú cấp chín cũng có thể có dị năng, mà dị năng của con voi ma mút nàychính là khống chế thực vật. Một đoàn thực vật biến dị bỗng nhiên mọc lên, dâyleo chứa gai độc quất về phái đại trưởng lão. Đại trưởng lão khống chế lửathiêu đốt những dây leo này, nhưng càng thiêu nó lại càng mọc lên dường như làbất tận.
Cái mũi thô dài của voi ma mút thú nhổng lên thật cao, đột nhiên nhằm vềphía đại trưởng lão, răng nanh sắc nhọn khiến đại trưởng lão lập tức né tránh,nhưng lại không thể tránh kịp, cái mũi thô dài của voi ma mút lập tức quật lênngười ông.
Voi ma mút thú cao chừng năm thước, cái mũi của nó cũng chẳng nhỏ hơnthân mình của đại trưởng lão là bao nhiêu, mặc dù ông đã dùng lửa chặn lại phầnlớn lực lượng, nhưng bị đập như vậy vẫn khiến ông phun ra một búng máu, khôngcòn sức chiến đầu nữa.
Cái mũi của voi ma mút thú bị lửa thiêu đốt khiến nó thống khổ rống lênmột tiếng, khống chế thực vật quấn lấy cái người làm nó bị thương, sau đó phinhanh vọt tới. Nó muốn đem cái sinh vật đã dám khiêu khích mình biến thành mộtvũng bùn!
Trùng kích của voi ma mút thú lại bị một bức tường vô hình ngăn cản, TrầnMộc đã kịp phi tới chỗ của voi ma mút thú và đại trưởng lão, đối diện với mộtđôi mắt đỏ hồng, thở hổn hển. Trong lúc mọi người còn chưa phát hiện ra, TrầnMộc đã khống chế không khí mà đối phương hít vào tự nổ tung.
Không khí tự nổ! Voi ma mút thú còn chưa kịp tìm hiểu, cái mũi thô dàicủa nó đã bị nổ tung, máu tươi văng tung tóe, cái mũi này, chị sợ chẳng thểdùng được nữa.
Ánh mắt của voi ma mút thú dường như sắp xuất huyết đến nơi, phát ra mộttiếng tê rống, vậy mà nó lại nín thở, bắt đầu chạy từng bước lớn hướng tới chỗTrần Mộc, đồng thời, vô số thực vật bay lượn cũng quét về phía hắn.
Trong lúc nhất thời Trần Mộc cũng không đối phó được, không khí của hắnkhông thể phá vỡ được phòng ngự của voi ma mút thú, trừ phi là nó ở bên trongcơ thể. Cho nên, hắn chỉ đành lựa chọn chạy trốn, nhưng cho dù dựa vào dị năngcủa mình để cảm nhận tình huống xung quanh thì cũng có vài lần suýt nữa TrầnMộc đã bị thực vật làm ngã.
Đột nhiên, một người khiêng một cái thân cây lớn vọt tới từ phía sau voima mút thú, va chạm cực mạnh khiến thân thể của voi ma mút thú lảo đảo vài cái,sau khi đi được vài bước thì ngã xuống
Một ngọn lửa trào ra từ trong tay đại trưởng lão, trực tiếp thiêucháy đôi mắt của voi ma mút thú.
Trần Mộc cũng nắm lấy cơ hội, trong lúc voi ma mút thú hô hấp đã bị hắndùng không khí khiến phổi của nó nổ tung.
Quái vật lớn ầm ầm ngã xuống đất.
Hết chương 52
Tác giả có lời muốn nói: Ô mặt, ta rất thích voi đó, cũng rất hận nhữngngười đi săn trộm...... Nhưng muốn tìm dị thú cấp chín ở phía nam của trung quốccũng không dễ dàng gì ! Chỉ đành để cho voi huynh ra trận vậy.
Chương 53: Đượccứu vớt...
Voi ma mút thú nằm trên mặt đất run rẩy, Trần Mộc lấy dao nhỏ trong taychém đứt mấy cành cây vẫn còn bám trên người hắn, nhìn cánh tay mình bị cắt mộtvệt, miệng vết thương đã chuyển thành màu đen.
Đại trưởng lão té trên mặt đất, toàn thân của ông trên dưới đều bị dâyleo quấn quanh, hiện giờ cả người đều sắp chuyển sang màu đen. Hỗn hợp các loạiđộc tố khác nhau của thực vật, suy nghĩ một chút là có thể biết tình trạng hiệngiờ của ông gay go đến thế nào.
Lại nói tiếp, ở dã ngoại, khó khống chế nhất chính là dị năng điều khiểnthực vật. Hiện nay ở Thức Tỉnh chi thành cũng không còn dị năng giả hệ thực vậtnào nữa.
Con người di truyền dị năng từ huyết mạch, dường như càng về sau lại càngyếu đi, sau khi mạt thế đã xuất hiện rất nhiều dị năng thần kỳ, nhưng hiện giờđều bị biến mất.
Trần Mộc dùng trường đao chém đứt dây leo đang quấn quanh người đạitrưởng lão, liền nhìn thấy Lý Mục Tùng chạy tới. Vừa rồi, chính ông đã khiêngmột cây đại thụ lớn đâm từ phía sau voi ma mút thú, đem voi ma mút thú đẩy ngã,nếu không có một kích đó của ông, chỉ sợ lúc này Trần Mộc vẫn còn đang dây dưavới mấy nhánh dây leo.
"Răng nanh của voi ma mút thú có thể giải độc." Trần Mộc mở miệng, đột nhiêncảm thấy con voi ma mút thú bên cạnh có chút đáng thương, cái thân cây to lớnkia vẫn còn đang cắm ở mặt sau của nó...... Hẳn có thể gọi là bạo cúc đúng không?Có điều sức mạnh này của Lý Mục Tùng còn vượt qua cả Lý Dũng , nếu không phảidung mạo của bọn họ không giống nhau, Trần Mộc tuyệt đối không tin tưởng bọn họkhông có quan hệ huyết thống.
Hơn hai mươi năm trước Lý Mục Tùng vừa mới thoát khỏi Thức tỉnh chithành, đương nhiên biết ngà voi có thể giải độc, ông liền lấy một cái dao nhỏcạo chút bột phấn trên ngà voi rồi đút vào miệng đại trưởng lão, lại nói:
"Cậu đưa ông ấy trở về nhanh lên, có một nhóm dị thú đang tập kích doanhđịa của chúng ta! Tôi chạy một vòng xem xét, đợi lát nữa sẽ đuổi theo cậu." (doanh địa: nơi U Minh thành trú quân)
Trần Mộc cả kinh, khiêng đại trưởng lão chạy về phía doanh địa, Lý MụcTùng lại khiêng con voi ma mút thú to lớn từ xa xa chạy tới, động tĩnh nơi nàyquá lớn, rất có khả năng sẽ bị vệ tinh nắm được. Ông phải đi dẫn dắt lực chú ýcủa mấy người đó mới được, về phần hai người Trần Mộc và đại trưởng lão, nơinày có thảm thực vật rậm rạp, cũng giúp hai người dễ dàng che dấu.
Bộ dạng Lý Mục Tùng khiêng voi ma mút thú to lớn có chút buồn cười, nhưngcũng khiến người khác cảm thán sức lực của ông. Trần Mộc mượn cây cối ẩn giấuthân hình, thời điểm trở lại doanh địa đã nhìn thấy một đống hỗn độn, cũng may,những con dị thú còn lại đều không muốn ham chiến, một vài con dị thú cường đạiđã trốn đi, tiếng voi ma mút thú lúc sắp chết kêu lên khiến chúng nó sợ hãi.
Rất nhiều người của U Minh thành đều bị thương, Trần Mộc cau mày nhìn mộtvòng, lại không thấy Chu Dật Cẩn.
"Đại trưởng lão !" Có người tiến lên đón.
"Anh chăm sóc ông ấy." Trần Mộc đem đại trưởng lão đã hôn mê giao chongười nọ. Hắn nhớ rõ đối phương là vãn bối của đại trưởng lão, mấy ngày này cònkhông thiếu sắc mặt cho hắn xem.
Lý Triết Tâm kêu to, tổ chức người băng bó cho những người bị thương, sauđó lại sắp xếp người đi thanh lí những dị thú còn sót lại, rồi đến bên cạnhTrần Mộc, lập tức mở miệng:
"Trần Mộc ! Chu Dật Cẩn bị thương, ở bên trong!" Cả người cô đều là máu,còn cả những niêm dịch màu lục, nhìn qua giống như một vị hung thần.
"Cảm ơn !" Bên ngoài không hề thiếu thi thể của dị thú, cũng có thi thểcủa con người thậm chí là cả tay chân, nhưng hầu như đều là xác chết của dịthú, những con còn sống đều đang bị người vây bắt nốt, đã không còn cần TrầnMộc phải giúp sức nữa. Hắn vừa sử dụng dị năng đã tìm ra được nơi mà Chu DậtCẩn đang ở, lập tức chạy tới.
Sắc mặt của Chu Dật Cẩn tái nhợt, nằm trên mặt đất, Ngụy Na đang giúp ybăng bó vết thương ở đùi, tay của y cũng bị cháy xém, không biết đã làm gì.
"Sao cậu lại cậy mạnh như vậy?" Nhìn thấy Chu Dật Cẩn không có việc gì,Trần Mộc nhíu nhíu mày mở miệng. Chẳng lẽ những người U Minh thành này khôngthể bảo vệ tốt Chu Dật Cẩn sao ?
Trần Mộc nhìn hòm thuốc bên cạnh Chu Dật Cẩn đã trống không, hắn liền cầmmột hộp dầu phòng chống phóng xạ thoa lên tay y, loại dầu này có rất nhiều tácdụng, ngoại trừ việc có thể phòng chống phóng xạ, cũng có thể chữa trị cả miệngvết thương. Tay của Chu Dật Cẩn dường như bị bỏng, bôi một ít dầu lên trên đócó thể giảm đau.
"Tôi không ngờ sẽ bị như vậy. Mấy ngày hôm trước tôi tìm thấy khẩu súngnày này trong một chiếc chiến xa bị hỏng, hôm qua đã sửa tốt rồi nênmới muốn lấy ra dùng thử...... Khụ khụ, không ngờ lại gặp phải dị thú phi hành."Con quạ đen kia trực tiếp phi lên mổ vào đùi của y, y bị thương ở đùi nên mớiđánh liều dùng khẩu súng đó để tấn công nó, con quạ đen kia bởi vì khoảngcách gần nên đã bị thương, dưới tình thế cấp bách, chính y cũng vô ý bị bỏngtay, dù sao đó là súng, nhưng cũng không phải loại thích hợp để sử dụng bằngtay. (đây là vũ khí nóng trên chiến xa, khi tớ tìmimg thì nó ra hình như khẩu bazoka vậy nhưng nó được gắn cùng với chiến xa)
Thương vong nhanh chóng được thống kê, voi ma mút thú đâm chết hai người,có ba người bị dị thú khác cắn chết, bị thương lại càng nhiều, có vài người bịthương rất nặng, không biết có thể qua khỏi hay không.
Toàn bộ trong doanh địa tràn ngập không khí bi thương, còn có âm thanhnức nở nghẹn ngào, nhưng không ai oán giận cuộc sống bất công, bọn họ đã quenvới cuộc sống như vậy rồi.
Trần Mộc nhóm lửa nấu cơm, ngưng tụ nước sạch để những người bị thươnguống, trong lúc bị thương sức đề kháng của thân thể sẽ giảm mạnh, chỉ cần vô ýmột chút là có thể bị hoàn cảnh ác liệt giết chết.
Mấy ngày nay Tiểu Vĩ luôn đòi hắn những thứ ăn ngon, lúc này lại trầm mặcngồi ở bên cạnh đống lửa, trên tay còn có vết máu.
"Tiểu Vĩ, có phải bị thương hay không?" Trần Mộc hỏi.
"Tiểu Vĩ không bị thương, nhưng ba ba bị thương."
Trần Mộc trầm mặc, vừa rồi hắn đã nhìn thấy mẹ của Tiểu Vĩ đang chăm sócmột người đàn ông trung niên bị gãy chân, gãy chân ở trong thành không tính lànghiêm trọng, chỉ cần đoạn tay chân bị đứt vẫn còn nguyên vẹn, vẫn có thể nốilại, mà cho dù bị mất tay chân, cũng có máy móc để thay thế, nhưng đây là dãngoại...... Những người thiếu tay thiếu chân ở U Minh thành không ít, bọ họsống rất khổ cực.
Những người này quả thực rất khổ, nếu làm thành phim phóng sự tuyệt đốicó thể khiến vô số người phải rơi lệ, nhưng Trần Mộc muốn giúp bọn họ cũng rấtkhó, bởi vì hắn không có quyền thế.
Ban đầu hắn nghĩ rằng thực lực rất quan trọng, hiện giờ mới biết, muốnkhông kiêng nể gì, quyền thế cũng quan trọng không kém.
Hiện giờ thực lực của hắn rất mạnh, vậy mà vẫn giống như chó trong nhà cótang trốn tránh người của Thức Tỉnh chi thành khắp nơi!
Đem thịt nướng cắt thành những miếng nhỏ, Trần Mộc dùng một cái dĩa đútcho Chu Dật Cẩn ăn, tay y bị thương, hiện giờ đã trở thành người cần bảo vệnhất U Minh thành rồi, ngay cả những người bị chặt đứt tay cũng đều khuyên yđừng làm gì cả mà cứ chú trọng vào việc nghỉ ngơi trước đã.
Trách không được, Lý Triết Tâm dám nói bọn họ đối với nhân viên kỹ thuậtlà tốt nhất.
Chu Dật Cẩn ăn thịt, tâm tình có chút trầm trọng, lúc trước y sinh sống ởthành thị cấp một, trong nhóm bạn cùng lứa tuổi ai cũng có cuộc sống rất tốt,lại bởi vì không được cha mẹ mua cho cái bộ đàm trông đẹp mắt mà cảm thấy bảnthân không bằng người khác. Khi đó Nguyên Thăng có thích một cô gái, bình thườngnhìn thì im lặng ôn nhu, đến lúc chơi đùa thì luôn nghĩ ra những trò vung tiềnnhư rác. Lúc đầu Nguyên Thăng còn cảm thấy tốn chút tiền cũng không sao, thườngthường trợ giúp, trong một lần nhìn thấy cô gái này ghét bỏ cha mẹ mình kiếmđược ít tiền không đủ cho cô ta có một cuộc sống tốt đẹp, lúc này mới biếtđược, một nửa chỗ tiền mà cha mẹ cô ta kiếm được đều đã cho cô, cô ta lại ngạiít, khi đó tâm tình của Nguyên Thăng kém vài ngày, sau này thì chủ động rútlui.
Nếu như so với những người U Minh thành này, bọn họ có tư cách gì nóimình phải chịu khổ?
Thời điểm trời vừa tối, Lý Mục Tùng đã trở lại, ông vừa trở về liền tổchức mọi người rời đi, đợi sau khi tất cả mọi người đều đã đứng lên khởi hành,ông liền tìm đến Trần Mộc và Chu Dật Cẩn.
Một chiếc ngà của voi ma mút thú được đưa tới trước mặt Trần Mộc, mà tinhhạch của voi ma mút thú lại đưa tới trước mặt Chu Dật Cẩn.
"Thật sự có cách giúp chúng tôi trở lại liên minh sao?"
"Có !" Chu Dật Cẩn gật đầu.
Trần Mộc và những người U Minh thành không biết, Chu Dật Cẩn lại biết,hiện nay Nghiên Cứu chi thành và Thức Tỉnh chi thành đang trong cuộc chiếntranh đoạt quyền lực, đã tiến đến giai đoạn gay cấn rồi.
Thời điểm mạt thế, uy lực của dị năng giả vô cùng to lớn, cho nên lúc căncứ sinh tồn mới thành lập, cũng là dị năng giả ngăn cản dị thú tập kích cuồncuộn không ngừng. Bởi vậy, khi đó hầu như liên minh đều bị dị năng giảkhống chế, địa vị thấp kém của dị năng giả nhanh chóng vọt lên trên, đoạn thờigian ấy, cho dù dị năng giả không hề làm việc, cũng có thể hưởng thụ điều kiệnvà thức ăn tốt nhất. Sau này, căn cứ sinh tồn được thành lập, dị thú bị bứctường năng lượng chắn ở bên ngoài, nhưng địa vị của dị năng giả đã rất vữngchắc rồi, vẫn luôn là tồn tại cao nhất ở liên minh.
Nhưng vài năm nay, các loại vũ khí công nghệ cao đã được phát minh, linhthú xuất hiện giúp người thường cũng có thể đạt được thực lực cường đại, dịnăng giả dần dần không còn địa vị như trước kia nữa, Thức tỉnh chi thành muốntiếp tục bảo vệ địa vị của mình như trước kia là rất khó. Trong tình huống này,có thâm cừu đại hận với Thức tỉnh chi thành là U Minh thành, bọn họ đương nhiênsẽ tiếp tục chống lại, không để những người này trở về liên minh, dù sao mộtkhi những người này bị thế lực khác mượn sức, Thức tỉnh chi thành sẽ không dễsống một chút nào.
Nghiên cứu chi thành đã bị Thức tỉnh chi thành đè ép mấy trăm năm, hiệngiờ cũng đã rục rịch. Vốn Chu Dật Cẩn cũng không quan tâm tới những thứ này,nhưng gần đây lại hỏi được không ít chuyện từ chỗ của anh họ, mà anh họ y cũngrất có hứng thú đối với người của U Minh thành. Thứ mà Nghiên cứu chi thànhthiếu, chính là cao thủ.
Ngay cả Trần Mộc...... Nếu hắn nguyện ý đầu nhập vào Nghiên Cứu chi thành,chắc chắn thành chủ cũng sẽ giúp đỡ hắn tránh khỏi người của Thức tỉnh chithành.
Chu Dật Cẩn được bảo vệ rất tốt, vô cùng tốt, vừa không cần phải làm bấtcứ thứ gì, ngay cả ăn cũng là Trần Mộc đưa đến bên miệng , nhưng ......
"Tôi muốn đi WC......"
"Tôi đỡ cậu đi."
"Anh lăn !"
"Chân của tôi cũng không có vấn đề gì, tôi không muốn lăn."
"Anh đi ra ngoài cho tôi!"
"Vốn là tôi cũng định đi ra ngoài...... Nhưng tôi đi thì ai lấy bô cho cậu,vừa rồi tôi đã dùng chiến đao làm một cái rồi." Đi tới cửa, lại quay đầu:
"Cậu cũng không cần phải thẹn thùng tới vậy chứ? Đều đã ôm ngủ vài ngày,có muốn tôi giúp cậu cởi quần hay không?"
"Anh giỏi !" Chu Dật Cẩn tùy tay cầm lấy cái tua vít bên cạnh ném rangoài, sau đó lại che tay mình mà nhảy dựng lên, bị phỏng thật khiến cho ngườita khó chịu mà.
Trần Mộc luôn không thích đùa giỡn cùng người khác, nhưng lại đặc biệtthích trêu Chu Dật Cẩn, cái bộ dáng đối phương tức đến mặt đỏ bừng bừng, thậtđúng là vô cùng đáng yêu.
Đoàn người lại trốn đông trốn tây vài ngày, người của U Minh thành rốtcục cũng đợi được tiểu trấn di động của Nguyên Thăng.
Sau khi tiểu trấn di động đăng kí, sẽ có được đặc quyền sở hữu tàinguyên, có chút khác với quốc gia, tiểu trấn di động của liên minh người Hoaphần lớn đều là của quốc gia, số lượng tư nhân rất ít, tiểu trấn di động cóchứng chỉ cho phép, nhưng liên minh đã hai mươi năm rồi không còn phát nữa, mặcdù Nguyên Thăng đã tốn không ít tiền cho tiểu trấn di động này, nhưng có thểmua được tiểu trấn vẫn rất không tồi.
Nhưng hiện giờ, tiểu trấn di động của anh lại hoàn toàn không phải do anhkhống chế, một pho tượng đại thần đã dùng phi thuyền đáp lên tiểu trấn di độngcủa anh, trực tiếp trưng dụng tiểu trấn di động này. Mà vị trấn trưởng là anhđây, việc mỗi ngày phải làm chính là ăn cơm, ngủ cùng, nói chuyện phiếm với bácDương– bác Dương chính là người dân duy nhất còn ở lại tiểu trấn di động củaanh lúc trước, còn giúp Trần Mộc ngụy tạo chứng cứ giả.
Cho nên, thời điểm Trần Mộc và Lý Mục Tùng bước lên trên tiểu trấn diđộng này, nhìn thấy chính là một người đàn ông rất giống Chu Dật Cẩn nhưng lạicó khí chất khác hoàn toàn.
"Xin chào, tôi là Chu Dật Minh, trợ lý của thành chủ Nghiên cứu chithành." Thời điểm nói đến hai chữ trợ lí, ngữ khí của Chu Dật Minh có chútnghiến răng nghiến lợi ?
Cách đây vài ngày, đã có một người thanh niên bởi vì bị thương quá nặngmà qua đời, nhưng thời điểm đi tới một nơi an toàn, tất cả mọi người đều trởnên hưng phấn.
Tiểu trấn di động của Nguyên Thăng có giới hạn sinh sống là một ngànngười, nhưng nếu chứa một ngàn người thì vẫn vô cùng rộng rãi, toàn bộ U Minhthành hiện giờ mới một ngàn hai trăm bốn mươi tám người, sống trong tiểu trấndi động tuyệt đối không chật.
Thời điểm tiểu trấn di động đi ngang qua nguồn nước sẽ lấy nước về đểtinh lọc, Chu Dật Minh sớm đã chứa đủ nước sạch trong tiểu trấn di động rồi,còn có rất nhiều rau rưa thậm chí cả hoa quả.
Tiểu Vĩ chạy vội vàng trên đường cái, sau khi nó tắm rửa sạch sẽ thì nhìnđã có tinh thần hơn nhiều, cầm trong tay một nải chuối, đây là lần đầu tiên nóđược ăn chuối, dường như ngọt tận vào trong lòng.
Lý Dũng và Ngụy Na đi tản bộ ở ven đường, Ngụy Na sang tháng sau có lẽ sẽsinh, nếu không phải tố chất thân thể của cô rất không tồi, lại có thêm mấychiếc chiến xa cho những người không thể đi bộ di chuyển, chỉ sợ cô đã sớmkhông thể kiên trì, hiện giờ, rốt cuộc cũng có một nơi an ổn để chờ đứa bétrong bụng ra đời.
Dân chúng bình thường của U Minh thành vô cùng khoái trá, nhưng tinh thầncủa Lý Mục Tùng và vài vị trưởng lão lúc nào cũng buộc chặt.
Đây là một gian phòng không lớn nhưng vô cùng sáng sủa, đại trưởng lãođang nằm trên một cái giường ở trong phòng, mà Lý Mục Tùng lại đang đứng bêncạnh.
"Ngài không sợ bọn họ sẽ bán đứng ngài ? Nếu như đến lúc ấy, chỉ sợ ngàisẽ là người thảm nhất." Đại trưởng lão Trương Hổ vừa nói chuyện vừa hút từngngụm không khí. Xương cốt trên người ông hầu như đều bị chặt đứt, nếu khôngphải thực lực của ông cường đại thì đã sớm không thể chống đỡ nổi nữa.
"Có lẽ ông không rõ kết cấu của liên minh, Chu Dật Minh kia là người củaNghiên cứu chi thành, có lẽ chúng ta hữu dụng đối với cậu ta." Lý Mục Tùng đứngở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Trương Hổ. Từ lúc bắt đầu gia nhập U Minhthành, tranh đấu giữa ông và Trương Hổ chưa từng ngừng lại, có thể bình tĩnh mànói chuyện như lúc này là chưa từng có.
"Dù sao đều đã đến nơi này rồi, về sau chỉ có thể nghe theo thiên mệnh,hừ ! Thật không biết, tại sao lúc trước lão thành chủ lại chọn ngài, rõ ràngtôi làm tốt hơn !" Trương Hổ nằm trên giường hung hăng trừng mắt với Lý MụcTùng.
"Ông còn nhớ rõ lúc trước lão thành chủ xảy ra chuyện gì không?"
"Đương nhiên nhớ rõ, khi đó chúng ta đang di chuyển, bị một nhóm lớn dịthú công kích, tôi vì ngăn cản dị thú nên trọng thương, ngài lại núp ở phía sauche chở cho con gái của mình!"
"Tôi đứng ở phía sau, nhưng tôi lại sắp xếp cho bọn nhỏ trốn kỹ, còn bảovệ phụ nữ, tổ chức đàn ông ngăn chặn công kích của dị thú" Lý Mục Tùng dừng mộtchút lại nói:
"Lão thành chủ muốn người thừa kế, không phải một người vừa thấy nguyhiểm đã vọt lên phía trước, mà là một một người có thể duy trì đại cục."
"Tôi thao !" Trương Hổ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, lại"Ai u" một tiếng ngã xuống, nằm ở trên giường cắn răng tức giận– Ngay cả thờiđiểm gặp voi ma mút thú mấy hôm trước, ông cũng là người khẩn cấp xông rangoài!
"Có điều, người như ông cũng là người mà U Minh thành không thể thiếu."Lý Mục Tùng đột nhiên cười cười với đại trưởng lão, sau đó xoay người rời khỏi.
"Lý Mục Tùng ngài là tên khốn !" Sau lưng, giọng nói của đại trưởnglão tuy bị thương nhưng vẫn trung khí mười phần.
Những lời này của đại trưởng lão đương nhiên không chỉ có Lý Mục Tùngnghe thấy, trong phòng trấn trưởng cách đó không xa, Chu Dật Cẩn và Chu DậtMinh cũng nghe thấy.
Từ lúc Chu Dật Minh đi vào tiểu trấn di động này, Nguyên Thăng đã bị đuổira khỏi văn phòng của trấn trưởng, đối mặt với vị anh họ này của Chu Dật Cẩn,Nguyên Thăng vô cùng thức thời, cúi đầu khom lưng giao ra quyền lực sở hữu, chỉsợ Chu Dật Minh một khi mất hứng sẽ đem mình làm thịt, phải biết, đại danh củaChu Dật Minh ở Nghiên cứu chi thành là thứ vang dội thứ hai, về phần cái thứnhất, đương nhiên chính là thành chủ đại nhân.
Chu Dật Cẩn đứng ở một bên, Chu Dật Minh lại ngồi trên giường, rõ ràngngồi trên giường hẳn là một loại động tác thoải mái tùy ý, Chu Dật Minh lại cóthể ngồi ra cảm giác vô cùng trang nghiêm, giống như dưới mông anh không phảilà ga trải giường anime của Nguyên Thăng mà là một cái ghế bành cổ đại.
"Anh đã cẩn thận phân tích một lần, thu lưu người của U Minh thành, lợilớn hơn hại, cho nên em không cần lo lắng, . Có điều, anh hy vọng em có thể nóivới Trần Mộc để hắn trở thành người của chúng ta." Chu Dật Minh cầm trong taymột thiết bị ghi chép, vừa nãy là hình ảnh bên lợi bên hại đối lập của U Minhthành, hiện giờ lại là tư liệu của Trần Mộc. Thậm chí bên trên còn có hình ảnhmóng vuốt của A Hổ giết chết Vương Lập Công và hình ảnh voi ma mút thú hơi mơhồ, nhìn thấy rất rõ ràng cái mũi của voi ma mút thú bị nổ tung.
"Anh, chuyện của Trần Mộc......"
"Nhất định phải tranh thủ được Trần Mộc, anh quyết không cho phép hắn gianhập Thức tỉnh chi thành, nếu cậu không làm được, anh tuyệt đối sẽ áp dụng thủđoạn đặc thù." Chẳng hạn như, đem tin tức của Trần Mộc tiết lộ cho Lưu TầnThiên, hoặc là bắt cóc mẹ của Trần Mộc.
"Anh !" Sắc mặt của Chu Dật Cẩn trở nên khó coi.
Sắc mặt Chu Dật Minh lại không thay đổi, tuy rằng Chu Dật Cẩn cái gì cũngchưa nói, nhưng y không phải ngốc, theo sự dị thường của linh thú của Trần Mộc và một vài chi tiết khác, cẩn thận chứng thực giả thiết lớn mật, cũng cólý do tin tưởng, Trần Mộc chính là dị năng giả không khí mà Lưu Tần Thiên đangtìm kiếm.
"Nếu anh cứ khư khư cố chấp, ngược lại em sẽ không ngại giao một vài thứcho thành chủ, có lẽ anh ấy rất muốn thấy lý do mà anh cường ngạnh không chấpnhận." Chu Dật Cẩn có khuôn mặt rất giống Chu Dật Minh lộ ra nụ cười giảo hoạt.
"Một kẻ ở thành thị cấp ba gặp vận cứt chó cũng đáng cho em nhớthương!" Trên mặt Chu Dật Minh né tránh một tia chật vật, lại rất nhanhnghiêm túc trở lại.
" Anh, anh hiểu rõ em nhất, chuyện này cứ để cho em đi." Chu Dật Cẩn cườicười, cái khác không nói, mấy ngày này, Trần Mộc thật sự đối với y rất tốt, đươngnhiên y cũng sẽ thừa nhận phần ân tình này.
"Hẳn em phải biết, một năm sau chính là giải đấu thế giới, lần này Bắc Mĩcó một dị năng giả hệ thực vật xuất chiến, Phi Châu có một dị năng giả hệ tinhthần, mà chúng ta, lại chẳng thể dễ dàng nắm chắc phần thắng."
"Đừng nói thắng dễ dàng , chỉ sợ ngay cả chống đỡ cũng không dễ dàng đúngkhông ?" Chu Dật Cẩn có chút bất đắc dĩ, giải đấu thế giới là theo đoànđội, còn phải lấy người dưới bốn mươi tuổi, hiện nay ở liên minh người Hoa,cũng chẳng tìm nổi bao nhiêu cường giả còn trẻ.
"Cho nên, Trần Mộc này nhất định phải tranh thủ !" Chu Dật Minh lại cườngđiệu.
"Bởi vì thành chủ đại nhân rất muốn thắng?" Chu Dật Cẩn nở nụ cười. Ngườikhác y không biết, nhưng chuyện của anh họ nhà mình và thành chủ lại vôcùng rõ ràng. Cha mẹ cả ngày bận rộn nghiên cứu, trước đây dường như cả ngày yđều đi theo sau anh họ.
Chu Dật Minh âm âm nhìn về phía em trai mình, lỗ tai lại đỏ lên.
Hết chương 53
Chương 54: Trởvề...
Nguyên Thăng cảm thấy từ sau khi bản thân mua cái tiểu trấn di động này,mọi vận đen đều tới tìm mình, mà hiện giờ, trên tiểu trấn của anh còn có mộtđám người đang ồn ào vui vẻ ở đó, tuy rằng không có phần của anh nhưng cũng coinhư đồng cảnh ngộ.
"Người anh em, cái thân hình này của linh thú nhà cậu quả là rấtlớn, không đúng, phải là khổng lồ." Nguyên Thăng mở miệng, bên cạnh là Trần Mộcđang chải vuốt bộ lông cho A Hổ. Trong mấy ngày ở dã ngoại này, đám lông trắngcủa A Hổ đã gần như biến thành màu đen hết, muốn rửa sạch thì quả là một côngtrình vĩ đại.
Tâm tình của Trần Mộc không tốt lắm, từ lúc đi lên tiểu trấn di động này,hắn đã biết bản thân gặp phải sự chọn lựa. Lúc trước, có vài thời điểm Chu DậtCẩn đã từng nói về anh trai của y, mà hiện giờ thái độ của người anh trai kiađối với hắn cũng không tốt là bao, quan trọng hơn là đối phương cũng từng nóinói bóng nói gió ám chỉ anh ta đã biết chuyện về thiên thạch.
" Ừ, nó có chút béo." Trần Mộc trả lời hơi có lệ. Hắn tin tưởng Chu DậtCẩn không tiết lộ tin tức của mình, nhưng cho dù y không tiết lộ, thông qua mộtvài chuyện dị thường thì hẳn đối phương cũng có thể phán đoán ra, dị trạng củaA Hổ bày ra lại càng thêm chói lóa.
Nguyên Thăng có chút không biết phải nói gì, béo mà có thể béo đến trìnhđộ này à? A Hổ đã có thể đè chết linh thú của mình một trăm lần!
"Người anh em, rõ ràng tôi cảm thấy anh Chu đối với anh có chút khôngtốt, nhưng Dật Dật lại đối xử với anh rất được. Anh nói xem, anh Chu có thể đemanh hủy thi diệt tích nghiền xương thành tro không?" Chu Dật Minh khủng bố, ởNghiên cứu chi thành không người không biết không người không hiểu, cho dù làBích Hải Tứ thiếu chuyên hoành hành ở Nghiên cứu chi thành khi thấy Chu DậtMinh thì ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, ách, không khéo là, anh traicủa anh chính là Lão Tứ bên trong Bích Hải Tứ thiếu......
Không có người đàn ông nào không muốn mình trở nên mạnh mẽ, Trần Mộc cũngkhông ngoại lệ, nhưng có đôi khi, ở trước quyền thế, cường giả lại không thểkhông cúi đầu.
Ý tứ của Chu Dật Minh Trần Mộc rất rõ ràng, đơn giản chính là để hắn gianhập Nghiên cứu chi thành.
Nghiên Cứu chi thành và Thức Tỉnh chi thành thật ra cũng không phân rõtốt xấu. Sau khi thức tỉnh dị năng, thậm chí Trần Mộc còn có một chút lòngtrung thành đối với Thức tỉnh chi thành, chỉ là lần ấy sau khi đi cùng Kim PhánNhi rồi biết được hiện trạng của Thức tỉnh chi thành, hắn có chút bấtmãn. Sau này khi ở cùng với người của Thức tỉnh chi thành càng khiến hắn cảmnhận được những dị năng giả này vô cùng khinh thường người bình thường khác. Dịnăng giả đã cao cao tại thượng mấy trăm năm, cho dù không hề làm gì, bọn họcũng có thể nhận được sự trợ cấp rất lớn, mặt khác dị năng lại truyền thừa quahuyết mạch, Thức tỉnh chi thành hiện giờ gần như đã bị một vài dị năng giả thếgia nắm giữ. Lúc trước Lý Mục Tùng cũng do đánh chết một thiếu gia con nhàquyền thế mới rơi vào đường cùng phải chạy trốn khỏi Thức tỉnh chi thành.Chuyện này ở hai mươi năm trước đã gây huyên náo rất lớn, thời điểm Chu Dật Cẩnchưa tiếp xúc với người của U Minh thành cũng từng được nghe nói tới, mà saukhi biết được danh tính của Lý Mục Tùng lại càng xác định được thân phận củađối phương.
Ngược lại Nghiên cứu chi thành vẫn tốt hơn một chút so với Thức tỉnh chithành, dù sao con của nghiên cứu viên cũng không nhất định là sẽ am hiểu nghiêncứu, có điều tầng lớp cấp cao ở đây mà làm chuyện gì thì cũng chẳng người nàobiết được.
Có điều, bốn thành thị cấp một, trên thực tế chỉ chia làm hai phe, mộtphe là Thức tỉnh chi thành và thành thị tổng hợp, một phe khác là Nghiên cứuchi thành và Nông Nghiệp thành thị. Hiện giờ hắn đã đắc tội với cấp cao củaThức tỉnh chi thành cũng chỉ đành đi về phe còn lại mà thôi.
"Anh nói xem, Nghiên cứu chi thành là một nơi như thế nào?" Trần Mộc ngồinghiêm chỉnh, hỏi.
Có người muốn nói chuyện với mình, Nguyên Thăng lập tức lên tinh thần,thao thao bất tuyệt.
Thời gian kế tiếp, Chu Dật Minh và Lý Mục Tùng ký kết hiệp nghị, sau đó,rất nhiều bộ đàm liên lạc đã được đưa lên tiểu trấn di động này. Có điều, mặcdù có bộ đàm liên lạc nhưng những người này vẫn không thể đi vào thành, tướngmạo của họ với những người trong thành quá khác nhau sẽ khiến cho người ta chúý.
Trương Hổ và những người bị thương khác đã được đưa lên tiểu trấn di độngtừ sớm, Chu Dật Minh cũng mang thêm một vài người đến băng bó miệng vết thươngcho họ, đối với điều này, Chu Dật Minh rất vừa lòng, dù sao mẫu máu của nhữngngười sống bên ngoài dã ngoại đã được anh thu thập hoàn toàn rồi.
Có trả giá mới nhận được thành quả, càng là người mang trách nhiệm lớnlại càng không thể tùy tâm sở dục, cho dù là chuyện gì cũng phải cân nhắc lợihại. (Tùy tâm sở dục: tùy ý mà làm)
Nghiên cứu chi thành ở phương bắc, nơi đó cũng là phạm vi thế lực củaNghiên cứu chi thành, tiểu trấn di động của Nguyên Thăng đương nhiên cũng phảidi chuyển về hướng bắc.
Ngày thứ năm sau khi đi lên tiểu trấn di động, Trần Mộc đi tìm Chu DậtMinh.
Đem toàn bộ lợi thế của mình bày ra, chậm rãi đàm điều kiện với đốiphương......
Cuối cùng, song phương đều có một kết quả vừa lòng .
"Đợi A Hổ tỉnh lại, tôi sẽ rời khỏi." Trần Mộc mở miệng. Mấy ngày nàyngẫu nhiên A Hổ lại có một vài động tác di chuyển tứ chi, nhiệt độ cơ thể cũngtrở về bình thường, như vậy chắc cũng sẽ mau chóng tỉnh lại.
Chu Dật Cẩn ngồi kề bên A Hổ ở trên thảm, tuy rằng chuyện của Lạc Tề đãchấm dứt, nhưng nếu y muốn về Tinh Vân thành cũng rất khó:
"Ừ."
"Lần này, tôi còn phải cảm ơn cậu đã hỗ trợ." Trần Mộc cười cười. Bản ghiâm của Chu Dật Cẩn không phải là uổng phí, ít nhất Vương Lập Công cùng U Minhthành giao dịch đã không thể chống chế, Hạ Minh cũng bị liên lụy vào. Cóđiều ông ta cũng đủ độc ác, ở phía sau, ông ta đem video của VươngLập Công trước khi chết tung lên mạng, bản thân lại biến mất không dấu vết,chẳng ai biết ông ta đã chạy trốn tới dã ngoại hay nhờ ai đó mà còn ẩn núpở trong thành thị.
Nếu ông ta chạy trốn ra ngoài thành, hiện nay U Minh thành đã khôngcòn tồn tại, một người như ông ta muốn sinh tồn bên ngoài dã ngoại cũngkhông dễ dàng.
Trần Mộc hận Hạ Minh, nếu lúc trước nếu không có Hạ Minh duy trì, Lâm AnLiệt cũng sẽ không có bộ dáng không kiêng nể gì như vậy, nhưng hắn hận nhất vẫnlà Lâm An Liệt và cha của mình. Chỉ cần bọn họ hơi tỉnh táo một chút, niệm tìnhcũ một chút thì bi kịch đời trước sẽ không xảy ra.
"Tôi còn phải cám ơn anh đã chăm sóc tôi, cũng không biết sau này có cơhội gặp lại hay không." Chu Dật Cẩn cười cười, đột nhiên có chút buồn bực vôcớ. Ở cùng Trần Mộc đã hơn hai tháng, đột nhiên phải tách ra khiến y có chútkhông quen.
"Chắc là có cơ hội , nghe nói nửa năm sau sẽ có giải đấu thế giới ?"Trần Mộc cười cười.
"Giải đấu thế giới? Anh đã nghe anh trai tôi nói qua?" Chu Dật Cẩn nhanhchóng phản ứng lại, kết quả này với y mà nói đã là tốt nhất.
"Tôi cũng không thể giấu diếm dị năng của mình cả đời được." Trần Mộc mởmiệng. Chỉ có để bản thân tự do mới có thể khiến mình càng ngày càng tiến bộ.Lúc trước ở Tinh Vân thành hắn đã cùng với bọn Hàn Thanh Vân săn thú, Hàn ThanhVân đã dần trở nên tiến bộ một cách nhanh chóng, mà dường như hắn lại chẳngnhích thêm được chút gì, nhiều lắm cũng chỉ học được cách che dấu bản thân màthôi, chỉ là che dấu quá lâu, ngược lại sẽ trở nên khóa tay khóa chân hơn màthôi, một người thợ săn dị thú không thể mặc sức phóng túng, quả nhiên sẽ khôngthể đứng ở nơi cao nhất.
Khi mạt thế, dị năng giả được mọi người kính ngưỡng còn không phải là dođã trải qua vô số trận quyết chiến sinh tử cuối cùng mới một bước lên thần đànsao?
Tinh Vân thành là một thành thị cấp ba, ở trong liên minh người Hoa vẫnluôn không có tiếng tăm gì, vậy mà gần đây lại tạo nên một danh tiếng rất lớn.
Dường như không có ai là không biết chuyện Lạc Tề gặp phải, thậm chí mộtvài đạo diễn trong Tổng Hợp thành thị còn dự định làm một bộ phim phóng sự vềchuyện này, bên trong phim dùng một vài cảnh mà đám người Lạc Tề quay được khicòn ở dã ngoại rồi chỉnh sửa thêm thắt chút hiệu ứng, tạo thành người thật việcthật.
Có điều, cái người nhân viên lái xe lúc trước trốn thoát cùng, mặc dù lúcđầu cũng tạo ra một vài phỏng đoán, nhưng sau đó lại chẳng có ai nhắc tới anhta nữa. Nếu không phải anh ta cũng được tham gia bộ phim phóng sự này, sợ rằngtất cả mọi người sẽ chẳng ai nhớ có người như vậy tồn tại.
Thời điểm Lạc Tề trở lại Tinh Vân thành đã ôm vợ con mình mà khóc rống,hơn nữa còn bị người ta cảnh cáo không thể nhắc tới chuyện của Chu Dật Cẩn, màhiện giờ Tinh Vân thành cũng đã triệt để loạn thành một đoàn.
Vương Lập Công ngã xuống, thế lực của Hạ Minh bị tẩy trừ, toàn bộ TinhVân thành lập tức có rất nhiều tài nguyên có thể tranh đoạt, những người sở hữunăng lực đều không nhịn được mà muốn nhúng một chân vào đó.
Có điều, thành chủ được Tân thành phái tới cũng là người có bản lĩnh,đương nhiên không cho phép trong thành thị của mình có một gia tộc độc đại, chonên, vốn người được lợi nhiều nhất là Trần Khải, ngược lại chẳng được bao nhiêubéo bở, nhưng khác với ông ta chính là thế lực của Triệu Thiên Vũ, sau vài lầnbành trướng, thậm chí cũng không kém là mấy so với Vương gia trước đây.
Thành chủ coi trọng, đương nhiên không thể được sủng mà kiêu, thủ hạ củaTriệu Thiên Vũ là Tiếu Nhiên tối ngày phải đi theo người ta lấy lòng, mấy ngàynay còn mang theo không ít thứ tốt đi vào phủ thành chủ cùng thành chủ trởthành hai anh em tốt.
Bọn họ là một thế lực mới phát, tuy rằng không có gốc rễ thâm sâu, nhưnglại có người thủ lĩnh luôn xông về phía trước, bởi vậy mà tất cả sản nghiệp mớiđược phồn thịnh như vậy.
Triệu Thiên Vũ luôn giữ liên lạc với Trần Mộc, tuy rằng nhanh chóng pháttriển thế lực của thủ hạ, nhưng đương nhiên sẽ không quên đề phòng người củaTrần gia đột nhiên làm khó dễ, thậm chí Tiếu Nhiên còn nghĩ ra rất nhiều cáchứng đối lại, chỉ là mọi người không ngờ rằng Trần Khải đặc biệt im lặng, đếnnay vẫn chưa từng ra tay.
Đương nhiên Trần Khải sẽ không ra tay, hiện giờ, chuyện trong nhà đãchiếm dụng của ông ta rất nhiều thời gian rồi, ông ta đâu còn tinh lực mà điđối phó với những chuyện khác.
Chiến tranh giữa Lâm An Liệt và Tống Văn ngay từ đầu vẫn luôn tồn tại.
Hai người bọn họ đều rõ ràng, đấu với đối phương cũng không có tác dụnggì, nếu trở mặt với người còn lại ngược lại sẽ khiến Trần Khải chán ghét, cònkhông bằng lấy lòng Trần Khải, để đạt được sự hỗ trợ của ông ta.
Lâm An Liệt còn chưa xuất viện, Tống Văn đã từ chỗ của Trần Khải mà biếtđược thân thế của gã.
Bái phục bản lĩnh của Lâm Tĩnh, lại âm thầm giễu cợt Lâm Tĩnh tự cho mìnhlà rất cao. Tống Văn bắt đầu hành động bằng những lời nói hoa mỹ, các loại ônnhu, chịu đựng buồn cười mà gọi Lâm Tĩnh vài tiếng chị, lại khuyến khích TrầnKhải đem Lâm An Liệt nhận về, cuối cùng, còn vuốt bụng nói con trai mình có mộtngười anh trai ưu việt, thuận tiện theo đó mà đào của Trần Khải một khoản tiền.Chờ tới lúc xoay người, lập tức lại liên lạc với bác hai của Trần Khải, vị nàyở Trần gia địa vị không thấp cũng là trưởng bối, khẳng định sẽ hi vọng đứa trẻtrong bụng cháu gái mình rất nhiều, có thể tẩy não từ nhỏ, trở thành một giachủ của Trần gia tiếp theo bị gia chủ Nhậm gia khống chế. Về phần Lâm An Liệt,cho dù là con trai của Trần Khải thì sao, ngay cả Trần Mộc là con cả còn khôngđược thừa nhận, một đứa con rơi lấy tư cách gì mà đòi về gia tộc?
Nếu đầu óc Trần Khải không rõ ràng mà thật sự muốn đem Lâm An Liệt nhậnvề, khẳng định sẽ bị người sỡ hữu khác trong Trần gia chống lại.
Có điều, Tống Văn không nghĩ tới là, quả thật đầu óc Trần Khải không rõràng
Càng ở chung với đứa bé từ nhỏ đã không có tình yêu thương của cha, TrầnKhải lại càng cảm thấy áy náy. Đứa con này của ông ta không biết đã phải chịubao nhiêu khổ cực trong hai mươi năm qua, lại vẫn một mực sùng bái kính yêungười cha không làm tròn trách nhiệm này, so sánh một chút, đứa con mà bản thânnuôi dưỡng hơn hai mươi mấy năm lại xem mình như người qua đường, so với TrầnMộc, Liệt Liệt quả thật là một đứa trẻ khiến cho người ta phải đau lòng.
"Ba ba...... mẹ đã qua đời, có điều lúc trước người vẫn thường nói với con,người không hề hối hận khi yêu thương ngài, lại càng không hề hối hận khi đãsinh ra con. Điều duy nhất mà người hối hận là không thể cho con hưởng thụ tìnhyêu thương của cha, không thể cho con mang họ của cha......" Lúc Lâm An Liệt nóinhững lời này thì không hề khóc, chỉ cắn môi với vẻ mặt quật cường, nhưng từ từlại có nước đọng dần trong hốc mắt, gã chớp mắt muốn thu lại nhưng nhất thờicàng khiến lông mi bám đầy nước mắt, giọt nước mắt này cuối cùng vẫn rơi xuống.
Đứa trẻ không nhịn được khóc mà bổ nhào vào lòng mình, Trần Khải cũng cảmthấy lòng mình như muốn nhũn ra, Lâm An Liệt rất giống Lâm Tĩnh, mà Lâm Tĩnh,là người phụ nữ ông ta yêu nhất......
Vốn lúc trước ông ta còn muốn Lâm An Liệt lấy thân phận thân thích để vàonhà, thì khi nghe xong những lời này, cảm nhận được đứa trẻ trong lòng mình runrun mà nức nở, liền lập tức quyết định để Lâm An Liệt nhận tổ quy tông, đổi vềhọ của mình.
Đề nghị của Trần Khải đương nhiên không thể thông qua, ông ta là gia chủcủa Trần gia, nhất cử nhất động đều liên quan đến toàn bộ gia tộc, có một sốviệc cũng không thể tự làm theo ý mình được.
Ông ta muốn đem Lâm An Liệt nhận về, bị phản bác không nói, tin tức nàycòn bị người có tâm cố ý thả ra ngoài, vì thế báo chí của Tinh Vân thành ngoàiviết về Lạc Tề sống trong cảnh đào vong còn cho ông ta thêm không ít trang báo,mà danh hiệu kẻ phụ lòng của ông ta cũng chính thức được xác nhận.
Mà người có tâm này, đương nhiên chính là Tống Văn.
Cô đem tin tức của Lâm An Liệt thả đi ra ngoài, lại "trong lúc vô tình"bị người khác chụp được hình ảnh bản thân ảm đạm sắc mặt tái nhợt, lập tức liềnkhiến cho vô số người đồng tình, đồng thời, ngay lúc ảnh chụp còn chưa kịpđăng, cô cũng đã giải thích với Trần Khải, chỉ nói bản thân không cẩn thận, vềphần sắc mặt tái nhợt — thân thể cô vẫn luôn không tốt, phải ăn không ít thuốcbổ mới có thể cải thiện sức khỏe hơn một chút, không phải đối phương đã sớmbiết điều này sao ? Lần này phải chịu kinh hách, cô còn muốn ăn không ít tổ yếnđể an thần dưỡng thai đấy, có điều, giá cả của tổ yến......
Trần Khải vốn rất có tiền, tiền lương của ông ta, tiền mà ông ta thu vàotừ các loại đầu tư, tiền hoa hồng mà ông ta được chia, còn thêm cả tài sản đượcthừa kế từ cha mẹ...... Nhưng sau khi ly hôn với Lưu Chân Chân, tài sản của ông tađã ngâm nước một nửa, nếu không phải trong đó có rất nhiều tài sản trước hônnhân, chỉ sợ sẽ bị ngâm nước càng nhiều, mà số tài sản còn lại, thật khôngkhéo, phần lớn đều là bất động sản, vì thế vốn lưu động trong tay ông ta cũngkhông nhiều.
Hiện nay Lâm An Liệt xuất hiện , đối với đứa con này ông ta càng áy náynên cũng mua sắm không ít thứ này nọ, nhưng khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt thấuhiểu của Tống Văn, ông ta lại cảm thấy thẹn với người phụ nũ đang mang thai đứacon của mình nhiều hơn, vì thế, ông ta cũng không hề keo kiệt mà mua sắm nhiềuđồ hơn cho vợ mình, thậm chí, còn muốn lấy danh nghĩa của mình đề mua một cănphòng tặng vợ.
Cho dù có nhiều tiền đến thế nào, cũng không ngăn được hai người "Ápbức", rất nhanh, Trần Khải đã phát hiện bản thân không có tiền .
Nhưng một bên vợ săn sóc khuyên ông ta mua cho Lâm An Liệt một chiếcchiến xa hiện đai, một bên Lâm An Liệt cảm kích khuyên ông ta xây cho đứa emchưa ra đời một khu vui chơi......
Trần Khải vừa ngọt ngào vừa đau khổ, Thiên Đường Địa Ngục lưỡng trọngthiên, cả ngày nghĩ cách mò tiền trong túi của mình, đương nhiên sẽ không cótiền tài cũng không có tinh lực đi thu mua lại sản nghiệp của Vương gia, vìthế, tại thời điểm kinh tế của Tinh Vân thành rung chuyển, ông ta lại không nắmđược cơ hội tốt, ngược lại để cho một người không hề có tiếng tăm gì là TriệuThiên Vũ nhưng lại nắm giữ tin tức của Tinh Vân thành đầu tiên trở thành ngườiđàn ông có tiền nhất thành thị cấp ba này, đồng thời còn trở thành một mẫu đànông lý tưởng nhất ở Tinh Vân thành.
Cũng cùng lúc đó, Trần Mộc ôm theo A Hổ nhỏ xinh về tới Tinh Vân thành.
Lần này hắn trở về, đã đi ra từ cửa số hai của sân bay, mà hắn đi chínhlà phi thuyền tư nhân của Chu Dật Minh.
Từ khi hắn đồng ý trở thành người của Nghiên cứu chi thành, thái độ củaChu Dật Minh với hắn thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, mà lần này, ngay cảphi thuyền của anh ta cũng để cho hắn đi.
Hai ngày trước, A Hổ luôn mê mang một tháng rốt cục cũng tỉnh. Chuyện nólàm đầu tiên sau khi tỉnh lại, không phải là thực nghiệm dị năng hệ hỏa mà nóvừa mới khống chế được, cũng không phải làm nũng với Trần Mộc, mà là lần theohương vị vọt tới cách vách, đem một bàn đồ ăn mỹ vị mà Chu Dật Minh chuẩn bịcho hắn càn quét hết sạch.
Vì thế, Trần Mộc và Nguyên Thăng may mắn nhìn thấy gương mặt luôn luônlạnh lùng của Chu Dật Minh lần đầu tiên nổi bão......
Thời điểm Chu Dật Minh nổi bão, không cãi lộn cũng không có la to, anh tachỉ lấy ra một cái kim châm thật dài luôn mang theo trên người, đồng thời haingón tay theo hướng của A Hổ mà đâm tới, sau đó, cái kim châm không biết làm từthứ gì còn mang theo cơ quan nhỏ kia đã rút được không ít máu từ trên người AHổ.
A Hổ thực lực tăng trường đồng thời tính cách cũng tăng trưởng theo, lậptức hướng tới Chu Dật Minh nhe răng trợn mắt đe dọa, gương mặt Chu Dật Minh lộra một nụ cười tươi rói đầy ánh nắng mặt trời không khác Chu Dật Cẩn lắm, giâytiếp theo, A Hổ còn đang hướng về phía anh ta mà triển lãm răng nanh cùng cáimũi phun hỏa liền lập tức gục xuống bàn, vù vù ngủ say.
Chu Dật Minh nhổ ống tiêm, cái kim châm dài chừng hai mươi li còn gắn cảống kim loại không biết đã bị anh ta giấu vào chỗ nào ở trên người rồi. Chỉ là,sau khi A Hổ lại tỉnh lại, mỗi lần nhìn thấy Chu Dật Minh đều chạy đường vòng.
Lần này Chu Dật Minh rút được không ít máu, chỉ có Trần Mộc may mắn thoátkhỏi, không phải anh ta không muốn rút mà là Trần Mộc kiên quyết ngăn lại .
Tuy rằng biết Nghiên cứu chi thành sẽ không dễ dàng lấy tế bào của ngườikhác để tạo ra đứa trẻ, rõ ràng hơn hai năm sau bọn họ đối với "Tạo người" Quảnchế vô cùng nghiêm khắc, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc tùy tiện lấy tế bào củahai người đã có thể tạo ra một đứa trẻ, Trần Mộc cũng không dám đem máu củamình giao ra. Một cái ống đầy máu kiểu này sẽ có thể tạo ra bao nhiêu người?Toàn bộ những người biết phát minh của Nghiên cứu chi thành hai năm sau, chỉ sợđều sẽ cảm thấy "Một giọt tinh mười giọt máu" Phóng cái rắm. Có những người làmthụ tinh trong ống nghiệm hơn trăm lần đều thất bại, nhưng trong một giọt máucó biết bao nhiêu tế bào.
"Xin lỗi, có điều, anh trai tôi vẫn luôn muốn nghiên cứu phương pháp giúpnhân loại tiến hóa, dị năng mặc dù rất tốt, nhưng sau khi di truyền sẽ khiến chodị năng càng ngày càng yếu đi. Nếu xuất phát từ nguồn gốc cơ bản, có lẽ sẽ giúpcho con người dù sinh ra cũng vẫn có được gen tốt nhất......" Chu Dật Cẩn khôngtiếp tục nói tiếp. Y và cha mẹ cùng anh họ hoàn toàn khác nhau, công trình củabọn họ là nghiên cứu về gen, y lại dốc lòng cho máy móc, khác nghề như cáchnúi, rất nhiều thứ y cũng không hiểu rõ.
"Tôi biết." Trần Mộc mở miệng, hai năm sau thành quả của Nghiên cứu chithành sẽ làm cho cả thế giới sôi trào, sau bọn họ lại đưa ra giả thiết về điềuchỉnh gen, muốn thông qua thời điểm ban đầu lúc hai tế bào nhiễm sắc thể kếthợp để tiến hành thử điều chỉnh gen, giúp cho thể hệ sau có thể nhận được gentốt nhất, có điều giả thiết này đến tận khi hắn chết vẫn chưa thành công.
Lại ôm A Hổ trở về Tinh Vân thành, nhìn thấy nơi quen thuộc, tâm tình đãhoàn toàn khác lúc trước.
Hết chương 54
Chương 55: Đàohố...
Thức tỉnh chi thành, vốn là căn cứ sinh tồn được xây dựng khi mạt thế,tuy rằng lúc trước xây dựng có nhiều chỗ kém sau này, nhưng cũng có hơi thở vôcùng vĩ đại.
Tường thành nguy nga, những hòn đá cực lớn xây dựng thành phòng ốc, lạithêm các phương tiện hiện đại hóa, vốn là phối hợp không đồng nhất nhưng ở đâylại vô cùng hòa hợp.
Vòng bảo vệ ở mọi thành thị đều là nửa hình cầu, điều này tạo thành tìnhtrạng các phòng ốc từ bên ngoài vào bên trong sẽ cao dần lên, mà tòa nhà caonhất ở trung tâm thành thị là một tòa nhà cao năm mươi tầng.
Không phải tất cả mọi người sống ở Thức tỉnh chi thành đều là dị nănggiả, thậm chí, số lượng người thường ở đây còn lớn hơn dị năng giả. Có điềunhững người dân bình thường này đều không có cơ hội đạt được quyền ở lại trongnội thành, mà nội thành được vây quanh bằng những tòa nhà cao nhất chiếm khoảngbốn mươi nghìn mẫu đất.
Lưu Tần Thiên ở trong nội thành của Thức tỉnh chi thành, có được biệt thựcủa riêng mình, hơn nữa trong tòa nhà cao năm mươi tầng kia còn có một tầng làvăn phòng của ông ta. Ở Thức tỉnh chi thành, ông ta có thể coi là một nhân vậtchỉ cần giậm chân đã có thể khiến tòa thành này rung động, mà hiện tại, nhânvật ấy đang vô cùng giận dữ trong văn phòng của mình.
"Cái lão thất phu kia, cái gì gọi là vì lợi ích của liên minh mà khôngcần trở mặt với Nghiên cứu chi thành? Con lão không chết, lão có thể ở đó mànói mát phải không?" Những thiết bị làm bằng kim loại trong văn phòng thoángchốc đều bị ông ta khiến cho biến dạng.
Vài người thuộc hạ đứng dưới một câu cũng không dám nói.
"Chu Dật Minh, Chu Dật Minh, lại đưa hắn lên trên đầu !" Lưu Tần Thiêncắn răng mở miệng. Hai giờ trước, thành chủ của Thức tỉnh chi thành gọi ông tatới rồi cho ông ta nhìn một phần tín hàm mà Nghiên cứu chi thành phát đến, nộidung đại khái chính là cái gã dị năng giả không khí may mắn còn tồn tại kia làngười của Nghiên Cứu chi thành, hy vọng ông ta không truy cứu, dù sao, con củaông ta quả thật là chết trong bụng cá voi thú.
Tuy đúng là con của mình chết trong bụng cá voi thú, trên khối kim loạimà ông ta mang theo bên mình ngày đêm kia đúng là còn có dấu vết nhỏ bé do dịchdạ dày của cá voi thú ăn mòn để lại, nhưng một dị năng giả không khí, tại saolại không thể cứu con của ông ta ? Còn không phải sợ lực lượng của Thức tỉnhchi thành vượt qua Nghiên cứu chi thành sao ?
"Lão muốn ta buông tay? Hừ !" Lưu Tần Thiên chà chà chân, khối kim loạitrở về thành đồ dùng như trước, chỉ là dụng cụ ban đầu được làm rất tinhvi này cũng đã không thể dùng được nữa.
Lưu Tần Thiên là dị năng giả cao cấp hệ kim, vợ của ông ta là một vị dịnăng giả trung cấp hệ thủy, lúc còn trẻ, hai người làm thụ tinh trong ốngnghiệm, thiên tân vạn khổ rốt cục mới có một đứa con trai, con trai ông ta cũngkhông hề thua kém mà kế thừa dị năng hệ kim của ông ta, không giống vài ngườisinh đến mười đứa con đều không có lấy một đứa có thể kế thừa dị năng của mình,nhưng là hiện tại, cái người không có con kế thừa dị năng của mình lại có thểcười nhạo ông ta không có con trai!
Sau tận thế, cho dù tinh trùng hay là trứng thì hoạt tính đều giảm xuống,rất nhiều người mỗi tháng đều đi làm thụ tinh trong ống nghiệm, làm tới vàithập niên cũng chưa thể thành công, vận may của Lưu Tần Thiên cũng khá kém,phải làm thụ tinh trong ống nghiệm hơn trăm lần mới có thể sinh được con trai,lại chỉ có một mình Lưu Hải.
Không dễ dàng gì con trai mới trưởng thành, nhưng giờ lại mất đi, mấyngày nay ông ta lại làm thụ tinh trong ống nghiệm nhưng đến giờ vẫn chưa mộtlần thành công.
Nghiên cứu chi thành khiến ông ta tuyệt hậu, như vậy, ông ta cũng sẽkhông bao giờ buông tha cho bọn họ! dị năng giả không khí? muốn tham gia toàncầu tranh bá một năm sau? Nằm mơ ! Lưu Tần Thiên cười lạnh một tiếng, xoayngười đi ra ngoài.
Chu Dật Minh và Nghiên cứu chi thành đem chuyện thiên thạch kéo vào mình,mà Trần Mộc đã bắt đầu phát triển thế lực của mình tại Tinh Vân thành.
Chuyện ở Trần gia, Trần Mộc đương nhiên không thể không biết. Ngay tạimấy ngày hôm trước, công viên trò chơi Trần Khải xây cho đứa con trai chưa rađời của mình đã được hoàn thành, thời điểm Trần Mộc và Lưu Chân Chân nói tớichuyện này, Lưu Chân Chân bĩu môi cười nhạo:
"Làm dáng ni? Lúc trước khi mẹ mang thai, ông ta vội vội vàng vàng củngcố địa vị trong xí nghiệp của gia tộc, mặt cũng không gặp quá vài lần, hiện giờngược lại muốn làm từ phụ."
Trần Mộc cũng tự giễu, đời trước hắn nghĩ bản thân trong lòng của TrầnKhải nhất định là có một chút địa vị, hiện tại ngẫm lại, tính cả mình và mẹ, ởtrong mắt của Trần Khải chỉ sợ đều kém một ngón tay của Tống Văn hoặc là Lâm AnLiệt.
Đối với người mà bản thân không thích, chỉ sợ càng nhìn sẽ càng ghét đi?huống chi, mẹ vẫn luôn không nguyện ý lấy lòng Trần Khải......
Ngược lại Tống Văn này cũng rất có bản lĩnh, thậm chí hiện tại có thểcùng Lâm An Liệt đấu ngang nhau.
Rời khỏi Tinh Vân thành đã hơn hai tháng, lúc này đi trên đường cái ởTinh Vân thành, trên rất nhiều cửa hàng đều có ảnh các món chiêu bài của MạcThủy Cư. Trần Mộc không về nhà, lúc này mẹ còn đang đi du lịch thành thị, rấtnhanh sẽ khởi hành đến Nghiên cứu chi thành, ngay cả gia tộc của mẹ cũng đã bắtđầu bán sản nghiệp ở Tinh Vân thành, tính toán đi Nghiên cứu chi thành pháttriển.
Trần Mộc đối với Tinh Vân thành cũng không có nhiều lưu luyến, có điều,chưa nhìn thấy kết cục của Lâm An Liệt, hắn sẽ không rời đi .
"Tống tiểu thư, có thể gặp tôi một chút được không?" Ấn bộ đàm liên lạc,một cái tin nhắn được kí tên Trần Mộc liền phát ra.
"Đương nhiên không ngại, tôi là trưởng bối, lần này hãy để tôi mời kháchđi?" Tống Văn rất nhanh đã trả lời tin nhắn, một giờ sau đó hai người đã an vịở trong ghế lô của Mạc Thủy Cư.
Bụng của Tống Văn đã vô cùng rõ ràng, cô mặc một bộ váy bà bầu rộng thùngthình, không hề trang điểm, nhìn qua thì không lộng lẫy như trước đây nhưng lạicó một loại khí chất làm cho người khác muốn thân cận, có lẽ nguyên nhân là docó đứa nhỏ.
Đời trước, cảnh tượng lúc thân cận với Tống Văn như thế nào thì Trần Mộcđã quên, mà Tống Văn hiện giờ cùng với Tống Văn kiếp trước đại khái cũng khônggiống nhau .
"Trần Mộc, cậu coi như vãn bối của tôi, nếu như nguyện ý có thể gọi tôimột tiếng dì." Tống Văn thân thiết mở miệng.
"Tống tiểu thư, tôi và Trần Khải đã không còn quan hệ, cho nên, tiếng dìnày tôi sẽ không gọi," Trần Mộc thẳng đến chủ đề:
"Cô có muốn biết chuyện về Lâm An Liệt không ?"
Tống Văn thu hồi biểu tình thân thiết trên mặt :
"Trần tiên sinh đối với sản nghiệp của Trần gia cũng có ý tưởng ?" Cô cắntrọng hai chữ "Trần".
"Không, tôi không có, cũng không cần." Trần Mộc đem một máy tính bảng đặtở trên bàn, ngón tay điểm nhẹ, giấy phép buôn bán của Mạc Thủy Cư liền hiện ra,người mà không phải ai cũng biết không phải là Triệu Thiên Vũ, mà là Trần Mộc.
Vốn lúc đầu những sản nghiệp này đều lấy danh nghĩa của Triệu Thiên Vũ,nhưng lần này Trần Mộc trở về, tất cả mọi thứ đều được thu hồi về, dù sao, hiệngiờ hắn cũng không cần che giấu thứ gì nữa.
Tống Văn hít sâu một hơi, ánh mắt khi nhìn về phía Trần Mộc cũng thayđổi, đột nhiên có chút hối hận đã chọn sai người. Có điều, người có thể chegiấu bản thân sâu giống như Trần Mộc, chỉ sợ cũng chướng mắt chính mình, nghĩnhư vậy, ngược lại Tống Văn lại buông ra:
"Lâm An Liệt rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?"
Trong mắt Tống Văn lóe lên kính nể đương nhiên Trần Mộc cũng thấy được,trên mặt lại không biểu hiện gì, trong lòng lại có chút cười khổ, nếu khôngphải trọng sinh một lần nữa, sao hắn có thể làm được tới bước này?
"Lâm An Liệt, là trở về báo thù ." Ngón tay tiếp tục chạm nhẹ lên máytính bảng, tư liệu của Lâm An Liệt liền hiện ra, mà ý tưởng của gã ở đoạn saucũng được nhắc tới.
"Điều này sao có thể ? Muốn đối phó Trần Khải ? đầu óc gã có bệnh sao?"Tống Văn có chút không thể tin được, nếu cô mà là Lâm An Liệt, thì sẽ cố gắnglấy lòng Trần Khải để kiếm được nhiều tiền hơn, báo thù? gã cũng quá buồn cườiđi?
"Đầu óc của gã vốn có bệnh." Trần Mộc mở miệng. Lâm An Liệt đem gã và LâmTĩnh đặt vào vị trí người bị hại vô tội, cũng không ngẫm lại, nếu Lâm Tĩnhkhông muốn, chẳng lẽ Trần Khải sẽ cưỡng ép ả?
Hơn nữa, Lâm An Liệt vốn chính là đứa con Lâm Tĩnh phải thụ thai trongống nghiệm nhiều lần mới được.
Sau khi nghe mẹ nói lại chuyện với mình, Trần Mộc liền phái người đi thămdò sự tình năm đó, tại sao Trần Khải lại vô duyên vô cớ hoài nghi mẹ vàngười đàn ông khác cấu kết, khẳng định có nguyên nhân, mà chờ tới khi hắn traxong, lại phát hiện đây rõ ràng là một mưu kế vụng về, cũng không biết sao TrầnKhải lại để bị lừa như vậy.
Lúc trước Lâm Tĩnh có một người theo đuổi, mà người theo đuổi này lạichính là một bác sĩ, Lâm Tĩnh đối với gã nhõng nhẽo vài lần, gã liền nhân lúcTrần Khải đi bệnh viện, nói ra chuyện Lưu Chân Chân "Phong lưu", còn nói thờiđiểm Lưu Chân Chân làm ống nghiệm lúc trước đã thay đổi tinh trùng.
Mà Trần Khải, vừa mới tới liền "Vô tình" Nghe được lời này.
Có điều, người đàn ông này mặc dù nói người khác làm bậy, bản thân lại đigiúp Lâm Tĩnh làm thụ tinh trong ống nghiệm không theo qui trình bình thường.Nhưng gã lại là kẻ nhát gan, sau khi chuyện phát sinh thì gã đã đi tới mộtthành thị cấp ba khác thăm người thân, chờ tới khi gã trở về, Lâm Tĩnh đã rờikhỏi Tinh Vân thành .
Sự tình lúc trước không ai đi tra xét rõ ràng, cho nên người này vẫn sốngkhông tệ, thẳng đến vài ngày trước người của Trần Mộc tìm được gã......
Tống Văn tỉ mỉ đem đem tin tức ghi trong máy tính bảng đọc kĩ một lượt,chờ tới khi buông xuống đã là một giờ sau.
"Cậu định làm gì?"
Tống Văn hỏi hắn muốn làm gì khiến Trần Mộc nhìn thoáng qua cô:
"Chúng ta cùng nhau đào hố để Lâm An Liệt nhảy đi."
Gần đây cuộc sống của Lâm An Liệt thật hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn, gã chưatừng được trải qua cuộc sống như vậy.
Đi lại có xe xịn, hoa quả đặc sắc bên cạnh mặc cho hắn dùng, tất cả quầnáo đều được làm bằng bông sợi– hiện nay, da lông cái gì cũng không ngạc nhiên,nhưng bông lại rất thiếu, quần áo làm bằng sợi bông đều là thứ mỗi người hướngtới, như vậy xem ra, dường như gã đã nhảy một phát từ tầng dưới chót lên tớiđỉnh của Tinh Vân thành.
Nhưng là, cuộc sống hiện giờ càng hạnh phúc lại càng khiến gã nhớ tớicuộc sống bất hạnh lúc trước.
Nếu lúc trước Trần Khải có thể đứng vững trước áp lực của cha mẹ, cưới mẹcủa gã, như vậy, từ nhỏ gã đã có thể cẩm y ngọc thực, cần gì phải ăn bữa nay lobữa mai? còn có ông bà ngoại và mẹ gã cũng không chết dưới miệng của chuột thú.
Lâm An Liệt biết Trần Khải muốn cho gã đổi họ, để gã mang họ Trần, có thểkế thừa sản nghiệp Trần gia, nhưng gã thật đúng là không hiếm lạ họ "Trần" này,ở trong lòng gã, gã vĩnh viễn đều mang họ Lâm, ông bà ngoại của gã cũng khôngphải là cha mẹ ngoan độc kia của Trần Khải!
Cầm thẻ tín dụng của Trần Khải , tại cửa hiệu lớn nhất ở Tinh Vân thànhmua quần áo, từng bộ được thử qua, một hơi mua hạ hơn mười bộ, Lâm An Liệt độtnhiên thấy được một người nhìn quen mắt, chính là "anh trai" của gã, Trần Mộc.
Vốn thời điểm còn ở trên tiểu trấn di động, Lâm An Liệt đã nghĩ qua vô sốphương pháp trả thù, khi đó gã đã nghĩ, nhất định phải độc chết cái tên đàn ôngbỏ rơi mẹ gã kia, nhất định phải đánh chết hai người buộc mẹ gã nạo thai, càngmuốn làm cho hai người đã khuyến khích cha mẹ Trần Khải bức bách mẹ phải chết ởtrong tay mình, mà kẻ đã chiếm cứ vị trí của gã, gã sẽ khiến hắn trắng tay.
Nhưng, gã không nghĩ tới, Lưu Chân Chân vậy mà lại ly hôn với Trần Khải,lúc trước không ly hôn, ngược lại hiện giờ mới ly hôn...... Gã phải mất không ítcông phu để tiếp cận Lưu Chân Chân, thời điểm rời khỏi Mạc Thủy Cư, thậm chí gãđã nghĩ để cho Lưu Chân Chân thu lưu mình, nhưng Lưu Chân Chân lại không cho gãcơ hội tiếp cận nữa......
Có điều, ly hôn thì ly hôn, Trần Mộc cũng không thể trải qua ngày thángtốt đẹp, lúc trước ở Mạc Thủy Cư, hắn còn làm cho mình phải chịu nhục nhã!
Chuyện mình là con của Trần Khải đến nay không người không biết, muốntiếp cận Trần Mộc ngược lại không dễ dàng ...... Tầm mắt Lâm An Liệt đảo qua, lạinhìn thấy Trần Mộc cùng một người đàn ông có cử chỉ thân mật, mà người đàn ôngkia gã cũng không xa lạ, chính là người vừa mới tiếp nhận sản nghiệp của VươngLập Công: Triệu Thiên Vũ.
Lần trước Trần Mộc dây dưa là một người đàn ông khác, ngược lại lần nàygiúp cho gã có một chủ ý tốt! Lâm An Liệt trên mặt tươi cười, lấy tiền thanhtoán, để người ta mang đồ về nhà.
"Trần lão đại, bộ dạng này của cậu, sao cứ khiến cho tôi cảm thấy rấtlạnh sống lưng?" Triệu Thiên Vũ đi đến bên tai Trần Mộc mở miệng. Trần Mộc chọnquần áo cho anh thế này khiến anh thật sự rất ăn không tiêu!
Trần Mộc cười tủm tỉm liếc anh ta một cái một cái:
"Tôi đây chỉ muốn khao thưởng cho thủ hạ một chút thôi mà!"
"Trần lão đại......" Triệu Thiên Vũ cười khổ, muốn nói khao thưởng mình,trước đó vài ngày Trần Mộc cho anh cổ phần công ty đã là vô cùng nhiều rồi, anhtừ chối rất nhiều lần nhưng vẫn chưa được, mà lần này, rõ ràng bản thân đang đitìm ngược đúng không?
Chuyện của Triệu Minh và Triệu Dương anh không nên can thiệp, hiện tạingẫm lại đều thấy hối hận muốn chết, biến thành hai anh em này một người sa súttinh thần một người biến mất...... Có điều, anh và vợ đang rất ân ái, tại sao lạibắt anh đến đóng cái vai diễn này?
"Thiên Vũ a !" Trần Mộc vỗ vỗ bả vai Triệu Thiên Vũ, lời nói thấm thía:
"Không chọn anh tôi còn có thể chọn ai ? những người khác đều là độcthân, một khi không cẩn thận liền yêu tôi thì tôi biết phải làm hế nào." Kỳthật yêu bản thân là không có khả năng, nhưng yêu Lâm An Liệt sẽ không nhấtđịnh. Lúc này Lâm An Liệt cũng chưa làm chuyện xấu gì, thân thế thê thảm bộdạng xinh đẹp chọc người trìu mến, rất nhiều người đàn ông đều thích loại hìnhnhư thế này, ví dụ như đời trước của mình. Mỗi lần nhớ tới việc này, hắn liềnkhông nhịn được muốn tự cho mình hai cái tát, trên thực tế, đời trước thời điểmkhi bị đuổi khỏi nhà, đã không thiếu lần hắn tự cho mình vài cái bạt tai.
Triệu Thiên Vũ thì khác, tình cảm của anh ta và vợ là thật sự, sau khinghe chuyện của mình, dù thế nào cũng sẽ không giúp Lâm An Liệt.
Triệu Thiên Vũ không nói gì, tiếp nhận quần áo trên tay Trần Mộc mà đivào gian thử đồ, ngay từ đầu anh còn muốn từ chối, nhưng Trần Mộc lại trực tiếpđi tìm vợ của anh, vợ anh vẫn luôn thấy áy náy với Trần Mộc liền lập tức bắtanh phải nhận vai diễn này......
Trần Mộc ở bên ngoài gian thử đồ chờ Triệu Thiên Vũ, không ít ánh mắt đềuđặt trên người hắn. Hắn sờ sờ cái cằm lún phún râu của mình, đối với TriệuThiên Vũ cũng có chút xin lỗi, chỉ sợ qua hôm nay, danh tiếng người đàn ông tốtcủa anh ta sẽ không còn!
Có điều, như vậy chị dâu sẽ càng cao hứng, gần đây phụ nữ muốn thông đồngvới Triệu Thiên Vũ nhiều lắm, làm một người đàn ông, lại không thể đi đánh phụnữ...... Cho nên cô ước gì khiến cho tên tuổi Triệu Thiên Vũ đoạn tụ bị truyền rangoài, ách, nếu có đàn ông muốn thông đồng với Triệu Thiên Vũ, chỉ sợ TriệuThiên Vũ sẽ lập tức đem đối phương đánh ngã !
"Đại ca ?" Một thanh âm sợ hãi vang lên bên người Trần Mộc, Trần Mộc quayđầu, liền thấy được Lâm An Liệt.
"Yo, là con riêng của Trần Khải à!" Trên mặt Trần Mộc tràn đầy chán ghét.
"Đại ca......" Lâm An Liệt một bộ dáng bị đả kích, dừng một chút, lại nói:
"Đại ca, lần trước chúng ta có gặp qua......"
"Đúng vậy, quả nhiên là con riêng, ngay cả làm nhân viên phục vụ cũng làmkhông nổi, mày với mẹ mày đều là một loại mặt hàng, mày đừng có gọi tao là anhtrai, tao không có đứa em như mày." Trong lời nói của Trần Mộc tràn đầy ác ý,ai đi qua cũng đều nghe ra được.
Trong mắt Lâm An Liệt tràn đầy nước mắt, quay đầu, vừa lúc chống lại ánhmắt Triệu Thiên Vũ mới đi ra ngoài, lại nhanh chóng lau nước mắt:
"em, em chỉ là muốn......"
Nhìn thấy Lâm An Liệt nói được một nửa, Trần Mộc cười nhạo:
"Mày muốn gì thì có liên quan gì tới tao?"
Bả vai Lâm An Liệt run run, rất nhanh, trên mặt đất lại có vài giọt bọtnước, vừa thấy chính là nước mắt.
"Chúng ta đi thôi." Trần Mộc sắc mặt không tốt, quay đầu đối với TriệuThiên Vũ mở miệng.
"A ? Được !" Triệu Thiên Vũ đồng ý .
Ngồi vào trong xe, Trần Mộc liền lạnh mặt lại, biểu hiện vừa rồi của LâmAn Liệt, hắn nhìn thế nào cũng thấy rất ghê tởm.
Đời trước, làm thế nào mà hắn có thể nảy sinh tâm thương hại với Lâm AnLiệt?
"Trần lão đại, kế tiếp có phải tôi chỉ cần chờ Lâm An Liệt tìm tới cửa ?"Triệu Thiên Vũ hỏi.
"Đương nhiên, tôi đối với anh không tốt, anh đi tìm ôn nhu thiện lươngcủa gã đi." Trần Mộc cười rộ lên, kỳ thật mình cũng không có gì rối rắm lắm,Lâm An Liệt vốn chính là người như vậy, lúc này, khiến cho gã nhận quả báo làđược.
Thời điểm buổi tối khi Lâm An Liệt trở lại Trần gia, liền nhìn thấy chamình với vẻ mặt hòa ái bảo gã ngày mai tới công ty thực tập.
Đề nghị này là do Tống Văn đề suất , mĩ kỳ danh viết là để giúp Lâm An Liệthọc tập một chút, về sau cũng tốt cho việc tiếp nhận sản nghiệp. Đối với đềnghị này của Tống Văn, Trần Khải đương nhiên hai tay tán thành, đồng thời càngthêm yêu thích Tống Văn săn sóc, lại đi lấy hai cái vòng tay tặng cho Tống Vănlàm bồi thường, so sánh một chút, cái người lúc trước cứ một mực chỉ có contrai mình mới là người thừa kế của Trần gia, lúc sau lại lấy đi phần lớn tàisản Lưu Chân Chân thật quá mức đáng giận, hoàn toàn không giống Tống Vănlà người không thích tiền.
Xoay người, Tống Văn liền đem vòng tay mà Trần Khải bồi thường cho cô thuvào, vòng tay này là đồ tổ truyền của Trần gia, thứ công nghệ này, dù thế nàocũng phải bán được hơn trăm vạn.
Rốt cuộc ai yêu tiền, vừa nhìn liền hiểu ngay, có điều ánh mắt của đànông đôi khi đều chứa đờm cả rồi.
Lâm An Liệt đi vào sản nghiệp của Trần thị, đương nhiên sẽ có người bấtmãn, chú hai của Trần Khải trước mặt mọi người tỏ vẻ người không có bằng cấpkhông có bản lĩnh như vậy chỉ xứng đáng đi cọ WC mà thôi, Trần Khải giận dữ,lại có người nói kỳ quái vài câu, ông ta liền trực tiếp để cho Lâm An Liệt làmtrợ lý cá nhân của mình, về phần chức vụ này là do một người bạn làm ăn của ôngta ngày hôm qua đã đưa ra ý kiến.
Lâm An Liệt làm trợ lý cá nhân của Trần Khải, vừa có thể tiếp xúc với tàiliệu cơ mật của Trần thị, còn vô cùng thoải mái, muốn tới thì tới muốn đi thìđi, đương nhiên, cũng tạo điều kiện cho gã đi gặp Triệu Thiên Vũ.
Trần Mộc lúc này đã không còn nhiều kiên nhẫn, mẹ đã tới Nghiên cứu chithành trước, thế lực ở Tinh Vân thành đã phát triển vô cùng tốt –cho dù muốntiến thêm một bước, thành chủ cũng sẽ không đồng ý, trong tình huống này, đươngnhiên hắn cũng hi vọng chuyện của Lâm An Liệt có thể mau chóng giải quyết.
Vì thế, vài lần xảo ngộ sau, Triệu Thiên Vũ liền "Động tâm" với Lâm AnLiệt, một khác mặt, Trần Mộc và Triệu gia đại tẩu cùng nhau ngồi xổm nghe trộmtruyền hình thực tế do máy quay bên kia đưa về–"Động tâm" thì có thể, lời ngontiếng ngọt cái gì kiên quyết ngăn chặn, đây chính là lão bà đặc biệt !
Hết chương 55
Đôi lời: giải thích một chút về vụ Lâm Tĩnh lừa, lúc trước khi nhắc đếnLâm An Liệt thì Trần Khải nghĩ đây là kết tinh tình yêu có nghĩa là mang thaitự nhiên, tỉ lệ mang thai tự nhiên là vô cùng thấp, mà không biết Lâm Tĩnh nhờngười thụ tinh trong ống nghiệm. Nói chung thì ngu muội tới mức chẳng biết nóisao luôn J
Chương 56: Nhảyxuống...
Du lịch ở thành thị cấp hai rất được, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữacũng không thể so sánh được với thành thị cấp một.
Lưu Chân Chân ngồi trên phi thuyền tư nhân, đi vào thành thị cấp một chưabao giờ đặt chân, sau đó liền nhìn thấy một chiếc xe hơi xa hoa đắt tiền, đứngbên cạnh là một người thanh niên anh tuấn trẻ tuổi.
"Lưu Chân Chân nữ sĩ ?"
"Là tôi, xin hỏi......"
"Tôi là Chu Dật Minh, là Trần Mộc nhờ tôi tới tiếp đón ngài." Chu DậtMinh mở cửa xe, chiếc xe này không phải là chiến xa, nhưng có vài tính năng sovới chiến xa bình thường còn tốt hơn.
Cảnh sắc ven đường lùi lại nhanh chóng, bên trong Nghiên cứu chi thànhthường thường có thể nhìn thấy một vài thứ ngạc nhiên cổ cổ quái quái gì đó.Trong lúc nhất thời Lưu Chân Chân cũng không kịp nhìn, rất nhanh sau đó xe liềnchạy vào một công viên với rất nhiều loại cây cối, trong rừng cây rậm rạp nàylại có ba tòa nhà như ẩn như hiện.
Xe đi tới trước một căn nhà thì dừng lại, Chu Dật Minh cao ngạo lại khôngmất lễ phép:
"Lưu nữ sĩ, nơi này chính là nơi về sau ngài sẽ sinh sống ở đây, quyềntài sản thuộc về Trần Mộc."
Một năm trước, chính mình còn ở thành thị cấp ba, một mình trông coi mộtđống phòng ở, cùng sống với người chồng như một người xa lạ, mà hiện giờ lại cómột chỗ ở hoàn toàn mới ở thành thị cấp một......
Có phải bản thân có thể sống một cuộc sống mới ?
Trong biệt thự của Trần Khải ở Tinh Vân thành, Lâm An Liệt đem bản thânxử lý sạch sẽ, chọn một bộ quần áo phù hợp nhưng không xa hoa, Triệu Thiên Vũđã hẹn gã hai giờ sau tới Mạc Thủy Cư ăn cơm.
Mấy ngày nay, gã và Triệu Thiên Vũ đã có phát triển nhanh chóng, TriệuThiên Vũ đối với gã tốt lắm, có điều, đôi khi vẫn không tín nhiệm gã. Tuy rằngsản nghiệp của Triệu Thiên Vũ và sản nghiệp của Trần Khải phần lớn là khácnhau, nhưng cũng có một vài thứ cạnh tranh, hiện nay dưới sự thao túng củathành chủ lại càng có bộ dáng thủy hỏa bất dung.
Tống Văn ôm bụng dưới, ở trong phòng ngủ tập bài tập dành cho phụ nữ mangbầu, rõ ràng là một bài tập đơn giản, cô lại có thể tập đến xinh đẹp liêu nhân.
Bụng to, có rất nhiều người nghĩ mình trở nên khó coi, họ lại không biếtý nghĩ như vậy sẽ càng làm cho mị lực của bản thân giảm xuống. Kỳ thật đôi khi,người phụ nữ đang mang bầu sẽ càng làm cho người đàn ông thân cận chú ý, chỉcần phô bày bản thân ra là được, rất nhiều người đàn ông có sở thích tìm tòithân thể phụ nữ khi mang thai sẽ thay đổi như thế nào.
Trần Khải chính là một trong số đó, vì thế bài tập thể thao của phụ nữmang thai liền biến thành nam nữ đánh kép .
Tống Văn thực yêu quý đứa nhỏ trong bụng, có điều mang thai đến nhữngtháng giữa đã không cần cấm dục nữa, tương phản, "Vận động" thích hợp ngược lạicó thể giúp thai nhi có cảm giác an toàn. Trần Khải đã là người hơn năm mươituổi, đương nhiên không có khả năng làm "Vận động" kịch liệt, ngay cả vận độngthích hợp cũng chưa chắc có thể đạt tới.
Chờ Trần Khải vận động xong, nằm ở trên giường, Tống Văn lập tức khích lệLâm An Liệt:
"Chồng à, hôm nay Liệt Liệt mua cho em một bộ thanh đại trang sức, thậtđúng là người biết săn sóc."
"Thanh đại trang sức ?" Trần Khải sửng sốt trong chốc lát mới phản ứnglại, thanh đại trang sức luôn luôn vô cùng sang quý, nhưng ông ta không hề thuđược giấy tờ liên quan.
Tống Văn lấy chiếc hộp từ bên giường ra, bên trong, một bộ trang sức bạchkim khảm ruby hết sức xinh đẹp, nhưng nhìn cũng rất quen mắt, bộ trang sức nàykhông phải là mấy ngày hôm trước Triệu Thiên Vũ bỏ ra số tiền lớn mua hạ sao?Sao hiện giờ lại có trong tay Tống Văn?
Sắc mặt Trần Khải hơi đổi, cũng không động thanh sắc.
Từ sau khi Vương Lập Công rơi đài , Triệu Thiên Vũ liền trở thành ngườichạm tay có thể bỏng của Tinh Vân thành . Có điều đối với Triệu Thiên Vũ có thểđột nhiên quật khởi này, Trần Khải lại không có một chút hảo cảm nào.
Đã vô số lần ông ta hối hận mình không nắm chắc cơ hội, cho dù tân thànhchủ muốn bồi dưỡng một thế lực có thể đối kháng với ông ta, ông ta cũng nênnhân sự kiện này mà kiếm một khoản lớn, không ngờ chỉ một lúc không để ý đãkhiến cho Triệu Thiên Vũ chiếm tiện nghi.
Triệu Thiên Vũ này, mấy năm trước vẫn là một thợ săn dị thú cấp thấp vớihai bàn tay trắng phải kiếm tiền dựa vào việc đi săn, hiện tại, lại có thể cùngmình cùng ngồi cùng ăn , Trần Khải nghĩ như thế nào cũng thấy không được tựnhiên, một vài lúc khi nhìn thấy Triệu Thiên Vũ tuổi trẻ đã được vô số ngườitheo đuổi, ông ta lại càng cảm thấy phản cảm.
Nhưng bộ trang sức mà Triệu Thiên Vũ mua hạ này sao lại xuất hiện trongnhà mình, chẳng lẽ người này còn muốn đánh chủ ý vào Trần gia?
Tại thời điểm Trần Khải nghi hoặc, Triệu Thiên Vũ đã mang theo Lâm AnLiệt vào ghế lô của Mạc Thủy Cư, còn gọi một đống đồ ăn quý nhất.
"Anh Thiên Vũ, hai ngày nay anh đang bận cái gì mà không tới gặp em ?"Lâm An Liệt hỏi. Có điều, tuy rằng Triệu Thiên Vũ không tới gặp gã, nhưng thôngqua internet hai người vẫn hàn huyên rất nhiều, gã đối với Triệu Thiên Vũ hảocảm cũng càng ngày càng nhiều, người đàn ông nhìn qua có chút lạnh lùng khóthân cận này, vậy mà mỗi câu đều có thể chạm vào trong tâm khảm của gã.
"Gần đây có rất nhiều chuyện, còn có một cuộc làm ăn ......" Triệu Thiên Vũlộ ra thần sắc buồn rầu.
"Là vụ làm ăn trong tay cha em?" Lâm An Liệt hỏi.
"An liệt......" Triệu Thiên Vũ muốn nói lại thôi.
"Anh Thiên Vũ, sau đêm qua khi anh nói chuyện, em cũng đã đi tìm tư liệu,đương nhiên biết mối làm ăn này đang ở trong tay cha em," Lâm An Liệt cắn chặtrăng
"Anh Thiên Vũ, em sẽ lấy tài liệu khách hàng từ chỗ của cha...... Anh cũngbiết, người em yêu nhất là anh!"
"An liệt......" Triệu Thiên Vũ lại chỉ nói hai chữ.
Lâm An Liệt lấy ra một tiểu tiểu u bàn đưa cho Triệu Thiên Vũ:
"Anh Thiên Vũ, thứ này cho anh !"
"Điều này là sao?" Triệu Thiên Vũ khô cằn mở miệng.
"Tại sao lại không được?" Lâm An Liệt quyệt miệng, lại nói:
"Anh Thiên Vũ, vì sao mỗi lần gặp mặt anh đều lạnh lùng như vậy, hoàntoàn khác với lúc nói chuyện trên mạng! Rõ ràng anh đều nói với em, em là cảtrái tim của anh!"
Triệu Thiên Vũ nhìn đối phương làm nũng, cảm thấy bản thân như đang đụngphải một con sâu lông, cả người nổi da gà vô cùng khó chịu, một hơi nghẹn tạitrong bụng lại không phun được. Thậm chí anh rất muốn bắt lấy Trần Mộc dùng sứcmà lay động, hỏi một câu –"Rốt cuộc cậu làm gì trên mạng để thanh danh tôi bạihoại như vậy a!"
Đúng vậy, lấy tài khoản của Triệu Thiên Vũ nói chuyện phiếm với Lâm AnLiệt chính là Trần Mộc, có điều, hắn dùng "vợ ở bên cạnh" Hoặc là "đang làmviệc" làm nguyên nhân, không dùng video và giọng nói mà chỉ dùng văn tự.
"An liệt...... có vài lời, anh không thể nói ra miệng......" Triệu Thiên Vũ cảmthấy bản thân đã hết cách .
"Anh Thiên Vũ......" Lâm An Liệt có chút bất mãn làm nũng.
Triệu Thiên Vũ dừng dừng, đem cái u bàn kia đẩy trở về:
"Liệt liệt, thực xin lỗi, lúc trước anh còn nghi ngờ với em, anh nghĩrằng...... dù sao em cũng là con trai của Trần Khải......"
"Anh Thiên Vũ ?" Lâm An Liệt vẻ mặt khó hiểu.
"Có một số việc em không cần biết, cầm lấy đi, danh sách khách hàng nàyvới anh không quan trọng."
"Nhưng anh Thiên Vũ, không phải anh nói hiện giờ anh thiếu tiền sao?"
"Cho dù anh thiếu tiền, cũng không thể hại em." Âm thanh của Triệu ThiênVũ không có gì phập phồng.
"Như vậy...... Anh Thiên Vũ, anh có chuyện gì thì nhất định phải nói với emđấy!"
"Anh sẽ ......" Triệu Thiên Vũ mở miệng, lúc này, thiết bị liên lạc trên tayđột nhiên vang lên, anh vừa cúi đầu liền thấy được tin nhắn của vợ mình, lậptức mở miệng:
"Anh có việc gấp phải đi trước, em cũng biết anh vừa mới phát triển, cónhiều người quấy rồi lắm."
Lâm An Liệt có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến lúc trước trên mạng TriệuThiên Vũ nói những chuyện phiền toái, vẫn lý giải mà thả người .
Đợi Triệu Thiên Vũ rời khỏi ghế lô, vẻ mặt thiên chân không rành thế sựcủa Lâm An Liệt liền hoàn toàn tiêu thất, gã dựa vào ghế, nghĩ đối sách kếtiếp.
Gã tin tưởng Triệu Thiên Vũ đối mình là có ý tứ , thậm chí còn rất thíchmình, dù sao, mấy ngày nay Triệu Thiên Vũ vì gã mà bỏ tiền cũng không phải giả,có điều, khẳng định đối phương càng để ý tiền tài trong tay mình hơn, cho nênmới có thể hoài nghi mục đích của mình, thậm chí lấy một danh sách khách hàngthử mình, bởi vậy mới có thể đem bộ trang sức anh ta mua trước mặt mọi ngườitặng cho mình.
Chẳng lẽ Triệu Thiên Vũ không nghĩ đến, bản thân cùng một chỗ vớianh ta, sẽ chú ý động tĩnh của anh hay sao?
Luôn mồm nói muốn tốt cho mình, phong tỏa tin tức hai người, lại đemtrang sức quý giá mọi người đều biết tặng cho mình...... Lâm An Liệt lạnh lùngcười, nếu không phải gã muốn đối phó Trần Khải thì phải dùng Triệu Thiên Vũ,lại muốn khiến Trần Mộc phải ăn đau khổ...... Gã sẽ phải lấy lòng anh ta như vậysao?
Có điều, lần này mình đem danh sách khách hàng của Trần Khải đưa choTriệu Thiên Vũ, như vậy có thể khiến anh ta tin tưởng mình, về sau còn phảikhóc lóc kể lể mẹ của mình khổ sở như thể nào......
Muốn trở thành người thừa kế của Trần gia rất khó, nhưng có Triệu ThiênVũ duy trì sẽ không giống vậy, đối phó Trần Khải cũng không dễ dàng, hiện giờanh ta cũng chưa gật đầu lấy một cái...... Dù sao, gã muốn Trần Khải chết nhưngcũng không muốn mình chết theo.
Thời điểm Lâm An Liệt buổi tối về nhà liền nhìn thấy thần sắc Trần Khảibăng lãnh chờ mình.
"Liệt liệt, ba ba đối với con được không ?"
"Đương nhiên tốt lắm, ba ba đối với con tốt nhất."
"Vậy vì sao con làm như vậy?" Trần Khải hỏi, sau đó, đem bộ trang sức kianém tới trước mặt Lâm An Liệt.
Còn nói cái gì muốn bồi thường mình, không phải coi trong nhất vẫn là bảnthân ông ta? trách không được lúc trước vì kế thừa gia tộc mà bắt mẹ nạo thai,Lâm An Liệt không khỏi cười lạnh, trên mặt cũng chỉ là bộ dáng kinh ngạc vô tri:
"Ba ba, con làm cái gì ?"
"Trang sức này sao con có được?" Trần Khải hỏi.
"Là Triệu Thiên Vũ cho, con không thích liền cho dì."
"Tại sao Triệu Thiên Vũ lại cho con trang sức ?"
"Anh ta nói anh ta thích con, có điều con không thích anh ta." Lâm AnLiệt vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Trần Khải, giống như rất khó hiểu tại sao đốiphương lại hỏi như vậy.
Phản ứng của Lâm An Liệt như vậy, ngược lại khiến Trần Khải hỏi không nổinữa, ngẫm lại cũng đúng, Triệu Thiên Vũ đưa cho Lâm An Liệt...... Rõ ràng là khôngcó ý tốt.
Trần Khải không hề hoài nghi Lâm An Liệt, cũng không bao giờ nghĩ đến,xoay người, Lâm An Liệt liền cùng "Triệu Thiên Vũ" Nói cha của mình có baonhiêu đáng giận, không lý do hoài nghi mình, lại hướng đối phương tố khổ, nóibởi vì bộ trang sức kia của đối phương mà bản thân phải chịu oan uổng.
Trần Mộc ở trong nhà Triệu Thiên Vũ, cầm bộ đàm liên lạc của Triệu ThiênVũ nói chuyện cùng Lâm An Liệt, nhìn thấy những hàng chữ Lâm An Liệt bất mãnvới Trần Khải, đương nhiên đánh xà tùy côn thượng, lại dạy Lâm An Liệt không ítchuyện buôn bán.
Lâm An Liệt là trợ lý cá nhân của Trần Khải, có thể tiếp xúc với nhữngvăn kiện cơ mật nhất của Trần Khải, đương nhiên sẽ càng có nhiều cơ hội xuốngtay.
Từ lần trước khi gã đem tư liệu giao cho Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Vũđối gã liền thân thiết hơn hẳn, rất nhiều thứ cũng không còn cất giữ nữa, hơnnữa, đối với gã càng thêm chân tâm thật lòng...... Lâm An Liệt đem những thứ trongmáy tính của Trần Khải sao lưu cho mình một bản, nếu không phải Triệu Thiên Vũcung cấp phần mềm, gã còn không lấy được tư liệu bên trong.
Những tư liệu này không phải thứ lúc trước có thể so sánh, đơn giản nóilà danh sách khách hàng, cũng cùng là tư liệu còn không bằng gọi đây là chứngcứ phạm tội.
Việc buôn bán, sẽ không tránh được một vài thứ vi phạm pháp luật, có mộtsố việc, không có người phát hiện liền vĩnh viễn không có việc gì, một khi bịngười phát hiện...... Huống chi, gần đây Trần Khải cần chi tiêu rất nhiều, đươngnhiên sẽ không tránh được việc động tâm tư, tuy rằng ông ta là chủ tịch củacông ty, nhưng lại không có quyền được lấy tiền của công ty......
Hết chương 56
Chương 57: Lấphố
Tống Văn lạnh lùng nhìn tư liệu về Lâm An Liệt trong tay, dùng tay kiavuốt ve bụng của mình, lại nghĩ tới chuyện hồi sáng nay.
Hai người Lâm An Liệt và Trần Khải ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng mà côchuẩn bị, lại hoàn toàn không nhìn tới cô, giống như cô không phải người trongnhà này.
Lần trước sau khi Trần Khải cầm bộ trang sức kia đi chất vấn Lâm An Liệt,ngược lại tình cảm với Lâm An Liệt lại trở nên tốt hơn, thế nhưng trở về cònthầm oán cô không nên nhiều lời gây tổn thương tình cảm cha con của bọn họ!
Còn có đứa trẻ trong bụng của cô......
Tống Văn biết thủ đoạn của bản thân không kém, nhưng ngay cả khi cô dùngthủ đoạn như vậy mà Trần Khải cũng không muốn đến bệnh viện làm kiểm tra vớicô, tất cả lại chỉ vì Lâm An Liệt có vài chỗ không hiểu trong công việc muốnhỏi ông ta.
Còn có đêm qua khi đứa bé trong bụng đạp, cô đương nhiên muốn chia sẻ vớiTrần Khải niềm vui này, vậy mà Trần Khải lại vừa vuốt ve bụng của cô, vừanói "Nếu là con gái thì tốt rồi" !
Vốn lúc đầu, đối với đề nghị của Trần Mộc cô vẫn còn có chút nghi ngờ, côthầm nghĩ muốn đối phó với Lâm An Liệt, cũng quyết định ôm chặt đùi của TrầnKhải, nhưng hiện tại rõ ràng Trần Khải càng ngày càng thiên vị Lâm An Liệt.
Lúc này cô chỉ có thể dùng khuôn mặt đẹp để buộc chặt Trần Khải, nhưngđợi tới khi bản thân tuổi già sắc suy, liệu Trần Khải có một cước đá văng rachính mình ? Mà bởi vậy, đứa bé trong bụng của cô cũng không có nhiều bảo đảmđúng không?
Thời điểm Lưu Chân Chân ly hôn còn có thể lấy được phần lớn tài sản, bởivì khi đó Trần Khải có tiền, nhưng hiện tại thì sao? Trần Khải lúc này chỗ nàocó tiền? Tuy rằng cô đã tích lũy được không ít, nhưng chỉ như vậy mà đã khiếncô rời đi thì vẫn không cam nguyện .
Hơn nữa, vốn không chú ý, nhưng đợi tới thời điểm cô cẩn thận quan sátcon riêng của mình, lại phát hiện trong mắt đối phương thi thoảng hiện ravẻ ngoan lệ và điên cuồng.
Ở cùng một kẻ như vậy trong thời gian dài, có khả năng ngay cả tính mạngcủa mình và con cũng không được bảo đảm!
Có lẽ, cô thật sự chỉ có thể làm theo lời nói của Trần Mộc, đẩy Lâm AnLiệt một cái, làm như vậy, ít nhất bản thân còn có thể kiếm được một khoản tiềnlớn, cuộc sống về sau cũng có bảo đảm.
Cô không phải người tốt đẹp gì, bằng không cũng sẽ không lựa chọn gả choTrần Khải, thậm chí đồng ý thụ tinh trong ống nghiệm trước khi kết hôn, chỉ làcô biết rõ bản thân muốn sống như thế nào mà thôi.
Trong phòng khách của Triệu gia, Trần Mộc và Triệu gia đại tẩu đang ngồicùng nhau, cùng thảo luận vấn đề của Lâm An Liệt.
Triệu gia đại tẩu Hoàng Hân là một người phụ nữ ôn nhu, vốn cũng không cóác cảm gì đối với Lâm An Liệt, nhưng khi nhìn thấy những cuộc nói chuyệnphiếm của Trần Mộc và Lâm An Liệt được ghi lại...... Cô đột nhiên cảm thấy haingười kia đều không phải tốt đẹp gì......
Có điều, cô có thể lý giải Trần Mộc, Trần Khải đối với Lâm An Liệt tốthơn mấy chục lần so với cậu ta, liệu ai có thể cam tâm?
"Trần lão đại, sao cậu lại để Thiên Vũ đem bộ trang sức bảo thạch hồngngọc kia cho Lâm An Liệt ?" Hoàng Hân có chút khó hiểu, làm như vậy không phảicàng khiến Lâm An Liệt hoài nghi sao ?
"Chị cho là Lâm An Liệt sẽ tin tưởng Triệu Thiên Vũ chỉ như vậy đã yêuthương gã, đối với gã thâu tâm đào phế ?" Trần Mộc mở miệng. Bản tính nghi ngờcủa Lâm An Liệt rất nặng, không dễ dàng như vậy đã tin tưởng Triệu Thiên Vũ.
"Vốn Triệu Thiên Vũ cũng không có thích gã." Hoàng Hân mở miệng, vừa đanáo len cho con trai.
"Đương nhiên, Triệu Thiên Vũ nếu coi trọng gã, tuyệt đối là đầu óc rútgân ." Trần Mộc lập tức mở miệng, đắc tội ai cũng không thể đắc tội phụ nữ!
"Tôi cảm thấy Lâm An Liệt này thật sự là rất kỳ quái. Hiện giờ gã hoàntoàn dựa vào Trần Khải mới có được những tháng ngày tốt lành, tại sao còn muốnđối phó Trần Khải ?" Hoàng Hân vô cùng không hiểu.
"Gã còn muốn tiếp nhận sản nghiệp của Trần Khải." Đời trước Trần Mộc cònkhó hiểu, Lâm An Liệt làm thế nào để có thể xử lý tốt sinh ý của Trần gia. Hiệntại ngẫm lại, chỉ sợ hoàn toàn dựa vào thành chủ, Trần Khải khi đó chưa ly hônvới mẹ, càng không lấy Tống Văn, tiền trong tay cũng rất nhiều, đủ cho gã tiêupha cả đời.
Trần Mộc và Hoàng Hân suy nghĩ phải làm như thế nào để đối phó Lâm AnLiệt, ở phương bắc xa xôi lại đã xảy ra một đại sự.
Tiểu trấn di động của Nguyên Thăng càng ngày càng tới gần phương bắc,thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, nhưng những người trên tiểu trấn di độnglại đều vô cùng vui vẻ.
Lúc ban đầu, những người này còn có thể hoài nghi Nghiên cứu chi thành cómưu đồ gây rối, nhưng thời gian qua đi vẫn không có sự tình gì phát sinh, ngượclại cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt, còn có một vài bác sĩ đi lên tiểutrấn di động, bọn họ cũng không còn ý nghĩ như vậy nữa.
Lý Dũng vẻ mặt nôn nóng, quỳ trên mặt đất xoa eo của Ngụy Na. Một giờtrước, Ngụy Na bắt đầu đau bụng muốn sinh, hiện giờ đã càng ngày càng đau.
Trong thành thị phụ nữ có thể làm thụ tinh ống nghiệm, còn có đủ loạiphương pháp để giữ thai, cuối cùng còn có thể lựa chọn mổ bụng để sinh con,nhưng người của U Minh thành vẫn đều là mang thai tự nhiên, sinh sản tự nhiên,bởi vậy những đứa trẻ được sinh ra càng ngày càng ít.
Ngụy Na là con gái của nhị trưởng lão, Lý Dũng là con nuôi của thành chủ,đứa con của bọn họ vẫn luôn được chú ý, lúc trước Ngụy Na hy vọng có thể sinhsản ở trong chiến xa, lại không nghĩ rằng lúc cô sinh con sẽ được ở trong hoàncảnh càng thêm yên ổn.
Thân thể Ngụy Na tốt lắm, khi mang thai vận động cũng nhiều, saukhi bắt đầu đau bụng sinh không bao lâu liền kịch liệt đứng lên, không đến haigiờ nước ối đã chảy ra, sản môn cũng mở rộng đến mức lớn nhất.
Một phụ nữ đã từng sinh con và một bác sĩ nữ vừa mới lên tiểu trấn diđộng không lâu giúp Ngụy Na đỡ đẻ, có điểu chỉ hơn nửa giờ sau một đứa bé khỏemạnh đã ra đời.
"Là một bé gái!" Lý Triết Tâm chạy qua xem, cô luôn một mực bàng quan, cólẽ bởi vì bọn họ đều đã gặp qua các trường hợp, sinh con cũng không quá khủngbố. Ngoại trừ thời điểm Ngụy Na đau bụng sinh lợi hại nhất mới làm nũng với LýDũng ở bên ngoài, một tiếng cũng chưa nói ra, chờ đứa bé vừa mới ra đời, côcũng liền an vị cùng Lý Triết Tâm ghé vào nhau xem đứa trẻ.
"Sinh ?" Lý Dũng cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức đặt mông ngồi trênmặt đất. Ngụy Na sinh sản rất thuận lợi, lúc Ngụy Na bắt đầu mang thai còn cólo âu hiện giờ đã hoàn toàn tan bién, ngược lại anh có chút không biết làm gì,huống chi, anh còn chưa từng nhìn thấy Ngụy Na chảy nhiều máu như vậy.
"Sao sản phụ lại có thể ngồi xuống như vậy? Mau nằm xuống nghỉ ngơi!" Vịnữ bác sĩ của Nghiên cứu chi thành vừa nhìn thấy một đoàn lộn xộn liền gầm lên.Các sản phụ của Nghiên cứu chi thành sau khi sinh con đều là các loại chiềuchuộng, nhưng hiện tại...... Sản phụ thậm chí muốn tắm rửa!
"Tắm rửa có thể, vậy mà cô còn muốn tắm vòi sen." Nữ bác sĩ đành phải lảinhải theo sản phụ.
Tắm vòi sen là một loại hưởng thụ xa xỉ, chờ sau khi bản thân và đứa béđều tắm xong, Ngụy Na liền ôm đứa nhỏ đang khóc lên. Mẹ của cô đã qua đời khixong xong đứa nhỏ thứ ba, mà sau khi mẹ qua đời, em gái của cô làm sao có thểtiếp tục sống sót, thời điểm bọn họ còn ở bên ngoài dã ngoại đâu có thể tắmrửa? Nơi nào có nước sạch để mà tắm kia chứ?
Lý Triết Tâm nhìn đứa nhỏ trong chốc lát rồi đi ra cửa, liền thấy đượccha của mình và Nguyên Thăng đứng chung một chỗ, vẻ mặt đáng sợ.
"Cha, người làm sao vậy ?" Lý Triết Tâm kinh ngạc.
"Không có việc gì......" Lý Mục Tùng trầm mặc trong chốc lát, lại nhìn vềphía Nguyên Thăng:
"Cậu nói là sự thật? Có một người đàn ông cùng môt chỗ với? người đó gọilà Lý Quân ?"
"Lý Quân ? cha!" Lý Triết Tâm dường như nhảy dựng lên, từ nhỏ, cha đã nóicho cô, cô có một anh trai gọi là Lý Quân, nhưng không phải anh trai cô đã......
Lý Mục Tùng xiết chặt nắm tay, hơn hai mươi năm trước, em trai của ông bịngười ta hãm hại, đi làm một nhiệm vụ có đi không có về cuối cùng còn táng thânở đó. Ông phẫn nộ, đập tan chỗ lĩnh nhiệm vụ khi đó của Thức tỉnh chi thành ,đem tất cả những người bởi vì ghen tị mà hãm hại em trai đều đánh gãy chân. Lúcnày, lại phát hiện bạn gái của em trai đã cùng một người khác ở chung, đốiphương đúng là người thừa kế của Lê gia nắm trong tay một phần ba Thức tỉnh chithành, thậm chí, chính gã là kẻ gây xích mích để những người đó đối phó với emtrai của ông. Khi đó ông tuổi trẻ khí thịnh, lập tức tìm đối phương đánh mộttrận, cuối cùng còn không cẩn thận giết chết đối phương, sau đó chỉ đành mangtheo vợ và đứa con trai vừa tròn một tuổi trốn ra khỏi thành.
Đó là đứa con đầu tiên của ông, cũng là mang thai tự nhiên, ông đã vôcùng chờ mong đứa bé này, ngay cả khi đứa bé ấy còn trong bụng đã vô cùng chờmong, sau đó, đứa bé ấy đi tới thế giới này, mềm mềm nhỏ nhỏ, chậm rãi nở nụcười, còn y nha y nha kêu lên, rồi khi nó có thể xoay người , có thể ngồi......
Thời điểm chạy ra khỏi thành đã gọi được ba ba.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, không rõ vì sao phải rời khỏi nơi quen thuộc,nhưng lại vẫn như trước nhu thuận rúc vào trong lòng mẹ.
Bọn họ trốn thoát, Thức tỉnh chi thành đuổi giết chưa từng ngừng lại, rơivào đường cùng, ông phải trốn tới phương bắc, bởi vì ở phương bắc thế lực củaThức tỉnh chi thành không còn cường đại nữa.
Nhưng cho dù Thức tỉnh chi thành không hề đuổi giết ông, Lê gia cũngkhông dễ dàng buông tay, đến cuối cùng, thậm chí bọn họ ngươi truy ta tiến đếntận thảo nguyên nơi bị lang thú chiếm cứ.
Ở nơi đó, ông và người của Lê gia đã trải qua một hồi đại chiến, bản thânbị trọng thương, thật vất vả trốn được, lại phát hiện nơi mà vợ và con traitrốn đã bị dị thú phá hỏng
Tuy rằng vợ của ông cũng là dị năng giả, nhưng lại là dị năng trị liệucấp thấp, ở trong chiến đấu chỉ là trói buộc, cho nên ông để vợ và con mình ởlại trong chiến xa, cũng không nghĩ rằng cuối cùng nghênh đón ông lại là ngườivợ đang hôn mê bất tỉnh và chiến xa đã trở thành một đống phế phẩm, con traicũng đã biến mất không thấy.
Sau này là thành chủ khi ấy của U Minh thành đã cứu ông.
Ông và vợ cũng sinh được Lý Triết Tâm, nhưng đứa con trai đã biến mất củabọn họ luôn là một gánh nặng trong lòng của ông, mười lăm năm trước, thời điểmvợ ông qua đời, vẫn còn nhắc tên của con trai, nhưng hiện tại, vậy mà lại cótin tức của đứa trẻ này?
Lý Quân...... Đây là tên của con ông, khi đó vợ của ông đã làm cho con rairất nhiều quần áo, trên đó còn tự tay thêu hai chữ Lý Quân cong cong vẹo vẹo,người kia, sẽ là con trai của ông sao?
Trên người Lý Mục Tùng không tự giác phát ra sát khí khiến Nguyên Thăngkhông ngừng rút lui hai bước, vừa rồi, Ngụy Na ở trong phòng sinh con, anh vàLý Mục Tùng ở bên ngoài nói chuyện phiếm, bởi vì tiểu trấn di động luôn luôntiến về phía bắc, anh liền nghĩ đến Lý Quân, lập tức khoe với Lý Mục Tùng–người của U Minh thành sinh hoạt ngoài dã ngoại mấy trăm năm còn chưa thể thuphục được dị thú gì, nhân gia lại có thể thu phục được lang thú !
Nguyên Thăng nói khoa trương, thiếu chút nữa đã đem Lý Quân hình dungthành ba đầu sáu tay, thẳng đến khi phát hiện thần sắc Lý Mục Tùng càngngày càng đáng sợ.
"Các vị không có thù hận gì với nhau chứ?" Nguyên Thăng thật cẩn thậnhỏi. Anh biết thân phận của Lý Mục Tùng, bởi vì cảm thấy đều đắc tội với ngườicủa Thức tỉnh chi thành nên hoàn toàn không giấu diếm tin tức của Lý Quân.
"Cậu ấy, có thể là con ta." Trong lúc nhất thời Lý Mục Tùng muốn rơi lệ,Nguyên Thăng này ông có chút chướng mắt với kiểu "Hoàn khố" cũng trở nên hếtsức đáng yêu. (Hoàn khố: quần là áo lượt)
Lý Mục Tùng vì con trai mà hận không thể rời khỏi tiểu trấn di động đểxông vào địa bàn của lang thú một lần nữa. Ở Tinh Vân thành, Trần Khải lại bởivì con trai của mình mà bị đưa ra tòa án.
Vốn ban đầu Lâm An Liệt cũng không gấp như vậy, gã còn tính đợi thêm mộtthời gian nữa, chờ khi Trần Khải đem mình trở thành người thừa kế, hoặc là cómột cơ hội tốt để ra tay, nhưng Tống Văn lại từng bước ép sát.
Thời điểm khi Trần Khải về tới nhà, Tống Văn cùng gã xé rách lớp mặt nạ,ôm bụng đứng trước mặt gã:
"Mày nói xem, nếu giờ tao ngã một cái thì cha mày sẽ nghĩ như thế nào?"
Thời điểm gã đang cố gắng làm tốt công việc của mình, Tống Văn cười tủmtỉm đưa cho gã một tờ giấy có đóng dấu–"Làm việc chăm chỉ, tương lai này đó đềulà của em trai con."
Gã tân tân khổ khổ định tự tay làm điểm tâm cho Trần Khải ăn, Tống Vănlại thong thả đi vào phòng bếp, tay run lên, một đống lớn hạt tiêu liền đổ vàođiểm tâm gã đang làm:
"Liệt liệt, cha của con không ăn được cay, này......"
Mọi việc như thế, khiến cho lửa giận của Lâm An Liệt càng ngày càng thịnh,hận không thể lập tức sẽ giết chết Tống Văn, nhưng gã vẫn tiếc mạng của mình.
Những động tác này của Tống Văn, tuy rằng khiến Lâm An Liệt tức giận,nhưng cũng chưa đủ để khiến gã bùng nổ, Chú hai của Trần Khải lại khắp nơingáng chân gã, thậm chí ngôn ngữ trong lúc nói đều gọi mẹ của gã là "Con đàn bàđê tiện" .
Cho dù là trong nhà hay nơi làm việc đều không hài lòng,"Triệu Thiên Vũ"Lại vẫn châm ngòi thổi gió, Lâm An Liệt đến đây liền xuất ngoan chiêu, trựctiếp đem tội chứng của Trần Khải công bố ở trên mạng.
Mặc dù Trần Khải có một vài hành vi trốn thuế lậu thuế, nhưng tìnhtiết cũng không nghiêm trọng, chỉ là chuyện như vậy rất nhanh đã có thể sanbằng, thành chủ cũng sẽ không vì nguyên nhân như vậy mà đi động đến một tộctrưởng của gia tộc thâm căn cố đế, nhưng Trần Khải một mình cầm tiền của côngty lại là chuyện khác.
Chú hai của Trần Khải lập tức đem Trần Khải tố cáo lên toà án, tại thờiđiểm Trần Khải không thể không dùng một ít cổ phần công ty bồi thường tổn thất,cũng mất đi vị trí chủ tịch.
Đã không có quyền lực, tính tình Trần Khải trở nên táo bạo, đối với ngườitrong nhà cũng không còn kiên nhẫn như ban đầu.
"Hiện giờ cũng không phải không thể sống, anh nên bình tĩnh một chút."Tống Văn pha một ly trà cho Trần Khải.
"Có phải cô động tay động chân hay không?" Trần Khải đột nhiên phẫn nộ,đứng lên liền cho Tống Văn một cái tát, chén trà trong tay Tống Văn cũng rơixuống mặt đất, lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
"Có quan hệ gì với tôi?" Tống Văn che mặt mình, dựng lông mi. Vốn ban đầutrong tay Trần Khải có 41% cổ phần công ty của Trần thị, lần này vì để dẹp yênmọi chuyện, lại lấy ra 20%, mà 20% này cô cũng được chia một nửa.
Có 10% cổ phần công ty Trần thị so với một chút cũng không lấy đượcgì vẫn tốt hơn.
Hơn nữa, nhiều cổ phần công ty như vậy, chỉ bằng hoa hồng được chia, vềsau cô có thể sống tốt, cả nhà cũng sống khá giả theo.
"Tao không tin !"Rõ ràng bản thân bị tính kế, những tư liệu này khôngphải người thường có thể lấy được, mà lời nói của Liệt Liệt cũng có đạo lý,Tống Văn còn đi lại thân mật với chú hai của mình......
"Tùy anh có tin hay không!" Đã trúng một bàn tay, Tống Văn xem như hết hyvọng .
Ba ngày sau, Trần Khải và Tống Văn ly hôn, ngay sau khi ly hôn, Tống Vănliền rời khỏi Tinh Vân thành, mang theo số tiền được Trần Khải bồi thường.
Tống Văn rời đi, đương nhiên Trần Mộc biết được, cũng bội phục đối phươngcó thể sáng suốt bứt ra như vậy, đương nhiên, đây cũng là do hắn ngầm đồng ý.Nếu Tống Văn là một người đàn bà tham lam, hắn cũng sẽ không sảng khoái để đốiphương rời đi như vậy.
Trong lúc Trần Khải cô đơn, Lâm An Liệt lại "Gặp chuyện không may" , mộtngười cầm biên lai do Lâm An Liệt kí tên, ấn vân tay để mượn đồ tìm tới cửa .
"Đây là có chuyện gì ?" Trần Khải đối mặt với nước mắt của con trai, cóchút vô lực hỏi.
"Ba ba, con cũng không biết, con bị bọn họ lừa! con không muốn chơi bàibạc ...... Thật xin lỗi......" Lâm An Liệt yên lặng rơi lệ. Đối phương là do gã tìm đếnký hợp đồng, tiền được Trần Khải lấy ra lúc này, cuối cùng cũng sẽ rơi xuốngtay gã.
Tống Văn người đàn bà này thông minh, cầm tiền bước đi, gã lại không cócách nào làm gì cô ta, nhưng còn Trần Khải vẫn có thể trả thù .
Chờ gã có tiền, còn có Triệu Thiên Vũ duy trì, đương nhiên có thể đemTrần Khải dẫm nát dưới chân, tất nhiên trước đó gã cũng muốn khiến Trần Khảihai bàn tay trắng.
Trần Khải an ủi con trai đang khóc, hiện giờ ông ta cũng chỉ có đứa contrai này làm bạn.
Thời điểm ông ta kết hôn với Tống Văn, ông ta có đi làm phẫu thuật thẩmmỹ giúp bản thân trẻ lại không ít, nhưng hôm nay, thoạt nhìn ông ta với nhữngngười già sáu bảy mươi tuổi bình thường đều giống nhau.
Trần Khải giúp Lâm An Liệt trả "Nợ", sau đó bắt đầu cuộc sống hai người.Ông ta sẽ không để ý đến tiền bạc, lúc trước lại chưa từng nhìn qua giá củathương phẩm, Lâm An Liệt thì không giống vậy. Cho nên, Lâm An Liệt nắm giữ phầnlớn tài chính, trong lúc Trần Khải còn không biết tình huống của chính mình,tài sản của ông ta phần lớn đã bị gã ngâm nước.
Trần Mộc nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy không có hứng thú, cho dùhắn không ra tay, Trần Khải và Lâm An Liệt cuối cùng đều sẽ hướng tới diệtvong.
Một tháng sau, Lâm An Liệt đem Trần Khải tố cáo lên tòa án, tội danh làcưỡng gian.
Trần Khải ngồi ở vị trí bị cáo, không thể tin nổi mà nhìn đứa con traimình đã vô cùng yêu thương, một câu cũng nói không nên lời.
Lời nói tràn ngập hận ý của Lâm An Liệt lúc trước khi ghé vào lỗtai ông ta một lần nữa vọng lại, rốt cuộc ông ta đã làm sai chỗ nào?
Vấn đề lúc trước có thể dùng tiền để giải quyết, hiện tại lại không được.Trần Khải lúc này cũng không còn tiền để giàn xếp chuyện này.
Sau khi Trần Khải bị bỏ tù, Trần Mộc nhìn ông ta, cầm trong tay chính làthiết bị ghi chép, trên mặt có chuyện lúc trước mà Lâm Tĩnh đã làm, cũng cóchuyện mà Lâm An Liệt đã làm gần đây nhất.
Hết chương 57
Lời của editor: Đây là chương mà khi mình ed có khá nhiều cảm xúc. Cảmxúc với Tống Văn, với Trần Khải và với Lý Mục Tùng. Vì mình không ghét Tống Vănvà cảm thấy cô ấy cũng không xấu nên mình dùng nhân xưng bình thường J, chỉ đơngiản cô là người phụ nữ thực dụng và khá thông minh, mong rằng phụ nữ chúng tacũng như vậy thì đỡ khổ. Còn Trần Khải, ông ta có con mắt nhìn người quá tệ hạinên kết quả ông ta nhận được cũng không có gì là quá đáng, đúng người đúng tội.Còn Lý Mục Tùng, ed đoạn ông nói về con trai mình mà thấy thương với cảm độngkinh khủng, có câu tuổi trẻ khí thịnh, cảm giác chắc ông phải hối hận vì chuyệnkhi xưa lắm, có nhiều cách để trả thù mà, sự trả thù của Lâm An Liệt là một vídụ ha ha. Hôm nay xúc động lắm lời quá, mong mọi người thứ lỗiJ
Chương 58: Tiếnvề phương bắc...
Trần Khải im lặng xem thiết bị ghi chép trong tay, từ lúc ông ta bị đuổikhỏi vị trí chủ tịch, từ lúc chú hai của ông ta trở thành gia chủ của Trần gia,đây là lần đầu tiên ông ta bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến độ có thể nghe đượctiếng đập của trái tim mình.
Tư liệu trong thiết bị ghi chép vô cùng chi tiết, còn thêm rất nhiều ảnhchụp, mỗi lúc xem thêm một chút lại khiến tim ông ta nhảy lên thình thịch.
Đứa con trai lớn của ông ta, đứa con đã bị ông ta bỏ qua, cảm thấy nó chỉlà một đứa tứ chi phát triển, vậy mà lại có bản lĩnh như vậy, có thể đem chuyệnmà đến ông ta cũng không biết tra xét rành mạch.
Ông ta đúng thật là mắt mù rồi ? Chân tướng chỉ trong gang tấc mà cònkhông thể nhìn thấy, càng chưa bao giờ chú ý đến động tĩnh của Trần Mộc ...... Chotới tận bây giờ ông ta cũng không biết, con trai của ông ta đã trưởng thành,trở thành một người cường đại có thể sánh vai với ông ta rồi.
Kỳ thật trước khi gặp Lâm Tĩnh, cuộc sống hôn nhân của ông ta và Lưu ChânChân cũng không tệ, khi đó Lưu Chân Chân cũng không giống như bây giờ, đối vớiông ta chỉ là giữ lại sự sĩ diện......
Ông ta thích Lâm Tĩnh, vô cùng thích. Mỗi một câu nói của Lâm Tĩnh đều cóthể nói tận vào trong tâm khảm của ông ta, cho dù ông ta có vấn đề gì cũng đềucó thể kể lại với cô ta. Cô ta cũng sẽ vô cùng ôn nhu, sẽ nấu cơm cho ông, sẽđan áo len cho ông, giống như đem ông trở thành toàn bộ thế giới của mình. Chonên không biết từ lúc nào, ông ta đã yêu thương đối phương.
Nhưng hiện giờ lại biết được tất cả những điều này đều là giả.
Tình yêu của Lâm Tĩnh với ông ta cũng là giả. Ông ta nghĩ đến đứa conđược mang thai tự nhiên của mình cũng là giả , Lâm An Liệt, vậy mà lại là LâmTĩnh tìm tình nhân của cô ta để làm thụ tinh trong ống nghiệm trái phép......
Thời điểm kia, nếu không phải Lâm Tĩnh mang thai ngoài ý muốn, ông tacũng sẽ không nói với cha mẹ muốn ly hôn để lấy cô...... Nếu Lâm Tĩnh vẫn an anphận phân......
Còn có Lưu Chân Chân, khi đó trong lúc vô tình ông ta nghe được nhànthoại, lại bởi vì vài câu châm ngòi thổi gió của Lâm Tĩnh mà cảm thấy đốiphương không giữ trinh tiết với mình. Hiện giờ ngẫm lại thật đúng là buồn cười,chính ông ta có người khác ở bên ngoài, chảng nhẽ lại nghĩ rằng tất cả mọingười đều ngoại tình như mình ? Có điều, tất cả những điều này so ra đều kémLâm An Liệt sở tác sở vi đến khiến ông ta khó chịu.
Sau khi ly hôn với Tống Văn, ông ta luôn nghĩ nửa đời sau của bản thân sẽcùng một chỗ với con trai, trong tay ông ta vẫn còn không ít cổ phần của Trầnthị cùng với bất động sản, chỉ cần không quá sa hoa, tiền hoa hồng được chiacũng đủ cho hai người có cuộc sống giàu sang, nhưng Lâm An Liệt ở bên ngoài"Nợ" một khoản tiền lớn ông ta không nói, còn lấy đi phần lớn tài sản mà ông tasở hữu.
Chỉ là, tất cả những điều này vẫn chưa tính là gì, nếu gã hận ông takhông bảo vệ tốt mẹ con của gã thì đây cũng là thường tình. Cũng là do lúctrước ông ta đã đồng ý lấy Lâm Tĩnh, cuối cùng lại khuất phục ...... Nhưng, đứa conruột của ông ta, phải hận thế nào mới có thể dùng phương pháp như vậy để báothù?
Ông ta còn nhớ rõ thời điểm tỉnh lại ở hai ngày trước, khi nhìn thấy mìnhnằm bên cạnh con trai thì có bao nhiêu khiếp sợ, sau đó không bao lâu cảnh sátliền phá cửa mà vào.
Ông ta không hề nhớ rõ đêm hôm ấy đã xảy ra chuyện gì, khi tỉnh lại đãnhìn thấy con trai với những vết thương trên người, chỉ cảm thấy da đầu runlên, hiện giờ đúng là chế giễu, hình phạt mười lăm năm tù giam......
Liên minh không có khả năng nuôi không một đám người, ở trong ngục giamcũng phải làm việc. Vào buổi sáng mỗi ngày, Trần Khải đều cùng một đám người đixử lí thi thể của dị thú, đem các bộ phận tách ra, rửa sạch rồi đem đi đônglạnh, hoặc là xử lý da lông dị thú.
Cuộc sống rất quy luật, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như lúc trước,ngược lại khiến ông ta béo lên, cũng học được cách không để ý đến ánh mắt tràophúng hoặc tràn đầy ác ý xung quanh. Trong ngục giam này, thân phận của ông tatừng là cao nhất.
Đợi sau khi ra tù, ông ta muốn đi tìm Tống Văn, muốn nhìn thấy đứa contrai chưa từng được gặp mặt, cũng muốn tìm Lưu Chân Chân, xem TrầnMộc hiện giờ rốt cuộc đã có tiền đồ như thế nào.
Có điều, Trần Khải vậy mà chưa từng nghĩ đến, người đầu tiên ông ta gặpkhông phải là Tống Văn lại càng không phải là Lưu Chân Chân, mà là Lâm An Liệt.
Lâm An Liệt vào tù vì tội danh lừa bịp, còn ở trong phòng giam đối diệnvới phòng giam của ông ta, vì thế, mỗi ngày ông ta đều phải đối mặt với kẻ thùcủa mình.
Có điều, tuy Lâm An Liệt hận người cha này là ông ta, nhưng có đôi khilại không thể không lấy lòng ông ta. Lâm An Liệt bị tống vào tù đã không cònmột xu dính túi, hiện giờ tuy rằng ông ta không còn phân nửa sản nghiệp, nhưngtrong tay vẫn còn 5% cổ phần của Trần thị, khi chỗ tiền này được chuyển vào,ông ta cũng có thể dùng tiền để đút lót nhờ cai ngục mua giúp vài thứ cải thiệncuộc sống, mà Lâm An Liệt cũng cần mấy thứ này.
Có lẽ là trùng hợp ? thời hạn thi hành án của Lâm An Liệt cũng dài nhưcủa ông ta, có điều khác ở chỗ, Lâm An Liệt sẽ đi lấy lòng người khác. Ởtrong ngục còn một đám người đồng tình với thiếu niên như vậy, có đôi khi ôngta muốn không để ý đến đối phương cũng không được.
Mỗi khi màn đêm yên tĩnh kéo xuống, Trần Khải sẽ hối hận đến không ngủđược. Nếu như lúc trước không quen biết Lâm Tĩnh, có phải cuộc sống hiện giờcủa ông ta đã vô cùng suôn sẻ? Có một người vợ hiền lành ôn nhu, có một đứa contrai thông minh hiểu ý......
Mà không phải giống như hiện giờ, ăn thứ kém nhất, mặc thứ tệ nhất, cònbị đứa con trai mình từng vô cùng yêu thương chiều chuộng cướp đi quần áo và đồdùng phải mua với giá đắt gấp đôi.
Trần Khải một bên xử lý con mồi trong tay, một bên nhìn Lâm An Liệt ở xaxa đang làm nũng để cho người khác làm việc giúp. Chờ sau này ra tù, đứa con đãmất đi tuổi thanh xuân này của ông ta còn có thể làm gì? Mà chính ông ta, lạicó năng lực để làm gì?
Nếu như có thể làm lại tất cả......
Chu Dật Minh coi trọng mình, Trần Mộc thấy được rất rõ ràng. Khi biết tintức hắn muốn đi Nghiên cứu chi thành, Chu Dật Minh liền lập tức phái một phithuyền tư nhân tới.
"Phi thuyền tư nhân đó! Đời này của tôi không biết bao giờ mới có cơ hộingồi lên." Hàn Thanh Vân hâm mộ nhìn chiếc phi thuyền kia. Thân phi thuyền màubạc, độ cong duyên dáng...... Anh ta quyết định đem một nửa tình yêu thương củamình đối với chiến xa để dành cho phi thuyền!
Tiếu Nhiên ôm bả vai đứng ở xa, hiện giờ cậu ta đã rất bội phục Trần Mộc,đối với việc Trần Mộc rời đi, vậy mà có chút không nỡ.
"Trần lão đại, lần này cậu rời khỏi có lẽ thật lâu mới trở lại đúngkhông?" Triệu Thiên Vũ hỏi. Tuy rằng lúc trước Trần Mộc liên hợp với vợ củamình để sắp đặt cho anh diễn kịch, có điều đối với Trần Mộc, anh cũng thật tâmkính ngưỡng.
"Ừ, lần này tôi tới Nghiên cứu chi thành sẽ ngốc ở đó rất lâu, có điều,nếu mọi người có cơ hội thì hãy đến thăm tôi." Trần Mộc mở miệng, lại nhìn vềphía Triệu Dương vẫn đang trầm mặc đứng một bên, từng là một tên nhóc mập mạp,bây giờ lại gầy tới như vậy.
Chuyện Triệu Minh thích đàn ông bị Triệu Thiên Vũ báo cho cha mẹ Triệugia biết, vì thế, trong lúc hắn đang ở với người của U Minh thành, Triệu Minhđã rời nhà đi, lúc ra đi còn để lại tất cả tài sản mà cậu ta đã tích góp bấylâu nay.
Trần Mộc không biết nên đánh giá chuyện của Triệu Minh như thế nào, cóđiều, cả Triệu Dương và Triệu Minh rõ ràng đều có ý tứ với đối phương, lại biếnthành bộ dáng như bậy giờ.
"Triệu Dương, cậu có muốn đi Nghiên cứu chi thành với tôi không ?"
"Trần lão đại ?" Triệu Dương có chút khó hiểu.
"Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu, rõ ràng là Triệu Minh đã rời khỏi TinhVân thành đi lưu lạc, cậu có muốn xông pha một lần hay không ?" Thuận tiện cóthể giải sầu. Trần Mộc còn muốn nhờ Chu Dật Minh để lại một vị trí trong quânđội cho Triệu Dương. Hiện giờ Triệu Dương có bộ dạng nửa sống nửa chết, chờ saukhi ngốc ở trong quân đội mấy tháng, tuyệt đối sẽ vựng dậy tinh thần, ở nơi kiakhông có thời gian cho cậu ta thương xuân tiếc thu.
"Tôi đi !" Triệu Dương lập tức mở miệng.
"Dương Dương ?" Triệu Thiên Vũ ngược lại có chút nóng nảy:
"Em đi như vậy, thể nào chú cũng sẽ đánh chết anh cho mà xem!"
"Không đâu anh, cha mẹ cũng khuyên em đi ra ngoài một chút. Anh cũngbiết, thịt trên người em càng ngày càng ít thì bọn họ sẽ càng ngày càng gấp."Triệu Dương khó có được cười cười.
"Quên đi, vậy để tôi một mình ở nơi này làm trâu làm ngựa đi." TriệuThiên Vũ phất phất tay.
Trần Mộc mang theo Triệu Dương vào phi thuyền tư nhân, nhìn Tinh Vânthành chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng đến khi không nhìn thấy nữa, trong lúc nhấtthời liền cảm thấy cả người thoải mái.
Lâm An Liệt bị hắn đưa vào ngục giam, có lẽ đời này hai người sẽ khôngcòn cơ hội gặp mặt nữa, bi kịch đời trước cũng sẽ không phát sinh.
Ở Nghiên cứu chi thành, hắn có thể có một cuộc sống mới, ngay cả mẹ có lẽcũng sẽ tìm được một người đàn ông biết quí trọng, yêu thương bà.
"Trần lão đại, Nghiên cứu chi thành là thế nào ?" Vốn Triệu Dương vẫnnhìn ngoài cửa sổ, lúc này quay đầu hỏi.
Trọng sinh không bao lâu, Trần Mộc liền đụng phải ba anh em Triệu gia,sau đó cùng nhau đi săn, cùng nhau xây dựng thế lực của bản thân mình, ở chungđã nhiều năm, Triệu Dương và Triệu Minh cũng trở thành em trai của hắn:
"Nghiên cứu chi thành tôi cũng chưa tới bao giờ, có điều cũng đã nhìn quakhông ít video về nơi đó, ở đấy cũng rất được ."
Bốn thành thị cấp một đều hạn chế nhân khẩu ở lại, cũng không giống mộtvài thành thị cấp ba, nơi người ở đều không có một chút cây cối nào.
Triệu Dương lại hỏi không ít vấn đề, đương nhiên Trần Mộc cũng nói vớicậu ta những ý tưởng về tương lai dành cho cậu. Đối với việc tiến vào quân đội,ngược lại Triệu Dương không có chút mâu thuẫn nào.
Phi thuyền bay rất ổn định, nói trong chốc lát, Triệu Dương liền mơ mơmàng màng lệch qua sô pha ngủ, Trần Mộc cũng cởi giầy nằm trên một chiếc sô phakhác. Sau đó, ánh mắt thống hận của Lâm An Liệt khi bị bỏ tù phảng phất xuấthiện trước mắt hắn, vậy mà hắn lại cảm thấy có chút vui vẻ.
Trần Khải vừa vào ngục, Lâm An Liệt đã muốn bắt lấy người lúc trước cùngđối phó với Trần Khải tạo ra khoản "Nợ cờ bạc", có điều, gã lại không ngờ tới,số tiền này gã sẽ không bao giờ có thể cầm tới tay. Sau đó "Triệu Thiên Vũ"cũng đột nhiên trở mặt, cái này còn chưa tính, vậy mà chú hai của Trần khải cònlấy ra một vài video và hình ảnh kiện gã lên toàn án.
Những chứng cớ này đều có thật có giả, nếu Trần Khải còn tại vị, bảo vệgã cũng không khó, nhưng Trần Khải đã bị bỏ tù, chưa tính đến việc Triệu ThiênVũ đối với tình hình này làm như không thấy, vậy mà còn bỏ đá xuống giếng, vìthế, không bao lâu sau gã đã bị đưa vào ngục giam.
Lâm An Liệt có kết cục như vậy, đương nhiên không thể không có liên quanđến Trần Mộc. Đời trước Lâm An Liệt có thành chủ làm chỗ dựa, khiến cho hắnsống không bằng chết, lần này Lâm An Liệt đã không có hậu trường, lại bị hắnđưa vào ngục giam.
Về sau, tất cả ở Tinh Vân thành cũng không còn quan hệ gì với hắn nữa !
Trần Mộc nhìn đèn trần hoa lệ của phi thuyền tư nhân, tâm tình rộng mởtrong sáng. Vũ đài sau này của hắn sẽ không chỉ có một thành thị cấp ba nhỏ bé!
Từ khi biết tin tức của Lý Quân, Lý Mục Tùng vẫn đứng ngồi không yên, lúctrước cho dù ở thời điểm nguy cấp nhất cũng không hề khiến cho ông bối rối, thếnhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủn quầng mắt của ông đã trở nên đen tuyền.
"Cha, người nghỉ ngơi một chút đi......" Lý Triết Tâm nói không nên lời cảmgiác hiện giờ của mình là gì, bởi vì cha chỉ có mình cô là con gái nên ngay từnhỏ cô đã coi mình là một đứa con trai, nhưng hiện giờ, có thể cô còn có mộtngười anh trai nữa.......
"Triết Tâm, cho tới bây giờ cha cũng không biết anh trai con còn sống, nólàm thế nào mà có thể lớn được như vậy?" Lý Mục Tùng xoa mi tâm của mình, mởmiệng.
"Nhất định anh trai là cát nhân có thiên tướng, cha, chúng ta phải nhờcậy vào Nghiên cứu chi thành, đến lúc đó thật sự không có việc gì chứ ?" LýTriết Tâm vẫn có chút lo lắng, hiện tại, phần lớn bọn họ đều đã có bộ đàm liênlạc, cũng đã nói lên bọn họ có thân phận, nhưng có thể vào thành...... tất cảmọi người đều cảm thấy thấp thỏm lo âu.
"Sẽ không có việc gì đâu, chúng ta là người của U Minh thành, cho dùkhông có dị năng cũng không phải kẻ yếu, một lực lượng như vậy, cấp cao củaNghiên cứu chi thành hẳn sẽ không muốn buông tha." Lý Mục Tùng mở miệng. Phầnlớn bộ phận người của U Minh thành sẽ tiến vào Nghiên cứu chi thành , theo nhưlời nói của Chu Dật Minh, bọn họ đều sẽ trở thành quân nhân.
Có điều, người khác có thể vào thành, bản thân chỉ sợ cả đời cũng khôngthể đi vào thành. Lúc trước khi ông chạy trốn khỏi Thức tỉnh chi thành, đã bịtruy nã toàn thế giới, gen của ông căn bản không có cách nào có thể xin bộ đàmliên lạc.
"Như vậy là tốt rồi." Lý Triết Tâm gật gật đầu. Cô hỏi điều này, một mặtlà thật sự lo lắng, mặt khác cũng là muốn nói lảng sang chuyện khác, nếu cùngnói chuyện với cha, cuối cùng cha cũng sẽ đem chuyện về người anh trai mất tíchcủa cô nói lại lần nữa, mà tất cả, phần lớn là chuyện anh trai cô khóc nháo nhưthế nào, làm nũng như thế nào...... Sau mấy lần nghe xong, trong đầu cô luôn hìnhdung anh trai so với đứa bé nhà Ngụy Na chỉ là một đứa trẻ lớn xác!
"Thành chủ, có người đến đón chúng ta !" Giọng nói của Lý Dũng ở bênngoài vang lên, hiện giờ con gái của anh cũng đã tròn một tháng tuổi, cũngkhông giống với những đứa trẻ của U Minh thành ở bên ngoài có làn da thô rápvới những đốm đen, đứa bé này trắng trắng mềm mềm, đáng yêu vô cùng, nguyệnvọng của mấy đứa nhỏ dưới mười tuổi trong U Minh thành đều là sau này muốn kếthôn với cô nhóc, về phần những đứa lớn hơn mười tuổi thì đều tỏ ra tiếc nuốikhi mình sinh quá sớm......
Vì thế, Lý Dũng lúc nào cũng bảo vệ con mình nên đôi khi không nhịn đượcmà muốn dùng bạo lực dạy dỗ một đám nhóc tinh lực tràn đầy, mỗi ngày còn đếnbên giường con gái yêu nhà mình văng ra một tá "Vợ nhỏ". Con gái vừa mới sinhra mà anh đã bắt đầu phát sầu chuyện đại sự cả đời của nó, còn hận không thể giữcon gái trong nhà cả đời không gả đi.
Đương nhiên, ý niệm trong đầu này của anh vừa mới nói với Ngụy Na, đã bịNgụy Na thưởng cho một quyền vào đầu. Thân thể của Ngụy Na luôn khỏe mạnh lạiđược bác sĩ chăm sóc nên khôi phục rất tốt, có điều vị nữ bác sĩ kia của Nghiên cứu chi thành cũng dạy cho Ngụy Na không ít những tri thức kì quái, vìthế, tuyên bố chính mình có chút hậm hực hậu sản – Ngụy Na đang dùng nắm taythưởng cho anh một quyền lên đầu, rồi ôm tay mình hô đau, lại chỉ trích anh cócon mà quên mất vợ, khiến cho anh trong lúc đó dù mệt mỏi với hai người phụ nữmột lớn một nhỏ nhưng ngay cả khi đau cũng cảm thấy khoái hoạt.
Thi thoảng bố vợ của anh, nhị trưởng lão của U Minh thành nhàn nhã cũnglại đây xem con gái, còn có thể ghét bỏ anh da dày thịt béo, con gái nhà mìnhcó véo thế nào cũng không có phản ứng......
"Đưa chúng ta đi Nghiên cứu chi thành ?" Lý Triết Tâm mở cửa hỏi, cô vôcùng tò mò đối với thành thị, mấy ngày này, vị nữ bác sĩ Thẩm Lâm của Nghiêncứu chi thành cũng đã trở thành bạn bè với cô. Cô vốn chưa từng để ý đến dungmạo của mình, cũng đem bản thân trở thành con trai lại bắt đầu chăm sóc làn dacủa mình. Mỗi ngày đều sẽ vụng trộm dùng một vài đồ trang điểm mà Thẩm Lâm chođể khoa tay múa chân trên mặt mình một chút, còn có mặt nạ và một vài thứ khác.
Những người vốn có dung mạo như hoa, làn da trắng nõn có làm như vậy cũngkhông đem lại hiệu quả gì, nhưng cô thì khác, mới hơn một tháng mà cô đã cảmthấy làn da của mình nhãn nhụi hơn không ít. Bị Thẩm Lâm lôi kéo trang điểm,còn có bộ dáng như một cô gái, lúc này có không ít tên con trai vốn xem cô làbạn bè, trở thành lão đại của U Minh thành vậy mà khi nhìn thấy cô đều đỏ mặt.Đương nhiên, những người này đều bị Thẩm Lâm gọi là những tên đàn ông chưa từngthấy phụ nữ thực sự, ai bảo U Minh thành nam nhiều nữ ít, có mấy người có thểlấy được vợ cơ chứ?
Đương nhiên, những thay đổi của con gái cũng không tránh được ánh mắt củaLý Mục Tùng đang nhớ thương con trai, vì thế, lại thêm một sự phát sầu vớichuyện trung thân đại sự của con gái.
"Đúng vậy, tới đón vẫn là người quen, chính là Trần Mộc." Lý Dũng mởmiệng. Anh vô cùng kính nể đối với Trần Mộc, người của U Minh thành kính trọngnhất chính là cường giả.
Lý Triết Tâm gật gật đầu, ngược lại cô đối với Trần Mộc cũng không có hảocảm gì. Lúc trước cô bởi vì Chu Dật Cẩn mà tâm thiếu nữ rục rịch, kết quả,người ta lại là hai người đàn ông ở cùng một chỗ...... Được rồi, ở U Minh thành,người như vậy cũng không hiếm thấy, Thẩm Lâm nói, phụ nữ đều quý trọng chínhmình, về sau khẳng định cô sẽ tìm được một người tốt hơn!
Trần Mộc vừa đến Nghiên cứu chi thành, còn chưa kịp nhìn kĩ cái thành thịnày, chỉ mới cùng mẹ ăn một bữa cơm, đã bị Chu Dật Minh gọi tới đón người, lýdo là lúc trước hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian ở Tinh Vân thành. Có điều,hắn cũng không chán ghét nhiệm vụ này, trước đó vài ngày, cả ngày dùng lời ngontiếng ngọt dụ dỗ Lâm An Liệt, hắn đã ghê tởm đến muốn phun ra, có thể nhìn thấyChu Dật Cẩn ngược lại cũng không tồi. Phần lớn cảm xúc của Chu Dật Cẩn đều đặtở trên mặt, so với Lâm An Liệt thì ở chung tuyệt với hơn rất nhiều, hơn nữa,ngày kế tiếp, hắn đã có thể tùy tâm sở dục vận dụng dị năng của mình để chiếnđấu với dị thú!
Người của U Minh thành rất nhiều, nếu để chiến xa tới đón sẽ không kháchquan, Chu Dật Minh liền trực tiếp điều động một tiểu trấn di động quân dụngtới.
Tiểu trấn di động quân dụng so với tiểu trấn di động của Nguyên Thăng thìtốt hơn rất nhiều, tốc độ nhanh diện tích cũng rộng lớn, Trần Mộc và Chu DậtMinh vừa mở ra tiểu trấn di động liền nhìn thấy Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăngđang đứng chờ ở cửa.
"Đã lâu không gặp." Mấy ngày nay Trần Mộc cũng chưa liên lạc với Chu DậtCẩn, cũng không thể nói rõ là tâm trạng gì, có lẽ bởi vì không muốn nhắc tớiLâm An Liệt.
"Phải là đã rất lâu không gặp." Chu Dật Cẩn nhíu mày. Mấy ngày nay y vẫnluôn ở trên tiểu trấn di động của Nguyên Thăng để giới thiệu với người của UMinh thành tất cả về Nghiên cứu chi thành, muốn đem một đám dã nhân giáo dụctốt thật đúng không phải là chuyện dễ dàng, mấy ngày nay y liên tục bận rộncũng không ngủ ngon được bữa nào.
"Anh trai cậu để cho tôi tới đón người, còn có chuyện của Lý Quân cũngmuốn xử lý, nhân viên huấn luyện dự thi của Nghiên cứu chi thành là ở địa bàncủa Lang thú phía bắc." Trần Mộc mở miệng.
Hơn nửa năm sau chính là cuộc thi tranh đấu thế giới, liên minh người Hoasẽ tổ chức một cuộc thi chọn tuyển thủ, đến lúc đó Nghiên cứu chi thành sẽ cómười danh ngạch dự thi, hiện tại, mười cá nhân này sẽ tiến hành huấn luyện lúctrước.
Tham gia huấn luyện đều là những người tinh anh nhất, đương nhiên cũngkhông thể để cho họ có điểm nào bị tổn hại, cho nên trang bị đảm bảo an toànnhất, Chu Dật Cẩn chính là người quản lý điều động hậu cần nội bộ, đến lúc đócòn có thể có một vài tiểu trấn di động đi theo, thật không khéo chính là tiểutrấn di động của Nguyên Thăng.
"Tôi đã nhận được thông báo." Chu Dật Cẩn mở miệng.
"Tôi cũng nhận được thông báo...... Nhưng đây là tiểu trấn di động của tôi đó!" Nguyên Thăng hò hét, có điều, có thể gặp lại "Thái Sơn" kia cũng khôngtệ.
Hết chương 58
Chương 59: Thiđấu...
Càng đi về phía bắc, thời tiết cũng càng lạnh.
Lúc này trên tiểu trấn di động của Nguyên Thăng cũng chẳng còn lại mấyngười, phần lớn người của U Minh thành đều đi đến Nghiên cứu chi thành nhậnhuấn luyện quân sự, mà Triệu Dương cũng đã ở trong nhóm người ấy.
Cùng tiến vào quân đội với người của U Minh thành, những ngày về sau củaTriệu Dương có thể nghĩ, phải biết người của U Minh thành cho dù nam nữ giàtrẻ, mỗi người đều vô cùng cường tráng không sợ chịu khổ, cho dù thân thể củaTriệu Dương có thực lực, nhưng ngay cả hoàn cảnh ở dã ngoại cũng không thểthích ứng, chỉ sợ còn không bằng một đứa trẻ mười tuổi .
Có điều, phần lớn người của U Minh thành đều đi vào Nghiên cứu chi thành,nhưng vẫn có vài người ở lại, Lý Mục Tùng, Lý Triết Tâm, một người tội phạm từnhỏ đã chạy ra khỏi thành, hiện tại tuổi đã lớn liền quyết định an cư ở trêntiểu trấn di động này, còn có bốn người trẻ tuổi thực lực cao cường, đều lànhững người không có gia đình.
Vốn một nhà ba người Lý Dũng cũng muốn lưu lại, nhưng bị Lý Mục Tùng lờilẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Lý Dũng là con nuôi ông nhận sau khi đã ra nhập U Minhthành, dị năng là hệ lực lượng, có chút giống với ông, một đoạn thời gian rấtdài sau đó, ông đều đem cảm tình dành cho con trai Lý Quân ký thác trên ngườiđứa trẻ này, tình cảm ấy cũng rất sâu, đương nhiên không muốn một nhà bọn họgặp phải nguy hiểm, huống chi, tuy rằng có thể ở trong tiểu trấn di động nhưngđứa trẻ mới một hai tháng đã phải rời xa nơi người ở e rằng sẽ không được chămsóc tốt. Cho nên, Lý Mục Tùng kiên trì để bọn họ đi Nghiên cứu chi thành.
Huấn luyện lần này, đương nhiên Nghiên cứu chi thành cũng phái không ítngười, ngoại trừ phần hậu cần, còn có sáu cao thủ khác, đều là những người trẻmới trên dưới ba mươi tuổi, bốn nam hai nữ.
Hậu cần được Nghiên cứu chi thành phái tới đều yên lặng làm việc, hoàntoàn nghe theo Chu Dật Cẩn phân phó, nhưng sáu người này lại có chút cao caotại thượng, anh mắt khi nhìn về phía đám người Trần Mộc càng không tốt, đối vớiChu Dật Cẩn coi như ôn hòa. Ngẫm lại cũng là điều bình thường, đều là nhữngngười thiên chi kiêu tử tự nhận là thiên tài, bị yêu cầu phục tùng một ngườikhác, đương nhiên sẽ có sự bất mãn.
Có điều, ý tứ của Chu Dật Minh rất rõ ràng, về sau sẽ để hắn làm độitrường, ngoại trừ sáu người này và Trần Mộc , còn muốn tuyển thêm ba người củaU Minh thành.
Trần Mộc cũng hỏi qua Chu Dật Minh, vì sao lại để mình làm đội trưởng,ngược lại Chu Dật Minh tỏ vẻ lưu manh:
"Khẳng định những người này chỉ tin phục người còn cường đại hơn mình,sáu người này trong tay tôi từ nhỏ đã tiến hành huấn luyện nghiêm khắc chứ chưatừng biết tới âm mưu quỷ kế, tuy rằng cậu cũng không phải kẻ hiểu rõ, nhưng sovới bọn họ vẫn tốt hơn một chút."
"Huấn luyện lần này cậu cũng định tham gia?" Phần lớn an bài của Chu DậtMinh Trần Mộc đều có thể hiểu được, nhưng Chu Dật Cẩn cũng đi......Chẳng lẽ anh takhông biết thực lực của Chu Dật Cẩn chỉ có thể gọi là mèo ba chân sao?
"Tôi muốn giúp mọi người cải tạo vũ khí, hơn nữa, giải đấu thế giới mộtnăm sau là đấu theo đoàn đội, có khả năng cũng cần nhân viên kỹ thuật tham dự."Hạng mục thi đấu hàng năm của giải đấu thế giới cũng không giống nhau, nhưngnăm nào cũng có đấu đoàn đội, có đôi khi còn không thể thiếu nhân viên kỹthuật.
"Nó cũng tham gia ?" Trần Mộc kinh ngạc kêu lên, lại nhìn sang một bên.Lần này hắn đến đây, cũng đem theo linh thú mà Chu Dật Cẩn để lại ở Tinh Vânthành. Lúc này, con cún nhỏ màu xám đang bị A Hổ nhìn qua thì nhỏ hơn rất nhiềubắt nạt. A Hổ nho nhỏ huy huy chân trước, con cún con liền nịnh bợ bắt đầu vẫyvẫy cái đuôi lăn lộn giúp A Hổ tìm niềm vui......
"Tiểu Bảo !" Biểu hiện của linh thú nhà mình thực sự rất dọa người, ChuDật Cẩn cảm thấy trên mặt phát sốt, có điều, nghĩ đến hình thể thực sự của AHổ, y lại cảm thấy bình thường trở lại.
Tiểu Bảo nhà y mới ăn được nửa bình thức ăn dành cho linh thú, A Hổlại ăn được lượng thức ăn dành cho mười người, này tuyệt đối không thể so sánh.
"Nếu cậu xác định muốn tham gia, tiếp theo cần phải nghe lời tôi ." TrầnMộc nhìn Chu Dật Cẩn mang theo linh thú của mình trở về, mở miệng.
"Không thành vấn đề, có điều, đến bây giờ tôi còn không thể bán thú hóa,anh biết rõ ......" Chu Dật Cẩn có chút bất đắc dĩ. Muốn y đem một đống linh kiệnbiến thành hữu dụng thì không khó, nhưng muốn y chiến đấu...... Y giống phần lớnngười ở chung quanh, linh thú này y vẫn luôn nuôi như sủng vật, nhà bọn họ cóbảy tám con linh thú, tất cả đều chỉ ngồi xổm trong nhà tích mỡ.
Lần này y đi ra ngoài trải nghiệm, nếu không phải rời nhà một thời giandài, y cũng sẽ không mang theo Tiểu Bảo.
"Chỉ cần chăm chỉ huấn luyện là được, linh thú của cậu gọi là Tiểu Bảođúng không ?" Trần Mộc nhịn không được muốn cười:
"Nhìn Tiểu Bảo với cậu quan hệ cũng không tồi, huấn luyện thêm vài lần làđược, đáng tiếc thiên thạch đã không còn, nếu không không chừng cậu còn có thểcó dị năng."
"Tôi không dám hi vọng xa vời đến dị năng, có năng lực tự bảo vệ mình làtốt rồi." Chu Dật Cẩn nhu nhu Tiểu Bảo trong lòng.
Nghỉ ngơi một ngày, ngay ngày hôm sau, Trần Mộc để cho tiểu trấn di độngđến trên một mảnh thảo nguyên, lại gọi thêm vài người cao thủ của Nghiên cứuchi thành, mang theo người của U Minh thành và Chu Dật Cẩn, chuẩn bị ra khỏitiểu trấn.
"Đợi với, tôi cũng đi !" Một nữ bác sĩ mặc một thân màu trắng chạy tới,trên lưng cô là một cái thùng rất lớn, có chút không tương xứng với thân thểcủa cô, có điều tin rằng tất cả mọi người sẽ không chú ý tới điểm này, bởi vìngay cả Trần Mộc không bao giờ để ý đến phụ nữ cũng đem ánh mắt phóng lên bộngực của cô nàng– đây rõ ràng là đại hung khí !
Hai cái bánh bao trước ngực Thẩm Lâm theo từng bước chạy của cô mà mà lúclắc, có điều, cũng may hiện nay khoa học phát triển, tất cả mọi người đều có ítnhiều kinh nghiệm, sẽ không vì một chút dụ hoặc nhỏ này mà tâm thần nhộn nhạo,cơ mà hình như không đúng !
Trần Mộc nghe được bên cạnh có tiếng hít nước mũi, vừa quay đầu liền nhìnthấy bốn nam thanh niên đến từ U Minh thành tất cả đều một bộ dáng thần hồnđiên đảo, trong đó có một người phía dưới mũi còn xuất hiện chất lỏng màu đỏkhả nghi......
Người duy nhất đem ánh mắt đặt ở chiếc thùng trên lưng Thẩm Lâm– Lý TriếtTâm, lúc này đã nhận lấy từ trong tay Thẩm Lâm thứ gì đó, quay đầu nhìn thấy bộdáng của bốn người này, lại nghe thấy những người đến từ Nghiên cứu chi thànhphát ra hừ nhẹ, thậm chí còn có một giọng nữ vô cùng khinh thường nói một câu"Quê mùa".
Lý Triết Tâm liền lập tức nổi giận, một cước đá tên con trai vừa chảy máumũi, một cước này của Lý Triết Tâm trực tiếp đá vào ngực đối phương, cũngmay không dùng nhiều lực. Tên kia chỉ lung lay một chút, anh ta cũng rất xấuhổ, liền vươn cánh tay thô ráp màu đen của mình lau máu mũi. Thẩm Lâm thấy vậyliền lấy từ trên người ra một cái khăn tay đưa cho anh ta, anh ta cũng nhậnlấy, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái rãnh thật sâu trước ngực Thẩm Lâm,máu mũi lại càng chảy ác liệt.
"đúng là lẳng lơ." Giọng nữ vừa rồi lại mở miệng. Những người lần nàyđược Chu Dật Minh phái tới là bốn nam hai nữ, trong hai người nữ thì một ngườicó diện mạo khá bình thường, một người khác cũng là mỹ nữ, lời này chính là mỹnữ kia nói ra .
"Theo như tôi thấy thì cô rõ ràng là ghen tị đúng không? Ngực sân bay?"Thẩm Lâm cười đầy kiều mỵ, còn ném thêm một cái mị nhãn. Toàn thân cô trên dướiđều tràn ngập một loại phong tình thành thục, cho dù đối phương có bộ dángkhông tồi, nhưng làn da hay dáng người đều không phải thứ có thể so sánh vớicô.
Bị Thẩm Lâm cướp lời, đối phương rõ ràng có chút phẫn nộ, hai người đànông bên cạnh liền lập tức tiến đến dỗ dành, còn thuận tiện trừng mắt liếc ThẩmLâm một cái. Cô nàng kia tức giận đi lên một chiếc chiến xa, sau đó, hai ngườiđàn ông kia cũng lập tức đi theo.
"Cô cũng đi ?" Trần Mộc mở miệng hỏi. Hắn không quan tâm tới sự hơn thuagiữa những cô nàng này, có điều, cô gái xinh đẹp này mà ở lại chỉ sợ sẽ pháhỏng đoàn đội.
"Đúng vậy, vừa rồi tôi đã báo cáo tình huống với Chu tiên sinh, ngài đểtôi đi cùng, thuận tiện chăm sóc em trai nhỏ của Chu gia." Thẩm Lâm lại quăngmột cái mị nhãn cho Chu Dật Cẩn. Chu Dật Cẩn không phản ứng gì, cái thanh niêntay còn đang cầm khăn che mũi trước ngực có một vết chân lại chỉ dám nhìnthẳng.
"Để cô ấy đi cùng đi." Chu Dật Cẩn mặt vặn vẹo, mở miệng. Tuổi của ThẩmLâm không hơn kém y nhiều lắm, cũng là đứa con gái duy nhất của Thẩm gia, cóđiều từ nhỏ còn có chút ly kinh phản đạo, chỉ chịu phục một mình Chu Dật Minh,may mắn, y thân là em trai của Chu Dật Minh, chưa từng bị đối phương chà đạp......Có điều, nếu Thẩm Lâm nói như vậy, khẳng định đã có chỉ lệnh của anh trai.
"Đều tự tìm xe, xuất phát đi." Trần Mộc mở miệng, sau đó liền nhìn thấycái thanh niên nhìn Thẩm Lâm đến chảy máu mũi kia đang lôi kéo một người kháclên chiến xa, tránh ở chỗ xa xa.
Người trẻ tuổi, không bốc đồng là không thể lấy được vợ!
Chiến xa trang bị cho bọn họ tính năng cũng không tồi, lấy ra ba chiếcxe, một chiếc đã bị sáu người của Nghiên cứu chi thành chiếm cứ , chiếc thứ badành cho bốn người của U Minh thành , Trần Mộc, Chu Dật Cẩn còn có Lý Triết Tâmvà Thẩm Lâm liền vào chiếc thứ hai.
Trần Mộc vừa lên xe, liền mở kênh đội ngũ:
"Lần này đi hướng bắc, thuận tiện dò đường."
"Có thể đi hướng bắc, Trần Mộc, chúng ta đấu một trận xem thế nào? xem aisăn bắt con mồi nhiều hơn." Một giọng nam vang lên trong kênh đội ngũ, đúng làngười đứng đầu trong sáu người đến từ Nghiên cứu chi thành –An Bình Chí.
"Có thể." Muốn khiến bọn họ chịu phục, không thể không xuất ra bản lĩnhcủa mình, lúc này Trần Mộc liền ứng chiến.
Âm thanh của Trần Mộc vừa vang lên, chiếc chiến xa ở phía trước liền độtnhiên tăng tốc rồi quẹo một cái, lập tức vung lên một mảnh bụi bặm.
"Nhất định phải khiến cho bọn họ mở to mắt mà xem !" Chu Dật Cẩnngồi ở vị trí phó lái, lập tức mở miệng.
"Đương nhiên !" Trần Mộc cười cười. Thực lực của sáu người này cũng khôngtồi, có điều lại chưa từng thực sự nhìn thấy máu, đặc biệt là hai cô gái kia,cho dù có thực lực cấp tám, sinh tồn ngoài dã ngoại cùng lắm cũng chỉ có thể sovới một thợ săn dị thú cấp sáu có kinh nghiệm phong phú, trách không được ChuDật Minh lại để hắn đảm đương chức vị đội trưởng này.
Có điều, Nghiên cứu chi thành không phải Thức tỉnh chi thành, muốn tìmđược sáu người dị năng giả trung cấp cũng coi như không dễ dàng , giải đấu toànthế giới còn hạn chế tuổi......
Tình huống lúc này của Nghiên Cứu chi thành như thế nào Trần Mộc cũngkhông biết, hắn chỉ biết là, dị năng của mình mà dùng để tìm con mồi thì sẽ tốtđến không thể tốt hơn được nữa, hơn nữa, dị năng không khí mà đụng đến một dịnăng giả đã có phòng bị thì muốn thắng được là rất khó, nhưng nếu là dị thú thìlại là chuyện khác, quả thực chính là mọi việc đều thuận lợi, mặt khác, ngườicủa U Minh thành không có ai là kẻ yếu, chẳng hạn như cậu thanh niên trẻ tuổivừa bị Lý Triết Tâm đạp một cước. Cậu ta là con trai thứ của đại trưởng lão, làdị năng giả hệ hỏa trung cấp, thân thể còn vô cùng cường tráng.
Rất nhanh, bọn họ liền đụng phải mấy con mồi không tồi, Trần Mộc còn chưara tay, mấy người của U Minh thành kia đã đem dị thú phân thây, thủ pháp lưuloát.
Trần Mộc vẫn đều chú ý tình huống chung quanh, Chu Dật Cẩn đã cùng hợpthể với Tiểu Bảo cũng tham gia chiến đấu, kỳ thật Chu Dật Cẩn tiến bộ rấtnhanh, đi theo người của U Minh thành vài tháng, cho tới bây giờ y cũng chưatừng ngừng rèn luyện, ấn theo phỏng đoán của Trần Mộc, y đã có thể đánh ngangtay với một thợ săn dị thú cấp ba.
Hiện nay trên tiểu trấn di động cũng không thiếu cái ăn, cho nên Trần Mộccăn bản không định đi săn dị thú cấp thấp, có điều, Chu Dật Cẩn muốn huấnluyện, liền nhất định phải đối phó với dị thú cấp thấp.
Một con thỏ xám thú đang chạy trong đám cỏ cao bằng nửa người, Chu DậtCẩn nhảy mấy bước liền chắn trước mặt nó, thỏ xám đột nhiên nhảy lên, chân sauđá về phía Chu Dật Cẩn, lại bị đối phương xoay người tránh thoát , chiếc rìutrong tay vung lên, bụng của thỏ xám đã bị vạch một miệng vết thương dài, nóxoay người bỏ chạy, có điều đến lúc này đã không thể chạy thoát......
Đi theo người của U Minh thành chịu khổ tuyệt đối là một cách rèn luyệntốt nhất. Lúc này Chu Dật Cẩn đã có thể xử lí dị thú một cách nhanh chóng, conthỏ xám này trực tiếp bị y mổ bụng vứt bỏ nội tạng, sau đó đem những bộ phậnhữu dụng bỏ vào tủ lạnh trên chiến xa.
Tuy rằng thỏ xám không thể so với những dị thú trung cấp mà người khácsăn được, nhưng đây là tự tay y săn bắt, y tin rằng hương vị của dị thú nàytuyệt đối là tốt nhất!
Trần Mộc nhìn thấy bộ dáng của Chu Dật Cẩn có chút tự đắc cười cười, lạinói:
"Nên ăn cơm trưa ."
"Lên xe đi, tôi đi nấu cơm." Thẩm Lâm lập tức mở miệng. Nấu cơm ở ngoàidã ngoại có khả năng đưa tới dị thú khác, mùi máu tươi cũng giống vậy, phần lớnthợ săn dị thú sẽ đổi nơi ở sau khi săn xong, có thể xử lí con mồi tại chỗgiống như Chu Dật Cẩn tuyệt đối là do có chỗ dựa !
" Làm luôn ở bên ngoài đi, đem những thứ này xuống dưới, chúng ta ăn cơmở dã ngoại." Phụ cận nơi này không có dị thú cấp chín, về phần cấp tám, đưa tớimới tốt, một đám người bọn họ đối phó với một con dị thú cấp tám cũng khôngthành vấn đề.
"Được ! tôi tán thành với anh!" Thẩm Lâm lập tức bắt đầu khuân những thứkia xuống, có điều cô vừa mới cầm nồi xuống, Trương Viêm — con trai thứ của đạitrưởng lão đã nhanh chóng khuân hết những thứ đồ cần thiết xuống rồi, sau đóanh ta liền đùa nghịch với cái bếp nướng bằng điện, còn dùng dị năng châm lửa ởbên dưới bếp nướng......
Khóe miệng Thẩm Lâm run rẩy, Lý Triết Tâm coi như hiểu biết những trangbị này của bạn thân, lập tức đem Trương Viêm đẩy sang một bên. Tuy Lý Mục Tùngvà đại trưởng lão có chút tranh đấu, nhưng cô và cái tên có điểm ngốc hồ hồTrương Viêm quan hệ lại không tồi, thật sự không hy vọng đứa nhỏ này bị ThẩmLâm lột da rút xương — Thẩm Lâm tự hào nhất chính là tài nghệ nấu ăn của mình,yêu thương nhất, chính là đồ nghề làm bếp của mình !
Tuy rằng chất lượng của bếp nướng cũng không tồi, nhưng dị năng hệ hỏa......
Thẩm Lâm sờ sờ bếp nướng của mình:
"Nếu cậu đã ngại khí lực của mình quá nhiều, đợi lát nữa liền giúp tôinhóm lửa đi."
Lần này nấu cơm, Thẩm Lâm dùng một chiếc lò vi ba khác để xào rau, TrươngViêm lại bị yêu cầu sử dụng dị năng hệ hỏa để nướng thịt, nướng đến cả nồi đềubiến hình còn không định dừng lại......
Mọi người ăn xong cơm trưa do Thẩm Lâm nấu, có chút chưa thỏa mãn.
"Đầu bếp của Mạc Thủy Cư cũng chỉ có trình độ này mà thôi." Chu Dật Cẩnsờ sờ bụng của mình, cơm của Thẩm Lâm làm người bình thường đều không ăn kịp,ngược lại lần này được ăn đủ.
Anh mắt của Lý Triết Tâm và ba người khác đến từ U Minh thành đều liêntiếp hướng đến chỗ Trương Viêm, hương vị thịt nướng cũng đã truyền đến từ chỗcủa cậu ta, có điều, trên mặt Trương Viêm tất cả đều là mồ hôi, rõ ràng có chútchống đỡ không nổi , hơn nữa, cậu ta còn chưa được có ăn cơm.
"Thịt tốt lắm, có thể ngừng." Thẩm Lâm rốt cục lên tiếng. Lời của cô vừanói xong, Trương Viêm liền an vị ngã xuống.
"Cậu thật đúng là nghe lời." Thẩm Lâm xoay người vỗ vỗ đầu Trương Viêm.Một cái xoay người này của cô, hai miếng thịt heo dường như muốn ép ra ngoài,Trương Viêm hút hút cái mũi, hương vị của thịt nướng cuối cùng cũng áp chế đượcxúc động muốn chảy máu mũi.
"Ăn cơm đi." Thẩm lâm đưa một cái hộp trong tay cho đối phương, bên tronglà thức ăn lúc trước cô để lại, cô còn dùng cái thìa múc thêm hai khối thịt lớnđể vào trong cái hộp, ôn nhu cười.
Rốt cuộc máu mũi vẫn không nhịn xuống được...... Không biết có phải vì bổ máuhay không, những thứ Trương Viêm ăn lúc này đều nhiều gấp đôi so với bìnhthường...... Hơn nữa dị năng hao hết, thời điểm buổi chiều cậu ta chỉ có thể nằmtrong chiến xa.
Lúc trời sắp tối, gặm thịt nướng để điền bụng — Trương Viêm và Chu DậtCẩn liền cắm chốt ở phía sau, đem vị trí điều khiển tặng cho Thẩm Lâm, cô gáinày vậy mà có giấy phép lái chiến xa đấy.
Trần Mộc cắn một khối thịt nướng, có lẽ do đã được nấu trong thời giandài, rất ngon miệng, hương vị vô cùng tốt, mà Chu Dật Cẩn ở đối diện đang ănđến miệng đầy dầu mỡ.
Khi nhìn thấy Trần Mộc không ăn mà nhìn mình, Chu Dật Cẩn lập tức có chútquẫn bách:
"Tôi cũng không quá đói như vậy!"
"Cậu chạy một ngày như vậy đương nhiên sẽ đói." Trần Mộc nhìn thấy taycầm đũa của Chu Dật Cẩn còn có chút run run, cũng bội phục nghị lực đối phương,có điều, có lẽ ngày mai cả người y sẽ đau nhức, không biết còn có thể tiếp tụchuấn luyện hay không.
"Ừ." Chu Dật Cẩn gật đầu, thịt nướng như vậy, tất cả đều là thịt vốn làmón ăn mà y không thích, hiện tại lại cảm thấy hương vị thật tốt, thậm chí hậnkhông thể tất cả đều là thịt mỡ.
"Meo meo ô !" A Hổ bắt đầu lay quần của Trần Mộc, ngẩng đầu đáng thươnghề hề nhìn Trần Mộc, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định nó đã muốn ăn.
Ngược lại Trần Mộc cũng không quá đói, hơn nữa đợi khi trở về tiểu trấndi động, bọn họ còn có thể ăn cơm chiều , lập tức liền đem con mèo béonhà mặt đặt lên bàn, vì thế, rất nhanh lại có thêm một kẻ ăn đến miệng đầy dầumỡ. A Hổ như vậy, nhìn qua so với Chu Dật Cẩn còn đói hơn, còn có thể ăn đếnmột bộ hung tướng.
"Đến." Xe ngừng lại, Thẩm Lâm mở phần ngăn cách trước sau ra:
"Các người nói chuyện yêu đương thế nào rồi ?"
"Rất không tồi." Trần Mộc mở miệng, lôi kéo Chu Dật Cẩn đi xuống xe. Hắncòn muốn nhìn mấy người của Nghiên cứu chi thành đã săn được những thứ gì.
Dị thú cấp tám không phải nơi nào cũng có, có điều bọn họ cũng săn đượcmột con dị thú cấp bảy, còn có không ít con mồi khác.
Chu Dật Cẩn cúi đầu đi theo phía sau Trần Mộc, lấy một cái khăn tay laumiệng, khăn tay là Thẩm Lâm hữu tình đưa cho. Đợi đến khi lau xong miệng củamình rồi, y lại ôm lấy A Hổ bắt đầu lau, trên khăn tay trắng noãn đã thấm đầydầu mỡ.
Nói đến ôm A Hổ, thời điểm lần đầu tiên Chu Dật Cẩn ôm A Hổ liền bị thểtrọng của nó chấn kinh, có điều lập tức y liền xin với Trần Mộc nhiệm vụ ôm AHổ, cả ngày ôm một con heo trăm tám mươi cân gì đó, cũng là một loại huấnluyện.
Bởi vì Chu Dật Cẩn ôm A Hổ, Tiểu Bảo nhà y liền chiếm cứ vị trí bả vai,có thể từ trên cao nhìn xuống "Lão đại" nhà mình, con cún này tỏ vẻ có chútkinh sợ.
Mới đi tới cửa, Trần Mộc liền thấy được sáu người dị năng giả kia, sáungười lúc đầu chỉnh lí rất tốt lúc này lại có chút chật vật, sau khi nhìn thấyhắn sắc mặt rất không tốt, nhưng khi nhìn thấy Chu Dật Cẩn càng thêm chật vật ởphía sau và Trương Viêm đang ôm bụng, sắc mặt lại biến tốt trở lại.
Trần Mộc cười cười:
"Hiện giờ so xem? Ai thua thì phải nghe người thắng ?"
"Được !" An Bình Chí lập tức đáp ứng. Anh ta không tin bản thân sẽ thuakémTrần Mộc, anh ta chính là dị năng giả hệ băng hiếm có đấy!
Chương 60: Huấnluyện
Hôm nay là một ngày đối với An Bình Chí mà nói là thất bại .
Sáu người bọn họ đều là những người Nghiên cứu chi thành khổ tâm bồidưỡng, thi đấu thế giới mười năm tổ chức một lần, mà vài người bọn họ, từ mườinăm trước, đã được chọn là những tuyển thủ tiếp theo của Nghiên cứu chi thành,có điều, làm tuyển thủ của Nghiên cứu chi thành, muốn đại diện liên minh xuấtchiến vẫn rất khó.
Giải thi đấu thế giới, là trận đấu giữa các quốc gia, nhưng cũng là trậnđấu bên trong liên minh. Bốn thành thị cấp một trong liên minh đều đối với danhngạch lần này như hổ rình mồi. Số tuyển thủ có thể tham gia thi đấu của liênminh là mười người, mà mỗi thành thị cấp một có thể đề cử ra mười người, thànhthị cáp hai có thể đề cử ra hai tuyển thủ, thành thị cấp ba có thể đề cử một tuyểnthủ.
Có điều, thắng lợi cuối cùng hầu như đều là tuyển thủ của thành thị cấpmột.
Đám người An Bình Chí từ nhỏ đã bị nghiêm khắc bồi dưỡng, cơm bọn họ ănđều có chuyên gia dinh dưỡng riêng, quần áo mặc hàng ngày cũng là đặt theo yêucầu, mỗi ngày từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều bị quản chế nghiêm khắc.
Bọn họ không phải chưa từng giết dị thú, một năm trước, bọn họ đã có thểphá tan hang ổ của một con dị thú cấp tám, cũng đại chiến một hồi với con dịthú kia, chỉ tốn một giờ, bọn họ đã đem con dị thú cấp tám kia giết chết.
Nhưng giống như hôm nay, lấy chiến xa đi săn con mồi thì vẫn là lần đầutiên.
Mục tiêu của sáu người bọn là giải thi đấu thế giới, đương nhiên bìnhthường sẽ không đi săn dị thú. Hôm nay sau khi rời khỏi đội ngũ, lại phát hiệnmuốn tìm dị thú cũng không dễ dàng.
Thật vất vả mới gặp được dị thú nhưng cấp của con dị thú này lại khôngphải thứ bọn họ muốn. Có điều, ngược lại lúc sau vận khí của bọn họ cũng khôngtồi, đụng phải hai con giác lộc thú cấp sáu. ( giác lộc thú: là cái con hưu cógạc ý )
Hai con giác lộc thú đương nhiên không thể ngăn cản được sáu người dịnăng giả trung cấp, nhưng trong lúc bọn họ đang chiến đấu với giác lộc thú, đãcó ba con ngao thú tập kích bọn họ. Ngao thú là dị thú cấp bảy, lại đột nhiêntập kích, hơn nữa còn quen thuộc địa hình, làm cho bọn họ rất chật vật. Vậy màthời điểm bọn họ muốn phản kích, mấy con ngao thú này lại nhánh chóng rút đi,còn thuận tiện tha thêm hai con giác lộc thú.
Tuy rằng lúc sau bọn họ săn thêm hai con dị thú cấp sáu, nhưng cảm giácthất bại trong lòng lại không bỏ xuống được.
Lý Triết Tâm dẫn theo ba người khác ngoại trừ Trương Viêm đi đến haichiếc chiến xa để lấy vật phẩm. Xe của Trần Mộc ở phía trước, nhưng bên trongđều là những dị thú cấp thấp mà Trần Mộc tìm cho Chu Dật Cẩn luyện tập, ngay cảThẩm Lâm cũng ra tay đối phó với một con chuột thảo nguyên.
Ở phương bắc, chuột và thỏ là hai loại dị thú có vú nhiều nhất, về phầnchâu chấu thú và linh tinh khác, bọn họ cũng không có hứng thú.
"Đây chính là con mồi của các hạ ?" An Bình Chí cảm thấy buồn cười. Nhữngdị thú này bọn họ đụng phải không ít, ngay cả dừng xe cũng cảm thấy lãng phíthời gian.
"Đương nhiên không phải." Trần Mộc mở miệng, Lý Triết Tâm đã túm từ trênxe xuống một con ngao thú.
Nhìn thấy ngao thú, sắc mặt An Bình Chí trở nên có chút khó coi. Cái conchó ngao Tây tạng này, thậm chí còn cường tráng hơn cả mấy con ngao thú mà bọnhọ gặp, ngay sau đó, lại có mấy chục con linh dương thú cấp sáu được bọn họ lấyra từ trong tủ lạnh của chiến xa. Con linh thú ăn cỏ cấp sáu này tốc độ chạyrất nhanh, nói là cấp sáu cũng rất xứng đáng.
Vài người Nghiên cứu chi thành sau khi nhìn thấy càng nhiều dị thú liềnbiết bản thân đã thua, cô gái dị năng giả xinh đẹp liền mở miệng:
"Các người nhiều người."
"Đúng vậy, nhiều người." Trần Mộc lạnh lùng cười, phi thẳng đến, đấm mộtquyền đến trước mặt An Bình Chí.
Mạt thế qua đi, có một đoạn thời gian quân đội đều là người thường, mộtvài quyền cước công phu đương nhiên cũng để cho phần lớn người luyện tập.
Tám tuổi Trần Mộc Thập đã rời khỏi Tinh Vân thành đi thành thị cấp hai đểhọc tập, thứ hắn học lúc đó chính là đi săn và quản lí. Suốt bốn năm, thay đổivài thầy giáo, quyền cước công phu đương nhiên cũng học không ít, còn gianhập thực chiến xã đoàn lúc đó.
Có điều, bởi vì hắn từng rời khỏi Tinh Vân thành bốn năm, bản thân lạikhông phải người thân thiện, sau khi trở về Tinh Vân thành cũng không có ngườibạn tốt nào, mà bạn học trong trường lúc trước của hắn, đời trước hắn cũngthường hay liên lạc, mãi đến khi đột nhiên xảy ra biến cố. Đời này, cũng bởi vìthời gian đã lâu, tất cả những gì trong trường học hắn cũng không còn nhớ rõnữa. Những người bạn cùng lớp này cũng chỉ khi họ chủ động liên lạc hắn mới đáplời, dần dần mọi thứ cũng phai nhạt.
Trần Mộc học quyền cước công phu cũng không tồi, nhưng tuyệt đối khônghơn so với An Bình Chí, chỉ là, bên trong quyền cước còn mang theo cảm giácsinh tử khi cùng chiến đấu với dị thú ở ngoài dã ngoại, khiến cho cảm giác hoàntoàn khác bình thường.
Những quyền cước công phu này hắn đã quên gần hết, nhưng thân thủ đượctôi luyện từ trong thực chiến thì đã được khắc trong xương tủy.
Dị năng không khí phối hợp với quyền cước công phu, An Chí Bình lập tứcbị áp chế, đương nhiên cậu ta không thuận theo, lập tức phát ra vài đạo băngtiễn, lại dùng tường băng ngăn cản công kích cuar Trần Mộc, lực công kích củadị năng hệ băng vẫn rất mạnh !
Trần Mộc cũng không khinh thường, hắn biết bản thân muốn đem cả sáu ngườicùng đánh ngã một lúc là không có khả năng, nhưng muốn đánh ngã thủ lĩnh của họthì có thể, một thoáng chốc, An Bình Chí đã bị một cước của hắn đạp rangoài, khóe miệng chảy máu.
"Sao anh có thể đánh lén ?" Mặt An Bình Chí bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên ,nhưng cũng không kêu đau tiếng nào. Cậu ta chịu huấn luyện từ nhỏ cũng khôngphải giả.
"Tôi đứng đối diện cậu, công kích như vậy còn gọi là đánh lén? Cậu cho làdị thú và kẻ địch trước khi đánh cậu còn hô lên một tiếng cho cậu biết?" TrầnMộc mở miệng, lại nhìn về phía vài người đang phẫn nộ khác:
"Tôi và Lý Triết Tâm liên thủ đánh năm người các cậu? Thế nào? Như vậynhân số của chúng tôi sẽ không đông hơn đúng không?"
"Đi !" Này năm người nhìn nhau, cũng coi như đã biết tầm quan trọng củaviệc chiếm trước tiên cơ, lập tức giành tấn công trước.
Trần Mộc đối phó với ba người đàn ông cũng không có vấn đề gì, dù saonhững người này đều thiếu kinh nghiệm thực chiến, lại quá mức "ngay thẳng", đốimặt với Trần Mộc ngay cả thủ đoạn cũng có thể dùng tới thì cơ bản là không cóphần thắng, mặt khác hai người phụ nữ kia, đương nhiên liền giao cho Lý TriếtTâm .
Mấy người dị năng giả này phối hợp với nhau cũng không tồi, qua nửa giờ,Trần Mộc mới đem người cuối cùng đánh ngã, ngược lại Lý Triết Tâm đã sớm đánhbay hai cô gái kia trước cả hắn rồi, đều là phụ nữ, cô cũng sẽ không hạ thủ lưutình, cô gái dị năng giả hệ phong xinh đẹp kia thậm chí còn bị trúng một quyềnlên mặt.
"Mang theo bọn họ, đi ăn cơm." Trần Mộc cởi quần áo trên người mình, mởmiệng.
Mấy nhân viên hậu cần tới đây xem náo nhiệt liền lập tức tiến lên đỡ mấyngười dị năng giả, nhưng cho dù là hai cô gái cũng đều cự tuyệt người khác giúpđỡ, tự mình đứng lên, đi về phía căn tin của tiểu trấn di động.
Trần Mộc cười cười, ôm lấy A Hổ trong lòng Chu Dật Cẩn. Vừa rồi ngay từlúc bắt đầu đánh nhau, Chu Dật Cẩn đã an vị trên mặt đất bắt đầu xem náo nhiệt, ngồi bên trái y là Trương Viêm, ngồi bên phải y là Thẩm Lâm. Trong khi bangười ngồi nghỉ ngơi, Thẩm Lâm còn cung cấp một đĩa nhỏ thịt bò khô làm đồ ănvặt, loại thịt bò này khi nhai kĩ thì ăn rất ngon, làm đồ ăn vặt cũng khôngtồi, có điều Chu Dật Cẩn toàn thân không còn chút khí lực nào, thời điểm TrầnMộc kết thúc trận đấu cũng mới ăn hết miếng thứ hai.
Về phần Trương Viêm, sau khi Thẩm Lâm hỏi một câu hương vị thế nào, liềnnói ăn ngon, còn trực tiếp nuốt chửng vài miếng...... Vì thế Thẩm Lâm không cho anhta ăn nữa.
"Cậu thế nào rồi ?" Trần Mộc cầm thịt bò ném vào miệng, hỏi.
Chu Dật Cẩn không còn bị A Hổ đè nặng, lập tức đứng lên:
"Tôi cảm thấy bản thân dường như có thể bay lên."
"Luyện thêm vài ngày là được rồi, lúc mới đầu khi tôi đi săn bắt cũngchịu không ít khổ cực, lúc đó còn chưa lợi hại như cậu." Trần Mộc cười cười.
Chu Dật Cẩn đã xem qua tư liệu của Trần Mộc, lập tức hoài nghi:
"Sao có thể, lúc trước chẳng bao lâu anh đã đạt thành tựu thợ săn cấp sáucòn gì?"
"Cáp." Trần Mộc cười gượng. Đời trước đến tận năm hai mươi tám, thực lựccủa hắn cũng chỉ mới cấp năm mà thôi, hiện giờ Chu Dật Cẩn mới hai mươi tuổi......Ở tuổi này hắn vẫn còn đang đi học đó.
Bữa tối vô cùng phong phú, lúc trước nhân viên hậu cần đã mang đến rấtnhiều rau dưa đông lạnh và rau dưa để khô dễ bảo quản, vì thế một bàn đầy thứcăn, đều là cân bằng dinh dưỡng.
Mấy người An Chí Bình lại không cảm thấy thức ăn tốt bao nhiêu, có điềutrưa nay bọn họ đều không được ăn đầy đủ, cho nên thật sự đói, cũng ăn khôngít, nhưng cho dù có ăn mãnh liệt thế nào thì so ra vẫn kém đám người Lý TriếtTâm.
Tốc độ hạ đũa của Lý Triết Tâm rất nhanh, ăn lại nhiều, món chính là cơmtẻ, đây là lần đầu tiên cô được ăn, càng ăn càng một chén lại thêm một chén.
Mấy người An Bình Chí cũng không dám xem nhẹ Lý Triết Tâm, nhìn thấytướng ăn như vậy của cô cũng không dám nói nhiều, nhưng đều lộ vẻ mặt ngạcnhiên.
"Bắt đầu từ ngày mai, mấy người đều phải nghe theo lời tôi, cùng tham giahuấn luyện với bọn họ." Trần Mộc mở miệng, thuận tay đem đĩa thức ăn mà Chu DậtCẩn đang nhìn tới chảy đầy nước miếng đến trước mặt y. Hiện giờ Chu Dật Cẩn, cólẽ còn không đủ sức mà cầm đũa để với thức ăn.
"Được." An Bình Chí tài nghệ không bằng người, cũng đã chịu phục .
"Ngày mai, tất cả mọi người đều phải mang theo dị thú của mình." Trần Mộcquay đầu nhìn Lý Triết Tâm.
"A ? Cái ngoạn ý kia......" Lý Triết Tâm có chút không muốn, miêu thú của côvẫn còn chưa trưởng thành, nhìn qua thật sự quá yếu ớt , về phần hợp thể......người của U Minh thành bọn họ, đều chỉ tin tưởng thực lực của chính mình.
"Vì sao muốn dẫn linh thú theo ? Làm dị năng giả, có chỗ nào cần dùng đếngen dung hợp dị thú?" An Bình Chí cũng có chút khó hiểu, hầu hết dị năng giảđều không đem linh thú của mình để vào mắt .
Nếu không phải hiệp hội linh thú còn tồn tại, có lẽ đã đem linh thú củamình ném đi lâu rồi.
"Hợp thể với linh thú, thực lực của các người có tăng lên không?" TrầnMộc hỏi.
"Hẳn là sẽ có? Có điều phải bồi dưỡng tình cảm gì đó với linh thú thực sựrất tốn thời gian, dùng thời gian đó để rèn luyện thực lực của mình cũng có thểtăng thực lực bản thân lên rất nhiều." An Bình Chí mở miệng.
"Cách thi đấu trong liên minh chỉ còn thời gian có nửa năm, mọi ngườikhông thể từ trung cấp dị năng giả tăng lên cao cấp dị năng giả, nhưng muốnhoàn thành bán thú hóa lại dư dật," Trần Mộc đứng lên
"Quyết định như vậy đi, buổi sáng ngày mai, tất cả mọi người mang theolinh thú tập hợp."
Ăn xong cơm chiều, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trở về chỗ ở của bọn họ. Nơibọn họ ở là một căn hộ gồm hai phòng vệ sinh, phòng ngủ, còn có phòng bếp và phòngkhách.
Lúc này thời gian còn sớm, nhưng Chu Dật Cẩn thực sự đã rất mệt, tắm rửaxong một cái liền đi ngủ, Trần Mộc thì ở trong phòng của mình xem tư liệu vềmấy người An Chí Bình.
Thân phận của sáu người này đều rất đơn giản, những tư liệu này, phần lớnlà có liên quan đến dị năng của bọn họ.
An Chí Bình, dị năng giả hệ băng; Hứa Lâm, dị năng giả hệ hỏa; TrìnhThành Lâm, dị năng giả hệ lực lượng; Chân Hào Kiệt, dị năng giả hệ phong.
An Nhược Diêu, dị năng giả hệ thủy; Tiết Mỹ Lệ, dị năng giả tốc độ.
Sáu người này, An Nhược Dao và Tiết Mỹ Lệ là nữ, có điều, Tiết Mỹ Lệ đềurất bình thường, An Nhược Dao lại có bộ dạng vô cùng xinh đẹp, còn là em gáicủa An Chí Bình, bên trong bốn nam dị năng giả này, Trình Thành Lâm và Chân HàoKiệt đều có ý tứ với cô ta.
Bên trong những người này, kiểu người Trần Mộc không muốn gặp nhất chínhlà An Nhược Dao và hai người theo đuổi cô ta. Có điều xem tư liệu, cô gái nàycũng rất mạnh mẽ, biểu hiện bình thường so với vài người đàn ông còn tốt hơn,hơn nữa mọi phương diện đều đè nặng Tiết Mỹ Lệ, khuyết điểm duy nhất, có lẽchính là có chút không coi ai ra gì.
Có lẽ, Thẩm Lâm có thể dạy dỗ cô ta thật tốt, Trần Mộc nghĩ đến Thẩm Lâmvừa mới quen biết không lâu, người phụ nữ được Chu Dật Minh ủy thác trọng tráchcũng không đơn giản.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người liền tụ tập ở trước cửa của tiểu trấn diđộng, trong một buổi tối, tiểu trấn di động này lại đi thêm một đoạn về pháibắc. Lại nói tiếp, lần này Chu Dật Minh thật đúng là rất to gan, cũng dám đểcho bọn họ đi vào địa bàn của lang thú săn bắn, phải biết, từ sau khi con langthú cấp mười kia chiếm cứ thảo nguyên Mông Cổ, nơi đó cũng trở thành cấm địa.
Chu Dật Cẩn hôm qua đi lên cầu thang trên lầu còn có chút cố sức, lúc nàylại vẫn đứng thẳng tắp, một chút khác thường cũng không lộ ra.
Ba chiếc chiến xa đều hướng về thảo nguyên mà di chuyển, cỏ nơi này rấtcao, còn có không ít bụi cây, không giống phía nam phần lớn là địa hình sa mạc,chiến xa đi có chút khó khăn, mà dị thú lại càng dễ trốn.
"Tất cả mọi người xuống xe, cùng dị thú hợp thể, sau đó chiến đấu, khôngđược sử dụng dị năng." Dị năng cũng không phải là vô cùng tận , một khi dùnghết thì đều phải dựa vào hai tay của mình để đối địch .
Đám người An Bình với dị thú của mình đều rất xa lạ, cùng vài người UMinh thành vừa mới ôm dị thú đến đều không thể hoàn thành bán thú hóa.
Có điều, cho dù là đám người An Bình Chí cũng đều là những người đã đượchuấn luyện từ nhỏ, không còn dị năng, bọn họ vẫn cường đại như trước.
Một đám người kéo dãn khoảng cách, đi vào trong đám cỏ cao hơn một thước,thường thường còn có thể gặp được lão thử thú và thỏ xám thú, có đôi khi còngặp được cả ổ dị thú, châu chấu thú, châu chấu thú con, giun thú con, kiến thúlinh tinh lại càng nhiều đếm không xuể.
Không thể sử dụng dị năng, ngay cả người của U Minh thành đều có chútkhông quen, thời điểm chiến đấu với những con dị thú cấp thấp này, thường rấtchật vật. Thậm chí An Nhược Dao còn bởi vì bị chất lỏng màu xanh lục của mộtcon dị thú phun lên người mà thét chói tai, còn bị Thẩm Lâm đi theo trào phúngmột phen. Nữ bác sĩ lưng đeo hòm thuốc to ngang người mình vì phải đi vào trongđám cỏ cao mà che bản thân kín mít, thế nhưng lại có thể bán thú hóa, thực lựcso với An Nhược Dao không thể dùng dị năng còn tốt hớn rất nhiều.
"Thẩm Lâm là người thừa kế duy nhất của gia tộc, tuy rằng là một cô gái,có điều ngay từ nhỏ gia tộc đã yêu cầu rất cao đối với cô." Những đứa trẻ tronggia tộc như bọn họ, ngay từ rất nhỏ đã phải học quyền cước công phu, y cũng họcqua vài năm. Có điều, Thẩm Lâm bởi vì phải kế thừa gia tộc, vẫn luôn phải duytrì học tập, mà y, bởi vì có anh trai Chu Dật Minh vạn năng ở phía trước, chamẹ cũng không yêu cầu cao đối với y, cũng để mặc y trầm mê với máy móc .
Nếu sớm biết lúc này phải học tập những thứ lúc trước, chắc chắn y sẽ đitheo anh trai học tập thật tốt...... Hiện giờ dù thế nào cũng không thể kém hơnThẩm Lâm được.
"Cô ấy rất không tồi, để cô ấy và An Nhược Dao ở cùng một đội càng chínhxác hơn." Trần Mộc phân tổ, ba người một tổ, sáu người An Chí Bình còn có nămngười của U Minh thành và Thẩm Lâm, vừa lúc mười hai người bốn tổ, về phần hắnvà Chu Dật Cẩn, thì sẽ ở xa xa phía sau. Bốn tổ cách xa nhau, nếu không có TrầnMộc là dị năng không khí, cũng không thể nghe được động tĩnh ở những nơi đó.
Chu Dật Cẩn không nghe rõ lời nói của Trần Mộc, vận khí của y không tốt,gặp phải một con xà thú, quần áo tác chiến giúp y chặn được công kích của xàthú, nhưng muốn tấn công nó lại không phải là một điều dễ dàng.
Trần Mộc xa xa nhìn, hắn biết màu sắc của con xà thú này là mang kịchđộc, nhưng không định hỗ trợ. Chu Dật Cẩn cần tôi luyện, lấy tiến độ hiện giờcủa y, mười năm sau chỉ sợ cũng không chỉ là thợ săn dị thú cấp bảy.
Lúc trước tầm mắt của hắn hạn hẹp, tựa như ếch ngồi đáy giếng, nghĩ thợsăn dị thú cấp bảy đã là cao thủ, hiện giờ lại cảm thấy thợ săn cấp bảy khôngđáng kể chút nào .
Xà thú, thấp nhất cũng là dị thú cấp năm, hiện giờ bị Chu Dật Cẩn đạpphải, hẳn có thể xem là dị thú cấp sáu.
Chu Dật Cẩn có thể săn thỏ cấp ba cấp bốn, nhưng xà thú như vậy lại khôngthể đối phó được, xà thú thô to như đùi của y rốt cuộc đã bò được lên người y,càng quấn càng chặt, còn hung hăng cắn một ngụm lên cánh tay y......
"Ba" một tiếng, đầu của xà thú lăn trên mặt đất.
Chu Dật Cẩn ngã ngồi ở trên mặt cỏ há mồm thở dốc, Trần Mộc đem xà thúđang quấn quanh người y gỡ xuống, chặt thành vài đoạn rồi bỏ vào túi, hương vịcủa xà thú không tồi, đến bữa trưa có thể nướng ăn.
Suốt một tháng tiếp theo, bọn họ đều phải tiến hành huấn luyện, tiểu trấndi động đi lâu như vậy, cũng đã đến gần địa bàn của lang thú, có điều,thực lực hiện này của bọn họ vẫn không đủ, không dám xông vào địa bàn của langthú, chỉ dám ở phụ cận đánh giết –lang thú kết thành một đàn cũng không phảithứ tốt để chơi.
Một tháng này, đám người An Bình Chí cũng triệt để chịu phục, càng nhìnngười của U Minh thành với cặp mắt khác xưa — so với những người này, năng lựcthích ứng ở ngoài dã ngoại của bọn họ chỉ sợ cả đời cũng đều kém hơn.
Ngoài dự kiến của Trần Mộc, vốn hắn nghĩ An Nhược Dao sẽ cảm thấy vất vả,càng cảm thấy loại con gái như An Nhược Dao cũng không thích hợp với quần thể,lại không ngờ rằng, An Nhược Dao qua vài lần bị Thẩm Lâm kích thích, liền bùngnổ, tuy rằng mỗi ngày vừa thấy Thẩm Lâm liền nâng mũi liếc mắt nói mấy lờikhiêu khích, nhưng thực lực tăng trưởng lại không tồi, những thứ dơ bẩn trênngười cũng không để ý đến nữa.
Tương phản, Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt biểu hiện lại giống nhau,hai người này từ nhỏ đã được chiều chuộng, sau khi bọn họ bị Trần Mộc yêu cầunấu cơm ăn và săn bắt không được dùng dị năng, thì có chút tiêu cực và châylười.
"Sau khi tôi hợp thể, hình như trông rất kì quái?" Chu Dật Cẩn sờ sờ lỗtai trên đầu mình, móng vuốt trên tay lóe hàn quang.
"Không đâu, đáng yêu lắm." Trần Mộc không nhịn được sờ sờ đầu đối phương,trong một tháng, phần lớn mọi người đều đã có thể hoàn thành bán thú hóa vớilinh thú của mình, dù sao mỗi người bọn họ đều có tố chất rất tốt, lại có cácloại thức ăn linh thú cao cấp dùng để bồi dưỡng tình cảm.
Chu Dật Cẩn, lại là người bán thú hóa thành công đầu tiên, móng vuốt và mấythức khác đã có thể xuất hiện từ rất sớm, có điều, mãi đến ngày hôm qua y mớicó thể thay đổi làn da trên người mình, lúc này trên tay y đã phủ đầy lông, màđôi tai lại vểnh lên rất cao.
Chu Dật Cẩn khống chế làn da của mình và Tiểu Bảo chuyển hóa cho nhau,nhìn qua có chút cổ quái.
Trần Mộc rốt cục cũng không nhịn được mà xoa nắn lỗ tai đối phương mộtphen, bộ dạng lúc này của Chu Dật Cẩn , nhìn thế nào cũng thấy giống linh thúcủa y ? Về phần nét mặt hiện giờ, trông không khác gì lúc Tiểu Bảo bị A Hổ bắtnạt!
Bị Trần Mộc nhu niết lỗ tai, Chu Dật Cẩn có chút không thoải mái, lạikhông phản đối. Một tháng này hoàn toàn dựa vào Trần Mộc chiếu cố y mới có thểtiến bộ nhanh như vậy, không những ác cảm với Trần Mộc sớm đã không còn, nhữnghành vi tứ chi tiếp xúc y đã thành thói quen rồi.
"Chúng ta đi ăn cơm đi." Trần Mộc cười cười, buông tay.
"Đi !" Chu Dật Cẩn giải trừ hợp thể, Tiểu Bảo liền mềm nhũn xuất hiệntrên đầu y, bắt đầu đi xuống.
Cầm Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, Trần Mộc xoa nhẹ lỗ tai của nó, lại cảmthấy sờ không dễ chịu bằng lỗ tai mọc trên đầu Chu Dật Cẩn.
"Trần Mộc ! Trần Mộc !" Âm thanh của Nguyên Thăng ở bên ngoài vọng vào,còn dùng lực mở cửa:
"Có một con lang thú ở phụ cận tiểu trấn di động, làm sao bây giờ ?"
Lang thú ? Trần Mộc lập tức mở cửa lao đi, không phải bọn họ còn chưa đivào lãnh địa của lang thú sao ?
Hết chương 60
Tác giả có lời muốn nói: Lý Quân sắp xuất hiện ~
Editor: Cuối cùng gian tình cũng xuất hiện, mà đã xuất hiện rồi thì tiếncông cũng vô cùng thần tốc, tôi đã chán cành nhìn các anh chiến đấu như haingười anh em rồi :))))
Chương 61: LýQuân
Lang thú, trên cơ bản đều là dị thú cấp tám, có điều, càng làm người tasợ hãi , không phải là cấp bậc của nó, mà là bình thường khi hành động chúngđều kết thành một đàn.
Một con dị thú cấp tám thì không đáng sợ, nhưng một đám dị thú cấp tám......Càng đừng nói, bên trong đàn lang thú con có một con Lang Vương cấp mười.
Trước mạt thế, số lương sói trên thế giới cũng không quá nhiều, mà saukhi mạt thế, nếu không phải có Lang Vương cấp mười xuất hiện, chỉ sợ lang thúcũng không thể chiếm được địa bàn rộng lớn như vậy.
Trần Mộc phi nhanh tới bên cạnh tiểu trấn di động liền nhìn thấy Lý MụcTùng đang cầm một chiếc kính viễn vọng nhìn phương xa.
Lúc trước Trần Mộc cũng chỉ thấy lang thú có một lần, chính là con langthú kề vai chiến đấu với Lý Quân, hiện tại hắn nhận kính viễn vọng mà hậu cầnđưa qua, tầm mắt đặt ở con lang thú ở bên ngoài, cảm thấy căn bản không thể sovới con lang thú của Lý Quân.
"Lang thú......" Lý Mục Tùng bỏ kính viễn vọng xuống, có chút kích động:
"Là con ở cùng một chỗ với Lý Quân sao ?"
"Đương nhiên không phải." Con lang thú trước mắt, nhìn rất cao ngạo,nhưng còn không lớn bằng con bên người Lý Quân.
"Lồng phòng hộ của tiểu trấn di động chỉ có thể ngăn cản được dị thú cấpbảy và dị thú nhỏ hơn cấp bảy mà thôi, con lang thú kia hẳn là cấp tám đúngkhông?" Nguyên Thăng cũng chạy đến, nhìn chằm chằm vào con lang thú bên ngoài.Lúc trước anh rất thích tiểu lang, đó là bởi vì anh tin tưởng tiểu lang sẽkhông thương tổn mình, mà hiện tại...... Anh cũng không hy vọng tiểu trấn của mìnhlại bị một con lang thú tập kích !
"Nếu nó đưa tới lang thú khác thì sẽ không hay lắm, tốt nhất vẫn nên mauchóng giết nó đi." Trần Mộc và Lý Mục Tùng liếc nhau, đều ra quyết định. Nếulang thú tru lên vài tiếng, dẫn bầy sói tới...... Phải biết lang thú đối với conngười cũng không hữu hảo gì.
Bọn họ rời khỏi tiểu trấn di động, phủ phục trong mặt cỏ đi tới, rấtnhanh đã có thể nhìn thấy thân hình lang thú như ẩn như hiện, nhưng dường nhưcon lang thú này cũng cảm giác được có người tới gần, lập tức phi nhanh trốnđi.
Tay Trần Mộc chống đỡ trên mặt đất, hai chân mượn lực, lập tức phóng rangoài, dưới sự trợ giúp của dị năng không khí, thân hình nhẹ nhàng chạy về phíatrước. Tương phản với hắn là Lý Mục Tùng mỗi chân đều thực sự chạy trên mặtđất, nhưng tốc độ của ông cũng không hề chậm hơn so với Trần Mộc......
Tốc độ của Lang thú rất nhanh, nhưng cũng không thể so với Trần Mộc saukhi đã hợp thể cùng A Hổ, rất nhanh, Trần Mộc đã đến bên cạnh lang thú, một đaobổ về phía lưng của nó, nhanh như thiểm điện.
Lý Mục Tùng cũng đuổi tới, trực tiếp đập một quyền vào đầu lang thú, bọnhọ không thể để nó phát ra âm thanh.
Thực lực hiện giờ của Trần Mộc đã là cấp chín, Lý Mục Tùng cũng là caothủ cấp chín, hai người liên thủ, lập tức lang thú không thể vang lên tiếngđộng nữa. Mang theo thi thể lang thú trở lại tiểu trấn di động, Trần Mộc lậptức mở miệng:
"Đi về phía nam, không thể bị những con lang thú khác phát hiện !"
Thời điểm mạt thế vừa chấm dứt, vì từng thuộc về Mông Cổ nên không ít lầnliên minh đã phái người đến chiến đấu với lang thú, nhưng mỗi lần đều bị langthú xuất quỷ nhập thần ở địa hình quen thuộc đánh cho tan tác, cũng bởi vì nhưvậy liền bị con lang vương cấp mười kia nhớ thương. Về sau chỉ cần có ngườixuất hiện ở lãnh địa của lang thú cũng sẽ bị chúng nó phát hiện, kết thành đàncùng nhau bảo vệ lãnh địa. Ngay cả Lý Mục Tùng lúc trước, cũng chỉ dám ở bênngoài lãnh địa của lang thú để tránh né Thức tỉnh chi thành đuổi giết.
"Không sao chứ?" Chu Dật Cẩn hỏi.
"Không sao, có điều thật đáng tiếc, thịt lang thú ăn không ngon lắm."Những người hiện giờ ở trong trấn xem tình hình, ngay cả An Bình Chí, sắc mặtcũng rất hài hước, hắn không thể lại đè áp lực lên bọn họ nữa.
"Da của lang thú là thứ tốt, da của dị thú cấp tám, phần lớn đều có thểchế thành quần áo chống phóng xạ, da của lang thú còn là một trong những loạitốt nhất, hơn nữa, lang thú cũng khó săn nhất ." Thẩm Lâm nhìn con lang thú tolớn kia, mắt hiện tinh quang.
"Chúng ta trở về đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai hẳn là sẽ không cóchuyện gì." Trần Mộc vỗ vỗ bả vai Chu Dật Cẩn, hiện giờ trời đã tối rồi.
Cùng Chu Dật Cẩn trở về chỗ ở, Chu Dật Cẩn lập tức kết nối với bộ đàmliên lạc của Chu Dật Minh.
"Lang thú ? Một mình ? mấy năm nay, chúng ta vẫn dùng vệ tinh chú ý lãnhđịa của lang thú, trừ phi là bị trục xuất khỏi đàn, bình thường sẽ không đi mộtmình, này có lẽ là chủ ý của con Lang Vương kia......" Vẻ mặt của Chu Dật Minhnghiêm túc, hơi hơi nhíu mày:
"Trí tuệ của lang thú cấp mười...... Các cậu cẩn thận một chút, gặp phải nguyhiểm thì lên chiến xa chạy trốn, tiểu trấn di động kia, cùng lắm thì tôi bồithường cái khác cho Nguyên Thăng."
Để những người này đi phương bắc huấn luyện, Chu Dật Minh có tính toáncủa riêng mình, dã nhân làm bạn với lang thú kia, nếu có thể mượn sức......
Nghiên cứu chi thành, tuy rằng nay có Trần Mộc, nhưng cũng không nhấtđịnh có thể so với Thức tỉnh chi thành, càng đừng nói các quốc gia Châu PhiChâu Mỹ này nọ, đặc biệt Phi Châu. Thời điểm mạt thế tiến đến, bởi vì bọn họ códị thú nhiều nhất, cho nên bọn họ gặp tổn thất cũng thảm trọng nhất. Nhưng saukhi căn cứ sinh tồn được thành lập, lực lượng người ở nơi đó cũng là số một sốhai.
Có Trần Mộc, lại có một Lý Quân...... Hơn nữa, sau khi A Hổ ăn thiên thạchlại sinh ra biến dị cũng đáng giá nghiên cứu, Lý Quân có năng lực khiến langthú phục tùng...... Nếu bọn họ có thể khống chế một vài lang thú cấp cao, vậy conngười cũng có thể sống tốt hơn đúng không? Dù sao, muốn tìm được một tinh cầukhác cho con người sinh sống quả thực là rất khó khăn.
Có điều, nếu gặp phải lang thú, an nguy của Tiểu Cẩn......
Ngắt liên lạc với Chu Dật Cẩn, Chu Dật Minh sửa sang lại quần áo, đi vàophòng cách vách, thành chủ của Nghiên cứu chi thành, hẳn là ở chỗ này "Côngtác".
"Minh, sao hôm nay lại rảnh mà đến thăm anh?" Một người gương mặt trẻcon, nhìn qua như mới hai mươi hai mốt tuổi, đang chạy bộ trên máy tập thểthao, khi nhìn thấy Chu Dật Minh, trong mắt hiện lên ánh sáng.
"Chuyện hôm nay của anh đã làm xong ?" Chu Dật Minh nhìn thấy văn kiệnchỉnh tề trên bàn, có chút không biết nói gì.
"Nếu như anh làm xong, sao chúng nó lại nằm chỉnh tề thế kia được, Minh,em làm giúp anh đi !!" Tốc độ chạy của thanh niên mặt trẻ con vô cùng nhanh,thậm chí chỉ nhìn thấy hư ảnh của hai chân.
Chu Dật Minh cũng không hề trông cậy vào đối phương có thể làm xong:"UMinh thành những người đó thế nào ?"
"Người của U Minh thành rất an phận, bốn trưởng lão, nhị trưởng lão tamtrưởng lão cho dù làm gì cũng đều nghe theo Lý Mục Tùng , đại trưởng lão tínhtình hỏa bạo nhưng cũng không có tâm tư gì, ngược lại tứ trưởng lão kia, phảicẩn thận một chút, nếu không thể cho hắn thứ hắn muốn, như vậy phải đề phònghắn theo người khác đạt được thứ hắn muốn ." Mấy ngày nay anh vẫn luôn lẫntrong đám người U Minh thành, những người đó đều là thủ hạ tương lai của anh,quyết không thể sơ sót.
Có điều, những người này quả thực không tồi, lâu lắm rồi anh mới có mộttrận đánh thống khoái đến vậy.
"Tôi sẽ chú ý ." Chu Dật Minh gật gật đầu.
"Minh...... hôm nay em không hề lấy khí thế trên người ra, có phải có chuyệnmuốn nhờ anh hay không? Anh không yêu cầu cao, em hôn anh một cái là được, lênnúi đao xuống biển lửa anh đều làm cho em!" Chu Dật Minh vừa muốn mở miệng, tênmặt trẻ con kia lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, đồng thời, một đôi trưthủ dừng ở ngay trên mông mình.
"Hừ !" Châm đồng đặc chế đến nay còn chưa gặp địch thủ liền đâm lên đôitay kia.
"Ai u ! Minh, em không thể đổi chiêu khác được sao ?"
Đứng ở trên lưng lang thú cao lớn, Lý Quân nhìn ra phương xa.
Lang thú không cho phép phản bội, vậy mà cố tình lại có con lang thú dámkhiêu khích uy nghiêm của lang vương, thậm chí muốn cướp đoạt vật mà vương sởhữu, bọn họ, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha nó.
Đúng vậy, là bọn họ, có đôi khi, Lý Quân cảm thấy, chính mình cùng nhữngcon lang thú này, mới là một chủng loại .
Đời trước của Lý Quân cũng không gọi bằng tên này, anh sinh vào năm 2082,hai mươi tuổi trở thành một quân nhân, nhưng toàn bộ thế giới đã ở trong thờikì khí hậu biến đổi, lương thực khan hiếm, các nơi thường xuyên bạo loạn.
Anh là một quân nhân, nhưng trong tình hình ngay cả quân lương cũng khôngcòn, bọn họ rất khó thực hiện chức trách của mình.
Anh tòng quân ba năm, trung đội trưởng của bọn họ mang theo mọi ngườiđóng quân ở một thôn trang, bọn họ phản loạn, xây dựng lại mọi thứ, gieotrồng lương thực...... Cuộc sống mãi mới có thể ổn định , tuy rằng ăn không đủ no,nhưng cuối cùng cũng không đói chết. Nhưng sau đó, trung đội trưởng của bọn họnhận được một mệnh lệnh, mang theo phần lớn người rời khỏi thôn trang này, chỉđể lại vài người.
Anh không biết trung đội trưởng phải đi làm gì, chỉ biết là hiện giờ, nơiđây đã thành địa bàn của anh.
Có đất thì có lương thực, đương nhiên cũng có rất nhiều người chạy nạnđến khẩn cầu bọn họ thu lưu, anh và các chiến sĩ khác thu lưu không ít người,gian nan duy trì tiểu căn cứ này, nhưng những thứ trong tay bọn họ lúc đầu còncó thể có điều uy hiếp, sau lại hoàn toàn không có tác dụng .
Bọn họ cố gắng tích góp từng tí một lương thực, tránh cho khi mùa đôngđến lương thực hao hết, nhưng có một vài người không chịu được khi bọn họ nắmgiữ chìa khóa kho hàng, còn nghĩ rằng trong tay bọn họ có vô số lươngthực.
Vào đêm kia, một đám đàn ông liên hợp lại, giết chết vài người chiến hữucủa anh, đoạt được kho hàng lương thực, lại không rằng, trong cái kho hàng kia,thật sự chẳng có bao nhiêu lương thực.
Trong tràng bạo loạn này, anh không bị giết chết, mà cùng ba người kháctrốn chạy ra ngoài, bọn họ đi rất xa, những thứ có thể ăn bọn họ đều ăn luôn,nhưng ôn dịch lại tìm tới bọn họ.
Anh phát sốt, tiêu chảy, ngắn ngủn hai ngày, ngay cả đi đường cũng đềucảm thấy khó khăn, cuối cùng anh tự sát, sống thêm chỉ làm liên lụy đến chiếnhữu của mình, cho nên anh liền nhảy xuống một cái sông.
Nước sông xâm nhập vào trong cơ thể từ mọi chỗ, hô hấp là bản năng của conngười, nhưng mỗi lần hô hấp lại khiến mình cách tử vong gần thêm một bước......
Tỉnh lại lần nữa, vậy mà anh đã trở thành một đứa bé vừa mới biết đi, bịmột con ấu lang kéo đi.
Lúc anh còn nhỏ, rất nhiều lần đều suýt chết, thế giới này dường nhưkhông phải địa cầu, bởi vì ngay cả một con sói, cũng có thể xé anh thành hainửa.
Nếu con ấu lang kia không có hảo cảm với anh, nếu mẫu lang không muốn chechở cho anh, chỉ sợ, anh cũng không thể lớn lên, sẽ chết ở trong tay các loạidị thú, nếu anh thật sự chỉ là một đứa trẻ hai tuổi, thì sự vất vả này, khẳngđịnh sẽ không thể chịu nổi.
Dần dần anh cũng có thể bắt giết con mồi, nhưng rất nhiều lần anh muốntìm kiếm tung tích của con người, lại phát hiện mình căn bản không thể đi rakhỏi vùng thảo nguyên rộng lớn này, mà ở trong này, cũng tiềm tàng vô số nguyhiểm.
Trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, anh đều nghĩ nhân loại đã tuyệtdiệt, ngay cả côn trùng còn lợi hại như vậy, nhân loại còn có đường sống sao ?
Nhưng nếu con người đã tuyệt diệt, vậy bản thân lại như thế nào? trênquần áo trẻ con của anh, vẫn còn hai chữ "Lý Quân" , mà trong địa bàn của langthú, bất chợt có thể bắt gặp được những mảnh áo giáp của con người.
Ban đầu, anh cũng không phát hiện được bản thân có gì khác biệt, nhưngkhi anh lớn lên, các phương diện tố chất thân thể của anh lại càng ngày càngmạnh, anh cảm thấy bản thân dường như đã không còn là con người nữa.
Mình trở nên cường đại hơn, nhưng thế giới này nguy hiểm biết bao, anhcoi như cũng có chút hiểu biết, cho nên anh vẫn luôn cố gắng tôi luyện bản thânmình. Thời điểm mười lăm tuổi, cũng là lần đầu tiên anh có ý tưởng muốn rangoài tìm kiếm đồng loại, nhưng mẫu lang vẫn luôn chiếu cố anh lại muốn ngăncản, lần đó, anh bị mẫu lang cắn đến toàn thân đều là vết thương, nếu khôngphải tiểu lang từ nhỏ đã lớn lên cùng anh giúp anh liếm miệng vết thương, chỉsợ anh cũng không thể chống đỡ được thêm.
Từ sau lần đó, mục tiêu của anh chính là đánh bại mẫu lang, nhưng cho dùanh có khổ luyện ngày đêm, muốn đánh bại mẫu lang cũng rất khó. Mãi đến hai nămtrước, anh và tiểu lang bị mẫu lang đuổi khỏi lãnh địa của nó.
Anh và tiểu lang ngây ngốc trên mảnh thảo nguyên này thật lâu, ở mảnhthảo nguyên này, lang thú chính là vua, còn làm cho anh kinh ngạc hơn là mẹ củatiểu lang, mẫu lang luôn chiếu cố anh lại chính là vương của lang thú ở đây.
Đây là vùng đất rộng lớn thuộc về bầy sói, cuộc sống của anh và tiểu langcũng không tồi, có điều, cuối cùng anh vẫn cứ hướng về xã hội của loài người.Loài người, có lẽ còn chưa tuyệt diệt đúng không ?
Anh cứ đi về phía nam, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến anh thật thấtvọng, không nói tới việc anh đã không còn theo kịp thời đại nữa, mà đối vớinhững người đó, anh còn là ngoại tộc.
"Ô vô ?" Lý Quân vỗ vỗ đầu tiểu lang, dùng mũi hừ ra âm thanh. Sống cùngbầy sói lâu năm, ngôn ngữ đã không còn rào cản nữa, nhiều năm như vậy anh cũngđã học được ngôn ngữ của bầy sói, cũng có phương pháp trao đổi đặc biệt vớitiểu lang, về phần tiếng nói của anh, tiểu lang tuyệt đối sẽ không học được.
Mà tên của tiểu lang này, Lý Quân biết cũng không có kỹ thuật gì đặcbiệt, nhưng khi đó anh vừa có ý thức, đã bị một con sói còn đang bú sữa bắtnạt, đương nhiên cũng không cho con lang thú này cái tên gì có ý nghĩa đặc biệtcả.
"Ngao ô !" Lang thú cao lớn uy mãnh tru lên một tiếng, hướng về một phíachạy tới.
Hình thể của tiểu lang này càng lúc càng lớn, có lẽ có liên quan đến đồvật kia...... Lý Quân sờ sờ đầu tiểu lang, biết nó khẳng định đã tìm được nơi ở củađối phương. Lại nói tiếp, con lang thú kia ngay cả tiểu lang còn không thể đánhlại, lại dám đánh chủ ý lên mẫu lang...... Quả nhiên là chán sống .
Tốc độ của Tiểu lang rất nhanh, không bao lâu đã rời khỏi địa bàn của bầysói, trời cũng đang dần tối đen.
Mỗi một hơi hít vào đều có cảm giác lạnh cả ở trong lòng, Lý Quân ngồitrên lưng tiểu lang, theo tiểu lang chạy khắp nơi, đột nhiên, xa xa thấy đượcmột thành trấn sáng đèn.
Cậu trai lúc trước bị anh bắt tới cũng từng nói qua, đó là tiểu trấn diđộng, bên ngoài lãnh địa của bầy sói xuất hiện tiểu trấn di động......
"Nếu chúng ta động vào lang thú, chúng sẽ dốc toàn bộ lực lượng......" ChuDật Cẩn ghé vào sô pha nhưng không hề buồn ngủ, Thẩm Lâm ngồi ở một bên, vừarồi cô lớn mật bình phẩm da lông của lang thú, nhưng hiện tại vẫn đang giữ liênlạc với Chu Dật Minh, chau mày.
"Lúc trước nghe Nguyên Thăng và em nói, anh nghĩ muốn thu phục Lý Quânkia, hiện tại ngẫm lại, ngược lại có chút mạo hiểm." Ánh mắt Chu Dật Minhchuyển hướng Chu Dật Cẩn, nếu em trai của mình mà xảy ra chuyện gì ở đó......
"Anh, không phải hiện giờ không xảy ra chuyện gì sao ?" Chu Dật Cẩn mởmiệng.
"Anh đã để Tề Chích lái phi thuyền tới đó." Chu Dật Minh trầm mặc mộtchút, mở miệng.
"Anh !""Lão đại !" Chu Dật Cẩn và Thẩm Lâm đồng thời kinh hô.
"Tề Chích ?" Ngược lại Trần Mộc chưa từng nghe qua tên này.
"Tề Chích, là thành chủ của Nghiên cứu chi thành ." Vẻ mặt Chu Dật Cẩnrối rắm mở miệng.
"Thành chủ của Nghiên cứu chi thành, đến đây có tác dụng gì ?" Trần Mộcnhíu mày.
"Cậu cũng quá thiện cẩn mà? chẳng lẽ không biết muốn làm thành chủ củathành thị cấp một, ít nhất cũng phải là cao thủ cấp chín sao? Nếu không có quyđịnh này, thành chủ đã sớm không phải là Tề Chích mà là tôi !" Giọng nói củaChu Dật Minh thông qua tín hiệu truyền đến, phẫn nộ và oán niện bên trong lạimảy may không giảm.
Trần Mộc bất đắc dĩ, cái này đương nhiên là hắn biết, nhưng hiện giờ trêntiểu trấn di động, Lý Mục Tùng cũng là cao thủ cấp chín...... Hắn còn đangmuốn hỏi, thiết bị liên lạc trên tay lại phát ra cảnh báo, có nguy hiểm tiếpcận ?
Trần Mộc và Chu Dật Cẩn chạy ra bên ngoài, liền nhìn thấy phần lớn mọingười đều tụ tập ở trên đài quan sát, bọn họ vừa định tiến lên, liền nhìn thấyLý Mục Tùng từ phía trên nhảy xuống :
"Đó là con ta !"
"Cha !" Lý Triết Tâm cũng từ phía trên nhảy xuống, có chút lo lắng mởmiệng.
"Tôi muốn đi ra ngoài." Lý Mục Tùng có chút kiên trì, tuy rằng thực lựccủa con lang thú kia nhìn rất cường đại, nhưng cậu trai đứng trên lưng lang thúkia, trông rất giống mình hồi con trẻ.
"Là Lý Quân !" Nguyên Thăng từ phía trên nhô đầu ra, anh không có bảnlĩnh nhảy xuống.
Hết chương 61
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro