TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN 2

C

hương 62: Động tâm

"Chúng ta cùng đi nhìn thử xem" Trần Mộc mở miệng

Lang thú cao lớn ngồi ở trên quảng trường của tiểu trấn di động. Đámngười An Bình Chí quây thành một vòng đề phòng theo dõi nó. Mà A Hổ còn mangtheo người hầu bé nhỏ của mình A Bảo, ở bên chân mọi người chạy tới chạy lui,nhe răng trợn mắt với lang thú

Bởi vì vẫn còn ở đây, sợ A Hổ không cẩn thận bị bộ đàm liên lạc phát hiệnlàm bại lộ, Trần Mộc không cho nó lộ ra tướng mạo vốn có. Vì thế mọi ngườichỉ nhìn thấy một con mèo con béo ú đang khiêu khích Lang thú, mà lang thú tínhtình rất tốt không thèm để ý đến nó.

Lý Quân ngồi trong phòng hội nghị của tiểu trấn di động, nơi này tranghoàng vô cùng tốt mà đối diện anh là Lý Mục Tùng với vẻ mặt kích động, trên mặtvẫn còn một dấu hồng, có lẽ là do bị người hung hăng đánh cho một quyền.

Có 3 người rời khỏi tiểu trấn di động để đi tìm Lý Quân, ngoại trừ TrầnMộc và Lý Mục Tùng, Nguyên Thăng cũng đi, bởi vì anh với Lý Quân vô cùng quenthuộc.

Kết quả Lý Mục Tùng Bởi vì kích động mà chạy đến đầu tiên, bị Lý Quân vẫnluôn đề phòng hung hăng đánh cho một quyền.

Lý quân nhìn người đàn ông ở đối diện, mặt mũi của người đàn ông này quảthực rất giống mình, Nhưng nếu là cha

Từ lúc anh có trí nhớ đến nay, chỉ ăn con mồi mà lang thú săn được để lớnlên, từ cha này quả thực quá xa xôi. Ngược lại đời trước anh cũng có cha mẹ vôcùng yêu thương mình, đáng tiếc rằng khi mạt thế tới, cha mẹ anh đều không thểchống đỡ được.

"Hai mươi sáu năm trước, cha mang mẹ con con đào vong, chính là ở phụ cậnnày bị kẻ thù mai phục......." Thời điểm cha trở về, mẹ con đã hôn mê, còn con thìkhông thấy đâu nữa.

"Tôi... Cho tôi suy nghĩ đã ?" Muốn gọi một người xa lạ là cha rất không dễdàng, nhưng nghĩ đến lúc trước Lý Mục Tùng bị anh đánh một quyền vẫn còn cườivui mừng, cả đường đi cũng chưa từng rời mắt khỏi người anh, Lý Quân cảmthấy có chút ngượng ngùng.

Chuyện năm đó anh cũng có suy đoán của mình, Lý Quân thực sự kia, có lẽsau khi bị lang thú tha đi vài ngày sau đã chết. Dù sao một đứa trẻ mới hơn 1tuổi sao có thể chịu đựng được hoàn cảnh sống ác liệt như vậy? Từ lúc anh cótrí nhớ, chưa nói tới việc trên người không hề thiếu vết cào của ấu thú, cònđang bị đi tả ...

"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, con cứ từ từ suy nghĩ." Lý MụcTùng lập tức mở miệng, trên mặt tràn đầy kích động nở nụ cười thật tươi.

Lý Quân trầm mặc, quay đầu nhìn Nguyên Thăng quen thuộc, Nguyên Thăngkhông hề rối rắm về quan hệ phụ tử của bọn họ, ngược lại hưng trí bừng bừng:

"Thái Sơn ! không phải anh muốn nhìn ngắm xã hội loài người sao? có muốntôi dẫn anh đi xem tiểu trấn di động hay không?"

"Được." Lý Quân lập tức đáp ứng, ánh mắt của Lý Mục Tùng và Lý Triết Tâmkhiến anh có chút tránh không kịp.

Đi ra khỏi phòng họp, xa xa liền thấy lang thú đang vẫy vẫy đầu, mà trênđầu của nó lại có một đống béo tròn, trắng muốt đang nằm.

" A Hổ! trở về! " Trần Mộc cũng đi ra khỏi phòng họp nhìn thấy như vậyliền lập tức mở miệng.

"Miêu ô !" A Hổ nhẹ nhàng nhảy xuống từ đầu của lang thú, chạy về phíaTrần Mộc, chạy một đoạn, lại quay đầu liếm liếm Tiểu Bảo đang ghé vào một bên,sau đó cùng Tiểu Bảo chậm rãi đi về phía Trần Mộc, mà chân của Tiểu Bảo lại cóchút khập khễnh.

Đi đến bên người Trần Mộc, A Hổ lập tức phẫn nộ nhe răng với lang thú,lại trở về liếm Tiểu Bảo, cuối cùng đáng thương hề hề kêu vài tiếng, ý tứ rấtrõ ràng, lang thú bắt nạt Tiểu Bảo.

Chu Dật Cẩn đem Tiểu Bảo ôm vào lòng, ngược lại cũng không đi truy cứutrách nhiệm với con lang thú kia. Tính tình của A Hổ y biết, khẳng định TiểuBảo bị liên lụy trong lúc A Hổ khiêu khích lang thú:

"Lý Quân, anh của tôi muốn gặp anh, anh có đồng ý không?"

Lý Quân nhìn nhìn Nguyên Thăng, gật gật đầu.

Trần Mộc rất ngạc nhiên đối với Lý Quân, nghĩ tới ngoại trừ Lý Mục Tùngcó chút kích động quá mức, tất cả mọi người đều có sở nghi ngờ, nếu Lý Quânthật sự là con trai của Lý Mục Tùng, như vậy từ lúc một tuổi đến giờ anh ta đãsống sót bằng cách nào, cho dù có thể sống sót, tại sao anh ta lại biết nói ?

Một đứa trẻ mới một tuổi, có nói cũng chỉ nói được vài câu thôi ? Nếuthật sự luôn sống ở ngoài dã ngoại với lang thú, chỉ sợ anh ta cũng giống vớingười sói, di chuyển bằng từ chi và tập tính cũng không khác loài sói là bao.

"Ngày tôi còn nhỏ, có một sư phụ, tôi đi theo ông ấy, không hiểu tại saolại có thể đạt được sự tán thành của lang thú, có điều, ông ấy đã qua đời từrất lâu rồi." Lý Quân biết trên người mình có rất nhiều chỗ đáng nghi, lập tứcliền giải thích, mà đối với đề nghị của Chu Dật Minh, anh cũng không suy nghĩbao lâu liền đồng ý.

Quả nhiên con người không thích hợp với việc sống một mình, hai mươi mấynăm sống một mình cô độc khiến anh sắp phát điên rồi, nếu không phải vì nguyênnhân này, lúc trước anh cũng sẽ không liều mạng mạo hiểm bại lộ để "Nuôi"Nguyên Thăng.

Đối với một quân nhân mà nói, quốc gia quan trọng hơn tất cả, cho nêntham giải đấu thế giới gì đó, đương nhiên anh sẽ đồng ý.

Có điều, tiểu lang là bạn tốt cùng lớn lên từ nhỏ với anh, anh phải camđoan bạn mình có thể an toàn:

"Ngày mai tôi sẽ để tiểu lang trở về."

"Cậu ở một chỗ với lang thú, không phải thực lực sẽ tăng lên sao?" TrầnMộc hỏi. Tuy thực lực của Lý Quân so ra thì kém Lý Mục Tùng, nhưng còn cao hơnthực lực cấp tám của Lý Triết Tâm, có lẽ cũng có thực lực của một cao thủ cấpchín, mà con lang thú kia, cũng là cửu cấp .

"Một mình tôi cũng rất lợi hại." Lý Quân mở miệng. Lúc trước anh cũng đã biếtđược từ miệng của Nguyên Thăng không ít tư liệu hữu ích, cũng biết về hiệntrạng của xã hội hiện tại, dị thú là kẻ địch của tất cả mọi người, mà người dámlàm bạn với dị thú sợ rằng cũng chỉ có một mình anh.

"Nếu cậu nguyện ý, có thể cho lang thú của cậu ở lại trên tiểu trấn diđộng, chúng tôi cam đoan nó sẽ an toàn, hơn nữa, tiểu trấn di động này cũngkhông thể giam giữ được nó không phải sao?" Chu Dật Minh mở miệng. Tâm tình củaanh hôm nay rất tốt, nguy hiểm đã không còn, còn giúp Nghiên cứu chi thành cóthêm một đại cao thủ.

Lý Quân vẫn tin tưởng Chu Dật Minh, thực lực của những người này đều mạnhhơn anh rất nhiều, muốn đối phó với anh đều rất đơn giản, cũng không cần phảimất công đi lừa gạt làm gì, mà tiểu lang...... Lần trước đi về phía nam tìm tungtích con người nó đều kiên trì muốn đi theo, lần này mà để nó về chỉ sợ nó cũngkhông chịu nghe theo:

"Được, những lúc tôi có việc, để cho Nguyên Thăng chăm sóc nó đi."

"Không thành vấn đề." Chu Dật Minh lập tức đáp ứng.

"Anh Chu!" Nguyên Thăng đối với việc đối phương chưa đợi mình đồng ý đãan bài nhiệm vụ cho mình thì có chút bất mãn, tuy rằng anh cũng thực thích tiểulang, nếu tiểu lang nguyện ý để anh cưỡi lên lưng nó thì......

"Tôi sẽ đưa cho cậu một tài khoản trong đó có một triệu điểm tín dụng."Chu Dật Minh ôn nhu cười cười.

"Em tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!" Nguyên Thăng lập tức cườimị mắt, phải biết gần đây ngay cả game online anh cũng luyến tiếc không dámchơi, tất cả chỉ vì không có tiền.

"Đúng rồi, Tề Chích vừa rồi gửi tin tức, anh ta sắp đến rồi, đừng để phátsinh hiểu làm gì." Ý của Chu Dật Minh là muốn nói tới con lang thú kia, dị thúnhư vậy mà để Tề Chích gặp phải, khẳng định anh ta sẽ hưng phấn chết mất!

Cái tên kia là một kẻ cuồng chiến đấu !

Thời điểm Tề Chích đi từ trên phi thuyền xuống, quả thật liếc mắt một cáiđã thấy được lang thú, tuy rằng nhìn trường hợp này là đã biết tám phần đây làcon lang thú của Lý Quân mà Chu Dật Minh nhớ mãi không quên, nhưng vẫn rất muốnchế tạo một sự hiểu lầm mà xông lên, phải biết rằng, anh ta còn chưa có cơ hộiso đấu với một con dị thú cấp chín!

"Thành chủ đại nhân." Chu Dật Cẩn cười tủm tỉm chờ ở cửa của phi thuyền.Phi thuyền mà Tề Chích đi là loại nhỏ, cho nên có thể đậu trên tiểu trấn diđộng, có điều, càng là loại nhỏ, độ tinh vi phức tạp càng cao, yêu cầu đối vớiphòng ngự cũng càng cao, cho nên một chiếc phi thuyền như vậy, chỉ sợ giá củanó còn gấp trăm lần so với phi thuyền bình thường.

Tề Chích là kẻ chẳng sợ ai, ngay cả Chu Dật Minh cũng không sợ , nhưnganh ta sợ Chu Dật Cẩn.

Phải biết, chọc Chu Dật Minh cũng sẽ không có việc gì, chỉ cần dỗ dànhmột chút, sẽ dỗ được đến tay, cùng lắm bị đối phương đâm cho vài châm mà thôi.Trên cơ bản, mỗi khi bị châm xong, Chu Dật Minh còn có thể chú ý tới tình huốngcủa anh một chút, hơn nữa, phải nói thế nào nhỉ, châm đồng này chính anh ta làngười mời chuyên gia đến làm giúp cho Chu Dật Minh, có cái gì phải sợ ?

Nhưng Chu Dật Cẩn lại không giống vậy , một khi chọc Chu Dật Cẩn, y sẽtrở về cáo trạng...... Chưa tính đến việc Chu Dật Minh sẽ phát hỏa, khẳngđịnh còn có thể chiến tranh lạnh.

Đánh là thân mắng là yêu, chiến tranh lạnh thì phiền toái nhất, anh takhông ngại Chu Dật Minh răn dạy mình vài câu, nhưng tuyệt đối không thể chịunổi Chu Dật Minh không để ý tới mình !

Lại nói tiếp, con đường truy vợ của anh ta quả thực là đau khổ tầng tầng,rõ ràng người nhà của Chu Dật Minh đều chấp nhận anh ta, Chu Dật Minh lại vẫnkhông mở miệng. Anh ta đã sắp ba mươi sáu rồi, chẳng mấy chốc mà tới tứ tuần,đến bây giờ vẫn còn là xử, phải biết rằng, mười năm trước khi rơi vào lướitình, anh vẫn còn là xử.

"Là Tiểu Cẩn a, đã lâu không gặp, lại cao lên rồi." Tề Chích cười tủmtỉm. Năm nay Chu Dật Cẩn hai mươi mốt, Chu Dật Minh cũng đã ba mươi tuổi, tuổikém nhau rất nhiều, cho nên Chu Dật Minh đều coi đứa em này như con mà chămsóc, mười năm trước lức vừa mới nhận thức Chu Dật Minh, Chu Dật Cẩn mới mườituổi cũng đã là một siêu cấp bóng đèn , mà mười năm rồi, lại càng ngày càng cóxu thế sáng hơn.

"Thành chủ ?" Trần Mộc có chút kinh ngạc nhìn Tề Chích, nhìn qua đối phươngcũng không đến ba mươi tuổi, thật sự là quá mức trẻ tuổi.

"Cậu là Trần Mộc đúng không ? Khi nào rảnh rỗi thì chúng ta luận bàn mộtchút?" Dị năng không khí của Trần Mộc tạm thời không nói, thời điểm không có dịnăng, hắn cũng đã là thợ săn dị thú cấp bảy, đây đều dựa vào khổ luyện mà cóđược, đối thủ như vậy, Tề Chích thích nhất.

"Vinh hạnh cho tôi!" Trần Mộc vui vẻ ứng chiến, cùng cao thủ so chiêu,cũng là một cách để gia tăng thực lực của bản thân mình.

Càng tiếp xúc với tầng lớp cao của thế giới này, lại càng cảm thấy mìnhnhỏ bé, tựa như Tề Chích, tuổi trẻ như vậy đã là cao thủ cấp chín, còn là thànhchủ của Nghiên cứu chi thành, nhưng còn hắn thì sao? Đời trước, ngay cả thi đấuthế giới hắn cũng chỉ thấy được một kết quả.

Sống lại lần nữa, thế giới này đã thay đổi rất nhiều, chẳng hạn như, đờitrước cho tới khi chết hắn cũng chưa từng nghe thấy cái tên Lý Quân này, langthú cũng vẫn là dị thú thần bí dị thường mà không phải đứng ở trung tâm tiểutrấn di động tranh đồ ăn với A Hổ.

"Muốn luận bàn, cũng phải đợi trở về rồi nói sau" Chu Dật Cẩn đem mộtchiếc di động đưa cho Tề Chích:

"Điện thoại của anh tôi."

Trên đường trở về, Chu Dật Cẩn đến gần Trần Mộc:

"Cũng không có gì đáng kinh ngạc cả, Tề Chích kia khuôn mặt trẻ con khônghiện tuổi, thế nhưng đã sắp ba mươi sáu rồi."

"Sao cậu lại biết tôi đang nghĩ gì ?" Tay của Trần Mộc khoát lên vai ChuDật Cẩn.

"Nhìn sắc mặt của anh là biết." Chu Dật Cẩn nhíu nhíu mày, rốt cục cũngkhông đem cánh tay nặng trịch kia hất ra.

"Ai, Tiểu Cẩn, nếu cậu sớm giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình,chuyện của anh cũng sẽ có hi vọng rồi." Tề Chích đột nhiên quay đầu.

"Này cũng không nhất định, nói không chừng anh của tôi cơ bản là không cóý gì với anh."

"Đó tuyệt đối là không có khả năng, Minh nhà anh rõ ràng thích anh nhất!"Tề Chích lập tức phản bác.

"Anh ấy ghét nhất cũng là anh đúng không?" Chu Dật Cẩn cười nhạo, tâm tưcủa anh trai mình, y là người rõ ràng nhất, nhưng trong lòng Chu Dật Minh còncó khúc mắc, hy vọng Tề Chích cuối cùng có thể đả động anh ấy, lại nói tiếp,nếu Tề Chích không phải trong mười năm này luôn đối tốt với anh trai như vậy,người nhà bọn họ cũng sẽ không đồng ý chuyện này.

Tề Chích lập tức có chút bất mãn không vui, từ khi mình thu thập tài liệutạo giúp Chu Dật Minh một chiếc châm đồng thì người bị chiếc châm đó đâm nhiềunhất vẫn là mình.

Chu Dật Cẩn cùng Tề Chích đấu võ mồm, Trần Mộc lại không nghe bọn họ đốithoại, vừa rồi rõ ràng Tề Chích đang đùa giỡn hắn và Chu Dật Cẩn,mà Chu Dật Cẩn, thế nhưng không phản bác điểm này, hơn nữa, lúc trước Thẩm Lâmcũng có nhiều ám chỉ, Chu Dật Cẩn cũng không có phản ứng đặc biệt, không phảiđối với mình cũng có hảo cảm chứ?

Lúc trước hắn làm nhiều chuyện ác liệt như vậy, Nguyên Thăng không truycứu là bình thường, nhưng nếu so với Chu Dật Cẩn không truy cứu...... Lại nói tiếp,Chu Dật Cẩn thật đúng là không tồi, đời này muốn cùng một người hiểu rõ bảnthân làm bạn cả đời, Chu Dật Cẩn là người thích hợp nhất.

Ách...... Xem bộ dáng của Chu Dật Minh ở Nghiên cứu chi thành địa vị rất cao,không biết đến lúc "Sinh" Hài tử có thể hay không cho mình một chút tiện nghiđó?

Nghĩ đến đây, Trần Mộc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, hắn tiến lênmột bước đem cánh tay của mình đặt lên vai Chu Dật Cẩn, từ trên cao nhìn xuống,nhìn về phía đối phương, bên trong sơ mi rộng thùng thình, da thịt vốn trắngnõn giờ có chút đen do dãi nắng, còn có một ít cơ thịt, có điều, nhìn qua thậtđúng là mê người.

Vốn cũng không có cảm giác, hiện tại ngẫm lại, chính mình đã cấm dục thậtlâu.

Chuyện của Lâm An Liệt đã giải quyết xong, trong lòng dường như cũng rộngmở hơn, tuy rằng không thể giống như một mao đầu tiểu tử nói chuyện yêu đương,nhưng cũng không tất yếu phải ủy khuất chính mình cả đời cô độc.

"Phần lớn mùa đông đều tới phương bắc, hiện giờ trở lại phía nam di."Nguyên Thăng ngồi bên cạnh Lý Quân, buồn bực nhìn trời.

"Hiện tại bốn mùa hình như cũng không có gì khác nhau." Lý Quân suy xétmột chút, mở miệng. Thế giới hiện giờ cũng không còn chia ra bốn mùa nữa, anhđã trải qua thật lâu thật lâu, mới từ vị trí của mặt trời nhìn ra một chúthuyền cơ, cũng hơi hiểu được quy luật của thời gian.

"Đúng vậy, kì thật tôi cao hứng có thể trở về, sắp qua năm mới rồi !"Nguyên Thăng nghĩ đến cha mẹ của mình và anh trai sang năm mới sẽ cho tiền mừngtuổi, lập tức vô cùng hưng phấn, tuy rằng đã lớn như vậy còn muốn tiền mừngtuổi có chút khó coi, nhưng trong nhà của anh thì anh là con út, vì thế mỗi khisang năm mới, cha mẹ và anh trai đều tiếp tế cho anh.

"Tiền mừng tuổi......" Lý Quân nghĩ tới cha mẹ của mình, thời điểm anh đitòng quân, cha mẹ cho anh không ít tiền, nhưng sau này bởi vì lương thực khuyếtthiếu mà xuất hiện bạo loạn liên tiếp không dứt, cha mẹ anh cũng không thểchống đỡ được nữa.

Mà hiện giờ, Lý Mục Tùng đi cách đó không xa nghe được lời nói của NguyênThăng, thì liền có bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ, Lý Quân không biết, đợi đến khisang năm mới, khẳng định anh sẽ nhận được tiền mừng tuổi.

Nghiên cứu chi thành mở rộng ra bốn phía, thu nạp cường giả, tình huốngnhư vậy, đương nhiên không thể lừa gạt được ba thành thị cấp một khác.

Thành chủ của Thức tỉnh chi thành là người lớn tuổi nhất trong bốn vịthành chủ của thành thị cấp một, phần lớn công vụ cũng đã giao cho phó thànhchủ phụ trách, mà hiện tại, ở trong văn phòng trên tầng cao nhất của ông, LưuTần Thiên đang nổi trận lôi đình.

"Nếu đã biết được kẻ nọ đang ở đâu, nếu đã biết bọn họ cùng người của UMinh thành cấu kết, vì sao còn không đề cập tới chuyện kháng nghị?"

"Lưu đội trưởng," Lão thành chủ cười tủm tỉm:

"Nếu ông có thể tuyển chọn vài tuyển thủ thắng được họ trong giải thi đấuthế giới, muốn khiến họ thương vong không phải càng đơn giản hơn?" Điều mà liênminh bận tâm nhất, chính là giữ vững mặt mũi của mình, tên tuổi của Thức tỉnhchi thành càng không thể rơi xuống.

"Nhưng con ta......" Lưu Tần Thiên cắn răng, con ông ta, vốn cũng chiếm mộtvị trí trong mười danh ngạch thi đấu.

"Thức tỉnh chi thành, cũng không phải chỉ có con của ông là cường giả,phía dưới còn có vài người, ông cũng nên đề bạt một chút." Quyền lực của Thứctỉnh chi thành hầu như tập trung trong tay mấy đại thế gia, tuy rằng ông cũnglà người của thế gia, nhưng nếu cứ thế mãi, tương lai của Thức tỉnh chi thànhsẽ như thế nào.

Lưu Tần Thiên nhíu nhíu mày, tuy rằng dị năng giả không khí khó đối phó,người của U Minh thành cũng rất có bản lĩnh, nhưng Thức tỉnh chi thành, từ mạtthế bắt đầu đã tập trung những người mạnh nhất của liên minh, ông ta không tin,Thức tỉnh chi thành so ra còn kém hơn Nghiên cứu chi thành .

Hết chương 62

Đôi lời ed: Vâng, và sau bao ngày chờ đợi, chương này cũng chính thức ralò, từ đây, tình cảm sẽ có một bước phát triển đột phá chứ không phải lấp lógian tình nữa rồi. Đi được đến bước này tuôi cũng không dễ dàng gì đâu * chấmchấm nước mũi * ~~~

Chương 63: Theođuổi

Sinh nhật của Trần Mộc vào tháng ba, liên minh vẫn tính tuổi theo âm lịch,cho nên vừa sang năm mới không bao lâu, hắn đã tròn hai mươi bảy tuổi. Thờiđiểm hai mươi bảy tuổi ở đời trước, hắn gặp được Lâm An Liệt, đời này thì sao......

Ngồi trước máy tính, Trần Mộc liếc mắt, nghiêm túc mở một trang web lên,sao đó liên tục di chuyển chuột.

"SS vấn đề: Một người đàn ông muốn theo đuổi một người đàn ông khác phảilàm thế nào?

Đáp án 1: Người anh em, có phải cậu cũng giống tôi, cảm giác mình đã bịsinh sai giới tính đúng không ? Theo đuổi đàn ông, phải nhanh, độc, chuẩn!Ở thế đạo hiện giờ, nếu không mau chóng ra tay sẽ phải ăn cơm thừa rượu cặn, ratay không đủ độc thì hai tay sẽ trống trơn, ra tay không đủ chuẩn thì sẽ phảihối hận nửa đời còn lại ! phụ kiện:[bí tịch theo đuổi đàn ông một ngàn bản]

Đáp án 2: Trực tiếp thượng, trực tiếp thượng, tốt nhất là thượng !

Đáp án 3: Có ý muốn kết bạn không ? Liên lạc nick xxxxx trên mạng.

......"

Ngón tay ấn nhẹ tải xuống phụ kiện.

Lại nói tiếp, lúc trước người chủ động là Lâm An Liệt, đan khăn cho hắn,giặt quần áo nấu cơm...... Có điều, nếu muốn hắn đi đan khăn quàng cổ...... Cả đời nàycũng đừng nghĩ.

Một đống tư liệu thật dày được bỏ vào trong thiết bị ghi chép, có điều,phần lớn đều không thích hợp để sử dụng, chẳng hạn như sắc dụ linh tinh ......

Cuối cùng nguyên tập tài liệu đó hắn lại chẳng tin được cái nào, chẳng lẽbản thân không thể thoát khỏi cảnh độc thân.

Trên tiểu trấn di động lúc này được trang bị nhân viên hậu cần vô cùngđầy đủ, hơn nữa, những người đó đều rất tài giỏi, tựa như Thẩm Lâm.

Cho nên, việc cơm nước cũng có đầu bếp siêu quần đảm nhiệm, dựa vào nhữngcon mồi mà bọn họ đi săn được và thức ăn lúc trước được mang đi từ Nghiên cứuchi thành, mỗi một lần ăn cơm, đều có thể nấu ra cả một bàn lớn mỹ vị, so vớimỹ vị mà Thẩm Lâm làm còn muốn mỹ vị hơn, cũng rất phù hợp dinh dưỡng.

Trần Mộc vẫn rất thích những món ăn này, nhưng hôm nay, hắn lại không tớicăn tin để ăn cơm.

"Đợi vài ngày nữa sẽ đi tới Nghiên cứu chi thành, có phải anh có chútkhông muốn tới đó ?" Chu Dật Cẩn nghĩ mấy ngày nay Trần Mộc có chút khácthường, hỏi. Dù như thế nào thì Trần Mộc đối với y cũng không tồi, thời điểmgiúp y gia tăng thực lực cũng đều tận lực hết sức.

"Không có gì không muốn," Dù sao nhất định hắn cũng phải đầu nhập vào nơinào đó, Thức tỉnh chi thành không có khả năng, cũng chỉ có thể là Nghiên cứuchi thành:

"Đây là cậu quan tâm tới tôi?"

"Đúng vậy, buổi trưa anh còn không tới căn tin ăn cơm?" Chu Dật Cẩn lạihỏi.

"Tôi nấu cơm cho cậu ăn nhá?"

"Cơm anh nấu cũng không ngon bằng đầu bếp làm." Chu Dật Cẩn trực tiếp mởmiệng. Tài nghệ nấu ăn của Trần Mộc có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không thểso được với Thẩm Lâm và đầu bếp.

"Cậu không muốn nếm thử thịt dị thú mà cậu săn được?" Hương vị của dị thúmà Chu Dật Cẩn săn bắt cũng giống như cấp bậc của nó, hiện giờ vẫn còn bị némtrong hầm băng để tích trữ.

"Anh có yêu cầu gì đúng không?" Chu Dật Cẩn hoài nghi nhìn về phía TrầnMộc. Lúc trước Trần Mộc đối tốt với y là vì muốn y đi thu thập chứng cứ ngườicủa U Minh thành và Vương Lập Công cấu kết, lần này...... Có lẽ là muốn hỏi tin tứccủa Nghiên cứu chi thành?

" Tôi không có yêu cầu gì cả" Trần Mộc vỗ vỗ bả vai đối phương:

"Thứ cậu săn được nhiều nhất là thỏ, vậy làm tiệc thỏ cho cậu đi."

Con thỏ được cạo lông, cắt bỏ nội tạng rồi rửa sạch, dùng nước sạch nấumột nồi thịt thỏ kho tàu.

Ruột thỏ rửa sạch, xát muối, bên trong ruột nhét đầy tim gan, thịt thỏtrộn với một vài loại gia vị, bởi vì bên trong bị nhồi đầy, sau khi nấu chíncòn có thể cắt thành từng khối, trực tiếp ăn sẽ nguyên nước nguyên vị, chấmchút tương ăn càng thêm mỹ vị.

Thịt thỏ một phần kho tàu, một phần dùng nồi áp suất hầm nhừ, một phầnkhác dùng ớt xanh xào lăn cùng.

Đương nhiên rau dưa cũng không thể thiếu, cùng với những đồ mang tới từNghiên cứu chi thành và một ít rau rưa mà người của U Minh thành tìm được ngoàidã ngoại dùng để thay đổi, Trần Mộc đem cả hai thứ xào với nhau.

"Tuy rằng không ngon bằng đầu bếp làm, nhưng thật sự cũng rất không tồi!"Chu Dật Cẩn ăn thực vừa lòng. Có điều, bữa cơm này vừa nhìn đã biết là phảichuẩn bị từ rất lâu, Trần Mộc thật sự không có việc gì cần nhờ vả chứ?

"Cậu thích là được rồi." Trần Mộc cân nhắc một chút, lại nói:

"Trong nhà cậu có bao nhiêu người ? Hiện giờ tôi mới biết mỗi Chu DậtMinh."

"Cha mẹ ông bà nội ông bà ngoại của tôi đều còn, còn có anh họ mà anh đãbiết." Vấn đề này ngược lại mình có trả lời, Chu Dật Cẩn ngồi nghiêm chỉnh.

"Theo như cậu nói, hẳn là cậu phải có bác chứ ?" Trần Mộc cảm thấy cóchút kỳ quái.

"Bác của tôi đã mất rồi." Đã mất được ba mươi năm rồi.

"Thì ra là như vậy, cha mẹ cậu có yêu thích gì đặc biệt không ?" Trần Mộckhông đi rối rắm cha mẹ của Chu Dật Minh nữa, những người này cũng không cóquan hệ gì với mình, có điều cha mẹ của Chu Dật Cẩn lại khác......

"Mẹ tôi thích giải phẫu, cha tôi thích thi thể." Chu Dật Cẩn âm trầmcười. Khi y còn nhỏ đã cảm thấy những phòng thí nghiệm này rất khủng bố, mớiquyết định đi nghiên cứu máy móc. Không phải ngày nào cha mẹ y cũng giải phẫu,nhưng vẫn có rất nhiều thời điểm vung lên dao nhỏ

"Yêu thích thật kì quái......" Nhân viên nghiên cứu...... Nếu đem bản thân đưalên cửa, khẳng định bọn họ sẽ rất cao hứng, đương nhiên, không phải đưa lên làmcon rể mà đưa lên làm thi thể.

"Những điều anh hỏi không đủ chuyên nghiệp, tôi với anh nên nói một cáchcẩn thận về tình huống của Nghiên cứu chi thành thì hơn." Chu Dật Cẩn trầm tĩnhlại, bưng lên một chén trà. Lý Quân nơi đó khẳng định đã có Nguyên Thăng xoánạn mù chữ, Trần Mộc nơi này, chính mình cũng nên nói cho hắn hiểu rõ.

Cách một cái bàn hỗn độn đầy đồ ăn, Chu Dật Cẩn giảng cho Trần Mộc mộtkhóa học về thường thức cơ bản.

Tiểu trấn di động hiện giờ đều không phân biệt ngày đêm mà tức tốc dichuyển, cho nên chẳng bao lâu nữa sẽ tới được Nghiên cứu chi thành.

Ngoại trừ Lý Mục Tùng và một vài người già khác, tất cả mọi người đều cóthể đi vào Nghiên cứu chi thành. Thời điểm buổi sáng muốn đi vào thành, Lý MụcTùng đứng ở ven đường, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Quân.

Mấy ngày nay, Trần Mộc làm đủ mọi cách lấy lòng Chu Dật Cẩn, mà Lý MụcTùng, cũng làm đủ mọi cách lấy lòng Lý Quân, rất khó tưởng tượng, một người đànông bốn năm mươi tuổi như ông, vừa đem tất cả mọi thứ Lý Quân có khả năng sẽdùng đến sửa sang lại, vừa bữa lớn bữa nhỏ chăm sóc lang thú, tất cả đều là baobọc.

Lý Quân đứng bên cạnh Lý Mục Tùng, tình cảm này của Lý Mục Tùng anh cũngcảm nhận được. Mấy ngày nay, cũng không thiếu lần nghe Lý Mục Tùng cảm thán nhữngchuyện khi anh còn nhỏ.

Phần lớn những người làm cha làm mẹ đều đem con mình đặt ở phía trước. LýQuân trầm mặc trong chốc lát, đi tới trước mặt Lý Mục Tùng:

"Cha"

"Quân quân !" Lý Mục Tùng muốn ôm con trai của mình, nhưng người trướcmắt đã không còn là đứa bé vì lười mà cứ liếm sàn lê đi nữa rồi, đây đã làngười so với mình càng cao to hơn, cũng trẻ tuổi hơn, cuối cùng, ông chỉ vỗ vỗbờ vai của anh.

Trần Mộc liếc mắt nhìn Lý Quân một cái, tuy rằng lúc trước Lý Quân phảichịu khổ rất nhiều, nhưng có một người cha như vậy thì quả thật không tồi chútnào.

Vợ của Lý Mục Tùng đã qua đời, nếu không phải đối phương không thể vàothành, ngược lại hắn sẽ không ngần ngại mà đem mẹ mình giới thiệu cho đốiphương.

"Cuối ngày tôi sẽ đi đón anh, đi gặp anh trai tôi." Chu Dật Cẩn mở cửa xecủa Tề Chích, vừa quay đầu mở miệng với Trần Mộc.

"Được." Trần Mộc đồng ý, hai ngày này, hắn phải ở bên mẹ.

Lưu Chân Chân sống ở Nghiên cứu chi thành quả thực không tồi. Đây là mộtthành thị khiến cho người ta phải mơ ước, cho dù nhìn thứ gì cũng đều rất bìnhthường, thậm chí, cái người ở trên đường cầm cờ lê sửa ô tô cũng có thể là mộtnhà thiết kế xe nổi tiếng, đương nhiên, cũng có thể là một kẻ xấu đang muốn pháhoại xe của người khác.

Bằng cấp của Lưu Chân Chân ở Nghiên cứu chi thành không đáng để mắt,nhưng bà không thiếu tiền, cũng giống như lúc trước, thi thoảng làm việc trênmạng cũng không tồi, nếu rảnh thì có thể đi dạo ở công viên phụ cận, cảnh sắcnơi này cũng không hề kém hơn so với thành thị du lịch cấp hai kia.

Chu Dật Minh an bài phòng ở cho bà, thậm chí còn có một hoa viên nhỏ, mấyngày nay bà cũng trồng một ít cà chua dưa chuột rau cỏ linh tinh, cho dù có kếtquả hay không, có việc làm đã là không tồi rồi.

Thời điểm Trần Mộc đến nơi, bà đang lau sàn nhà, vừa lau sàn nhà vừa vặnvẹo thân thể theo bài nhạc, như vậy có thể làm được việc nhà còn có thể giữ vócdáng của mình, hiệu quả vô cùng tốt.

"Mẹ !" Trần Mộc kêu một tiếng, liền nhìn thấy Lưu Chân Chân nhanh chóngném bay giẻ lau nhà, đứng thẳng thân mình:

"Con đã về rồi à ?"

Lúc trước ở trên tiểu trấn di động, bị yêu cầu tận lực không liên lạc vớibên ngoài, Trần Mộc không thể ngày nào cũng nói chuyện được với Lưu Chân Chân,vừa rồi cũng tự ấn vân tay của mình để mở cửa......

"Mẹ, mẹ ngóng trông tối nay con về đúng không?"

"Không có !" Nét xấu hổ trên mặt Lưu Chân Chân chợt lóe rồi biến mất, lạinhặt giẻ lau lên:

"Mỗi ngày mẹ đều đợi con về."

"Mẹ, vừa rồi trông mẹ rất có sức sống !" Trần Mộc khích lệ tận đáy lòng.

"Thằng nhóc thối!" Lưu Chân Chân đem giẻ lau ném đi, mặt đỏ lên, phải dạydỗ lại tên nhóc trong mắt không có trưởng bối này .

"Mẹ yêu tha mạng ! Lần này con còn mang về thứ tốt cho mẹ đấy !" Trần Mộcnhảy vào trong viện, nơi đó có một cái bao rất lớn.

"Hơn phân nửa là thịt dị thú, thứ này cũng có gì hiếm lạ?" Lưu Chân Chânkhông để ý chút nào.

"Lần này không phải là thịt dị thú" Trần Mộc đem cái bao mở ra, bên tronglà một vài loại rau cỏ ở ngoài dã ngoại có thể ăn. Hiện nay, biết được nhữngthực vật có thể ăn, ngoại trừ người của U Minh thành, cũng chỉ có vài người bọnhọ, có điều, về sau mọi người đều có thể biết được, bởi vì sau khi Chu Dật Minhbiết được tin tức này, liền muốn bọn họ lấy một bao lớn đem về, những thứ nàycũng là hắn lấy từ trong cái bao lớn đó, để mẹ nếm thử trước tiên.

Trần Mộc tự tay xuống bếp nấu cơm cho mẹ mình, Chu Dật Cẩn lại đắm chìmtrong sự quan tâm của cả nhà.

Tuy rằng người trong nhà luôn vội vàng đủ lọai chuyện, thời điểm Chu DậtCẩn còn học đại học ở Nghiên cứu chi thành, một hai tháng không gặp người nhàlà rất bình thường, nhưng tách ra hẳn một năm như lần này thì vẫn là lần đầutiên.

Chậm rãi kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, miệngthì ăn các loại thức ăn vặt mà người nhà đưa cho, cảm giác gia đình thật đúnglà rất tuyệt.

"Cái tên Trần Mộc kia, cũng quá đáng giận !" Chu gia lão cha là người thứnhất phát biểu ý kiến.

"Điều hắn làm lúc đó cũng rất bình thường, dù sao khi đó Thức tỉnh chithành cũng đang truy nã hắn." Chu Dật Minh đã đem những hành động của Trần Mộcđều nói ra, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, không ngờ cha mẹ vẫn có ý kiến.

"Xét đến việc khi con rơi vào tay người của U Minh thành đều là hắn cứucon, cha sẽ không so đo ." Chu gia lão ba tiếp tục mở miệng.

Chu Dật Cẩn giật giật môi, không dám nói Trần Mộc đã sớm biết việc này,còn rất biết thời biết thế. Xét đến việc Trần Mộc đối với y không tồi, y cũngkhông khiến người nhà có ấn tượng xấu về hắn nữa.

Đối với Trần Mộc mà nói, Nghiên cứu chi thành vô cùng mới mẻ, nhưng đốivới Chu Dật Cẩn mà nói, tất cả nơi này y đều đã biết rất rõ.

Sáng sớm, Chu Dật Cẩn liền lái ô tô của mình tới nhà Trần Mộc, vừa lúcđối phương đang ăn điểm tâm.

Trong nhà chỉ có hai người, ăn cũng đơn giản, Trần Mộc hai ba miếng liềngiải quyết xong bữa sáng của mình, an vị trên vị trí phó lái.

"Còn phải đi gặp Lý Quân và Lý Triết Tâm." Chu Dật Cẩn mở miệng. Theo ýtưởng của Chu Dật Minh, hôm nay sẽ có một chương trình, cho nên muốn mọi ngườiđều tụ tập ở phủ thành chủ.

Ở Nghiên cứu chi thành, Tề Chích làm thành chủ luôn luôn chỉ phụ tráchvới sự vụ ở bên ngoài, mà nội vụ, hoàn toàn là do Chu Dật Minh phụ trách .

"Thí sinh dự bị của chúng ta lúc này mới có sáu người An Bình Chí, U Minhthành bốn người, còn có ba người các cậu và Tiểu Cẩn, đương nhiên, Tiểu Cẩn cócần tham gia thi hay không còn tùy vào tình huống, nếu đuổi kịp ở hạng mục đấuđoàn đội, mang thêm một cơ giới sư sẽ linh hoạt hơn." Chu Dật Minh mở miệng,còn nói không ít nội dung tương quan về trận đấu.

"Khẳng định chúng tôi đề đồng ý dự thi, có điều, huấn luyện kế tiếp phảilàm thế nào?" Trần Mộc hỏi. Hắn còn phải giúp Chu Dật Cẩn tăng thực lực lên mộtchút nữa.

"Tiếp theo, Tề Chích sẽ chỉ đạo việc huấn luyện của mọi người, tuy rằngthực lực của mọi người có thể mạnh hơn anh ta, nhưng có thể cùng học tập lẫnnhau." Chu Dật Minh mở miệng:

"Anh ta có thể sẽ mang mọi người đi đặc huấn ở dã ngoại, cũng có thể mangmọi người đi học tập ở trong thành thị, tất cả việc này sẽ do anh ta quyếtđịnh, đồng thời, anh ta cũng sẽ loại một vài người không đủ tư cách."

"Không thành vấn đề." Trần Mộc nhìn nhìn Lý Quân và Lý Triết Tâm, đồng ý.

"Chúng ta tới đây kí một hiệp nghị đi, còn có một ít tư liệu đưa cho mọingười xem." Mấy người An Bình Chí đã biết tương quan về tình huống của đối thủ,những người này lại không rõ ràng, hơn nữa, tình huống của Lý Quân và Trần Mộccũng rất đặc thù.

Nhìn qua cũng không có nhiều chuyện cần giải quyết lắm, thế nhưng lúc đira khỏi phòng của thành chủ, trời đã sắp tối, cơm trưa của bọn họ giống Chu DậtMinh là cơm công sở, cũng may hương vị không tồi.

"Đúng rồi, vì sao mấy ngày nay đều không nhìn thấy thành chủ?" Trần Mộcvẫn rất tò mò đối với Tề Chích.

"Anh ta đi Thức tỉnh chi thành ." Tề Chích hôm qua đã đi tới Thức tỉnhchi thành, Chu Dật Cẩn biết đây là một ván cược lớn của anh trai, lần này phụthuộc liên minh lựa chọn thế nào, Nghiên cứu chi thành có thể phát ra hào quangcủa mình, nếu Nghiên cứu chi thành không thể áp được Thức tỉnh chi thành, chỉsợ......

"Thả lỏng đi, tôi mời cậu ăn cơm?" Trần Mộc đem cánh tay đặt lên bả vaiChu Dật Cẩn, giữ lấy đối phương, đây là tư thế mà hắn thích nhất, cũng giốngnhư đang ôm Chu Dật Cẩn.

Chu Dật Cẩn đã thành thói quen với động tác này của Trần Mộc, có điều địađiểm hiện tại không thích hợp, y lập tức vung thoát khỏi tay đối phương:

"Trước mắt mọi người không nên động tay động chân."

"vậy tôi đây sẽ ngầm động tay động chân." Trần Mộc cười cười, giành trướcvị trí lái xe.

"Tôi muốn tới Thời Đại Kim Cương ăn cơm." Chu Dật Cẩn mở miệng.

"Đi !" Trần Mộc khởi động, bắt đầu đi về phía mục tiêu, rất nhanh, ThờiĐại Kim Cương bốn chữ đã xuất hiện trước mắt hắn.

"Tiên sinh, mời ngài đưa thẻ hội viên." Đi vào Thời Đại Kim Cương liềnnhìn thấy nhân viên phục vụ đang khéo léo mỉm cười.

Thẻ hội viên của nhà hàng ? Chỉ sợ không đủ thân phận sẽ không thể lấyđược chiếc thẻ hội viên kia, Trần Mộc biết Chu Dật Cẩn khẳng định là cố ý , lậptức cười rộ lên:

"Tôi không có thì phải làm thế nào?"

"Tiên sinh, nhà hàng của chúng tôi chỉ có hội viên hoặc nhân tài đi cùnghội viên mới có thể vào." Tươi cười trên mặt nhân viên phục vụ cũng chưa hề suygiảm, dám đi tới nơi của bọn họ đều là không phú tức quý, cho nên mỗi một ngườinhân viên phục vụ đều có tố chất rất cao.

Trần Mộc xoay người, vừa định để Chu Dật Cẩn lấy ra thẻ hội viên, thìnghe được một giọng nói gọi tên của mình.

"Trần Mộc, cậu là Trần Mộc đúng không ?" Một người trẻ tuổi có chút kinhngạc nhìn Trần Mộc.

"Cậu là......" Trần Mộc cảm thấy đối phương có chút quen mắt, nhưng lại khôngthể nhớ được là ai.

"Tôi là Ôn Lâm Đào, là bạn cùng phòng với cậu hồi đại học." Người nọ nhìnthấy Trần Mộc vẻ mặt nghi hoặc, có chút khó chịu.

Ôn Lâm Đào tên này Trần Mộc đã quên, có điều đối phương vừa nói, ngượclại hắn đã nhớ ra người này. Phòng ngủ lúc trước có tám người, đây là ngườisinh động nhất trong số đó, bởi vì cậu ta có thân thích ở thành thị cấp một,trong nhà lại có tiền, thường thường tiêu tiền như nước để mời người ăn cơm.Bởi vậy bên cạnh cậu ta cũng vây không ít người, Trần Mộc lại không liệt trongđám này.

Cũng không phải do Trần Mộc không quần chúng, mà là phí sinh hoạt TrầnKhải cho quá ít, giá hàng ở thành thị cấp hai lại cao, tiêu dùng phung phí nhưvậy hắn không thể gánh được, mà ăn không trả tiền lại rất ngại ngùng, hơn nữa,lúc ấy hắn đi học năm hai đã đi làm công, quả thật quá mức bận rộn.

"Đã lâu không gặp." Trần Mộc cười cười. Đời này hắn sống lại, đã khôngcòn ở trường học, đời trước hắn chết lúc ba mươi tám tuổi, mười sáu năm sau khitốt nghiệp, hơn nữa tính cả đời này, cũng đã sắp hai mươi năm, nhớ được nới ấyquả thật cũng không dễ dàng.

"Đã lâu không gặp, sao cậu không tham gia họp lớp?" Ôn Lâm Đào lộ vẻ kỳthị:

"Tôi đều đã quên, nhà của cậu ở thành thị cấp ba, đi ra ngoài cũng khôngtiện." Lúc trước, hầu như tất cả mọi người đều nịnh hót cậu ta, chính là cáitên Trần Mộc này, lại giống như không hề đem cậu ta để vào mắt, cũng chỉ là mộtthành thị cấp ba!

Trần Mộc trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, Ôn LâmĐào lại nói:

"lần này cậu tới Nghiên cứu chi thành để du lịch ? Muốn ăn cơm cũng nênhỏi thăm cẩn thận, căn bản cậu không nên tới những nơi như thế này, người bìnhthường, đều không thể lấy được thẻ hội viên từ nơi này."

"Lâm Đào, chúng ta mau vào đi thôi, đừng cùng người khác nhiều lời." Bêncạnh Ôn Lâm Đào là một người phụ nữ trung niên, bộ dáng của Ôn Lâm Đào thầmnghĩ còn muốn khoe khoang một chút, người phụ nữ này lại hoàn toàn khinhthường.

Trần Mộc biết những người ở thành thị cấp một luôn kinh thường nhữngngười ở thành thị cấp thấp hơn, nhưng tình huống như vậy.......

"Đúng vậy, cần gì phải nghe người khác nói lời vô nghĩa, chúng ta mau vàothôi." Trần Mộc còn chưa nói gì, Chu Dật Cẩn đã đem một tấm thẻ hội viên némvào tay nhân viên phục vụ.

"Hai vị tiên sinh, xin mời đi theo tôi, tôi mang các ngài vào ghế lô."Người nhân viên phục vụ hai tay đem thẻ hội viên đưa cho Chu Dật Cẩn, còn vôcùng cung kính.

"Ghế lô của y ? Kia không phải là thẻ kim cương của Thời Đại Kim Cươngchứ?" Ôn Lâm Đào mở miệng.

"Tiên sinh, đó là thẻ kim cương của chúng tôi, tổng cộng chỉ phát ra mườicái." Một người phục vụ khác nghênh đón Ôn Lâm Đào và người phụ nữ trung niênbên cạnh.

Ôn Lâm Đào trầm mặc , đột nhiên lại nhớ đến cái gì, nhìn về phía Trần Mộcvà Chu Dật Cẩn, vừa vặn nhìn thấy Trần Mộc cười tủm tỉm ghé vào tai Chu DậtCẩn, trên mặt cậu ta lập tức có biểu tình sáng tỏ.

Thật sự là vận cứt chó, ôm được đại thụ!

"Vừa rồi cậu bênh vực cho tôi ?" Trần Mộc ghé vào tai Chu Dật Cẩn mởmiệng.

Chu Dật Cẩn nhíu mày, y tâm cao khí ngạo, không thể chịu được việc bịngười khinh thị, mà vừa rồi, Trần Mộc đã không đơn giản là bị khinh thị, mà làbị khinh bỉ miệt thị:

"Anh thật đúng là tốt tính."

"Tôi chỉ cảm thấy, phải để ý lời nói của mỗi người, tôi đã chết từ lâurồi!" phản ứng của Ôn Lâm Đào thực bình thường, hơn nữa, đời trước lưu lạc ởTinh Vân thành hơn mười năm, có thứ gì hắn chưa từng thấy qua? Nếu ngay cả bịngười ta khinh bỉ hắn cũng không thể chịu nổi, đã sớm tự vẫn từ lâu rồi.

"Nói cứ như anh đã chịu qua bao nhiêu tang thương vậy !" Chu Dật Cẩn lắclắc thẻ kim cương trong tay:

" Đây là Tề Chích lấy lòng đưa thẻ cho tôi, có thể đi vào ghế lô chuyêndụng của anh ta, hưởng thụ cấp bậc của thành chủ, tiện nghi cho anh!"

"Tề Chích với anh cậu......" Trần Mộc cảm thấy hai người này có chút khôngthích hợp, Tề Chích rõ ràng đối Chu Dật Cẩn cũng không có ý gì, không nhấtthiết phải lấy lòng? ngược lại Tề Chích và Chu Dật Minh......

"Bọn họ là một đôi." Chu Dật Cẩn mở miệng, nếu không phải anh trai y cókhúc mắc, Tề Chích đã sớm ôm được mỹ nhân về .

Tề Chích và Chu Dật Minh là một đôi ? thật đúng là không tồi !

Đi vào ghê lô, Trần Mộc hỏi:

"Tiểu Cẩn, cậu cảm thấy đồng tính thế nào?"

Hết Chương 63

Chương 64: Dịnăng thức tỉnh

Chu Dật Cẩn nghe được vấn đề của Trần Mộc, lập tức nhíu mày:

"Hôn nhân đồng tính đã sớm hợp pháp, không phải anh có thành kiến chứ?Anh cảm thấy anh tôi không đúng?" Người như vậy bây giờ thật đúng là hiếm thấy,Chu Dật Cẩn nhìn về phía Trần Mộc, trong mắt tràn đầy tức giận.

"Không có chuyện này" Trần Mộc bất đắc dĩ:

"Ý của tôi là, tôi cũng thích đàn ông."

"Vậy thì có liên quan gì?" Chu Dật Cẩn vỗ vỗ bả vai Trần Mộc, đột nhiêncảm thấy có chút không thích hợp.

Ghế lô này rất lớn, màu sắc chủ yếu là đỏ đậm, sàn, bàn tất cả đều là gỗthật, rất có phong cách cổ xưa, về phần tại sao lại phong cách cổ xưa...... Sàn vàgia cụ đều làm bằng gỗ thật, đây đều là "Độc quyền" lúc trước mạt thế.

Ghế lô lúc này bởi vì chỉ có hai người bọn họ mà lộ vẻ trống rỗng, bêncạnh còn có ghế sô pha màu đỏ đậm, trong tay là menu các món ăn tinh xảo, chỉcần bọn họ không muốn, tuyệt đối không có người đến quấy rầy bọn họ.

"Anh muốn ăn thứ gì?" Đem tay của mình từ trên vai Trần Mộc thu về, ChuDật Cẩn cầm manu món ăn trở lại chỗ ngồi, thuận tiện đem hoàn cảnh nơi này cẩnthận đánh giá rất nhiều lần, lại không hề nhìn Trần Mộc.

Y cũng chưa từng nghĩ nhiều, lúc này lại đem những lần bị mọi người trêughẹo nhớ lại, thật lâu trước đây cũng có người theo đuổi y, nhưng phần lớn đềulà con gái, dù thế nào y cũng không thể ngờ tới, ngay từ đầu còn không thèmnhìn y–Trần Mộc......

"Cậu thích ăn thứ gì tôi liền thích ăn thứ ấy." Trần Mộc biết Chu Dật Cẩnđã hiểu được ý tứ của mình, chỉ cần hỏi thêm một câu, bản thân có thể có đượcđáp án, nhưng xem biểu hiện này của Chu Dật Cẩn, đáp án có thể hỏi ra cũngkhông phải thứ mình muốn, một khi đã như vậy, trước hết không hỏi, dù sao cũngkhông thể chưa ăn cơm mà đã rời đi đúng không?

Chu Dật Cẩn bắt đầu gọi món ăn, ngoại trừ những thứ mình thích ăn, lạigọi thêm vài thứ Trần Mộc thích, đợi đến khi nhìn lại thì có chút hối hận, thậtsự là ở cùng một chỗ với Trần Mộc thời gian dài, ngay cả Trần Mộc muốn ăn cáigì cũng đều nhớ kỹ.

Người này rõ ràng không có ý tốt! Chu Dật Cẩn càng nhìn người đối diện,càng cảm thấy lấm la lấm lét, sao mình lại không phát hiện tâm tư của người nàynhỉ, nếu phát hiện ...... Y theo bản năng nắm chặt manu, nhìn thấy đèn sáng lên lạibuông tay ra.

Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói chuyện, Trần Mộc dựa vàobàn, một tay chống đầu, nhìn biểu tình của Chu Dật Cẩn thay đổi rồi lại thayđổi, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu.

"Người vừa rồi là ai ?" Bị Trần Mộc nhìn lâu, Chu Dật Cẩn cũng có chútkhông quen, tiếp tục tìm đề tài. Người kia gọi là Ôn Lâm Đào, thật sự là kẻ khôngcó đầu óc, ở thành thị cấp một còn dám kinh thường người khác......

"Là bạn học lúc trước của tôi, vừa rồi cậu lấy thẻ hội viên ra, có lẽ cậuta đã bị chọc tức chết." Những chuyện khi còn đến trường, quả thực đã rất xarồi. Khi đó hắn vẫn có mấy người bạn, có điều đời này hắn cũng không liên hệlại.

"Ai bảo cậu ta không có mặt như vậy." Chu Dật Cẩn ấn nút mở cửa, đồ ăn đãđược đưa tới .

Sau khi cơm nước xong, Chu Dật Cẩn đi rất nhanh, chiếm trước vị trí láixe:

"Tôi đưa anh trở về !"

"Đi, cậu muốn đưa liền đưa." Trần Mộc không để ý chút nào.

Ô tô chậm rãi dừng lại, Trần Mộc đột nhiên kéo Chu Dật Cẩn qua, nhắmchuẩn miệng đối phương nhanh chóng hôn xuống, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm vàicái, sau đó phi nhanh ra ngoài đóng cửa xe:

"Hẹn gặp lại!"

Chiếc xe phía sau nhanh chóng quay đầu, dùng tốc độ không giống lúc trướcnhanh chóng rời khỏi, tin rằng còn có thể lấy được hóa đơn phạt tiền.

Trần Mộc xoay người vào cửa, cảm giác nụ hôn vừa rồi rất không tồi, đángtiếc là khớp hàm của Chu Dật Cẩn cắn rất chặt, đương nhiên, nếu có thể đáp lạicàng tốt hơn.

Lần này Chu Dật Cẩn hiểu được tâm tư của mình, ngày kế tiếp chắc chắn sẽtrốn tránh mình, một khi đã như vậy, tốt nhất nhân cơ hội này chiếm tiệnnghi. Trần Mộc cười cười, hắn chọn thời gian sau cùng mới ra tay như vậy, vì đểđối phương không có cách nào trốn tránh.

Chu Dật Cẩn phi nhanh lái xe về nhà, trong nhà như thường lệ không có ai,nhanh chóng đi về phía phòng mình, y lập tức đem mình ném lên giường.

Chưa từng có người dám làm vậy với y ! Chu Dật Cẩn không biết nên dùngcách gì để đối phó lại, đột nhiên đầu hơi choáng, chỉ có thể ôm đầu vùi vàotrong chăn, sẽ không phải là tác dụng phụ chứ ?

Năm ngày sau Tề Chích mới trở về, anh ta vừa tới nơi liền đem toàn bộ đámngười Trần gọi đến, Trần Mộc lúc này mới có thể nhìn thấy Chu Dật Cẩn lúc trướckhông có cách nào liên hệ, nói vậy, Chu Dật Cẩn đã đem số của hắn kéo vào danhsách đen rồi.

Năm ngày không gặp, sắc mặt của Chu Dật Cẩn thế nhưng kém rất nhiều, cóđiều y vẫn trốn tránh Trần Mộc, ngược lại khiến Trần Mộc không có cách nào đếnhỏi thăm. Sẽ không phải là vì nụ hôn kia mà không ăn không ngủ được chứ? Cóđiều, tuy rằng nghĩ như vậy, Trần Mộc cũng biết không có khả năng, đều là đạinam nhân, cũng không đến mức như vậy.

Có điều, Trần Mộc vẫn không có cơ hội cùng Chu Dật Cẩn hỏi thăm, nhưng AHổ vẫn như trước chiếm được vị trí trong lòng Chu Dật Cẩn, không biết vì cáigì, A Hổ lúc này lại đặc biệt dính Chu Dật Cẩn, hận không thể để đối phương haimươi bốn giờ đều ôm mình, về điểm này cũng đưa tới Tiểu Bảo bất mãn, có điềudưới dâm uy của A Hổ, nó chỉ có thể đáng thương hề hề "Uông uông" Vài tiếng, đểchủ nhân chớ quên chính mình, mỗi khi như vậy, A Hổ sẽ nhảy đến bên cạnh nó,dùng chân trước giữ chặt đối phương, lại liếm cho đối phương đầy mặt nướcmiếng.

Thể trọng của A Hổ...... Vì thế sau khi mỗi lần bị A Hổ đè nặng dù dãy dụathế nào cũng vô dụng còn bị liếm tới đầy mặt nước miếng, Tiểu Bảo lại an phậnvài ngày.

Tề Chích đưa đám người Trần Mộc đi huấn luyện, cũng là huấn luyện bộ độiđặc chủng của Nghiên cứu chi thành, huấn luyện thể năng tất cả mọi người đềuvượt qua, có điều khi sử dụng vũ khí công nghệ cao quen thuộc và hợp tác đoànđội lại không lý tưởng lắm, vũ khí công nghệ cao đối với đám người Lý Quân đámmà nói thì rất khó nắm giữ, mà hợp tác đoàn đội cũng do mấy người dị năng giảcủa Nghiên cứu chi thành tự chủ trương.

An Bình Chí vẫn phục tùng an bài, nhưng An Nhược Dao và mấy người kháclại có chút không bằng lòng.

An Nhược Dao khắp nơi tranh cường, biểu hiện tốt, nhưng để cô ta phối hợpvới những người của U Minh thành cô ta lại không đồng ý, mà Trình Thành Lâm vàChân Hào Kiệt, biểu hiện còn kém hơn cả An Nhược Dao, hai người kia đối vớiviệc phải làm hoàn toàn mâu thuẫn.

Ngược lại với bọn họ, người của U Minh thành biểu hiện rất tốt, học tậpvô cùng nghiêm túc, đối với những người đã quá quen với cảnh ăn bữa nay lo bữamai mà nói, chỉ cần có một nơi yên ổn là tốt lắm rồi.

Trần Mộc học rất chuyên tâm, có điều phần lớn thời gian, hắn dùng thờigian để xem tư liệu tương quan về dị năng, mặc dù có dị năng, nhưng hắn cũngchưa từng vận dụng một cách hệ thống, dù sao cũng phải hiểu rõ hơn mới được.

Đảo mắt, hơn nửa tháng đã trôi qua, qua hai ngày nữa sẽ sang năm mới, TềChích rốt cuộc cũng thả mọi người. Ăn xong cơm trưa, mọi người ngồi xuống sânthể dục nghỉ ngơi, rốt cục cũng không cần giống lúc trước, một phút đồng hồcũng không được lãng phí, huấn luyện chính xác đến từng giây.

"Tiểu Cẩn, tại sao trạng thái gần đây của cậu kém như vậy ?" Tề Chíchngồi xuống bên cạnh Chu Dật Cẩn, cau mày nhìn đối phương, tuy rằng thực lực củaChu Dật Cẩn kém mọi người, nhưng cũng là nhân viên, có thực lực như của y đã làrất không tồi rồi, huống chi đối với vũ khí công nghệ cao y sử dụng cũng rấtthành thạo, cho dù không có thực lực, trang bị cũng có thể bù lại, nhưng gần đây,tinh thần của Chu Dật Cẩn luôn hoảng hốt, cả người đều gầy xuống, vô cùng khôngthích hợp.

"Tôi cũng không biết vì sao, không sinh bệnh, ngủ cũng rất ngon giấc,nhưng lại không biết vì sao thi thoảng sẽ đau đầu." Chu Dật Cẩn xoa đầu củamình mở miệng.

"Đau đầu ? Có muốn tới bệnh viện khám thử không?" Trần Mộc đi lên, vừarồi lúc bọn họ nói chuyện hắn đứng khá xa, có điều không phải vẫn có dị năngkhông khí đó sao, dùng để nghe lén là thích hợp nhất, ai bảo âm thanh nhờ cókhông khí mà lan truyền chứ?

"Không cần !" Chu Dật Cẩn nói xong, đứng lên, lại đột nhiên hoa mắt chóngmặt, ghê tởm muốn nôn.

Nhìn Chu Dật Cẩn nôn khan, Tiết Mỹ Lệ ở bên cạnh xem bộ đàm liên lạc phunra một câu kinh người:

"Đây là bệnh trạng mang thai."

Đàn ông không có khả năng mang thai, cho dù đàn ông có thể mang thai,cũng không khả năng mới thân một chút đã có đứa nhỏ.

"Cô vui đùa cái gì vậy ?" Chu Dật Cẩn trừng mắt với Tiết Mỹ Lệ, sau đó,trên đầu y, đột nhiên run run rẩy rẩy nở ra một đóa hoa nhỏ màu đỏ, giống nhưhỏa diễm, vô cùng xinh đẹp, nhìn cũng rất quen mắt. Địa phương mà bọn họ huấnluyện vào sáng sớm, loại hoa này cũng nở một mảng rộng lớn, khi đó Tề Chích vừachỉ vào loại hoa này vừa cắn thịt bò:

"Loại hoa này gọi là Tuyết Trung Huyết ( máu trong tuyết), chỉ khi độ ấmdưới 0 độ mới có thể nở ra, nhìn qua thì rất nhỏ, kỳ thật lại mang kịch độc,cho nên nói, bất luận kẻ nào cũng không thể xem nhẹ loại hoa này......" Chờ anh tanói xong , Chu Dật Cẩn còn cướp của y một nửa miếng thì bò ăn tiếp.

Sáng sớm nhiệt độ không khí thấp, bọn họ cũng ở dã ngoại, loại hoa này nởlà rất bình thường, nhưng hiện giờ bên trong nhà độ ấm cao, hoa nở lại rất kỳquái , hơn nữa, trên đầu của Chu Dật Cẩn căn bản không có đất và nước đúngkhông ?

Trần Mộc và Tề Chích nhìn nhau, vạn phần khiếp sợ, Chu Dật Cẩn còn chưabiết tình huống của mình, ở một bên nôn khan.

"Tiểu Cẩn, tình huống của cậu đã duy trì bao lâu rồi?" Trần Mộc nắm lấycánh tay Chu Dật Cẩn, nhìn đóa hoa nơi đỉnh đầu y đắc ý rung rinh, ấn ấn huyệtthái dương của mình mà vẫn không đủ, còn gõ thêm hai cái.

"Khoảng một tháng ." Chu Dật Cẩn đem cánh từ trong tay Trần Mộc rút ra,cũng chưa nói thời gian cụ thể, lần đầu tiên choáng váng, hình như là sau khiTrần Mộc hôn y......

"Phấn hoa này đều có độc, buổi sáng chúng ta còn mang theo mặt nạ phòngđộc đấy, hiện giờ lại không hề có phòng hộ, tôi thấy thế nào cũng rất khủngbố." Sau khi Tề Chích tự đưa cho Chu Dật Cẩn mấy tờ giấy lưu niệm, sau đó chỉvào đầu đối phương mở miệng.

Trần Mộc phóng một phong nhận, đem đóa hoa kia và một ít tóc trên đầu củaChu Dật Cẩn cắt xuống, Chu Dật Cẩn vừa cảm thấy đầu mình thoáng lạnh đang muốnkháng nghị, liền thấy được đóa hoa bay xuống, đột nhiên trong lúc ấy cảm thấymình và đóa hoa có liên hệ với nhau......

"Cừ thật !Vậy mà thức tỉnh dị năng rồi!" Tề Chích một cái tát chụp lêntrên vai Chu Dật Cẩn.

Chu Dật Cẩn, hôn mê...... Cũng không liên quan gì tới việc kích động, mà thờiđiểm thức tỉnh dị năng, choáng váng buồn nôn và hôn mê là rất bình thường. Bởivì trong cơ thể có sự biến hóa, cũng là vì năng lượng trong cơ thể không đủ màsuy yếu.

"Nhà chúng ta, chưa từng có dị năng giả, mà hiện tại dị năng giả tự nhiênthức tỉnh cũng càng ngày càng ít, tại sao Tiểu Cẩn lại đột nhiên thứctỉnh dị năng, còn là dị năng hệ thực vật rất hiếm thấy ?" Thời điểm Chu DậtMinh nói những lời này, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Trần Mộc.

"Tôi cũng không biết !" Nếu mình biết nguyên nhân thì tốt rồi, nhanh nhưvậy đã có thêm một dị năng giả, cũng không giống hắn lúc trước bị thiên thạchlột mất một tầng da, đây là một biện pháp tốt?

"Có muốn thí nghiệm máu một chút hay không ? Tôi luôn cảm thấy dị năngnày thức tỉnh một cách vô cùng khó hiểu." Chu Dật Cẩn vừa bỏ đồ ăn vào vừa mởmiệng, trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền dịch, bên trong đều là dịch dinhdưỡng, ai bảo y té xỉu vì thiếu dinh dưỡng cơ chứ ?

Trách không được, gần đây mình cứ luôn nôn và cảm giác ăn không đủ no......Cố tình lại ở căn cứ huấn luyện căn, đồ ăn của mỗi người đều được phân phối rấtđầy đủ, cũng rất nhiều! Chu Dật Cẩn cắn một miếng thịt nướng lớn, y hiện tạikhông khác gì bộ dáng lúc trước của A Hổ!

"Đi ! Dù sao cũng phải điều tra rõ ràng" Chu Dật Minh mở miệng:

"Trên cơ bản thời kì tiền thức tỉnh dị năng cũng là mấy tháng thậm chí làmấy năm, thời gian của em lại rất ngắn, cho nên mới suy yếu như vậy...... Đột nhiênthức tỉnh dị năng như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân."

"Đúng rồi, Tiểu Cẩn, lúc trước Lý Mục Tùng đưa miếng tinh hạch của voithú cho cậu cậu để đâu rồi?" Nói đến dị năng hệ thực vật, Trần Mộc lập tức đãnghĩ đến con dị thú lúc trước xém chút nữa đem bọn họ trói chặt đồng thời đemđại trưởng lão trói chặt– Mãnh Tượng thú.

Khi đó Lý Mục Tùng muốn cầu cạnh bọn họ, liền đem ngà voi đưa cho hắn, màtinh hạch kia thì đưa cho Chu Dật Cẩn.

Tinh hạch của dị thú cấp tám, có thể cho bất cứ dị năng giả nào bổ sungnăng lượng, nhưng tinh hạch cấp chín lại chỉ có thể để cho dị năng giả cùngthuộc tính dùng, bởi vậy tuy rằng miếng tinh hạch này rất trân quý, nhưng thậtra cũng rất vô dụng, sau khi Chu Dật Cẩn cầm, hắn cũng chưa từng hỏi lại.

"Tôi vẫn luôn mang trên người, khi đó hoàn cảnh ở bên ngoài dãngoại rất không xong, có điều để miếng tinh hạch này bên người lại dễ chịu hơnrất nhiều." Tinh hạch hệ thực vật, luôn khiến cho người ta có cảm giác thânthiết, Chu Dật Cẩn lấy từ bên trong áo sơmi, bên trong quần áo có một túi kéokhóa khá to, y vừa mở ra, liền lấy ra một viên ngọc, có điều, miếng tinh thạchnày rõ ràng đã ảm đạm không còn ánh sáng nữa, khác hoàn toàn so với lúc trước.

"Những con dị thú cấp chín bị giết trong lịch sử có rất nhiều, nhữngngười muốn thông qua tinh hạch để đạt được dị năng cũng có rất nhiều, có điều,cho tới nay chưa có ai thành công." Chu Dật Minh tiếp nhận miếng tinh hạch kia:

"Tôi cũng đã xem những tư liệu nghiên cứu liên quan, muốn lấy năng lượngtừ trong tinh hạch của dị thú kia, phải dùng dị năng, nếu không, năng lượng củatinh hạch vô cùng không ổn định, mà dị năng giả hệ thực vật tới nay cũng chỉ cómột người ở Bắc Mĩ kia thôi."

"Người Bắc Mĩ kia là một dị năng giả cao cấp, đó là kình địch của chúngta, dù sao nếu chiến đấu trong rừng cây...... Không ngờ rằng chúng ta lại có dịnăng giả hệ thực vật của mình, có điều thực đáng tiếc, cậu thức tỉnh là dị năngtrung cấp." Chu Dật Minh tuy rằng nói đáng tiếc, trên mặt lại tràn đầy tiếu ý.Người thức tỉnh dị năng sẽ ưu việt hơn rất nhiều, thực lực không cần phải nói,về sau tuổi thọ của Chu Dật Cẩn cũng dài hơn rất nhiều.

"Miêu ô !" Chu Dật Cẩn vừa muốn nói, vốn vẫn luôn ghé vào giường bệnh– Hổđột nhiên nhảy lên, trực tiếp cắn lấy miếng tinh hạch đã ảm đạm trong tay củaChu Dật Minh "Rắc rắc" Một tiếng, cắn nát nuốt vào bụng.

Tiểu Bảo nhìn lão đại nhà mình ăn đến vô cùng thỏa mãn, lập tức đi tới,ngược lại A Hổ rất nghĩa khí, vậy mà phun ra một khối nhỏ lên mặt đất, sau đónhe răng trợn mắt đe dọa mọi người chung quanh, giống như tất cả mọi người đềumuốn cướp vậy, ngay cả lông trên gáy cũng đều dựng lên.

"A Hổ, càng ngày càng thông minh." Chu Dật Minh nhìn tài liệu nghiên cứucũng không phẫn nộ, nhưng khi nhìn đến biểu hiện của A Hổ lại có chút đămchiêu.

Chu Dật Cẩn thức tỉnh dị năng, có phải có liên quan đến A Hổ? Linh thúluôn là những loài rất thông minh, nhưng tuyệt đối không thể thông minh đượcnhư A Hổ, hơn nữa, con mèo này còn lớn như vậy.

Chu Dật Minh vừa nói xong, A Hổ lập tức không còn khí thể vừa rồi nữa, nósợ hãi nhìn Chu Dật Minh, đại khái lúc này mới phát hiện ra, bản thân lại cướpđoạt thứ trong tay ma đầu này ......

A Hổ sợ nhất là Chu Dật Minh, lúc này lùi một bước, đột nhiên nhảy vàotrong lòng Chu Dật Cẩn:

"Miêu ô......"

A Hổ nhảy như vậy, bởi vì Chu Dật Cẩn đã thành thói quen nên cũng khôngcó việc gì, giường bệnh bằng kim loại cũng vô cùng vững chắc, nhưng thức ăntrong tay Chu Dật Cẩn .......

Bạch miêu lập tức biến thành hoa miêu.

"Uông uông !" Tiểu Bảo đã ăn xong thứ kia, vì thế liền bám lên thànhgiường cùng A Hổ tranh thủ tình cảm, tâm tình của A Hổ không tốt, cái đuôi đảoqua liền đem nó đẩy sang một bên.

Lông mày Chu Dật Minh nhướn lên:

"Các vị, nên trở về nhà ăn tết"

Trần Mộc đem A Hổ đang nhào vào lòng Chu Dật Cẩn tìm kiếm cảm giác antoàn đi ra khỏi cửa, có chút không rõ vì sao đã ngây người lâu như vậy rồi màvẫn không nhìn thấy cha mẹ của Chu Dật Cẩn, có điều bởi vì Chu Dật Minh đangnhìn chằm chằm nên cũng không dám hỏi lại.

Trần Mộc cũng không lập tức về nhà, đều đã sắp sang năm mới, dù sao cũngphải mua quà cho mẹ, hắn trực tiếp đi trung tâm thương mại lớn nhất Nghiên cứuchi thành.

Trên cơ bản Lưu Chân Chân cũng không dùng đến nước hoa linh tinh, quần áocũng thích ngắn gọn, có điều, thi thoảng cũng sẽ mang trang sức, cho nên, TrầnMộc đi thẳng đến quầy trang sức.

Đủ loại trang sức tinh mỹ đặt bên trong quầy, những thứ này tuyệt đối làhàng thật. Trần Mộc nhìn một vòng, chọn trúng một chiếc vòng ngọc nhan sắc đạmnhạt, hơn một trăm vạn điểm tín dụng biến mất. Vòng ngọc như vậy cũng khôngphải là thứ có phẩm chất tốt nhất, có lẽ trước mạt thế cũng chỉ có giá bằng mộtphần ngàn so với hiện nay, nhưng hiện giờ quặng ngọc đều không còn để khaithác,, ngọc khi ở Tinh Vân thành thậm chí còn không ai bán.

Trang sức của Lưu Chân Chân không ít, nhưng đồ bằng ngọc như vậy lại chưatừng có, mua vòng ngọc tặng cho bà cũng không tồi.

Thời điểm Trần Mộc đến nơi đã là buổi tối, đêm hai chín âm lịch, toàn bộNghiên cứu chi thành đều đèn đuốc sáng trưng, còn có một vài loại đèn bắt chướcpháo hoa lấp lóe trong đêm. Trong biệt thự mà Lưu Chân Chân đang sống, cũng vôcùng sáng sủa, trong viện thậm chí còn có tia lửa.

Chờ tới khi Trần Mộc lại gần, mới nhìn thấy Lưu Chân Chân đang ở trongsân nướng thịt, có điều, trọng điểm không phải ở việc Lưu Chân Chân đang nướcthịt, mà là bên cạnh Lưu Chân Chân còn có một người đàn ông.

Tại sao bên cạnh mẹ lại có một người đàn ông thế này ? Trong lúc nhấtthời Trần Mộc có cảm giác nguy cơ thật sâu.

"Mộc Mộc, con về rồi à? Mẹ còn nghĩ chúng ta không thể cùng nhau đón nămmới!" Lưu Chân Chân nhìn thấy xe của Trần Mộc, lập tức chạy lại

"Mẹ, bạn rộn tới hôm nay cũng được nghỉ." Trần Mộc cười với Lưu ChânChân, lại nhìn người đàn ông kia, bộ dáng không tồi, tuổi có lẽ cũng khôngchênh lệch lắm so với Lưu Chân Chân, khí chất cũng tốt......

Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc tìm bạn cho mẹ mình, cũng từngđánh chủ ý lên Lý Mục Tùng, nhưng chờ tới khi Lưu Chân Chân thật sự có mộtngười bạn, cũng không tránh được có chút mất mát.

Vốn mẹ vẫn đang thuộc về hắn, hiện giờ lại có một người đàn ông tới muốnchia sẻ, có lẽ, sau khi mẹ kết hôn, có thể còn xem trọng người đàn ông này hơnhắn.

"Xin chào, cháu là Trần Mộc đúng không ?" Người đàn ông này hữu hảo mỉmcười.

"Mẹ, vị này là?" Trần Mộc hỏi mẹ mình, cảm nhận được thiện ý của đốiphương, ngược lại khiến hắn yên tâm hơn. Cuối cùng mẹ cũng có cuộc sống củariêng mình, hắn thường thường cũng không có ở nhà, cũng nên có người khác chămsóc bà, chẳng qua, vẫn là có chút không dễ chịu.

"Chú ấy gọi là Lương Thụy, là bạn của mẹ." Lưu Chân Chân giới thiệu,ngược lại cũng không có biểu tình nhăn nhó gì.

"Xin chào, Lương tiên sinh." Trần Mộc gật đầu với đối phương, lúc nàycũng phát hiện, người họ Lương này là người vô cùng bình thường.

"Nếu cháu không ngại, gọi ta là chú đi." Lương Thụy lấy hai tay nâng mắtkính, nhìn qua có chút khẩn trương.

"Chú lương." Trần Mộc cười cười. Tiểu khu hiện giờ mà bọn họ đang sống,là nơi mà tất cả mọi người của Nghiên cứu chi thànhđều hi vọng được sống trongđó, Lý Quân ở phía sau biệt thự, cho nên toàn bộ tiểu khu đều được lắp cameraan ninh và sẽ bị kiểm soát những người ra vào, số lượng và chất lượng của bảovệ cũng rất cao. Lương Thụy này có thể đi vào, Chu Dật Minh lại không thông báocho hắn, có lẽ mười tám đời tổ tông của người ta cũng đã bị điều tra qua, cóđiều, chờ lát nữa những tư liệu về người này hắn cũng phải đọc qua mới được.

Mẹ của hắn, không phải tùy tiện người nào cũng có thể nhúng chàm !

Hết chương 64

Và thế là vị cha dượng của Mộc Mộc nhà mình đã xuất hiện. con có vợ mẹ cóchồng, ầy gu

Tác giả có lời muốn nói: Tạc mao A Hổ:"Không cho phép cướp thứ mà ta đưacho Tiểu Bảo !"

Màu lông không đúng, thứ lỗi ~

Chương 65: Đêmgiao thừa

Lương Thụy cũng không phải đại nhân vật gì, toàn bộ tư liệu về gia đìnhcũng không nhiều, ông là người sinh ra và lớn lên ở Nghiên cứu chi thành, chalà chủ tịch của một công ty, còn ông là giám đốc công ty, chỉ là một người đànông trung niên phổ thông bình thường.

Có điều, quan hệ gia đình của Lương Thụy có chút phức tạp. Cha của ông cóhai người con trai, ông là con cả, ngay từ nhỏ biểu hiện đã rất tốt, hiện giờgần như ông là người nằm quyền công ty hoàn toàn, mà em trai của ông lại triệtđể ăn chơi trác táng, như vậy cũng không tồi, đứa lớn kế nghiệp gia sản, đứanhỏ thì kế thừa phần lớn tài sản.

Cha của Lương Thụy, cũng định đem công ty giao cho Lương Thụy, còn lạiđưa cho em trai ông một số tiền lớn, cố tình Lương Thụy năm nay năm mươi haituổi, cũng đã kết hôn một lần, nhưng không có con, ngược lại em trai lại có mộtđứa con trai. Hiện giờ phần lớn người của Lương gia, đều đồng ý về sau công typhải giao cho con trai của em trai Lương Thụy, duy nhất đáng tiếc là người nàyđã hơn hai mươi tuổi, lại không hề làm việc đàng hoàng, mới mười tám tuổi đãrời khỏi trường học, cũng chẳng có lý tưởng gì.

Không có con trai...... Chẳng lẽ còn muốn để cho mẹ hắn sinh một thằng cu?Trần Mộc nhìn tư liệu, biết Lương Thụy đối với cháu trai mình vô cùng bất mãn,nhưng nếu ông ta muốn sinh con, vậy cũng nên giống Trần Khải lúc trước, đi tìmmột cô gái trẻ tuổi như Tống Văn, chứ không phải tìm đến mẹ của mình.

"Miêu ô !" A Hổ đột nhiên một ngụm cắn lên quần của Trần Mộc, mặt trêncủa chiếc quần chống phóng xạ vốn chất lượng không tồi liền lập tức xuất hiệnhai cái lỗ.

Trần Mộc nhu nhu đầu A Hổ, hắn biết A Hổ muốn biến lớn, quả nhiên hắn cònchưa nhu xong, A Hổ liền lập tức lùi lại, thời điểm rầm rì làm nũng, trong lỗmũi còn có thể bốc ra hơi nước.

Từ lúc A Hổ tỉnh lại, cũng đã hoàn toàn khống chế được dị năng, căn cứtheo Trần Mộc quan sát, nó so với Kim Phán Nhi còn mạnh hơn một chút, cũng đãsắp vượt qua đại trưởng lão của U Minh thành.

Điểm này, Trần Mộc vẫn chưa nói ra ngoài, cũng không định nói gì. Chuyệnsau khi hợp thể hắn có thể nắm giữ hai loại dị năng, hắn cũng không nói cho aibiết. Cho nên trước đó vài ngày khi hắn mượn Tề Chích những tư liệu liên quanđến dị năng, cũng chỉ có thể sử dụng lý do "Biết người biết ta" đem những tưliệu về dị năng đều mượn về.

Dị năng hệ hỏa...... Dị năng không khí có thể giúp chạy trốn, rình coi, theodõi là ưu điểm, nhưng chỉ cần người khác có phòng bị, cũng có thể tránh đượctrúng chiêu, nhưng nếu là dị năng hệ hỏa kết hợp với dị năng không khí......

Dưỡng khí duy trì lửa, uy lực này cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.

Có điều...... Lấy tay giúp A Hổ chải vuốt bộ lông, Trần Mộc lại nhớ đến dịnăng của Chu Dật Cẩn. Hắn biết, dị năng của Chu Dật Cẩn, tám phần là có liênquan đến A Hổ, chẳng lẽ, A Hổ còn chưa thể đem thiên thạch tiêu hóa hết?

Sờ sờ bụng của A Hổ, A Hổ liền quay cuồng mà đem bụng lộ ra, thoải máikêu "Miêu miêu".

Ngày hôm sau chính là đêm trừ tịch ( đêm 30). Hiện giờ có rất nhiều ngườithích bắt chước thời điểm trước mạt thế, cho nên, ngày tết bị lãng quên trongniên kỷ hỗn loạn tăm tối lại được lưu hành trở lại.

Ăn xong bữa cơm chiều, Lương Thụy liền chào tạm biệt, nhưng ngày hôm saukhi Trần Mộc xuống lầu ăn bữa sáng, thế nhưng ông lại tới nữa, mà mẹ hắn cũng khôngcó gì ngoài ý muốn, thậm chí còn làm thêm một phần bữa sáng cho Lương Thụy.

"Mộc Mộc, hôm nay con không phải làm gì chứ?" Lưu Chân Chân cười hỏi.

"Hôm nay con không có việc gì, nghỉ ngơi bốn ngày mới phải tiếp tục."Trần Mộc mở miệng.

Lương Thụy luôn luôn nghe hai mẹ con nói chuyện, lúc này mở miệng:"MộcMộc làm công việc gì vậy? Tại sao bận rộn thế? Có muốn đổi công việc khác haykhông?"

"Không thể đổi." Trần Mộc cười cười, có điều bị một người không quá lớntuổi gọi là "Mộc Mộc" Điểm này vẫn cứ cảm thấy quái quái.

"Mộc Mộc, vậy tối nay con muốn ăn gì?" Lưu Chân Chân trừng mắt liếc nhìnLương Thụy một cái.

"Mẹ, đợi lát nữa chúng ta cùng đi mua sắm đi." Trần Mộc lập tức đề nghị.

"Hai người đón năm mới có phải hơi lạnh lẽo không ?" Lương Thụy hỏi. Mộttuần trước, ông đã mời Lưu Chân Chân tới nhà mình đón năm mới, nhưng Lưu ChânChân vẫn luôn không đồng ý.

"Sao có thể? Ít nhất cũng không phải là một mình trải qua năm mới." LưuChân Chân lập tức mở miệng. Tuy rằng bà rất thích Lương Thụy, nhưng nếu tới nhàLương Thụy mừng năm mới...... Quan hệ của bọn họ cũng chưa tới tình trạng này.

Sau khi ăn điểm tâm, Lương Thụy đã bị một tiếng điện thoại gọi trở vềnhà, mà Trần Mộc và Lưu Chân Chân đi tới trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại ngày ba mươi có bao nhiêu náo nhiệt đều có thể tưởngtượng được. Trần Mộc mang theo mẹ mình, chen chúc trong đám người, ngược lạimua được không ít thứ tốt, có đôi khi, có dị năng cũng vô cùng tiện lợi.

Buổi tối giao thừa, toàn bộ Nghiên cứu chi thành được những ngọn đènchiếu rọi vô cùng xinh đẹp. Lưu Chân Chân nằm trên sô pha gửi tin nhắn choLương Thụy, lúc ăn cơm tất niên, bà đã nói với Trần Mộc chuyện của mình vàLương Thụy.

Lưu Chân Chân và Lương Thụy biết nhau hoàn toàn là do trùng hợp, mỗi ngàybà đều đi công viên ở phụ cận để rèn luyện thân thể, ngày đó cũng là vô tìnhnhặt được một con linh thú bị bỏng, liền đem nó đến bệnh viện chuyên môn, cuốicùng, bởi vì gen chủ nhân của linh thú vẫn chưa được tìm ra nên bà chỉ có thểđem con linh thú này về nhà.

Linh thú bị phỏng này được Lưu Chân Chân chăm sóc mà dần dần khôi phục,chủ nhân của linh thú cũng tìm đến, chính là Lương Thụy.

Lưu Chân Chân tuổi không còn nhỏ, đương nhiên sẽ không đi chỉ trích LươngThụy linh tinh, chỉ là sau khi bà đem linh thú trả lại, thuận tiện gọi một cuộcđiện thoại đến hiệp hội bảo vệ linh thú.

Hiệp hội bảo vệ linh thú là do người dân tổ chức, cũng không thể đối vớichủ nhân của linh thú làm ra hình phạt gì, nhưng bọn họ lại có thể lợi dụng dưluận, cho nên ngày hôm sau, Lương Thụy không thể không sứt đầu mẻ trán ứngphó với những người của hiệp hội bảo vệ linh thú, tốt xấu gì cũng khôngthể để cho bọn họ đem chuyện này nháo lớn, đồng thời, cái người em dâu làm linhthú của mình bị thương cũng không thấy mặt mũi đâu cả.

Em trai của ông, tuy rằng hơi vô năng một chút nhưng cũng không đến nỗikhông có đầu óc, nhưng sau khi cưới người phụ nữ ở thành thị cấp hai chỉ có thứduy nhất có thể nhìn là khuôn mặt, lại hoàn toàn thay đổi.

Bị hiệp hội bảo vệ linh thú gây rối, Lương Thụy rất nhanh đã nghĩ rangười tạo ra chuyện lần này, ngược lại ông cũng không đi so đo, nhưng ngày hômsau, lại đụng phải Lưu Chân Chân đang đi dạo phố thì bị gãy giày cao gót.

Chuyện của mẹ và Lương Thụy, Trần Mộc không định nhúng tay, có điều, dùsao cũng có cảm giác mất mát khi bị người cướp đi.

Lấy ra thiết bị liên lạc của mình, gửi cho người có quan hệ không tệ lắmtin nhắn "Năm mới vui vẻ", cũng thu hoạch không ít lời chúc phúc, Trần Mộc cuốicùng cũng nhìn về dãy số điện thoại cuối cùng kia — Chu Dật Cẩn.

Hắn đã không thể nói rõ được cảm giác lúc trước mình dành cho Chu Dật Cẩnlà gì nữa rồi, chỉ biết là, sau khi chuyện của Lâm An Liệt chấm dứt, sau khinhìn thấy Chu Dật Cẩn về sau, cảm giác hắn dành cho đối phương cũng đã có sựthay đổi.

Hiện giờ nghĩ lại, những chi tiết ở chung cho tới nay cũng càng ngày càngrõ ràng, giống như từng chút từng chút, đối phương đã bước vào trong lòng mìnhtừ lúc nào, có điều thực rõ ràng, Chu Dật Cẩn đối với mình còn chưa được gọi làthích. ( cái này mình nghĩ là anh Cẩn còn chưathích anh Mộc #suy nghĩ của nam chính )

"Năm mới vui vẻ !" Suy nghĩ trong chốc lát, Trần Mộc gửi cho đối phươngmột tin nhắn.

"Năm mới vui vẻ!"

Không nghĩ tới Chu Dật Cẩn lại trả lời, Trần Mộc lập tức lại hỏi:

"Cậu đang làm gì ?"

"Xem tiệc mừng xuân."

"Tiết mục năm nay thế nào? Cậu và người nhà cùng xem?"

"Tiết mục năm nay, có cả cải biên chuyện Lạc Tề lưu vong ngàn dặm ...... Anhcủa tôi bị Tề Chích gọi đi, cha mẹ tôi cơm nước xong đã đi làm báo cáo rồi, gầnđây bọn họ rất bận ."

"Không phải cậu đón năm mới một mình đấy chứ?" Trần Mộc kinh ngạc. Theonhư Chu Dật Cẩn nói, cha mẹ và người nhà đối với y rất tốt, có điều, giao thừacòn muốn làm việc, cũng quá bận rộn đi ?

"Đúng vậy, hiện giờ tôi ở một mình." Chu Dật Cẩn gửi đến một tin nhắn,đột nhiên cảm thấy mình thật xui xẻo, vốn, cha mẹ đều có một ngày nghỉ tết, kếtquả hôm nay y lại thức tỉnh dị năng, cha mẹ đành phải sớm kết thúc kì nghỉđông, còn có ông bà nội cũng vậy, kết quả cuối cùng chính là, hôm nay trong nhàvô cùng lạnh lẽo.

Ngược lại Chu Dật Minh muốn cho y cùng đi ra ngoài ăn cơm, nhưng làm bóngđèn, ngẫm lại cũng biết như thế là không có đạo đức, đang có chút buồn bực,Trần Mộc lại gửi tin nhắn đến:

"Có muốn tôi tới nhà cậu không ?"

Như thế này thì phải trả lời thế nào? Chu Dật Cẩn nhíu nhíu mày, đem bộđàm liên lạc ném sang một bên.

Ngày hôm qua sau khi thức tỉnh dị năng, y lại không ngủ được nữa, Chu DậtMinh để y tạo ra không ít mầm cây, trong phòng bệnh y lại không ra tay được,buổi sáng hôm nay sau khi về nhà, trong phòng ngủ của y đã tràn đầy thực vật.

Hoa hồng lá xanh, rất xinh đẹp, hiện giờ căn phòng của y đã không khác gìso với dã ngoại. Lúc trước cùng người của U Minh thành di chuyển, cũng giốngnhư hôm nay ngủ trong một rừng cây, chọn ra một vài loại thực vật an toàn đểche đậy, khi đó, Trần Mộc luôn ôm y......

Ngày hôm đó Trần Mộc che che lấp lấp mà nói ra, không phải y không nghĩtới vấn đề này, y cũng không hề bài xích hôn nhân đồng tính, huống chi hằngngày cha mẹ đang nghiên cứu cái gì y vẫn rất rõ ràng, cho dù mức độ hiện giờchưa thể công bố cho tất cả mọi người biết, nhưng nếu muốn "Sinh" con thì khôngthành vấn đề, phải biết, từ vài thập niên trước hạng mục này đã tiến hành thínghiệm.

Y đối với Trần Mộc cũng không có bài xích, chỉ cảm thấy là lạ, nếu haingười cùng một chỗ, sau này sẽ thế nào? Trần Mộc có thể giống như Tề Chích đitới cuối cùng, mười năm như một hay không?

Khống chế một hạt mầm nở hoa, rất nhanh đã nhìn thấy một bông hoa tulipmàu vàng nở ra trong lòng bàn tay, vô cùng xinh đẹp.

Dị năng giả hệ thực vật vô cùng trân quý, không chỉ có tác dụng trênphương diện chiến đấu, mà quan trọng hơn là trên phương diện nông nghiệp, cóđược một dị năng giả hệ thực vật, nền nông nghiệp của quốc gia đó sẽ có tiến bộrất lớn, Nghiên cứu chi thành và Nông nghiệp thành thị cũng đang hợp tác vớinhau, dị năng của y lại càng thêm quý giá.

Có điều......

"Tôi cảm thấy, cậu cần dị năng kim loại hơn." Một giọng nói vang lên, ChuDật Cẩn vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Trần Mộc ghé vào mép giường, ló đầu ra từmột vài dây trường xuân biến dị, trên đầu của hắn còn có một con mèo trắng béophệ đang ngồi, mà cửa sổ phòng y đã bị đập rớt.

"Tôi cũng rất thích dị năng kim loại, có điều, trước tiên anh nên nói chotôi biết, anh vào đây bằng cách nào?" Đưa tay cắm bông hoa tulip trong tay vàobình hoa hồng màu đỏ trên đầu giường, Chu Dật Cẩn hỏi.

"Tôi lấy mật mã từ chỗ anh trai cậu." Trần Mộc đi vào, ngoại trừ mật mãbên ngoài, dị năng của hắn cũng xuất lực rất nhiều, muốn đánh lén lúc nửa đêm,dùng dị năng không khí là thuận tiện nhất.

"Vậy mà anh ấy không sợ anh có tâm khác thường."

"Có lẽ anh ta đã biết tâm khác thường của tôi, Tiểu Cẩn, cậu đem bó hoa ởphía sau tặng cho tôi có được không?" Trần Mộc chỉ vào một bó to hoa hồng cườinói.

"Anh không sợ bị gai đâm?" Dị năng của dị năng giả hệ thực vật là có thểkhống chế thực vật trong một phạm vi nhất định, ngay lập tức, đóa hoa hồng bayđến chỗ Trần Mộc.

Khống chế không khí làm tốc độ của nó chậm lại, nhận lấy hoa hồng. Nếumuốn lãng mạn, nên dùng chúng để bày tỏ tình yêu hoặc khống chế làm một màncánh hoa tung bay rực rỡ.

Theo đuổi người khác, thì da mặt phải dày một chút, Trần Mộc không chútdo dự lựa chọn vế sau.

Làm một người đàn ông, hoàn cảnh thiên thời địa lợi như vậy...... Không đichiếm tiện nghi thì phải xin lỗi chính mình!

Cho nên, theo đóa hoa bay xuống, Trần Mộc trực tiếp đem đối phương áp đảo.

Vậy mà Chu Dật Cẩn không hề giãy dụa.

Có vài thời điểm, ý chí nhất định phải kiên định một chút, chỉ cần hơi dodự một chút sẽ vạn kiếp bất phục.

Có lẽ là do Trần Mộc đột nhiên xuất hiện như vậy nên đả động lòng người,có lẽ là quá mức cô độc cho nên muốn một người ôm lấy, hay là do đóa hoa nàybay xuống đã che đi ánh mắt...... Có khả năng nhất, chính là đã hiểu được tâm ý củabản thân mình.

Anh trai đã từng hỏi tại sao y phải giúp Trần Mộc, lúc trước cảm thấy đấylà báo ân, hiện tại ngẫm lại, có lẽ thật sự là do có hảo cảm với hắn.

Một lần sảy chân hận ngàn đời, Chu Dật Cẩn chỉ mới không chú ý, Trần Mộcđã cởi được áo sơ mi của y.

Nên một cước đá văng hay dùng dây trường xuân biến dị trói đối phươnglại, hoặc là cứ thế mà hưởng thụ một lần ?

Chu Dật Cẩn chọn cả hai, dù sao, không có người đàn ông nào thích bị đè,trừ mấy người thuần 0.

Vì thế, XX biến thành một hồi chiến đấu, Trần Mộc cũng không thích bị áp,cho nên, thời điểm những sợi dây trường xuân kia bò lên, hắn lập tức khống chếdị năng chém đứt cành lá.

Chu Dật Cẩn dùng dị năng không đủ thuần thục, nhưng hắn không chịu nổinơi có nhiều thực vật như vậy, địa phòng lại nhỏ, Trần Mộc căn bản không có chỗtrốn.

Tránh cũng không thể tránh, vậy chỉ có thể dùng tuyệt chiêu, Trần Mộc vỗvỗ đầu A Hổ, A Hổ luôn phối hợp đã sớm hiểu rõ như lòng bàn tay, lập tức phunra một ngọn lửa, nhất thời, thực vật trong phòng đều bị thiêu hủy hơn một nửa,mà toàn bộ đồ dùng trong phòng......

"Trần Mộc !" Chu Dật Cẩn nhìn tủ quần áo của mình và thực vật trên đó bịthiêu cháy, vừa định tạo ra một đóa Dạ Lai Hương biến dị để Trần Mộc nếm thửcảm giác tứ chi vô lực, đã lại bị áp đảo lần nữa.

Cắn một ngụm lên môi đối phương, dường như muốn đem miệng đối phương nuốtvào, sau đó đầu lưỡi kéo ra......

Gắt gao ôm lấy đối phương, tứ chi giao triền, Chu Dật Cẩn không phảnkháng, Trần Mộc đương nhiên rất thích ý tiếp tục làm.

Tuy rằng hắn chưa từng theo đuổi người khác, nhưng chuyện trên giường hắnvẫn hiểu biết, muốn tìm kiếm điểm mẫn cảm cũng dễ dàng hơn, chỉ một thoángchốc, quần áo trên người Chu Dật Cẩn cũng đã bị hắn cởi hết.

Nhưng chuyện tốt lại luôn có bất ngờ, động tác của Trần Mộc đột nhiêncứng lại:

"Có người đến ."

Chu Dật Cẩn đã động tình nhất thời không phản ứng lại kịp, có điềucũng nhanh chóng tỉnh táo:

"Nhanh tránh ra !"

Chu Dật Minh tâm tình không tốt, vừa mới đi vào sân nhà mình, liền thấycánh cửa sổ đã bị đốt cháy đen trên lầu ba, còn có thể thấy cả một ít thực vậtbị thiêu trên đó.

Nghĩ đến tin tức nghe được lúc nãy, Chu Dật Minh lập tức liên lạc với TềChích, sau đó phi nhanh chạy lên lầu.

Hết chương 65

Chương 66: Nộigian

"Là ai tới đây ?" Chu Dật Cẩn vừa sửa sang lại quần áo, vừa hỏi, nhưngsau một hồi chiến đấu vừa rồi, quần áo của y đã bị xé hỏng, mà tủ quần áo củay...... Đã hôi phi diệc yến trong ngọn lửa vừa rồi của A Hổ

"Anh trai em." Trần Mộc cảm nhận được Chu Dật Minh đã chạy lên lầu, nhưngquần áo của hắn cũng không thể mặc được nữa, sau khi Chu Dật Cẩn khống chế dâythường xuân biến dị xé rách quần áo của hắn, lập tức khiến cho quần áo của hắnthành mảnh nhỏ.

Chỉ mặc quần, ngay cả quần, phía dưới ống quần cũng đã biến thành trangphục ăn mày, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đối mặt nhìn nhau.

"Tiểu Cẩn !" Chu Dật Minh đá văng cửa, liền thấy được một màn khiến mìnhbách vị tạp trần.

Tình hình hiện tại anh vốn nên nói một câu "Tôi không nhìn thấy gì cả"Sau đó đóng cửa rời đi, nhưng nếu làm như vậy thì rất tiện nghi cho Trần Mộc !

Phản ứng lúc trước của Chu Dật Cẩn, cũng cho anh biết em trai mình có hảocảm với Trần Mộc, nhưng cho dù có hảo cảm, cũng nên nói chuyện yêu đương támđến mười năm rồi mới có hành động như vậy chứ, sao có thể...... Huống chi,trường hợp như vậy, nhìn giống như Trần Mộc muốn bắt ép......

May mà lúc trước Trần Mộc lấy mật mã từ chỗ anh anh đã nghĩ tới Trần Mộcđến để chơi với em trai mình...... Hừ !

"Anh......" Chu Dật Cẩn chần chờ mở miệng.

"Trần Mộc ! Cậu đây là có ý gì?" Chu Dật Minh căn bản không nhìn Chu DậtCẩn, mà nhìn về phía Trần Mộc.

"Chúng tôi đang trao đổi tình cảm một chút" Chu Dật Minh khí thế rất bứcngười, Trần Mộc cũng không muốn yếu thế.

"Trao đổi tình cảm ? Tôi thấy cậu đến khiêu khích thì đúng hơn ? Nhà củatôi giờ đã biến thành bộ dạng gì rồi?" Chu Dật Minh nhìn căn phòng cháy đen vàTrần Mộc với bộ dáng lưu manh, dường như muốn bốc hỏa đến nơi.

"Đây là phòng của Tiểu Cẩn, đâu có liên quan gì tới anh!"

"Tiểu Cẩn là em trai tôi!"

"Tiểu Cẩn là người yêu của tôi!" Trần Mộc cười nói xong, đã bị Chu DậtCẩn kéo sang một bên, thuận tay đập cho một trận.

"Tiểu Cẩn !" Chu Dật Minh nổi giận, phản ứng của em trai nhà mình là cáigì thế này? vậy mà không hề phản đối.

" Anh, sao anh trở lại nhanh vậy?" Chu Dật Cẩn lập tức nói sang chuyệnkhác. Y cũng không muốn anh trai nhà mình vàTrần Mộc cãi nhau, đồng thời, y lạicó chút ai điếu cho Tề Chích, y đều đã hạ quyết tâm không làm bóng đèn cản giữahai người nữa, vậy mà Tề Chích còn chưa bắt được anh trai mình.

"Xảy ra chút chuyện......" Chu Dật Minh đột nhiên phản ứng lại, nhìn đến cănphòng bị thiêu tới hỗn độn, lập tức hỏi:

"Dị năng hệ hỏa, đây là có chuyện gì ?"

"Dị năng của A Hổ." Trần Mộc trực tiếp mở miệng, thiếu chút nữa có thểđược thỏa mãn mong muốn , Chu Dật Minh trở về thật không đúng lúc, có điều, dùsao cũng là anh trai của Chu Dật Cẩn, hắn cũng cần cho đối phương chút mặt mũi.

"A Hổ có dị năng hệ hỏa ?" Chu Dật Minh lập tức phản ứng lại:

"Vậy sau khi cậu hợp thể, có thể dùng dị năng hệ hỏa không?"

"Có thể !" Trần Mộc không ngờ nhanh như vậy đã bại lộ, có điều Chu DậtMinh không có ác ý, sớm hay muộn cũng là phải nói , cũng không thể để cho ChuDật Minh không thể phỏng đoán được lực lượng của bên mình.

Hung hăng trừng mắt nhìn Trần Mộc một cái, âm thầm thề về sau nhất địnhphải xem chừng em trai mình thật kỹ, ngữ khí của Chu Dật Minh dịu xuống, lấythực lực của Trần Mộc hiện nay, bọn họ cũng không thể đắc tội, huống chi......

"Như vật rất tốt, trong trận đấu lần này cậu chính là đòn sát thủ củachúng ta, chuyện này, quyết không thể để cho người khác biết."

"Đòn sát thủ chẳng nhẽ không phải là Tiểu Cẩn sao ?" Đột nhiên xuất hiệndị năng giả hệ thực vật, đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu chiến đấu ởngoài dã ngoại, thực lực mà Chu Dật Cẩn có thể phát huy tuyệt đối là kinhngười.

"Chuyện Tiểu Cẩn thực tỉnh dị năng đã bị người của Thức tỉnh chi thànhbiết, thậm chí, ngay cả Bắc Mĩ bên kia đều đã biết." Sắc mặt Chu Dật Minh rấtkhông tốt. Chuyện Chu Dật Cẩn thức tỉnh dị năng cùng lắm mới có một ngày, vậymà tin tức đã bị truyền ra ngoài, hơn nữa, biết được dị năng Chu Dật Cẩn thứctỉnh cũng chỉ có vài người, đều là những người bọn họ vô cùng nể trọng tintưởng, trong số những người này lại có nội gian, anh ta tức giận như vậy hoàntoàn có thể hiểu được.

Hôm nay, Tề Chích mời anh đi ăn cơm ở Thời Đại Kim Cương, kết quả vừa mớiăn được một nửa, vậy mà lão nhân ở Bắc Mĩ kia lại gọi điện thoại đến "Chúcmừng" Bọn họ có được một dị năng giả hệ thực vật, bởi vậy, làm sao anh còn cótâm tình mà ăn cơm?

"Nhanh như vậy ? Có đối tượng hoài nghi không ?" Trần Mộc nhíu mày, vốnbọn họ còn đình để Chu Dật Cẩn cất dấu năng lực, không ngờ đã bại lộ nhanh nhưvậy.

"Một ngày hôm ấy, tiếp xúc với Tiểu Cẩn cũng chỉ có vài người, cậu cũngbiết." Chu Dật Minh nhíu mày.

"Minh ! xảy ra chuyện gì ?" Âm thanh của Tề Chích xuất hiện, sauđó, anh ta liền lập tức xuất hiện ở trên cửa sổ, đứng trên bệ cửa, trên mặt TềChích lộ ra biểu tình thán phục:

"Trần Mộc à, cậu xuống tay thật nhanh !"

Là anh xuống tay quá chậm ! Trần Mộc rất muốn trêu chọc Tề Chích mộtchút, nhưng Chu Dật Minh vẫn còn đứng một bên như hổ rình mồi, hắn cũng khôngcó can đảm khiến cho vị anh trai đang bắt gian tại giường này thêm phẫn nộ.

"Tề Chích !" Chu Dật Minh nổi giận.

"Được rồi, có phải hiện giờ nên dùng tình trạng của căn phòng này để thảoluận?" Tề Chích cũng nhìn ra căn phòng này khác thường, trong vài người bọn họ,hình như không có ai có dị năng hệ hỏa đúng không ?

Cuối cùng, bốn người ngồi xuống sô pha ở phòng khách để nói chuyện, TrầnMộc và Chu Dật Cẩn, cũng mặc quần áo của Chu Dật Minh.

"Sắp sáng rồi, anh đi nấu cơm." Tề Chích nhìn ánh mặt trời ở phía đông,lập tức mở miệng, vì lấy lòng Chu Dật Minh, anh còn học cả nấu ăn ! nếu đã họcthì đương nhiên phải biểu hiện tay nghề, nói thêm vài câu để Chu Dật Minh biếtmình có bao nhiêu tốt.

"Ta đi giúp đỡ !" Trần Mộc cảm thấy mình nhất thiết phải có một đồngminh.

"Đi !" Tề Chích lập tức đáp ứng, đợi đến khi vào phòng bếp không bao lâu,vai trò của hai người lại đổi với nhau.

"Anh không muốn nếm thử hương vị rồi mới suy nghĩ trình tự kế tiếp sao?"Tề Chích vốn không hề có thiên phú nấu ăn, còn tự nhận mình là đầu bếp giỏi cóđộng tác lấy gia vị vô cùng điều nghệ, có điều, thời điểm đổ cả một thìa lớnmuối vào trong nồi, anh ta có suy nghĩ tới hương vị đồ ăn hay không ? Đã là taymơ thì nên chậm rãi cho muối một cách từ từ, vừa cho vừa thưởng thức!

Tề Chích phất tay, chủ động đi trợ giúp, anh ta tự biết thức ăn mình làmkhó nuốt, nhưng ngay cả khó ăn như vậy mà Chu Dật Minh vẫn có thể ăn toàn bộhơn nữa còn để lại một câu "Không tồi" đánh giá, anh vẫn rất đắc ý, rất tự hào.

Vẫn không thể hiểu được, vì sao rõ ràng Chu Dật Minh đối với mình có tìnhcó nghĩa, lại làm thế nào cũng không chịu tiếp nhận mình.

Trứng gà được Tề Chích rán đã bị Trần Mộc ném đi, hắn nhẹ nhàng nhào bột,dùng thịt gà trộn với hành lá, làm tám cái bánh bột mì, rán vàng óng ánh, sauđó lại làm thêm một bát canh trứng, xào hai đĩa rau xanh, bởi vì Tề Chích lầnnữa biểu đạt sức ăn của mình rất lớn, lại làm thêm một đĩa sủi cảo bắp cảithịt. Tối qua hắn cũng làm sủi cảo với mẹ, hiện giờ làm lại có chút ngựa quenđường cũ.

"Không ngờ nhìn cậu hiền lành như vậy, tuy rằng tay nghề này không thể sođược với Thẩm Lâm nhưng cũng rất không tồi." Tề Chích vô cùng bội phục.

"Muốn nắm được trái tim một người, trước hết phải nắm được dạ dày củangười ta, học một chút tay nghề này cũng vậy." Trần Mộc đối với tay nghề của TềChích rất khinh bỉ.

Đoạn thời gian trước, hắn và Tề Chích còn có Lý Quâncó không ít lầnluận bàn, bởi vì không thể dùng sát chiêu, hơn phân nửa thời gian hắn chỉ cóthể trốn tránh, lúc này nhìn thấy Tề Chích kinh ngạc cũng thật không tồi.

"Cho dù bắt được, phía trước cũng có tầng tầng chướng ngại đang chờ cậu."Tề Chích chụp một cái tát lên trên vai Trần Mộc, anh ta là dị năng giả cấp cao,dị năng là gió, dị năng hệ phong, cũng rất tương tự như dị năng không khí,nhưng tầm xa lại không bằng dị năng không khí, cho nên đối với Trần Mộc, anh tavô cùng ghen tị, hôm nay lại nhìn thấy tình huống giữa Trần Mộc và Chu Dật Cẩn,liền càng ghen tị hơn.

Tề Chích này tác phong nhanh nhẹn anh tuấn tiêu sái, thấy thế nào cũngđều lợi hại hơn so với Trần Mộc, tại sao lại không có được vận may như đốiphương? Buổi tối hôm nay thật vất vả mới có thể cầm tay đùa giỡn một chút, vậymà cái lão ở Bắc Mĩ kia lại cố tình phá rối.

"Chúng ta kết minh đi !" Trần Mộc cười cười.

Tề Chích lập tức gật đầu. Tình hữu nghị giữa những người đàn ông, có đôikhi tới cũng nhanh mà đi cũng mau.

Bữa sáng bưng lên bàn, ngược lại thái độ của Chu Dật Minh đối với TrầnMộc đã tốt hơn một chút, bữa sáng sắc hương đều toàn vị như vậy, vừa thấy đãbiết không phải Tề Chích làm .

Có điều, ăn xong cơm sáng, Chu Dật Minh vẫn đem Trần Mộc mời ra khỏi cửa.Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, đã sớm biết Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng không đơngiản, nhưng khi thật sự đến ngày này, thì vẫn có chút không thể chấp nhận.

Ngày đầu năm mới, mặc một thân quần áo vừa nhìn đã biết là không vừangười về đến nhà, cảm giác được ánh mắt khác thường của mẹ, Trần Mộc xấu hổ .

"Mộc Mộc nhà mình cũng đã trưởng thành rồi!" Vẻ mặt Lưu Chân Chân đầy cảmthán.

"Mẹ, mẹ dậy sớm vậy?"

"Không còn sớm, ngược lại là con về quá muộn ," Lưu Chân Chân chậm rãi ănsủi cảo:

"Ăn không ?"

" Con đã ăn rồi ."

"Chú Lương vừa mới mời mẹ con mình đi ăn cơm trưa, con đi không ?" LưuChân Chân lại hỏi. Tuy rằng Lương Thụy không xuất sắc, nhưng nếu so với TrầnKhải lại tốt hơn rất nhiều, bà cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu tốt, chonên, nếu chỉ cần tìm một người bạn, Lương Thụy cũng không tồi.

"Con đi." Trần Mộc nhìn ra được Lưu Chân Chân muốn đi, đương nhiên sẽkhông mất hứng.

Lương Thụy cũng có thẻ hội viên của Thời Đại Kim Cương, đối với một ngườicoi như có tiền ở Nghiên cứu chi thành mà nói, muốn có một tấm thẻ hội viêncũng không khó.

Đại sảnh của Thời Đại Kim Cương được ánh đèn chiếu sáng vô cùng xinh đẹp,Lương Thụy dẫn bọn họ đi vào một chiếc bàn bốn người ở bên cạnh, Trần Mộc vàLưu Chân Chân ngồi an vị một bên, ông lại ngồi sang bên kia.

"Hai người muốn ăn món gì? cứ việc gọi." Lương Thụy rất thích Lưu ChânChân, sau khi biết Trần Mộc phải nửa năm sau mới có thể hoàn thành công việc,liền muốn mời hắn ra ngoài ăn một bữa cơm.

Trần Mộc lấy menu, lại gọi vài món ăn không giống nhau, đều là những mónăn mà Lưu Chân Chân thích .

Ăn vài thứ, Lương Thụy mở miệng:

"Mộc Mộc, chú muốn lấy mẹ cháu làm vợ, hy vọng cháu có thể đồng ý."

Bộ dáng của Lương Thụy có chút khẩn trương, Trần Mộc cũng không thíchông, nhưng cho dù hắn không thích cũng vô dụng, phải Lưu Chân Chân không thíchmới được, cố tình, Lưu Chân Chân coi như thích.

"Chú nếu có cầu hôn, hẳn phải cầu hôn mẹ tôi mới đúng."

Đây là đồng ý, trên mặt Lương Thụy tràn đầy tiếu ý, vừa muốn nói cái gìđó, lại nhìn thấy một người đi tới gần mình, lúc này liền nhíu mày.

"Đây không phải anh cả đó sao ? Chẳng lẽ đây là người đàn bà mà anh cảcoi trọng? thật đúng là không có ánh mắt." Người đàn bà kia sau khi nhìn thấyLương Thụy, lập tức trào phúng.

Đây là một người đàn bà đã hơn bốn mươi tuổi, mặc dù năm tháng đã để lạidấu vết trên khuôn mặt của bà ta, nhưng cũng không làm giảm đi phong vậncủa ả, nhìn qua cả người đều quyến rũ đa tình, vô cùng xinh đẹp.

"Em dâu, nói vậy là có ý gì ?" Lương Thụy nghiêm mặt, ông cũng không hivọng hôn nhân của mình bị người đàn bà này phá đám.

"Một đôi mẹ con đến từ thành thị cấp ba, mẹ thì câu dẫn đàn ông, con thìcũng câu dẫn đàn ông, thật đúng là cá mè một lứa." Ả đàn bà này nhìn về phíaTrần Mộc và Lưu Chân Chân, vẻ mặt khinh thường.

Ngược lại lúc này Trần Mộc lại nhận ra người mới đến đây, ả đàn bà này,đúng là người lúc trước đi cùng Ôn Lâm Đào, có điều, nếu ả chỉ nói mình thì hắncũng không thèm để ý, ả lại dám nói mẹ của mình khiến cho hắn rất phẫn nộ:

"Đây là con gà rừng từ nơi nào đi tới, miệng nên dùng axit sunfuric rửasạch!"

"Nhanh mồm nhanh miệng," Ả đàn bà này vặn vẹo một chút, lại khôi phụcbình thường:

"Tôi cũng là trưởng bối của cậu, muốn tiến vào nhà Lương gia cũng khôngdễ dàng như vậy."

Hết chương 66

Chương 67: Cơmtrưa

Ôn Nguyệt gả vào Lương gia đã sắp hai mươi năm, xuất thân của ả thấp hèn,mới gả vào đã bị xem thường, nếu không phải bộ dạng xinh đẹp lung lay đượcchồng của mình, chỉ sợ đã sớm bị đá, mà sau khi ả kết hôn, khiến cho ả khó chịunhất chính là chị dâu của ả.

Ôn Nguyệt tuổi trẻ xinh đẹp nhưng thân phận thấp bằng cấp thấp, chị dâucủa ả lại hoàn toàn tương phản, người phụ nữ này vừa có gia thế tốt lại có bảnlĩnh, là do cha của Lương Thụy cưới cho con mình, ở Lương gia, càng không có aidám đắc tội với bà.

Hai người cùng là con dâu của Lương gia, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khácbiệt, cho nên ngay từ đầu, Ôn Nguyệt luôn không thích chị dâu của mình, âm thầmphân cao thấp. Có điều, ả cũng kiêng kị chị dâu mình, thi thoảng cũng có cảmgiác ưu việt hơn, Lương Thụy lấy người vợ này hoàn toàn là do cha sắp đặt, đốivới đối phương cũng không có nhiều cảm tình, mà ả lại có được toàn bộ sự yêuthương của chồng mình.

Theo thời gian trôi qua, cảm giác ưu việt của ả cũng càng ngày càng mạnh,bởi vì chị dâu của ả vẫn không có con, ả lại lần lượt sinh hạ một trai một gái.

Tiếp theo lại phát sinh một chuyện khiến cho ả càng vừa lòng hơn, chị dâucủa ả có người khác, đã ly hôn với Lương Thụy.

Lương Thụy đã sắp đến tuổi bốn mươi, sau khi cùng vợ ly hôn cũng khôngmuốn lấy ai nữa, bởi vậy, có phải tất cả tương lai của Lương gia đều sẽ do contrai ả sở hữu?

Mấy năm nay Ôn Nguyệt trải qua đều vô cùng thoải mái , làm "Nữ chủ nhân"của Lương gia, cứ cách ba đến năm ngày ả sẽ tổ chức yến hội ở trong nhà, trướcđó không lâu, con trai của ả cũng đã tiến vào xí nghiệp của Lương thị, ả lạicàng thêm vừa lòng.

Chỉ là ả không ngờ tới, Lương Thụy lại nói chuyện có bạn gái.

Ôn Nguyệt trong lúc Lương Thụy nói chuyện yêu đương thì có cảm giác vôcùng nguy cơ, nếu Lương Thụy có con trai...... Cho dù hiện giờ tuổi của Lương Thụyđã lớn, nhưng ông công tác đến bảy tám mươi tuổi tuyệt đối không thành vấn đề,đến lúc đó, tiền đồ của con trai ả, cứ như vậy, vợ chồng ả và con trai còn cóthể lấy được thứ gì?

Chồng của ả đối với mọi việc đều mặc kệ, con trai của ả lại rất vô dụng,nếu ả không tính toán tốt một chút, chẳng lẽ một nhà đều phải ăn không khí sao?

Lương Thụy ở Lương gia nói bạn gái mình có bất động sản ở đây mà con traicũng rất có tiền đồ, nhưng hôm nay vừa thấy......

Hừ, mấy ngày trước ả và cháu trai đến đây ăn cơm đã gặp qua thanh niênnày, sau khi trở về, còn nhờ người đi thăm dò tư liệu của người gọi là Trần Mộcnày, tự nhiên, tư liệu về người phụ nữ này ả cũng biết.

Một đôi mẹ con đi ra từ thành thị cấp ba, con trai còn đoạn tuyệt quan hệvới cha của mình, không chừng là người phụ nữ này ở bên ngoài câu tam đáp tứchọc giận chồng mình......

Hai người này ở Nghiên cứu chi thành không căn cơ, có thể mua phòng ở nóikhông chừng bởi vì đã ôm được một cái cây to nào đó...... Nghĩ như vậy , Ôn Nguyệtcũng trực tiếp vạch trần .

Lại không nghĩ đến, Trần Mộc này còn dám cãi lại !

Mẹ con bọn họ nghĩ muốn vào cửa của Lương gia dễ như vậy sao?

Lời Ôn Nguyệt vừa nói xong, Trần Mộc liền trực tiếp nhìn phía Lương Thụy.Vừa rồi hắn tức quá đã nói lại, hiện tại ngẫm lại, một ả đàn bà không có đầu ócnhư vậy, cần gì phải cùng ả so đo? Quan trọng hơn phải là phản ứng của LươngThụy mới đúng.

Nếu Lương Thụy ngay cả một ả đàn bà như thế này còn không đối phó được,không thể bảo vệ tốt cho mẹ của hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đem mẹ giaocho ông ta !

"Ôn Nguyệt !" Lương Thụy biết đứa em dâu này của mình không hiểu chuyện,nhưng ở một nơi như thế này lại nói ra những lời như vậy......

"Cô như thế này thì có thể coi là trưởng bối gì hả? Tốt nhất nên an phậnmột chút cho tôi!"

"Em có chỗ nào không an phận ? Ngược lại người phụ nữ này, cũng khôngbiết tại sao lại ly hôn với chồng của cô ta đấy." Ánh mắt Ôn Nguyệt sắc bén,Lương Thụy người này luôn một bộ dáng hiền lành, đây là lần đầu tiên dùng ngữkhí như vậy nói chuyện, có điều cũng bởi vậy ả càng phải đáp lại!

Nguyên nhân mà Lưu Chân Chân ly hôn đã sớm nói cho Lương Thụy. Lương Thụycũng tra qua chuyện đó, đã sớm biết tình huống cụ thể, về phần Trần Mộc, tuyrằng không biết đối phương đang làm công việc gì, nhưng tuyệt đối sẽ khônggiống như Ôn Nguyệt nói:

"Chân Chân so với cô còn tốt hơn nhiều lắm, tôi luôn cảm thấy chuyện màđời này em trai của tôi làm sai nhất, chính là lấy một người đàn bà như cô." Đãkhông tự mình hiểu lấy còn luôn tự cho rằng bản thân thông minh.

"Lương Thụy !" Ôn Nguyệt cũng gọi thẳng tên của Lương Thụy, âm thanh cũngcất cao không ít.

"Trần Mộc, cậu cũng tới nơi này ăn cơm?" Một thanh âm đột nhiên vang lên,một người cũng bước nhanh chạy tới gần.

Vừa thấy người vừa đến, biểu tình vặn vẹo trên mặt của Ôn Nguyệt tức trởnên ôn nhu đứng lên:

"Đây không phải Nguyên nhị thiếu gia sao ?"

Người đi vào đúng là Nguyên Thăng, anh mặc một thân trang phục bìnhthường, miệng ngậm một điếu thuốc, phía sau là Lý Quân.

Lý Quân và Lý Triết Tâm đều tới tiểu trấn di động cùng Lý Mục Tùng trảiqua năm mới, có điều Lý Mục Tùng quá chăm sóc khiến anh có chút không quen, lầnđầu tiên Nguyên Thăng tới tặng lì xì mừng năm mới cho cư dân trên trấn anh liềnđi theo ra.

Trước đó vài ngày Nguyên Thăng mỗi ngày đều nghèo đến mức chỉ ở nhà gặmthịt ăn, nhưng một tháng trước sau khi trở lại Nghiên cứu chi thành, có cha mẹ vàanh trai "Chiếu cố", anh lập tức lại có tiền. Lần này vừa sang năm mới, anhcũng tham gia không ít tiệc rượu, thường thường còn được trưởng bối tặng hồngbao, khiến cho anh ta cầm tiền đến nỗi tay đều lên men, hơn nữa tối hôm quamừng tuổi khiến anh quyết định muốn dẫn Lý Quân đến Thời Đại Kim Cương ăn uốngthả ga một phen, cũng giúp dã nhân này nếm thử cao lương mỹ vị của giới quý tộcthượng lưu, lại không nghĩ rằng, thời điểm nghe thấy một âm thanh cao vút đangmuốn quay lại xem náo nhiệt, thế nhưng lại nhìn thấy Trần Mộc.

"Trần Mộc, vị này là dì?" Nguyên Thăng lập tức liền thấy Lưu Chân Chânngồi bên cạnh Trần Mộc. Cũng không thiếu lần anh đã nghe Trần Mộc kể về mẹ củamình.

"Nguyên Thăng, Lý Quân," Trần Mộc đứng lên:

"Vị này là mẹ của tôi." Hắn giới thiệu Lưu Chân Chân, nhưng không giớithiệu Lương Thụy, về phần Ôn Nguyệt, người kia là ai ?

"Dì, con đã đặt cơm ở ghế lô lớn, dì có muốn dùng cơm với bọn con không?"Nguyên Thăng nhìn trường hợp này, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫnphát ra mời, dù sao anh cũng là người có tiền.

"Được, chúng ta cùng đi ăn đi." Trần Mộc đứng lên, Lưu Chân Chân cũngđứng lên.

"Chân Chân !" Lương Thụy kéo tay Lưu Chân Chân lại.

"Nguyên nhị thiếu gia." Ôn Nguyệt đi tới đối diện Nguyên Thăng.

"Nếu không cùng đi ?" Nguyên Thăng hỏi, Lương Thụy và Ôn Nguyệt cùng nhaugật đầu, Trần Mộc cũng không nói gì.

Ghế lô không lớn, ở giữa là bàn mười người ngồi, từ khi đi vào ghế lô, ÔnNguyệt vẫn luôn quấn quít lấy Nguyên Thăng nói chuyện, từ yến hội năm trướcthấy được nhị thiếu gia của Nguyên gia, ả liền muốn đem con gái mình gảcho đối phương. Tuy rằng con gái mới mười bảy tuổi, có điều mười bảy tuổi cũnglà độ tuổi mà người con gái đẹp nhất không phải sao? Sự nghiệp của Nguyên gia,Lương gia làm sao có thể sánh bằng, đáng tiếc đại thiếu gia của Nguyêngia đã kết hôn .

Nguyên Thăng không để ý tới Ôn Nguyệt, đều luôn giới thiệu thức ăn cho LýQuân, nhìn thấy Lý Quân đối với cái gì cảm thấy có hứng thú liền lập tức gọimón đó.

Lương Thụy còn lại thì nói chuyện với Lưu Chân Chân, vừa xin lỗi cũng vừakể chuyện tiếu lâm.

Lương Thụy thích Lưu Chân Chân, người vợ đầu tiên của ông là do cha sắpđặt, cũng không có nhiều cảm tình, cũng chỉ là sống cùng nhau mà thôi, khi vợmuốn ly hôn, ông cũng không có cảm giác gì nhiều lắm.

Qua mấy năm, ông cũng không hề có suy nghĩ muốn tái giá, cha của ông cũngđã nói tới nhiều lần nhưng đều bị ông cự tuyệt, cũng không muốn lấy một ngườiphụ nữ được cha sắp xếp nữa, nhưng mấy ngày nay, ông thật sự muốn cùng Lưu ChânChân trải qua một đời.

Ông thích Lưu Chân Chân, cho nên tuy rằng biết đối phương xuất thân từmột thành thị cấp ba, tuy rằng biết đối phương có con cũng đã từng ly hôn, ônglại chưa từng để ý đến điều này, nhưng tình huống hôm nay lại để cho ông biết,bản thân mình đã xem thường đối phương.

Cũng phải, người phụ nữ có được một chiếc biệt thự có hoa viên như vậy,sao có thể đơn giản?

Nhìn Ôn Nguyệt mọi nơi lấy lòng Nguyên Thăng, Lương Thụy cảm thấy bảnthân phải kiên cường một chút.

Ông cũng không ngại đem Lương thị giao vào trong tay cháu của mình, cũngtừng nghĩ muốn dạy cháu mình thật tốt, nhưng chỉ cần mình vừa mới nói một cậu,Ôn Nguyệt ả đàn bà này sẽ nhảy ra che chở con mình, cũng không thèm ngẫm lại,nếu ông thật sự không thích đối phương thì việc gì phải dạy dỗ?

Cố tình, cha của ông lúc trẻ thì còn sáng suốt, hiện tại lớn tuổi đều đemtài sản nắm chặt trong tay, đối với các cháu cũng rất xem nặng, ở cái nhà này,bảo bối nhất chính là con trai của Ôn Nguyệt. Cái đứa trẻ kia đã sắp hai mươituổi vậy mà lại vạn sự bất thành.

Tuy rằng ông là tổng giám đốc của Lương thị, nhưng mọi chuyện đều phảithông qua quyết định của cha, còn có một nhà em trai ăn bám, mà Ôn Nguyệt nàycòn luôn gây chuyện lại muốn ông tới chùi *** giùm, cho tới bây giờ, ngay cảnhà mẹ đẻ chọc phiền toái cũng muốn ông xuất lực.

Nếu có thể dỡ xuống trọng trách của Lương gia...... Dù sao mấy thứ này, đếncuối cùng cũng không phải của mình, Lưu Chân Chân đã sớm nói qua, con chỉ cầncó một Trần Mộc là đủ rồi.

"Trần Mộc, tôi thấy Tề Chích đem cậu áp bức như vậy cũng quá độc ác đi ?"Không chịu nổi Ôn Nguyệt gây rối, Nguyên Thăng bưng chén rượu lên cạn với TrầnMộc và Lý Quân, sang năm mới như vậy mới có thể có ngày nghỉ, rất rõ ràng chínhlà áp bức, cố tình, Lý Quân còn không cảm thấy có gì không đúng.

"Không sao." Trần Mộc nhìn nhìn Lưu Chân Chân và Lương Thụy, xem tìnhhuống hiện giờ, mẹ đúng là rất thích Lương Thụy , Lương Thụy...... Thật sự khôngđược.

"Tề Chích ? Nguyên nhị thiếu gia nói sẽ không phải là thành chủ đại nhânchứ ?" Ôn Nguyệt thật cẩn thận hỏi. Mọi sự chú ý của ả đều đặt trên ngườiNguyên Thăng, đương nhiên không thèm quan tâm tới Lưu Chân Chân và Trần Mộc,nhưng vừa rồi ả nghe được cái gì ?

"Làm sao vậy ?" Nguyên Thăng hỏi.

"Không, không có việc gì......" Ôn Nguyệt nở một nụ cười khó coi.

Bữa cơm này, đại khái chỉ có Nguyên Thăng và Lý Quân ăn không tồi, cóđiều, Nguyên Thăng vốn cũng chỉ muốn đưa Lý Quân đi ăn......

Thời điểm cơm nước xong đi ra, Ôn Nguyệt hoàn toàn mất hết dáng vẻ bệ vệ,vẻ mặt ả lấy lòng cưới với Trần Mộc, khích lệ quần áo của Lưu Chân Chân, vừa rakhỏi cửa của Thời Đại Kim Cương lại đột nhiên không còn bóng dáng.

Trần Mộc nhìn Ôn Nguyệt đi một đôi giày siêu cao phi thật nhanh lắc lắcthân mình rời đi, thời điểm quẹo còn bị trật chân, cũng không biết nên cho đốiphương giáo huấn như thế nào.

"Mẹ, đối với Lương Thụy rốt cuộc mẹ nghĩ như thế nào ?" Sau khi về nhà,Trần Mộc liền hỏi Lưu Chân Chân.

"Mộc Mộc, con có sự nghiệp của mình, cũng không thể ở cùng mẹ, mẹ muốntìm người trò chuyện," Lưu Chân Chân trên mặt có mỉm cười:

"Mẹ con đã bằng này tuổi, cũng không có yêu cầu gì, đối tốt với mẹ làđược."

Lương Thụy đối với bà vẫn luôn không tồi, hơn nữa ông cũng có ý thứctrách nhiệm, sẽ không giống Trần Khải thờ ơ với gia đình, cũng luôn để ý tớisuy nghĩ của bà.

Lương Thụy không phải người hoàn mỹ, nhưng chính bà cũng đâu phải ngườihoàn mỹ?

"Mẹ, thực xin lỗi......" Nghĩ đến một năm tiếp theo, có lẽ cũng không rảnh đểchăm sóc mẹ. Trần Mộc tràn đầy xin lỗi, thành thị này đối với mẹ mà nói là hoàntoàn xa lạ, để một mình mẹ ở nơi xa lạ như thế này, dù sao cũng không thể khôngcó người nói chuyện.

"Không sao, có điều, em dâu của Lương Thụy thật đúng là một người khiếncho người khác chán ghét." Trần Mộc không thể chịu được người khác nói mẹ mình,bà đương nhiên cũng không thể chịu được người khác nói con trai mình.

"Con sẽ cho đối phương một chút giáo huấn !" Trần Mộc mở miệng. Phải biếttư liệu của Ôn Nguyệt kia cũng rất đơn giản, có đôi khi, chỉ cần đem một ít tưliệu công bố ra ngoài cũng đủ để khiến cho một người thân bại danh liệt , nhữngngười này ít nhiều cũng đã từng làm những việc mà người bình thường không nênlàm, chỉ cần nghĩ như vậy, Lương Thụy kia cũng coi như một người sạch sẽ.

"Không cần," Lưu Chân Chân mở miệng ngăn cản:

"Nếu chú Lương của con có tâm, khẳng định sẽ cho mẹ một cái công đạo, nếuông ấy ngay cả một đứa em dâu cũng không thể áp chế được, mẹ cũng không bằnglòng gả cho ông ta đâu."

Hạnh phúc của mẹ cần chính mẹ đi tìm, Trần Mộc ôm mẹ mình một cái thậtchặt, hắn sẽ mãi mãi là người đứng sau ủng hộ mẹ.

Thời điểm buổi tối, Trần Mộc liền nhận được điện thoại của Chu Dật Cẩn.

"Đã tìm được nội gian ?" Trần Mộc có chút không thể tin, nội gián có thểtruyền tin tức đi trong một thời gian ngắn như vậy, sao có thể khinh địch đếnnỗi bị bắt được?

"Ta cũng rất kinh ngạc." Chu Dật Cẩn vô lực, sự thật vô cùng "Kinhngười".

Hết chương 67

Chương 68: Bí mật của Chu Dật Minh

Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt đều là những người theo đuổi An NhượcDao, nhưng An Nhược Dao có bản lĩnh lại lớn lên xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt,đối với hai người bọn họ vẫn luôn không để vào mắt.

Dần dần, hai người bọn họ vốn là tình địch thế nhưng lại kết thành đồngminh, cùng tiến cùng lùi.

Từ lúc Trần Mộc để bọn họ huấn luyện tới nay, bởi vì bất mãn đối địch vớingười của U Minh thành mà bọn họ còn có chút buông thả. Nhưng lần này Tề Chíchđể bọn họ huấn luyện, bọn họ gần như là người đứng cuối cùng, có điều, bởi vìtình trạng này nên mỗi khi rảnh rỗi hai người lại tụ tập thảo luận nguyên nhânthất bại của tình yêu và sự nghiệp.

Khi tập huấn hồi năm ngoái chấm dứt, Tề Chích cũng mặc kệ hai người này,chính bọn họ cũng rõ ràng, chỉ sợ lần này cũng không thể trở thành tuyển thủ,cho nên ở phía sau liền chụp lén ảnh của nữ thần để làm lưu niệm.

Tề Chích giữ bí mật về lần tập huấn này rất tốt, thời điểm tập luyện đềuthu lại bộ đàm liên lạc, nhưng ngày đó khi nghỉ ngơi trong sân tập luyện, cũngđã đem những thứ đó trả về, để bọn họ có thể liên lạc với người nhà.

Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt liền thừa dịp này chụp lén được không ítảnh của An Nhược Dao khi không mặc trang phục tác chiến. Trong mắt bọn họ chỉcó An Nhược Dao với mái tóc dài rối tung, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện,trong mấy cái ảnh ấy đúng lúc ghi lại một màn trên đầu Chu Dật Cẩn nở hoa.

Trong những tấm ảnh kia, Chu Dật Cẩn chỉ là một bóng người, nhưng chỉ cầnnhìn kỹ một chút sẽ thấy bông hoa kia vô cùng rõ ràng.

Đây là một gian phòng trống trải, mà trên vách tường cao lớn là một mànhình, lúc này đều đang chiếu lại các hình ảnh, có ảnh chụp An Nhược Dao phóngđại, không hề trang điểm nhưng lại xinh đẹp động lòng người. Dường như cô vừamới tắm rủa xong, đang sửa sang lại mái tóc dài của mình, có điều, trọng điểmcũng không nằm trên người cô, mà là ở phía sau lưng cô, chỗ góc hẻo lánh, trênđầu Chu Dật Cẩn mọc một bông hoa đang nở.

"Ảnh chụp này sao lại lưu truyền ra ngoài?" Trần Mộc nhìn Chu Dật Cẩntrên vách tường trong ảnh chụp, không biết phải nói gì, ảnh chụp có rất nhiềutấm, ngược lại đều đem tất cả tình huống mà đóa hoa kia nở chụp đến rõ ràng, ởnơi ấm áp như vậy lại nở một bông hoa Tuyết Trung Huyết, khẳng định là có dịnăng giả hệ thực vật.

"Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt quay các góc chụp khác nhau, cho nênsau khi đi thì Trình Thành Lâm vào trong nhà trao đổi ảnh chụp, sau đó em traicủa Trình Thành Lâm lại nghịch máy tính, đúng lúc bạn trên mạng của cậu ta hỏianh trai lúc trước đang làm gì, cậu ta nói tán gái, còn đem ảnh chụp phát ra......"Cái người gọi là bạn mạng này, thân phận đương nhiên cũng không đơn giản

Chu Dật Minh thật không biết nên nói như thế nào, tâm cành giác của TrìnhThành Lâm cũng quá kém !

"Thật đúng là âm thác dương sai......" Trần Mộc rất bất đắc dĩ, đột nhiênnghĩ đến một sự kiện, lúc trước hắn có thể có được tin tức của thiênthạch, chính là bởi vì hai người dị năng giả của Thức tỉnh chi thành kia khôngcó một chút tâm cảnh giác nào, ở phía sau xe hắn nói chuyện về tin tức củathiên thạch mới có thể để cho hắn chiếm được tiện nghi.

Những người này từ nhỏ đã bị bồi dưỡng, thực lực cũng không kém, có đôikhi, toàn thua bởi những chuyện nhỏ nhặt, chỉ sợ, hiện giờ cao tầng của Thứctỉnh chi thành vẫn hoàn toàn không biết nguyên nhân mà bọn họ để mất thiênthạch đâu? Cho dù hai người kia phản ứng lại cũng không dám nói ra ngoài.

"Giữa trưa hôm qua tôi vừa mới ăn cơm đã nhận được bưu kiện bên Bắc Mĩgửi tới, vừa mở ra chính là một đống ảnh chụp của An Nhược Dao!" Chu Dật Minhcả người khó chịu, lại chưa được ăn cơm, vì thế tối giao thừa hôm qua mới giậncho đánh mèo lên Tề Chích, mới đầu năm đã bị vợ giận chó đánh mèo.

"Đúng là thiếu đòn, anh cảm thấy lão già kia chính là cố ý, vừa mới ăncơm cùng bà xã đã bị lão ấy phá rối!" Tề Chích oán hận mở miệng.

"Anh còn có lòng mà nói những chuyện này? Trình Thành Lâm và Chân HàoKiệt xử lý như thế nào anh đã nghĩ ra chưa?" Chu Dật Minh trừng mắt nhìn TềChích một cái.

"Còn có thể thế nào ? Dù sao lần này bọn họ quyết không thể dự thi ." TềChích bất đắc dĩ, ngoại trừ làm thế này anh còn có thể làm thế nào? Lần này bọnhọ cũng không phải cố ý , hơn nữa, hai nhà này anh còn cần mượn sức!

Có điều, vừa mới rồi vẻ mặt còn bất đắc dĩ, đảo mắt một cái Tề Chích liềntrở nên y như tên trộm :

"Minh à, trước đó không lâu có người theo anh tỏ ra ân cần, anh cũng chưahề để ý đến cô ta, trong lòng anh chỉ có một mình em!"

"Là kẻ nào không có anh mắt như vậy ?" Sắc mặt Chu Dật Minh càng khónhìn.

"Chính là người này, cô ta đối với người khác không có biểu cảm gì, cóđiều lại làm thức ăn khuya cho anh ăn......" Tề Chích chỉ vào ảnh chụp của An NhượcDao ở trên tường thẳng thắn, tuy rằng đối với Chu Dật Minh mà nói, anh thẳngthắn về sau sẽ nhận được hàng nghìn hàng vạn lỗ kim trên người, nhưng nếu màchống cự sẽ bị nghiêm trị...... Chỉ sợ từ nay về sau cũng sẽ vô duyên với nhau.

Chu Dật Minh có bao nhiêu lòng dạ hẹp hòi, anh là người rõ ràng nhất.

"Về sau anh cách cô ta xa một chút !" Ngón tay Chu Dật Minh vừa động,trên tường liền biến thành ảnh chụp lão hổ thú miệng đầy máu, đương nhiên, nàycũng không phải trọng điểm, trọng điểm là dưới chân của hổ thú là một người đànông vẻ mặt thống khổ, mà cái chân trước đó đang đặt trên bụng người đàn ông ấy.

Thật đúng là ảnh chụp đủ rung động, thật không biết Chu Dật Minh tìm ởđâu ra, những người đàn ông có mặt ở đây đều thấy lạnh gáy.

Lão hổ thú uy vũ ! Luôn tìm kiếm nhược điểm của đàn ông! Tề Chích biếtmay mắn bản thân mình đã sớm thẳng thắn, bằng không, khả năng có thể giống nhưngười đàn ông này.

Chu Dật Minh vẫn không nguyện ý đáp lại anh ta, nhưng đối với anh rấttốt, nếu không phải có Chu Dật Minh, mười năm trước anh đã mất mạng từ lâu,cũng là nhờ Chu Dật Minh dùng hết thủ đoạn mới có thể giúp anh ngồi yên ổn trênvị trí thành chủ, nếu không một thành chủ đâu thể thoái mái như anh, muốn đichiến đấu liền đi chiến đấu? Có điều, anh vẫn luôn không rõ, vì sao Chu DậtMinh luôn cự tuyệt mình, cố tình lại khắp nơi để ý đến mình.

Chuyện của Chu Dật Minh và Tề Chích thật đúng là có chút kỳ quái, so sánhmột chút, vẫn là Chu Dật Cẩn tốt hơn, có điều, cố tình có một Chu Dật Minh kỳquái cứ ở một bên như "Như hổ rình mồi".

Trần Mộc mời Chu Dật Cẩn ăn cơm chiều, Chu Dật Cẩn còn chưa trả lời, ChuDật Minh liền chen vào nói:

"Không bằng bốn người chúng ta cùng đi ăn đi."

"Được đấy ! cùng nhau ăn náo nhiệt !" Tề Chích lập tức đồng ý.

Náo nhiệt là náo nhiệt, nhưng cũng là mấy cái bóng đèn!

"Anh của em và Tề Chích rốt cuộc sao lại thế này ?" Đã bị Tề Chích nhắcnhở, đợi đến khi Chu Dật Minh đi xử lý sự vụ của Nghiên cứu chi thành, Trần Mộcliền hỏi Chu Dật Cẩn.

Chu Dật Cẩn nhìn nhìn Trần Mộc, lại nhìn nhìn vẻ mặt chờ mong của TềChích: "Anh em nói, quyết không thể nói cho Tề Chích chuyện này !"

"Không thể nói cho Tề Chích, có thể nói cho anh biết không ?" Trần Mộclại hỏi.

"Trần Mộc anh có biết không, hạng mục nghiên cứu lớn nhất của Nghiên cứuchi thành?" Chu Dật Cẩn đột nhiên hỏi.

"Cái này anh cũng không rõ ràng ." Có lẽ là dùng tế bào cấy thành phôithai nuôi dưỡng bên ngoài môi trường cơ thể?

"Ở rất lâu lúc trước, chúng tôi đã muốn tìm ra một phương pháp giúp conngười duy trì sinh sôi nảy nở......" Chu Dật Cẩn chậm rãi nói xong, những chuyệnnày đối với cao tầng của Nghiên cứu chi thành cũng không tính bí mật, nhữngthành thị khác của liên minh người Hoa cũng biết, có điều những người này đềunghĩ rằng bọn họ nghiên cứu không hề có kết quả, lại có ai biết, kỳ thật thựcnghiệm gần như đã thành công ?

"Thực nghiệm này không phải sẽ liên quan đến Chu Dật Minh đấy chứ?" TrầnMộc nhìn sắc mặt Tề Chích càng ngày càng khó coi, hỏi.

"Ba mươi năm trước, viện nghiên cứu đã làm một thực nghiệm bị nghiêm cấm,có điều vật thí nghiệm lúc trước, cũng chỉ còn lại một."

"Chu Dật Minh không phải anh họ của em sao? Tại sao lại có thể là vật thínghiệm ?"Người của Chu gia cho dù phải làm thực nghiệm, dùng tử tù thì tốt rồi,cần gì phải dùng gen của người trong nhà ?

"Bác của em ba mươi năm trước đã qua đời, đối với người ngoài nói anh tôilà con của bác bị mồ côi từ trong bụng mẹ, thật ra......" Ông của y, dùng nhiễm sắcthể của bác y và một tử tù khác nuôi dưỡng vài phôi thai, cuối cùng, anh họ củay ra đời.

Ba mươi năm trước, dù sao kỹ thuật cũng không đủ thành thục, tuy rằng anhcủa y trưởng thành cũng không khác người thường là mấy, có điều gien đã có chútkhông ổn định, không chỉ không thể kết hợp với nữ tính để có được hậu đại, chodù về sau thực nghiệm hoàn toàn thành công, gen của anh ấy cũng không thể kếthợp với gen của người khác để tạo ra phôi thai.

Thời điểm Chu Dật Minh mười lăm tuổi, chính mình phát hiện được bí mậtnày, thấy được hồ sơ nghiên cứu, sau đó cả người đều thay đổi rất nhiều.

"Đây là có chuyện gì? Không phải chỉ là gen không ổn định thôi sao? Nếutheo suy nghĩ này của em ấy, những người có bệnh đều không cần sống sao ?" TềChích phẫn nộ.

"Anh tề, kỳ thật việc này ông nội của em đã sớm muốn em nói cho anh,nhưng anh của em vẫn luôn ngăn cản." Từ lúc người của Chu gia nhận định TềChích, y đã bị cắt cử nhiệm vụ này, có điều y thật đúng là không dám nói, anhtrai y chuyện khác đều tốt nhưng riêng chuyện này lại cứ không được tự nhiên.

"Hiện giờ làm thế nào ?" Tề Chích hỏi. Có đôi khi Chu Dật Minh như cóđiều khó nói, trước đó anh luôn nghĩ đối phương có lẽ là không được tự nhiên,làm sao có thể ngờ được vấn đề là ở chỗ đó?

"Anh cứ an ủi anh ấy thật tốt đi, chờ có một ngày anh ấy vượt qua sự tựti." Chu Dật Cẩn mở miệng, còn có thể thế nào ? Nếu cứ tùy tiện tìm anh trainói tới việc này, sẽ chỉ làm anh ấy phẫn nộ.

Kỳ thật, như thế thì cũng có quan hệ gì ? mặc kệ là thế nào, anh trai đềulà người anh mà y kính yêu nhất, đều là một phần của Chu gia, người vừa có bảnlĩnh quản tốt cả một thành thị lại vẫn không ngừng tìm tòi nghiên cứu– anh traiy là thông minh nhất!

"Cũng chỉ có thể như vậy ......" Tề Chích đau đầu, nghĩ đến những chuyện lúctrước, nghĩ đến Chu Dật Minh bận rộn tới nỗi gầy đi cả mười cân mới có thể tìmra kẻ muốn giết anh ta để đoạt đi chức vụ thành chủ đem đuổi ra khỏi Nghiên cứuchi thành, nghĩ tới có năm Chu Dật Minh vì anh ta mà không còn thời gian làmnghiên cứu nhưng lại chưa hề ngăn cản mình tìm dị thú chiến đấu hay đi khiêuchiến những cường giả khác......

"Anh Tề, anh làm tốt rồi, không phải anh trai em đã mềm đi rất nhiều rồisao?" Nếu anh trai y không mềm hóa, anh cũng không thể dùng lý lẽ mà đối cứnguy hiếp được với đối phương.

Chờ sau khi Chu Dật Minh xử lý xong sự vụ của Nghiên cứu chi thành, lạimắng thêm vài nhân viên công vụ, rốt cục cũng kịp tới giờ cơm xuất hiện trướcmặt ba người, sau đó, liền nhìn thấy Tề Chích đang phi thật nhanh trên cái máychạy bộ đặc chế của anh ta, trên mặt anh nhất thời có chút bất mãn, mặc cho làai mà cứ phải gặp mấy cái kiểu như "Vì sao cà chua lại lên giá ","Đường ông dẫnnước thải ở thành Đông đã bị hỏng có sửa hay không","Cái vị quan tòa XX tựnhiên có một lượng lớn tài sản có cần điều tra hay không" những vấn đề linhtinh đó, lại nhìn thấy người vốn phải bị những thứ đó oanh tạc lúc này lại ở đómà tiêu hao thể lực, đều sẽ có chút bất mãn .

"Tề Chích ! mau dừng lại !" Chu Dật Cẩn đột nhiên mở miệng.

"A ?" Tề Chích quay đầu, đột nhiên "Phanh" một cái, máy chạy bộ kia phátra vài tia lửa, sau đó báo hỏng.

"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, cách chạy này của anh sẽ làm cho máycũng phải hỏng mất." Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ.

Bị tia lửa bay ra đốt vài lỗ trên ống quần Tề Chích rất bất đắc dĩ, quầnáo bây giờ anh ta mặc cũng không phải là quần áo tác chiến, mà là quần áo ChuDật Minh mua cho anh ta để giữ thể diện thành chủ, cái này thảm rồi.

"Tất cả tổn thất đều tính vào lương của anh." Chu Dật Minh cười tủm tỉmmở miệng.

"Tiền lương tháng sau của anh còn bao nhiêu ?" Tề Chích đáng thương hề hềquay đầu.

"Anh còn nợ em không ít tiền." Chu Dật Minh miệng nhếch rất cao .

Cơm chiều lần này, có lẽ là do không có người quấy rầy, Chu DậtMinh ăn không tồi, ngược lại Tề Chích tầng tầng tâm sự cũng ăn không ngonmiệng, có điều, Chu Dật Minh chỉ khi nào anh ta nhận ra sự thật mình là ngườikhông có tiền mới trả cho anh chút tiền để tiêu vặt.

Tề Chích cầm chiếc thẻ tín dụng kia cười khổ, tuy rằng tiền lương của anhđều rất chân thành mà nộp lên cho Chu Dật Minh, nhưng những thứ anh ngẫu nhiênra khỏi thành săn bắn bán đi cũng được một khoản thu nhập thêm, anh cũng khôngđể ý chỗ tiền nhỏ ấy.

Thời điểm Trần Mộc và Chu Dật Cẩn về nhà đã hơi muộn, lần này do Trần Mộccường liệt phản đối nên bọn họ cũng không tới Thời Đại Kim Cương ăn cơm, mà tìmmột quán cơm riêng, đợi tới khi ăn xong, hắn còn đóng gói mang về cho mẹ haigói Chim sẻ chiên giòn.

Đem chim sẻ làm sạch rồi trộn với gia vị sau đó dùng phương pháp nướngđặc biệt, nướng đến da bên ngoài cũng giòn tan, bên trong thịt lại rất nộn, cắnmột miếng, vạn phần mỹ vị.

Loại chim sẻ nướng giòn này còn phụ thêm tương thịt và bánh bột, tươngthịt chỉ dùng thịt, trứng gà, cải bẹ xào đều với nhau, cuối cùng dùng tương đậuđặc chế và hành trộn vào, vừa có hương lại có vị, bánh bột tráng mỏng, phía trênbánh bột rải tương thịt, ăn kèm với thịt chim sẻ, hương vị rất tuyệt vời, cũngcó thể dùng bánh bột bọc với chim sẻ nướng giòn để ăn, hoặc lấy thịt chim sẻchấm với nước tương, đương nhiên, dùng các cách khác nhau thì vị sẽ khác nhau,còn có thể ăn kèm rau xà lách dưa chuột linh tinh, đều là những món có thểkhiến người ăn nuốt cả lưỡi.

Mang theo mỹ vị mở cửa nhà, Trần Mộc lại bất đắc dĩ thấy một vị kháchkhông mời mà đến.

Vì sao hắn lại mua hai phần chim sẻ nướng cơ chứ ? Liện tại lại tiện nghingười kia .

"Chú Lương." Trần Mộc để thứ trong tay xuống, chào hỏi.

"Mộc Mộc con ăn cơm chưa? Có muốn mẹ làm thêm một phần không ?" Lưu ChânChân nhô đầu ra từ phòng bếp.

"Mẹ, con ăn rồi, mẹ cũng đừng làm nhiều quá, còn có mang một vài thứ về."Trần Mộc cười cười.

"Mua cái gì ? Nhận được tin nhắn của con mẹ còn cố tình để bụng lại đấy."Trên tay Lưu Chân Chân là một bát mì nước.

Lương Thụy ăn xong chim sẻ nướng lại ăn đến mỳ nước, Lưu Chân Chân cũngđem phần của mình ăn xong, thỏa mãn sờ bụng mình:

"Mỗi ngày mà cứ ăn như vậy mẹ sẽ béo chết mất."

"Béo một chút mới dễ nhìn." Lương Thụy lập tức trả lời, béo ôm rất thoảimái. ( Edit: lam lăng nhà mình đâu rồi :))) )

"Chú Lương sao lại mang theo nhiều đồ này nọ đến đây như vậy?" Trần Mộcchỉ chỉ hai túi hành lý trên mặt đất, Lương Thụy này, không phải nhanh như vậyđã định tiến từng bước chứ?

"Chú cũng đang định nói" Lương Thụy cười rộ lên. Ông vừa tới nơi này, LưuChân Chân nghe nói ông chưa ăn cơm chiều, liền đi vào phòng bếp bận rộn, ôngcũng chưa kịp nói:

"Chân Chân, hiện giờ anh đã rời khỏi Lương gia, em có đồng ý thu lưu anhkhông ?"

"Anh rời khỏi Lương gia ?" Lưu Chân Chân kinh ngạc hỏi, đã làm việc ởLương thị vài thập niên, Lương Thụy thật sự có thể buông tay?

"Đúng vậy, về sau Lương thị đã không còn quan hệ gì với anh nữa, mấy nămnay anh cũng đã tích lũy được ít tiền dưỡng lão, về sau chúng ta cùng nhau sinhhoạt, buổi sáng cùng nhau rời giường, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi tối cùngđi tản bộ được không ?"

Hết chương 68

Chương 69: Bốntháng...

Ngày hôm qua, sau khi Lương Thụy về nhà,cha của ông cũng đang chờ ông trởvề, câu đầu tiên đã hỏi thân phận của Lưu Chân Chân.

Lương Thụy ngẫm lại cũng hiểu được, Ôn Nguyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, cho dùNguyên Thăng có là bạn của Trần Mộc, cho dù Trần Mộc có thành chủ làm hậutrường, nhưng một đôi mẹ con đến từ thành thị cấp ba, làm thế nào lại có thể đitới bước này ?

"Ba, Chân Chân cũng không có thân phận gì đặc biệt." Nhìn thấy biểu tìnhtrên mặt cha mình, còn có đứa cháu trai bên cạnh cha, Lương Thụy chỉ cảm thấytức giận nhưng không có chỗ phát.

"Mày nói xem, cô ta và con trai có chỗ nào đáng để thành chủ mượn sức ?"Cha của Lương Thụy sớm đã bắt đầu chú ý tới Lưu Chân Chân, vốn cảm thấycon trai lâu như vậy còn không muốn kết hôn, hiện giờ mới kết hôn thì nhà gáicó chút thiệt thòi, nhưng hiện giờ...... Nếu người phụ nữ kia đã có thủ đoạn nhưvậy, có phải con của ông sẽ bị gặm đến xương cốt cũng không còn không?

"Cha !" Lương Thụy biết, Trần Mộc là có chút bản lĩnh , nhưng ông lạikhông thể nói ra Trần Mộc đang làm gì.

"Mày có thể đi lại với cô ta, muốn kết hôn với cô ta cũng không sao, cóthể lôi kéo được quan hệ với thành chủ mới có lợi với chúng ta, có điều, trướctiên mày cứ ký vào hiệp nghị này đi." Cha của Lương Thụy lấy ra một bản hiệpnghị, chất giấy của hiệp nghị này là loại rất hiếm thấy.

Tất cả mọi thứ về sau của Lương thị đều thuộc về Lương Lân ? Lương Thụykhông thể nói nên lời cảm giác lúc này của mình là gì, ông không có con nêncũng đã sớm xem cháu trai của mình là người thừa kế, nhưng đứa cháu này vừa làmviệc không dựa theo khuôn khổ, cũng hoàn toàn không có năng lực lại chẳng nóivới ông một câu...... Đương nhiên, quan trọng nhất không phải điều ấy. Cha của ôngthời trẻ vô cùng anh minh, tới khi già rồi lại đem hết tâm tư đặt trên đámngười hậu bối, quả thực đem Lương Lân sủng lên tận trời.

Lương Lân mới mười tám tuổi đã nói không cần đi học mà tới công ty thựctập luôn cha lại lập tức đồng ý.

Lương Lân không làm được việc gì nên hồn, lại bảo cấp dưới làm việc rồithay bằng tên của mình, ông răn dạy lại chạy tới chỗ cha nói ông trách móc nặngnề, ông vốn tưởng cha sẽ phải dạy dỗ lại Lương Thụy, không ngờ tới cha cũng cảmthấy mấy việc này nên để cấp dưới làm.

Lương Lân ở công ty cũng chẳng có lý tưởng gì, đoạn thời gian trước cậuta và anh họ đi đàm phán việc làm ăn, cuối cùng bị lỗ ba trăm ngàn, còn đemtrách nhiệm đổ hết lên đầu cấp dưới làm cùng......

Chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng cha của ông lại vẫn cảmthấy cháu của mình không làm sai, thậm chí còn cảm thấy là do ông ngáng chânLương Lân. Mỗi lần nghe được ý tứ sắc bén như vậy từ cha, ông luôn cảm thấy rấtvô lực.

Hiệp nghị hiện giờ quả thật đã phủ định tất cả những cố gắng trước giờcủa ông.

Lương Thụy trầm mặc một chút, trực tiếp ký .

Từ nhỏ ông đã bị dạy phải đem Lương thị phát dương quang đại, em trai củaông lại có thể tùy ý chơi đùa, ông thật hâm mộ em trai của mình, nhưng nó thìsao? Nó lại nói với người khác hận chết người anh trai cứ giữ khư khư tất cảLương gia.

Ông vì lợi ích của Lương thị đã phải lấy một người vợ hoàn toàn không cótình cảm, vợ của ông còn không muốn có con, nhưng vợ chồng nó thì sao? Phía saulưng không biết đã bao nhiêu lần cười nhạo.

Tiếp tục ở lại Lương gia cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Lương Thụy làm giám đốc ở Lương thị nhiều năm như vậy, đương nhiên trongtay không thể không có tiền, chỉ riêng tiền lương ông cũng không thiếu, lạithêm tiền hoa hồng mà cha phân chia, số tiền này đều được ông đem đi làm đầutư. Tuy rằng ông đầu tư cũng có thất bại nhưng phần lớn là thành công, tiềntrong tay ông hiện giờ cũng đủ cho ông thư thư phục phục trong mấy trăm năm,hơn nữa các loại bảo hiểm ông cũng đã mua hết, chẳng còn chỗ nào phải lo lắngnữa.

Thời điểm buổi tối, Lương Thụy lấy hành lý của mình rời khỏi Lương gia,ông không cần phải lo lắng cho cha mình, tuy rằng cha ông đã sắp chín mươituổi, nhưng thân thể coi như cường tráng, hơn nữa, bọn họ đều là kẻ có tiền,hầu như đều đã mua cho mình đủ các loại bảo hiểm rồi, cho dù có xảy ra chuyệncũng có thể thư thư phục phục mà sống, hơn nữa, nếu thật sự đến bước kia ôngcũng sẽ không khoanh tay mặc kệ.

Lưu Chân Chân và Lương Thụy ở chung với nhau rất không tồi, Trần Mộc cũnghạ tâm tư xuống. Lúc này tất cả Lương gia đều không còn liên quan gì tới LươngThụy nữa, ngược lại hảo cảm của hắn với Lương Thụy cũng tăng lên, nhưng Tề Chíchchỉ cho hai ngày nghỉ cũng quá ngắn.

Thu thập quần áo, tiếp tục huấn luyện, chẳng qua lần này thiếu hai người,hơn một người, người vội vàng tới kia chính là Lý Dũng. Ngụy Na sinh con, hiệngiờ cũng đã khôi phục bình thường, Lý Dũng cũng có thể an tâm rồi.

An Nhược Dao cũng biết rõ nguyên nhân, sau khi bắt đầu huấn luyện sắc mặtvẫn luôn rất kém, nhất là khi đối mặt với những người đàn ông khác lại càngkhông có biểu tình, chỉ khi đối mặt với Tề Chích dường như mới dịu hơn mộtchút.

Có điều, lúc này Tề Chích còn đang rối rắm làm thế nào để Chu Dật Minhbuông khúc mắc, đương nhiên đối với cô cũng nhượng bộ lui binh, bởi vậy lạikhiến cho tâm tình của An Nhược Dao vốn đã xấu giờ càng tệ hơn.

Ngược lại An Bình Chí và những dị năng giả khác của Nghiên cứu chi thànhvẫn luôn rất an phận, đương nhiên, đây cũng liên quan tới việc An Bình Chí lầnlượt khiêu chiến với Trần Mộc nhưng chưa từng thành công lần nào.

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, mỗi ngày đều phải rơi mồ hôi khiếncho tình cảm vốn rục rịch lại bị kéo xuống. Trần Mộc cảm thấy mình muốntìm cơ hội ở chung một chỗ với Chu Dật Cẩn quả thật rất khó, càng đừng nói tớiviệc tìm cơ hội giao lưu thân thể, có đôi khi, hắn cảm thấy đó đều là do TềChích ghen tị...... Thời gian huấn luyện ước chừng khoảng bốn tháng, nói cách khác,anh ta suốt bốn tháng cũng không được gặp Chu Dật Minh.

"Thời gian bắt đầu của giải thi đấu thế giới là mùng 1 tháng 9, thi đấugiữa liên minh là ngày mùng 1 tháng 6, tuyển thủ dự thi lần này của Nghiên cứuchi thành là Trần Mộc, Lý Quân, Lý Triết Tâm, An Bình Chí, Hứa Lâm, Tiết Mỹ Lệ,Trương Viêm, Lý Dũng, Chu Dật Cẩn, còn có tôi." Tề Chích mở miệng. Người cuốicùng trong số tuyển thủ đều khiến cho mọi người kinh ngạc, có điều, Tề Chíchcòn chưa tới bốn mươi tuổi, ngược lại đã phù hợp với yêu cầu dự thi.

"Thành chủ, biểu hiện của tôi có chỗ nào kém với Tiết Mỹ Lệ ? Vì sao bêntrong tuyển thủ không có tôi?" An Nhược Dao lạnh mặt, thẳng tắp nhìn về phía TềChích.

"Biểu hiện hợp tác đoàn đội của cô không được, những người bị trượt của UMinh thành đều là những người không đủ hiểu biết đối với vũ khí công nghệ cao."Người của U Minh thành có vài người lúc trước nhận thức không được đầy đủ, tuyrằng lần này đã huấn luyện lâu như vậy, nhưng độ tiến bộ lại không thể so đượcvới những người khác. Về phần An Nhược Dao, tuy rằng cô rất cố gắng hơn nữathực lực cũng không tồi, nhưng tính tình quá xấu, toàn bộ người trong đội ngũhầu như không có ai thích cô, thời điểm cùng nhau hợp tác biểu hiện cũng rấtkém.

"Còn thành chủ thì sao? Làm thành chủ anh đâu thể tham gia loại tranh đấukhông màng tới sinh tử này?" An Nhược Dao vẫn nhìn chằm chằm Tề Chích.

"Tôi đây là vì vinh quang của đất nước, hơn nữa, chỗ này người mạnh hơntôi cũng có, nhưng phần lớn những người còn lại đều kém hơn tôi đúng không?" TềChích hai tay ôm ngực:

"Huống chi, cho dù không có tôi, Nghiên cứu chi thành vẫn rất tốt đóthôi?" Ngược lại những lời Tề Chích nói đều là sự thật, bốn tháng nay anh chưahề về mà Nghiên cứu chi thành vẫn luôn rất tốt.

An Nhược Dao không nói gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn Tề Chích một cái rồixoay người rời đi.

Trận đấu ngày mùng 1 tháng 6, ngày 28 tháng 5 sẽ phải xuất phát tới Thứctỉnh chi thành, kết quả, Tề Chích đến tận ngày 25 tháng 5 mới cho bọn họ nghỉ,ngày nghỉ đó còn vỗ vỗ bả vai Trần Mộc:

"Người đàn ông tốt trước nên lập nghiệp sau mới thành gia."

Khẳng định người này bốn tháng không được gặp Chu Dật Minh nên mới sinhra tâm lý trả thù xã hội ! Trần Mộc cảm thấy Tề Chích thật xứng đáng, vốn TềChích cũng không nhất thiết phải nhìn chằm chằm bọn họ huấn luyện, nhưng anh tacố tình muốn lấy lùi để tiến, khiến cho Chu Dật Minh biết chỗ tốt của anh ta......Cái này, có lẽ là phải thất vọng rồi?

"Anh Tề, anh trai em vừa gọi, anh ấy vô cùng tức giận!" Chu Dật Cẩn đilên trước, vẻ mặt đồng tình nhìn về phía Tề Chích.

"Em ấy......" Tề Chích muốn hỏi một chút vì sao Chu Dật Minh lại tức giận,nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Dật Minh đang đứng ở cửa cách đó xa xa.

"Minh !" Tề Chích lập tức chạy đến.

"Anh thật là lợi hại, còn tham gia cả giải thi đấu thế giới ?" Khuôn mặtChu Dật Minh lạnh tanh. Lúc trước đều là Tề Chích vây quanh anh, thời điểmkhông còn bóng dáng Tề Chích ở bên cạnh, anh cảm thấy rất nhớ anh ta, nhưng TềChích lại chạy mất, Nghiên cứu chi thành vẫn còn đây, tiếp theo còn có vàichuyện cần Tề Chích phải ra mặt, hiện giờ lại phải dựa hoàn toàn vào anh, Thứctỉnh chi thành liên tiếp ngáng chân, các quốc gia khác ba lần bốn lượt tới thămdò......

Thật vất vả mới giải quyết xong tất cả, lại phát hiện Tề Chích đã rất lâurồi không gặp mình, cái này cũng chưa tính, trong lúc anh không liên lạc hỏithăm tình huống của đối phương, vậy mà đối phương cũng không chủ động liên lạcvới anh...... Lần này, còn nhận được một tin tức như vậy.

Lúc nãy khi anh đụng phải An Nhược Dao, Chu Dật Cẩn cũng đã đem hết tìnhhuống ở đây nói lại với anh, không phải Tề Chích vì muốn An Nhược Dao được antoàn, nên mới thay thế cô ta chứ? Tuy rằng biết bản thân không nên nghĩ nhưvậy, nhưng Chu Dật Minh vẫn không nhịn được mà hiểu sai, hoặc là Tề Chích muốnné tránh mình ?

"Minh, còn không phải do anh không tìm thấy tuyển thủ thích hợp sao ?" TềChích không biết phải nói như thế nào mới tốt. Anh ta cảm thấy Chu Dật Minh đốivới anh có chút lãnh đạm, muốn Chu Dật Minh chú ý chính mình, Chu Dật Minh vìtrận đấu lần này mà trả giá nhiều như vậy, anh hi vọng mình có thể giành đượcchiến thắng cuối cùng.

"Lúc trước chỉ có sáu người An Bình Chí anh cũng chưa từng nghĩ muốn thamgia, ngược lại hiện giờ lại thay đổi ?" Chu Dật Minh không thể kìm nén phẫn nộ.

"Minh, chỉ là anh cảm thấy em rất coi trọng trận đấu này......" Tề Chích giảithích , lại càng nói không nên lời.

Chu Dật Minh đợi trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng:

"Quên đi, tùy anh, dù sao tôi cũng chẳng là gì của anh."

"Sao em có thể không là gì của anh ? Em là người anh yêu nhất !" Tề Chíchla lớn, đột nhiên, không ít đèn loáng loáng sáng lên.

Trần Mộc lôi kéo Chu Dật Cẩn đi đến bên cạnh, nhìn Tề Chích bị bao vây,nhìn Chu Dật Minh lạnh mặt đi ra khỏi vòng vây. Hai người bọn họ đều là nhânvật số một số hai của Nghiên cứu chi thành, có điều, trên cơ bản tất cả mọingười đều biết, Chu Dật Minh mới là người không thể đụng đến nhất.

"Tề Chích vậy mà đã quên, anh ta đã hẹn truyền thông đến để nói về chuyệndự thi...... Tình cảm của thành chủ vẫn luôn bị người dân của Nghiên cứu chi thànhchú ý, tên tuổi của anh trai tôi cũng không hề kém cạnh, chỉ sợ còn có thể đemtin tức về những tuyển thủ thi đấu nhấn chìm." Chu Dật Cẩn đứng bên người TrầnMộc. Tuy rằng hiện tại nhìn qua anh trai mình tức giận không nhẹ, có điều TềChích là kẻ rất quấn người, anh trai của y lại thật tâm thích Tề Chích, chuyệnlần này ngược lại có lẽ là một cơ hội.

"Nếu có thể đè được thì tốt rồi." Trần Mộc vừa nói chuyện phiếm với ChuDật Cẩn, vừa gửi tin tức cho mẹ của mình. Hắn vừa lấy được bộ đàm liên lạc củamình, lúc trước cũng không thể liên lạc với người khác, bốn tháng qua khôngbiết mẹ có chịu ủy khuất gì không, Lương Thụy kia có đủ an phận hay không.

Vừa nghĩ đến chuyện những tấm ảnh chụp của mình sẽ bị lộ ra...... Theo trínhớ về đời trước của hắn, đời trước cũng không có nhiều người chú ý tới trậnđấu này như vậy, có nhiều thứ vẫn không hề lộ ra bên ngoài, ở thành thị cấp balại không nắm được nhiều tin tức lắm. Mà bản thân hắn lúc ấy đang "Trầm mê"trong "Tình yêu", vì thế chỉ biết đại khái về kết quả cuối cùng, có điều, khiđó đội thắng cuộc cuối cùng đi Châu Phi tham gia trận đấu là người của Thứctỉnh chi thành.

"Trên cơ bản là không có khả năng, chúng ta đều là " Vũ khí " của Nghiêncứu chi thành, đã ẩn giấu lâu như vậy, hiện giờ cũng không thể công khai." ChuDật Cẩn mở miệng.

"Em nói xem, sau khi anh về nhà, nghênh đón anh sẽ là chiến trận như thếnào?" Nhà của Chu Dật Cẩn và An Bình Chí đều là những người có học, sẽ chẳng cóvấn đề gì, Lý Quân không quen biết ai sẽ không xảy ra chuyện, cũng chỉ có hắn,Lương Thụy kia có nhiều thân thích như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy phiền toái,cũng may lúc trước Lương Thụy quyết định rất nhanh, coi như không đi lại vớibọn họ nữa.

"Nén bi thương !" Chu Dật Cẩn mở miệng, lại nói:

"Hôm nay em về nhà với anh."

"Được !" Những lời này thật sự là dễ nghe, bản thân mình hoàn toàn khôngngại đối phương tới nhiều lần, có điều:

"Em không ở cạnh gia đình?"

"Nghiên cứu đến nay đang ở giai đoạn then chốt, bọn họ sẽ không ra ngoài,em cũng không muốn làm bóng đèn khiến Tề Chích không được anh trai tha thứ."Gen của những người U Minh thành lúc trước đã giúp thí nghiệm có tiến triển rấtlớn, tế bào cường hãn như vậy, có thể giúp người ta tìm ra phương pháp dung hợphai tế bào tốt hơn.

"Vậy anh về trước, anh còn phải đi đón người." Trần Mộc nhìn bộ đàm liênlạc mở miệng. Bốn tháng không liên lạc với người khác, lúc trước hắn cũng từngđề cập qua về tình huống của mình, có điều ngay cả như vậy, hắn vẫn nhận đượckhông ít tin nhắn, còn có Triệu Dương đang bị ném trong doanh trại.

Triệu Dương trong quân doanh ngây người hơn nửa năm, những người ở cùngvới cậu ta đều là những quái vật của U Minh thành, nửa năm này, xemnhư cậu ta ăn đủ khổ, ngược lại đã hình thành thói quen, cũng đuổi kịp tiến độ,nhưng cũng không được ra khỏi quân doanh, muốn liên lạc với người nhà còn phảixin phép hơn lại bị giám sát thiết bị liên lạc, cho nên, cậu ta đặc biệt xinphép ra ngoài hóng gió một chút.

Đương nhiên Trần Mộc cũng không hề bất mãn với yêu cầu nhỏ này của thằngnhóc Triệu Dương.

Lúc đầu Triệu Dương là một người mập mạp, sau lại gầy đi rất nhiều, lúcnày đã biến thành một kẻ cả người đầy cơ bắp, cũng ổn trọng hơn rất nhiều, ởcùng với người của U Minh thành thật sự có thể rèn luyện người khác.

"Trần lão đại, những người trong quân doanh đó cho dù là phụ nữ cũng đềurất bưu hãn! Em vô cùng bội phục!" Triệu Dương đối với việc có thể đi ra thì vôcùng hưng phấn, càng sùng bái những người U Minh thành này, mặc dù có thời điểmcó chút ngốc ngốc, nhưng cũng đủ lợi hại.

"Nếu bội phục thì hãy cố gắng một chút." Trần Mộc mở miệng. Nhìn ngườingồi ở vị trí phó lái, Chu Dật Cẩn cười cười gửi tin nhắn cho người khác, hắncũng thích không khí hiện giờ, khó lắm mới có cơ hội tự do và thả lỏng thếnày. Trong bốn tháng này, có thể nói hắn là người bị huấn luyện nhiềunhất, hiện tại cho dù không có dị năng hắn cũng có thể một mình đấu với dị thúcấp sáu.

Không khí trong xe rất tốt, nhưng khi Trần Mộc vào trong nhà mình, tất cảđều không còn.

"Tin tức truyền thật nhanh." Mọi người của Lương gia, còn có bạn cùng lớpvới hắn– Lâm Đào, đều ở cửa nhà chờ hắn, khác với những người khác vẻ mặt nhiệttình, vẻ mặt Lương Thụy lại kinh ngạc, Lưu Chân Chân thì cau mày.

Cuối cùng Trần Mộc cũng biết vì sao mẹ lại đột nhiên không gửi tin nhắncho mình nữa.

Hết chương 69

Edit: Các bạn có thấy Trần Mộc giỏi không, soái không, nhân vật chínhkhông, đừng mừng vội, mấy chương nữa bị quây cho tí thì nghẻo đấy J

Chương 70: Tề Chích lên mặt

Lần này Trần Mộc chỉ có thời gian nghỉ ngơi là ba ngày, căn bản khôngmuốn lãng phí trên người mấy người này, hơn nữa, hiện giờ Lương thị đã khôngcòn quan hệ gì với Lương Thụy nữa, cho dù bọn họ có tìm đến cửa thì cũng đâuthể tìm được chỗ tốt?

Người của Lương gia hiện giờ có chút thở hổn hển, hôm nay, Lương lão giatheo thường lệ ở nhà dưỡng lão, ông bạn già lại gọi điện đến nói là cho ông tamột tin tức lớn, để ông ta xem thử, thời điểm ông ta vừa mở màn hình lên liềnthấy được trên đó phát tin tức về Tề Chích và Chu Dật Minh.

Thì ra thành chủ thích đàn ông. Lương lão gia cũng không cảm thấy kỳquái, nhưng ngay sau đó, Tề Chích liền đem đề tài chuyển lên những tuyển thủ dựthi lần này.

Trần Mộc? Trần Mộc! Lương lão gia chấn kinh rồi, một người đến từ thànhthị cấp ba lại có thể sống yên ổn ở thành thị cấp một như vậy, nhất định phảicó đủ thực lực, nếu như thực lực của Trần Mộc này rất mạnh, tất cả đều đượcgiải thích rõ ràng, ngược lại cái suy nghĩ trước đây...... Quả thật có chút khôngđáng tin cậy, bộ dáng của Trần Mộc so ra còn kém Lương Lân.

Giá trị của một cường giả, đương nhiên Lương lão gia không thể không rõràng. Lần này Trần Mộc vô cùng nổi tiếng, đối với Lương gia có rất nhiều chỗtốt, ngược lại nếu như hắn có bất mãn đối với Lương gia thì sẽ mang đến khôngít rắc rối cho Lương gia. Ông ta cân nhắc một lúc lâu, mang theo cả nhà tìm tớichỗ ở của Lưu Chân Chân, ngay cả Ôn Lâm Đào cũng mang đến, dù sao cũng là bạnhọc của Trần Mộc, có lẽ có chút giao tình với hắn.

"Mẹ, chú Lương, con muốn mời đồng nghiệp ăn cơm, hai người cũng đi cùngluôn." Trần Mộc cũng chưa nhìn đến mấy người của Lương gia, chỉ nhìn LươngThụy.

Lương Thụy lập tức gật đầu, lại quay sang cha của mình:

"Cha, người về trước đi."

Lương lão gia đương nhiên nhìn ra được Trần Mộc không chào đón, lập tứcmuốn nói mấy lời cổ vũ, nhưng Trần Mộc đã lên xe cũng chưa hề đáp lại, nhấtthời xấu hổ, mang theo những người khác rời đi.

"Ông nội, rõ ràng hắn tìm lý do đuổi chúng ta đi, dựa vào cái gì mà kiêungạo như vậy ? Chúng ta cũng không cần hắn!" Lương Lân vừa về đến nhà liềnnghiêm mặt. Trong bốn tháng này cậu ta cũng không gây ra chuyện gì, Lương thịlại vẫn tốt, khiến cho cậu ta vô cùng bất mãn đối với Lương Thụy lúc trước cứluôn chỉ trích, hơn nữa, đã không có Lương Thụy đè nặng, cuộc sống hiện giờ củacậu ta vô cùng thoải mái .

"Lương thị không cần dựa vào hắn, nhưng cũng không thể đắc tội hắn."Lương lão gia trách cứ nói, đây cũng là nguyên nhân mà vừa nãy ông ta chỉ nhiệttình chứ không nịnh nọt, Trần Mộc quả thật lợi hại, nhưng Lương thị bọnhọ cũng không yếu.

"Con nghĩ dù hắn lợi hại cũng có thể làm được gì, cũng không phải làtuyển thủ dự thi của Thức tỉnh chi thành...... Con nghĩ thành chúng ta không có đủdị năng giả lên mới có thể đem hắn kéo vào cho đủ số lượng thôi?" Ôn Lâm Đào mởmiệng, Trần Mộc tuyệt không phải là dị năng giả, nếu hắn là dị năng giả, TrầnKhải sẽ đoạt tuyệt quan hệ với hắn?

"Chúng ta cứ thử nhìn xem." Lương lão gia suy nghĩ một chút, gật đầu,không có một người nào ôm ảo tưởng người của Nghiên cứu chi thành có thểthắng, ngay cả thành chủ cũng phải ra tay để giữ thể diện, chỉ hi vọng khôngcần thua quá thảm.

Lương lão gia làm quyết định, lại công đạo Lương Lân đem Lương thị bảo vệtốt, chỉ không ngờ rằng vừa mới xoay người, Lương Lân liền cùng Lâm Đào đi tớiphụ cận ăn chơi. Gần đây cậu ta coi trọng một người đàn ông ở đó, đáng tiếc chodù đã tốn rất nhiều tiền mà vẫn chưa thể thu được người ta vào tay.

Trần Mộc mang theo bốn người đi vào quán hôm trước để ăn cơm, bữa cơm nàyăn không tồi, ngay cả người vốn ăn ít nhất là Lưu Chân Chân cũng ăn rất nhiều,Triệu Dương dạ dày lớn lại càng không cần phải nói.

"Trong quân doanh đó thật đáng sợ, hiện giờ cuối cùng cũng được ăn mộtbữa ngon. Tôi mãi vẫn không thể hiểu được, những người cùng tôi huấn luyện, tạisao có thể cảm thấy những thứ kia ăn rất ngon ?" Nửa năm nay Triệu Dương trảiqua vô cùng khó chịu, dù sao trước giờ cũng chưa từng bị như vậy, khác khôngnói, bị mỹ thực của Mạc Thủy Cư nuôi lâu như vậy, đối với cơm tập thểthật sự cậu ta không thể thích ứng được.

"Có ăn là tốt rồi." Trần Mộc mở miệng, người của U Minh thành bình thườngphải ăn những gì hắn là người rõ ràng nhất.

"Mộc Mộc, chuyện lúc nãy rất xin lỗi." Lương Thụy mở miệng. Vốn bốn thángmà không hề có tin tức gì, ông đối với Trần Mộc đã có chút khó chịu, nhưng hômnay đột nhiên lại nhận được tin tức như vậy, cũng đã biết nguyên nhân mà TrầnMộc biến mất, lập tức không còn ý kiến gì, chỉ cảm thấy có lỗi.

"Không sao, chú Lương." Người của Lương gia cũng chỉ muốn nịnh nọt mộtchút, người như vậy cũng đâu có thiếu ? Hơn nữa người nhà là thứ mà bản thânkhông thể lựa chọn. Lương Thụy có thể lựa chọn rời khỏi Lương gia ở cùngvới Lưu Chân Chân đã rất không tồi rồi, hơn nữa, Trần Mộc tin tưởng LưuChân Chân sẽ có thể xử lý tốt tất cả, mẹ của hắn cũng không hề yếu nhược, huốngchi hắn còn là hậu thuẫn kiên cường của mẹ.

"Mộc Mộc, lần này con đi bao lâu ?" Lưu Chân Chân nhìn con trai đã bốn thángkhông gặp, dường như lại cường tráng lên không ít, nếu mỗt ngày đều nhìn thấychỉ sợ bà cũng sẽ không nhận ra đâu?

"Con không biết nữa, nếu qua được lần lựa chọn này thì sẽ đi luôn ChâuPhi tham gia giải thi đấu thế giới." Trấn đấu lần này sẽ quyết định đội nào cóthể tới Châu Phi thi đấu.

"Trần lão đại ! Anh trở thành tuyển thủ của Nghiên cứu chi thành?" TriệuDương kinh ngạc hỏi. Cậu ta không hề biết chuyện này!

"Đúng vậy, do tôi may mắn thôi" Trần Mộc cười cười, quay đầu nhìn Chu DậtCẩn vẫn đang trầm mặc bên cạnh:

"Sao em không ăn nhiều thêm chút nữa đi?"

"Em đã ăn không ít rồi ." Chu Dật Cẩn cười cười.

Nhìn Chu Dật Cẩn tươi cười, trong lòng Trần Mộc có chút ngứa , nhưng xembiểu tình của Chu Dật Cẩn lại dường như có chút không vui.

Chu Dật Minh đưa cho Trần Mộc căn biệt thự này có rất nhiều phòng, đêm đóLưu Chân Chân thu dọn hai phòng ở cho Triệu Dương và Chu Dật Cẩn.

Nằm trên giường của mình, mở cửa sổ, thông qua không khí Trần Mộc có thểcảm giác được Chu Dật Cẩn vẫn chưa ngủ, nghĩ nghĩ liền theo cửa sổ đi ra ngoài,rất nhanh đã vào trong phòng của Chu Dật Cẩn.

"Hôm nay em không vui đúng không ?"

"Đúng vậy," Chu Dật Cẩn từ trên giường ngồi dậy, tuy rằng trong phòngkhông bật đèn, nhưng dựa theo ánh đèn từ cửa sổ hắt vào, cũng có thể thấy rõđối phương:

"Anh không định cho mẹ anh biết chuyện của chúng ta?"

Trần Mộc sửng sốt, mới nhớ tới thời điểm giới thiệu lúc trước, chỉ nóiChu Dật Cẩn là đồng nghiệp của mình, có điều, Chu Dật Cẩn nói như vậy có phảimang ý nghĩ –"Ý của em là, em đồng ý trở thành bạn trai của anh?"

"Em nói vậy khi nào ?"

Chu Dật Cẩn nói vừa xong, Trần Mộc liền ép xuống, một ngụm cắn lên miệngđối phương. Hắn biết mẹ hi vọng mình có thể lấy một người phụ nữ, sinh vài đứacon. Vốn muốn chờ hạng mục nghiên cứu của Nghiên cứu chi thành thành côngrồi mới nói cho mẹ, hiện giờ lại cảm thấy có lỗi với Chu Dật Cẩn.

Khí lực của Trần Mộc rất lớn, chặt chẽ bắt lấy Chu Dật Cẩn, trên ngườiđối phương cắn loạn khắp nơi. Chu Dật Cẩn một cước đạp tới lại không đá văngđược hắn, sau đó, trên người y mọc ra không ít dây leo, đem Trần Mộc trói lại.

"Động tĩnh không cần quá lớn, đưa tới người khác sẽ không tốt lắm." TrầnMộc ôm cổ đối phương:

"Trận đấu lần này cũng không biết tình huống sẽ thế nào, đợi đến khi trậnđấu kết thúc chúng ta kết hôn nhé?"

"Anh đây mà cũng gọi là cầu hôn à ?"

"Đến lúc đó anh sẽ mua hoa hồng xếp thành hình trái tim, lại đi mua nhẫnkim cương, còn có bóng bay các loại......"

"Tình tiết trong phim truyền hình dài tập như vậy anh còn muốn dùngloạn!"

......

Thời gian hai ngày kế tiếp, Trần Mộc hầu như không ra khỏi cửa, ban ngàycùng với mẹ, buổi tối lại lén lút đến phòng Chu Dật Cẩn ăn vụng chút đậu hủ,chờ đến sáng ngày 28, Tề Chích liền gửi một tin nhắn tập hợp đến.

Chu Dật Cẩn vừa đến nơi đó, đã bị một đôi vợ chồng trung niên kéo tay lại,Trần Mộc nhìn đối phương cùng Chu Dật Cẩn có dung mạo tương tự, liền đoán đượcthân phận của họ. Dù sao con trai độc nhất của mình muốn đi tham gia trận đấucó khả năng nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ không thể không đến xem.

Ba người nói vài câu, sau đó hai người kia đã vội vã rời đi.

"Cha mẹ em thật đúng là bận rộn."

"Không có cách nào, có điều đợi qua những ngày bận rộn này, hẳn là bọn họcó thể an nhàn hơn rất nhiều." Vừa rồi Chu Dật Cẩn nhận được tin tức nghiên cứusắp thành công.

"Rảnh rỗi mới tốt, đến lúc đó anh sẽ tới nhà em cầu hôn."

"Cái này không cần, em sẽ tới nhà anh cầu hôn!" Chu Dật Cẩn mở miệng,nhìn thấy hình bóng cha mẹ mình đã khuất hẳn, sau đó, Tề Chích cảnh xuân phấpphới liền xuất hiện ở nơi đó, đi về phía mọi người.

"Anh trai của em và Tề Chích dường như đã có kết quả ." Trần Mộc cũngthấy được Tề Chích, đối phương hiện giờ giống như muốn nói cho tất cả mọi ngườibiết– tâm tình tôi đang tốt, tâm tình tôi đang vô cùng tốt

Chu Dật Cẩn gật đầu.

Đội ngũ dự thi lần này, ngoại trừ mười tuyển thủ dự thi, đương nhiên cũngsẽ mang theo cả nhân viên hậu cần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thẩm Lâmcũng ở bên trong. Thời điểm bọn họ huấn luyện bốn tháng trước, toàn bộ hànhtrình cô đều theo vào, nếu không phải có cô ở đó, Trương Viêm cũng sẽ khôngphát huy vượt mức bình thường như vậy, ngay cả Lý Dũng và Lý Triết Tâm có đôikhi cũng thua cậu ta.

Có điều, khiến cho Trần Mộc kinh ngạc là Nguyên Thăng cũng theo tới, ThẩmLâm trên cơ bản sẽ giúp đỡ được bọn họ, Nguyên Thăng thì...... Được rồi, anh tacũng có khí lực, hiện giờ còn đang xách hành lý cho mọi người.

Trận đấu lần này, Thức tỉnh chi thành là chủ sự. Thành thị này được xâydựng đầu tiên kể từ khi căn cứ sinh tồn thành lập, có một quảng trường rất lớn,lúc ấy dùng để luyện binh, hiện giờ lại dùng để tổ chức các loại trận đấu .

Thời điểm đám người Trần Mộc tới Thức tỉnh chi thành liền nhìn thấy LưuTần Thiên đang chờ ở cửa, ông ta cùng Tề Chích nói chuyện, ánh mắt lại liêntiếp dừng trên người Trần Mộc.

Đương nhiên Trần Mộc có thể cảm giác được ác ý của đối phương, cũng biếtnguyên nhân đối phương hận mình, có điều, thật sự lúc trước hắn chẳng biết mìnhđã làm gì sai. Khi đó hắn giết người cũng chỉ là phản kháng, Lưu Hải nếu chohắn lựa chọn khác, hắn sẽ không giết đối phương. Không biết tình huống hiện giờsẽ như thế nào, dù sao, lúc trước khi ở trong miệng các voi thú, nếu hắn khôngcố bắt lấy Lưu Hải, chỉ sợ cũng không kịp đợi dị năng thức tỉnh đã chết rồi.

Đương nhiên, nếu cho hắn quay lại tình huống lúc trước, đầu tiên hắn chắcchắn sẽ giết chết đối phương, cũng không thể để đối phương lưu lại ám hiệu gì,lại nói tiếp, muốn trách thì phải trách lúc ấy hắn chưa hiểu sự đời mới có thểđể lại một sơ hở như vậy.

Tề Chích hai ba câu liền đem lời nói của Lưu Tần Thiên cản trở về, sau đómang theo người của mình đi tới chỗ ở đã sớm được an bài tốt.

"Hai người một phòng, tên cụ thể xin nhìn bảng," Tề Chích vỗ vỗ bả vaiTrần Mộc:

"Tôi còn giúp cậu đi cửa sau đấy!"

"Cám ơn." Không cần nghĩ cũng biết mình và Chu Dật Cẩn đã được an bài mộtphòng.

"Ban đêm luôn rất mỹ diệu, nên hưởng thụ một chút, dù sao hiện giờ cũngkhông có người chạy tới bắt gian!" Tề Chích nghĩ tới hai ngày vừa rồi, liềnkhông nhịn được muốn cười rộ lên, cả đoạn đường đến đây đều nhẫn nhịn khôngđược cười to.

Ngày đó sau khi anh ta thoát khỏi truyền thông liền đi tìm Chu Dật Minh,hai người cãi nhau một trận lớn, cũng đem tất cả những chuyện khúc mắc đều nóira, khi đó anh ôm Chu Dật Minh nói muốn đối phương bỏ qua, nói mình vì muốn đốiphương nhớ nên mới không gọi điện thoại, Chu Dật Minh lại chỉ trích hắn trêuhoa ghẹo nguyệt...... Chuyện này thật đúng là oan uổng !

Đến cuối cùng, đều là anh dốc lòng đem đối phương đẩy ngã lên giường,cũng bởi vậy mới khiến anh phát hiện một bí mật.

Định mệnh ! Hóa ra mình đã sớm bị phá thân!

Có điều lại nói tiếp......

Tề Chích đột nhiên bắt lấy Chu Dật Cẩn:

"Lúc trước ở khách sạn kia, có phải cậu giở trò quỷ hay không ?" Lúctrước anh ta còn tưởng đấy là do mình gặp mộng xuân, hiện giờ mới biết được, đócăn bản không phải mộng xuân !

"Là mệnh lệnh của anh trai......" Chu Dật Cẩn cũng không biết nên nói gì mớitốt, hai người bọn họ lăn lên giường, anh trai của y còn muốn y bóp méo đoạnvideo anh ấy đi vào phòng của Tề Chích, y không thể không giúp! Cũng may TềChích không thông thạo về khoản này, nhìn camera ghi lại cũng không có chútnghi ngờ gì, nhưng lần này...... Sẽ không phải anh trai mình nói ra chứ?

"Anh trai cậu còn muốn lừa anh, cũng không ngẫm lại......" Tề Chích đột nhiêndừng lời nói của mình lại, chuyện mông của Chu Dật Minh có bớt, chỉ một mìnhmình biết là tốt rồi!

Anh ta dương dương tự đắc xoay người rời đi.

"Thời điểm gặp lại anh trai tôi, khẳng định sẽ cho anh ta đẹp mặt." ChuDật Cẩn có chút đăm chiêu, Tề Chích làm châm đồng cho anh trai mình thật đúnglà tận lực! Có điều, cũng là tự mình nhận lấy điều xấu.

Trần Mộc không yên lòng quay đầu, nếu mình cũng có thể lên mặt một chút,hắc hắc, ban đêm không có người quấy rầy thực sự là rất không tồi!

Hết chương 70

Chương 71

Tuyển thủ của ba thành thị cấp một ở Thức tỉnh chi thành được đãi ngộkhông tồi, tuyển thủ của thành thị cấp hai và thành thị cấp ba được đối đãigiống nhau, hơn nữa, cũng không có ai cảm thấy biểu hiện của họ xuất chúng.

Giải thi đấu thế giới là giải đấu đồng đội, liên minh cần cử ra mườingười, ngay từ đầu, mười cá nhân trong đội ngũ này đều là người ở cùng một độitrong bốn thành thị cấp một tham gia, dù sao, hợp tác vô cùng quan trọng, khôngcó nguyên nhân đặc thù, trên cơ bản sẽ không tách đội ngũ vốn có ra.

Đương nhiên, tuy rằng nói như vậy, có điều hầu như tất cả mọi người đềutin rằng lần này tham gia thi đấu sẽ lại là đội ngũ của Thức tỉnh chi thành, dùsao Thức tỉnh chi thành cũng là thành thị của dị năng giả, người nơi này cũnglà những người cường đại nhất.

Về phần những tuyển thủ của thành thị cấp một và thành thị cấp ba, cũngchỉ vì dân chúng yêu cầu mà tăng thêm vào thôi, cũng bởi vì nguyên nhân như vậynên ngay trận đấu ban đầu đã là một đấu một.

Trận đấu lần này, một phần sẽ công khai với bên ngoài, còn một phần sẽđược bí mật tiến hành. Đám người Trần Mộc đối với việc trận đấu được công khaitrên tivi cũng không để trong lòng, cái gọi là công khai, trên cơ bản đều vìđánh rớt những tuyển thủ đến từ các thành thị khác ngoài thành thị cấp một.

Tề Chích rất để ý đối với an toàn của đội viên, những thứ mà đám ngườiTrần Mộc ăn đều do Thẩm Lâm và vài người nhân viên hậu cần khác làm, hương vịkhông tồi, ăn xong cơm chiều, Trần Mộc liền vẻ mặt tiếu ý theo Chu Dật Cẩn trởvề phòng.

Ý tứ này, chỉ cần là đàn ông trên cơ bản đều biết. Vừa mới vào tới củaphòng, hai người liền ôm dính lấy nhau, Trần Mộc tiên hạ thủ vi cường, đem ChuDật Cẩn ấn lên tường, hôn.

Bị ép vào tường, Chu Dật Cẩn hầu như không có đường để phản kháng, bởivậy liền thoải mái hưởng thụ, đồng thời ở thời điểm đối phương hôn xương quaixanh của mình, cũng khẽ cắn hai má và lỗ tai đối phương, thi thoảng còn vươnđầu lưỡi liếm một chút.

Lúc chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người đều đã động tình, đối với âmthanh sát phong cảnh này, thật đúng là vạn phần thống hận.

Thu thập quần áo, nhìn nhìn trên người Chu Dật Cẩn không có gì không ổn,Trần Mộc tiến đến mở cửa. Vừa rồi bọn họ làm động tác rất kịch liệt, có điềuđều là đàn ông, da dày thịt béo, chỉ mới hôn môi linh tinh mà muốn để lại dấuvết cũng không dễ dàng, tuy rằng hơi thở của hai người có chút hỗn độn, nhưnghôn ngân linh tinh cũng không hề có.

Trần Mộc đi mở cửa, Chu Dật Cẩn lại xoay người vào phòng.

"Trần lão đại !" Cửa vừa mở ra, Hàn Thanh Vân liền hô lên.

"Là cậu ?" Lúc trước vội vàng huấn luyện, Trần Mộc đã rất lâu rồi khôngliên lạc với bọn họ, ngược lại hai ngày trước đã liên lạc với Triệu Thiên Vũ,nhưng Triệu Thiên Vũ hoàn toàn không nói chuyện Hàn Thanh Vân cũng là tuyển thủdự thi.

"Trần lão đại ! Triệu Dương nói chuyện của anh. Tôi muốn cho anh một bấtngờ." Cậu ta vỗ vỗ lồng ngực của mình:

"Tôi đã là thợ săn dị thú cấp bảy !"

"Đúng là tiến bộ rất nhanh!" Trần Mộc có chút kinh ngạc.

"Vận khí tốt, mấy ngày nay đánh được hai con dị thú cấp bảy." Hàn ThanhVân gãi gãi vài cái trên đầu mình:

"Kỳ thật cũng không phải một mình tôi đánh."

"Cho dù không phải một mình cậu đánh, có điều tôi cũng nhìn ra được thựclực của cậu đã gia tăng không ít." Hiện nay Triệu Thiên Vũ đã khống chế đượcmột nửa Tinh Vân thành, trong tay không thiếu tiền, đương nhiên cũng có thể bỏtiền ra nuôi vài người tài. Có trang bị vũ khí tốt, lại có điều kiện tốt, HànThanh Vân hoàn toàn có thể ngốc mấy ngày ở dã ngoại chiến đấu với dị thú, đươngnhiên thực lực cũng tăng cường. Trong lúc Trần Mộc có cuộc sống không được nhànrỗi lấy một ngày, kỳ thật đãi ngộ của Hàn Thanh Vân cũng giống vậy, thực lựccũng được tăng lên rất nhiều, có điều, huy chương của thợ săn dị thú cấp bảy......cũng có chút không thực.

"Trần lão đại, anh thật lợi hại, vậy mà có thể trở thành tuyển thủ dự thicủa thành thị cấp một......" Vẻ mặt Hàn Thanh Vân sùng bái, bắt đầu nói về chuyện ởTinh Vân thành, Trần Mộc vừa nghe vừa lấy ánh mắt ngắm Chu Dật Cẩn ở cửa phòng.Qua hơn mười phút, Chu Dật Cẩn liền mở cửa đi ra, tóc của y có chút ướt, có lẽvừa mới tắm, sau đó, y liền khí định thần nhàn ngồi ở một góc trong phòng kháchlên mạng.

"Gần đây Trần Khải và Lâm An Liệt thế nào ?" Trần Mộc đối với chuyện làmăn cũng không có hứng thú lắm, ngược lại muốn biết tình huống của hai ngườinày.

"Đều không tốt, một mặt bị anh Triệu chèn ép, về phương diện khác, mấyngười cầm quyền của Trần gia hiện nay đều sợ bị lật đổ. Hai thế lực lớn nhấtTinh Vân thành đều không có hảo cảm đối với bọn họ, bọn họ có thể trải qua ngàylành mới gọi là lạ." Hàn Thanh Vân đối với hai người này đều vô cùng chướngmắt, Trần Khải hai lần bỏ vợ không cần nói, Lâm An Liệt đối với cha của mìnhlại ác độc như vậy......

Lúc này Hàn Thanh Vân còn nói thêm một vài chuyện về Trần gia, tiện thểmiêu tả mình khi chiến đấu đã anh dũng như thế nào.

Nếu mình có rảnh, nhất định sẽ nguyện ý cùng Hàn Thanh Vân tâm sự, nhưngtình huống hiện tại...... Trần Mộc cảm thấy tiếng nói của Hàn Thanh Vân ồn ào đếnlợi hại.

"Trần lão đại, tôi mời mọi người đi ăn khuya nhá! ở bên cạnh có một khuchợ đêm, đồ ở đây ăn ngon lắm." Hàn Thanh Vân vẫn nói đến vô cùng hăng hái.

"Thanh Vân, lần này chúng tôi tới đây rất vội vàng, cũng muốn đi ngủ sớmmột chút ." Trần Mộc đã có chút không thể nhịn được nữa, tuy rằng Chu Dật Cẩncứ bình tĩnh mà lướt mạng, nhưng hắn lại không bình tĩnh được, nếu hôm nay lạithất bại, chẳng phải hắn phải nhịn tới khi trận đấu kết thúc?

"Trần lão đại, tôi sơ sót, tôi đi trước đây." Hàn Thanh Vân có chút áynáy mở miệng.

"Không sao, ngày mai tôi tới tìm cậu." Trần Mộc biết thói quen sáng sớmcủa Hàn Thanh Vân. Lúc trước cũng không thiếu lần sáng sớm gọi cậu ta đi sănbắn, hắn cũng không hi vọng mới sáng mà đối phương đã tới gõ của phòng mình.

Đợi cho Hàn Thanh Vân đi khỏi, Trần Mộc trực tiếp lật tấm thẻ không quấyrầy trước cửa phòng mình.

"Anh còn muốn tiếp tục ?" Chu Dật Cẩn tựa tiếu phi tiếu mở miệng.

"Đương nhiên !"

Lần này rốt cục cũng không còn người quấy rầy, ôm nhau dây dưa trong chốclát, quần áo một chiếc lại một chiếc rời khỏi thân thể.

Làn da của Chu Dật Cẩn rất bóng loáng, nhìn qua thì có vẻ gầy yếu nhưnglại rất rắn chắc, dù sao huấn luyện thời gian này cũng không phải vô ích. Hôndọc theo cần cổ lộ ra ngoài, lại khẽ cắn điểm nổi lên trước ngực, sau khi ápchế hai tay đối phương, liền liếm qua nách.

Những chỗ này đều rất ít người chạm đến, thân mình của Chu Dật Cẩn thithoảng lại run lên, nhưng ánh mắt vẫn mở rất lớn, thẳng tắp nhìn đối phương.

Đây là lần đầu tiên Trần Mộc cẩn thận khiêu khích thân thể một người nhưvậy, hắn dường như đã dùng hết tất cả biện pháp mà mình biết lên người đốiphương, dần dần bắt đầu di chuyển xuống dưới.

Cho dù là ai, bụng và đùi tuyệt đối là nơi trắng nhất, tay và mặt của ChuDật Cẩn đen đi không ít, nơi này lại vẫn trắng nõn như trước, mà dưới sự phụtrợ của làn da trắng nõn, bộ lông màu đen dưới hạ phúc lại càng trở nên đặc biệt gợi cảm.

Trên người Chu Dật Cẩn lúc này chỉ còn lại một cái quần lót tứ giác, thứtượng trưng cho nam tính đang cứng rắn ở trước bụng, khi Trần Mộc dựa vào còncó thể ngửi được cả hương thơm của sữa tắm.

Trực tiếp kéo ra mảnh vải vướng bận, Trần Mộc hơi chần chờ một chốc rồihôn lên cây gậy nóng bỏng đó.

Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như thế này, nhưng cũng không bàixích. Nơi này không có vị kì lạ gì, ngược lại còn thoang thoảng hương bạc hà.Hắn không rõ vì sao Chu Dật Cẩn lại thích tắm sữa tắm hương bạc hà, loại mùihương này nếu dùng để tắm hắn luôn cảm thấy lạnh lạnh, nhưng hôm nay đột nhiênhắn lại rất yêu thích mùi hương này.

Chu Dật Cẩn vẫn không phát ra tiếng, lúc này lại tránh tránh sang bêncạnh:

"Bẩn......"

"Không phải em đã tắm rồi sao ?" Trần Mộc cầm phần gốc, trực tiếp ngậmvào.

Nếu sớm biết có một ngày như vậy, Trần Mộc đã sớm chuẩn bị toàn bộ, cũngmay về sau mọi thứ đều được phát triển thuận lợi, động khẩu sau khi được khaikhẩn đã trở nên vô cùng ướt át mềm mại, thời điểm hắn tiến vào, còn không nhịnđược mà khẽ hừ nhẹ.

Gắt gao đè nặng lên chân của đối phương, lần lượt xâm nhập......

Chu Dật Cẩn đột nhiên vươn tay chụp lên mặt hắn:

"Ân hừ...... Anh đây là biểu tình gì!"

Vốn Trần Mộc đang đè nén biểu tình hưởng thụ, lúc này lại không nhịn đượcmà cười rộ lên, hôn lên ánh mắt của đối phương:

"Lúc này em còn chú ý tới biểu tình của anh ? Có phải do anh không dùngđủ sức hay không? Dù sao em cũng không thể trông cậy lúc này anh còn chú ý tớibiểu tình của mình được?"

Mặt Chu Dật Cẩn đỏ lên, chỉ là vừa rồi y cảm thấy vẻ mặt của Trần Mộc quámức không thay đổi, hiện tại ngẫm lại, có khi vẻ mặt của mình hiện giờ chính làhung ác vạn phần.

"Anh đứng lên đi !" Bị đè nặng, mặt sau lại hơi đau đớn, Chu Dật Cẩn trựctiếp đẩy đầu của Trần Mộc ra.

"Được !" Trần Mộc đem đối phương ôm lấy, mình thì ngồi xuống giường, ChuDật Cẩn lại ngồi ở trong lòng hắn, ôm lấy lưng đối phương chậm rãi di động,đồng thời còn có thể hôn môi đối phương.

Chu Dật Cẩn ôm lấy đầu Trần Mộc, đột nhiên cúi đầu, một ngụm cắn lên bảvai của đối phương.

Chờ đến khi kết thúc, bả vai của Trần Mộc cũng đã chảy máu.

"Răng nanh thật sắc!" Trần Mộc muốn ôm Chu Dật Cẩn, đối phương lại lậptức xuống giường:

"Chẳng lẽ không nên cho anh biết được cảm giác đau đớn đó?"

Tuy rằng lúc trước khi phía sau bị xé rách sẽ đau đớn, nhưng cảm giácdính nhớp này cũng khiến cho người ta không quen. Chu Dật Cẩn trực tiếp đi vàophòng tắm, chuyện vừa rồi y cũng không có bao nhiêu khoái cảm, dù sao cũng làlần đầu tiên, sau khi tiến vào vẫn luôn đau ê ẩm còn có chút trướng trướng, đếnlúc đỉnh vào tuyến tiền liệt, khi ẩn ẩn cảm giác được khoái cảm thì lại có chútmắc tiểu.

Có điều, coi như không tồi, hiện nay hôn nhân đồng tính đã hợp pháp,những tư liệu giáo dục về đồng tính cũng không ít, căn cứ theo tư liệu mà yxem, lần đầu tiên được như vậy đã là không tồi.

Trần Mộc đương nhiên là theo sát phía sau, nhìn Chu Dật Cẩn tắm rửa, taycủa hắn lại không nhịn được mà di động trên người đối phương. Vừa rồi hắn rấtcẩn thận, đối phương cũng không bị thương, nhưng khẳng định không dễ chịu, bởivậy hắn mới không có ý định muốn làm thêm lần nữa, có điều, không phải đốiphương vẫn còn chưa phát tiết sao ?

Một bên lấy tay cầm lấy lửa nóng của đối phương mà di động, thi thoảnglại dùng ngón tay ấn ấn lên lỗ nhỏ, một bên cũng cầm lấy tay của đối phương đặtlên dục vọng của mình, đợi đến khi thứ cầm trên tay mình đột nhiên run lên,phun ra không ít niêm dịch, hắn cũng đạt cao trào trong tay đối phương......

Dùng khăn tắm lau sạch nước trên cơ thể hai người, sau đó ngã xuống trêngiường. Trần Mộc trực tiếp đem Chu Dật Cẩn ôm vào trong lòng:

"Chúng ta đi ngủ sớm một chút đi, miễn cho ngày mai Tề Chích đến phácửa."

Chu Dật Cẩn lại đẩy cánh tay của đối phương ra:

"Cánh tay của anh rất cứng."

"Nếu không em ôm anh đi." Trần Mộc đem cánh tay đối phương gác qua cổmình, áp nửa người lên thân mình đối phương, nghĩ muốn sờ thế nào thì sờ, cảmgiác thật đúng là không tồi.

Ngày hôm sau Tề Chích rất săn sóc nên không tới phá cửa, thậm chí thờiđiểm nhìn thấy hai người trong nhà ăn buổi sáng, còn tỏ vẻ mình rất kinh ngạc:

"Tôi tưởng hai người hôm nay có thể không dậy được chứ, ít nhất, hẳn cũngcó một người không dậy nổi ?"

"Tôi không có cầm thú như anh." Nếu làm quá đáng, về sau Chu Dật Cẩn cònmuốn làm nữa sao ? Chuyện như thế này phải thuận nước dong thuyền! Hơn nữa,cũng chỉ có Tề Chích da mới dày như vậy, Chu Dật Minh có đâm đến thế nào cũngkhông ảnh hưởng.

"Không phải bản lĩnh của cậu không đủ chứ? Có điều không sao, lần đầutiên của đàn ông, cuối cùng sẽ...... Hì hì, mau một chút ." Bộ dáng của Tề Chíchkinh nghiệm mười phần.

Kinh nghiệm của mình tuyệt đối bên trên anh ta! Trần Mộc âm thầm phuntào, Chu Dật Cẩn lại quăng cho một ánh mắt coi thường:

"Anh tề chỉ có một lần này sao ? Nhìn qua khiến cho em muốn xem lại đoạtphim mà em đang giữ thay anh."

Sắc mặt Tề Chích lúc đỏ lúc trắng, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở màuxanh, xấu hổ cười cười:

"Các cậu từ từ ăn, tôi còn có việc, đi trước ."

Đây xem như Chu Dật Cẩn đang che chở mình đúng không? Trần Mộc hai bamiếng đã ăn hết những thứ này:

"Chúng ta ra ngoài đi dạo chứ ?"

"Được." Phải ngày mai mới bắt đầu trận đấu, hôm nay cũng không có chuyệngì, đi xem trước sân thi đấu cũng không tồi.

Trần Mộc tươi cười đầy mặt, đầu tiên là cùng Chu Dật Cẩn đi dạo một vòngquanh sân thi đấu, sau đó, lại đi tìm Hàn Thanh Vân.

Bọn họ ở một phòng kép, tuy rằng nói hai người một phòng nhưng không gianrất rộng, mà nơi Hàn Thanh Vân ở lại chỉ là kí túc xá, rộng cũng chỉ khoảng haimươi mét vuông, có một phòng ngủ và một WC.

Có điều, điều kiện tuy rằng không tốt, còn có thể bị người khinh thường,nhưng Hàn Thanh Vân lại vô cùng hưng phấn, đột nhiên, cậu ta nhớ đến mộtchuyện:

"Trần lão đại, anh có biết không, Kim Phán Nhi có đối tượng, còn định mấyngày nữa sẽ kết hôn !"

Trước đó vài ngày Hàn Thanh Vân gặp được Kim Phán Nhi, cậu ta luôn luônsùng bái cường giả, nên cũng sùng bái Kim Phán Nhi.

"Vậy thì cần phải chúc mừng cô ấy." Đột nhiên Trần Mộc nghĩ tới lúc trướcKim Phán Nhi coi trọng một dị năng giả hệ lực lượng, không biết đối tượng lầnnày có phải là vị cao nhân Tạ Thanh đó không.

Đã rất lâu rồi không liên lạc với Kim Phán Nhi, sau lần tạm biệt đó, bởivì sợ liên lụy tới đối phương nên hắn cũng không để Kim Phán Nhi liên lạc vớimình.

Thời điểm lúc trước khi gặp được Tạ Thanh, thật sự còn cảm thấy cao khôngthể với tới, hiện giờ lại hoàn toàn điên đảo, lại nói tiếp, khi đó Triệu Dươngcòn thích Kim Phán Nhi, hiện giờ chỉ sợ cậu ta đã sớm không còn tình cảm lúc đónữa rồi ? Hình như vẫn còn đang phát sầu về tình cảm của em trai mình.

Trần Mộc đêm qua trải qua không tồi, cả ngày hôm nay đều tươi cười đầymặt, Lưu Tần Thiên lại hoàn toàn khác biệt, đêm qua, ông ta trằn trọc, vẫnkhông thể chợp mắt được, hôm nay, nhan sắc trên mặt không có gì ngoài sắc xanhmét.

"Chuyện kia, chuẩn bị tốt chưa ?"

"Đội trưởng, đã chuẩn bị tốt , đến lúc đó nhất định vạn vô nhất thất."

"Tốt nhất là như vậy, Trần Mộc...... Tao nhất định phải khiến mày trả giá lớn!"

Hết chương 71

Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng không bị phát thẻ vàng...... Trong thángtrước, văn cũ đã nhận được hai cái thẻ vàng rồi đó!

Cả nhà đều phải điệu thấp a !

Chương 72: âmmưu

Trận đấu sẽ diễn ra vào ngày hôm sau, đương nhiên đêm nay Trần Mộc cũngkhông thể chiếm được tiện nghi, đối với trận đấu ngày mai, Chu Dật Cẩn là ngườicó áp lực lớn nhất .

Tuy rằng tin tức về dị năng giả hệ thực vật đã sớm bại lộ, Tề Chích cũngtừng nói y có thể dùng dị năng, nhưng nếu có thể, y vẫn muốn thử năng lực củabản thân một lần, chỉ là, những người khác dù không được huấn luyện từ nhỏ cũngđược huấn luyện trong nhiều năm, chỉ có y mới bắt đầu cố gắng trong một năm trởlại đây.

"Em thả lỏng một chút là được." Trần Mộc an ủi đối phương, đồng thời ôm yvào lòng, hắn rất thích thân thể của Chu Dật Cẩn.

Đưa lưng về phía Trần Mộc, Chu Dật Cẩn nhắm mắt lại, trận đấu ngày maikhiến cho y có áp lực rất lớn, hành vi của Trần Mộc cũng khiến cho y khóchịu. Trần Mộc đã từng nói thích y, nói muốn cùng một chỗ với y, Trần Mộc cũngnói muốn kết hôn, nhưng y lại không thể cảm nhận được nhiều tình ý từ đốiphương, hơn nữa đã qua nhiều ngày như vậy, Trần Mộc cũng chưa từng nói "Yêu".

Hôm nay, còn có đêm qua, thời điểm Trần Mộc và Hàn Thanh Vân nói chuyệnphiếm, dường như y không thể xen vào, mà Trần Mộc cũng không hề có ý muốn giảithích.

Cảm giác, càng giống như chỉ muốn tìm một người bạn, một người sống cùngmà thôi.

Nhưng cảm giác lúc trước của y đối với Trần Mộc và hiện giờ đã không còngiống nhau nữa. Thời điểm y muốn có một người cùng trải qua năm mới, Trần Mộcđột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, không thể phủ nhận, khi đó, tâm của y cũng rungđộng.

Kề sát vào nhau, cho nên hoàn toàn có thể cảm nhận được tiếng đập củatrái tim Trần Mộc , Chu Dật Cẩn cuộn người đến đầu giường bên kia. Mãi đến khihai người ở cùng một chỗ , y mới phát hiện, mình đã thành thói quen với nhiệtđộ cơ thể của Trần Mộc, với cái ôm của Trần Mộc......

Danh sách trận đấu tuy rằng nói là rút thăm, nhưng thật ra là điều độngnội bộ, khi trận đấu bắt đầu, bốn đội tuyển thủ của các thành thị cấp một cơbản đều không đụng tới nhau mà đều tranh đấu với những tuyển thủ đến từ cácthành thị khác.

Đối thủ của Trần Mộc là một thợ săn dị thú đến từ thành thị cấp hai, ở độtuổi này mà đã đạt được cấp bảy cũng không hề dễ dàng, huống chi, đối phươngcòn là một cô gái.

Trong trận đấu này, muốn hạ thủ lưu tình với một cô gái căn bản là khôngthể, vẻ mặt Trần Mộc đầy mồ hôi lạnh nhìn chiêu thức của đối phương luôn nhắmvào hạ thân của mình mà tấn công. Tạo không khí xung quanh bản thân thành mộtlốc xoáy, rất nhanh đã đem đối phương kéo xuống lôi đài. Cô hung hăng nhìn TrầnMộc một cái rồi xoay người rời đi.

Tài nguyên mà thành thị cấp một nắm giữ đương nhiên nhiều hơn thành thịkhác rất nhiều, tuyển thủ của thành thị cấp một cũng cường đại hơn, rất nhiềutuyển thủ của các thành thị cấp hai bị đánh bay khỏi lôi đài, ánh mắt của phầnlớn bọn họ đều giống với đối thủ của Trần Mộc. Những người này hầu như đã sắpbốn mươi, cố gắng rất lâu mới trở thành một thợ săn dị thú cấp cao, nhưng chỉcần dị năng giả sử dụng dị năng, bọn họ sẽ bị đá khỏi lôi đài.

Sau khi đấu xong trận buổi sáng của mình, Trần Mộc trực tiếp đi tới lôiđài của Chu Dật Cẩn , cừa đến nơi đó liền nhíu mày.

Chu Dật Cẩn đã có thể bán thú hóa, lúc này cũng đã hợp thể với A Bảo,nhưng đối thủ của y đã sắp toàn thú hóa, cố tình, Chu Dật Cẩn lại không sử dụngdị năng của mình.

Dị năng giả hệ thực vật cường đại như thế nào Trần Mộc đều đã biết, nếuChu Dật Cẩn dùng dị năng, đương nhiên có thể đánh bại đối phương, nhưng Chu DậtCẩn luôn kiên quyết chống lại công kích của đối phương mà không hề dùng dịnăng, khi bị đối phương đạp một cước, y liền dừng ở bên cạnh lôi đài, hơi hơingồi xuống, mượn lực nhắm về phía đối phương.

"Tuyển thủ này của Nghiên cứu chi thành sao lại yếu như vậy, ngay cả dịnăng cũng không có sao có thể trở thành tuyển thủ?" Dưới đài có người nêu ranghi vấn. Trần Mộc lại chỉ gắt gao nhìn chằm chằm trên đài, lần này, móng vuốtcủa Chu Dật Cẩn đã cào về phía cánh tay của đối phương, nhưng y lại bị đốiphương vứt xuống dưới lôi đài, ngay ở lúc tuyển thủ kia nghĩ mình có thể thắng,một sợi dây leo tráng kiện đột nhiên mọc từ dưới đất leo lên lôi đài, mà trênngười Chu Dật Cẩn cũng mọc thêm hai nhánh dây leo, hai người quấn lấy nhau, ChuDật Cẩn lại trở về trên lôi đài.

"Lại đến !" Trên mặt Chu Dật Cẩn có không ít vết máu, trong mắt cũng trànđầy ý chí chiến đấu.

"Tôi nhận thua !" Đối thủ của y vốn đang nằm trên sàn, lúc này lại đứnglên, giải trừ hợp thể, bộ lông vằn thú trên người cũng nhanh chóng biến mất.

"Dị năng giả hệ thực vật! Dị năng giả hệ thực vật vô cùng hiếm có !" Cóngười kêu lên, Trần Mộc quyết định thật nhanh, bay lên lôi đài mang Chu Dật Cẩnđi, có điều, bởi vì hôm nay nên có lẽ Chu Dật Cẩn sẽ rất nổi danh .

"Tại sao em bị thương nặng như vậy còn không chịu dừng tay?" Xiết chặttay của Chu Dật Cẩn, Trần Mộc có chút tức giận, hiện giờ xem tình huống của ChuDật Cẩn đã biết y bị thương không nhẹ.

"Em muốn thử xem thực lực của bản thân." Chu Dật Cẩn mở miệng. Từ trướctới giờ y chưa từng chiến đấu như vậy bao giờ, có điều, được đánh một trận nhưvậy, tuy rằng bị thương, nhưng toàn thân lại vui sướng.

"Buổi chiều còn có trận đấu. Anh đưa em đi bôi thuốc." Trần Mộc mở miệng.Tâm tình của Chu Dật Cẩn hắn có thể hiểu được.

"Được." Chu Dật Cẩn nhíu nhíu mày, cảm thấy trên người mình không có chỗnào không đau, nhưng y vừa đồng ý, bộ đàm liên lạc của Trần Mộc lại vang lên.

"Trần lão đại ! Không thích hợp !Đột nhiên tôi không thể liên lạc đượcvới Kim Phán Nhi !"Tiếng của Hàn Thanh Vân truyền đi ra.

Trần Mộc không liên lạc với Kim Phán Nhi, ngược lại Kim Phán Nhi đã tớitìm anh, còn hỏi không ít về tin tức của Trần Mộc. Hôm qua hai người còn vui vẻnói chuyện với nhau, hôm nay vừa biết kết quả nên anh muốn báo cho đối phương,nhưng đột nhiên lại không thể liên hệ được với Kim Phán Nhi .

"Hay là cô ấy còn có việc?" Trần Mộc vội hỏi.

"Nếu cô ấy có việc thì sẽ ngắt liên lạc ? Nhưng hiện giờ lại không thểkết nối được......" Hàn Thanh Vân có chút chần chờ.

"Cậu thử liên lạc với bạn bè của cô ấy xem." Kim Phán Nhi còn có em traiem gái, còn có vị hôn phu, dù sao cũng có người có thể liên lạc được, hỏi xemcó xảy ra chuyện gì không là được.

Hàn Thanh Vân ngắt điện thoại, cũng không bao lâu, bộ đàm liên lạc củaTrần Mộc lại vang lên, là một số máy lạ.

"Này, xin hỏi......"

"Mày là Trần Mộc đúng không ? Kim Phán Nhi đang ở trong tay bọn tao." Mộtthanh âm trầm thấp đánh gãy lời nói của Trần Mộc.

"Anh là ai? có mục đích gì?" Trần Mộc hỏi. Trước mắt liền hiện lên ánhmắt thống hận của Lưu Tần Thiên, ở Thức tỉnh chi thành bắt cóc một dị năng giảhệ hỏa trung cấp, cũng chỉ có Lưu Tần Thiên mới có thể làm được đúng không? hơnnữa, hắn cũng chưa từng đắc tội với người khác.

"Mày không cần biết tao là ai, có điều, trong vòng hai giờ nữa, tốt nhấtmày nên đến khu D5 ở phía bắc của Thức tỉnh chi thành." Đối phương vừa nóixong, liền cắt đứt điện thoại.

Hai giờ, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, Trần Mộc lập tức liên lạc vớiHàn Thanh Vân:

"Tình huống hiện giờ thế nào?"

"Không thể liên lạc được với bất kì người nào, ai cũng không thể kết nốiđược !" Hàn Thanh Vân cũng bối rối, bộ đàm liên lạc có thể để không chuông,nhưng lại không có thể tắt máy, đương nhiên càng không thể không kết nối được.

"Tiểu Cẩn, em đi bôi thuốc trước đi, đem chuyện này nói cho Tề Chích, anhcó việc phải rời khỏi một chút." Trần Mộc nắm lấy tay của Chu Dật Cẩn, lập tứcrời khỏi sân thi đấu, phi nhanh đến ven đường lấy một chiếc chiến xa hai bánhcủa người ta, còn ném cho đối phương một tấm thẻ:

"Mật mã là sáu số 1."

Tấm thẻ kia bình thường hắn hay dùng để mua linh tinh, bên trong có hơnba mươi vạn điểm tín dụng, đủ để mua một chiếc chiến xa hai bánh.

"Ơ ! Cậu !" Người trung niên cầm tấm thẻ trong tay không biết nên phảnứng thế nào, liền phát hiện mình đã bị đối phương ném từ trên xe xuống, khôngbiết tại sao lại thế này, cũng hoàn toàn không bị thương, nhẹ nhàng mà rơixuống đất , sau đó, chiếc xe của ông ta liền khuất khỏi tầm mắt trong tiếng rú,đi nhanh như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ nhận được rất nhiều hóa đơn tiền phạt!

Nhìn Trần Mộc phi nhanh rời đi, Chu Dật Cẩn liền xoay người thì đi tìm TềChích, cho dù đang ở ngoài thành nhưng chuyện như vậy cũng nên để cấp trên xửlí.

Một bên đi về phía căn phòng mà Tề Chích đang ở, một bên gọi cho bạn mìnhở Thức tỉnh chi thành mượn một chiếc chiến xa bốn bánh đưa tới cửa sau của sânthi đấu. Người bạn này là bạn cùng lớp đại học của y, đam mê của người này làcải tạo chiến xa, trong tay cậu ta có lẽ có rất nhiều chiến xa bốn bánh đã quacải tạo.

Lái chiến xa hai bánh, rất nhanh Trần Mộc đã ra khỏi thành, thông qua hệthống hướng dẫn liền đi về phía khu D5. Những người đó dám đem địa điểm nói rõràng, tức là sẽ không hề sợ hãi, hoặc có thể đã có thiên la địa võng đang chờmình ở đó.

Chung quanh Thức tỉnh chi thành là một địa phương yên tĩnh rất lớn, hoangtàn, ngay cả một con dị thú cấp một cũng không có, mà tòa thành thị này cũngkhông hề có thợ săn dị thú cấp thấp cần săn bắn để duy trì cuộc sống.

Khu D5 là phần đất bên ngoài vành đai an toàn, nơi này là một phiến phếtích rất lớn, trước mạt thế cũng là một đô thị phồn hoa.

Trần Mộc vừa đi vào nơi này, đối phương đã bắt đầu chỉ huy hắn đi xuyênqua đám phế tích. Hắn vừa đi tới vừa nhìn chằm chằm bộ đàm liên lạc, rất nhanh,bộ đàm liên lạc trên tay hắn đã không còn tín hiệu, may mắn, thiết bị liên lạcTề Chích đưa cho hắn vẫn còn tác dụng, hơn nữa đã được hắn khởi động, mà thiếtbị định vị lúc trước Chu Dật Cẩn đưa cho hắn cũng không bị ảnh hưởng. Có lẽ đốiphương đã che dấu tín hiệu của vệ tinh.

Hắn đi tới một căn phòng ở cũ nát, ở giữa phòng có bốn người đang nằm,hai nam hai nữ, ngoại trừ ba chị Kim Phán Nhi, còn có một người đàn ông trẻtuổi, thiết bị liên lạc trên người bọn họ đều đã được lấy đi.

Vậy mà ở đây lại không có một ai? Trần Mộc cẩn thận cảm giác tình huốngchung quanh, lại không thể cảm nhận được điều gì, mà nằm trên mặt đất không thểnghi ngờ chính là đám người Kim Phán Nhi, hô hấp của bọn họ vững vàng, có lẽđang bị hôn mê.

Rốt cuộc là ai ? nếu là Lưu Tần Thiên...... Đường nói là ông ta mất công nhưvậy cũng chỉ vì muốn hắn chạy lòng vòng !

Trần Mộc chần chờ một chút, tới gần Kim Phán Nhi, sau khi kiểm tra mọithứ trên người cô, liền cho cô uống một ít bột phấn từ ngà voi thú, lúc trướclấy được không ít ngà voi, hắn không thiếu nhất chính là thứ này.

Kim Phán Nhi nhanh chóng tỉnh lại:

"Trần lão đại ? Sao lại thế này ?"

"Tôi cũng muốn biết sao lại thế này." Trần Mộc một chút cũng không dámthả lỏng.

Hết chương 72

Tác giả có lời muốn nói: Dì cả đến thăm...... Trạng thái không tốt

Chương 73: Thoáthiểm

Cho dù là boom hẹn giờ hay là thuốc độc hay thứ gì khác, Trần Mộc đều cóthể phát hiện ra, hắn có thể khống chế không khí chung quanh mình, đã sớm camđoan mình chỉ hít vào không khí an toàn, cũng luôn chú ý tình huống chungquanh, nhưng một chút khác thường cũng không có.

"Đem bột phấn này cho bọn họ ăn, bọn họ đã không sao nữa rồi." Miệng TrầnMộc cũng ngậm không ít bột phấn, lúc này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Kim Phán Nhi gật đầu, đi đút thuốc cho những người khác, quả nhiên, rấtnhanh sau đó họ liền tỉnh.

"Chị." Em của Kim Phán Nhi đều có vẻ mặt hoảng sợ, vừa ho khan lại khóthở, hoàn cảnh ở dã ngoại bọn họ cũng không thể thích ứng được.

Ngược lại người đàn ông xa lạ kia lại rất trấn định, chắn trước mặt KimPhán Nhi, một bộ tư thế muốn bảo vệ:

"Anh là ai ? Tại sao chúng tôi lại ở bên ngoài thành ?"

"Đây là lão đại lúc trước của em." Kim Phán Nhi kéo tay bạn trai lại,người đàn ông này rất ôn hòa, đối với cô cũng tốt, đây là người đàn ôngđầu tiên theo đuổi cô, cho nên bọn họ cũng nhanh chóng xác định quan hệ nam nữ.

"Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này." Trần Mộc mở miệng, chỗ này khiếncho người ta cảm giác vô cùng không thích hợp.

"Vậy nhanh lên thôi." Kim Phán Nhi để bạn trai cõng em trai mình, mìnhlại bế em gái đi ra bên ngoài.

Trần Mộc bọc hậu, cứ đi vài bước lại đi lùi cảnh giác. Bỗng cảm thấykhông đúng, đột nhiên, vô số mũi tên nhọn từ phía trước bay đến, mặt đất lạiđột nhiên chấn động vài cái, mười mấy người từ dưới đất nhảy ra, lúc này TrầnMộc mới phát hiện, ngay phía trước bọn họ đã chôn một cái thùng rất lớn, mànhững người này đều nấp ở trong rương.

Bọn họ vừa mở thùng liền đem Trần Mộc bao vây, cũng không tới gần. Dịnăng giả không khí có sơ hở lớn nhất là phạm vi khống chế. Trên người những kẻnày đều có vũ khí viễn trình, thậm chí có cả súng máy, tất cả đều phóng về phíabọn họ.

Trần Mộc nhìn những cái thùng này, đều là loại cách âm, chỉ sợ bên trongnhững người này còn có dị năng giả thiên về phương diện ẩn nấp.

Dùng không khí ngưng tụ một lồng phòng hộ thật lớn, bao quanh mấy người.Trần Mộc lập tức hợp thể với A Hổ, những kẻ phục kích này đều là cao thủ, tuyrằng mặc trang phục phòng chống phóng xạ và mũ giúp nên không thể nhìn đượcdiện mạo, nhưng dường như không phải người trong liên minh người Hoa.

"Chúng ta đi về phía Đông." Trần Mộc bóp nát thiết bị cảnh báo tronglòng, đỡ lồng phòng hộ đi về phía đông, đám người Kim Phán Nhi theo sát phíasau.

Đương nhiên những người đó không có khả năng dễ dàng để Trần Mộc đàothoát, một lựu đạn đột nhiên nổ tung trước người Trần Mộc, ngọn lửa cao lớn bốclên, Trần Mộc nhanh chóng bài xích dưỡng khí trong vòng khống chế của mình,cuối cùng mới có thể khiến cho ngọn lửa kia bị dập tắt.

Tuy rằng dị năng dùng tốt, nhưng nếu dùng cũng sẽ đến lúc dùng hết, lấyra một khẩu súng lục, Trần Mộc bắn về phía đối phương, tất cả đều nhắm vàonhững chỗ yếu của trang phục tác chiến.

Bên trong những người này có mấy người ngăn cản công kích của Trần Mộc,những người khác lại hợp thể với linh thú, đều có thủ đoạn của mình.

"Linh thú thằn lằn !" Thời điểm con thằn lằn khổng lồ kia tới gần, TrầnMộc cả kinh, phần lớn mọi người chỉ sử dụng linh thú chó hoặc mèo, nhưng vẫn córất nhiều linh thú kì quái tồn tại, thằn lằn chính là một trong số đó.

Con thằn lằn đang bò lại đây có lẽ cũng không tính là thằn lằn, mà là mộtngười hợp thể với thằn lằn, còn là người có thể hoàn toàn thú hóa.

Tốc độ bò của thằn lằn rất nhanh, hơn nữa còn có thể ngừng hô hấp, bởivậy, Trần Mộc muốn khống chế không khí đối phương hút vào phát nổ là điều khôngthể.

Kim Phán Nhi lập tức phát ra dị năng hệ hỏa, dưới sự trợ giúp của TrầnMộc uy thế lại càng lớn hơn, nhưng đột nhiên trên người thằn lằn lại xuất hiệnrất nhiều những mũi tên bằng nước, uy lực không lớn, lại có thể dập tắt lửa. Gãta một kích tấn công không trúng lại lui về sau, thay đổi người khác nín thởvào tấn công.

Ngoài trừ thằn lằn bên ngoài, những người khác cũng bắt đầu phát huy,Trần Mộc và Kim Phán Nhi che chắn vô cùng lao lực, chồng sắp cưới của Kim PhánNhi là dị năng giả hệ thủy, cấp bậc của dị năng là cấp thấp, thật sự không giúpđược gì, chỉ có thể phụ trách chăm sóc tốt em của Kim Phán Nhi.

Trần Mộc nổ súng, hắn đến vội vàng nên cũng không mang theo vũ khí gì,ngược lại trên chiến xa hai bánh kia lại có một cây đao, nhưng chất lượng củađao lại rất kém nên cũng không thể dùng được.

"Trần lão đại, có lẽ bọn họ là sát thủ quốc tế !" Kim Phán Nhi mở miệng,những người này phối hợp ăn ý lại có kết cấu, hơn nữa ai cũng có tuyệt chiêucủa mình, nhìn là có thể biết đây là một đội sát thủ quốc tế.

"Chúng ta chỉ cần chống đỡ, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta." TrầnMộc liếc mắt nhìn Kim Phán Nhi một cái, lần này Kim Phán Nhi cũng bị tai bay vạgió.

Có thể khống chế không khí trong phạm vi nhất định, cũng nói lên việc mọitình huống trong phạm vi không khí đều nằm trong lòng bàn tay mình, đột nhiênTrần Mộc cảm thấy sau lưng chợt lạnh, một chiếc tên băng đã chui vào trong cơthể mình, cũng may hắn phát hiện sớm nên không tổn thương tới nơi quan trọng.

"Vương Kì !" Kim Phán Nhi kinh hô, không thể tin vào hai mắt của mình, vịhôn phu của cô trong tình huống này công kích Trần Mộc, còn bắt cóc em trai củacô.

Động tác của Vương Kì rất nhanh, không thể giết Trần Mộc cũng không để ý,sau khi bắt cóc em trai của Kim Phán thì lui về phía đội ngũ sát thủ:

"Chúng mày tốt nhất là đừng tới đây, nếu chẳng may tao lỡ tay......"

Lúc trước trên người Vương Kì không hề có vũ khí gì, hiện giờ đang nắmtrong tay lại là một thanh băng đao, Kim Phán Nhi cắn môi nhìn thanh băng đaokia, cho tới bây giờ cô cũng không hề biết Vương Kì lại là dị năng giả hệ băng.

Trên tên băng của Vương Kì còn có thuốc độc, Trần Mộc có chút cảm thấymay mắn khi lúc trước mình đã ăn bột phấn từ ngà voi, có điều lại nói tiếp, tênbăng của Vương Kì có thể làm hắn bị thương, hoàn toàn là do hôm nay hắn khôngmặc trang phục tác chiến.

"Vương Kì, anh......" Kim Phán Nhi muốn chửi ầm lên, nhưng khi nhìn thấy emtrai mình bị khống chế trong tay đối phương, lại cố gắng mà nhịn xuống .

"Là ai phái mày tới ?" Trần Mộc hỏi.

"Cái này mày không cần biết." Vương Kì cười cười, nhiệm vụ của gã hômnay, một là đánh lén Trần Mộc, còn lại là khiến cho Kim Phán Nhi đau lòng, màmuốn cho cô gái này đau lòng, đơn giản nhất chính là động tay động chân trênngười em trai của cô ta.

Mắt thấy mình sắp lùi đến gần chỗ những kẻ sát thủ kia, Vương Kì cườicười, thanh băng đao trong tay lại cứa về phía cổ của em trai Kim Phán Nhi.

"Phốc !" Trên cổ của em trai Kim Phán Nhi xuất hiện một vệt máu, nhưnglại không phải vết thương trí mạng, đứa bé vẫn bị Vương Kì bắt cóc bủn rủn taychân liền ngồi bệt xuống đất, trên người tràn đầy máu ấm áp, mà người anh rểlúc trước vẫn luôn chăm sóc nó vừa rồi lại muốn giết nó, lúc này đã bị một vếtthương trúng tim.

Xa xa một chiếc chiến xa bốn bánh nhanh chóng chạy tới gần, cửa kính củaxe bị mở ra, phía trên còn có khẩu súng, hướng về những người công kích TrầnMộc mà bắn. Dưới chân em trai của Kim Phán Nhi thực vật đột nhiên sinh trưởngnhanh chóng, rất nhanh nó đã bị đám thực vật này bao quanh.

Chu Dật Cẩn võ trang hạng nặng, cầm một khẩu súng phóng tên lửa ngồi ởghế phó lái, mà người đang điều khiểu xe lại càng vũ trang đến tận răng,bọn họ đều không rời khỏi chiến xa, trực tiếp tăng tốc phóng vào những ngườiđang công kích.

Những sát thủ này phi nhanh trốn chạy, dù sao ngồi ở trong xe tầm mắtcũng không tốt, Chu Dật Cẩn chống tay lên cửa sổ, nháy mắt liền nhảy khỏi chiếnxa, sau đó, cửa kính của chiếc chiến xa này lập tức đóng lại

Đây là một chiếc chiến xa bốn bánh rất lớn, nhìn qua giống như đanggiương nanh múa vuốt , phía trên còn trang bị rất nhiều vũ khí, chiếc xe nhưvậy có chút khiến cho người ta không còn lời nào đẻ nói, nhìn qua trông nógiống như một kho đạn di động vậy.

Chiếc xe kia phóng thẳng về phía trước, các loại đạn nhỏ cũng bắn ra mọihướng từ chiếc xe, chiếc xe này tốc độ nhanh, chất lượng tốt, thế nhưng cũngchẳng làm ai bị thương, mà Chu Dật Cẩn vừa xuống xe, thực vật ở xung quanh liềnđiên cuồng mọc lên, bên trong mười mấy kẻ tập kích có vài người là cao thủ cấptám, nhưng phần lớn thực lực lại chỉ ở cấp bảy, những thực vật này đối với bọnhọ là rất phiền toái. Trần Mộc lập tức đem em gái của Kim Phán Nhi ném tới chỗem trai đang ngồi, vô số thực vật liền đem cô bé nâng lên, Kim Phán Nhi cũngchăm sóc em mình. Trần Mộc được tự do, lập tức phối hợp với Chu Dật Cẩn, thườngthường cứ Chu Dật Cẩn trói một người, Trần Mộc lại phi nhanh tới hoặc dùng dịnăng, hoặc trực tiếp dùng đại đao mà mình cướp được của đối phương.

Những người này đều là cao thủ, cũng đều rất sáng suốt, sau khi chết mấyngười liền bốn phương tám hướng chạy trốn, không bao lâu đã biến mất trongphiến phế tích.

"Sao em tới nhanh vậy ?" Trần Mộc đón nhận Chu Dật Cẩn, nếu vừa rồi emtrai của Kim Phán Nhi thật sự chết...... Cũng là do hắn liên lụy, chỉ sợ sau nàyhắn vĩnh viễn không thể đối mặt với Kim Phán Nhi .

"Em có thể không nhanh đuổi tới sao ?" Chu Dật Cẩn mở miệng, may mắn, yvẫn luôn để Trần Mộc mang theo thiết bị định vị.

"Hiện giờ an toàn rồi chứ ?" Một thanh âm phát ra từ trong chiếc chiến xakia

"Đã an toàn, nếu cậu không muốn xuống xe cũng không sao" Chu Dật Cẩn biếttâm tư của đối phương. Tên bạn này của y, quý trọng nhất chính là mạng củamình.

"Vậy tôi sẽ không xuống, chờ lát nữa các cậu đều ngồi ở phía sau đi, xenày rất rộng." Từ Mặc Bạch mở miệng. Trường hợp huyết tinh vừa rồi thật đúng làkinh người, lúc trước Chu Dật Cẩn nhìn vẫn luôn văn văn nhược nhược, hiện giờgiết người cũng không thay đổi sắc mặt, còn thích chơi trò trói buộc......

Đem em của Kim Phán Nhi thả ra, em trai của Kim Phán Nhi vì bị thương nênkhông thể nhúc nhích, em gái của cô lại đột nhiên nhảy dựng lên "A" một tiếng,rồi dùng chân đạp thi thể của Vương Kì.

"San San !" Kim Phán Nhi kéo em gái mình lại.

"Chị !" Kim San San bổ nhào vào trong lòng Kim Phán Nhi, có lẽ con bé sẽkhông bao giờ nói cho chị mình biết, cái kẻ gọi Vương Kì này, đã nói yêu nhấtlà nó, cũng dụ dỗ nó. Khi đó nó cũng có chút dao động, may mắn, không làm rachuyện có lỗi với chị mình, cũng không khiến bản thân phải hối hận cả đời.

Kim Phán Nhi chỉ nghĩ em của mình thương tâm, gắt gao ôm em gái vào lòng,Trần Mộc cũng ôm lấy em trai của Kim Phán Nhi:

"Chúng ta lên xe đi."

Chu Dật Cẩn đứng một bên, đột nhiên cảm thấy chút không thích hợp:

"Cẩn thận !"

Lúc này Trần Mộc cũng phát hiện không thích hợp, đất dưới chân bọn họ đãngưng kết thành một mảnh!

Vô số kim loại từ trong đất chui ta, tất cả đều hướng về phía Trần Mộc,Trần Mộc vận dụng dị năng không khí của mình để né tránh, sau khi hợp thể với AHổ, động tác của hắn đã linh hoạt hơn rất nhiều, một lúc sau cũng không hề bịthương.

Ở thời điểm Trần Mộc đang né tránh lưới kim loại, không ít dây leo đãgiãn ra, vì hắn chặn một viên đạn, lúc này mọi người mới phát hiện một ngườitoàn thân mặc áo giáp bằng kim loại đứng cách đó không xa.

"Sau này còn gặp lại." Một âm thanh trầm thấp vang lên, người kia độtnhiên biến mất tại chỗ.

"Gã tránh trong kim loại." Trần Mộc mở miệng:

"Chúng ta đi mau !"

Bọn họ lên xe, tuy rằng Từ Mặc Bạch nói xe này rất rộng, nhưng phía saungồi năm người vẫn có chút chen lấn. Trải qua một hồi đại chiến, tuy rằng bởivì người kia cuối cùng kia biến mất nên có chút vướng mắc, Trần Mộc vẫn thảlỏng không ít, liền đem Chu Dật Cẩn ôm vào trong lòng:

"Chúng ta cùng nhau ngồi đi."

Thời điểm vừa rồi khi Chu Dật Cẩn đột nhiên đến đây, hắn cảm thấy tronglòng rất ấm áp, cảm giác có người nguyện ý vì mình mà chịu nguy hiểm thực sựrất tốt, nếu tương lai mình nghèo túng , Chu Dật Cẩn có thể cũng không rời bỏhay không?

"Ừ." Chu Dật Cẩn lên tiếng, giải trừ hợp thể, đột nhiên nôn mửa.

"Em làm sao vậy ?" Rõ ràng Chu Dật Cẩn có chút không thích hợp,Trần Mộc vội vàng hỏi.

"Có chút không thoải mái," Chu Dật Cẩn biết có lẽ mình đã bị thương, vếtthương trong lúc chiến đấu ban sáng còn chưa xử lý, lần này lại đem dị năngdùng gần hết, không biết trận đấu buổi chiều còn có thể chịu được hay không:

"Chúng ta nhanh trở về thôi, nếu không trở về sẽ không kịp trận đấu ."

Trận đấu ! Trần Mộc cũng biết, chỉ cần mình hơi chần chờ có thể sẽ khôngkịp trận đấu, đến lúc ấy sẽ tính là tự động bỏ cuộc.

Lấy ra thiết bị liên lạc thông báo cho Tề Chích mình đã thoát hiểm, thuậntiện bị Tề Chích thầm oán một phen — anh đã đến ngoài thành, có điều nếu TrầnMộc không sao, anh cũng nên nhanh chóng trở về sắp xếp trận đấu.

Đoàn người phi nhanh tới nơi, không thể không nói, chiếc xe của Từ MặcBạch rất không tồi , tốc độ của xe cũng rất nhanh, có điều, Trần Mộc đoán chiếcxe này có chi phí ít nhất cũng phải ngang một tiểu trấn di động, thật đúng làdanh tác !

Thời điểm chạy về tới sân thi đấu, trận đấu đã sắp bắt đầu, nắm lấy taycủa Chu Dật Cẩn, Trần Mộc liền nhảy lên lôi đài của mình, hắn không quayđầu, cho nên cũng không thấy được Chu Dật Cẩn nhăn mày.

Đối thủ lần này củaTrần Mộc là một thợ săn dị thú cấp bảy, tâm tình hiệngiờ của hắn không tốt, ra tay tàn nhẫn, không đến một hai phút đã đem đốiphương đánh rớt lôi đài, chạy tới lôi đài của Chu Dật Cẩn, lại biết được đốithủ của Chu Dật Cẩn vừa lên đài đã nhận thua, Chu Dật Cẩn cũng đãrời khỏi.

Hết chương 73

Chương 74: ghen

Sự kiện lần này, Trần Mộc không cần đoán cũng biết là Lưu Tần Thiên làm,có điều, Lưu Tần Thiên hẳn sẽ không nghĩ tới trên người hắn còn mang theo thiếtbị định vị mà Chu Dật Cẩn chế tác, cũng sẽ không nghĩ đến trong khoảng thờigian ngắn như vậy mà Chu Dật Cẩn có thể đuổi tới.
Nếu Chu Dật Cẩn không đuổi tới, hắn có thể trốn, Kim Phán Nhi có lẽ cũng có thểtrốn, nhưng em trai em gái của Kim Phán Nhi lại trốn không thoát, không chỉ nhưthế, có lẽ hắn sẽ không thể đến kịp trận đấu, nói không chừng, những ngườiNghiên cứu chi thành đến cứu hắn cũng không thể tới kịp trận đấu.
Người xuất hiện cuối cùng kia đương nhiên chính là Lưu Tần Thiên, nếu Chu DậtCẩn không xuất hiện, trong lúc hắn bị vây công mà em trai của Kim Phán Nhi lạichết, ông ta sẽ nhảy ra đánh lén...... Những sát thủ này cấp cao nhất cũng mới cấptám, Lưu Tần Thiên lại là dị năng giả cấp chín, Trần Mộc không dám cam đoanthời điểm kia hắn có thể còn sống được hay không.
Lần này, may mà có Chu Dật Cẩn...... Nghĩ đến Chu Dật Cẩn bị thương, Trần Mộc đãmuốn đi xem, nhưng mới đi được nửa đường hắn đã đụng phải Kim Phán Nhi và ThẩmLâm.
Chuyện thành ra như vậy, Trần Mộc đương nhiên không dám để Kim Phán Nhi ở lạiThức tỉnh chi thành, Tề Chích cũng biết tình huống của cô, đã sớm để Thẩm Lâmchờ ở chỗ này mang mấy người Kim Phán Nhi đi.
"Trần lão đại !" Kim Phán Nhi cố nén đau xót, bạn trai đã xác định sẽ kết hônphản bội lại khiến cô chịu đả kích rất lớn, hơn nữa, ngày hôm qua còn vừa cườivừa nói với cô về chuyện kết hôn, hôm nay đã chết ở dã ngoại như vậy......
"Em của cô thế nào rồi?" Hai đứa em của Kim Phán Nhi đều là người thường, ở dãngoại một thời gian lâu như vậy, làn da bị phóng xạ thương tổn không ít, trênngười còn có vết thương, có điều tình huống có lẽ cũng không nghiêm trọng lắm.
"Bọn nó không sao, Trần đại ca, rất xin lỗi, lần này mang đến phiền toái choanh."
"Phải nói là do tôi mang phiền toái cho cô mới đúng." Trần Mộc không biết nênnói gì, nếu không có mình, Kim Phán Nhi cũng không bị như vậy.
"Trần lão đại, lần này cũng là do tôi không biết nhìn người, có điều về sau thìtốt rồi, tôi cũng sẽ trở thành người của Nghiên cứu chi thành !" Kim Phán Nhicười cười, mở miệng.
"Chuyện này có thỏa đáng không ?" Kim Phán Nhi có thể trở thành người của Nghiêncứu chi thành cũng không tồi, tình huống hiện giờ hắn cũng không dám để KimPhán Nhi ở lại chỗ này .
"Chúng tôi đến tìm anh cũng để nói chuyện này, buổi tối thành chủ định đi theothành chủ của Thức tỉnh chi thành để tâm sự một chút, muốn tìm anh để hiểu rõchuyện này." Thẩm Lâm mở miệng. Nghiên cứu chi thành bọn họ cũng không phải dễchọc, hiện tại rõ ràng là Thức tỉnh chi thành sai, bọn họ có thể quang minhchính đại tìm tới cửa.
"Được!" Trần Mộc mở miệng, chuyện lần này quả thật nên nói chi tiết với TềChích một chút.
Tề Chích đối với chuyện xảy ra lần này vô cùng tức giận, ẩn ẩn lại có chút đắcý. Chuyện như vậy, vốn Thức tỉnh chi thành với việc của thiên thạch đã bị đuốilí, lúc này còn tìm sát thủ nước ngoài......Đợi lát nữa anh có thể vì Nghiên cứu chithành mà tranh thủ được một lợi ích lớn.
Đợi tới khi Trần Mộc rời khỏi chỗ của Tề Chích đã là thời gian ăn cơm chiều,phi nhanh tới phòng ngủ của mình, Trần Mộc muốn mời Chu Dật Cẩn ra bên ngoài ăncơm.
Lúc trước ở trên lôi đài đã bị thương, sau lại đuổi theo Trần Mộc đánh mộttrận, đem dị năng dùng cạn kiệt, thương thế cũng tăng thêm. Thời điểm Chu DậtCẩn lên đài thi đấu, còn cảm thấy mình không thể đứng thẳng, nhưng tên tuổi củadị năng giả hệ thực vật rất vang dội, thời gian giữa trưa, trận đấu ban sángcủa Chu Dật Cẩn cũng đã được vô số người xem qua, ngay từ đầu dùng thực lựcchiến đấu sau đó dùng dị năng chiến thắng......
So với buổi chiều, đối thủ buổi sáng của Chu Dật Cẩn cường đại hơn, đối thủbuổi chiều chỉ là một thợ săn dị thú cấp sáu, vừa thấy Chu Dật Cẩn lên đài,liền trực tiếp nhận thua, còn vẻ mặt tức giận bất bình:
"Dị năng giả...... Muốn dùng chúng tôi tôi luyện kỹ xảo à ? Tôi cũng không ngốc nhưvậy!"
Nghe nói như thế, vốn Chu Dật Cẩn phải tức giận, hiện giờ lại chỉ cảm thấy buồncười, có điều, có thể nghỉ ngơi một chút cũng tốt, về phần vết thương của y,nếu như bị người của đội chữa bệnh biết được, chỉ sợ Tề Chích, Chu Dật Minhcũng sẽ biết, y không muốn bị một đám người công khai lên án.
Có điều, người của đội chữa bệnh mang Từ Mặc Bạch còn có đám người Kim Phán Nhiđi...... Chu Dật Cẩn lập tức liên lạc với Từ Mặc Bạch:
"Giúp tôi trộm một vài loại thuốc trị thương, muốn loại tốt nhất."
Từ Mặc Bạch nhận điện thoại, chỉ có thể khóc lóc om sòm lăn lộn trước mặt ngườicủa đội chữa bệnh nói mình không thoải mái, muốn không ít thuốc trị thương.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra lúc trước, Từ Mặc Bạch liền cảm thấy cả ngườikhó chịu, cậu ta là người của Tổng hợp thành thị, lúc trước học cùng trường vớicùng Chu Dật Cẩn, cũng không thiếu lần bị đả kích, tốt nghiệp xong cậu liềnmang theo phần lớn tài sản tới thành thị này, một bên giúp người khác cải tạochiến xa, một bên tạo cho mình một "Thiên hạ Đệ nhất" chiến xa. Buổi sáng hômnay nhận được điện thoại của Chu Dật Cẩn, còn tưởng rằng chỉ là việc nhỏ, đem mìnhvõ trang từ đầu đến chân liền lái chiến xa đến đây, quyết định mang bạn học cũcủa mình ra bên ngoài dã ngoại để y biết chiến xa mình cải tạo tốt đến mức nào,ai ngờ tới sẽ gặp phải một hồi chiến đấu kinh người như vậy.
Từ Mặc Bạch tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, quan trọng nhất là cậu ta là mộtngười hào phóng, nhưng cậu ta có thể vô tư cống hiện vật ngoài thân, lại vôcùng quý trọng cái mạng nhỏ của mình, bình thường đi ra ngoài thành thí nghiệmchiến xa của mình đều phải đem bản thân chỉnh đến ba tầng trong ba tầng ngoài,còn phải thuê người lái chiến xa đi theo phía sau mình......
"Chu Dật Cẩn, cậu hại tôi khổ chết đi được ! nhất định phải bồi thường phí tổnthất tinh thần, chuyện như vậy thêm một lần nữa, khẳng định tôi sẽ phát bệnhtim !" Trời biết, khi đó cậu ta phải khó khăn lắm mới chống đỡ được bản thân,thế giới tốt đẹp như thế giang sơn nhiều chuyện quan trọng như vậy, tình huốnglúc ấy, chỉ cần không cẩn thận cậu ta sẽ mất mạng đó!
"Không phải cậu coi tiền như giấy sao ?" Mặt Chu Dật Cẩn đỏ lên, y cũng hiểuđược mình có lỗi với đối phương, nhưng lúc ấy, y chỉ có thể nhớ tới người này,không có cách nào, mỗi lần Từ Mặc Bạch liên hệ với y, đều sẽ nhắc tới tính năngtốc độ vô cùng nhanh của Đệ nhất chiến xa nhà mình.
"Có giấy, mới có nhiều đồ ăn mỹ vị như vậy...... Đương nhiên, cũng không phải tôicần tiền, nghe nói viện nghiên cứu chiến xa của Nghiên cứu chi thành vừa phátminh ra một động cơ mới, sau này lấy cho tôi một cái đi ! còn có hợp kim KB kianữa, cho tôi một tấn nhá ?"
"Hai loại này tạm thời chỉ có thể để quân đội dùng !" Chu Dật Cẩn cũng biết haithứ này, chính y lúc trước cũng thèm nhỏ dãi, có điều Chu Dật Minh đối với yvẫn rất hào phóng , sau khi y thức tỉnh dị năng hệ thực vật, lập tức dùng nhữngthứ này để làm phần thưởng, có điều nếu muốn đưa cho người khác......
"A ?" Từ Mặc Bạch thất vọng.
"Nếu cậu đồng ý theo tôi tới Nghiên cứu chi thành, khẳng định tôi sẽ đem một ítcho cậu, còn bổ sung thêm súng kim loại nhiều nòng." Chu Dật Cẩn lập tức mởmiệng. Súng kim loại nhiều nòng kia trang bị trước chiến xa vô cùng thích hợp,vô số mảnh kim loại bay trong ánh lửa chói mắt...... Theo như lời của Nguyên Thăng,quả thực chính là thần chắn giết thần phật chắn giết phật !
"Thành giao !" Từ Mặc Bạch ánh mắt đều sáng lên, lại nói tiếp, thời điểm khicậu ta tốt nghiệp cũng muốn trở thành một nhân viên nghiên cứu vĩ đại, sau nàyâm thác dương sai mới định cư ở Thức tỉnh chi thành, hiện giờ đi thực hiện giấcmộng lúc trước cũng không muộn.
Chu Dật Cẩn uống thuốc trị thương, đỡ hơn rất nhiều:
"Tôi còn chưa ăn cơm trưa. Cậu đã ăn chưa?"
"Tôi cũng chưa ăn ! Bị dọa tới mức bụng cũng không còn đói nữa, nhưng tôi lạilà người thường !" Từ Mặc Bạch lấy ra thiết bị liên lạc gọi cơm. Nơi này có rấtnhiều cao thủ tính tình táo bạo, cậu ta không muốn ra khỏi của, vẫn nên gọingười mang thức ăn đến thì tốt hơn. Từ Mặc Bạch một bên gọi những đồ ăn mà mìnhthích, một bên ghen tị nhìn Chu Dật Cẩn. Người này lúc trước thành tích cũngrất tốt, hiện giờ còn thức tỉnh cả dị năng, thế này có để cho người ta sống nữakhông?
Chu Dật Cẩn nằm trên giường nhìn người đang vần vò cái máy tính của mình, hỏi:
"Cậu nói xem, cảm giác thích một người là như thế nào?"
"Cậu thích người khác ? Cậu hiện tại còn trẻ như vậy, nhóc con, yêu sớm khôngtốt." Từ Mặc Bạch lại thấm thía mở miệng.
"Yêu sớm ? Tôi nhớ rõ hồi còn đi học cậu cũng có vài người bạn gái đấy !"
"Chỉ là tôi cảm thấy, cậu quá non ...... Hay cậu có người trong lòng." Từ Mặc Bạchsửa lại tóc của mình. Tuy rằng hơi sợ chết một chút, nhưng cậu ta cũng là mộttình nhân tuyệt hảo đấy ! Chu Dật Cẩn lại không giống vậy, lúc trước không phảikhông có người coi trọng y, cố tình y lại không có cảm giác gì, cái vị họctrưởng kia tặng y một bó hoa hồng, còn bị y ném vào thùng rác, khi đó cậu ta vàNguyên Thăng nhất trí cho rằng, Chu Dật Cẩn tuổi còn quá nhỏ nên không thôngsuốt, lại nói tiếp, mình đã sắp hai bảy, Chu Dật Cẩn hình như mới có hai mươimốt ?
"Xem là như vậy." Chu Dật Cẩn nhíu mày. Theo đạo lý trận đấu của Trần Mộc hẳnđã xong rồi chứ, hiện giờ lại chưa thấy trở về, điện thoại cũng không thèm gọi.
Sao y lại thích một người như vậy? Trần Mộc không thích ép buộc y, lúc đầu ycòn hận đối phương muốn chết, sao sau này lại bắt đầu vui vẻ với hắn?
Thời điểm đêm giao thừa là lần đầu tiên y động tâm, nhưng có lẽ từ rất lâu lúctrước y đã có hảo cảm với hắn, ước chừng là những ngày sống nương tựa lẫn nhauở ngoại thành, khi đó Trần Mộc luôn chăm sóc y rất tốt, có đôi khi y còn cảmthấy không được tự nhiên, ngược lại hiện giờ khi hắn không để ý đến mình ......
Quả nhiên, quan hệ thay đổi, yêu cầu cũng thay đổi.
"Cậu thích người kia đến độ gấp gáp yêu cầu tôi đến cứu người kia ? Tôi cũngkhông cảm thấy hắn có điểm nào tốt." Từ Mặc Bạch đối với việc Chu Dật Cẩn thíchđàn ông cũng không có gì rối rắm. Có điều cậu ta không có hảo cảm với Trần Mộc,nhìn xem, còn chưa thèm tới quan tâm đến người yêu.
"Tôi cũng không cảm thấy anh ấy có gì tốt, có điều, cảm giác khi ở cùng anh ấyrất tốt." Chu Dật Cẩn thật đúng là không thể nói được Trần Mộc có gì tốt, cũngkhông cảm thấy Trần Mộc có bao nhiêu nhiệt tình. Luôn cảm thấy hình như đốiphương chỉ muốn tìm người làm ấm giường, nhưng cho dù là như vậy, thời điểmTrần Mộc ôm y, y cũng không cự tuyệt, nếu cự tuyệt rồi mọi chuyện sáng tỏ sauđó đối phương sẽ đi tìm người khác?
"Mặc kệ thế nào, thích liền thích, cậu cũng có thể lựa chọn dạy dỗ hắn ta mộtchút" Từ Mặc Bạch mở miệng, đem một thiết bi ghi chép quẳng cho Chu Dật Cẩn:
"Lấy tham khảo, bên trong có rất nhiều vụ kinh điển."

Được rồi, đều là dạy vợ chồng ở chung với nhau như thế nào, không cùngtính cách thì như thế nào, còn có các cách ứng đối khác nhau, chẳng hạn như, cómột vài người đàn ông thì cần phải dụ dỗ, cậu trực tiếp sai gã đi rửa bát gã sẽkhông rửa, nhưng nếu cậu ôn nhu nói thân thể của mình có chút không thoải máinhờ gã đi giúp đỡ, nói mình rất sùng bái gã các kiểu......
Từ Mặc Bạch gọi hầu như đều là thức ăn chay.

Nhìn một bàn thức ăn, đột nhiên Chu Dật Cẩn lại cảm thấy không muốn độngđũa, hiện giờ y vô cùng hi vọng có thể ăn một bữa cơm thật no, những phải córất nhiều thịt mới được! quả nhiên, sức ăn với sức vận động đi đôi với nhau.Lúc trước khi y chưa tham gia huấn luyện thì rất thích một bàn thức ăn chay nhưthế này, nhưng hiện giờ không có thịt sẽ cảm thấy không vui, không có thịt sẽcảm thấy ăn không thể no.

Có điều, hiện giờ đang bị thương, vẫn nên ăn thanh đạm một chút, Chu DậtCẩn không chút khách khí bắt đầu ăn, đến cuối cùng khi quét sạch tất cả mọi thứmới ngừng lại, Từ Mặc Bạch nhìn đến ngây người:

"Từ khi nào mà sức ăn của cậu lại lớn như vậy?"

"Vận động nhiều đương nhiên ăn cũng nhiều." Sau khi thức tỉnh dị năng lạicàng ăn nhiều hơn .

Sau khi ăn cơm chiều, Chu Dật Cẩn lại nằm trở về giường, có chút buồnngủ, tối hôm qua y không được ngủ ngon, hôm nay lại phải mệt mỏi cả một ngày,hiện giờ y chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

"Cậu nằm lùi vào một chút, tôi cũng muốn nằm." Từ Mặc Bạch nhìn nhìn sắctrời, đã sắp tối rồi. Người đắc tội ban ngày rõ ràng là một dị năng giả hệ kim,thể hiện rõ như vậy, đối tượng là ai thì đã rõ ràng cả rồi, đắc tội với ngườinhư vậy làm sao mà cậu ta dám trở về nhà? nếu đã quyết định đi Nghiên cứu chithành, hiện giờ chỉ cần đi theo Chu Dật Cẩn là tốt rồi.

"Cậu ngủ trên sô pha đi." Chu Dật Cẩn tránh ra.

"Có sao đâu, cái giường này rất lớn, để tôi ngủ sô pha cậu không thấy xấuhổ à?" Từ Mặc Bạch nằm xuống phía ngoài:

"Cậu không muốn biết người cậu thích sẽ phản ứng như thế nào khi nhìnthấy tình huống này sao ?" Đàn ông ấy à, rất dễ bị kích thích.

Chu Dật Cẩn không nói, quả thật y muốn biết phản ứng của Trần Mộc, đã đilâu như vậy rồi mà y vẫn chưa nhận được điện thoại...... Không phải hắn đi theo đámngười Hàn Thanh Vân, Kim Phán Nhi ra ngoài tụ hội chứ ?

Thời điểm Trần Mộc về đến nhà liền phát hiện trong phòng im ắng, không hềcó ai, đột nhiên nhìn một phòng ngủ đóng cửa, hai ngày ở đây hai người đều ngủchung với nhau, lần này Chu Dật Cẩn lại ngủ ở phòng của y? Tức giận?

Trần Mộc cũng có chút chột dạ, lúc trước khi nhìn thấy Chu Dật Cẩn tớicứu hắn, thực sự hắn rất cảm động, nhưng lại có quá nhiều chuyện đã xảy ra, hắnnghĩ rằng Chu Dật Cẩn có thể chăm sóc tốt bản thân......

Vừa mới đến của phòng ngủ, trên mặt Trần Mộc liền phát lạnh,trong phòngcó hô hấp của hai người, quan trọng hơn là họ dựa rất gần nhau!

Phi nhanh tới mở cửa phòng liền thấy được hai người đang nằm trên giường,Chu Dật Cẩn nằm bên trong, một người xa lạ nằm ngoài đã tỉnh, quay đầu nhìnhắn.

Quần áo chỉnh tề, cũng không hề phát sinh chuyện không nên phát sinh,nhưng Trần Mộc vẫn cảm thấy một bụng lửa giận không có chỗ trút, hiện giờ hắnhận không thể lôi cái tên xa lạ kia ra đánh thành đầu heo, nhưng lí trí lại bảohắn không được ra tay.

Nhìn sườn mặt của Chu Dật Cẩn còn đang ngủ, hô hấp vững vàng và nhịp timđập chứng tỏ y chưa tỉnh lại, Trần Mộc nắm chặt tay, hung hăng trừng mắt liếcnhìn người đàn ông xa lạ kia.

Trực tiếp dùng dị năng khiến người nằm bên ngoài kia không thể phát ratiếng, nhẹ nhàng đem cậu ta ra khỏi cửa, lại nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, TrầnMộc trực tiếp đem đối phương ném xuống sàn trong phòng ngủ của mình:

"Mày là ai ?"

"Này ! Giữa trưa tôi còn vừa mới cứu cậu!" Từ Mặc Bạch té ngã, cảm thấymông của mình đều sắp vỡ nát.

"Là anh ?" Trần Mộc nhớ lại người đàn ông giấu kín mình trong trang phụctác chiến.

"Cậu là tên đàn ông man rợ ?" Từ Mặc Bạch thực buồn bực, cánh tay của anhđã thâm xanh, trên người cũng đau.

"Tại sao anh lại tới đây?" Hẳn Thẩm Lâm phải an bài cho cậu ta chứ?

"Chẳng lẽ tôi không thể tới? Cậu cũng không thể ỷ vào Chu Dật Cẩn thíchcậu liền không cho cậu ta tiếp xúc với bạn bè chứ?" Từ Mặc Bạch đã nhìn ra,Trần Mộc cũng thích Chu Dật Cẩn, nhưng loại điệu bộ này cũng khiến cho cậu ta khôngnhìn được.

Nghe Từ Mặc Bạch nói Chu Dật Cẩn thích mình, trong lòng Trần Mộc rất vuivẻ, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài:

"Anh ở lại chỗ này đừng có đi loạn."

Rời khỏi phòng ngủ của mình, đem cửa khóa trái, bên trong còn truyền đếnâm thanh của Từ Mặc Bạch:

"Cậu cậu cậu, kẻ độc tài ! Chu Dật Cẩn mắt mù mới có thể thích cậu!"

Không phải y vẫn đang thích mình sao ? Trần Mộc xoay người vào phòng ChuDật Cẩn. Thời điểm ban ngày, những thực vật giúp mình chắn công kích vô cùngđáng yêu, mà đáng yêu nhất, cũng là người đang nằm trên giường này.

Nằm xuống bên giường, bụng có chút đói, nhưng khi cảm nhận được người bêncạnh hô hấp vững vàng còn có mùi hương quen thuộc, lại đột nhiên muốn ngủ.

Nửa đêm Trần Mộc đột nhiên tỉnh lại, bởi vì bên người truyền đến tiếngrên rỉ, vừa mới sờ một chút đã động đến tay đối phương, rõ ràng nhiệt độ cơ thểcủa Chu Dật Cẩn không thích hợp !

Hết chương 74

Chương 75: thoảimái

Phi nhanh tới ôm lấy Chu Dật Cẩn, Trần Mộc đi thẳng đến phòng của ThẩmLâm, cũng bị bọn họ gọi là phòng chăm sóc và chữa bệnh.

"Anh chăm sóc kiểu gì thế này?" Bị thương cũng thôi đi, còn uống bậythuốc ! Thẩm Lâm kiểm tra toàn bộ thân thân thể cho Chu Dật Cẩn, có chút xuấthuyết trong và mệt nhọc quá độ, trên xương sườn cũng có vết nứt, thương tíchnhư vậy đối với những người như bọn họ cũng không coi là quá nặng, ngoan ngoãnđi gặp bác sĩ, uống thuốc truyền dịch dinh dưỡng là sẽ không sao, cố tình, hiệngiờ tuy rằng Chu Dật Cẩn đã uống thuốc nhưng lại không uống đúng loại......

"Tôi cũng không biết, lúc ăn trưa vẫn còn tốt mà." Trần Mộc nhíu mày. Hắncũng không biết tại sao lại như vậy, thời điểm trở về từ ngoại thành không phảiChu Dật Cẩn đã nói là không sao? nếu bị thương tại sao buổi chiều không tới gặpbác sĩ?

"Quên đi, đàn ông các cậu hay thích cứng rắn chống đỡ, lúc trước còn cóđứa ngốc, còn chống đến độ đứng hôn mê......" Thẩm Lâm bất đắc dĩ. Đứa ngốc mà cônói chính là Trương Viêm, thời điểm huấn luyện lúc trước, Trương Viêm liều mạngđuổi theo tiến độ, có một lần dị năng bị cạn kiệt nghiêm trọng, nếu không phảicô nhận ra có chút không đúng, thì sẽ có ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng đối vớiviệc tăng thực lực sau này .

"Giúp cậu ấy thay quần áo, tôi sẽ truyền cho cậu ấy ít dịch dinh dưỡng."Thẩm Lâm lấy ra một bộ quần áo, trong dịch dinh dưỡng ngoài thuốc dinh dưỡngcòn có các loại thuốc khác được điều chế vào, là cách trị liệu nhanh nhất hiệnnay, buổi sáng ngày mai mọi người còn có một trận đấu.

Trên người Chu Dật Cẩn rất nóng, mặt cũng đỏ bừng, Trần Mộc không kịp đaulòng, ôm y đến gian phòng cách vách liền vội vàng thay quần áo cho y, lúc ấymới phát hiện trên người y có không ít vết bầm, khối to khối nhỏ phủ đầy ngựcvà bụng.

Trận đấu sáng nay, y đã bị thương không ít......Đột nhiên Trần Mộc nghĩ đến,Chu Dật Cẩn vội vã tìm mình, cũng không hề có thời gian đi gặp bác sĩ...... Y mangtheo vết thương tới cứu mình, lại nhận không ít công kích......

Không thể nói được tư vị trong lòng mình lúc này là gì, có điều, Trần Mộcvẫn nhanh chóng thay quần áo cho Chu Dật, thời điểm đưa y tới phòng truyền dịchdinh dưỡng, Chu Dật Cẩn mở mắt:

"Trần Mộc ?"

"Là anh." Trần Mộc đặt Chu Dật Cẩn vào trong bồn, đầu được lót lại, nhưvậy sẽ không bị chìm trong dịch dinh dưỡng.

Nhìn mọi thứ đều mơ màng, đầu óc cũng rất hỗn loạn:

"Sao anh về muộn vậy ?"

"Anh xin lỗi." Trần Mộc cúi đầu hôn Chu Dật Cẩn. Thời điểm hắn về nên xemxét tình huống của Chu Dật Cẩn ngay mới đúng, lúc đó lại đang ghen, mặt khácChu Dật Cẩn ngủ rất sâu, cho nên hắn cũng không nghĩ tới việc xem xét tìnhhuống của đối phương.

"Không sao." Chu Dật Cẩn giật giật, trợn tròn mắt mở miệng, có lẽ là trảlời theo thói quen.

"Đừng vội thân thiết, cậu trông cậu ấy, dịch dinh dưỡng phải ngâm tronghai giờ, đến lúc đó thì cho cậu ấy ăn cái này." Thẩm Lâm lấy ra một ít thuốc vàđơn thuốc đưa cho Trần Mộc, nửa đêm , cô vẫn còn đang muốn ngủ, hơn nữa cho dù ở chỗ này cũng sẽ quấy rầy bọn họ.

Chu Dật Cẩn nhanh chóng ngủ say, Trần Mộc vừa xem độ ấm của dịch dinhdưỡng, vừa nhìn thời gian không dám ngủ, chỉ sợ Chu Dật Cẩn xảy ra chuyện, cóđiều, Chu Dật Cẩn nằm trong dịch dinh dưỡng lại vô cùng an phận.

Nhưng đến thời gian phải mang Chu Dật Cẩn ra, y lại "Oa" một tiếng phunra, nôn một đóng lớn trên người Trần Mộc.

"Em xin lỗi." Chu Dật Cẩn cũng mở mắt, muốn lau đi nhưng lại càng làm rốithêm.

"Em ăn nhiều thứ linh tinh ?" Trần Mộc rất bất đắc dĩ. Vốn hắn có chútđói bụng, tính đợi Chu Dật Cẩn ngủ thì sẽ đi ăn chút gì đó, bởi vậy, hiệngiờ đã không còn chút khẩu vị nào, đồng thời cũng khó hiểu, tại sao Chu Dật Cẩnlại ăn nhiều thứ linh tinh như vậy?

"Không nhiều lắm." Chu Dật Cẩn mở miệng, lúc này mới phát hiện chỗ này cóchút không đúng:

"Nơi này là chỗ nào vậy ?"

"Em bị thương." Trần Mộc ôm Chu Dật Cẩn đến phòng tắm, rửa ráy rồi thayquần áo bệnh nhân, ngay cả mình cũng thay, lại cho Chu Dật Cẩn uống thuốc, theolời nói của Thẩm Lâm, chỉ cần ngủ một giấc sẽ không sao.

Chu Dật Cẩn vẫn mơ mơ màng màng lại tuyệt không phản kháng, cho y uốngthuốc y cũng ngoan ngoãn uống, Trần Mộc làm rất thuận tay, đợi đến khi cả haicùng nằm trên giường bệnh, Chu Dật Cẩn đột nhiên cọ vào trong lòng hắn:

"Em yêu anh."

Trong lúc nhất thời Trần Mộc có chút ngây người, hắn đã từng nói thíchvới Chu Dật Cẩn, lại chưa từng nói yêu y, cho tới nay, không biết vì sao hắnlại cảm thấy rất khó mở miệng.

Hắn nghĩ mình là một người đàn ông, đối với những lời nói tình yêu ngonngọt này sẽ không thèm để ý, nhưng khi Chu Dật Cẩn nói ra ba chữ này lại khiếncho trái tim của hắn đập nhanh hơn, hô hấp cũng có chút bất bình ổn .

"Em nói với anh ?" Cúi đầu hôn Chu Dật Cẩn, độ ấm trên người đối phươngđã giảm xuống, cả người lạnh lạnh, còn có mùi hương của dịch dinh dưỡng.

"Ừ, Trần Mộc......" Chu Dật Cẩn lại phất tay đẩy đầu hắn ra, ngủ.

Trần Mộc cảm thấy trong mình có một sự hưng phấn và tình cảm không thể ứcchế muốn trào ra ngoài. Hắn rất muốn đi tìm Tề Chích đánh một trận, nhưng nhìnngười đang nằm trong lòng, lại nắm chặt tay đối phương.

Cả hai đời của hắn tới nay, kỳ thật cũng không được trải qua tình yêuchân chính, đời trước Lâm An Liệt chủ động theo đuổi hắn, ngay cả trên giườngcũng đều là Lâm An Liệt chủ động. Khi đó hắn vẫn được Lâm An Liệt hầu hạ tốt,Lâm An Liệt sẽ nói đủ loại lời ngon tiếng ngọt, khi hắn trở về cũng vậy, haingười ở chung một thời gian dài, hắn cũng liền nhận định đối phương, lại khôngnghĩ rằng tất cả chỉ là giả dối .

Đời này, hắn đã sớm phát hiện mình chỉ thích đàn ông, cũng chỉ tính đợitới khi giải quyết xong chuyện của Lâm An Liệt, sẽ sống với một người tốt tínhkhác, yêu cầu với bạn lữ tương lai của hắn lúc ấy thật ra cũng không khác vớibảo mẫu hay nhân viên chắm sóc chuyên nghiệp lắm.

Vậy mà tính huống xuất hiện lại chệch với quỹ đạo, có lẽ là do đời trước,hắn rất khó sinh ra hảo cảm với một người đàn ông xa lạ, ngay cả Triệu ThiênVũ, Kim Phán Nhi, hắn cũng chỉ có thể đóng vai một người hoàn hảo trước mặt bọnhọ. Hắn có thể tin tưởng bọn họ, nhưng lại rất khó để bọn họ đi vào cuộc sốngcủa mình, hắn lại càng thích một mình làm mọi chuyện hơn, nhưng đối với Chu DậtCẩn lại không giống vậy.

Đời trước hắn đối với Chu Dật Cẩn cũng rất có hảo cảm, khi đó hắn vộivàng làm ra thành tựu để cho cha xem, bản thân lại có chút thanh cao, cũngkhông hợp với những đứa con nhà giàu khác ở Tinh Vân thành, khi hắn đến trườnglại là ở thành thị cấp hai, những người bạn cùng lớp lại toàn người ở Tinh Vânthành, cho nên khi đó, hắn hầu như không có một người bạn nào.

Làm thợ săn dị thú, hắn cũng sẽ hợp tác với người khác, nhưng những ngườikhi biết thân phận của hắn đều hi vọng hắn sẽ lấy ra một vài trang bị tốt, cũngnghĩ rằng hắn là đại thiếu gia thì nên hào phóng một chút. Những người khôngbiết thân phận của hắn thì sẽ đối với hắn không tồi, nhưng tới khi biết thânphận của hắn lại cảm thấy một đại thiếu gia như hắn không nên theo chân bọn họtranh con mồi.

Khi đó ở Tinh Vân thành, hắn coi như là thiên chi kiêu tử, lại ít tuổinên chướng mắt với những kiểu nịnh nọt lấy lòng, đối với hắn khi ấy không cóbạn bè cũng không sao, cũng thường độc lai độc vãng. Lại nói tiếp, khi đó muốnnói chuyện phiếm với hắn cũng chỉ có Chu Dật Cẩn, hắn cũng rất thích y, nhưngphần thích này chỉ duy trì trong một thời gian rất ngắn, không bao lâu, Chu DậtCẩn liền biến mất, biến mất còn đối với hắn rất không hữu hảo. Hắn cũng đemchuyện này ném ra sau đầu, rồi sau đó, người hắn có thể nói chuyện phiếm cùngcũng chỉ có một mình Lâm An Liệt mà thôi. (Thiên chi kiêu tử: con cưng củatrời)

Tiếp đến mười năm kia, hắn bị nhốt ở Tinh Vân thành, khi đó thành thị nàyhầu như đều bị thành chủ khống chế, hắn nghĩ mình đã chẳng còn chút tôn nghiêmnào nữa rồi, sau này cũng táng thân ở đấy mà thôi, nhưng không ngờ sau khi LâmAn Liệt ném hắn ra khỏi thành, Chu Dật Cẩn lại cứu hắn.

Người sẽ có chút tình tiết chim non, có điều, đối với người đã giúp mình,đối với người thời điểm cuối cùng còn cứu mình cũng sẽ rất cảm kích.

Sau khi sống lại, hắn đã nghĩ muốn báo đáp Chu Dật Cẩn, khi đó hắn cònmuốn đợi Chu Dật Cẩn đến Tinh Vân thành, liền giúp y tìm một công việc tốt, lạikhông bao giờ ngờ tới lần gặp đầu tiên âm thác dương sai tới như vậy, cũng biếtđược Chu Dật Cẩn có quan hệ với Lâm An Liệt.

Trong nháy mắt ấy, hắn đã vô cùng tức giận, thậm chí còn có cảm giác bịphản bội, khi đó lại bởi vì chuyện thiên thạch cản trở, đối với Chu Dật Cẩn rấtkhông hữu hảo, sau này ngẫm lại thậm chí còn cảm thấy chột dạ.

Không đợi hắn chột dạ xong, lại muốn Chu Dật Cẩn giúp đỡ ......

"Vì sao em lại...... Yêu anh ?" Hôn người trong lòng, Trần Mộc có chút áynáy, Chu Dật Cẩn giúp Lâm An Liệt là vì nhân đạo, cũng chưa làm chuyện gì cólỗi với hắn, tại sao khi ấy hắn lại tức giận với đối phương?

Đứng ở góc độ của Chu Dật Cẩn mà ngẫm lại, gặp gỡ mình cũng không phảichuyện tốt, có thể coi trọng mình, thật đúng là mình rất có phúc.

Chu Dật Cẩn ngủ rất sâu, đương nhiên không thể trả lời lại Trần Mộc, nhìnngười im lặng nằm trong lòng, Trần Mộc vẫn có ý muốn hôn hôn, nhưng lại sợ đánhthức đối phương, chỉ có thể nhẹ nhàng mà ôm đối phương.

Lúc trước, hắn chưa bao giờ cảm thấy Chu Dật Cẩn không thể chăm sóc tốtbản thân, hiện giờ ngẫm lại, thật đúng là sai mười phần, trước sau cộng lại,mình lớn hơn đối phương đến cả mấy chục tuổi, có đôi khi thật muốn chăm sóc tốtcho đối phương. Đời trước khi bằng tuổi y mình vẫn còn đang học đại học, sau đócũng vô cùng tức giận đối với sự coi thường của cha, nghĩ bản thân phải làmđiều gì đó chứng tỏ mình, làm gì có gặp nhiều chuyện như Chu Dật Cẩn?

Chu Dật Cẩn bị nóng mà tỉnh lại, mở to mắt mới phát hiện Trần Mộc ômmình, cuối cùng người này đã trở lại !

Không đúng, trời đã sắp sáng ! hơn nữa nơi này cũng không phải phòng củay.

"Em tỉnh rồi......" Chu Dật Cẩn vừa muốn đẩy người đối diện ra liền phát hiệnhắn đã tỉnh.

"Em cảm giác thế nào ?" Trần Mộc ngồi xuống, vén quần áo của Chu Dật Cẩnxem xét. Những vết bầm tím hôm qua trên người y khiến cho hắn khó chịu rất lâu.

"Lưu manh !" Chu Dật Cẩn trực tiếp đập rớt tay Trần Mộc, cảnh giác nhìnbốn phía.

"Không có người, em đừng lo lắng." Trần Mộc xem qua thân thể của Chu DậtCẩn, nhìn mấy vết bầm tím cũng biến mất, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, lúcnày mới thả lỏng, đột nhiên lại nghĩ tới buổi sáng chín giờ bọn họ còn phảitham gia một trận đấu:

"Anh đi tìm cho em một bộ quần áo, em có muốn ăn gì không, cảm giác hiệngiờ thế nào ?"

"Em không sao ." Chu Dật Cẩn cảm giác rất tốt, nhìn đến tình huống chungquanh, mới mơ mơ hồ hồ nhớ tới chuyện tối hôm qua mình phun lên người Trần Mộc,nhất thời có chút đỏ mặt.

Trần Mộc cảm thấy có chút ngứa trong lòng, ôm lấy đối phương rồi hôn mấycái lên mặt y, đột nhiên một ý nghĩ trong đầu nhảy ra:

"Anh yêu em."

"Anh nói cái gì ?" Chu Dật Cẩn kinh ngạc hỏi.

"Không có gì, chúng ta mau thu thập một chút đi, anh đưa em đi ăn bữasáng. Hôm qua ngay cả cơm trưa anh cũng không được ăn, em ăn thì đã phun hết rarồi." Lời vừa rồi nói đến thành thật lưu loát, hiện giờ lại không mở miệngđược, Trần Mộc lập tức nghiêm túc bắt đầu an bài chuyện hôm nay.

"Hôm qua anh chưa ăn cơm ?" Chu Dật Cẩn có chút kinh ngạc. Ngày hôm qua ytuyệt đối cảm thấy Trần Mộc không hề quan tâm tới mình, hiện tại ngẫm lại, khiđó Trần Mộc có lẽ có rất nhiều chuyện cần hoàn thành.

Lại nói tiếp, Trần Mộc đối với y cũng không tồi, thời điểm ở cùng vớingười của U Minh thành bên ngoài dã ngoại, nếu không có Trần Mộc chăm sóc tốtcho y, chỉ sợ y đã sớm không thể chống đỡ được. Hiện giờ y có được thực lực nhưvậy, phần lớn cũng đều dựa vào Trần Mộc, hơn nữa dị năng của y, y tuyệt đốikhông tin là do bản thân tự thức tỉnh, hơn phân nửa có liên quan tới Trần Mộchoặc là A Hổ.

"Khi đó bị Tề Chích gọi đi, chờ tới lúc anh về đã thấy em ngủ say...... Đúngrồi, tại sao em lại có thể ngủ cùng một giường với người đàn ông khác?" Nói đếnđây, Trần Mộc vẫn có chút khó nhịn sự ghen tuông, thậm chí so với lúc mới nhìnthấy ngày hôm qua còn chua hơn, lúc này lại ăn giấm?

"Khi đó em mơ mơ màng màng" Đương nhiên Chu Dật Cẩn cũng nhìn ra Trần Mộcbất mãn, đột nhiên rất muốn cười. Lúc ấy y đã nghĩ muốn nhìn xem Trần Mộc rốtcuộc có ghen hay không:

"Chúng ta đi ăn điểm tâm đi."

"Được ! Hiện giờ anh cảm thấy anh có thể ăn hết một cái đầu trâu." TrầnMộc mang theo thuốc của Chu Dật Cẩn, hôm qua lúc quần áo bị bẩn đã ném trongnày.

Thời điểm ra khỏi cửa, đụng phải em trai em gái của Kim Phán Nhi, nhìnthấy Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, bọn họ vừa sùng bái lại sợ hãi, nhẹ giọng tiếpđón sau đó trốn sang một bên .

Sau khi trở về phòng, Trần Mộc mới nhớ đến Từ Mặc Bạch vẫn còn bị nhốttrong phòng mình, có điều phòng ngủ kia có WC, chắc đối phương cũng không cóchuyện gì.

Quả nhiên, khi mở cửa liền nhìn thấy Từ Mặc Bạch nằm phơi bụng ngủ trêngiường Trần Mộc.

Trần Mộc đột nhiên có chút hối hận quyết định lúc trước của mình, hiệngiờ người kia đều ngủ trên cả hai chiếc giường của bọn họ......

Tìm quần áo, cũng không đánh thức Từ Mặc Bạch, hai người thay quần áo ởphòng của Chu Dật Cẩn. Chu Dật Cẩn lại lấy ra một ít trang bị đưa cho Trần Mộc,nhìn mấy thứ này, Trần Mộc cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Em cũng nên cẩn thận một chút, hôm nay nên sớm dùng dị năng đánh bay đốithủ ngay từ đầu đi, nếu lại bị thương sẽ phiền toái ......" Trần Mộc vừa nhắc nhởvừa đưa Chu Dật Cẩn đi ăn, thời điểm đến một góc hẻo lánh, Chu Dật Cẩn lấy taylôi kéo, đem Trần Mộc kéo lại đây:

"Lúc nãy anh nói yêu em ?"

"Ừ." Trần Mộc ứng .

"Em cũng yêu anh." Chu Dật Cẩn nghiêm túc mở miệng, sau đó xoay người đitrước Trần Mộc.

Trước đó vài ngày, y phát hiện mình yêu Trần Mộc, Trần Mộc lại coi y cócũng được không có cũng không sao, điều này làm cho y có chút bất đắc dĩ cũngcó chút thương tâm, khi đó y suy nghĩ rất nhiều, lại không tự giác nhượng bộ,thậm chí còn dễ dàng để Trần Mộc áp đảo mình, hiện giờ ngẫm lại đột nhiên rấthối hận.

Trần Mộc không đem chuyện hai người nói cho mẹ hắn thì y sẽ nói! Trần Mộckhông chú ý tới dị trạng của y, cùng lắm thì y nói ra rồi đem hắn giáo dục mộttrận! làm gì phải ủy khuất mình ? còn lo lắng Trần Mộc không thích mình cáigì......Nếu thật sự Trần Mộc dám có ngoại tâm, y tuyệt đối sẽ cho đối phương đẹpmặt !

Còn có chuyện đêm hôm đó, y đã khó chịu rất lâu, đợi sau này hai ngườinhất định phải phân lại!

Hết chương 75

Chương 76: Thiđấu

Thời điểm ăn sáng, hai người đã đói bụng một ngày đương nhiên sẽ biểuhiện ra sức ăn của họ. Thẩm Lâm vừa cho bọn họ thêm đồ ăn, vừa lải nhải, dặnChu Dật Cẩn phải chăm sóc bản thân thật tốt, Trương Viêm ở trong góc trông mongnhìn cô, ngay từ đầu dường như cô không hề có cảm giác, mãi đến khi Chu Dật Cẩntrước mặt rời đi, lại cho cậu ta một đĩa thịt nướng thật đầy.

"Trần lão đại !" Kim Phán Nhi mang theo em mình tiến vào, hiện giờ cô đãtrở về bộ dáng sáng sủa lúc trước.

"Ngồi chỗ chúng tôi đi." Trần Mộc cười chào hỏi, lại chỉ chỉ Chu Dật Cẩn:

"Đây là chị dâu."

"Chị dâu sớm !" Kim Phán Nhi cười nhìn Chu Dật Cẩn, lúc trước Chu Dật Cẩncó dị năng hệ mộc khiến cho cô bội phục thật sự, có điều, hiện tại cô thấy sắcmặt "Chị dâu" cũng không tốt.

Chu Dật Cẩn rất muốn đem bữa sáng trước mặt mình ném lên đầu Trần Mộc, cóđiều làm như vậy sẽ có chút ý tứ làm nũng......

Chu Dật Cẩn mỉm cười:

"Cô biết rõ, anh ấy thích chiếm tiện nghi bằng miệng."

Kim Phán Nhi trong nháy mắt ngây người, sau đó liền nhìn về phía TrầnMộc.

"Tiểu Cẩn em lợi hại !" Tề Chích bưng một phần bữa sáng đến bên cạnh ChuDật Cẩn, bàn mà bọn họ đang ngồi mỗi bên có ba người, anh vừa ngồi xuống thì đãđầy người.

Trần Mộc có một loại cảm giác không thể biện giải, có điều, chỉ cần buổitối không ăn mệt, lúc này cũng không nhất thiết phải giải thích:

"Tối hôm anh đi tìm người của Thức tỉnh chi thành, kết quả thế nào ?"

Tề Chích vừa rồi còn đang cao thấp đánh giá Trần Mộc, lúc này lập tứcdương dương tự đắc:

"Xời! Tôi rất lợi hại đấy. Cậu không biết, lần này tranh thủ được lợi íchkhông nhỏ, cho dù đội ngũ dự thi cuối cùng là của Thức tỉnh chi thành, chúng tacũng có thể cử ra vài người đội viên, đặc biệt Tiểu Cẩn và cậu, trên cơ bản đãtrở thành đội viên điều động nội bộ, phải biết, dị năng giả hệ thực vật ở BắcMĩ kia cũng là một cái gai trong lòng thượng tầng của liên minh."

"Tôi với người của Thức tỉnh chi thành không hợp......" Trần Mộc lại khôngcảm thấy bọn họ sẽ thất bại bởi Thức tỉnh chi thành, Tề Chích dẫn đội hắn cóthể chấp nhận, những người trong đội ngũ cũng cùng nhau huấn luyện, nếu làngười của Thức tỉnh chi thành dẫn đội, nếu không cẩn thận đội trưởng mà làngười của Lưu Tần Thiên, khẳng định hắn và Chu Dật Cẩn sẽ trở thành pháo hôi.

"Cho nên, các cậu phải cố lên ! Đối thủ của trận đấu buổi sáng hôm naycũng không mạnh, đây cũng là lúc phải làm dáng trước mặt công chúng về việc đàothải những kẻ yếu, đợi ngày mai chính là trận đấu chính thức, đến lúc đó, độingũ của bốn thành thị cấp một, tuyển thủ của thành thị cấp hai và thành thị cấpba sẽ là một đội, phải đi tới ngoại thành hoàn thành một nhiệm vụ. Nhiệm vụ làngẫu nhiên, vốn tôi cũng có quyền biết được, nhưng lúc này lại đang là đội viêndự thi, có một số việc cũng không biết, có điều, tuy rằng Thức tỉnh chi thànhlợi hại, nhưng liên minh dù sao cũng là liên minh, bọn họ cũng không thể độcquyền mãi được."

"Đến lúc đó, tôi sẽ dốc hết toàn lực." Trần Mộc đã xem qua tư liệucủa những tuyển thủ dự thi của Thức tỉnh chi thành, phần lớn đều là dị năng giảcấp tám, hắn cũng không tin, bản thân không thắng được bọn họ.

Đám người Chu Dật Cẩn và An Bình Chí có thể không dự thi cũng không sao,bản thân bọn họ cũng chỉ muốn vì vinh quang của quốc gia, hắn lại không giốngvậy. Nếu hắn không thể có mặt trong giải đấu thế giới, về sau muốn trải quanhững ngày yên ổn cũng không dễ dàng, hơn nữa, hắn chỉ là một người dân bìnhthường, nếu muốn ở chung với Chu Dật Cẩn, chỉ có chút thực lực cũng sẽ trởthành vô dụng.

"Miêu ô !" Trần Mộc còn đang suy nghĩ chuyện của trận đấu, đột nhiên nghethấy tiếng kêu của A Hổ, còn vô cùng vang dội. Hắn nhanh chóng đứng dậy, liềnnhìn thấy A Hổ đang muốn bổ nhào lên người mình, lông trên lưng nó đều dựngđứng cả lên, một dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.

"Làm sao vậy ?" Trần Mộc hỏi một nhân viên hậu cần theo sau. Ngày hôm quahắn bề bộn nhiều việc, sau khi đi cùng Tề Chích tới nơi đó, liền đem A Hổ giaocho nhân viên hậu cần, để người ta cho A Hổ ăn cũng tiện chăm sóc cho A Hổ. Từlúc bắt đầu huấn luyện, A Hổ cũng thường do nhân viên hậu cần chăm sóc, nó cũngkhông có phản cảm với những người này, ngược lại còn trở thành lão đại của đámlinh thú, nhưng tình huống hiện giờ rõ ràng không thích hợp.

Nhân viên hậu cần này là một người đàn ông trung niên, lập tức nói ngọnnguồn:

"Chúng tôi cũng không biết rõ tình huống cụ thể, hôm nay lúc cho linh thúăn, A Hổ liền đánh đổ những thức ăn dành cho linh thú, còn có, những thịt nướnggiành riêng cho nó nó cũng không ăn."

Trần Mộc lập tức nghe ra chỗ không bình thường, A Hổ luôn luôn nghe lời ,còn càng ngày càng có nhân tính, tại sao lại tự nhiên làm ra chuyện khó hiểunhư vậy? cùng Tề Chích liếc nhau, hai người đều có phỏng đoán, không phải thứcăn của linh thú bị động tay động chân chứ?

"Miêu ô !" A Hổ được Trần Mộc ôm vào trong ngực, bắt đầu cắn xé áo củaTrần Mộc.

"Chúng ta đi xem thử." Chu Dật Cẩn phi nhanh ra cửa, Tiểu Bảo của y vẫncòn ở chỗ đó!

Đến phòng ở của linh thú liền nhìn thấy rất nhiều linh thú núp trong góckhông dám động đậy, trên mặt đất là các khay thức ăn linh thú bị vứt tung tóera đất

Khi nhìn thấy A Hổ xuất hiện, dường những linh thú này tìm được ngườiđáng tin cậy, tất cả đều chạy tới, A Hổ nhảy ra từ trong lòng Trần Mộc, kêu vàitiếng, sau đó rất phẫn nộ nhe răng với những thức ăn này.

Lúc này Thẩm Lâm cũng đã bị gọi tới, cô cẩn thận kiểm tra những thức ănnày, cuối cùng sắc mặt có chút khó coi:

"Những đồ ăn này đều bị động tay động chân, có điều cụ thể bỏ thêm nhữnggì tôi cũng không biết, sau khi ăn vào sẽ xảy ra chuyện gì cũng không rõ."

Chu Dật Cẩn và những đội viên dự thi đều đem linh thú của mình ôm lên,đối với bọn họ mà nói, kỳ thực tác dụng của linh thú cũng không lớn, nhưng nếukhi đang hợp thể mà xảy ra chuyện......

Sắc mặt Tề Chích rất khó xem:

"Mấy thứ này từ đâu mà có ?"

Tề Chích muốn đi tra thật rõ việc này, nhưng thời gian không đợi người,trận đấu buổi sáng sắp bắt đầu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể tham gia trậnđấu trước.

Ôm A Hổ đi tới sân thi đấu, thời điểm tách khỏi Chu Dật Cẩn, Trần Mộc lạidặn dò một hồi, ngày hôm qua đột nhiên Chu Dật Cẩn bị bệnh đã khiến cho hắn rấthoảng sợ.

Chu Dật Cẩn nghe xong, đột nhiên nâng cằm Trần Mộc hôn một cái lên môihắn:

"Em biết rồi, anh yên tâm thi đấu đi !"

Trần Mộc sờ sờ miệng mình, không nghĩ tới Chu Dật Cẩn cũng có thể đùagiỡn người khác, mãi tới khi sắp bắt đầu mới nhìn thấy Lý Quân đang lạnh lùngnhìn mình.

Cảm giác tồn tại của Lý Quân rất thấp, lại ít nói, Trần Mộc cũng khôngtiếp xúc nhiều với anh ta, lúc này lại chợt thấy xấu hổ, xoay người đi tới lôiđài của mình, ngược lại Lý Quân lại đứng một chỗ khá lâu mới bước đến tham giatrận đấu của mình.

Trần Mộc vừa lên lôi đài, cũng có chút bội phục bản lĩnh của Lưu TầnThiên, đối thủ của hắn, tuy rằng thực lực không đến cấp chín những cũng khôngkém là bao.

Người này nhìn qua không lớn tuổi nhưng ra tay lại ngoan độc, có dị nănglà trung cấp hệ băng, mà trình độ hợp thể với linh thú của mình cũng khá cao.

Dùng dị năng tạo ra tường khí ngăn cản băng trùy của đối phương, đồngthời cũng dùng không khí để công kích đối phương. Trần Mộc không biết nên nóigì mới tốt, đối phương có kinh nghiệm lại có thực lực như vậy, tại sao lại chỉlà tuyển thủ của một thành thị cấp ba?

Đối thủ của Trần Mộc cũng chưa từng nghe nói tới, móng vuốt sắc bén saukhi hợp thể với linh thú vài lần suýt bắt được Trần Mộc, mỗi lần gã tới gầnTrần Mộc, đều sẽ phủ lên người một tầng băng cứng đồng thời sẽ ngừng thở. TrầnMộc trốn tránh một lúc, hắn cũng không có cách nào.

Trần Mộc một lần nữa tránh khỏi công kích của tảng băng trồi lên từ mặtđất sau đó trực tiếp nén không khí trong phạm vi khống chế của mình, chủ độngcông kích về phía đối phương. Trong nửa năm huấn luyện này, hắn và A Hổ đã cóthể hoàn toàn thú hóa, có điều hắn vẫn bán thú hóa để chiến đấu với đối phương,lúc này, lại khống chế cánh tay của mình vươn ra móng vuốt sắc bén.

Bởi vì áp suất của không khí, không gian bên cạnh Trần Mộc vô cùng khôngổn định, hiển nhiên điều này cũng khiến đối thủ ăn không ít mệt, cánh tay gãsau khi bị Trần Mộc cào thương, đột nhiên hoàn toàn thú hóa!

Linh thú của đối phương cũng là linh thú mèo, bộ dáng sau khi hoàn toànthú hóa, giống như bản phóng đại của con mèo, nhưng rốt cuộc vẫn còn bộ dángcủa con người.

Đối phương nhẹ nhàng nhảy lên, chạy trên lôi đài không lớn, gặp phải côngkích của Trần Mộc, hoặc là tránh né, hoặc là cứng rắn đối lại, trong lúc đó còncó thể phát ra công kích trí mạng với Trần Mộc.

Tuy rằng đối phương rất cường đại, nhưng tình huống hiện giờ khác vớingày hôm qua. Hôm qua hắn bị rất nhiều người vây công, còn có rất nhiều vũ khíhiện đại, phối hợp cũng tốt, cho nên có thể kéo chân hắn, nhưng hiện giờ lạikhác, trên lôi đài này, chỗ tranh đấu khó nhỏ, cho dù đối phương cường đại,thực lực cũng vẫn kém mình. Nếu Trần Mộc muốn thì vẫn có thể nhanh chóng giảiquyết đối phương.

Bởi vậy, sáng hôm nay là Lưu Tần Thiên muốn động tay động chân với A Hổ?Nếu thời điểm hợp thể xảy ra vấn đề, hắn sẽ rất khó ứng chiến với một đối thủmạnh như vậy, công kích tầm xa của dị năng hệ băng cũng rất cường đại.

Có điều, hiện giờ A Hổ không trúng chiêu, trong tay hắn lại có hai conbài chưa lật — dị năng của A Hổ và hoàn toàn thú hóa, dưới tình huống này, cùngđối phương tôi luyện kĩ xảo cũng không tồi.

Trên đài hai người cứ anh tới tôi đi, người xem dưới đài lại hô đãnghiền, nhưng trong đó lại có không ít người đang nhíu mày.

Tầng cao nhất của trung tâm Thức tỉnh chi thành, cũng chính là tầng thứnăm mươi, có một phòng họp rộng lớn, hiện giờ đang có ba người đứng ở trongphòng hội nghị, hai nam một nữ.

"Cái tên nhóc dị năng hệ băng kia cũng không phải tuyển thủ thật sự đúngkhông?" Người lớn tuổi nhất trong số đó, người đàn ông mặc một thân hán phụclam sắc, râu của ông đã bạc trắng hết cả nhưng tinh thần sung mãn mặt mày hồnghào.

"Tuyển thủ dự thi thật sự sẽ không có dị năng, chỉ là một thợ săn dị thúcấp sáu bình thường, xem tình huống hiện tại, khẳng định là bị đánh tráo ."Người phụ nữ mặc áo đen mở miệng.

Người đàn ông còn lại sắc mặt cứ đổi lại đổi, cuối cùng dừng hình ảnh ởvẻ mặt đau khổ.

"Sao vậy, thành chủ đại nhân cảm thấy mất mặt ?" Người phụ nữ lại nói.

"Haizz ! Tôi cũng không biết rốt cuộc Lưu Tần Thiên này là tính kế TrầnMộc hay là tính kế Thức tỉnh chi thành. Người lần này, chắc ông ta cũng trả giákhông nhỏ để mời tới? Xem tình huống hiện tại, chỉ sợ vừa muốn ăn trộm gà lạithành mất nắm gạo, còn liên lụy tới tôi nữa...... Cái tên nhóc thối của Nghiên cứuchi thành đó cũng rất khó đối phó đấy!" Thành chủ của Thức tỉnh chi thành,người đàn ông mặc một thân quần áo hưu nhàn màu trắng mở miệng, tuổi của ôngcũng không còn trẻ, nhưng lại trẻ hơn so với hai người còn lại.

" Tề Chích kia không dễ đối phó, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ thực lựccấp chín, nhưng Trần Mộc này cũng không đơn giản ." Người đàn ông mặc hán phụcmở miệng.

"Đúng vậy, cậu ta nhìn vẫn còn dư sức, thực lực ít nhất cũng cấp chín,nói không chừng......" Trong mắt người phụ nữ có thần thái nóng lòng muốn thử.

"Lần này cái tên nhóc Tề Chích kia, thật đúng đã làm không ít chuyện tốt,không, phải nói là Chu Dật Minh làm mới đúng, đem người của U Minh thành chiêuan, ngay cả Lý Mục Tùng cũng tìm trở về , trong đội ngũ dự thi lần này, Lý Quânkia chính là con của ông ta, còn có Trần Mộc và Chu Dật Cẩn...... Chúng ta đều giàrồi." Thành chủ của Thức tỉnh chi thành cảm thán .

"Nếu cậu đã già, vậy hai người chúng tôi thì thế nào ?" Người phụ nữ mởmiệng. Bọn họ cũng lớn hơn người kia không ít tuổi.

"Tiểu Diệp, hiện giờ cậu đã là thành chủ của Thức tỉnh chi thành, sẽ làmtốt công việc này." Người mặc hán phục cuối cùng cũng mở miệng. Vốn bọn họ đãkhông bàn tới thế sự nữa, nhưng thành chủ lúc trước của Thức tỉnh chi thànhthật sự rất kỳ cục. Năm năm trước, người tự gọi là Tiểu Diệp một lần nữa cầmquyền, nhưng trong tình huống này có rất nhiều người không ủng hộ ông, chẳnghạn như Lưu Tần Thiên, cũng chưa từng đem lời nói của ông để trong lòng, cóđiều với ông già không chịu thiệt trước mắt này, Lưu Tần Thiên cũng chưa từngchiếm được chỗ tốt.

Thiên thạch bị một người ở thành thị cấp ba lấy đi, ba người bọn họ rấtphẫn nộ, nhưng khi phẫn nộ qua đi, cũng không thể không cảm thán một câu duyênphận. Lại nói tiếp, cho dù khi đó Trần Mộc không đi lấy thiên thạch, cuối cùngthiên thạch cũng sẽ rơi vào miệng con cá voi thú đang ôm cây đợi thỏ...... Lưu Hảichết, càng không thể trách tội Trần Mộc, dù sao khi đó cũng là chết ở trongbụng cá voi thú. Người chết cũng không phải chỉ mình Lưu Hải, vậy người thâncủa những người khác cũng đâu có giống như Lưu Tần Thiên báo thù không hề có lítrí. Nếu ông ta có bản lĩnh thì một mình đi tìm cá voi thú mà đấu! Kết quả thếnào ? Ông ta còn chẳng có dũng khí một mình đi tìm Trần Mộc.

Thời điểm cuối cùng khi Trần Mộc đánh bay đối thủ xuống lôi đài, cảm thấycả người thư sướng. Bởi vì biết A Hổ lợi hại, lúc trước khi Tề Chích chiến đấuvới hắn cũng đều không cho hắn hợp thể với A Hổ, lại càng không thể dùng dịnăng không khí với phần lớn chiêu thức sát thương, lúc đánh nhau luôn có chútbị bó tay bó chân, lần này lại hoàn toàn khác, quả thực đánh đến vui sướng đầmđìa.

Người bị đánh rớt khỏi lôi đài nhanh chóng được người khác mang đi, TrầnMộc vừa liếc mắt một cái đã thấy được Chu Dật Cẩn. Lần này hắn gặp phiền toái,nhưng đối thủ của Chu Dật Cẩn lại rất đơn giản, vừa lên đài đã nghĩ cách kíchthích Chu Dật Cẩn không dùng dị năng, đối với người thực lực không mạnh lạimuốn đầu cơ trục lợi như vậy, đương nhiên Chu Dật Cẩn sẽ không khách khí, trựctiếp lấy mấy cành cây đem đối phương lôi xuống đài, lúc này, y đã ngây ngườidưới lôi đài của Trần Mộc rất lâu rồi.

"Chúc mừng." Chu Dật Cẩn đi lên vài bước, mở miệng.

"Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói câu đó." Trần Mộc kéo tay của đối phương,đây rõ ràng là một hành vi ngang ngược nhưng không có ai cảm thấy kỳ quái, hiệngiờ có rất nhiều người đồng tính .

Buổi chiều, Trần Mộc mới biết được tình hình đối thủ của hắn, dị năng giảhệ băng kia cũng không phải tuyển thủ dự thi ban đầu, gã ta đã chỉnh dung sauđó trà trộn vào, mà tuyển thủ ban đầu đã bị mất tích .

Chuyện này nên để Thức tỉnh chi thành đến điều tra, đương nhiên không cầnTrần Mộc nhọc lòng, có điều Tề Chích cũng rất đắc ý, anh ta lại muốn tranh thủmột ít lợi ích.

Thời điểm Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trở về phòng mới nhớ tới, Từ Mặc Bạchvẫn luôn ở trong phòng của họ.

Quả nhiên, vừa mở cửa đã thấy Từ Mặc Bạch đang ăn ngon lành, cậu ta khoekhoang gọi đến đây cả bàn thức ăn chay, còn gọi thêm cả một mỹ nữ tới phục vụ,mà khi nhìn thấy Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, mỹ nữ này — Em gái của Kim Phán Nhilập tức đỏ mặt cúi đầu chạy trốn.

"Hôm nay, có người hạ độc trong thức ăn của linh thú...... Ngược lại cậu ănrất ngon miệng." Trần Mộc cười tủm tỉm, ngược lại đã nhìn ra người này rất sợchết.

Từ Mặc Bạch ngây ngẩn cả người, ăn cũng không được mà phun ra cũng khôngđược.

Hết chương 76

Chương 77: nhiệmvụ...

Cuối cùng, Từ Mặc Bạch bị Thẩm Lâm mang đi, trong lúc người khác nóichuyện yêu đương mà làm bóng đèn là lựa chọn rất không sáng suốt, về phần vìsao lại gọi là bị Thẩm Lâm mang đi ...... Vốn Từ Mặc Bạch đang yên lành nhưng saukhi bị Trần Mộc nói như vậy, đã bắt đầu hoài nghi mình có thể bị trúng độc haykhông......

Mọi chuyện đã được nói rõ, buổi tối hôm nay đương nhiên muốn hưởng thụmột chút, huống chi, Chu Dật Cẩn còn nghẹn mộtviệc là muốn "Ở trên".

Có điều, dù sao cũng là nơi của người khác, không nên huyên náo quá lớn,cố tình, dị năng không khí lại rất có lợi khi sử dụng trong phạm vi nhỏ, mà dịnăng hệ thực vật lại cần nơi càng trống trải mới càng có thể phát huy đầy đủ uylực.

Đợi đến khi Chu Dật Cẩn điều khiển dây leo bám đầy căn phòng, y đã bịTrần Mộc áp đảo .

"Tiểu Cẩn......" Trần Mộc ngửi hương vị trên người Chu Dật Cẩn, không biết cóphải do y dùng dị năng khiến hoa nở hay không, dường như trên người đối phươngcũng có hương hoa, những thứ này có rất nhiều loại mang độc, hiệu quả gây mêcũng không ít. Chu Dật Cẩn lại không hề dùng với Trần Mộc, không phải luyếntiếc, mà dùng mấy thứ này với dị năng không khí, người chịu thiệt cuối cùng sẽlà mình.

"Muốn làm thì nhanh lên một chút !" Chu Dật Cẩn đưa tay cởi quần áo củađối phương, nếu đánh không lại, hưởng thụ là được rồi, không phải luôn nói quenlà tốt rồi sao?

Đồ dùng tình thú ở phương diện này hiện nay có rất nhiều, khác không nóinhưng thuốc bôi trơn là phải chuẩn bị, đợi đến khi Trần Mộc tiến vào thìđã được khuếch trương rất tốt.

Tứ chi giao triền, ôm hôn lẫn nhau, lần trước bởi vì là lần đầu tiên nênluôn rất cẩn thận, lần này động tác lại kịch liệt hơn rất nhiều.

Lần trước, Chu Dật Cẩn chỉ cảm thấy vừa đau vừa trướng, lần này đã khôngcòn cảm giác như vậy nữa.

"Lần trước khi làm anh hơi kích động một chút, em cũng chưa bắn, lần nàycũng không thể như vậy nữa ." Trần Mộc vừa chậm rãi đẩy vào, vừa lấy tay ma sátcho đối phương. Nhiệt độ bên trong y khiến cho người ta trầm mê, bên ngoài gắtgao "cào" hắn, bên trong lại vô cùng mềm mại......

"Ừ......" Chu Dật Cẩn không nói chuyện, hai nơi kích thích khiến cho người takhó nhịn, không bao lâu, y đã cao trào.

Trần Mộc tốc độ nhanh hơn, rốt cuộc thét lớn một tiếng, nằm sấp trênngười Chu Dật Cẩn, trên người hai người không tránh khỏi dính phải chất lỏngxấu hổ.

"Đứng lên......" Chu Dật Cẩn lấy tay đẩy Trần Mộc, cảm giác dính nhớp, mùi vịkỳ quái khiến y cảm thấy không thích hợp.

"Để anh ôm một lúc, đêm nay chúng ta cứ ngủ như vậy có được không ?"

"Anh đùa gì vậy ?"

"Em đừng xoay, xoay nữa sẽ bị rớt ra, ga trải giường dính những thứ đóthu dọn sẽ phiền toái......"

"Anh cho rằng hiện giờ trên ga trải giường không có ?" Chu Dật Cẩn khôngđể ý tới Trần Mộc còn có ý định động thêm vài cái lại cứng rắn, trực tiếp điphòng tắm, nhưng tắm rửa xong......

"Anh ngủ bên trong em được không?" Cái thứ vừa nóng vừa cứng cứ đâm vàobụng dưới của mình, rốt cuộc là có ý gì, không cần nghĩ cũng có thể biết. Ngủ ởbên trong? nói đùa à? Chu Dật Cẩn rất muốn đem đối phương đá xuống giường,nhưng trong lúc hôn môi, hơn nữa mình cũng có phản ứng , rốt cục vẫn để cho đốiphương toại nguyện. ( cái này là anh Mộc để cái đó ở trong sau đó ngủ, chứkhông phải nằm phía trong nha)

"Không phải anh bảo chỉ đặt ở trong rồi ngủ sao ? Vì sao hiện giờ lạiđộng ?"

"Anh thay đổi vị trí cho thoải mái một chút." Trần Mộc ghé vào trên ngườiChu Dật Cẩn, vừa hôn cổ đối phương vừa nhẹ nhàng động.

"Anh muốn làm...... cũng nhanh một chút !" ChuDật Cẩn vô lực. Khiêu khích kiểu này hầu như chẳng có ai chịu được, hơn nữa, ythật sự rất muốn ngủ, nhưng kiểu này thì ngủ thế nào?

Tổng cộng có năm đội ngũ, hai đội là tinh nhuệ, hai đội không tồi do đãphối hợp luyện tập khá lâu, đội ngũ cuối cùng lại chưa gặp nhau được mấy lần,thực lực cũng bình thường.

Tề Chích là đại biểu cho đội ngũ của Nghiên cứu chi thành, cùng bốn ngườikhác lên trên lễ đài lấy nhiệm vụ của đội mình, bốn đội trưởng của bốn thànhthị cấp một đã sớm định rồi, thành thị cấp hai thành thị cấp ba tạo thành độingũ mười người sau khi đánh một trận mới chọn được đội trưởng. Trần Mộc nhìnthoáng qua đội ngũ kia, không có người nào hắn biết, ngày hôm qua, Hàn ThanhVân đã bị một dị năng giả ở Nông Nghiệp thành thị đánh rớt lôi đài. Thành thịcấp một, cho dù không tìm được dị năng giả trung cấp cũng sẽ tìm được dị nănggiả thấp cấp để bồi dưỡng, dị năng giả cấp thấp có thể bán thú hóa, cho dù làthợ săn dị thú cấp bảy cũng có thể chống lại.

"Nhóc con, cố lên !" Phụ trách phát nhiệm vụ là một người phụ nữ mặc áođen tuổi tác không nhỏ, ở thời điểm Tề Chích lên đài, cười mở miệng.

"Tôi sẽ !" Tề Chích gật đầu trả lời, biểu tình nghiêm túc, thân phận củangười này anh cũng biết.

Thời điểm Tề Chích nhận nhiệm vụ trở về, trên mặt tràn đầy tiếu ý, bộdáng vô cùng cao hứng.

"Lần này không có người động tay động chân ? Hay là vận may của anh khôngtồi nhận được nhiệm vụ tốt ?" Trần Mộc hỏi.

"Tôi còn chưa xem nhiệm vụ lần này" Tề Chích nhất thời xấu hổ. Anh caohứng như vậy, chỉ đơn giản là vì được tiền bối khen ngợi, đến khi nhìn miếngsắt khắc chữ trong tay lại không nói được gì.

"Nhiệm vụ gì vậy?" Những người khác cũng vây quanh lại, sau khi xem qua,tất cả mọi người đều không biết nên nói gì mới tốt.

"Nhiệm vụ c: Đi phía bắc của thành tìm một con viên hầu thú, trấn an nó,để nó ngoan ngoãn vào thành, tuyệt đối không thể bắt cóc nó."

"Nhiệm vụ này cũng quá ngắn gọn, hơn nữa, viên hầu thú có thể ngoan ngoãnvào thành?" An Bình Chí nhìn về phía Lý Quân, giao tiếp với dị thú còn có quanhệ không tồi cũng chỉ có một mình Lý Quân.

"Thời gian làm nhiệm vụ chỉ có một ngày, buổi tối tám giờ nếu không hoànthành nhiệm vụ sẽ bị tính là thất bại, chúng ta vẫn nên nhanh xuất phát đi." TềChích ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, đội ngũ của Nông Nghiệp thành đã xuấtphát, bọn họ cũng không thể chậm.

Phương bắc của Thức tỉnh chi thành có một phiến lãnh thổ, muốn tìm mộtcon dị thú ở nơi này cũng không dễ dàng, hơn nữa, nếu như con dị thú này bịthuần dưỡng, muốn nó trở về thành với mình thì còn có chút manh mối, nếu đây làcon dị thú hoang dã ở ngoài dã ngoại......

"Không biết nhiệm vụ của những đội khác thế nào" ChuDật Cẩn cau mày:

"Tôi không cảm thấy, nhiệm vụ như vậy có thể kiểm tra được trình độ chiếnđấu của một đội ngũ."

"Tiểu Cẩn," Tề Chích đột nhiên nghiêm túc.

"Kỳ thật, đêm qua, rốt cuộc ai dự thi, cũng đã được định rồi."

"Đã được định rồi?" Tất cả mọi người kinh ngạc đứng lên.

"Những người dự thi lần này là do Đệ nhị tiên sinh chỉ định." Vốn, gầnnhư sẽ điều động nội bộ của đội ngũ dự thi của Thức tỉnh chi thành, khi đó anhđã bồi dưỡng đám người An Bình Chí, cũng chỉ hy vọng bọn họ có mấy người caothủ, ngược lại Chu Dật Minh không cam lòng, làm nhiều việc như vậy, đến cuốicùng anh cũng muốn liều mạng một chút, cho nên tự mình lên sân khấu, không nghĩrằng thật sự có thể gặp được đại vận.

"Đệ nhị tiên sinh !" Trần Mộc kinh ngạc, vốn hắn cũng không biết cái tênnày, lúc này lại biết được. Tuy rằng trong tài liệu đưa cho dân chúng bìnhthường, cao thủ chỉ chia làm chín cấp, nhưng trên thực tế cũng có cao thủ cấpmười tồn tại. Ở liên minh người Hoa có năm cao thủ cấp mười, trong đó hai ngườidường như đã không còn để ý đến thế sự, vẫn còn vì liên minh mà bôn ba, chínhlà Đệ nhị tiên sinh cũng là người mạnh nhất.

"Phân công nhiệm vụ hôm nay là Băng Phượng nữ sĩ." Người kia là cao thủcấp mười, cho nên, Tề Chích mới kích động như vậy, về phần vị cao thủ cấp mườicuối cùng...... Mấy năm nay đã không thiếu lần hai người cãi cọ trong các hội nghị.Tình cảm sùng kính lúc trước của anh ta đã sớm biến mất từ lâu rồi.

"Sao lúc nãy tôi không nhìn nhiều thêm vài lần nhỉ?" An Bình Chí rất hốihận, cùng là dị năng giả hệ băng, đây chính là thần tượng của anh ta!đáng tiếc, vừa rồi anh ta cũng không biết điều ấy.

Cao thủ cấp mười...... Một ngày nào đó, hắn cũng muốn trở thành cao thủ cấpmười! Trần Mộc một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy cảm xúc mênh mông.

"Đệ nhị tiên sinh rất xem trọng các cậu, có điều, đến lúc đó đội ngũ củachúng ta vẫn sẽ thay đổi vài người, tôi cũng không tham gia giải đấu thế giới."Tề Chích mở miệng. Dù sao anh cũng là thành chủ của thành thị cấp một, khôngthể trở thành đội viên dự thi được, về phần những tuyển thủ bị thay đổi, đâycũng là bình thường. Trong đội ngũ dự thi của Thức tỉnh chi thành cũng có vàicao thủ, giải đấu thế giới lần này không phải chuyện của một thành thị, mà làchuyện của toàn bộ liên minh, khẳng định phải tuyển chọn những người ưu túnhất.

Nghiên cứu chi thành, nếu không có Trần Mộc và người của U Minh thành gianhập, tuyệt đối không có khả năng có kết quả như vậy. Tề Chích đã rất vừalòng , bởi vậy, về sau người của Thức tỉnh chi thành cũng không dám xem thườngbọn họ .

Lần này, không giống lôi đài lúc trước có nhiều hạn chế, đám người TrầnMộc còn có thể mang theo trang bị. Thậm chí Chu Dật Cẩn còn đem theo thiết bịdò xét dị thú, có điều, dấu hiệu của dị thú cấp thấp bên trong rất nhiều,nhưng không hề có điểm đỏ đại diện cho dị thú cấp cao.

"Trong đội ngũ này của chúng ta thiếu một người điều tra." Chu Dật Cẩn mởmiệng:

"Đường Cửu của Thức tỉnh chi thành có phương diện điều tra còn cao hơn cảnhị trưởng lão của U Minh thành." Đội ngũ của bọn họ không kém, nhưng vẫn cókhuyết điểm, nhân viên chủ chiến như vậy đã đủ rồi, nhân viên phụ trợ lại khôngđủ, ví dụ như bọn họ không hề có nhân viên chữa bệnh.

"Chúng ta có rất nhiều chỗ thiếu hụt, có điều quan trọng nhất trước mắtvẫn là nhiệm vụ này." Tề Chích cũng biết đội ngũ này không đủ, có điều hơn nửanăm trước, đội ngũ này còn không hề có ấn tượng, hiện giờ lại có thể thắng đượcThức tỉnh chi thành đã rất không tồi rồi, lại nói tiếp, ánh mắt của Đệ nhị tiênsinh cũng rất không tồi.

"Có một con dị thú cao cấp trốn ở hướng Bắc !" Trần Mộc nhìn dụng cụ kiamở miệng. Phạm vi dò xét của dụng cụ này lớn hơn phạm vi dò xét dị năng củahắn, hắn cũng vui vẻ tiết kiệm dị năng, hiện giờ có một điểm đỏ xuất hiện, sauđó lại chạy ra.

"Đuổi theo !" Mọi người ý tưởng giống nhau.

Con dị thú kia, quả nhiên chính là viên hầu thú, như vậy người phát nhiệmvụ chắc cũng liệu được. Tốc độ của viên hầu thú rất nhanh, nhưng tốc độ củachiến xa cũng không chậm, có điều, viên hầu thú sau khi nhìn thấy tình huốngnhư vậy bắt đầu hướng về phía phế tích, chạy vào trong rừng cây.

Tính năng của chiến xa rất tốt, kể cả đường xóc nảy cũng có thể đi, chỉcần không phải là rừng rậm đều có thể đi vào, nhưng dường như viên hầu thú biếtđiểm này, nó đều chạy vào những nơi mà chiến xa không thể đi, đám người TrầnMộc không hề nghĩ ngợi liền lập tức xuống xe.

Viên hầu thú phiêu đãng trong rừng cây, động tác linh hoạt, nhưng đã cóngười còn lợi hại hơn nó...... Dã ngoại, đặc biệt trong rừng cây, có thể nói làthiên hạ của dị năng giả hệ thực vật. Chu Dật Cẩn vẫy tay một cái, những nhánhdây leo đã cuốn y đi lên phía trước, nhìn qua so với viên hầu thú vừa chạy vừakêu xèo xèo còn tiêu sái hơn vạn lần.

Thật không hổ là người yêu của mình! Trần Mộc âm thầm sợ hãi than, phốihợp với Chu Dật Cẩn bắt đầu bao vây viên hầu thú. Tiết Mỹ Lệ là dị năng giả hệtốc độ lấy tốc độ làm sở trường, cũng đã chạy tới trước viên hầu thú.

Có lẽ biết mình không thể trốn thoát, viên hầu thú đột nhiên lưu manhngồi xuống.

Viên hầu thú cũng là dị thú cấp tám, tất cả mọi người không dám thả lỏng,nhưng trong lúc bọn họ đang vô cùng cẩn thận, vậy mà viên hầu thú lại lấy từtrên người xuống một cái bọc nhỏ, bên trong là một tấm ván gỗ.

Bọc nhỏ này được nó đặt trước ngực, cũng gần với màu lông đen của nó. Mộtđường truy kích lúc trước vậy mà không hề có người nhận ra, có điều, lúc nàycũng chẳng có ai để ý đến cái bọc kia, bởi vì trên tấm gỗ có một hàng chữ rồngbay phượng múa–"Ta đói bụng, cho ta đồ ăn ngon!"

"Chữ này viết không tồi" Tề Chích quay đầu:

"Viên hầu thú thích ăn cái gì ?"

Hoa quả hay là ăn thịt, đây là một vấn đề, mặt khác hiện giờ đã sắp giữatrưa, nếu trở về thành tìm đồ ăn thì sẽ không kịp.

Nhưng khẳng định con viên hầu thú này được người khác thuần dưỡng, dị thúcó chỉ số thông minh cao như vậy, lại được nuôi từ nhỏ, quả thật có thể sốngcùng với con người, giống như con viên hầu thú trước mắt này, tuy rằng cũng làdị thú, nhưng trên người không hề có sát khí, quan trọng hơn là cái bộ dáng béotròn kia...... Con viên hầu thú này cũng không có mạnh mẽ như những con dị thú cùngcấp khác!

Chương 78: Trậnđấu chấm dứt

"Cái nhiệm vụ này, rốt cuộc muốn chúng ta làm gì ?" An Bình Chí hỏi. Anhta và Lý Quân, Lý Dũng đã đánh không ít dị thú quanh đây, mà Lý Triết Tâm vàTiết Mỹ Lệ đi tìm đồ ăn còn chưa trở về.

"Để chúng ta nhận ra mình còn có những chỗ thiếu sót, cũng tôi luyệnchúng ta." Chu Dật Cẩn mở miệng. Đội ngũ của bọn họ đúng là có rất nhiều phươngdiện thiếu sót, hơn nữa, cũng khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo.

Trần Mộc nhanh nhẹn xử lí con mồi trong tay, rút gân lột da, tay nghề nấunướng của đám người An Bình Chí không tốt, ngược lại đám người Lý Quân, Lý TriếtTâm lại có thể nướng thịt, có điều cũng phải nói tiếp, trình độ nấu nướng củahắn là tốt nhất, cho nên, cũng chỉ nhận khổ nhiều hơn:

"Tôi nói này, các cậu đã hỏi được con viên hầu thú muốn ăn gì chưa ?"

"Có thể hỏi được cái gì ? Tuy rằng nó có nhân tính, nhưng dầu muối cũngkhông ăn, hơn nữa cái miếng gỗ kia hẳn là người khác viết cho nó mang theo, nếucon khỉ này thật sự biết viết chữ, tôi sẽ bái nó làm thầy!" Tề Chích oángiận. Vừa rồi anh ta luôn muốn câu thông với đối phương, có điều, viên hầuthú ngẩng đầu không hừ một tiếng, còn thường thường khinh miệt liếc anh ta mộtcái, khiến cho anh ta vô cùng giận dữ.

"Nếu không thì để A Hổ tới nói?" Người khác không thể câu thông, A Hổ hẳnlà có thể? Vốn Trần Mộc cũng không nghĩ để A Hổ xuất mã, nhưng nếu nhiệm vụ nàymà thất bại......

"Cậu còn không nhanh lên ?" Tề Chích lập tức mở miệng.

Trần Mộc lập tức giải trừ hợp thể, A Hổ liền rơi vào lòng hắn, Chu DậtCẩn đi tới, cũng giải trừ hợp thể:

"Anh cẩn thận một chút, đừng để cho A Hổ khiến người ta chú ý."

"Cảm ơn vợ quan tâm !" Trần Mộc cười rộ lên, lúc đi qua còn hôn Chu DậtCẩn một cái. Quan hệ của bọn họ người trong đội ngũ đều biết, dù sao từ đêm trừtịch xác định quan hệ đến giờ đã hơn bốn tháng, thời điểm huấn luyện mọi ngườiđều có thể nhìn ra manh mối.

"Anh mới là vợ !" Chu Dật Cẩn đẩy người ra, đột nhiên Tiểu Bảo trong lòngthê lương kêu lên một tiếng, vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy A Hổ đang cắn TiểuBảo, chỉ thấy nó ló đầu ra từ trong lòng Trần Mộc, một móng vuốt lay Tiểu Bảo,cũng cắn lên cổ của nó.

"A Hổ !" Trần Mộc lập tức ôm linh thú không an phận của mình, mặt Chu DậtCẩn cũng đã rét lạnh:

"Đều không phải là thứ tốt!"

"Không phải em đều rất thích sao?" Trần Mộc mỉm cười, không biết có phảivì làm nổi bật những lời này của hắn hay không, Tiểu Bảo đang ở trong lòng ChuDật Cẩn cũng ló đầu, lấy lòng kêu với A Hổ–từ trước đến giờ nó đều lấy lòng AHổ như vậy.

"Em mặc kệ anh." Chu Dật Cẩn cầm lấy chân của Tiểu Bảo liền thấy linh thúcủa mình đi theo địch, A Hổ "Miêu ô" Một tiếng, cũng lẻn lên liếm liếm TiểuBảo.

Tiểu Bảo lập tức không còn biểu hiện tức giận, nhỏ giọng kêu, đột nhiênTrần Mộc rất muốn nói một tiếng: A Hổ uy vũ.

Trần Mộc dùng ngôn ngữ đơn giản giao nhiệm vụ cho A Hổ, A Hổ nho nhỏ lậptức ngẩng đầu ưỡn ngực, phía sau là Tiểu Bảo đi theo, cùng tới chỗ viên hầuthú.

Cái con viên hầu thú này thật béo, lúc này đang ngồi trên thảm, ăn cả mộtgói to hạch đào mà Tiết Mỹ Lệ cống hiến. Nó rất thích vật này, có điều với hạchđào như vậy mà muốn nó ăn no thì phải tốn cả bao tải.

Cái thảm dưới mông viên hầu thú là thuộc về An Bình Chí, An Bình Chíthích cuộc sống thoải mái, bởi vậy mới có thể để một cái thảm tinh mỹ nơi mìnhngồi, có điều hiện giờ cái thảm này đã không còn thuộc về anh ta nữa.

A Hổ đi đến bên cạnh viên hầu thú, vốn đang rất thanh thản, thỉnh thoảnglại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn những người nhân viên đang nướng thịt cho nó,đột nhiên ngồi thẳng lưng.

"Miêu ô, miêu......" A Hổ mang theo Tiểu Bảo ngồi xuống thảm, thẳng tắp nhìnviên hầu thú, vậy mà lại có một loại cảm giác nghiêm túc.

Hai động vật nói nhỏ khiến mười người ở đây đều có cảm giác muốn chảy mồhôi, sau đó, chuyện càng làm cho bọn họ cảm thấy bản thân vô dụng đã xảy ra,cái con viên hầu thú luôn luôn khinh bỉ nhìn bọn họ, vậy mà lại ôm lấy A Hổ vàTiểu Bảo đặt trên đùi của mình, sau đó, cái miếng sắt có viết chữ kia bị nó cầmlên xem, rồi lại dựng thẳng trước mặt nó.

Ý tứ này là...... Lúc này muốn lượng đồ ăn từ một biến thành ba?

"Linh thú của cậu, thông đồng làm bậy ." An Bình Chí đang không ngừng sửdụng dị năng hệ băng.

Trong đội ngũ của bọn họ, có hai người là dị năng hệ hỏa, nhưng không códị năng hệ thủy, chỉ có thể dùng nước trên xe mang xuống để rửa con mồi, đồngthời, An Bình Chí sử dụng dị năng để tạo ra băng, Hứa Lâm lại dùng dị năng đểlàm tan băng– tất cả chỉ vì muốn có nước!

Lý Quân nhanh chóng xử lí tốt một con mồi, bắt đầu đặt lên lửa để nướng,tuy rằng anh không quen thuộc với những gia vị này, có điều, có lẽ viên hầu thúthích ăn nguyên nước nguyên vị thì sao ?

Lý Dũng đem một con dị thú phi hành đã được rửa sạch rồi dùng thực vậtDiệp tử không có độc bao bọc bên ngoài, còn trát rất nhiều bùn lên trên da củanó rồi mới nướng, kiểu nướng này được người của U Minh thành thích nhất. (giống gà ăn mày)

Trần Mộc vừa nướng thịt vừa phết nước tương lên trên, may mắn, bởi vìcũng định ăn trưa bên ngoài nên bọn họ mang theo đủ gia vị.

Chu Dật Cẩn và Tề Chích còn đang xử lí nội tạng của dị thú, còn muốn nấumột nồi canh xương, hương vị nơi này nồng đậm, có thể truyền đi rất xa, chỉ lànhững dị thú theo mùi hương này tìm đến đều đã trở thành thức ăn trong nồi.

Thành phẩm cuối cùng là thập cẩm các loại thịt, vừa có đủ các loại thịtdị thú, mà những thứ bọn họ mang tới cũng có thể ăn cùng, còn có thức ăn do LýTriết Tâm và Tiết Mỹ Lệ làm ra cũng có thể ăn được.

Viên hầu thú lúc trước vẫn luôn có bộ dáng khinh thường, lúc này lại độtnhiên há miệng, sau đó chậm rãi thưởng thức một lượt tất cả các món ăn, cuốicùng, ăn đến loại quả mà Lý Triết Tâm tìm được, sau đó, vừa ăn các loại thịt dịthú lại vừa ăn canh có hương vị nồng đậm, lòng xào thập cẩm cũng không tồi.

Có hứng thú với những loại thức ăn này đương nhiên không chỉ mình viênhầu thú, A Hổ cũng lăn lộn trong một đống mỹ thức, thừa dịp sự chú ý của ngườikhác đang đặt trên người viên hầu thú, cũng ăn không ít này nọ, chỉ có Tiểu Bảokhông có hứng thú với những thứ này, có điều, Chu Dật Cẩn trong một đống đồ ănnày còn thả cả thức ăn của linh thú, cho nên nó ăn cũng rất vui.

Tuy rằng Viên hầu thú đã bắt đầu ăn, nhưng ăn rất chậm, đám người TrầnMộc cũng không thể ép buộc, nhưng khi hỏi nó một vấn đề gì đấy nó lại khôngthèm để ý.

Ăn một lúc lâu, đột nhiên A Hổ nhảy lên trên người viên hầu thú:"Miêu ô!"

Viên hầu thú lau miệng, lại lấy ra một tấm bảng:

"Ta muốn đi ngủ , nâng ta trở về đi !"

Tề Chích dường như muốn nhảy dựng lên, cái này có nghĩa là đã hoàn thànhnhiệm vụ ? Có điều, phải chạy thật nhanh, sắc trời đã sắp tối rồi, chậm mộtchút nữa bọn họ trở về sẽ bị muộn !

Lão thần Viên hầu thú tùy ý người khác nâng mình lên, cuối cùng nằm phíasau một chiếc chiến xa, tiến về Thức tỉnh chi thành.

Không biết nhiệm vụ của những người khác là gì, nhiệm vụ của bọn họ hoànthành cũng thoải mái, nhưng hơi nghẹn khuất một chút, có điều, đợi đến khi trởlại quảng trường, đám người Trần Mộc lại phát hiện, những người khác đều chưatrở về, chỉ là, nửa giờ sau đội ngũ của Thức tỉnh chi thành cũng trở lại. Đámngười Trần Mộc nâng một con viên hầu thú đang vù vù ngủ say, mấy người kia lạikhiêng rất nhiều bao tải.

Tề Chích nhìn sắc mặt những người này rất không tốt, hỏi:

"Xin hỏi nhiệm vụ của các cậu là ?"

Sắc mặt những người của Thức tỉnh chi thành đã kém lại càng kém hơn, thậtlâu sau, người đội trưởng kia mới mở miệng:

"Phía tây của Thức tỉnh chi thành xuất hiện một đám bọ chó thú, mang vềmột ngàn thi thể của bọ chó thú."

Bọ chó thú, nếu chỉ nói về thực lực thì ngay cả dị thú cấp một cũng khôngđược xếp vào, nhưng nó rất dễ ẩn náu, nhảy còn đặc biệt cao!

Nghe nói, ở trước mạt thế đã từng có người làm thí ngiệm, sức bật của bọchó đứng đầu trong các loại sinh vật, tốc độ gia tăng lại không phải thứ mà cácsinh vật khác có thể so sánh, mà sau này chúng nó còn tiến hóa, lớn nhất cũngchỉ bằng một nắm đấm của người trưởng thành, có điều tuy rằng có chút nhỏ,nhưng nếu nhảy cũng có thể chạm đến một vài loại dị thú phi hành thấp ở trêntrời.

Một ngàn con bọ chó thú...... Nói vậy, hôm nay bọn họ đều nhảy lên nhảy xuốngở ngoài dã ngoại cả ngày sao, Đám người Trần Mộc đột nhiên cảm thấy, cái conviên hầu thú kia vẫn rất đáng yêu .

"Mấy ngày này sẽ đi giết hết bọ chó thú!" Trong đội ngũ của Thức tỉnh chithành có một đội viên nữ nhượng bộ lui binh với đám thi thể bọ chó thú này,không cần nghĩ, khẳng định là cực kì sợ loại dị thú này, phải biết, tuy rằng bọchó thú nhỏ bé, nhưng số lượng nhiều cũng thành cường đại, nếu có rất nhiều bọchó thú vậy quanh một con dị thú to lớn, khẳng định con dị thú đó sẽ bị hút khômáu.

"Xem ra, lần này chỉ có hai đội ngũ hoàn thành nhiệm vụ." Một người đànông mặc hán phục xuất hiện trên đài, Tề Chích và những người của Thức tỉnh chithành đều có vẻ mặt kích động. Con viên hầu thú còn đang giả làm đại gia kiathấy ông liền nhảy dựng lên, nhảy tới bên người đối phương, líu ríu kêu, cònhoa chân múa tay vui sướng, có lẽ con viên hầu thú này trước mạt thế là một conkhỉ, tuy rằng lúc này béo phì nhưng động tác vẫn linh hoạt như trước.

Đệ nhị sờ sờ đầu của viên hầu thú, vốn ông đã nghĩ con sủng vật này củamình là khó thu phục nhất, dù sao ông đưa cho đối phương nhiệm vụ này cũng làcố tình gây khó dễ, trừ phi đối phương đem nó hầu hạ tốt, còn dùng vũ lực vừađấm vừa xoa, kỳ thật nó sẽ không nguyện ý trở về thành , nhưng cố tình con viênhầu thú này lại bị thu phục, còn là đội trở về đầu tiên.

Linh thú mèo...... Đệ nhị nhìn về phía linh thú trên đầu Trần Mộc ở xaxa, con linh thú kia cũng không đơn giản.

Ông tự xưng là Đệ nhị, nhưng vốn cũng không gọi bằng cái tên này, sở dĩcó tên này, cũng chỉ là do lúc trước tâm cao khí ngạo cứ liên tiếp thua trongtay người kia mà thôi.

"Ông ấy chính là Đệ nhị tiên sinh ?" Trần Mộc nhẹ giọng mở miệng, ngườitrên đài này, lực áp bách vô cùng cường đại, có thể so với con cá voi thú lúctrước.

"Đúng vậy." Tề Chích mở miệng, Đệ nhị, cũng là thần tượng của anh, tuyrằng chỉ là Đệ nhị mà thôi.

Ánh mắt của Đệ nhị dừng trên người Trần Mộc trong chốc lát, mới nói:

"Tuyển thủ dự thi trong giải đấu thế giới lần này đã được chọn rồi, kếtiếp, chính là đội huấn luyện, đội trưởng của đội ngũ dự thi lần này sẽ do TrầnMộc đảm nhiệm."

"Tôi ?" Trần Mộc kinh ngạc một chút, lại khôi phục bình thường, nếu nhưTề Chích không tham gia trận đấu, như vậy cũng chỉ có Chu Dật Cẩn làm đội trưởnghắn còn có thể chịu phục — cùng lắm buổi tối hắn sẽ đòi lại, nhưng người kháccuối cùng cũng sẽ không phục, có điều hiện giờ mình lại làm đội trưởng cũngkhông tồi.

"Những chuyện khác tôi sẽ thông báo cho thành chủ của các thành thị." Đệnhị vừa nói xong liền rời đi, ngược lại Trần Mộc phải ở lại nhận những ánh mắtlợi hại từ người của Thức tỉnh chi thành. Chuyện Trần Mộc là dị năng giả khôngkhí phần lớn mọi người đều biết, nhưng một người đến từ thành thị cấp ba dựavào thiên thạch đạt được dị năng, làm sao có thể khiến những người từ nhỏ đãcho rằng mình tài giỏi chịu phục?

Có điều cho dù không phục bọn họ cũng không có cách nào khác, bởi vì ngàyhôm sau, đám người Tề Chích và Trần Mộc sẽ trở lại Nghiên cứu chi thành, thậmchí những cường giả bên trong bọn họ, những người được lựa chọn tham gia giảiđấu thế giới cũng phải đi theo

Hết chương 78

Chương 79

Khương Tuấn Hoành, dị năng điều tra cấp tám, có thể cảm giác gió thổi cỏlay trong một phạm vi rất lớn, là tay súng ngắm.

Đỗ Trọng, dị năng hệ thủy cấp tám, có thể lái chiến xa, phi thuyền và hầunhư tất cả các loại phương tiện giao thông, cảm giác phương hướng rất mạnh.

Dư Giai, dị năng trị liệu cấp tám, có cả chứng chỉ hành nghề của Đông yvà Tây y, am hiểu giải phẫu khoa ngoại.

Cao Viện Viện, dị năng giả hệ phòng ngự cấp tám, có thể khởi động tấmphòng hộ ngăn cản công kích của dị năng giả dưới cấp chín, chống đỡ được mộtcông kích của cao thủ cấp chín, am hiểu xử lí thức ăn.

Trần Mộc nhìn tư liệu trong tay, âm thầm bội phục, những người này nếulợi dụng thật tốt có thể đạt được hiệt quả tuyệt vời, có điều, hắn không hềnghĩ tới, Thức tỉnh chi thành phái ra bốn người đều là hệ phụ trợ, tuy nhiênđúng là bọn họ đang khuyết thiếu những người như vậy, chẳng hạn như Cao ViệnViện, tuy rằng cô là con gái, nhưng dị năng như vậy khi đối mặt với một nhómlớn dị thú cấp thấp sẽ rất có hiệu quả.

Có điều, Thức tỉnh chi thành cử ra bốn đội viên dự thi, bọn họ cũng chỉcó thể cử ra sáu người, chỉ là trong đội ngũ của bọn họ, quả thật có nhữngngười năng lực bị lặp lại, chẳng hạn như Lý Quân và Lý Triết Tâm, dị năng hoàntoàn giống nhau, thực lực lại kém nhau rất nhiều, có Lý Quân tồn tại, Lý TriếtTâm hoàn toàn không nhất thiết phải dự thi, lại chẳng hạn như Trương Viêm vàHứa Lâm, hai người đều là dị năng giả hệ hỏa...... Mặt khác chính là Lý Dũng, LýDũng lực cực kì lớn, sức chiến đấu cũng không kém, nhưng anh ta không có nhiềuhiểu biết đối với vũ khí hiện đại, tính tình lại ngay thẳng......

"Đội ngũ của chúng ta là tạm thời gom vào, tuy rằng rất mạnh, nhưng trênphương diện hợp tác cũng không tốt." Tề Chích mở miệng. Tuy rằng đã tập huấnlâu như vậy nhưng dù sao vẫn khuyết thiếu đội viên hệ phụ trợ.

"Chúng ta giảm những người nào?" Trần Mộc hỏi, theo như ý tưởng của hắn,dị năng hệ hỏa nên cắt bỏ Hứa Lâm, Lý Triết Tâm và Lý Dũng cũng không để lại,bọn họ không thiếu người công kích.

"Hứa Lâm, Lý Triết Tâm còn có Lý Dũng." Tề Chích mở miệng. Tuy rằng TiếtMỹ Lệ lực công kích rất kém cỏi, nhưng là dị năng giả tốc độ, ở một phương diệnnào đó vẫn rất hữu dụng, tuy rằng Trương Viêm khi đối mặt với phụ nữ có chútchoáng váng, nhưng lực công kích cũng rất cường, còn có An Bình Chí, là dị nănggiả anh ta huấn luyện có tiền đồ nhất, các phương diện biểu hiện cũng khôngtồi, hơn nữa bởi vì sinh ra ở thế gia, âm mưu quỷ kế vẫn có thể chơi được.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Trần Mộc mở miệng, nhanh chóng viết xuống tưliệu về thí sinh dự thi của Nghiên cứu chi thành, khác không nói trong đội ngũcủa bọn họ cũng có hai người cấp chín...... Nói vậy ở trên thế giới cũng không tínhlà yếu đúng không.

Trần Mộc, đội trưởng, dị năng giả không khí cấp chín, giỏi về che dấuđiều tra.

Chu Dật Cẩn, dị năng giả hệ thực vật cấp cấp tám, tiến sĩ cơ giới, có thểcải tạo sửa chữa phần lớn máy móc.

Lý Quân, dị năng giả tổng hợp cấp chín, người có các phương diện tố chấtthân thể siêu cường, giỏi về sinh tồn và ẩn nấp ở dã ngoại.

An Bình Chí, dị năng giả hệ băng, am hiểu điều tra hoàn cảnh.

Tiết Mỹ Lệ, dị năng giả tốc độ cấp tám, am hiểu ẩn nấp cùng điều tra.

Trương Viêm, dị năng giả hệ hỏa cấp tám, am hiểu sinh tồn ở dã ngoại, lựccông kích mạnh.

Sau khi danh sách những người dự thi được định ra, đám người Hứa Lâm vàLý Triết Tâm cũng không có bất mãn gì, Hứa Lâm và Trương Viêm cũng không thiếulần đấu với nhau, mỗi lần đều là cậu ta thua, về phần Lý Triết Tâm và Lý Dũng,vốn bọn họ tham gia thi đấu cũng chỉ vì muốn người của U Minh thành sống tốthơn một chút mà thôi.

"Về sau, đội ngũ này liền giao cho cậu, nếu có người oán giận không đượcnghỉ ngơi, vậy đấy cũng là chuyện mà cậu phải giải quyết." Tề Chích vỗ vỗ bảvai Trần Mộc, vô cùng vui vẻ, ngày tiếp theo, anh ta có thể ở cùng với Chu DậtMinh trải qua thế giới hai người, về phần giải đấu thế giới, trận đấu lần đầuanh ta còn tham gia, hiện giờ anh ta cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không nên xôngvào góp vui làm gì, huống chi, vị trí của anh hoàn toàn có thể cho Lý Quân thaythế, tương phản, nếu anh ta tham gia trận đấu, nói không chừng liên minh sẽ bịngười ta cười chê là hết người.

Trần Mộc nhớ rõ, bản thân cũng từng nói qua là có quá ít ngày nghỉ...... Cóđiều không phải quả thật rất ít sao ? Mẹ của hắn bị bắt cóc từ lúc nào hắn cònkhông biết!

"Giải đấu thế giới định vào ngày mùng tám tháng tám, chúng ta sẽ xuấtphát vào ngày mùng một tháng tám, hiện tại có vài ngày ngày nghỉ, ngàymùng mười tháng sáu bắt đầu huấn luyện." An bài tốt chỗ ở cho người của Thứctỉnh chi thành, Trần Mộc mở miệng.

Nhân viên đều đã an bài tốt, kế tiếp, đương nhiên chính là về nhà. Lầnnày trở về từ Thức tỉnh chi thành, ngoại trừ ba người Kim Phán Nhi, Trần Mộcđương nhiên muốn đem họ về nhà, mặt khác, chính là Chu Dật Cẩn .

Trần Mộc biết, Lưu Chân Chân hy vọng hắn có thể lấy một người vợ sinh mộtđứa con, nhưng nếu hắn cảm thấy ở cùng với Chu Dật Cẩn sẽ hạnh phúc, thì LưuChân Chân cũng không phản đối .

"Phán Nhi, mọi người ở nhà tôi được không ? Hiện giờ trong nhà rất lạnhlẽo, nhiều người cũng thêm náo nhiệt." Trần Mộc đối với Kim Phán Nhi mở miệng.

"Vậy phải phiền toái Trần đại ca !" Vài ngày qua đi, tâm tình của KimPhán Nhi cũng được điều chỉnh tốt, đối với quyết định này đương nhiên sẽ khôngphản đối.

"Không phiền toái, cô đồng ý là tốt rồi." Trần Mộc mở miệng, lại nhìnthấy Chu Dật Cẩn đã đi đến cửa, lập tức tiến lên vài bước kéo lấy tay đốiphương:

"Trong nhà em có người không ? Nếu không có người thì về nhà với anh đi."

"Em đến làm gì ?" Chu Dật Cẩn quay đầu. Tuy rằng rất muốn nói cho LưuChân Chân quan hệ của mình với Trần Mộc, nhưng nếu thật sự phải ngả bài, y vẫncảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Đi gặp mẹ anh, anh muốn giới thiệu em với mẹ anh"

"Mẹ anh ?" Chu Dật Cẩn ôm ngực nhìn về phía Trần Mộc:

"Không phải lần trước anh còn muốn chờ tới khi giải đấu thế giới kết thúcmới nói chuyện với mẹ anh sao ?"

"Lần trước là lần trước, tình huống hiện giờ không giống vậy." Trần Mộcvốn không quá chú ý, hiện giờ lại đã nhìn ra, rõ ràng Chu Dật Cẩn là năm phầnvui sướng năm phần không được tự nhiên.

"Cha mẹ em cũng muốn gặp anh." Chu Dật Cẩn mở miệng. Y đã sớm nói chuyệncủa mình và Trần Mộc, cha mẹ đều không phản đối, thậm chí còn tưởng tượng giúpy làm một đôi long phượng thai...... Nhiễm sắc thể nam là xy , cho nên có thể cócon trai hoặc con gái, nếu là hai người phụ nữ, nhiễm sắc thể đều là xx, chỉ sợcũng chỉ có thể sinh ra con gái. Những nhân viên nghiên cứu bọn họ cũng từngnói đùa, về sau sẽ không cần lo lắng thiếu phụ nữ, phải biết khi mạt thế chấmdứt số lượng phụ nữ cũng không còn bao nhiêu, khiến cho tất cả mọi người đều sợhãi.

Phụ nữ trời sinh có mẫu tính, khi mạt thế có rất nhiều người phụ nữ vìđem lương thực cho con mình mà chết đói, đó cũng là một niên kỷ đầy bạo loạn,bởi vì phụ nữ thân thể yếu nhược, thường sẽ không thể cướp được vật tư để sinhtồn......

Trần Mộc ngẩn ngơ, đột nhiên có chút chột dạ, ngoại trừ thực lực Chu DậtCẩn kém hơn hắn, còn lại cái gì cũng đều mạnh hơn, người của Chu gia sẽ khôngthảo phạt tập thể chứ? có lẽ lúc này nên đi hỏi Tề Chích một chút, không biếtanh ta làm thế nào mà đạt được sự đồng ý của người Chu gia.

Trần Mộc trên đường đã liên lạc với mẹ, nói mình có bạn cần trợ giúp, LưuChân Chân rất cao hứng biểu đạt bản thân vô cùng hoan nghênh, đợi đến khi TrầnMộc về nhà, đã thấy mẹ đứng chờ ở cửa.

Bởi vì lúc trước không thể tránh việc có chút không tin người khác nêncũng không thâm giao, thời điểm Trần Mộc ở Tinh Vân thành rất ít khi đưa bạn vềnhà, Lưu Chân Chân cùng Kim Phán Nhi cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, có điềungay cả như vậy, Lưu Chân Chân vẫn rất thích cô gái này, dựa vào cố gắng củabản thân nuôi sống một nhà, thật sự rất không tồi.

"Đồ ăn anh đều đã mua về rồi" Trong lúc Lưu Chân Chân tiếp đón mọi ngườiuống trà, Lương Thụy mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại, hôm nay có khách, cũngkhông thể dùng những đồ trong tủ lạnh tiếp đón mọi người?

Lưu Chân Chân đi lên nhận những thứ này, sau đó đi vào phòng bếp vớiLương Thụy, Trần Mộc muốn vào hỗ trợ, lại bị đẩy ra. Hắn vừa bị đẩy ra liềnnhìn thấy Chu Dật Cẩn đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thứ trong tay từ lúcbắt đầu đến giờ đã bị y nhu cho thành một loại chất lỏng, có thể chứng minh ykhông hề bình tĩnh.

"Tốt lắm, chúng ta đều đi ra ngoài chờ ăn cơm thôi, mẹ anh cũng không choem hỗ trợ." Trần Mộc lôi kéo đối phương ngồi xuống sô pha.

Chu Dật Cẩn rất khẩn trương, trên mặt cũng không hề có tiếu ý, Trần Mộctrêu chọc một hồi cũng không tháy đối phương có phản ứng gì, vừa quay đầu lại,lại nhìn thấy em gái của Kim Phán Nhi là Kim San San đang ngắm Chu Dật Cẩn.

Kim San San này, hắn cũng rất có ấn tượng, đời trước, Lâm An Liệt cũngthông đồng không ít nam nam nữ nữ, có điều duy nhất khiến hắn kinh ngạcchính là Kim San San, sau khi gã từ bỏ Kim San San, Kim Phán Nhi liền đem gãthu thập một hồi.

Có điều, tuy rằng như thế, lúc trước Kim San San bởi vì Lâm An Liệtmà thần hồn điên đảo, Trần Mộc cũng nhìn trong mắt, hiện tại, không phải KimSan San sẽ không coi trọng Chu Dật Cẩn chứ ? lại nói tiếp, Chu Dật Cẩn còn vĩđại hơn Lâm An Liệt nhiều lắm.

Trong lòng Trần Mộc có dự cảm về nguy cơ, đương nhiên cũng bắt đầu chú ýKim San San, sau đó trông chốc lát, có một cái dây leo quấn trên đùi của hắn......

"Vợ đại nhân ! Anh không hề có tư tâm, anh chỉ muốn biết vì sao cô ấy cứluôn nhìn em, có phải muốn dò xét người đàn ông của anh hay không?" Âm thanhtruyền đi nhờ vào không khí, đương nhiên Trần Mộc muốn cho giọng nói của mìnhchỉ có Chu Dật Cẩn nghe được cũng không thành vấn đề, cho nên, lấy chén trà chedấu, hắn nói một đống lời biểu đạt bản thân đang ghen tuông, Chu Dật Cẩn lạikhông dám phản bác, chỉ có thể thu hồi dây leo, trên mặt đã có chút đỏ.

Kim San San dường như đã suy nghĩ rất lâu, rốt cục nhỏ giọng nói ra:

"Chu tiên sinh, em có thể hỏi anh một vấn đề chứ ?" Cô ngẩng đầu nhìn ChuDật Cẩn, cảm thấy sắc mặt của y so với vừa rồi tốt hơn nhiều.

"Cô muốn hỏi cái gì?" Chu Dật Cẩn dịu sắc mặt, có điều cũng chứng minhkhi nãy Trần Mộc nói đúng ...... Sắc mặt y lại căng thẳng.

"Anh Từ nghỉ ngơi ở đâu ạ? À, chính là Từ Mặc Bạch." Mấy ngày hôm trước ởcùng với người của Nghiên cứu chi thành, cô cũng không dám nói chuyện với ngườikhác, chị của cô có quan hệ khá tốt với Thẩm Lâm, nhưng cô cũng không dám, saunày, ngược lại Từ Mặc Bạch đã nói chuyện không ít với cô, hơn nữa...... Mặt Kim SanSan đỏ lên.

"Từ Mặc Bạch ? Về sau cậu ta sẽ trở thành nhân viên nghiên cứu của Nghiêncứu chi thành, qua vài ngày nữa sẽ được sắp xếp chỗ ở, đến lúc đó cô muốn hỏicậu ta, hay muốn tôi đưa số điện thoại luôn?" Nhiệt độ trên mặt đã giảm xuống,Chu Dật Cẩn cười cười.

"Không cần !" Kim San San vội vàng cự tuyệt, nhăn nhó một chút, mới nói:

"Số điện thoại của anh ấy em biết, chỉ là sau khi xuống phi thuyền vẫnchưa hề liên lạc ......"

"Hiện giờ có lẽ cậu ta không thể tùy tiện liên hệ với người khác." ChuDật Cẩn mở miệng. Từ Mặc Bạch tự nhận được phụ nữ hoan nghênh cũng không phảithổi phồng, không ngờ chỉ mới hai ngày, đã thông đồng với một tiểu mỹ nữ nhưvậy, có lẽ do cuộc sống tốt hơn, Kim San San xinh đẹp hơn Kim Phán Nhi khánhiều.

Kim San San gật đầu, lui vào góc hẻo lánh, ngược lại Kim Phán Nhi bắt đầulo lắng:

"Từ Mặc Bạch này......"

"Từ Mặc Bạch làm người không tồi, chính là có chút hoa tâm, muốn khiếncho cậu ta không lăng nhăng cũng cần có thủ đoạn." Chu Dật Cẩn đưa ra ý kiếntrọng tâm. Y cũng không sợ Kim San San bị Từ Mặc Bạch lừa gạt mà đem đánh giánày nói ra. Từ Mặc Bạch là người thế nào, làm bạn cùng lớp nhiều năm mọi ngườivẫn luôn biết rõ. Có điều lúc này, ngược lại y đã quên đi sự khẩn trương lúcnãy, nhìn về phía Kim San San bên cạnh sắc mặt vô cùng hồng, y ngồi ngay ngắn,có cái gì mà phải khẩn trương? Y không hề kém người khác chút nào !

Trần Mộc giúp đỡ Lưu Chân Chân đem đồ ăn mang lên, nhìn thấy Lưu ChânChân và Lương Thụy phối hợp ăn ý, đột nhiên có chút cảm khái. Tuy rằng ngườinhà của Lương Thụy không được tốt lắm, nhưng nếu ông đã nguyện ý cùng Lưu ChânChân trải qua những ngày sau này, như vậy cũng rất không tồi, dù sao tuổi củamẹ hắn cũng không còn nhỏ nữa, muốn tìm một người đàn ông hoàn mỹ dường nhưcũng không có khả năng, có một người đàn ông thật tâm yêu bà cũng là đủ rồi.

Đồ ăn rất phong phú, Lưu Chân Chân lại rất thích đám người Kim Phán Nhi,không khí cũng hòa hợp, mà Chu Dật Cẩn lúc trước đã từng làm khách, ngay cảkhẩu vị của y Lưu Chân Chân cũng rất rõ ràng. Lấy vài món mà Chu Dật Cẩn thíchăn, cố ý để trước mặt y.

Ăn xong cơm chiều, Kim Phán Nhi liền mang em trai em gái mình đi ra ngoàimột chút, cũng nhìn ra được cô có một bụng lời muốn nói với Kim San San. TrầnMộc cũng biết, chuyện lúc trước cha mẹ Kim Phán Nhi đã bỏ mặc cô, dường như côđã đem hai đứa em của mình nuôi như con, hiện giờ con gái muốn nói chuyện yêuđương, khẳng định trong lòng không thoải mái.

Kim Phán Nhi rời khỏi, Lương Thụy cũng rất chủ động đi rửa chén, thiênthời địa lợi nhân hoà, vừa lúc là thời cơ ngả bài.

Trần Mộc ngồi xuống bên cạnh Lưu Chân Chân :

"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ"

"Chuyện gì ?" Lưu Chân Chân gọt lê, gọt xong liền để ở trên bàn. Lúctrước Lương Thụy cũng tích góp được không ít tài sản, hiện nay lại đang làm mộtvài đầu tư. Ông ấy không giống Trần Khải không muốn để tiền trong nhà, ngượclại ngoại trừ số tiền dùng để đầu tư còn lại đều đưa cho Lưu Chân Chân, hơn nữacùng với số tài sản sau khi ly hôn Trần Khải được nhận, hiện giờ Lưu Chân Chânrất dư dả, những loại hoa quả này mỗi ngày đều có thể ăn.

"Con có người muốn làm bạn cả đời......"

"Chu Dật Cẩn ?" Lưu Chân Chân đánh gãy lời nói của Trần Mộc, sau đó cườitủm tỉm nhìn về phía Chu Dật Cẩn đang ngồi một bên vểnh tai lắng nghe, lập tứcChu Dật Cẩn có chút cảm giác không có chỗ để chân tay.

"Mẹ......" Trần Mộc có chút kinh ngạc.

"Tuy rằng các con giữ bí mật công việc rất tốt, nhưng mẹ mỗi ngày đềugiúp con thu dọn phòng ở, con là cái đồ không thích thu dọn chăn gối, nhưng mỗingày chăn đệm đều vô cùng ngay ngắn giống như chưa hề bị động vào...... Cứ như vậy,bình thường con ta ngủ ở đâu?" Lưu Chân Chân lại bình tĩnh bắt đầu gọt táo.Thật ra mấy ngày này trong lòng bà cũng không yên ổn, vốn bà còn muốn có mộtđứa con dâu cùng nhau đi mua sắm cùng nhau dạo phố, kết quả con dâu biến thànhnam ...... Nghĩ tới việc nói chuyện với Chu Dật Cẩn về những trang sức mới đangthịnh hành là không thể rồi.

Thời điểm ban đầu bà cũng có chút bất mãn, sau đó ngẫm lại, chỉ cần contrai mình vui vẻ thì cũng có sao đâu, về phần thừa kế...... Họ Trần này, bà cũngkhông muốn tiếp tục duy trì, hơn nữa, cho dù muốn ôm cháu, cùng lắm thì dùngcách đẻ thay là được, bọn họ cũng không thiếu tiền.

Trần Mộc không nghĩ tới chăn của mình sẽ bán đứng mình, có điều, chuyệncũng đã được giải quyết một cách hoàn mỹ, vẫn rất không tồi:

"Mẹ, sao mẹ không nói gì với con?"

"Tuổi trẻ ngượng ngùng, tôi cũng không nhất thiết phải khiến cho các anhđỏ mặt, đúng không?" Ngón tay của Lưu Chân Chân chỉ về phía mặt của Chu DậtCẩn:

"Có điều, phòng trong nhà không đủ, lần này mẹ cũng không sắp phòng choTiểu Cẩn, chỉ có thể ủy khuất các con ở cùng phòng ."

Lúc này, ngay cả Trần Mộc cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Ngây người ở phòng khách khá lâu đám người Kim Phán Nhi mới trở về phòng,Chu Dật Cẩn còn chậm chạp không muốn tới phòng của Trần Mộc.

"Em định ngồi đây đến hừng đông ?" Trần Mộc kéo tay của Chu Dật Cẩn, lúctrước còn có điềm cố kỵ, lần này lại không giống như vậy, một đêm tốt đẹp nhưvậy, nếu hắn còn không nắm chắc thì quá ngu ngốc rồi!

"Đi thì đi." Chu Dật Cẩn đứng dậy, một dây leo bò về phía Trần Mộc, lạibị phong nhận của đối phương cắt đứt , Trần Mộc nắm sợi dây leo bị cắt đứt kia:

"Động tĩnh quá lớn, khẳng định mẹ của anh sẽ xuống xem tình huống, còn cóKim Phán Nhi......"

Chu Dật Cẩn tạm thời nhận mệnh, có lẽ, y nên đi hỏi Chu Dật Minh mộtchút, có thuốc mê gì có thể khiến cho toàn thân đối phương vô lực hay không.

Đêm nay đối với Trần Mộc mà nói đương nhiên là rất tốt đẹp, ngay cả ChuDật Cẩn, bởi vì đã thành thói quen nên cảm giác cũng không tồi.

Ngày hôm sau, thiếu chút nữa Chu Dật Cẩn đã không còn mặt mũi ra cửa, cóđiều cũng cùng vẫn chỉnh lí lại bản thân rồi ra ngoài, sau đó liền nhận đượcđiện thoại của Chu Dật Minh, muốn mời y và Trần Mộc ăn cơm trưa.

Cùng Trần Mộc đi vào Thời Đại Kim Cương, Chu Dật Cẩn có chút đau thắtlưng liền nhìn thấy Chu Dật Minh cũng đang che eo, có lẽ anh trai của y so vớiy còn thảm hơn.

Người so với người, tức chết người, nhưng trong lúc tức chết việc bảnthân không bằng người khác, cuối cùng cũng khiến cho bản thân cao hứng hơn mộtchút, Chu Dật Cẩn nhất thời cân bằng. ( là Dật nhà mình đang tức vì không bằnganh Mộc nhưng khi nhìn thấy anh trai mình thảm thì thấy cân bằng hơn )

Tối hôm qua Chu Dật Minh thực sự quá thảm, vốn, Tề Chích ngoại trừ lần đócũng chỉ đắc thủ có một lần, nhưng trong trận đấu lần này lại nhìn thấy TrầnMộc và Chu Dật Cẩn ân ân ái ái...... Sau khi trở về liền ép buộc anh một hồi.

Tề Chích tìm Trần Mộc, là vì đem nhiệm vụ cấp trên giao xuống đưa chohắn, còn có công việc huấn luyện kế tiếp cũng cần nghiên cứu kỹ lưỡng.

"Tối hôm qua em ngủ ở nhà Trần Mộc?" Đám người Trần Mộc nói chuyện ChuDật Minh không định nhúng tay, gọi em trai của mình lại gần.

"Đúng vậy." Chu Dật Cẩn còn có một chút cảm giác không được tự nhiên.

"Chịu thiệt?" Chu Dật Minh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.Thực lực của anh bình thường, vĩnh viễn cũng không có khả năng thức tỉnh dịnăng, bởi vì không đáp lại tình cảm của Tề Chích nên vẫn luôn cảm thấy áy náy,chỉ sợ cũng vô vọng với việc phản công, Chu Dật Cẩn lại không giống vậy, ChuDật Cẩn lúc này là dị năng giả hệ thực vật hiếm thấy, tại sao có thể cam chịunhận mệnh như vậy ?

"Anh, có cái... không..." Chu Dật Cẩn ấn thiết bị liên lạc trên tay, gửi tinnhắn đi, dị năng giả không khí khó đối phó, ai biết Trần Mộc có phải đangnghe lén hay không?

Khụ khụ, được rồi, đều ở trong phòng, cũng không tính nghe lén.

Chu Dật Minh nhận được tin nhắn, ngầm hiểu, ngón tay ấn nhẹ, một cái tinnhắn cũng phát ra:

"Ngày mai em tới lấy đi." Nếu Chu Dật Cẩn sử dụng xong mà thấy tốt...... Anhvẫn luôn giúp Tề Chích làm công việc của thành chủ, cũng nên được thưởng, đúngkhông ?

Ở trong ghế lô này, hai "Liên minh" khác nhau đều đang tự làm chuyện củamình, mà trong một cái ghế lô khác của Thời Đại Kim Cương, một người tuổi còntrẻ đang say khướt cầm bút ký tên mình lên một bản hợp đồng, còn ấn cả dấu tay.

Hạ Minh cảm thấy bản thân rất không hay ho, vốn, ông ta đã kinh doanhnhiều năm ở Tinh Vân thành, cũng có con đường với U Minh thành, tiền đồ quangminh đang chờ mình ở phía trước, kết quả, ngay ở một khắc sắp sửa thành cônglại đem ông ta kéo xuống khỏi đám mây.

Thời điểm biết được Vương Lập Công chết, Hạ Minh tức phát cuồng. Khi LạcKỳ đem chuyện của bọn họ nháo lớn, ông ta biết bản thân đã xong rồi.

Cũng may, ông ta còn có tiền, Hạ Minh quyết định thật nhanh, dùng rấtnhiều tiền để bác sĩ chỉnh dung toàn bộ cơ thể cho mình, đem mình từ một ôngchú trung niên biến thành một thiếu niên tuấn tú, sau đó, lại dùng rất nhiềutiền mua một bộ đàm liên lạc khác, đi tới Nghiên cứu chi thành.

Sở dĩ lựa chọn thành thị này cũng bởi vì gia tộc của ông ta đang ở Tổnghợp thành thị, nơi đó quá mức nguy hiểm, mà Thức tỉnh chi thành lại không dễdàng định cư, nông nghiệp thành thị lại bị quản lý gọn gàng ngăn nắp...... Vẫn nênđi Nghiên cứu chi thành, vừa có nơi có thể cho ông ta ẩn thân lại có cơ hội trởmình......

Ông ta biến thành một thanh niên tuấn mỹ, bộ đàm liên lạc trên tay cũngcủa người khác, sợ có người lần theo dấu vết tìm được mình nên chỉ dám dùng mộtthời gian liền bỏ. Muốn sống sót ở Nghiên cứu chi thành đương nhiên không dễdàng, may mắn, thẻ tín dụng trong tay ông ta có không ít, cũng không thiếutiền, nhưng nơi ở lại, chỉ có thể là làng chơi không kiểm tra thân phận.

Ở làng chơi, nơi nơi là những dụ hoặc nghênh đón người ta, Hạ Minh cũngkhông tránh được bị người khác đùa giỡn, ông ta hận cuộc sống như vậy, cố tìnhlại không thể thay đổi.

Nếu, có cơ hội cho ông ta một thân phận hữu dụng......

Có đôi khi, trong tay có tiền, có thể làm rất nhiều chuyện, cho dù hiệnnay khoa học kỹ thuật phát tiển, cũng không tránh được có người phạm tội. HạMinh đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch, muốn giết chết một người bình thường đểthay thế đối phương, chỉ cần sau này không đi xét nghiệm ADN, sẽ vĩnh viễnkhông bị người khác phát hiện ra.

Rất nhanh, Hạ Minh đã có một mục tiêu, là một người trẻ tuổi làm côngviệc buôn bán da thịt, ở một mình, không có người thân bạn bè nhưng lại có mộtcăn nhà nhỏ cha mẹ để lại.

Hạ Minh đầu tiên là tiêu tiền chỉnh dung giống đối phương, biến thành bộdáng của đối phương, sau đó ban đêm vụng trộm biến thành một người khác.

Sau khi thay đổi thân phận, vì không để người khác phát hiện, Hạ Minhkhông thể không tiếp tục làm công việc của đối phương, đồng thời cố gắng bồidưỡng tình cảm với linh thú vẫn bị đối phương bỏ quên.

Ông ta hận không thể giết chết "Khách nhân" của mình, lại không thể khôngchiều theo người khác, sau đó ông ta gặp Lương Lân, một tên ngốc trẻ tuổi lắmtiền.

Đem bản hợp đồng để trong lòng mình, Hạ Minh, không, hiện giờ ông ta đãkhông còn là Hạ Minh , lạnh lùng cười, rời khỏi Thời Đại Kim Cương. Ông ta vừađi không bao lâu, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng cùng nhau rời khỏi.

Hết chương 79

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả bạo phát !

Nói, mọi người tiếp tục cho động lực, nói không chừng ngày mai có thểviết được một vạn chữ ~

Edit: Edit bạo phát, đây là một trong những chương dài nhất đấy có biếtkhông, 5 nghìn chữ là cái định nghĩ gì, sắp hộc máu.

Chương 80: Lươnggia gặp chuyện không may

Cha mẹ của Chu Dật Cẩn vô cùng bận rộn, mặc dù lần này có vài ngày nghỉ,nhưng cũng chỉ đặt hẹn với Chu Dật Cẩn, ngày mùng 8 tháng 6 mời cả nhà Trần Mộcăn cơm.

Sau khi tách khỏi Chu Dật Minh và Tề Chích, Trần Mộc liền đưa Chu Dật Cẩnđến khu vui chơi phía bắc, tuy rằng nơi này là khu vui chơi, nhưng cũng khôngphải chỉ có trẻ con mới có thể đến đây chơi , ngược lại, rất nhiều kẻ có tiềnđều lựa chọn nơi này để thả lỏng.

Đủ các loại trò chơi ở trong này, số lượng đa dạng phong phú, có không ítngười đang đỏ mặt thét chói tai. Khu vui chơi lớn như vậy ở thành thị cấp bakhông hề có, vốn Trần Mộc cũng không chú ý tới nơi này, nhưng buổi sáng hôm nayLưu Chân Chân lại muốn hắn mang Chu Dật Cẩn tới nơi này hẹn hò, còn nói nơi nàyrất không tồi.

Ách...... Đối với những người bình thường như Lưu Chân Chân và Lương Thụy, cólẽ cảm giác rất tốt.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn ngồi trên thuyền hải tặc, đối diện là một cô gáibị dọa tới thét chói tai, sau đó còn vùi đầu vào trong lòng bạn trai mình, tuyrằng bạn trai của cô cũng có chút sợ, nhưng càng hưởng thụ cảm giác yêu thươngnhung nhớ bạn gái dành cho mình. Chỉ là...... Trần Mộc và Chu Dật Cẩn hai mặt nhìnnhau, cho dù hiện giờ thuyền hải tặc có từ trên trời rơi xuống bọn họ cũng sẽkhông sợ, càng đừng nói tới tình huống đã được chuẩn bị an toàn như thế này.Lúc trước, thời điểm huấn luyện Trần Mộc phải dùng dị năng không khí của mìnhđể điều tra và trốn tránh, cũng không thiếu trường hợp treo lủng lẳng trên không.Lý Quân là một tên vượn người Thái Sơn, Chu Dật Cẩn lại có thể bắt dây leotrong dừng để di chuyển khắp nơi, đó mới là vượn người Thái Sơn chân chính! Haingười như vậy, chơi trò thuyền hải tặc này chỉ thấy buồn bực mà thôi.

Còn có bungee...... Lúc trước Tề Chích để bọn họ đứng trên một cái vách núi,cái vách núi kia rất cao, bọn họ không hề có sự chuẩn bị gì đã bị Tề Chích đẩyxuống. Trần Mộc vận dụng dị năng khiến cho không khí cản lại thân thể để bảnthân có thể nhẹ nhàng không một tiếng động bình yên chạm đất, mà Chu Dật Cẩn,chỉ cần trong tay có hạt thực vật hoặc vách núi có thực vật mọc lên thì tuyệtđối không bao giờ bị quăng chết, mà hạt cây trên người y...... Mấy ngày hôm trướckhi Trần Mộc hôn y, cũng tìm thấy trong miệng y một hạt cây. Lúc trước y đểthiết bị liên lạc trong miệng, lúc này lại cất giấu "Vũ khí" của mình, về phầnbên trong tóc hay chỗ khác lại càng không cần phải nói.

Thắt dây an toàn, không nghĩ gì trong đâu, sau đó nhảy xuống, lại bị kéolên, lại tiếp tục nhảy xuống......

"Nói không chừng có thể thêm thứ này vào hạng mục huấn luyện, ngã càngnhiều mọi người càng bình tĩnh, cũng không khẩn trương như vậy nữa ." Khác vớinhững người có sắc mặt trắng bệch bên cạnh, Chu Dật Cẩn còn rất thích nhữnghoạt động như vậy, sắc mặt lúc này cũng hồng nhuận.

"Chỉ sợ cũng không có cơ hội này, đợi đến mùng mười, Tề Chích sẽ phái phithuyền đưa mọi người tới Châu Phi, những ngày kế tiếp chúng ta đều phải sinhtồn ở dã ngoại của Châu Phi." Tay của Trần Mộc đặt trên vai Chu Dật Cẩn, hắnrất thích động tác này, cái tay kia có thể sỗ sàng bất cứ lúc nào, còn có cảmgiác đang ôm Chu Dật Cẩn vào trong lòng mình.

"Không phải tháng tám mới bắt đầu trận đấu sao?" Chu Dật Cẩn nhíu mày.Châu Phi cũng không phải là liên minh người Hoa ở Châu Á. Nơi đó trước mạt thếvẫn còn một rừng cây nguyên thủy rất rộng lớn, động vật biến dị có rất nhiều,dã ngoại ở nơi đó còn đáng sợ hơn dã ngoại của Châu Á rất nhiều. Lại nói tớiphạm vi địa lý của liên minh người Hoa cũng chỉ có vùng đất bị lang thúchiếm đóng ở phương Bắc và rừng cây nguyên thủy ở phía nam là nguy hiểm hơnnhững chỗ khác. Những chỗ còn lại trước mạt thế đều bị bùng nổ dân số, số lượngđộng vật rất ít, cũng không nguy hiểm, đương nhiên, không nguy hiểm này chỉ lànói với bọn họ mà thôi. Với một người mình thường mà nói, nếu vận khí không tốtthì ngay cả một con côn trùng cũng có thể lấy mạng người đó.

Nhưng Châu Phi...... Phải biết, trước đây không lâu, một thành thị cấp ba củaChâu Phi đã bị Cuồng Sư thú đánh chiếm.

"Trước tiên đi để thích ứng với hoàn cảnh, trong các giải đấu thế giớitrước đây cũng không thiếu người chết." Trần Mộc mở miệng. Hơn nữa, chỉ khi gặpphải nguy hiểm mới có thể khiến cho một đoàn đội nhanh chóng trưởng thành.

Chơi một vòng quanh khu vui chơi, ngoại trừ trong nhà ma hắc ám để chobọn họ nhờ bóng tối mà che giấu những hành vi thân thiết của mình, những tròchơi khác đối với Trần Mộc mà nói đều rất không thú vị, còn có những trận đấugiữa hai con dị thú đã bị đói bụng lâu ngày rồi bị đưa vào đấu trường để cắn xélẫn nhau...... Dị thú cấp bốn, cấp bậc đó với bọn mà nói là quá thấp, cảnh tượngnhư vậy cũng chỉ có những người chưa từng ra khỏi thành thị mới muốn xem, mớicó thể hưng phấn mà gào thét để trợ uy.

Có điều, tuy rằng bọn họ không quan tâm tới những trò chơi này, nhưng vẫnnắm tay đi trong khu trung tâm, có thể nhìn thấy rất nhiều những khung cảnh đadạng màu sắc cũng không tồi. Đây là lần đầu tiên Trần Mộc cẩn thận ngắm nhìnthành thị này, thành thị cấp một khác hoàn toàn so với thành thị cấp ba, ngườinơi này tuy bận rộn nhưng vẫn danh giá, tuyệt đối không xuất hiện hình ảnh đứabé mặt mũi bẩn thỉu hay cụ già tóc tai rối bời trên quần áo dính đầy dầu mỡ.

Chu Dật Cẩn là người lớn lên ở nơi này, nhưng phần lớn thời gian đều dànhcho học tập, cha mẹ của y cũng không giống các bậc cha mẹ bình thường đưa conmình đi dạo phố mua quần áo, nhìn các loại cửa hàng kỳ quái cũng cảm thấy rấtmới mẻ.

Bình thường bọn họ đều mặc trang phục tác chiến, đó là những loại cao cấpnhất được Nghiên cứu chi thành cung cấp, nhưng thi thoảng mua mấy bộ quần áohưu nhàn cũng không tồi. Trần Mộc mua cho Chu Dật Cẩn một thân quần áo màu đỏcó hình thức hơi kỳ quái, mặc trên người y sẽ làm nổi bật làn da của y, cũngkhiến cho Chu Dật Cẩn dường như trẻ lại mấy tuổi, nhìn qua giống như là mộtthiếu niên mười bảy mười tám. Chu Dật Cẩn lại chọn môt bộ quần áo tây trangchoTrần Mộc, trên người Trần Mộc có một loại khí chất trải qua tang thương, mặcbộ quần áo này vào ngược lại khiến người ta không thể đánh giá được tuổi thậtcủa hắn– những người đi phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh dung hiện giờ rất nhiều.

"Đã có người bắt đầu cảm thấy anh là một ông chú đi dụ dỗ thiếu niên connhà lành bước vào con đường lầm lỡ." Chu Dật Cẩn nhìn Trần Mộc không đổi sắcmặt đang lựa chọn đồ dùng tình thú, cố gắng trấn định. Đây là lần đầu tiên ybiết thuốc bôi trơn cũng có nhiều mùi hương như vậy, còn có mấy loại gậy gộchạt châu các kiểu...... Sau khi xem qua bản thuyết minh, Chu Dật Cẩn lập tức némnhững đồ đang cầm trong tay xuống, nếu Trần Mộc dám mua mấy thứ này, nhất địnhy sẽ khiến cho hắn đẹp mặt !

"Anh sẽ không mua mấy thứ đó. Anh rất tự tin vào 'Thực lực' của mình."Ngón tay Trần Mộc chỉ chỉ, cũng chọn hơn mười loại thuốc bôi trơn có màu sắcmùi hương khác nhau, cứ dùng từ từ còn lâu mới hết.

"Lại là một kẻ ỷ vào mình có tiền ăn chơi trác táng đùa bỡn người khác."Trần Mộc nghe thấy xa xa có người đang nhỏ giọng bàn luận, một người đàn ôngcao lớn trẻ tuổi và một người ít tuổi hơn đứng đối diện đang xoi mói nhìn bọnhọ, có lẽ hai người này cũng là một đôi. Có điều, căm ghét người giàu linh tinhvẫn luôn tồn tại, Trần Mộc nhớ rõ, thời điểm bản thân nghèo túng ở đời trước,cũng không ngại dùng ác ý lướn nhất của mình để đo lường những quý nhân quần áochỉnh tề đi bằng xe hơi.

Có điều, những lời này lúc trước Chu Dật Cẩn lúc cũng từng nói...... Nếu ChuDật Cẩn và những người khác đều nhìn hắn như vậy, buổi tối hắn sẽ không kháchkhí!

Đợi đến khi Trần Mộc đưa Chu Dật Cẩn trở về đã sắp nửa đêm. Hắn cứ nghĩLưu Chân Chân và Lương Thụy đã đi ngủ rồi, lại không nghĩ tới bên trong biệtthự vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Trần Mộc vừa vào cửa đã nhìn thấy người của Lương gia mấy ngày hôm trướccòn khiến cho hắn chán ghét đang không thiếu một người ngồi trong phòng khách.Ôn Nguyệt cầm một cái khăn tay, ngồi ở góc hẻo lánh mà lau nước mắt, còn có đứacháu của Lương Thụy dường như trước giờ vẫn không phục với hắn, lúc này sắc mặttrắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng.

Lương Lân không bao giờ ngờ tới người đàn ông xinh đẹp mà mình vô cùngthích kia lại lừa mình ký hợp đồng di dời tài sản.

Hơn bốn tháng trước, Lương Thụy rời khỏi Lương gia, cậu ta đã trở thànhchủ nhân của Lương gia. Tuy rằng bản thân của cậu ta rất bình thường, nhưngLương thị đã đi vào quỹ đạo, cũng không thể tạo ra sai lầm to lớn gì. Sau đó batháng trước, cậu ta đụng phải Tần Ngọc. Mặc dù Tần Ngọc đang ngồi ở sô pha củaPhượng Minh các, lại không giống những người khác quan tâm cậu ta có bao nhiêutiền, ngược lại Tần Ngọc giống như hồng nhan tri kỷ của cậu ta, còn giúp cậu tagiải quyết tâm tình buồn khổ, giúp cậu ta những vấn đề của công ty mà cậu takhông biết phải giải quyết như thế nào, thậm chí, bởi vì có Tần Ngọc tồn tạinên cậu ta mới có thể lấy được một số vụ làm ăn không tồi, khiến cho Lương lãogia ban đầu còn nghi ngờ việc bản thân để Lương Thụy rời đi lúc này lại tinquyết định của mình là chính xác, cũng không trông chừng mọi việc nữa mà buôngtay để cậu ta làm hết.

Tất cả mọi thứ dường như đều đi về phía tốt đẹp, cho dù con riêng củaLương Thụy hiện giờ có thực lực cường đại, nhưng cho dù có cường đại cũng chỉlà người phải dựa vào dị thú mà duy trì mạng sống, làm sao có thể sánh với cậuta vừa có tiền lại tự do tự tại?

Nhưng toàn bộ cuộc sống tốt đẹp như vậy đã hoàn toàn tan biến vào ngàyhôm qua!

Tần Ngọc cũng chỉ là một kẻ làm công việc buông bán da thịt, lớn lên xinhđẹp lại có năng lực mới có thể tìm niềm vui cho cậu ta, nhưng dạng người nàylàm thế nào lại có bản lĩnh mua được thuốc mê, còn khiến cho cậu ta kí vào hợpđồng di dời tài sản? Lương Lân trắng cả mặt, trong lòng giống như đã đánh đổbình ngũ vị, không thể nói rõ tư vị hiện giờ trong lòng là gì.

Trần Mộc được Lương Thụy nói hai ba câu giải thích, cũng hiểu biết ngọnnguồn sự việc.

Lương lão gia vẫn không chịu uỷ quyền cho Lương Thụy, đối với đứa con cảnày cũng phòng bị vạn lần, nhưng không bao lâu sau đã đem một nửa cổ phần dướidanh nghĩa của mình cho cháu trai, chỉ sợ cháu trai không đủ quyền lực khôngthể áp chế được người khác, mà hiện tại, cổ phần của Lương thị trong tay LươngLân đều bởi vì một bản hiệp nghị mà không hiểu tại sao Lương Lân lại kí tên, đãtrở thành của người khác.

"Người nọ chuốc thuốc Lân nhi ! đó là bản hợp đồng lừa gạt, là vi phạmpháp luật !" Ôn Nguyệt ở một bên ồn ào. Trước giờ bà ta cũng chưa bao giờ chú ýtới điều khoản pháp luật này nọ, những lời này đều là do Lương lão gia lúctrước đã nói qua:

"Sao có thể như vậy ! Lân nhi của tôi đã bị gã hại thành bộ dạng gì rồi?Nhất định phải bắt gã lại !"

"Một bản hợp đồng như vậy bình thường đều cần hai bên cùng có mặt ở đó,tại sao lại có khả năng di dời tài sản nhanh như vậy được?" Trần Mộc hỏi. Hợpđồng di dời cổ phần của công ty, còn là 20 % cổ phần của một xí nghiệp lớn nhưLương thị, tại sao khi hai bên không có mặt mà lại có hiệu lực như vậy ? Hợpđồng kiểu này phải là chuyển khoản số tiền trong tài khoản của Lương Lân mớiđúng.

"Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì......" Lương Lân mở miệng. Mấy ngàyhôm trước, cậu ta còn cảm thấy ông nội của mình không nên đi lấy lòng Trần Mộc,hiện giờ đã đem Trần Mộc trở thành cọng cỏ cứu mạng:

"Không phải anh quen biết với thành chủ hay sao ? Anh để ngài ấy đi điềutra chuyện này đi!"

"Thành chủ cũng không phải thuộc hạ của tôi, làm sao có khả năng tôi muốnanh ta giúp đỡ anh ta phải đi giúp đỡ?" Giọng điệu ra lệnh của Lương Lân khiếncho Trần Mộc có chút bất mãn.

"Trần Mộc, cổ phần trong tay chúng tôi hiện giờ chưa tới một nửa, chỉ cầnđối phương không chừa đường sống, Lương thị sẽ phải đổi chủ, coi như ông giànhư tôi cầu xin cậu vậy." vẻ mặt Lương lão gia đầy bi thương, Lương thị là mộttay ông ta phát triển lên, không ngờ tới khi già rồi lại phải đổi chủ...... Đả kíchnhư vậy ông ta không thể chịu nổi.

Lương gia cũng quen biết không ít người có quyền thế, nhưng Tần Ngọc kiađã thu mua không ít cổ phần của Lương thị, hơn nữa trong tay Lương Lân còn có25% cổ phần, khiến gã lập tức trở thành cổ đông lớn nhất của Lương thị. Phảibiết, lúc này trong tay ông ta cũng chỉ còn 25% cổ phần của công ty. Hiện giờcả ông ta và Tần Ngọc đều bắt đầu thu mua tán cổ, hoặc phải đem số cổ phần trêntay Tần Ngọc lấy trở về!

"Vốn chuyện của Lương gia cũng chẳng có liên quan gì tới tôi, nhưng nểmặt chú Lương, tôi sẽ giúp các người hỏi thăm một chút." Trần Mộc muốn sớm đuổibọn họ đi. Ngày mai hắn sẽ nhờ Tề Chích điều tra một chút, nếu thật sự Tần Ngọckia làm chuyện trái pháp luật, như vậy những thứ kia của Lương gia cũng có thểlấy lại, nếu tất cả đều hợp pháp, thì cho dù là thành chủ cũng chẳng cócách nào, không phải sao?

Trần Mộc cũng không sợ bọn họ quấn lấy mình, hắn giúp đỡ một lần đã làhết lòng hết dạ rồi, về sau cũng không vì nhũng người này mà bận rộn, lần này......Dù thế nào hắn cũng phải quan tâm tới chuyện của Lương Thụy và mẹ mình.

Người của Lương gia rời đi, sắc mặt của Lưu Chân Chân lại rất khó coi,Lương Thụy một bên dỗ dành Lưu Chân Chân, một bên giải thích với Trần Mộc.Chuyện ngày hôm qua ngẫm lại cũng biết là do Lương Lân, nhưng bị như vậy cũngliên quan tới việc cậu ta không hề có đầu óc, Tần Ngọc có thủ đoạn như vậy, rõràng là không đơn giản, cũng không biết cổ phần công ty của Lương thị có thểlấy về hay không.

Dù sao cũng là nơi mình đã làm việc vài thập niên, cũng đã tiêu phí biếtbao tâm huyết ở trong đó, Lương Thụy không hy vọng Lương thị thật sự đổi chủ.

"Chú Lương, chú không cần giải thích với cháu, chú và mẹ vui vẻ là đượcrồi." Trần Mộc nhìn ra được, tình cảm của Lương Thụy và Lưu Chân Chân cũngkhông tồi.

"Cái khác em không nói, anh hiếu kính cha anh cũng là chuyện nên làm,nhưng khiến cho em bực mình là Ôn Nguyệt kia dựa vào thứ gì mà cho rằng tất cảmọi thứ phải thuộc về con trai của cô ta?" Sắc mặt Lưu Chân Chân khó coi mởmiệng. Vừa rồi khi Trần Mộc còn chưa trở về, bà và Lương Thụy từ chối giảiquyết chuyện này, muốn để người của Lương gia tìm đường khác, nhưng Ôn Nguyệtkia lại nói nếu Trần Mộc không giải quyết được chuyện này thì Lương Thụy phảibỏ tiền ra mua cổ phần của công ty về, đây là có chuyện gì?

"Chân Chân, em cũng biết đầu óc của cô ta không rõ ràng, những thứ củachúng ta sau này đều là của Tiểu Mộc." Lương Thụy lập tức biểu hiện trung tâm.

"Chú Lương, mẹ, hai người có tiền thì cứ tiêu, con cũng không thiếutiền." Trần Mộc mở miệng. Có thực lực, đương nhiên cũng có tiền, hiện giờ trongtay hắn vẫn còn một vài tài sản thượng vàng hạ cám, nhưng khẳng định đã vượt xaLương Thụy .

"Ngoại trừ Mộc Mộc, anh cũng phải cố gắng kiếm tiền, dù sao em cũng muốngiúp đứa nhỏ trong bụng mua phòng ở!" Lưu Chân Chân đột nhiên ném một viêntrọng bàng bom.

"Cái gì ? Chân Chân ?" Lương Thụy trợn tròn mắt.

"Hôm nay em cảm thấy không thoải mái, đi xét nghiệm mới biết được thì ralà mang thai ." Lưu Chân Chân cũng rất bất đắc dĩ. Bà căn bản không hề nghĩ tớiviệc sẽ có con với Lương Thụy, cho nên cũng không định đi làm thụ tinh trongống nghiệm, có điều xét thấy phần lớn mọi người đều không thể mang thai tựnhiên, ngay cả Trần Mộc cũng là do thụ tinh trong ống nghiệm mà có được, nên bàkhông hề nghĩ rằng mình có thể mang thai, kết quả, hôm nay sau khi Trần Mộc vàChu Dật Cẩn đi khỏi bà liền thấy cơ thể không thoải mái, hơn nữa bản thân đãlâu không có nguyệt sự......

Bà cũng đã sắp năm mươi tuổi, có thể nói là một sản phụ cao tuổi, có điềuhiện nay khoa học kĩ thuật phát triển, chỉ cần có con thì đều có thể bình ansinh ra, ở tuổi của bà cùng lắm là lúc ấy sẽ sinh mổ, chỉ cần ngâm mình trongdịch dinh dưỡng vài ngày là sẽ không sao, hơn nữa, tuổi thọ hiện giờ của conngười cũng dài hơn rất nhiều, bốn năm mươi tuổi mới kết hôn sinh con cũng khôngthiếu, chỉ cần bà cố gắng một chút là có thể thuận lợi sinh sản.

Vốn không định có con, nhưng nếu đã có thì Lưu Chân Chân cũng không địnhbỏ đứa bé. Vốn bà còn muốn cho Lương Thụy một kinh hỉ, cũng không biết nên đốimặt thế nào với Trần Mộc, lại không ngờ người của Lương gia tìm tới cửa .

Kỳ thật Lương Thụy rất thích trẻ con, Lương Lân hồi còn nhỏ ông cũng bếkhông ít, nhưng mỗi lần ông bế Lương Lân hoặc trêu chọc Lương Lân, Ôn Nguyệtlại có vẻ mặt đề phòng giống như ông muốn cướp con của cô ta không bằng. KhiLương Lân muốn thân thiết với ông một chút lại ở phía sau ngầm bảo Lương Lântránh xa ông. Ông và người vợ trước không có con, hơn phân nửa là vì vợ trướckhông muốn, sau này lớn tuổi, ông cũng không còn tâm tư muốn có người tâm sựnữa, cũng không nghĩ đến, hiện giờ tuổi của ông đã sắp bán trăm lại có được mộtđứa con của mình! Trong lúc nhất thời, Lương Thụy vui sướng vạn phần, thậm chícòn có cảm giác bản thân vui đến muốn ngất xỉu.

Trần Mộc cũng rất kinh ngạc, thậm chí còn có chút ghen tị, về sau mẹkhông chỉ của một mình hắn nữa .

Có điều, mẹ có đứa con khác ngược lại cũng giúp hắn thở phào nhẹ nhõm, vềsau cho dù hắn xảy ra chuyện gì...... Đương nhiên, khẳng định hắn sẽ không cóchuyện gì.

"Chú Lương, mẹ có em bé, chú cần phải bảo vệ mẹ thật tốt, đặc biệt khôngđược để người khác va chạm ." Trần Mộc nhanh chóng nghĩ đến chuyện lúc trước.

"Chú sẽ bảo vệ Chân Chân thật tốt!" Lương Thụy hận không thể đem Lưu ChânChân ôm lên.

Người một nhà vây quanh Lưu Chân Chân nghiên cứu những chuyện mà phụ nữmang thai nên chú ý, vừa lúc trời cũng đã tối, bộ đàm liên lạc của Lương Thụylại vang lên.

Lương Thụy nhận điện thoại của dãy số quen thuộc kia, sau đó lập tức thayđổi sắc mặt.

Lương lão gia té xỉu đã được đưa tới bệnh viện, bởi vì Tần Ngọc đã lấy cổphần trong tay bán cho người khác, người được bán kia cũng là người đã đi theoLương lão gia sáng lập nên Lương thị, con trai của nguyên lão Khương Minh, lúctrước vị nguyên lão kia đã vì Lương thị mà trả giá rất nhiều, Lương lão giacũng cho đối phương 5% cổ phần công ty, hiện giờ Tần Ngọc lại bán cổ phần trongtay cho đối phương...... Lương thị đã sắp đổi chủ ! Khương Minh và Lương Thụy gầnnhư cùng nhau lớn lên, lúc trước phối hợp với Lương Thụy cũng không tồi, nhưngLương Lân lại không hợp với ông ta, bởi vì Lương Lân luôn cảm thấy công ty làcủa mình, cũng không quen nhìn những tác phong của Khương Minh.

Nhưng hiện tại, Khương Minh là chủ nhân của Lương, Lương Lân ở công tycũng chỉ là thủ hạ của ông ta mà thôi.

Lương Thụy và Khương Minh quan hệ không tồi, cũng biết bản lĩnh củaKhương Minh không kém, lại không ngờ rằng Khương Minh sẽ ra tay. Chỉ là ông talàm như vậy có lẽ cũng có nguyên nhân, mà nguyên nhân kia khẳng định chính làLương Lân !

Khi Lương Thụy rời đi cũng đã nói với cha mình năng lực của Lương Lânkhông đủ, khuyên cha nên dạy dỗ cẩn thận Lương Lân, có điều rất rõ ràng cha ôngkhông đem lời nói của ông đặt ở trong lòng.

Lương Thụy đi đến bệnh viện xem tình hình của cha mình, Lưu Chân Chân trởvề phòng ngủ, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng trở về phòng.

"Có muốn liên lạc với anh trai em không?" Chu Dật Cẩn có chút bội phụcTần Ngọc kia, trong thời gian ngắn ngủn không đến một ngày, Tần Ngọc đã làmđược nhiều chuyện như vậy, rõ ràng đã sớm có âm mưu từ trước, nói không chừnggã ta và Khương Minh đã thông đồng từ lâu.

"Hơn nửa đêm rồi, không cần, nếu hiện giờ quấy rầy tới bọn họ, khẳng địnhTề Chích sẽ tìm anh liều mạng." Trần Mộc vui đùa. Hiện giờ đã quá nửa đêm,không bao lâu sẽ hừng đông, chuyện đến nước này có hơn kém vài tiếng đồng hồcũng không làm được gì.

Có điều, Tần Ngọc này nhìn qua thật đúng là không đơn giản.

Ngày hôm sau, Trần Mộc tìm Chu Dật Minh, cuối cùng cũng lấy được tin tứctin tức, lại càng khiến cho người ta thêm bội phục Tần Ngọc, vậy mà gã ta đãsớm rời khỏi Nghiên cứu chi thành !

Người hận thấu xương Tần Ngọc có, người khâm phục gã vạn phần cũng có. HạMinh, hiện tại hẳn phải gọi là Tần Ngọc, gã cũng rất bội phục chiêu thức ấy củamình. Gã đã giao dịch với người của U Minh thành trong một thời gian rất dài,căn bản không thiếu tiền, tổng tài sản trong những cái thẻ nặc danh của gã, nóikhông chừng còn có thể vượt qua tài sản của Lương thị, nhưng hiện tại gã khôngdám liên hệ người khác, nếu chỉ dựa vào tiền, có rất nhiều chuyện không thểgiải quyết được.

Gã đem cổ phần công ty Lương thị giao dịch với Khương Minh, cuối cùngcũng có được một cái tiểu trấn di động, phải biết, tiểu trấn di động hiện giờkhông phải là thứ muốn là mua được!

Bản thân gã có thực lực cấp bảy, chỉ cần trải qua một đoạn thời gian nữalà có thể hoàn toàn khôi phục, lại có một tiểu trấn di động, gã hoàn toàncó thể là một thổ hoàng đế, nếu có thể liên lạc lại với người của U Minh thành,lấy được một vài viên tinh hạch của dị thú, liên hệ với thượng tầng của Thứctỉnh chi thành...... Muốn quật khởi, muốn khiến những người trong gia tộc phải nhìnmình với cặp mắt khác xưa, muốn đem những người đó dẫm nát dưới lòng bàn chân,chỉ dựa vào một Lương thị con con khẳng định không thể. Hơn nữa, cổ phần côngty Lương thị ở tron tay gã cũng là một mối hiểm họa, còn không bằng sớm giao dịchcho người khác, dù sao, không có thứ gì có thể quan trọng hơn tính mạng cảumình.

Lúc này Hạ Minh vẫn còn chưa biết, U Minh thành đã quy phục Nghiên Cứuchi thành, càng không biết, sau khi gã liên lạc với người của Thức tỉnh chithành đã từng làm giao dịch với gã, sẽ có một cơ hội đang chờ gã ở phía trước.

Chuyện của Lương gia, ngay cả Chu Dật Minh cũng không có cách nào, bởi vìLương Lân không có cách chứng minh bản thân bị hạ thuốc mê, mà Tần Ngọc cũng đãrời khỏi tòa thành thị này, phải biết, hiện giờ phiền toái nhất chính là toànán vượt thành thị.

Hơn nữa nếu không nói những thứ này, thời điểm Lương lão gia gọi điện chocấp dưới cũ của mình muốn chống lại tân chủ tịch, lại phát hiện cấp dưới củaông ta đều oán than vang trời dậy đất với ông ta, mà đầu sỏ đắc tội với nhữngngười này chính là đứa cháu trai mà ông ta yêu thương nhất.

Tuy rằng Lương thị đổi chủ, nhưng trong tay Lương lão gia vẫn còn 25% cổphần công ty, ông ta cũng biết, Lương Thụy kinh doanh ở Lương thị hơn mười nămcũng đã có căn cơ của mình, đã từng nghĩ muốn đứa con lớn của mình trở về kếthừa sản nghiệp, nhưng Lương Thụy làm thế nào cũng không đồng ý, sau nàyLương lão gia lại biết được tin tức Lưu Chân Chân mang thai......

Hai đứa con trai, ông ta coi trọng đương nhiên là Lương Thụy, nếu khôngphải Lương Thụy không có con trai...... Hiện tại ngẫm lại, lại thấy hối hận vạnphần, nhưng đại thế đã mất, cho dù ông ta muốn lên sân khấu đấu tranh một lầnnữa cũng không có khả năng, chẳng lẽ thật sự ông ta phải an an phận phận ở nhàsống dựa vào tiền hoa hồng được chia sao?

Sau khi Lương Thụy biết cha của mình đã không còn trở ngại, cũng mặc kệmọi việc chỉ ở bên cạnh giúp Lưu Chân Chân an thai , Ôn Nguyệt cũng không camtâm, hai ba ngày lại tới khóc lóc kể lể, Trần Mộc tránh không kịp liền dứtkhoát chuyển đến nhà Chu Dật Cẩn, dù sao không tới vài ngày nữa bọn họ sẽ rờikhỏi thành thị này thậm chí là quốc gia này.

Đợi đến khi trận đấu kết thúc, hẳn đã qua ngày sinh của mẹ, cũng khôngbiết đứa bé trong bụng của mẹ là con trai hay con gái.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã đến ngày phải đi gặp cha mẹcủa Chu Dật Cẩn. Trần Mộc cố gắng ăn diện một chút, những dịp như thế này nếuăn mặc tùy ý, tuy rằng không bị xem nhẹ nhưng nhất định sẽ bị cho rằng bản thânkhông nghiêm túc. Không có bậc cha mẹ nào muốn nhìn thấy con mình ở cạnh ngườikhông xem trọng nó.

Cha mẹ của Chu Dật Cẩn đều tràn ngập hơi thở học thuật, rất ôn hòa, cũngkhông nói nhiều.

Gặp một đôi cha mẹ như vậy, Trần Mộc cũng không có chút áp lực nào, nhưngmấu chốt ở chỗ, người hắn gặp không phải chỉ có cha mẹ của Chu Dật Cẩn.

Xung quanh cái bàn lớn ngồi đầy người, ngoại trừ cha mẹ của Chu Dật Cẩn,còn có ông bà nội ông bà ngoại của y, mặt khác, chính là Chu Dật Minh và TềChích .

Trần Mộc ngồi bên cạnh Chu Dật Cẩn, vẻ mặt tươi cười nhưng lại có cảmgiác bị tam đường hội thẩm, đối với mỗi câu nói của những người này đều phảicẩn thận lắng nghe tỉ mỉ suy ngẫm, trừ phi có người hỏi mình, bằng không nên cốgắng ít nói, những lúc như thế này càng nói nhiều càng sai.

Nhìn Chu Dật Cẩn và Chu Dật Minh cùng mọi người ở chung hòa hợp, Trần Mộclòng còn lưu luyến liếc mắt với Tề Chích, thuận tiện cho đối phương một ánh mắtkính nể. Tề Chích thật sự là người có tài, nghe nói, mười năm trước anh ta đãtìm đến người của Chu gia nói về tâm ý của mình, chỉ sợ lúc ấy trận trận bày raso với lúc này còn đáng sợ hơn!

Tinh thần Trần Mộc buộc chặt, người của Chu gia lại coi như vừa lòng, cóđiều, việc này với việc Chu Dật Cẩn luôn luôn nói tốt về Trần Mộc trước mặt mọingười không phải không có liên quan. Nếu con của mình đã nhận định, như vậyphản đối nữa thì có tác dụng gì? Nếu thật sự Trần Mộc dám không đối sử tốt vớicon nhà mình, như vậy nhất định bọn họ sẽ đòi lại gấp bội!

Buổi tối, Trần Mộc theo thường lệ ngủ ở Chu gia, ôm Chu Dật Cẩn vào tronglòng. Hắn tiến đến bên tai đối phương:

"Cám ơn."

"Anh cám ơn em cái gì?"

"Em cũng không kể chuyện lúc trước bị anh lột sạch đồ cho cha mẹ đúngkhông? Khi đó em bị thương, anh cũng không chữa thương cho em cẩn thận......" TrầnMộc có chút ngượng ngùng.

"Nếu em nói ra, anh còn có thể dễ dàng qua cửa như vậy ?" Nói đến chuyệnlúc trước, Chu Dật Cẩn cũng có chút bất mãn .

"Anh xin lỗi." Trần Mộc hôn vài cái lên miệng Chu Dật Cẩn.

"Nếu anh cảm thấy có lỗi với em, vậy nhường em ở trên đi!" Chu Dật Cẩn cóchút khẩn trương, Chu Dật Minh cho y chai thuốc kia y vẫn để ở dưới gối đầu.

"Không thành vấn đề," Trần Mộc ôm cổ Chu Dật Cẩn, tay vừa mới sờ soạngliền đụng phải thứ gì đó ở dưới gối:

"Đây là cái gì ?"

"Không có gì !" Chu Dật Cẩn vội vàng mở miệng.

"Hình như đây là thứ Chu Dật Minh đưa cho em đúng không ?" Lúc trước tinhthần của hắn vẫn luôn buộc chặt, dẫn đến hậu quả hắn đem dị năng của mình pháthuy tới mức cực hạn, quan sát biểu tình của mỗi người, lắng nghe lời nói củamỗi người, bởi vậy, động tác nhỏ của Chu Dật Minh và Chu Dật Cẩn trong lúc đóđương nhiên cũng không thể tránh thoát được ánh mắt của hắn.

Chu Dật Cẩn sẽ không làm chuyện tổn thương đến mình, như vậy......

"Là anh trai em đưa ." Chu Dật Cẩn lấy tay muốn cầm cái chai, Trần Mộclại đem cái chai thu về.

[hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng] ! Thành bại ngay tại lúcnày ! Chu Dật Cẩn lấy ra một đoạn dây leo đánh nát cái chai trên tay Trần Mộc,đồng thời ngừng hô hấp, một vài loại thực vật tinh lọc không khí cũng mọc ra từtrên người y.

Thuốc mà Chu Dật Minh cung cấp là chất lỏng, đồng thời có thể phát huy,nghe nói, chỉ cần tiếp xúc là có thể khiến cho cả người vô lực dục hỏa đốtngười, theo như đề nghị của Chu Dật Minh, nên thừa dịp Trần Mộc ngủ thì hãydùng thuốc, nhưng gần đây Trần Mộc rất cảnh giác, cho dù ngủ thì chỉ cần y cóđộng tác hắn cũng sẽ tỉnh lại, lúc trước có mấy lần y nửa đêm xoay người, TrầnMộc đều tỉnh lại đem y ôm vào trong lòng. Thứ hai, dạng này lợi dụng lúc ngườita gặp khó khăn, nếu Trần Mộc tức giận sẽ không tốt lắm, còn không bằng mình quangminh chính đại mà sử dụng, tuy rằng Trần Mộc có dị năng là không khí, nhưnghiện giờ là hắn đang nắm cái chai,...... Vẫn có cơ hội khiến cho hắn bị chuốcthuốc!

"Chúng ta thử xem dược hiệu như thế nào đi." Trần Mộc ôm lấy Chu Dật Cẩn,nếu không phải đã sớm có phòng bị, vừa rồi khẳng định chất lỏng này sẽ chảytrên tay mình, nhưng hiện tại, những thứ bị tường khí của hắn chắn lại đều bịđẩy trở về.

Chân tay mềm nhũn, Chu Dật Cẩn không nhịn được mà muốn mắng, cái thứ đángchết này sao dược hiệu lại tốt như vậy cơ chứ! nhưng không đợi y nghĩ nhiều,Trần Mộc đã ép sát lại, bản thân cũng không nhịn được mà nghênh đón. Trong lỗmũi lại ngửi được một mùi hương ngọt ngào, lúc này Chu Dật Cẩn cũng phản ứnglại, thực vật tinh lọc không khí cái gì, đâu thể lợi hại bằng dị năng không khíở nơi đó?

Dược thủy như vậy có thể dùng để đối phó với Tề Chích, anh trai nhà mìnhchỉ cần bôi trên châm đồng rồi đâm đối phương là được, nhưng đối phó Trần Mộc......

Anh trai, đây là anh thật tâm giúp em sao? Thời điểm không nhịn được mà ômchặt lấy Trần Mộc, Chu Dật Cẩn mơ mơ màng màng nghĩ.

Hết chương 80

Tác giả có lời muốn nói: Sắp tám ngàn ! viết một buổi trưa a ~

Không tới một vạn, có điều tranh thủ ngày mai viết vậy !

Edit: Chương dài kỷ lục tính đến hiện tại, dài bằng hai chương bìnhthưòng, gần 7 ngàn chữ, không thể yêu thương được

Chương 81: Thảonguyên Châu Phi

Chuyện của Lương gia, bởi vì Tần Ngọc mất tích nên rất khó để truy cứu,cho dù người của Lương gia có không tình nguyện đến thế nào đi nữa, bọn họ cũngkhông có cách nào. Hơn nữa, Khương Minh cũng có bản lĩnh, đã sớm bồi dưỡng nhânviên của mình ở Lương thị rồi, lương lão gia có ép buộc cũng không được gì.

Ôn Nguyệt và Lương Lân một lòng muốn Trần Mộc hỗ trợ đem cổ phần công tylấy về, nhưng cuối cùng Lương lão gia cũng hiểu được, một lòng ngăn cản mới cóthể không để cho Ôn Nguyệt tới chỗ của Lưu Chân Chân khóc lóc lăn lộn om sòm.Trong lời nói của ông ta còn hy vọng Lương Thụy có thể trở về, cổ phần công tytrong tay ông cũng giao cho Lương Thụy mà không phải Lương Lân, có những thờiđiểm khi mọi chuyện đã qua đi rồi thì không có cách nào cứu vãn được nữa.

Buổi tối hôm đi gặp cha mẹ Chu gia, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng xem nhưđiên cuồng một đêm. Trần Mộc không phải cậu trai trẻ tuổi mới hơn hai mươi, lúctrước còn có chút khắc chế, hơn nữa Chu Dật Cẩn cũng không có khả năng làm quámức, nhưng buổi tối hôm ấy người chủ động là Chu Dật Cẩn, điều này không giốngvới mọi hôm.

Có được thực lực cường đại cũng không nhất định mọi phương diện đều cườngđại. Trần Mộc tự nhận coi như lợi hại, thời điểm xuống giường ngày hôm sau đềucảm thấy bản thân đã quá mức điên cuồng, mà Chu Dật Cẩn trực tiếp không xuốngnổi giường, thậm chí, lần đầu tiên còn không chảy máu, tối hôm qua lại bị rách!

Chu Dật Cẩn cảm thấy, hiện giờ bản thân cần một hộp thuốc bôi trĩ sanggiảm nhiệt trị nứt mặt sau!

"Tiểu Cẩn, anh đến xem em này. Trần Mộc nói em không quá thoải mái." ChuDật Minh đi vào phòng liền nhìn thấy em trai mình đang nằm bất động trêngiường.

Tối hôm qua người của Chu gia đều tề tụ, nhưng cũng là giai đoạn thựcnghiệm đang ở bước quan trọng nhất, rất nhiều số liệu đều cần ghi lại ngay lậptức. Về phương diện khác, những thứ đang nằm trong tay bọn họ là cơ mật nhất, ởtrong viện nghiên cứu còn tốt, vừa ra ngoài cũng không tránh được việc phải chuẩnbị vệ sĩ, bởi vậy ngốc ở bên ngoài quá lâu cũng không thấy thoải mái. Cho nên,hôm nay trời vừa sáng liền rời đi, có điều thời điểm bọn họ đi cũng đã cố ý ănbữa sáng mà Trần Mộc tự tay làm, sắc mặt cũng không tốt. Tuy rằng những phòngnày cách âm không tồi, nhưng tối hôm qua có cả Trần Mộc ở trong này, bọn họ sẽkhông nhịn được mà chú ý động tĩnh trong phòng của Chu Dật Cẩn, cố tình, cáiđộng tĩnh kia cũng không hề nhỏ!

Con trai nhà mình đã sớm bị người ta chiếm tiện nghi...... Muốn để người củaChu gia tâm tình tốt cũng không dễ dàng, cho nên, vừa mới sáng sớm bọn họ cũngkhông cho Trần Mộc và Tề Chích sắc mặt hòa nhã.

"Anh !" Giọng Chu Dật Cẩn khàn khàn, có chút phẫn nộ mở miệng.

"A ?" Chu Dật Minh cũng biết, tám phần là gặp rắc rối với lọ thuốc kia.Kỳ thật, vốn thuốc này là làm theo yêu cầu với phân lượng của Tề Chích, hiệntại ngẫm lại, thật đúng là không thích hợp cho Chu Dật Cẩn.

Em trai nhà mình đi ra ngoài vài ngày đã bị người ta bắt cóc, trong lòngChu Dật Minh chứa một bụng hỏa khí, nhưng lại có chút không thể tránh được.Hiện tại, càng chột dạ hơn, tuy rằng anh cũng có ý tưởng muốn để cho Chu DậtCẩn thử trước xem hiệu quả, nhưng lại không ngờ thực sự đã đem em mình dâng lênmiệng sói......

"Anh, anh đem thuốc này cho em dùng trước, tuy rằng em không thành công,nhưng không chừng anh Tề đã có phòng bị từ sớm." Chu Dật Cẩn mở miệng. Y biếtanh trai mình cũng không phải cố ý chỉnh mình, nhưng lại khiến bản thân phải ănkhổ...... Vẫn rất buồn bực .

Lần này thật sự vô cùng mất mặt! Cha mẹ ông bà nội ông bà ngoại đại kháiđã có phỏng đoán trong lòng !

Rõ ràng bản thân bởi vì có mặt người nhà nên mới nghĩ cách áp đảo TrầnMộc , kết quả...... Bình thường đầu óc của mình cũng rất tốt, tại sao tối hôm qualại mất bình tĩnh như vậy cơ chứ? Toàn nghĩ ra những cách không thể dùng được,đặc biệt là ở một nơi như thế này.

Chu Dật Minh nghe được lời nói của em trai, ngược lại sửng sốt, sáng sớm,Trần Mộc và Tề Chích đã dính với nhau, nếu Tề Chích hỏi thăm tin tức mà sớm cóphòng bị...... Trước đây anh có thể đè Tề Chích đều là do đối phương cố ý nhường!Có điều, ở phía dưới thì ở phía dưới, mặc dù có những lúc vô cùng không camlòng, nhưng cũng có khi ngẫm lại những chỗ tốt của Tề Chích lại vẫn thấy ngọtngào. Lại nói em trai mình, nếu thật sự nó vô cùng kiên định, anh cũng không tinTrần Mộc còn có áp được!

Hôm nay Trần Mộc rời giường từ rất sớm, nói chính xác hơn là tối hôm quahắn không hề ngủ.

Thật vất vả mới đem Chu Dật Cẩn làm tới ngất, lại phát hiện những ngườikhác trong nhà đã bắt đầu rời giường ...... Cắn răng một cái, Trần Mộc liền đi rửamặt, xuống bếp nấu ăn giúp mọi người trong Chu gia giảm nhiệt. Về sau hắn còntrông cậy vào người của Chu gia giúp hắn tạo ra một đứa con thông minh lanh lợithiên hạ đệ nhất đấy!

Tay nghề của Trần Mộc không tồi, ít nhất cũng tốt hơn rất nhiều so với TềChích. Bởi vì Tề Chích cũng đánh chủ ý muốn lấy lòng "Cha mẹ vợ đại nhân" nênhai người đã phối hợp ăn ý làm ra một bàn đồ ăn. Có điều, đợi người của Chu giađều đi hết, việc chung việc riêng cũng phải bàn bạc lại một chút.

Trần Mộc hỏi hiện trạng của mấy người đến từ Thức tỉnh chi thành, TềChích lại trách cứ Trần Mộc chỉ lo hưởng tuần trăng mật không để ý đến côngviệc chung. Trần Mộc lại hỏi mấy ngày nay mọi người đang làm gì, cuối cùng,phát hiện Tề Chích cũng chẳng làm được việc gì đang á khẩu không trả lời được.

Chuyện công nói xong, bây giờ đến chuyện riêng.

Hai người đều kiên quyết không muốn nói chi tiết cho đối phương — Bảo bốinhà mình phản ứng như thế nào chỉ một mình mình biết là được rồi, lại muốn biếtđối phương làm cách nào để dỗ dành khi bảo bối không vui, không được tự nhiên......Lần thứ hai cũng tan rã trong không vui.

Có điều, nghĩ đến Chu Dật Minh cố tình cống hiến, lại nhớ đến Chu Dật Cẩnlúc đầu thì điên cuồng lúc sau vừa ngủ vừa chau mày...... Trần Mộc cảm thấy cầnphải nhắc nhở Tề Chích một chút:

"Tốt nhất anh nên cẩn thận một chút, cái vị kia nhà anh cũng không phảidễ trêu đùa, chẳng lẽ anh không quan tâm gần đây anh ta đang nghiên cứu thứ gìsao?"

Tuy rằng phần lớn thời gian Chu Dật Minh đều bị chôn vùi trong đống côngviệc của thành chủ, nhưng làm thí nghiệm cũng là đam mê của anh. Trần Mộc tintưởng, vật như vậy anh ta cũng không muốn mất mặt mũi để người khác giúp đỡ,như vậy......

Tề Chích lập tức phản ứng lại, cuối cùng cũng hiểu được vì sao tối hômqua Trần Mộc không tiết chế như vậy. Xem ra, đồng minh của bọn họ vẫn cần phảiduy trì, mặt khác, cái bác gái trung niên vô cùng sùng bái mình ở trong phòngthí nghiệm của Chu Dật Minh cũng có thể trao đổi một chút...... Lại nói tiếp, ngườisùng bái thành chủ trẻ tuổi ở Nghiên cứu chi thành thật sự rất nhiều. trongphòng thí nghiệm của Chu Dật Minh có mười người, một nửa sùng bái Chu Dật Minh,một nửa khác lại sùng bái anh ta. Nhưng mấy cô gái và chàng trai kia anh takhông dám thông đồng, cũng chỉ có thể lấy lòng một bác gái trung niên để cóđược tin tức của Chu Dật Minh, không có cách nào, nếu người yêu ghen tuông thìngười nhận tai ương chính là bản thân !

Nhìn thấy Trần Mộc đang cầm một bát cháo, Tề Chích đã có mục tiêu cũngmuốn ra vẻ một phen. Sáng sớm nên ăn thanh đạm một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa,tối hôm qua đã làm gì trong lòng mọi người đều biết rõ mà.

Tuy rằng tay nghề nấu nướng của Tề Chích hỏng bét, nhưng ít nhất vẫn cóthể nấu cháo, chỉ cần lấy những nguyên liệu mà Trần Mộc đã soạn sẵn, phân rõchủ yếu, thứ yếu không ném linh tinh là tốt rồi.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới ngày mùng mườitháng sáu, Trần Mộc cùng Lưu Chân Chân và Lương Thụy tạm biệt, sau đó bước tớiphi thuyền đi tới Châu Phi.

Lần này, kỳ thật cũng có thể coi là xâm nhập phi pháp, vốn Chu Dật Cẩncũng không rõ tại sao Tề Chích phải chuẩn bị một cái phi thuyền lớn như vậy,nhưng đợi đến khi lên phi thuyền mới thấy nó cần thiết.

Lý Quân và lang thú của anh vậy mà cũng ở phía sau phi thuyền. Tuy rằnglang thú đang quỳ rạp trên mặt đất nhưng cũng chiếm vị trí rất lớn.

"Tuy rằng lần này chúng ta sẽ hạ cánh ở một nơi không người, có điều anhkhông sợ lang thú sẽ dẫn đến những vấn đề phiền toái à? Tuy rằng nơi đó cũng cólang thú, nhưng cũng không giống như con lang thú này." Một con dị thú cường đạidừng trên Châu Phi, chỉ sợ lãnh địa dị thú ở đó sẽ phải phân chia lại một lầnnữa ?

"Con dị thú này cũng giống như A Hổ, là vũ khí bí mật của liên minh. Anhvà Tề Chích đã thương lượng rất lâu mới quyết định đưa nó tới Châu Phi sớm mộtchút ." Trần Mộc mở miệng, có một con dị thú hỗ trợ, những nhiệm vụ sau nàycũng thoải mái hơn không ít.

Hiện nay dân số trên địa cầu không đến một trăm triệu, mà phần lớn mọingười có khi cả đời cũng không rời khỏi thành thị, cho nên lãnh thổ rộng lớnnày cũng trở thành địa bàn của vô số dị thú.

Nếu trên một mảnh đất rộng tới năm mươi vạn kilomet vuông không có mộttòa thành thị nào, khu vực như thế này sẽ được gọi là khu vực không có người.Lãnh địa của liên minh người Hoa, tổng cộng có hai khu không người, một là địabàn bị lang thú chiếm cứ ở phương bắc, một cái khác ở phía nam, nơi đó trướcmạt thế là một rừng cây nguyên thủy.

Mà ở Châu Phi, những nơi không người như vậy có rất nhiều.

Từng là thảo nguyên của Châu Phi, nay lại là khu vực săn bắt của dị thú,con người hoàn toàn không có cách nào chinh phục những nơi như thế này, thậmchí những dị thú này còn có thể công kích thành thị của con người, chiếm cứlãnh địa càng rộng lớn hơn.

Trước mạt thế, tuy rằng sư tử hổ báo đều là những loại động vạt săn mồiđáng sợ nhưng cũng có rất nhiều cách có thể quay phim chụp ảnh lại cuộc sốngsinh hoạt của chúng, mà hiện giờ những nơi đó đều là nơi cấm con người. Cho dùcó là cao thủ cấp mười cũng không dám dễ dàng đi vào, bởi vì chỉ cần một khikhông cẩn thận, nói không chừng còn có thể gặp phải dị thú cấp mười.

Đương nhiên, cho dù thảo nguyên Châu Phi có nguy hiểm đến thế nào cũngkhông thể so với biển cả rộng lớn. Trước mạt thế con người đã bắt đầu khai thácdầu mỏ và các loại tài nguyên khoáng sản dưới lòng đại dương, sau mạt thế lạichỉ có thể dựa vào vài loại tàu ngầm để quay phim chụp ảnh một phần đáy biển màthôi.

Tuy rằng hiện giờ Trần Mộc là đội trưởng của đội ngũ dự thi, nhưng mộtđội ngũ như thế này, bên trong còn có tương lai của liên minh, đương nhiênkhông thể dễ dàng để cho bọn họ vào những nơi quá nguy hiểm để huấn luyện, chonên, sau khi mọi người đều đi lên phi thuyền liền thấy được hai đại cao thủ cấpmười khiến cho những người khác tâm tình kích động.

"Đệ nhị tiên sinh ! Băng Phượng nữ sĩ !" Trần Mộc và Tề Chích cung kínhmở miệng. Lại nói tiếp, lần này mạo hiểm rất lớn mới có thể lựa chọn đi ChâuPhi để huấn luyện, cũng không phải không liên quan đến ám chỉ của Đệ nhị tiênsinh.

Có hai cao thủ cấp mười, một đám tinh anh, còn có rất nhiều vũ khí côngnghệ cao, bọn họ ở Châu Phi hẳn có thể sống sót!

"Chúng ta xuất phát đi." Đệ nhị cười tủm tỉm mở miệng, sau khi đạt tớicấp mười, ông giống như mở ra được một cánh cửa thần kỳ, cao thủ cấp mười phầnlớn đều muốn lui ở ẩn cũng là vì muốn thăm dò cánh của ấy là gì. Một lần, ôngcũng từng vì thế mà điên cuồng, thậm chí còn gắt gao dây dưa với người kia,cuối cùng, đối phương mang ông đi tới một chỗ mới có thể khiến cho ông tỉnh táolại.

Kỳ thật, hẳn là do tất cả mọi người may mắn, may mắn có người kia tồntại, nếu không có người kia, nói không chừng sẽ lại có thêm một mạt thế nữagiáng xuống trái đất, đến lúc đó không biết con người có còn sống sót nữakhông, hay chỉ có thể tìm một tinh cầu nào đó để phát triển?

Năng lực thích ứng của con người có bao nhiêu cường đại Đệ nhị rất rõràng.

"Trận đấu lần này chúng ta chỉ được phép thắng không được phép thất bại"Nhìn mười người ở phía dưới, Đệ nhị mở miệng, ngữ khí cũng không cho phép nghingờ. Giải thi đấu thế giới lần này còn liên quan đến một hiệp ước, liên minh hyvọng hiệp ước này có thể ký kết, những quốc gia khác lại không có nước nào tìnhnguyện.

Những người đó quá mức thiển cận, tuy rằng đầu tiên sẽ chỉ như dẫn kíp nổcủa trái boom, nhưng nếu mặc kệ quả boom này thì uy lực của nó sẽ càng ngàycàng lớn.

" Vâng !" Cho dù là đám người Trần Mộc hau những người đến từ Thức tỉnhchi thành, đều lập tức gật đầu đồng ý. Nếu là Trần Mộc ở trên đó dõng dạc, cólẽ bọn họ sẽ có chút không phục, nhưng hiện tại người nói chuyện trước mặt bọnhọ cũng chính là thần tượng của bọn họ!

"Bên trong mọi người có lẽ còn có người sau này sẽ nối nghiệp của chúngta, đợi đến sau này các người sẽ hiểu được ý muốn của chúng ta." Đệ nhị mởmiệng. Người kia đưa ra ý tưởng, ông hoàn thiện và lập ra kế hoạch, rất nhiềungười xem xong có lẽ sẽ nói là lỗi thời, nhưng điều đó cũng là vì thế giới này,mối uy hiếp tiềm tàng này, không thể chỉ bởi vì mọi người không để ý mà có thểbỏ qua!

Nếu đứng mà nhìn sẽ thấy xa hơn, điểm này Trần Mộc lĩnh hội rất sâu, nếuhắn vẫn là người của một cái thành thị cấp ba như lúc trước thì vĩnh viên sẽkhông bao giờ có thể tiếp xúc với những thứ như thế này.

Giống như đời trước, hắn đối với giải thi đấu thế giới cũng chỉ có mộtcái ấn tượng mơ hồ, cuối cùng còn biết được kết cục khi đó của liên minh vôcùng thảm thiết. Bắc Mĩ và liên minh Châu Âu còn gài bẫy lừa liên minh một vố,cụ thể là gì thì hắn lại không nắm được, nhưng có một đoạn thời gian, mỗi ngàycao tầng của liên minh đều cãi nhau với những người đó.

Cuối cùng phi thuyền cũng đáp xuống bên cạnh một mảnh đất không người, trongkhu đất này có lãnh địa của Sư đàn, cũng có cả những sinh vật nguy hiểm như báohoa và cá sấu tồn tại. Trên cơ bản, nơi nào của thảo nguyên cũng đều có nhữngsinh vật nguy hiểm tồn tại, có điều những nơi như thế này không thể sánh bằngnhững vùng đất không người, nếu xét đến ưu điểm thì chính là nơi nàykhông có dị thú cấp mười.

Sau khi để xuống ba chiếc chiến xa với mười hai người bọn họ cùng một conlang thú, phi thuyền liền rời đi. Trần Mộc chỉ huy mọi người xem xét vật tưtrên chiến xa sau đó phân phối đội ngũ.

Hắn và Chu Dật Cẩn, còn có Trương Viêm và Lý Quân một chiếc chiến xa,Băng Phượng nữ sĩ và Cao Viện Viện, Tiết Mỹ Lệ, Đỗ Trọng một chiếc chiến xa, màĐệ nhị tiên sinh, cùng với Khương Tuấn Hoành, Dư Giai, An Bình Chí một chiếcchiến xa.

Cứ như vậy, thực lực của ba chiếc chiến xa cũng không khác nhau lắm —Trần Mộc và Lý Quân liên thủ, hơn nữa cùng một con lang thú là có thểgiao chiến với một cao thủ cấp mười.

Nhiệm vụ kế tiếp của bọn họ chính là sống sót ở khu không người này.

Những cánh đồng cỏ ở đây có thể che dấu thân hình của bọn họ, bởi vì tiểulang đã che dấu hơi thở của mình, cũng bởi vì dị thú cấp thấp trí lực cũng thấpnên những con côn trùng này cứ tre già măng mọc mà đánh về phía bọn họ, đươngnhiên, bên trong này phần lớn là dị thú ăn cỏ, có thể tụ tập về đây cũng là dođộng tĩnh nơi này khá lớn.

Vừa mới kiểm tra vật tư xong thì phía trên đã có thêm một đống thi thểcủa dị thú côn trùng, Khương Tuấn Hoành phụ trách điều tra rất sợ hãi tiểulang, nhưng vẫn cố gắng thực hiện chức trách của mình:

"Có một đám linh cẩu thú đang chạy về phía này, có lẽ là bị mùi máu tươihấp dẫn !"

"Chúng ta nhanh chóng rời đi !" Trần Mộc mở miệng. Tuy rằng có Đệ nhịtiên sinh và Băng Phượng nữ sĩ ở đây, nhưng bọn họ đã đưa quyền chỉ huy chohắn.

Bọn họ vừa mới đáp xuống nơi này, hiện giờ không thích hợp tiến hành mộthồi đại chiến.

Chiến xa mà Nghiên cứu chi thành mới nghiên cứu thành công còn áp dụngmột vài đề nghị của Từ Mặc Bạch để gia cố, đương nhiên là vô cùng cứng rắn vữngchắc. Nếu chỉ đi trong bụi cỏ rậm rạp sẽ không có chút tổn hại nào, ba ngườilái xe cũng lái rất nhanh, một thoáng chốc đã rời xa khỏi nơi đáp xuống.

Trong số đội viện mà Băng Phượng nữ sĩ lựa chọn, chỉ có Đỗ Trọng là nam,cho nên ba người phụ nữ đều ngồi ở phía sau. Lại nói tiếp, lý do mà bà lựa chọnĐỗ Trọng chính là bởi vì Đỗ Trọng am hiểu lái xe.

Bởi vì có Băng Phượng là một cao thủ cấp mười tồn tại, mới đầu trong xerất im lặng, nhưng một lát sau Cao Viện Viện vẫn không nhịn được:

"Tại sao con lang thú kia lại ở cùng với các cô?" Cô nhìn Tiết Mỹ Lệ, rấtrõ ràng, con lang thú kia có quan hệ rất sâu với người của Nghiên cứu chithành.

Đó là lang thú đấy! Cũng có không ít người nuôi dưỡng lang thú từ lúc mớisinh, nhưng hung tính từ trong xương máu khiến cho chúng nó không chịu khuấtphục, sói khác với chó, ngay cả trước mạt thế điều ấy cũng rất rõ ràng. Huốngchi hơi thở trên người của con lang thú đi theo bọn họ cũng khác hoàn toàn vớiloại dị thú thuần dưỡng được nuôi từ nhỏ!

Kỳ thật, người cảm thấy khó hiểu cũng không chỉ có mình cô, Đỗ TrọngKhương, Tuấn Hoành còn có Dư Giai cũng rất kinh ngạc. Nếu không phải có Đệ nhịvà Băng Phượng ở đây, bọn họ đã sớm mở miệng ra hỏi.

"Con lang thú kia là đồng bọn của Lý Quân." Tiết Mỹ Lệ mở miệng. Chuyệnnày cũng không có gì phải giấu giếm, chờ thêm vài ngày nữa thì tất cả mọi ngườiđều sẽ biết. Hơn nữa, sau này ở trong cùng một đội ngũ, bọn họ sẽ cùng tiếncùng lui tình huống của những đội viên khác cũng nên hiểu biết hơn.

"Trách không được......" Cao Viện Viện sửng sốt trong chốc lát, mới có chútkhông cam lòng mở miệng:

"Có dị năng giả không khí và dị năng giả hệ thực vật còn chưa tính, vậymà có cả người có thể khiến cho lang thú nghe lời......" Thức tỉnh chi thành bọn họtrong mắt của Đệ nhị tiên sinh cũng không thể so với Nghiên cứu chi thành!

Nghi vấn như vậy cũng có rất nhiều người hỏi, chỉ có trong xe của TrầnMộc đều là bốn người quen thuộc nên mới không cần hỏi vấn đề đó.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn không muốn tách ra, mặt khác chọn hai đội viên làTrương Viêm và Lý Quân cũng bởi vì sự đặc thù của bọn họ, hai người kia ngay cảchiến xa cũng chưa từng được ngồi, còn có một bụng vấn đề nữa, dù sao cũngkhông thể để cho bọn họ đi tai họa người khác.

Thảo nguyên mênh mông bát ngát vô cùng đồ sộ, hơn nữa có cả một đàn ngựavằn chạy qua lại càng thêm đồ sộ. Thời điểm những con ngựa vằn này chạy qua cònkhiến cho mặt đất còn chấn động một lúc, nhìn cảnh tượng như vậy khiến cho conngười không thể tránh được sẽ cảm thấy bản thân thật sự vô cùng nhỏ bé.

Bụi đất bay lên, đàn dị thú nhanh chóng chạy qua...... Bản thân giống như mộtviên đá nhỏ nằm ven đường, ở vùng thảo nguyên rộng lớn này không chỗ nào khôngcó. Nếu so chiến xa đã mở rộng này với những con dị thú kia cũng có cảm giác vôcùng nhỏ bé. Trong khoảng thời gian ngắn, ý chí chiến đấu của Trần Mộc tràodâng, dường như muốn đi xuống chiến xa hét một tiếng thật lớn.

"Nếu đàn ngựa này mà chạy tới chỗ chúng ta, chiếc xe này có thể bị dẫmbẹp hay không ? Tôi cảm thấy chúng ta rời khỏi chiến xa sẽ càng linh hoạt hơn."Trương Viêm rất phá hỏng không khí mà mở miệng.

"Người anh em, tôi rất có tự tin với khoa học kỹ thuật !" Chu Dật Cẩnkhống chế chiến xa linh hoạt xoay 356 độ, bắt đầu nói thông số kĩ thuật củachiến xa:

"Tải trọng của chiếc chiến xa này là...... Cái bệ là...... Phía trên còn có lồngphòng hộ......"

Bầu không khí đã hoàn toàn không còn chút gì......

Hết chương 81

Chương 82: Linhcẩu thú

Dị thú côn trùng vĩnh viễn là loại dị thú có số lượng nhiều nhất, nhưngthực lực cũng không cường. Chiến xa một đường đi qua đã tông chết không biếtbao nhiêu con, mục tiêu của đám người Trần Mộc là sống sót, đương nhiên cũngkhông chủ động đi khiêu khích những loại dị thú quần cư, tất nhiên, những condị thú lạc đàn sẽ trở thành bữa cơm trong bụng của bọn họ.

Trần Mộc biết, trước tiên bọn họ phải tìm được một điểm dừng chân, lộ thiênngồi trên đất gì đó...... Nếu thật sự có một đám ngựa vằn thú, linh dương thú chạytới địa phương mà bọn họ đang ngốc ở đó...... Hoặc là, có một đám linh cẩu thú cảmthấy hứng thú với bọn họ...... Cho dù Chu Dật Cẩn rất tự tin với độ rắn chắc của bachiếc chiến xa này, hắn cũng không muốn nhìn ngắm dị thú qua cánh cửa xe.

Hơn nữa, hiện nay những dị thú cao cấp ngay cả thành thị cấp ba mà còn cóthể công hãm, mấy chiếc chiến xa này của bọn họ......

Thông báo cho Khương Tuấn Hoành dùng dị năng tìm kiếm điểm dừng chân thíchhợp, Trần Mộc lại để Lý Quân cưỡi lang thú đi bốn phía xem xét tình huống, chỉcó dị thú mới càng thêm hiểu biết phạm vi lãnh thổ của dị thú.

Tốc độ của lang thú rất nhanh, bởi vì do bọn họ không quen thuộc địa hìnhnên di chuyển có chút chậm, lang thú lại không cố kỵ những thứ này.

Dần dần nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, trời cũng bắt đầu tối.Trần Mộc nhíu mày, nếu không tìm được địa phương thích hợp để dừng chân, có khảnăng buổi tối bọn họ sẽ phải phân một nửa lực lượng để gác đêm, hơn nữa, cho dùcó người gác đêm, những người khác ngủ cũng sẽ không ngon, còn có khả năng sẽgặp phải các loại nguy hiểm.

"Ngao ô !" Đột nhiên, âm thanh của lang thú vang vọng trong không trung,đồng thời, giọng nói của Khương Tuấn Hoành cũng vang lên từ trong bộ đàm:

"Lý Quân cưỡi lang thú chạy tới ! không đúng, phía sau còn có một đámlinh cẩu thú !"

Linh cẩu thú ? Trần Mộc lập tức rời khỏi chiến xa. Loại dị thú này cấpbậc không cao, phần lớn là cấp bảy, con đầu đàn mạnh nhất cũng chỉ cấp tám. Cóđiều, tuy rằng chúng nó cấp bậc không cao, nhưng lại dám đoạt thức ăn trongmiệng của cuồng thú sư, trên thảo nguyên này, bọn chúng nổi danh là kẻ cướp.

Cho dù là dị thú cấp chịn, khi đối mặt với một đàn linh cẩu thú cũng chỉcó thể buông tha con mồi của mình, nếu hiện tại có một đám linh cẩu thú chạytới nơi này, như vậy, bọn họ sẽ phải trải qua một hồi chiến đấu gian khổ!

Dư Giai là dị năng giả chữa bệnh, dị năng của Khương Tuấn Hoành là điềutra, hai người ở lại trong xe không cần đi ra, Đệ nhị và Băng Phượng cũng khôngcó ý muốn chiến đấu, Trần Mộc khiến cho Cao Viện Viện khởi động lồng phòng hộ,bảo vệ ba chiếc chiến xa và những người ngồi bên trong, tất cả những người khácđều xuống xe chuẩn bị chiến đấu.

"Lý Quân đã sắp đến gần rồi, ước chừng linh cẩu thú có khoảng bảy támmươi con." Khương Tuấn Hoành đem tình huống điều tra báo cho mọi người, sau đó,không cần cậu ta nói cũng đã có thể nhìn thấy thân ảnh của lang thú.

Linh cẩu thú không lớn, sắc trời hiện giờ cũng đã đen, nương bóng đêm vàbụi cỏ để che dấu, chúng nó có thể che dấu rất tốt, đồng thời, chúng nó cũng cóchiến lược của mình, vị trí luôn luôn thay đổi, lại có thể cam đoan những contấn công sẽ luôn ở trong trạng thái tốt nhất, khi một kích không trúng, sẽ lậptức đổi con khác lên thay.

"Tôi và Chu Dật Cẩn chủ công, Tiết Mỹ Lệ và Đỗ Trọng bao vậy phía saulinh cẩu thú, Trương Viêm và An Chí Bình đứng ở hai bên, hôm nay, phải đemchúng giết sạch sẽ!" Trần Mộc hiện giờ đã nhìn ra, Lý Quân đem những con linhcẩu thú này tới tám phần là muốn giết sạch bọn chúng, anh ta là người ổn trọng,muốn làm như vậy khẳng định có lý do của anh.

Thảo nguyên, quả thực chính là chiến trường của Chu Dật Cẩn, y khống chếnhững cây cỏ này sinh trưởng, cuốn lấy năm con linh cẩu thú, còn không đợi nămcon linh cẩu thú này giãy dụa giống những con khác, các loại vũ khí đã liêntiếp bắn lên người của chúng, có hai con lập tức bị mất mạng, ngược lại ba conkhác đã giãy khỏi trói buộc, chạy tới nơi xa xa.

Mở màn trận chiến đã có lợi thế, tất cả mọi người vây quanh đều đi lên,vũ khí công nghệ cao còn có dị năng cùng nhau tiếp đón đám linh cẩu.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn phối hợp rất tốt, mỗi lần Chu Dật Cẩn mới cuốnlấy một con, Trần Mộc lập tức sẽ giết đối phương, cấp bậc của linh cẩu thúkhông thấp. Lúc đầu Chu Dật Cẩn có thể cuốn lấy bốn con là bởi vì đối phươngkhông phòng bị, hiện tại, chỉ khi đối phương không để ý y mới có thể cuốn lấymột con, đồng thời, những thực vật trưởng thành bên cạnh y cũng đã mọc thànhmột bức tường.

Trần Mộc đã bán thú hóa với A Hổ, nhảy một cái đã đè xuống đầu một conlinh cẩu thú, móng vuốt chui vào thân thể đối phương, dùng lực một chút đã đemnó chẻ thành hai nửa, đồng thời, dị năng cũng không qua loa, nếu trong phạm vibên cạnh hắn có linh cẩu thú, hắn sẽ khống chế không khí mà chúng hít vào tựbạo, linh cẩu thú không phải con người, chúng không biết phòng bị dị năng nàynhư thế nào ngược lại đã tiện nghi cho hắn.

Lý Quân và tiểu lang cũng nghiêm túc, rõ ràng tiểu lang cũng không có hảocảm với loại động vật này, một thoáng chốc đã có thể cắn chết một con. Lý Quânsức lực lớn, các phương diện tố chất của thân thể lại tốt, sức chiến đấu cũngkhông kém.

Biểu hiện của những người khác lại không tốt như vậy, An Bình Chí dùngbăng trùy và băng ám sát chết một con linh cẩu thú, bản thân lại bị một conkhác lén cắn lên vai, dị năng hệ hỏa của Trương Viêm cũng thấy rõ, hấp dẫnkhông ít linh cẩu thú vây quanh cậu ta, một khi dị năng trong tay cậu ta dừnglại, sẽ lập tức công kích — đây là do linh cẩu thú luôn rất sợ lửa.

Mỗi người đều cùng thi triển thần thông, nhưng dù sao đây cũng là lần đầutiên bọn họ chiến đấu cùng nhau, Tiết Mỹ Lệ và Đỗ Trọng phối hợp không tốt lắmđã đi tới phía sau linh cẩu thú, nhưng lại để hơn hai mươi con linh cẩu thúchạy trốn, ngược lại những con khác đã bị giết tại chỗ.

Trần Mộc đã thấy được, lần này để xổng hai mươi con dị thú, hoàn toàn làvì sự phối hợp của bọn họ. Ở thời điểm mấy con linh cẩu thú nhằm về phía TiếtMỹ Lệ, tuy rằng Đỗ Trọng đã giúp đỡ, nhưng lại chọn sai đối tượng, khiến choTiết Mỹ Lệ không thể thi triển được, cuối cùng còn để chúng nó chạy trốn, cũnglà do Đỗ Trọng không biết thực lực và năng lực của Tiết Mỹ Lệ.

Trần Mộc nói phương pháp phối hợp tốt nhất trong tình huống vừa rồi,nhưng cũng nghe ý kiến của những người khác, dù sao đối với người của Thức tỉnhchi thành, hắn cũng chỉ hiểu biết đối phương trên các văn bản mà thôi.

Có điều, tuy rằng đã để chúng chạy trốn không ít, nhưng con đầu đàn đã bịgiết chết, cũng đào được một miếng huyết tinh hạch, A Hổ phấn khởi tràn đầyhứng thú. Con thủ lĩnh này chết trong tay Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, Trần Mộccũng lấy miếng tinh hạch này.

"Tại sao anh dẫn chúng nó tới?" Vừa lau vết máu trên người, Trần Mộc vừahỏi. Trận chiến này bọn họ thắng, nhưng ngoại trừ hắn và Chu Dật Cẩn, nhữngngười khác đều bị thương, ngay cả Lý Quân, cũng bởi vì linh cẩu thú đặc biệtthù anh mà cứ tre già măng mọc nối tiếp nhau tấn công, cuối cùng còn bị một concào rách bả vai.

"Nơi mà những con linh cẩu thú này ở rất tốt." Lý Quân chạy khắp nơi, phụcận cũng không có ngọn núi nào, chỉ có nơi ở của linh cẩu thú là thích hợp đặtchân nhất.

"Thì ra là như vậy." Trần Mộc cười cười. Hắn vẫn tin tưởng ánh mắt của LýQuân, bên trong mấy người bọn họ, vẫn là Lý Quân có kinh nghiệm sinh tồn ở dãngoại nhiều nhất, phải biết, anh đã sống ở dã ngoại một mình hai mươi mấy nămrồi!

Đám người Trần Mộc lái chiến xa, đi theo lang thú tiến tới sào huyệt củalinh cẩu thú, không bao lâu liền thấy được một ngọn núi, ngọn núi này khônglớn, phía trên còn có cây cối và cỏ dại. Tuy rằng Trần Mộc đã che lấp nhưng vẫncó thể nhìn ra những dấu vết hoạt động của dị thú.

"Ở bên kia có một cái động, bên trong có mấy chục con linh cẩu thú, cóvài con chính là những con vừa rồi đã chạy thoát." Khương Tuấn Hoành chỉ vàomột chỗ mở miệng.

"Chúng ta xuống xe." Trần Mộc mở miệng. Sào huyệt có thể chứa nhiều linhcẩu thú như vậy khẳng định cũng không nhỏ, nói không chừng ngay cả chiến xacũng có thể để vào trong đó, nếu có hai cái cửa động thì càng tốt hơn.

Linh cẩu thú không để lại hai cái cửa động, nhưng sau khi giải quyết nốtđám linh cẩu thú này, Trần Mộc vẫn không nhịn được mà cảm thán, nơi tốt như vậylại để cho một đám dã cẩu ở......

Ngọn núi này có một cái hang động rất lớn, còn có một vài lỗ nhỏ đượclinh cẩu đào ra, thậm chí ở phía sau còn có cả lỗ thông gió.

Có điều, cửa của cái động này cũng không lớn, chiến xa không thể đi vào,nhưng đồng thời, lỗ thông gió cũng không nhỏ nên bọn họ hoàn toàn có thể đi vàotừ đó.

"Đem nơi này quét tước sạch sẽ còn chiến xa thì giấu ở bên ngoài, dù saochiến xa không có hơi thở sinh mệnh cũng sẽ không khiến cho dị thú chú ý." TrầnMộc dùng không khí để đám thi thể dị thú đang trôi lơ lừng cùng một chỗ, lạibảo Trương Viêm dùng hỏa thiêu, mặt khác để cho Đỗ Trọng dùng dị năng hệ thủyđem nơi này rửa qua một lần. Về phần mùi hương đáng sợ sau khi đốt, đều bị TrầnMộc khống chế không khí đưa ra ngoài theo lỗ thông gió.

Trong huyệt động của những con linh cẩu thú này còn có bảy tám con concũng bị bọn họ giết chết, nhưng không ai muốn dùng chúng làm thức ăn.Thịt linh cẩu thú nổi tiếng là khó ăn, cuồng sư thú sau khi cắn chết chúng cũngsẽ không ăn thịt của chúng. Đám người Trần Mộc tình nguyện ăn thịt của đám dịthú côn trùng cũng không muốn ăn thịt của linh cẩu thú vừa chua lại chát này.

Cao Viện Viện tay nghề khá tốt, một thoáng chốc đã làm được vài món ăn,hương vị cũng không tồi. Hôm nay có vài người bị thương, Dư Giai làm dị nănggiả hệ trị liệu liền được an bài công việc chữa trị.

Trên tay cậu ta phát ra một loạt các ánh sáng lục sắc, sau đó, miệng vếtthương lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại, bên trong ba lô của cậuta cũng có rất nhiều các loại thuốc chữa thương.

Bên trong huyệt động rất rộng, mỗi người một cái lều đều có thể, bởi vìcửa động khá nhỏ nên tiểu lang không vào được chỉ có thể ngủ ở ngoài cửa, nêncàng trở nên an toàn. Có điều, Trần Mộc vẫn sắp xếp người trực đêm, hắn và ChuDật Cẩn trực bốn giờ trước, sau đó, Cao Viện Viện còn có Khương Tuấn Hoành lạitrực tiếp bốn giờ sau, hai người bọn họ không tham gia chiến đấu cũng không bịthương, Khương Tuấn Hoành lại là dị năng giả điều tra, trực đêm rất thích hợp.

Sau khi đi tới mảnh thảo nguyên này, vốn Đệ nhị tiên sinh và Băng Phượngnữ sĩ cũng không nói gì, nhưng thái độ như vậy lại khiến cho mọi người muốnbiểu hiện trạng thái tốt nhất của mình.

Lỗ thông gió bị chặn lại, cho nên Trần Mộc và ChuDật Cẩn phải tới bên trong chiến xa ở ngoài để trực đêm .

Bên trong thành thị không thể nhìn thấy bầu trời đêm thuần túy, đươngnhiên cũng không thể cảm nhận được nhiệt độ không khí như hôm nay.

"Thật hoài niệm lúc trước, khi ấy em cũng không lợi hại như bây giờ, còntrốn vào lòng anh sưởi ấm." Hắn và người của U Minh thành ở phía bắc vài ngày,thật đúng là rất vất vả. Có điều khi ấy mỗi ngày hắn đều có thể ôm Chu Dật Cẩnngủ, tại sao những ngày như thế lại không biết quý trọng nhỉ?

Nghĩ đến tình huống khi đó, Chu Dật Cẩn cũng có chút cảm khái, khi đó, ycũng không hề nghĩ tới bản thân sẽ thích Trần Mộc:

"Hiện tại em cũng không sợ lạnh."

"Cho dù em không sợ lạnh, cũng nguyện ý để anh ôm chứ?"

"Đương nhiên không ngại !" Chu Dật Cẩn dựa lưng vào Trần Mộc, ngồi vàotrong lòng hắn, hai tay giao nhau.

"Em ngủ một chút đi, anh sẽ trông chừng ." Trần Mộc mở miệng. Hôm nayđánh một trận, Chu Dật Cẩn có lẽ đã mệt mỏi, ngủ một giấc thật ngon mới tốt.Lại nói tiếp, buổi tối hôm trước sau khi hắn và Chu Dật Cẩn cuồng hoan, hắncũng không dám trêu chọc đối phương nữa, có điều ngay cả như vậy, Chu Dật Cẩnvẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục, đêm qua hắn còn giúp y bôi thuốc.

"Được." Chu Dật Cẩn cũng không cự tuyệt, có thể ngủ ở trong lòng của TrầnMộc cũng không tồi.

Phía sau chiến xa cũng không rộng lắm, nhưng một người nằm vẫn có thể ,Chu Dật Cẩn nghe tiếng đập của trái tim Trần Mộc, nhanh chóng chìm vào mộngđẹp.

Thường thường có dị thú côn trùng đi ngang qua nơi này, thi thoảng cũngcó một vài con chuột chạy qua, cho dù là ban đêm cũng không thể tránh được cócác loại âm thanh.

"Miêu ô !" A Hổ xoanh quanh bên ngoài chiến xa, vốn nó và Tiểu Bảo đang ởbên nhau chỗ phía trước của chiến xa, nhưng nó không an phận, lại chạy xuốngchiến xa uy hiếp tiểu lang, cuối cùng bởi vì hai thân hình kém nhau quá lớn,nên đã trở lại, đi vài vòng, chọn thời cơ tốt liền nhảy vào trong chiến xa, ngủcùng với Tiểu Bảo ở chỗ điều khiển của chiến xa, xoay đến xoay đi quấy rầy TiểuBảo, Tiểu Bảo chỉ có thể nhẹ giọng kêu với cái đứa bên cạnh– nó rất muốn ngủ !

Sau bữa cơm chiều, Trần Mộc đã đem miếng tinh hạch kia đưa cho A Hổ, lúcnày, nó không thể phát tiết hết tinh lực của mình.

Trần Mộc không nhịn được mà cười cười, ôm Chu Dật Cẩn trong lòng liền cảmthấy bên ngoài tuyệt không lạnh. Trận chiến hôm nay chỉ là bắt đầu, có điều kếtiếp, vùng đất vốn là địa bàn của linh cẩu thú lúc này đã thuộc về bọn họ.

Vùng đất này và khu không người bên cạnh, đã trở thành nơi dị thú cấp bảykết thành đàn xưng vương, nhưng khi vào tới trung tâm của thảo nguyên......

Nơi đó, có khả năng có dị thú cấp chín !

Hết chương 82

Edit: Đây là chương bình yên ngọt ngào lãng mạn nhẹ nhàng nhất trongtruyện từ đầu đến giờ

Chương 83: Cuộc sống ở thảo nguyên.

07.07.2016

9 chọt em nữa đi ~

Tác giả: QuyếtTuyệt

Edit: Hồ Vũ

Chương 83: Cuộcsống ở thảo nguyên.

Thảo nguyên Châu Phi, có đủ loại dị thú. Bọn họ vừa đến nơi này, tìm mộtcứ điểm thích hợp sẽ giúp cho hoạt động sau này thuận lợi hơn rất nhiều.

Bình thường đội ngũ đều cùng nhau hành động, thời điểm ban đầu, bọnhọ không dám xâm nhập quá sâu vào khu không người này, chỉ săn bắt một số dịthú ăn ở ở xung quanh mà thôi, chặng hạn như ngựa vằn thú, linh dương thú, trâurừng thú linh tinh. Tuy rằng đây đều là những loại dị thú ăn cỏ, nhưng lại cóthực lực cấp bảy cấp tám. Đến ngày thứ năm, thậm chí bọn họ đã gặp được một conhươu cao cổ cấp chín.

Hình thể của hươu cao cổ to lớn, cho dù là cuồng sư thú cũng nhỏ hơn nórất nhiều. Lực chân của nó lại lớn, nếu chẳng may bị nó đạp một cái, cho dù làcuồng sư thú cũng bị thương. Bình thường nếu không tụ tập được bảy tám concuồng sư thú, chúng nó cũng không dám đi đánh chủ ý với con hươu cao cổ to lớnnày.

Ba chiếc chiến xa dừng cách đó không xa liền nhìn thấy hươu cao cổ to lớnđang nhàn nhã ăn lá non trên ngọn cây, chỉ sợ một người đứng thẳng còn chẳngcao bằng một chân của nó.

"Hy vọng nó có thể trở thành bữa tối hôm nay của chúng ta ." Trần Mộc mởmiệng. Bữa tối ngày hôm qua của bọn họ là một con trâu rừng cấp tám, là một contrâu lạc đàn, cuối cùng, bị mấy người dị năng giả hệ phụ trợ trong đội ngũ giếtchết. Trần Mộc và Lý Quân còn có tiểu lang đều không giúp đỡ, mà ngày hôm nay,nếu không đến lúc cuối cùng bọn họ cũng sẽ không ta tay.

"Dị năng của con hươu cao cổ này sẽ là gì nhỉ?" Trần Mộc xoay người hỏi.

"Phải thử mới biết được, có điều dị thú ăn cỏ cấp chín, có rất nhiều loạiđều là dị năng hệ thực vật." ánh mắt của Chu Dật Cẩn rất sáng. Lúc trước,cũng bởi vì tinh hạch của mãnh tượng thú nên y mới có thể đạt được dị năng hệthực vật. Hiện giờ tuy chưa xác định được dị năng của đối phương nhưng y cũngđã có phán đoán của mình.

Trần Mộc phân phối mọi người, ngoại trừ hắn và Lý Quân ở bên ngoài, tấtcả mọi người đều phải lên sân khấu . Hươu cao cổ khó đối phó, huống chi còn làhươu cao cổ có dị năng, bởi vậy nên ngày đầu tiên bọn họ đối diện đàn linhcẩu thú mới không dám ra tay với hươu cao cổ thú này. Có điều, linh cẩu thú cósố lượng rất nhiều nên không xác định được mục tiêu cụ thể, hươu cao cổ lại chỉcó một mục tiêu rất rõ ràng, đối với bọn họ mà nói, hươu cao cổ dễ đối phó hơn.

Bởi vì thực lực của bản thân cường đại, hươu cao cổ cũng không hề phòngvệ với mấy con người đang tiến lại gần, vẫn thảnh thơi ăn cỏ như trước, mãi đếnkhi Trương Viêm dùng dị năng hệ hỏa để dò xét mới khiến nó bạo phát. Đá mộtcước, đem Trương Viêm đá bay ra xa, đợi đến khi Trương Viêm rơi xuống đất cònphun ra một búng máu.

"Cậu cảm thấy bọn họ có thể đối phó được con hươu cao cổ này không ?" Mấyngày nay vẫn chưa từng nói câu gì– Đệ nhị tiên sinh đột nhiên xuống xe, đi đếnbên cạnh Trần Mộc.

"Hươu cao cổ là dị thú ăn cỏ, dù sao lực công kích cũng không thể mạnh mẽnhư dị thú ăn thịt, bọn họ có tám người, nếu phối hợp tốt hơn nữa còn có cácloại trang bị, khẳng định có thể giết đối phương. Có điều......" Con người luônthông minh hơn các loại động vật khác, cũng sẽ lợi dụng các loại công cụ, đâycũng là nguyên nhân mà con người có thể sống tốt trên địa cầu bị các loại dịthú tàn sát bừa bãi. Có điều trong chốc lát, còn cũng có người bị thương, tìnhhuống lúc sau còn nguy hiểm hơn một chút.

"Có điều, bọn họ còn không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình, giốngnhư Cao Viện Viện, tuy rằng cô là dị năng giả hệ phòng ngự, nhưng vòng phòngngự của cô lại không nhất định có thể bảo vệ cho cô, ở thời điểm hươu cao cổthú công kích, cô ấy hoàn toàn có thể dùng vòng bảo hộ của mình để chắn lại......"Đệ nhị bắt đầu nói những cách thức chiến đấu giống nhau. Giọng nói của ôngkhông hề vang dội nhưng lại có thể truyền đi rất xa. Nhìn tình hình chiến đấu ởxa xa, Trần Mộc đã biết, tất cả mọi người đều nghe được lời nói của Đệ nhị– Vàothời điểm hươu cao cổ sắp đá An Bình Chí, Cao Viện Viện liền phóng mộtlồng phòng hộ ở phía trước. Tuy là lồng phòng hộ cấp tám nhanh chóng bị phá vỡ,nhưng An Bình Chí cũng đã né được.

Đệ nhị nói rất nhiều, sự phối hợp cũng càng ngày càng tốt, con thú trưởngthành đã trúng vài công kích, vô cùng khó chịu, rốt cuộc cũng dùng tới dị năngcủa mình, quả thực là dị năng hệ thực vật.

Có thể nhìn ra được con hươu cao cổ này rất ít khi dùng tới dị năng, nókhông giống cuồng sư thú phải vất vả đi săn mới kiếm được thức ăn, với nó, trênmảnh thảo nguyên này tràn ngập thực vật. Dị năng này nó cũng chỉ dùng khi đốimặt với một vài loài đi săn không có mắt muốn chọc tới nó. Chẳng hạn như mấyngày hôm trước, nó đã dùng một nhánh dây leo trưởng thành cuốn lấy con báo hoamuốn trêu chọc nó, còn đá cho đối phương một cước.

Dị năng của Chu Dật Cẩn đã dùng lâu nên cũng thuần thục hơn rất nhiều, vôsố cành cây lẫn dây leo, cả hai dị năng hệ thực vật đều tranh nhau quyền khốngchế thực vật. Vốn dị năng của Chu Dật Cẩn yếu hơn so với đối phương, nhưng conhươu cao cổ này lại không sử dụng thuần thục, còn có những đội viên khác quầyrầy, ngược lại lực chiến thành ngang nhau.

Dị năng sắp dùng hết, nhưng con hươu cao cổ vẫn còn thần thái sáng láng,công kích của những người khác cũng không thể đột phá được phòng ngự của nó,Chu Dật Cẩn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Có cách nào có thể đối phó với hươu cao cổ ? Chu Dật Cẩn nhìn những loạithực vật dây dưa một chỗ trước mắt. Mỗi lần y muốn phát động công kích, đều sẽbị đối phó lại, mà chỉ cần y hơi không chú ý một chút, quyền khống chế thực vậtsẽ rơi vào tay đối phương.

Mấy ngày hôm trước, bởi vì chuyện trên giường mà y muốn liều mạng mộtphen, cuối cùng tổn thất thảm trọng, nhưng ở thời điểm này, không liều mạng sẽkhông có cơ hội.

Đột nhiên, bỏ qua những thực vật mà mình có thể khống chế, để cho hươucao cổ có quyền khống chế, sau đó trong chớp mắt đối phương còn đang ngâyngười, Chu Dật Cẩn lấy ra một sợi dây leo duy nhất do mình khống chế, nươngtheo cây đại thụ bên cạnh, dưới sự che dấu của thực vật mà trườn lên lưng củahươu cao cổ.

Thời điểm Chu Dật Cẩn tới gần con hươu cao cổ, đương nhiên cũng khiến chonó chú ý, nhưng Cao Viện Viện đã thêm cho y một lồng bảo hộ, giúp cho y có thểchặn được một lần công kích của đối phương, đợi đến khi leo tới lưng của conhươu cao cổ, dùng đồng phục tác chiến có công dụng hấp thụ năng lượng, lại leovề phía cổ của nó.

Quả nhiên khi móng vuốt sắc nhọn đâm vào cổ mình khiến cho con hươu caocổ không dám tùy ý công kích. Chu Dật Cẩn có thể né tránh, nhưng cổ của nó lạikhông tránh được, hơn nữa, phối hợp với Chu Dật Cẩn, những người khác cũng dồnsức công kích. Nó cứ đá lại đá nhưng có cảm giác chân mình không đủ dùng, cóđiều, lúc này đã không có ai ngăn cản dị năng của nó, ngược lại nó dùng dị năngkhống chế những cây cối tán loạn bên cạnh, vừa định quấn lấy bọn họ một cướcđạp chết thì lại cảm giác vô cùng choáng váng.

Dị năng giả hệ thực vật, trên cơ bản đều là những kẻ dùng thuốc rất lànhnghề, Chu Dật Cẩn đã thu thập không ít thực vật có độc, lúc này, thuốc độc đóđã được rải vào miệng vết thương mà y tạo ra, thông qua máu tiến vào thân thểcủa đối phương......

"Tinh hạch của dị thú cấp chín ! Đáng tiếc, chỉ có em có thể sử dụng !"Trần Mộc đào từ trong đầu con hươu cao cổ một miếng tinh hạch đưa cho Chu DậtCẩn. Những tinh hạch mà bọn họ đánh được, trên cơ bản đều phân phối đồng thờisuy xét đến mức độ cần dùng của cá nhân. Hiện giờ, miếng tinh hạch này cũng chỉcó Chu Dật Cẩn mới có thể dùng, mà những tinh hạch của dị thú cấp tám mấy ngàyhôm nay đánh được hầu như đều đã chia mỗi người một viên.

Trần Mộc cũng muốn tích trữ một viên tinh hạch, nhưng cuối cùng khôngchịu nổi A Hổ cố ý bán manh làm nũng lăn lộn nên vẫn cống hiến cho nó.

Chu Dật Cẩn nhận tinh hạch, vừa đụng tới liền cảm thấy thân thiết vạnphần. Y biết dị năng của mình lúc trước nếu không liên qua tới Trần Mộc thì sẽliên quan tới A Hổ, hiện tại, ngược lại hi vọng miếng tinh hạch này có thể giúpmình thăng cấp. Có điều, trung cấp và cao cấp kém nhau nhiều lắm, vô số ngườitiêu phí vài thập niên cũng không thể từ một dị năng giả trung cấp tiếnhóa thành dị năng giả cao cấp. Vốn dị năng của y tới một cách kỳ quặc, muốntiến hóa hẳn cũng không dễ dàng .

Giết chết hươu cao cổ thú, bởi vì phần lớn mọi người đều bị thương, bọnhọ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, đồng thời, ăn một bữa thật ngon– đây chính làthịt của dị thú cấp chín! hơn nữa, chất thịt của hươu cao cổ cũng không tồi,trải qua xử lí của Cao Viện Viện thì càng mỹ vị .

Bắt đầu từ lúc giết xong hươu cao cổ, mọi người phối hợp càng ngày càngăn ý, đồng thời, đối với mảnh đất đầy nguy hiểm này cũng có thêm không ít hiểubiết.

Chẳng mấy chốc một tháng đã qua đi, cách ngày trận đấu chính thức bắt đầucòn không tới một tháng. Mấy ngày nay bọn họ phối hợp giết không ít dị thú,dường như cũng thưởng thức được gần hết hương vị của các loài dị thú ở vùng đấtkhông người này, thậm chí A Hổ còn thu dưỡng hai con liệp báo con.

Đó là ngày thứ ba sau khi giết hươu cao cổ, thời điểm mọi người ra ngoàitìm dị thú tôi luyện, đột nhiên nghe được tiếng kêu của tiểu lang, không giốngnhư tiếng tru bình thường khi gặp phải mãnh thú, mà giống như đụng phải món đồchơi nào đó rồi kêu lên vui sướng. Sau đó A Hổ lúc nào cũng thích góp vui liềnnhảy ra từ trong chiến xa, không bao lâu, nó lại kéo theo một con liệp báo concòn lớn hơn bản thân nó trở lại, trong miệng của tiểu lang là một con khác,cuối cùng, hai con non này đều bị bỏ vào trong xe của Trần Mộc.

"Dị thú ăn thịt luôn là những kẻ săn mồi hung ác nhất, trên thực tế làkhông có cách nào thuần dưỡng." Hai con liệp báo con này còn chưa mở mắt, ChuDật Cẩn đã lấy một ít sữa còn sót lại trong chiến xa để đút cho chúng nó. TrầnMộc lại cảm thấy có chút chờ mong, nếu nuôi ra cảm tình mà bị hai nhóc con nàycắn ngược......

"Không phải tiểu lang và Lý Quân tình cảm rất tốt đó sao? Đợi nuôi lớn,anh một con em một con làm tọa kị không phải tốt lắm sao?" Chu Dật Cẩn hưng tríbừng bừng.

Bản thân và Chu Dật Cẩn, cưỡi hai con liệp báo to lớn đi ra ngoài sănthú...... Cái ý tưởng này đúng là không tồi, Trần Mộc gật đầu đồng ý, lại nhìn ChuDật Cẩn đang chà lau cho hai nhóc con liệp báo, cảm thấy dường như trên ngườiđối phương đang tỏa ra một vầng hào quang mẫu tính.

"Hơn nữa, nếu thật sự không thể thuần dưỡng, đưa cho anh trai em làm thínghiệm cũng tốt." Mấy năm nay, cho dù là quốc gia nào cũng sẽ bắt giữ dị thú đểlàm thí nghiệm. Tuy rằng Chu Dật Cẩn rất thích hai ấu tể này, nhưng nếu chúngnó không nghe lời của chủ nhân, như vậy cũng không nhất thiết phải giữ lại.

Trần Mộc cười rộ lên, mẫu tính cái gì, quả nhiên chỉ là ảo tưởng mà thôi.Cũng phải, ấu tể của liệp báo còn lớn hơn cả A Hổ,nếu muốn nói tới dễ thươngcác kiểu thì dị thú vẫn dễ thương hơn, hơn nữa, nếu thật sự con người thươngtiếc ấu tể của dị thú, sẽ chỉ càng khiến cho không gian sinh sống của con ngườibị nhỏ lại.

Kỳ thật, nếu trước khi xảy ra mạt thế, con người có thể ý thức được hậuquả khi hoàn cảnh chuyển biến xấu, sau đó không đi phá hủy các cây cối nguyênthủy, hoàn cảnh cũng sẽ không trở nên xấu tới mức này. Tuy rằng phóng xạ cườngđại là do thiên thạch mang lại, cũng khiến cho dị năng xuất hiện, nhưng nếu nhưkhông có thiên thạch xuất hiện làm cho con người đạt được dị năng, khẳng địnhtình huống sau này còn hỏng bét hơn — Trước khi thiên thạch xuất hiện, hầu nhưthực vật và động vật đều bị hoàn cảnh ác liệt mà tuyệt diệt, nếu cứ như vậy,con người sẽ chết đói.

Phát hiện hai ấu tể của liệp báo, đương nhiên không có khả năng không điđiều tra một chút, Trần Mộc cùng Lý Quân đi vào nơi đó liền thấy được một conliệp báo và một con ấu tể khác đã chết.

Liệp báo chết như thế nào Trần Mộc không có hứng thú biết, có điều mộtcon dị thú cấp chín đã chết, trên người cũng có không ít thứ còn hữu dụng.

"Con liệp báo này bị đạp chết, miệng vết thương giống như của TrươngViêm, nói không chừng chính là kết quả của việc không có mắt chọc tới con hươucao cổ kia." Dư Giai là dị năng giả chữa bệnh, có điều cậu ta lại càng thíchnhững thứ liên quan tới giải phẫu, lúc này đang giải phẫu con liệp báo kia,tinh hạch của liệp báo là hệ thủy, tiện nghi cho Đỗ Trọng.

Mặc kệ liệp báo thú chết như thế nào, hai con ấu tể còn sống đã trở thànhmột phần tử của tiểu đội bọn họ, sau khi chứng kiến bản lĩnh của lang thú, bêntrong đội ngũ cho dù là Cao Viện Viện lá gan của một cô gái cũng rất đỏ mắt.

Một tháng trôi qua, hai con ấu tể của liệp báo đã mở mắt, còn có thể đi,chúng nó đối với con người cũng không thể nào hữu hảo được, nhưng lại rất nghelời A Hổ, đồng thời còn thích lấy lòng tiểu lang. Có điều tiểu lang đối với haiđứa nhóc này cũng không có hảo cảm, thường dùng móng vuốt tát hai đứa nhóc bayra xa. Có điều, với hắn mà nói, khi hai nhóc con liệp báo đứng cạnh A Hổ, đãtrở thành một quái vật to lớn.

Trần Mộc cảm giác được, A Hổ rất bất mãn với điều này, nhưng hắn khôngmuốn để A Hổ bại lộ, chỉ có thể ủy khuất nó. Vì thế, Trần Mộc không thể khônglấy ra tinh hạch mà mình có được để lấy lòng A Hổ, Chu Dật Cẩn cũng cống hiếnmấy miếng.

Chiếm được tinh hạch, ngược lại A Hổ đã yên tĩnh. Có điều tuy rằng hìnhthể của nó nhỏ, nó lại vẫn như trước làm lão đại của hai tiểu liệp báo, cáibiểu tình đắc ý kia...... Cũng chỉ có Tiểu Bảo, mới có thể thi thoảng đối nghịchkhông nghe lời của nó, đương nhiên, phần lớn thời điểm Tiểu Bảo là đứa chân chónhất.

"Trần Mộc." Buổi tối hôm nay theo thường lệ là Trần Mộc và Chu Dật Cẩntrực đêm, Đệ nhị tiên sinh đột nhiên rời khỏi huyệt động kia, gọi hắn lại:

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Đệ nhị tiên sinh." Trần Mộc đối với lão nhân này rất cung kính. Tuy rằngthực lực của Đệ nhị rất mạnh, nhưng lại rất bình dị gần gũi, mấy ngày nay cũngchỉ điểm cho bọn họ rất nhiều.

"Ngồi đi." Đệ nhị ngồi ở trên, chỉ vào chỗ đối diện mở miệng, đợi TrầnMộc ngồi xuống, lại hỏi:

"Cậu đã ngốc ở trên biển rất lâu đúng không, có thể nói cảm giác lúc đókhông ?"

Trần Mộc ngẩn người:

"Đúng là tôi có ở trên biển một thời gian, nhưng cũng không có cảm giácgì đặc biệt." Khi đó hắn trôi dạt trên mặt biển, dùng một cái phao lớn bằngkhông khí, coi như để ngăn cách hơi thở của bản thân, ngược lại cũng không cócon dị thú hải dương hung ác như trong truyền thuyết nào đánh chủ ý lên hắn.

"Không khí dị năng, quả thật dùng rất được. Bởi vì dị năng như vậy, cậucũng biết được tình huống ở dưới đáy đại dương đúng không......" Đệ nhị thở dài.Ông còn nhớ rõ ngày đó, ông tâm cao khí ngạo bị người kia ném tới đảo Hải Namlộ ra khỏi mặt biển, tuy rằng nơi đó đã không còn nước biển, nhưng vẫn là lãnhđịa của các loài dị thú hải dương hung mãnh. Đối với những loài dị thú hảidương này, cho dù ông có là cao thủ cấp mười cũng chỉ có thể tránh được côngkích của chúng:

"Bởi vì trên đất liền có con người tồn tại, dù sao dị thú cũng bị áp chế.Hiện nay tốc độ sinh sôi nảy nở của dị thú rất nhanh, quốc gia cũng tổ chức lựclượng tiến đến tiêu diệt, nhưng trong đại dương lại không giống như vậy. Lúcnày con người đã không thể dò xét đại dương được nữa, bởi vậy cũng khiến cho sốlượng dị thú trong đại dương tăng lên rất nhiều, trong quá trình chém giết lẫnnhau, thực lực của chúng cũng trở nên cường đại...... Có điều, phần lớn chúng đềukhông thể rời khỏi đại dương, vốn cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với conngười, cố tình, sau khi nước biển rút đi, các phiến đất liền lộ ra khỏi mặtbiển, nhưng cũng khiến cho lãnh địa của dị thú hải dương giảm đi......"

Sắc mặt Trần Mộc ngưng trọng. Hắn nhớ tới tình huống mà bản thân gặp đượckhi đi tới S thị, còn có con cá voi thú có thể công kích lên cả đất liền.

"Hiện tại, một phần đất liền đã dần lộ ra khỏi mặt biển, nhưng cũng khôngcó con người dám ở đó, hơn nữa, cũng không có quốc gia nào dám khai phá một nơinhư vậy. Dị thú đại dương rất trân quý, cũng có khá nhiều thợ săn dị thú đi tớinhững nơi đã lộ ra khỏi mặt nước biển này, muốn săn bắt một ít dị thú hiếm thấyđể kiếm tiền, nhưng cho tới nay đã có rất nhiều thợ săn dị thú chết ở đó. Đươngnhiên, nếu chỉ như vậy thì không nói làm gì, cùng lắm cũng chỉ khiến cho lãnhthổ con người sinh sống ít đi một chút thôi, nhưng cố tình, trong biển có mộtcon dị thú hải dương cấp mười siêu việt, là một con cá mập thú."

Cấp mười siêu việt ? ! Trần Mộc khiếp sợ vạn phần, nhưng không đánh gãylời nói của Đệ nhị, cấp mười siêu việt, nếu như có một ngày hắn có thể đạt tớicấp bậc này......

"Cùng là dị thú cấp chín, sự hơn kém nhau đã rất lớn, nhưng nếu là cấpmười, sơ giai cấp mười và cao giai cấp mười hơn kém nhau cũng cực kỳ lớn, nhưngcon dị thú này là cấp mười siêu việt, là độ cao khiến cho tất cả mọi người phảingước nhìn. Đến cấp bậc ấy, đại dương và đất liền, đối với nó mà nói cũng khôngcó gì khác nhau nữa. Hiện tại, vẫn chưa có người nào chú ý đến tình hình củađại dương, những cũng có rất nhiều người biết, một khi sinh vật biển đổ bộ vàođất liền, thời đại của con người cũng sẽ chấm dứt."

"Cho dù diện tích sinh sống của chúng giảm bớt...... Nhưng đất liền......" TrầnMộc có chút chần chờ. Trong biển và đất liền khác nhau hoàn toàn, cho dù có vàicon dị thú hải dương theo xông ngòi tiến vào đất liền, nhưng chúng vẫn ở trongnước.

" Dị năng hệ thủy có thể đưa nước lên bờ, dị năng của phần lớn dị thú hảidương cấp chín là hệ thủy, mà có vài sinh vật biển, chẳng hạn như rùa, tôm,cua, sau khi rời khỏi đại dương chúng vẫn có thể sống rất lâu ." Đệ nhị mởmiệng. Lúc trước ông cũng hiểu được những lời nói này là vô căn cứ, nhưng saukhi quan sát nhiều mặt, lại phát hiện chuyện này có thể sẽ thành sự thật, hơnnữa, con cá mập thú cấp mười siêu việt kia, trí lực đã không thua kém gì conngười, đương nhiên nó cũng sẽ có dã tâm......

Dã tâm, đây là thứ trước kia chỉ có con người mới có, nhưng hiện tại, mộtcon dị thú có dã tâm, cho nên nó muốn diệt tuyệt nhân loại. Điều này nghe quathì đúng thật là rất buồn cười, có điều, con cá mập kia rất hận con người, cólẽ cũng có liên quan đến những điều nó đã trải qua. Cá mập là loại đã tồn tạitrước khi mạt thế, cho tới nay đều vô cùng chán ghét con người.

"Chúng tôi đều là cao thủ cấp mười, sau khi phát hiện tình huống này đãtừng phỏng đoán những chuyện tiếp theo. Căn cứ theo phỏng đoán của chúng tôi,nhiều nhất là mười năm nữa, con cá mập thú kia sẽ động thủ. Hiện nay nó đã nghĩcách thống nhất dị thú trong đại dương, đợi đến khi nó tập hợp đủ lực lượng thìcon người sẽ vô cùng nguy hiểm . Hơn nữa, năng lực thích ứng của dị thú rấtcường đại, ngay cả mạt thế đều đã trải qua, muốn sống sót trên đất bằng cũngkhông khó, dù sao, trên đất liền cũng có ao hồ sông ngòi tồn tại."

Trần Mộc cảm thấy những điều mà mình nghe được có chút khó tin, giống nhưliên minh phía bắc của lang thú, chiếm cứ một vùng đất làm lãnh địa dị thú củamình đều rất bình thường, nhưng đây là dị thú cấp mười siêu việt......

"Thật sự nó sẽ tấn công đất liền?"

"Rất nhiều người cũng không tin tin tức này, nhưng có lẽ cậu không biết,trên những quần đảo nhỏ kia, tại sau khi nước biển rút đều có rất nhiều cácloại dị thú hải dương, trong đó có vài con đã tiến hóa, cho dù không có con cámập thú kia tồn tại, chúng nó cũng sẽ sống trên đất liền." Đệ nhị mở miệng.Trước đó không lâu, liên minh đã phái người tiêu diệt những con dị thú hảidương còn ở lại trên đất liền, nhưng số người hiện giờ dám tiến vào trong biển,thật đúng là không tới vài người. Giống như lúc trước, rất nhiều người khôngđồng ý Lưu Tần Thiên vì con mình mà tiêu tốn vật tư muốn tiến vào đáy biển,cũng may, ông ta tìm được vài thứ trong phân của cá voi thú, phân của dị thúcấp mười cũng là uy hiếp của rất nhiều dị thú, nơi đó lại gần đất liền, khôngcó quá nhiều dị thú cao cấp.

"Đệ nhị tiên sinh, ngài nói với tôi những việc này để làm gì ?" Trần Mộclại hỏi. Chuyện lớn như vậy không phải là thứ hắn có thể giải quyết.

"Chủ trương của liên minh người Hoa là tiên hạ thủ vi cường, nhưng Bắc Mĩvà Châu Âu lại không đồng ý. Kết quả cuối cùng là, dựa vào giải đấu thế giới đểđịnh thắng thua." Đệ nhị mở miệng. Nếu không phải vì nguyên nhân như vậy, TrầnMộc lấy thiên thạch, A Hổ biểu hiện quỷ dị, nhất định bọn họ sẽ truy cứu.

Hết chương 83

Edit: Đã ai đọc trùng sinh thành liệp báo chưa, edit đến chương này rấtnhớ truyện ấy vì nó thân thiết, ai chưa đọc thì đọc đi hay lắm :)))

Chương 84: Cásấu thú

Tình huống ở đáy biển làm người nghe có chút kinh sợ, có điều, quan trọngnhất hiện giờ vẫn là giải đấu thế giới gần ngay trước mắt.

Từ lúc Đệ nhị tìm Trần Mộc nói những điều đó, vốn cũng không nói mấynhưng sau lại nói nhiều hơn. Có điều, yêu cầu đối với mọi người vẫn rất cao.Trần Mộc cũng nghiêm khắc yêu cầu bản thân, nếu sau này thật sự những dị thúhải dương đó đổ bộ...... Trước mạt thế, diện tích của đại dương gấp hai lần diệntích của đất liền, khi mực nước biển dâng lên, khiến cho lục địa chỉ chiếm có20% diện tích trái đất, có thể nghĩ, ở nơi đó có bao nhiêu dị thú ! Đột nhiênTrần Mộc cảm thấy lúc trước bản thân thật sự rất may mắn, có thể trôi dạt mộttháng trên mặt biển mà không gặp phải nguy hiểm gì, đương nhiên, không thểkhông kể công đến dị năng của hắn, vừa có thể ngăn cách hơi thở cũng khiến hắnkhông bị chìm vào đáy biển.

Có điều...... Đệ nhị đem chuyện này nói cho hắn, nhưng lại không nói chongười khác, có phải còn có nguyên nhân khác hay không?

Mặc kệ Đệ nhị có nguyên nhân gì, gặp phải nguy hiểm với toàn nhân loại,Trần Mộc vẫn hy vọng có thể đóng góp chút sức lực. Dù sao khi tai nạn ập đếncũng cần mọi người phải chung sức, điểm này trước mạt thế đã từng được nghiệmra một lần.

Cách trận đấu còn hai mươi ngày, qua mười lăm ngày nữa sẽ có người đếnđón bọn họ rời khỏi vùng đất không người này. Trần Mộc cũng không muốn tiếp tụcđi xung quanh nữa, cho nên sáng sớm hôm nay, ba chiếc chiến xa liền phinhanh về phía trung tâm của vùng đất.

Ở thảo nguyên Châu Phi, có lẽ cuồng sư thú không phải là loại dị thúcường đại nhất, nhưng sư đàn là thứ tuyệt đối không thể động tới. Mấy ngày nay,bọn họ đã chiến đấu với báo gấm, giết một con mãnh tượng thú lạc đàn, cũng sănbắt rất nhiều dị thú ăn cỏ, nhưng cũng không dám đi trêu chọc cuồng sư thú. Cóđiều hiện giờ, Trần Mộc dự định sẽ chiến đấu với cuồng sư thú một trận, bởi vìnhiệm vụ của giải đấu thế giới có khả năng sẽ liên quan tới cuồng sư thú, điểmnày, trong buổi tối mà Đệ nhị tiên sinh nói chuyện với hắn đã có ám chỉ.

Vùng đất không người này có ba sư đàn, Trần Mộc định đối phó với sư đànít cuồng sư thú nhất, những tình báo này đều là tiểu lang tìm được. Có lẽ đisăn và bị săn là điều quá mức thông thường, luôn có thể nhìn thấy những đàntrâu hoặc đàn tê giác không xa bị dị thú ăn thịt săn mồi, mà những con cuồng sưthú đã an no cũng sẽ không tùy tiện công kích người khác, điều này giúp ích chotiểu lang rất nhiều. Mấy ngày nay, nó thường hành động một mình, đem tình huốngchung quanh hiểu biết rất rõ ràng.

A Hổ lại khác hoàn toàn, mấy ngày này có đôi khi ngay cả mấy người TrầnMộc đi săn bắn nó cũng không đi theo, vì ở lại huyệt động chăm sóc hai đứa nhócliệp báo kia — nó đã hoàn toàn đem bản thân trở thành người giám hộ của chúng,mấy ngày nay đem hai con ấu tể hình thể còn lớn hơn nó hầu hạ rất tốt.

Lần này toàn bộ mọi người đều xuất động, A Hổ và hai ấu tể liệp báo thúcũng không thể ở lại trong huyệt động, lúc này, bọn nó đang chen chúc phía sauchiến xa của Trần Mộc. Lần này Trương Viêm ngồi ở ghế phó lái, Lý Quân và ChuDật Cẩn ngồi phía sau, nhỏ giọng thảo luận về hai ấu tể của liệp báo thú, khiếncho Trần Mộc có chút khó chịu. Nhưng nếu đem xe giao cho Trương Viêm hoặc LýQuân lái, hắn lại không yên lòng, nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm gì, haingười kia cũng không thể lái xe tránh thoát.

"Cách đó không xa chính là lãnh thổ của sư đàn." Lý Quân mở miệng. Anh vàtiểu lang đều có cách thức trao đổi của mình, đối với điều này Chu Dật Cẩn vôcùng hâm mộ, cũng đang cố gắng học tập ngôn ngữ của liệp báo, mà mỗi lần nhìnthấy hành vi này của y, A Hổ sẽ vô cùng khinh bỉ. Ngồi một bên mất tự nhiênnghiên đầu nhìn y, loại hành vi này lại khiến cho Tiểu Bảo gần đây lá gan trởnên rất lớn, phẫn nộ không thôi, vì chủ nhân của mình, Tiểu Bảo quyết định đikhiêu khích A Hổ, sau đó, còn bị A Hổ đè xuống cắn mấy miếng. Có điều, cho dùcó cắn cũng không đau, cho nên, Tiểu Bảo cứ lần lượt xông lên trước khiêukhích.

Sư đàn này có mười con sư tử, đều vừa mới trưởng thành. Trong mười connày có ba con sư tử đực, ngay cả lông mao trên cổ cũng chưa phát triển hết,nhìn rất giống sư tử cái, cũng vì vậy, chúng nó chưa vì quyền sinh sôi nảy nởmà chiến đấu với nhau. Có điều, tuy rằng đều vừa trưởng thành những thực lựccủa chúng nó cũng không kém, nếu không cũng không thể sinh sống vô cùng dễ chịunhư vậy. Dù sao trên mảnh đất thảo nguyên rộng lớn này, dị thú ăn cỏ cũng khônghề nhỏ yếu, chúng nó có thể vồ một ít loại hình thể lớn, bình thường đều lànhững con cuồng sư thú cùng nhau cố gắng.

Mười con cuồng sư thú cấp chín, cho dù cấp chín nhưng bởi vì vẫn đang ởtuổi thành niên nên chỉ được xếp vào sơ giai, nhưng cũng không kém hơn một đámngười phần lớn là thực lực cấp tám.

Cho nên, lần chiến đấu này vô cùng thảm thiết.

Mười đối mười, hầu như tất cả mọi người đều đem toàn bộ thực lực của mìnhphát huy, Trần Mộc cũng đem dị năng dùng đến cực hạn, Lý Quân càng vung đạiđao, cùng một con hùng sư chém giết......

"Chúng ta thắng ! thắng !" Sau khi An Bình Chí đem con cuồng sư thú cuốicùng định chạy thoát đóng băng rồi lại để Trương Viêm dùng lửa thiêu cháy, CaoViện Viện vừa khóc vừa hô.

Cô vẫn luôn là người phụ trợ nên không tham gia chiến đấu, nhưng hôm nay,cô hợp thể với linh thú của mình, sau đó vừa tránh né công kích của cuồng sư,vừa tạo lồng phòng hộ giúp cho những người sắp gặp nguy hiểm. Dường như khôngbao lâu cô đã dùng hết dị năng, nếu không có tinh hạch bổ sung dị năng, nhấtđịnh cô sẽ ngã xuống.

Những người khác cũng rất cao hứng, lần này chiến đấu hầu như ai cũng bịthương, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng không ngoại lệ. Tuy rằng dị năng của hắndùng rất tốt, nhưng sau khi cuồng sư thú kéo giãn khoảng cách với hắn rồi dùngdị năng công kích hắn, cũng khiến cho hắn rất khó ứng phó.

Ôm cổ Chu Dật Cẩn xoay một vòng, sau đó trong lúc Chu Dật Cẩn kháng nghịđã buông đối phương ra. Trần Mộc tìm thuốc mỡ đến cho đối phương bôi. Lần nàyngay từ đầu Chu Dật Cẩn đã dùng dị năng giữ lấy hai con sư tử cái, các loại thủđoạn tấn công đều ùn ùn kéo tới, cuối cùng giết chết một con trong số đó, lạibị một con khác cắn bị thương bả vai, cào bị thương phần bụng.

Mùi tử vong của sư đàn là loại uy hiếp rất lớn tới những loại dị thú muốnchiếm tiện nghi, nói cách khác, nơi này tạm thời an toàn. Tuy rằng mùi hươngcủa cuồng sư thú rất không tốt, nhưng mọi người đều xử lí vết thương tại chỗ,còn hứng thú bừng bừng bắt đầu nướng thịt. Ở liên minh người Hoa, thời điểm mạtthế, những loại mãnh thú hoang dại như hổ bào hầu như đều đã tuyệt diệt, ngượclại trong vườn bách thú vẫn còn, nhưng với tình trạng khuyết thiếu thức ăn lúcđó, căn bản không có khả năng còn nuôi dưỡng những loại động vật này. Một vàiloại vô hại còn có thể để chạy thoát, sư tử hay hổ thì chỉ có thể ở tronglồng chờ chết mà thôi. Điều này cũng tạo thành kết quả liên minh người Hoakhông hề có những loại dị thú cường đại như cuồng sư thú. Lúc này bọn họ có thểgiết chết cuồng sư thú còn có thể ăn thịt của nó, cho dù khi về già cũng có thểôm cháu mà kể cho chúng nghe những truyền kì của mình.

"Biểu hiện của mọi người không tồi, thời điểm mọi người có thể săn bắtmười con cá sấu thú là có thể rời khỏi nơi này." Đệ nhị đột nhiên mở miệng. Lúcnày trong tay ông đang cầm một miếng thịt cuồng sư thú nướng– ông chủ động tỏvẻ, bản thân đang ăn thịt cuồng sư thú, nói thêm một chút thông tin cũng tốt.

"Cá sấu thú ?" An Bình Chí kinh ngạc phải hỏi lại, trong tay vẫn đang cầmmột bát canh. Đây là canh nấu từ vài loại rau dưa và trứng chim, trứng chim làdo mấy hôm trước bọn họ tìm được, vì mấy quả trứng chim này, thậm chí khi AnBình Chí không kịp đề phòng đã bị mổ mất một bó tóc, nếu anh không tránh nhanh,có khi cũng không chỉ mất một nắm tóc đơn giản như vậy.

An Bình Chí vẫn rất sùng bái Đệ nhị, đương nhiên cũng sẽ tận lực lấylòng, mấy ngày nay cũng đem đối phương hầu hạ thoải mái.

"Đúng vậy, cá sấu thú, ở thảo nguyên Châu Phi, cuồng sư thú rất cườngđại, đó là bởi vì chúng nó kết thành đàn, còn có thể có cuồng sư thú cấp mười.Nhưng cá sấu thú cũng không hề yếu kém hơn cuồng sư thú, có đôi khi, chúng nócòn có thể cắn chết một con sư tử tới bờ sông uống nước." Đệ nhị mở miệng. Cásấu da thú da dày thịt béo, có thể trốn dưới nước, đây mới là điều khó đối phónhất. Hơn nữa, nếu là dị thú hải dương đi lên từ dưới sông...... Dù sao cũng sẽ cómột ngày như vậy, bọn họ phải đối mặt với dị thú hải dương còn cường đại hơn cảcá sấu thú.

Con người hiện giờ, cũng không còn là đỉnh của chuỗi thức ăn nữa rồi, màchỉ là một mắt xích trong chuỗi thức ăn mà thôi. Hàng năm những thợ săn dị thúchết ở bên ngoài nhiều vô số kể, hàng năm những tiểu trấn di động bị dị thúcông chiếm cũng không thiếu, duy nhất đáng được ăn mừng chính là vị trí củaliên minh vẫn được an toàn, không giống ở Châu Phi, ngay cả thành thị cấp bacũng bị dị thú công chiếm.

"Khẳng định chúng ta có thể tranh thủ trở về sớm !" Trần Mộc kiên định mởmiệng. Nếu trở về sớm một chút, có lẽ bọn họ có thể nghỉ ngơi hai ngày, nếuthật sự phải đợi hơn mười ngày sau mới trở về, chỉ sợ bọn họ sẽ bị đưa lên trậnđấu trước tiên. Hiện giờ đã qua hơn một tháng, cũng không biết bụng mẹ đã lớnhơn chưa nhỉ, còn có Chu Dật Cẩn, ở ngoài dã ngoại, nhiều nhất hắn cũng chỉ cóthể ôm ôm hôn hôn đối phương một chút, hiện giờ chuyện muốn làm nhất chính làáp y.

Mặc dù Trần Mộc có tự tin, nhưng khi tới gần bờ sông, nhìn thấy cá sấuthú một miếng cắn chết một con linh dương đang uống vẫn cảm thấy khó giảiquyết.

Con sông này rất lớn, ở vùng đất không người này, có lẽ là nguồn nước lớnnhất, liếc mắt nhìn một cái, không hề thiếu cá sấu thú lộ ra hai cái lỗ mũitrên mặt sông.

Trần Mộc vừa ẩn nấp vừa tiến lại gần, khống chế không khí mà con cá sấugần bờ hít vào nổ tung, nhưng con cá sấu kia chỉ vặn vẹo toàn thân, phẫn nộdùng cái đuôi đập lên mặt đất, sau đó nhảy vào sông, dường như không hề bị ảnhhưởng.

Trong lúc Trần Mộc làm thí nghiệm, An Bình Chí cũng đem một cái chùy băngđập lên da của cáu sấu thú, kết quả, ngay cả một vết bầm cũng không có.

"Cái loại phòng ngự này......" Cao Viện Viện hâm mộ không thôi, nếu lồngphòng hộ của cô mà có thể vững chắc được như vậy, nhất định cô sẽ cười to batiếng .

"Lúc trước mọi người đã gặp được cuồng sư thú, dị năng đa dạng, nhưng cá sấuthú này lại không có thêm dị năng gì, chỉ là các phương diện tố chất của thânthể cũng giống như Lý Quân đều được tăng cường, trên cơ bản chỉ cần chúng nótrưởng thành, cũng sẽ chỉ chết già." Đệ nhị mở miệng, chết già, đối với dị thúmà nói dường như là không có khả năng, nhưng với cá sấu thú mà nói, chỉ cầnkhông bị chết non thì nhất định sẽ không bị các loài dị thú khác giết.

"Trách không được, giá của trang phục tác chiến làm từ da cá sấu là caonhất." ánh mắt của Chu Dật Cẩn phát sáng.

"Đánh được mười con cá sấu thú, lại có mấy ngày đẩy nhanh tốc độ, đủ đểlàm cho mỗi người một chiếc áo giáp, lực phòng ngự của cá sấu thú còn có thểvượt qua một vài loại dị thú cấp mười." Đệ nhị cười tủm tỉm mở miệng.

"Liều mạng !" Nhìn nhau, dường như tất cả mọi người cùng mở miệng.

Dùng băng đóng băng mặt sông, dùng lửa thiêu rụi mặt sông, rút không khíở trên mặt sông...... Đủ loại dị năng ùn ùn kéo tới, mọi người chung sức hợp tác,sau một ngày, con cá sấu thú đang lên bờ há miệng phơi nắng thị bị vô số côngkích bắn trúng đã ngã xuống, tuy rằng nó đã chết nhưng da trên người lại khôngtổn hại chút nào.

Có một sẽ có hai, bọn họ chuyển địa điểm, đối phó với những con cá sấuthú rời khỏi mặt sông, qua bốn ngày đã giết được tám con.

Trong bốn ngày này, bọn họ ăn không ngon ngủ không yên, nhưng mỗi lầnđánh thêm được một con, cách mục tiêu của bọn họ gần thêm một bước, thì khôngcó ai oán giận cả.

Cách thành công chỉ còn một bước, nhưng hiện giờ, bọn họ đã trở thành mụctiêu đề phòng của cá sấu thú. Cho dù chúng nó lên bờ cũng sẽ chọn một nơi hếtsức trống trải, cái đuôi cũng không rời khỏi mặt sông, một khi có gió thổi colay là sẽ quay người nhảy vào sông.

Cá sấu thú là một đối thủ rất không tồi, Trần Mộc vẫn luôn hi vọng có thểtìm một con đánh đến vui sướng nhễ nhại một hồi, mà nay......

"Anh muốn đi làm gì ?" Chu Dật Cẩn kéo Trần Mộc muốn khởi động chiến xalại. Mấy ngày hôm nay bọn họ đều ở lại lãnh địa của đàn cuồng sư thú lúc trước,mùi của nơi này vẫn chưa tán đi hết, trên cơ bản sẽ không có dị thú nguy hiểmgì tới đây.

Buổi tối hôm nay hai người bọn họ không cần trực đêm nên đều nằm ngủ ởphía sau chiến xa. Vốn Chu Dật Cẩn đang ngủ ngon, nhưng khi Trần Mộc vừa động,y liền tỉnh. Chiến ý trong mắt Trần Mộc mấy ngày hôm nay, y cũng thấy được,nhưng y không hy vọng Trần Mộc gặp phải nguy hiểm, mà cá sấu thú này cũngkhông phải thứ dễ đối phó.

"Anh đi luyện luyện tập."

"Anh không sợ mình sẽ gặp phải chuyện không may ?" Chu Dật Cẩn nhíu mày,đây cũng không phải lời nói đùa.

"Anh đã cấp chín, cá sấu thú cũng cấp chín. Anh không tin anh không đốiphó được với chúng nó, hơn nữa anh còn có A Hổ, em biết mà ." Trần Mộc mởmiệng.

Chu Dật Cẩn đương nhiên biết tình huống của A Hổ, thậm chí y và anh traicủa y còn làm thí nghiệm vì dị năng của A Hổ, nhưng tuy rằng A Hổ đã ăn thiênthạch, thực lực lại chỉ ở sơ giai cấp chín, còn kém hơn cả tiểu lang:

"Em cũng đi."

Trần Mộc nghĩ nghĩ, nếu Chu Dật Cẩn đứng ở trên cây bên bờ sông, vừakhông có việc gì, lại có thể trợ giúp không ít, lập tức gật đầu đồng ý.

Hai người vừa rời khỏi, vốn Đệ nhị đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong lều lạimở mắt, mỉm cười, trở người rồi ngủ tiếp.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn rời đi, An Bình Chí và Dư Giai đang gác đêm đềulộ ra biểu tình ái muội. Chuyện bọn họ là một đôi chỉ cần là người đều có thểnhìn ra, lúc này, có lẽ đang tìm một nơi để hẹn hò.

Đi vào bờ sông, Trần Mộc liền nhìn thấy mấy con cá sấu thú xoay ngườichui vào trong sông, nhiệt độ không khí ban đêm rất thấp, sông ngòi đều đóngbăng, nhưng đối với cá sấu thú mà nói, muốn đập vỡ những mảnh băng này cũngkhông có gì khó khăn.

Ôm lấy Chu Dật Cẩn hôn một cái, để y đứng trên cây chú ý tình huống củamình, một khi mình xảy ra chuyện y sẽ dùng cành cây kéo mình lên, sau đó TrầnMộc đi tới mặt sông.

Quả thật là đi, tầng băng dày trên mặt sông vẫn có thể thừa nhận sức nặngcủa hắn.

Trần Mộc đi không quá vài bước liền nhảy một cái, đồng thời dùng khôngkhí nâng mình lên, mà phía dưới của hắn là một con cá sấu thú phá băng mà ra,cái miệng cực lớp đợp một cái, nếu lúc ấy hắn dừng bên trong cái miệng này, chỉsợ lập tức sẽ bị chia làm hai nửa.

Hắn chỉ có một người, đương nhiên cá sấu thú sẽ không vừa thấy đã bỏchạy. Không bao lâu sau, chung quanh lại tới thêm hai con nữa, hình thể củanhững con cá sấu này rất lớn, Trần Mộc không đến một trăm sáu mươi cân, chỉ sợmột ngụm là có thể nuốt vào. ( 2 cân = 1 kg)

Có điều, chúng nó có thể ở trong nước, Trần Mộc cũng có thể bay trênkhông trung, dị năng không khí cao cấp có thể nâng bản thân bay trên khôngtrung. Có điều, lơ lửng trên không tốc độ không nhanh hành động lại bất tiện, nếukhông phải cá sấu thú là loại dị thú như vậy, chỉ sợ sẽ trở thành bia ngắm.

Có điều, sau khi thấy bản thân không thể tấn công Trần Mộc, những con cásấu thú này đều chìm vào trong nước, bởi vậy, ngược lại khiến cho dị năng củaTrần Mộc hoàn toàn không thể tấn công được chúng nó .

Vỗ vỗ A Hổ trong lòng, vốn A Hổ còn đang nhỏ xinh lập tức biến lớn, hámiệng một cái, một đoàn hỏa diễm đã thiêu về phía mặt sông. Trần Mộc dùng khôngkhí dung nhập với hỏa diễm, được dưỡng khí trợ uy, khối băng trên mặt biển lậptức bị hòa tan, thậm chí có vài nơi nước bị đốt bốc hơi rất nhanh, vô số hơinước bay vào không trung, lưng của một con cá sấu thú cũng bị lộ ra, nó đangđịnh trốn xuống.

Trần Mộc nhảy một cái, cùng với A Hổ nhảy lên lưng của cá sấu thú, đồngthời tạo ra một bọt khí cực lớn.

Có A Hổ trợ uy, bốn phía đều trở nên nóng bỏng, ngược lại không có con cásấu thú khác tới gần, có điều, A Hổ cũng không trực tiếp nướng chín concá sấu thú mà bọn họ đã chọn, nếu nướng hỏng tấm da trân quý sẽ không tốt lắm.

Một quyền của Trần Mộc đánh lên đầu cá sấu thú, nhưng rõ ràng cá sấu thúkhông đem công kích này để trong mắt, sau khi phát hiện A Hổ không đối phó vớimình, nó quay cuồng trong nước, ý đồ khiến cho Trần Mộc rời khỏi lưng của nó.

Trần Mộc bám chặt vào lưng của cá sấu thú, chậm rãi di chuyển tới phầnđầu của nó. Hiện giờ cá sấu thú ở trong nước, hắn không thể dùng dị năng khôngkhí của mình, nhưng nếu bọt khí bao trùm quanh đầu của đối phương, hắn cũngkhông tin cá sấu thú có thể không hô hấp.

Quả nhiên, cá sấu thú không thể không hô hấp, Trần Mộc chiếm cứ vị trítốt, liên tục khống chế không khí mà đối phương hít vào tự bạo, nhưng hắn đãquên, bọt khí lúc này rất nhỏ, bị khó chịu như vậy cũng không chỉ có cá sấuthú.

Dùng dị năng ổn định không khí bên cạnh mình và A Hổ, Trần Mộc chỉ hậnbản thân không có ba đầu sáu tay, vừa muốn công kích còn muốn phòng ngự lạimuốn trợ giúp cho A Hổ, khảo nghiệm không chỉ có dị năng.

Phòng ngự của cá sấu thú có thể xưng đệ nhất, tuy rằng trong thân thểcũng không kém nhưng vẫn kém bên ngoài. Trần Mộc trực tiếp dùng không khí, liêntiếp công kích bên trong đối phương, rốt cuộc cũng khiến cho cá sấu thú khôngchịu nổi mà phát cuồng. Vốn Trần Mộc muốn làm nhiều việc, nhất thời không để ýđã bị cá sấu thú quăng xuống dưới. Trong lỗ mũi của cá sấu thú chảy máu càngkhiến cho nó phát cuồng liền cắn Trần Mộc một miếng.

Ở trong nước cũng không tiện như trên đất liền, trong lúc nhất thời TrầnMộc cũng không thể thoát ra được, A Hổ lại ở ngay bên cạnh, chỉ có thể bắt lấyA Hổ ném lên, nương theo bọt khí bay ra bên ngoài, bản thân lại co rụt ngườilăn vào trong miệng cá sấu thú.

Không khí ở trong nước bởi vì phải dùng để ném A Hổ ra, nên không còn lạibao nhiêu, miệng của cá sấu thú lại quá lớn, quả thật Trần Mộc có thể trực tiếplăn thẳng vào trong dạ dày của đối phương. Có điều, tình huống hiện giờ khácvới khi ở trong bụng của cá voi thú, khi đó hắn vừa mới có được dị năng, bảnthân lại bị thương nặng, dường như không hề có sức lực đánh trả, hiện tại......

Tránh khỏi răng nanh của đối phương, Trần Mộc cầm lấy một cây đao chémxuống những chỗ thịt mềm xung quanh. Cá sấu thú cảm thấy hối hận không thôi,nhưng lại không thể nôn Trần Mộc ra được, rốt cuộc không thể chống đỡ mà quaycuồng trên mặt sông.

Chu Dật Cẩn chờ ở bờ sông đã vô cùng nóng lòng, nhìn cá sấu thú quaycuồng tạo ra vô số bọt nước trên sông rồi lẩn trốn khắp nơi, cảm thấy tim củamình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đợi đến khi có động tĩnh, thời điểm y theo bảnnăng phóng ra một sợ dây leo, lại phát thứ mình kéo về không phải Trần Mộc mà làA Hổ !

A Hổ nhỏ bé ngồi xổm trên một nhánh cây, Chu Dật Cẩn cũng khôngrảnh quan tâm, lực chú ý của y đều đặt trên mặt sông.

Thời điểm con cá sấu thú kia ngừng quay cuồng, sắc mặt của Chu Dật Cẩnđại biến, hận không thể nhảy vào trong sông, nhưng lại nghĩ đến thực lực củabản thân và những con cá sấu thú đang lộ hai lỗ mũi trên sông cũng không dámvọng động, chỉ sợ không thể hỗ trợ còn làm phiền cho người khác.

Vốn đã không còn A Hổ trợ uy, những con cá sấu thú ở chung quanh lại bắtđầu tới gần, nhưng khi nhìn thấy con cá sấu thú đang cuồng loạn vặn vẹo lạikhiến cho đám đồng loại không dám tới gần nữa, cuối cùng nó cũng bất động, lộra nửa đầu, chậm rãi bơi về phía bờ sông.

Con cá sấu thú này rõ ràng không thích hợp...... Nhờ ánh đèn trên trang phụctác chiến, Chu Dật Cẩn có thể nhìn thấy lỗ mũi của con cá sấu thú này chảy máu,đột nhiên giật mình, dùng dây leo cuốn lấy cá sấu thú, quả nhiên không có phảnkháng.

Đợi đến cuối cùng khi con cá sấu thú này bơi vào bờ, miệng mở ra, TrầnMộc một thân đầy máu đi ra từ trong cái miệng cực đại của nó.

Trên người hắn còn dính đầy vết máu.

Chu Dật Cẩn nhảy xuống từ trên cây, lập tức ôm lấy Trần Mộc, chủ động hônđối phương, Trần Mộc nhanh chóng né tránh:

"Anh đang như thế này em còn muốn hôn à?"

"Trở về, để Đỗ Trọng lấy nước cho anh tắm rửa." Chu Dật Cẩn mở miệng. Nếuhiện giờ Trần Mộc dám xuống nước, tuyệt đối sẽ bị đuổi giết, không đúng, cho dùhắn không ở dưới nước cũng có khả năng bị đuổi giết:

"Chạy mau, phía sau có cá sấu thú đuổi theo !"

Ở phía sau Trần Mộc có rất nhiều con cá sấu thú đang tập kết một chỗ, điđến bờ bên này.

Trần Mộc tha xác của cá sấu thú, lái xe chạy về phía doanh địa, nếu khôngcó tình huống đặc biệt, cá sấu thú sẽ không rời khỏi sông ngòi quá xa, có điều,con cá sấu này nặng quá đi mất !

Hết chương 84

Tác giả có lời muốn nói: Hạ chương trở về đi ~

hương 85: Trậnđấu bắt đầu

Thời điểm Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trở lại doanh địa, đương nhiên động táccũng không nhỏ, ánh mắt đầu tiên của người trực đêm lập tức nhìn thấy con cásấu thú to lớn kia, lập tức, tất cả mọi người đều đi tới.

"Ngày mai là có thể trở về." Trần Mộc cười rộ lên. Có điều, mùi hươngtrên người hắn đúng là rất quái, rõ ràng con cá sấu thú này không đánh răng,cái mùi hương này không phải người bình thường có thể chịu nổi, chỉ sợ một đoạnthời gian rất dài sau này hắn đều phải đi đánh răng mới dám hôn, bóng ma tâm lílúc này cũng không nhỏ......

Kết quả này khiến mọi người ở doanh địa rất cao hứng, sau khi Đỗ Trọngdùng Thủy long rửa sạch cho Trần Mộc, Trần Mộc trực tiếp bị Chu Dật Cẩn túm vàochiến xa.

"Ây yo ! Người anh em, nên chúc mừng đến độ xe cũng chấn động ấy !"Khương Tuấn Hoành lớn tiếng mở miệng.

Tuy rằng Trần Mộc cũng rất muốn làm cái việc khiến xe chấn động, nhưngChu Dật Cẩn tuyệt đối không muốn. Y cầm lọ thuốc trị thương có thể khiến chongười ta cảm nhận được đau đớn một cách rõ ràng nhất, bôi cho Trần Mộc, coi nhưTrần Mộc cũng có dự kiến trước, đã sớm rắc bột ngà voi lên miệng vết thương,nếu không cũng không đơn giản là bị thương như vậy.

Miệng vết thương do răng nanh cá sấu thú cắn, làn da bị nước bọt của cásấu thú ăn mòn, tất cả đều được phủ lên một lớp thuốc trị thương trong tay ChuDật Cẩn.

"Nếu Dư Giai dùng dị năng, sẽ càng nhanh hơn một chút." Trần Mộc nghiếnrăng nghiến lợi. Tại sao hắn lại cảm thấy, Chu Dật Cẩn đang cố ý chậm rãi bôithuốc, lại còn dùng loại thuốc tốt đến mức dày vò người ta thế này?

Chu Dật Cẩn ngẩng đầu, đột nhiên cười cười:

"Hiện giờ anh muốn đi tắm?"

"Hả ?"

Trần Mộc bị áp ở phía sau chiến xa, sau đó, hai tay của Chu Dật Cẩn để ởtrên ngực hắn, gắn bó khăng khít...... Tuy rằng Chu Dật Cẩn nhiệt tình như lửa chủđộng hôn như vậy khiến hắn rất hưởng thụ, nhưng tư thế cơ thể vẫn khiến ngườita có chút rối rắm !

Có điều, càng làm cho người ta rối rắm là bọn họ cũng chỉ có thể hôn hônmột chút mà thôi.

Ngày hôm sau, mấy người bọn họ lên phi thuyền, thi thể của mười con cásấu thú cũng không phải vật nhỏ, theo tới còn có vài người nhân viên nghiên cứukhoa học, bọn họ cầm cưa điện, sau đó chọn một vài đường trên thi thể của cásấu thú, đầu tiên để An Bình Chí đông lạnh, sau đó để Trương Viêm dùng lửa hòatan, cuối cùng cưa mở thi thể của cá sấu thú.

"Mười bộ da của cá sấu thú ! tiết kiệm một chút là có thể làm ra được mấychục bộ trang phục tác chiến!" Lão nhân đứng đầu vẻ mặt đầy ý cười đáng khinh,vừa nhìn những người đó cầm cưa điện cưa thi thể của cá sấu thú, vừa mở miệngvới Chu Dật Cẩn, rõ ràng là ông biết Chu Dật Cẩn .

"Thầy Mao, có thể làm mấy chục bộ?" Chu Dật Cẩn cười hỏi. Rõ ràng Đệ nhịđã nói, một con cá sấu thú làm một bộ trang phục tác chiến, đây là nói đùa vớibọn họ? Muốn huấn luyện bọn họ thì cứ nói rõ ràng, cần gì phải làm thế ?

"Đúng vậy, cậu cũng đừng nên nghĩ phần da ở bụng của cá sấu thú vô dụng,kì thật da ở nơi đó cũng vô cùng vững chắc, tôi tính tính, bốn mươi bộ cũngkhông có vấn đề gì." Thầy giáo Mao mở miệng. Ông nói vậy là đã nói ít đi rồi,da của cá sấu đấy ! Cho dù biên biên giác giác (边边角角 cái này mình cũng không hiểu, nhưng hôm nay không muốn chém ), làm thànhmột cái bộ đàm liên lạc cũng bán được rất nhiều tiền.

"Cái tên nhóc họ Trần kia, có kinh nghiệm một chút cũng tốt." Đệ nhị cườitủm tỉm đi lên. Tình huống đêm qua ông rất vừa lòng, nếu giải đấu thếgiới lần này có thể thắng, tất cả về sau sẽ được tiến hành theo kế hoạch củaông.

Chu Dật Cẩn trừng mắt nhìn Trần Mộc một cái, việc này thật đúng là khôngthể trách Đệ nhị, dù sao cũng là bản thân Trần Mộc muốn đi tìm cá sấu thú đánhnhau, nhưng tình huống đêm qua, chỉ cần không cẩn thận bị tất cả cá sấu thú vâycông, Trần Mộc chắc chắn sẽ không thể sống được!

Nếu có thể, y hy vọng Trần Mộc cả đời cũng không gặp hiểm cảnh.

Đi lên phi thuyền, mỗi người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm một hơi, thầnkinh phải buộc chặt khi ở trên thảo nguyên lúc này lại được thả lỏng. Trần Mộclôi kéo Chu Dật Cẩn tựa vào trên ghế dựa:

"Em thả lỏng một chút, anh sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm như vậy."

"Anh thử đổi ngược lại là mình mà xem, nếu em ở trong nước không lộ đầu,xung quanh bao vây một vòng cá sấu thú, lúc ấy anh có cảm giác gì?" Chu Dật Cẩnhỏi lại.

"Anh xin lỗi, có điều em cũng sẽ muốn anh tin tưởng em." Trần Mộc ôm đốiphương. Làm thợ săn dị thú không có khả năng không gặp nguy hiểm, nếu về saucon người thực sự phải chiến đấu với dị thú hải dương......

"Em sẽ tin tưởng anh." Chu Dật Cẩn dừng một chút, mở miệng.

Khi đám người Trần Mộc về tới Nghiên cứu chi thành thì đã được an bài chỗở, đợi đến lúc ăn cơm chiều, hắn và Chu Dật Cẩn thông qua một vài kiểm tra, mớimặc thường phục trở về nhà.

Sau khi về đến Nghiên cứu chi thành, thời gian hắn có thể ở nhà rất ít.Trần Mộc biết, để một mình mẹ ở chỗ này cũng không tốt, may là hiện giờ đã cóLương Thụy ở cùng, trong bụng của mẹ còn có một đứa trẻ, có lẽ mẹ sẽ vui vẻ hơnrất nhiều.

Dáng người của Lưu Chân Chân vẫn luôn giữ gìn không tồi, hiện tại, nếunhìn kỹ lại có thể nhìn ra được bụng hơi hơi lộ ra. Đứa con lớn đã đến tuổi nàyrồi mà bản thân còn mang thai, Lưu Chân Chân có chút xấu hổ, cũng luôn mặc quầnáo rộng thùng thình để che lấp.

"Mẹ, là em trai hay em gái ?" Hiện này phần lớn mọi người đều làm thụtinh trong ống nghiệm, đứa trẻ còn chưa cắm rễ trong bụng đã biết là con traihay con gái, nhưng Lưu Chân Chân là mang thai tự nhiên, bởi vậy là nam hay nữcũng phải đợi lớn một chút mới có thể kiểm tra ra được.

"Là một em gái." Lưu Chân Chân vuốt bụng vui vẻ, Trần Mộc là con traikhiến cho bà mất đi rất nhiều thú vui. Hiện giờ lại có con gái, bà có thể giúpcon gái chải tóc, cũng có thể mua thật nhiều quần áo cho bé con mặc đến phiêulượng xinh đẹp, đợi đến khi trưởng thành, con gái cũng sẽ không giống con traiở bên ngoài cả ngày, cho dù đã hai mươi tuổi vẫn có thể làm nũng với mình, sauđó hai mẹ con kéo nhau đi dạo phố.

Sắp có một em gái, cảm giác thật đúng là kỳ diệu, trước đây Trần Mộc vẫnluôn muốn có một cô em gái để chăm sóc bảo vệ, lúc này lại muộn hơn hai mươinăm nên có chút quái quái, có điều, mẹ có người ở bên chăm sóc cũng rất tốt:

"Có em gái là tốt nhất, khẳng định em gái của con sẽ là công chúa xinhđẹp nhất."

Gần đây Lưu Chân Chân thích nhất là có người khen đứa nhỏ trong bụng củabà, lúc này lập tức vui vẻ ra mặt, có điều, Trần Mộc phải tham gia trận đấunguy hiểm, bà vẫn rất lo lắng, những lo lắng này đều bị bà lải nhải dặn dòtrong vài ngày liền, rốt cuộc, ngày mùng 2 tháng 8, bọn họ xuất phát đi đến UyTư thành thị của Châu Phi.

Uy tư thành thị là thành thị lớn nhất ở Châu Phi, ở bắc bộ của Phi Châu,lấy Uy tư thành làm trung tâm rồi phát triển ra xung quanh. Khu vực này củaChâu Phi tập chung 80% thành thị, cũng vì nguyên nhân này, ở Phi Châu, Uy tưthành là an toàn nhất, mà những thành thị cấp ba bên ngoài và tiểu trấn di độnglà nguy hiểm nhất, dường như tất cả mọi người đều muốn khuynh tẫn tất cả cũngmuốn trụ lại ở thành thị trung tâm. Điều này tạo thành việc Uy tư thành tậptrung 90% tài phú của Châu Phi, giá hàng hóa cũng là cao nhất, vô số người ởtrong này vung tiền như rác, đã có rất nhiều người ở thành thị cấp ba vì điểmtín dụng mà điên cuồng liều mạng.

Đám người Trần Mộc được an bài ở trong tòa nhà tiếp đãi khách nước ngoàicủa Uy tư thành, chiếm cứ tầng hai của tòa nhà, có mười căn phòng, đội viên dựthi và nhân viên hậu cần hai người một phòng, Trần Mộc hiện nay là đội trưởng,không cần suy nghĩ liền lợi dụng chức quyền đem Chu Dật Cẩn an bài ở trongphòng của mình, người duy nhất có thể một mình một phòng chỉ có Đệ nhị tiênsinh.

Giải đấu thế giới là trận đấu tượng trưng cho sức mạnh của một quốc gia,còn có quan hệ trọng đại, đương nhiên sẽ có đủ số lượng người áp trận, mà Đệnhị trên trường quốc tế cũng là người có tên tuổi không nhỏ.

Bảy đội ngũ dự thi — Đội của người hoa, đội Tây Á, đội Châu Âu, đội BắcMĩ, đội Nam Mĩ, đội Châu Phi, đội của Australia, rất nhanh đã đến toànbộ. Thời điểm khi mạt thế tiến đến lúc trước, mọi người cùng vì mục tiêu sốngsót mà phấn đấu, cũng không hề so đo quốc tịch khác nhau, thế cho nên sau khicác căn cứ sinh tồn thành lập, trên cơ bản là sự liên minh giữa các châu lục,cũng chỉ có Châu Á có diện tích quá lớn, cuối cùng hình thành hai chính quyền,chính là liên minh Tây Á và liên minh người Hoa.

Trần Mộc và các đội viên đang xem tư liệu về đội viên dự thi của các quốcgia khác, quốc gia khác đương nhiên đã xem tư liệu của bọn hắn. Dù sao, địa vịcủa liên minh người Hoa trên quốc tế cũng không thấp, hơn nữa, thời điểm độiBắc Mĩ đem dị năng giả hệ thực vật của bọn họ đi tuyên truyền, liên minh ngườiHoa cũng có một vị dị năng giả hệ thực vật, hơn nữa còn có một dị năng giảkhông khí !

White chính là dị năng giả hệ thực vật được liên minh Bắc Mĩ tuyên truyềnkhắp mọi nơi, cũng là đội trưởng của đội Bắc Mĩ. Nhưng hiện giờ, anh ta lạicung kính đứng trước mặt một cô gái tóc vàng ở bên trong đội ngũ của bọn họ.Trên tư liệu viết, cô gái này là một dị năng giả hệ trị liệu, nhưng xem tìnhhuống hiện tại, rõ ràng là không đơn giản như vậy.

"White, anh xác định liên minh người Hoa không che dấu thực lực sao ?"Giọng nói của cô gái tóc vàng nghe rất êm tai, tươi cười cũng thực ngọt, thôngqua dáng người yêu kiều của cô, khuôn mặt không quá thâm thúy, còn có làn danhẵn nhụi, cũng nhìn ra được cô ta là con lai.

White là một người đàn ông cao lớn, nhưng hiện tại lại rất biết vâng lời:

"Hẳn là đã không có, người cần chú ý nhất bên trong bọn họ cũng chỉ có bangười, Trần Mộc, Chu Dật Cẩn, Khương Tuấn Hoành."

"Tin tức anh có được đúng không vậy? Khương Tuấn Hoành kia là dị năng giảđiều tra cao cấp?"

"Tin tức hắn đúng là vậy, tuy rằng bọn họ luôn che lấp, nhưng vẫn có tintức truyền lại đây." White mở miệng, những người đó che giấu rất khá nhưng vẫnbị lộ ra dấu vết.

"Tốt nhất là như vậy, có một dị năng giả hệ thực vật chỉ kém anh mộtchút, một dị năng giả không khí cấp chín, còn có một dị năng giả điều tra cấpchín, lần này muốn thắng cũng không dễ dàng."

"Có Lena đại nhân ở đây, nhất định có thể thắng !" White lập tức mởmiệng.

"Tôi cũng chỉ là một dị năng giả hệ phụ trợ, có năng lực làm gì ?" Cô gáitóc vàng cười cười, chớp mắt.

Trước trận đấu, đương nhiên các đội ngũ không thể tránh né có tiếp xúc,Trần Mộc bị một nữ lang đội Châu Âu bò lên. Lúc xảy ra mạt thế, bởi vì mực nướcbiển dâng cao, Châu Âu tổn thất thảm trọng, cuối cùng, rốt cục vẫn thành lậpliên minh Châu Âu cùng với Nga, nhưng sau này, liên minh Châu Âu so ra vẫn kémliên minh người Hoa, hiện nay, cường đại nhất tranh đấu với nhau, cũng chính làliên minh Bắc Mĩ và liên minh người Hoa.
"Darling, tôi mời anh dùng trà được không ?" Một câu tiếng Trung không quáchính tông vang lên, nữ lang gợi cảm của đội Châu Âu này là một dị năng giả hệhỏa, tính cách cũng nhiệt tình như vậy. Có lẽ diện mạo của cô không xuất chúng,tóc dài màu nâu cũng không khiến cho người ta chú mục, nhưng thân thể của côtrước nộn sau kiều, không phải người bình thường có thể so sánh, ngay cả ThẩmLâm cũng phải cam bái hạ phong, mỗi lần vừa xuất hiện đều có thể rước lấy sựchú ý của phần lớn nam giới, nhưng trong những người này cũng không bao gồmTrần Mộc, có điều, vì không biết tại sao lại thế nên cô càng cố tình quấn lấy TrầnMộc.
"Xin lỗi, tôi không rảnh." Trần Mộc có lễ phép cự tuyệt:
"Tôi nghĩ, hẳn là có không ít người đang chờ cô mời."
"Tôi chỉ muốn mời anh thôi." Đối phương ngồi xuống đối diện Trần Mộc, ném mộtcái mị nhãn.
"Tôi có bạn ." Trần Mộc biết, tuy rằng Chu Dật Cẩn biểu hiện vân đạm phongkhinh, nhưng chỉ sợ cũng sắp nổ tung.
"Tôi không cần."
"Tôi để ý !" Chu Dật Cẩn đập một cái lên bàn, căm tức nhìn đối phương:
"Rốt cuộc cô muốn làm gì ?"
Không thể không nói, nhìn thấy Chu Dật Cẩn vì mình mà ghen tức, Trần Mộc vẫn âmthầm cao hứng, nhưng rất nhanh hắn đã không thể cao hứng được nữa.
"Chu thân ái, lúc trước chị thích cậu như vậy, cậu lại nói cậu thích cô gái nhỏtuổi hơn, hiện tại, chị đến xem cô gái kia như thế nào." Linda lắc đầu, cườitủm tỉm nhìn Chu Dật Cẩn. Trước kia cô đi đến liên minh người Hoa để du học,trong lúc ở trường học được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô lại cố tình coitrọng cái người nhỏ tuổi hơn mình này, chỉ là lúc cô đi đến thổ lộ, lại bị đốiphương cự tuyệt, hiện tại khó khăn lắm mới gặp lại, cô cũng muốn biểu hiện tâmtình khó chịu của mình một chút.
"Cô gái nhỏ?" Trần Mộc cảm thấy bản thân rất không may mắn, cái loại tình tiếtvở kịch bị nghịch chuyển này......
Mặt Chu Dật Cẩn đỏ lên, y đã sớm đem đối phương quên tiệt từ lâu, làm sao cóthể nghĩ sẽ gặp lại ở tình huống này?
"Chị muốn thế nào ?"
"Như vậy đi, các cậu mời tôi dùng trà được không ? Tôi muốn loại tốt nhất ." Âmđiệu nói tiếng Trung của Linda không đúng, nhưng khi nghe lại khá dễ chịu.
Đương nhiên Linda không có khả năng chỉ đến xem tình địch cũ thuận tiện trêuchọc Trần Mộc Chu Dật Cẩn , chờ đến khi bọn hắn từ nhà ăn trở về, trong tay đãnhiều hơn một ổ cứng.
"Dị năng giả hệ tiên đoán ?" Đệ nhị nhìn tư liệu ở ổ cứng, sắc mặt thay đổiliên tục, nhưng liên minh Châu Âu và liên minh người Hoa đều nhất quán là nướcsông không phạm nước giếng, tại sao lúc này lại đem tư liệu của Bắc Mĩ kia giaocho bọn họ ?
"Hệ tiên đoán? Còn có dị năng như vậy?" Trần Mộc nhìn về phía màn hình máytính, phía trên có một vài ảnh chụp, chính là cô gái con lai của đội Bắc Mĩ.
"Có. Dị năng không khí của cậu đã rất không tồi, nhưng dù sao cũng có phươngpháp phòng bị, đặc biệt là đối với cao thủ cấp mười, không hô hấp một thời giandài cũng không sao, mà chỉ cần đến gần cậu, công kích cấp mười khẳng định sẽ làmcho cậu tử vong tại chỗ. Nhưng dị năng giả tiên đoán lại không giống như vậy,dị năng giả tiên đoán cấp thấp có thể dự đoán được tình huống của vài giây sau,cho dù như vậy, bọn họ đã có thể trốn được công kích trí mạng, mà cao giai......Thời đầu mạt thế, Ấn Độ có một dị năng giả hệ tiên đoán, khi đó đúng là thờiđiểm dị năng giả vừa mới xuất hiện, người phụ nữ kia dựa vào dị năng này, tụtập mấy chục vạn người tín ngưỡng bà ta, lại cảm thấy bản thân chính là nữthần. Mà bà ta làm cũng không tồi, mang theo tín đồ của mình đi tới địa phươngthích hợp, gieo trồng thực vật lấp đầy bụng, dù sao bà ta cũng có thể nói ranhững loại có thể thích hợp gieo trồng...... Lại nói tiếp, dị năng của bà ta cũngkhông chỉ là tiên đoán, mà là loại có thể biết trước tương lai. Mỗi lần gặpphải nguy hiểm, bà ta lại có thể biết trước được."
"Vậy sau này bà ấy thế nào ?" Trần Mộc nhíu mày hỏi, dị năng giả khi đó......
"Bị chính phủ dùng bom nổ chết" Đệ nhị thở dài.
"Khi đó, tuy rằng đã có vô số người chết đói trong mạt thế, nhưng chính phủ vẫncó rất nhiều vũ khí. Bọn họ cảm thấy người phụ nữ này là thủ lĩnh của tà giáo,cho nên đột nhiên hạ mệnh lệnh nổ tung khu vực kia, vốn nơi đó có thể xây dựngthành một cái căn cứ sinh tồn đầu tiên, kết quả lại thành một mảnh phế tích."
"Có lẽ bà ấy không chết." Trần Mộc sâu sắc đã nhận ra điều gì đó.
"Đúng vậy, không ai có thể chứng minh bà ta đã chết, có điều, sau lần đó ngườiphụ nữ này đã biến mất hoàn toàn, thời điểm bà ta biến mất còn đang mang bầu."Đệ nhị mở miệng. Hiện tại ngẫm lại, có khả năng người phụ nữ này bị Bắc Mĩ mangđi. Lại nói tiếp, khi đó có vô số người muốn mượn sức người phụ nữ này nhưnglại e sợ bà ta, bởi vì bà ta mang đến lợi ích rất lớn, bà có thể tụ tập rấtnhiều tín đồ vì bà mà chết, lại có thể khiến người đương quyền sợ hãi.
Có lẽ, nguyên nhân vì có một dị năng giả như vậy, cho nên liên minh Bắc Mĩmớicảm thấy bọn họ sẽ không có việc gì, mới kiên trì không tin tình huống trongđại dương...... Nhưng dị năng của cô gái này tuyệt đối không thể so được với ngườiphụ nữ lúc trước, làm sao mà có thể biết được tình huống của mười năm sau ?
"Nếu đối phương có dị năng giả hệ tiên đoán, như vậy có phải chúng ta nên bànbạc kĩ hơn?" Người như vậy có lẽ sẽ biết trước được hành động của bọn họ, chodù không thể biết trước hành động của bọn họ, cũng có thể tìm được phương ántốt nhất giúp đội viên của mình...... Trần Mộc khẽ nhíu mày.
"Cậu cảm thấy, vì sao liên minh Châu Âu lại đưa phần tư liệu này cho cậu?"
"Bởi vì chúng ta cũng không kém liên minh Bắc Mĩ?"
Thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, cho dù là nhận mệnh dự định muốn điệuthấp, hay bàng quan dự định chiếm tiện nghi, vẫn chỉ xoay quanh việc tranhgiành đệ nhất, tất cả mọi người đều nghênh đón trận đấu này.
Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ có ngắn ngủn một hàng chữ, nhưng muốn hoàn thànhcũng rất gian nan.
Nhiệm vụ chỉ có một, mọi đội ngũ đều giống nhau, nhưng cách thức hoàn thành lạicần các loại thần thông, cuối cùng cũng chỉ có một đội ngũ có thể hoàn thành.
"Thu phục Tác Mã thành !"
Tác Mã thành, nằm ở phía đông của đại lục Châu Phi, vùng duyên hải, có điềuhiện nay mực nước biển giảm xuống, đã cách biển một đoạn xa cũng cách xa quầnthể thành thị của Châu Phi. Hiện tại, nơi đó đã thành địa bàn của cuồng sư thú,những người sống trong thành thị cấp ba này, một người cũng không sống sót.
Chiếm cứ nơi đó là một đàn cuồng sư thú, đứng đầu đàn cuồng sư thú này là mộtcon cuồng sư cấp mười, muốn thu phục đâu có dễ dàng như vậy? Địa điểm trận đấulần này đã định tại Châu Phi, sẽ không phải bị bắt tới làm cu li chứ?
Hết chương 85
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là ngày bi đát, cả lão công và con trai đềuđang bị cảm......

Chương 86: Tìnhyêu của A Hổ

Giải đấu thế giới lần này, có lẽ là do nhiệm vụ rất bẫy người, cũng khôngcó hạn chế gì nhiều, chỉ cần có bản lĩnh, cho dù có mang theo súng đạn cũng cóthể. Tuy nhiên công ước quốc tế hiện nay qui định không được dùng súng đạn cómức sát thương quá lớn, phá hủy bốn phía cũng là tử tội, hơn nữa, nhiệm vụ làthu phục Tác Mã thành, cũng không phải là phá hủy Tác Mã thành, cho nên chắcchắn không có người nào mang súng đạn sát thương quá cao.

Mà mấy loại vũ khí nho nhỏ này có đôi khi còn không lợi hại bằng dị năng.

Đoàn người của Trần Mộc lái hai chiếc chiến xa, đi về phía dã ngoại, vốnbọn họ cũng muốn dùng nhiều chiến xa hơn, nhưng Đệ nhị lại phản đối — một khi lựclượng phân tán, sẽ có khả năng bị tách ra, hơn nữa, hai chiếc chiến xa này đềuđã tăng thêm chiều dài và chiều rộng, vừa có thể đi trên lộ trình gập ghềnh,còn được trang bị rất nhiều thứ này nọ, hai chiếc như vậy là đủ rồi.

Trần Mộc, Chu Dật Cẩn, Tiết Mỹ Lệ, Dư Giai và An Bình Chí một chiếc xe,Lý Quân, Trương Viêm, Khương Tuấn Hoành, Cao Viện Viện và Trọng một chiếc xe,thực lực cũng coi như phân phối đều.

Lần này về Nghiên cứu chi thành, quả thật Đệ nhị đã gấp rút cho ngườităng ca, làm cho bọn họ một thân trang phục tác chiến bằng da cá sấu thú, còncó đủ loại trang bị cũng không hề thiếu, trong chiến xa lại càng có vô số đồđạc này nọ, cố gắng giúp cho nhiệm vụ của bọn họ thuận lợi. Nhưng gặp đượcnhiệm vụ như vậy...... Muốn thuận lợi thật đúng là không dễ dàng !

Trong lúc làm nhiệm vụ, sẽ có vệ tinh theo dõi từng đội ngũ, bọn họ khôngthể tiếp xúc với những người khác, càng không thể có người vào giúp, nhưng lúctrước khi huấn luyện hoàn thành, Lý Quân cũng đã đem tiểu lang lưu lại ChâuPhi, dùng phi thuyền vận chuyển nó đến bên ngoài thành thị của Châu Phi, chỉcần bọn họ đi ra một đoạn liền có thể gặp được con lang thú nghe lời Lý Quânnày.

Trong số những dị năng hi hữu, còn có một loại dị năng là mê hoặc, dịnăng giả mê hoặc có thể mê hoặc một vài loại dị thú, tuy rằng trong lịch sử dịnăng giả mê hoặc cường đại nhất cũng chỉ có thể mê hoặc dị thú cường đại nhấtlà chuột thú, hơn nữa còn có hạn chế về thời gian, nhưng Lý Quân lại có bảnlĩnh khiến cho lang thú nghe lời, những người đó có năng lực làm được không?

Thời điểm nhìn thấy tiểu lang, A Hổ so với Lý Quân còn hưng phấn hơn,không phải bởi vì con lang thú uy vũ kia, mà bởi vì dưới chân lang thú còn cóhai nhóc ấu tể của liệp báo đã có thể chạy có thể nhảy, thậm chí còn có thể bắtđược thỏ con.

Trước trận đấu, các quốc gia đều chú ý tin tức của các cao thủ đội đốiphương, nếu hai nhóc liệp báo lộ diện ở Nghiên cứu chi thành, nói không chừngtin tức sẽ lập tức được truyền đi, cho nên cuối cùng, hai đứa nhóc liệp báođược A Hổ nuôi như "Con trai" vẫn phải ở lại thảo nguyên.

Hai nhóc con liệp báo kia rất nghe lời A Hổ, lại còn một bộ dáng hiếu tử,nhưng hai nhóc này lớn rất nhanh, hình thể hiện giờ đã cách A Hổ cả một đoạnlớn, cho nên, tình cảnh hiện giờ mọi người nhìn thấy đó là, tiểu lang cao lớnuy mãnh đang làm nũng với Lý Quân, Lý Quân đứng thẳng tắp an ủi đồng bạn củamình, mà hai nhóc liệp báo cũng đang làm nũng với A Hổ, tuy rằng A Hổ đã rất cốgắng muốn uy nghiêm một chút nhưng lại bị chúng đẩy ngã nhanh chóng......

"Miêu ô !" A Hổ nổi giận, hai nhóc liệp báo cũng không dám động đậy nữa.

Chiến xa lần này đã mở rộng hơn rất nhiều, nhưng muốn để cho hai nhócliệp báo đứng ngốc trong xe thì vẫn không thể, cho nên, Chu Dật Cẩn liền nhanhchóng sửa lại đỉnh xe cho bọn nó trồng nấm trên đấy, nhưng liệp báo rất bàixích việc phải rời khỏi mặt đất, căn bản không giống lúc trước đồng ý ở trênchiến xa, tuy nhiên có A Hổ ở đây, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn ở trên nócxe, còn bổ xung thêm bảo mẫu A Hổ và người hầu Tiểu Bảo, đương nhiên, người hầunày là độc quyền thuộc về A Hổ .

Liệp báo thú là dị thứ cấp chín, đương nhiên cũng có kiêu ngạo của mình,lúc đầu chúng nó rất kì thị Tiểu Bảo không có thực lực, nhưng sau khi bị A Hổdạy dỗ một hồi, lại hoàn toàn không dám bất kính với Tiểu Bảo.

Trần Mộc có cảm giác rất rõ ràng, từ khi ăn thiên thạch, A Hổ lại càngthêm thông minh, thời điểm lúc trước khi hắn và A Hổ ở chung, A Hổ cũng giốngnhư những linh thú bình thường khác chỉ có thể lí giải một vài ý tứ đơn giản,muốn phối hợp chiến đấu thì phải kết hợp từ từ mới được, mà nay, chỉ cần mộtánh mắt của hắn, A Hổ liền có thể hiểu được ý tứ của hắn, hơn nữa, nó còn cóthể nghe hiểu một vài lời nói đơn giản.

"Nếu cứ như vậy, A Hổ sẽ đem Tiểu Bảo của em bắt cóc đi mất." Chu Dật Cẩnnghĩ đến một khía cạnh khác. Tại sao y lại cảm thấy, A Hổ ở trong lòng của TiểuBảo còn có địa vị hơn so với chủ nhân là y đây? Nhìn một cái, A Hổ mới hơi tỏvẻ một chút, Tiểu Bảo liền nhanh chóng chạy đi, cũng chẳng thèm quay đầu nhìnlại chủ nhân nhà mình.

"Nói không chừng, nó coi trọng Tiểu Bảo ." Trần Mộc cười mở miệng, A Hổcũng cực kì che chở Tiểu Bảo.

Sắc mặt Chu Dật Cẩn hết đổi lại đổi:

"Chủng tộc khác nhau, tính giống nhau......" Vừa nhìn đã biết Tiểu Bảo bị AHổ áp bức ! đây mới là trọng điểm !

"Không có việc gì, chỉ cần chúng nó thật tâm yêu nhau thì tốt rồi, vàingày trước mẹ anh đang xem bộ phim truyền hình [ bạn trai của ta ngoại tình],không phải cũng là không cùng chủng tộc nhưng tính cách giống nhau sao ? Bêntrong có một câu lời kịch rất kinh điển — Chủng tộc không phải khoảng cách,giới tính không phải chướng ngại......" Trần Mộc tiếp tục mở miệng. Lúc ấy Lưu ChânChân còn lôi kéo Lương Thụy cùng xem, thời điểm ăn cơm còn vô cùng phê phán đôicha mẹ người ngoài hình tinh kia gậy đánh uyên ương, cuối cùng còn nói một câukhiến cho mọi người vô cùng quẫn bách–"Hai người nói xem, hôn sự về sau của congái có cần tôi nhúng tay hay không ? Gậy đánh uyên ương không tốt, nhưng nếu nócoi trọng một người không có nhân phẩm tốt ......"

Thật là suy nghĩ nhiều quá ! Đồng chí em gái– lúc này vẫn còn là cô nhócở trong bụng mẹ lớn chưa bằng nắm tay mà đã nhắc tới chuyện hôn sự thì có phảiquá xa rồi không! cho nên nói, thai phụ đa sầu đa cảm tuyệt đối không thể trêuvào. Lúc trước Lưu Chân Chân không bao giờ rơi lệ vì mấy bộ phim truyền hìnhcẩu huyết này. Cũng khó cho Lương Thụy, vừa phải dỗ dành vợ yêu giữ tâm trạngtốt, còn vừa phải chịu đựng sự tàn phá của phim truyền hình cẩu huyết.

Chu Dật Cẩn nghe xong lời nói của Trần Mộc, càng không có cảm nhận gì,tại sao lại cảm thấy dù thế nào Tiểu Bảo cũng sẽ bước vào con đường của mình ?

"A Hổ có bản lĩnh rất lợi hại, có điều, lần này nếu A Hổ quá nổi bật, saunày cũng không dễ chịu lắm." Mặc kệ thế nào, Chu Dật Cẩn vẫn rất thích A Hổ,nhưng hiện nay, những người chú ý giải đấu thế giới rất nhiều, một khi dị trạngcủa A Hổ bị phát hiện......

Lúc trước liên minh không miệt mài theo đuổi chuyện của Trần Mộc và A Hổ,đó là bởi vì giải đấu thế giới đã gần ngay trước mắt, nhưng hiện tại...... Đến lúcđó, không thể tránh được sẽ có một đám người nhảy ra, thay mặt cho toàn bộ nhânloại yêu cầu này kia. Người của liên minh người Hoa đã sớm nghiên cứu máu của AHổ nhưng cũng không thể điều tra ra thứ gì, cho nên không làm thêm điều gì,nhưng những quốc gia khác lại không nhất định như vậy.

"Nếu chúng ta giành thắng lợi trong giải đấu thế giới lần này, chỉ sợ bọnhọ cũng ốc còn không mang nổi mình ốc , nếu bọn họ thật sự dám ra tay...... Thìphải xem thực lực của anh có đủ hay không!" Trần Mộc nghĩ tới Đệ nhị, đến độcao của Đệ nhị, trên cơ bản sẽ không có người nào dám chọc tới, hiện tại khôngphải mạt thế, mấy quốc gia này sẽ không có khả năng làm ra những hành vi quákhích.

Hiện giờ hắn đang là cấp chín, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ vĩnh viễnở lại cấp chín!

Tác Mã thành cũng không gần, lái chiến xa cũng phải mất thời gian khoảnghai ngày, vào lúc ban đêm, đám người Trần Mộc liền chọn một nơi an toàn để đóngquân, hiện giờ, không chỉ đơn giản là phải hoàn thành nhiệm vụ, mà còn phải chúý đội viên của các quốc gia khác đánh lén– đây là được cho phép .

Khương Tuấn Hoành là dị năng giả điều tra, rất ít khi phải chiến đấu,nhưng bù lại hay phải trực đêm.

Sắc trời dần tối đen, đám người Trần Mộc săn bắt hai loại dị thú nhỏ, làmmột bàn đại tiệc, thức ăn được mang đến có khoai tây và không ít dưa chua, sauđó, Trần Mộc gọi An Bình Chí, Cao Viện Viện và Lý Quân gác nửa đêm trước, ChuDật Cẩn, Khương Tuấn Hoành còn có bản thân hắn sẽ gác nửa đêm về sáng — nếuthật sự có người đánh lén, khẳng định sẽ chọn sau nửa đêm.

Làm thợ săn dị thú cao cấp, khẳng định phải qua đêm ở dã ngoại, mà muốnqua đêm ngoài dã ngoại, sẽ có một loại năng lực tùy thời đều có thể tỉnh dậykhi phát hiện một chút động tĩnh, nhưng nếu quá mức mẫn cảm, sẽ bởi vì mất ngủmà tinh thần không tỉnh táo.

Thời điểm đời trước, Trần Mộc cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, đã từngchuyên môn đi thăm dò tư liệu, cuối cùng, hắn lựa chọn phương pháp của một vịthợ săn tiền bối, thông qua huấn luyện, có thể nhanh chóng tiến vào trạng tháingủ say, lại có thể tỉnh lại rất nhanh, mỗi ngày chỉ cần ngủ bốn giờ cũng đãđủ.

Thời điểm Trần Mộc tỉnh lại, vừa lúc là rạng sáng, hiện giờ tỉnh lại, bọnhọ sẽ gác đêm đến sáng rồi đi đánh thức những người khác.

"Đội trưởng, tôi có chuyện muốn nói cho anh." Khương Tuấn Hoành đột nhiênmở miệng.

"Chuyện gì ?" Trần Mộc hỏi. Năng lực của Khương Tuấn Hoành hắn thựcthưởng thức, rất nhiều lần, đều bởi vì Khương Tuấn Hoành phát hiện nguy hiểmnơi xa, bọn họ mới có thể nhanh chóng rời đi.

"Dị năng điều tra của tôi không phải là trung cấp như trong đăng kí, màlà cao cấp." Khương Tuấn Hoành mở miệng, dị năng điều tra cao cấp cũng rất ítgặp. Lúc trước cậu ta muốn ẩn giấu, mới ẩn tàng bản thâm, có điều, Đệ nhị tiênsinh hẳn là đã biết, nên trước khi diễn ra trận đấu, Đệ nhị mới đặc biệt tớitìm cậu ta.

Dị năng điều tra cao cấp...... Trần Mộc nghĩ tới nhị trưởng lão của U Minhthành, các thế hệ nhị trưởng lão đều họ Ngụy, người nhà của nhị trưởng lão đềuđược mọi người bảo vệ, chính là bởi vì đời đời đều truyền lại dị năng điều tra,cũng dựa vào dị năng này, dưới tình huống nhân số của U Minh thành càng ngàycàng ít, vẫn có thể trốn tránh như trước, hơn nữa còn có thể sinh tồn ở ngoàidã ngoại nguy hiểm.

"Tại sao hiện giờ cậu mới nói ?" Trần Mộc hỏi.

"Trần Mộc, anh cũng biết, Thức tỉnh chi thành ở một vài phương diện nàođó rất hỗn loạn, cũng nhắc tới chuyện của Kim Phán Nhi đi, tôi cũng nghe đượcmột phần." Khương Tuấn Hoành mở miệng. Cậu ta luôn nhất quán là bo bo giữ mình,gia tộc của cậu ta rất bình thường, cha cậu vẫn luôn làm dị năng giả điều tracấp trung, chỉ là hệ phụ trợ, cũng không thể có biểu hiện xuất sắc. Nếu như cậuta biểu hiện bản thân mạnh mẽ, khẳng định sẽ trở thành cái đinh trong mắt cáigai trong thịt của những người đó. Lại nói đến Lưu Hải kia đi, lúc trước tínhcách cũng rất không tốt, ở Thức tỉnh chi thành đắc tội không ít người, thờiđiểm gã chết, Lưu Tần Thiên nổi trận lôi đình, cũng không biết có bao nhiêungười ngấm ngầm vỗ tay chúc mừng. Nếu cậu ta thể hiện tài năng ngay từ đầu, lấytình huống trăm năm nay liên minh không hề xuất hiện dị năng giả điều tra caocấp, chỉ sợ cuộc sống cũng không thể bình tĩnh như vậy. Trên thực tế, cho dùcậu ta không bại lộ, có thể năng lực của cậu ta cũng đã bị một vài người biếtđược, bằng không Đệ nhị tiên sinh cũng sẽ không tìm đến cậu.

"Lưu Tần Thiên ?" Trần Mộc nhíu mày, chuyện của Lưu Tần Thiên thật đúnglà rất phiền toái, hắn không thích Lưu Tần Thiên, nhưng muốn đối phó với ông tacũng không dễ dàng. Thế lực của Lưu Tần Thiên ở Thức tỉnh chi thành tuyệt đốikhông nhỏ.

"Trước đó vài ngày, thời điểm nghỉ ngơi ở Thức tỉnh chi thành, tôi cóliên lạc với người nhà, nghe nói, Lưu Tần Thiên rời khỏi liên minh đã được haitháng, hiện tại cũng không có ai biết ông ta đi nơi nào." Khương Tuấn Hoành mởmiệng, đem tin tức của Lưu Tần Thiên nói cho Trần Mộc, cũng coi như gián tiếpbiểu hiện trung tâm .

Hai tháng, nói cách khác, sau khi bọn họ tham gia trận đấu ở Thức tỉnhchi thành, Lưu Tần Thiên liền rời khỏi liên minh ? Trần Mộc nghĩ tới gặp mặt vàám sát lúc trước, Lưu Tần Thiên ngay cả em trai em gái của Kim Phán Nhi cũngkhông buông tha, rõ ràng đã quá mức chấp nhất, có lẽ, ông ta còn có thể nhúngtay vào nhiệm vụ lần này ?

Chu Dật Cẩn vẫn nghe hai người đối thoại, đương nhiên cũng nghe được tintức của Lưu Tần Thiên, vốn y đối với Lưu Tần Thiên còn có một chút đồng tình,cảm giác mới trung niên đã phải để tang con trai khẳng định chẳng tốt đẹp gì,nhưng Lưu Tần Thiên liên tục ra tay với Trần Mộc, ra tay với Kim Phán Nhi khiếny cảm thấy rất bất mãn:

"Chúng tôi hoàn toàn không biết tin tức này, tại sao cậu lại biết được?"

Chu Dật Minh đã bắt đầu quan sát Lưu Tần Thiên từ rất sớm, nhưng hướng đicủa Lưu Tần Thiên lại không biết chút gì.

"Thật xấu hổ, tuy rằng nhà chúng tôi không ở gần nhau, nhưng cũng khôngxa. Hiện giờ cha tôi rất ít khi ra khỏi thành chiến đấu, cho nên thường luyệndị năng của mình ở nội thành của Thức tỉnh chi thành, ông ấy còn rất thích bátquái ." Khương Tuấn Hoành sờ sờ cái mũi của mình. Sau khi Lưu Tần Thiên xuốngtay với Kim Phán Nhi và Trần Mộc, đã bị thành chủ của Thức tỉnh chi thành cấmtúc, theo đạo lý hẳn là ông ta phải ở nhà, nhưng hiện nay ông ta lại hoàn toànkhông có trong nhà mình, ngược lại vợ của ông ta lại thường gọi điện thoại chongười khác.

Dị năng như vậy, lại còn thích bát quái, quả thật mọi việc đều thuận lợi.Đột nhiên Trần Mộc có chút đồng tình với những người trong nội thành của Thứctỉnh chi thành...... Hắn và Chu Dật Cẩn có một chút tình thú gì đó ? Chẳng lẽ hiệngiờ hắn nên cảm thấy may mắn khi bản thân không mất tự chủ mà đem Chu Dật Cẩnlàm ở dã ngoại sao?

Đương nhiên, quan trọng nhất cũng không phải chỗ này, Lưu Tần Thiên đãbiến mất hai tháng, sẽ có những hành động không người biết nào, hắn cần tăngmạnh đề phòng !

Thời điểm hừng đông, Trần Mộc đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh liền mangvề một con linh dương thú.

Nếu chỉ có vài người bọn họ, linh dương thú ăn cũng không hết, nhưng cả AHổ và hai liệp báo đều có sức ăn rất lớn, cho dù chúng nó ăn không hết, còn cótiểu lang thần hủy diệt nữa, đương nhiên, sau khi tiểu lang ăn hết cơm thừa,thường thường còn muốn đi săn tiếp, nó và A Hổ không giống nhau, nói tương đốithì nó càng thích thịt tươi máu chảy đầm đìa hơn.

Thời điểm xử lý linh dương thú, Trần Mộc thuận tay liền đem gan linhdương thú ném cho tiểu lang, hiện giờ bọn họ sẽ không mất quá nhiều thời gianđể làm cơm trưa, cho nên nội tạng cũng không xử lý, mà tiểu lang, thích nhấtchính là nội tạng, ăn thịt động vật, ăn nội tạng, có thể tăng cường thị nănglực nhìn trong đêm.

Bởi vì tin tức của Khương Tuấn Hoành, cũng bởi liên minh Châu Âu mang đếntin tức về dự ngôn giả của đội Bắc Mĩ, Trần Mộc vẫn luôn rất cảnh giác, nhưngcăn bản lại không xuất hiện tình huống nguy hiểm gì. Ngày thứ ba sau khi xuấtphát, bọn họ đi tới bên ngoài Tác Mã thành bên ngoài.

Nơi này có thể nhìn thấy không ít hài cốt của chiếc xe, bên trong khônghề thiếu chiến xa, càng nhiều hơn là các chiếc xe bình thường. Mạt thế đã quađi mấy trăm năm, hoàn cảnh lại vô cùng ác liệt, cho nên những thứ trước mạt thếđã sớm bị phong hóa lâu lắm rồi, bởi vậy đương nhiên những chiếc xe này cũngkhông thể là kết quả ở trước mạt thế, cho nên, có lẽ là thời điểm cuồng sư thúcông phá thành thị, một vài người muốn lái xe chạy trốn.

Chuyện của Tác Mã thành, Trần Mộc cũng đã hiểu biết cặn kẽ, đàn cuồng sưthú công thành trong một đêm không hề có dự báo trước, lại có thêm một vài dịthú khác ở phía sau chiếm tiện nghi, những người có thực lực đều bị cắn chết,mà những người bình thường này, vừa chạy ra khỏi thành liền phải đối mặt vớithế giới dã ngoại đầy nguy hiểm, làm sao có thể tiếp tục sống xót? Còn có dịthú côn trùng đều có thể đập mở những cái cửa xe yếu ớt, đem người bên tronglôi ra, càng đừng nói những dị thú cao cấp.

Tác Mã thành hiện nay, những phòng ốc ở đây đều vẫn còn được bảotồn, nhưng đã trở thành sào huyệt của cuồng sư thú. Liên minh Châu Phi cũng córất nhiều thợ săn dị thú nhiệt huyết, nhưng cho dù những người này có tập trunglại một chỗ, cũng không thể đánh lại được đàn cuồng sư thú có dị thú cấp mười.

Bởi vì Châu Phi vô cùng nguy hiểm, cho nên liên minh Châu Phi cũng có rấtnhiều cao thủ, cao thủ cấp mười lại có ba người, nhưng trong số đó một ngườiquyền cao chức trọng sẽ không ra tay, hai người khác thì năng lực lại bìnhthường. Cho dù liên thủ cũng không nhất định có thể chiến thắng được đàn cuồngsư thú với hơn một trăm con cuồng sư thú cấp chín và một con cuồng sư thú cấpmười. Cũng bởi vì vậy, bọn họ mới có thể ngựa chết biến thành ngựa sống, thừadịp cơ hội này, định ra một nhiệm vụ như vậy.

"Có người tới đây, một chiếc chiến xa, năm người," Khương Tuấn Hoành mởmiệng, một lát sau lại nói:

"Là người của liên minh Châu Phi."

"Người của liên minh Châu Phi ban ngày tìm tới đây làm gì ?" Trương Viêmvừa lấy đồ ăn trong túi của mình vừa hỏi.

"Tất cả đội viên dự thi lần này của liên minh Châu Phi đều có dị năngcông kích, rất rõ ràng, bọn họ cũng không định chiến thắng, nhưng muốn tìmngười hợp tác thu phục Tác Mã thành." Chu Dật Cẩn mở miệng. Người của liên minhChâu Phi nghĩ như vậy cũng rất bình thường. Nơi hiện giờ con người có thể sinhsống chính là các thành thị, diện tích thành thị của một quốc gia cũng chính làdiện tích lãnh thổ của quốc gia này, không có người nào muốn diện tích lãnh thổcủa quốc gia mình bị một đám dị thú chiếm đóng.

Bọn họ đoán không sai, người của liên minh Châu Phi rất hữu hảo, vừa đếnliền nói có muốn hợp tác hay không.

"Chúng tôi đồng ý hợp tác, nhưng sao các vị chỉ có năm người ?" Trần Mộchỏi. Nhiệm vụ lần này không phải chỉ cần một đội ngũ là có thể hoàn thành, chắchẳn các đội ngũ kia đều sẽ chọn một đội ngũ để cùng hoàn thành nhiệm vụ, đươngnhiên, cũng có đội ngũ hoàn toàn không định làm nhiệm vụ này.

"Nếu các anh đồng ý hợp tác, tôi liền gọi những người khác tới." Ngườicầm đầu nghĩ nghĩ, mở miệng. Anh ta nói tiếng Trung, bởi vì liên minh Châu Phiđã có chuẩn bị từ sớm. Trong trận đấu đầu tiên bọn họ luôn đánh giá thực lựccủa liên minh người Hoa và liên minh Bắc Mĩ, muốn tìm một đội ngũ có thực lựccường đại để hợp tác, đương nhiên cũng sẽ có chuẩn bị. Gần đây, sau khi đánhgiá dưới nhiều phương diện, bọn họ càng nguyện ý muốn hợp tác cùng với liênminh người Hoa.

"Đi !" Tuy rằng tất cả người của liên minh Châu Phi đều là dị năng giả hệcông kích, nhưng hợp tác chỉ có ưu việt không có chỗ hỏng, tình huống hiện giờcũng hẳn nên để người của liên minh Châu Phi đi làm tiên phong.

Tại thời điểm mà mọi người còn đang không biết tình huống ở trong thành,không có người dám tùy tiện xâm nhập, cho nên đám người Trần Mộc liền lựa chọnqua đêm ở bên ngoài thành.

Người của liên minh Châu Phi vô cùng tự giác, chủ động giúp đám ngườiTrần Mộc bắt những dị thú còn sống, chiến xa của bọn họ cũng dừng lại ở một nơicách xa.

"Chúng tôi đã từng đối phó với một đám cuồng sư thú cấp chín, nhưng hiệngiờ số lượng của chúng đông hơn rất nhiều, còn có một con cấp mười, chẳng lẽthật sự muốn đi chịu chết ?" Thời điểm vừa nhận được nhiệm vụ, cũng không cóngười nghi ngờ nhiệm vụ lần này, nhưng chuyện đã tới trước mắt, vẫn có người lolắng. Cao Viện Viện vừa nấu cơm, vừa hỏi, cô thừa nhận, cô chính là một ngườinhát gan, không phải con gái thường có lá gan rất nhỏ sao?

"Thu phục thành thị kia, không nhất định phải giết chết hết những concuồng sư thú này." Trần Mộc mở miệng. Lần này mặc kệ thế nào, cũng phải đi liềumạng. Hắn nhớ rõ đời trước, liên minh người Hoa giành chiến thắng, tuy rằngthắng rất thảm nhưng cũng là thắng. Dù sao lần này cũng không thể thất bại, cóđiều, nếu đời trước người của liên minh người Hoa thắng, tại sao uy hiếp của dịthú hải dương cũng không được công bố ? Chẳng lẽ thật sự giống như một vài tintức nhỏ, tuy rằng liên minh thắng, nhưng lại thắng rất kỳ quái, cho nên nhữngngười khác không thừa nhận là liên minh thắng ?

Trần Mộc cũng biết, bản thân trùng sinh, còn có Lý Quân xuất hiện, có rấtnhiều thứ ở kiếp này đã khác với kiếp trước, nhưng hắn cũng không cảm thấy,ngay cả bản thân như vậy cũng sẽ xuất hiện hiệu ứng bươm bướm, nếu đời trướccũng là nhiệm vụ này, vậy được nhiên sẽ có cách hoàn thành nhiệm vụ.

Cao Viện Viện không có được tin tức như mong muốn, chỉ có thể bất mãnkhông vui ngồi một bên, kia là dị thú cấp mười đó! Cũng không giống như lầntrước có cao thủ cấp mười hộ tống...... Cô thật sự không muốn chôn thân ở nơi này,ngay cả bạn trai cô cũng chưa có đâu ! Nhưng chuyện này còn liên quan tới thểdiện của toàn bộ liên minh......

Nằm ở trên chiến xa, lấy tay vuốt ve da lông của liệp báo đang ghé vàobên cạnh, nhìn bầu trời màu xám, chân mày Trần Mộc cau lại.

"Sao vậy, anh đối với bản thân không đủ tự tin ?" Chu Dật Cẩn nắm tinhhạch của hươu cao cổ thú, ôm A Hổ, linh thú Tiểu Bảo của y đang ghé vào trênvai "Uông uông" kêu, dường như là ghen tị, lại không biết nó ăn dấm chua của AHổ hay là ăn dấm chua của Chu Dật Cẩn.

"Nếu thật sự lần này có nguy hiểm gì, em nhớ phải đứng ở phía sau." TrầnMộc ôm lấy Chu Dật Cẩn, thông qua không khí đem lời này đưa đến bên trong lỗtai của Chu Dật Cẩn, đây xem như hắn đang thiên vị, nhưng hắn thật sự không hyvọng Chu Dật Cẩn bị thương hoặc là......

Chu Dật Cẩn trầm mặc thật lâu:

"Được." Y đồng ý với Trần Mộc, là để cho đối phương an tâm, nhưng mộtngười sinh ra ở liên minh, cũng sẽ vì liên minh mà làm vài chuyện, chẳng hạnnhư chuyện về dị thú, Đệ nhị đã nói cho hắn, lúc này hắn cũng không thể lùibước đúng không?

Y biết Trần Mộc là vì muốn tốt cho y, cho nên y đồng ý, nhưng nếu thật sựđến thời điểm kia, y nhất định sẽ cùng Trần Mộc cùng tiến cùng lùi, không đơngiản là vì liên minh, càng là vì người mình yêu.

Hết chương 86

Edit: Thật ra edit cũng thấy một vài chi tiết nhỏ vô lí, chả hạn như khoahọc kĩ thuật đã tiến bộ vậy mà còn không thăm dò được bên trong như thế nào, dịthú cũng chỉ là dị thú mà thôi. Hơn nữa chương này đã nói rõ con mèo béo vớicon sói kia không có gian tình :))) người ta đã có một vợ hai con rồi nha, đừngcó nghĩ xấu cho người ta nha :)))

Chương 87: Thựcnhân sư ( Sư tử ăn thịt người )

Đã kết thành liên minh với đội ngũ Châu Phi, cũng bắt đầu tìm kiếm cáchđối phó với cuồng sư thú, hầu như tất cả mọi người đều tán thành cách tiêu diệttừng bộ phận của cuồng sư thú.

Tuy rằng hiện nay cuồng sư thú đang ở trong Tác Mã thành, nhưng chúng cònphải kiếm ăn, cũng không thể không ra khỏi thành để đi săn, mà thời điểm khi rakhỏi thành thì không thể có chuyện tất cả cuồng sư thú đều đi ra, bọn họ chỉcần chờ một vài con cuồng sư thú đi ra sau đó liệp sát là được.

"Đi trước, xem xét tình huống, bên trong." đội trưởng đội Châu Phi, ngayngày hôm sau với tiếng trung bập bẹ, không trôi chảy đưa ra thỉnh cầu với TrầnMộc.

Ánh mắt đối phương có chút kỳ quái, dường như đang chịu đựng điều gì đó,Trần Mộc nghĩ một chút rồi đồng ý, quả thật cũng phải đi xem tình huống ở trongthành.

Nếu phải đi điều tra, đương nhiên Khương Tuấn Hoành là thích hợp nhất,cậu ta cũng chủ động yêu cầu nhận nhiệm vụ này, nghĩ nghĩ, Trần Mộc để Tiết MỹLệ đi theo, là dị năng giả tốc độ, Tiết Mỹ Lệ có thể hành động yên lặng khôngmột tiếng động, tốc độ chạy trốn cũng rất nhanh, tuy rằng lực công kích bìnhthường, nhưng tuyệt đối sẽ không liên lụy tới người khác.

Sau khi hai người rời đi, Trần Mộc để cho Lý Quân và tiểu lang đi thăm dòhoàn cảnh chung quanh. Đội Tây Á và đội Australia, vừa nghe đến nhiệm vụ phảinhận là gì, cũng đã tỏ vẻ muốn bỏ cuộc, có lẽ lúc này bọn họ còn đang ở phụ cậnUy Tư thành thể nghiệm cuộc sống dã ngoại, nhưng còn đội Bắc Mĩ nhất định sẽtham gia trận đấu. Đội Nam Mĩ nhất quán đều có quan hệ rất tốt với đội Bắc Mĩ,chỉ sợ cũng sẽ hỗ trợ, hơn nữa còn thái độ mập mờ của đội Châu Phi......

Ngoại trừ phải điều tra rõ tình huống ở trong thành, còn phải đem tìnhhuống ở ngoài thành cũng điều tra rõ ràng, như vậy mới có thể biết người biếtta trăm trận trăm thắng.

Lý Quân trở về hơi sớm, tiểu lang đối với mùi hương rất mẫn cảm, nhưnglại hoàn toàn không phát hiện tung tích của người khác, Trần Mộc suy nghĩ mộtchút, dị năng giả tiên đoán kia có thể đã đi tìm một nơi an toàn khác, muốnphát hiện ra bọn họ quả thật cũng không dễ dàng.

Thời điểm Tiết Mỹ Lệ và Khương Tuấn Hoành trở về, đã gần đến nửa đêm,tình huống của hai người khi trở về cũng không giống nhau, Khương Tuấn Hoànhvậy mà lại bị Tiết Mỹ Lệ cõng trở về .

"Tuấn Hoành, diễm phúc thật sâu đấy? Có điều cậu cũng vô dụng quá ? Ngaycả phụ nữ cũng không bằng?" Dư Giai cười hỏi, đợi đến khi Khương Tuấn Hoành đếngần, người khác mới phát hiện không đúng, sắc mặt của Khương Tuấn Hoành trắngbệch, vừa thấy đã biết tình trạng rất không tốt.

"Đã xảy ra chuyện gì ? Các người bị phát hiện ?" Trần Mộc lập tức hỏi.

"Không có, đội trưởng, đột nhiên anh ấy cứ như vậy, tôi chỉ có thể cõnganh ấy trở về." Tiết Mỹ Lệ thật buồn bực. Tuy rằng diện mạo của mình nhìn chungcũng khá bình thường, nhưng nói thế nào cũng là con gái, vậy mà phải cõng mộttên đàn ông trở về...... Cảm giác này không tốt một chút nào, cho dù cô không cóloại may mắn được anh hùng cứu mỹ nhân, cho anh ta cũng coi như có tư sắc, côcứu vị anh hùng này chỉ sợ cũng không được gọi là "Mĩ", nhưng trên lưng phảicõng một người đàn ông to lớn chạy xa như vậy, cô vẫn cảm thấy rất mệt !

"Dị năng bị cạn kiệt ?" Trần Mộc nhìn về phía Dư Giai đang kiểm tra choKhương Tuấn Hoành.

"Thân thể cậu rất tốt, có lẽ là chịu kích thích gì đó." Dư Giai nhíu mày.Khương Tuấn Hoành với anh ta cũng rất quen thuộc, lúc trước nhìn phải hình ảnhkhông tốt gì đó, cậu ta đều rất bình tĩnh, lại nói tới thời điểm phải đánh mộtngàn con bọ chó thú, Khương Tuấn Hoành cũng rất thờ ơ, còn chỉ huy người khácbổ nhào về phía một con bọ chó đang nhảy cao hơn mười thước, nhưng hiện giờ,tại sao lại có thể chịu kích thích đến mức độ này?

"Nôn !" Khương Tuấn Hoành lập tức phun ra, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.Cậu ta hít vào thở ra vài hơi thật sâu, lúc này mới mở miệng:

"Đội trưởng, cuồng sư thú này là loại ăn thịt người."

"Thực nhân sư ?" Thực nhân sư đã tồn tại từ trước mạt thế, lãnh địa bịcon người xâm chiếm, diện tích sinh tồn nhỏ đi, sau đó cùng với con người trởthành láng giềng, có vài con sư tử sẽ lựa chọn lấy con người làm thức ăn, đốivới sư tử là một loại mãnh thú mà nói, trên người nhân loại không có dalông rất khó xé rách, chất thịt lại nộn, có thể nói là loại thức ăn mĩ vị nhất,một khi có sư tử từng ăn thịt con người, chúng nó sẽ cho rằng con người là loạithức ăn ngon nhất.

Tình huống hiện nay, con người lấy dị thú làm thức ăn, mà dị thú phảnkháng giết chết con người để làm thức ăn, dị thú thích ăn thịt người cũng khônghiếm thấy. Từng tồn tại ở liên minh người Hoa, có một đám chuột thú thích lấycon người làm thức ăn, chúng nó ẩn núp ở bên cạnh các thành thị, săn bắt nhữngthợ săn dị thú cấp thấp mới ra khỏi thành làm thức ăn, khiến cho sóng to giólớn một hồi, sau này liên minh phải mất rất nhiều công phu mới có thể hoàn toàntiêu diệt bọn chúng. Bởi vậy đàn sư tử ở trong thành lúc này là thực nhân sưcũng là bình thường, đánh hạ một thành thị, ăn thịt con người......

"Đúng vậy, thực nhân sư......" Khương Tuấn Hoành lại phun ra:

"Dị thú ăn thịt người tôi đã thấy không ít, thậm chí tôi còn từng dùng dịnăng, nhìn một trường hợp dị thú ăn thịt người, nhưng hôm nay lại không giốngnhư vậy, tôi chưa chưa bao giờ nhìn thấy. Nếu phải hình dung, thực sự chỉ cóthể dùng bốn chữ : cực kì bi thảm."

Hồi tưởng lại tình huống lúc trước, Khương Tuấn Hoành cảm thấy bản thâncả người vô lực.

Có được dị năng điều tra, sẽ không tránh được việc từ nhỏ đã phải nhậnnhững tin tức mà mình không nghĩ tới, chẳng hạn như khi còn nhỏ cha mẹ ở phòngcách vách cởi hết đồ "Đánh nhau", lại chẳng hạn như, anh trai nhỏ hàng xóm ởbên ngoài thì tỏ ra kinh thường món đồ chơi của cậu ta đến khi về nhà lại khóclóc om sòm lăn lộn muốn bố mẹ mua cho một bộ như vậy, hay như ông bà ngoại củacậu ta trước mặt thì tỏ ra tươi cười tốt đẹp sau lưng lại đang cùng nhau mắngthầm.......

Ngày còn nhỏ, cậu ta không biết những thứ mà trong lúc vô tình mình nhìnthấy là không thể kể lại với bất kì ai. Khi đó cậu ta tỉnh tỉnh mê mê liền nóira những trường hợp mà bản thân " Xem " được, sau đó cũng sảy ra những lần bịngười khác răn dạy, những người tuyệt giao với cậu bởi vì dị năng của cậu cũngkhông hề ít. Dần dần cậu cũng trở thành một con người trầm mặc giống như chamình. Cho dù nhìn thấy bất kể thứ gì, cũng không bao giờ chia sẻ với ngườikhác, mà dị năng điều tra cao cấp của cậu cũng là cha cậu giúp cậu giấu giếm.

Bọn họ sống ở nội thành của Thức tỉnh chi thành, không ít lần nhìn thấynhững người trước mặt thì sáng bóng như tiên sau lưng lại vô cùng xấu xa, cũngkhông thiếu những lần nhìn thấy chuyện người bình thường không thấy được, thậmchí có đôi khi bọn họ còn biết, có vài người bị oan khuất, nhưng mặc kệ bọn họnhìn thấy cái gì, bọn họ cũng không thể nói ra, một khi nói ra, bọn họ cũngkhông thể sống yên ở trong thành thị này nữa, không ai thích một kẻ bất cứ lúcnào cũng có thể theo dõi mình.

Có điều cho dù là như vậy, Khương Tuấn Hoành vẫn rất thích dị năng củamình, giống như cha của cậu ta, tuy rằng không ưa những người trong cùng độingũ đi săn với mình, nhưng lại vẫn như trước cười hi hi ha ha đi săn với họ,xem một vài thứ bát quái ngạc nhiên cổ quái, sau khi trở về còn có thể tâm sựvới con trai mình. Sau đó trong lúc vợ mình tắm rửa thì lén lút dòm trộm, khivợ chuẩn bị cho mình một kinh hỉ thì vừa cười trộm vừa phải nghĩ xem làm thểnào để biểu đạt rằng mình rất ngạc nhiên, thậm chí còn có thể khinh bỉ đại nhânvật ở cách vách kĩ thuật kém, lực kéo dài kém.......

Nhưng hôm nay, Khương Tuấn Hoành lại hi vọng bản thân không có năng lựcnhư vậy, bởi vì ngay lúc trước, dị năng này đã mang đến cho cậu ta cảm xúc vôcùng tồi tệ, trong nháy mắt nổ tung. Bởi vì nguyên nhân như vậy, khi đó cậu taliền có cảm giác bản thân ngay cả đứng cũng không vững .

Có điều, tuy rằng như thế, bị một cô gái cõng trở về thì vẫn có một chútngoài ý muốn .

Ngay sáng sớm, bọn họ đã bắt đầu lén lút vào thành, bởi vì có dị năngđiều tra, còn là cao cấp, thời điểm cậu ta và Tiết Mỹ Lệ tới gần cũng không bịnhững người khác phát hiện, sau đó, cậu ta liền thấy được một cảnh tượng vôcùng đáng sợ.

Đó là một phòng ở trống trải, phía trước có lẽ là sân thể dục, hiện tại,khung cảnh nơi đây vô cùng bẩn thỉu hỗn loạn, một nhóm người cả nam cả nữ trầntruồng đứng túm lại một chỗ, ước chừng có hơn một ngàn người.

Bên ngoài sân vận động, có vài con cuồng sư thú đang đùa giỡn, có lẽ cũnglà trông coi, sau đó, có vài con cuồng sư thú đi ngang qua sẽ ném vào bên trongmột vài thi thể của dị thú côn trùng– có lẽ bản thân những con cuồng sư thú đócũng không muốn ăn thịt dị thú côn trùng.

Mỗi lần có thức ăn được ném vào trong, những người đó sẽ xé mở thi thểcủa dị thú, lập tức ăn sống, mà khiến cho người ta càng thêm sợ hãi là trong sốnhững người đó cũng có người vì bị bệnh mà ngã xuống, nhưng khi người vừa ngãxuống không bao lâu sẽ bị một con cuồng sư thú tha ra ngoài......

Người ở nơi đó, biểu cảm trên gương mặt đều là chết lặng, ở nơi đó cócảnh tượng khiến cho người ta sợ hãi, mà kinh sợ nhất lại là trí tuệ của đàncuồng sư thú, chúng nó làm như vậy, có thể xem như đang nuôi dưỡng con ngườiđúng không?

Ngoại trừ việc đàn cuồng sư thú nuôi dưỡng con người, cảnh tượng ăn thịtngười đáng sợ ở bên ngoài cũng khiến cho Khương Tuấn Hoành cảm thấy ghê tởm.Không biết có phải do sư đàn này có trí tuệ hay không, những con người bị nuôidưỡng ở nơi đó tất cả đều trần truồng, sau đó, không phải con sư tử nào trongđàn đó cũng ăn thịt người, vì thế, đủ loại chuyện phạm tội kinh tởm đều đượctrình diễn bên trong một ngàn người đó, những người này phần lớn đều là đàn ôngcường tráng, rất rõ ràng, trẻ con và phụ nữ phần lớn đều không thể chống chọilại được......

"Không biết, sau khi chúng nó ăn hết tất cả những người đó, liệu có lấythành thị kế tiếp làm mục tiêu hay không......" Khương Tuấn Hoành vừa nói xong liềnnhìn thấy sắc mặt của tất cả những người khác đều thay đổi, Cao Viện Viện vàTiết Mỹ Lệ là hai cô gái duy nhất ở đây cũng sắp nôn đến nơi rồi.

"Nhất định phải giết chúng nó !" Đội trưởng đội Châu Phi đã rơi lệ đầymặt, một lúc sau thì kiên định mở miệng. Khi nãy, anh ta vừa cảm thấy vô cùngkích động, phiên dịch lại nội dung lời nói của Khương Tuấn Hoành với đồng độimình, vừa dùng nắm đấm liên tục đập xuống mặt đất, trên bàn tay lúc này đãnhuốm đầy máu.

"Sẽ giết chúng nó !" Trần Mộc mở miệng. Một con dị thú cấp mười lấy conngười làm thức ăn, hắn cũng không hiểu được tại sao liên minh Châu Phi còn chưaphái người tới diệt nó.

Có điều, trái ngược với liên minh người Hoa và liên minh Bắc Mĩ, liênminh Châu Phi phải đối mặt với rất nhiều dị thú vô cùng hung mãnh, quả thậtkhông tốt đẹp gì, cũng khó trách, bọn họ muốn đem nhiệm vụ này làm nhiệm vụ củagiải đấu thế giới, còn đem đội ngũ của quốc gia mình trở thành pháo hôi — Nhữngngười trong đội Châu Phi này đều là công kích và phòng ngự, hoàn toàn không cóhệ phụ trợ.

Trước khi tham chiến, Đệ nhị không thiếu lần nhắc nhở Trần Mộc, phải cẩnthận dị năng giả hệ tinh thần của đội Châu Phi, nhưng hiện tại nghe nói dị nănggiả hệ tinh thần rất lợi hại này căn bản không tham chiến, liên minh Châu Phi......Thật đúng là vô lại !

Sắc mặt của Chu Dật Cẩn cũng không tốt, từ nhỏ y đã sinh sống ở Nghiêncứu chi thành, cuộc sống an dật, ngay cả những mặt đen tối của xã hội cũng chưatừng tiếp xúc, càng đừng nói tới những thứ như thế này, nghe thấy tình trạng ởnơi đó chỉ cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Cho dù có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng ngày thứ hai, khi gặp nhómsư tử ra ngoài săn bắt thuận tiện mang một vài thi thể của dị thú côn trùng đãchết về, nhân mã của cả hai đội ngũ vẫn quyết định ra tay. Lúc này trong bụngmỗi người đều là một cỗ lửa giận, nếu không phát tiết chỉ sợ sẽ nghẹn hỏng bảnthân.

Sau một tuần, đám người Trần Mộc đã giết chết năm con cuồng sư thú, từngày đầu tiên khi bọn giết đến sau này, những con cuồng sư thú ra ngoài săn bắtđều kết thành đội, giết được năm con cuồng sư thú cũng là do bọn họ giết đượcmột đội ngũ chỉ có bốn con cuồng sư thú và một con ban đầu, có điều từ lần ấytrở đi, đội ngũ của cuồng sư thú đi săn đã tăng lên mười con một đội.

Vừa muốn nhanh chóng giết chết được cuồng sư thú, lại muốn chạy trốntrước khi viện binh của chúng đuổi tới, điều này quả thực không dễ dàng, bởivậy, sau vài lần, đám người Trần Mộc buông tha việc tập kích sư quần.

"Hạ độc không được sao ? bên trong còn có trên trăm con sư tử, muốn giếtbọn họ cũng không dễ dàng." Cao Viện Viện mở miệng, từ khi nhận được tin tứccủa thực nhân sư, cô lại càng sợ hãi, những buổi tối gần đây khi đi ngủ đềuluôn dựa vào người Tiết Mỹ Lệ.

"Tuy rằng hiện nay độc dược cũng không ít, nhưng cuồng sư thú đã là dịthú cấp chín, tính cảnh giác rất mạnh, không phải thức ăn do chúng tự săn đượcthì sẽ không ăn, muốn khiến chúng nó trúng độc rất khó, cho dù thật sự trúngđộc, độc dược cũng đâu phải ôn dịch còn có thể lây bệnh ?" Chu Dật Cẩn mởmiệng, thật đúng là vô cùng bất đắc dĩ, ngoại trừ chờ đợi cơ hội, bọn họ cũngkhông thể làm được nhiều hơn.

Buổi tối hôm nay Trần Mộc không cần gác đêm, sắc trời lại sớm, liềndắt Chu Dật Cẩn rời khỏi doanh địa. Mấy ngày nay thần kinh của mọi người đềurất căng thẳng, chỉ sợ cuồng sư thú sẽ đuổi đến cửa, sắc mặt của Chu Dật Cẩncũng kém đi không ít, có đôi khi hắn nhìn thấy cũng rất đau lòng, duy nhất cònvô ưu vô lự chính là đám linh thú này, mỗi lần nhìn thấy A Hổ và hai nhóc liệpbáo đùa nghịch với nhau, mọi người mới có thể lộ ra tươi cười trên nét mặt.

Hai người không ai nói chuyện, lẳng lặng nắm tay đi tới, hiện nay, độingũ Châu Phi cũng đã đánh bạc tính mệnh của mình, điều này làm cho bọn họ cũngtrở nên lo lắng, những người lo lắng cho tính mạng của mình cũng không phải chỉcó Cao Viện Viện.

"Anh đã đến rồi ?" Thời điểm Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đi đến phụ cận mộtngọn núi nhỏ, một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Cô là ai ?" Trần Mộc và Chu Dật Cẩn nhanh chóng hợp thể với linh thú củamình, sau đó toàn thân đều đề phòng.

"Hai người không cần lo lắng, tôi cũng không có lực công kích." Giọng nóicủa thiếu nữ thật ngọt ngào, nói tiếng Anh. Hiện nay tiếng Trung và tiếng Anhđều là ngôn ngữ được nói rộng rãi, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đều có thể nghehiểu:

"Tôi đã chờ hai người ở nơi này một ngày liền, cũng bởi vì sợ Khương TuấnHoành kia phát hiện ra tôi, thật đúng là chán ghét, có điều, dị năng của cậu tacó thể nghe được người khác nói chuyện, có lẽ lúc này cậu ta cũng đã tự mìnhhiểu lấy mà không theo dõi hai người nữa, tôi nói chuyện với các anh có lẽ cậuta cũng không biết."

Lúc này Trần Mộc thông qua dị năng đã biết được chỗ phát ra giọng nói, ởlòng đất phía trước cách chỗ bọn họ không xa, cất giấu một người. Bọn họ khônglựa chọn địa doanh cố định, nhưng đối phương lại nói đã chờ ở chỗ này rất lâurồi, còn là hai người bọn họ......

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn liếc nhau, trong đầu đều hiện ra tư liệu của mộtngười — Lena ! dị năng giả hệ tiên đoán của Bắc Mĩ!

"Hai người biết tôi đúng không ? Tuy rằng bọn họ đã giấu tôi rất kĩ,nhưng nếu muốn dùng tôi, dù sao cũng phải cho tôi tự do, mà chỉ cần tôi có tựdo, liền có thể đem tin tức truyền ra ." Lena nằm trong một thiết bị có hìnhquan tài, mở miệng. Một ngày trước cô đã để White đem mình chôn ở chỗ này .

"Lena tiểu thư ?"

"Đúng vậy," Lena đáp lại

"Tôi tới nơi này là muốn hỏi hai người, có muốn giành lấy thắng lợi haykhông."

"Đương nhiên muốn, điều này vốn đâu cần nhiều lời hỏi lại ?" Trần Mộc lậptức trả lời. Hắn không biết rốt cuộc Lena này là vì điều gì, nhưng dị năng củaLena tuy rằng lợi hại, lại không am hiểu chiến đấu, lúc này hắn đã đến gần đốiphương, tùy thời đều có thể đem đối phương đưa vào chỗ chết, cho nên cũng sẽkhông sợ hãi.

"Tôi có thể nói cho hai người, các người sẽ thắng" Giọng nói của thiếu nữtruyền ra từ thiết bị, có chút sai lệch cũng có chút xa xăm

"Dị năng của tôi nói cho tôi biết, tuy rằng trong thành là một sinh vậtrất cường đại, nhưng vẫn có cách đối phó, hơn nữa, các người cũng rất cườngđại...... Mỗi lần tôi đặc biệt muốn biết một đáp án, dị năng sẽ nói cho tôi biết."

"Cho nên cô tới nơi này, chỉ vì muốn nói cho chúng tôi biết là chúng tôicó thể thắng?" Này là có ý gì vậy?

"Nửa đêm ngày kia là ngày thích hợp nhất, các người có thể thắng ." Lenamở miệng. Cô không thể nói rõ bản thân rốt cuộc muốn làm gì, có điều cũng cứtheo tâm ý của mình mà đến thôi.

"Vì sao chúng tôi phải tin tưởng cô ?" Trần Mộc hỏi lại, đội Bắc Mĩ cònlà đối thủ của bọn họ, sao bọn họ có thể đi tin tưởng một cô gái là vũ khí bímật của đội Bắc Mĩ ?

"Chị tôi đã nói, nguy hiểm đến từ đại dương, khi đó tôi cũng không hiểuđược là vì sao, nhưng hiện nay tôi cũng ẩn ẩn cảm giác được. Có điều, tôi nóicho bọn họ, kỳ ngộ đến từ đại dương, tôi cũng tốn rất nhiều công phu mới có thểkhiến cho bọn họ hoàn toàn tin tưởng, muốn dẫn đầu khai chiến với sinh vật biểnthì không thể, sinh vật biển xâm nhập có thể mang đến kỳ ngộ rất lớn."

"Không phải bọn họ đã nói có được dị năng giả tiên đoán là có thể có đượcthiên hạ sao ? Tôi lại cố tình muốn khiến cho bọn họ cái gì cũng không thểchiếm được."

"Chị tôi muốn tôi phải sống thật tốt, nhưng tôi đã không còn muốn tiếptục nữa rồi, hai người xem, nơi này trống trải như vậy, có thể tự do chạy trốn,tự do bay lượn, chết ở chỗ này tốt lắm có phải hay không ?"

Lena nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra tình cảnh ở trong phòng thínghiệm, nơi đó, nơi đó chỉ có những bức tường trắng muốt.

Sau này cô mới biết được, tổ tiên của các cô dựa vào dị năng có thể nhìnthấy trước nguy hiểm mà tránh thoát được quả bom kia, nhưng lại không thể cứuđược tín đồ và người yêu của mình, sau đó, đã bị Bắc Mĩ bí mật mang đi .

Sau khi bà sinh ra một cô con gái liền rời khỏi nhân thế, nếu con gái củabà có thể di truyền dị năng của bà, như vậy tất thảy đều rất tốt đẹp, cố tìnhcon gái bà lại hoàn toàn không di truyền dị năng của bà, mà Bắc Mĩ đối với loạidị năng thần kì này có một tình thế bắt buộc, bởi vì khi ấy có một truyềnthuyết, có được dị năng giả tiên đoán là có được thiên hạ.

Thời điểm con gái bà bị phát hiện là không di truyền dị năng của mẹ mình,liền bị mang vào phòng thí nghiệm, từ đó, cô sống chính là để sản xuất ra nhữngquả trứng.

Một đám trẻ con sinh ra từ thụ tinh ống nghiệm, được nuôi dưỡng trongbụng của cô hoặc là trong bụng người khác mà trưởng thành, nhưng lại vẫn khôngthể di truyền được dị năngt......

Một đời lại một đời, bọn họ sinh ra ở phòng thí nghiệm, cũng chết trongphòng thí nghiệm, sau này, bởi vì những đứa trẻ được sinh ra quá nhiều, nhữngđứa trẻ mười lăm tuổi không thức tỉnh dị năng, sẽ bị tiêu hủy.

Tiêm vào thuốc "Yên ổn" , chết trong giấc mộng của mình, cuối cùng, bịđẩy vào một cái lò thiêu.

Ban đầu cô hoàn toàn không biết, những anh chị em có cùng huyết thống vớimình sau khi biến mất sẽ đi tới nơi nào, sau này mới hiểu được, những anh chịbên người cô, nơi quy tụ cuối cùng đều là cái lò thiêu kia, bọn họ ở nơi đóbiến thành tro bụi, đều không thể thấy được.

Cô và chị gái mình là may mắn, bởi vì các cô đều thức tỉnh dị năng tiênđoán mà mấy trăm năm rồi không có ai thức tỉnh, mà các cô cũng là bất hạnh, bởivì các cô là sinh đôi dính vào nhau. Đầu của hai người dính vào nhau, chỉ cóthể làm quái vật cùng tiến cùng lui, mà nếu làm phẫu thuật, trong hai người chỉcó một người có thể sống, dù sao, đầu óc cũng là bộ phần thần bí nhất trên cơthể con người, mà đầu của dị năng giả lại càng không thể động vào.

Dị năng của hai người cũng đến tận năm năm tuổi mới được phát hiện, có đủloại vấn đề hỏi hai người, khi đó các cô cũng không biết nhiều lắm, dùng hếttoàn lực đi cảm giác, sau đó cho đối phương kết quả. Tính cách cô hướng ngoại,chị cô lại hướng nội, cho nên trao đổi với người khác phần lớn đều là cô, nhưngchỉ có cô mới biết, dị năng của chị mình cường đại hơn mình gấp nhiều lần, cólẽ, những người đó cảm thấy cô mới là người có được dị năng đi? Cho nên cuốicùng......

Cô và chị mình, không có khả năng vĩnh viễn chỉ đứng sau màn, mà sau khihai người có được dị năng thần kì như vậy, những người đó cũng sẽ không giốngdĩ vãng đối đãi với hai người như đối đãi với các vật thí nghiệm, thậm chí, bọnhọ còn hy vọng dị năng của hai người có thể mang đến lợi ích lớn hơn nữa, màlợi ích lớn như vậy, rõ ràng không phải một con quái vật có đầu dính với nhaucó thể làm được, cho nên, những người đó đã nghĩ cách khiến hai người họ khôiphục bình thường.

Nhưng muốn khôi phục bình thường, sống sót , cũng chỉ có một người.

Tuy rằng cô và chị gần như đều được sinh ra đồng thời, tuy rằng tính cáchcủa chị hướng nội, nhưng cho tới nay, đều là chị gái chăm sóc cô, dạy dỗ chocô, thời điểm cô khóc trong bóng đêm, cũng là chị an ủi giúp cho cô có thể bìnhtĩnh lại.

Sau khi cô biết được quyết định kia, đã nghĩ phải hy sinh để thành toàncho chị mình, cô hi vọng chị có thể có được một cuộc sống hoàn mỹ, cho nên, cônói cho những người đó sự thật — dị năng của chị cường đại hơn cô rất nhiều.

Nhưng cô lại không thể biết được, những người đó không tin lời của cô, màchị cô cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên, chị che giấu dị năng của mình, dùngthẻ thông tin, trong lúc cô ngủ đã nói cho những người đó rằng chị không có dịnăng.

Buổi tối trước ngày phẫu thuật, cô nghĩ bản thân sẽ phải chết, cho nênquấn quít lấy chị làm nũng, chị cô cũng luôn dung túng cô, an ủi cô, còn kểchuyện xưa cho cô nghe, tuy rằng, cố sự kia hai người đều cùng nhau biết được.

Buổi tối kia, chị cô vẫn luôn nhắc đi nhắc lại với cô:

"Lena, nguy hiểm đến từ chính đại dương, con người có thể bởi vậy mà biếnmất, em phải nhớ kỹ điểm này."

Khi đó cô không kiên nhẫn nhắm mắt lại lên tiếng trả lời, cảm thấy bảnthân sắp chết rồi, cần gì phải quan tấm mấy cái này?

Thuốc tê làm mất đi tri giác, sau đó, tỉnh lại trong cơn đau đớn.

Chị gái đã qua đời rồi, để lại một khối thi thể, còn không hoàn chỉnh,đúng vậy, muốn cho cô giữ lại đầy đủ, chị gái sẽ không thể nào hoàn chỉnh.

Những người đó hy vọng cô kết giao với nhiều bạn trai, những người đó hyvọng cô có thể sinh hạ đứa con di truyền dị năng của mình, cô lại không camtâm. Thời điểm chị gái còn sống, cô có thể nhận mệnh với cuộc sống này, chị gáiđã qua đời rồi, cô cũng không muốn trải qua cuộc sống như vậy nữa. Cô bắt đầuthù hận tất thảy mọi thứ bên cạnh, thậm chí cô còn muốn khiến cho nhân loại hủydiệt, nhưng trong nhật kí cuối cùng chị gái cô đã viết–

"Em phải sống thật tốt, thay chị nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này."

Chị, em muốn hủy diệt thế giới này, chị, em cảm thấy thế giới này khôngxinh đẹp chút nào, chị, em tuyệt không muốn sống thêm nữa......

Chị, em sẽ không tự sát, nhưng nếu bị người khác giết......

Hết chương 87

Edit: Con người, so với cuồng sư thú kia thì bên nào hung ác hơn ?

Chương 88: Lenachết

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn gặp được chuyện như vậy, rốt cuộc cũng không còntâm tình tiếp tục đi dạo, Lena kia nói mấy câu lại làm cho bọn họ có một loạicảm giác bị người khác nắm giữ mọi hành động, loại cảm giác này không dễ chịuchút nào.

"Anh tin tưởng lời nói của cô ấy không ?" Chu Dật Cẩn nghĩ tới mấy câunói cuối cùng của đối phương, rất rõ ràng, Lena có thể đoán trước dị thúhải dương sẽ mang đến nguy hiểm, nhưng lại không nói ra, còn có chị gái tronglời nói của cô ta là có ý gì?

"Anh tin." Trần Mộc mở miệng. Lena nói ba câu cuối cùng kia đã sáng tỏrất nhiều vấn đề, tuy rằng không biết nguyên nhân khiến Lena làm như vậy, nhưngrõ ràng Lena đó có thù oán với liên minh Bắc Mĩ.

Thật không rõ, liên minh Bắc Mĩ đã suy yếu tới mức nào mới có thể bịchính người mình tỉ mỉ bồi dưỡng phản bội, chỉ là, không phải lúc trước đã nóiliên minh Bắc Mĩ có rất nhiều quyết định chính xác hay sao, có phải đó đều làsự trợ giúp của Lena? Cho nên bọn họ mới có thể tin tưởng cô ấy như vậy.

"Đội trưởng, thật đúng là rất hưng trí, đều đã đến lúc này mà vẫn còn cótâm tình nói chuyện yêu đương sao?" Khương Tuấn Hoành nhìn thấy Trần Mộc và ChuDật Cẩn đã trở lại, lập tức mở miệng.

"Tiểu Khương, thẳng thắn được khoan hồng kháng cự sẽ bị nghiêm trị, khôngphải là cậu đã dùng dị năng nhìn lén đó chứ ?" Dư Giai lập tức tiếp lời, khôngkhí lúc này quá mức ngưng trọng, vẫn nên sinh động một chút cho thỏa đáng.

"Oan uổng quá, tôi tuyệt đối không có nhìn lén !" Khương Tuấn Hoành lậptức kêu oan, hai người kia nhiều lắm cũng chỉ thân thân miệng một chút, có gìtốt mà xem, cậu ta cũng không nhìn thấy cái gì cả!

Chu Dật Cẩn và Trần Mộc cùng nhau trừng mắt liếc nhìn Khương Tuấn Hoànhmột cái, Khương Tuấn Hoành cảm thấy càng oan, cậu ta lại hoàn toàn không biết,Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trừng cậu ta không phải bởi vì cậu ra nhìn lén, mà làbởi vì cậu ta không có nhìn trộm.

Một người to lớn như vậy đĩnh đạc nằm trong phạm vi quan sát của KhươngTuấn Hoành, vậy mà Khương Tuấn Hoành lại hoàn toàn không phát hiện ra !

Có điều, nếu đã nghe được lời nói của Lena, cũng tin, Trần Mộc bắt đầu vìchuyện nửa đêm ngày kia mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày hôm sau liền mang theo haiđội ngũ rời xa Tác Mã thành, tạm dừng việc đi săn.

Mà sau khi bọn họ rời khỏi, White cũng đi tới nơi tối hôm qua Trần Mộc vàChu Dật Cẩn ở đó, đầu tiên đem đám thực vật tối hôm qua mình khống chế lớn lênrụng xuống, sau đó liền đào cỗ quan tài bằng kim loại ở dưới đất lên.

"Lena đại nhân, người không sao chứ ?"

Cô gái tóc vàng cười đến loan ánh mắt:

"Đương nhiên không có việc gì, anh không tin dị năng của tôi sao ?"

"Đương nhiên tôi tin tưởng Lena đại nhân." White ngẩng đầu, chống lại ánhmắt của thiếu nữ tóc vàng, lại lập tức cúi đầu, anh ta sợ đối phương sẽ nhìn raánh mắt cực nóng của mình.

Nếu...... Nếu Lena đại nhân không có sứ mệnh như vậy, có phải anh ta có thể......

Lena vuốt mái tóc sắp dài tới eo của mình, ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằngbầu trời lúc này u ám mờ mịt, nhưng lại vô cùng rộng lớn. Thời điểm lúc trướckhi cô và chị gái còn tương liên, hai người cũng không thể có được bộ tóc nhưvậy, lại càng không thể được nhìn thấy bầu trời như vậy, nhưng khi đó hai ngườiđều vô cùng hạnh phúc, còn hôm nay thì sao?

Vốn cô còn cảm thấy con người đã không thể cứu được nữa rồi, dị thú hảidương mang đến nguy hiểm, bởi vì câu nói kia của chị gái, cũng bởi vì đoạn thờigian trong quá khứ, cô càng ngày càng rõ ràng. Trong một khoảng thời gian dài,cô đều cho rằng đó là vận mệnh không thể tránh được, hơn nữa, cô cũng vui vẻkhi nhìn thấy thế giới này bị hủy diệt, mà ngay trước khi diễn ra trận đấu, côcòn quyết định một chủ ý, cùng lúc muốn cho liên minh Bắc Mĩ thua, về phươngdiện khác, lại muốn cho liên minh người Hoa không thể thông qua đề án của dịthú hải dương, nhưng khi thật sự tới tham gia trận đấu, cô lại thấy được chuyệnxấu.

Mọi chuyện đều quanh xung quanh liên minh người Hoa với Trần Mộc là dịnăng giả không khí, Chu Dật Cẩn, Lý Quân, còn có con linh thú mèo và con langthú bị Lý Quân khống chế......

Có lẽ, thế giới này cũng không thể bởi vì ý muốn của mình cô mà đi đếnđường cùng, có lẽ, lần này liên minh Bắc Mĩ cần thua thật thảm hại để tế điệncho chị gái, còn có cô......

"Vì sao chúng ta còn không ra tay ? Các anh không định hoàn thành nhiệmvụ sao ?" Đã đến ngày được Lena nhắc tới, hôm nay, Trần Mộc lại ước thúc mọingười nghỉ ngơi, điều này làm cho đội trưởng của liên minh Phi Châu rất tứcgiận.

"Tôi đã đồng ý sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ thì nhất định sẽ đi." Trần Mộccó thể hiểu được sự nôn nóng của đối phương, nhưng cũng không thích người nàykhông trấn định.

"Nếu các anh không đi, tự tôi sẽ đi!" Người này rất kiên trì, tay nắmthật chặt.

"Vì sao anh cứ phải gấp gáp như vậy ? Chẳng lẽ anh lại không biết, hiệngiờ mà đi thì chính là chịu chết hay sao ?" Chu Dật Cẩn hỏi. Y đã sớm cảm thấy,những người của liên minh Châu Phi này trên một vài phương diện nào đó có biểuhiện hết sức kì quái, anh ta đối với việc thu phục Tác Mã thành vô cùng tíchcực, cho dù điều này nói lên việc anh ta sẽ tử vong.

Người này trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng:

"Chị của tôi vẫn còn ở nơi đó." Anh ta chỉ vào phương hướng của Tác Mãthành.

Trần Mộc cũng trầm mặc, căn cứ theo lời kể lúc trước của Khương TuấnHoành, chị của người này trên cơ bản đã không còn khả năng sống sót, nhữngngười hiện nay có thể sống sót, hơn phân nửa đều là người lúc trước có thựclực:

"Nửa đêm hôm nay chúng ta sẽ tiến công."

Người đối diện đột nhiên chảy nước mắt, miệng giật giật, đợi tới khi nướcmắt đã xẹt qua hai má rơi xuống đất, anh ta mới trịnh trọng mở miệng:

"Cám ơn, tôi nguyện ý dùng sinh mạng của mình để cảm ơn sự trợ giúp củacác anh."

"Anh không cần cảm tạ chúng tôi, chúng tôi chỉ là vì hoàn thành nhiệmvụ." Lời cảm ơn trịnh trọng giống như tuyên thệ như vậy, ngược lại khiến TrầnMộc có chút ngượng ngùng.

Sắc trời dần tối, đám người Trần Mộc lái xe hướng về phía Tác Mã thành,đợi đến khi tiếp cận, mới nhìn thấy bầu trời sáng rực, màu sắc sáng lạn như nàycũng là do dị năng giao chiến tạo thành, là màu sắc đoạt lấy sinh mạng.

"Đây là tình huống gì?" Tất cả mọi người kinh ngạc.

"Đây là tình huống gì?" Một đội viên của đội Bắc Mĩ cũng kêu to lên, cậuta vừa kêu xong liền bị một con cuồng sư thú cắn trúng thân thể, sau đó, trongmột khoảnh khắc tim ngừng đập, lập tức bạo tạc, nổ hết sạch răng nanh của concuồng sư thú vừa mới cắn cậu ta.

"Lena đại nhân, tại sao có thể như vậy ?" White khống chế một đám thựcvật, đồng thời dùng tinh hạch của dị thú bổ sung dị năng của mình, bảo vệchặt chẽ cô gái tóc vàng phía sau, nhưng khi nhìn thấy từng người đội viên củamình chết đi, người nam Mĩ và người Châu Âu từng người chết trong công kích củacuồng sư thú, vẫn tê rống.

Lena cười rộ lên, cảnh chiến đấu thật tàn khốc, cô lại hoàn toàn khôngthèm để ý:

"White, buổi tối hôm nay là ngày duy nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ đấy,anh cũng phải biết, con cuồng sư thú cấp mười kia chạng vạng hôm nay vừa mớisinh sản xong."

"Lena đại nhân !" White thay cô gái phía sau cản lại một công kích củacuồng sư thú, tất cả bọn họ đều vô cùng tin tường Lena, Lena nói hôm nay phảira tay, tất cả mọi người đều cảm thấy sẽ là một trận chiến thoải mái, nhưnghiện tại, tuy rằng cuồng sư thú chết không sai biệt lắm, nhưng người của nhómanh ta cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.

"White, anh không cần bảo vệ tôi." Lena nhìn con cuồng sư thú cấp mười đãbạo phát gần đó, cô đã đặc biệt dặn dò, không được giết chết con của nó, nhưvậy nó vẫn có nhược điểm.

Cô đã sớm tính ra lực lượng bên mình, bọn họ không thể đánh lại sư quần,có điều, bọn họ lại có thể khiến cho sư quần tổn thương nặng nề, bởi vậy, liênminh người Hoa đến chậm một bước có thể lấy được thắng lợi cuối cùng.

Mọi người đã chết, còn là vì người khác may áo cưới, đồng thời, ngườichết chính là tinh nhuệ của tương lai, những người đó, sẽ thật thương tâm, thậthối hận đúng không? Tuy rằng không thể nhìn thấy khối đại lục kia bị dị thú hảidương chiếm lĩnh, nhưng chỉ cần tưởng tượng những người đó tương lai sẽ bị liênminh người Hoa mà bọn họ vẫn luôn chán ghét và coi thường đè nặng, cô liền cảmthấy cao hứng.

Đứng trên một mạng dây leo được bện chặt, được White bảo vệ, trên mặtLena lộ ra tươi cười thoải mái, ôm thùng sắt trong lòng thật chặt, trong taycủa cô vẫn còn có vũ khí bí mật.

Những người chung quanh dần dần tử vong, cũng chỉ có White có được dịnăng hệ thực vật cao cấp còn kiên trì, con dị thú kia vừa mới sinh sản xong,lại bị đánh lén nên phát cuồng đang hướng về phía White.

"Lena đại nhân, người chạy nhanh lên......" Lời nói của White còn chưa nóixong, liền nhìn thấy người con gái mình yêu thương nhất đã hợp thể với linhthú, trên mái tóc dài màu vàng mọc lên một đôi tai mèo, trên mặt cũng có thúvăn, sau đó thả người nhảy, nhảy về phía con dị thú cấp mười đang phát cuốngkia.

Dị thú cấp chín và dị thú cấp mười, mặc dù có dị năng, nhưng cũng khôngnhiều, giống như cuồng sư thú, thường thường vẫn thích dùng răng nanh của mìnhđể đối phó với tất cả kẻ địch.

Cô gái bé nhỏ, mái tóc thật dài bay phía sau người, mắt thấy sắp lọt vàocái miệng đã dính không ít máu tươi của dị thú......

"Không !" White quát to một tiếng, dùng hết dị năng của mình toàn lực lấyra vô số dây leo tiếp được đối phương, bản thân lại bị một đạn băng của cuồngsư thú phát ra đánh trúng thân thể.

Lena nằm trên dây leo, không có sự vui sướng sau khi sống xót qua tainạn, đột nhiên nhớ tới lúc trước bản thân nhìn thấy một linh thú cẩu được sinhra trong phòng thí nghiệm, khi đó, cô nhìn thấy con mẹ đem con con của nó liếmtừ đầu đến chân thật sạch sẽ, ngay cả mông cũng không buông tha, cố tình lại bỏquên một cái chân trước, vì thế liền bị liếm tới tâm can khó chịu, thậm chímuốn đè con mẹ xuống mà liếm cái chân trước một chút, mà cô hiện giờ cũng cócái cảm giác khó chịu như vậy. (她看着那只母狗把小狗从头到尾舔的很干净, 连屁股都不放过, 偏偏漏了一只前爪, 于是抓心挠肺的难受, 甚至想要按着母狗把那只前爪舔一下: nàng nhìn con kia chó mẹ bả tiểu cẩu từ đầu tới đuôi liếm rất sạch sẽ,liên cái mông đều không buông tha, hết lần này tới lần khác lọt nhất cái chântrước, Vì vậy trảo tâm cong phế khó chịu, thậm chí muốn đè xuống chó mẹ bả cáichân trước liếm một chút. Thứ lỗi tại hạ bất lực, hoàn toàn không hiểuđoạn này nên chém bay theo qt, bằng hữu nào đi qua xin giúp đỡ )

"Tôi yêu em !" White nhìn vài con cuồng sư thú đang vây quanh, biết bảnthân không sống được, liền phóng về phía một con trong số đó, trên người bọn họđều cột bom, lúc này có thể nổ chết con nào thì hay con đó.

"A." Lena lên tiếng, nhìn White biến mất trong một tiếng nổ mạnh, tronglòng đột nhiên không còn, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, White vẫn luônchăm sóc cho cô.

Lena vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một con cuồng sư thú cấp mười đangnhảy lên, cô cười cười, đem vali trong tay ném vào miệng đối phương, sau đó chờcon cuồng sư thú kia cắn chết bản thân– bởi vì bom trên người bọn họ, những concuồng sư thú khác sẽ không dám cắn người, nhưng đây là con cuồng sư thú cấpmười, căn bản sẽ không sợ bom này.

Lena nghĩ bản thân sẽ chết, nhưng bởi vì White đã chết, đám thực vật đangnâng cô trong nháy mắt tan rã, cô lập tức rơi xuống.

Lena tùy ý để bản thân ngã sấp xuống, cô cũng không cảm thấy đau, chútđau đớn ấy, sao có thể so sánh được với cơn đau đầu sau khi kết thúc giải phẫu?Khi đó mỗi lần cô kêu lên trong cơn đau đớn, bọn họ lại cho cô rất nhiều rấtnhiều thuốc tê, nhưng cô vẫn đau quá......

Cô nằm trên mặt đất, nhìn cuồng sư thú đang chạy tới gần, nhắm hai mắtlại.

Thời điểm đám người Trần Mộc đuổi tới, nhìn thấy chính là một con cuồngsư thú cấp mười đang phát cuồng ở trung tâm, mà một vài con sư tử cấp chín lạiở bên cạnh cắn xé nhân loại cho hả giận.

Huyết tinh nháy mắt dâng cao, toàn bộ thành thị, nhìn qua thật giống nhưmột địa ngục.

Có điều, thi thể của những con cuồng sư thú này đã chứng minh tình huốngở nơi này, mà con cuồng sư thú cấp mười kia dường như cũng đang bị thương.......

Muốn bắt giặc phải bắt vua trước, đây là điều đầu tiên mọi người nghĩđến, chỉ cần con cuồng sư thú cấp mười kia chết, cái khác cũng sẽ không cần lolắng.

Lồng phòng hộ gắn bên ngoài miệng của con cuồng sư thú, tạm thời ngăn cảnnó phát ra dị năng, dây leo cuốn lấy tứ chi nó, hỏa cầu và băng trùy chặn lạinhững con cuồng sư thú cấp chín có ý định tới gần......

Ở phía sau, nhất định phải nhanh chóng, Trần Mộc dường như là người đầutiên hoàn toàn thú hóa, sau đó, nhằm phía mặt của cuồng sư thú, một bên phátđộng dị năng liên tục phá hỏng nội tạng của cuồng sư thú, một bên chộp tới conmắt của cuồng sư thú.

Dị thú cấp mười không thể so với dị thú cấp chín, nhưng con cuồng sư thúnày vừa mới sinh sản xong, lúc trước cũng bởi vì nó phải sinh sản mới không thểđi thanh lí những người chung quanh, lại bị công kích của người tự sát lúc nãylàm bị thương, cuối cùng còn nuốt phải thuốc hóa học của Lena, trong tình huốngkhông kịp phòng bị, con mắt đã bị Trần Mộc chọc mù .

Nhưng dị thú cấp mười và dị thú cấp chín căn bản không cùng một cấp bậc,lúc trước Đệ nhị đã từng nói với bọn họ, đặc thù lớn nhất của cấp mười chính làcó được khu vực dị năng

Cao thủ hoặc là dị thú cấp chín, thực lực đều có khả năng trở nên rấtmạnh, nói riêng về thực lực thậm chí có thể sánh được với cấp mười siêu việt,nhưng nếu bọn họ không thể có được khu vực dị năng, thì vĩnh viễn không thểđược gọi là cao thủ cấp mười.

Đệ nhị từng nói:

"Khu vực dị năng của cấp mười, cần tiêu hao một năng lượng rất lớn đểphát động, nhưng một khi phát động, người bị vây trong khu vực này nếu khôngđến cấp mười, sẽ phát hiện bản thân không thể có hành động khác thường được ,loại cảm giác này nói không nên lời, tóm lại đến thời điểm kia, cậu sẽ pháthiện, bản thân không có cách nào sử dụng dị năng, toàn thân đều bị giam cầm,giống như hoàn toàn bị người khác khống chế."

Trần Mộc hiện tại có loại cảm giác này.

Dị năng của con cuồng sư thú cấp mười này là phong, hiện tại, Trần Mộc khôngcó cách nào sử dụng dị năng của mình, cả người giống như bị giam cầm, vô sốphong nhận lại bay về phía hắn, nếu không phải trên người có trang phục tácchiến bằng da cá sấu, chỉ sợ hắn đã bị chia thành vô số phần ! Rất rõ ràng, đốiphương đã sử dụng khu vực dị năng.

Bởi vì sinh sản mà tiêu hao phần lớn lực lượng, cho nên vốn cuồng sư thúcũng không nghĩ phải sử dụng khu vực dị năng, mà thủ hạ của nó– ở trên thảonguyên Châu Phi cho tới bây giờ cũng không hề thiếu sư tử.

Nhưng trong nháy mắt khi mắt trái của mình bị móc mất, nó lại nổi giậnrồi, con mắt phải còn lại gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mộc — nó muốn đem ngườinày bầm thây vạn đoạn !

Chỉ trong nháy mắt, Trần Mộc thật sự cảm thấy bản thân sẽ chết, nhưng hắnmuốn sống ! hắn nhất định sẽ sống ! hắn còn muốn nhìn em gái sinh ra, hắn cònmuốn cùng Chu Dật Cẩn già đi, nuôi lớn con cái của bọn họ!

Trên người Trần Mộc đột nhiên nổi lên một tầng hỏa diễm, lúc này nhữngphong nhận đã sắp đến gần, còn có trang phục tác chiến bằng da cá sấu trênngười hắn, tất cả đều biến thành tro tàn, trong ánh lửa hừng hực, một con mèolớn màu trắng như ẩn như hiện.

Hết chương 88

Edit: Edit mấy chương này cứ gọi là dạt dào cảm xúc ấy

Chương 89: Mấttích

Trong khu vực dị năng của cuồng sư thú, đến thời điểm rốt cuộc không thể chịunổi nữa, Trần Mộc lựa chọn hoàn toàn thú hóa cùng A Hổ.

Từ sau khi A Hổ ăn thiên thạch, hình thể trở nên rất lớn, lực công kíchcũng tăng cường, nhưng con mèo lớn trong ánh lửa lúc này, so với A Hổ đã biếnlớn còn muốn lớn hơn một chút, hơn nữa, tại thời điểm thú hóa, con người sẽchiếm vị trí chủ đạo, tư duy của linh thú sẽ lâm vào giác ngủ đông, đồng thờiđặc tính của con người vẫn tồn tại như lúc trước.

Nhưng sau khi hoàn toàn thú hóa với A Hổ, trong nháy mắt bộc phát ra nănglượng khiến cho Trần Mộc khiếp sợ, vốn cứ nghĩ là sẽ thất bại thảm hại, có aingờ đến lại còn một tia hi vọng?

Hắn không thể dùng được dị năng không khí của mình, nhưng sau khi hoàntoàn thú hóa, hắn lại có thể sử dụng dị năng của A Hổ. Hỏa diễm bùng nổ trongnháy mắt, vậy mà giúp hắn cản lại tất cả phong nhận, dù sao, mặc dù dị thú cấpmười có khu vực dị năng, nhưng lực công kích của dị năng chưa chắc đã mạnh bằngdị thú cấp chín.

Cuồng sư thú nhìn thấy trạng thái của Trần Mộc, phẫn nộ rống lên mộttiếng, lập tức chạy tới chỗ Trần Mộc, các loại công kích dừng trên người nó,nhưng nó đã tiêu hao lượng lớn sức lực để tạo ra khu vực dị năng, cũng khôngcòn sợ mấy thứ này nữa.

Trần Mộc biết, tuy rằng sau khi toàn toàn thú hóa với A Hổ, không biết vìsao lại có thể sử dụng dị năng hệ hỏa trong khu vực dị năng của cuồng sư thú,nhưng sức mạnh của hắn so với cuồng sư thú thì vẫn kém hơn nhiều lắm, có điều,tuy rằng kém, nhưng hắn lại khát vọng một trận chiến, trong chốn u minh, dườngnhư là chạm đến điều gì đó......

Có điều, Trần Mộc vẫn lựa chọn xoay người chạy trốn ( =))) )– cho dù muốnđánh, cũng không nên lấy cứng đối cứng! Cuồng sư thú nhìn thấy hắn chạy trốn,nổi giận gầm lên một tiếng theo sát phía sau, vô số phong nhận dừng trên ngườihắn, nhất thời máu tươi bắn ra khắp nơi. Cuồng sư thú đang muốn đuổi theo ngườiphía trước bầm thây vạn đoạn, lại nghe được một vài âm thanh nho nhỏ truyềnđến, nó có thể nghe thấy âm thanh ấy rất rõ ràng, chỉ chớp mắt liền nhìn thấyđứa nhỏ mình vừa vất vả sinh hạ bị một quái vật hai chân ôm đi, còn chạy vềhướng ngược lại.

Cuồng sư thú sửng sốt, liền xông ra ngoài, nhưng động tác của người nọlại hết sức linh mẫn, vậy mà tốc độ cũng không hề kém nó! Nó là một con sư tửcái, sinh dục là bản năng bẩm sinh, nhưng sau khi trở thành dị thú cấp mười mấytrăm năm, đây mới là lần sinh sản thứ hai, đương nhiên rất xem nặng đứa con củamình, lựa chọn giữa giết chết kẻ thù và đoạt lại con, nó lựa chọn đoạt lại conmình.

Trong lúc nhất thời áp lực biến mất toàn bộ, Trần Mộc vừa quay đầu lạiliền nhìn thấy Tiết Mỹ Lệ ôm cuồng sư thứ con chạy về ngoại thành. Cô là dịnăng giả hệ tốc độ, nếu so về tốc độ thì trong đội ngũ không người nào có thểsánh bằng, cho dù tốc độ của Trần Mộc khi không có lực cản của không khí, cũngkhông thể so được với cô! Tình huống hiện tại, đem cuồng sư thú dẫn đi quả thậtlà một ý kiến hay, cho dù về sau nó có tìm tới báo thù, dưới tình huống đám đànem của nó đã chết sạch thì cũng dễ đối phó hơn nhiều, hơn nữa, nó vừa rời khỏi,bọn họ muốn "Thu phục tác mã thành" liền đơn giản hơn. Nhưng dù con dị thú cấpmười đã không còn ở đây, nguy hiểm vẫn gần ngay trước mắt — chung quanh vẫn cònkhông ít cuồng sư thú cấp chín, có con đang dây dưa với nhóm đội viên, có concũng đã chạy trốn, hiện tại còn khoảng hai mươi con.

Trần Mộc lập tức nhào lên lưng một con cuồng sư thú cấp chín, một ngụmcắn lên cổ nó, đồng thời khiến cho không khí hít vào trong người nó nổ tung,không bao lâu, con cuồng sư thú kia đã không thể dậy nổi nữa, hắn có thể giếtthoải mái, người khác lại không hẳn, hơn nữa, dị thú cấp chín đã có một chúttrí tuệ.

Mấy người trong đội Châu Phi, trong lúc đám người Trần Mộc chống lại concuồng sư thú cấp mười kia thì đã đánh nhau với những con cuồng sư thú chungquanh, tổn thất mất hai người, hiện tại, lại chết thêm hai người nữa, mà trongđội ngũ của Trần Mộc, Đỗ Trọng cũng đã bị trọng thương.

Đỗ Trọng là dị năng giả hệ thủy, cũng giống như Khương Tuấn Hoành, DưGiai đều là đội viên hệ phụ trợ không cần xông lên phía trước, nhưng lúc trướcKhương Tuấn Hoành phát hiện con của cuồng sư thú, cũng là cậu ta và Chu Dật Cẩnche dấu Tiết Mỹ Lệ đến bắt, sư tử bảo vệ con non cũng không ít, Chu Dật Cẩn cònbị cắn thương phần eo, lại càng đừng nói cậu ta.

Cao Viện Viện khởi động lồng phòng hộ, Dư Giai dùng dị năng chữa trị choĐỗ Trọng, còn có những người đội viên khác khi bị trọng thương, đều sẽ được đưađến đây để chữa trị, đội Châu Phi tử vong bốn người, cũng là bởi vì không cócách nào chữa khỏi.

Nơi này đã trở thành một địa ngục Tu La, khắp nơi đều là thi thể, nếu ởtrong trường hợp như vậy hẳn sẽ khiến cho mọi đều người vô cùng sợ hãi, nhưngkhi chạm đến thời khắc tử vong, ngược lại không còn ai sợ hãi nữa, mỗi ngườiđều chỉ có một ý muốn– giết sạch chúng nó!

Nơi này tụ tập không ít người, đương nhiên sẽ có cuồng sư thú tới gần,Chu Dật Cẩn phối hợp với Cao Viện Viện, xây dựng phòng ngự, nhưng thời điểm khihai con cuồng sư thú liên hợp tấn công, những đám thực vật này bị xé mở, lồngphòng hộ đã bị phá vỡ.

Cao Viện Viện trong lúc nhất thời có chút sợ đến ngây người, tạo ra mộtlồng phòng hộ mới rồi xông ra ngoài, phía sau là Dư Giai, Đỗ Trọng, Khương TuấnHoành, những người này đều là những đội viên đã vô cùng quen thuộc của cô, còncó hai đội viên Châu Phi cao lớn mới quen, đều ở phía sau, so với cô, nhữngngười đó hoàn toàn không có lực công kích !

"A !" Một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên, trong khoảnh khắc lồngphòng hộ hình bán cầu bị phá vỡ, lại có một lồng phòng hộ mới xuất hiện ngayphía trước cô, càng thêm cứng rắn, móng vuốt sắc bén của dị thú cấp chín vậy màcũng không có cách nào phá vỡ!

Cao Viện Viện tóc tai bù xù, phát ra tiếng thét chói tai, thời điểm biếtcái chết được dự đoán không hề đến, đột nhiên ngây người, cảm thấy cả ngườithoát lực, sau đó, lồng phòng hộ mới xuất hiện cũng giống như bọt xà phòng nháymắt bị phá vỡ.

Chu Dật Cẩn vừa dùng dị năng giúp An Bình Chí trói trụ một con cuồng sưthú, vừa lấy ra một sợi dây leo đem Cao Viện Viện kéo lại:

"Mau khởi động lại lồng phòng hộ !"

"A !" Cao Viện Viện lại bảo một tiếng, một lần nữa khởi động lồng phònghộ, đồng thời lấy ra một viên tinh hạch của dị thú bổ sung sức mạnh, vậy mà côcó thể đột phá ! Vậy mà cô có thể đột phá ! Về sau, cô chính là cao thủ cấpchín, đến một trăm tuổi cũng không mang vẻ mặt nếp nhăn !

Lúc này, nhìn thấy một con cuồng sư thú đang muốn tiến vào lồng phòng hộlại bị Chu Dật Cẩn dùng dây leo cuốn lấy, sau đó bị Trần Mộc đốt cháy sém, côlại cảm thấy ghê tởm sợ hãi .

Làm một cô gái, bị Băng Phượng đặc biệt chăm sóc, bị Đệ nhị đặc biệt chỉđiểm, bị đặt trong đội ngũ này, chính là bởi vì cô có tiềm lực, chính là bởi vìông ngoại của cô cũng là một trong những dị năng giả cấp mười, là thành chủ củaThức tỉnh chi thành. Mẹ của cô cho tới bây giờ cũng chỉ là một cao thủ cấp tám,bị Đệ nhị trách cứ vì được nuông chiều từ bé, không phải trải qua nguy hiểm,sau đó, cô liền trở thành một thành viên trong đội ngũ này, hiện tại, cô thậtsự đã đột phá !

Tiểu lang cũng đi theo vào thành, nó và cuồng sư thú có thực lực khôngsai biệt lắm, nhưng những con cuồng sư thú lúc này hầu như đều đã bị thương,ngược lại tiện nghi cho nó, lập tức liền giết chết hai con, còn có Lý Quân vàđám người Trương Viêm, thực lực cũng không kém.

Hai, ba mươi con cuồng sư thú, rất nhanh đã bị giết chết , Trần Mộc vừamuốn giải trừ thú hóa, Chu Dật Cẩn lại đột nhiên ném một bộ trang phục tácchiến lại đây. Hắn nhanh chóng biến thành bán thú hóa rồi mặc quần áo, sau đóđặt mông ngồi trên mặt đất tràn đầy máu tanh– vốn, đây là đồng phục tác chiếncủa Chu Dật Cẩn, cũng đã dính đầy vết máu, có dính nhiều thêm một chút cũngkhông sao.

Thời điểm trong nháy mắt bị con cuồng sư thú kia cưỡng ép, hắn cảm thấydường như mình đã đụng đến một cánh cửa, nhưng sau đó cuồng sư thú bị Tiết MỹLệ dẫn đi, cũng khiến cho hắn mất đi cảm giác đó, nhưng khi đó mặc dù hắn cókhả năng đột phá, nhưng cũng có khả năng sẽ chết, nếu hắn chết, trong tìnhhuống bị cuồng sư thú cấp mười tàn sát bừa bãi, những người khác phải làm saobây giờ ?

Có điều, Lena tính kế thật đúng là lợi hại ! Cỗ thi thể bị tàn phá đếnkhông nhìn ra hình dạng này, ngay cả Trần Mộc cũng có chút không nỡ nhìn.

Công tác thống kê thương vong, bởi vì sau khi Trần Mộc thoát thân liêntục giết chết cuồng sư thú, cũng bởi vì Cao Viện Viện đột phá, cho nên đội ngũcủa bọn họ hoàn toàn không có thương vong, nói cách khác, chỉ có đội ngũ ChâuPhi tử vong bốn người.

Thời điểm đám người Trần Mộc thu thập thi thể, đều là con người, hơn nữabên trong những người này cũng có đủ loại thiên chi kiêu tử, bị vỡ thành mấykhối chết chung một chỗ cũng có chút khó coi.

"Trần Mộc !" Chu Dật Cẩn tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh Trần Mộc. Dịthú cấp mười đáng sợ như thế nào y biết, vừa rồi y thật sự rất sợ hãi, may mắnTrần Mộc không có việc gì.

"Không có việc gì là tốt rồi, hiện tại cũng chỉ chờ Tiết Mỹ Lệ rở lại."Trần Mộc mở miệng. Tình huống lúc đó hắn cũng không rõ ràng lắm, có điều TiếtMỹ Lệ có thể quyết đoán như vậy là rất không tồi, tuy rằng con dị thú cấp mườikia lợi hại, cũng đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần Tiết Mỹ Lệ không bị đuổi kịpthì sẽ không sao, mà tốc độ của Tiết Mỹ Lệ hắn lại có tự tin .

Vừa nãy, Chu Dật Cẩn cởi đồng phục tác chiến ra cho hắn, bản thân lại mặcmỗi quần áo lót màu trắng, trên người quấn quanh không ít thực vật, dưới sự phụtrợ của chiến trường, thật sự là sạch sẽ không nói nên lời. Thậm chí Trần Mộccòn có một loại xúc động muốn đè đối phương ra hôn, nhưng tình huống nguy cấp,hắn vẫn phải nhịn xuống .

"Cô ấy sẽ không sao chứ ? Là em để cô ấy làm vậy ." Chu Dật Cẩn nắm chặttay, không biết tại sao lại có dự cảm bất hảo, nhưng khi đó Khương Tuấn Hoànhphát hiện con non, y làm chủ lực cùng với Đỗ Trọng đối phó với những con cuồngsư thú chung quanh, để Tiết Mỹ Lệ đi hấp dẫn dị thú cấp mười là lựa chọn tốtnhất, dù sao, cho dù là y hay là người khác thì tốc độ vẫn chậm hơn Tiết Mỹ Lệ.

"Cô ấy sẽ không sao" Trần Mộc mở miệng. Nếu Tiết Mỹ Lệ xảy ra chuyện, ChuDật Cẩn nhất định sẽ tự trách, nhưng bọn họ là một đội ngũ, dưới tình huồng nhưvậy phải chọn lựa là việc rất bình thường

"Em thả lỏng một chút."

"Ừ." Chu Dật Cẩn đáp lại, ngẩng đầu nhìn liền thấy mặt trời vừa mới mọclên cao, hy vọng Tiết Mỹ Lệ có thể trở về sớm một chút.

Trần Mộc dẫn người quét tước chiến trường, lấy tinh hạch của cuồng sưthú, người của đội ngũ Châu Phi dưới sự dẫn dắt của đội trưởng và Khương TuấnHoành chỉ dẫn bắt đầu tìm kiếm người sống sót, không bao lâu, một vài ngườiquần áo rách nát, như ong vỡ tổ chạy đến. Mấy người đội ngũ Châu Phi hét khàncả giọng, lại hoàn toàn không có hiệu quả, những người này ghé trên thi thểcuồng sư thú, dùng nắm đấp đập, dùng miệng cắn, phát tiết cảm xúc của bọn họ.

Cảnh tượng thật hỗn loạn, cũng thật bi ai, đội trưởng của đội Châu Phiđứng trong đám người, vốn đang muốn duy trì trật tự, lúc này lại đột nhiên khóclên, anh ta khóc rất lớn, giống như một đứa trẻ con, há to miệng, lớn tiếng gàorống, nước mắt theo hai gò má chảy xuống. Anh ta dùng tay ôm lấy một cô gái, côgái kia lại lần nữa đánh tới thi thể của cuồng sư thú, miệng phát ra nhữngtiếng kêu không rõ nghĩa, kêu kêu, thậm chí còn quay đầu cắn lên người độitrưởng.

"Anh ta làm sao vậy ?" Chu Dật Cẩn hỏi, dùng ngôn ngữ của liên minh ChâuPhi.

"Đó là chị gái của anh ấy." Một đội viên chỉ vào người phụ nữ kia mởmiệng, trên mặt anh ta cũng có nước mắt, trường hợp như vậy, thật đúng là rấtthê thảm.

"Chị gái của anh ta......" Chu Dật Cẩn trầm mặc, không cần nghĩ cũng biếtngười phụ nữ này sống rất khổ sở, hơn nữa, dưới tình huống gần như chỉ có toànđàn ông, một người phụ nữ còn sống tới tận bây giờ cũng không dễ dàng.

"Anh rể của anh ấy cũng là một cao thủ, lúc trước thấy tình huống khôngthể ngăn được, liền che chở cho vợ con sống sót, nghĩ cách liên hệ bên ngoàitìm người cứu viện, bọn họ không ngờ tới vẫn không có người tới cứu......" Đội viênnày cũng khóc lên:

"Chị đứng trong một góc, nơi đó còn có chữ mà chồng chị ấy khắc xuống......Anh rể của anh ấy trước đó không lâu vì bảo vệ vợ con mà đã bị đánh trọngthương, sau đó bị cuồng sư thú tha đi, con gái của chị ấy cũng...... Lúc sau thìchị ấy phát điên, có điều sau khi bị điên, ngược lại không có ai đụng đến nữa,chúng tôi cũng chỉ biết được tình huống nhờ những người ở nơi ấy."

"Anh rể của anh ta rất không tồi." Chu Dật Cẩn mở miệng. Những người đànông còn sống xót ở nơi này cũng không ít, xem tuổi không nhỏ, nói vậy chắc hắnđã có vợ con, nhưng hiện giờ vợ con bọn họ đang ở nơi nào?

Lập tức có thêm mấy trăm người, có điều những người này chỉ ăn thi thể củacuồng sư thú, ngược lại khiến cho đám người Trần Mộc không cần nấu thêm cơm đểđút cho bọn họ.

Một buổi sáng, sau khi hỗn loạn trôi qua, Trần Mộc cũng liên hệ với ngườicủa Uy Tư thành, tỏ vẻ bản thân đã làm xong nhiệm vụ, buổi chiều sẽ có ngườiđến tiếp đón bọn họ.

Nhưng mặc dù có tin tức chính xác như vậy, mọi người lại vẫn chau mày nhưtrước– Tiết Mỹ Lệ còn chưa trở về.

"Tôi sẽ ra khỏi thành đi tìm." Khương Tuấn Hoành mở miệng. Tuy rằng lúctrước cậu ta xem Tiết Mỹ Lệ là người qua đường, nhưng sau nàyTiết Mỹ Lệđối với cậu ta cũng có ơn. Nếu cậu ta lái chiến xa đi tìm, trước mắt cóthể phát hiện ra nguy hiểm, mà tìm người cũng tiện.

"Tôi cũng đi !" Chu Dật Cẩn mở miệng. Mặc kệ thế nào, bọn họ cũng khôngthể không để ý đến sống chết của Tiết Mỹ Lệ, hơn nữa, dù sao cũng là y để TiếtMỹ Lệ dẫn cuồng sư thú đi......

"Mọi người đều đi cả đi" Trần Mộc mở miệng, lại nhìn về phía đội trưởngđội Châu Phi đan trấn an chị mình

"Cứu viện rất nhanh sẽ tới, các anh không thành vấn đề chứ?"

"Chúng tôi không thành vấn đề !" Tuy rằng biết sẽ có khả năng gặp phảinguy hiểm, anh ta vẫn mở miệng, nhưng khác với anh ta, những người sống sót lạingăn cản đám người Trần Mộc, quỳ trên mặt đất dập đầu, chính là không muốn đểcho bọn họ rời đi, có điều, đám người Trần Mộc cũng không phải bọn họ có thểngăn được .

Ngồi trong chiến xa, đi về phía trước, Khương Tuấn Hoành dám cùng TrầnMộc, Chu Dật Cẩn ngồi sau một chiếc chiến xa, Trần Mộc biết cậu ta có lời muốnnói, đợi xe vừa khởi động liền quay sang nhìn cậu ta.

"Thời điểm tôi quét tước chiến trường liền nhặt được thứ này." KhươngTuấn Hoành lấy ra một túi plastic, bên trong khối huyết nhục còn lưu lại mộtvật thể bằng kim loại.

"Đây là cái gì ?"

"Bom trong cơ thể?" Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đồng thời mở miệng.

Chu Dật Cẩn nhìn hai người khác, mới nói:

"Đây là một loại trang bị được phát minh hơn một trăm năm trước, có thểđặt ở bên trong người, có điều khiển, một khi người này phản bội, có thể nhanhchóng mở ra, chảy thuốc độc từ bên trong ra, khiến người này nháy mắt tử vong.Có điều, tuy cái này được gọi là bom, kỳ thật nó không phải bom, mà là một loạithuốc độc chí tử." Cái loại trang bị tùy thời đều có thể khiến cho người tachết đi này, đối với người bị mang trang bị, quả thật có thể gọi là bom.

"Nó đã bị mở ra?" Trần Mộc thấy được lỗ nhỏ phía trên.

"Đúng vậy, có điều vật như thế này đã sớm bị cấm, người bình thường cũngsẽ không bao giờ để vật như vậy vào trong cơ thể của mình đúng không?" Chu DậtCẩn mở miệng. Vật như vậy tồn tại trong cơ thể mình, không thể không có cảmgiác gì, nhưng là......

"Là ở trong cơ thể của Lena ở đội Bắc Mĩ, lúc còn chưa tới chiến trườngthì tôi đã thấy cô ấy chết rồi, sau đó cơ thể lại bị cuồng sư thú xé nát...... Thờiđiểm tôi kiểm tra thi thể của cô ấy thì phát hiện thứ này." Khương Tuấn Hoànhmở miệng, bọn họ tới chậm , hắn cũng thấy được đối phương tử vong, có điều,không phải vì vậy mà cô gái kia mới đem cơ hội nói cho bọn họ chứ ?

"Cậu có chứng cứ chứng minh đây là thứ được lấy ra từ trong cơ thể của côgái kia không?" Trần Mộc đột nhiên nghĩ đến, những thứ này cũng đủ khiến độiBắc Mĩ ăn đau khổ.

"Có chứng cớ ! Tôi vừa đến hiện trường, đã bắt đầu dùng bộ đàm liên lạcchụp ảnh , chúng ta không có người chết, tôi lấy thứ này từ trong thi thể, hơnnữa tôi còn lấy một ít máu của cô gái kia, hẳn là có thể xét nghiệm ADN."Khương Tuấn Hoành mở miệng. Nhân viên phụ trợ nên làm tốt công việc của nhânviên phụ trợ, cậu ta đương nhiên phải lo lắng tốt các mặt.

Đám người Trần Mộc đuổi theo tung tích cuồng sư thú lưu lại dọc đường,một đường đi về phía bờ biển, đi được một nửa thì thấy được thi thể của concuồng sư thú cấp mười kia.

"Dị thú cấp mười, sao có khả năng chết như vậy?" Trần Mộc lập tức xuốngxe, con cuồng sư thú cấp mười kia là bị vũ khí sắc bén giết chết.

"Dựa theo miệng vết thương, có lẽ là do rất nhiều thứ sắc nhọn đâm trênngười nó, trong nháy mắt tử vong, có điều, con cuồng sư thú này cũng bị rấtnhiều chỗ nội thương, bị người phá hỏng từ phía trong, thực lực của nó đã giảmxuống rất nhiều, hơn nữa nếu nó không chết, loại phá hoại này sẽ còn tiếp tục diễnra." Dư Giai lập tức tiến lên xem xét, làm dị năng giả chữa bệnh, có đôi khicòn kiêm chức pháp y.

Trần Mộc đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo, con cuồng sư thú này tuyrằng đã trải qua luân phiên chiến đấu mà nhận trọng thương, nhưng muốn giết nócũng không dễ dàng , mà thủ đoạn như vậy, vô số mảnh kim loại...... Lưu Tần Thiên ?

Trần Mộc ngồi trở lại xe, nhìn về phía Khương Tuấn Hoành.

"Ông ta đã mất tích lâu như vậy, làm dị năng giả, cho dù dùng chân chạybộ cũng đã chạy tới đây rồi ......" Khương Tuấn Hoành sờ sờ cái mũi, bởi vì lúc địavận động, ba khối lục địa Âu Á Phi càng ngày càng tiếp xúc với nhau, Lưu TầnThiên nếu đã lẩn trốn xuất cảnh, quả thật rất có khả năng đã chạy tới nơi này .

"Nếu thật là ông ta...... Tiết Mỹ Lệ......" Sắc mặt Chu Dật Cẩn khó coi, Lưu TầnThiên cũng chỉ biết dùng thủ đoạn như vật sao?

"Nhanh hơn tốc độ !" Trần Mộc mở miệng, cuồng sư thú đã bị giết, tinhhạch cũng không có , cũng không gặp được bóng dáng của Tiết Mỹ Lệ, có điều, nếuthật là Lưu Tần Thiên giở trò quỷ, ông ta cũng sẽ nhanh chóng chờ ở phía trước!

Hết chương 89

Edit: Truyện mà, cũng không thể không có hào quang nhân vật chính, chínhlà cái đoạn đội ngũ không ai chết ấy, nhưng nó cũng hợp lí, thôi coi như maymắn. Cái truyện này nhân vật chính cũng khổ, so đi so lại thì đều thấy thực lựckém quá xa, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là hạc trong bầy gà, hoàn toàn khôngthể coi là boss :))) lại còn cứ bị đánh tới đánh lui, lưu tần thiên cũng chỉ cóthể coi là nhân vật phản diện số 2, đại boss chính là dị thú hải dương. mà xemxem,c ái sức mạnh của anh Mộc tới đâu rồi :)))

Chương 90: Trụynhai ( Ngã xuống vực )

Muốn tiếp tục truy tung, thì nhất định phải tra tìm tung tích, mà ngườimang Tiết Mỹ Lệ đi, rõ ràng cũng nguyện ý chế tạo một ít tung tích , có điều......

"Trần Mộc, anh có biết nguyên lí hoạt động của tiểu trấn di động không ?"Chu Dật Cẩn nhìn dấu vết, biến sắc.

"Không rõ ràng, có điều, tiểu trấn di động xuất hiện, ngay từ đầu là vìgiúp cho thợ săn dị thú rời khỏi thành có trạm tiếp tế đúng không?" Hiện tại,rất nhiều tiểu trấn di dộng làm trạm tiếp tế vẫn đang tồn tại, còn tồn tại đểvận chuyển thiết bị hoặc phụ thuộc vào thành thị, đơn thuần vì giảm bớt áp lựcnhân khẩu cho thành thị.

"Thời điểm tiểu trấn di động ban đầu xuất hiện, so với hiện giờ thì thểtích nhỏ hơn nhiều, vốn khi đó muốn chế tạo nơi có thể tích lớn, chỗ nào ở nơiđó cũng có thể lái được chiến xa, cho dù hiện tại cũng có vài nơi chiến xakhông thể đi vào, nhưng tiểu trấn lại có thể đi qua." Máy móc của tiểu trấn diđộng cũng không phải là mấy cái bánh xe đơn giản như vậy, chỉ cần trang bị đủtốt, nó có khả năng vươn cánh tay máy móc để leo núi, thu lại bánh xe để quasông !

"Dấu vết này là do tiểu trấn di động tạo thành ?" Trần Mộc cũng nhìn ravấn đề. Tuy rằng dấu vết lúc này bọn họ truy tung khác với dấu vết do tiểu trấndi động bình thường để lại.

"Lưu Tần Thiên một mình chạy tới Châu Phi là không có khả năng, lái chiếnxa cũng khó khăn, có điều nếu ông ta có một tiểu trấn di động loại nhỏ, lạimang đủ nguyên liệu, cũng liền khó trách !" Chu Dật Cẩn mở miệng.

Không có ai tiếp tục nói chuyện, tuy rằng Tiết Mỹ Lệ vẫn luôn vô cùng imlặng và không có cảm giác tồn tại, nhưng dù sao cũng là đội viên của bọn họ,cho dù phía trước có cạm bẫy, bọn họ cũng phải đi cứu.

Sau giờ ngọ ánh nắng vô cùng nóng, dấu vết vẫn còn, những dấu vết này đềuhướng bọn họ tới một nơi tràn đầy cỏ xanh, nhưng lái chiến xa như vậy......

"Đội trưởng, lái thêm một đoạn nữa là sẽ đến bờ biển ." Tác mã thành vốnđược xây dựng trên bờ biển

đi thêm một đoạn nữa là vách núi. Mấy năm nay mực nước biển vẫn luôn giảmxuống, cũng khiến cho vách núi càng ngày càng sau, Khương Tuấn Hoành nhìn tưliệu trong tay, sóng biển cũng không thể tạo ra được cái vách núi như thế kia!

"Còn chưa phát hiện ra sao ?" Trần Mộc hỏi, dị năng của Khương Tuấn Hoànhhẳn có thể sớm phát hiện ra tình huống.

Khương Tuấn Hoành lắc lắc đầu, sắc mặt lại đột nhiên ngưng trọng:

"Phía trước còn có một cái tiểu trấn di động !"

Hạ Minh trói cô gái đã hôn mê kia thặt chặt, đột nhiên có chút hối hậnkhi đi vào nơi này. Lúc trước Lưu Tần Thiên cũng rất không tồi, có dã tâm có mịlực, nhưng hiện tại, dường như đã điên rồi?

Sau khi kiếm được một khoản ở Nghiên Cứu chi thành, chiếm được một tiểutrấn di động, Hạ Minh bắt đầu tính toán cho tương lai của mình, sau đó, ông talại gặp Lưu Tần Thiên.

Lúc trước ở Tinh Vân thành, sau khi kiếm được tiền tài từ các vụ giaodịch với người của U Minh thành, Hạ Minh cũng không thiếu lần tặng lễ cho cácvị cấp cao ở Thức Tỉnh chi thành, khi đó, Lưu Tần Thiên không hề để ý đến ôngta một chút nào, nhận lễ, xoay người đã đem ông ta quên sạch, nhưng hiện tại,Lưu Tần Thiên đã có chuyện phải cầu ông ta.

Hạ Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua này, ông ta lập tức nói ra không ítđiều kiện, sau đó điều khiển tiểu trấn di động, đi theo Lưu Tần Thiên một đườngđi tới nơi này, nhưng sau khi biết người mà Lưu Tần Thiên muốn đối phó, ông talại lo lắng.

Trần Mộc người này ông ta biết, lúc trước thời điểm khi ông ta vẫn còn làthành chủ của Tinh Vân thành, Trần Mộc và cha của hắn là Trần Khải chính là cáiđinh trong mắt ông ta. Ông ta cũng từng điều tra về Trần Mộc, cảm thấy hắn làmột thợ săn dị thú có tư chất không tồi, đáng tiếc sau này, bởi vì giao dịchvới người của U Minh thành bị bại lộ khiến cho ông ta trở thành chó trong nhàcó tang...... Tiếp đó, thời điểm bị Lương Lân bao dưỡng, ông ta lại chiếm đượckhông ít tin tức về Trần Mộc ở chỗ Lương Lân. Từ miệng của Lương Lân, Trần Mộcchính là một vũ phu chỉ có sức mạnh, ông ta lại cảm thấy Trần Mộc này không hềđơn giản, hơn nữa, căn cứ theo tin tức mà ông ta tra được, Trần Mộc đại khái cóthực lực cấp chín, lần này còn là đội trưởng đội ngũ dự thi của liên minh......

Lưu Tần Thiên cùng lắm cũng chỉ là một cao thủ cấp chín, bản thân ông talại chỉ mới cấp bảy, hai người bọn họ muốn đối phó với đội ngũ dự thi của liênminh, đội viên ít nhất cũng đều cấp tám, đây không phải nói đùa sao ? Đáng tiếcLưu Tần Thiên cũng không quan tâm tới suy nghĩ của ông ta. Ông ta cũng muốnkhuyên vài câu, còn chưa có mở miệng, Lưu Tần Thiên đã vung một bàn tay về phíanày...... Hiện tại, Trần Mộc những người đó, hẳn đã đuổi tới rồi đi? Trông đội ngũkia cũng không hề thiếu những người không thể đụng vào !

"Thế nào, cậu muốn chạy trốn?" Lưu Tần Thiên đi tới sau lưng Hạ Minh,lạnh lùng mở miệng.

"Lưu tiên sinh, ngài cũng biết, tôi chỉ có thực lực cấp bảy, không thểgiúp được cái gì." Hạ Minh lấy lòng cười cười. Sau khi ông ta chỉnh dung lạitoàn thân, cũng có một bộ dạng đẹp đẽ, lúc còn ở Nghiên cứu chi thành cũng đãhọc được cách làm thế nào để lợi dụng dung mạo này, lúc này nhìn qua quả thậtcó chút mê người, nhưng Lưu Tần Thiên sao có khả năng để chút dụ hoặc ấy vàotrong mắt?

"Ai nói cậu giúp không được gì ?" Lưu Tần Thiên đột nhiên lạnh lùng cười:

"Mấy ngày nay đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện, cậu có muốn biết người đãhại cậu đến mức này hay không?" Lão ta khinh thường Hạ Minh, một thành chủthành thị cấp ba cấu kết làm bậy với người của U Minh thành mà thôi, nếu gã takhông có lòng tham quá mức cũng sẽ không đi đến bước này.

"Là ai ?" Hạ Minh sắc mặt tối tăm, người giết chết Vương Lập Công vẫnluôn là cái gai trong lòng ông ta.

Lưu Tần Thiên cười rộ lên, lấy ra một xấp tư liệu ném cho Hạ Minh:

"Người này cậu có biết không ? Là em trai Chu Dật Minh của Nghiên cứu chithành – Chu Dật Cẩn, đồng minh của Trần Mộc."

Hạ Minh vừa nghe đến tên Chu Dật Cẩn, trong lòng lạnh lẽo.

Chuyện lúc trước, ông ta đã hồi tưởng vô số lần, tên của Lạc Tề mỗi ngàyđều bị ông ta nhắc đi nhắc lại tới mấy lần, còn có Chu Dật Cẩn biến mất mộtcách kì diệu, đương nhiên cũng nhớ rõ ràng, thì ra đây là nguyên nhân Vương LậpCông bị giết, chuyện của ông ta bị bại lộ ?

"Còn có U Minh thành, trước đó vài ngày cậu còn nhớ thương muốn liên hệvới người của U Minh thành?" Lưu Tần Thiên miệng cười rộ lên. Tuy rằng chướngmắt Hạ Minh, nhưng lão ta cũng thời khắc chú ý đối phương, động tĩnh của Hạ Minhkhông có khả năng lão ta không biết:

"Chẳng lẽ cậu không biết, người của U Minh thành đã quy thuận Nghiên cứuchi thành rồi sao ?"

Sắc mặt Hạ Minh càng thêm khó coi, chậm rãi lật, liền thấy được tư liệucủa đám người Lý Triết Tâm, người khác ông ta không biết, Lý Triết Tâm lại biếtrõ, "Đại tiểu thư" này vậy mà còn thay mặt Nghiên cứu chi thành dự thi ?

Chu Dật Cẩn hại ông ta đến nước này, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua choy ! Hạ Minh đem thiết bị ghi chép ném lên tường, ông ta biết, nếu bản thân khôngđi theo Lưu Tần Thiên, cũng sẽ không có cơ hội trở mình! Chu Dật Cẩn, Trần Mộccòn có người của Lương gia...... Hạ Minh nắm chặt tay mình.

Tiểu trấn di động dừng lại trên vách núi, Lưu Tần Thiên nắm trong taykhối tinh hạch của dị thú cấp mười, thật đúng là ông trời giúp lão ta, vậy màcó được một cơ hội tốt như vậy.

Lão ta tới nơi này đã vài ngày, tình huống trong thành lúc trước cũnghiểu một chút, đám người Trần Mộc đám vừa mới trải qua một hồi đại chiến, tấtnhiên thực lực có tổn hại, mà lão ta lại cơ duyên xảo hợp, có được khối tinhhạch của dị thú cấp mười.

Tinh hạch của dị thú cấp tám là phổ biến nhất, chỉ cần là người có dịnăng đều có thể dùng, tinh hạch cấp chín chỉ có người cùng hệ mới có thể dùng,mà tinh hạch cấp mười, một khi dùng sẽ dẫn đến bùng nổ dị năng, có thể tạm thờiđạt được khu vực dị năng, giống như thăng cấp thành cấp mười. Hiện nay lão tatuổi đã không còn nhỏ nữa, đời này chỉ sợ cũng không thể thăng cấp, hiện giờliều chết giết Trần Mộc, coi như là hoàn vốn ! Dù sao, Lưu gia đã muốn tuyệthậu ......

"Lưu Tần Thiên ?" Trần Mộc đi xuống xe liền thấy được một người nhìn quenmắt, thậm chí ngay cả người phía sau Lưu Tần Thiên cũng nhìn quen mắt, người cóthể đem cổ phần công ty của Lương gia lừa đi một nửa, vậy mà cũng ở một chỗ vớiLưu Tần Thiên ? Mà Tiết Mỹ Lệ mất tích lại đang bị trói chặt, bị Lưu Tần Thiênnắm trong tay.

"Trần Mộc, nếu mày không muốn để nó chết thì một mình đi tới đây!" LưuTần Thiên nắm lấy Tiết Mỹ Lệ, tuy rằng cô gái này có tốc độ rất nhanh, nhưnglực công kích thật sự rất bình thường, muốn bắt được cũng không khó.

"Trần Mộc !" Chu Dật Cẩn kêu một tiếng, cắn chặt môi.

"Tin tưởng anh." Trần Mộc cười cười, nhanh chóng đi lên.

Lưu Tần Thiên đem Tiết Mỹ Lệ ném cho Hạ Minh, Hạ Minh lập tức mang theoTiết Mỹ Lệ vào tiểu trấn di động. Thân mình Trần Mộc chợt lóe đuổi theo HạMinh, nhưng một vài mảnh kim loại lại nhanh chóng xuất hiện, lập tức đem hắncản lại.

"Trần Mộc, hôm nay nếu không phải mày mất mạng thì chính là tao mất mạng!" Lưu Tần Thiên lạnh lùng cười, bóp nát tinh hạch của dị thú trong tay.

Dùng dị năng của lão ta bóp nát tinh hạch, tạo thành một khu vực dị năngcủa kim loại, Trần Mộc không hề nghĩ ngợi liền hoàn toàn thú hóa với A Hổ, đứngvững trong áp lực của khu vực. Trang phục tác chiến của bọn họ đều có thể sử dụngngay cả khi đã hoàn toàn thú hóa, lần trước là hắn đột nhiên không phản ứng kịpmới có thể trần truồng như vậy, lần này lại có thể bảo vệ quần áo của mình.

Lưu Tần Thiên biến sắc, ngược lại lão ta không hề nghĩ tới, Trần Mộc vậymà có thể hoàn toàn thú hóa, lại còn không sợ khu vực dị năng, chẳng lẽ hắn đãcấp mười rồi sao?

Trần Mộc cũng không nghĩ tới, Lưu Tần Thiên sẽ có chiêu thức ấy. Sau khihợp thể với A Hổ, tuy rằng hắn không đến mức giống như bình thường không thể cửđộng hay sử dụng dị năng, nhưng áp lực từ cấp bậc vẫn có, hắn cũng không hơngì.

Tốc độ của Lưu Tần Thiên rất nhanh, trong khu vực của mình, lão có thểhành động rất tự nhiên, chuyện phải làm hiện giờ chính là tốc chiến tốc thắng,giết Trần Mộc !

Dị năng kim loại trên nhiều khía cạnh cũng không hề kém hơn so với dịnăng không khí, luận về lực công kích, thậm chí so với dị năng không khí cònmạnh hơn, huống chi, chiến trường này còn là do Lưu Tần Thiên bố trí. Mộtthoáng chốc, Trần Mộc đã bị kim loại làm bị thương hai má, tác chiến phục củaChu Dật Cẩn trên người cũng bị rách rất nhiều chỗ.

Chống lại áp lực của khu vực dị năng cấp mười, tránh thoát công kích củaLưu Tần Thiên, cố tình không khí trong khu vực dị năng lại không thể khống chế,Trần Mộc chỉ có thể dùng hỏa diễm để công kích.

Kim loại dẫn nhiệt rất tốt, Lưu Tần Thiên cũng bị bỏng, nhưng lúc này lãota đã muốn bằng bất cứ giá nào, đương nhiên cũng không để ý đến vài vết thươngnhỏ đó, ngược lại Trần Mộc dù sao cũng tiếc mạng, không muốn lấy thương đổithương, nên bị vây trong tình huống bị động, bị Lưu Tần Thiên đuổi đánh.

Lại cảm nhận được cảm giác huyền diệu mà lúc trước khi tập kích cuồng sưthú đã có, không khí chung quanh giống như đều có sinh mệnh của chúng...... TrầnMộc vừa tránh né công kích củaLưu Tần Thiên, vừa cố gắng cảm nhận cảm giác đó,cánh tay, hoặc là nói "Chi trước" đã nhận vài vết thương.

Đám người Chu Dật đứng ở xa xa cũng không dám loạn động, Trần Mộc và LưuTần Thiên đang chiến đấu, nhưng cách đó không xa, trong tay Hạ Minh lạilà một con dao nhỏ, còn đặt trên cổ Tiết Mỹ Lệ.

Hạ Minh nhìn dáng vẻ khẩn trương của Chu Dật Cẩn, trong lòng ẩn ẩn đắc ý,nhưng lại có khẩn trương và sợ hãi. Tuy rằng Lưu Tần Thiên lúc này đang chiếmthế thượng phong, nhưng cho dù Trần Mộc chết, còn có những người khác như hổrình mồi, Lý Quân còn có đám người Chu Dật Cẩn cũng không dễ chọc, đến lúc đóLưu Tần Thiên cũng đã kiệt sức, còn có thể đối phó với người khác sao ?

Nhưng dưới sự giám sát của Lưu Tần Thiên, ông ta cũng không thể trốnthoát, cho dù chạy thoát , chỉ sợ sau này cũng không có ngày lành, nếu đi theođịch...... Không bại lộ thân phận thì ông ta cũng là người đã lừa gạt cổ phần củaLương gia, nếu bại lộ , chỉ sợ cũng hoàn toàn không có đường sống !

Chu Dật Cẩn nhìn Trần Mộc trong sân, Lưu Tần Thiên vẫn chiếm thế thượngphong, Trần Mộc lần nữa lại bị thương. Y đã vài lần muốn không để ý đếntính mạng của Tiết Mỹ Lệ mà ra tay, nhưng rốt cuộc vẫn bởi vì câu nói cuối cùngkia của Trần Mộc mà nhịn xuống , đột nhiên, Trần Mộc đang ở trong sân nhắm mắtđứng lại!

Bên cạnh Chu Dật Cẩn thường có dây leo quấn quanh uốn lượn, dường như sắpbò về phía bọn họ đang chiến đấu, mà giây tiếp theo, tình thế lại hoàn toànnghịch chuyển .

Ở bên người Trần Mộc dường như xuất hiện một khu vực dị năng nhỏ!

"Anh ta đột phá ! Cấp mười ! Đây là cấp mười!" Cao Viện Viện hô lên, vừamới chứng kiến bản thân đột phá không lâu trước đó, dường như chính là như vậy!

"Cấp mười ?" trong lòng Chu Dật Cẩn vui vẻ, Trần Mộc tới cấp mười, LưuTần Thiên cũng sẽ không thể giết chết được hắn!

Đám người Chu Dật Cẩn cao hứng vạn phần, Hạ Minh lại biến sắc, chỉsợ ông ta không còn đường sống !

Dù sao cũng phải chết, không bằng liều mình báo thù cho bản thân !

"Chu Dật Cẩn, mày có muốn tính mạng của nó hay không?" Giọng nói của HạMinh vang lên.

"Mày muốn làm gì ?"

"Mày lại đây, chỉ một mình mày!" Hạ Minh mở miệng. Tuy rằng cách này LưuTần Thiên đã dùng qua một lần, nhưng lại là cách tốt nhất, có dùng thêm vài lầnnữa cũng không hề gì không phải sao?

Chu Dật Cẩn trầm ngâm, chậm rãi tiến lên, tuy rằng những người khác cáchtiểu trấn di động quá xa, nhưng chỉ cần chờ Trần Mộc thắng......

"Tốt nhất là mày nên nhanh một chút !" Con dao trong tay Hạ Minh cắt quacổ của Tiết Mỹ Lệ.

"Dừng tay !" Chu Dật Cẩn lập tức mở miệng, đồng thời đẩy nhanh tốc độ, ykhông thể để Tiết Mỹ Lệ chết ở chỗ này.

Trong tay Hạ Minh cầm một điều khiển, dù sao tiểu trấn di động này cũnglà của ông ta, lúc trước ông ta cũng đã sắp xếp một vài trang bị trên đó, vốnnghĩ nếu thân phận của mình không bị lộ thì tuyệt đối sẽ không dùng, nhưng hiệntại, chỉ sợ không thể không dùng !

Có điều, bản thân cấp bảy, lôi theo hai cao thủ cấp tám chết cùng coi nhưcũng hoàn vốn!

Chuyện kia dường như chỉ xảy ra trong nháy mắt, Hạ Minh ấn điều khiểntrong tay, tiểu trấn di động phát ra một tiếng nổ, đồng thời đi về phía váchnúi, Chu Dật Cẩn muốn nhanh chóng lùi lại đã không còn kịp rồi, dù sao y cũngkhông giống với Tiết Mỹ Lệ, tốc độ của dị năng giả hệ thực vật không hề chiếmưu thế, nhưng còn có Tiết Mỹ Lệ......

Dây leo phi tới, kéo Hạ Minh ra rồi cuốn lấy Tiết Mỹ Lệ, Chu Dật Cẩn dùngsức vung, liền đem Tiết Mỹ Lệ đang hôn mê đưa ra khỏi tiểu trấn.

"Tiểu Cẩn !" Trần Mộc hô to, sau khi hắn thăng cấp, đối với khu vực dịnăng giả của Lưu Tần Thiên cũng không còn sợ hãi nữa, nhưng muốn giết chết LưuTần Thiên thì không phải chuyện có thể làm trong một chốc, chỉ là Trần Mộckhông hề nghĩ tới, Chu Dật Cẩn có thể gặp phải nguy hiểm !

Tiết Mỹ Lệ bị đưa ra khỏi tiểu trấn di động, nhưng khi ra bên ngoài lạikhông có nơi để mượn lực, Chu Dật Cẩn muốn mượn lực đi ra cũng rất khó khăn,sau khi sợi dây leo kia buông Tiết Mỹ Lệ ra, lại vô lực mà hạ xuống......

Trần Mộc cầm lấy dây leo của Chu Dật Cẩn, sức mạnh cấp mười hắn vẫn chưaquen thuộc, nhưng vừa rồi, hắn dường như đã đột phá cực hạn !

Một sợi dây leo hợp hai người lại với nhau, Trần Mộc dùng một chút lực,đem Chu Dật Cẩn kéo ra, nhưng Chu Dật Cẩn còn chưa rơi xuống mặt đất, một mảnhkim loại đã bay về phía hắn, xẹt qua mặt hắn, máu bắt tung tóe khắp nơi.

Thanh đao kia rơi xuống vách núi, nơi đó là đại dương.

"Cùng chết với tao đi!" Lưu Tần Thiên mắt thấy tinh hạch dị thú cấp mườisắp không thể chống đỡ được nữa, xông lên trước bắt lấy Trần Mộc — khi tinhhạch nổ tung, lão ta cũng sẽ chết trong tay Trần Mộc!

Kim loại sắc bén đâm xuyên qua thân thể Trần Mộc, Lưu Tần Thiên kéo hắnnhảy xuống vách núi, dị năng không khí lão ta đã nghiên cứu vô cùng thấu triệt,đương nhiên biết cho dù rới xuống biển Trần Mộc cũng có đường sống, thời điểmrơi xuống còn không quên kéo theo sợi dây leo kia, ý đồ đem Chu Dật Cẩn cũngtha xuống.

Trước mắt Trần Mộc một mảnh hắc bạch, nhưng động tác của Lưu Tần Thiênhắn vẫn phát hiện được, Chu Dật Cẩn còn chưa rơi xuống đất, nếu bị kéo đi khẳngđịnh sẽ rơi xuống biển ! khống chế không khí phía trên, ở trong nháy mắt liềnchặt đứt dây leo, nhưng chỉ trong chốc lát như vậy, người cũng đã rơi xuống mặtbiển!

Hắn không muốn chết ! Hắn nhất định phải sống sót !

Tình huống của Trần Mộc, Chu Dật Cẩn chỉ có thể nhìn, y vừa rơi xuống đấtliền đến bên cạnh vách núi, khống chế thực vật sinh trưởng, nhưng những thựcvật này chưa kịp dài được bao nhiêu, Trần Mộc cũng đã rơi xuống biển, tạo thànhnhững bọt nước.

Chu Dật Cẩn đứng tại chỗ, có lẽ giây tiếp theo, Trần Mộc có thể nổi lêntừ trong biển, giống như lúc trước hắn đã nói, hắn sẽ tạo ra một bọt khí thậtlớn có thể nổi trên nước, ở bên trong muốn làm gì cũng được, có lẽ còn có thểthử làm một vài chuyện không hợp với thiếu nhi......

Nhưng sóng biển lần lượt đập vào vách núi, lại chẳng hề có một tia tungtích của Trần Mộc.

"Chu Dật Cẩn !" Khương Tuấn Hoành kéo Chu Dật Cẩn lại, quan hệ của y vàTrần Mộc, tất cả mọi người đều biết, hiện tại, Chu Dật Cẩn hẳn là người khóchấp nhận được nhất !

"Không có việc gì, anh ấy sẽ không chết ." Chu Dật Cẩn đầu choáng váng,nhìn thực vật mọc ở vách núi không thể sinh trưởng thêm được nữa– dị năng của yđã bị hao hết.

Mấy chiếc chiến xa từ xa xa chạy tới, đội trưởng đội Châu Phi xuống xe,bọn họ tới đón người .

Chu Dật Cẩn ngồi dưới đất, trên mặt đất vẫn còn dính máu của Trần Mộc, yngẩn người, đột nhiên nhớ tới, lúc trước cha mẹ y đặc biệt bận rộn, cũng chưa từngdành thời gian đến thăm y. Trần Mộc đã từng nói, chờ người nhà của y nghiên cứuđược thành quả, liền giúp hắn "Sinh" hai đứa nhỏ, bận rộn chết bọn họ......

Ngoại trừ đội Trung Á và đội Australia không tham gia trận đấu, đội củaliên minh người Hoa là đội ngũ có tổn thất ít nhất đội, cũng là đội ngũ giànhđược thắng lợi cuối cùng, đội Bắc Mĩ không phục, cười lạnh tỏ vẻ nếu không phảiđội viên của bọn họ phản bội, căn bản sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Mà độiviên của bọn họ vì sao phải phản bội, vì sao phải dùng ba đội ngũ đến để làmlót đường cho liên minh người Hoa?

Nghe đến vấn đề như vậy, Khương Tuấn Hoành lập tức liền lấy ra "Bom" vẫn còn dính máu của Lena, bọn họ kỳ thật vẫn may mắn, nếu khi đó CaoViện Viện không bùng nổ, nếu Tiết Mỹ Lệ không dẫn cuồng sư thú đi giúp cho TrầnMộc không phải ra tay, một khi nhân viên phụ trợ của đội bị tử vong, liên minhngười Hoa sẽ bị trả đũa !

Vật như vậy, đương nhiên khiến cho Bắc Mĩ bị nghi ngờ, cuối cùng, như Đệnhị hy vọng, hiệp ước chống lại dị thú hải dương đã được ký kết.

Chu Dật Cẩn vẫn luôn tùy ý song phương can thiệp, đợi đến khi hiệp nghịkết thúc, lại gọi người của Bắc Mĩ lại, những câu cuối cùng mà cô gái gọi làLena kia nói với bọn họ, có lẽ người Bắc Mĩ cũng muốn biết .

Mấy câu kia Chu Dật Cẩn vừa nói ra, người của Bắc Mĩ liền sắc mặt đạibiến, lần đầu tiên sau khi Trần Mộc rớt xuống vách núi, y nhếch khóe miệng củamình. Lena đã chết, có điều, hai câu nói này có lẽ cô ấy hi vọng người Bắc Mĩnghe được , mà Trần Mộc......

Các quốc gia, đều lập trạm quan sát ở vùng duyên hải, thời khắc chú ýtình huống của dị thú hải dương, cũng công bố với dân chúng sự nguy hại của dịthú hải dương, cổ vũ dân chúng cường thân kiện thể, cổ vũ thợ săn dị thú bìnhthường đi săn bắt dị thú hải dương, đồng thời, nghiên cứu vũ khí liên quan, tổchức quân đội lái phi thuyền thu phục hải đảo gần đó......

Nhiều chuyện như vật, tất nhiên sẽ có sự hoảng loạn, nhưng dưới tìnhhướng tất cả các quốc gia đều dốc sức thi hành, lại thực thi rất không tồi.

Giải đấu thế giới lần này, liên minh người Hoa thắng lợi rất xuất sắc,cuồng sư thú cấp mười đều chết dưới tay thủ hạ của bọn họ, càng làm cho danhvọng của bọn họ tăng thêm một tầng, mà tháng thứ hai sau khi kết thúc giải đấuthế giới, Nghiên cứu chi thành lại khiến thế giới này chấn động một hồi. Bọn họcông bố kết quả nghiên cứu thành công, chỉ cần có tế bào gien của hai người, cóthể tạo ra hậu đại của hai người này, cho dù hai người này là nam hay là nữ,hơn nữa, tạo ra phôi thai bên ngoài cơ thể, cũng là thành quả hạng nhất củanghiên cứu, có lẽ đến một ngày, người phụ nữ sẽ không cần phải gánh vác trọngtrách sinh sản nữa, cho dù là nam nữ, chỉ cần cung cấp hai tế bào, là có thể cómột đứa con thuộc về hai người bọn họ.

Thành quả nghiên cứu như vậy giúp cho sự sinh sản của loài người được đảmbảo, nhưng có rất nhiều người đưa ra, nuôi thai ở trong tử cung ấm áp của ngườimẹ đối với đứa trẻ rất quan trọng, đứa trẻ dùng máy móc tạo ra như vậy, có thểsẽ trở nên rất lạnh lùng hay không? Mà người phụ nữ không cần gánh vác trọngtrách sinh sản, có thể sẽ bị thoái hóa thành không có khả năng sinh sản haykhông? Diễn biến cuối cùng của thế giới này, liệu có phải là ngày càng xuấthiện nhiều người có song tính? Đồng thời, phương pháp sinh sản như vậy, có khảnăng xuất hiện hành vi "Trộm gien" hay không? Nếu một ngày nào đó, một danhnhân hoặc cao thủ trong lúc vô tình bị thương đổ máu, máu lại bị người kháctrộm lấy, có thể chín tháng sau lại có vô số hậu đại của anh ta xuất hiện haykhông, mà những đứa trẻ này đều là con của anh ta, có muốn được anh ta nuôinấng hay không?

Những nghi ngờ như vậy có nhiều vô số, cũng khiến cho liên minh người Hoaquyết tâm không đem kết quả nghiên cứu công bố ra bên ngoài. Người muốn thôngqua phương pháp này có được con, đều phải hai bên cùng nhau trình diện, chứngminh hai người không thể sinh con theo cách thức bình thường mới được chấpnhận. Có điều ngay cả như vậy, cũng cần ký kết rất nhiều hiệp nghị, trả giá mộtlượng lớn tài sản, hơn nữa phải có một người ở lại phòng thí nghiệm làm bạn vớithai nhi mới được.

Âu Dương Kì là một người phụ nữ vừa mới kết hôn không bao lâu, bạn lữ củacô cũng là một người phụ nữ giống như cô, vốn các cô cũng đã chuẩn bị đến ngânhàng tinh trùng chọn tinh trùng để sinh một đứa trẻ cho gia tộc, nhưng thànhquả mà Nghiên cứu chi thành công bố khiến cho hai người không nhịn được, hoảtốc kết hôn không nói, còn muốn dùng tất cả các phương pháp đi tới phòngthí nghiệm, tạo ra một đứa trẻ thuộc về hai người.

Nhiễm sắc thể của hai người bọn họ đều là XX, đứa con đương nhiên cũng làmột bé gái, cô nhìn thấy nhóc con bên cạnh dần dần biến hóa, tâm tư cũng mềmmại hơn rất nhiều, chỉ cần tỉnh dậy liền muốn làm bạn với đứa nhỏ ở cạnh, cáchdụng cụ nói chuyện với nhóc con nhà mình, thông qua thiết bị nghe thấy tiếngđập của trái tim bé nhỏ, cho dù đứa bé này vẫn chưa thể nghe thấy âm thanh từbên ngoài.

Đến phòng thí nghiệm đã ba tháng , Âu Dương Kì đương nhiên cũng hiểu biếttình huống nơi này, nơi này có rất nhiều người cũng giống như cô, trong nhữngngười này có cả nam lẫn nữ, thậm chí còn có một lão nhân đã sắp bảy mươi tuổi,tất cả mọi người đều tỉ mỉ chăm sóc cho đứa nhỏ nhà mình, bạn lữ của nhữngngười này cũng sẽ thường xuyên đến thăm bọn họ, nhưng có một người, cho đến bâygiờ cô vẫn chưa từng thấy qua y .

Đó là một người đàn ông vẫn còn rất trẻ, trong những người ở đây chỉ sợcũng là người trẻ tuổi nổi bật nhất, y còn một lần tạo ra những hai đứa trẻ,còn thường nói chuyện phiếm với chúng thông qua thiết bị, nhưng lại chưa từngthấy qua bạn lữ của y, hơn nữa, đứa nhỏ của y so với nhà người khác đều lớn hơnmột vòng, dường như là đứa trẻ đầu tiên được "Sinh"? Nhưng bên trong nhữngngười bọn họ ở đây, mỗi người đều có thân phận có bối cảnh, đều chiếm được danhngạnh trước tiên, sao lại có người còn nhanh chân hơn bọn họ? Khi đó, Nghiêncứu chi thành còn chưa công bố kết quả đúng không?

Chu Dật Cẩn ngồi bên cạnh lồng nuôi dưỡng, xuyên thấu qua thủy tinh cóthể nhìn thấy đứa trẻ đang nhắm mắt ở bên trong, đây là một đôi long phượngthai, sau khi y trở lại Nghiên cứu chi thành, cũng để cho cha mẹ tạo ra một cặptrẻ con với gen của y và Trần Mộc.

Vết máu cuối cùng của Trần Mộc ở bên vách núi, màu đỏ thật chói mắt......

Chu Dật Cẩn ngay từ đầu vẫn luôn tin tưởng Trần Mộc còn sống , chỉ cầnsống, Trần Mộc nhất định sẽ trở về, nhưng một tháng qua, hai tháng qua, batháng qua...... Nay đã suốt nửa năm rồi, Trần Mộc lại chẳng có chút tin tức nào.

Y đã nghĩ rất nhiều, mỗi lần nghĩ đến Trần Mộc vì cứu mình mới ngã xuốngliền cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng đến cuối cùng vẫn không có được một chúttin tức nào của Trần Mộc. Những ngày đầu, y đều lái phi thuyền đến vách núi đó,nhưng sau này, Chu Dật Minh đem y mang về Nghiên cứu chi thành, nhưng ngay cảkhi như vậy, vách núi kia đều được y trang bị các loại thiết bị gắn đầy đủcamera có chiếu tia hồng ngoại, chỉ cần không có bạo lực phá hỏng, y vẫn có thểthông qua điện thoại di động mà nhìn vách núi kia cho tới chết.

"Tại sao chỉ có một mình cậu ở trong này ? Bạn lữ của cậu đâu ?" Phần lớnnhững người nơi này đều là người đồng tính luyến ái, cho nên thời điểm Âu DươngKì tiến lên hỏi là bạn lữ mà không phải là vợ.

"Tôi đang đợi anh ấy trở về." Chu Dật Cẩn nhếch nhếch khóe miệng, nếuTrần Mộc thật sự...... Như vậy y sẽ thay hắn sống sót thật tốt, y sẽ chăm sóc cẩnthận đứa nhỏ của bọn họ, còn có em gái mới chào đời của Trần Mộc. Có điều chỉsợ từ nay về sau, y sẽ không bao giờ thích người khác nữa, vốn y cũng khôngphải là người chủ động truy tìm tình yêu .

"Anh ta đi đâu ?" Âu Dương Kì có một loại dự cảm không tốt, nhưng hai bênkhông cùng trình diện thì sao lại có thể tạo ra con của cả hai?

"Tôi cũng không biết, có lẽ là ở Ấn Độ Dương, có lẽ đã bay tới Thái BìnhDương rồi chăng ?" Chu Dật Cẩn đem dụng cụ nghe nhịp tim đặt trước ngực mình.Nếu lúc nào y ở đây, bọn nhỏ có thể nghe thấy nhịp tim của y, y không ở đây,cũng sẽ có thiết bị mô phỏng nhịp tim, đáng tiếc, hai đứa nhỏ đều không thểnghe được nhịp tim của Trần Mộc, còn có đứa nhỏ mà Lưu Chân Chân vừa mới sinhhạ, lúc trước Trần Mộc cũng không thiếu lần nhắc đến em gái còn chưa chào đờicủa mình, còn nói phải mua cho em gái nhiều đồ này nọ, nhưng hôm nay, những thứkia chỉ có thể để y mua......

Trên màn hình di động ở trong tay, dưới cái vách núi kia vẫn như trướcchỉ có sóng biển vỗ lên, ngẫu nhiên sẽ có một vài dị thú hải dương lộ ra khỏimặt nước, mỗi lần có một chút động tĩnh, y đều không thể nhịn được mà nhảy dựnglên.

Âu Dương Kì xấu hổ cười rộ lên, đột nhiên nhớ đến, gần đây liên minh tổchức rất nhiều người đối kháng dị thú hải dương...... Trách không được, nhân viênnghiên cứu lại rất chiếu cố thanh niên này......

Hết chương 90

Tác giả có lời muốn nói: Nhảy núi không chết và rơi xuống biển khôngchết, là độc quyền của nhân vật chính......

Edit: Đã không chết còn viết đến ngược tâm như vậy làm gì, khiến cho tđây suýt rơi nước mắt cá sấu đấy. Cái chương này dài voãi luôn

Chương 91: đạibạch sa ( Cá mập trắng)

Nước biển vô tận giống như đem bản thân bao phủ nhấn chìm, Trần Mộc cốgắng giãy dụa, hơn nữa không ngừng công kích cái thứ đang gắt gao quấn lấymình, cuối cùng, trong hỗn loạn mất đi tri giác, hình ảnh cuối cùng xuất hiện trongđầu, dĩ nhiên lại là người từng mặc quần áo công nhân sửa chữa, bảo dưỡng chiếnxa cho hắn – Chu Dật Cẩn.

Hắn cảm thấy bản thân sẽ bị nướng khét , vừa mở mắt, liền thấy ánh mặttrời chói chang trên đỉnh đầu, trên người cũng ẩm ướt, miệng vết thương bịphong nhận cắt lúc này còn bị nước biển ăn mòn đang đau đến đòi mạng, đặc biệttrên mặt, lúc ấy Lưu Tần Thiên hạ một đao trên mặt hắn, lại bị nước biển ăn mònhồi lâu, hắn sẽ không bị hủy dung chứ ? Vậy sau nay có cần đi chỉnh dung haykhông?

Có điều, vì sao mình có thể nổi trên mặt nước?

Trần Mộc vừa quay đầu liền thấy được A Hổ đã biến lớn đang vung vẩy tứchi trong nước, nghiêm túc bơi về phía trước, mà dưới chân mình, lại là một condị thú hải dương !

"Ách, a......" Cổ họng khô rát đến lợi hại, Trần Mộc thế này mới phát hiện,bản thân còn không thể phát ra âm thanh, có điều, một chút động tĩnh ấyđã đủ để cho A Hổ chú ý .

"Miêu ! miêu ô......" A Hổ hưng phấn mà kêu đứng lên, bơi tới bên cạnh TrầnMộc, chi trước ghé vào trên lưng con dị thú hải dương dưới thân Trần Mộc. Condị thú này không kịp đề phòng, bị nhấn chìm xuống một chút, vì thế, Trần Mộclại m

mở miệng, ngược lại quan sát con dị thú này một chút, vậy mà là một concá heo thú. Hắn đã từng xem qua tư liệu trước mạt thế, có điều, con dị thú dướithân này so với cá heo trước kia thì to hơn nhiều lắm!

Chỉ nhớ rõ trước khi hôn mê, bản thân rớt xuống vách núi, nhưng đây lànơi nào chứ? Trần Mộc liếc mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy một mảnh biển rộng mờmịt, một chút bóng dáng của lục địa cũng không thấy được.

Có điều, có thể sống là tốt rồi, lúc trước còn trôi nổi trên biển hơn mộttháng, cùng lắm thì lại thêm một tháng nữa ! Trần Mộc nhìn thấy bộ dáng chânchó nghe lời kia của cá heo thú với A Hổ, lại cành bội phục bản lĩnh của A Hổ.

Trong đầu còn có chút mơ mơ màng màng, Trần Mộc suy nghĩ rất nhiều, mẹcủa mình, kết cục của giải đấu thế giới, bản thân chết đi sống lại một hồi nhưvậy có đáng giá hay không, nghĩ đến nhiều nhất, cũng là Chu Dật Cẩn.

Chu Dật Cẩn trơ mắt nhìn hắn rơi xuống, hiện tại nhất định rất khó chịuđúng không? Đáng tiếc...... Trần Mộc nhìn nhìn trang bị trên người mình, dây đồnghồ của bộ đàm liên lạc trên cổ tay được làm từ da cá sấu thú, còn mang cả trênmặt, nhưng cũng đã hỏng rồi...... Này đã là lần thứ hai , vừa phiêu dạt trên biển,lại không thể liên lạc với người thân!

Chỉ hy vọng có thể nhanh chóng trở về !

Trang phục tác chiến trên người Trần Mộc là của Chu Dật Cẩn , bên trongcũng có không ít những thứ này nọ, càng đừng nói đến tinh hạch dị thú cấp támcó thể giúp nhanh chóng khôi phục dị năng, cá heo thú dưới chân ngược lại cũngchỉ là một con dị thú cấp tám, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn phải dựa vào nó đểnâng chính mình, có lẽ vẫn là nó cứu mình. Trần Mộc thật đúng là không muốnxuống tay với một con dị thú hải dương như vậy, chỉ có thể chậm rãi khôi phụcdị năng của mình.

Trần Mộc miệng khô lưỡi khô, nói không ra lời, nhưng hắn tỉnh, A Hổ cũngrất cao hứng, một lát sau liền ngậm một con sứa thú lên lưng của cá heo, ý bảoTrần Mộc ăn.

Ở phía sau, đâu còn khẩu vị ăn cái gì ? Nhưng A Hổ đã tha sứa thú để bêncạnh miệng mình, Trần Mộc vẫn mở miệng, hương vị của sứa thú cũng không tốt,còn mang theo mùi vị nước biển chết, nhưng con sứa thú không lớn này, vào miệngmột cái tiền tan đi, giúp cho hắn đỡ hơn một chút.

Nằm phơi nắng trên lưng dị thú hải dương, nhìn mặt trời dần dần hạxuống......

Không đúng ! Tại sao bọn họ lại đi theo hướng đông nam? Không phải là AHổ đi nhầm hướng rồi chứ, kết quả khiến cho hắn cách vách núi càng ngày càngxa? Nếu hiện giờ trở về, không biết Chu Dật Cẩn còn có thể chờ mình bên váchnúi nữa không!

Trần Mộc muốn trở về, nhưng đã bơi một ngày, A Hổ và cá heo thú đều cầnnghỉ ngơi, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Thời điểm buổi tối, A Hổ đảm đương một hồi cu ly, không biết vì sao,những con dị thú hải dương cường đại đều không nhìn tới A Hổ, mà sau khi A Hổrơi xuống biển, vậy mà còn có thể bắt cá trở về nuôi hắn và cá heo thú, muốnbắt một con mèo con đi bắt cá cũng quá gượng ép rồi.

Từ sau khi ăn thiên thạch, biến hóa của A Hổ Trần Mộc đều xem trong mắt,bình thường dị thú ăn thiên thạch không nổ tan xác mà chết thì đều có thể thăngthành dị thú cấp mười, hắn biết, A Hổ tất nhiên cũng không đơn giản. Tuy rằngluận về sức chiến đấu thì cùng lắm A Hổ cũng chỉ có thực lực cấp tám, nhưng nócó thể đạt được hảo cảm của dị thú, càng ngày càng thông minh...... Dù sao cũng cómột vài chỗ nó xảy ra biến hóa , bằng không, cái viên đá to đùng kia, mấy trămnăm đã tạo ra được một con cá voi thú cấp mười và vô số tinh hạch của dị thú,không phải A Hổ ăn không trả tiền chứ?

Đêm nay, bọn họ lênh đênh qua đêm trên biển, A Hổ cuộn mình ở trong lòngTrần Mộc, Trần Mộc lại cố gắng khôi phục dị năng, thuận tiện nghĩ lại tình cảnhsau khi rơi xuống biển.

Nước biển phía dưới vách núi rất sâu, hắn bị Lưu Tần Thiên quấn quít lấy,trong nước biển giãy dụa, đáng được ăn mừng là năng lượng của viên tinh hạchcấp mười đã được dùng hết, Lưu Tần Thiên hoàn toàn không phải đối thủ của hắn,cuối cùng, sau khi hắn giãy dụa, lại vì bị tinh bì lực tẫn mà ngất đi......

Sau khi con người và dị thú hợp thể, luôn lấy con người làm chủ đạo, dịthú không có cách nào chủ động giải trừ hợp thể, nhưng tình huống hiện tại xemra, A Hổ có thể chủ động giải trừ hợp thể...... A Hổ tương lai, không biết sẽtrưởng thành như thế nào...... Có điều, mặc kệ A Hổ biến thành bộ dáng gì đi chăngnữa, nó cũng là linh thú của, cũng là đồng bọn chiến đấu tốt nhất của hắm.

Ngày hôm sau thời điểm khi mặt trời mọc, Trần Mộc khôi phục một ít dịnăng, hắn đã thăng cấp, đối với việc nắm giữ không khí càng thêm thuận buồmxuôi gió, phạm vi có thể khống chế không khí cũng lớn hơn nữa, muốn tiết kiệmdị năng, đương nhiên cũng càng đơn giản. Chế tạo một ít phao không khí xungquanh mình, ngăn cách mùi khác nhau trên người mình và dị thú, sau đó, Trần Mộcliền chỉ huy A Hổ đi về hướng tây bắc.

A Hổ cũng không bị dị thú bài xích, nó còn rất thích bơi trong nước, TrầnMộc đương nhiên cũng không để A Hổ trốn vào trong bọt khí, nhưng hắn không nghĩtới, không có dị thú bình thường đến tìm hắn, lại có dị thú phiền toái nhất tìmđến A Hổ.

Đại bạch sa !

Trần Mộc đã được nghe về đại bạch sa từ chỗ Đệ nhị, nhưng đây là con dịthú cấp mười một, với hắn mà nói vẫn rất xa xôi , thậm chí hắn cảm thấy, muốngặp gỡ cùng phải đến mười năm sau, mà mười năm cũng đủ để tích tụ thực lực, đếnlúc đó tình huống của hắn như thế nào còn chưa biết đâu !

Làm sao nghĩ đến, âm thác dương sai, mới vài ngày như vậy đã cho hắn gặpgỡ gia hỏa đáng sợ này!

Cái con đại bạch sa này, quả thật là đáng sợ, thân hình to lớn với hàmrăng sắc nhọn không cần phải nói, còn chưa tới gần, uy áp của nó đã khiến chocon cá heo dưới thân Trần Mộc không dám nhúc nhích, A Hổ hét lên một tiếng,nhảy vào lòng Trần Mộc. Trần Mộc cắn chặt răng, khí thế như vậy còn hơn xa cávoi thú lúc trước, nếu đối phương nguyện ý, trong khoảnh khắc có thể đưa hắnvào chỗ chết ?

Lưu Tần Thiên ba lần bảy lượt ám toán hắn hắn không chết, rớt xuống váchnúi lọt vào trong biển cũng chưa chết, chẳng lẽ hiện tại, lại chết trong taycon đại bạch sa này?

"Con người ?" Một giọng nói vang lên trong đầu, Trần Mộc sửng sốt, liềnthấy được ánh mắt của đại bạch sa.

"Mi có thể nói ?" Trần Mộc dường như nhảy dựng lên.

"Không phải nói chuyện, là...... Tinh thần lực ! Thật lâu thật lâu, ta nếmqua các ngươi, cũng từng nuôi các ngươi, biết ý tứ." Một âm thanh đứt quãngvang lên trong đầu Trần Mộc.

"Mi muốn làm gì ?"

"Ta, ăn ngươi, muốn vật nhỏ này." Đại bạch sa nhìn chằm chằm Trần Mộc.

"Vật nhỏ ?" Trần Mộc nhìn về phía A Hổ trong lòng, hẳn là nó chỉ A Hổđúng không ? Chẳng lẽ là A Hổ đưa nó tới .

"Vật nhỏ, lại đây, ta ăn hết bọn họ!" Đại bạch sa lại nói, rõ ràng khôngphải nói với Trần Mộc.

A Hổ cả người run lên, biến nhỏ đi lui vào lòng Trần Mộc.

"Nhỏ, nhỏ, rất nhỏ." Đại bạch sa chần chờ trong chốc lát, dường như cảmthấy A Hổ quá nhỏ , ngay cả cá heo thú dưới thân Trần Mộc nó cũng có thể mộtngụm nuốt luôn, A Hổ hiện tại tránh ở trong lòng Trần Mộc đã lui thành mộtđoàn, nhỏ như thế nào là có thể nghĩ.

"Mi muốn A Hổ làm cái gì ?" Tuy rằng con đại bạch sa này có thể trao đổi,điểm này khiến Trần Mộc rất khiếp sợ, nhưng rõ ràng đối phương chỉ có chỉ sốthông minh của một đứa trẻ.

"Biến cường đại, sống sót, tiến bộ !" Đại bạch sa mở miệng.

"A Hổ có thể cho mi tiến hóa ?" Trần Mộc cả kinh, đột nhiên nghĩ tới ChuDật Cẩn lúc trước, còn có tình huống các loại dị thú, linh thú kề cận A Hổ, nếuA Hổ có thể khiến cho người tiến hóa, khó trách.

"Tiến hóa ? Tiến hóa ! Sống sót." Đại bạch sa lại nói.

Con đại bạch sa này vì tiến hóa, vì sống sót ? Trần Mộc đột nhiên cảmthấy hình như bản thân đang trao đổi với một đứa trẻ, hơn nữa, đứa trẻ này còntri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. ( không biết thì không nói, biết thì sẽ nóihết)

"Vậy vì sao mi muốn ăn ta ?"

"Ngươi muốn ăn ta, ta ăn ngươi, ăn sạch các ngươi ! ách, không thể ăn !"Đại bạch sa lập tức mở miệng.

"Ta không ăn mi ! Hơn nữa ta không thể ăn, vì sao mi còn muốn ăn ta?"Thời điểm này, tỏ ra anh hùng là không được !

"Ngươi muốn ăn ta, các ngươi đều phải ăn ta, ta muốn ăn sạch các ngươi !"

Trần Mộc đột nhiên cảm thấy, đại bạch sa tà ác, chỉ biết giấu tài thu nạpthủ hạ, biết lập ra kế hoạch tấn công lục địa trong lời nói của Đệ nhị, khẳngđịnh không phải là cái con trước mắt này !

"Ta cùng A Hổ ở một chỗ, mi muốn A Hổ đi theo mi thì không thể ăn ta, nếumi không ăn ta, ta khẳng định cũng sẽ không ăn mi !"

"Nếu người, ăn ta thì làm sao bây giờ ?" Đại bạch sa chìm vào đáy nước,trong một chốc lại nổi lên.

"Mi lớn như vậy, ta nhỏ như vậy, khẳng định không ăn hết được mi, đến lúcđó mi có thể một ngụm ăn sạch ta." Trần Mộc lập tức tỏ vẻ, tình huống lúc này,giữ mạng vẫn quan trọng hơn!

Đại bạch sa nhìn Trần Mộc một hồi lâu, một mũi tên nước bay về phía TrầnMộc, mũi tên nước kia vô cùng lớn, tốc độ cũng nhanh, Trần Mộc khởi động khuvực dị năng cũng không thể ngăn cản được, ngay tại thời điểm hắn nghĩ mình sẽbị đâm thủng, mũi tên bằng nước kia lại đột nhiên hóa thành bãi nước biển, tướilên mặt hắn:

"Các ngươi, quá nhỏ , ngươi đem vật nhỏ cho ta."

"Ta sẽ không đưa cho mi !" Trần Mộc lập tức cự tuyệt, tình huống vừa rồicũng để cho hắn biết, đối với đại bạch sa mà nói hắn và A Hổ quá nhỏ, hắn chỉcó một cách duy nhất là không tách khỏi A Hổ, con đại bạch sa này muốn A Hổnhưng sẽ không thương tổn A Hổ...... Chỉ sợ, trước khi tránh thoát khỏi con đạibạch sa này, hắn cùng A Hổ cũng không thể rời đi !

Đại bạch sa suy nghĩ trong chốc lát, mới nói:

"Đi theo ta."

Trần Mộc và A Hổ cùng nhau gật đầu, Trần Mộc sửng sốt, sờ sờ đầu A Hổđầu:

"Nhóc có thể nghe hiểu được ? Nhóc có thể nói được như vậy không?" Tinhthần lực lợi hại như vậy? Trần Mộc nghĩ lại tư liệu về dị năng giả tinh thầnlực của Châu Phi, quả thật, dị năng giả hệ tinh thần có thể sử dụng tinh thầnlực tuyên bố một vài mệnh lệnh đơn giản, còn có thể chế tạo ảo giác......

A Hổ cúi đầu, ý tứ rất rõ ràng, nó vẫn chưa thể nói chuyện.

Mệnh lệnh của đại bạch sa, cá heo thú hẳn cũng có thể nghe hiểu, bởi vậyliền ngoan ngoãn đi theo phía sau đại bạch sa, bọn họ một đường hướng nam. Đạibạch sa ở phía trước còn nhiều lần truyền đến "Mạn mạn mạn" sóng tinh thần,khiến cho cá heo thú dường như điên cuồng mà bơi theo. A Hổ dường như cảm thấycó chút xin lỗi cá heo thú, ý bảo Trần Mộc ôm nó tới gần cá heo thú — lúc nàycho dù là A Hổ hay là Trần Mộc, cũng không dám rời khỏi đối phương, nếu đạibạch sa nhìn thấy A Hổ không cùng một chỗ với Trần Mộc, một ngụm đem Trần Mộcăn thì thật oan ức. Tuy rằng Trần Mộc cũng đã đi vào trong bụng của cá voi thú,còn đi vào cả trong bụng của cá sấu thú, nhưng hắn không dám cam đoan bản thânđi vào bụng của đại bạch sa còn có thể sống sót.

Bơi lần này, chính là suốt bảy ngày, nếu không phải đại bạch sa cũng muốnsăn thức ăn, sức ăn còn rất lớn, chỉ sợ cá heo thú sẽ mệt chết, có điều, khôngbiết là vì trường kỳ ở dưới uy áp của đại bạch sa hay bởi vì tác dụng của A Hổ,vậy mà nó đã thăng cấp! từ dị thú cấp tám thành dị thú cấp chín, dị năng cũngcó , là hệ tốc độ! Thực sự rất thực dụng !

Đối với kết quả này, đại bạch sa ngược lại rất vừa lòng, còn nhìn riêngcá heo thú một hồi lâu ni:

"Được, được, tốt lắm."

Một đường hướng nam, sau đó lại bắt đầu hướng bắc, nhiệt độ không khíthay đổi lại đổi, miệng vết thương trên mặt Trần Mộc đều đã rơi vẩy, tạo thànhmột vết sẹo dữ tợn, rốt cuộc đại bạch sa cũng ngừng lại.

Đây là một mảnh hải vực, đại bạch sa chìm vào đáy nước không thấy tămhơi, cá heo thú lại vẫn như trước nổi trên mặt nước. Trần Mộc vuốt vết sẹo trênmặt và trên người mình, nghĩ nên trở về như thế nào, nghĩ Chu Dật Cẩn nhìn thấyhắn sẽ nói cái gì, đột nhiên lại nghĩ, liệu Chu Dật Cẩn có ngại hắn trông khócoi hay không......

Lần này sẽ như thế nào? Nhớ ngày đó, thiên thạch khiến cho hắn mất mộttầng da, toàn thân lại trở nên trắng nộn...... Được rồi, cũng không có trắng bằngChu Dật Cẩn, khi đó Chu Dật Cẩn giống y như một bạch trảm kê vậy.

Trần Mộc chờ ở tại chỗ, đột nhiên, một đầu cá voi thú khổng lồ vọt tớihướng này, vọt tới một nửa nhìn thấy bọn họ, lập tức quay đầu đâm vào bên cạnh,nhưng đã không còn kịp rồi, một đầu cá voi thú phía sau đã đuổi kịp được nó!

Con cá voi thú phía trước nhìn có chút quen mắt, hơi thở lại càng giống !Trần Mộc ý đồ nhược hóa bản thân, nếu để nó nhận ra mình là người đã đoạtthiên thạch với nó, chỉ sợ nó sẽ một ngụm nuốt cả mình lẫn A Hổ ! Có điều, tạisao hai con cá voi thú này lại ngươi truy ta đuổi mà đánh nhau?

Thời điểm Trần Mộc còn đang nghi hoặc, đại bạch sa lại nổi lên, nó hungtợn nhìn chằm chằm hai con cá voi thú, có lẽ ác ý của nó quá mức rõ ràng, haicon cá voi thú lập tức tách ra, ngừng lại, một mực cung kính.

Mấy ngày ở chung, Trần Mộc đã sớm biết, tuy rằng con đại bạch sa này đãmở linh trí lại có thể nói, nhưng dù sao thực lực cường đại lại là dã thú, cũngkhông đến mức dùng âm mưu quỷ kế, cho nên đơn thuần giống như một đứa trẻ, hỏicái gì đáp cái gì, cũng không hề gạt người , lập tức hỏi:

"Bọn họ, làm gì ?" Ở lâu với nhau, hắn còn bị nhiễm phong cách nói chuyệncủa đối phương!

"Làm · tình ! chúng nó hai , nam , không thể sinh con." Đại bạch sa ghentị mở miệng.

Trần Mộc tin tưởng, ngôn ngữ của nó là học được của con người , còn làm ·tình cái gì ! Có điều, hai con cá voi thú này đều là giống đực...... Được rồi, hắnlý giải, hiện giờ toàn cầu có lẽ cũng chỉ còn hai chúng nó mà thôi !

"Mi cũng muốn."

"Ta, nữ , ta muốn nam , không có !" Đại bạch sa dường như nhớ tới chuyệnthương tâm, hai mũi tên nước lướt qua Trần Mộc bắn về phía hai con cá voi thúkia.

"Ý của mi là nói, không còn đại bạch sa khác?" Trần Mộc có loại cảm giácngũ lôi oanh đỉnh, không cần nói với hắn, cái con đại bạch sa muốn xâm lược đấtbằng chính là bởi vì không tìm thấy đồng loại mà bất mãn! ( Ngũ lôi oanh đỉnh:sét đánh ngay trên đỉnh đầu)

"Bị các ngươi, ăn !" Đại bạch sa phẫn nộ quay cuồng, cá heo thú bị sóngnước nó tạo ra nháy mắt lật mình, Trần Mộc và A Hổ ở trong bọt khí cũng bị trôiđi thật xa.

Trần Mộc bất đắc dĩ, ôm chặt A Hổ, tùy ý bọt khí cao thấp quay cuồng, tâmtình của đại bạch sa mấy trăm năm vẫn không tìm được đồng loại, hắn có thể lýgiải, mặc cho ai bị cấm dục mấy trăm năm cũng đều sẽ nghẹn ra một vài tật xấu,vết thương trên người hắn vừa mới tốt lên, đã nghĩ đến Chu Dật Cẩn .

Có điều, tình huống hiện tại cũng khó khăn, rất rõ ràng, con đại bạch sanày đã từng gặp con người đi săn cá mập, có lẽ nhìn thấy trước mạt thế, cho nênnó giận con người, hận ý như vậy cũng không thể giảm bớt trong chốc lát !

"Đi xuống dưới." Đại bạch sa giằng co thật lâu, dường như đã tiêu khí,đối với Trần Mộc mở miệng. Nó cũng coi như hiểu được, vật nhỏ nó coi trọngkhông nên dính một chỗ với người kia...... Cùng lắm thì, đợi đến sau khi thăng cấp,sẽ ăn cả bọn họ!

"Làm thế nào để đi xuống ? Chúng tôi muốn sống trên mặt!" Trần Mộc vộihỏi, muốn hô hấp sẽ phải có bọt khí, một cái phao bọt khí thì làm sao mà chìmđược?

Đại bạch sa liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, suy nghĩ một chút, đột nhiênvẫy cái đuôi, một cái tát đem Trần Mộc chụp xuống đáy nước, đè nặng Trần Mộctrầm xuống.

Hết chương 91

Edit: Buồn cười quá :))) Cũng không biết các bạn thấy thế nào chứ t bìnhchọn chương này cute nhất cho đến thời điểm hiện tại, Đại boss đó, chính là đạiboss cá mập trắng trong lòng tôi :)))

Chương 92: nhânbản...

Trần Mộc gắt gao nắm lấy một nhánh san hô, hơn nữa ý đồ đem bọt khí củamình gắn trên ở đấy, dù sao, một khi không cẩn thận nổi lên....... Cái đuôi của đạibạch sa có thể một phát đập cho đầu óc hắn choáng váng!

Lại nói tiếp, nếu không phải là hắn, người bình thường cũng không thể ởmột thời gian dài dưới nước như vậy, mà để đại bạch sa kia đi lên mặt nước......Cái con mẫu dị thú này tuổi đã khá lớn, có khi cũng đến thời kì tiền mãn kinhrồi, rất nhiều chỗ đều kiên quyết theo ý của mình hơn nữa cũng vô cùng táo bạo,cố tình, nó lại là kiểu hỏi gì đáp nấy ......

Ôm A Hổ, đứng trên một nhánh san hô, bụi san hô khổng lồ này sinh trưởngbên cạnh sào huyệt của đại bạch sa, đối với cái sào huyệt này của đại bạch sa,thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy, Trần Mộc đã vô cùng kinh ngạc, dị thú hảidương đặc biệt là loài cá bình thường đều không có sào huyệt , ai có thể nghĩđến, con đại bạch sa này vậy mà còn có thể làm ra một cái sào huyệt xinh đẹpnhư vậy? Có điều, đẹp thì đây cũng là ở dưới đáy biển, phía trên cũng không cầnkhăn voan, ở đáy biển không cần che gió che mưa, mà đám dị thú hải dương trêncơ bản đều không dám đi nhạ vị bá chủ này.

Những điều lúc trước Đệ nhị đã nói có vài chỗ khá chính xác, chẳng hạnnhư nói con đại bạch sa này quả thật đang tụ tập đám dị thú hải dương cấp chínthậm chí là cấp mười, hơn nữa, khi Trần Mộc hỏi, nó cũng thừa nhận, bản thânthường hay dùng dị năng hệ thủy của mình để đi lên mặt đất bắt người, hơn nữacòn tính toán đem con người trên mặt đất giết chết hết.

Lúc nói tới đoạn này, nó còn thật cao hứng, tuy rằng sinh vật có hai cáiđùi này không thể ăn, nhưng lại là kẻ địch lớn nhất trong mắt nó, dướng như đốivới nó mà nói, chỉ có giết sạch con người thì nó mới có thể an tâm, rốt cuộckhông còn ai đến ăn nó .

Có điều, nó tụ tập những con dị thú cao cấp này, vừa là muốn tìm cơ hộiđể giết chết con người, về phương diện khác, cũng là để cho những con dị thúcao cấp vô cùng hi hữu này khi tụ lại một chỗ thì có thể tìm được đồng loại củachúng sau đó có bạn. Tuy rằng sau mỗi lần chúng nó tìm được bạn, nó đều sẽ càngthêm phẫn nộ, bởi vì nó tìm mấy trăm năm, cũng chưa thể tìm ra một con đại bạchsa khác, mà nó lại vô cùng vô cùng muốn có một bạn lữ.

Tại đáy biển, có thể trao đổi cũng chỉ có đại bạch sa, Trần Mộc cũngnguyện ý nói chuyện với đối phương, ý đồ tẩy não cho đối phương, nhưng cái côngviệc này quả thật không phải dành cho người, phỏng chừng, cách tốt nhất chínhlà tìm cho đối phương một con đại bạch sa đực!

"Ăn cơm ăn cơm ." Âm thanh của đại bạch sa vừa vang lên, Trần Mộc liềnnhìn thấy hai con cá voi thú mang đến rất nhiều con mồi. Hiện giờ đã qua vàingày, con đại bạch sa này dưới sự kiên trì gây rối không ngừng của Trần Mộc rốtcuộc cũng thích nói chuyện, hiện giờ nó còn giáo dục thủ hạ đắc lực của mìnhkiêm bao cát học cách nói chuyện.

Trần Mộc không nhúc nhích, im lặng đứng trong bọt khí, có lẽ càng là dịthú cao cấp càng có thể hiểu được giá trị của A Hổ, con đại bạch sa này đối vớiA Hổ vô cùng hữu hảo, cho nên đương nhiên cũng không để hắn đói chết, quảnhiên, trong chốc lát, con cá heo thú đi theo bọn họ đã mang con mồi lại đây.

Dường như những con dị thú hải dương cao cấp này có một hiệp nghị, khôngđi săn những con dị thú cấp tám và thực lực trên cấp tám, cho nên cấp bậc củanhững con mồi này đều rất thấp, có điều, chúng nó làm như vậy, quả thật khiếncho thực lực của dị thú hải dương tăng lên.

Lấy con mồi đến, dị năng hệ hỏa của A Hổ thể hiện hiệu quả, Trần Mộc để AHổ khống chế lửa nướng cá, hai người cùng ăn, hương vị của những con dị thú hảidương này cũng không tồi, nhưng không chịu nổi mỗi ngày đều ăn mà không có giavị. Trần Mộc cảm thấy miệng mình đều có mùi cá chết, A Hổ ăn những thứ này cũngcó chút bất mãn không vui, nó thích nhất là mỹ thực được là thủ công tinh tế,mà không phải đám thức ăn do mình làm ra.

"Mi xem, con người có hai cái đùi chúng ta, cũng không nhất định phải ănmi đúng không? ta ở trong này lâu như vậy , cũng không đối với mi như vậy."Trần Mộc ăn xong cơm, tiếp tục cùng đại bạch sa nói chuyện phiếm. Lúc này conđại bạch sa dường như cũng đã biết chỉ sợ nó chẳng thể tìm được đồng loại, chonên chỉ hy vọng có thể tăng cường thực lực sống lâu một chút. Hiện giờ có thểtìm được cách tiến cấp, phỏng chừng trước khi nó thăng đến cấp mười hai, Trần Mộcvẫn được an toàn ...... Chỉ cần hắn ôm A Hổ thành thành thật thật đảm nhận vai trò"mặt trời" để đại bạch sa tiến hành "Quang hợp" từng chút biến cường là được.

"Không lâu, mới có chút thời gian." Đại bạch sa đề phòng liếc mắt nhìnTrần Mộc một cái, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, quái vật có hai cáiđùi này cũng càng ngày càng mạnh lên !

Nghĩ cũng biết, con đại bạch sa này đã sống mấy trăm năm, thời gian mớivài ngày tất nhiên sẽ không để trong mắt, nhưng cứ hao tổn thời gian như vậy,bản thân sẽ bị đối phương nhìn tới chết, chẳng lẽ phải đợi A Hổ khiến cho đạibạch sa thăng cấp sau đó đem mình một ngụm ăn sạch hoặc là chờ mình thăng cấpchạy khỏi nơi này? Trần Mộc bất đắc dĩ, này cũng quá đen ! Nói không chừng đợiđến khi ra được ngoài, Chu Dật Cẩn ngay cả tôn tử đều đã có ! Nói không chừnghắn còn có thể ôm tôn tử rồi kể một chút về sự tích của tuổi trẻ, sau đó nóibản thân...... Đây cũng không phả là kết quả mà hắn muốn! Hắn còn muốn trở về sinhcon với Chu Dật Cẩn nữa!

Nhưng dù Trần Mộc nghĩ muốn trở về như thế nào đi nữa thì cũng không thểchạy thoát, nơi này có một con đại bạch sa cấp mười một không nói, những con dịthú cấp mười khác lại nhiều vô số kể. Tuy rằng bởi vì vấn đề thức ăn mà chúngnó thay phiên đứng ở nơi này , nhân khẩu thường trú cũng chỉ có hai con cá voithú kia, cùng với con cá heo thú mới gia nhập gần đây, nhưng lấy Trần Mộc hiệngiờ vừa mới đạt tới thực lực cấp mười, trong hai con cá voi thú kia tùy tiệnmột con cũng đều có thể một ngụm cắt chết hắn, hơn nữa đại dương là thiên hạ củadị năng hệ thủy, chẳng lẽ hắn tìm không khí ở nơi này tới để phòng ngự và côngkích? Cũng chỉ có thể chịu đựng !

Trần Mộc thường xuyên yêu cầu đi lên mặt biển để thở, cũng có ý đồ đithăm dò một chút, nhưng đại bạch sa cũng không để hắn rời khỏi tầm mắt củamình, hơn nữa, vốn nó còn bơi đi khắp nơi để tìm kiếm dị thú cao cấp, liên lạc,hiện tại những công việc này đều được phân công xuống dưới, ngược lại mỗi ngàylôi kéo A Hổ ý đồ muốn thăng cấp, ấn theo cách nói của nó, vì có thể tiếp tụcsống, sống lâu một chút, sau đó, tìm cơ hội giết sạch sinh vật này trên mặtđất, để chúng nó chiếm cứ toàn bộ tinh cầu.

Dị năng hệ thủy của đại bạch sa, Trần Mộc đã từng được thấy, nó hoàn toàncó thể dẫn vô số nước biển, cuốn lấy phần lớn dị thú hải dương xông lên lục địa,dù sao trên đất bằng cũng phải có chỗ trũng, có sông ngòi, chũng nó cứ chiếm cứdần dần như vậy...... Nếu con người thật sự diệt tuyệt, có lẽ những con dị thú hảidương này có thể tiến hóa thành sinh vật trí tuệ thống trị trái đất!

Thật sự là một giả thiết khiến cho người ta chán ghét !

Thời điểm Trần Mộc còn đang có ý đồ thuyết phục đại bạch sa hỏa giải vớicon người, một con dị thú cấp chí đã đến, lập tức, cái đuôi của đại bạch sa đậphướng Trần Mộc, Trần Mộc bị đánh ra thật xa, trấn động không gian thậm chíkhiến cho hắn phun một búng máu.

"Rốt cuộc làm sao vậy ?" Ôm A Hổ, nắm lấy mớ tóc lộn xộn,trong miệng trànđầy mùi vị máu tanh, Trần Mộc hỏi.

"Các ngươi tại giết chúng ta !" Đại bạch sa đem Trần Mộc đang ở trong bọtkhí cắt vào miệng, dùng tinh thần lực biểu đạt.

Trên dưới đều là răng nanh sắc nhọn, Trần Mộc cũng đoán được tình huống,hơn phân nửa là đề nghị của Đệ bị thông qua, vì thế các quốc gia đều bắt đầuchống lại dị thú hải dương, tránh cho dị thú hải dương tiến hóa.

Đại bạch sa động động răng nhanh của mình, Trần Mộc có một loại cảm giáctrong nháy mắt sẽ bị giết chết, chẳng lẽ, hắn sẽ chết trong này ? Có điều, bọtkhí của hắn cũng chỉ lớn bằng một cái răng nanh của đại bạch sa...... Bởi vì đứngtrong miệng của đại bạch sa, Trần Mộc biết đại bạch sa không nhìn thấy mình ,đơn giản lén lút rời khỏi bọt khí, nấp vào trong hàm răng của đại bạch sanơi nó không thể cắn được.

Tuy rằng nơi này có rất nhiều cặn thức ăn, vừa thấy cũng rất ghê tởm,nhưng mình cũng không ngửi được mùi gì, coi như không phát hiện đi !

Đại bạch sa nhanh chóng phát hiện kết quả này, lại không có cách nào lôiTrần Mộc ra, chỉ có thể phẫn nộ hô to:

"Ngươi đi ra cho ta ! ngươi đi ra cho ta ! ta muốn ăn ngươi !"

"Mi muốn ăn ta, tại sao ta lại phải ra?" Trần Mộc nắm lấy A Hổ, có nên hợpthể rồi đánh nát hàm răng dưới chân hay không, nghĩ nghĩ, vẫn nên buông tha choý tưởng này.

Đại bạch sa phẫn nộ khống chế dòng nước cọ rửa chung quanh đám răngnanh của mình, nhưng ai bảo răng nanh của nó có chút thưa, thế cho nên đã đểTrần Mộc tìm được một nơi ẩn thân tốt như vật? Tuy rằng dòng nước mạnh, lạikhông thể vọt tới Trần Mộc, cho dù có vọt tới hắn , dù sao lúc này hắn cũng làcao thủ cấp mười !

Đại bạch sa bất đắc dĩ, cũng không dám công kích miệng của mình, phải đitìm người khác đem Trần Mộc lôi ra từ trong miệng của mình...... Thật sự là rất mấtmặt !

"Ngươi đi ra, ta không thể giết ngươi, vốn ta cũng không muốn ăn ngươi."Đại bạch sa rốt cục thỏa hiệp. Con người cũng không phải chỉ có một mình hắn,ăn người khác là được rồi! Hơn nữa, ngay từ đầu nó cũng không định ăn Trần Mộc, về sau, chỉ sợ việc đem Trần Mộc ăn vào miệng đã tạo thành bóng ma .

Trần Mộc dường như sắp hỏi "Nếu ta đi ra mi lại giết ta thì làm sao bâygiờ" nhưng đột nhiên nghĩ đến, lúc này con đại bạch sa còn rất đơn thuần, mặcdù trong lúc đi săn sẽ dùng mưu kế, nhưng đối với ngôn ngữ, vẫn là kiểu nghĩcái gì thì noi cái đấy. Cho nên, hẳn là nó không hề nghĩ đến chuyện phải đợimình đi ra rồi mới giết, nếu mình nói ra, ngược lại giáo dục đối phương khônggiữ lời, kỳ thật đây là theo đạo lí của một đứa trẻ.

Rời khỏi hàm răng của đại bạch sa, trồi lên mặt nước để thay đổi khôngkhí, Trần Mộc liền nghênh đón con cá voi thú khiến cho mình có cảm giác quenthuộc kia, trực tiếp đem hắn để trên lưng.

"Về sau, ngươi ở trên lưng nó." Đại bạch sa dương dương tự đắc.

"Mi không sợ ta đi đến khí khổng của nó ?" Trần Mộc đối với con cá voithú này vẫn có chút không được tự nhiên, lại nói tiếp, hắn vẫn thích con cá heothú kia hơn?".

Lời nói của Trần Mộc vừa rời miệng, cá voi thú liền đem hắn từ trên lưngquăng xuống, có vẻ trải qua nhiều ngày như vậy, con cá voi thú này cũng có thểnghe hiểu một ít tiếng người .

Cuối cùng Trần Mộc cũng như nguyện ngồi trên lưng của cá heo thú.

Lấy đại bạch sa làm đầu lĩnh, một đám dị thú bơi về một phương hướng,Trần Mộc muốn hỏi thăm tình huống từ chỗ đại bạch sa, nhưng đại bạch sa lúc nàyđã không phải là đại bạch sa hỏi gì trả lời nầy lúc trước nữa. Hiện giờ nó đãhọc được cách trầm mặc, cho nên, đợi đến khi Trần Mộc nhìn thấy một đảo nhỏ,phía trên còn có rất nhiều con người, mới hiểu được.

Con người trên đảo kia, còn có mấy con dị thú hải dương cấp thấp, tất cảđều bị giết, Trần Mộc không được phép tới gần hải đảo kia, chỉ có thể ở xa xanhìn cá voi thú dẫn nước biển đánh sâu vào toàn bộ đảo nhỏ, giống như sóngthần, có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả sóng thần, sau đó, trên hòn đảo kia chỉ còntrơ trụi lại đất không, trong không khí truyền đến tiếng kêu cứu của con người,nhưng những âm thanh này lại nhanh chóng biến mất......

Trần Mộc biết, bản thân không phải là người sâu lo việc nước việc nhà,càng không có tinh thần vĩ đại gì, nhưng mắt thấy nhiều đồng loại chết đi nhưvậy, trong lòng thật đúng là vô cùng không dễ chịu. Sau khi gặp được đại bạchsa, bởi vì ngôn ngữ của đối phương rất ngây thơ, bởi vì hành vì của đối phương,cũng bởi vì sự chênh lệch cực đại giữa bản thân và đối phương. Tuy rằng hắnnghĩ muốn để cho đại bạch sa và con người hòa giải, nhưng cũng chưa có nhiềuhành động. Hiện giờ nghĩ đến, chuyện này quyết không thể cứ phát triển như vậyđược ! một khi dị thú hải dương đổ bộ, như vậy người thân và bạn bè củamình nên làm saio bây giờ?

"Bọn mi sống trong nước không tốt sao ? Vì sao nhất định phải đi đến đấtbằng, về phần đi săn, chẳng lẽ bọn mi không ăn cá hay sao? Vì sao con người lạikhông thể ăn?"

"Ta có thể ăn, các ngươi không thể ăn !" Đại bạch sa rất kiên trì.

"Rốt cuộc mi muốn làm gì ? Mi giết chết hết những người này, đồng loạicủa mi đã chết bao nhiêu? Bên trong con người cũng không hề thiếu cường giả"

"Cường giả ? tất cả đều ăn !"

Này quả thực là không có cách nào trao đổi !

Ngày kế tiếp lại khôi phục tình trạng như ban đầu, mỗi ngày Trần Mộc cóthể làm, cũng chỉ là tẩy não ở khắp nơi cho đại bạch sa, nghĩ biện cách để nóthay đổi cách nghĩ với con người, đồng thời quan sát tình huống trong biển,thống kê số lượng cường giả của sinh vật biển.

Trần Mộc bí mật tiến hành công tác thống kê , có điều, cũng có được tintức đáng giá vui mừng, giống như hai con cá voi thú kia, chúng nó đi theo đạibạch sa cũng chỉ là vì đại bạch sa có thực lực cường đại, nhưng đối với đạibạch sa bá đạo chúng cũng có bất mãn, về phần giết sạch con người, chúng nócũng không có chấp niệm cường đại như vậy, ngược lại càng muốn trải qua cuộcsốn tiêu diêu tự tại lúc trước, mà những dị thú cao cấp khác cũng có chung ýtưởng như vậy.

Viết chữ trên một đám hải tảo, sau đó để hải tảo trôi đi, khắc chữ trêntảng đá, đem đá và hải tảo quấn vào nhau, Trần Mộc hy vọng có thể đem tin tứcnơi này truyền ra, đáng tiếc bởi vì đại bạch sa tồn tại, những dị thú cấp thấchỉ mới nghe thấy tiếng đã chạy trốn, dùng hải tảo truyền tin tức lại quá mứcxa vời.

Thông qua nước biển tối tăm, ghi nhớ ngày trên một tảng đá, một ngày, haingày...... Một tháng, hai tháng...... Rất nhanh, thế nhưng đã qua tám tháng, có điều,có lẽ là do hậu quả đại bạch sa phát uy lần trước, con người cũng không dámgiết dị thú hải dương ở khắp nơi nữa, hoặc là, bắt giết cũng không để lại dấuvết. Cho nên phần lớn thời gian đại bạch sa đều ở trong động của mình, ngượclại Trần Mộc không thấy xung đột lớn gì, chuyện mỗi ngày hắn phải làm ngoại trừtăng cường thực lực, chính là đem tin tức nơi này truyền ra đi.

Có lẽ con người là một loại sinh vật có khả năng thích ứng rất lớn, TrầnMộc ngâm mình trong nước một thời gian dài, vậy mà đã quen với sự ăn mòn củanước biển, cũng có gan dùng nước biển để tắm rửa, nhưng có tắm thế nào thì lúcnày vẫn trở thành một dã nhân, cũng may trang phục tác chiến bằng da cá sấu đủvững chắc, hắn mới miễn cưỡng không bị trần truồng.

Dùng hải tảo đem tóc đã dài đến vai của mình buộc lên, đột nhiên nhìnthấy một con rùa biển nho nhỏ bới qua bên mình, Trần Mộc giật mình một cái,nhảy xuống khỏi san hô, bắt lấy con rùa nhỏ kia. Có nhiều dị thú cao cấp nhưvậy tồn tại, con rùa nhỏ như vậy không có khả năng tới gần, cho dù tới gần, bấtcứ sinh mệnh nào cũng đều sẽ bị dị thú hải dương phát hiện, như vậy......

Quả nhiên, đây chỉ là một con rùa bằng máy.

Ngay nửa tháng trước, một con rùa biển thú cấp tám cũng tới nơi này, lúcấy Trần Mộc đã để lại chữ trên mai rùa biển thú, rùa biển thú là loại dị thúhải dương sẽ nổi lên mặt nước. Chữ kia dùng một nhánh san hô cực lớn khắc lên"SOS" Hẳn cũng đủ rõ ràng, mà rùa biển thú một khi bị con người bắt được, chữnhư vậy cũng có thể bị con người phát hiện ra được.

Mà sở dĩ có thể khắc chữ trên mai của rùa biển thú, cũng là bởi vì TrầnMộc sắp xếp bố trí trong sào huyệt của đại bạch sa, hắn để rất nhiều chữ "sos"trên các miếng vải trang trí sa hoa trong sào huyệt, khiến cho đại bạch sa cũngquen với "Hình dạng" này, đương nhiên, cũng có thể ngụy trang là làm đẹp hơncho đại dương, nơi nơi khắc chữ .

Ngoại trừ rùa biển thú, kỳ thật còn có không ít tôm cua bị khắc chữ,nhưng cũng chỉ có con rùa biển thú kia dễ dàng bị người khác phát hiện ra nhất! Cũng chỉ có con rùa biển thú này, tin tức khắc trên lưng mới tường tận nhất!

Bên trong con rùa bằng máy này, quả nhiên có một thiết bị thông tin, TrầnMộc yêu cầu đi lên mặt biển để thở, đại bạch sa cũng đã quen với hành vi nàycủa hắn, chỉ để cho con cá heo thú kia giám thị hắn.

Lên trên mặt biển, Trần Mộc liền kinh hỉ phát hiện, tín hiệu có thể gửiđi được !

"Uy uy uy ? có người không ?"

"Cậu là Trần Mộc ?" Bên kia truyền đến một giọng nam, nghe tiếng cho thấytuổi đã không còn nhỏ .

"Đúng vậy !"

Một lần trao đổi qua đi, Trần Mộc cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, hắn nóitình huống nơi này, cũng nói ý nghĩ của chính mình, nếu có khả năng, không baolâu nữa hắn có thể rời khỏi đây !

Trung tâm Nghiên cứ chi thành, trong phòng nghiên cứu cực lớn kia, lúcnày đã trở thành nơi tiêu điểm của toàn thế giới, Chu Dật Cẩn nhìn hai đứa nhỏnhà mình trong bình nuôi dưỡng, hai thai nhi này đã được sáu tháng, diện mạođều rất rõ ràng, chỉ là đầu vẫn kém xa thân thể, đối với giọng nói của Chu DậtCẩn, bọn nó còn có thể làm ra một ít phản ứng nho nhỏ.

Nhìn con mình ngày càng lớn lên, loại cảm giác này vô cùng vi diệu, hiệntại, Chu Dật Cẩn hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều ở với chúng nó,nhưng có một số việc vẫn không thể tránh được .

"Lần này lại muốn làm gì ?" Chu Dật Cẩn hỏi người nhân viên nghiên cứuđem y đến đây, cũng chính là ông nội y. Nửa tháng trước, ông nội đã cho y mộtvài tư liệu tốt nhất, muốn y làm một con rùa bằng máy có thể chống lại áp suấtnước, còn muốn để thiết bị định vị và liên lạc bên trong, hiện giờ lại muốn làmgì?

"Vậy mà lần này bọn họ muốn nhân bản một con đại bạch sa, hẳn cũng khôngtính là nhân bản. Bọn họ đưa tới một tế bào sống của một con đại bạch sa cáimuốn chúng ta nhân bản, có điều vừa lúc chúng ta còn có tiêu bản gen của mộtcon đại bạch sa đực trước mạt thế– Cháu cũng biết, lúc ấy động vật dị biến, chỉcần có thể lấy được gen của động vật vào tay thì chúng ta đều để lại một ít,lần này nhân bản cho bọn họ vài cái cũng không thành vấn đề, còn có thể nuôidưỡng, nhưng nuôi dưỡng phải dùng máy móc......" Máy móc tạo ra con người thì khônghề thiếu, có điều đại bạch sa, Chu gia gia đối với nhiệm vụ lần này rất nónglòng muốn thử.

"Tại sao bọn họ lại muốn tạo ra một con đại bạch sa ?" Chu Dật Cẩn nhíumày:

"Còn sợ kẻ địch không đủ cường đại hay sao?"

"Dù sao cũng là con non, cùng lắm cũng chỉ cấp chín, theo như ý tưởng củachúng ta, gen của đại bạch sa trước mạt thế, phỏng chừng cũng chỉ có thể tạo racấp bảy...... Có lẽ bọn họ muốn phân hoá thế lực của đại dương ? Ai biết được, mệnhlệnh lần này trực tiếp giao cho ông, ngay cả thành chủ cũng không biết." Chugia gia đối với điều này thì rất đắc ý, mặt khác, cũng tìm ít việc cho cháutrai làm, cũng khiến cho y cả ngày đỡ nhớ thương tên tiểu tử Trần Mộc kia, mớicó nửa năm trôi qua, đã gầy thành thế nào rồi?

"Được ! Cháu sẽ làm với nhân viên nghiên cứu ." Chu Dật Cẩn gật đầu đồngý.

Hết chương 92

Chương 93: Nuôidưỡng

Thời gian để cho Trần Mộc đi lên mặt biển thở không có khả năng quá dài,cho nên chỉ kịp nói ý nghĩ của mình, đại bạch sa không có khả năng buông thaviệc tấn công con người, nhưng nó lại càng coi trọng việc sinh sản, nếu như tớilúc sinh sản của nó phải phụ thuộc vào con người, sao nó có thể dám công kíchcon người ? Đương nhiên, quan trọng hơn là hắn vô cùng muốn trở về.

Đợi đến khi chìm vào đáy nước, Trần Mộc mới nhớ tới, hắn đã quên hỏi tìnhhình của người thân rồi, cũng không biết hiện giờ Chu Dật Cẩn có biết mình cònsống hay không...... Càng không biết, mẹ có thể an toàn sinh hạ em gái của hắn haykhông......

Nhìn con rùa máy trong tay, Trần Mộc đột nhiên thấy được vài kí tự bêntrong "zyj&cm", này, không phải là Chu Dật Cẩn và Trần Mộc sao ? Lúc trướcsau khi hai người xác định quan hệ đêm giao thừa, không bao lâu bọn họ đã bị TềChích bắt đi huấn luyện, thời gian hai người ở chung cũng không có nhiều, thithoảng có thể ở chung, Chu Dật Cẩn cũng muốn chế tạo ra không ít máy móc, khiđó hắn để cho Chu Dật Cẩn tạo ra kí hiệu của mình, còn đặc biệt để kí hiệu ởtrên máy móc y nghiên cứu ra, kí hiệu khi đó của hắn chính là "cm&zyj", ChuDật Cẩn không phục, sau lại đem vị trí của hai người thay đổi lại.

Con rùa nhỏ này là Chu Dật Cẩn làm ra ? Trần Mộc càng nhìn càng thấy nóđáng yêu, hận không thể ôm ngủ, nhưng lúc này hắn cũng không có lá gan thả A Hổra, hơn nữa, con rùa nhỏ này còn có tác dụng khác.

Có điều, rùa nhỏ này là Chu Dật Cẩn làm , nói như vậy, tin tức lần trướchắn truyền đi, bọn họ liền thông báo cho Chu Dật Cẩn ? Có lẽ, quan hệ của hắnvà Chu Dật Cẩn phần lớn mọi người đều biết! Nghĩ như vậy, Trần Mộc càng nhấtthiết muốn trở về.

Đảo Hải Nam ở phía nam của liên minh người Hoa, đảo nhỏ này khi tận thếđã bị nước biển dâng tràn bao phủ, nhưng bắt đầu từ vài thập niên gần đây, lạidần lộ ra khỏi mặt biển, hiện nay, trung tâm nơi này được xây dựng một tòa nhà.

Đệ nhị dùng phi thuyền đi tới nơi này, trên cái đảo nhỏ này còn sinh sốngrất nhiều dị thú hải dương như tôm cua các loại, cũng có rùa biển linh tinh,còn có không ít hải tảo, trải qua mạt thế sức sống của thực vật đều trở nên rấtcường đại, sau khi nước biển rút đi, những loại hải tảo này đã bao phủ rấtnhiều nơi, những nơi trũng hiện giờ còn nước, càng mọc đầy hải tảo. Cóđiều, cho dù là hải tảo hay là dị thú hải dương, cũng sẽ không tới gần tòa nhàở trung tâm kia.

Vừa vào cửa, Đệ nhị liền thấy được một người mình vô cùng sùng kính đangghé vào bên cạnh rùa biển:

"Tiên sinh, lần này sao ngài lại có thể lấy được tế bào sống của đại bạchsa? Gen bên trong vô cùng cường hãn, không phải là con đại bạch sa cấp mười mộtkia chứ?"

"Chính là nó." Tuổi của người đàn ông ngồi bên cạnh rùa biển nhìn quakhông chênh lệch với Đệ nhị nhiều lắm, nhìn thấy Đệ nhị, khẽ cười cười.

"Tiên sinh ngài làm thế nào mà lấy được ? Ngài cũng không thể lấy thânmạo hiểm như vậy !" Giọng nói của Đệ nhị nâng cao .

"Đệ nhị, cậu luôn nói cậu rất cung kính ta, nhưng cũng chỉ có cậu mới dámnói với ta như vậy."

"Tiên sinh !" Đệ nhị vẻ mặt kiên trì, chỉ có ông biết, tuy rằng ngườitrước mắt cường đại, nhưng thọ mệnh lại không hơn.

"Tế bào sống của đại bạch sa không phải ta lấy được, mà là người khác đưacho." Trương Lê, cũng là người mạnh nhất liên minh người Hoa, khắn khăn lắm mớicó thể bước vào cửa cấp mười một, nhưng tuổi thọ của con người quá ngắn, chỉ sợông cũng không thể đạt tới cấp mười một.

"Người có thể lấy được tế bào sống của đại bạch sa ?" Còn là tế bào sốngở khoang miệng ! Thời điểm Đệ nhị biết được tin tức này từ viện nghiên cứu đãkhiếp sợ vô cùng.

"Đúng vậy, có điều, vị trí hiện giờ của cậu ta có chút nguy hiểm, có mộtsố việc, không truyền ra sẽ thỏa đáng hơn, viện nghiên cứu cậu đã tới xem rồi." Trương Lê mở miệng. Mấy năm nay ông vẫn luôn nghĩ biện pháp khống chế cụcdiện của đại dương, đương nhiên cũng thuần dưỡng một ít dị thú hải dương, trongđó phần lớn đều là rùa biển thú, loại dị thú này so với dị thú khác thì thôngminh hơn, nuôi dưỡng từ lúc chúng vừa thoát xác, chúng nó cũng sẽ thân cận ông.Trước đó vài ngày có một con trên lưng mang chữ trở về, khiến cho ông chấn kinhrồi!

Trần Mộc ông cũng từng nghe Đệ nhị nói qua, có điều nếu tất cả mọi ngườiđều nghĩ Trần Mộc đã chết, lúc này Trần Mộc lại đang ở một nơi nguy hiểm,chuyện của cậu ta vẫn không nên tiết lộ thì tốt hơn. Từ sau khi con đại bạch sakia lộ mặt, cũng không hề thiếu quốc gia đang nhìn chằm chằm ! Còn không bằngđể cho ông dốc sức khiêng thiên hạ.

Đệ nhị nghe vậy thì cười khổ, sau khi Trần Mộc gặp chuyện không may, ChuDật Cẩn cũng không phản ứng gì, người của Chu gia đối với ông vẫn theo lẽthường, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn khiến cho ông không được tự nhiên:

"Tiên sinh, viện nghiên cứu bên kia nói, bọn họ còn lưu giữ gen của đạibạch sa trước mạt thế, bên trong còn có tế bào của một con đại bạch sa đực, bọnhọ nói, chỉ cần nhân bản con đại bạch sa kia sẽ xuất hiện đột phá gen, còn cókhả năng sẽ tạo ra một kình địch cho con người, hỏi ngài có muốn tạo ra một conđại bạch sa đực hay không, giống như tạo ra con người vậy......"

"Có chuyện như vậy ?" Trương Lê cả kinh, lại không thể không thừa nhận,đây so với tình huống ban đầu còn tốt hơn:

"Một khi đã như vậy, để bọn họ làm đi, có điều đại bạch sa biến dị có thểkết hợp với đại bạch sa bình thường sao ?"

"Mấy người điên kia, có thứ gì mà bọn họ không làm được ? Nghe nói saukhi biến dị, gen cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng trong tế bào có nhiều hơnmột loại vật chất, nói như vậy, chỉ cần lấy tế bào chất của con đại bạch satrong biển kia là có thể tạo ra được." Đệ nhị mở miệng. Đối với nam nhân cùngnam nhân cũng có thể sinh con, ông đã cảm thấy thật thần kì, nếu một ngày nàođó người trước mắt mất đi...... Có lẽ ông có thể tạo ra một đứa trẻ thuộc về haingười? Loại ý nghĩ này thật đúng là rất mê người! Trách không được có vô sốngười xin gen của các siêu sao hay là cao thủ!

"Như vậy là tốt rồi, con đại bạch sa kia đã có khả năng trao đổi với conngười , đến lúc đó phải làm giao dịch cũng tiện." Tuy rằng dốc hết sức thúcđẩycon người đối địch với dị thú hải dương, nhưng Trương Lê cũng hiểu được, cólẽ con người căn bản không phải là đối thủ của chúng, nếu có thể giải quyết hòabình......

Con đại bạch sa này đi ra từ phòng thí nghiệm của con người, trên ngườicủa chúng còn có thiết bị tự hủy, nếu như động tay động chân ở cả hệ thống sinhsản...... Không nên trách ông quá âm độc, ông là con người, luôn nên vì con ngườimà suy nghĩ .

"Con đại bạch sa kia có thể trao đổi với con người ? Trí tuệ cao nhưvậy......" Tay Đệ nhị run lên, tin tức này nếu truyền ra, hẳn cấp cao sẽ liều lĩnhđem bom H dội về phía dị thú hải dương! Sinh vật có trí tuệ cao là kiêng kịnhất

"Trí tuệ cao, một khi lại có dã tâm...... Đáng tiếc ta không thể đột phá, nếukhông cũng nhất định phải đi tìm nó liều mạng."

Đệ nhị không nói gì, người này có ý nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, ôngliền dời đề tài:

"Đúng rồi, tiên sinh, hiện tại Nghiên cứu chi thành bên kia muốn lưu giữmột ít gen của cường giả, ngài có muốn lưu lại một ít hay không?"

"Ngược lại bọn họ nghĩ quá nhiều...... Dị năng của ta cũng sẽ không dễ biếnmất như dị năng kim loại......" Trương Lê là dị năng giả trọng lực, tuy rằng ngườicó thể khống chế trọng lực không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không chỉ có mộtmình ông.

"Lưu Tần Thiên kia, trong bệnh viện vẫn còn giữ lại cuống rốn đông lạnhvà máu của lão ta, vợ của lão ta không lâu trước cũng đã lấy để tạo ra một đứacon...... Ngài nói lúc trước sao đầu óc của lão lại không minh mẫn như vậy chứ ?Chỉ cần lão chậm một chút, về sau muốn có bao nhiêu con thì có bấy nhiêu, cốtình còn luẩn quẩn trong lòng như vậy." Đệ nhị cũng có chút buồn bực, bọn họđều rất xem trọng Lưu Tần Thiên, cũng là người có hi vọng tiến tới cấp mười,lúc trước lão ta cũng phạm một chút sai lầm nhỏ nhưng bọn họ đều có thể tha thứđược, nào nghĩ đến......

"Không nói Lưu Tần Thiên, muốn lấy gen của ta cũng không thành vấn đề, cóđiều so với vài năm sau mới tạo ra con cái, còn không bằng làm ngay dưới mí mắtta đi, để cho bọn họ tạo ra con của ta, tin tưởng cậu có thể thay ta chăm sóctốt cho chúng." Trương Lê mở miệng. Khi còn trẻ ông luôn theo đuổi sức mạnh, đãbỏ lỡ mất người yêu mình, giờ đây lại cô đơn một mình, có đôi khi cũng sẽ muốnmột đứa con...... Nhưng khi đó ông lại phát hiện uy hiếp đến từ dị thú hải dương,cũng không còn những tâm tư này nữa, hiện giờ thọ mệnh đã sắp đến tử vong, lạiđột nhiên muốn có một đứa con của mình.

"Tôi sẽ !" Đệ nhị có chút không dám tin:

"Nhưng một nửa khác?"

"Tùy tiện cậu, cậu tìm cho tôi một người đi." Trương Lê ngược lại khôngđể ý điều này.

Đệ nhị nhìn Trương Lê lấy ra một ống tiêm rút máu của mình rồi bỏ vào hộpđông lạnh, đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Vốn ông muốn dựa vào chuyện của Nghiên cứu chi thành lừa được gen củaTrương Lê, lại không nghĩ rằng, cuối cùng cũng thật sự có được như mong muốn.Năm đó vừa mới bước chân vào cấp mười, ông trở thành thiên chi kiêu tử tùy hứngbừa bãi, thậm chí muốn tìm người trước mắt này, kết quả ăn một hồi đau khổ,nhưng cũng chặt chẽ nhớ kỹ người này. Mấy năm nay tất cả đều học được từ đốiphương, vì mục tiêu của đối phương mà bôn ba, ngay từ đầu là sùng bái cungkính, đến sau này lại không biết sinh cảm tình từ lúc nào......

Tuổi tác và thân phận của hai người lúc này, nhất định về sau cũng chẳngthể thay đổi được gì, nhưng một đứa con lại để cho ông ký thác rất nhiều......Không đúng, có lẽ ông có thể cũng giống như Chu Dật Cẩn, tạo ra hai đứa.

Đệ nhị rời đi, Trương Lê liền lấy con rùa máy bên người nạp đầy nănglượng, sau đó để con rùa bên cạnh trở lại mang rùa máy này đưa cho Trần Mộc, tếbào sống của đại bạch sa, là Trần Mộc thông qua con rùa bằng máy này mang về,cũng không biết tại sao hắn muốn ông trả con rùa này lại cho hắn......

Có lẽ còn có thứ khác muốn đưa lại đây? Hay người nọ muốn lấy rùa máy đểthưởng thức ?

Thời điểm Trần Mộc nhìn thấy con rùa máy kia, hiểu ý cười, đáng tiếckhiến cho hắn thất vọng đó là vẫn không có tin tức của Chu Dật Cẩn đựađưa tới, có điều chờ hắn trở về, hẳn là hắn có thể nhìn thấy người mà mình ngàynhớ đem mong kia đúng không?

Lại nói tiếp, muốn lấy được tế bào sống của đại bạch sa, thật đúng làphiền toái, hắn chủ động gánh vác công việc thanh lí răng nanh của đại bạch sa,mới có thể lấy đượctế bào sống ở nơi đó vào tay, nhưng vừa mới tới lại cảm thấytrên người mình tràn đầy mùi tử thi!

Mấy ngày nay, có lẽ là đến thời kì phát tính tình của đại bạch sa, nóluôn rất táo bạo, đối với Trần Mộc càng không hữu hảo, nếu không phải Trần Mộcđã đạt tới cấp mười, chỉ sợ đã sớm bị một đuôi của nó đập chết ! Có điều, TrầnMộc khó chịu, hai con cá voi thú kia lại thư thái, bởi vì Trần Mộc giúp bọn nóchia sẻ không ít "Công kích", bọn họ đối với Trần Mộc cũng tốt hơn không ít,còn cho phép Trần Mộc chọn món.

Một khi đã như vậy......

Một đoạn thời gian rất dài sau này, Trần Mộc và A Hổ mỗi ngày đều ăn traibiển, tuy rằng trai biển có thể giúp thức ăn phong phú hơn– các loại cách làmcũng sễ thực hiện, nhưng mấy ngày nay A Hổ đối với mấy loại sò hến chán ghét đãtới đỉnh điểm, đồng thời, Trần Mộc cũng vơ vét được mấy trăm hạt trân châu lớn,đám trân châu đó trắng có đen có, còn có thể chiếu sáng vào ban đêm, vô cùngxinh đẹp !

Vốn, Trần Mộc muốn đem đám hạt châu này mang về tặng người, nhưng trờicũng có khi trở gió, không khéo lại bị đại bạch sa phát hiện ......

Hai con cá voi thú kia thật hận Trần Mộc, bởi vì mỗi ngày chúng nó đềuphải không ngừng mang xác trai về cho đại bạch sa, ngay cả thời gian thân thiếtcũng không có, chúng nó đã đến kì phát tình!

Đợi đến khi đại bạch sa đem sào huyệt của mình dùng không biết bao nhiêudạ minh châu có thể phát ra ánh sáng trang trí lên, Trần Mộc lại một lần nữa đilên mặt biển để thở, hơn nữa còn chiếm được tin tức con non của đại bạch sa đãchế tạo thành công, lúc này, đã qua nửa năm nữa.

"Nghiên cứu viên ! nghiên cứu viên ! nghiên cứu viên đâu ? Cháu của tôilàm sao thế này ?" Một giọng nói sắc nhọn của người phụ nữ trung niênvang vọng toàn bộ căn cứ chế tạo thai nhi, Âu Dương Kì vừa quay đầu lại, liềnthấy được một thanh niên đang lúng túng ngồi bên cạnh bình nuôi dưỡng.

Con của Âu Dương Kì đã ra đời, là một bé gái đáng yêu, hôm nay đã tròntháng, nhóm người bọn họ là nhóm đầu tiên tham gia thực nghiệm, cho nên nhómtrẻ con đều phải hết hai tháng mới được ra ngoài, đương nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như cái người trẻ tuổi lúc trước mà cô thấy, gọi là Chu Dật Cẩn.Hai đứa con của y đều đã ba tháng nhưng vẫn ở trong này, hiện giờ hai nhân viênnghiên cứu phụ trách nơi này đều đang ôm con của y chơi đùa.

Những nhân viên nghiên cứu này đối với y và con y đều rất chăm sóc, côbiết nguyên nhân nhưng cũng không cảm thấy có gì không đúng, khẳng định bạn lữcủa thanh niên này là một vị cường giả, sau khi hi sinh thân mình vì nước, hẳnmọi người sẽ chăm sóc hơn một chút, nhưng có vài người lại không nghĩ nhưvậy, chẳng hạn như người phụ nữ trung niên vừa rồi kêu to.

Nơi này quản rất nghiêm, nếu muốn ở nơi này tạo ra trẻ con, phải tốn mộtkhoản tiền lớn không nói, danh ngạch cũng rất khó có được. Nhưng hiện giờ nhómtrẻ con đầu tiên đã ra đời, kỹ thuật cũng càng thêm thành thục, số lượng trẻcon có thể tạo ra một lần càng nhiều, cho nên trong nhóm người thứ hai đến sinhcon, có vài người là nhà giàu mới nổi.

Một nghiên cứu viên đem đứa nhỏ trả lại cho Chu Dật Cẩn, đi qua nhìn mớiphát hiện căn bản không có vấn đề gì. Đứa trẻ bên trong dịch nuôi dưỡng mới haitháng, thân thể còn thấy không rõ, trên cái đầu là tròng mắt đen tuyền– đây làbởi vì mí mắt còn chưa được sinh ra:

"Có vấn đề gì?"

"Cuống rốn quấn lại như thế này không sao chứ ?" Trung niên phụ nữ hỏi.

"Đương nhiên không sao, hiện giờ đứa trẻ vẫn còn nhỏ...... Tôi đề nghị bácnên xem nhiều tư liệu tuyên truyền hơn, mỗi một tháng thai nhi lại xuất hiệnnhững biến đổi trong phạm vi, còn có, chúng tôi là nhân viên nghiên cứu, khôngphải nhân viên y tá, chúng tôi đã lựa chọn phôi thai khỏe mạnh nhất chobác ." Nhân viên nghiên cứu này là một người phụ nữ, nơi này hầu như không cóai thích người phụ nữ trung niên này, chỗ này ngoại trừ hai nhân viên nghiêncức các cô, còn có y tá, tất cả đều đã trải qua huyến luyện nhân viên chuyênnghiệp, có thể chăm sóc trẻ con cũng có thể chăm sóc người lớn.

Ở viện nghiên cứu nuôi dưỡng trẻ con, có một người ở lại làm bạn với con,sau đó mỗi ngày đều có 1 giờ để người khác đến thăm hỏi, những người khác đềulà bạn lữ đến thăm hỏi, bọn họ lại là người phụ nữ này đến. Mỗi lần đến đây,nếu không phải đâm chọc nam thanh niên ngồi kia thì chính là thầm oán tình hìnhở đây. Người này miệng lớn, đều đem tình huống con của bà ta nói hết trong này.Lại nói tiếp đây cũng như một hồi hí kịch, người phụ nữ này nhận đẻ thay chomột đôi nam nam, lại ỷ vào mình là mẹ đứa trẻ mà lăn lộn ở nhà đối phương,người nọ bất đắc dĩ lại không thiếu tiền, liền dùng tiền nuôi bà ta, sau nàycon của ông ta trưởng thành, lại yêu một người đàn ông khác, vì thếbà ta bắtđầu tìm mọi cách cản trở, hiện giờ chắc đang đau lòng việc mất tiền sinh con ởđây.

"Cho nên nói, muốn tìm người đẻ thay, cũng phải tìm người có danhtiếng tốt, hơn nữa nếu đẻ thay kiên quyết không muốn trả con, thì nên đến ngânhàng trứng mua !" Một nghiên cứu viên đang giúp Chu Dật Cẩn ôm con lập tức mởmiệng. Các cô đều rất thích Chu Dật Cẩn, bối cảnh gia thế không cần phải nói,đối với con cũng rất ôn nhu, nếu các cô có thể gả cho một người chồng như vậythì tốt rồi !

Chu Dật Cẩn cười cười không trả lời, nhìn thấy người phụ nữ trung niên vànhân viên nghiên cứ đang cãi nhau, lý do chính là các cô nặng bên này nhẹ bênkia.

"Chúng tôi là nghiên cứu viên, cũng không phải bảo mẫu, không cần phảihầu hạ bà, bà nói tôi nặng bên này nhẹ bên kia, ngược lại tôi cảm thấy chúngtôi đối với tất cả mọi người đều như nhau." Nghiên cứu viên ôm ngực.

"Yo, vậy tại sao không thấy các cô giúp người khác bế con?" Người phụ nữtrung niên trào phúng mở miệng.

"Muốn người khác bế con giúp ? Y tá nơi này cũng không ít."

"Đó là cùng cấp bậc sao ? Dựa vào cái gì con của tên đàn ông đã chết thìcác cô bế, cháu của tôi thì các cô không quản? Chúng tôi đã mất tiền, hơn nữa,không biết thằng nhóc kia có lai lịch gì chứ !" Người đàn bà này càng thêm nhấtquyết không ta, người ở nơi này, trên cơ bản khi ra ngoài đều có lai lịch lớn,lại chỉ có người thanh niên này chưa từng có ai đến xem y!

Có đôi khi có thành kiến với một người, sẽ không bao giờ thấy được ngườiđó tốt. Người đàn bà này mỗi ngày đều thăm hỏi không ít bát quái về Chu Dật Cẩnnhưng lại chẳng biết được bao nhiêu, chỉ cảm thấy Chu Dật Cẩn ỷ vào quốc giatrợ cấp một lần tạo ra hai đứa con còn không mất tiền, thật sự là quá mức chánghét.

Chu Dật Cẩn vốn cũng không để ý đến chuyện nơi này, nhưng nghe bà ta nóivài từ "người đàn ông đã chết" sắc mặt đại biến, nói cái gì cũng được nhưngnhững từ này thì không!

Trần Mộc vẫn không tin tức, nhưng y tin tưởng Trần Mộc còn sống, hắn vẫncòn sống đúng không?

"Đem bà ta mang ra ngoài ! về sau không cho bà ta đi vào !"

"Vâng !" Nghiên cứu viên thật cao hứng lên tiếng trả lời, quay đầu lại:

"Vị đại thẩm này, rất xin lỗi. Chu thiếu là nhân viên cao cấp ở nơi nàycủa chúng tôi, người nhà bà, cho dù có tiền cũng chẳng thể có được thân phậnnày."

Người đàn bà trung niên sắc mặt trắng bệch, lại nhìn thấy tên người phụtrách của hạng mục này xuất hiện trên truyền thông. Viện trưởng viện nghiên cứucủa Nghiên cứu chi thành đi đến bên cạnh Chu Dật Cẩn, bế lấy một đứa trẻ, mangtheo Chu Dật Cẩn rời khỏi, tại sao bà ta lại không nghe lời con mình, vậy màchọc phải người này ?

"Ông nội, lại có chuyện gì ?" Chu Dật Cẩn ôm con mình, hỏi.

"Chính là đại bạch sa kia, cả hai đều sống, cấp trên muốn cháu tạo ra haitrang bị tự hủy." Chu gia gia mở miệng, ông thích nhất là sai cháu trai làm việc!

Hết chương 93

Tác giả có lời muốn nói: Trần Mộc lập tức có thể trở lại

Chương 94: rờikhỏi đại dương

Hạng mục dùng nhân tế bào để tạo ra trẻ con, ngay từ đầu là nghiên cứtrên động vật, cho nên dùng tế bào dị thú để tạo ra dị thú, việc này đối với nhânviên của viện nghiên cứu mà nói cũng không khó.

Phía trên đưa tới tế bào của đại bạch sa cái, còn có tế bào của đại bạchsa đực được lưu lại từ trước mạt thế, hai bên kết hợp, nghiên cứu viên tổngcộng tạo được hơn một trăm phôi thai, phôi thai đại bạch sa sinh tồn trong cơthể mẹ như thế nào thì không ái biết, cho nên sau khi tạo ra không ít, cũng chỉlưu trữ lại hai cái, còn là giống đực.

Chu Dật Cẩn đi theo ông nội mình, đi qua rất nhiều cửa sắt, cuối cùng đitới một phòng thí nghiệm rộng lớn, bên trong phóng thí nghiệm còn có một người,đúng là Đệ nhị.

"Đầu đại bạch sa cấp mười một kia, trừ phi là là dùng loại bom H phá hủymọi thứ mới có thể nổ chết, cho nên các người không muốn dùng tới lực lượng kĩthuật, tại sao lần này lại muốn tạo ra mấy con đại bạch sa con ?" Ông nội củaChu Dật Cẩn nghi hoặc hỏi, đối với cách làm của Đệ nhị thì rất kỳ quái.

"Chu viện trưởng, nguyên nhân cụ thể lần này tôi cũng không biết, cóđiều, có lẽ là muốn dùng sự sinh sôi nảy nở của đại bạch sa để uy hiếp con đạibạch sa kia chăng?" Sinh sôi nảy nở của đại bạch sa phải dựa vào con người, vìkéo dài giống loài, nó cũng không thể tấn công lục địa được?

"Hai con đại bạch sa này mới sinh ra liền làm gải phẫu buộc garo, cho nênkhông thể làm cho đại bạch sa cái mang thai, hiện tại, trang bị tử hủy đặt ởnơi nào"

"Đặt ở bộ não đi, đầu đại bạch sa ở trong biển chúng ta không thể làmđược gì, hai con bạch sa này cũng không thể để chúng nó trở thành tai họa, cũngchỉ có thể đặt bom bên trong não, mới có thể an tâm thả về biển." Đệ nhị thởdài, bên cạnh là két nước có hai con đại bạch sa đang bơi lội bên trong, bởi vìgen phụ hệ không trải qua biến dị, thực lực của chúng nó chỉ đạt tới cấp sáucấp bảy, sau này có trưởng thành thì hẳn cũng chỉ dừng lại ở cấp chín.

Chu Dật Cẩn nhìn bom phải trang bị, kiểm tra một phen, hai trang bị nàyso với cái ở trong cơ thể của Lena đội Bắc Mĩ cũng không khác nhau lắm, có điềukhiển trang bị, về sau chỉ cần nguyện ý, bọn họ có thể lập tức giết chết haicon đại bạch sa này.

Để thuốc mê vào trong két nước, lấy hai con đại bạch sa này ra tiến hànhgiải phẫu...... Sau hai giờ, tất cả đều hoàn thành, hai con đại bạch sa này chỉ cầnnuôi hai ngày nữa sẽ không xảy ra chuyện.

Chu Dật Cẩn thay quần áo, muốn nhìn con mình, đôi long phượng thai kia đãđược 3 tháng, vừa trên chọc liền cười, so với thời điểm ban đầu thì đáng yêuhơn. Phải biết trẻ con mới sinh ra cũng không biết cười , cho dù ngẫu nhiênnhếch miệng cũng là trong giấc mộng.

"Chu viện trưởng, còn có một việc muốn phiền toái ông" Dường như là hạquyết tâm, Đệ nhị đột nhiên mở miệng.

"Đệ nhị tiên sinh, còn có nhiệm vụ gì sao ?" Chu gia gia hỏi.

"Cũng không phải nhiệm vụ, mà là hi vọng ông có thể giúp tôi tạo ra haiđứa trẻ, đều là con trai," Đệ nhị cầm trong tay hai hộp ướp lạnh.

"Nơi này có máu của hai người."

"Đệ nhị tiên sinh, ngài cũng biết, tuy rằng tôi có thể thương lượngcho ngài đi cửa sau, nhưng thân phận hai bên vẫn phải đăng kí, bằng không nếumáu này là do ngài trộm ra ...... gần đây có vài người tập kích ngôi sao nữ, cũngvì máu của coo ấy, cô ấy ở trên mạng còn kháng nghị với chúng tôi." Chu gia giatinh thần chấn động, vẻ mặt bát quái, Đệ nhị a ! đây chính là Đệ nhị a ! Caothủ cấp mười, một thân không hôn, người muốn sinh con cho ông ta đều có thể xếpđược một vòng địa cầu, ông ta lại ai cũng chướng mắt, kết quả giờ già rồi lạimuốn có con ?

Đệ nhị không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, nghĩ nghĩ, mới nghẹnra hai chữ:

"Trương Lê."

"?" Đã tạo ra đại bạch sa, lại sợ chúng nó không chịu khống chế, thậtđúng là phiền toái.

"Trương Lê ? Chưa từng nghe qua...... Không đúng, Trương Lê ! ?" Chu gia giadường như muốn nhảy dựng lên , này hai người...... Tại sao lại là hai người kia?

"Chúng ta là không hy vọng dị năng của chúng ta biến mất." Đệ nhị ngôn từchính nghĩa mở miệng.

Nếu chỉ là các ngài không hi vọng dị năng của các ngài biến mất, ngài còndùng bộ dáng che che lấp lấp, ngượng ngùng kia sao?

"Nói như vậy, chúng ta muốn gọi điện thoại cho vị tiên sinh kia để xácnhận."

"Không thành vấn đề, nếu ngài ấy không đồng ý, sao tôi có thể lấy máu củangài ấy được?" Đệ nhị bình tĩnh trở lại.

"Tốt nhất là như vậy." Chu gia gia gật đầu, mặc kệ là Đệ nhị hay làTrương Lê, đều là cao thủ số một số hai của liên minh, hành vi như vậy quả thậtcũng coi như cống hiến vì liên minh .

"Chúng ta đi ra ngoài đi, Tiểu Cẩn, hai đứa nhóc nhà cậu tôi còn chưathấy đâu, ôm đến cho tôi xem xem." Đệ nhị cười tủm tỉm mở miệng.

"Bọn nó đang ở bên ngoài, lúc này hẳn đang muốn ăn." Chu Dật Cẩn đã thayđổi xong quần áo, chuyện của Trần Mộc, tên quái nhân đã cùng Trần Mộc rơi vàotrong biển, về sau y chỉ cần mang theo con mình sống tốt là được.

Hai đứa nhỏ đều vô cùng đáng yêu, sinh đủ tháng, dinh dưỡng cũng đầy đủ,bọn chúng vừa rời khỏi dịch dinh dưỡng đã có thể mở mắt. Có điều, lúc ban đầucả ngày đều ngủ, tỉnh dậy cũng ngơ ngơ ngác ngác không thấy rõ thế giới này,đến bay giờ đi nơi nào cũng được người thích, bọn nó càng ngày càng đáng yêu .

"Hai đứa nhỏ này thật có sức sống." Đệ nhị ôm bé trai, cười mở miệng. Bởivì sợ có người vụng trộm tháo lồng nuôi dưỡng trộm kỹ thuật, cho nên hộp nuôidưỡng đều đặt trong đại sạch, chỉ dùng thủy tinh ngăn cách. Sau khi hai đứa trẻnày vừa sinh ra, là đứa trẻ đầu tiên chào đời, trong đại sảnh rất được honanghênh, hầu như mọi người đều tới ôm chúng nó, thế cho nên chún nó cũng khôngsợ người lạ. Nhưng dù sao nam nữ tính cách không giống nhau, bé gái đối mặt vớingười không quen cũng không thể mở miệng cười, về phần bé trai, lúc này đang bịĐệ nhị trêu chọc cười ha ha.

"ĐÚng là rất đáng yêu, ngài không biết, bọn nó rất ngoan, thời điểm haiđứa nằm trên giường một mình cũng không khóc, liền y y nha nha khua tay khuachân." Chu gia gia cũng rất thích hai đứa nhỏ này, thậm chí còn chọn được tênrồi một đứa tên là Chu Thiên Hoa một đứa tên là Chu Thiên Nhạc, kết quả Chu DậtCẩn đồng ý hai cái tên này, lại đem họ của anh trai sửa lại, thật là ! TrầnThiên Hoa căn bản không có dễ nghe bằng Chu Thiên Hoa!

"Thiên Hoa và Thiên Nhạc thật ngoan, có điều Tiểu Cẩn, vừa rồi có ngườinói năng lỗ mãng với em ?" Chu Dật Minh đi đến. Nhiễm sắc thể của anh vẫn còncó chỗ thiếu hụt, gen này tùy thời đều có khả năng sẽ bị phá vỡ, cho nên cũngkhông thể có được con của mình, liền đem con của Chu Dật Cẩn đau đến tận xươngtủy, nghĩ đến những lời vừa rồi nghe được, trong lòng lại một trận không thoảimái.

Thời điểm em trai mình vừa mới trở về tử Châu Phi, tất cả mọi người đều ởcùng y, chỉ sợ trong lòng y khó chịu. Ngay cả thời điểm ban đầu khi tạo ra haiđứa nhỏ này, tất cả mọi người đều cùng làm. Nhưng sau khi thành quả nghiên cứuđược công bố, mọi người lại trở nên bận rộn, Lưu Chân Chân cũng sắp sinh. Đợiđến khi nhóm người sinh con đầu tiên đi vào, Lưu Chân Chân cũng phải sinh sản,sau khi sinh sản, làm sản phụ lớn tuổi cũng phải tĩnh dưỡng một thời gian dài,cho nên không thể đến. Mà Nghiên cứu chi thành lại làm thế giới nào động, anhvà Tề Chích còn có những người khác của Chu gia đều bận rộn đến mức đòi mạng,mỗi ngày anh đều gọi điện thoại quan tâm đối phương, nhưng lại rất khó rút thờigian đến xem, cho dù đến đây, cũng chỉ ngồi một lúc. Đợi đến khi đứa nhỏ đượcsinh ra, đến xem người cũng nhiều hơn, lại phần lớn đi tới phòng của Chu DậtCẩn mà không phải sảnh chăm sóc, ngược lại khiến cho người khác nghĩ y vẫn chỉcô đơn một mình.

"Cũng không có chuyện gì, bà ta nói cũng không sao, nhưng nhắc tới TrầnMộc thì không tốt lắm." Chu Dật Cẩn mở miệng. Đã qua một năm rồi, y chạm chạpkéo dài, nhưng vẫn nguyện ý tin tưởng Trần Mộc còn sống, lúc trước không phảiTrần Mộc đã nói hắn rất lợi hại sao ?

"Em thả lỏng một chút, đúng rồi, có muốn về nhà không?" Chu Dật Minh hỏi,đứa nhỏ đã được ba tháng , gần đây anh cũng bận rộn xong rồi, vẫn nên để ChuDật Cẩn rời khỏi nơi này mới thỏa đáng. Anh còn tìm nhũ mẫu có con sinh cùngtháng, có thể cho hai đứa nhỏ thứ tốt nhất.

"Mẹ Trần Mộc cũng đề cập qua việc này, gần đây anh rất bận rộn, em đếnđấy ở cũng không sao." Chu Dật Cẩn cũng biết tình huống lúc này. Nghiên cứu chithành đưa ra kết quả nghiên cứu như vậy, tất nhiên sẽ đưa tới sự dò xét nhiềumặt, lúc trước Chu Dật Minh mỗi ngày đều phải tiếp đãi khách từ các quốc giakhác nhau, thời gian ngủ một ngày chỉ có hơn bốn tiếng.

"Ở nhà người khác...... Được rồi, dù sao cũng là con của Trần Mộc, con củaLưu Chân Chân cũng đã được bảy tháng, kinh nghiệm cũng nhiều hơn một chút, anhvà Tề Chích sẽ thường đến thăm em." Chu Dật Minh thở dài.

Thời điểm Chu Dật Cẩn bàn đến việc sẽ ở chỗ Lưu Chân Chân, rốt cuộc TrầnMộc cũng chiếm được kết quả, thời điểm biết được hai con đại bạch sa đực sẽđược đưa tới, dường như hắn sắp nhảy dựng lên — Đây thật sự là kết quả tốtnhất!

Tuy rằng hai con đại bạch sa này, cũng có một nửa gien đến từ con đạibạch sa cấp mười một hung ác kia, nhưng dị thú hải dương sẽ không để ý điểmnày! hiện giờ một lần có được hai giống đực đại bạch sa, nó ngay cả hậu cungcũng có, nói vậy cũng sẽ không để ý đến mình đi ? Hắn không tin dùng đại bạchsa đổi lấy mình, đối phương còn có thể không chịu đổi !

Trồng nấm trong biển đã một năm, Trần Mộc đã hoàn toàn có bộ dáng của dãnhân, còn là một dã nhân có tướng mạo đáng sợ. Vết thương khi chiến đấu với LưuTần Thiên, bởi vì không được xử lí tốt, tất cả đều trở thành các vết sẹo ngôcông đáng sợ, ngay cả trên mặt cũng có. Hắn đều cân nhắc, đợi đến khi trở lạiđất liền, phải đi chỉnh dung trước rồi mới lại đi xem Chu Dật Cẩn.

"Mi có muốn đồng loại của mình hay không ?" Trần Mộc lại tìm tới đại bạchsa. Gần đây đại bạch sa đều đang đặt tên cho chính mình, đáng tiếc suynghĩ một tháng cũng chưa nghĩ ra tên hay, đương nhiên, đối với Trần Mộc mà nóimột tháng đã là thật lâu thật lâu, nhưng đối với nó mà nói, thời gian một thángquả thực rất ngắn.

"Đương nhiên muốn, bị các ngươi ăn sạch !" Đại bạch sa hung tợn mở miệng.

"Vậy nếu chúng ta đưa cho mi một con đại bạch sa, mi có nguyện ý khôngtấn công lục địa hay không ?"

"Ta sẽ cướp toàn bộ từ chỗ các ngươi."

"Vậy không được, nếu mi chém giết, chúng ta trước tiên sẽ giết chết nó ."

"Như vậy, các ngươi cho ta nhiều thêm mấy con, ta sẽ không ăn sạch cácngươi." Đại bạch sa suy nghĩ thật lâu, mới mở miệng. Đã mấy trăm năm nay nókhông thấy đồng loại, nó đặc biệt muốn đồng loại làm bạn, mà kéo dài chủng tộc nàycàng là bản năng của nó.

"Mi thật sự là đại bạch sa khả ái nhất." Trần Mộc mở miệng. ( khả ái làđáng yêu nha )

"Khả ái...... Không phải ngươi nói ta có họ Bạch sao ? gọi Bạch Khả Ái thếnào?" Đại bạch sa nghe được từ khả ái này, đột nhiên có tâm lý yêu thích.

"Vẫn nên gọi là Bạch Khả Khả đi, dễ nghe lại dễ nhớ." Trần Mộc ngẩnngười.

"Vậy về sau ngươi gọi ta là Bạch Khả Khả, ngươi để kình nhất và kình nhịđi ra ngoài tìm xác ngọc trai đi, ta còn muốn mấy viên châu đó nữa!" Lực chú ýcủa đại bạch sa đột nhiên đặt lên những viên trân châu quanh mình.

Trần Mộc sửng sốt, chuyện mà hai con cá voi kia ghét nhất lúc này chínhlà đi tìm xác ngọc trai, cố tình việc này lại do hắn gây ra ...... Tuy rằng đều làcấp mười, hai so với một, hắn vẫn muốn tránh đi mũi nhọn!

Trương Lê tìm một phi thuyền, đi tới hải vực lúc trước Trần Mộc phát tínhiệu, cái phi thuyền này rất lớn, bên trong có hai két nước lớn, trong két nướclà hai đại bạch sa con đang bơi tung tăng.

Nhìn thấy phi thuyền trên đỉnh đầu, đại bạch sa ở trong nước phẫn nộ, nónổi lên trên mặt nước, một mũi tên nước từ trong miệng của nó bắn ra, hướng vềphía trời cao. Điều khiển phi thuyền là một người lão luyện, lập tức khống chếphi thuyền bay lên trên, nhưng tốc độ của phi thuyền vẫn không cản nổi mũi tênnước, mắt thấy mũi tên nước sẽ bắn trúng thân của phi thuyền!

Trương Lê lập tức vận dụng khu vực dị năng, mũi tên nước này đã bắt lênrất cao, đã có chút mất lực, dừng ở trong khu vực dị năng của ông một chút,cuối cùng rớt xuống.

"Nhân loại ! ăn các ngươi !" Tinh thần lực của đại bạch sa truyền đi,Trương Lê lập tức nghe được âm thanh này, quả nhiên, con dị thú cấp mười mộtnày đã có trí tuệ , như vậy xem ra, Trần Mộc nói đúng.

"Bạch Khả Khả !" Trần Mộc lúc này mới nổi lên, lập tức gọi lại đạibạch sa.

"Là ngươi tìm đến ? người xấu !" Đại bạch sa vung đuôi đập hướng TrầnMộc, đã lên trên mặt biến, Trần Mộc cũng không giống lức trước không dám trêuchọc con đại bạch sa này, lập tức dùng khu vực chống đỡ phần lớn công kích,nhưng ngay cả như vậy vẫn bị đánh bay xa một đoạn

"Đại bạch sa, ta đến làm giao dịch với mi." Trương Lê mở miệng, cầm mộtkét nước dọc theo phi thuyền đi xuống.

"Ta gọi là Bạch Khả Khả......" Lời nói của Đại bạch sa đột nhiên dừng lại, nócũng thấy được con đại bạch sa trong két nước kia. Đạp trên mặt nước, đại bạchsa phẫn nộ:

"Cho ta, cho ta, cho ta ! đây là của ta ! ta muốn !"

"Ta đến làm giao dịch với mi" Trương Lê không dám thả lỏng chút nào

"Mi thả Trần Mộc trước."

"Trần Mộc ? người này? ngươi để vật nhỏ lại rồi đi đi !" Đại bạch sa lậptức phản ứng lại. Nó đối với Trần Mộc không cảm giác gì, mục đích của nớ vẫnđều là A Hổ ở trong lòng Trần Mộc.

Trần Mộc trực tiếp hợp thể với A Hổ, hắn cũng phát hiện , sau khi hắn hợpthể với A Hổ, tác dụng của A Hổ sẽ rất khó bị người phát hiện , con cuồng sưthú lúc trước cũng không phát hiện tác dụng của A Hổ.

"Vật nhỏ đâu ?" Đại bạch sa quẫy đuôi về phía Trần Mộc, lúc trước TrầnMộc cũng từng cùng A Hổ hợp thể, cuối cùng đều bị nó đập đến giải trừ hợp thể .

"Mi thả Trần Mộc, ta liền ném con đại bạch sa này xuống."

Đại bạch sa suy nghĩ thật lâu, nó muốn thăng cấp chính bởi vì nó là conđại bạch sa cuối cùng trên thế giới này, mà hiện tại, lại có một con đại bạchsa khác xuất hiện !

"Được !"

Dọc theo phi thuyền thả xuống một sợi dây thừng, đại bạch sa biến hải vựcphía dưới của mình đều trở thành xoáy nước.

Đợi đến thời điểm bước lên phi thuyền, Trần Mộc có một loại cảm giác đượclần nữa làm người. Trồng nắm trong biển đã hơn một năm, cũng ăn hải sản khôngmuối hơn một năm, tất cả mọi thứ trong thành đều tràn ngập dụ hoặc đối với hắn.

Trương Lê nhìn thấy đại bạch sa nhỏ quả thật có lực dụ hoặc đối với nó,cũng buông xuống một nửa tâm, thời điểm Trần Mộc đi vào tàu ba, lập tức thả dâythừng trong tay, thời điểm két nước rơi được một nửa, lập tức bị một phiến nướcbiển rất lớn cuốn lấy.

Con đại bạch sa con này khiến cho Bạch Khả Khả tâm hoa nộ phóng, nó nhảylên từ trong nước biển, dùng khu vực dị năng của mình khiến cho nước biển nhanhchóng bình lặng, sau đó lẳng lặng nhìn con đại bạch sa con bơi lội trong nước.

"Bạch Khả Khả, mi có nguyện ý bỏ kế hoạch xâm lược lục đia hay không ?Chỗ chúng ta còn có một con nữa." Trần Mộc ló đầu ra từ phi thuyền, âm thanhcủa hắn nhờ vào không khí mà truyền đi rất xa.

"Còn có ? ta muốn ! ta không ăn các ngươi !" Đại bạch sa cao hứng khôngnói nên lời, chỉ sợ mặc kệ lúc này nói yêu cầu gì nó đều là đồng ý .

"Mi đồng ý là tốt rồi." Trần Mộc trực tiếp đem một con khác thả xuống, dùsao trong đầu hai con đại bạch sa con này đều đặt bom, một khi đối phương đổiý, bọn họ có thể trực tiếp giết chúng nó.

"Ta đồng ý, ta đồng ý !" Bạch Khả Khả nhìn hai con đại bạch sa bên người,toe toét mở miệng, lộ ra một bộ hàm đầy răng nanh sắc nhọn, trong mấy trăm năm,hôm nay là ngày nó cao hứng nhất !

Phi thuyền bay trở về, Trần Mộc cầm một cây đao cắt tóc, cũng giới thiệuvới Trương Lê một chút, nếu là hắn trước đây, nhìn thấy Trương Lê khẳng định sẽkích động vạn phần, nhưng hiện tại cũng không có cảm giác gì lắm. Mấy ngày nay,cái con dị thú cấp mười một kia cũng không thiếu lần lấy đuôi đập hắn!

"Này biện pháp là tôi nghĩ, nhưng sẽ không để cố gắng của các ngài bị hủyhoại trong chớp mắt ?" Trần Mộc biết đám người Đệ nhị luôn cố gắng tuyên truyềndị thú hải dương và con người đối lập, tránh dị thú hải dương làm lớn, nhưnghiện tại lại thỏa hiệp với dị thú hải dương .

"Không sao, hiện giờ các quốc gia đều đã ý thức được sự uy hiếp của dịthú hải dương, có áp lực còn có động lực, tiềm lực của con người là vô hạn, nóikhông chừng trong con người cũng sẽ xuất hiện cao thủ cấp mười một, hơn nữa,tình hình hôm nay ta đã ghi lại, một con đại bạch sa có trí tuệ, sẽ làm bọn họcó cảnh giác ." Trương Lê mở miệng. Cảm nhận của ông đối với Trần Mộc rất tốt,tuổi còn trẻ đã đạt đến cấp mười, còn có thể làm nhiều chuyện như vậy dưới mímắt của đại bạch sa cũng coi như không tôig .

"Bọn họ có thể có hành vi quá khích hay không?" Trần Mộc lại hỏi.

"Đương nhiên bọn họ muốn làm một vài hành vi quá khích, nhưng ta sẽ khôngđồng ý ." Trương Lê khí thế bức người. Ông đã tính đợi đến sau khi trở về, liềncùng các cao thủ khác đè nặng các quốc gia khiến cho cấp cao không thể dùngbom, trên thực tế, cho dù dùng bom cũng không nhất định sẽ có ích, chiều rộngvà chiều sâu của bom có thể làm yếu đi uy lực của nó.

Nếu chuyện đã được giải quyết, Trần Mộc muốn làm nhất hiện giờ chính làliên lạc với Chu Dật Cẩn mẹ mình, nhưng trong tay hắn lại chỉ có thiết bị liênlạc lúc trước Trương Lê đưa tới, là chỉ có thể liên hệ với Trương Lê.

"Xin hỏi, ngài có thiết bị di động hay thiết bị liên lạc không ?"

"Cậu muốn liên lạc với người nhà?" Trương Lê đột nhiên cảm thấy mìnhchuẩn bị không đầy đủ, bởi vì sợ nơi này gặp chuyện ngoài ý muốn, ngay cả phicông cũng không mang bộ đàm liên lạc, hiện giờ chỉ có thiết bị liên lạc của ôngmới có thông tin, lập tức tháo bộ đàm liên lạc của mình xuống.

Nhưng vừa mới tháo xuống, bộ đàm liên lạc liền vang lên, ông cười cườixin lỗi Trần Mộc, nhận số điện thoại có chút xa lạ kia:

"Cái gì ? thai nhi của tôi và Đệ nhị đã được chăm sóc tốt?"

Hết chương 94

Edit: Bây giờ là 1 giờ 47 phút, cũng không hiểu mình lọ mọ như vậy làm gìnhưng lại muốn cố gắng nốt.

Chương 95: Gặplại

Trương Lê có một loại cảm giác bị ngũ lôi oanh đỉnh, cái gì gọi là phôithai của ông và Đệ nhị đã tạo ra thành công ?

Quả thật ông muốn tạo ra hai đứa trẻ, cho nên thời điểm mấy hôm trướcviện nghiên cứu gọi điện thoại tới hỏi ông, ông cũng nhanh chóng gật đầu xácnhận , nhưng khi ấy cũng không nói như vậy đâu !

"Trương tiên sinh, Đệ nhị tiên sinh đã lấy tế bào của hai vị tìm chúngtôi tạo ra hai phôi thai, mấy hôm trước tôi cũng từng gọi điện thoại cho ngàiđể xác nhận." Đối diện với giọng nói của nhân viên nghiên cứu truyền đến, khuônmặt kia tuổi cũng không còn nhỏ, không biết tại sao Trương Lê lại cảm thấy vẻmặt đối phương là đang trêu tức.

"Lúc ấy cũng không nói sử dụng gen của Đệ nhị............" Trương Lê mở miệng. Ấntượng của ông với Đệ nhị ấn tốt lắm, ngay cả con mình cũng nguyện ý phó tháccho Đệ nhị, nhưng Đệ nhị lại dùng gen của hai người để tạo ra phôi thai, tạisao ông lại cảm thấy như vậy rất không được tự nhiên?

Sống hai trăm năm, Trương Lê có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, tình cảmcủa Đệ nhị đối với mình đương nhiên cũng biết, nhưng tính ra hai người cũng hơnkém nhau đến bảy tám mươi tuổi, đại nạn của ông sắp đến, cho tới bây giờ cũngchưa từng suy nghĩ qua, hiện tại............

"Xin lỗi, là sai lầm của tôi, không đem mọi chuyện nói rõ ràng." Râu tócđã nửa bạc trắng, nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse dài bắt đầu giải thích.

"Không sao............ Hiện giờ đứa trẻ thế nào ?" Trương Lê thở dài, đây làquyết định của Đệ nhị, cũng không thể trách nhân viên nghiên cứu.

"Tổng cộng tạo ra cho hai vị hơn một trăm phôi thai, đều là nam, có điềutrong quá trình phát triển lại có năm mươi hai phôi thai chết đi, đồng thời,còn có ba mươi sáu phôi thai biểu hiện không tốt lắm, lúc này chỉ có mười haiphôi thai khỏe mạnh, dựa theo lời của Đệ nhị tiên sinh, lựa chọn hai phôi thaitốt nhất bỏ vào dịch chăm sóc." Nghiên cứu viên lại nói tiếp. Thời điểm làm thụtinh ống nghiệm vẫn có khả năng xuất hiện đủ loại tình huống, phôi thai chếttrong quá trình tạo ra ở ống nghiệm khiến cho xác xuất thành công của bọn họcàng thấp, mà trong những phôi thai được tạo ra khỏe mạnh, thường sẽ lựa chọnphôi thai khỏe mạnh nhất bỏ vào dịch chăm sóc hoặc là tử cung của người mẹ.

"Có mười hai phôi thai khỏe mạnh? chỉ chọn hai cái ?" Trương Lê hỏi. Tuyrằng ông cũng biết, những phôi thai lúc đầu cũng không thể xem như con của ông,giống như thụ tinh trong ống nghiệm, dù sao cũng sẽ bị thất bại rất nhiều lần,cho dù có thành công, vì an toàn cũng chỉ chọn ra trong số ấy hai cái để bỏ vàotử cung của người mẹ, nhưng............

"Trương tiên sinh, nếu ngài muốn chọn toàn bộ cũng có thể ." Chu gia giadường như không nín được phải nở nụ cười. Vốn Trương Lê đều được mọi người nóinhư một vị thần, nhưng sau hai lần trò chuyện, tại sao ông lại cảm thấy ông tathật thú vị? Đương nhiên, sắc mặt của Đệ nhị ở bên cạnh lại càng thêm thú vị,ông trộm ngắm vài lần, cảm thấy tính trẻ con của mình đều bùng phát trở lại!Đúng rồi, nếu so với Trương Lê, năm nay ông mới có hơn tám mươi tuổi, thật đúnglà còn rất trẻ! Cho dù là Đệ nhị cũng đều có thể làm ông của ông ! Tuổi thọ củacường giả quả thật là quá dài !

Trương Lê ngây ngẩn cả người, nếu chọn tất cả, một lần mười hai đứa............Ông có thể bồi dưỡng thành một tiểu đội! Nghĩ đến tình huống mười hai đứa đềuvây quanh gọi ông là cha, ông liền cảm thấy nhức đầu.

"Trương tiên sinh nếu vẫn chưa thể xác định, có thể đến chỗ chúng tôi mộtchuyến, thời điểm đứa trẻ được đặt vào dịch chăm sóc, cha mẹ đều có thể ở bêncạnh nhìn, đương nhiên, lúc này phôi thai còn chưa thể nhìn ra cái gì." Chu giagia mở miệng. Ông muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh tượng Trương Lê và Đệ nhịchạm mặt, vì thế, ông còn gọi đám người Chu Dật Cẩn đến để góp vui, đáng tiếc,những người khác quá mức bận rộn, cuối cùng chỉ có Chu Dật Cẩn bị kéo đến đây.

"Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng tới đó." Trương Lê cắt đứt thông tin, giađình của Trần Mộc đã ở Nghiên cứu chi thành, hiện giờ đến nơi đó đi !

"Tiểu Cẩn, các con nhớ phải tắt máy đi, vào trong phòng tạo phôi thaikhông thể nhận điện thoại, phóng xạ có ảnh hưởng tới phôi thai, tuy rằng khôngthể hoàn toàn tránh khỏi, nhưng càng ít càng tốt." Chu gia gia nhìn Đệ nhịnhanh chóng tắt thiết bị liên lạc, cười tủm tỉm mở miệng, ách, phỏng chừng vịtrước mắt này, ước gì cả đời đều không mở lại thiết bị liên lạc, nhưng ngườikia sẽ đến đây a !

"Ngài ấy muốn tới, khẳng định trước tiên phải đi tìm phi thuyền tới đón,không nhanh như vậy ............" Đệ nhị thì thào tự nói, nhiều lần muốn rời đi, nhưngnhớ tới mấy phôi thai kia, lại ngừng lại.

Sau khi Trương Lê nói chuyện xong, có chút hoảng hốt, nhưng vẫn lập tứcđem thiết bị liên lạc đưa cho Trần Mộc, Trần Mộc thuận tay ấn sô của Chu DậtCẩn, lại không thể kết nói được, hắn nhướng mày, lại lập tức ấn số của Lưu ChânChân.

"Uy ?" Lưu Chân Chân ôm con gái, thuận tay nhận tín hiệu của bộ đàm liênlạc, sau đó liền thấy được con trai mà mình vẫn vướng bận ngày đêm! Tuy rằngtrên mặt Trần Mộc có vết thương, tuy rằng Trần Mộc ăn mặc chẳng khác gì dãnhân, nhưng đó là con trai của bà !

Bà ngẩn ngơ, đột nhiên đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, khóc lớn lên, màbà vừa khóc, đứa bé trong lòng bà cũng khóc lớn theo.

Lương Thụy nghe thấy tiếng khóc của vợ và con gái bảo bối, tay cầm cáixẻng, lòng như lửa đốt chạy đến, sau đó thì nghe thấy tiếng vợ yêu đang mắngliên tiếp:

"Cái tên thối tha này, mày có biết mẹ nhớ mày đến thế nào không? đầu ócmày hỏng rồi có phải hay không ? còn không liên lạc với mẹ ! Cái thằng nhócchết tiệt này! Đầu óc có bệnh rồi !"

Trần Mộc lần đầu tiên nghe được mẹ mình mắng chửi người, mắng tới mắnglui lại chỉ mắng có vài câu như vậy, nhưng khiến cho hắn cảm thấy xót xa, giọngnói cũng nghẹn ngào:

"Mẹ............ Mẹ............"

"Vương bát đản ! Đây đã là lần thứ hai, có phải mày muốn hù chết mẹ màythì mới cam lòng hay không !" Đem con gái ném cho Lương Thụy, Lưu Chân Chânrống to.

Mẹ nổi giận khiến cho đứa nhỏ trong lòng Lương Thụy ngẩn người, lại thấyđược bộ dáng giơ tay giơ chân của mẹ, nhất thời toét miệng cười rộ lên, lộ rahai chiếc răng nanh nhỏ màu trắng.

"Mẹ............" Trần Mộc đột nhiên nghĩ đến, nếu mình mà là vương bát đản, mẹ mình............Được rồi, hiện tại hắn càng muốn là, vì sao mẹ vẫn không biết hắn đã không saorồi?

"Thằng nhóc chết tiệt ! không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì làtốt rồi............" Lưu Chân Chân rốt cục cũng bình tĩnh một chút.

"Mẹ, mẹ không biết con còn sống ?"

"Mẹ làm sao mà biết được, ngay cả Tiểu Cẩn cũng không biết............" Lưu ChânChân nghĩ đến Chu Dật Cẩn vẫn không vui, rất muốn đem thằng con trai nhà mìnhđến tẩn cho một trận, cái thằng nhóc chết tiệt này, ngay cả con mình chào đờicũng chưa được nhìn thấy!

"Tiểu Cẩn không sao chứ ạ ?" Trần Mộc biết chắc chắn có chuyện gì đó.

"Tiểu Cẩn mang theo............ Tiểu Cẩn đi viện nghiên cứu ." Lưu Chân Chân độtnhiên không muốn nói cho Trần Mộc chuyện hai đứa trẻ, để hắn vừa mừng vừa sợ làđược !

Bị mẹ lải nhải lải nhải nửa ngày, hai người đều luyến tiếc dập máy, đợiđến thời điểm phi thuyền hạ cánh ở bãi đỗ xe đặc biệt gần viện nghiên cứu củaNghiên cứu chi thành, Trần Mộc đã biết thời gian từ lúc em gái mình sinh ra đếnnay đã lớn đến độ có thể tự ngồi chơi một mình rồi.

"Cậu muốn đi nơi nào ?" Trương Lê hỏi, thời điểm vừa rồi Trần Mộc gọiđiện thoại cho người nhà, ông đã tránh đi, hiện giờ mới trở về.

"Đi viện nghiên cứu." Nếu Chu Dật Cẩn vẫn chưa biết việc mình đã an toàn,vẫn nên nhanh chóng cho y biết mới được, Trần Mộc cũng bất chấp trên người mìnhcó mùi cá chết.

Ở trên phi thuyền giải trừ hợp thể với A Hổ, cuối cùng cũng có một đứa cómùi khó ngửi giống hắn!

"Được." Trương Lê mở miệng, mang theo Trần Mộc lên xe, trực tiếp đi tớiviện nghiên cứu.

Trần Mộc vẫn chưa kịp xử lý bản thân, cho nên, cho dù là đi cùng vớiTrương Lê, cũng không được vào viện nghiên cứu, còn bị mang đi tẩy rửa, vì chedấu cái mùi cá chết kia mà bị sịt không ít thuốc khử trùng lên người. Bộ quầnáo tác chiến bằng da cá sấu vẫn vững chắc như trước nhưng nhìn qua vô cùng kinhtởm được thay bằng áo blouse trắng dài của viện nghiên cứu. Tuy rằng đối phươngcó cống hiến một cái quần, nhưng cái quần rộng thùng thình kia vẫn khiến choTrần Mộc có một loại cảm giác vô cùng trống rỗng.

A Hổ ngồi xổm trên đầu Trần Mộc, đáng thương hề hề kêu lên,. Từ lúc còn ởtrên phi thuyền, nó và Trần Mộc đều vô cùng muốn ăn, nhưng hiện giờ đã đến nướcnày, cho dù có đối chết cũng phải đi gặp Chu Dật Cẩn trước rồi mới chết sau!

"Cậu đây là theo trường phái nghệ thuật hành vi à ? Thật có tiền, cáitrang phục ăn mày đó mặc cũng rất được." Thời điểm đưa Trần Mộc ra cửa, ngườitrông cửa đeo một cái kính lão viễn thị cười hì hì, râu thật dài nhếch lênnhếch lên

"Tôi năm đó............"

"Xin lỗi, tôi không có thời gian !" Nếu không có cái cánh cửa bằng kimloại thậm chí có chốt cửa bằng plastic ngăn cách chặt chẽ bên trong viện nghiêncứu, hắn hận không thể dùng dị năng bay nhanh đến.

Trong một gian văn phòng, Đệ nhị tiêu sái đi tới đi lui, một bộ dáng đầyrối rắm, khiến cho Chu Dật Cẩn đều cảm thấy ông ta thật đáng thương , có điều,quan trọng nhất vẫn là đứa nhỏ trong lòng mình.

Đứa trẻ đã được ba tháng, tùy thời tùy chỗ đều muốn đem mọi thứ nhét vàotrong miệng mình, Chu Dật Cẩn biết, nó đang dùng miệng để thăm dò thếgiới này, tuy rằng cách nói này có chút kì quái, nhưng quả thật y cũng khôngngăn cản hành vi này, chỉ là sau khi nhóc cầm phải thứ gì đó bần thì sẽ mang nóđi rửa tay.

Hai đứa nhỏ, cho dù có người giúp y chăm sóc, y cũng mệt mỏi, thườngthường buổi tối đứa này vừa tỉnh, đứa kia cũng bị đánh thức, y đều hận khôngthể mọc thêm mấy cái tay, sau này, quả thật y cũng mọc thêm mấy cái tay, dùngdây leo quấn thành hai cái nôi, y có thời gian cho con ăn, cũng có thêm thờigian thay tã cho con.

Trải qua thời gian dài như vậy, dị năng của y cũng thuần thục hơn khôngít, thoáng có chút động tĩnh, có thể lập tức dùng đến.

Đệ nhị ở trong góc xoay quanh, Chu gia gia ôm bảo bối chắt nữ của mìnhchơi đùa, Chu Dật Cẩn bị con trai dùng mu bàn tay béo ú có các đốt ngón taytròn lẳn chụp lên mặt, sau đó lập tức bị dính đầy mặt nước miếng............

Cửa bị mở ra , Đệ nhị nhảy dựng lên:

"Tiên sinh............"

"Tiểu Cẩn !" Thân hình Trần Mộc chợt lóe, từ bên cạnh Trương Lê đi tớitrước mặt Chu Dật Cẩn, Chu Dật Cẩn gầy không ít, còn có, cái thằng nhóc được yôm là con nhà ai ? Sẽ không phải là của Trương Lê và Đệ nhị chứ ? Chính là haicái người đó, vậy mà không hề đem tin tức của hắn nói cho Tiểu Cẩn !

"Trần Mộc ?" Chu Dật Cẩn nhìn người trước mắt có một bộ tóc bị chó gặm,trên mặt còn có một vết sẹo lớn dữ tợn, thì có một loại cảm giác không thể tinđược.

Tuy rằng mỗi ngày y vẫn luôn chú ý động tĩnh của vách nui kia, tuy rằng ykhông nghe thấy người khác nói Trần Mộc chết, tuy rằng y thuyết phục bản thânlà Trần Mộc còn sống, tuy rằng, y đã vô số lần ảo tưởng tình cảnh gặp lại đốiphương, nhưng............

"Tiểu Cẩn, anh còn sống !" Trần Mộc muốn ôm đối phương, đứa nhỏ tronglòng Chu Dật Cẩn lại thành chướng ngại, điều này làm cho hắn bất mãn.

"Anh thật sự là Trần Mộc ?" Chu Dật Cẩn vẫn có chút không thể tin.

"Cậu ta chính là Trần Mộc." Trương Lê vội vàng mở miệng, cũng có chútngượng ngùng. Bởi vì ông muốn giữ bí mật cho nên không thông báo với người nhàcủa Trần Mộc, nghĩ rằng không cần thiết.

"Tên khốn !" Chu Dật Cẩn thẳng tắp trừng mắt nhìn Trần Mộc.

"Anh xin lỗi !" Trần Mộc vội vàng xin lỗi.

"Em xin lỗi............" Chu Dật Cẩn dùng một bàn tay che mắt. Y nghĩ đến TrầnMộc chết, y nghĩ đến Trần Mộc vì mình mà chết............ Trằn trọc, trong mộng đều làtình cảnh Trần Mộc mặt đầy máu rơi xuống vách núi............

"Anh không sao , anh không sao ............" Trần Mộc từ bên cạnh ôm lấy Chu DậtCẩn, đứa nhỏ trong lòng Chu Dật Cẩn đột nhiên chụp một cái tát lên mặt hắn, vậylà mặt hắn cũng tràn ngập nước miếng.

"Anh tránh ra ! Con trai, trên người anh ta đều là thuốc khử trùng, ba bamang con đi rửa tay." Chu Dật Cẩn vội vàng giãy khỏi tay Trần Mộc– mùi hươngtrên người đối phương cũng không dễ ngửi !

Mình bị ghét bỏ ? Có điều, con trai ! ?

Hắn một năm không trở về, Chu Dật Cẩn có con trai ? Trần Mộc trong lúcnhất thời không kịp phản ứng.

"Thằng nhóc này là con trai em ?" Trần Mộc nóng nảy, phản xạ mà hỏi thăm.

Bi thương vẫn luôn bị đè nén giờ phút này chợt bùng nổ, phẫn nộ cũng dânglên. Cuộc sống một năm nay có bao nhiêu vất vả cũng chỉ có chính mình mới biết,Chu Dật Cẩn đem đứa nhỏ trong lòng ném cho Trần Mộc:

"Quản tốt con trai của anh !" Hiện giờ y muốn tìm một chỗ để phát tiếttất cả !

Trần Mộc vừa nói dứt lời, cũng nghĩ đến điểm này, không phải đứa nhỏ nàylà của mình chứ, quả nhiên !

Nhanh chóng tiếp được con trai, Trần Mộc hận không thể liên tiếp hôn mấytrăm cái, nhưng mùi hương trên cơ thể mình, ngay cả bản thân cũng không chịunổi !

"Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn !" Nhìn Chu Dật Cẩn chạy ra ngoài cửa, Trần Mộc vộivàng đuổi theo.

"Thằng nhóc họ Trần ! đón lấy con gái cậu này!" Chu gia gia cũng đem bégái trong lòng ném ra ngoài, lấy thực lực của Trần Mộc hiện nay, cũng không thểkhông đón được đứa nhỏ!

Một tay bế con trai, con gái cứ như vậy bị ném đi, còn có chút muốn khóc, Trần Mộc lập tức chân tay luống cuống, dùng dị năng tạo ra một tường khí, chỉsợ không cẩn thận làm ngã đứa nhỏ, lại sợ chạy chậm không đuổi theo kịp Chu DậtCẩn.

Còn lại ba người đàn ông nhìn một hồi trò hay, sau đó lại hai mặt nhìnnhau, hình như bọn họ còn có chuyện phải giải quyết?

Thật cẩn thận ôm đứa nhỏ trong lòng, còn không dám dùng sức, chỉ sợ ômhỏng đứa nhỏ, Trần Mộc đứng trước cửa kí túc xá của Chu Dật Cẩn.

Hắn rốt cuộc không đuổi kịp Chu Dật Cẩn, ở chỗ này cần mật mã vân tay mớimở ra được, vẫn là mẹ của Chu Dật Cẩn tốt tính, mới đem hắn đưa tới nơi này, vềphần trên đường phải đối mặt với các loại câu hỏi chất vấn của nhạc mẫu đạinhân có bao nhiêu khó chịu, cũng không nhất thiết phải nhiều lời.

"Tiểu Cẩn, con đói rồi ." Trần Mộc tội nghiệp mở miệng, vỗ vỗ cửa, ChuDật Cẩn mặc dù ở bên trong, nhưng hắn dám dùng hai đứa nhỏ để thề, khẳng địnhđối phương cũng đang thăm dò nhìn ra bên ngoài!

"Tiểu Cẩn ! Về nhà với anh đi !"

"Tiểu Cẩn, anh thật sự xin lỗi !"

............

Trần Mộc nói một đống lời ngon tiếng ngọt, A Hổ cũng ngồi xổm trên vaihắn kêu meo meo, đưa tới không ít người vây xem.

Chu Dật Cẩn rốt cục không nhịn được, mở cửa đem Trần Mộc kéo vào, sau đóôm lấy em gái, dùng dây leo đem anh trai quấn lấy:

"Anh đi tắm rửa sạch sẽ đi! Cả người khó ngửi !"

"Tuân mệnh !" Trần Mộc lập tức mở miệng.

Chu Dật Cẩn rửa hai tay cho các con, gọi cơm ngoài, còn không đợi TrầnMộc đi ra, A Hổ liền nhảy lên gặm lấy gặm để, nó cũng đã đói bụng vài ngày rồi,Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ, lại gọi nhiều hơn.

"Ân cô !" Trần Mộc vừa ra ngoài liền nghe thấy con trai mình phát ra âmthanh, lập tức ôm lấy hôm vài ngụm, ngoại trừ hai đứa nhỏ, ngay cả Chu Dật Cẩncũng hôn.

Ăn một năm hải sản, tướng ăn của Trần Mộc và A Hổ giống nhau như đúc, đợiăn xong rồi, mới bắt đầu nói chuyện của một năm nay với Chu Dật Cẩn.

Mặc dù lúc đang nói chuyện phiếm, bị con đói bụng hay muốn đi tiểu đánhgãy, nhưng bóng đèn như vậy cũng là loại bóng đèn ngọt ngào, hơn nữa dị năngnày nọ, thật đúng là thứ tốt, cũng giúp chăm sóc trẻ nhỏ. Trần Mộc có thể dùngtường khí nâng con trai, đứa nhỏ này ghé vào tường khí, vừa cười vừa chảy nướcmiếng.

Em gái thì quấn quít lấy Chu Dật Cẩn muốn ôm, anh trai thì một mình nằm ởtrên giường y y nha nha duỗi chân với không khí, Trần Mộc đột nhiên có loại cảmgiác vô cùng an tâm, đây là gia đình đúng không ?

"Đúng rồi, lúc trước anh nhận được con rùa mà em làm, anh còn nghĩ em đãbiết chuyện của anh rồi." Trần Mộc lấy con rùa nhỏ bằng máy ra.

"Quả thật con rùa này là em làm, nhưng em căn bản không biết nó dùng đểlàm gì" Chu Dật Cẩn đem đứa nhỏ giao cho Trần Mộc ôm, bản thân nhận lấy con rùakia, vừa mở ra, bên trong liền có một viên trân châu nho nhỏ.

"Đây là dạ minh châu, anh vụng trộm giấu đi đấy, cho em chơi, có thíchhay không ?"

Chu Dật Cẩn trừng mắt liếc nhìn Trần Mộc, lấy ra một mảnh vải chống phóngxạ bao lấy viên trân châu:

"Vật như vậy phải xét nghiệm qua mới được, nếu có phóng xạ gì, hối hậnchết anh !"

Trần Mộc xấu hổ cười cười, hôn hôn khuôn mặt của con gái, cái đầu ngửa rasau khiến cho con bé bật cười, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã quên, nơi này cóhai đứa nhỏ đấy !

Có điều, cũng không hổ là đứa nhỏ của mình, không sợ hắn chút nào !

Nói một hồi lâu, Trần Mộc mới mang theo Chu Dật Cẩn và hai đứa nhỏ trở vềnhà, chờ hắn xử lí tốt bản thân, lập tức cầu hôn Chu Dật Cẩn, đây là phải ! Vừarồi hắn còn ẩn ẩn nghe được có nghiên cứu viên nói cái gì bạn lữ của Chu DậtCẩn đã trở lại mỗ không còn cơ hội hoặc là mỗ thương tâm ............ Chu Dật Cẩn đếncon của hắn đều đã sinh, nên người là của hắn !

Trở về nhà, chính mắt gặp được Lưu Chân Chân, lại không tránh được bị đốiphương dùng nước mắt nước mũi công kích một phen.

Sau khi thu thập tốt, trở lại phòng, thời điểm Trần Mộc định làm vàichuyện không hợp thiếu nhi, lại bất đắc dĩ phát hiện, có hai thiếu nhi cấp bậcchưa tới "Đồ vô xỉ" Đối với hắn như hổ rình mồi, dưới ánh mắt trong suốt củacác con, rốt cuộc hắn cũng không thể đem ma trảo hướng về người Chu Dật Cẩn.

Phòng của Trần Mộc rất lớn, lúc trước hắn cũng không có cơ hội ngủ, chonên rất trống trải, hiện giờ lại chất đầy mấy thứ này nọ, các loại trang tríxinh đẹp, còn có rất nhiều quần áo trẻ con ở khắp nơi, lúc trước hắn cũng khôngbiết, Chu Dật Cẩn có thể lôi thôi như vậy.

"Thu dọn xong, không bao lâu lại rối loạn, hơn nữa cũng không rảnh thudọn, liền cứ như vậy ." Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ, từ lúc có con, trong căn biệtthự này cũng chưa từng ngăn nắp gọn gàng, Lưu Chân Chân lúc trước còn có thểngày ngày dọn phòng, thời điểm bà mang thai thì Lương Thụy cũng sẽ thu dọn,nhưng sau khi con gái bọn họ– Lương Duyệt sinh ra, không có ai có thời gian thudọn phòng ở, mà chờ y đến ở............

Ba đứa nhỏ tuyệt đối có thể ép ba người lớn lôi thôi vạn phần!

"Vất vả cho em rồi ." Trần Mộc đi qua đi lại trong phòng, vừa dỗ con ngủ,vừa nói chuyện với Chu Dật Cẩn, đã trải qua một năm, có rất nhiều chuyện muốnnói.

Hết chương 95

Edit: Giống như câu chuyện nhỏ của các bậc phụ huynh có con thơ, thật vấtvả nhưng cũng thật hành phúc

Chương 96: Mườihai !

Chu gia gia vẫn có chút buồn bực, vốn muốn xem trò hay của Đệ nhị, kếtquả chính cái người mà cháu trai bảo bối của mình luôn tâm tâm niệm niệmxuất hiện, lại thành ra cho người khác xem một hồi tuồng kịch......

Có điều, nhìn Trần Mộc và Chu Dật Cẩn chạy đi, ông có chút không bìnhtĩnh được, xem diễn cũng không thể chỉ xem một nửa a.

"A ha ? Trần Mộc không có việc gì chứ ? Có điều, Chu Dật Cẩn trong khoảngthời gian này rất khó chịu, chỉ sợ lần này sẽ giận dữ, chúng ta có nên ra ngoàixem náo nhiệt hay không?" Ánh mắt Đệ nhị nhìn loạn khắp nơi, lại không hề nhìnTrương Lê.

"Đi xem đi." Chu gia gia vẫn không yên lòng cháu trai, lập tức cùng racửa, Đệ nhị bước một theo phía sau ông, cứ như mèo đuổi theo chuột. Trương Lêthở dài, gần đây tâm tư của mình cũng không rõ ràng, thứ hai là chuyện của TrầnMộc cũng do ông sơ sót, liền đi theo.

Hiện giờ ông cũng sắp hai trăm tuổi rồi, cha mẹ qua đời đã được gần trămnăm, chị gái duy nhất cũng mất tám mươi năm trước rồi, lại không có hậu thế,dường như cũng đã quên lo lắng chuyện này.

Trần Mộc đuổi theo Chu Dật Cẩn, nhưng lại bị mất dấu, Chu gia gianhanh chóng xoay quanh, lập tức tìm người đi gọi con dâu mình. Thằng nhóc TrầnMộc này khiến cho cháu trai ông khó chịu, mặc kệ là nguyên nhân gì cũng đềuphải bị dạy dỗ lại, mà con dâu của ông ấy à, hì hì, bên trong đám người nghiêncứu viên trầm mặc ít lời của gia đình họ, nhưng cũng là người nhanh mồm nhanhmiệng khó có được ! Đương nhiên đây là do ông bất đắc dĩ nhường lại, tuổi đãlớn, nếu đi náo động cũng không tốt lắm ? Hiện giờ ông là viện trưởng , cầnphải nghiêm chỉnh làm tấm gương cho người khác!

Chu gia gia sùng bái nhìn con dâu mình trong sáng ngoài tối châm chọcTrần Mộc, hơn nữa đem sự vất vả hỗn loạn của Chu Dật Cẩn tất cả đều nói ra, âmthầm giơ ngón tay cái, nhưng khi cửa phòng của cháu trai bị mở ra, Trần Mộctiến lên từng bước, nhất thời ông không còn kiêu ngạo được nữa.

Tiểu Cẩn sao cháu có thể dễ dàng khinh địch mà tha thứ cho người ta nhanhnhư vậy chứ ? Trần Mộc này cho dù một năm nay có vất vả một chút, trở về lại cóthể được làm cha ngay, sướng chết hắn !

"Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi đã quên chuyện của hai vị" Chu gia gia tươicười đầy mặt nhìn về phía hai người mạnh nhất liên minh người Hoa:

"Rốt cuộc hai vị muốn đào tạo bao nhiêu phôi thai? Tuy rằng số lượng mườihai có chút nhiều, nhưng đây là hậu đại của hai vị, khẳng định chúng tôi sẽ dốchết toàn lực!"

Đệ nhị nhất thời không biết nói gì, chẳng lẽ đề tài không phải nên nóitới chuyện ông muốn dùng gen kết hợp với gen của Trương Lê sao ? Vì sao lạichuyển tới mười hai phôi thai kia rồi?

"Mười hai phôi thai này đều rất khỏe mạnh ?" Trương Lê hỏi. Vốn ông còncó một bụng lời muốn nói, còn cân nhắc có nên chèn ép Đệ nhị hay không, nhưngnhìn thấy mấy thanh niên phong hoa tuyết nguyệt, đột nhiên không muốn nói, hơnnữa, phôi thai đều đã tạo ra khỏe mạnh, chẳng lẽ lại không cần ?

"Đều rất khỏe mạnh, mặc dù tế bào của hai vị có chút thoái hóa, nhưng vậtchất độc hữu của dị năng giả bên trong tế bào chất lại bảo vệ nhiễm sắc thể rấttốt." Chu gia gia có chút ghen tị nhìn hai người, đều là người già hơn ông rấtnhiều, đứng với ông lại trẻ hơn ông bao nhiêu !

"Mười hai đứa trẻ, lớn lên có giống nhau hay không?" Trương Lê lại hỏi,nếu mười hai đứa giống nhau như đúc ...... Mà còn đều là con trai ?

"Đây là không thể, song bào thai lớn lên giống nhau vì bọn chúng đều cùngtrứng cùng tinh trùng, lớn lên trong quá trình phân hóa, long phượng thai hoặclà song bào thai khác trứng, lớn lên sẽ giống nhau nhưng không tương tự, mànhững phôi thai này đều có thể coi là song sinh khác trứng." Chu gia gia giảithích. Mười hai đứa lớn lên cùng một dạng, tuyệt đối sẽ lộn xộn ! Có điều,Trương Lê này vừa thấy đã biết chính là người chưa từng chăm sóc trẻ con !

"Mười hai đứa thì nhiều lắm, không phải ngay từ đầu đã thống nhất rồi sao? chỉ cần hai đứa !" Đệ nhị rốt cục không nhịn được mà chen lời, đối mặt vớiTrương Lê, tại sao phong độ cường giả của ông đều biến mất cả?

"Mấy cái khác cũng không cần?" Trương Lê hỏi lại.

"Ngài nhìn Chu Dật Cẩn, chăm sóc hai đứa còn dùng dị năng đến mệt khôngchịu được, nếu mười hai đứa, thay phiên cho uống sữa cùng phải mất đến vàigiờ!" Đệ nhị nghĩ đến tình cảnh của mười hai đứa trẻ, bởi vậy, trong nhà ôngcũng không cần mua giường , trực tiếp giải chăn ở phòng ngủ là được !

"Tìm vài người hỗ trợ đi." Trương Lê chưa từng chăm sóc trẻ con, thậm chícòn chưa từng tiếp xúc với trẻ con, tay lớn vung lên liền quyết định nuôi mườihai đứa, Đệ nhị chỉ cảm thấy trong đầu một trận choáng huyễn, những ngày sauông phải trải qua như thế nào?

Có điều nếu ngẫm theo chiều hướng tốt, nhóm trẻ con này mà ra ngoài đườngđánh nhau, chắc chắn sẽ toàn thắng !

Chu gia gia liều chết nhịn cười, Trương Lê hiện giờ đồng ý sảng khoái nhưvậy, về sau......

Có điều, đây cũng coi như cống hiến cho quốc gia, mười hai người đều cótiềm lực trở thành cao thủ cấp mười ! Phải biết hiện nay nước ngoài đã xin đàotạo trẻ con, người đến đều là cao thủ đất nước đó, liền cho dù là vì di truyềngen của mình, vốn cấp trên còn lo lắng người của nước mình không chịu làm nhưvậy, hiện giờ tốt rồi, một lần mười hai đứa!

Đệ nhị và Trương Lê nhìn nhân viên nghiên cứu đem từng phôi thai bỏ vàodịch chăm sóc, mười hai phôi thai tổng cộng dùng sáu bình dịch, sau đó, liềnmang bình dịch đi tới đại sảnh.

Có người mới gia nhập, tất cả mọi người đều vậy quanh hỏi thăm, đươngnhiên, cũng có một hai người nhận ra Đệ nhị, hận không thể khiến Đệ nhị khôngnhìn thấy mình, sau đó......

Mười hai ! ?

"Cao thủ cấp mười của quốc gia ta là Đệ nhị tiên sinh cùng người tình bímật, một lần đào tạo mười hai đứa trẻ!" Trang web của dị năng giả có tiêu đềkhông cần quá bắt mắt, người nhận ra Đệ nhị lại không cẩn thận nhận ra cảTrương Lê thì không cần quá kích động !

Thành chủ của Thức Tỉnh chi thành bình luận: Trách không được hai ngườikhông có ai kết hôn !

Trang web của dị năng giả một mảnh tinh phong huyết vũ, rất nhiều ngườitrẻ tuổi bởi vì hành vi của thần tượng mà đấm ngực dậm chân rơi lệ đầy mặt —đây là cao hứng ! Trần Mộc và Chu Dật Cẩn vẫn đang hưởng thụ thời khắc ấm ápcủa mình.

Cho tới nửa đêm, hai đứa nhỏ đều ngủ, hai người bọn họ vẫn không hề buồnngủ, hơn nữa lâu như vậy không gặp mặt, hai người đều không tránh được nghĩ tớicái kia......

"Tiểu Cẩn, em có biết không, con cá voi thú lúc trước cướp đoạt thiênthạch ở S thị, giờ đã gặp khắc tinh !" Trần Mộc tay vừa vói vào áo Chu Dật Cẩnsờ soạng, vừa mở miệng.

"Hửm ? Đại bạch sa ?" Chu Dật Cẩn hỏi, ngay từ đầu còn có chút không đượctự nhiên, nhưng cũng nhanh chóng không cam lòng yếu thế, hai bàn tay lại vóivào quần áo của Trần Mộc, khi y đụng đến vết sẹo trên thân hắn, dừng một chút,sau đó càng thêm nhiệt tình.

"Không phải, là một con cá voi thú khác, đương nhiên mấu chốt là, hai conđều là đực !" Trần Mộc xoay người áp đối phương, cắn cắn cổ đối phương, kề sátthứ cứng rắn trong thân thể khiến tâm tư của cả hai người đều càng thêm rõràng.

"Đây không phải rất bình thường sao ? Con cá voi thú kia mạnh hơn ?" ChuDật Cẩn xé rách quần áo của Trần Mộc một lần lại một lần vuốt ve vết sẹo trênngười đối phương, thời điểm vừa mới thấy Trần Mộc, y rất tức giận, một năm nàyy đều trằn trọc, nhưng thẳng đến khi Trần Mộc đứng trước mặt y, y mới biết đượcđối phương không có việc gì, nhưng hiện tại, ngẫm lại tình huống của TrầnMộc một người ở trong biển suốt một năm như vậy, lại không nhịn được đau lòng .

"Có lẽ là do con cá voi thú kia kỹ xảo tốt hơn, mỗi lần sau khi chúng nóđánh trận, đều sẽ làm chuyện mà hiện giờ chúng ta đang làm......" Trần Mộc có chútkhông nín được, một bàn tay sớm đã đi đến phía sau Chu Dật Cẩn làm mở rộng, lúcnày hắn muốn tiến quân thần tốc .

Tinh thần buộc chặt đã hơn một năm, một người cũng chưa gặp qua, lại luônphải nhìn thấy hai con cá voi thú đồng tính, hắn cảm thấy mình nghẹn sắp hỏngrồi. Hiện giờ người âu yếm đang nằm trong lòng, nếu không làm chút gì đó đềuthực xin lỗi chính mình.

"Sắc lang !" Chu Dật Cẩn không phản kháng, tưởng niệm một năm nay, bithương một năm nay, y nghĩ đến mình sẽ không còn được gặp lại Trần Mộc, hiệntại, y gắt gao ôm lấy Trần Mộc, hy vọng Trần Mộc có thể khiến mình cảm nhậnđược hắn tồn tại.

Lối nhỏ bị mở ra, bị lấp đầy, rõ ràng bởi vì một năm không làm còn khôngđược mở rộng cẩn thận mà đau đớn, y lại cảm thấy hạnh phúc, nhắm mắt lại, cốnén nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Không muốn để cho người khác lo lắng, cứ luôn nói với bản thân Trần Mộccòn sống, cho nên y vẫn không khóc, hiện tại lại không nhịn được , một ngụm cắnxuống bả vai Trần Mộc, không tiếng động khóc.

A Hổ đem theo Tiểu Bảo ngồi xổm ngoài cửa, miêu ô, chủ nhân mà động ngườikia thì nhất định sẽ không để ý đến mình ...... Quên đi, vẫn nên mang theo Tiểu Bảovà hai đứa kia đi chơi thôi !

Cửu biệt gặp lại, lần đầu tiên đương nhiên sẽ kịch liệt một chút, TrầnMộc ôm thân thể trắng mịn của Chu Dật Cẩn, bởi vì rất hưng phấn rất kịch liệtnên cũng nhanh chóng tiết ra.

Hôn khắp nơi trên người Chu Dật Cẩn, thứ kia lại nhanh chóng hưng phấntrở lại, mà bàn tay của Chu Dật Cẩn sờ loạn khắp nơi kia, lại càng đốt thêmlửa.

Bởi vì đã làm một lần, lần này rất dễ dàng tiến vào thân thể đối phương,vừa nóng lại nhanh, cảm giác như là lên thiên đường......

Nhưng muốn làm lâu một chút, còn phải hỏi người khác có đồng ý hay không,mà người khác, đương nhiên chính là hai đứa nhóc kia.

Chu Dật Cẩn ghé vào trên giường, thời điểm Trần Mộc đang dùng sức, đứanhỏ tỉnh, hai đứa nhóc đã được ba tháng, một đứa sau khi vặn vẹo trên giườngtrong chốc lát, liền nhắm mắt lại rầm rì đứng lên, bởi vậy, một đứa khác cũngtỉnh.

"Anh buông, em phải đi pha sữa bột." Chu Dật Cẩn đánh rớt tay của TrầnMộc trên lưng y.

"Con mới có ba tháng, dù sao cũng không hiểu gì......" Trần Mộc ôm lấy ChuDật Cẩn, đánh chủ ý vừa làm vừa để Chu Dật Cẩn pha sữa bột cho con, gắt gaodính chặt, đi tới bên cạnh bàn.

Chu Dật Cẩn hừ nhẹ một tiếng, có thể cảm giác Trần Mộc tồn tại, với y mànói cũng tốt lắm, trẻ con mới ba tháng, quả thật cũng không có chuyện gì...... Mặty đỏ lên, nhanh chóng bắt đầu pha sữa bột.

Trần Mộc không dám động, chỉ sợ Chu Dật Cẩn cầm nước sôi dội vào mình,trong lúc vô tình quay đầu, lại chống lại ánh mắt của anh trai đang nhìn sangbên này......

Chu Dật Cẩn đút sữa cho con, sau khi dùng nôi ru hai đứa nhỏ đi vào giấcngủ, lại trở về xem Trần Mộc, đồng thời cũng không nhịn được vừa bực vừabuồn cười.

Vừa rồi Trần Mộc đột nhiên rời khỏi thân thể y, lại dùng dị năng đem sàngđan cuốn tới đây, sau đó che khuất bản thân nằm úp sấp trên giường...... Bởi vì sợđứa nhỏ?

"Anh sẽ có ám ảnh trong lòng !" Trần Mộc vạch sàng đan ôm lấy Chu DậtCẩn.

"Ngay từ đầu không phải anh còn nói cái gì mà trẻ con ba tháng cũng khônghiểu gì ?"

"Thằng nhóc nhìn thấy chúng ta đang ** cũng không tốt đúng không ?" Lúcấy hắn bị hoảng sợ có được không, vốn đứa nhỏ còn đang lắc lắc thân thể màkhóc, lại trợn mắt nhìn hắn !

"Cũng chỉ là một đứa trẻ con, lại còn đang tuổi uống sửa, lớn lên ai cònnhớ chuyện của mình lúc còn đang uống sửa?" So với Trần Mộc, Chu Dật Cẩn bìnhtĩnh hơn, hai đứa nhỏ cần chăm sóc, đang tắm được một nửa lại phải chạy đi thaytã y đã gặp rất nhiều lần, da mặt đều dày rồi.

"Chúng ta thêm một lần nữa ?"

"Trời cũng sắp sáng, ngủ đi !" Chu Dật Cẩn nằm trên giường. Một năm nay,y thường gặp ác mộng mà ngủ không ngon, sau khi đứa nhỏ sinh ra lại càng thêmkhông ngủ được , nhưng hôm nay, hẳn có thể ngủ một giấc thật ngon đúng không?

Trần Mộc bị đứa nhỏ đánh thức, Chu Dật Cẩn bên cạnh lại ngủ rất sâu, hắnnhẹ nhàng đứng lên, dùng dị năng tạo ra một tường cách âm, sau đó bắt đầu thaytã cho con, giống như ngày hôm qua Chu Dật Cẩn thực hiện, rửa mông cho con, haiđứa nhỏ cùng lôi kéo, trước không nói đến mùi hương, rửa mông không tránh khỏisẽ luống cuống tay chân.

Thật vất vả rủa sạch sẽ cho hai đứa nhỏ, sau khi bọn nó nhìn Trần Mộctrong chốc lát lại khóc lên. Trần Mộc may mắn bản thân nhìn xa, bằng không ChuDật Cẩn đã sớm bị đánh thức .

Lại theo như tình huống hôm qua mình nhìn thấy mà pha sữa bột, sau đó mỗitay ôm một đứa dỗ dành, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng an phận .

Dưới lầu đã có tiếng vang, là Lương Thụy đang làm bữa sáng, thời điểmTrần Mộc ôm con xuống lầu, liền thấy được một bàn thức ăn phong phú.

"Chú lương." Trần Mộc chào hỏi.

"Mộc Mộc à, con dậy rồi à ?" Lương Thụy cởi khăn quàng cổ, lấy trên bànmột quả chuối tiêu. Con gái Lương Duyệt của ông đã bắt đầu ăn bữa phụ, chuốitiêu là món yêu thích nhất của nó, đương nhiên, bởi vì còn nhỏ, cũng không ănđược mấy miếng.

"Vâng ! Hai đứa nhỏ con đặt ở nơi này ?" Trần Mộc chỉ chỉ chiếc giườngbên cạnh

"Đúng vậy, anh trai sẽ không quấy, con để nó nằm đó tự chơi là được, emgái thì con phải ôm mới được." Lương Thụy mở miệng. Trần Mộc tay chân vụng vềthả con trai mình xuống, cầm trống bỏi trên nó, một tay ôm em gái, hai đứa nhỏnhìn trong chốc lát, đều cười rộ lên.

Trần Mộc vốn muốn gọi Chu Dật Cẩn rời giường, nhưng nhìn vài lần, y đangngủ ngon, cũng không quấy rầy. Thời điểm đến bữa trưa, khi hắn cầm móc treo đemem gái ôm trước ngực rồi dùng dị năng nâng anh trai lên, Chu Dật Cẩn mới xuấthiện ở trên cầu thang:

"Trần Mộc ?"

"Em tỉnh rồi ?" Trần Mộc quay đầu, nhìn thấy Chu Dật Cẩn chỉ mặc áo ngủ,trên cổ còn có dấu hôn, hiểu được, sợ là Chu Dật Cẩn nghĩ hắn không ở đây.

"Em đi thay quần áo." Chu Dật Cẩn xoay người lên lầu, Trần Mộc lập tứcđuổi theo, vừa rồi sao hắn chỉ vội trêu trọc con mà không để ý đến Chu Dật Cẩnchứ? Lúc y tỉnh mà chỉ có một mình, có phải rất lo lắng hay không ?

Chu Dật Cẩn thay quần áo, quay đầu nhìn Trần Mộc đang có chút lo lắng:

"Em không sao, chỉ là có chút không kịp phản ứng."

"Anh đã trở lại, về sau sẽ ở cùng với em, buổi chiều chúng ta cùng đếnbệnh viện được không?"

"Anh còn có chỗ nào không thoải mái?" Chu Dật Cẩn nhíu mày.

"Không phải toàn thân anh trên dưới đều là sẹo rất xấu xí sao ?" Trần Mộcbất đắc dĩ. Ngày nay phần lớn nguwoif trong xã hội đều có bộ dáng không tồi,khắp người đều là vết thương như hắn rất khó tìm thấy.

Trần Mộc nghĩ chỉnh hình một chút, làm cũng rất đơn giản, nếu làm tốt mộttuần là có thể khôi phục, xét thấy hắn hồi phục sức khỏe siêu cường, hai ngàysẽ không sao .

"Đệ nhị và Trương Lê vậy mà một lần tạo ra những mười hai đứa!" Trần Mộcvô cùng bội phục, lúc này phải chăm sóc hai đứa hắn đã loạn tay loạn chân, còncó A Hổ ở một bên thêm phiền !

A Hổ này, hiện giờ luôn có cảm giác tinh lực dư thừa không có chỗ phát,cả ngày chạy nhảy lung tung, đương nhiên, cũng có thể là bởi vì đã rời khỏi đạidương mà quá mức hưng phấn, cũng may, tuy rằng nó tranh cãi ầm ĩ, khi đối mặtvới hai đứa nhỏ động tác lại rất mềm nhẹ.

Lúc trước ở Châu Phi nhặt được hai con liệp báo, Chu Dật Cẩn đương nhiêncũng mang về đây, nhưng bởi vì y không rảnh chăm sóc, ngay cả Tiểu Bảo cũng phóthác cho Chu Dật Minh. Ngày đầu tiên sau khi Trần Mộc, Chu Dật Cẩn lập tức đónbọn nó trở về, lúc này nhìn thấy lão đại A Hổ, hai con liệp báo đã trưởng thànhlại dùng đủ loại nịnh nọt lấy lòng, cũng không biết là thật không quên A Hổ,hay là bởi vì biết chỗ tốt của A Hổ.

"Thật kinh người !" Chu Dật Cẩn mở miệng, tay kia ném ra một tấm thiệpmời:

"Tiết Mỹ Lệ và Khương Tuấn Hoành muốn kết hôn , nghe nói anh đã trở lại,muốn mời anh làm phù rể."

"Còn em ?" Trần Mộc hỏi. Sau khi hắn trở về đều đã báo bình an với nhữngngười quen thuộc, sau đó vừa nghe thấy chuyện hắn trở về, Tiết Mỹ Lệ và KhươngTuấn Hoành cái đôi có một năm yêu đương này lập tức quyết định kết hôn, lần đóở vách núi, Tiết Mỹ Lệ được cứu về, nhưng Trần Mộc lại rớt xuống vách núi, bọnhọ đối Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đều rất cảm kích .

"Em đã là ba ba của hai đứa nhỏ !" Chu Dật Cẩn chỉ chỉ hai đứa nhỏ nhà mìnhđang ngủ thật say, vốn y cũng là phù rể, nhưng nghĩ đến hai đứa nhỏ y lại từchối.

Tiết Mỹ Lệ diện mạo bình thường, lông mi rất thô, làn da cũng không tốt,nhưng điều này cũng liên quan rất lớn tới việc cô ấy không xử lí bản thân mình,hiện giờ đã sắp làm cô dâu, ăn mặc thật đẹp, sườn sám màu hồng lại càng lộ rathân hình của cô, vậy mà dị thường xinh đẹp, khiến cho tất cả mọi người rấtkinh diễm — trước sau đối lập quá mạnh mẽ !

Trần Mộc làm phù rể, đứng ở bên cạnh Khương Tuấn Hoành, ánh mắt lại vẫn khôngngừng bay về phía Chu Dật Cẩn đang đứng góc hẻo lánh, người làm giống hắn nhưvậy có rất nhiều, không có cách nào, tạo hình của Chu Dật Cẩn rất phongcách !

Vô số dây leo rối rắm cắm ở góc hẻo lánh kia, kết thành một chiếc giường,phía trên còn có một tầng chăn, trên chăn là hai đứa nhỏ mập mạp, mấy đóa hoatươi còn nở phía trên hai đứa trẻ, khiến chúng hưng phấn mà khoa tay múa chân......

"Dị năng thật sự là rất tiện ! Trách không được còn có người dám một lầnđào tạo mười hai đứa!" Rất nhiều người trao đổi tin tức.

Còn nói đến mười hai đứa trẻ...... Trần Mộc đột nhiên cảm thấy lúc trướckhông muốn người biết nay lại tiếng tăm lừng lẫy Đệ nhị và Trương Lê rất đángthương .

Mới nghĩ như vậy , Trần Mộc liền thấy được hai người bị mọi người nhớthương kia.

Có hai đại nhân vật như vậy giá lâm, cho dù là phù rể, cũng cho phép đảongũ. (? ) (有这样两个大人物光临, 就算是伴郎, 也是允许开小差的. )

"Trần Mộc, tôi có việc muốn cầu cậu." Câu đầu tiên Đệ nhị nói, khiến choTrần Mộc sửng sốt một chút, cho dù hiện giờ mình đã tới cấp mười, nhưng trênnhiều khía cạnh so ra đều kém Đệ nhị, càng đừng nói còn có Trương Lê tồn tại......Đệ nhị có chỗ nào phải cầu hắn?

Hết chương 96

Tác giả có lời muốn nói: Mười hai đứa...... Thật sự rất khủng bố !

Chương 97: Vộivàng cầu hôn

"Ý ngài là, muốn A Hổ giúp ngài ấy thăng cấp ?" Trần Mộc kinh ngạc hỏi. AHổ có thể giúp người thăng cấp, điểm này hắn biết, nhưng hắn chưa bao giờ nhắctới với ai, như vậy Trương Lê và Đệ nhị, tại sao lại biết được?

"Đúng vậy." Điểm thứ hai đầu, A Hổ sự tình hắn là theo viện nghiên cứubiết được hơn nữa đến nay, A Hổ tồn tại, đã muốn hấp dẫn rất nhiều người .

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?" Trần Mộc hỏi, hắn vốn nghĩ chỉ có dị thúmới có thể cảm giác A Hổ khác, nhưng hiện tại, Đệ nhị lại nói cho hắnbiết chuyện này không chỉ có một người .

"Lại nói tiếp, cũng là liên minh sơ sẩy......"

Lúc trước Chu Dật Minh rút máu A Hổ mang về làm nghiên cứu, nhưng cũngkhông có tin tức gì hữu dụng, chỉ trong tế bào máu của A Hổ cũng có vật chấtgiống dị năng giả mà thôi.

Bởi vì lúc ấy vừa vặn đối với việc tạo thai nhi bằng tế bào rất khẩn cấp,cho nên nghiên cứu viên cũng để lại việc nghiên cứu tế bào của A Hổ và ngườicủa U Minh thành, mãi đến gần đây mới lại nghiên cứu tiếp.

Mà chính lúc này, một nghiên cứu viên trong lúc vô ý phát hiện, trong tếbào của A Hổ có phóng xạ mỏng manh, mà phóng xạ cũng vô cùng giống với phóng xạcủa thiên thạch được tư liệu ghi lại!

Thiên thạch có thể mang đến tiến hóa, nhưng phóng xạ của nó quá mức cườngliệt, dễ dàng khiến người ta chưa tiến hóa đã tử vong, còn A Hổ thì sao?

"Một năm này, dường như tất cả các quốc gia đều đánh chủ ý lên tư liệucủa viện nghiên cứu, quốc gia đối với hạng mục nghiện cứ đào tạo phôi thaitrông giữ rất nghiêm, nhưng mấy mẫu đo lường kiểm tra máu lại không chú ý nhiềulắm, cho nên lộ tin tức." Đệ nhị có chút ngượng ngùng mở miệng. Chuyện này tạmthời không có nhiều người biết, ông và Trương Lê đều đè nặng tin tức, ngay cảông nội của Chu Dật Cẩn cũng không biết tình huống cụ thể, dù sao đó cũng làcấp cao của quốc gia chặn tin tức, nhưng bọn họ chặn được một cái tức, lại cókhả năng càng nhiều tin tức đã bị lỗ ra ngoài, cũng không biết các quốc giakhác sẽ làm ra chuyện gì !

"Cái gì ? Có bao nhiêu người biết chuyện này ?" Trần Mộc đứng lên, chuyệnnhư vậy, Đệ nhị hẳn là nói cho hắn trước tiên !

A Hổ là chiến hữu của hắn, là bạn vào sinh ra tử với hắn !

"Cấp cao của liên minh đã biết, Có điều tôi đã giúp cậu áp chế, còn nhữngquốc gia khác tôi đã liên lạc rồi, lão bất tử tôi đây cái khác không nói, trênthế giới vẫn có ảnh hưởng." Trương Lê có chút xấu hổ mở miệng.

"Cho dù ngài trên quốc tế có lực ảnh hưởng, nhưng nhiều người muốn dò xétnhư vậy, sao có thể phòng được?" Không có dị năng muốn có được dị năng, ngườicó dị năng muốn trở nên cường đại hơn. Trên mặt Trần Mộc phát lạnh, vốn bởi vìtham gia lễ thành hôn của Khương Tuấn Hoành mà vụng trộm bày ra hôn lễ củamình, hiện giờ lại không thể không lo lắng cho tương lai của mình.

Vốn còn muốn cầu hôn trong một bữa tối có ánh nến thật xa hoa lãng mạn,bây giờ đều vô dụng sao? Bởi vì mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không đem A Hổ giaora !

"Xin lỗi." Trương Lê và Đệ nhị cùng nhau giải thích.

Trần Mộc biết, việc này cũng không liên quan tới Trương Lê và Đệ nhị,thậm chí lúc trước hắn còn nói có chút nặng lời:

"Việc này cũng không liên quan tới hai người...... Nếu tin tức không bị tiếtlộ ra ngoài, nói cái gì cũng tốt, nhưng hiện tại...... Ý của hai người là muốn A Hổtheo hai người ?" Trần Mộc nghĩ tới tính toán ngay từ đầu của hai người. Kìthật bọn họ cũng muốn giúp hắn, ngay từ đầu đã dùng giọng điểu khẩn cầu, có thểnói là vô cùng tôn trọng hắn .

"Đúng vậy," Đệ nhị mở miệng

"Lúc này viện nghiên cứu đã có kết quả, phóng xạ trên người A Hổ sinh ralà do nó còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được thiên thạch, lúc trước khi vừa ănthiên thạch, phóng xạ trên người nó là mạnh nhất, cậu có thể đạt tới cấp chínhẳn cũng có liên quan tới nó, Chu Dật Cẩn cũng bởi vì vậy mà kích phát ra dịnăng nhưng đến hiện tại đã có chút yếu đi, theo chúng tôi phỏng đoán, nhiềunhất là qua hai năm nữa, A Hổ có thể hoàn toàn tiêu hóa thiên thạch, cũng khôngcòn công hiệu như vậy nữa. Mà mạng của Trương Lê, căn cứ theo phỏng đoán củachúng tôi cũng chỉ còn hai năm, nếu trong hai năm này mà không thể đột phá......"Đệ nhị thừa nhận,ông đưa ra yêu cầu như vậy, vừa là muốn tốt cho Trần Mộc, càngnhiều hơn là bởi vì tư tâm của mình, cũng bởi vậy, ngay từ đầu ông cũng dùngmột chữ " cầu".

Sự khác biệt của A Hổ, khi còn ở Châu Phi ông đã có thể cảm nhận được,tiềm lực của A Hổ rất cao, ít nhất có thể trở thành cao thủ cấp mười, có điều,thời gian tiến hóa của động vật dài hơn con người rất nhiều, cho nên mới khôngcó biểu hiện ra ngoài.

Cho dù mình luôn luôn tiến bộ, cho dù mình đã đạt tới cấp mười, vẫn khôngthể nào so sánh được với các cơ quan của quốc gia...... Trần Mộc biết, tính nghiêmtrọng của chuyện này không chỉ Đệ nhị và Trương Lê đè xuống là được, A Hổ cóthể giúp người tiến hóa, hiện nay chỉ có dị thú cấp mười một lại không có ngườinào đạt tới cấp mười một, những cao thủ đó có ai không muốn đạt tới cấp mườimột? Có quốc gia nào không muốn có cao thủ cấp mười một toạn trấn?

Hiện giờ quốc gia còn có thể lén gạt tin tức này, nhưng cũng không cónghĩa là gạt được mãi mãi !

Trương Lê và Đệ nhị nhanh chóng tới tìm hắn như vậy, ngoại trừ giúp hắngiải quyết, sao có thể không vì muốn sớm một bước tới tìm A Hổ ? có lẽ, đâycũng là yêu cầu của cấp trên, giống như mười hai đứa trẻ kia, cuối cùng cũngđược cho phép bồi dưỡng, có lẽ hoàn toàn là vì lợi ích của liên minh.

"Tôi đồng ý, có điều A Hổ bị các ngài mang đi , nhưng an toàn của chúngtôi sao có thể được cam đoan ?" Trần Mộc hỏi, một Lưu Tần Thiên đã có thể khiếnhắn suýt chết, càng đừng nói tới không chỉ có một cao thủ cấp mười hay là mộtquốc gia!

"Vốn chúng tôi cũng dự định để các cậu cùng rời khỏi, ở Nông nghiệp chithành của tôi có một trang viên, có thể mời các cậu đến nghỉ phép không?"Trương Lê mở miệng.

"Hy vọng nơi đó có thể ở đủ người." Trần Mộc cong cong khóe miệng, đâycũng coi như trao đổi lợi ích, có điều, một ngày nào đó, hắn muốn cả thế giớinày không ai có thể xem nhẹ hắn, giống như con đại bạch sa kia, có bản lĩnh làmcho cả xã hội loài người kiêng kị.

Sau khi chia tay Đệ nhị, Trần Mộc trở về hôn lễ, Khương Tuấn Hoành vàTiết Mỹ Lệ đang kính rượu, mà Chu Dật Cẩn vẫn đang ngồi ở góc hẻo lánh khiếnngười chú ý kia.

Hoàn cảnh nơi này rất không tồi, Khương Tuấn Hoành không thiếu tiền, chonên hôn lễ được bố trí vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn có không ít hoa tươi, hoahồng đỏ làm nổi bật không gian bách hợp càng thêm trắng noãn.

Trần Mộc đột nhiên nhớ tới bản thân đã sớm có tính toán, trực tiếp "Trộm"một bó hoa hồng, đi đến trước mặt Chu Dật Cẩn.

"Anh yêu em, làm bạn lữ của anh được không ?" Hai chiếc nhẫn giống nhaunhư đúc, chỉ có chữ bên trong khắc khác nhau được đặt trong một chiếc hộp, đượcTrần Mộc nâng trong lòng bàn tay. Hắn quỳ một gối xuống đất, thành khẩn mởmiệng.

"Được." Chu Dật Cẩn mở miệng, dừng một chút, mặt đỏ bừng.

"Trần lão đại, anh đến cướp sự nổi bật của tôi sao ?" Khương Tuấn Hoànhchụp lên vai Trần Mộc, vậy mà còn lấy đồ của cậu ta mượn hoa hiến phật!

"Không phải tôi cảm thấy bầu không khí ở đây quá tốt hay sao ?" Trần Mộccười cười, đột nhiên ôm lấy Chu Dật Cẩn hôn một cái, sau đó dùng dị năng cuộnhai đứa nhỏ lên:

"Chỉ sợ chúng ta phải đi ra trước!" Vừa mới nói xong, liền mang theo ChuDật Cẩn ra cửa.

Cách đó không xa Cao Viện Viện dùng đôi giày cao gót hơn mười phân chậmrãi đi tới, thấy một màn như vậy, phẫn nộ dậm dậm chân, trực tiếp đem đế giàycao gót đánh gãy, sau đó càng thêm ảo não. Cô không nên đi cái đôi giày chếttiệt này, nếu không phải tại đôi giày này, cô đã có thể xem náo nhiệt rồi, hiệngiờ lại thành xấu mặt !

Tại sao cô không phải là dị năng giả hệ phong cơ chứ ? Dị năng này có lợikhí là khiến cho dáng người nổi bật lại còn có thể duy trì cân bằng thân thểngay cả khi bước đi như bay!

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn một màn này, lại nhanh chóng thuđược tin tức Trần Mộc phát ra:

"Các huynh đệ, chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật, không cần nhớ thương !"

"Mới trở về vài ngày, lại đi ?" Nhìn tin tức này, phần lớn mọi người đềuthở dài một hơi, chỉ sợ, lại xảy ra chuyện gì đó.

Nông nghiệp chi thành, là thành thị xinh đẹp nhất của liên minh ngườiHoa, khác biệt hoàn toàn so với các thành thị kín người hết chỗ khác. Lượng dâncư ở thành thị này rất ít, bên trong lồng phòng hộ, khắp nơi đều là màu xanhlục tươi mát, hơn phân nửa diện tích của thành thị đều dùng để trồng thực vậtkhông đất cung cấp cho toàn bộ liên minh.

Trong những lọ thủy tinh, chứa đầy dịch dinh dưỡng, các loại thực vậtphát triển bên trong dịch dinh dưỡng, không gian nơi này đều được tận dụngtriệt để, chia làm vài tầng để gieo trồng, vì tránh cho ánh sáng không đủ, congia tăng thêm nguồn sáng.

Ngoại trừ những loại thực vật không trồng bằng đất, ở đây còn có một nơitụ tập phần lớn người ở nơi này, họ đều là người tốt nghiệp ở học viện nôngnghiệp của Tổng hợp thành thị, hoặc là con cái của họ.

Học viện nông nghiệp của Tổng hợp thành thị, là học viện mà vô số ngườimuốn thi vào, một khi thi đỗ, có thể cả đời ở trong nông nghiệp thành thị, phảibiết hoàn cảnh nơi này tốt nhất trong toàn bộ liên minh, mà tuổi thọ của ngườidân ở nơi này cũng cao nhất liên minh.

Đương nhiên, địa phương hấp dẫn người nhất của Nông nghiệp thành thị,chính là mảnh đất ở phía bắc. Thổ nhưỡng ở nơi đó là trước mạt thế lưu lại, vôcùng sạch sẽ không hề có phóng xạ, hiện nay, xung quanh đó được bao lại bằngcác tường vây cao, bên trong trồng rất nhiều thứ, thậm chí là các loại mà cảđịa cầu cũng chỉ còn một hai cây.

Một chiếc chiến xa tiến vào Nông nghiệp thành thị, đưa tới vô số ánh mắtcủa người hiếu kì, muốn đạt được giấy thông hành của nông nghiệp thành thị cũngkhông dễ dàng, phải biết, có vô số người đều liều mình muốn ở nơi này, để chocon mình được ở trong hoàn cảnh tốt nhất!

"Cái xe chết tiệt này, vậy mà đi vào lục nguyên !" Một cụ ông mở miệng,vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

"Cái cánh cửa kia, nhiều năm như vậy cũng chưa từng mở ra đúng không ?Không biết người trong chiến xa là nhân vật gì." một người khác mở miệng, quyếtđịnh muốn đi hỏi bác chồng của mình, bác chồng của anh ta, là nhân viên bảo vệduy nhất của lục nguyên!

Rất nhiều người tỏ vẻ kinh ngạc, mà người trong chiến xa hiện giờ cũngđang kinh ngạc không kém gì bên ngoài.

Chiến xa cự đại tiến vào cánh cửa kia, sau đó liền nhìn thấy một conđường đá rộng lớn, mà ở ven đường, trong bùn đất ngăm đen đang sinh trưởng vôsố thực vật biến dị.

Lưu Chân Chân mở cửa sổ, không khí bên ngoài khiến cho người ta chấnđộng, Lương Duyệt trong lòng bà càng hưng phấn mà vung vung cánh tay béo đô đôthịt.

"Không khí nơi này thật tốt, có thể ở trong này đối với thân thể vô cùngcó lợi." Vẻ mặt Lương Thụy sợ hãi nhìn bên ngoài.

"Đúng vậy, Duyệt Duyệt có thể ở lại trong này, chỉ sợ không cần đồ trangđiểm lớn lên cũng vẫn trong veo như nước." Lưu Chân Chân cười nhìn Trần Mộc,lại hôn con gái trong lòng.

Bà biết, Trần Mộc đối với chuyện muốn bà chuyển nhà có chút áy náy ,nhưng có thể đến được một nơi như vậy, bọn họ cam tâm tình nguyện.

"Dường như con ở đâu cũng không ở lâu được." Trần Mộc đùa với con traitrong lòng, có lẽ đứa nhỏ đều thích ở những nơi lay động, hai đứa nhỏ này đốivới lữ trình nhàm chán vô cùng thích thú.

"Coi như hưởng tuần trăng mật đi" Chu Dật Cẩn mở miệng

"Thuận tiện còn có thể chăm sóc tốt cho con, em đã xem không ít trước mạtthế, trẻ con được ba tuổi đều sẽ chạy khắp nơi tiếp xúc với thiên nhiên."

Hiện giờ Chu Dật Cẩn nghiễm nhiên là một học giả giáo dục, y xem khôngít, con trai con gái cũng không dùng những phương pháp giống nhau để giáo dục.

Sau khi Trần Mộc cầu hôn ở hôn lễ của Khương Tuấn Hoành, hai người điđăng kí, về sau bọn họ chính là vợ chồng hợp pháp, nhưng thời gian rất eo hẹp,cũng không thể tổ chức hôn lễ, có điều để hai năm sau bổ sung cũng được, đếnlúc đó, có lẽ hai đứa nhỏ có thể làm hoa đồng !

"Là vậy sao ? Đợi khi con của tôi cũng ra đời, để cho chúng nó đến nơinày nhạy nhảy đi." Đệ nhị mở miệng.

"Mười hai đứa cùng chạy, ngài đuổi được không ?" Chu Dật Cẩn cũng đã biếtđược nguồn gốc mọi chuyện, lúc này tâm tình không tốt chút nào. Y biết dị năngcủa mình hơn phân nửa là A Hổ mang đến , cũng biết sự khác biệt của A Hổ, chonên cũng không hề nói gì, lại không nghĩ đến......

"Dù thế nào cũng là cống hiến cho quốc gia, nghe nói, còn an bài haichuyên gia giáo dục đến đây." Đệ nhị bất đắc dĩ mở miệng. Trương Lê đem việcnuôi dưỡng con cho rằng rất đơn giản, sau khi nói chuyện với đối phương, mớibiết cái người được gọi là mạnh nhất liên minh người Hoa này không hềbiết trẻ con bao nhiêu tuổi có thể nói bao nhiêu tuổi sẽ biết đi, càng khôngbiết đứa nhỏ không thể tự ăn tự đi WC được!

"Như vậy là tốt rồi." Một người quản ba đứa, hy vọng bọn họ chịu nổi,ách, lớn tuổi rồi, vận động gân cốt một chút cũng tốt.

"Phía trước là chỗ ở của ta." Trương Lê luôn luôn quan sát ba đứa nhỏtrên xe, lúc này chỉ vào chỗ xa xa mở miệng. Người lái xe cũng là quản gia màcấp trên an bài cho ông, chuyên môn giúp ông xử lý chỗ ở, đáng tiếc ông cũngkhông ở đây, phần lớn thời gian đều ở trên đảo Hải Nam.

Đó là một biệt thự được rất nhiều cây đại thụ bao quanh, so với mấy cáibiệt thự ở Nghiên cứu chi thành có vài bồn cây nhỏ vây quanh thật không thểsánh được.

"Nơi này rất được." Trần Mộc mở miệng. Tuy rằng phải nhanh chóng đi tịnạn một cách bất đắc dĩ, nhưng thế ngoại đào nguyên như vậy ở cũng rất thoảimái.

"Nơi như vậy không chỉ có một chỗ, nhưng ngay cả Đệ nhị cũng không có,nếu cậu có thể đạt tới độ cao của ta, khẳng định có thể có được một nơi hấp dẫnnhư vậy." Trương Lê cười tủm tỉm mở miệng.

"Tôi sẽ !" Trần Mộc mở miệng, tuy rằng đạt tới cấp mười, nhưng hắn đốivới việc dùng khu vực dị năng cũng chưa rõ ràng, những ngày tiếp theo, cóTrương Lê một cao thủ như vậy ở bên cạnh, hắn hoàn toàn có thể đặt vấn đề !

Hoàn cảnh nơi này bọn họ rất thích, A Hổ Tiểu Bảo mấy linh thú cũngthích, chỉ là hai con liệp báo thú lại không được tốt lắm, sợ chúng sẽ phá hủycác loại thực vật phần lớn người không biết ở nơi này nên chúng nó bị cấm túc ,chỉ có thể đi dạo trong sân, mà bộ dáng đáng thương hề hề của chúng nó, cũngchọc con viên hầu thú mà Đệ nhị nuôi dưỡng làm ra động tác cười to.

"Rất náo nhiệt." Trương Lê đột nhiên rất có cảm xúc, tuy rằng ông cũngnhìn ra trẻ con rất khó để chăm sóc, nhưng nếu có một đám trẻ con thì sẽ rấtnáo nhiệt đúng không? Lúc trước một mình ông ở đảo Hải Nam, dù sao cũng thấytịch mịch .

"Đương nhiên !" Trần Mộc nhìn A Hổ biến lớn, đè nặng Tiểu Bảo mở to miệnghù dọa đối phương, không nhịn được hiểu ý cười.

Cuộc sống trong này bình tĩnh mà tốt đẹp, có điều chỉ ở lại hai ngày, Đệnhị liền rời khỏi, ông muốn đi xem mấy đứa nhỏ trong dịch chăm sóc.

Trước khi đi, ông tìm Trần Mộc, nói rất nhiều, nói bản thân năm đó, cũngnói Trương Lê năm đó.

Ông biết Trương Lê mệnh không còn dài nhưng lại không để ý đến điều đó,chỉ là ông lại hy vọng Trương Lê có thể tiếp tục sống, cho dù thăng đến cấpmười một thật xa vời, nhưng ít nhất cũng có một tia hi vọng không phải sao?

Trần Mộc đối với Trương Lê, cho dù thế nào cũng vẫn có hảo cảm. Nếu lúctrước Trương Lê không nuôi rùa biển, chỉ sợ bây giờ hắn vẫn còn đang ở trongbiển làm trâu làm ngựa cho đại bạch sa, cho nên, hắn cũng rất hi vọng Trương Lêcó thể đột phá.

A Hổ rất thông minh, hơn nữa càng ngày càng thông minh, rất nhiều chuyệnchỉ cần Trần Mộc nói nó đều có thể lý giải, cho nên ngày kế tiếp, vẫn đi theoTrương Lê.

Làm tân thủ ba ba, dù sao cũng sẽ luống cuống tay chân, Chu Dật Cẩn lúcđầu, đứa nhỏ nấc một tiếng cũng không nhịn được mà lên mạng hỏi chuyên gia, đứanhỏ hắt xì một cái cũng sẽ nhảy dựng lên, đứa nhỏ khó đi đại tiện lại càng lolắng không thôi, hiện giờ đã ba tháng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều rồi, ngườilo lắng các loại giờ đổi thành Trần Mộc.

"Tiểu Cẩn, cái ót của con trai thiếu tóc thì làm sao bây giờ ?"

–"Đó là do lúc ngủ nó cọ lên chiếu ! khi nào nó trọc hết thì anh đến tìmem !" Chỉ ít đi mấy sợi tóc như vậy mà Trần Mộc cũng có thể chú ý tới, sẽ khôngtrở thành cha ngốc đấy chứ ?

"Tiểu Cẩn, mông con gái sao lại xanh đen như vậy?"

–"Không có việc gì ! Trời sinh ! dù sao cũng không có ai đánh nó !"

"Tiểu Cẩn ! Không tốt ! Tại sao trong phân của con trai em đi đại tiệnlại có vật thể màu trắng ? Có cần đi tìm chỗ làm xét nghiệm hay không?"

–"Đó là cấn sữa ! Con trai anh ăn nhiều !"

"Tiểu Cẩn ! Tại sao con gái em lại không ăn sữa ?"

–"Anh đút nhiều quá ! Khẳng định nó không tiêu hóa được ! Còn có, đâycũng là con trai con gái anh!"

"Đi ! Hỏi lại một câu, lúc nào con anh sẽ gọi cha ?"

Chu Dật Cẩn đem linh kiện trong tay mình ném đi:

"Em gái của anh đã gọi chưa ?" Gần đây y đang muốn nghiên cứu một ngườimáy gia dụng.

"Chưa, quả thật, có thể lấy nó để tham chiếu, con của anh khẳng định lợihại hơn con của Lương Thụy!" Trần Mộc dương dương tự đắc mở miệng.

"Em cảm thấy phải nói cho anh biết một chuyện" Chu Dật Cẩn cười cười:

"Mẹ anh ở ngay phía sau."

"Thảm, anh vội dùng dị năng để nâng con nên đã quên mất phải mắt nhìn sáuđường tai nghe tám hướng rồi !" Trần Mộc bất đắc dĩ quay đầu đối mặt với LưuChân Chân đang tươi cười. Nhìn thấy hắn, Lương Duyệt vừa cười vừa muốn hắn ôm.

Trần Mộc lập tức bị em gái đả động:

"Vẫn là Duyệt Duyệt thông minh nhất, đều sẽ vỗ tay !" Con của hắn, trêuđùa cũng không vui như vậy !

Hết chương 97

Edit: Cảm thấy trình độ edit tuột dốc không phanh ( chưa thấy lên chỉthấy tuột ) Bạn nào đọc đoạn nào thấy chuối chuối sai sai có thể bảo mình :))

Chương 98: Vấnđề tình cảm

Ở chỗ của Trương Lê, khác không nói, rau dưa mới mẻ tuyệt đối khôngthiếu, mọi người hầu như mỗi ngày đều ăn các loại đa dạng, càng khiến cho ngườita cao hứng là vị quản gia kia của Trương Lê có một tay trù nghệ rất tốt.

Lưu Chân Chân rảnh rỗi, liền mở một miếng đất trong viện để trồng rau, cóđiều, đợi đến khi rau của bà có thể ăn, chỉ sợ cũng phải mất một thời gian.

Lương Duyệt đã có thể ăn một vài thứ đơn giản, Lưu Chân Chân thường chocô bé ăn đủ loại cháo màu sắc đa dạng, gặp được thứ cô nhóc thích, liền hậnkhông thể để Lưu Chân Chân đem tất cả những thứ đó đổ vào trong miệng mình, gặpphải thứ nhóc không thích, sẽ dùng hết sức vứt cái thìa đi, tính tình rất lớn.

Có giấy kết hôn, ở chung hợp pháp, nhưng hai cái bóng đèn kia quá mứcsáng chói, Trần Mộc buổi tối có thể được như ý muốn đã ít lại càng ít,hơn nữa ấm no sẽ suy nghĩ đến...... Lúc trước khi còn ở đáy biển cũng không làmsao, hiện giờ cuộc sống rất an dật, hắn lại hận không thể cả ngày đem Chu DậtCẩn ôm vào trong ngực, cũng vì nguyên nhân như vậy, thời điểm Chu Dật Minh đếnxem bọn họ, hắn vô cùng nhiệt tình, cười đến vô cùng sáng lạn.

"Đại Anh, sao anh lại tới đây ?" Anh trai của mình có bao nhiêu bận rộnChu Dật Cẩn rất rõ ràng, nếu bận rộn như vậy, sao có khả năng mang theo bao lớnbao nhỏ với bộ dáng ở đây lâu dài như thế ?

"Anh không thể tới sao ? Đệ nhị mời anh đấy." Chu Dật Minh cười cười,không biết vì sao, lại khiến người ta cảm thấy rất âm trầm.

"Đương nhiên có thể đến, không ai đến thăm bọn em, bọn em rất cao hứng."Trần Mộc vội vàng mở miệng. Lúc này Chu Dật Minh đang ôm con gái thích dínhngười của hắn, con gái cũng thích anh ta, lại đem con trai giao cho Trương Lêcảm nhận cảm giác có con, có phải hắn và Chu Dật Cẩn có thể trải qua thế giớihai người hay không?

Hắn yêu cầu không cao, buổi tối bốn người một phòng là không thể tránhkhỏi, như vậy để bọn họ có thể chân chính hưởng thụ tuần trăng mật vào ban ngàychắc vẫn được đúng không?

"Tốt như vậy." Chu Dật Minh liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, lúc trước khiTrần Mộc vừa trở về, anh cũng gặp qua, lúc ấy Tề Chích còn cùng anh đi xem ,hiện tại......

Chu Dật Minh và Chu Dật Cẩn cùng nhau ôm con, đi một vòng phụ cận, TrầnMộc không đi theo, hắn biết rõ, Chu Dật Minh hẳn là có chuyện muốn nói với ChuDật Cẩn.

Thời điểm buổi tối sau khi dỗ con ngủ, Chu Dật Cẩn nằm úp sấp trên ngườiTrần Mộc.

Trần Mộc tinh thần chấn động, đang muốn hôn hôn, lại bị Chu Dật Cẩn bưngkín miệng.

"Làm sao vậy ?" Hai đứa con bóng đèn sáng nhất thì cũng đã ngủ được mộtlúc rồi, lúc trước hắn cũng không thiếu lần thừa dịp này mà vụng trộm một chút,hôm nay làm sao vậy ?

"Anh trai em và Tề Chích có vấn đề ." Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ mở miệng, kỳthật cái kia cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng anh trai y lại rất thiếu cảmgiác an toàn.

"Với cái bộ dạng chân chó của Tề Chích, họ có thể xảy ra chuyện gì?" Tìnhcảm của Tề Chích đối với Chu Dật Minh đến người qua đường cũng có thể thấyđược, hai người bọn họ hẳn sẽ không sảy ra vấn đề gì mới đúng ?

"Anh trai em phát hiện Tề Chích cất giấu một khoản tiền riêng rất lớn,hỏi cũng không hỏi được gì liền phát hỏa, cũng cãi nhau một trận với Tề Chích,cố tình Tề Chích còn nói một câu 'Liên quan gì tới em?" Chu Dật Minh nói với yrất nhiều, nhưng tổng kết lại cũng chỉ có một câu như vậy, Chu Dật Cẩn cảm thấyrất buồn cười.

Trần Mộc đặt mông xoay người ngồi dậy, thiếu chút nữa khiến Chu Dật Cẩnđang nằm trên người hắn ngã xuống:

"Tiểu Cẩn, anh cũng muốn thẳng thắn, tuy rằng anh không hề làm gì, nhưngthật ra trong tay anh có không ít tiền, trong đó có rất nhiều tiền ở trong tàikhoản không kí danh ......"

"Anh có bao nhiêu tiền cũng không phải báo cáo với em" Chu Dật Cẩn đánhgãy lời nói của Trần Mộc:

"Em không thiếu tiền." Nếu tiền trong tay y chỉ đủ ấm no, khẳng định y sẽáp bức tài sản của Trần Mộc, nhưng cho tới nay, y cũng chưa hề thiếu tiền.

"Anh trai của em hẳn cũng không thiếu tiền chứ?"

"Anh ấy còn nhiều tiền hơn em, có điều, em cảm thấy là do anh ấy khôngthể chịu nổi Tề Chích gạt anh ấy. Anh bảo cái tên Tề Chích ấy, ăn no không cóchuyện gì làm cho nên tư tàng tiền để thuê nhà ?" Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ. TềChích giấu thì cứ giấu đi, thiếu một chút cũng không sao, cố tình lại dùng mộtkhoản tiền lớn như vậy, Chu Dật Minh nghĩ đông nghĩ tây, khẳng định lại hiểu sai.

"Lúc bọn họ cãi nhau, Tề Chích cũng nên nhẫn nại một chút, đã nhẫn nạinhiều năm như vậy rồi, tại sao lần này lại không nhẫn được? Huống chi anh traiem cũng không phải người càn quấy, nói ra một chút là sẽ ổn thỏa ." Trần Mộc mởmiệng. Hai người này không có việc gì nên cố tình tìm việc à ? Nếu không phảinơi này không thể liên lạc với bên ngoài, hắn đã sớm tìm Tề Chính dạy dỗ mộttrận!

"Ngày mai chúng ta ra ngoài, liên lạc với Tề Chích thử xem." Nơi này đượcgọi là lục nguyên, cũng là nơi che chắn tín hiệu liên lạc.

"Được !" Thuận tiện còn có thể đi dạo chơi một vòng quanh đây!

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mộc liền cùng với Chu Dật Cẩn lấy lí do muốntrải qua thế giới hai người mà đứa con cho người khác chăm sóc, rời khỏi nơinày, đương nhiên, đấy cũng không phải chỉ là lí do.

Lần này hai người cũng không lái chiến xa, mà là đi hai chiếc xe đạp,loại xe không cần năng lượng lại không ô nhiễm môi trường xung quanh này rấtđược người của nông nghiệp thành thị yêu thích.

Đi xe đạp ra cửa của lục nguyên, hai người không nói thêm gì, nhưng lạicảm thấy vô cùng ấm áp.

"Hai chàng trai, chờ một chút !" Một giọng nữ vang lên, Trần Mộc và ChuDật Cẩn dừng xe, liền thấy được một bà lão tuổi không nhỏ đang chui ra từ mộtđống thực vật xanh biếc.

"Dì ạ, có việc sao ?" Chu Dật Cẩn cười cười, nhìn bộ dáng của đối phươnglà biết hộ viên duy nhất của lục nguyên, có thể được phân công việc này, cũngđã nói lên người phụ nữ này được cấp cao của nông nghiệp chi thành tín nhiệm.

"Cũng không có chuyện gì, hai cậu là người bên kia đúng không ?" Lão tháithái chỉ xa xa.

"Đúng vậy." Chu Dật Cẩn trả lời .

"Mấy ngày nay, có mấy người các cậu ra ngoài, tôi cũng không thể khôngbiết xấu hổ mà đi quấy rầy, những rau dưa này đều cho các cậu." bà lão cườicười, lấy ra một sọt tre, bên trong đều là những loại rau dưa mà Trần Mộc cũngchưa từng gặp qua.

"Cám ơn dì." Chu Dật Cẩn nhận , lại nhớ tới bọn họ còn muốn ra ngoài.

"Cậu đem mấy thứ này đặt bên vệ đường là được, khi nào trở về thì lấy, dùsao nơi này cũng không có người khác." bà lão chỉ chỉ bên vệ đường, người ở nơinày cũng không có nhiều, hơn nữa đều đã tới nơi này rồi, ai sẽ trộm rau dưa ?

"Vâng !" Chu Dật Cẩn cười cười, sau đó nhìn bà lão kia lấy một phiến lálớn trên sọt đậy lên để che nắng.

"Hai cậu thật lễ phép" Bà lão chỉ chỉ phòng ở cách đó không xa

"Tôi ở nơi đó, về sau còn muốn ăn thì tới tìm tôi"

"Vâng ạ, đến lúc đó xin quấy rầy ." Trần Mộc cảm nhận được, đối phươnghoàn toàn là ý tốt.

Sau khi rời khỏi lục nguyên, hai người liền ngồi xe đạp đi dạo chungquanh, cuối cùng tìm một nơi yên tĩnh, kết nối với bộ đàm liên lạc của TềChích.

"Trần Mộc ! Minh có ở chỗ các cậu không? Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưatìm thấy em ấy."

"Anh ấy đang ở chỗ bọn em" Chu Dật Cẩn tiếp lời

"Anh với anh trai em sao vậy?"

"Không phải anh chỉ muốn tích cóp chút tiền, xây cho em ấy một cái phòngthí nghiệm dỗ em ấy vui vẻ hay sao, tại sao lại tức giận chứ?" Tề Chích cũngthừa nhận, khẩu khí tối hôm trước của anh ta hơi nặng, không có cách nào. Anhta mệt mỏi cả ngày về đến nhà, lại bị Chu Dật Minh chất vấn như vậy, hơn nữaChu Dật Minh vụng trộm tra xét anh cái gì đó mới phát hiện ra khoản tiền này......Đây không phải chứng minh là Chu Dật Minh không tin tưởng anh ta?

Sau lại cãi nhau một trận, Chu Dật Minh còn nói vài chuyện trước đây, cáigì mà anh ta phát tín hiệu với một người trước đó đã có ý với anh, lậy hồn, khiđó anh ta căn bản không biết đối phương có ý tứ với mình! Có điều, Chu Dật Minhlàm sao mà biết được? Rất rõ ràng, em ấy vụng trộm đi thăm dò !

Tề Chích biết Chu Dật Minh vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, chonên khiến chuyện của bọn họ kéo dài lâu như vậy, cũng biết Chu Dật Minh thươnganh, mới có thể khẩn trương như vậy, cũng muốn chặt chẽ nắm lấy mình,nhưng Chu Dật Minh không tin tưởng vẫn khiến anh ta có chút khó chấpnhận, cho nên, lời nói nặng như vậy mới có thể thốt ra.

"Anh thật không may mắn." Nghe xong Tề Chích nói rõ ngọn nguồn, Trần Mộcbình luận.

"Anh nói cái gì đó!" Chu Dật Cẩn liếc trắng mắt. Tuy rằng lần này là lỗicủa anh trai y, nhưng dù sao cũng là anh trai mình đúng không? Hơn nữa Chu DậtMinh cũng đau lòng, cũng biết mình đuối lí, bằng không hôm nay cũng không sảngkhoái mà đồng ý bế con cho y vậy– làm như vậy không phải để bọn họ có cơ hội rangoài liên lạc với Tề Chích hay sao ?

"Đây không phải là do anh cảm thấy vận may của mình rất tốt hay sao ?"Vẫn là Chu Dật Cẩn tốt nhất, an an ổn ổn, Trần Mộc cảm thấy mình càng ngày càngthích đối phương, đương nhiên, nếu Chu Dật Cẩn không đem hai đứa nhóc kia đặttrước hắn, hắn liền càng cao hứng .

"Hai người các cậu không cần ở đó mà liếc mắt đưa tình, tôi lập tức đếnđó, có lẽ chạng vạng sẽ đến nơi, các cậu ở bên ngoài chờ tôi đi." Tề Chích vộivàng mở miệng. Chu Dật Minh lấy được giấy thông hành của Đệ nhị, nhưng anh takhông có ý định này, chẳng lẽ phải dựa vào người khác mới có thể tới.

Cả ngày...... Tuy rằng rất thích ý cả ngày cùng Chu Dật Cẩn ở bên ngoài dạochơi, nhưng hai đứa nhỏ......

"Bọn em ở bên ngoài đợi anh, anh nhanh lên một chút." Chu Dật Cẩn mởmiệng, trẻ con ba bốn tháng, cũng không còn nhận thức như mới một hai thángnữa, hơn nữa chúng nó không cần uống sữa mẹ như con của Lưu Chân Chân, như vậyChu Dật Minh sẽ chăm sóc tốt cho con của bọn họ.

"Cám ơn !" Tề Chích ở nơi đó truyền đến âm thanh khởi động ô tô, như vậykhông cần bọn họ nhắc nhở anh ta cũng sẽ mau chóng chạy tới.

Bởi vì hiện nay thực vật có thể ăn được rất ít, kết cấu ẩm thực của conngười cũng xảy ra biến hóa rất lớn, trên cơ bản, đều lấy thịt làm món chính,nhưng ở nông nghiệp chi thành lại hoàn toàn không giống vậy, thức ăn ở nơi nàytỷ lệ thịt thấp hơn so với các nơi khác.

Đây là lần đầu tiên hai người ở chung với nhau sau khi kết hôn, đươngnhiên, bọn họ mới kết hôn cũng không bao lâu. Mua hai cái bánh rán kẹp rau xàlách và thịt, một ngụm lại một ngụm cắn ăn, tuy rằng không có dinh dưỡng mấy,nhưng tất cả lại vô cùng tốt đẹp hài hòa.

Đây là một thành thị im lặng, không giống tiết tấu nhanh chóng của cácthành thị khác, chuyện dạo phố, cũng chỉ có ở thành thị này mới có thể tự nhiênnhư vậy.

Nắm tay Chu Dật Cẩn, lấy ngón tay vẽ vào lòng bàn tay của đối phương bachữ "Anh yêu em", nhìn thấy Chu Dật Cẩn không phản ứng, lại thất vọng.

"Không phải là ba chữ kia sao ?" Chu Dật Cẩn quay đầu, thản nhiên mởmiệng, trong mắt lại nồng đậm sắc thái vung mừng.

Lúc trước, bởi vì nguyên nhân như vậy, y và Trần Mộc dường như không hềcó cảm giác đang yêu đương, nhưng hiện giờ y lại cảm thấy vô cùng cao hứng,muốn nắm lấy tay đối phương, vĩnh viễn không buông ra.

"Em viết trong lòng bàn tay anh một lần đi ?" Trần Mộc lập tức đắc ý,đánh rắn tùy côn.

"Có gì hay mà viết ?"

"Thì em cứ viết đi."

Đến cuối cùng, cho dù có nói ra ba chữ này hay không, hoặc là viết ra bachữ này, bọn họ đều hạnh phúc .

Đến lúc giữa trưa, Trần Mộc tìm một cửa tiệm, cố ý gọi mỗi món đồ ăn đềulàm ít một chút, sau đó một hơi gọi hơn mười loại đồ ăn, các loại rau dưa hiếmcó cũng gọi hết lên, còn có thịt dị thú, hương vị vô cùng tốt, hai người ăn đếnkhông thừa lại chút gì.

"Tiểu Cẩn, buổi chiều em muốn làm gì ?"

"Làm sao vậy ?" Nhìn Trần Mộc có biểu tình khác thường, Chu Dật Cẩn hỏi.

"Chúng ta đi mướn phòng đi !" ( :)) )

Tề Chích cả đường đi không hề dừng lại, vội vã đi tới nông nghiệp chithành, vì đuổi kịp thời gian mà ngồi bằng chuyên cơ, bởi vậy, vừa mới tới nơinày, liền thấy được vài vị lãnh đạo của nông nghiệp chi thành, bọn họ rất caohứng hoan nghênh thành chủ của Nghiên cứu chi thành đến đây.

Lúc trước, trong bốn thành thị cấp một của liên minh người Hoa, tuy rằngcấp cao của liên minh đều ở tổng hợp thành thị, nhưng Thức tỉnh chi thành mớilà ẩn ẩn là lão đại, thành chủ của Thức tỉnh chi thành, hầu như còn có thể ngồicùng mâm với những người lãnh đạo tối cao của liên minh, nhưng hôm nay, Nghiêncứu chi thành lại đem Thức tỉnh chi thành áp chế.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn nhận được điện thoại của Tề Chích, mới đem TềChích từ trong đám người lôi ra, trước mặt một đống lãnh đạo áo mũ chỉnh tề hàohoa phong nhã của Nông nghiệp chi thành, Tề Chích mặc một thân quần áo thườngphục, gương mặt một đêm không ngủ, ngay cả đầu tóc cũng chưa chải quả thật làvất hết mặt mũi của Nghiên cứu chi thành. Đương nhiên, Trần Mộc và Chu Dật Cẩnbiểu hiện cũng rất không xong, cuối cùng bọn họ vẫn đi thuê phòng, rồi còn ngủquên, sau khi bị điện thoại của Tề Chích đánh thức, không tránh được có chútluống cuống tay chân .

"Cậu nói xem sao tôi lại xui xẻo như vậy ?" Tề Chích cảm thấy mình rấtoan.

"Anh xui xẻo chỗ nào ?" Chu Dật Cẩn hỏi, nếu không phải Tề Chích vẫn cầuxin, anh trai y cũng không kết hôn với đối phương đâu!

"Tôi không xui xẻo...... Nhưng tôi có chút bị oan." Tề Chích cũng biết, ChuDật Minh đối với anh ta toàn tâm toàn ý, cũng làm không ít chuyện vì anh, hiệntại quay đầu ngẫm lại, Chu Dật Minh cũng bởi vì để ý đến mình nên mới làm nhưvậy, chỉ cần mình không thẹn với tâm, em ấy muốn xem thì cho em ấy xem !

Chu Dật Minh khuyết thiếu cảm giác an toàn, sợ mình rời khỏi em ấy, nhưngđợi đến khi hai người đều già đi, anh ta cũng không tin Chu Dật Minh còn có thểkiểm tra bộ đàm liên lạc của anh ta, đương nhiên, cũng có khả năng đợi Chu DậtMinh râu tóc bạc trắng, vẫn còn vụng trộm kiểm tra thông tin của anh ta, sau đórun run rẩy rẩy suy xét xem có phải anh ra có gian tình với mấy ông lão bà lãokhác hay không......

Quên đi, coi như tình thú là được rồi......

"Không phải anh ấy không tin anh, có lẽ anh ấy rất tự ti cho nên khôngtin chính mình, anh không phát hiện ra sao, chỉ cần anh đối tốt với anh ấy mộtchút, anh ấy đều sẽ thấy rất áy náy." Chu Dật Cẩn biết, anh trai mình biểu hiệnra bên ngoài thì cứng rắn, nhưng nội tâm lại nhẵn nhụi vô cùng, chỉ sợ còn nhớanh ấy không thể lưu lại hậu đại cho Tề Chích, nhưng lại càng không thể tha thứcho đứa trẻ mang gen của Tề Chích với người khác, cho dù gen này không biếtngười hiến.

"Tôi hoàn toàn không phát hiện ra......" Tề Chích sửng sốt, anh rất quan tâmtới Chu Dật Minh, nhưng điểm này thật đúng là không phát hiện ra.

"Về sau có cái gì anh cũng nói ra đừng gạt anh ấy, nếu để lâu, anh ấy sẽbuông bỏ tất cả." Chu Dật Cẩn mở miệng. Lại nói tiếp, bởi vì Trần Mộc lúc đầuphản ứng rất đạm, y cũng từng nghi thần nghi quỷ, nhưng qua một thời gian, nhìnTrần Mộc có vài động tác sẽ chỉ làm trước mặt mình, có vài thứ cũng chỉ nói chomình biết, liền yên ổn trở lại.

Thời điểm ba người trở về, đương nhiên là đạp xe về .

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn hào phóng để một chiếc xe đạp cho Tề Chích, sauđó hai người đi một chiếc khác, Tề Chích vội vã gặp Chu Dật Minh, hận không thểkhiêng chiếc xe đạp này chạy về, nhưng cuối cùng vẫn phải lựa chọn mang theomột sọt rau dưa trở về. Cái xe đạp cứ thế bị anh ta dùng tốc độ lái chiến xa,chân đạp đến độ cuối cùng chẳng còn lại gì, báo hỏng y như cái máy chạy bộ trướckia của anh ta, mà chiếc xe đạp này cũng anh dũng hy sinh thân mình .

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đương nhiên không muốn bản thân đầu đầy mồ hôinhư vậy, cho nên hai người thay nhau lái, Trần Mộc còn dùng dị năng của mìnhlàm giảm sức cản không khí, cứ gọi là nhàn nhã tự tại !

Thời điểm Chu Dật Minh nhìn thấy Tề Chích, cũng không giống với Tề Chíchtưởng tượng là sẽ nổi trận lôi đình không để ý đến mình, anh nhìn Tề Chíchtrong chốc lát mới mở miệng:

"Em xin lỗi."

Đêm qua anh còn có chút hối hận, nhưng vẫn định qua hai ngày mới trở về,hiện giờ nhìn thấy Tề Chích phong trần mệt mỏi đuổi tới, nhất thời mềm lòng .

Mặc kệ Tề Chích làm gì, chỉ cần không yêu người khác, chỉ cần không cóngười bên ngoài, như vậy anh vẫn sẽ thương anh ta, nếu không, sợ là ngọc đá đềuvỡ !

"Anh cũng rất xin lỗi, khi đó anh không nên cãi nhau với em, còn có, anhtích cóp vốn riêng là muốn cho em một kinh hỉ, không phải lúc trước em nói muốnxây một phòng thí nghiệm của mình hay sao ? Còn có, công việc thành chủ nàyliên lụy đến cả hai người chúng ta, anh còn muốn từ chức sau đó anh đi săn cònem ở nhà làm thí nghiệm!" Tề Chích ôm cổ đối phương.

"Mấy thanh niên bây giờ, sao lại cứ thích khanh khanh ta ta trước mặt mộtông già như tôi?" Trương Lê cười tủm tỉm mở miệng, nhưng cũng có thể nhìn rasắc mặt không tốt lắm, Trần Mộc giao con trai cho ông, hôm nay ông dẫn theo nósuốt một ngày, chỉ sợ đã cảm nhận được sự khổ cực khi nuôi con, lại nghĩ đếnviệc sắp có mười hai đứa......

Lúc nhìn thấy Trần Mộc và Chu Dật Cẩn có biểu tình sung sướng khi ngườigặp họa, Trương Lê nghiêm túc mở miệng:

"Ta lại xin thêm bốn chuyên gia nữa!"

Tổng cộng sáu người chuyên gia chăm sóc trẻ, còn có ông và Đệ nhị, ôngcũng không tin không thể canh chừng một đám trẻ con !

Hết chương 98

Chương 99: bịcầu hôn

Rau dưa bọn họ mang về được giao cho quản gia của Trương Lê, nghe đượctao ngộ của Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, ông cười cười:

"Những rau dưa này khẳng định không thành vấn đề, người nọ tôi biết, lãothái thái đã ở trong này vài thập niên, không có con cái ."

Tốt như vậy, Trần Mộc và Lưu Chân Chân xuống bếp, theo cách nói của quảngia, đem rau dưa này xào lên, còn có một loại rễ cây thực vật, liền lấy thịthầm với chúng.

Hương vị đồ ăn rất tốt, ăn hung nhất tất nhiên là Tề Chích đã đói bụngmột ngày, ăn nhiều nhất, không thể nghi ngờ chính là A Hổ.

A Hổ có quản gia cố ý nướng thịt dị thú, ngồi xổm bên cạnh bàn, ăn đếnsung sướng, thuận tiện còn làm nũng với Trần Mộc, muốn một chút đồ ăn ở trênbàn, nó là kiểu tanh mặn đều không kị, có điều lại càng thích ăn thịt.

Lưu Chân Chân nấu riêng cho con gái hai loại rau, tán thành bột, sau đódùng thìa đút cho cô nhóc. Lương Duyệt ăn hai miếng, lại không chịu ăn nữa mànhìn chằm chằm vào chiếc đũa của cha mình.

Lương Thụy dùng đũa gắp một ít rau dưa đút cho cô nhóc, nó liền lập tứchưng phấn mà ăn hết, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc đũa, tựa như bột raudưa trong chiếc thìa và rau dưa trên đũa là hoàn toàn khác nhau vậy.

Trương Lê cười tủm tỉm nhìn một màn này, đột nhiên nhìn về phía Trần Mộc:

"Có khả năng tôi phải rời đi một chuyến."

"Có chuyện gì sao ?" Trần Mộc hỏi.

"Tôi đã sớm cảm thấy mình có khả năng đột phá, nhưng luôn không thể chạmtới điểm kia, gần đây vẫn mang theo A Hổ, cảm giác của tôi đã tốt hơn rồi, cóđiều muốn đột phá, dường như vẫn cần một cơ hội." Từ lúc mạt thế bắt đầu, vô sốngười đều dừng lại ở ngưỡng cửa giữa cấp mười và cấp mười một, ông cũng khôngngoại lệ, mà đột phá, dù sao cũng phải dưới một áp lực nào đó mới có thể thànhcông.

"Quả thật như thế, có điều, Đệ nhị hẳn là hi vọng ngài sẽ trở về trước khiđám nhóc kia ra đời." Trần Mộc biết Trương Lê muốn mang A Hổ đi, mới trưng cầuý kiến của mình. Tuy rằng hắn không hề muốn để A Hổ rời khỏi mình, nhưng TrươngLê đột phá là chỉ có chỗ tốt không hề có chỗ xấu.

Ôm lấy A Hổ đã thu nhỏ, Trần Mộc thở dài, cũng chỉ có thể đợi hai nămnữa, hơi thở trên người A Hổ biến mất sạch sẽ, A Hổ mới có thể vĩnh viễn ở cùngmột chỗ với hắn.

"Miêu ô......" A Hổ liếm liếm tay của Trần Mộc, người nơi này đều biết nó cóthể biến lớn, cho nên lúc này nó vô cùng tùy tâm sở dục, lúc chơi đùa một chỗvới linh thú Tiểu Bảo thì sẽ nhỏ đi, nhưng khi ép buộc hai con liệp báo thú còncó viên hầu thú thì sẽ biến lớn, một chút áp lực cũng không có. ( tùy tâm sởdục : tùy ý mà làm_

"A Hổ đi theo tôi, cậu có muốn đi cùng hay không?" Trương Lê lại hỏi.

"Tôi ? tôi không đi." Trần Mộc nhìn nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ trên giườngở bên cạnh, hiện giờ hắn đã làm cha, cũng không thể giống như trước tùy tâm sởdục !

"Nếu có cơ hội, cậu và Chu Dật Cẩn cũng nên đi ra ngoài một chút, haingười các cậu đều nên có không gian để tiến thêm một bước." Trương Lê mở miệng.

Lúc Trương Lê rời đi đã liên lạc với Đệ nhị, con của bọn họ phải hơn támtháng nữa mới ra đời, sau đó, ông mang theo A Hổ, rời khỏi nơi này.

Trương Lê rời đi cũng không ảnh hưởng quá lớn đến mọi người, mà sau khiTrương Lê rời đi không bao lâu, Tề Chích và Chu Dật Minh đã làm lành với nhaucũng rời đi, vốn Chu Dật Minh bởi vì quá mức yêu thích con của em trai mà muốnở lại thêm mấy ngày, nhưng Tề Chích rõ ràng không bằng lòng cuộc sống như vậy,hai người thương lượng với nhau cả buổi tối, cuối cùng vẫn rời đi.

Con trai của Trần Mộc là một nhóc rất hoạt bát lại không sợ người lạ, rấtdễ dàng ở chung với người khác, mấy ngày nay thường thường kề cận với ngườinguyện ý ôm nó đi khắp nơi còn dung túng một vài bệnh vặt là Chu Dật Minh,trước khi Chu Dật Minh rời khỏi, hai người càng lưu luyến không muốn chia tay,đương nhiên, đứa nhỏ mới được năm thángđối với người ngoài cha mẹ của mình, chỉsợ quay đầu là đã quên.

Tính cách con gái của Trần Mộc lại hoàn toàn tương phản, cả ngày kề cậnChu Dật Cẩn, nếu không thì là Lưu Chân Chân, Trần Mộc được xếp thứ ba, nhữngngười khác vừa ôm liền sẽ khóc, Chu Dật Minh dỗ nhóc thật lâu mà nó cũng chưahề để lọt vào mắt xanh của mình, đành chỉ có thể xoay người đi ôm anh trai.

Người sống ở nơi này quả thật quá ít, có thời gian rảnh, Trần Mộc cũng sẽmang theo Chu Dật Cẩn và hai đứa nhỏ ra ngoài đi dạo một vòng, mỗi lần nhìnthấy các cửa hàng màu sắc sặc sỡ, hai đứa nhỏ đều đặc biệt hưng phấn. Bọnhọ cũng thường hay chạm mặt lão thái thái cho rau dưa hôm trước, bà lãovô cùng thích trẻ con, càng khó tin hơn đó là bà có thể được con gái của TrầnMộc yêu thích, mỗi lần bà trêu một chút, cô bé đều cười rộ lên.

Không có A Hổ ở đây, Trần Mộc cũng tin tưởng thực lực của bản thân vàphòng hộ của liên minh, cho nên không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện, nhưng thờiđiểm phát hiện trong đám người có một người ngoại quốc có thực lực cấp chín,hắn biết mình đã sơ ý.

Có điều, chỉ sợ cấp cao của liên minh người Hoa cũng đánh chủ ý lên ngườiA Hổ đi ? Nếu không một cao thủ của quốc gia khác, sao có thể xuất hiện tạinông nghiệp chi thành nơi rất khó lấy được giấy thông hành này?

Trần Mộc đã đạt tới cấp mười, cao thủ cấp chín hắn không để vào mắt,nhưng vẫn còn các con ở đây, hắn không dám khinh thường. Tuy rằng rất muốn biếtmục đích đối phương tới nơi này, nhưng hắn cũng không có hành động gì, chỉ mangtheo Chu Dật Cẩn trở về biệt thự của Trương Lê.

Có điều, hắn không tìm đối phương, đối phương cũng sẽ tìm đến hắn, quahai ngày, thời điểm hắn định bụng rời khỏi lục nguyên, lại đụng phải đốiphương.

"Cô là ai ?" Trần Mộc hỏi.

"Trần Mộc ?" Tiếng Trung của người nọ không tốt lắm, khi nhìn thấy TrầnMộc thì quái thanh quái khí kêu một tiếng. Đây là một cô gái con lai giữa ngườida đen và người da trắng, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, đương nhiên quan trọng nhấtlà thực lực của cô vô cùng mạnh.

"Đúng vậy" Thời điểm khi Trần Mộc còn ở trong biển, không ít lần bị tinhthần lực cường đại của đại bạch sa gây rối, lúc này cũng nhanh chóng phát hiệntinh thần lực mệnh mông trên người đối phương

"Dị năng giả tinh thần?"

"Anh, biết ?" Cô gái đối diện hỏi.

"Cảm nhận được." Đại bạch sa thực lực cao cường, tinh thần lực càng mạnhđến độ có thể trao đổi với con người, Đệ nhị cũng từng nói qua, cấp mười mộthẳn có liên quan đến tinh thần lực, cho nên Trần Mộc rất chú ý điểm này.

"Tôi, tìm anh, có việc."

"Chuyện gì ?" Trần Mộc lạnh lùng nhìn đối phương, phòng hộ của lúc nguyênrất tốt, nhưng hắn vẫn sợ hãi mấy người Chu Dật Cẩn sẽ bị thương tổn, lúc nàyđột nhiên cảm thấy mình không nên thống khoái để Trương Lê mang theo A Hổ rờiđi như vậy.

"Tôi, muốn gả cho anh." Cô gái đối diện nói ra một câu khiến cho Trần Mộckhông biết nên làm thế nào mới tốt.

"Gả cho tôi ?" Trần Mộc mở to hai mắt, hai đời làm người, còn chưa từng cóai cầu hôn hắn đâu !Mà hẳn cũng không phải là cầu hôn, lời nói của cô gái này,bình tĩnh giống như nói tôi muốn ăn cơm vậy.

"Đúng vậy." Người nọ gật đầu,.

"Tôi muốn sinh một đứa bé có thực lực mạnh nhất, đương nhiên, nếu anhkhông cưới tôi, cho tôi một ít gen của anh cũng được, tôi sẽ giáo dục con chúngta thật tốt, về sau cũng sẽ để nó nhận người cha là anh, anh lại không phảimệt."

Trần Mộc đột nhiên nhớ tới Chu Dật Cẩn từng nói, sau khi Nghiên cứu chithành tuyên bố thành quả nghiên cứu, có rất nhiều người muốn tế bào của cao thủhoặc là danh nhân, lại không ngờ rằng, bản thân sẽ có một ngày như vậy:

"Cô là dị năng giả tinh thần của liên minh Châu Phi đúng không? Cô trở vềđi, việc này không có khả năng ."

"Vì sao, không có khả năng ?" Người nọ lại hỏi:

"Tôi có thể làm tình nhân của anh, tôi không xinh đẹp sao ?"

"Tôi đã có vợ." Trần Mộc mở miệng. Hắn chán ghét thống hận nhất chính làphản bội, càng đừng nói tới hiện giờ hắn yêu Chu Dật Cẩn rất sâu đậm, cho dùhắn không thích Chu Dật Cẩn, nếu đã ở cùng một chỗ thì hắn sẽ không phản bội.

"Vậy anh, cho tôi một ít tế bào của anh ? Sớm biết như vậy thì lúc trướctôi đã tham gia trận đấu, nói không chừng tôi còn có thể lấy được tế bào củaanh." Câu trước cô nói bằng tiếng Trung, câu sai lại nói bằng tiếng Anh.

"Cho dù cô lấy được tế bào của tôi, viện nghiên cứu cũng sẽ không giúp côtạo ra con!" Nếu không phải đối phương là một cô gái lại không có ác ý, hắn đãsớm một vuốt tát bay người đi rồi, hiện tại hắn cũng đang có xúc động muốn làmnhư vậy.

"Cho nên, tôi muốn gả cho anh." Đề tài lại trở về ban đầu.

Trần Mộc phi nhanh tới dùng khu vực dị năng của cấp mười, đem đối phươngđẩy vào khu vực của mình, sau đó thừa dịp đối phương không phòng bị liền đánhngất.

"Đi ra !" Trần Mộc cũng không tin, nơi này không có người giám thị !

"Trần tiên sinh." Một người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng xuấthiện, ông ta là dị năng giả ẩn nấp, thể trạng thân thể rất kém, dị năng lại lợihại, rõ ràng chỉ có cấp tám, Trần Mộc lúc trước cũng chỉ ẩn ẩn cảm giác được sựtồn tại của ông ta mà thôi.

"Đây là ý gì ?" Trần Mộc đem cô gái ném xuống đất, nếu hắn không cong, cólẽ còn có thể thương hương tiếc ngọc một chút, nhưng quả thật hắn cong.

"Này...... Trần tiên sinh, liên minh vẫn luôn không có dị năng giả trênphương diện tinh thần, mà Trương tiên sinh lại rất tôn sùng tinh thần lực."Người trung niên cân nhắc một chút, nói thật.

Ý tứ này là muốn để hắn trở thành ngựa đực ? Trần Mộc rất có xung độngmuốn một cước đem người trước mắt đạp ngã:

"Anh tốt nhất đừng để cho cô ta xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa."

"Trần tiên sinh......"

"Anh hi vọng về sau đối với mọi chuyện của liên minh tôi đều làm nhưkhông thấy sao ?" Trần Mộc cười cười.

Một dị năng giả không khí cấp mười, dù sao so với dị năng giả hệ tinhthần khó có khả năng xuất hiện cũng quan trọng hơn, Trần Mộc phát hỏa, lập tứckhiến đối phương khúm núm giải thích, sau đó ôm lấy cô gái dưới đất, nhanhchóng rời khỏi.

Cô gái dị năng giả này của liên minh Châu Phi, rất tôn trọng cường giả,cho nên sau khi biết được ý tưởng của cô, liên minh liền cung cấp một ít tiệnlợi, dù sao cô cũng đã đến liên minh người Hoa, đứa nhỏ sao, dù thế nào cũngphải đi theo cha mà.

Nghẹn một bụng lửa giận, vốn tưởng là người muốn đánh chủ ý lên A Hổ, ítnhất cũng gọi là tới tìm ngược, cũng không ngờ được cuối cùng lại là một ngườiđến cầu con......

Thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị, sau khi về nhà, TrầnMộc liền thẳng thắn với Chu Dật Cẩn về diễm ngộ của mình hôm nay, sau đó, đổilấy sự diễu cợt của cả nhà.

Trần Mộc vốn nghĩ rằng đây chỉ là bản nhạc đệm nho nhỏ, không ngờ qua nửatháng, khi hắn mang theo Chu Dật Cẩn và hai đứa nhỏ ra ngoài, thế nhưng lạiđụng phải đối phương.

"Tại sao cô còn ở nơi này?" Khẩu khí của Trần Mộc rất không tốt.

"Tôi chỉ muốn lấy một ít tế bào của anh mà thôi." Tiếng trung của đốiphương đã tiến bộ rất nhiều, đúng lý hợp tình mở miệng, lại nhìn về phía đứanhỏ trong lòng Trần Mộc:

"Đây là con của anh ? Tinh thần lực rất cao, nếu anh sinh con với tôi,chỉ sợ sẽ càng lợi hại !"

"Tôi vĩnh viễn sẽ không sinh con với cô." Trần Mộc mở miệng.

"Như vậy con của anh thì sao ? Tôi muốn theo đuổi con anh, nó thừa kế gencủa anh, hẳn cũng rất lợi hại có phải hay không ?" Ánh mắt đối phương thẳng tắpnhìn đứa nhỏ trong lòng Trần Mộc, thật giống như đang nhìn một miếng bánh ngọtmỹ vị.

"Xin lỗi, con của tôi không có khả năng cưới một bà lão làm bạn lữ, tôicũng không muốn để cho cô trở thành con dâu của tôi." Chu Dật Cẩn cũng có chútphát hỏa, vốn còn muốn chê cười Trần Mộc, nhưng tình huống hiện giờ lại hoàntoàn khác, người phụ nữ này dám đánh chủ ý lên con trai mình !

"Đáng tiếc White của Bắc Mĩ đã chế, cậu lại chỉ có cấp tám" Cô gái kianhìn về phía Chu Dật Cẩn, một bộ dáng tính toán suy nghĩ

"Dị năng giả hệ thực vật cũng tốt lắm."

Trần Mộc lần thứ hai đánh hôn mê cô ta, nếu không phải sợ sẽ có tranh cãiquốc tế, hắn còn muốn giết cô gái này, đánh chủ ý đến người đàn ông của mìnhthì thôi đi, ngay cả con trai của mình cũng không tha !

"Vậy mà bị một người phụ nữ khinh thường" Chu Dật Cẩn cảm thấy, có lẽ bảnthân cũng nên tiếp xúc với A Hổ nhiều một chút, lúc trước chiếm được tinh hạchcủa hươu cao cổ cấp chíp, y đã ẩn ẩn cảm thấy được mình sẽ đột phá.

Hiện giờ y mới chỉ cấp tám, thấp hơn Trần Mộc hai cấp...... Lúc trước y nghĩTrần Mộc đã xảy ra chuyện, đối với thực lực của mình cũng không để ý, nhưngtình huống hiện giơ bất đồng, Trần Mộc nói không chừng còn có thể đột phá cấpmười một, như vậy, có khi Trần Mộc vẫn còn trẻ, tóc y thì đã trắng xóa!

"Mấu chốt không phải cái này !" Trần Mộc rất muốn thuyết minh bản thân vôcùng buồn bực, nhưng nghĩ đến mình mới là người đầu tiên bị đánh chủ ý, lập tứckhông dám nhiều lời.

"Hử ?" Chu Dật Cẩn nhìn hắn một cái.

"Người phụ nữ này quả thật rất đáng giận !" Trần Mộc muốn tìm ra hơi thởcủa người lần trước, lại phát hiện đối phương hoàn toàn không tồn tại, có lẽliên minh cũng không có cách nào với cô gái này ?

Thời gian trôi thật sự nhanh, đứa bé nho nhỏ đang dần dần trưởng thành,hai đứa nhỏ tròn vo đang học xoay người, cũng học ngồi xuống, mà Lương Duyệt đãcó thể tự mình đi đường.

Đợi khi con trai của Trần Mộc đang đứng chơi vơi trên giường, thời điểmsắp ngã đến nơi, Chu Dật Cẩn quýnh lên, xa xa dùng dây leo quấn lấy con, tốc độnhanh hơn bình thường rất nhiều, vậy mà đột phá lên cấp chín.

"Có lẽ, đợi đến khi Trương Lê đối mặt với mười hai đứa trẻ, hẳn ông ấy cóthể đột phá cấp mười một." Trần Mộc đột nhiên nhớ tới Đệ nhị vẫn không có tintức gì.

Từ sau khi Trần Thiên Hoa biết đi, chỉ cần có cơ hội sẽ đi ra ngoài, thithoảng lại té một cái, nó sẽ nhìn chung quanh xem có người hay không, sau đóxác định mình có muốn khóc hay không, tương đối mà nói, Chu Thiên Nhạc lại rụtrè hơn, cô nhóc và anh trai cùng ra đời, nhưng anh trai tám thánh đã đi khắpnơi, cô lại vẫn cứ ngồi im một chỗ như trước, chơi một vài thứ màu sắc rực rỡ,sau đó nhìn anh trai của mình đi quá xa bị ôm trở về.

Trần Thiên Hoa chẳng những thích lộn xộn, còn bởi vì thường có người hônhôn cậu ta, cậu ta bắt được người nào thì sẽ hôn người đó, lúc đầu đều hôn emgái mình, nhưng cậu nhóc thường ra tay quá nặng, sẽ làm Chu Thiên Nhạc khóc, saunày học ngoan, chuyên môn đi hôn hôn các cô các dì đi trên đường. Lương Duyệtim lặng, tính tình cũng tốt, bị cậu nhóc ôm đầu giương miệng hôn không tiêuchuẩn đến mặt đầy nước miếng cũng không khóc, ngại ngùng cười cười, sau đó lạingoan ngoãn ngồi im để cháu mình lấy những đồ vật trong suốt sáng lấp lánh trênngười, đương nhiên, có đôi khi Trần Thiên Hoa cái tên tiểu ma vương này tâmhuyết dâng trào kéo cặp tóc trên đầu cô của mình, lập tức có thể khiến cô gáinhỏ khóc lớn, Lương Duyệt vừa khóc, sẽ hô "Bảo bảo đánh, bảo bảo đánh" Sau đóđi tìm cha hoặc mẹ mình cáo trạng.

Sau đó Trần Thiên Hoa vẫn ở tại chỗ, nếu đắc thủ sẽ bắt đầu thưởng thứckẹp tóc hoặc dùng chính miệng của mình để thử độ cứng của răng, nếu không đắcthủ, liền sẽ nhìn chung quanh xem có người hay không rồi xác định mình có muốnkhóc hay không......

Trần Thiên Hoa đi được là khi đã chín tháng, có thể dựa vào lan cangiường để đứng lên, nhưng Chu Thiên Nhạc vẫn ngoan ngoãn ngồi như trước, ngẫunhiên xả cổ họng "A","A" Vài tiếng.

Thời điểm Trần Thiên Hoa mười tháng, có một lần có hứng thú nồng hậu vớivòng trên cổ Lưu Chân Chân, giật không được liền muốn khóc, vốn Chu Thiên Nhạcngồi ở xa xa đang nắm lấy một viên tiểu màn thầu mà Trần Mộc tự tay làm cho vàomiệng lại đột nhiên đi tới đây, một cái tát đánh lên mặt anh trai mình:

"Bảo bảo đánh !"

Tuy rằng âm còn chưa rõ, nhưng những lời này khiến cho người ta có chútkhông nói được gì, nhưng Chu Thiên Nhạc có thể nói, hơn nữa đi cũng không vữngchắc, lại tuyệt không giống anh trai của mình vừa mới bắt đầu đi đã té mặt hônđất

"Nhạc Nhạc ! gọi ba ba, gọi ba ba." Từ lúc Chu Thiên Nhạc nói một câu côcô của nhóc hay nói, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn bắt đầu đuổi theo bắt cô nhóc gọiba ba, mỗi ngày kêu lúc nào cũng kêu.

"Các cậu không sợ nó sẽ nghĩ nó gọi là ba ba chứ ?" thời điểm Trương Lêđi vào nhà của mình, liền nhìn thấy Trần Mộc ở khắp nơi xếp gỗ, sau đó con gáihắn sẽ lấy mảnh gỗ ở cao nhất, mà con trai hắn sẽ đem đống gỗ đẩy ngã.

Đợi đến khi đẩy xong, hai đứa nhỏ liền nhìn Trần Mộc, sau đó Trần Mộc ngoanngoãn tiếp tục xếp, thuận tiện lần lượt lặp lại:

"Ba ba, ba ba, ba ba ba ba ba ba." Đều có thể hát thành một bài !

Nhìn thấy Trương Lê, có lẽ là do mới mẻ, Chu Thiên Hoa đột nhiên mởmiệng:

"Ba ba ba ba ba." Âm điệu có cao có thấp , âm thanh cuối cùng càng thêmvang dội.

"Hoàn hảo, không phải gọi ba ba......" Trần Mộc ghen tị liếc mắt nhìn TrươngLê một cái, tiếp tục gọi con gái mình nữ nhi:

"Ba ba !"

"Ba ba." Trần Thiên Hoa kêu một tiếng, bình tĩnh bắt đầu chơi món đồchơi.

Hết chương 99

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu bao tử là manh vật ~

Edit: Bắt đầu từ chương sau sẽ đặt pass toàn bộ cho đến hết, đềnghị các đồng chí kéo lên trên xem trang pass, ở trong đó đã có đầy đủ gợi ýrồi, pass đều là tên riêng nên cũng không khó lắm, chỉ cần đọc truyện đều sẽ biếtđược. Chúc các đồng chí giải pass vui vẻ, và các đồng chí nhớ đừng cmt kiểu:cho t xin pass, mail của t là xxx.com :)))) t sẽ không rep đâu

Chương 100: Trương Lê đột phá

Trương Lê đã trở lại, nhưng vẫn chưa đột phá, ông đã ở độ cao như vậy,muốn trải qua cuộc chiến sinh tử là rất khó , ở bên ngoài dạo qua một vòng, tìmmột vài dị thú cấp luận bàn một chút, vài lần đụng đến cánh cửa cấp mười một,lại vẫn không thể đột phá.

"Vậy hiện giờ ông định làm thế nào?" Trần Mộc ôm A Hổ, đã lâu không đượcgặp A Hổ, hắn thật đúng là rất nhớ, A Hổ cũng rất cao hứng khi có thể nhìn thấyTrần Mộc,"Miêu miêu" làm nũng. Tuy rằng Trương Lê chăm sóc nó rất tốt, thực lựccủa nó cũng bởi vì chiến đấu với dị thú mà biến cường, nhưng vẫn là chủ nhântốt nhất !

"Đều đã qua nửa năm, nhưng cũng không có tiến triển gì, tôi sẽ trở lại ."Trương Lê mở miệng, ông biết, hiện giờ ông phải đi tìm đại bạch sa đánh mộttrận thì mới có hi vọng đột phá, nhưng khả năng lớn hơn là chết ở nơi đó.

Nếu là trước đây, tất nhiên ông sẽ đi thử, nhưng hiện tại lại không muốn,con đại bạch sa kia cũng chỉ là do tịch mịch quá nên muốn tìm đồng bạn dị thúmà thôi, ông không tất yếu phải liều mạng với đối phương, mà ông...... cũng hi vọngcó thể chết ở trong này mà không phải ở ngoài kia, cũng muốn nhìn thấy con củamình và Đệ nhị.

"Ngài có muốn đi tìm con đại bạch sa kia thử xem không?" Trần Mộc hỏi,nếu có thể cảm thụ khí thế của đại bạch sa một chút, đối với đột phá của TrươngLê cũng rất có ích.

Trồng nấm trong biển hơn một năm, Trần Mộc đối với con đại bạch sa kiacũng có hiểu biết, dưới tình huống nó tốt bụng có thể thương lượng, nếu nói mộtchút thì nó có thể chỉ điểm cho Trương Lê.

"Đại bạch sa ?" Trương Lê thở dài, hơi hơi nhíu mày.

"Có thể trao đổi với nó một chút, không cần chiến đấu sinh tử là được, ngàicó muốn đi viện nghiên cứu nhân bản cho nó một con đại bạch sa con hay không?"Trần Mộc hỏi.

"Có biện pháp tốt như vậy, tôi cũng muốn đi viện nghiên cứu." Trương Lêmở miệng, con của ông đã được bảy tháng, ông cũng rất muốn đi nhìn thử.

"Chúc ngài may mắn." Trần Mộc cười cười mở miệng, đột nhiên phát hiện contrai mình nổi giận kêu lên, hắn vài bước đi qua, liền nhìn thấy thằng nhóc nàyđang nghiến răng nghiến lợi giựt mấy đồ trang sức trên giầy của mình, có loại ýchí không giựt xuống được sẽ không bỏ qua, vừa kéo vừa tức giận kêu lên.

Tình huống như vậy, không phải mình có thể xử lý ...... Trần Mộc bất đắc dĩnhìn con trai mình rốt cục đem trang sức giựt đứt ra, sau đó giống như đánhthắng trận mà bắt đầu tiến công chiếc giầy khác.

Vài ngày trước, thằng nhóc còn muốn lấy mấy cái điều khiển để ở đầugiường, kéo một giờ đồng hồ cũng không hề rời lực chú ý, cái đó gọi là bướngbỉnh. Chu Dật Cẩn sợ nó bị thương đầu ngón tay nên mở ra, kết quả nó lập tứckhóc lớn lên, sau đó, hắn phải đem mấy thứ đấy nới lỏng để thằng nhóc lấyxuống, nó rốt cuộc mới ngoan ngoãn đi ngủ, hiện tại, không phải chỉ là một đôigiáy hay sao, để nó chậm rãi giựt đi!

Hắn vuốt vuốt A Hổ trong lòng, hiện tại hẳn nên đi nấu mấy món ngon khaoA Hổ, còn có Tiểu Bảo, gần đây vẫn nhớ thương A Hổ đấy !

Thời điểm buổi tối ăn cơm, Trần Mộc một mực đắc ý — Chu Thiên Nhạc dẫnđầu gọi hắn là ba ba! Sau đó, hắn tiếp tục dạy con gái gọi ba ba, ý đồ muốn congái lại gọi thêm một tiếng ba ba nữa.

Chu Thiên Nhạc ngồi ở ghế ăn cơm của mình hiếu kì nhìn thức ăn trên bàn,hoàn toàn không để ý đến hắn, sau khi Chu Dật Cẩn đút cho cô nhóc mấythìa rau, cô liền cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Dật Cẩn đang ngồi một bên:

"Ba ba, ôm !"

Trần Mộc thương tâm, chỉ có thể xoay người đi ôm con trai, Trần ThiênNhạc há to miệng muốn ăn , nhìn thấy Trần Mộc gắp một miếng thịt bỏ vào miệngmình, lập tức phát hỏa,"A ô" Một ngụm cắn vào miệng Trần Mộc– đứa nhỏ này đãlớn rồi nha!

Ngày hôm sau Trương Lê liền rời đi, sau khi Chu Thiên Nhạc học được cáchgọi ba ba, mỗi ngày đều đem từ này đặt ở bên miệng, có điều càng khiến chongười ta buồn bực là cô nhóc gọi rất nhiều người là ba ba, ví dụ như, sau khiLương Duyệt gọi Lương Thụy là ba ba, cô nhóc cũng sẽ vui tươi hớn hở mà gọi baba theo.

"Chúng ta nên dạy nó cách phân biệt." Trần Mộc bất đắc dĩ , lúc trước bởivì muốn dạy nó tập nói, tất cả mọi người đều dạy nó gọi ba ba, vậy mà lại cóvấn đề !

Có điểu, trẻ con mười hai tháng, dù sao cũng vẫn biết vài thứ này nọ, họcvài ngày, cô nhóc đã biết ba ba là chỉ hai người Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, càngbiết chỉ cần nhóc quát to một tiếng ba ba, sẽ có hai người chạy tới, sau đó, cônhóc liền vô cùng yêu thích hoạt động này, không có việc gì cũng đều kêu to vàilần, không biết có phải do bị cô nàng lôi kéo hay không, ngay cả Trần Thiên Nhạc,cũng chậm chậm học kiểu gọi người này.

Sau đó, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn lại phát hiện ra hai vấn đề, đều là baba, hai người bọn họ không thể phân biệt rõ ràng!

"Trần Mộc, để hai đứa nhỏ gọi em là ba ba, gọi anh là phụ thân đượckhông?" Chu Dật Cẩn nằm trên người Trần Mộc, lấy ngón tay xẹt qua lồng ngực đốiphương, nhẹ nhàng mà hôn bụng dưới của đối phương.

"Gọi phụ thân có phải không được thân cận hay không? Sao không phải gọiem là cha gọi anh là ba ba ?" Chu Dật Cẩn chủ động khiêu khích Trần Mộc rấthưởng thụ, có điều, vẫn gọi mình là ba ba thì tốt hơn !

"Gọi cha chỉ là Thiên Nhạc còn tốt, Thiên Hoa về sau là một đại tiểu hỏatử, chẳng lẽ còn dính lấy em gọi cha ?" Chu Dật Cẩn vươn đầu lưỡi liếm, đầulưỡi đảo quanh rốn của Trần Mộc. ( 个大小伙子 cái nàylà sao nhỉ ? )

"Nhưng......" Trần Mộc lại mở miệng muốn phản đối, nhưng hắn còn chưa kịp nóixong, bởi vì Chu Dật Cẩn đã làm một chuyện vô cùng can đảm.

Đây là lần đầu tiên Chu Dật Cẩn hôn bụng dưới của hắn, còn ngậm của hắn,cảm giác ấm áp khiến Trần Mộc không thể nhịn được nữa, thời điểm đầu lưỡi củaChu Dật Cẩn lướt qua lỗ nhỏ của hắn, sao hắn còn có tâm trí mà đi tranh cãi vềmột cái xưng hô?

Điên cuồng một buổi tối, Trần Mộc một lần nữa bắt đầu dạy hai đứa nhỏ gọiphụ thân, nhưng từ phụ thân này cũng không dễ gọi như ba ba, đứa nhỏ có thể nóimột vài lời đơn giản biểu đạt ý kiến của mình, nhưng vẫn chưa thể học được.

"Đối với hai đứa nhỏ, Tiểu Cẩn trả giá nhiều hơn con, tuy rằng con cũngyêu hai đứa nhỏ, nhưng lại không thể làm được như Tiểu Cẩn, dù sao Tiểu Cẩn mớilà người vẫn luôn ở cùng chúng nó, giống như Lương Thụy, ông ấy không trải quatám tháng mang thai, cho dù cũng đem Duyệt Duyệt sủng lên tận trời, lại thườngkhông thể hiểu được một vài tâm tư nho nhỏ của Duyệt Duyệt." Lưu Chân Chân cườimở miệng. Tâm tư của Lương Duyệt, cũng chỉ có bà là hiểu rõ nhất, khi LươngDuyệt còn nhỏ, bà nghe thấy tiếng khóc đã biết Lương Duyệt là muốn ôm hay làmuốn ăn.

"Con biết." Trần Mộc cũng biết Chu Dật Cẩn rất dụng tâm với hai đứa nhỏ,giống như buổi tối, chỉ cần chúng có động tĩnh, hắn sẽ bởi vì quá mức cảnh giácmà tỉnh lại, Chu Dật Cẩn lại là phản ứng theo bản năng.

"Hơn nữa giáo dục đứa nhỏ, dù sao cũng phải có một người đóng mặt trắngmột người đóng mặt đỏ, nếu không hai đứa nhỏ kia đều sẽ không nghe lời!" LưuChân Chân bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm, Lương Duyệt có đôi khi cũng sẽ có yêucầu quá phân, đều là bà nghiêm mặt cự tuyệt, không có cách nào, Lương Thụy chỉcần con gái muốn, cái gì cũng đều có thể đồng ý.

"Mẹ, mẹ." Lương Duyệt nho nhỏ chạy lại đây, cô nhóc là một ngườicẩn thận, đi đường cũng chậm, nhưng lại vô cùng vững chắc.

"Làm sao vậy ?" Lưu Chân Chân hỏi.

"Mẹ, trở về phòng, Duyệt Duyệt ăn sữa!" Lương Duyệt hiện giờ đúng là thờiđiểm nghiện sữa, nhìn thấy mẹ mình cũng sẽ uống mấy miếng, có điều cô nhóc cũngbiết một vài chuyện, chẳng hạn như phải trở về phòng mới có thể ăn.

"Nhóc thối !" Lưu Chân Chân ôm lấy con gái, xoay người nhìn ánh mắt trêutức của Trần Mộc, lập tức nghiêm mặt:

"Thằng nhóc này đừng tưởng con không như vậy, lúc trước cũng không biết làai, ăn không đủ sữa, la hét muốn mẹ đi mua thêm, mẹ vẫn còn giữ cái ảnh đó đấy!"

"Mụ !" Trần Mộc lập tức đỏ mặt, nghe nói trước mạt thế sữa bột đã thịnhhành, nhưng một thời gian rất dài sau mạt thế lại không có loại đồ vật này, chonên tất cả mọi người là bình sữa, khi đó phụ nữ sinh con cũng nhiều, đứa lớn vàđứa nhỏ cùng nhau ăn sữa ở đâu cũng có.

Có điều, sữa mẹ quả thật là có ưu việt, sức đề kháng của trẻ con cũngmạnh hơn, không dễ chết non, theo văn bản của bộ vệ sinh quốc gia trước mạtthế, tất cả đều nuôi bằng sữa mẹ từ hai đến bốn năm, có điều phần lớn mọi ngườiđều không làm được mà thôi. Đợi đến khi mạt thế, dưới hoàn cảnh bức bách, ngượclại phần lớn mọi người đều làm được, người phụ nữ trên lưng đeo trọng tráchsinh sản và nuôi dưỡng con nhỏ, đây cũng là nguyên nhân có rất ít thợ săn dịthú là phụ nữ.

"Hiện tại ngược lại là mặt đỏ, nói không chừng mẹ còn muốn để Tiểu Cẩnnhìn cái video khi đó mặt con có đủ loại màu sắc hình dáng ấy." Lưu Chân Chânthản nhiên để lại một câu, ôm con gái trở về phòng. Trần Mộc hai tuổi mới caisữa, lúc ấy là một cậu trai nho nhỏ, vừa nói "Con là người lớn con không ănsữa", còn vừa trông mong nhìn bà, cuối cùng ngoan ngoãn đi ngủ, còn khiến bàthấy mất mát hồi lâu.

Theo lý, đợi đứa nhỏ qua một tuổi, sẽ không còn nghiện sữa, có thể bắtđầu cai sữa, cũng bắt đầu có thể nói đạo lý với đứa nhỏ, nhưng lúc này LươngDuyệt thân thể không tốt, hơn phân nửa còn muốn ăn thêm mấy ngày mới được.

Thời điểm Trần Thiên Hoa mười một tháng, chính mình đỡ tường đứng lên, đitừng bước từng bước một, sau đó liền thả tay, từng bước một chạy đi, qua mộthồi lâu, thằng nhóc dường như ý thức được điều gì đó, đặt mông ngã ngồi trênđất, khóc lên.

Trần Mộc nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra, lập tức bởi vì chuyện contrai biết đi mà vui vẻ, cũng không ngờ rằng từ đó về sau, tai nạn bắt đầu! Sau khi Trần Thiên Hoa biết đi, liền toàn đi vào những chỗ khó đi, bọn họkhông thể không khắp nơi để ý. Trẻ con tinh lực vô hạn, mỗi ngày đều phải chạykhắp nơi, nếu không phải thực lực của Trần Mộc không kém, còn có thể dùng dịnăng, nói không chừng đều chết mệt!

Mà sau khi Trần Thiên Hoa biết đi không bao lâu, Chu Thiên Nhạc cũng tậpđi, hai đứa nhỏ, dần dần đều biết gọi người, sau khi chúng nó tròn tuổi khôngbao lâu, Trương Lê và Đệ nhị liền mang theo mười hai đứa nhỏ của họ trở lại.

Hai người cha, còn thêm sáu chuyên gia chăm sóc trẻ con, đoàn người chậmrãi đi vào lục nguyên, trên cơ bản trạng thái tinh thần của mỗi người đều rấttốt. Trương Lê một tay ôm một tã lót, trước ngực Đệ nhị là một đứa nhỏ,một chuyên gia đang cầm bình sửa đút cho đứa nhỏ trong ngực, hai cao thủ, đềuhoàn toàn không còn khí chất cao thủ.

Mười hai đứa trẻ, chỉ cần tã lót đã đủ nhiều rồi, nhìn qua thật đúng làđồ sộ.

"Trần Mộc," Đệ nhị cười khổ

"Chỉ sợ tôi phải cố gắng làm việc, mười hai đứa, chi tiêu quá lớn !" Cáikhác cũng không quý, sữa bột thật sự là rất quý !

Sữa bột hiện nay, trên cơ bản đều là sữa người hòa thêm một ít loại thựcvật chế thành, dù sao đây cũng là niên đại mà không phải tất cả mọi người đềucó thể ăn rau dưa, cho dù cuối mạt thế có thể nhân bản ra bò, cũng không có cỏcho chúng nó ăn. Ngược lại lục nguyên có đủ thực vật, nhưng mấy thứ này đều làtrước mạt thế lưu lại, rất có giá trị nghiên cứu, dù sao cũng không thể dùng đểnuôi bò, cho dù nuôi được một con bò như vậy, chỉ sợ sữa của nó so với sữangười còn đáng giá hơn !

Có điều, thói quen sữa mẹ, phần lớn phụ nữ hiện nay đều có rất nhiều sữamẹ, sau khi lấy sữa thì có thể để đông lạnh, sẽ có người tới mua.

"Cố lên !" Trần Mộc cổ vũ, hắn đã có thể dự đoán được cuộc sống bi đátsau này của Trương Lê và Đệ nhị !

Mười hai đứa đấy ! Thay nhau khóc thay nhau ăn uống cũng có thể hết cảbuổi tối !

Mười hai đứa trẻ lúc mới sinh ra, một chuyên gia phụ trách hai đứa, màTrương Lê và Đệ nhị là người tổng phụ trách, nơi nào thiếu người sẽ bổ sung nơiđó, mà trên cơ bản, người chỗ nào cũng thiếu.

Một đứa khóc, mấy đứa khác cũng khóc theo, đứa nhỏ mới sinh ra còn khôngthể khống chế bản thân, một ngày đi đại tiện mười lần cũng đều có thể, thườngđứa này vừa đổi tã, một đứa khác cũng muốn thay đổi !

Trần Thiên Hoa và Chu Thiên Nhạc đối với trẻ con đều trất thích, thườngmuốn đi xem các em trai, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đi, không tránh được cũng phảihỗ trợ, Trần Mộc càng có thể hiểu được lúc trước Chu Dật Cẩn một người chăm convất vả thế nào, chỉ sợ mỗi buổi tối đều không thể ngủ ngon !

Lúc đầu, trẻ sơ sinh cũng không hề phân biệt ngày đem, Trương Lê và Đệnhị dường như đều tranh thủ ngủ, mà vừa mới ngủ một lúc, đều sẽ bị tiếng khóccủa con đánh thức.

Cái này cũng chưa tính, nếu đứa trẻ vẫn khỏe mạnh thì cũng không có việcgì, nhưng trẻ con sẽ xảy ra các loại vấn đề, hôm nay đứa này nghẹt mũi ngày maiđứa kia hồng mông ...... Vốn đứa trẻ sinh ra từ người mẹ sẽ có đủ kháng thể để trảiqua sáu tháng, nhưng đứa trẻ được đào tạo sẽ không có sức đề kháng này, khôngthể tránh khỏi việc sinh bệnh. Lại nói hai đứa nhỏ nhà Trần Mộc cũng đều bị cảmmạo vài lần, may mà không nghiêm trọng, cố gắng một chút liền khỏi, mà sức đề kháng của trẻ nhỏ cũng mạnh lên sau vài lần sinh bệnh– đây là dưới tìnhhuống không uống thuốc.

Sáu chuyên gia chăm sóc, rõ ràng không đủ , sau khi biết được đại bạch samà mình yêu cầu viện nghiên cứu nhân bản đã thành công, Trương Lê trực tiếp xinthêm sáu chuyên gia nữa, sau đó chống lại ánh mắt ám trầm của Đệ nhị.

Đại nạn của Trương Lê đã tới, gần đây thường cảm thấy lực bất tòng tâm,nếu có thể đột phá, dị năng sẽ kcihs thích tế bào tái tạo, dù thế nào cũng cóthêm vài thập niên nữa, nếu như không thể đột phá......

"Ta phải đi."

"Tôi biết." Đệ nhị mở miệng, kết quả này ông đã sớm đoán trước được, nếuthành công sẽ là đại vui mừng, nếu không thành công...... Ít nhất còn có mười haiđứa khiến mình bận rộn không có thời gian nghĩ nhiều.

"Tôi và ngài cùng đi đi, dù thế nào, tôi cũng có chút giao tình với BạchKhả Khả." Trần Mộc ôm A Hổ vào lòng mở miệng, Trương Lê chết đối với hắn khôngcó chỗ tốt, mà Trương Lê đột phá đối với hắn lại có rất nhiều chỗ tốt. Hơn nữa,dù thế nào cũng ở chung lâu như vậy, có cảm tình .

"Cám ơn cậu, có điều đến lúc ấy, cậu đứng trên phi thuyền là được."Trương Lê cảm kích mở miệng, không từ chối. Ông không muốn để Đệ nhị nhìn thấymình tử vong, nhưng nếu thật sự có chuyện gì, ông hi vọng có người giúp mìnhnhặt xác.

"Kia đương nhiên, tôi cũng muốn quan sát một chút." Trần Mộc cười cười,hôn con trai trong lòng, được sống với người nhà là hạnh phúc nhất, hắn ngay cảmột ngày cũng luyến tiếc tách ra, mà đứa nhỏ lúc này đã hơi hiểu chuyện, làthời điểm thú vị nhất.

Bị Trần Mộc hôn, Trần Thiên Hoa lập tức hôn lại một cái, sau đó khôngbằng lòng nhìn người lớn nói chuyện, vặn vẹo thân thể muốn ra ngoài:

"Đi ! đi !"

"Được rồi, con trai, chúng ta đi chơi !" Trần Mộc để con trai ngồi trênvai mình, chạy ra bên ngoài, có dị năng cũng sẽ không sợ ngã!

Trần Thiên Hoa cưỡi trên cổ Trần Mộc, vui vẻ cười ha ha, ẩn ẩn , dườngnhư có một chút thứ gì đó không thể nhìn thấy nhảy lên chung quanh nó.

Phi thuyền bay về phía biển rộng lớn, đi vào nơi lúc trước Bạch Khả Khảở, đám người Trần Mộc liền cảm nhận được một cỗ hơi thở cường đại tới gần.

Bạch Khả Khả rất dễ thương lượng, nghe nói đánh một trận với con người làcó thể có được một đồng loại, lập tức đồng ý, hai con đại bạch sa đực nó đãchăm sóc thật lâu, hiện giờ đã trưởng thành hơn không ít, nó cảm thấy mỗi ngàytrải qua đều vô cùng hạnh phúc.

Trương Lê và Bạch Khả Khả chiến đấu, chú trọng cũng không phải là va chạmthân thể, mà là va chạm khu vực dị năng, hai luồng khí thế cường đại, lôi cuốnvô số nước biển, lần lượt va chạm kịch liệt. Dị năng của Trương Lê là trọnglực, ngược lại có thể giảm bớt trọng lực của mình để đứng trên mặt biển.

Đồng loại của mình vẫn còn ở trên phi thuyền, cho nên Bạch Khả Khả vẫnkhắc chế bản thân, không giết người đối diện, cứ như vậy, thời gian chiến đấuliên tục kéo dài, vẫn giằng co hơn một ngày, Trương Lê đột nhiên quát to mộttiếng, đột phá !

Trần Mộc vẫn đứng ở trên phi thuyền, hơi nước phía dưới bốc lên, hắnkhông nhìn thấy rõ tình cảnh chiến đấu, có điều loại va chạm khí thế mới là thứkhiến cho người ta chấn động, thẳng đến khi nghe được Trương Lê hét lớn, cảmnhận được luồng khí thế yếu kém đột nhiên biến cường, Trần Mộc mới biết được,Trương Lê đột phá.

Trong nháy mắt Trương Lê đột phá, Bạch Khả Khả đột nhiên phẫn nộ, luồngsát ý kia ngay cả Trần Mộc cũng cảm nhận được. Trần Mộc cả kinh, lập tức đemđại bạch sa giống cái trên phi thuyền ném xuống, Bạch Khả Khả dùng một dòngnước cuốn lấy đại bạch sa con, đồng thời một luồng khí thế cường đại nhằm vềphía Trương Lê, đem Trương Lê hất ra xa, lúc này mới lắc lăc cái đuôi rời đi.

"Vừa rồi thật mạo hiểm......" Trương Lê bị trọng thương, dưới sự giúp đỡ củaTrần Mộc vừa lên phi thuyền đã hôn mê, Trần Mộc cũng đóan được nguyên nhân.Bạch Khả Khả tất nhiên là vì Trương Lê đột phá mới động sát tâm, có điều cũngmay, còn có đại bạch sa con ở đó, nếu không cho dù Trương Lê đột phá, chỉsợ cũng không sống được. Đại bạch sa đạt tới cấp mười một đã hơn một trăm năm,thực lực không phải Trương Lê vừa mới đột phá lại tinh bì lực tẫn có thể sosánh được.

Cấp mười một, cấp mười một...... Trần Mộc nhìn trận chiến đấu này, cảm nhậncảnh tượng chiến đấu kịch liệt, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào! Lạikhông biết, cho tới khi nào mình mới có thể đạt tới độ cao này......

Có điều việc cấp bách, vẫn là mau chóng mang theo Trương Lê trở về, lúctrước bởi vì hai đại cao thủ chiến đấu mà thiết bị liên lạc không thể hoạt độngbình thường, hiện giờ chỉ sợ tất cả mọi người đều nóng nảy !

Chương 101: Cuộclàm ăn châu báu

Trần Mộc đem Trương Lê bỏ vào khoang thuyền chứa đầy dịch dinh dưỡng, sauđó kết nối với bộ đàm liên lạc của Đệ nhị, nhưng lại không thể kết nối được,Trần Mộc cũng không để ý, lập tức liên lạc với Chu Dật Cẩn, vừa kết nối thì đốiphương đã nhấc máy.

"Trần Mộc, anh không sao chứ ?" Vẻ mặt nôn nóng của Chu Dật Cẩn xuất hiệntrên bộ đàm.

"Anh không sao."

" Trương Lê......" Chu Dật Cẩn lập tức hỏi, lại chần chờ.

"Ngài ấy không sao !"

"Như vậy là tốt rồi, bộ đàm liên lạc của Đệ nhị, sau khi các anh đi, ôngấy vẫn luôn vội vàng chăm sóc mấy đứa nhỏ, không ngủ cũng không ăn, nếu cứ nhưvậy chỉ sợ sẽ không thể chống đỡ được tiếp!" Chu Dật Cẩn cũng đã nhìn ra, từ saukhi Trương Lê rời đi, Đệ Nhị vẫn luôn buộc chặt thần kinh, tuy rằng thực lựccủa ông ấy cường đại, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ gây tổn thương đếnthân thể.

"Thể nào không thể liên lạc được, em nói với ông ấy một tiếng, Trương Lêđột phá, bọn anh sẽ mau chóng trở về." Trần Mộc mở miệng.

"Được." Chu Dật Cẩn lập tức ngắt liên lạc, y phải nhanh chóng thông báocho Đệ nhị.

Trần Mộc lái xe, phía sau xe chở khoang dịch dinh dưỡng của Trương Lê,tình huống của Trương Lê đã có người kiểm tra qua, chủ yếu là do thoát lực,cũng bị thương. Tuy rằng thương tích có chút nặng, nhưng hiện giờ Trương Lê đãđột phá, tế bào toàn thân sẽ tái tạo lại. Hiện giờ ông ta có thể trở nên càngcường đại, tuổi thọ cũng kéo dài hơn, chút thương tích ấy cũng coi như khôngnặng.

Vừa xuống xe, Trần Mộc đã bị một đống người vây quanh.

"Trương Lê đâu ?" Đệ nhị bắt lấy Trần Mộc, nhìn về phía sau nhưng lạikhông nhìn thấy bóng dáng mà mình muốn gặp.

"Ngài ấy ở phía sau."

"Tại sao ông ấy là ở phía sau?" Sắc mặt Đệ nhị đại biến:

"Không phải không có việc gì sao ?"

Trần Mộc cảm thấy Đệ Nhị sắp bóp nát bả vai của mình tới nơi rồi:

"Ông ấy bị thương, hiện giờ đang ở trong dịch chữa bệnh."

Lúc này Đệ nhị mới buông Trần Mộc ra, mở cửa sau của xe, liếc mắt một cáiliền thấy được Trương Lê đang nằm đó, ông nhìn trong chốc lát, đột nhiên hôn mêbất tỉnh.

Bệnh nhân lập tức liền biến thành hai người, cũng may con của bọn họ cóđủ người chăm sóc.

Đương nhiên Đệ Nhị cũng không có chuyện gì, chỉ là áp lực tinh thần cộngthêm không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ một thời gian dài mà thôi, nói như vậy cónghĩa là rất lâu trước đây ông đã bắt đầu lo lắng cho Trương Lê .

Sắp xếp tốt cho hai người, Trần Mộc mới nói với những người khác chuyệnđã trải qua, thuận tiện ôm con trai con gái của mình hôn vài cái. Trần ThiênHoa và Chu Thiên Nhạc có vài ngày không gặp Trần Mộc, đối với hắn cũng nhiệttình hơn rất nhiều, khiến cho Trần Mộc có chút thụ sủng nhược kinh. ( được sủngái mà lo sợ )

Ngày hôm sau, Trương Lê và Đệ nhị đều đã thu xếp tốt cùng xuất hiện ởphòng khách, có lẽ không còn gánh nặng trên vai, vẻ mặt hai người đều thật nhẹnhàng, cử chỉ cũng thân mật hơn không ít, Trương Lê thậm chí còn gắp đồ ăn choĐệ nhị:

"Gia Hỉ, tôi nhớ rõ đây là món cậu thích ăn."

"Gia Hỉ ?" Ngoại trừ Trương Lê và Đệ nhị, tất cả mọi người đều nhìn vềphía Đệ nhị, Đệ nhị gọi là Gia Hỉ?

"Các cậu không biết tên của Gia Hỉ?" Trương Lê nở nụ cười.

Đệ nhị hung hăng đạp Trương Lê một cước, khẳng định đối phương cố ý!"Nguyên danh của tôi gọi là Kim Gia Hỉ."

Tên này...... Tất cả mọi người đều có cảm giác muốn cười.

"Tuy rằng tên này rất bình thường, nhưng có thể nói rõ năm đó cha mẹ tôiđã vui sướng đến thế nào...... Từ nhỏ tôi đã thích tranh Đệ nhất, lại không nghĩrằng lúc ấy sẽ thua trong tay của Trương Lê, liền cảm thấy bản thân vĩnh viễnchỉ có thể làm Đệ nhị...... Có điều, tên của tôi dần dần cũng không còn ai biếtnữa, có lẽ người khác cũng cảm thấy tên này của tôi rất quê, tôi sẽ khôngthích, cho nên cũng không có ai gọi." Đệ nhị có chút hoài niệm mở miệng.

"Tên bình thường cũng không nhất định không tốt, giống như Thiên Nhạc nhàchúng tôi, phỏng chừng số người có tên này đếm cũng không hết, có điều chỉ cầnmỗi ngày nó đều vui vẻ trải qua là được." Chu Dật Cẩn tiếp lời.

"Thiên Nhạc !" Tiểu Nhiên Nhạc lớn tiếng kêu một tiếng, sau đó một taynắm thìa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, đánh giá xong vị trí, liền cắn mộtngụm, hung ác ăn hết.

Về phần Trần Thiên Hoa lúc nào cũng ăn một cách đầy mạnh mẽ lại càngkhông cần phải nói, thằng nhóc đã ăn đến cả người rối tinh rối mù rồi.

Tin tức Trương Lê thăng cấp đến cấp mười một rất nhanh đã truyền ra bênngoài, có một cao thủ cấp mười một tồn tại, cho dù bọn họ muốn giữ bí mật thìliên minh cũng hỗ trợ tuyên truyền.

Hiện nay, Trương Lê quả thực đã trở thành thần tượng của toàn liên minh,dân chúng bình thường giờ mới biết ngoài cấp chín còn có cấp mười, mà quốc giacủa bọn họ có một cao thủ cấp mười một, quả thật là Đệ nhất thế giới!

Sau khi Trương Lê thăng cấp, người cả ngày mang theo A Hổ lại biến thànhChu Dật Cẩn, Trần Mộc đã đột phá cấp mười, có khả năng còn có thể đột phá cấpmười một, nếu y không cố gắng, hai người sẽ không thể cùng nhau chậm rãi giàđi– chênh lệch một cấp bậc, tuổi thọ cũng kém nhau rất nhiều.

A Hổ cũng rất dính Chu Dật Cẩn, hận không thể cả ngày ở cũng một chỗ vớiChu Dật Cẩn, hoàn toàn không giống lúc trước khi ở cùng với Trương Lê, nó hoàntoàn không thèm quan tâm tới Trương Lê.

A Hổ đi theo chủ nhân của mình như vậy, Tiểu Bảo đương nhiên sẽ khôngbằng lòng, rơi vào đường cùng, Chu Dật Cẩn chỉ có thể để mỗi đứa ở một bên vai,cố tình lúc bế con, hai đứa nhóc đều thích kéo chân của hai con linh thú, khiếncho Chu Dật Cẩn lo được đứa này lại không lo được đứa kia.

Mà vài ngày sau, Chu Dật Minh lại xuất hiện ở lục nguyên.

" Anh, anh lại cãi nhau với Tề Chích ?" Chu Dật Cẩn nhìn về phía anh traimình.

Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của em trai, Chu Dật Minh nhướn lông mày:

"Anh sẽ hay cãi nhau với người khác hay sao ?"

Quả thật, Chu Dật Minh bình thường cũng không hay cãi nhau với Tề Chích,bởi vì phần lớn đều là Tề Chích đối với anh nói gì nghe nấy:

"Anh, có việc sao ?"

"Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút, thứ này là của em ?" ChuDật Minh lấy ra một cái hộp, vừa mở ra, liền thấy được một viên trân châu cựclớn ở bên trong.

Chu Dật Cẩn sửng sốt, mới nhớ tới đây là thứ Trần Mộc mang về, khi đó bọnhọ lâu ngày gặp lại, có vài việc nói không nên lời, lại sợ thứ này ảnh hưởngtới con, liền để vào trong một chiếc hộp chống phóng xạ, sau này...... Hình như yđã quên mất chuyện này.

"Viên trân châu này làm sao vậy ?"

"Đây chính là thứ tốt !" Chu Dật Minh lập tức mở miệng:

"Nếu không phải mấy hôm trước anh vô tình đến chỗ em, cũng không pháthiện được vật tốt này !"

"Nó có tác dụng gì ?" Lúc này Trần Mộc cũng đi ra. Ban đầu khi nhìn thấyviên trân châu cực đại này, hắn liền cảm thấy vô cùng xinh đẹp, muốn mang mộtít về nhà, sau này mấy viên trân quý hắn có đều bị Bạch Khả Khả cướp lấy, BạchKhả Khả còn chỉ huy hai con cá voi thú lấy thêm càng nhiều trân châu về cho nótrang trí sào huyệt, hắn đông giấu tây giấu cũng chỉ giấu được một viên mang về.

"Viện nghiên cứu nghiên đã nghiên cứu thành phần của viên trân châu này,cuối cùng đứa ra kết luận là, mấy viên trân châu này phát ra phóng xạ vô cùngcó ích với con người, có công hiệu kéo dài tuổi thọ, bản thân chất cấu tạo cũngrất dặc biệt, hiệu quả dưỡng nhan so với trước mạt thế tốt hơn rất nhiều, bêntrong còn có các nguyên tố vi lượng có thể kích phát tiềm năng của thân thể,đương nhiên, có thể kích phát cũng chỉ có trẻ con mà thôi, đồng thời nếu đeolâu không chừng còn có những tác dụng chưa biết đến, có điều hiêu quả sẽ kémhơn một chút."

"Nói cách khác, viên trân châu này có giá trị rất nhiều tiền ?" Trần Mộchỏi.

"Đương nhiên ! Phụ nữ có sự nghiệp rất nhiều, đàn ông nguyện ý lấy lòngphụ nữ còn nhiều hơn, mà người muốn con của mình trở thành Long, muốn người phụnữ của mình trở thành Phượng, lại càng nhiều hơn !" Kỳ thật Chu Dật Cẩn lại cảmthấy, tác dụng kích phát tiềm năng mới là hấp dẫn nhất, bọn họ trải qua nghiêncứu cũng phát hiện, tuy rằng loại trân châu này không phải tinh hạch của dị thú,lại có chút giống với tinh hạch của dị thú, có lẽ, do nó được lấy ra từ trongcơ thể của dị thú cấp bảy.

Có thể kích phát tiềm năng, lại không hề tổn thương đến thân thể, chỉ cầnnghĩ cũng có thể biết được đáng giá bao nhiêu!

"Trong tay Bạch Khả Khả cũng phải có mấy chục nghìn viên." Trần Mộc sờ sờcằm mình.

"Những viên trân châu đó đều lấy ra từ cơ thể dị thú cấp bảy đúng không?" Chu Dật Minh lại hỏi.

"Chắc vậy, trân châu của dị thú bình thường Bạch Khả Khả chướng mắt, cấptám nó lại không muốn đi săn, cho nên hơn phân nửa đều lấy ra từ cơ thể dị thúcấp bảy, ngay từ đầu nó còn giết mấy con trai biển để lấy trân châu, sau này nólại ép trai biển tự phun trân châu, còn nuôi dưỡng không ít, để về sau có thểcó được trân châu cuồn cuộn không ngừng." Trần Mộc mở miệng. Bạch Khả Khả cònbiết lợi dụng đạo lí không ngừng lặp lại, có điểu, nếu nó thật sự giết hết ngọctrai thú, nói không chừng ngọc trai sẽ bị tuyệt chủng. Trần Mộc lúc trước cònthầm nghĩ muốn có mấy viên để tặng người, mà Bạch Khả Khả lại muốn dùng trânchâu để phủ kín "Giường" của mình! cái hình thể kia của nó......

"Con đại bạch sa kia thật đúng là thông minh......" Chu Dật Minh tưởng tượngmấy vạn viên trân châu cùng một chỗ, những viên trân châu này sẽ sáng lên, nhìnqua đúng là đẹp đến mê người!

"Đúng vậy, hơn nữa viên trân châu tôi mang về chỉ là màu trắng, còn cómột vài loại màu đen và màu sắc rực rỡ......"

Chu Dật Minh ánh mắt sáng trứng:

"Cậu có cách lấy chúng không ? Vật như vậy, cũng nên để con cậu đeo mấyviên."

"Bạch Khả Khả...... Ngoại trừ đại bạch sa, dường như nó còn thích những vậtxinh đẹp." Có lẽ thích chưng diện là thiên tính của giống cái, không phải BạchKhả Khả cũng là giống cái sao ?

"Có thể sử dụng một viên thủy tinh rực rỡ đổi lấy một viên trân châukhông ? Trong thủy tinh còn để một vài ánh sáng gì đó." Chu Dật Cẩn đột nhiênmở miệng, như vậy đối với người mới có lợi, y hi vọng con mình có thể ngủ trênmột giường trân châu!

Ý kiến hay ! Trần Mộc ôm lấy Chu Dật Cẩn hôn một cái, sau đó Trần ThiênHoa và Chu Thiên Nhạc đang chơi ở bên cạnh lập tức không bằng lòng, nắm lấy ôngáy quần của Trần Mộc mà kéo, xem ra đối với chúng nó Trần Mộc và Chu Dật Cẩncũng chỉ có thể ôm hôn chúng nó mà không được ôm người khác.

Chu Dật Cẩn bị Trần Mộc hôn một cái như vậy, con của y lại không bằnglòng muốn y ôm, lập tức đỏ mặt, ôm lấy Thiên Nhạc, đột nhiên nghĩ tới cái gì:

"Anh, sao đột nhiên anh lại tới kí túc xá của em ?"

Chu Dật Minh sửng sốt, ngón cái bấm bấm lên ngón trỏ :

"Anh giúp em dọn phòng."

"Nhưng......" Chu Dật Cẩn nhìn về phía tay đối phương:

"Anh, bình thường chỉ khi nào chột dạ anh mới có thể làm như vậy."

Chu Dật Minh đỏ mặt, Tề Chích chết tiệt, rõ ràng phải đi viện nghiên cứuxác định đồ dùng thực nghiệm, kết quả đợi lâu lại dính lên người anh, việnnghiên cứu khắp nơi đều có người thăm dò, anh liền mang đối phương đến phòngcủa Chu Dật Cẩn......

Thủy tinh đủ loại màu sắc hình dáng, có lớn có nhỏ, có vài viên bên trongcòn có cao su huỳnh quang chế thành hình đại bạch sa phun nước, nhìn qua rấtsống động, sau khi chiếu sáng, buổi tối còn có thể phát ra ánh sáng nhẹ.

Ngoại trừ những thứ đó, còn có một ít vật trang trí xinh đẹp, đều là TrầnMộc theo sự yêu thích của Bạch Khả Khả mà tìm người làm theo yêu cầu, ởchung đã hơn một năm, Bạch Khả Khả giống như một đứa trẻ, nó thích cái gì TrầnMộc đều thăm dò rồi.

"Anh cảm thấy, anh đang đi lừa một đứa nhỏ." Trần Mộc nhìn con trai mìnhôm thủy tinh cầu không muốn buông tay, lại nhìn con gái chiếm lấy một tấm bìnhphong phát ra các loại ánh sáng rực rỡ, bất đắc dĩ mở miệng.

Mấy thứ phát ra đủ loại ánh sáng sặc sỡ như vậy, quả nhiên là thứ trẻ conthích nhất, thẩm mỹ của Bạch Khả Khả, cũng không khác con gái hắn lắm.

"Không phải anh đi lừa trẻ con, đây là anh đang phấn đấu vì tương lai concủa chúng ta, đương nhiên, bề ngoài thì anh là đang làm một cuộc làm ăn châubáu." Chu Dật Cẩn vỗ vỗ bả vai Trần Mộc, sau đó nhanh nhẹn chọn một ít thứ thúvị để lại cho hai đứa nhỏ, lại đưa Trần Mộc ra cửa, y cũng ngóng trông Trần Mộccó thể mang về cho con bọn họ không ít trân châu đấy– người làm cha mẹ, dù saocũng muốn cho con thứ tốt nhất.

Hơn nữa, mặc dù có hiềm nghi lừa "đứa nhỏ", nhưng những trân châu này đốivới dị thú trường kì ở dã ngoại nhận phóng xạ là vô dụng, cũng chỉ có hiệu quảvới trẻ con loài người, đối với Bạch Khả Khả mà nói, mấy thứ đồ do công nghệcao chế thành mới càng thêm đáng yêu.

Hai người cũng không hề đem việc này coi trọng, dù sao với tính tình củaBạch Khả Khả, chỉ cần cẩn thận một chút, nó sẽ không xúc phạm tới Trần Mộc,nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, có đôi khi con người so với dị thú càng đángsợ hơn.

Nguyên nhân dị thú thương tổn con người rất đơn thuần, nhưng nguyên nhâncon người thương tổn người khác lại có rất nhiều mặt.

Hết chương 101

hương 102: Gặpnạn

Trần Mộc tìm chiếc phi thuyền mà Trương Lê thường hay dùng, mang theo rấtnhiều thủy tinh cầu và các món đồ chơi đi tới mặt biển, nơi ở của Bạch Khả Khả,hắn đến đây vài lần, ngược lại đã thành quen thuộc

Thời điểm âm thanh của Trần Mộc xuất hiện, Bạch Khả Khả nhanh chóng bơiđến, có ba con đại bạch sa khác làm bạn, tâm tình của nó lúc này tốt hơn rấtnhiều, nhưng chuyện lúc trước Trần Mộc lừa nó giúp một nhân loại thăng cấp, nóvẫn cảm thấy rất phẫn nộ .

Trồi lên mặt nước, hé miệng lộ ra một hàm răng nanh sắc nhọn, Bạch KhảKhả chỉ huy nước biển vọt tới trước mặt Trần Mộc, lại bởi vì khoảng cách quá xamà bị Trần Mộc dùng khu vực dị năng ngăn lại.

"Ta rất muốn bắt ngươi, không cho hai con đại bạch sa sẽ không đổi !"Bạch Khả Khả oán hận mở miệng.

"Không phải mi đã có ba con rồi sao?" Trần Mộc bất đắc dĩ.

"Không đủ !" Bạch Khả Khả lập tức tỏ vẻ, hiện giờ sinh vật có hai đùinhiều như vậy, dựa vào cái gì nó chỉ có ba con ?

"Lần này ta đến là muốn làm giao dịch với mi." Trần Mộc không hề tiếp tụcđề tài này.

"Lần này ngươi muốn dùng đồng loại của ta đổi lấy thứ gì?" Hai lần giaodịch trước, tuy rằng Bạch Khả Khả có chút không hài lòng, nhưng vẫn có thểnhận, hơn nữa sau đó luôn luôn vô cùng cao hứng, cho nên đối với lúc này đây,còn ẩn ẩn có chút chờ mong.

Trần Mộc mở ra một cái thùng, đem thủy tinh cầu bên trong đổ xuống, mấythứ này đều là đồ chơi do hắn đặt trước, nhìn qua vô cùng xinh đẹp khả ái.

Bạch Khả Khả chỉ nhìn thấy một vài thứ gì đó không lớn được đổ xuống, chỉhuy nước biển cuốn nó đến trước mặt mình, sau đó mới thấy được một vài thứtrong suốt sáng ngời, vô cùng xinh đẹp:

"Ta thích, ngươi muốn đổi cái gì ?" Bạch Khả Khả lập tức mở miệng.

Suy nghĩ trong chốc lát, nó lại bổ sung:

"Tiểu Bạch, Đại Bạch còn có Bạch Bạch là không thể đưa cho ngươi."

Tiểu Bạch ? Đại bạch ? Bạch Bạch ? không phải là chỉ mấy con đại bạch saban đầu chứ? Mấy cái tên này lấy cũng quá tùy tiện rồi, có điều, vừa nghe ngượclại đã biết là người một nhà.

"Ta không đổi bọn chúng, có một ít trân châu, ngươi cũng biết, ta rấtthích trân châu ." Trần Mộc mở miệng.

Bạch Khả Khả lúc này cũng nhớ lại. Mấy viên trân châu ban đầu của nó cũnglà cướp được từ chỗ của Trần Mộc:

"Được, ngươi muốn mấy viên ?" Bạch Khả Khả sảng khoái đồng ý, những thứxinh đẹp này so với trân châu đó còn lớn hơn, bộ dáng so với trân châu còn xinhđẹp hơn, cũng không biết trân châu của nó có thể đổi bao nhiêu......

"Ta dùng một rương này đổi lấy một viên trân châu được không ?" Trần Mộcmở miệng, tuy rằng biết Bạch Khả Khả rất dễ lừa, nhưng hắn vẫn không muốn làmquá phận, ách, kỳ thật một thùng đổi một viên trân châu đã là rất quá phận.

"Được !" Bạch Khả Khả lập tức vô cùng đồng ý.

Trần Mộc lần này mang cũng không nhiều, nhưng đổi lấy hai mươi viên trânchâu, hắn thu được thứ tốt, sau đó để phi thuyền bay trở về.

Cho dù là lần này hay là lần trước, hắn đều dùng phi thuyền của TrươngLê, ngồi thành khách quen luôn, lúc trước Trương Lê ở trên đảo Hải Nam thượng,không thiếu lần phiền toái hắn.

Trần Mộc ôm hai mươi viên trân châu, cười tủm tỉm, hắn nghĩ đến thithoảng sẽ ở chỗ Bạch Khả Khả"Lừa gạt" một ít trân châu, mỗi ngày nhìn Trương Lêvà Đệ nhị vì mười hai đứa trẻ mà luống cuống tay chân, sau đó chăm sóc con củamình, tốt nhất có thể làm cho bọn chúng lớn lên thành một cao thủ, đợi A Hổkhôi phục bình thường sẽ trở về Nghiên cứu chi thành, còn muốn tổ chức một hônlễ thật long trọng với Chu Dật Cẩn......

Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, Trương Lê đột phá được cấp mười một, tấtnhiên sẽ không để cho người khác dễ dàng động đến bọn họ, nhưng cũng khiến chongười khác đối với năng lực của A Hổ càng thêm thèm thuồng, đối với hắn càngthêm kiêng kị.

Mờ mịt trên biển, thấy không rõ phương hướng, người điều khiển phi thuyềnđều dựa vào kinh độ và vĩ độ phân rõ phương hướng. Trần Mộc biết còn rất nhiềuthời gian, chỉ sợ sẽ phải trồng nấm trên biển một lúc lâu, lập tức gọi cho ChuDật Cẩn.

"Tiểu Cẩn, đổi được hai mươi viên trân châu." Trần Mộc cười tủm tỉm hộibáo thu hoạch của mình.

"Đổi được là tốt rồi, có hai mươi viên, còn cho con của Đệ nhị mỗi ngườimột viên." Chu Dật Cẩn cười tủm tỉm, nói với Chu Thiên Nhạc đang ôm trong lòng:

"Thiên Nhạc, chào phụ thân đi."

"Phụ thân." Thiên Nhạc tươi cười với Trần Mộc ở trong thiết bị liên lạc.

Trần Mộc lập tức tâm hoa nộ phóng, hận không thể hôn vài cái lên màn hìnhcủa bộ đàm liên lạc, nhưng còn chưa đợi hắn hôn, đã phát hiện bộ đàm liên lạctối đen, không có tín hiệu.

Bộ đàm liên lạc của hắn là loại tốt nhất hiện giờ, cho nên dù ở trên mặtbiển thì tín hiệu cũng rất mạnh, sao có khả năng không có tín hiệu?

Hơn nữa, phi thuyền lại đang rơi xuống!

"Sao lại thế này ?" Trần Mộc vào phòng điều khiển.

"Phi thuyền có trục trặc, chỉ có thể lựa chọn một đạo nhỏ để hạ cánh......"Điều khiển viên vẻ mặt nôn nóng, Trần Mộc lại cảm giác được có chút không thíchhợp, nhìn về phía ngoài cửa sổ, phía dưới là một hòn đảo nhỏ tràn đầy thực vậtbiến dị.

Hắn nhìn thoáng qua điều khiển viên, nếu người này thực sự bán đứng hắn,như vậy chỉ sợ hắn cũng sống không nổi, nếu thật sự là phi thuyền có trục trặc,như vậy hắn chỉ cần ở lại trong phi thuyền, an toàn cũng có thể cam đoan.

Về phần hắn, hắn lại càng tin tưởng chính mình.

Trần Mộc vung tay lên, khống chế dị năng lén lút thả một thiết bị truyềntin loại nhỏ trên người điều khiển viên, sau đó mở cửa khoang thuyền nhảyxuống.

Điều khiển viên đang điều khiển phi thuyền thấy một màn như vậy, tronglòng nhảy dựng, nhưng vẫn thong thả rớt xuống.

Dị năng không khí của Trần Mộc, tuy rằng không thể khiến cho hắn tự dobay lượn, nhưng tuyệt đối có thể giúp hắn an toàn chạm đất. Sau khi Trần Mộcnhảy xuống phi thuyền, lập tức khống chế không khí xung quanh, đi về cánh rừngrậm cách đó không xa. Địa điểm phi thuyền hạ cánh là một bãi cát, đối với hắnmà nói, rừng rậm càng an toàn, dù sao dị năng không khí có "công năng điều tra"vẫn rất tốt.

Trần Mộc vừa rớt xuống, liền phát hiện phụ cận không hề thiếu dị thú, hơnnữa phần lớn là dị thú hải dương, hẳn là lúc trước đảo nhỏ này vẫn luôn bị nướcbiển bao phủ.

Sau khi hắn rơi xuống đất liền tìm một chỗ che dấu chính mình, sau đó mộtthoáng chốc, liền nhìn thấy phi thuyền cách đó không xa nổ tung, một ngọn lửađỏ phóng thẳng lên cao, mà thiết bị truyền tin kia cũng không hề có phản ứng.

Bị nổ như vậy, tuyệt đối không phải là do phi thuyền tư nhân của TrươngLê tạo thành. Trần Mộc trong lòng nhảy dựng, dùng dị năng thăm dò bên ngoài,thời điểm cảm giác được trên đảo nhỏ có dấu vết, lập tức khẳng định được suyđoán của mình, chỉ sợ bản thân đã trúng mai phục .

Lại không biết lần này là ai muốn đối phó với mình......

Trần Mộc cứ nghĩ rằng bản thân đã ẩn núp rất tốt, nhưng buổi tối hôm nay,đột nhiên một mũi tên băng xuất hiện khiến hắn nhảy dựng, nếu không phải hắnphản ứng nhanh, chỉ sợ đã bị mũi tên này xuyên qua thân thể!

Tuy rằng Trần Mộc thoát được một lần, nhưng hai mũi tên khác dường nhưđoán được hành động của hắn liền bắn về phía hắn đang ẩn nấp, mũi tên mang theouy lực, ít nhất có thể chứng minh, người phát ra băng tiễn có thực lực cấpmười.

Trần Mộc ngoan tâm, không nhìn một mũi băng tiễn này, thân thể vừa chuyểnliền dùng sức đạp lên một băng tiễn khác, sau đó mượn lực bay ra.

Lần này hắn làm phòng bị không tồi, mặc tác chiến phục bằng da cá sấu,hơn nữa có dị năng không khí, mũi băng tiễn kia không thể đâm xuyên qua hắn, cóđiều lực đánh vào lại khiến hắn bị nội thương.

Mắt thấy Trần Mộc lủi vào rừng rậm, biến mất trong một mảnh thực vật biếndị, một cô gái máu lai chà chà chân, thất vọng mở miệng:

"Sao lại để anh ta chạy thoát như vậy ? Ngay cả máu cũng chưa chảy mộtgiọt." Nếu Trần Mộc ở trong này sẽ có thể nhận ra được, cô gái này chính làngười lúc trước "Thổ lộ" với hắn – dị năng giả hệ tinh thần của Châu Phi.

"Dù sao hắn đã ở trên đảo này, chúng ta chắc chắn có thể bắt được hắn,vừa rồi là tôi ra tay quá sớm, hẳn nên chờ những người khác đến đây tiến hànhvây kín......" Người bên cạnh da vàng có một đầu tóc ngắn màu trắng mở miệng, tuổicủa lão ta không còn nhỏ, trên người phảng phất bao bọc một tầng nghiêm sương,vừa thấy đã biết, hẳn là dị năng giả hệ băng.

"Ừ, phải bắt được anh ta càng sớm càng tốt, tôi muốn tinh tử của anh ta,cái này đã thống nhất rồi." Cô gái kia gật đầu, chỉ cần có thể lấy được tinhtrùng của Trần Mộc, ả có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm.

Lúc trước ở Nông Nghiệp chi thành, ả bị bó tay bó chân , lần đầu tiênđụng tới Trần Mộc, bởi vì người bên cạnh hắn và hai đứa trẻ nên không dám ratay, lần này muốn dùng hết toàn lực lùng bắt Trần Mộc

"Đương nhiên, chúng tôi sẽ không lừa gạt cô, hiện giờ cô thử điều tra mộtchút, nhìn xem Trần Mộc ở nơi nào." Người đàn ông tóc trắng hỏi, đồng thời đốivới dị năng của người phụ nữ trước mắt càng thêm dò xét. Khó trách dị năng giảtinh thần lực lại được coi trọng như vậy, có thể khiến cho người khác không chúý, không có cảm giác mà tiến hành tìm kiếm, cũng đã đủ kinh người.

Cho dù là dị năng giả điều tra, thời điểm điều tra người có cấp bậc caohơn mình, cũng sẽ khiến đối phương có thể cảm giác được, người người phụ nữ nàychỉ mới cấp chín, lại có thể khiến cho cao thủ cấp mười không có cảm giác bịchú ý, nếu không có người phụ nữ này, bọn họ cũng không thể nắm giữ được hànhtung của Trần Mộc, cũng thu mua điều khiển viên kia.

Trần Mộc đã rơi vào nơi này, tín hiệu bị che chắn, đều là những loại cókỹ thuật tiên tiến nhất, ngay cả mấy thứ trên người Trần Mộc cũng không thểtruyền được tin tức. Trong thoáng chốc liên minh người Hoa sẽ không thể tìmthấy nơi này, chỉ cần bọn họ nhanh chóng bắt được hắn......

Cho dù linh thú của hắn không ở đây thì sao ? Linh thú sẽ đổi chủ, ngườinhà Trần Mộc khẳng định sẽ đồng ý, quan hệ của hắn cũng không tồi, Trương Lêcũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết. Kỳ thật, nếu không phải bọn họ không cóbiện pháp vụng trộm tiến vào Nghiên cứu chi thành, lại sợ Trương Lê tồn tại,chỉ sợ đã sớm ra tay !

Trần Mộc âm thầm điều tức, hắn căn bản không hề nghĩ tới, lần này rangoài lại có thể bị người ta phục kích, gần đây hắn đều dùng phi thuyền, cũngkhông dừng lại trên đường, thêm nữa là hắn cũng không mang theo A Hổ đang bịngười ta chú ý, thực lực của bản thân cũng đã đến cấp mười...... Nhưng hắn thậtđúng là không nghĩ tới, vậy mà sẽ có người nguyện ý đắc tội với liên minh ngườiHoa, đắc tội với Trương Lê để đối phó hắn.

mấy trang bị nhỏ mà Chu Dật Cẩn cho hắn, lúc trước ở bên ngoài Thức Tỉnhchi thành đã giúp hắn một đại ân, hiện tại lại hoàn toàn không có tín hiệu, chỉsợ những người này chuẩn bị càng thêm đầy đủ, trong tay còn có thiết bị cao cấphơn.

Đây đã là lần thứ ba hắn gặp phải nguy cơ sinh tử, tất cả đều ở trênbiển, Trần Mộc đều bắt đầu hoài nghi, có phải hắn và đại dương quá xung khắchay không.

Hai lần gặp nạn trước, bên cạnh Trần Mộc đều có A Hổ ở cùng, lần này lạilẻ loi một mình. Trần Mộc nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, vừa rồi hành tung củahắn bị tiết lộ một cách mạc danh kỳ diệu, cũng chỉ có thể dựa vào di chuyểnnhanh chóng để tránh né!

Hòn đảo này không lớn, phát hiện này khiến cho Trần Mộc càng thêm nônnóng, hắn không biết tình huống của đối phương, nhưng trong những người này, ítnhất có một dị năng giả hệ băng cấp mười, còn có một dị năng giả điều tra cóthể khiến hắn không cảm giác được.

Giết một con tôm hùm thú ở trong rừng rậm, lấy thịt của nó làm thức ăn,Trần Mộc vừa mới xử lý tốt, liền phát hiện có người tới gần, lập tức chạy vềphía ngoài đảo, mà hành vi này của hắn khiến cho người khác không kịp nắm bắt,lập tức toàn lực đuổi theo.

Sau khi phát hiện trên đảo tràn ngập nguy cơ, Trần Mộc liền có chủ ý vàotrong biển, hắn có thể dùng dị năng của mình trốn xuống đáy biển, người kháclại không nhất định có thể, đây cũng là cơ hội của hẳn, mà quan trọng nhất, khira bên ngoài, thiết bị liên lạc của hắn có thể hoạt động đúng không?

Trần Mộc chạy đến bờ cát, nhưng cũng thấy được người ngăn cản trước mặthắn, một trong số đó vô cùng quen thuộc, đúng là cô gái Châu Phi đã quấn quítlấy hắn lúc trước.

Trần Mộc căn bản không có dự định nói chuyện với bọn họ, nhanh chóng dùngdị năng di chuyển về phía đại dương, đột nhiên lại cảm thấy nguy cơ tới gần,sau đó đầu đau xót, các loại hình ảnh hiện lên trong đầu. Hắn lảo đảo một chútliền té trên mặt đất, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

Tinh thần công kích ! Trần Mộc nhớ tới lúc đầu ở trong biển, Bạch Khả Khảcũng không ý thức mà dùng công kích như vậy, có điều Bạch Khả Khả không phải dịnăng giả hệ tinh thần, cho nên nó cũng không am hiểu công kích bằng tinh thần,chỉ vô ý dùng, cũng khiến cho hắn có cảm giác như vậy, nhưng lại không kịchliệt bằng hiện tại.

Trần Mộc vừa té trên mặt đất, vài tường băng liền xuất hiện xung quanhhắn, chặt chẽ vây khốn hắn.

Cắn một ngụm lên đầu lưỡi của mình, Trần Mộc lập tức nhảy dựng lên, tuyrằng tinh thần công kích rất lợi hại, nhưng dù sao có chênh lệch cấp bậc, cấpchín và cấp mười cũng là kém xa vạn dặm.

Bốn phía tất cả đều là băng, nhưng nơi này cũng không phải khu vực dịnăng của dị năng giả hệ băng kia, Trần Mộc khống chế không khí trong khu vực dịnăng của mình tự bạo, rất nhanh liền tạo ra một lỗ hổng, liên hệ với không khíbên ngoài, bởi vậy, muốn chạy trốn ra ngoài cũng rất nhanh chóng.

Nhưng đợi đến khi Trần Mộc trốn thoát, mới phát hiện bản thân gặp phảinguy cơ lớn hơn nữa.

Lại có hai người mở khu vực dị năng đang lại gần hắn!

Bởi vì lúc trước đã bị tinh thần công kích, Trần Mộc cảm thấy trong đầuvẫn còn ong ong, còn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như công kích lúc nãyđã kích phát thứ gì đó trong đầu hắn vậy, có điều mặc kệ tình huống như thếnào, Trần Mộc cũng không dám trì hoãn, lập tức nhảy vào trong biển, trong nháymắt hắn nhảy vào biển, mấy nguwoif khác cũng lần lượt đi vào.

"Nếu không phải muốn bắt sống......" Dị năng giả hệ băng kia nghiến răngnghiến lợi mở miệng, Trần Mộc hai lần trốn thoát từ tay lão ta, lão đã có chútphẫn nộ.

"Cho dù hắn nhảy vào trong biển thì sao ?" Có khu vực dị năng tồn tại,muốn đứng trên mặt biển cũng không khó, huống chi bọn họ có bốn người, ngoạitrừ người phụ nữ Châu Phi kia, một là dị năng giả hệ băng, một là dị năng giảhệ phong, còn có một dị năng giả hệ thủy, tất cả đều có thể tự do di động trênmặt biển, dị năng giả hệ thủy thậm chí còn có thể tiến vào trong nước.

Di chứng của tinh thần công kích phải một lúc sau mới hoàn toàn biến mất,Trần Mộc đứng ở đáy biển, có lẽ bởi vì nước biển của nơi này không sâu,hắn thậm chí còn cảm giác được một vài cỗ khí thế có thể sánh được với mình ởtrên mặt biển.

Trần Mộc bơi sâu xuống đáy biển, nhưng cũng có chút lo lắng, ở trong đáybiển thì bộ đàm liên lạc sẽ không thể nhận được tín hiệu!

Trần Mộc nghĩ bản thân có thể ở trong biển tĩnh dưỡng một chút, đốiphương lại như bóng với hình, không bao lâu, một người theo dòng thủy triều vọttới hắn!

Dị năng giả hệ thủy ! Trần Mộc cảm thấy bản thân đã tính sai, hắncảm thấy trên đảo quá nhỏ sẽ bất lợi cho việc che dấu, lại không nghĩ rằng đốiphương còn có dị năng giả hệ thủy, hơn nữa, dị năng giả này còn là cao thủ cấpmười!

Lúc sau, Trần Mộc rất muốn cảm kích Bạch Khả Khả, lúc trước Bạch Khả Khảkhông lấy mạng hắn, nhưng không thiếu lần dùng dị năng hệ thủy công kích bọtkhí của hắn, vì vậy, hắn cũng luyện thành khả năng khống chế bọt khí chạy trốn.

Ở trong biển, dị năng hệ thủy dùng rất tốt, nhưng chỉ cần không ở trongphạm vi của khu vực dị năng, dòng nước mà dị năng giả hệ thủy khống chế sẽ cóthể bị nước biển cản trở, lực công kích cũng không cường đại như ở trên đấtliền, đương nhiên, nếu rơi vào phạm vi khu vực dị năng của đối phương, như vậycho dù Trần Mộc cũng là cấp mười, chỉ sợ vẫn bị đối phương đè nặng vàiphần.

Còn có, dị năng giả hệ thủy có thể cuốn một ít không khí vào biển, còn cóthể nín thở một đoạn thời gian, nhưng dù sao cũng không thể không hô hấp mộtthời gian dài, lúc đó sẽ phải trồi lên mặt biển. Trần Mộc cũng có vấn đề này,nhưng hắn có thể dựa vào một ít cách lấy không khí "Không hợp pháp", ví dụ nhưsăn dị thú hải dương, rất nhiều dị thú hải dương trong bụng có khí nang, có thểgiúp hắn sử dụng rất lâu.

Tại đáy biển, chỉ có thể dùng nước biển minh ám để đo thời gian, khi bịtruy tung, dưới tình huống thỉnh thoảng lại đánh một vài trận với dị năng giảhệ thủy kia, rất nhanh đã vượt qua sáu ngày.

Trần Mộc biết, khẳng định Chu Dật Cẩn rất lo lắng cho mình, nhưng tìnhhuống hiện giờ của mình...... Trần Mộc lấy thiết bị định vị mà Chu Dật Cẩn đưa chomình, phía trên vẫn không có tín hiệu.

Nghĩ nghĩ, Trần Mộc bắt một con cá, đem thiết bị định vị nhét và trongbụng nó, lại lấy đi khí nang của nó, khiến con cá này nổi lên mặt biển– có lẽbởi vì hắn lặn xuống rất sâu, dị năng giả hệ thủy kia rất ít khi lẻn vào đáynước để công kích hắn .

Chu Dật Cẩn nắm lấy di động của mình, đây là một chiếc di động rất côngkềnh, nhìn qua cũng thực bình thường, nhưng do chính tay y tạo ra, khác khôngnói, đối với thiết bị định vị trên người Trần Mộc cũng rõ ràng nhất.

Lúc này y đang đứng trên một chiếc phi thuyền, Trương Lê ngồi bên cạnh.Phi thuyền này của bọn họ đã được nạp năng lượng, cũng bay trên biển sáu ngàyrồi, lúc trước khi tín hiệu của Trần Mộc vừa mất, Chu Dật Cẩn liền để Trương Lêdùng chiếc phi thuyền này.

Y rất hối hận, lần trước Trần Mộc vì cứu y mà rớt xuống biển, mà lần này,chỉ bởi vì mấy viên trân châu mà thôi...... Nếu lúc trước y không đồng ý quyết địnhnày...... Cho dù trân châu thực sự có thể kích phát tiềm năng của hai đứa nhỏ,nhưng Trần Mộc không ở đây, còn có tác dụng gì?

"Có tín hiệu !" Di động phát âm thanh "Tích tích", Chu Dật Cẩn dường nhưlập tức nhảy dựng lên, cũng nhanh chóng báo ra kinh độ và vĩ độ, khiến phithuyền bay về phía đó.

Hết chương 102

Chương 103: TrầnMộc thăng cấp

"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, nếu cậu ta đem tin tứctruyền ra......" Ở mặt biển, trên một tảng băng khổng lồ có bốn người đang đứng,khối băng này được dị năng giả hệ phong khống chế, dị chuyển vô cùng linh hoạttrên mặt biển, trong đó chật vật nhất chính là dị năng giả hệ thủy vừa mới mởmiệng, tới tới lui lui dưới biển nhiều lần, tóc tai quần áo của ông ta đã loạnthành một đoàn, cho dù ông ta có thể tạo ra nước sạch để rửa mặt, tình trạngcũng trở nên rất kém.

người phụ nữ duy nhất trong đó, dị năng giả hệ tinh thần đang gắt gaonhắm mắt lại, điều tra tình huống dưới đáy biển. Trần Mộc lặn càng ngày càngsâu, cô ta hầu như không thể điều tra được.

"Ở dưới đáy biển sâu như vậy sẽ không có tín hiệu." Dị năng giả hệ phongmở miệng.

"Robert, đây cũng là vấn đề của ông, đại dương là chiến trường của ông,nhưng vì sao ngay cả một người trẻ tuổi ông cũng không thể bắt được?" Dị nănggiả hệ băng trào phúng mở miệng.

"Vậy còn ông ?" Người gọi là Robert lạnh lùng cười:

"Nếu không phải lúc đầu khi mới phát hiện ra cậu ta ông đã vội vàng ratay......"

"Đừng nói nữa ! đừng quên chúng ta tới làm gì." Dị năng giả hệ phong đánhgãy lời nói của, bọn họ đều là cao thủ cấp mười, lúc trước thực lực cũng khôngkém Trương Lê bao nhiêu, nhưng hiện tại, Trương Lê đã trở thành cao thủ cấpmười một!

Nếu, bọn họ cũng có thể trở thành cao thủ cấp mười một...... Ở trên thế giới,cao thủ cấp mười cũng không hiếm thấy, hơn nữa cao thủ cấp mười của con ngườinếu như đơn đấu với dị thú cấp mười thì chắc chắn sẽ thua, nhưng một khi đạttới cấp mười một......

Thời điểm lúc trước khi chuyện của A Hổ vừa mới truyền ra, bọn họ cảmthấy không thể tin, chỉ một con linh thú nho nhỏ, sao có khả năng giúp người tatiến hóa ? nhưng sau khi Trương Lê đạt thành tựu, đã làm cho bọn họ hối tiếckhông kịp.

Ba người bọn họ, dị năng giả hệ phong và dị năng giả hệ băng đều là ngườicủa liên minh Bắc Mĩ, dị năng giả hệ thủy là người của liên minh Nam Mĩ, nếukhông phải hành động lần này ở trên biển, Người của liên minh bắc Mĩ cũng sẽkhông gọi ông ta.

"Không bắt được Trần Mộc, chuyện phía sau cũng không cần phải nói nữa."Dị năng giả hệ phong mở miệng, lão ta là người lớn tuổi nhất ở chỗ này, có thểso với Trương Lê, cũng bởi vì tuổi tác, có rất nhiều điều lão ta đã thông suốt,nhưng ngay cả như vậy, lão ta vẫn muốn sống tiếp! Người vơ thứ chín của lão mớisinh cho lão một đứa con trai mới tám tuổi, lão ta còn muốn nhìn đứa trẻ nàylớn lên!

Lần này bọn họ tính toán muốn bắt lấy Trần Mộc , bởi vậy, gen của dị nănggiả không khí và con linh thú thần kì kia, đều phải chiếm được! một khi đã nhưvậy, cũng không cần phải cãi nhau.

Phi thuyền lần này mà Chu Dật Cẩn và Trương Lê đi là yêu cầu từ liênminh, tính năng so với cái lúc trước của Trương Lê còn tốt hơn, dường như khôngbao lâu đã xuất hiện ở hải vực có tín hiệu.

"Phía dưới có người !" Chu Dật Cẩn nhìn thiết bị giám thị mở miệng, ythấy được phía dưới có người.

"Phía trên có phi thuyền !" Trên tảng băng, dị năng giả hệ phong ngẩngđầu lên nhìn, bọn họ đều phát hiện có phi thuyền tới gần!

Rất rõ ràng, bọn họ bị phát hiện, nếu đã như thế......

Lần này bọn họ đi, liên minh Bắc Mĩ cho không ít thứ tốt, lúc trước lậptức đem phi thuyền mà Trần Mộc dùng phá huỷ là một loại tên lửa định vị mà bọnhọ mang theo, loại tên lửa này bọn họ mang không chỉ một quả. Thời điểm khi đivào trong biển, lão ta cũng chỉ huy người xung quanh mang theo, lúc này đangđược đặt trên khối băng.

"Bỏ phi thuyền !" Thời điểm nhìn thấy một quả tên lửa đến gần, Chu DậtCẩn lập tức hô to một tiếng, sau đó liền nhảy ra khỏi khoang của phi thuyền,phản ứng của Trương Lê đương nhiên cũng không chậm, ngay cả người điều khiểnviên cũng nhanh chóng nhảy xuống, sau đó kéo chiếc dù sau lưng. Tuy rằng trongbiển vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng tốt hơn việc ở lại trên phi thuyền thànhthịt nướng.

Ba người bọn họ vừa mới nhảy khỏi phi thuyền, quả tên lửa kia liền đánhtrúng thân của nó, phát ra một ngọn lửa thật lớn, phi thuyền còn theo quán tínhmà bay xa một đoạn, sau đó rơi xuống biển.

Dù sao Trương Lê cũng là cao thủ cấp mười, đã sớm mở khu vực dị năng,mang theo ông và Chu Dật Cẩn vững vàng đáp xuống mặt biển, về phần điều khiểnviên kia, lấy thực lực của cậu ta nếu tới gần chiến trường thì chỉ có một đườngchết, tránh ở phía xa xa may chăng còn có thể sống sót.

"Ferry, Rui Padi, còn có Robert......" Trên cơ bản đều là cao thủ cấp mười,Trương Lê biết bọn họ, đương nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra ba người trướcmắt, cũng biết bọn họ đến vì A Hổ, nhưng không biết tình huống của Trần Mộchiện tại thế nào . ( tên này là gg dịch từ trung sang anh, đúng không sao, saithì mọi người chỉ t để t sửa "费里, 瑞帕迪, 还有罗伯特...")

Chu Dật Cẩn nhìn di động trong tay, tín hiệu cho thấy địa điểm cách đókhông xa, nhưng phụ cận cũng không có những người khác.

Trong tay nắm một hạt mầm, dùng dị năng thúc dục, một vài dây leo và thựcvật liền hướng về phía kia, rất nhanh, những thực vật này toàn bộ thu về, trongđó là một con cá đã chết.

Chu Dật Cẩn mổ bụng con cá, quả nhiên bên trong có thiết bị liên lạc trênngười Trần Mộc. Một khi đã như vậy, Trần Mộc hẳn là không có việc gì ? Chu DậtCẩn nhìn về phía đáy biển, thở phào nhẹ nhõm.

Vốn ba người khác cũng không định nói chuyện, lúc này lại biết bản thânđã tính sai, tại sao bọn họ lại không hề chú ý tới điểm này?

Trương Lê luôn luôn chú ý động tác của Chu Dật Cẩn, lúc này mới đem tầmmắt phóng lên ba người đối diện, bọn họ làm nhiều như vậy, nếu ông đem bọn họthả lại đi, ông còn có uy tín của mình sao?

Nếu đã thăng đến cấp mười một, không bằng dùng bọn họ để lập uy đi!

Trương Lê tính tình luôn luôn không tồi, nhưng hiện tại cũng bị chọcgiận, mà sát ý của ông, đương nhiên ba người đối diện cũng cảm giác được.

Dị năng giả hệ phong Ferry chống lại Trương Lê, hai người khác lại cùngnhau tấn công Chu Dật Cẩn, đến lúc này, bọn họ đã chuẩn bị liều mạng .

Trương Lê chặn công kích của Ferry, đồng thời dùng dị năng chặn lại côngkích của Robert và Rui Padi– Chu Dật Cẩn cấp chín cũng không phải là đối thủcủa cao thủ cấp mười!

Trần Mộc ngồi ở đáy biển, có cảm giác hít thở không thông, nơi hắn đang ởhiện giờ đã rất sâu rất sâu, so với nơi mà Bạch Khả Khả ở lúc trước còn sâuhơn, áp suất cực lớn của nước biển, đem bọt khí vốn rất lớn ép sát xung quanhhắn.

Áp lực như vậy, Trần Mộc đã phải nhận suốt một ngày, có lẽ bởi vì nơi hắnở quá sâu, ngay cả dị năng giả hệ thủy cũng không dám tùy tiện đi xuống, mớigiúp hắn có cơ hội điều tức lại cơ thể.

Vốn, Trần Mộc cũng không định lặn sâu như vậy, dù sao một thời gian dàinhư vậy hắn cũng không chịu nổi, nhưng lúc trước khi hắn bơi lên mặt biển, lạibị công kích tinh thần, sau đó vì tránh né mà nhanh chóng lặn xuống, trong đầubốc lên không ngớt, hắn có cảm giác vô cùng choáng váng, chỉ nhớ rõ phải lặnsâu xuống để tránh né công kích .

Da thịt, nội tạng, xương cốt, mỗi một mạch máu mỗi một tế bào, đều bị áplực cường đại, sau đó, sau đó lại có cảm giác như một thứ gì đó phải rời khỏithân thể của mình.

Mạch máu của hắn đã bị đập vụn, nhưng bởi vì áp lực cường đại ở bênngoài, máu chưa hề chảy ra.

Toàn bộ hai mươi viên trân châu trên người đã bị đập nát, những bột phấnnày chặt chẽ vây quanh thân thể hắn, dường như bị áp lực cực lớn mà ép thậtchặt vào làn da, ngấm vào trong máu......

Đây là một loại cảm giác rất huyền diệu, giường như hắn có thể cảm giácgì đó ở chung quanh, những con cá đang bơi ở phụ cận, những con dứa phiêu độngtheo dòng nước, những phiến hải tảo thật lớn......

Hướng lên trên là ba luồng khí thế cường đại, nhưng dường như lại khôngcòn cường đại nữa......

Sau đó, một luồng khí thế cường đại hơn đến gần, và khí thế rất quenthuộc...... Có một hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn, đó là hai luồng lực lượng vachạm, kịch liệt va chạm, khiến cho một luồng khí thế yếu kém đột phá.

Dưới áp lực cực lớn, phóng ra tinh thần lực...... Những lời này là ai nói chohắn ?

Áp lực lớn như vậy, dướng như đến không khí xung quanh cũng đều ngưngđọng lại, hắn có cảm giác không thể hô hấp, nhưng tư duy lại vô cùng vô cùngphát tán.

Thời điểm vài luồng khí thế kia va chạm, hắn đột nhiên cảm thấy tronglòng đau xót, người ở nơi đó là ai?

Trương Lê chặn công kích của Ferry, lại chặn công kích cho Chu Dật Cẩn,nhưng lại không thể chặn công kích của người phụ nữ Châu Phi kia.

Cô ta vẫn im lặng ngồi, tuy rằng cô ta lựa chọn hợp tác với người của BắcMĩ, nhưng cũng biết đây là bảo hổ lột da, cũng không nói nhiều, chỉ im lặng làmchuyện của mình.

Lúc trước khi Trần Mộc di chuyển, cô ta không chút do dự dùng dị năngcông kích đầu đối phương, vốn cô ta nghĩ rằng Trần Mộc sẽ bởi vì chịu công kíchmà nổi lên, lại không ngờ rằng Trần Mộc lại lặn xuống ......

Vốn cô ta đối với Trần Mộc cũng không có chấp nhất như vậy, nhưng sau khiđi vào Nông Nghiệp thành thị, nhìn Trần Mộc và hai đứa nhỏ nói giỡn, quan tâmbạn lữ của hắn, liền cảm thấy bản thân có chút động tâm.

Cha của cô ta là một dị năng giả hệ tinh thần cấp tám, cho dù chỉ có cấptám cũng là đối tượng bảo vệ trọng điểm của quốc gia, ông ta lấy rất nhiều vợ,người vợ mới lấy gần đây nhất còn nhỏ tuổi hơn cả cô ta, cô cứ nghĩ bản thân sẽkhông bao giờ để ý đến loại tình cảm vô dụng này, nhưng là......

Sau khi Trương Lê và Chu Dật Cẩn xuất hiện, cô ta liền cố gắng giảm thấpsự tồn tại của bản thân, đợi mọi người chưa chuẩn bị, lập tức phát động côngkích tinh thần về phía Chu Dật Cẩn.

Nhận công kích của cô ta, cao thủ cấp mười đau đầu xong sẽ không có việcgì, nhưng Chu Dật Cẩn cũng chỉ mới cấp chín, dưới tình huống không phòng bịnhận toàn bộ công kích của cô ta, có khả năng sẽ trở thành ngu ngốc.

Chu Dật Cẩn trong đầu đau xót, lập tức chỉ huy thực vật trong tay côngkích đối phương, lại bởi vì quá mức đau đớn mà tay chân vô lực.

"A !" Một tiếng thét cực lớn vang lên, Chu Dật Cẩn cảm thấy áp bách trongđầu mình nhanh chóng rút lui, thân thể được thoải mái, tương phản, người phụ nữChâu Phi kia lại ôm đầu của mình, lập tức ngã xuống mặt băng.

Thời điểm Trần Mộc rời khỏi mặt nước vô cùng chật vật, có lẽ bởi vì ápsuất đáy biển quá lớn, rất nhiều chỗ trên người hắn mạch máu đều bị nổ tung,những thứ trên người bao gồm cả bộ đàm liên lạc đều đã trở thành phế thải, cóđiều, hắn lại cảm thấy cả người thư sướng.

Quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Dật Cẩn một cái, Trần Mộc lập tứccông kích về phía dị năng giả hệ băng, uy áp cường đại, vậy mà khiến đối phươngkhông thở nổi......

A Hổ ăn thiên thạch, nhưng không thể tiêu hóa hoàn toàn, yên lặng tản mátra năng lượng của thiên thạch, mà người được lợi trực tiếp nhất từ những nănglượng này, chính là Trần Mộc.

Chu Dật Cẩn dường như đều là dựa vào A Hổ mà chiếm được dị năng, TrươngLê thăng cấp A Hổ cũng trợ giúp một tay, nhưng hai bọn họ có được chỗ tốt, saocó thể so được với Trần Mộc sớm chiều ở chung với A Hổ ?

Lúc trước Trần Mộc đột phá đến cấp mười, có vài thành phần ngẫu nhiên,nhưng kỳ thật cũng là tất nhiên, mà sau khi hắn đột phá cấp mười, trên cơ bảnđều như hình với bóng cùng A Hổ, bên cạnh lại có đại bạch sa, cá voi thú đều lànhững dị thú cấp mười, muốn tiến bộ cũng không khó. Trồng nấm trong đáy biển hơnmột năm, hắn cũng dần dần từ cấp mười sơ giai thành cấp mười cao giai, sau khitrở về, tuy rằng thực lực tăng trưởng không nhanh, nhưng có Chu Dật Cẩn và haiđứa nhỏ ở cùng hơn một năm, cũng giúp tâm tình của hắn bình thản, lại có TrươngLê dạy, gần như đã có trụ cột vững chắc.

Từ cấp mười đến cấp mười một, tinh thần lực là mấu chốt, Trương Lê đã sớmcó hiểu biết đối với tinh thần lực, nhưng Trần Mộc có tinh thần lực, cũng bởivì bị công kích tinh thần lực mà kích phát.

"Cấp mười một! Vậy mà lại thêm một người cấp mười một!" Ferry điên cuồngmà hô một tiếng, lập tức lựa chọn tự bạo, bọn họ đã không thể trốn thoát, màcho dù ông ta có thể trốn, một vài năm nữa cũng sẽ chết, còn không bằng lúc nàyđể cho bọn họ ăn đau!

Ferry là dị năng giả hệ phong cấp mười, lúc trước thực lực cũng khôngkhác biệt so với Trương Lê, bởi vậy ông ta tự bạo gây ra sát thương rất mạnh.

Trương Lê chặn phần lớn năng lượn, Trần Mộc đem Chu Dật Cẩn bảo vệ kínkhông kẽ hở, hai cao thủ cấp mười khác bởi vì bị liên lụy mà phun ra máu, đây cũnglà do mục tiêu của Ferry không phải bọn họ.

Trương Lê mất một hồi lâu mới đứng vững, phối hợp với Trần Mộc, mỗi ngườichống lại một cao thủ cấp mười, thời điểm biết bản thân không thể ngăn cản đượccông kích của đối phương, hai người khác cũng không hẹn mà đồng thời tự bạo.

Trên người Trần Mộc bị nổ thành một đóa huyết hoa, lập tức ngã xuống, độtnhiên, mơ mơ màng màng, hắn nhớ tới mình gọi là Trần Mộc, cũng nhớ đến Chu DậtCẩn và hai đứa nhỏ của mình, còn có mẹ mình......

"Anh ấy làm sao vậy ?" Chu Dật Cẩn kiểm tra người cho Trần Mộc, Trần Mộchiện giờ thực sự có chút vô cùng thê thảm.

Có điều để cho y không được tự nhiên , chính là ánh mắt của Trần Mộc lúcmới xuất hiện, tại sao giống như đang nhìn một người xa lạ?

"Không có việc gì, cậu ấy đã đột phá cấp mười một, còn có thể có chuyệngì ?" Ba cao thủ cấp mười tự bạo khiến Trương Lê cũng có chút không chịu nổi.

Có điều, ông thật sự rất ghen tị với Trần Mộc, tên này mới bao nhiêutuổi, đã đạt đến độ cao mà ông phải mất hơn hai trăm năm mới có thể đạt đến?

Những tảng băng mà dị năng giả hệ băng chế tạo ra đã sớm bị vỡ thànhnhiều tảng nhỏ, mà dị năng giả tinh thần kia chắc đã rơi vào trong biển.

"Không có việc gì chứ ?" Một âm thanh vang dội ở xa xa, Trương Lê vừathấy liền phát hiện là điều khiển viên đang bơi về phía này.

Vận may của cậu ta cũng không tôig, bởi vì nhảy dù nên không thể bay xa,bản thân cũng chỉ có thực lực cấp bảy, cho nên chiến đấu ở nơi này cũng khônghề ảnh hưởng đến cậu ta, đồng thời lại bởi vì mấy người cao thủ chiến đấu, dịthú hải dương ở phụ cận đều chạy trốn hết, cho nên cậu ta cũng không bị dị thúhải dương công kích, thẳng đến khi mọi chuyện kết thúc mới bơi tới nơi này.

"Đã không có việc gì, chuyện hiện giờ phải làm chính là liên lạc vớinhững người khác để họ đến đón chúng ta." Trương Lê mở miệng, mở bộ đàm liênlạc của mình, vẫn may thứ này chưa bị hỏng.

Thời điểm Trần Mộc tỉnh lại , thời gian đã qua vài ngày.

"Anh làm sao vậy ?" Trần Mộc cảm thấy xương cốt toàn thân đều như gãyvụn, có điều, không phải hắn đang ở đáy biển tránh né công kích của người khácsao?

"Anh bị thương !" Trên lưng Chu Dật Cẩn là Trần Thiên Hoa, trong tay ômChu Thiên Nhạc, nhìn thấy Trần Mộc tỉnh, kinh hỉ trong mắt dường như không thểche lấp.

"Bị thương ? Thể nào anh cảm thấy rất khó chịu rất khó chịu." Trần Mộclúc này mới phát hiện bản thân bị ngâm trong bình dung dịch, chỉ lộ ra một đầu.

"Chuyện anh đột phá cấp mười một anh cũng không nhớ ?" Chu Dật Cẩn nhíunhíu đầu mày.

Trần Mộc suy nghĩ một hồi lâu, chỉ cảm thấy trong đầu mình rối mù mộtmảnh:

"Anh không có ấn tượng gì hết."

"Thật lợi hại, ngay cả chuyện như vậy cũng có thể quên !" Sau khi trở về,bọn họ mới biết được tinh thần lực của Trần Mộc bị cạn kiệt, phỏng chừng lúc ấyđầu óc của hắn rất loạn, người phụ nữ Châu Phi kia là dị năng giả hệ tinh thần,vốn y cũng không cảm thấy gì, hiện giờ lại thấy vô cùng đáng giận. Có điều sauđó bọn họ không tìm thấy người phụ nữ này, có lẽ lúc tự bạo đã rơi vào trongbiển rồi? mặc kệ thế nào, tình huống lúc đó, xác suất cô ta có thể sống sót làcực thấp.

"Sống là tốt rồi !" Nghe Chu Dật Cẩn nói như vậy, Trần Mộc cũng hiểu đượcthân thể có chút không giống bình thường, thậm chí, ngay cả thế giới này cũngkhông giống bình thường.

Có điều, từ nay hắn không cần sợ người khác nữa:

"Khi nào chúng ta kết hôn ?" Trần Mộc đột nhiên cảm thấy Chu Dật Cẩn nhìnrất đáng yêu, thật muốn ôm vào lòng hôn mấy cái!

Chu Dật Cẩn một phen đem cái tay đang run run rẩy rẩy của Trần Mộc muốnvươn ra khỏi dịch dinh dưỡng đập trở về, lúc này còn không quên động chân độngtay !

" Đã lâu không gặp, không có chút phúc lợi nào sao?" Trần Mộc nhìn ChuDật Cẩn, bất đắc dĩ mở miệng, cảnh tượng Chu Dật Cẩn trên người đeo hai đứanhỏ, sao lại khiến cho hắn cảm thấy ấm áp như vậy?

Chu Dật Cẩn cúi đầu hôn lên trán Trần Mộc một cái, sau đó Chu Thiên Nhạctrong lòng y cũng bắt được đầu của Trần Mộc, một ngụm hôn xuống:

"Phụ thân !"

Có thể sống trở về, thật tốt.

Tuy rằng thời điểm vừa tỉnh, Trần Mộc còn có cảm giác không thể khống chếtay chân của mình, nhưng ngâm trong dịch dinh dưỡng một ngày, hắn liền cảm thấybản thân hoàn toàn khôi phục , hơn nữa, nếu không đi ra ngoài, chỉ sợ hắn ngâmđếu nhăn cả da mất.

Trần Mộc trở thành cao thủ cấp mười một, đương nhiên liên minh phải khoekhoang khắp nơi, có điều tất cả mọi thứ bên ngoài cũng không có quan hệvới Trần Mộc, chuyện hắn nhớ thương nhất hiện giờ, cũng chỉ có hôn lễ của mìnhvà Chu Dật Cẩn.

Áo cưới , tiệc rượu, MC, còn có loại, các dạng an bài, vừa khiến người tađau đầu lại khiến người ta tràn ngập hưng trí, có điều, bọn họ đã tốt hơn rấtnhiều, cũng không cần tiết kiệm tiền, chỉ cần tận hứng là tốt rồi.

A Hổ hiện giờ nổi danh triệt để, Trần Mộc có thể ở trong thời gian ngắnnhư vậy từ một người bình thường trở thành cao thủ cấp mười một, dường như tấtcả mọi người đều đem công lao qui kết lên người nó. Trước đó vài ngày, thờiđiểm Chu Dật Cẩn và Trương Lê đi cứu Trần Mộc, A Hổ cũng không đi cùng, nhưngnó lại làm một chuyện khác khiến cho người ta khiếp sợ. Hai con liệp báo thúkia, dưới sự giạt dây của nó, mang theo hai đứa nhỏ của Trần Mộc chạy một vòngở bên ngoài, Lưu Chân Chân vừa xoay người liền phát hiện không thấy cháu traicháu gái nhà mình, thiếu chút nữa bị dọa cho phát bệnh, đợi sau khi hai conliệp báo thú đưa đứa nhỏ trở về, cũng khiến cho bà hoảng sợ, hai cái tên này,bà đối với mỗi con đều là kính nhi viễn chi ! ( tôn trọng nhưng không gần gũi )

Có điều, thấy người khác bị dọa, hai đứa nhỏ cũng rất cao hứng, sau khimột người một liệp báo bị chia cắt, cứ hai ba ngày lại bắt liệp báo thú ngồixuống, sau đó leo lên lưng chúng, Lưu Chân Chân hầu như đều khó lòng phòng bị.

Cho nên, đợi khi Chu Dật Cẩn mang theo Trần Mộc bị thương trở về, liềnnhìn thấy con trai đang cưỡi trên người dị thú phi đến chỗ mình......

Hết chương 103

Chương 104: Kếthôn

Kết hôn là một chuyện vui mừng, càng là chuyện khiến cho người ta cảmthấy cao hứng, nhưng thật sự đến ngày đó, có lẽ vui mừng là người khác, caohứng cũng là người khác.

Hôn lễ của Trần Mộc, tổ chức ở Nghiên cứu chi thành, có thể nói là vôcùng được chú ý, cho dù là liên minh Bắc Mĩ vừa mới ăn đau, cũng không thểkhông tìm người đến để chúc mừng, âm mưu thủ đoạn cái gì, một chút cũng khôngdám dùng.

Có điều, sau khi chúc mừng, muốn tham gia tiệc cưới thì phải có thiệp mờimới được.

Trần Mộc không định để tiệc cưới của mình biến thành một nơi để ngườikhác bày ra khả năng chính trị, cho nên thiệp mời không phát nhiều lắm, chỉ đưacho bạn bè, mà bạn bè của hắn đã có không ít ở Tinh Vân thành.

Đám người Triệu Thiên Vũ khẳng định muốn đến, có điều, mập mạp TriệuDương vẫn còn ở trong quân doanh của Nghiên cứu chi thành.

Triệu Dương hiện giờ, một chút cũng không béo, toàn thân đều là cơ thịt,ở trong quân đội cũng có một chức vụ. Thời điểm Trần Mộc tự mình đến đưa thiệpmời, cậu ta còn kích động đến nỗi hận không thể ôm lấy Trần Mộc hôn mấy miếng.

"Tôi đã sớm nói với các người, Trần Mộc là lão đại của tôi!" Vẻ mặt TriệuDương có chút quang cinh giới thiệu Trần Mộc với những người khác, Trần Mộccũng đã quen cảm giác bản thân trở thành vật phẩm hi hữu để cho người ta bàntán, không có biện pháp, di chứng của việc nổi danh.

Hưng phấn qua đi, Triệu Dương mang Trần Mộc đến chỗ ở của mình, mới điđược một nửa, lại đột nhiên nhăn nhó:

"Trần lão đại......"

Một đại lão gia còn làm ra biểu tình muốn nói lại thôi, thật đúng làkhông dễ xem ! Trần Mộc chỉ cảm thấy trên người phát lạnh:

"Làm sao vậy ?"

"Cái kia, chính là......"

"Từ khi nào mà cậu nói chuyện ấp a ấp úng như vậy ?"

"Trần lão đại, em nói cho anh biết, Triệu Minh đã tìm được rồi, hiện giờđang ở một chỗ với em!" Triệu Dương lớn tiếng mở miệng.

"Không phải Triệu Thiên Vũ nói không tìm được hay sao ? Vì sao cậu lạilừa gạt?" Trần Mộc hỏi, vừa mở miệng hỏi, mới phản ứng lại:

"Các cậu......"

"Bọn em ở cùng một chỗ ," Triệu Dương mặt đỏ hồng

"Em sợ cha mẹ sẽ mất hứng."

"Dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của các cậu, Triệu Minh lâu như vậy khôngtin tức, khẳng định bọn họ sẽ lo lắng ." Trần Mộc đối với chuyện của hai anh emnhà này, thật đúng là không có cách gì hữu dụng.

Trên mặt Triệu Dương né tránh chột dạ:

"Hẳn là vẫn tốt, mỗi tháng Triệu Minh đều trở về gửi sinh hoạt phí."

"Các cậu tự ngẫm lại đi, còn có, Triệu Minh hiện giờ đang ở nhà cậu?"Trần Mộc hỏi. Hiện tại Triệu Dương và Triệu Minh cũng đã đầu ba, không thểgiống như trẻ con được.

"Em ấy vẫn ở trong nhà." Triệu Dương mang theo Trần Mộc vào cửa, Trần Mộcmới phát hiện đây là một căn phòng ở được bố trí vô cùng ấm áp, tuy rằng khônglớn, lại khiến cho người ta có cảm giác rất tốt.

"Trần lão đại !" Triệu Minh đi ra, có lẽ lúc trước Triệu Dương đã gửi tintức .

Triệu Minh trong ấn tượng của Trần Mộc, là một người có thân hình nhỏ gầy,tóc rất dài, là một thiếu niên có chút hướng nội. Triệu Minh hiện giờ lại hoàntoàn không giống vậy, đứng chung một chỗ với Triệu Dương khiến cậu ta nhìn quathì vẫn có chút nhỏ gầy, tóc đã cắt ngắn, thản nhiên cười đem lại cảm giác taonhã.

"Đã lâu không thấy !" Trần Mộc vỗ vỗ bả vai đối phương.

"Trần lão đại, có thể gặp được Triệu Minh, cũng có công lao của anh đất!"Triệu Dương bưng đồ uống đi ra, cười tủm tỉm .

"Hửm ? Mấy năm nay tôi gặp phải rất nhiều chuyện, cũng không thể liên lạcđược với các cậu." Trần Mộc có chút xấu hổ, giống như lần trước trở về từ chỗđại bạch sa, hắn liên hệ với hai người họ, lại không rảnh để đi gặp mặt, saulại biến mất hơn một năm.

"Lúc trước khi em nghe được tin tức Trần lão đại gặp nạn...... Cũng đếnNghiên cứu chi thành nhìn xem." Triệu Minh có chút ngượng ngùng mở miệng.

"Là thời điểm kia...... Sao cậu có thể biết được tin tức?" Trần Mộc kinh ngạchỏi, theo đạo lý, tin tức này sẽ không để người dân biết mới phải?

"Trần lão đại, hiện giờ em là người trong quân đội, làm công tác giữ bímật," Triệu Minh cười cười, lộ ra một chiếc răng nanh trắng noãn:

"Lúc trước bọn em còn nhận nhiệm vụ tìm kiếm anh." Lúc trước rời khỏiTinh Vân thành, trong khoảng thời gian ngắn cậu ta có cảm giác không có chỗ đểđi, sau này lại làm việc cho quốc gia.

Mấy năm nay, Triệu Thiên Vũ có quyền thế, Trần Mộc cũng bận rộn giúp đỡ,nhưng lại không thể tìm thấy cậu ta, cũng không phải không có quan hệ với côngviệc của cậu ta, cũng chính là Triệu Dương, vận khí tốt đến đâu mới có thể gặpcậu ta trên dường cái, còn nhận ra cậu ta trong khi cậu đang cải trang. Lại nóitiếp, nếu không phải hiện giờ Triệu Dương cũng làm việc trong quân đội, lấythân phận của cậu, cùng không thể ở cùng một chỗ với đối phương.

"Thì ra là như vậy." Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

"Trần lão đại, chắc anh cũng không biết, chị Phán Nhi đã kết hôn, ngaymột năm trước, vốn muốn đợi khi anh trở lại mới kết hôn, kết quả không cẩn thậntrúng thầu, lại không liên lạc được với anh......" Triệu Dương bát quái mở miệng.Lúc trước cậu ta còn có chút động tâm với Kim Phán Nhi, có điều hiện giờ đã sớmvật đổi sao dời .

"Tân lang là ai ?" Thời điểm hơn một năm trước khi hắn trở về cùng từngliên lạc với Kim Phán Nhi, biết Kim Phán Nhi bởi vì Lưu Tần Thiên đã chết chonên đi tới Tinh Vân thành, lại không biết đối phương vậy mà có bạn trai !

"Chính là người mà chị ấy đã nhắc đến thật lâu thật lâu trước kia – TạThanh, vừa ngốc ngốc, đánh nhau còn đánh thua cả chị Phán Nhi." Triệu Dương cóchút khó chịu, Kim Phán Nhi sao có thể thật sự gả cho anh ta chứ?

"Đó là anh ta nhường, nếu thật sự muốn đánh, chị Phán Nhi sẽ không thểđánh lại người đã trải qua vô số trận chiến sinh tử như anh ta." Triệu Minh mởmiệng. Triệu Dương và Kim Phán Nhi vẫn có liên hệ, cậu ta cũng biết một ít tìnhhuống, tuy rằng Kim Phán Nhi cũng ra khỏi thành đi săn dị thú, nhưng sẽ chỉ tìmdị thú có thực lực thấp hơn mình, Tạ Thanh lại không giống vậy, kinh nghiệmthực chiến của anh ta không phải là thứ mà Kim Phán Nhi có thể so sánh .

Hơn nữa, người giống như Tạ Thanh, bản thân là dị năng giả, sắp bốn mươituổi rồi mà còn không tìm được vợ, tuyệt đối là ông chồng nếu đặt ở trong nhàsẽ khiến cho người ta vô cùng yên tâm.

"Phán Nhi đều đã có con, Tạ Thanh kia nếu thật sự dám đánh trả thì tôi sẽchặt tay anh ta." Trần Mộc cười cười Kim Phán Nhi còn lớn hơn hắn một tuổi, tuyrằng có rất nhiều dị năng giả kết hôn muộn, có điều tuổi này gả cho người ta làtốt nhất, đáng tiếc bản thân không thể nhìn thây bộ dáng của đối phương khi làmcô dâu:

"Con của Phán Nhi đã lớn chừng nào rồi?"

"Đã sắp năm tháng rồi, là con trai, lớn lên rất đáng yêu." Triệu Dươnglấy ra một cáu di động, bấm vào một cái ảnh chụp đưa cho Trần Mộc xem, trongảnh là một đứa nhỏ béo mập mạp có đôi mắt rất lớn đang mở to, không biết vì saochân mày lại cau lại, quả thật là rất đáng yêu, có điều, đứa nhỏ nhà mình vẫndễ nhìn nhất!

"Lần này tôi kết hôn, vừa lúc mọi người có thể tụ họp một chút." Trần Mộctrả lại điện thoại di động, mở miệng.

"Đúng vậy ! Trần lão đại, hôn sự của anh và Chu Dật Cẩn nên làm sớm, hiệngiờ đứa nhỏ cũng có thể làm hoa đồng đúng không?" Triệu Dương chỉ vào quần áocủa Trần Mộc mở miệng. Ngay phần chính diện của bộ quần áo này chính là hai đứanhỏ phấn điêu ngọc mài, trong đó một đứa có khuôn mặt tươi cười với khi TrầnMộc cười rộ lên dường như là giống nhau như đúc, đây là e sợ người khác khôngnhìn thấy hả ?

Trần Mộc nơi nơi chạy một vòng, bạn bè của hắn, bạn bè của Chu Dật Cẩn,chiến hữu lúc trước, cũng không bỏ quên ai, có điều nếu như khoảng cách quá xa,cũng chỉ có thể dọi điện thoại, chờ bọn họ đi vào Nghiên cứu chi thành mới phátthiệp mời– Có con rồi, hắn không đi được cũng luyến tiếc không muốn đi !

Hoa hồng đỏ rực trang trí ở cửa của thời đại kim cương, buổi tối hôm nay,trong nhà hàng này, cử hành một hôn lễ long trọng.

Bao hết toàn bộ thời đại kim cương, đây là chuyện tiêu tốn khoản tiềnlớn, có điều lại không tốn một phân tiền của Trần Mộc, nếu lúc này thậtsự chi tiền, chỉ sợ người khác sẽ không vui.

Một đám khách nối đuôi nhau mà vào, tất cả mọi người rất đúng giờ, TrầnMộc ở cửa cười nghênh đón mọi người, sau khi người cuối cùng đi vào bàn, mới âmthầm cảm thán trình độ bưu hãn của bạn bè Chu Dật Cẩn, những người đó trên cơbản đều là đại sư ở các phương diện!

Tuy rằng thực lực của hắn cường, nhưng mấy thứ này lại chưa từng nghe quabao giờ...... Đây là nghề nghiệp gì, quả thật khiến cho hắn há hốc mồm.

"Phụ thân !" Trần Thiên Hoa bước chân ngắn chạy đến:

"Ba ba nói sẽ bắt đầu !"

"Ta lập tức đi vào !" Trần Mộc nhìn thoáng qua bên ngoài, thời gian sắpđến, hẳn sẽ không còn người đến đây nữa ?

"Mộc Mộc......" Một giọng nói có chút quen thuộc chần chờ vang lên, Trần Mộcvừa quay đầu, mới nhìn thấy một người cùng với trong ấn tượng hoàn toàn khônggiống nhau, từ trong bóng tối đi ra, đúng là Trần Khải.

Sắc mặt Trần Mộc đổi đổi, Trần Khải sao lại ở chỗ này?

Hắn đột nhiên nghĩ đến hiện giờ mình đã nổi danh, không phải bởi vì vậymà Trần Khải mới được thả ra chứ? Có điều nếu Lâm An Liệt cũng được thả ra, hắnnhất định sẽ đem cái đám người dám vuốt mông ngựa linh tinh kia chụp chết!

Trần Khải cũng nhìn ra sắc mặt không vui của Trần Mộc, rõ ràng là contrai của mình, lại đối với mình...... Nhưng Trần Mộc hiện giờ, là tồn tại màông ta phải nhìn lên, trong lúc nhất thời, ông ta cảm thấy vô cùng tự ti, lậptức cũng có chút lắp bắp:

"Cái kia, không thì cha đi ...... Cha......" Đột nhiên ông ta cảm thấy bản thânvới nơi này hoàn toàn không hợp, người đã sống trong lao ngục vài năm, khiếncho ông ta không còn hăng hái của lúc trước.

Hiện giờ ông ta vội vàng tới đây, tuy rằng thay đổi một thân quần áo,nhưng thân hình thay đổi đã không thể chống đỡ được quần áo này nữa rồi, ông tacảm thấy bản thân vô cùng chật vật. Ngay lúc trước, ông ta đứng ở xa xa trongđám người bên ngoài vòng vây, nhìn thấy Lưu Chân Chân kéo một người đàn ông, ômmột bé gái giống bà đi vào trong, liền ghen tị phát cuồng, nếu khi đó ông takhông ly hôn với bà, như vậy hiện giờ, người nắm tay bà có phải sẽ là chínhmình?

Trần Mộc thừa nhận, lúc này từ trên cao nhìn xuống Trần Khải, hắn đối vớingười đàn ông này có chút thương hại , nhưng cũng chỉ là thương hại mà thôi.Năm đó thời điểm Trần Khải vì Lâm Tĩnh mà không cần gia đình này, lúc trướcTrần Khải đối với hắn chẳng thèm quan tâm, khi biết được tất cả chân tướng, hắnđối với Trần Khải lại càng chẳng còn bao nhiêu cảm tình.

Trần Mộc không nói lời nào, Trần Khải lại câu thúc, nếu hiện giờ Trần Mộckhông đạt tới vị trí như vậy, ông ta sẽ trách cứ đối phương bất hiếu, nhưnghiện tại, ông ta không dám, ông ta hoàn toàn không dám.

"Kia...... Cha đi......"

"Đợi chút." Trần Mộc gọi đối phương lại.

Trần Khải nhìn con trai mình đi xuống bậc thang của thời đại kim cương,bên trên đó trải tấm thảm đỏ, trên thảm còn thêu hoa văn tinh mỹ bằng kimtuyến.

Con trai ông ta giống như là quốc vương, cứ như vậy đi đến trước mặtmình, đưa cho mình một tấm thẻ kim cương:

"Ông tới một chuyến cũng không dễ dàng."

Đây là cái gì ? Đưa bố thí cho cha mình? Mặt Trần Khải mặt vặn vẹo, ôngta muốn ném tấm thẻ này xuống đất, nhưng hiện giờ cuộc sống của ông ta chẳngtốt đẹp gì......

Cầm tấm thẻ trong tay, Trần Khải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hiện giờông ta ngẫm lại, dù sao cũng phỉa nói với thành chủ của Tinh Vân thành, quyếtkhông thể trở về cái nhà giam đáng sợ kia, còn có Lâm An Liệt, Trần Mộc nhấtđịnh chán ghét gã, quyết không thể để gã ra tù !

Những ngày ở trong tù, vốn ông ta cũng không phải khổ sở như vậy, chínhlà Lâm An Liệt, đứa con mà ông ta yêu thương nhất kết hợp với người khác, mớikhiến cho ông ta một lần lại một lần sống không bằng chết !

Dù sao ông ta cũng là cha của Trần Mộc, nhưng Lâm An Liệt lại là em traikhác mẹ mà Trần Mộc vô cùng chán ghét! Khẳng định ông ta có thể thuyết phụcthành chủ ......

MC kết hôn, đương nhiên chính là Trương Lê. Ông đứng ở trên đài,ánh mắt thường phiêu đến dãy bàn có mười hai đứa nhỏ nhà mình đang ngồi, hiệngiờ ông đã hơn hai trăm tuổi, đương nhiên bối phận con ông cũng cao, hiện tạilại bị một đám người huyền tôn bối niết mặt niết mông !

"Trần Mộc, Chu Dật Cẩn, hai người có đồng ý kết làm bạn lữ, cả đời khôngrời không chê không ?"

"Tôi đồng ý !" Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trăm miệng một lời mở miệng, sauđó thì nghe thấy dưới đài vang lên một trận thét chói tai, vừa quay đầu lại,liền nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà mình cưỡi liệp báo thú chạy vào !

Không phải hai con liệp báo thú này bị để ở nhà sao ? Tại sao lại xuấthiện ở trong này?

Trần Mộc hung tợn nhìn thoáng qua A Hổ đang ngồi xổm trên đầu một controng đó, trên đầu một con liệp báo khác là Tiểu Bảo, đương nhiên cũng bị ChuDật Cẩn trừng mắt liếc nhìn một cái.

"Uông uông !" Tiểu Bảo cảm thấy bản thân thực ủy khuất, rõ ràng nó cònđang ngủ ở phía sau!

"Ba ba ! phụ thân !" Trong tay Trần Thiên Hoa và Chu Thiên Nhạc đều ômmột bó hoa to, lấy lòng nhìn Trần Mộc và Chu Dật Cẩn.

Nhìn thấy tân khách bị kinh hách đã khôi phục lại, Trần Mộc cũng khôngmuốn trách cứ đứa nhỏ, đang định đi lên tiếp nhận hai bó hoa, lại đột nhiênphát hiện, nụ hoa hồng trong tay Chu Thiên Nhạc đã lấy tốc độ nhanh chóng nhấtnở bung, dường như chính cô nhóc cũng bị hoảng sợ, lập tức đem hoa hồng quăngra ngoài.

"Ngu ngốc ! Bà nội đã nói hoa không thể để rơi !" Trần Thiên Hoa dươngdương tự đắc răn dạy em gái một câu, bởi vì em gái ở phương diện nói chuyệnluôn thông minh hơn nhóc, khiến cho nó đến bây giờ vẫn không có cơ hội giáo dụcem gái!

Trần Mộc nhìn bó hoa bị con gái ném đi đang lơ lửng giữa không trung, daođộng rất quen thuộc, có điều:

"Ngoại trừ anh, có ai là dị năng giả không khí ?"

Chu Dật Cẩn không chút nghĩ ngợi, liền nhìn về phía con trai đang có vẻmặt đắc ý. Tuy rằng hậu đại của dị năng giả sẽ thức tỉnh dị năng rất sớm, nhưngthế này có phải quá sớm không? Nếu không cần thận đưa em gái lên không trungrồi không khống chế được dị năng......

"Về sau các cậu nhất định phải xem trọng hai đứa nhỏ này!" Trương Lê lờinói thấm thía mở miệng, đồng thời sắc mặt trầm trọng.

Đứa nhỏ thức tỉnh dị năng quá sớm sẽ đưa đến rất nhiều vấn đề, ông cũnghiểu biết không ít, nhưng, không biết lúc trước đầu óc ông choáng váng thế nàomà lại đồng ý đào tạo mười hai đứa trẻ?

Tưởng tượng tình huống đáng sợ mà mười hai đứa trẻ có thể mang đến,Trương Lê rất muốn nhanh chóng chạy xuống đài, sau đó tìm vài đồ tử đồ tôn làdị năng giả của mình đi chăm sóc con giúp ông, tuy rằng mười hai chuyên giachăm sóc kia đều có thực lực, nhưng dù sao cũng đâu phải dị năng giả?

Trần Mộc dùng dị năng không khí lấy bó hoa giữa không trung kia xuống,Chu Dật Cẩn dùng dây leo cuốn lấy bó hoa trong tay Trần Thiên Hoa, còn thuậntay để nó đến bên cạnh Trần Mộc.

Trao đổi nhẫn, hôn môi !

"Dị năng giả không khí thật tốt, hôn môi cũng không cần nín thở......" Khôngbiết từ nơi nào bay tới một câu, Trần Mộc trong lòng một trận nghẹn khuất,không thể cái gì cũng đem qui công cho dị năng tốt hay không tốt ! Đây là hắnluyện ra !

Có điều thật tốt, về sau, Chu Dật Cẩn chính là người của hắn!

Sống lại một lần nữa, rốt cuộc hắn cũng bảo vệ được mẹ của mình, sống lạimột lần nữa, hắn không để mình bàn tay trắng, sống lại một lần nữa, hắn trởthành thợ săn dị thú cường đại nhất!

Và quan trọng nhất, sống lại một lần nữa, hắn có người mà hắn yêu thương,hắn có thể cảm nhận được ấm áp hạnh phúc gia đình

Phiên ngoại: Tuần trăng mật

Hôn lễ nhiều người như vậy, Trần Mộc chú ý nhiều nhất chính là Chu DậtCẩn, cũng phân một chút chú ý cho hai đứa nhỏ nhà mình, chú rể là chức nghiệpbận rộn nhất, cũng không có thời gian ôn chuyện với người khác.

Ngày hôm sau, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn bắt đầu tụ hội với bạn bè nóichuyện phiếm.

Đám người Kim Phán Nhi và Triệu Thiên Vũ đương nhiên là phải gặp, nhữngngười U Minh thành cũng phải gặp một lần, còn có đám người Thức tỉnh chi thànhlà Khương Tuấn Hoành và Cao Viện Viện, cũng muốn gặp ...... Hơn nữa, thời điểm tụhội với những người này cũng phải mang theo Chu Dật Cẩn, mà thời điểm Chu DậtCẩn đi gặp gỡ bạn bè của y cũng sẽ dẫn hắn theo.

Chạy qua chạy lại hai bên như vậy, ước chừng giằng co hơn mười ngày mớihết việc, Trần Mộc rất may mắn khi hai đứa nhỏ nhà hắn đang ở thời điểm đángyêu nhất, lại không sợ người, giúp hắn kéo đi không ít lực chú ý, có điều ngaycả như vậy, hắn vẫn không thể tránh được bị người ta kéo đi nói chuyện về vấnđề động lực, về vấn đề nguồn sinh lực. Ngay từ đầu hắn chỉ biết há hốc mồm, sauđó lại bàn luận với bọn họ về dị thú, bàn luận cuộc sống ở dã ngoại. Tuy rằngnhững người đó cũng sẽ đưa ra các vấn đề về trang bị mà hắn thường hay dùng,cũng nói về con dị thú kia có liên kết gen khó giải thích, nhưng cuối cùng hắncùng có chuyện để nói.

"Anh cảm thấy, hiện giờ anh nên tìm một ngôi trường nào đó học lại." Vềnhà, sắp xếp cho hai đứa nhỏ xong, Trần Mộc vừa thấy thời gian, liền bất đắc dĩngã xuống giường, hiện giờ nếu không ngủ, ngày mai sẽ không dậy nổi!

Sau khi đạt tới cấp mười một, hắn luôn vội vàng chuản bị cho hôn lễ, hắnđem những chuyện sau hôn lễ nghĩ quá mức tốt đẹp, hắn tự cho là sau khi kết hôncó thể ở cùng với Chu Dật Cẩn, hợp pháp làm vài chuyện có ích cho thể xác ngườitrưởng thành và tinh thần khỏe mạnh, nhưng kết hôn đã hơn mười ngày, cho dùthân thể của hắn và Chu Dật Cẩn rất khỏe mạnh, nhưng bởi vì quá mức mệt mỏi màthiếu hứng trí, đặc biệt là Chu Dật Cẩn, vì cam đoan ngày hôm sau có trạng tháitốt, kiên quyết không cho hắn giở trò xấu !

Bởi vì xã giao, thời gian ngủ mỗi ngày đều bị bóc lột, nhưng như vậy vẫnchưa phải lợi hại nhất, bởi vì ban ngày đi khắp nơi, cũng bởi vì lúc trước haiđứa nhỏ đều sống ở Nông Nghiệp thành thị, cho nên tất cả mọi thứ ở Nghiên cứuchi thành đều khiến cho chúng nó vô cùng hưng phấn, cho nên buổi tối hầu nhưkhông ngủ ngon, mà hai đứa nhỏ không ngủ ngon, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đươngnhiên cũng không thể ngủ ngon.

Buổi tối, ngủ thẳng đến nửa đêm, Trần Thiên Hoa xoay người bò dậy, mở đènđiện, bản thân lại ngồi dậy chơi đùa, sau đó bò từ giường nhỏ đi đến giường lớncủa Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đang nằm– vì an toàn, ba mặt của giường nhỏ đều làlan can, một mặt khác là tựa vào giường lớn của Chu Dật Cẩn và Trần Mộc.

Động tĩnh như vậy, Chu Dật Cẩn đương nhiên sẽ tỉnh lại theo phản xạ, hơihơi trợn mắt nhìn Trần Thiên Hoa, lại không nhịn được mà trở mình tiếp tục ngủ.

Hai đứa tiểu Ma Vương ! Chúng nó ban ngày mệt mỏi đều có thể ngủ, buổitối còn có tinh thần mà nửa đêm dậy chơi, nhưng y muốn ngủ !

Quả nhiên Trần Thiên Hoa không muốn chơi một mình, thằng nhóc đưa tay đẩyChu Dật Cẩn, lại đi chụp mông Trần Mộc, phụ thân ba ba kêu không ngừng.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn tiếp tục giả chết, không, giả bộ ngủ, bọn họbiết, một khi bọn họ đứng lên, Trần Thiên Hoa sẽ càng có tinh thần.

"Ba ba ! ba ba ! Con muốn đi WC !" Chu Thiên Nhạc bị động tĩnh của TrầnThiên Hoa đánh thức, lập tức hô to.

Chu Dật Cẩn chôn đầu vào trong gối, nghĩ nghĩ, muốn rời giường.

Trần Mộc lúc này cũng gian nan mở mắt, hắn ôm lấy Chu Dật Cẩn đang muốnđứng lên, dùng dị năng đem Chu Thiên Nhạc đưa tới, Chu Thiên Nhạc còn có chútmơ mơ màng màng, nhưng lúc này vẫn lập tức không theo:

"Con muốn ba ba, ba ba mang con đi ! ba ba !"

"Tiểu nha đầu !" Chu Dật Cẩn oán hận tránh khỏi ôm ấp của Trần Mộc, đihầu hạ con gái nhà mình, nhìn thấy y đứng lên, Chu Thiên Nhạc lập tức lộ ra nụcười ngọt ngào, Chu Dật Cẩn vạn phần bất đắc dĩ:

"Tiểu Nhạc Nhạc, tại sao con yêu ai lại càng thích sai người ấy vậy?"

Đưa nhỏ này ! Muốn người mình thích ôm mình không tính, ngay cả đi WCcũng phải đi cùng với người mình thích, tại sao không thèm ngẫm lại, thế nàyđúng là ép buộc người ?

Có điều, tuy rằng ai thán giấc ngủ của mình bị đánh gãy, Chu Dật Cẩn vẫntươi cười bồi Chu Thiên Nhạc đi WC. Nếu y mà lộ ra biểu tình không vui, ChuThiên Nhạc sẽ bởi vì không biết mình đã làm sai cái gì mà thương tâm thật lâu.

Gặp qua bạn bè của hai bên, đợi đến khi mọi chuyện an ổn, Trần Mộc bắtđầu bày ra chuyến lữ hành của tuần trăng mật chân chính.

Hiện giờ bọn họ rốt cục đã kết hôn, thực lực cũng không cần cố kỵ ngườikhác nữa, lại thêm liên minh người Hoa lớn như vậy, bên ngoài liênminh cũng có vô số chỗ đáng giá đi thăm thú một chút, hắn và Chu Dật Cẩn còn córất nhiều chỗ chưa đi tới đâu!

Đáng tiếc duy nhất chính là, bởi vì kết hôn có chút chậm, cho dù bọn họđi tới nơi nào cũng đều phải mang theo hai cái bóng đèn có công suất vô cùnglớn này đi theo.

Kỳ thật, lúc trước khi đi du lịch, Trần Mộc còn có một việc cảm thấy rấtđáng tiếc, chính là đám trân châu mà hắn đổi cho bọn nhỏ.

Thời điểm lúc trước khi hắn thăng đến cấp mười một, những viên trân châuđổi được từ chỗ Bạch Khả Khả đều bởi vì áp suất cực lớn của nước biển mà bị épthành bột phấn, mạc danh kỳ diệu, giống như đã bị hắn hấp thu một ít– nói khôngchừng, mấy thứ này cũng giúp cho hắn có động lực. Bởi vậy, Trần Mộc vốn còntính toán muốn đi đổi thêm một ít, nhưng vừa nói với Chu Dật Cẩn việc này, haingười hai mặt nhìn nhau, liền cùng nhau phủ định. Hiện giờ dù là hắn hay là ChuDật Cẩn, đối với đại dương như vậy đều có chút không thể thích ứng, cho dù muốnđi làm một chuyến "Làm ăn châu báu", cũng phải đợi đến thời điểm thích hợp mớiđược

Bốn thành thị cấp một, có ba cái Trần Mộc đều đã đi qua, đương nhiên cũngmuốn đi dạo ở thành thị còn lại, đối với điều này, Chu Dật Cẩn vô cùng tánthành. Tuy rằng y sinh ra ở Nghiên cứu chi thành, nhưng lại ở Tổng Hợp thànhthị nhiều năm, ngay cả việc học cũng hoàn thành ở đó, những bạn bè tốt mà y có,hầu như đều biết ở nơi đó, chẳng hạn như Từ Mặc Bạch.

Bị Chu Dật Cẩn lừa gạt đến Nghiên cứu chi thành, Từ Mặc Bạch vừa đau vừahạnh phúc. Những tài liệ trân quý này khiến cho anh ta mừng rỡ như điên, nhưngở Nghiên cứu chi thành, cũng không được tự do như lúc trước. Khi tham gia hônlễ của Chu Dật Cẩn, anh ta còn hận không thể hiến ân cần đối với tất cả nhữngngười phụ nữ xinh đẹp ở đây, ngay cả Kim Phán Nhi cũng không buông tha, thiếuchút nữa bị chống của Kim Phán Nhi nhấc lên ném xuống, cuối cùng vẫn là em gáicủa Kim Phán Nhi – Kim San San cầu tình, rốt cuộc mới được thả xuống, cũng đứngyên. Lúc trước anh ta và Kim San San đã biết nhau khi gặp nguy hiểm ở Thức tỉnhchi thành, vừa trò chuyện một chút, đã trở thành nhiệt liệt nói chuyện phiếm.

Kim San San đã sớm có hảo cảm với Từ Mặc Bạch, dưới tình huống Từ MặcBạch tìm mọi cách để lấy lòng, đương nhiên không bao lâu liền thất thủ. Có lẽ côkhông thể nói chuyện về chiến xa yêu thích với Từ Mặc Bạch, nhưng cô lại là mộtthính giả biết lắng nghe, hơn nữa, mỗi người đều cần nghỉ ngơi , Từ Mặc Bạchcũng vui vẻ tâm sự với cô gái này về những thứ lưu hành hiện nay, cùng đi xemphim điện ảnh, cũng hưởng thụ ôn nhu chăm sóc của Kim San. Thời điểm Trần Mộcvà Chu Dật Cẩn đi đến Tổng hợp thành thị, anh ta đã xin phải về nhà để kết hôn.

"Các cậu thế này xem như cưới chui đúng không ?" Chu Dật Cẩn nhìn Từ MặcBạch từ trên xuống dưới. Từ Mặc Bạch trêu chọc các cô gái không ít, tuy rằngmiệng của anh ta rất hoa, thực tế lại không hề làm chuyện bậy bạ, cũng khôngngờ rằng cuối cùng sẽ kết hôn với Kim San San.

Tuy rằng Kim San San xinh đẹp hơn chị gái mình một chút, nhưng Từ MặcBạch đã tiếp xúc với không ít người phụ nữ vĩ đại, nếu so với họ, Kim San Sancũng không thể tính là gì, cũng không biết tại sao Từ Mặc Bạch lại đưa ra lựachọn trong thời gian ngắn như vậy.

"Đúng vậy, xem như cưới chui, tôi cảm thấy hiện giờ tuổi tác đã lớn, cóbạn cũng không tồi." Từ Mặc Bạch mở miệng. Lúc trước, anh ta cứ nghĩ mình sẽtrăng hoa như vậy cả đời, nhưng từ sau khi đến Nghiên cứu chi thành tiến vàoviện nghiên cứu chiến xa, cả ngày tiếp xúc với một đám quê mùa, thi thoảng cócô gái còn đàn ông hơn cả anh ta, đột nhiên anh ta cũng trở nên thông suốt.

Anh ta rất thích Kim San San, hơn nữa anh ta muốn lấy vợ để sống cùngmình, mà không phải lấy người vợ nơi nơi khoe khoang, Kim San San an an phậnphận như vậy cũng coi như phù hợp điều kiện.

"Nếu đã muốn kết hôn, cậu cũng không nên làm chuyện có lỗi với cô ấy."Chu Dật Cẩn mở miệng. Tuy rằng biết Từ Mặc Bạch cũng không xằng bậy, nhưng cưdự phòng như vậy sẽ tốt hơn.

"Tôi cũng sẽ không làm chuyện như vậy, hơn nữa câu cũng không biết cô ấyđể ý tôi đến thế nào đâu. Nếu tôi ở bên ngoài nói nhiều hơn vài câu với mộtngười phụ nữ khác, về nhà cô ấy cũng có thể đáng thương hề hề mà ăn dấm chua."Từ Mặc Bạch dương dương tự đắc mở miệng.

Chu Dật Cẩn sờ sờ cằm mình, Từ Mặc Bạch và Kim San San ở chung y cũng xemở trong mắt. Nhìn bộ dáng của Kim San San giống như tất cả đều lấy Từ Mặc Bạchlàm chủ, lại không nghĩ rằng ngầm......

Cũng đúng, gần đây vài lần Từ Mặc Bạch đi dự đám cưới, anh ta còn mangtheo Kim San San, thi thoảng nói chuyện với người phụ nữ khác, còn có thể lơđãng nhìn phản ứng của Kim San San......

Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn !

Chu Dật Cẩn và Từ Mặc Bạch đang nói chuyện, Trần Mộc đã liên lạc với KimPhán Nhi. Trông ấn tượng của Kim Phán Nhi, em gái mình chính là một người ngâythơ không biết thế sự, cho nên lần nữa dặn Trần Mộc chăm sóc em gái, đồng thờicô cũng sẽ mang theo chồng và con trai chạy tới Tổng Hợp thành thị — em gáimình bị bắt cóc như vậy, dù sao cô cũng phải đòi lại công bằng mới được!

Trần Mộc bận rộn không ngừng đáp lời, hôn lễ của hắn vừa mới qua ba ngày,Kim Phán Nhi bởi vì có việc mà phải về Tinh Vân thành, lúc này lại phải chạytới, xem như vất vả cho đứa nhỏ của cô, mới nhỏ như vậy đã phải đi theo mẹ chạyloăng quăng khắp nơi.

Trần Mộc đã nhìn thấy đứa nhỏ kia, là một bé trai mập mạp đáng yêu, đươngnhiên, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, trên cơ bản đều rất có thịt, cho dù là tiểumỹ nữ Chu Thiên Nhạc hiện giờ mặt nhọn, lúc trước cũng có một khuôn mặt béothịt, nhếch miệng cười khiến cho mặt vô cùng lớn.

Đợi khi Trần Mộc kết thúc trò chuyện với Kim Phán Nhi, cũng không địnhlàm gì nhiều. Bản lĩnh của Kim San San, đời trước hắn có hiểu biết chút ít. Lúctrước Kim San San cũng mắt mù giống hắn mới coi trọng Lâm An Liệt, nhưng đồngthời cô là người thành công nhất trong đám tình nhân của Lâm An Liệt, một đoạnthời gian dài lúc trước, Lâm An Liệt cũng chỉ ở cùng một chỗ với mình cô.

Trần Mộc cảm thấy, ở phương diện nào đó, Kim San San có chút giống vớiTống Văn. Có điều Tống Văn càng thêm thực tế, cô ta dùng thủ đoạn đùa giỡn đểgiúp cho cuộc sống của mình thêm tốt đẹp hơn, Kim San San cũng vì tình yêu màđùa giỡn một chút thủ đoạn, giống như đời trước, cô ấy rất thành công mà bắtđược chú ý thật lâu của Lâm An Liệt, thời điểm Lâm An Liệt thay lòng đổi dạcũng thống khổ vạn phần, cuối cùng còn đưa tới Kim Phán Nhi truy đánh Lâm AnLiệt.

Thời điểm tới Tổng hợp thành thị, Trần Mộc có cảm giác đại khai nhãngiới. Nghiên cứu chi thành, Thức tỉnh chi thành và nông nghiệp thành thị, cócác đặc điểm đặc hữu, nhưng thành thị này giống như bao dung vạn vật.

Hơn nữa, trung tâm của những thành thị khác luôn không thể tiến vào mộtcách dễ dàng, mà ở thành thị này, chỉ cần muốn, trên cơ bản là không có nơikhông thể đi.

Đây là một thành thị tự do, Thức tỉnh chi thành cấp bậc sâm nghiêm,Nghiên cứu chi thành có viện nghiên cứu mà dân chúng bình thường chỉ có thểngước nhìn chứ không thể với tới, nhưng trong thành thị này, người quét đườngcũng dám nói chuyện với các vị lãnh đạo.

Trần Mộc đi qua rất nhiều thành thị, nhưng bầu không khí ở nơi này là tốtnhất, làm trung tâm của liên minh người Hoa, có các đảng chiếm cứ, có các đạibiểu của nhận dân tụ tập một chỗ, nhân dân cũng được đưa tới vị trí rất cao.

Khuôn mặt hiện giờ của Trần Mộc đã rất nổi danh, nhưng lúc trước khi bọnhọ muốn chụp ảnh, hắn liền tạo ra một ảnh chụp có khuôn mặt không quá giống vớimặt mình, hiện giờ lại cải trang một chút, cũng không sợ người khác có thể nhậnra, về phần Chu Dật Cẩn và hai đứa nhỏ, không ai biết đến bọn họ !

Hai đứa nhỏ được treo trước ngực của hai người, A Hổ và Tiểu Bảo ngồi xổmtrên vai bọn họ, có điều, Tiểu Bảo ngồi xổm trên vai Trần Mộc, A Hổ lại ngồixổm trên vai Chu Dật Cẩn. Không có cách nào, tuy rằng thực lực của Chu Dật Cẩnkhông kém, nhưng so với Trần Mộc lại kém hơn không ít. Bọn họ không giống vớiĐệ nhị và Trương Lê có tuổi kém nhau rất nhiều, cho dù ít hơn một cấp bậc, chỉsợ lúc chết cũng không khác nhau lắm.

Tổng hợp thành thị có rất nhiều nơi có thể chơi đùa, lại càng có nhiều đồăn ngon, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn không nhận lời mời của Từ Mặc Bạch đến ở nhàanh ta, mà tìm một khách sạn đi vào, sau đó phố lớn ngõ nhỏ, bắt đầu cuộc dungoạn của bọn họ.

Ban ngày đi xung quanh một chút, ăn mỹ vị, sau đó sớm về nhà, sắp xếp chohai đứa nhỏ xong, hai người liền tắm rửa rồi điên cuồng một phen.

Mỗi một bộ phận trên người Chu Dật Cẩn, Trần Mộc đều đã vô cùng hiểubiết, trên cơ bản chỉ cần khiêu khích vài cái, có thể khiến cho Chu Dật Cẩnđộng tình. Tuy rằng lúc trước Chu Dật Cẩn đã từng nói muốn ở trên, nhưng từ lúctrở về sau hơn một năm ngây người trên biển, Trần Mộc liền phát hiện, Chu DậtCẩn rất ít phản kháng, trừ phi thật sự không muốn làm sẽ cự tuyệt hắn, nếukhông cuối cùng cũng sẽ đón ý hùa theo yêu cầu của hắn.

Vô số thực vật dây dưa cùng một chỗ, đem giường của hai người bao phủtoàn bộ, gần đây bọn họ đều dùng biện pháp như vậy để tránh bị hai đứa nhỏ vâyxem.

Trần Mộc ở trên người Chu Dật Cẩn cắn cắn liếm liếm vài cái, dọc theothân thể mà hôn xuống đại phương tư mật, chậm rãi làm mở rộng, cuối cùng thờiđiểm tiến vào, Chu Dật Cẩn nhẹ nhàng mà "Ân" một tiếng, tiếp nhận đối phương.

Cảm giác chật hẹp ấm áp dễ khiến cho người ta trầm mê, Trần Mộc lần lượttiến lên, tay lại không ngừng vuốt ve qua lại trên người đối phương. Hắn đãbiết cách làm thế nào để Chu Dật Cẩn cũng có cảm giác , không bao lâu liềnkhiến cho một cỗ chất lỏng bắn trên tay mình, tiếp tục vuốt ve vài cái, Chu DậtCẩn run rẩy, lại chảy ra vài giọt......

Chu Dật Cẩn sắc mặt đỏ hồng, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, có một cảmgiác mê người không nói thành lời. Trần Mộc đem niêm dịch mà đối phương bắt rabôi lên bụng, tiếp tục chạy nước rút, sau khi đâm mạnh vài cái, xâm nhập vàobên trong cơ thể của đối phương, hừ nhẹ rồi phóng xuất, qua một hồi lâu, vẫnduy trì tư thế này mà ôm lấy Chu Dật Cẩn đi vào phòng tắm.

Là đàn ông, không tránh khỏi sẽ có dục vọng, có điều Trần Mộc và Chu DậtCẩn cũng không phải là người miệt mài, hơn nữa cấu tạo của đàn ông và phụ nữkhông giống nhau, lại có hai đứa nhỏ ở cạnh, cho nên lần này ở trong phòng tắmcũng chỉ giở trò mà thôi.

Mấy ngày nay, bọn họ phối hợp càng ngày càng tốt, thông qua mặt sau, ChuDật Cẩn cũng có thể cảm nhận được khoái cảm không đồng dạng như trước, đối vớitình huống như vậy Trần Mộc vô cùng vừa lòng, nhưng Chu Dật Cẩn mềm mại, cũngkhiến cho hắn có một loại cảm giác không giống trước.

Giúp Chu Dật Cẩn thanh lí sạch sẽ , Trần Mộc từ sau lưng ôm lấy đốiphương, khẽ cắn lỗ tai đối phương, Chu Dật Cẩn bị ngứa, không nhịn được mà nétránh, lại bị Trần Mộc chặt chẽ giam cầm vào trong ngực.

"Tiểu Cẩn, Cẩn bảo bối......" Trần Mộc thay đổi tư thế ôm lấy Chu Dật Cẩn,tay xoa lên xương sống của đối phương, nơi này của Chu Dật Cẩn cũng là điểm mẫncảm, chỉ các đốt ngón tay nhẹ nhàng nhu niết ở nơi đó, có thể khiến cho y khôngnhịn được mà khẽ ngâm.

"Anh làm gì !" Chu Dật Cẩn sợ tay của Trần Mộc, nhưng cũng không nhịnđược mà có phản ứng.

"Lại làm thêm một lần nữa được không ?" Trần Mộc hỏi.

"Hôm nay đã làm một lần !" Chu Dật Cẩn lập tức phản đối. Thời điểm vừamới tới nơi này, y và Trần Mộc cũng có chút điên cuồng, nhưng mấy ngày nay chỉduy trì ở tần suất một ngày làm một lần thôi.

"Em xem, buổi sáng chúng ta đã ăn một lần cơm, nhưng trưa lại không thểkhông ăn đúng không ?" Trần Mộc tiếp tục cọ cọ lên người đối phương:

"Tiểu Cẩn......"

Chu Dật Cẩn ngay từ đầu còn có chút chần chờ, một lát sau, mới xoay ngườiôm lấy Trần Mộc, hung hăng hôn mấy cái lên miệng Trần Mộc.

Lần này, Chu Dật Cẩn lại không tạo ra dây leo như lúc trước......

Trần Mộc đột nhiên cảm thấy mình rất trì độn, ở chung với Chu Dật Cẩn tạilục nguyên đã hơn một năm, tuy rằng bởi vì phải chăm sóc hai đứa nhỏ mà buổitối luôn luôn bận rộn, làm việc cũng nhanh chóng, nhưng biến hóa của Chu DậtCẩn tại sao đến giờ hắn mới phát hiện?

Thời điểm ban đầu, hắn nghĩ Chu Dật Cẩn không đánh nhau với mình là dokhông muốn đánh thức đứa nhỏ hơn nữa cũng biết là sẽ đánh không lại mình, liềnvui vẻ mà hưởng thụ thân thể của đối phương, sau này hắn đã thành thói quen,hơn nữa Chu Dật Cẩn ở phía dưới cũng không khó chịu như lúc đầu......

Đợi đến sau khi tất cả mọi chuyện đều sóng yên biển lặng, Trần Mộc đemChu Dật Cẩn ôm vào lòng mình:

"Tiểu Cẩn, tại sao gần đây em không đánh nhau với anh?"

"Sao hả, anh cón ngóng em đánh nhau với anh?" Chu Dật Cẩn nhíu mày, sợTrần Mộc lại nhu niết mình, tuy rằng gần đây bọn họ đều ngủ rất sớm, nhưng lúcnày đã qua hai lần, y quả thật muốn ngủ .

"Anh chỉ muốn hỏi một chút, lúc trước em cũng không nhận thua dễ dàng nhưvậy." Lại nói tiếp, ngoại trừ vị trí, những chỗ khác Chu Dật Cẩn cũng nhườngnhịn hắn như vậy, đương nhiên, bản thân hắn cũng hiểu được có vài chỗ có lỗivới Chu Dật Cẩn, cho nên làm rất nhiều chuyện, cũng khiến cho hành vi của ChuDật Cẩn không rõ ràng như vậy .

Chu Dật Cẩn không nói, Trần Mộc ôm ôm đối phương, vừa định nói cái gì,thì đã nghe thấy động tĩnh của Trần Thiên Hoa. Chu Dật Cẩn muốn đứng lên, lạibị Trần Mộc đè lại thân thể, hắn đứng lên đem Trần Thiên Hoa ôm xuống giường,nhìn đối phương đi WC, lại cho nhóc uống nước, sau đó dùng giường nhỏ mà haiđứa đang ngủ ngăn chặn ý niệm muốn ngủ cùng bọn họ trong đầu thằng nhóc, nhìnTrần Thiên Hoa ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

Trở lại trên giường, Trần Mộc liền nhìn thấy Chu Dật Cẩn nghiêng thânmình, hốc mắt có chút đỏ.

"Tiểu Cẩn, em làm sao vậy ?" Trần Mộc ôm lấy Chu Dật Cẩn, hỏi.

Chu Dật Cẩn sửng sốt, xoay người ôm lấy Trần Mộc:

"Trần Mộc, anh có biết hay không, khi đó em có bao nhiêu sợ hãi? Em tậnmắt nhìn thấy anh ngã xuống vách núi...... Lúc trước, em còn nghĩ anh không cần em,em còn nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến cho mình chết tâm, nhưng khi anhvì cứu em mà ngã xuống, em cảm thấy trái tim mình đã muốn ngừng đập......"

"Anh xin lỗi......" Trần Mộc cũng biết Chu Dật Cẩn bị kinh hách. Lúc đầu khihắn mới trở về, buổi sáng khi Chu Dật Cẩn tỉnh lại không thấy hắn còn bị kinhhoảng, nhưng hắn lại không nghĩ rằng, Chu Dật Cẩn đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.

"Con người là một loại động vật kì quái, lúc trước em luôn triệt để theochủ nghĩa duy vật, nhưng trong hơn một năm kia, em lại vô số lần chờ đợi, chờđợi thế giới này thật sự có thần linh, em cầu xin với thần linh, khẩn cầu ngườimang anh trở về......" Chu Dật Cẩn cũng nói không nên lời cảm giác của mình, mấy ngàynay, y đều theo bản năng mà nhường Trần Mộc, loại trạng thái này đã giằng cohơn một năm, chính hắn cũng ẩn ẩn biết.

Có đôi khi y cũng sẽ bất mãn, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước Trần Mộc đãlàm, lại cảm thấy bản thân không nên bất mãn, chẳng hạn như chuyện trên giường,y đều có gằng để bản thân mềm mại hơn.

"Anh yêu em," Trần Mộc tinh tế hôn Chu Dật Cẩn

"Em xem, không phải anh đã không có việc gì rồi sao ? Em không cần áy náynhư vậy, hơn nữa cho dù lúc đó anh không cứu em, nói không chừng vẫn sẽ bị LưuTần Thiên đánh xuống vách núi, hơn nữa, nếu là em gặp được tình huống như vậy,khẳng định em cũng sẽ cứu anh không phải sao?"

"Còn có trước đó vài ngày ? Đột nhiên anh không thể liên hệ......" Chu DậtCẩn một ngụm cắn lên vai Trần Mộc.

"Anh xin lỗi." Trần Mộc đã không thể nhớ nổi ngày hôm đó xảy ra chuyệngì, nhưng theo Trương Lê nói , Chu Dật Cẩn cũng là cửu tử nhất sinh. Sau nàyhắn muốn an ủi Chu Dật Cẩn, lại bởi vì bận rộn chuyện của hai người mà khôngnói được bao nhiêu.

"Thực lực hiện giờ của anh, người bình thường cũng không thể đối phó đượcđúng không ?" Chu Dật Cẩn hôn Trần Mộc, hỏi.

"Đương nhiên, cho nên em không cần lo lắng cái gì ......"

"Tốt nhất là như vậy." Chu Dật Cẩn liếm liếm dấu răng trên vai Trần Mộc,vừa rồi y cắn, nhưng chung quy vẫn luyến tiếc mà không muốn cắn mạnh.

"Tiểu Cẩn, cám ơn em, cám ơn em yêu anh, cám ơn em đã làm cho anh nhiềuchuyện như vậy." Trần Mộc một bên hôn Chu Dật Cẩn, một bên nghĩ đến hai đứa nhỏcủa mình, khi đó Chu Dật Cẩn, khẳng định đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi.

Tất cả đều được nói ra, cho nên ngủ thẳng đến nửa đêm, thời điểm Trần Mộcbị Chu Dật Cẩn một cước đạp tỉnh, liền ngoan ngoãn đi hầu hạ tiểu tổ tông muốnđi WC hoặc là muốn uống nước hoặc là muốn uống sữa, dù sao, Chu Dật Cẩn rõ ràngcũng mệt hơn hắn.

Hai đứa nhỏ chỉ mới một tuổi rưỡi, ban ngày ăn cũng không khác người lớnnhiều lắm, nhưng nửa đêm đói bụng lại muốn uống sữa.

Trần Mộc cảm thấy, bản thân vẫn thích Chu Dật Cẩn có sức sống, hơn nữacãi nhau ầm ĩ, cũng là tình thú không phải sao? Lúc này hắn xem như có chút lýgiải Tề Chích, người ta cũng không nhất định là thụ cuồng ngược, có lẽ người tachỉ cảm thấy bị ngược cũng là một loại tình thú.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trên cơ bản đều đối với hai đứa nhỏ ngoan ngoãnphục tùng, nhưng điều này cũng không chứng tỏ chuyện gì bọn họ cũng thuận theocon, dù sao, nếu nuôi ra một đứa con ăn chơi trác táng, chỉ sợ bọn họ sẽ phảikhó chịu cả đời, ai bảo bọn họ làm cha mẹ cơ chứ ?

Cho nên hôm nay ở trong cửa hàng, bọn họ liền cự tuyệt yêu cầu của TrầnThiên Hoa muốn một con dị thú đồ chơi bằng máy, món đồ chơi này có hình dạngcủa dị thú, còn bịt kín da lông ở bên ngoài, ở giữa có một chỗ trống để cho trẻcon ngồi trong đấy, đồng thời chỉ cần nhấn một cái chốt mở, thậm chí con dị thúnày có thể đứng lên.

Trần Thiên Nhạc còn nhỏ, tuy rằng muốn, nhưng Chu Dật Cẩn và Trần Mộc đềucự tuyệt, nó cũng không thể đòi lần nữa, ai ngờ, có lẽ là do nó quá muốn, có lẽlà nguyên nhân khác, con dị thú bằng máy móc kia ở trước bao nhiêu người nhẹnhàng đứng lên.

Trần Mộc nhanh chóng dùng dị năng khiến nó rơi xuống đất, nhưng tìnhhuống nơi này vẫn khiến cho người khác chú ý, hai người chỉ có thể nhanh chóngthoát đi, ngày hôm sau, một trong số những người chúng kiến liền đem video màmình quay được up lên mạng.

Nhiều người lực lượng lớn, muốn đoán cũng rất dễ dàng, hai người đàn ôngvà hai đứa nhỏ, còn có dị năng có thể đem dị thú bằng máy kia nâng lên...... Đợiđến thời điểm mọi người đều đoán được, đoạn video này lập tức bùng nổ, Trần Mộcvà Chu Dật Cẩn, cũng không thể không đến nhà Từ Mặc Bạch, như thế rất tốt, TrầnMộc giằng co không bao lâu thì những ngày vui vẻ đã triệt để biến mất.

Từ Mặc Bạch đột nhiên mang về một cô gái nói muốn kết hôn, đương nhiênkinh động đến phần lớn người của Từ nhưng sau khi biết được chị của cô gái nàylà dị năng giả, còn có giao tình sâu với Trần Mộc. Trân cơ bản hầu như không cóai phản đối, thậm chí, còn có không ít người nghe tiếng mà đến, trong đámngười muốn nịnh bợ này, có không ít người lúc trước là bạn học của Từ Mặc Bạch,những người này đối với Chu Dật Cẩn khi đó được mệnh danh là thiên tài máy móc,cho dù không biết cũng sẽ từng nghe nói qua.

Hiện tại Chu Dật Cẩn là ai ? Người ta chính là bạn lữ của Trần Mộc! Saukhi phát hiện Chu Dật Cẩn ở trong nhà của Từ Mặc Bạch, vô số bạn học đánh thôngtin muốn đến gặp Chu Dật Cẩn, Chu Dật Cẩn cho dù cự tuyệt phần lớn, những cũngvẫn có những người không thể từ chối, đều là học trưởng lúc trước y sùng bái vàgiáo sư kính yêu.

Môn học chuyên ngành, Chu Dật Cẩn học rất nhiều, có vài chỗ cũng thua kémngười khác, giống như chiến xa, tuy rằng lúc trước y đã học tập từ chỗ Vệ lãogia, nhưng tri thức ở phương diện này tuyệt đối không thể so sánh được với TừMặc Bạch, mà những người y đi gặp, trên cơ bản đều có chỗ mà y không thể sosánh được.

Những người này, cũng không nhất định là đến nịnh bợ, bọn họ sẽ giớithiệu lẫn nhau, sau đó Chu Dật Cẩn có thể nhìn thấy càng nhiều nghiên cứuviên......

Trần Mộc nhìn Chu Dật Cẩn mỗi ngày mặc chính trang ra khỏi cửa, có đôikhi cầm một chồng lớn tư liệu trở về, có đôi khi một thân vấy mỡ trở về, có đôikhi kéo về một xe linh kiện cùng Từ Mặc Bạch hai người hai mắt tỏa ánh sáng......

Hắn ôm một đứa nhỏ đuổi theo một đứa nhỏ khác, nhìn Kim San San hiền lànhbưng trà rót nước, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương.

Lúc trước hắn không nên nói rõ với Chu Dật Cẩn, nếu không, Chu Dật Cẩntuyệt đối sẽ không lạnh nhạt với hắn như vậy, buổi tối cũng không để hắn leolên người......

Đối với mỗi người có thể gọi Chu Dật Cẩn đi ra ngoài, Trần Mộc đều trànngập ghen tị, đối với các loại linh kiện trong nhà, Trần Mộc hận không thểkhiến chùng nó biến thành nước thép, đợi đến cuối cùng, nhìn Chu Dật Cẩn làm ramột món đồ chơi dị thú bằng máy móc so với cái ở trong cửa hành còn hoàn mỹhơn, đã không đơn giản là một món đồ chơi, quả thực giống như một con dị thúlàm bằng máy. Trần Mộc ôm hai đứa nhỏ mặt xám mày tro, vẻ mặt thương tâm tìmChu Dật Cẩn muốn an ủi, tuần trăng mật bị đát của hắn!

Phiên ngoại: Tiệc cưới

Hôn lễ của Từ Mặc Bạch và Kim San San rất long trọng, rốt cuộc trước hônlễ có thể đem người yêu của mình kéo ra từ đám máy móc linh kiện khiến cho tâmtình của Trần Mộc cũng tốt lắm. Có điều, tình huống của hắn lúc này, thật sựkhông thích hợp đi ra chỗ ánh sáng, chỉ có thể ngồi ở một góc hẻo lánh phát rakhí lạnh cự tuyệt người khác tới gần thuận tiện cùng Chu Dật Cẩn tâm sự mộtchút, về phần hai đứa nhỏ đang đứng trên băng ghế, lúc này đang dùng thìa để ănthứ gì đó.

Đứa trẻ mới hơn một tuổi, đương nhiên không thể trông cậy chúng nó sẽ ănuống cẩn thận, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn gắp đồ ăn cho chúng, chúng liền dùngthìa múc ăn, tuy rằng xung quanh miệng và quần áo dính đầy dầu mỡ, nhưng cũngtốt hơn mấy tháng trước trực tiếp dùng tay bốc cơm không phải sao?

Một nhà bốn người đưa đến không ít ánh mắt, nhưng chân chính dám đi lênlại không được vài người. Trần Mộc cũng vui vẻ thoải mái, không nghĩ tới, hắnvừa mới cắt miếng thịt nhỏ ra cho con trai dùng dĩa để ăn tránh cho cái hàmrăng sữa còn chưa mọc hết của cậu nhóc không thể cắn đứt, lại có một người lénlút đặt mông ngồi đối diện.

"Nguyên Thăng ? Cậu làm sao vậy ?" Chu Dật Cẩn liếc mắt một cái liền nhậnra người đối diện. Quan hệ của y và Nguyên Thăng vẫn không tồi, mấy năm nayNguyên Thăng vẫn chạy trời nam đất bắc, mang theo tiểu trấn di động của cậu tacòn có không ít người U Minh thành đi xung quanh săn thú, ngược lại cũng ítliên hệ, nhưng Nguyên Thăng lúc trước còn không có liên hệ, tại sao hiện giờlại đột nhiên xuất hiện trong này?

"Dật Dật !" Nguyên Thăng vừa ngồi xuống liền gặm lấy gặm để, lúc này lạidùng vẻ mặt trầm thống ngẩng đầu, một bên nuốt miếng lạp xườn xuống bụng, mộtbên mở miệng:

"Tôi trốn tới đây ! Gặp quỷ, cái tiểu trấn di động kia rõ ràng là củatôi, tại sao lúc này giống như sắp đổi chủ nhân rồi?"

"Mấy người Lý Mục Tùng cũng không phải là người không phân rõ phải trái?"Trần Mộc hỏi, Lý Mục Tùng vẫn quen ở trên tiểu trấn di động, không phải nhữngngười này ở chung với Nguyên Thăng cũng không tồi hay sao ?

"Không phân rõ phải trái ? bọn họ không chỉ không phân rõ phải trái, bọnhọ quả thực chính là cường đạo !" Nguyên Thăng kích động vạn phần, hận khôngthể rống ra, nhưng cuối cùng anh ta cũng còn chút lý trí, đè thấp thanh âm:

"Các cậu không biết, Lý Quân kia vậy mà chạy theo tôi nói thích tôi!"

"Lý Quân thích cậu ?" Trần Mộc kinh ngạc hỏi, hắn thật đúng là không nhìnra điểm này !

"Cậu nói xem, anh ta là một cao thủ cấp chín, tại sao lại coi trọng tôi?"Bởi vì Lý Mục Tùng vẫn luôn ở trên tiểu trấn di động của anh ta, cho nên LýTriết Tâm và Lý Quân cũng hay ở đó. Nguyên Thăng vẫn luôn rất bội phục Lý Quân,cả ngày ở trước mặt hay ở phía sau cũng đem đối phương hầu hạ tốt, liền ngóngtrông Lý Quân có thể chỉ dạy anh ta nhiều hơn. Lý Quân đối với anh ta cũngkhông tồi, hai năm nay ở chung, bọn họ đều hận không thể kết bái với đốiphương, nhưng mười ngày trước, Lý Quân vậy mà thổ lộ với anh ta!

Cái này gọi là chuyện gì vậy ? Tuy rằng hiện nay đồng tính ở chung mộtchỗ cũng không ngạc nhiên hơn nữa còn có rất nhiều, nhưng anh ta vẫn thích phụnữ, Lý Quân tại sao lại thổ lộ với anh ta?

"Tại sao anh ta coi trọng cậu, việc này sao chúng tôi biết được?" Chu DậtCẩn hỏi lại, nếu hiện giờ Nguyên Thăng không nói như vậy, y còn tưởng làNguyên Thăng coi trọng Lý Quân mà không phải Lý Quân coi trọng Nguyên Thăng.

Từ sau khi Lý Quân xuất hiện, Nguyên Thăng đối với anh ta luôn vô cùng âncần, cũng đã đem một người bạn như y ném lên tít trên trời rồi! Là ai sợ LýQuân không hợp mọi người cho nên luôn ở bên cạnh hòa giải? Là ai ngay cả LýQuân ăn cái gì cũng đều chú ý đến ? Là ai hai ba câu không rời Lý Quân ?

"Các cậu xem, anh ta lợi hại như vậy, tôi lại cái gì cũng chẳng phải......"Nguyên Thăng nói. Mấy ngày nay anh ta luôn nghĩ đến vấn đề này, nhưng nghĩ thếnào cũng không rõ ràng được.

Lúc trước vừa nghe thấy Lý Quân thổ lộ, anh ta liền sợ đến độ trốn khỏitiểu trấn di động của mình, mấy ngày nay cũng ăn không ngon ngủ không tốt, hiệngiờ đều đói không chịu được.

"Tôi cảm thấy, vấn đề hiện giờ của cậu không phải là cậu không thích LýQuân, mà là cậu có chút tự ti đúng không?" Trần Mộc nghe thế nào cũng cảm thấylời nói của Nguyên Thăng có chút không đúng.

"Nào có ?" Nguyên Thăng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Tôi cảm thấy cậu tuyệt đối không kém, Lý Quân nếu không thích cậu, cậucảm thấy anh ta nên thích ai ?" Chu Dật Cẩn cảm thấy, lúc trước khi vừa mới gặpmặt, hai người này còn có chút không đúng. Lý Quân đối với Nguyên Thăng hơn phân nửa là có tình tiết chim non, về phần Nguyên Thăng, dường như anh tarất thích giúp Lý Quân nhận thức thế giới này, còn có cảm giác đem Lý Quân xemnhư đứa nhỏ......

Nguyên Thăng lập tức phản ứng, nếu Lý Quân không thích anh ta, như vậyanh ấy nên thích ai ? Tốt nhất, vẫn nên giống như trước kia, làm thần tượng củaanh ta là được.

Nguyên Thăng không nói, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng sẽ không nói thêmnữa, vấn đề tình cảm của người khác vẫn không nên can thiệp mới thỏa đáng, hơnnữa......

"Trần Thiên Hoa !" Trần Mộc hô to một tiếng, đem Trần Thiên Hoa đang vứtthìa mà dùng tay cầm lấy một miếng thịt lớn ném xuống dưới bàn xách lên:

"Để A Hổ lên bàn ăn !" Đây gọi là chuyện gì, con của hắn và A Hổ đang đemviệc đút thức ăn thành trò chơi đúng không? Nhìn một cái, khối thịt kia suýtnữa bị Trần Thiên Hoa ném lên trên tường !

"Trần lão đại ! Con trai của anh thật có sức sống !" Kim Phán Nhi ôm contrai của mình đi tới đây, chồng của cô là Tạ Thanh có dáng người hùng vỹ có thểso với Lý Quân, lúc này đang ngốc ngốc ngồi bên cạnh, nhìn Kim Phán Nhi cùngmọi người chào hỏi.

"Đúng là rất có sức sống !" Trần Mộc lấy khăn tay ra lau mặt và tay choTrần Thiên Hoa, cũng may quần áo là bộ mặc để ăn cơm, không sợ bị nhiễm bẩn.

"Có sức là tốt, con trai phải nghịch một chút ." Kim Phán Nhi dựng thẳngcon trai của mình lên, đứa bé nho nhỏ vung hai tay, cười với Trần Thiên Hoa.

Vốn Trần Thiên Hoa còn muốn bắt A Hổ để lên bàn, lúc này thấy có đứa nhỏcười với mình, lập tức trở nên đầy hưng trí:

"Em trai nhỏ !"

Trương Lê cách vách có mười hai em trai, Trần Thiên Hoa nhìn thấychúng nó nhỏ hơn mình, trên cơ bản đều gọi em trai.

"Đến, chào hỏi với anh nào." Kim Phán Nhi hôn lên mặt con trai, mở miệng.

"Em trai, hôn hôn!" Trần Thiên Hoa hận không thể bò lên bàn, nhưng màchân ngắn quá, không đi lên được.

"Tiểu sắc lang !" Trần Mộc vỗ đầu của nhóc, sau đó ôm con trai ngồi xuốngbên cạnh Kim Phán Nhi. Trần Thiên Hoa từ nhỏ đã thích các dì hôn hôn mình, đốivới đứa nhỏ của Trương Lê và Đệ nhị ngược lại không thích lắm, nhưng lầnnày, rõ ràng đã nổi lên sắc tâm với con trai của Kim Phán Nhi!

Quả nhiên, vừa tới gần, Trần Thiên Hoa liền bắt được đứa nhỏ trong lòngKim Phán Nhi, sau đó một tay ôm lấy đầu đối phương, một ngụm hôn lên.

"Nhìn một cái, đứa nhỏ mới một tuổi rưỡi đã biết đùa giỡn người khác!"Kim Phán Nhi nhéo nhéo mặt Trần Thiên Hoa, lại bị Trần Thiên Hoa chụp tay mộtcái.

"Y nha !" Đứa nhỏ trong lòng Kim Phán Nhi lộ ra tươi cười với Trần ThiênHoa, thằng nhóc liền tránh khỏi tay Trần Mộc, đứng lên ghế hôn thêm đối phươngvài lần nữa.

"Đứa nhỏ này lớn lên không tồi." Trần Mộc nhìn khuôn mặt tươi cười củađứa trẻ, không thể không tán thưởng một câu. Kim Phán Nhi và Tạ Thanh cũngkhông phải là một người đặc biệt xinh đẹp, nhưng đứa bé này lại tế da nộn thịt,bộ dáng trắng trẻo, nhỏ như vậy đã có mắt hai mí, đối mắt cũng rất lớn, rất phùhợp với thẩm mỹ quan của đồng chí Trần Thiên Hoa.

"Hì, nó giống cha." Kim Phán Nhi che miệng cười, nếu không thấy đượcvideo và ảnh chụp trước đây của Tạ Thanh , cô tuyệt đối không tin Tạ Thanh còncó bộ dáng trắng mềm đáng yêu như vậy !

Trần Mộc đánh giá Tạ Thanh từ trên xuống dưới, Tạ Thanh lớn lên rất đen,có lẽ là do thường xuyên ở bên ngoài dã ngoại, làn da rất thô ráp, phía trêncòn có sẹo, có điều ánh mắt quả thật không tồi, chẳng lẽ đứa nhỏ phấn nộn tronglòng Kim Phán Nhi về sau lớn lên cũng giống như vậy ?

Có điều hắn nhớ cái này, trong mắt Trần Thiên Hoa lại chỉ có đứa nhỏ ởđối diện, cầm lấy thìa trên bàn, múc một thìa trứng cho đối phương ăn.

"Em trai vẫn chưa ăn được cái này, con ăn đi." Trần Mộc bắt lấy tay contrai.

Trần Thiên Hoa bất đắc dĩ tự mình ăn, sau đó tiếp tục trông mong nhìn đứanhỏ đối diện.

"Con tôi rất coi trọng con trai cô." Trần Mộc đem ghế của trẻ con lạiđây, để Trần Thiên Hoa ngồi lên sau đó nghe thấy đối phương không ngừng gọi emtrai em trai.

Đều là người có con, ở chung một chỗ nói không hết lời, Trần Mộc và KimPhán Nhi trao đổi kinh nghiệm nuôi con, cũng không để ý trên bàn lại nhiều thêmmột người.

"Lý lý Lý Quân !" Nguyên Thăng nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm phátrun.

Lý Quân ngồi ở một bên, im lặng ăn. Anh cũng thấy được tin tức của TrầnMộc và Chu Dật Cẩn, vừa mới đến nơi này không nghĩ lại gặp được Nguyên Thăng,về phần anh vào bằng cách nào, huy chương cấp chín, còn là dị năng giả, sao cóngười dám ngăn cản anh?

Thế giới này rất kỳ quái, sau khi đi vào nơi này, Nguyên Thăng là ngườiđầu tiên anh gặp được, hơn nữa Nguyên Thăng đối với anh cũng rất tốt, khôngbiết từ lúc nào anh đã có ý tưởng muốn ở một chỗ cả đời với đối phương, lúc đầucòn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng hôm nay nhìn thấy đôi vợ chồng đồngtính, cũng đã thành thói quen, thậm chí còn muốn dẫn Nguyên Thăng đi đào tạomột đứa nhỏ– Mấy năm nay anh cũng tích góp được không ít tiền, nhưng anh lạikhông nghĩ tới, khi mình vừa mới thổ lộ với Nguyên Thăng, cậu ta lại giống nhưthấy quỷ mà chạy trốn mất hút.

"Vì sao cậu muốn trốn ?" Lý Quân nhíu nhíu đầu mày hỏi.

"Tôi tôi tôi......" Nguyên Thăng không thể nói nên lời.

"Chúng ta trở về đi." Lý Quân lại nói.

"Trở về làm gì ?" Nguyên Thăng lập tức hỏi lại, đề phòng.

"Mặc kệ đi, chẳng lẽ cậu không trở về ?"

"Đương nhiên tôi phải trở về, đó là tiểu trấn di động của tôi." NguyênThăng thất vọng, tại sao Lý Quân lại vân đạm phong khinh như vậy?

"Vậy đợi lát nữa ăn xong cơm chiều thì trở về thôi." Lý Quân mở miệng,anh không vôi, thêm chút thời gian cũng không để ý, Nguyên Thăng vẫn ở trêntiểu trấn di động, không thích anh thì còn có thể thích ai?

Phiên ngoại: Mười hai đứa trẻ

Trương Lê và Đệ nhị, tuy rằng đã có một sọt con nhỏ, nhưng rốt cuộc cũngkhông phải vợ chồng chân chính, hai người đều ngủ khác phòng, thời điểm ởchung, tuy rằng so với lúc trước có nhiều đề tài hơn, nhưng vẫn chỉ đảo quanhtrên người mười hai đứa nhỏ.

Trở lại Nghiên cứu chi thành, người nguyện ý hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏđương nhiên cũng nhiều hơn, nhưng cho dù thế nào, hai người bọn họ làm cha, vẫnlà chủ lực trong đó.

Đệ nhị đối với việc chăm sóc đứa nhỏ đã sớm làm đến quen tay, đứa nàyphải dỗ đứa kia cũng phải dỗ, tất cả những vấn đề này đều biết hết. Trương Lêlại hoàn toàn tương phản, vướng bận nhiều chuyện, thời gian chăm sóc mấy đứanhỏ cũng không có nhiều, cho tới hôm nay mới bắt đầu cố gắng học tập.

Nhưng ông đường đường là một cao thủ cấp mười một, cố tình lại thua trênngười đám trẻ con !

Một gian phòng ở, trải thảm rất dày, rất nhiều đứa trẻ đang bò trên ấy,Đệ nhị và Trương Lê muốn bồi dưỡng quan hệ cha con, cho nên không muốn nhữngngười khác tới gần, sau đó, trong chốc lát đứa này muốn kéo, trong chốc lát đứakia muốn ăn, còn có rất nhiều đứa muốn ôm ôm, vừa thấy đứa khác được ôm mà mìnhkhông được ôm thì sẽ khóc ......

Trương Lê bận rộn luống cuống tay chân, càng phải đối mặt với các loạitình huống thê thảm không nỡ nhìn, sau đó, trong lúc bận rộn lại phát hiện ramột vấn đề vô cùng trọng đại:

"Đệ nhị, sao em có thể phân rõ ai là ai? Còn có, những đứa trẻ này phảigọi thế nào ?"

"Tôi gọi bọn họ là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam...... Đến Tiểu Thập Nhị." Đệnhị chỉ một đám, lúc đầu đều là trẻ con mặc tã lót, nếu không phải trên ngườichúng nó treo thẻ tên, ông cũng không nhận ra được, nhưng mấy đứa nhỏ đều đãsáu tháng, đương nhiên ông cũng có thể tinh tường tách ra.

Tiểu Nhất có lỗ tai rất lớn, Tiểu Nhị bên trái có lúm đồng tiền, Tiểu tamtóc có chút thưa......

"Tiểu Nhị ? Tiểu Tam ? Đây là tên gì chứ......" Trương Lê nghĩ tới, có đôikhi Đệ nhị cũng hay gọi như vậy, đứa khác còn được, Tiểu Tam? Tên này rất khôngcó cấp bậc !

Đặt tên, lập tức trở thành chuyện quan trọng nhất mà hai vị gia trưởngphải làm.

Mười hai đứa nhỏ, mười hai đứa nhỏ...... Nếu đem con số bỏ vào, lại không thểcam đoan tên nào cũng dễ nghe......

Từ số lại thêm một chữ? Mười một mười hai, cả tên cả họ là bốn chữ ? Cònhọ nữa, theo họ nào mới tốt ?

Nghĩ tới nghĩ lui, liền theo mười hai tháng và mười hai cầm tinh, TrươngLê rốt cục nghĩ tới mười hai con giáp.

Tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi, bị Trương Lêvà Đệ nhị bỏ thêm một chữ "Bân" để dùng làm tên cho mười hai đứa nhỏ, mà họ,mỗi người một nửa, sáu đứa họ Trương, sáu đứa họ Kim, phân phối thật công bằng.

Mười hai chi, nếu ở cổ đại phỏng chừng không ai không biết, nhưng hiệngiờ......"Tuất" là chữ gì ? Mậu ? Thú ? Nhung ? Việt ? (đây chắc là chỉ sựgiống nhau giữa các chữ "戌" 这字是啥? 戊? 戍? 戎? 钺? )

Trương Tuất Bân tỏ vẻ, lỗi chính tả, chữ viết ngoáy cái gì đó, thật làđáng giận!

Tuy rằng bọn nhỏ đều có tên, nhưng có lẽ đã gọi thành thói quen, Đệ nhịvẫn thích gọi bọn nó là Tiểu Nhất Tiểu Nhị, tên Tiểu Tam sau khi bị Trương DầnBân phản đối nhiều lần mới đổi thành tam tam, gọi bằng số quả thật là tiện,thời điểm Trương Lê ở giữa một đám nhỏ đang náo nhiệt, cũng sẽ sừng sộ kêu lên:

"Tiểu thất tiểu bát ! các con cho ta im lặng !"

Sau đó dần dần, những cái tên khó đọc này cũng ít bị người ta gọi, TrầnThiên Hoa luôn vung bàn tay:

"Nhóm tiểu tử ! Đi theo anh! tiểu nhất, em là lão đại thì phải xem chừngcác em trai !"

Tiểu Nhất chỉ đi ra sớm hơn Tiểu Nhị có vài giây trưng khuôn mặt nhỏ nhắnnghiêm nghị gật đầu.

Trần Mộc vô số lần khen ngợi Chu Dật Cẩn có dự kiến trước, nếu lúc trướcChu Dật Cẩn không sớm đào tạo ra hai đứa nhỏ, như vậy con của hắn sẽ bị mườihai đứa nhỏ nhà Trương Lê chèn ép bắt nạt, mà hiện giờ thì sao? Ai chẳngbiết Trần Thiên Hoa có một đám thủ hạ, chúng đều rất lợi hại! còn sắp xếptheo con số nữa .

Sinh vật gọi là trẻ con này, là hợp thể của Thiên Sứ và Ác Ma.

Mười hai đứa nhỏ, tốc độ trưởng thành cũng nhanh, thời điểm tiểu bát chậmrì rì còn chưa ngồi được, tiểu thập nhị đã lắc lắc thân mình uốn éo cái bụng đivề phía trước, còn biết bò qua, dùng cái miệng mới mọc được hai chiếc răng đểcắn nó!

Thời điểm tiểu bát rốt cuộc có thể ngồi chơi một mình, tiểu thập nhị lạihai ba cái bò đến nơi này, một ngụm cắn lên cánh tay như ngó sen của cậu nhóc.

Đợi đến khi tiểu bát có thể học đi, tiểu thập nhị đã biết chạy đuổi theonhóc ! Bốn chân không nhất định có thể chiến thắng hai cái đùi, vì thế tiểu bátlại một lần bị áp, tiểu thập nhị "A ô" một ngụm cắn lên mông nó.

Chuyện như vậy, nhìn mãi cũng thành quen mắt.

Sau khi đám nhỏ đều biết đi, Trương Lê và Đệ nhị liền nát tâm.

Có Trần Thiên Hoa và Chu Thiên Nhạc hai đứa nhỏ này ở phía trước, có ChuDật Cẩn siêng năng giáo dục bọn họ về tri thức nuôi con, lại có một đám nhỏ cảngày ở xung quanh náo loạn, quá hoạt bát thì lo lắng chứng đa động quá im lặngthì lo lắng chứng tự bế, hầu như không được sống yên ổn ngày nào.

Đợi đến khi một đám trẻ học đi, đứa này đi qua trái đứa kia đi qua phảicũng làm cho bọn họ hận không thể phân ra thành sáu người!

"Gia Hỉ, lần đầu tiên tôi biết có đứa nhỏ lại là chuyện phiền toái nhưvậy." Hậu quả khi một đứa bị cảm mạo, có lẽ sẽ khiến mười hai đứa cùng cảm mạotheo, bị cảm sẽ có thể phát sốt, phát sốt sẽ tiêu chảy, một đám nhóc ép buộcngười khác, Trương Lê rốt cuộc cũng có thời gian mà cầm tay của Đệ nhị.

Đệ nhị run tay, tuy rằng quan hệ của ông và Trương Lê lúc này tốt hơn rấtnhiều, nhưng động tác như vậy......

Đây chính là nắm tay ! Lúc trước thời điểm luận bàn cũng có đủ loại tiếpxúc thân thể, nhưng nắm tay như vậy...... Tay Trương Lê có độ ấm không cao, lạigiống như khiến lòng ông ấm lên. Tuổi của bọn họ đã không còn nhỏ nữa, tay cũngkhông thể giống như năm đó bóng loáng nhẵn nhụi, nhưng chất sừng cứng rắn thôráp trên tay đối phương ma sát vào lòng bàn tay mình, khiến cho ông không nhịnđược mà run lên.

"Gia hỉ ?" Trương Lê nhìn về phía Đệ nhị.

"Tiên sinh......" Đệ nhị nhất thời không phản ứng lại, trong lòng vừa vội,liền gọi ra xưng hô đã kêu vài thập niên.

"Tại sao đến bây giờ em vẫn còn gọi tôi là tiên sinh ?"

"Trương Lê," Đệ nhị cố gắng bình phục tâm tình của mình:

"Ngài xem, là do lúc trước ngài yêu cầu một lần đào tạo mười hai đứanhỏ!"

Trương Lê sửng sốt, nhìn về phía bọn nhỏ ở bên kia, tiểu tam thật vất vảmới ngủ được, Tiểu Tứ bên cạnh lại khóc lớn lên, nó lại lập tức tỉnh. Đứa nhỏhiện giờ đã biết nói một ít từ đơn giản, cũng biết một vài chuyện, lúc này tiểutam một cái tát liền chụp lên mặt Tiểu Tứ, lưu lại trên mặt đối phương một vệtmàu hồng:

"Tôi đi cắt móng tay cho tiểu tam."

Nếu sớm biết tình huống hôm nay, khi đó tuyệt đối ông sẽ không đưa raquyết định như vậy ! Cho dù muốn nhiều thêm vài đứa nhỏ cũng nên dần dần từngbước một, nhiều nhất chỉ hai đứa một lần !

Đệ nhị nhìn Trương Lê ở nơi đó cầm lấy tay của tiểu Tam mà cắt móng, TamTam lại chết cũng không theo, khóc lớn lên, còn đại kêu "Đánh ba ba", rơi vàođường cùng chỉ có thể tự thân xuất mã, sau khi trấn an tốt Tam Tam, lại đểTrương Lê cắt móng tay cho nó.

"Con cũng muốn !" Tiểu Nhất vừa thấy thấy Đệ nhị và Trương Lê cắt móng,lập tức vươn tay mình ra, nhưng trên tay nó rất sạch sẽ, một chút móng tay cũngkhông có.

"Tiểu nhất thật ngoan ! không hổ là anh cả !" Đệ nhị khích lệ nói, để TrươngLê cũng sửa móng tay cho nó.

Vốn trước giờ đều ở chung như vậy, nhưng sau hôm nay, Đệ nhị lại cảm thấycùng Trương Lê ở chung có chút xấu hổ.

Biểu hiện của Đệ nhị, đương nhiên Trương Lê cũng nhìn trong mắt. Lúctrước ông không hề nghĩ tới phương diện tình cảm, cho dù hai người có đứa nhỏ,cũng hiểu được hai lão nhân nói chuyện tình cảm gì đó rất xấu hổ, chỉ cần cứnhư vậy mà sống là được, nhưng hiện giờ, chẳng biết từ lúc nào ông lại cảm thấyĐệ nhị thực thân cận.

Người này vốn được ông bồi dưỡng thành người nối nghiệp, lúc trước cũngvô cùng cung kính với ông, hiện giờ nếu ở thời điểm bị một đám nhỏ ép buộc,cũng sẽ rống to hét to với ông, mà ông lại rất thích cảm giác này......

"Trương Lê, ngài và Đệ nhị cũng nên có kết quả chứ ?" Trần Mộc và Chu DậtCẩn mang theo hai đứa nhỏ đến chơi, có Trần Thiên Hoa và Chu Thiên Nhạc ở đó,một đám trẻ con đều ngoan ngoãn cùng nhau chơi , Trần Mộc cũng có thời giancùng Trương Lê trò chuyện.

"Hiện giờ chúng tôi rất tốt mà ?"

"Tôi cảm thấy, hai người nên đi đăng kí kết hôn, sau đó cũng nên ngủ cùngmột phòng chứ ? Ngài không muốn buổi tối có người cùng tâm sự trò chuyện à?" Ômngười mình âu yếm ngủ, đây mới là sự hưởng thụ số một số hai của nhân sinh.

Đáng tiếc duy nhất chính là, hiện giờ trời nóng, Chu Dật Cẩn hận không thểmột cước đem hắn đạp xuống giường, nếu đem nhiệt độ phòng hạ thấp, chỉ sợ haiđứa nhóc thích đạp chăn kia sẽ bị cảm mạo......

"Chúng ta hiện giờ đều đã bằng này tuổi ......" Trương Lê tính tính tuổi củamình, qua hai năm nữa, ông có thể trở thành người có tuổi thọ dài nhất liênminh!

"Tuổi tác thì sao chứ ? Hiện giờ ngài ra bên ngoài, nếu ngài nói mình nămsáu mươi tuổi, tuyệt đối có người tin, hơn nữa, trước đó không lâu còn có côgái mười tám tuổi công khai muốn được gả cho ngài đó thôi." Trần Mộc mở miệng,Trương Lê là danh nhân đó, nghe nói sau khi cô gái kia nhìn thấy ảnh chụp củaTrương Lê, liền hãm sâu vào không thể kiềm chế.

"Tôi nhớ rõ, người công khai bày tỏ tình yêu với cậu càng nhiều hơn."Trương Lê nhìn về phía Trần Mộc, nhưng đối với đề nghị của Trần Mộc cũng có mộtchút ý động. Kỳ thật có người thích ông, cũng có người thích Đệ nhị, thanh maitrúc mã lúc trước của Đệ Nhị cũng thường hay tới thăm cậu ấy......

"Một lòng của tôi, tất cả đều đặt lên người Chu Dật Cẩn!" Trần Mộc lậptức biểu đạt trung tâm, không nhìn thấy Chu Dật Cẩn đang đi về phía mình haysao!

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Đệ nhị hỏi, vừa rồi ông cùng với ChuDật Cẩn trao đổi một vài bí quyết chăm sóc con, sau đó lại đem Tiểu Nhất muốnkề cận Chu Thiên Nhạc ôm về đến năm lần, thật không rõ, Tiểu Nhất là người ổntrọng nhất trong số đó, tại sao vừa nhìn thấy Chu Thiên Nhạc liền biến thànhmột hoa si ngây ngốc? Có điều Chu Thiên Nhạc mặc quần áo công chúa, ăn mặc lạivô cùng chói lóa, quả thật trông rất được, ngoại trừ Tiểu Nhất, những đứa khácđối với vật phẩm trang sức trên người Chu Thiên Nhạc đều thèm nhỏ dãi, càngthích xem Chu Thiên Nhạc biến "Ma thuật" tạo ra một đóa hoa xinh đẹp.

Về phần Trần Thiên Hoa, lúc này đánh không sợ đau còn lớn hơn mấy đứa nhỏmột tuổi, đã trở thành đại ca của bọn chúng.

"Không có gì, chỉ là Trương Lê nói muốn tìm thời gian đưa ngài đi đăngkí." Người chứng hôn, hiện giờ Trương Lê và Đệ nhị đã như lão phu lão thê, cóđiều cũng do đã lớn tuổi, bọn họ đều muốn an ổn, chỉ sợ còn phải để người khácthúc giục một phen mới có thể thành việc!

Trên mặt Đệ nhị không nhìn ra được biểu tình gì, nhưng cả người lại khiếncho người khác cảm thấy ông không giống bình thường! Ông ngơ ngác đứng trongchốc lát, sau đó ngơ ngác xoay người đi.

Một tháng sau, Trần Mộc liền thấy được một tấm thiệp mời trong hộp thưnhà mình, màu đen, là một tấm thiệp mời vô cùng điệu thấp.

Trương Lê và Đệ nhị rốt cục cũng chuyển vào một phòng.

Hai kẻ đã độc thân hơn nửa đời người, đột nhiên lại thêm một người nằmbên cạnh, vốn tưởng rằng sẽ không quen, nhưng cuối cùng, cả hai đều ngủ đến vôcùng an tâm.

Trương Lê và Đệ nhị đều đã tinh tường mà nhận ra rằng, đứa nhỏ rất khónuôi, có điều, người vừa có tiền vừa có thực lực, tóm lại vẫn có thể nuôi dưỡngmột đám nhỏ, đợi đến khi mấy đứa trẻ đều lớn, bọn họ cũng có thể an nhàn đúngkhông?

Ở Nghiên cứu chi thành mua một tòa biệt thự rộng lớn, mười hai đứa nhỏđều ở cùng một chỗ với Trương Lê và Đệ nhị, nhìn một đám hài tử kiêu ngạo hiệngiờ đã cao gần bằng mình, Trương Lê phát hiện chuyện muốn phát sầu càng ngàycàng nhiều.

"Em nói xem, tại sao Tiểu Nhất lại quyết tâm coi trọng Chu Thiên Nhạc nhưvậy ?" Trương Lê rất là phát sầu, ông rất thích Chu Thiên Nhạc , cũngnguyện ý Chu Thiên Nhạc làm con dâu của mình, nhưng ông lại lo lắng Chu ThiênNhạc chướng mắt con trai mình!

"Liệt nữ sợ triền lang, với sức mạnh bám riết không tha của Tiểu nhất......Hơn nữa từ nhỏ Thiên Nhạc đã đối xử với Tiểu Nhất không tồi......" Chu Thiên Nhạcnhìn qua là một cô gái điềm đạm nho nhã, nhưng nhiều con trai vây quanh cô nhưvậy, mỗi Tiểu Nhất dám trêu chọc cô, cũng là nhân vật không đơn giản!

Hơn nữa, cô kế thừa dị năng của Chu Dật Cẩn, tất cả mọi người đều nghĩ côsẽ giống như Chu Dật Cẩn thích làm các công việc nghiên cứu, kết quả cô lạigiống như Trần Thiên Hoa, cả ngày nhớ thương muốn chạy ra ngoài dã ngoại, hiệngiờ mới có mười tám tuổi, thực lực cũng không hề kém.

"Tìm một cơ hội, để Tiểu Nhất cùng người khác học vài phương pháp theođuổi." Trương Lê bất đắc dĩ mở miệng, đứa nhỏ yêu sớm tuyệt đối là chuyện khiếncha mẹ dễ phát sầu nhất.

Có điều, chuyện của Tiểu Nhất vẫn dễ giải quyết, đợi đến khi Trương Lêphát hiện tiểu thập nhị cả ngày đều đuổi theo tiểu bát......

Cái này gọi là chuyện gì hả ? Ông nên giúp đỡ tiểu bát đánh sắc lang haylà giúp tiểu thập nhị theo đuổi người trong lòng ?

Mười hai đứa, thời điểm cùng muốn nói chuyện yêu đương, Trương Lê cả ngàyđều hận không thể dùng đầu gặp trở ngại. ( ý là chuyện khó khăn không vượt quađược )

Nhưng, cho dù ông có thể dùng đầu gặp trở ngại, mấy đứa con cũng khôngnghe lời ông.

Hết phiên ngoại

Phiên ngoại: Lão phu lão thê

Cho dù nghèo cũng không thể nghèo giáo dục, cho dù giàu cũng không thểgiàu con, đây là quan điểm của Trương Lê.

Sống gần hai trăm năm, trúc tốt mọc ra măng xấu Trương Lê đã nhìn thấykhông ít, chỉ sợ con mình một khi không cẩn thận liền đi vào con đường sailệch, cho nên, cuộc sống của con ông sẽ không bạc đãi, nhưng tuyệt không sẽkhông cho chúng nó quá nhiều tiền tiêu vặt, trừ lần đó ra, ông cũng để cho bọnnó sáng tỏ, đến trường học cũng chỉ là trường học bình thường, cuộc sống củabọn chúng, cũng không khác biệt lắm so với gia đình tầng lớp trung lưu ở Nghiêncứu chi thành.

Khiến cho Trương Lê và Đệ nhị vui mừng là, tuy rằng thời kì phản nghịchvẫn có, nhưng không có đứa nào biến thành kẻ ăn chơi trác táng, ngay cả TiểuCửu chỉ thích chơi đùa không thích làm chính sự, cũng ở dưới nắm đấm của TrầnThiên Hoa mà cải tà quy chính, tuy rằng vẫn thích như cũ, nhưng đã có thể tựmình kiếm tiền.

Thời gian trôi qua cũng nhanh như vậy, chỉ chớp mắt, một đám trẻ con nayđã mười tám, sinh nhật của mười hai đứa được tổ chức rất long trọng, trong đócòn có bạn tốt của chúng, đợi khi yến hội chấm dứt, Trương Lê liền mang theo Đệnhị đã uống chút rượu trở về phòng, nghĩ đến hình ảnh tiểu thập nhị ôm lấy tiểubát hôn một ngụm trong yến hội. Tuy rằng không uống rượu, ông lại cảm thấy vôcùng đau đầu, về phần tiểu nhất sống chết theo đuổi Chu Thiên Nhạc, không để ýđến yến hội mà một mực xum xoe với Chu Thiên Nhạc, cũng khiến ông thấy được hivọng có thấy lấy con dâu vào nhà.

Những đứa nhỏ này đều đã trưởng thanhd ! Trương Lê nhìn mười hai đứa vớimười hai khuôn mặt tươi cười khác nhau trong đầu vừa thấy tự hào vừa thấy khóchịu, mà Đệ nhị tâm tình không tốt trực tiếp liền uống rượu .

Hai người cha là bọn họ, Đệ nhị có tình cảm với bọn nhỏ tốt hơn, sự rằnglúc này đang rất thương cảm, cho nên, Trương Lê cũng không ngăn cản Đệ nhị uốngrượu, có điều vài người mời Đệ nhị uống rượu vẫn không được cho sắc mặt tốt.

"Trương Lê, thả lỏng một chút, Đệ nhị uống rượu, không phải ngài có thểmuốn làm gì thì làm sao?" Trần Mộc nhìn người uống rượu với Đệ nhị, hơn nữa cònthương tâm con gái nhà mình bị Tiểu Nhất theo đuổi – Chu Dật Cẩn, liền lộ ratươi cười đáng khinh trời biết đất biết anh biết tôi biết.

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, Chu Dật Cẩn cũng thăng lên cấp mười, haingười bọn họ đứng cùng một chỗ với Trần Thiên Hoa trông giống như là anh em, màbiểu tình đáng khinh thuộc về người trung niên như vậy, xuất hiện trên mặt hắnquả thật không thể nào xứng đôi.

Trương Lê nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Tiểu Lục Tiểu Thất châu đầu ghé taikhông biết đang bàn luận đến chuyện xấu gì, đồng thời trong lòng bắt đầu tínhtoán, lời nói của Trần Mộc cũng rất có lý ......

"Trương Lê ! Tôi đau đầu !" Đệ nhị nằm trên giường, say mơ mơ màng màng,tuy rằng tay chân vẫn có chút không nghe sai sử, ông lại cảm thấy bản thân mìnhrất thanh tỉnh.

Thần tượng cái gì, đúng là không qua nổi thời gian dài ở chung. Lúc trướcông đem Trương Lê nghĩ thành người trên trời dưới đất độc nhất vô nhị, đợi đếnkhi thật sự sống cùng nhau, ngay cả buổi tối ngủ cùng một giường, ông cũng cảmthấy Trương Lê đáng giận, cũng không hề cảm thấy mình sai Trương Lê làm việc cógì không đúng .

Trương Lê là người đã lớn tuổi như vậy rồi, buổi tối còn có thể ngủ saynhư vậy, ngủ say cũng thôi đi, lại còn ngáy ngủ. Ông thân thủ đi niết mũiTrương Lê, tốt lắm, không ngáy ngủ, một lát sau lại ngáy !

Còn có, lúc trước ông cảm thấy Trương Lê ở trên vài phương diện đều khôngcâu nệ tiểu tiết, hiện tại nhìn xem, rõ ràng chính là lôi thôi ! Quần áo thayra, cho dù là quần lót, áo khoác hay là tất, toàn bộ đều ném vào máy giặt, saokhông tách riêng ra để giặt?

"Tôi cho cậu uống chút nước." Mười tám năm ở chung với nhau, Trương Lêcũng quen Đệ nhị từ người năm đó khúm núm cung kính với ông vạn phần hiện giờlại biến thành người dám rống dám nói ông.

"Pha chút trà cho tôi, muốn hồng trà !"

"Không phải lúc trước cậu đều thích uống trà xanh hay sao ? hồng trà ởchỗ nào ?" Trương Lê tìm kiếm trên dưới. Những thứ này phần lớn đều là Đệ nhịthu thập, ông tìm một hồi cũng không tìm thấy.

"Hiện giờ tôi không thể thích uống hồng trà?" Đệ nhị bất mãn mở miệng,càng nhìn Trương Lê lại càng không hài lòng.

"Đương nhiên có thể uống hồng trà." Trương Lê cuối cùng cũng tìm được mụctiêu, người uống rượu không thể nói lý. Ông biết Đệ nhị đã nhiều năm như vậy,Đệ nhị cũng say vài lần, lúc đầu ông còn so đo với người uống rượu, kếtquả sau khi phát hiện đối phương tình lại liền không nhớ rõ chút gì, ôngliền lười để ý tới .

Trương Lê pha trà, Đệ nhị nhìn thấy bàn tay còn trơn bóng hơn so với củamình một chút, trong lòng phẫn nộ, đột nhiên cắn lên.

"Tại sao cậu lại cắn người !" Trương Lê giãy khỏi miệng của Đệ nhị.

"Ngài cắn tôi !" Đệ nhị phẫn nộ mở miệng, tại sao lúc trước ông lại coitrọng Trương Lê ? Nhiều năm bị ức hiếp như vậy, tại sao ông không lấy một ngườivợ ôn nhu khả ái về để hầu hạ mình ?

"Tôi cắn cậu khi nào?" Trương Lê cảm thấy bản thân thật oan uổng, có điềukhông thể phân rõ phải trái với người uống rượu, điểm này ông biết rõ.

"Khi đó, khi đó là ai cắn tôi chứ? Tôi đang ngủ ngon giấc, ngài dựa vàocái gì mà cắn tôi?" Đệ nhị phồng miệng, lại muốn cắn lên.

Trương Lê lúc này cũng nghĩ tới, đây không phải là chuyện lúc trước khihai người ngủ cùng phòng với nhau hay sao ?

Khụ khụ, vốn, đều là người đã hơn trăm tuổi, ông vả Đệ nhị đã nhận thứcnhau lâu như vậy, tuy rằng kết hôn, ông lại không hề tính toán làm một vàichuyện kia, buổi tối đầu tiên khi hai người ngủ cùng nhau, hai người đều ngủrất qui củe, nhưng cố tình, mới ngủ thẳng đến nửa đêm, Đệ nhị liền ôm lấy ôngtừ phía sau cọ cọ, ông cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, đương nhiên nghĩ rằng đốiphương đang cầu hoan......

Tuổi của ông đã không còn nhỏ, đối với vài chuyện ở phương diện này khôngcó khả năng không biết chút gì, cho nên buổi tối hôm đó, tuy rằng động tác mớilạ một chút nhưng vẫn vô cùng thoải mái, ngược lại là Đệ nhị, thế nào cũng cóbộ dáng không tình nguyện, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau khi hai người tỉnhdậy, ông mới biết được Đệ nhị đêm qua căn bản không hề tỉnh táo......

Đêm đó quả thật bởi vì đủ loại nguyên nhân mới lạ ông mới cắn Đệ nhị,cũng không thể nói là cắn, chỉ có thể nói là quá mức kích động nên không nắmchắc lực đạo, nhưng đều đã hai mươi năm, Đệ nhị lúc này mới báo thù sao?

"Tôi không nên cắn cậu, chúng ta cùng ngủ được không?" Trương Lê bắt đầudỗ Đệ nhị. Hiện giờ khuôn mặt của Đệ nhị đỏ bừng , nhìn còn rất đáng yêu.

"Ngủ ?" Đệ nhị nhớ tới mình đã trải qua nhiều năm bị áp bức như vậy:

"Đi ! ngủ ! Ngài ở mặt dưới, tôi ở mặt trên, chúng ta ngủ ! Tôi cắn ngài!" Ông lập tức áp đảo Trương Lê,"A ô" một ngụm cắn lên vai đối phương.

Cuối cùng, đương nhiên ông cũng được như nguyện, có điều, tại sao lại cóchút không thích hợp?

Ông ở phía trên, chẳng lẽ không phải là ông cầm lấy hai cái đùi củaTrương Lê rồi động động sao? Tại sao hiện giờ lại là Trương Lê nắm lấy lưng ôngdi chuyển lên xuống ? ( Tư thế cưỡi ngựa, dành cho các bạn chẻ chong xáng :))))

Đệ nhị nằm sấp trên người Trương Lê cắn cắn vài cái, Trương Lê lớn hơnông bảy tám mươi tuổi, nhưng sau khi đối phương đột phá cấp mười một, so vớiông còn trẻ hơn.

Ông biết bản thân mình cả đời cũng không có cách nào đột phá, nhìn bộdáng trẻ tuổi của Trương Lê, cảm thấy không biết trong lòng mình là tư vị gì.

Ông còn có năm sáu mươi năm tuổi thọ, nếu ngày nào đó Trương Lê cảm thấyông già đi...... Sau đó đem một lão già như ông đạp rớt! ô ô...... Tại sao lại cảm thấyeo đau như vậy ? Chân cũng nhuyễn ......

Trương Lê đang hưởng thụ, đương nhiên không biết Đệ nhị có suy nghĩnhư vậy, tuy rằng cấp bậc của ông cao hơn, nhưng bọn họ kém nhau rất nhiềutuổi, không chừng ông còn có thể chết trước Đệ Nhị ấy chứ.

Ngày hôm sau, bởi vì say rượu và "Vận động" quá độ, Đệ nhị có chút khôngthể ngồi dậy được, sau khi biết được tin tức Tiểu Nhị mang theo vài đứa em trailưu lạc thế giới thề phải săn bắt bằng được dị thú cấp mười, chỉ cảm thấy bảnthân vô cùng không may.

Tại sao khi đó ông lại coi trọng Trương Lê cơ chứ ? Coi trọng Trương Lêcũng thôi đi, tại sao ông lại còn phải sợ ông ta? Khi đó thời điểm Trương Lêmuốn đào tạo mười hai đứa nhỏ thì ông nên rống trở về:

"Ngài muốn mười hai đứa thì ngài đi mà nuôi!"

Một lần sảy chân hận ngàn đời ! Đệ nhị cân nhắc, phải trút giận từ chỗTrương Lê như thế nào.

Cách vách, Chu Dật Cẩn bị éo buộc thật lâu mới có thể đứng lên, nhìn congái bình tĩnh đi vào chào hỏi mình, còn nói Tiểu Nhất ở cách vách không tồi,nhất thời hận không thể khóc thiên thưởng địa cho con gái bảo bối của y, tạisao lại bị đứa nhỏ da lông ngắn kia bắt cóc cơ chứ? Trương Tử Bân hỗn đản ! Mớitrước đây còn phun sữa phun nước tiểu lên người y, trưởng thành vậy mà dám bắtcóc con gái bảo bối của y !

Sớm biết thế, lúc trước y liền đạo tạo hai đứa con trai, nhìn Trần ThiênHoa đi, đem mấy đứa nhỏ cách vách trở thành thủ hạ của mình không nói, coitrọng con trai nhà người khác còn có thể trực tiếp tha về nhà!

Chu Dật Cẩn nhìn con gái của mình bình tĩnh rời đi, ngay cả đỏ mặt cũngkhông có, đột nhiên rất muốn tìm Trần Mộc trở về trút giận.

Phiên ngoại: Trần Thiên Hoa

Trần Thiên Hoa vẫn cảm thấy bản thân vô cùng anh minh, tuy rằng cậu takhông giống tiểu thập nhị ở cách vách, từ lúc ăn sữa đã đùa giỡn tiểu bát,nhưng cậu ta cũng đã sớm nhận định một nửa khác của mình, chẳng qua, có đôi khicó một số việc cuối cùng sẽ trở nên quá nhanh .

Khi Tạ Cẩm Chương vẫn còn nhỏ, trắng trắng mềm mềm một đoàn, nhìn thế nàocũng thấy đáng yêu, quan trọng hơn là, cậu ấy còn ngốc ngốc, luôn nghe lời cậuta, sùng bái cậu ta, cũng luôn tươi cười vô cùng sáng lạn với cậu ta.

Cậu ta thích đôi mắt thật lớn của Tạ Cẩm Chương, thích làn da trắng nõnnon mềm, càng thích khi cậu ấy cười rộ lên sẽ để lộ hai chiếc răng nanh xinhđẹp, cũng thích bộ dáng nhu thuận của cậu ấy, cái thích này với thích mười haithằng nhóc ở cách vách là không giống nhau.

Đám nhóc nhà Trương Lê, nếu cậu ta không ưa thì sẽ trực tiếp hạ thủ dạydỗ một trận, ỷ vào mình tuổi lớn hơn mà bắt nạt bọn họ, còn cưỡng bức lợi dụngphân hóa bọn chúng để tránh trường hợp một lúc gặp mười hai đứa, nhưng Tạ CẩmChương không giống vậy. Lúc trước cậu ta cũng rất khó có thể gặp được Tạ CẩmChương, mỗi lần chỉ gặp được một chút, đều hận không thể dâng lên thứ tốt nhấtcho cậu ấy.

Sau này lớn hơn, Tạ Thanh và Kim Phán Nhi đem Tạ Cẩm Chương đưa đếnNghiên cứu chi thành đọc sách, bọn họ lại có thể thường xuyên gặp mặt, nhưngsau khi thường xuyên gặp mặt, Tạ Cẩm Chương cũng trở thành người được cậu tabảo vệ.

Trần Thiên Hoa cảm thấy phụ thân nhà mình là bị bánh nhân thịt từ trêntrời rơi xuống đập vào đầu mới có thể được ba ba toàn năng mười phần, lại vừaanh tuấn vừa hiền lành coi trọng, sau đó có một ngày đột nhiên cảm thấy Tạ CẩmChương cũng tuyệt đối không thua kém ba ba nhà mình, thậm chí so sánh với khiba ba đuổi đánh phụ thân, Tạ Cẩm Chương còn đáng yêu hơn.

Sau đó, cậu ta biết mình đã luân hãm.

Luân hãm thì luân hãm đi, một đống thân thích bên kia của ba ba đều làmnghiên cứu, muốn đào tạo trẻ con cũng rất đơn giản, cho dù muốn tạo một tá, chỉsợ cũng không có vấn đề gì. Mấy năm nay bác Chu Dật Minh của cậu ta luôn giậtgiây ba ba đào tạo thêm vài đứa nhỏ, nếu không phải phụ thân luôn cảm thấy trẻcon chính là một cái bóng đèn công suất lớn, nói không chừng số lượng em traiem gái của cậu ta đã vượt qua đám nhỏ ở cách vách, đương nhiên, có đôi khi cậuta cũng đồng ý với ý tưởng của phụ thân nhà mình. Trần Thiên Hoa và em gái từnhỏ đến lớn đều đem phụ thân mặt đen sì và ba ba mặt đỏ nửa đêm từ trên giườngép buộc dậy, chỉ sợ số lần không thể đếm hết!

Về sau cậu ta khẳng định muốn đào tạo đứa nhỏ phải muộn một chút, giốngnhư phụ thân, kết hôn còn không có tuần trăng mật tử tế, lại phải kéo thêm haiđứa nhỏ đến ngủ còn không được ngon giấc!

Trần Thiên Hoa còn nhớ rõ, khi mình mười ba mười bốn tuổi, Tạ Cẩm Chươngvừa tới Nghiên cứu chi thành, bởi vì xếp lớp và tính cách cho nên bị vài ngườitrong tổ bắt nạt, còn gọi cậu ấy là "Tiểu khẩn trương", cuối cùng vẫn là cậu taxuất mã đại triển thần uy mới cứu được đối phương , ánh mắt sùng bái của Tạ CẩmChương khi đó như vẫn còn ngay trước mắt.

Nhưng......

Trận vật lộn cách đó không xa, hai người cao lớn đang chiến đấu với nhau,từng quyền đánh lên thịt, mạo hiểm vạn phần, rốt cục, một cậu trai trẻ tuổi hơntrong hai người cũng đem người còn lại đánh ngã.

"Tạ ca ! Tạ ca ! Tạ ca vạn tuế !" Người dưới đài kêu lên.

Trần Thiên Hoa cầm khăn mặt và bình nước tiến đến nghênh đón, Tạ CẩmChương vừa thấy cậu ta đến, liền ngại ngùng cười:

"Trần đại ca."

"Đại tẩu ! Ngài tới đây xem đại ca ạ?" Có một kẻ không sợ chết dưới sựgiật giây của kẻ khác hô lên, đối với Trần Thiên Hoa chính là khom người chào.

Trần Thiên Hoa nổi trận lôi đình, đáng tiếc, thân phận của cậu ta ở nơinày không rõ ràng, nếu dùng dị năng đối phó với người thường thì có chút quáphận, giống như Tạ Cẩm Chương, vừa rồi lúc ở trên đài cũng không hề dùng dịnăng.

Có điều, cho dù không dùng dị năng, cậu ta cũng rất lợi hại !

Trần Thiên Hoa duỗi chân đá một cáu, tên tiểu đệ kia đã nhanh chóng bịđánh bại.

"Trần, Trần đại ca !" Tạ Cẩm Chương có chút câu thúc mở miệng, đôi mắttrên khuôn mặt anh tuấn mở thật lớn, vẫn đáng yêu như trước đây, chỉ là càngthêm có hương vị đàn ông.

Trần Thiên Hoa nhìn khuôn mặt dương cương của đối phương, còn có thânhình cao lớn như mình......

Bộ dáng của cậu ta không hề giống con gái đúng không ? Nhưng tại sao khiđứng cùng Tạ Cẩm Chương, người khác đều nghĩ cậu ta ở phía dưới? rõ ràng chotới nay, đều là cậu ta chiếm vị trí chủ đạo !

"Về sau em đánh nhau với người khác ít thôi, còn có, không cần suốt ngàychạy ra bên ngoài phơi nắng......" Trần Thiên Hoa giống như đang dặn dò, kỳ thật TạCẩm Chương lớn lên cũng không tồi, làn da cũng tốt như cậu ta, nhưng có lẽ dolàn da của đối phương rất tốt, sinh trưởng trên người một gã đàn ông không chúý bảo dưỡng lại càng dễ dàng biến kém, còn có, đám thịt nộn nộn này một khibiến thành cơ thịt, cảm xúc sẽ không đủ tốt !

"Em biết rồi, Trần đại ca, là bọn họ tìm em đánh nhau ." Tạ Cẩm Chương cóchút buồn bực mở miệng. Cậu cũng không biết là chuyện gì xảy ra, không phải chỉgiúp vài bạn học bị bắt nạt thôi sao ? Từ từ, cậu liền mạc danh kì diệu trởthành lão đại trong đám học sinh, thế giới này đúng thật là rất kì quái.

"Tôi biết......" Trần Thiên Hoa có chút vô lực, Tạ Cẩm Chương cực kì giốngcha cậu ấy là Tạ Thanh, tính tình rất tốt.

Lúc trước cậu ta muốn để Tạ Cẩm Chương học cùng trường với mình, nhưng TạCẩm Chương lại không thi đậu, cuối cùng lại đến trường học quân đội này, vìthế, một Tạ Cẩm Chương vốn vì tuổi càng tăng mà trở nên dần cao lớn hơn nhưngvẫn mềm mại nhuyễn nhuyễn, lúc này đột nhiên trở thành "Tráng sĩ" cơ thịt cònnhiều hơn cả mình.

Mà thôi, bộ dáng thì sao, Tạ Cẩm Chương từ nhỏ đã bị cậu ta bồi dưỡng,thích nấu ăn cũng thích làm việc nhà, đối với cậu ta trung tâm như một, còn làđồng bọn cùng chiến đấu, không có ai so với cậu ấy thích hợp làm bạn lữ hơn,hơn nữa, càng đáng buồn chính là, theo sự thay đổi dung mạo của Tạ Cẩm Chương,thẩm mỹ quan của cậu ta cũng thay đổi, vẫn giống như trước kia nhìn cậu ấy thếnào cũng thấy thuận mắt......

"Trần đại ca, khó có dịp anh đến đây, em mời anh đi ăn lẩu ở quán mới mởđối diện được không ?" Tạ Cẩm Chương cười mở miệng. Cậu rất thích nơi đó, hơnnữa, hiện giờ cậu đã mười chín tuổi, cũng có vài khoản thu nhập, trước đó khônglâu mới nhận được, vừa lúc có thể mời Trần Thiên Hoa ăn cơm.

Mấy năm nay, cậu vẫn ở Trần gia, Trần Thiên Hoa mua cho cậu cái này cáikia, cậu cũng muốn mời Trần Thiên Hoa.

"Được !" Trần Thiên Hoa lập tức đồng ý, thuận tay sờ sờ đầu Tạ CẩmChương. Tuy rằng Tạ Cẩm Chương cao lớn một chút, nhưng cậu ta cũng không kém,hai người cao như nhau.

Hai người ăn lẩu khí thế ngất trời, Tạ Cẩm Chương ăn rất chuyên tâm, ánhmắt của Trần Thiên Hoa lại không nhịn được mà phóng tới cổ áo của Tạ Cẩm Chươngvì quá nóng đã tháo ra vài cúc.

Lại nói tiếp, trên người Tạ Cẩm Chương, không có chỗ nào mà cậu ta chưathấy, mấy chuyện sờ sờ cọ cọ cậu ta cũng làm không ít, quan hệ của hai ngườihầu như mọi người đều đã biết, nhưng phát triển thực chất lại chẳng có gì...... Khinào mới có thể đem Tạ Cẩm Chương quăng lên giường ?

Trần Thiên Hoa luôn chú ý tới người ở đối diện, cũng không biết bảnthân đã bị người khác chú ý tới.

"Chính là người đàn ông kia ! dựa vào cái gì mà Tạ Cẩm Chương lại vì mộtkẻ như vậy mà cự tuyệt tôi ?" Một thiếu niên lớn lên vô cùng xinh đẹp mang theomột đám người đi vào, lập tức chỉ vào Trần Thiên Hoa mở miệng.

"Thao!" Trần Thiên Hoa nhất thời im lặng, đây là lần đầu tiên cậu ta đụngtới tình địch bưu hãn như vậy. Lúc trước Tạ Cẩm Chương ở trường học cũng đượcrất nhiều học tỷ yêu thích, cậu ta nghĩ rằng hiện giờ tất cả đều là nam quânnhân thì sẽ không xảy ra chuyện gì, ai biết vậy mà còn có tình địch !

Trần Thiên Hoa đứng lên, toàn bộ tinh thần đều đề phòng, chuẩn bị làm lớnmột trận. Tuy rằng đối phương nhiều người, nhưng từ nhỏ cậu ta đã đem mười haithằng nhóc ở cách vách đánh bại, chút trận đấu này có tính là gì?

"Mày lớn lên trông còn kém hơn tao, lại to cao. Tại sao Tạ học trưởng lạithích một người như vậy!" Không nghĩ tới, đối phương cũng không hề có ý địnhđánh nhau với mình, có điều có người làm chỗ dựa, cậu ta liền ngửa mặt chỉtrích Trần Thiên Hoa mà thôi.

"Cậu là ?" Trần Thiên Hoa còn chưa kịp châm chọc vài câu, Tạ Cẩm Chươngđã nghi hoặc hỏi lên.

Rõ ràng đối phương đã nhận một đả kích cực lớn, ánh mắt khi nhìn về phíaTrần Thiên Hoa lại càng thêm phẫn hận, đột nhiên lấy ra mấy tấm ảnh chụp, điđến trước mặt Tạ Cẩm Chương:

"Tạ học trưởng ! Em đã chụp được ảnh người này ở chung với những ngườikhác, gã bất trung với anh!"

Trần Thiên Hoa và Tạ Cẩm Chương cùng nhau nhìn về phía ảnh chụp, nhữngngười đứng cùng với Trần Thiên Hoa có Chu Thiên Nhạc cũng có Lương Duyệt,còn có mười hai thằng nhóc nhà Trương gia......

"Những người này tôi đều biết." Tạ Cẩm Chương mở miệng, cậu không cảmthấy có gì không đúng.

"Tạ học trưởng !" Đối phương dường như vô cùng chỉ tiếc rèn sắt khôngthành thép.

Trần Thiên Hoa vốn còn tưởng sẽ có một trận tình địch đại chiến cuối cùnglại biến thành một hồi khôi hài, cảm thấy rất không thú vị , lập tức nắm lấy TạCẩm Chương:

"Tiểu Chương nhà tôi sẽ không bao giờ coi trọng cậu, cậu xem, cậu khôngcao như em ấy, lớn lên còn không dễ nhìn như em ấy......"

Thiếu niên xinh đẹp ở đối diện nhất thời không biết phải nói gì, sửng sốtmột hồi lâu mới mở miệng:

"Mày, mày......"

"Cậu nhìn tôi làm gì? Cậu xem, tuy rằng cậu lớn lên có chút dễ nhìn,nhưng vừa thấy đã biết điêu ngoa tùy hứng, vẫn là Tiểu Chương nhà tôi hiền lànhnhất, vừa biết nấu cơm lại biết giặt quần áo !" Trần Thiên Hoa không chịu nổinhất, chính là người ở trường học của Tạ Cẩm Chương đều kiên định cho rằng cậuta mới là người ở phía dưới. Trần Thiên Hoa này từ nhỏ đến lớn chính là tiểu BáVương, lúc nào sẽ làm người phía dưới ? được rồi, xét thấy còn chưa thể đem TạCẩm Chương quăng lên giường, cậu ta cũng chưa được làm người ở trên......

Sắc mặt thiếu niên ở đối diện hết đổi lại đổi, đột nhiên liền xoay ngườichạy, vài người mà cậu ta mang tới thấy vậy cũng chạy theo.

"Em nhớ ra cậu ta là ai rồi." Tạ Cẩm Chương đột nhiên mở miệng.

"Hửm" Trần Thiên Hoa vỗ vỗ đầu đối phương

"Ăn nhanh lên đi, buổi tối về nhà anh ngủ ?"

Phụ thân lại mang theo ba ba đi tới Nông nghiệp thành thị nghỉ phép, gầnđây em gái của cậu ta lại mang theo Tiểu Nhất đi ra ngoài dã ngoại săn bắn vẫnchưa về. Buổi tối hôm nay dù thế nào cũng nên mang theo Tạ Cẩm Chương đến lấylại chút phúc lợi bù vào di chứng tâm tình không tốt do ghen của cậu ta!

Tạ Cẩm Chương cúi đầu tiếp tục ăn lẩu, Trần Thiên Hoa đối với cậu thật sựtốt lắm, cậu cũng thích Trần Thiên Hoa, ách, có phải cũng nên cởi thêm hai nútáo để cho đối phương ăn chút đậu hủ và dấm chua?

phiên ngoại: Sáng sớm cái kia...

Tề Chích thức dậy rất sớm, lúc anh ta thức dậy cũng không có bất ngờ gìxảy ra, Chu Dật Minh vẫn đang ngủ rất say.

Hai người bọn họ, ở chung một chỗ đã hơn hai mươi năm, đủ loại màu sắchình dạng gập ghềnh đều đã trải qua, nhưng người trước mắt vẫn cứ chiếm lĩnhtoàn bộ trái tim của anh ta.

Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, Chu Dật Minh tuổicũng không lớn, trên trán còn mọc ra hai nốt thanh xuân đậu, ánh mắt nhìn mìnhgiống như đang đánh giá một đống tài liệu thực nghiệm.

Anh ta đã nghĩ tới vô số lần, nghĩ xem rốt cuộc bọn họ là ai coi trọng aitrước. Lúc trước, anh ta cứ nghĩ mình là người mất hồn mê tâm trước, nhưng từsau khi biết cái đêm kiều diễm kia thực sự tồn tại, anh ta bắt đầu hoài nghi ýnghĩ của mình , nói không chừng, là Chu Dật Minh yêu anh ta trước, không phảisao ?

Còn nhớ rõ cái đêm kia, anh ta uống khá nhiều rượu, lại uống thêm rượu màngười khác mời khi đi cùng bạn đến quán bar, sau khi vội vàng tìm khách sạn,chuyện cuối cùng anh ta còn nhớ, chính là gọi điện thoại cho Chu Dật Minh thổ lộ tình cảm.

Ngày hôm sau thức dậy, anh ta bởi vì cảnh tượng trong giấc mộng vô cùngchân thật ngày hôm qua mà mặt đỏ tai hồng, lại không hề biết được, đó là sựthật.

Buổi tối ngày hôm đó, ngoại trừ việc anh ta uống phải rượu có thuốc kíchthích ở bên trong, khẳng định Chu Dật Minh còn đút cho anh ta thứ gì đó cổquái, nếu không, đêm đó cũng không bị anh ta cho rằng chỉ là một giấc mộng, nếukhông, Chu Dật Minh đêm đó cũng sẽ không nhiệt tình như vậy.

Đến hôm nay, nghĩ lại buổi tối ngày hôm ấy, anh ta vẫn cảm thấy mặt đỏtai hồng, thậm chí còn muốn tìm cơ hội thăm lại chốn cũ, đáng tiếc là Chu DậtMinh vẫn không đồng ý.

Có điều, tuy rằng hai người đã xác định quan hệ, Chu Dật Minh đối vớiviệc trao đổi thân thể không thích cũng không thuần thục, nhưng hiện giờ đã quahai mươi năm, bọn họ đối với thân thể của đối phương đã vô cùng quen thuộc, mỗimột lần đều có thể chấm dứt vô cùng hoàn mỹ.

Sau khi rời giường, Tề Chích bắt đầu làm điểm tâm, tuy rằng tay nghề nấuăn của anh ta vẫn kém đầu bếp, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Anh ta và Chu Dật Minh đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nấu cơm gì đóvẫn đều là công việc của anh ta. Lúc đầu đồ ăn anh ta làm thực sự rất khó ăn,nhưng Chu Dật Minh lại chưa bao giờ ghét bỏ, dần dần đồ ăn anh ta làm cũng cóthể ăn được.

Hai người bọn họ, lại nói tiếp Chu Dật Minh so với anh ta còn bận rộnhơn. Tuy rằng anh ta cũng hay chạy tới dã ngoại, nhưng chiến đấu là sở thíchcủa anh ta, sau mỗi lần đại chiến anh ta đều cảm thấy vô cùng sung sướng.

Mà Chu Dật Minh, tuy rằng bọn họ đã không còn gánh nặng thành chủ củaNghiên cứu chi thành, tuy rằng làm thí nghiệm cũng là hứng thú của cậu ấy,nhưng rốt cuộc tố chất thân thể cũng không giống nhau, mỗi lần làm thực nghiệmtrở về, Chu Dật Minh đều sẽ đau thắt lưng đau đầu gối, nếu anh ta còn yêu cầuthêm chút phúc lợi ở trên giường......

Khụ khụ, lúc này, Chu Dật Minh không phải đã mệt mỏi không xuống đượcgiường rồi sao ?

Lại nói tiếp, trong máy tính của anh ta, còn có thứ mà anh ta vô cùngtrân quý, đó là một đoạn video mà Chu Dật Cẩn cố ý đưa cho.

Trong phòng anh ta ở lại đương nhiên không thể có camera, nhưng ngoài cửavà trên hành lang vẫn có. Anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng, Chu Dật Minh đi vàotrong phòng của anh ta, sau một hồi lâu, lại quần áo không chỉnh, có chút lảođảo đi ra......

Mỗi lần thấy một màn như vậy, cuối cùng trong lòng anh ta đều sẽ cảm thấyấm áp, lại không tránh được mà đau lòng.

Anh ta đối xử với Chu Dật Minh tốt lắm, nhưng nhiều năm trước, Chu DậtMinh giúp anh ta chịu chức trách của thành chủ, phải trả giá cũng không hề ít,có thể nói, anh ta có thành tựu như vậy cũng có quan hệ rất lớn đến Chu DậtMinh.

Bữa sáng có trứng rán, thịt rán, còn có rau dưa salad cùng với khoai tâynghiền.

Mạt thế qua đi, thịt trở thành món chính của con người, trước mạt thế bữasáng ăn cháo trắng hay là bánh bao màn thầu cũng rất hiếm thấy– đương nhiên,nhà bọn họ có thể ăn rua dưa, nhưng anh ta sẽ không làm.

Tề Chích nhìn nhìn thời gian, quyết định đi lên phòng hôn tỉnh bạn lữ nhàmình.

Chu Dật Minh đang ngủ say, vô cùng im lặng, trên mặt lại càng khôngcó ngạo khí bình thường hay có, Tề Chích hôn lên mặt đối phương, đột nhiênkhông muốn đánh thức đối phương. Có đôi khi, càng sống lâu với Chu Dật Minh,lại càng có thể chạm đến bản thể của cậu được bao vây bằng tầng tầng lớp lớpgai nhọn. Anh ta cảm thấy, đó giống như một con hồ ly mới sinh, mềm mềm ôn nhu,sẽ nhe răng đe dọa người khác nhưng cơ bản là răng vẫn chưa mọc.

Nghĩ như vậy , Tề Chích không nhịn được mà kéo chăn trên người đối phươngra, làn da trắng nõn làm cho anh ta thèm nhỏ dãi.

Chu Dật Minh có thể nói là người đầu tiên được tạo ra thành công nhờ thínghiệm kia, khi đó, những nhà khoa học trong phòng thí nghiệm đều để ý khoa họchơn tất cả mọi thứ, căn bản không hề quan tâm đến chuyện nuôi dưỡng đứa trẻ,cho nên Chu Dật Minh hồi nhỏ, tuy rằng thông minh nhưng lại có chút tự bế, saunày lại phát hiện gen của cậu ấy có vấn đề. Cho nên tuy rằng bề ngoài thì cậukhông hề biểu hiện ra chút gì, kỳ thực lại vô cùng tự ti, đã nhiều năm như vậyrồi, cuối cùng anh ta cũng thành công khi dùng hành động chứng minh rằng tìnhyêu của mình sẽ không thay đổi.

"Anh làm gì thế ?" Chu Dật Minh mở mắt, cảm thấy ngực mình lạnh lạnh, vừamới cúi đầu liền nhìn thấy Tề Chích đang dùng đầu lưỡi liếm ngực mình.

Anh chụp một cái tát lên đầu Tề Chích, trở mình muốn tiếp tục ngủ.

"Minh......" Tề Chích nhào tới, cầu xin nói:

"Anh rất khó chịu, buổi sáng đáng yêu như vậy, chúng ta không cần lãngphí được không ?"

"Em muốn ngủ !"

"Minh, Minh à ~......" Tề Chích lại cọ cọ lên người Chu Dật Minh.

"Em muốn ngủ......"

"Em là tốt nhất , hôn hôn cái nào......" Tề Chích không hề cảm thấy, bản thânđã già đầu thế này rồi còn làm nũng thì có gì không đúng.

"Em không cần...... Ngô......"

"Vợ yêu, để anh đi vào được không ?"

"Anh mới là vợ! ân hừ......"

Hai người cùng kích động, nhưng bộ đàm liên lạc lại không hợp lúc mà vanglên.

Tề Chích bất đắc dĩ, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ động lên, sau hơn mườicái cũng kết thúc qua loa, không có cách nào. Anh ta từng để Chu Dật Minh vừađón ý hùa theo anh ta vừa nghe điện thoại, sau đó lúc Chu Dật Minh không nhịnđược mà "Hừ" vài tiếng......

Lần đó, anh ta nhận được giáo huấn đối với anh ta mà nói là vô cùng thảmthống– Chu Dật Minh đem Trần Thiên Hoa mới có bốn tuổi đến ngủ giữa bọn họ tậnhai tháng !

Từ đó về sau, anh ta cũng không dám làm loại chuyện như vậy nữa.

Chu Dật Minh nằm ở trên giường, mở chân tùy ý để Tề Chích giúp anh thanhlí mặt sau, sau đó nhìn về phía bộ đàm liên lạc đang không ngừng phát ra âmthanh, phía trên là cái đầu của Trần Thiên Hoa đang láo liên không ngừng.

"Thiên Hoa, có chuyện gì sao ?" Chu Dật Minh hỏi, có điều không mở video.

"Bác......" Âm thanh đáng thương hề hề của Trần Thiên Hoa truyền đến:

"Con đang ở ngoài cửa."

"Vậy con chờ một chút, Thiên Hoa, bác lập tức đi mở cửa !" Chu Dật Minhlập tức trả lời.

"Bác, bác từ từ cũng được, có phải con quấy rầy hai người không?"

"Không đâu !" Chu Dật Minh cười cười, sau đó nhìn về phía Tề Chích.

Tề Chích lúc này đã xử lý tốt đống hỗn độn trên người đối phương và ngườimình, lập tức bắt đầu mặc quần áo, đồng thời còn có một loại cảm giác muốn thétto, tại sao tiểu Ma Vương này lại tới nữa ? !

Bởi vì anh ta và Chu Dật Minh không thể có con, cho tới nay Chu Dật Minhđều vô cùng thèm thuồng con của Chu Dật Cẩn. Chu Thiên Nhạc từ nhỏ đã khôngthích thân cận người xa lạ, chỉ thích kề cận Chu Dật Cẩn, lại không hay gặp mặtChu Dật Minh, mãi đến khi Chu Dật Cẩn định cư ở Nghiên cứu chi thành, mới dầndần hữu hảo với Chu Dật Minh hơn. Trần Thiên Hoa lại hoàn toàn tương phản, ngaytừ đầu, cậu ta cũng rất thích Chu Dật Minh, Chu Dật Minh đương nhiên cũng thíchcậu ta, đều đem cậu ta xem như con của mình mà thương yêu.

Từ nhỏ đến lớn, Trần Thiên Hoa không thiếu lần mang phiền toái đến choanh ta, đương nhiên, đối với Chu Dật Minh mà nói, có lẽ cũng không phải làphiền toán. Giống như lần này, nếu Trần Thiên Hoa không đến, nói không chừnganh ta còn có thể làm thêm một lần nữa?

5 phút sau, Chu Dật Minh quần áo chỉnh tề đi xuống dưới lầu, liền thấyđược vẻ mặt ảo não phiền toái của Trần Thiên Hoa.

"Thiên Hoa, con làm sao vậy ?" Chu Dật Minh vốn đang muốn ngủ, có điềuđến lúc này, đã không còn buồn ngủ nữa rồi, có lẽ là do vận động, anh có chútđói, lập tức bắt đầu ăn bữa sáng trên bàn.

Trần Thiên Hoa ngồi ở bên cạnh bàn, cậu ta cũng đói bụng, lúc này cũnggiống Chu Dật Minh cùng nhau lang thôn hổ yết.

Tề Chích nhìn tình huống trước mặt, bất đắc dĩ xoay người đi phòng bếp,chuẩn bị làm thêm một phần bữa sáng nữa, vốn anh ta chỉ làm có hai phần, hiệngiờ lại không có phần của mình......

Nhìn Tề Chích đi, trên mặt Trần Thiên Hoa lập tức hiện ra biểu tình khóctang:

"Bác ơi, con thật thảm !"

"Thiên Hoa, đừng khổ sở, rốt cuộc có chuyên gì?" Chu Dật Minh lập tứctinh thần chấn hưng. Một năm trước, Trần Thiên Hoa và Tạ Cẩm Chương kết hôn ,Tạ Cẩm Chương đã sớm bị Trần Thiên Hoa bắt cóc về nhà, thời gian ở Trầngia so với thời gian ở nhà mình còn dài hơn, sau khi kết hôn đương nhiêncũng ở lại Trần gia. Sau khi bọn chúng kết hôn, số lần anh có thể nhìn thấyTrần Thiên Hoa trong một năm nay đều rất ít.

Sắc mặt Trần Thiên Hoa hết đổi lại đổi, chính cậu ta cũng không biết nênnói như thế nào mới tốt:

"Bác, con.... Đều là Tạ Cẩm Chương hỗn đản !"

Chu Dật Minh nhìn cháu mình, Trần Thiên Hoa từ nhỏ đã là thiên chi kiêutử, biểu tình như vậy hậu như chưa từng xuất hiện trên mặt cậu ta.

Có điều, biểu tình như vậy, nhìn thế nào cũng thấy giống y như đúc khiChu Dật Cẩn oán hận với anh? khi đó Chu Dật Cẩn sẽ nói –"Trần Mộc hỗn đản !"

Hẳn sẽ không giống như anh đang nghĩ chứ ? Nhưng, Trần Thiên Hoa vẫn luônchiếm vị trí ở trên, Tạ Cẩm Chương cũng đặc biệt nghe lời cậu ta, không đến mứcbuổi tối liền thay đổi vị trí chứ ? Có điều, cho dù là thật sự như vậy, TrầnThiên Hoa muốn oán hận, hẳn nên oán hận từ trước, cũng không thể đến bây giờmới đau đớn.

Trần Thiên Hoa nhìn thấy biểu tình của Chu Dật Minh, liền đoán được đốiphương đã biết tình huống của mình:

"Bác, lúc trước chẳng có chút dấu hiệu nào, tối hôm qua con mới uống hơinhiều rượu, tại sao lại......"

Trần Thiên Hoa rất muốn mắng chửi người, hiện tại, phía sau của cậu tacòn đang đau lắm!

Ở cùng một chỗ với Tạ Cẩm Chương, bắt đầu từ lần đầu tiên, cậu ta chínhlà người ở phía trên, ai ngờ đã hơn một năm, vậy mà cậu ta còn bị phản công?

Kỳ thật bị áp cũng không có gì, cậu ta yêu Tạ Cẩm Chương, quả thật cũngkhông để ý điều này, nhưng người lúc trước vẫn đang ngoan ngoãn, lại đột nhiênlàm chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn , cậu ta không có cách nào tiếpnhận được!

Chu Dật Minh nhìn Trần Thiên Hoa, anh là người rất bao che khuyết điểm.Trần Thiên Hoa lại là đứa trẻ được anh nuôi nấng như con, nhưng, tại sao anh lạirất muốn cảm ơn Tạ Cẩm Chương bên kia ?

"Thiên Hoa, cái này cũng không có gì, mặc kệ thế nào, cũng đều là conchiếm tiện nghi không phải sao ?"

Trần Thiên Hoa vừa mới sáng sớm đã xúc động chạy đến như vậy, lúc nàycũng có chút hối hận, lại nói tiếp, Tạ Cẩm Chương đối với cậu ta thật sự tốtlắm, tối hôm qua lúc bị áp cậu ta có chút mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể cảmnhận được ôn nhu của đối phương......

"Bác à, đồ ăn bác Tề làm càng ngày càng ngon." Nhìn thấy Tề Chích đi rakhỏi phòng bếp, Trần Thiên Hoa lập tức không nói nhiều .

"Ừ." Chu Dật Minh trong lòng cao hứng, lập tức gật đầu, mặc dù có thờiđiểm Tề Chích rất đáng giận , nhưng không thể không nói, anh ta đối với anh rấttốt.

"Em có muốn ăn thêm không ?" Tề Chích bưng ra không ít đồ ăn, đương nhiênđối vớiChu Dật Minh hiến ân cần.

Nhìn hai người đối diện ngọt ngào mật mật, Trần Thiên Hoa đột nhiên cóchút nhớ Tạ Cẩm Chương .

Chuông cửa ở phía sau vang lên, Tạ Cẩm Chương đến đây.

Trần Thiên Hoa không định để người khác chế giễu, lập tức cáo từ rời đi,hơn nữa cố gắng để tư thế đi đường của mình trông bình thường một chút.

Lúc trước cậu ta không hề biết, Tạ Cẩm Chương ở phía dưới có thể khó chịunhư vậy, tuy rằng bản thân cũng chăm sóc tốt cho cậu ấy, nhưng là......

"Thiên Hoa, em gọi điện cho anh, tại sao anh không nghe!" Vẻ mặt Tạ CẩmChương khẩn trương, đáng thương hề hề mở miệng.

"Anh không để ý......" Trần Thiên Hoa nhìn bộ đàm liên lạc của mình, che giấuTạ Cẩm Chương, có một trăm cuộc điện thoại chưa nhận và mấy chục tin nhắn chưađọc.

"Thiên Hoa, em xin lỗi, tối hôm qua em thượng......" Tạ Cẩm Chương nắm lấyđầu mình, giống như không biết nên nói điều gì mới tốt:

"Ta cứ tưởng anh đồng ý ......"

Trần Thiên Hoa sửng sốt, hai người bọn họ, dường như ngay từ ngày đầutiên cậu đã cam chịu cho cậu ta ở mặt trên, cũng không hề chính thức nói vềchuyện này. Đương nhiên Tạ Cẩm Chương cũng không biết, cậu ta không muốn làmngười ở phía dưới.

Đứa nhỏ này có chút ương ngạnh, hơn nữa đã lâu như vậy, tuy không ít lầncậu ta chăm sóc đối phương, nhưng giặt quần áo, nấu cơm, việc nhà đều là Tạ CẩmChương làm, có đôi khi chính cậu ta cũng cảm thấy mình quá mức áp bức đốiphương......

Mà thôi ! Trần Thiên Hoa vỗ vỗ đầu đối phương:

"Anh không thích ở phía dưới, về sau em tuyệt đối không được làm như vậy!"

Đối mặt với người mình thích, cũng không thể cường ngạnh nổi, nhìn thấykhuôn mặt tuấn lãng của Tạ Cẩm Chương lộ ra biểu tình đáng thươnghề hề trước mặt mình, Trần Thiên Hoa liền cảm thấy vốn muốn trách cứ một trậnlúc này lại không thể nói thành lời, hơn nữa, vừa nghĩ đến việc trách cứ đốiphương, tại sao cậu ta lại cảm thấy thật chột dạ? vốn đối phương còn bị cậu taáp một năm......

"Về sau nếu không được anh đồng ý, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy !"Tạ Cẩm Chương lập tức cam đoan nói.

Trần Thiên Hoa cảm thấy cam đoan này có chút kỳ quái, nhưng cũng khôngquá để ý.

Tạ Cẩm Chương kéo tay Trần Thiên Hoa thủ, về sau, nghĩ cách để đối phươngđồng ý là được rồi!

Cậu không có lòng tham, thi thoảng có một lần như vậy là được rồi.

phiên ngoại: A Hổ...

Tôi là một con linh thú, một con miêu linh thú, nhưng, tuy rằng tôi chỉlà một con linh thú, lại không hề giống với linh thú bình thường xinh đẹp yếuớt như vậy, tương phản, tôi vô cùng cường đại, hơn nữa tất cả mọi người đềubiết.

Lại nói tiếp, chủ nhân của tôi giống như đã có dự kiến trước, ngài ấy lấycho tôi một cái tên vô cùng vang dội, tên là A Hổ. Sau đó, quả thật tôi cũngcường đại vĩ ngạn như lão hổ. Đương nhiên, tôi nói lão hổ trước mạt thế, chứkhông phải là hổ thú!

Tuy rằng so sánh với linh thú thì cơ thể của tôi rất lớn, nhưng nếu so vớidị thú...... Người lấy linh thú so sánh với dị thú, tuyệt đối đều là đầu óc có vấnđề ! Tôi tin tưởng, tôi tuyệt đối là con linh thú vĩ đại nhất trong lịch sửlinh thú ! bởi vì, tôi là một con linh thú có dị năng !

Làm một con linh thú cường đại, tôi vô cùng thích thân phận của mình,cũng càng thích chủ nhân của tôi.

Nhưng, từ sau khi Chu Dật Cẩn xuất hiện, ánh mắt của chủ nhân đặt trênngười tôi càng ngày càng ít.

Có điều, dù sao tôi cũng là linh thú, không tất yếu phải đi ghen tị vớimột sinh vật có hai cái đùi giống như chủ nhân. Hơn nữa, người gọi là Chu DậtCẩn này, con linh thú bên cạnh y, thật sự rất hợp khẩu vị của tôi.

Lại nói tiếp, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy Tiểu Bảo, rốt cuộc là tìnhhuống gì tôi cũng không còn nhớ rõ nữa, dù sao đã qua nhiều năm như vậy rồi,hơn nữa, ấn theo cách nói của chủ nhân, khi đó tôi chưa mở linh trí, cho nêntrí nhớ mới có thể kém như vậy.

Có điều, tuy rằng tôi không nhớ rõ, nhưng ngẫm lại đều có thể nghĩ đếntình huống hôm đó, Tiểu Bảo kia, khẳng định là bị tôi ức hiếp!

— đây cũng là phương thức nhất quán khi chúng tôi ở chung, không phải sao?

Trong trí nhớ của tôi, lúc lưu lạc trên biển với chủ nhân, thời điểm bịmột con đại bạch sa bắt nạt, đã bắt đầu trở nên vô cùng rõ ràng, hơn nữa, chủkiến của mình cũng càng ngày càng nhiều.

Tôi còn nhớ vô cùng rõ ràng áp lực mà con dị thú to lớn kia mang đến,cũng là nó, khiến cho tôi bắt đầu nhận thức thế giới này, bắt đầu từ thời điểmấy, tôi đã không còn giống bình thường nữa, sống một cách vô tri vô giác, làmmột con linh thú chiến đấu như một cỗ máy.

Bạch Khả Khả, con đại bạch sa kia thường hay dò xét tôi, điểm này ngay từlúc đầu tôi đã biết, mà chuyện tại sao nó phải làm như vậy tôi cũng biết, khẳngđịnh là vì khối đá kì quái mà chủ nhân đã cho tôi ăn lúc trước.

Nghe nói khi đó cũng ở trên biển, tôi đã không còn nhớ gì cả, có điềukhối đá có lực hấp dẫn vô cùng lớn kia, tôi còn nhớ vô cùng rõ ràng.

Vài ngày trong biển khiến cho tôi vô cùng khó chịu, tôi là một con linhthú yêu sạch sẽ, nhưng trong biển này lại hoàn toàn không thể tắm rửa, mà quantrọng hơn là, còn không có đồ ăn ngon!

Rất nhiều năm về sau, tôi đều cho rằng, cho dù là thất bại phẩm do bạn lữcủa chủ nhân xuống bếp làm ra hay là thành phẩm không nỡ nhìn của con trai chủnhân khi luyện tập trù nghệ, cũng có hương vị tốt hơn rất nhiều so với mấy loàihải tảo mới sinh tanh ngòm kia, kinh khủng như vậy, ăn vào còn dễ bị tiêu chảy.

Đoạn thời gian ấy, tôi và chủ nhân sớm chiều ở chung, đây vốn là chuyệnkhiến cho một con linh thú như tôi phải vô cùng vui mừng, nhưng, như lúc trướctôi cũng đã nói, không cẩn thận còn bị tiêu chảy......

Hình tượng của tôi ! cũng may, hình tượng của chủ nhân anh minh thần võcũng hoàn toàn bị hủy rớt, điều này làm cho tôi cân bằng hơn không ít.

Có điều, cho dù hình tượng bị hủy rớt, đoạn thời gian tôi và chủ nhân sớmchiều ở chung kia, cảm cũng giúp cho tình cảm tốt hơn.

Có điều sau khi trở về, tôi và chủ nhân lại bị rất nhiều thứ ngăn cách,hoặc là, những thứ nói không nên lời, bởi vì bọn họ đều là những sinh vật cóhai đùi giống như chủ nhân.

Theo lý giải của tôi, chính là bạn lữ của chủ nhân, còn có con của chủnhân.

Bạn lữ và con, đối với linh thú mà nói thực xa lạ, bởi vì phần lớn linhthú đều được bồi dưỡng từ trong viện nghiên cứu, bao gồm cả tôi.

Linh thú giống như tôi, không có khả năng sinh sôi nảy nở hậu đại, cóđiều, nghe nói theo lý thì chủ nhân và bạn lữ của ngài cũng không thể sinh sôinảy nở hậu đại, nhưng bọn họ có hai đứa nhỏ, tôi nghĩ tôi cũng cần cố gắng, cólẽ tôi có thể tạo ra hậu đại của mình.

Đúng rồi, về phần vì sao tôi muốn tạo ra hậu đại của mình......

Đương nhiên là vì tôi có bạn lữ !

Được rồi, tôi cũng không thể nói rõ ràng bạn lữ của tôi có từ khi nào, kỳthật, cũng không phải là chưa nói rõ ràng, phía trên đang nhắc tới, con linhthú duy nhất kia, chính là bạn lữ của tôi!

Chỉ cần tôi nguyện ý, tôi có thể trở nên lớn giống như lão hổ trước mạtthế, nhưng bạn lữ Tiểu Bảo của tôi, nó lại chỉ là một con linh thú nho nhỏ.

Tôi sẽ không ghét bỏ nó nhỏ, bởi vì vốn tôi cũng nhỏ như vậy, nếu khôngcó chủ nhân, khẳng định cả đời này tôi cũng không thể biến lớn, càng không thểcó tư duy rõ ràng như hiện nay, nhưng, tôi vẫn có một chút xíu ghét bỏ nó, bởivì nó quá ngu ngốc, rất ngây người !

Nó ngốc tới trình độ nào ? Chỉ sợ tôi nói với bạn bạn cũng không tin !Tiểu Bảo tên kia, thời điểm tôi muốn đem nó áp đảo, vậy mà nó còn tưởng đấy làtôi bắt nạt nó chứ không phải là yêu thích nó!

Đúng là đứa nhỏ xui xẻo...... Bắt đầu từ lúc đó, tôi liền thề nhất định phảiđể chủ nhân chuẩn bị một ít tinh hạch dị thú đến cho nó ăn. Tôi cảm thấy nếu nóăn cái đó, hẳn có thể trở nên thông minh.

Ý tưởng này của tôi quả thật không tồi, ít nhất cho tới hiện giờ, nó đãkhông còn bài xích một vài vận động nào đó nữa.

Có điều, kỳ thật tôi vẫn rất thích Tiểu Bảo ngốc ngốc, so sánh với tiểulang, cái con lang thú một chút cũng không hề nhỏ kia tuy rằng thông minh,nhưng cũng quá mức giảo hoạt !

Từng, bởi vì bản năng sùng bái cường giả, tôi cũng rất muốn đến gần conlang thú kia, có điều, sau khi ở chung tôi lại có cảm giác muốn đem đối phươngchặt thành tám khúc!

Cái gì gọi là vật nhỏ ? Tôi chính là linh thú vĩ đại A Hổ !

Vẫn là Tiểu Bảo tốt nhất, bị tôi bắt nạt mà vẫn thích tôi như cũ, hơn nữaTiểu Bảo giống như một quả cầu, thật sự khiến tôi rất thích bắt nạt nó !

Chủ nhân của tôi, sau khi trở về từ biển lại càng thêm cường đại, nhưngkhi đó, tôi thường không thể không rời khỏi ngài. Nguyên nhân, chính là bởi vìlúc trước tôi đã ăn một cục đá được gọi là thiên thạch khiến cho tôi có nănglực giúp người ta tiến hóa.

Tiến hóa ? Chính là giống như tôi sẽ có dị năng? Cảm giác như vậy cũngkhông nhất định thấy tốt, khi đó, tôi còn có cảm giác không thể hô hấp.

Chủ nhân thường đem tôi giao cho người khác, hậu quả đưa đến chính làthời gian Tiểu Bảo trở thành bạn lữ của tôi chậm lại rất nhiều, bởi vì tôi cănbản không có thời gian ở chung với nó. Lúc trước ở trên thảo nguyên Châu Phitôi có thu hai đứa người hầu, là một đôi liệp báo thú, cũng không có thời gianở cạnh chúng nó, thật sự là đáng tiếc.

Có điều mấy ngày nay, với tôi mà nói cũng không phải vô cùng gian nan, bởivì trong lúc người khác còn chưa phát hiện ra, tôi đã chậm rãi học tập tất cả.Cả ngày đi theo ông lão kia, ưu việt cũng không ít, ít nhất thực lực của tôicàng thêm cường đại, tầm nhìn cũng mở rộng, còn có thể nghe hiểu một vài lờinói của bọn họ.

Sinh vật có hai cái đùi giống như chủ nhân, quả thật khiến người ta sùngbái, ít nhất, cổ họng của tôi vĩnh viễn cũng không thể phát ra được nhiều âmthanh như vậy.

Sau khi đi theo ông lão trở về, tôi bắt đầu đi theo bạn lữ của chủ nhân.

Tôi rất thích Chu Dật Cẩn, từ rất lâu lúc trước đã thích, đương nhiên,càng thích linh thú Tiểu Bảo của y.

Chủ nhân đem tôi phó thác cho Chu Dật Cẩn, điều này giúp hành động truy"Thê" của tôi càng thêm tiện lợi.

Mặt khác, chủ nhân và bạn lữ của ngài, còn có con của bọn họ buổi tối sẽngủ chung một phòng, cái này chứng tôi, tôi có thể cùng Tiểu Bảo chậm rãi bồidưỡng cảm tình.

Tôi là một con mèo, Tiểu Bảo là một con cẩu, có điều, không phải có ngườiđã nói tình yêu là không cần tuổi không cần tiền tài, không cần địa vị,thậm chí không cần cả chủng tộc và giới tính sao?

"Uông uông, uông uông uông !" Thời điểm tôi đang trầm tư, Tiểu Bảo đi lạiđây .

Tôi từng nghe chủ nhân nói qua, một khi một người được ổn định, sẽ càngdễ dàng béo phì, cho nên ngài ấy mới luôn lôi kéo bạn lữ của mình làm vài loạivận động giảm béo, hơn nữa nếu bạn lữ của ngài ấy cự tuyệt cũng sẽ bị ngài ấytìm cơ hội đặt dưới thân làm một vài vận động nhấp nhô......

Tôi cảm thấy định luật này cũng có thể áp dụng trên người linh thú.

Hiện giờ, chủ nhân của tôi đã kết hôn, tuần trăng mật cũng có, mỗi ngàyđều ngọt ngọt ngào ngào trôi qua thuận tiện mang theo hai đứa nhỏ. Đương nhiêntôi và Tiểu Bảo cũng không được nhàn rỗi, tôi còn tốt, vẫn luôn cố gắng duy trìdáng người, cho nên cũng chỉ hơi béo một tí, mà Tiểu Bảo sao......

"Uông, uông uông, uông !" Nói Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đã đến, tôi nhanh chóngnhìn thấy một đoàn tròn vo lăn từ trong góc ra trước mặt mình, nhìn qua giốngnhư một quả cầu.

Kỳ thật, lúc trước dáng người của Tiểu Bảo cũng không tồi, nhưng hiệngiờ...... Bởi vì bốn chân không thể cùng bước, thậm chí nó đã học xong kiểu bướchai chân trước lên, sau đó hai chân sau đạp một cái, dạng này giống như đang đilùi vậy.

Không thể không nói, bởi vậy, ngược lại khiến cho cái chân ngắn chạy chậmcủa nó hiện giờ đã nhanh hơn không ít.

"Miêu ~" Tôi hưng phấn mà kêu một tiếng, liền nhảy lên liếm mặt Tiểu Bảo.

Tuy rằng hiện giờ nó rất béo, nhưng tôi lại càng thích nó, bổ nhào vàođống thịt đô đô trên người nó, hoặc là nằm bên cạnh đống thịt đô đô của nó,cũng đã đủ thư thái, nếu làm thêm chuyện khác ......

Có vài thời điểm, vẫn nên có thịt một chút mới tốt, đừng cho là tôi chưatừng nhìn thấy, chủ nhân từng cười rất đáng khinh mà nắm lấy mông của bạn lữnhà ngài ấy, còn nói nhiều thịt một chút mới có cảm xúc, lại nói cảm xúc nàycũng có thể so được với phụ nữ mềm mại......

Đương nhiên, chủ nhân của tôi vừa nói xong, liền bị bạn lữ của ngài ấyném cho một bông thối thối hoa vào mặt, mùi thối còn ở trên người mất hơn haingày, mà trong hai ngày này, ngay cả con của ngài ấy thấy ngài ấy còn phải bỏchạy. Tuy rằng tôi cũng rất kính yêu chủ nhân, nhưng hiện giờ tôi đã có vợ bêncạnh, khẳng định còn phải suy xét đến ý nguyện của bạn lữ, cho nên, tôi liềnủng hộ chủ nhân trên phương diện tinh thần, còn hành động...... Tôi liền đầu nhậpvào ôm ấp của bạn lữ nhà chủ nhân, vừa có thể khiến cho Tiểu Bảo vì thế mà ghentị, còn có thể dùng cái này áp chế mà làm vài loại vận động với Tiểu Bảo......

Đại khái, chủ nhân cũng tự ý thức được mùi thối trên người mình, lặng yênmà không dám tiếp cận bạn lữ, cuối cùng còn khóc rống chảy nước mắt xám hối mànói rằng mình đã lỡ lời, cũng tỏ vẻ đời này bản thân chỉ có một người duy nhấttừng "Xâm nhập tiếp xúc" là bạn lữ, mới được tha thứ .

Tối hôm đó, dường như chủ nhân lại một lần nữa được cảm nhận xúc cảm tốtđẹp, ngày hôm sau liền cười như kẻ trộm.

"Uông uông !" Tiểu Bảo đến cọ cọ bụng của tôi, tôi bị nhột, liền khôngkịp nhớ lại chuyện của chủ nhân, phải biết, bụng chính là điểm nhạy cảm nhấtcủa tôi!

"Miêu ô ~" Tôi ngứa đến lăn lộn, bị Tiểu Bảo đặt ở dưới thân, sau đó, tôiphát hiện bạn lữ trung hậu của mình, vậy mà trong ánh mắt lại lóe qua một tiagiảo hoạt.

Ta biết, mấy năm nay dưới sự giáo dục của mình, Tiểu Bảo đã trở nên thôngminh hơn rất nhiều, nhưng ngay cả như vậy, đứa nhỏ này cũng không có khả năngthật sự thông suốt, khẳng định có người dạy bậy bạ cho nó, nhưng cho dù dạy bậybạ thì sao? Giá trị vũ lực của chúng tôi cũng không cùng một cấp bậc!

Tôi nhanh chóng biến lớn, sau đó, Tiểu Bảo đang áp lên người tôi liềnbiến thành đang ghé lên lưng tôi.

"Uông uông uông !" Tiểu Bảo nắm chặt lấy bộ lông trên lưng tôi, tôi lắclắc đầu, chạy ra bên ngoài, mấy đứa nhỏ nhà chủ nhân đã trưởng thành, hai conliệp báo thú cũng trở nên càng thêm cao lớn, có điều cho dù như thế, bọn họcũng không dám làm càn trước mặt tôi.

Tôi đi vào trong viện, đuổi hai con liệp báo thú đi, sau đó chiếm lấy mộtphiến cỏ lớn, đem Tiểu Bảo ở trên lưng buông xuống, bắt đầu dùng chân trước xoabụng đối phương!

Nó dám xoa bụng của tôi, đương nhiên tôi cũng muốn xoa lại bụng của nó đểtrừng phạt.

Có điều, đợi đến buổi tối ngày hôm nay, nhất định tôi còn muốn làm thêmmột vài loại vận động có ích cho tinh thần và thể xác...... Cái từ hình dung này,đương nhiên cũng là do nghe được chủ nhân nói.

Giống như con đại bạch sa đang xin đứa co thứ mười hai, buổi sáng hôm naynó vừa yêu cầu với chủ nhân muốn có thêm một đứa nhỏ nữa, có điều, con của tôivà Tiểu Bảo, nên gọi là miêu cẩu thú hay cẩu miêu thú ?

Còn có, tôi đã quên không nói, ngay ngày hôm qua, tôi đã đạt đến cấpmười, tôi là một con linh thú vô cùng thông minh, cho nên tuy rằng chỉ có cấpmười, lại có thể dùng tinh thần lực trao đổi với chủ nhân!

Số tuổi của tôi mà so với Bạch Khả Khả thì quả thật là rất nhỏ, chủ nhâncũng đã từng nói qua, chỉ cần tôi cố gắng, khẳng định có thể trở thành một conlinh thú đệ nhất cấp mười một, giống như bạn lữ của chủ nhân, chỉ cần vẫn cốgắng, y nhất định có thể trở thành cao thủ cấp mười một giống như chủ nhân,cùng nhau sống thật lâu thật lâu.

Nhưng, kì thật tôi cũng không muốn trở thành linh thú cấp mười một, ngượclại là Tiểu Bảo......

Tôi đã cho nó ăn tinh hạch lâu như vậy rồi, nó cũng đã đạt tới cấp tám,một ngày nào đó, nó cũng sẽ đạt tới cấp mười đúng không?

"Uông ~ uông ~" Tiểu Bảo đang lăn lộn trên mặt đất cầu xin, tôi một ngụmcắn nó, quyết định một vài chuyện cũng không cần chờ đến buổi tối mới làm.

Ân, không biết khi nào tôi mới có thể sử dụng thân hình hiện tại để làmvới nó đây?

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #sống