Chương I :Chàng Trai Mang Ánh Sáng

Trên sân thượng tầng cao nhất của tòa nhà đài truyền hình quốc gia, gió đêm thổi mạnh, mang theo cả hơi lạnh của đầu thu và chút mệt mỏi thấm vào da thịt. Một vài tờ giấy kịch bản chưa kịp thu dọn bị cuốn bay, xoáy vòng trên không trung rồi rơi xuống như những cánh hoa trắng. Từ đây nhìn xuống, thành phố dưới chân giống như một dải ngân hà bị kéo sát mặt đất — rực rỡ, sống động, nhưng cũng xa xôi và lạc lõng.

Tịch Lam đứng một mình nơi đó, lặng yên như một vệt bóng.

Cô khoanh tay trước ngực, tựa nhẹ vào lan can phủ sương mỏng. Ánh sáng từ đèn hành lang phía sau kéo bóng cô dài lê thê lên bức tường trắng, lạnh lẽo và cứng nhắc như chính hình tượng mà cô vẫn mang theo mình. Từ khi bước chân vào ngành giải trí, cô đã học được cách khóa kín cảm xúc sau một chiếc khẩu trang, giấu mọi đau lòng sau một ánh nhìn lạnh như băng.

Thế giới của cô — là thế giới không có chỗ cho sơ hở.

Một tiếng động khẽ vang lên phía sau, rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy nếu cô không quen với việc lắng nghe từng chi tiết nhỏ nhất.

Là anh.

Dư Diễn – chàng center quốc dân, người có thể khiến cả sân khấu như bùng nổ chỉ với một nụ cười. Nhưng lúc này, anh không phải là người tỏa sáng giữa tâm điểm, không có đèn LED chiếu vào mặt, không có fan hò reo gọi tên. Anh chỉ là một người con trai, bước về phía cô trong bóng tối và gió lạnh.

Anh dừng lại sau lưng cô, khoảng cách giữa hai người vừa đủ để hơi thở không chạm vào nhau, nhưng dư thừa để im lặng kéo dài.

"Cậu luôn lẩn trốn ánh đèn," – giọng anh vang lên, trầm khàn sau một ngày dài hát live – "Còn tôi lại sống nhờ vào nó. Lạ thật, nhỉ?"

Tịch Lam không đáp. Cô đã nghe đủ nhiều những lời như thế. Lời đánh giá. Lời nhận xét. Lời trách móc. Lời tò mò. Lời thương hại. Nhưng giọng anh khác... không phải là chất vấn, mà là một dạng xót xa âm thầm.

Cô định không trả lời. Nhưng tiếng thở dài của anh vang lên phía sau lại như đâm xuyên qua lớp vỏ bọc cô khoác lên mình.

"Nếu không có ánh đèn," – cô cất tiếng, mắt vẫn nhìn về thành phố xa dưới kia – "Cậu có còn là Dư Diễn không?"

Một câu hỏi nửa đùa, nửa thật. Nhưng với cô, đó là điều từng khiến cô lo sợ.

Không ánh đèn, không fan, không danh tiếng—anh có còn là người từng nắm tay cô trong hậu trường, lặng lẽ mua cho cô chai nước khi thấy cô khan giọng, hay tự tay buộc dây giày giúp cô trước khi lên sân khấu?

Anh im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi tiến đến, đứng ngay cạnh cô. Không vội vàng, không áp sát — như sợ làm gãy vỡ không gian mong manh này.

"Không có ánh đèn," – anh nói, mắt cũng nhìn về phía xa như cô – "Tôi vẫn sẽ là người đứng đây, chờ cậu ngoảnh lại."

Câu nói đó, như một viên đá rơi vào mặt hồ lặng.

Tịch Lam ngẩn người. Trái tim cô khẽ lệch một nhịp, như bị ai đó nhấc nhẹ rồi buông xuống. Trong lồng ngực, nhịp đập bất chợt hỗn loạn.

Cô từng nghĩ mình mạnh mẽ. Từng tin rằng không yêu thì sẽ không bị tổn thương. Nhưng khoảnh khắc ấy, dưới bầu trời rộng lớn không sân khấu, không ánh đèn, không ống kính — Tịch Lam chỉ là một cô gái trẻ, và Dư Diễn... chỉ là một chàng trai đang đợi cô dừng bước.

Gió thổi, cuốn bay vài lọn tóc dài vướng vào cổ áo.

Cô quay đầu, chậm rãi.

Anh vẫn nhìn cô — ánh mắt ấm áp, không vồ vập, không chiếm hữu, chỉ dịu dàng như thể sợ nếu nhìn quá kỹ, cô sẽ tan biến.

Lần đầu tiên sau rất lâu, Tịch Lam mỉm cười.

Không là nụ cười ngụy trang, không là nét cong môi theo thói quen máy móc. Mà là nụ cười thật sự. Dịu dàng. Nhẹ như mây trôi qua đỉnh đầu. Mong manh như một lời hứa chưa kịp thành tiếng.

"Ừ," – cô nói, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh – "Nhưng đừng để tôi nhìn thấy cậu tan biến khi đèn tắt."

Dư Diễn không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng đưa tay, kéo nhẹ khẩu trang cô xuống dưới cằm.

Một hành động nhỏ thôi, nhưng Tịch Lam không ngăn lại.

Gương mặt cô – không còn che giấu, không còn khoảng cách – lần đầu tiên hoàn toàn lộ ra dưới ánh trăng.

Anh chạm nhẹ lên má cô, không vì công chúng, không vì tạo hình. Chỉ vì anh là chính anh, và cô là chính cô.

Và ở một nơi chẳng ai thấy, chẳng ai phán xét, tình yêu khẽ nảy mầm. Không cần kịch bản. Không cần đạo diễn.

Chỉ cần một người đứng yên, và một người ngoảnh lại.

  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #drama#nguoc