Chương 1. Hồi 6

Chuông tan học vang lên.

Như Lâm bước ra khỏi cổng trường, quyết định đi bộ về nhà để tránh cảm giác nặng nề khi về đến nơi.

Màn đêm bắt đầu buông xuống, ánh đèn đường trải dài trên mặt đường nhựa.

Cô cứ thế bước đi, không suy nghĩ gì nhiều... cho đến khi một âm thanh rất khẽ vang lên.

Giọng nói ấy. Là giọng trong giấc mơ.

Lạnh lẽo mà xa xăm, như thể lạc giữa làn sương mù dày đặc, không thể nắm bắt rõ ràng. Nó vỗ về cô, rồi lại vụt qua như một cơn gió lạnh, thoáng chốc tan biến, chẳng để lại dấu vết gì ngoài cảm giác bất an mơ hồ, trôi dạt vô định.

Cô khựng lại.

Phía trước là một bãi đất trống vắng lặng, bao quanh bởi những đám cỏ dại khô héo, như thể nơi này đã bị quên lãng từ lâu. Như Lâm không định bước vào, nhưng đôi chân cô lại tự động di chuyển, như có một sức hút vô hình kéo cô đến gần hơn. Dù có chút bồn chồn, cô không thể dừng lại.

Trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều, cô nhìn thấy một cuốn sổ màu đỏ sậm, lăn lóc giữa đám cỏ. Cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm trí cô, nhưng cô không thể cưỡng lại. Chầm chậm, cô cúi xuống nhặt nó lên. Lớp bụi mỏng phủ trên mặt bìa, nhưng nét chữ trên trang đầu vẫn tươi mới, như thể vừa mới được viết:

"Đời người vô thường, bi kịch khó tránh."

Như Lâm lật sang trang tiếp theo. Đôi mắt cô khựng lại. Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng, như thể có gì đó vô hình đang hút lấy tâm trí cô.

Đó là tên cô.

Và...

Tịnh Châu.

Gió đột ngột thổi mạnh qua, làm cô chớp mắt theo phản xạ.

Bất chợt Như Lâm cảm thấy có một bóng dáng đứng phía sau mình, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của nó. Cô quay lại, và trong ánh sáng nhấp nháy của những ngọn đèn đường, Tịnh Châu đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, đang lặng lẽ quan sát cô và cuốn sổ.

Mặc dù trong lòng có một cảm giác quái dị, nhưng Doãn Tịnh Châu vẫn cố nặn ra một nụ cười nửa miệng, giọng điệu như thể chẳng hề bận tâm:

"Lần trước cô nhảy lầu không thành thẹn quá hóa giận nên đổi sang nguyền rủa tôi à? Sáng tạo dữ."

Như Lâm không đáp. Cô cúi xuống nhìn cuốn sổ, ngón tay miết nhẹ lên bìa đen sần sùi. Một thoáng, ánh mắt cô tối lại. Rồi không nói một lời, cô thẳng tay ném cuốn sổ vào mặt cậu ta.

" Này!!? "

Bịch. Cuốn sổ rơi xuống nền đất bụi bặm.

Như Lâm quay người bước đi, chẳng thèm ngoảnh lại. Cô không cần tranh cãi với một kẻ như thế. Nếu cậu ta nghĩ đây là trò đùa, vậy cứ để cậu ta nghĩ thế đi.

Tịnh Châu hơi sững lại. Trong một thoáng rất ngắn, ánh mắt cậu chạm phải bìa sổ đỏ sậm đang lăn lóc dưới đất và một điều gì đó chợt lóe lên, không phải giận, cũng chẳng phải sợ. Mà là... băn khoăn.

Đêm đó, khi cô về đến nhà, mọi thứ vẫn như cũ. Ba mẹ cô đang bàn luận về lịch học nâng cao của anh trai và chị gái. Không ai hỏi cô về ngày đầu tiên nhập học. Vẫn như mọi khi, sự im lặng bao trùm, chỉ có những âm thanh quen thuộc của cuộc sống tiếp diễn xung quanh.

Cô lặng lẽ lên phòng, khóa cửa lại, buông người xuống ghế. Đúng lúc đó, mẹ cô ngẩng đầu lên nhìn theo hướng cầu thang, ánh mắt chợt dừng lại một chút như đang suy nghĩ điều gì, rồi lại quay đi, tiếp tục công việc của mình.

Màn đêm bao phủ căn phòng, chỉ có ánh đèn bàn hắt lên một vùng sáng nhạt nhòa.

Nhưng rồi...

Đột nhiên, tầm mắt cô khựng lại. Trên bàn học có một thứ không thuộc về cô.

Một cuốn sổ màu đen. Cuốn sổ mà cô đã ném đi lúc chiều.

Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ. Không có gió. Không ai bước vào phòng cô. Không có bất kỳ lý do nào để thứ này xuất hiện ở đây. Nhưng nó vẫn ở đó, ngay trước mắt cô.

Như Lâm không nhíu mày, cũng không hoảng sợ. Chỉ có ánh mắt trống rỗng phản chiếu bìa sổ đen kịt.

Một giây.

Hai giây.

Rồi cô vươn tay, nhặt nó lên. Không mở ra. Không kiểm tra. Chỉ lẳng lặng đứng dậy, nhét nó vào góc tủ, giữa những cuốn sách cũ mà cô chẳng bao giờ đụng đến. Xong xuôi, cô leo lên giường, kéo chăn qua đầu và nhắm mắt lại.

Không suy nghĩ thêm.

Điều đó không cần thiết.

Ngày mai vẫn là một ngày như bao ngày khác mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro