Mọi hoạt động của nhóm nó được quản lại để tập trung cho việc thi cử. Dạo này, mỗi lúc ra ngoài, nó luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi nhưng cũng chỉ là cảm giác nên nó cũng không quan tâm gì mấy. Ngoan ngoãn ở nhà ôn bài để thi cử cho tốt, cũng may là có hắn luôn ở cạnh giúp nó, chăm sóc nó từng li từng tí
- Jungkook, em muốn ăn trái cây
- Jungkook, em khát
- Jungkook, em đói
- Jungkook........
Nó bắt đầu có thói quen ỷ lại vào hắn. Cho dù cốc nước đang ở gần nó chỉ cần bước vài bước là lấy được nhưng nó lại nhờ hắn. Luôn miệng gọi tên hắn mỗi lúc cần lấy gì đấy. Những lúc ấy, hắn vui vẻ chạy đi lấy không một lời phàn nàn, vì thế nó càng được nên càng lấn tới
- Anh không đi làm - Nó thấy cả ngày hôm nay hắn đều quanh quẩn ở nhà nên tiện miệng hỏi
- Không - Hắn chống tay lên bàn, nhìn nó đang tập trung giải toán
- Sản phẩm mới ra mắt rồi?
- Vẫn chưa - Thật ra cái sản phẩm mà hắn nói đó là món quà đặc biệt để dành cho nó. Hắn định khi nó thi xong sẽ tặng nó xem như là quà động viên cho bao cố gắng học tập chăm chỉ của nó
- Giúp em - Nó cắn bút, đẩy quyển tập sang hắn
- Tự làm đi - Hắn vẫn nhìn nó
- Jungkook - Nó làm vẻ mặt cún con. Đó là vũ khí lợi hại nhất của nó
- Đưa anh xem - Hắn lấy quyển vở của nó
- Nhìn nè, bài này phải giải như thế này, hiểu không? - Hắn muệng giảng, tay viết cho nó hiểu
- Chồng em thông minh thật - Nó đưa tay xoa đầu hân như cái kiểu hắn hay làm với nó
- Không có thưởng?
- Anh muốn thưởng gì?
- Hôn anh - Hắn cười ma mị
- Gì cơ, giải một bài toán đổi lại được em hôn có mắc quá không? - Nó bắt đầu trả giá
- Không thì thôi, anh không ép - Hắn lại giở giọng giận dỗi nữa rồi. Nó sợ hắn giận rồi lại im lặng không nói chuyện với nó, như thế sẽ rất buồn chán nên nó chồm người hôn chụt vào má phải của hắn
- Anh đâu có bảo em hôn anh
- Anh giở trò - Nó phồng má đánh vào người hắn
- Phải hôn ở đây - Hắn không quan tâm đến câu nói của nó, đưa tay chỉ lên môi mình
- Nếu không, anh đành chỉ động vậy - Hắn kéo nó ngồi lên đùi mình, áp môi mình lên môi nó. Hắn dẫn dắt nó đi vào nụ hôn nồng nàng đong đầy yêu thương và yêu thương. Hắn luyến tiếc buông nó ra
- Đồ lưu manh - Nó ngượng đỏ mặt đánh vào người hắn
- Anh chỉ lưu manh với mình em - Hắn cười mãn nguyện ôm nó vào lòng
___________________________________
Sáng hôm sau, nó được xe của công ty đưa đến trường cùng Jisoo và Chaeyoung
- Chuẩn bị tinh thần chưa? - Nó hỏi hai người kia khi xe vừa dừng trước cổng trường. Nhận được cái gật đầu từ hai người, nó quay sang nói với chị quản lí
- Chị đón em ở cổng sau nha - Nói rồi bọn nó nhanh chóng bước xuống xe, đi vào phòng thi. Xung quanh bọn nó là những tiếng reo hò
- Lisa
- Jisoo
- Chaeyoung
- Cho chúng tôi xin chữ kí được không?
Nó rất ghét bị fan bao vây như thế này, rất ngột ngạt nhưng vẫn cố gắng mỉm cười
- Sắp đến giờ thi rồi, mình xin lỗi. Bọn mình sẽ tổ chức fan meeting mong các bạn sẽ đến - Jisoo nói rồi đi vào phòng thi
Bọn nó nào biết ở trên tầng lầu vó ba ánh mắt chết chốc đang nhìn
- Để xem còn cao ngạo được nữa không? - Cô gái đứng giữa nhếch mép
___________________________________
Sau nhiều giờ căng thẳng trong phòng thi, bọn nó mệt mỏi bước ra cửa sau của trường đứng đợi chị quản lí
- Taehyung không về chung sao? - Nó hỏi Jisoo
- Anh ấy được quản lí đưa ra bằng cổng chính rồi
- Chị quản lí sao lâu vậy? - Chaeyoung không kiên nhẫn
- Một lát.......... - Nó đang nói thì bị ai đó bịt chặt miệng, mọi thứ trước mắt mờ dần rồi được bao phủ bởi bóng tối
*Ào*
Nó bị dội một thùng nước lạnh lên người, giật mình tỉnh giấc sau cơn mê dài. Cái mùi ẩm ướt, gỗ mốc bay vào mũi nó đầy khó chịu. Chân nó đang bị trói, cả tay cũng thế, bên cạnh nó là Chaeyoung và Jisoo, tình trạng y hệt nó. Cả bọn đang ngoa ngác chợt cánh cửa bằng gỗ cũ kỉ được bật mở. Bóng dáng ba người con gái bước vào, đó chẳng phải là Momo, Nayeon và Dahyun sao? Bọn họ đang tiến về phía nó
- Các cô muốn gì? - Nó lớn giọng hỏi
- Muốn gì à, muốn bọn mày phải chết - Momo gằng từng chữ
- Lý do? - Chaeyoung nói
- Vì bọn mày cướp mất vị trí của bọn tao - Dahyun mặt thâm độc nhìn Chaeyoung
- Chúng tôi cướp hay là các cô quá yếu kém, không đủ năng lực mà đánh rơi cơ hội của bản thân? - Jisoo giọng đầy khinh bỉ. Nhỏ thật không mấy thiện cảm với loại người ghen ăn tức ở với người khác, bản thân yếu kém, không thừa nhận, chỉ biết đổ trách nhiệm lên đầu người khác
*Bốp*
Nayeon vung tay tát mạnh vào má Jisoo. Nó thấy bạn mình bị đánh nhưng không thể làm gì chỉ biết trơ mắt ra nhìn rồi hét lớn
- Dừng lại, cô nghĩ mình có tư cách để đánh Jisoo sao?
- Mày có quyền lớn tiếng ở đây sao?
*Bốp*
Cái âm thanh ấy lại vang lên lần nữa nhưng vị trí rơi xuống lần này là trên khuôn mặt sớm đã lấm lem cát bụi của nó. Momo thẳng tay tát nó đến mức khóe miệng rỉ máu
- Không đạt được mục đích thì dùng cách này để thỏa mãn cơn giận cùng lòng đố kị, thật đê tiện - Trong tình thế bây giờ, Chaeyoung chỉ biết dùng ngôn từ để chỉ trích, coi thường bọn họ, ngoài ra, cô chẳng thể làm điều gì khác để giúp đỡ bạn mình
- Xin lỗi mình vì bọn tao tiếp đãi không tử tế - Câu nói vừa kết thúc, Chaeyoung nhận được từ Dahyun một cái tát rõ đau
___________________________________
Ở chỗ bọn hắn, mọi người đang rối lên vì trời cũng đã ngả nắng về chiều mà không thấy bọn nó đâu cả, gọi điện thì số máy không liên lạc được
- Từ khi bọn họ đi thi đến giờ vẫn chưa về sao? - Jimin khẩn trương
- Khi đến cổng sau để đoan mấy em ấy, chị nhặt được cái này - Chị quản lí đặt chiếc điện thoại mà mình nhặt được lên bàn. Chị có cảm giác nó rất quen nhưng không tày nào mường tượng được đó là của ai
- Là của Lisa, em ấy rất cẩn thận, không bao giờ làm rơi đồ của mình mà nhất là điện thoại, một vật dụng khó đánh rơi nhất - Hắn cầm chiếc điện thoại của nó lên, phân tích, đưa ra lí giải cho mọi người hiểu
- Bọn họ đang ở khu nhà bị bỏ hoan phía Tây ngoại thành - Taehyung tay lướt trên điện thoại của mình
- Sao em biết? - Jimin nghi ngờ, có nên tin Taehyung hay không
- Em có gắn chip định vị trên khuyên tai của Jisoo
- Mau đi thôi, có lẽ họ đang gặp nguy hiểm - Hắn khoát áo rồi bước vội vào xe, lao đi ngay
___________________________________
Bọn nó đã sớm không chịu nổi những đòn tra tấn dã man của bọn ả. Bây giờ bọn nó chẳng khác gì tù binh vừa đói vừa khát, thân người chằng chịt những đường roi dài, đau rát. Nó không chịu nỗi nữa rồi, nó buông xuôi mặc cho bọn ả có đánh bao nhiêu, mắng bao nhiêu, giờ phút này nó chỉ muốn ngủ
*Rầm*
Cánh cửa bị hắn đá vỡ tung, từng tia nắng chiều tràn vào, bừng sáng cả căn phòng, hắn hiện ra trước mặt nó. Đối với nó, hắn bây giờ thật giống phao cứu sinh, xuất hiện đúng lúc nó cần
- Xin chào đàn anh - Momo lên tiếng chào hỏi
- Mau thả các em ấy ra - Hắn thấy trên người nó muôn vàn những vết tích, tức giận lên tiếng
- Anh nghĩ em dễ dàng thả chúng nó ra khi phải mất nhiều thời gian để có thể mang về đây? - Nayeon có phần mất bình tĩnh và lớn tiếng khi bị người khác đến đòi người
- Đành phải ra tay vậy - Jimin xoay xoay cổ tay
Dahyun búng tay, nỡ nụ cười nhếch mép. Sau đấy, khoảng mười người đàn ông thân hình lực lưỡng chạy vào
Một trận đánh nhau dữ dội diễn ra, nhân lúc bọn chúng không chú ý, hắn chạy lại chỗ bọn nó mở trói cho từng người. Hắn thấy vẻ mặt sợ sệt của nó thì trấn an
- Đừng sợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi
Một tên cầm cây gỗ to lao đến định đánh vào người hắn, cũng may nó nhìn thấy mà la lên, hắn kịp thời tránh được. Nó nghe lời hắn ngồi yên trong góc tối của căn phòng, sợ sệt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đôi lúc bất giác la lên khi thấy hắn bị đánh. Ánh mắt nó chợt dừng lại chỗ Momo, cô ta đang lao đến nó trên tay còn cầm một con dao sắt nhọn
Cô ta định giết nó? Đúng vậy. Mọi hoạt động của nó nhất thời dừng lại, nó không đủ lí trí để nhìn nhận vấn đề, chỉ biết im lặng, nhắm mắt chờ đợi nhát đâm từ con dao.
Có lẽ cô ta đã đổi ý? Vì nó không bị gì cả, một chít cảm giác đau đớn cũng không. Vội mở mắt, nó như chết lặng trước những gì mình thấy. Hắn nằm ngay cạnh nó, con dao cắm sâu vào bụng, máu túa ra rất nhiều. Nó ôm hắn vào lòng, khóc nấc lên
- Cũng........may......em.....không....sao - Khó khăn lắm hắn mới nói được
- Đồ ngốc này, sao lại đỡ cho em hả? - Nghe hắn nói thế nói lại khóc nhiều hơn
- Đừng......khóc.....cho dù.....sau này........không có anh.....ở bên.....em cũng.......đừng khóc - Hắn đưa tay lên mặt nó, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi. Nó nắm chặt tay hắn, áp vào má mình
- Anh sẽ không sao đâu, đừng ngủ, em xin anh - Nó đau đớn nhìn cánh tay hắn đang từ từ rời khỏi mặt nó, buông tự do trong không trung
Mọi lo lắng, nỗi sợ hãi cùng sự mất mát như bao vây lấy nó khi mắt hắn nhắm nghiền. Nó gọi mãi nhưng hắn vẫn nằm im bất động, nó ngất lịm đi sau khi đưa hắn vào phòng phẩu thuật
___________________________________
Lúc hắn được đưa vào viện cũng là lúc cảnh sát ập đến đưa bọn ả đi. Momo vì quá hoảng sợ do mình đã tự tay giết người mà hóa điên dại. Hai người còn lại được gửi vào trại giáo dưỡng vì chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm hình sự
___________________________________
Vote ủng hộ Au nha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro